Ngày hôm đó đã vĩnh viễn hằn sâu trong ký ức của tôi.
Dưới ánh trăng xanh treo ngoài khung cửa sổ, con người thật của tôi đã tan biến, nhường chỗ cho một sinh mệnh mới được khai sinh.
Và món quà tôi nhận lại, chính là tự do.
Người ấy đã trao cho tôi tất cả những gì thuộc về mình.
Vào ngày hôm đó, mọi thứ đều bị xóa nhòa. Chỉ riêng những đóa hoa trà trong tim tôi là còn lại, vẫn âm thầm nở rộ.
Tôi đã mất đi người. Mất đi người bạn đầu tiên mà tôi từng có trong đời.
Lên những đóa hoa trà còn sót lại ấy, tôi khắc ghi một lời hứa mới.
Tôi đã lập một lời thề. Rằng sẽ từ bỏ tất cả, kể cả tên của chính mình, để bắt đầu một cuộc sống mới tại thế giới này.