Buổi sáng hôm qua thật nhạt nhẽo, bởi tôi đã ngủ cả năm tiết học. Với lý do thiếu ngủ vì hồi hộp khi sắp được vào lớp mới nên đã được các thầy cô bỏ qua cho.
Đó là ngày đầu tiên, khởi đầu không tốt chút nào cả. Suy cho cùng, tôi cũng không thể thoát ra khỏi suy nghĩ yếu đuối của bản thân mình. Dù có một màn giới thiệu khá tốt song nó cũng chỉ tốt ở lúc ấy mà thôi. Khi bước xuống phần bàn của mình rồi nhận được vô số câu hỏi khác nhau và đột nhiên tôi không biết trả lời như thế nào. Từ một kẻ tự tin bỗng dưng trở thành một kẻ tự ti. Cái đầu choáng váng, quay cuồng, hồi hộp thở dốc, tim đập nhanh và mọi hành động ấy như trái ngược với suy nghĩ của bản thân.
Gục đầu xuống và nằm im lắng nghe những âm thanh xung quanh, cứ thế tôi đã để thời gian đã trôi qua buổi học đầu tiên của mình. Mặc dù đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều trong suy nghĩ của mình, nhưng vẫn chẳng thể nào dám ngẩng đầu lên đối mặt với thực tế rằng mình chả thể làm thế mãi mãi. Con người yếu đuối trong tôi đã chiến thắng con người mạnh mẽ trong tôi, một kiểu chiến thắng điển hình được muôn vàn cuốn tiểu thuyết khai thác để lôi kéo độc giả.
Cả lớp đã chủ động bắt chuyện với tôi, mặc dù có thể đáp lại họ nhưng tôi đã không làm vậy. Bỏ ngoài tai, ngó lơ tất cả những lời hỏi thăm và nụ cười thân thiện của cả lớp. Cứ như thế cuộc sống tôi sẽ tiếp tục trong cô độc một lần nữa mất.
Không thể để chuyện ấy xảy ra nữa, nếu cứ như vậy cuộc đời tôi không biết sẽ còn phải đi qua bao nhiêu ngã rẽ nữa để tới được đích đến.
Tôi biết mình có lẽ đang mắc bệnh tự kỷ, cũng chả rõ sao bản thân lại có thể ý thức được việc ấy. Căn bệnh mà bản thân đang mang ấy, có thể là do một sản phẩm của trí tưởng tượng ra hay một loại đặc biệt nào đó, một loại biến thể. Vì thế, tôi biết mình đang bị giam giữ trong một song sắt vô hình. Song sắt đó tạo khoảng trống đủ cho đôi mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng nó lại cản lại và không cho tôi bước ra. Một cách tra tấn tinh thần đáng sợ khi nó lấy đi, cấu xé đi, bào mòn đi,... Từng chút, từng chút một sự sống trong tâm hồn tôi.
Để làm được điều ấy, một mục tiêu cho mình là cần thiết. Chỉ cần nó xuất hiện, tôi có thể mau chóng vượt qua được song sắt này.
Nhưng thật sự để tìm ra nó là một vấn đề nan giải. Trước kia, tôi sống với mục tiêu là gia đình của mình nhưng giờ thì nó đã chả còn nữa. Con người khi xưa ấy từng có ước muốn trở thành một bác sĩ để giúp ông và bà không còn phải chịu những cơn đau mỗi khi trái gió trở trời hay những căn bệnh bệnh tuổi già bấu víu lấy họ. Nhưng giờ thì tôi chả cần nó nữa.
Hay… mục tiêu của lần này sẽ là tìm kiếm người bạn tên: "Bông Tuyết" của mình. Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu. Suy nghĩ ấy như vừa thắp sáng lên một căn phòng tối, như vừa dẫn lối tôi đến thực tại. Đó có lẽ là một lối đi đúng đắn, nhưng tôi biết mình đủ thông minh để nhận ra được rằng nó chỉ là một lối đi tạm thời mà thôi. Nhưng thật sự thì ai lại quan tâm đến việc ấy, không còn thời gian để lo quá xa. Nếu không muốn bị lún sâu hơn nữa, tôi cần nó.
Quyết định như vậy đi, buổi học hôm nay sẽ là sân khấu của mình. Một quyết định có phần muộn màng trong khi đi trên con đường tới trường sắp trở nên quen thuộc.
Hôm nay, đã sát giờ học nên cũng khá muộn, năm phút nữa sẽ vào lớp.
Chả hiểu sao mình vẫn có thể ngủ quên được cơ chứ, bao nhiêu quyết tâm và suy nghĩ từ hôm qua đến giờ cứ như bị cám dỗ của cái giường cuốn đi mất vậy.
Mà tính ra so với hôm qua thì tôi cũng đã có chút tiến bộ ấy chứ nhỉ? Tôi thầm nghĩ rồi tạo ra cái biểu cảm như vừa làm được gì to tát lắm.
Một lớp có tính kỉ luật khá cao, có thể nói là bạn lớp trưởng đã làm việc xuất sắc công việc của mình. Là những gì ai cũng nói về lớp học ấy. Lớp này có luật rằng trước khi vào lớp năm phút, cả lớp sẽ tập trung tại chỗ ngồi của mình nhằm ổn định lớp.
Mình vừa vào một cái lớp ưu tiên sự hoàn hảo sao? Bộ lớp này muốn điểm tối đa của giờ truy bài đến vậy sao?
Và tất nhiên với một lớp như vậy, luật không chỉ có một. Tôi vừa nhận được một tin nhắn dài cả nghìn từ nói về luật và mô tả hình phạt nếu vi phạm từ lớp trưởng thông qua tài khoản mạng xã hội của mình vào hôm qua. Và có một điều mà tôi thắc mắc từ hôm qua đến giờ là tại sao lớp trưởng bạn Vũ Thị Huyền Trang lại biết tên tài khoản mạng xã hội của mình. Chắc là do bố đã cung cấp cho cô giáo chủ nhiệm nên bạn ấy mới biết, tôi nghĩ vậy. Mà nếu là thật, cô giáo chủ nhiệm chính thức chả còn điểm nào trong mắt tôi.
Giới thiệu sơ qua về lớp này, nếu nói lớp cũ của mình thật khó sống và không hợp thì cái lớp này chính xác là lớp học của bọn người ngoài hành tinh. Việc phải ngồi trong lớp này chả khác nào tra tấn tinh thần cả.
Nếu ví như cái lớp học ấy là một công ty văn phòng nhỏ thì lớp trưởng là một vị sếp nghiêm túc, cán bộ lớp thì máy móc như quản lý và thành viên thì như một lũ nhân viên văn phòng. Mà nói thế thì cô giáo bỗng vô hình thì phải. Nếu nói vì hôm qua tôi ngủ mà lãng phí một buổi học thì cũng không hoàn toàn đúng, nhờ có việc nằm im trên bàn và lắng nghe nên tôi đã có thể nắm được toàn bộ thông tin cơ bản của lớp học này.
Vì là học sinh chuyển tới và có dáng vóc có phần cao hơn phần lớn các bạn trong lớp nên tôi được xếp ngồi cuối. Tôi ngồi gần một thằng tóc xanh dương nhạt, cậu ta để tóc dài ngang lưng cột theo kiểu đuôi ngựa. Luôn đeo kính râm và có làn da trắng trẻo. Tên đó cũng có sống mũi cao, cùng khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng quý phái. Nhìn tổng thể, cậu ta là một đứa con nhà giàu và đẹp trai như mấy anh trai trong phim tình cảm Hàn Quốc.
Huyên thuyên thế đủ rồi, vì tôi đã đi đến cửa lớp. Không hiểu vì sao lớp học giờ đang đóng kín cửa, nó đâu có nằm trong luật nhỉ?
Vì mới chuyển vào lớp, dù bây giờ có là thành viên của lớp rồi nhưng thật sự cứ thế bước vào lớp thì có chút khó xử. Vì vậy, có lẽ tôi sẽ ở bên ngoài chờ một chút.
"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện về bạn mới một chút.", một giọng nói có phần nghiêm túc phát ra từ bên trong lớp, đó là giọng lớp trưởng. Họ có chuyện gì về mình vậy? Tôi tự hỏi bản thân mình.
Tôi đang nghe lén họ nói chuyện, rất bất lịch sự. Nhưng đó là câu chuyện của tôi và tôi cần nghe nó.
Sau khi lớp trưởng nói xong thì có một thằng hỏi cậu ấy về việc tôi có thể nghe thấy cuộc nói chuyện và sẽ tốt hơn nếu dùng phần mềm mạng xã hội.
Thú thật thì tôi thấy thằng này nói đúng, nếu đã không muốn tôi nghe thấy thì không nên nói chuyện ở đây. Nhưng khi nghe thằng ấy nói thế, đã làm xuất hiện nhiều câu hỏi trong đầu tôi rằng tại sao cuộc họp này lại có phần mờ ám như thế.
"Không sao đâu, hôm nay cậu ta vẫn sẽ đến muộn như hôm qua thôi. Tớ dám cá là vậy.
Được rồi, như các bạn đã thấy, bạn ấy ngày hôm qua như thế nào rồi phải không?". Nói đến đây thì lớp trưởng dừng lại làm gì đó, tôi có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cậu ta. Tại sao lại khóc? Có chuyện gì à? Rồi vô vàn câu hỏi tương tự xuất hiện trong đầu lúc ấy.
Rồi sau đó... mẹ kiếp nó!
Đứa lớp trưởng nó kể toàn bộ quá khứ của tôi cho cả lớp nghe và chốt một câu xanh rờn rằng cả lớp cần giúp đỡ tôi.
Cái quái gì đang xảy ra phía sau lưng mình vậy. Tôi đứng ngoài hành lang mà không giấu nổi sự bàng hoàng của mình, tôi đứng hình một hồi lâu khiến đôi chân tê dại đi.
Mẹ kiếp! Tao không cần mày thương hại tao! Tao là trò đùa của chúng mày à? Con khốn nạn, mày có cái quyền gì mà dám nói vậy chứ? Mày diễn hay lắm, mày khóc hay lắm. Từ suy nghĩ của tôi đều là những câu chửi rủa con lớp trưởng khốn nạn kia, một thứ rác rưởi không hơn không kém.
Không cần biết đó là ai, không cần biết nghĩa đen hay nghĩa bóng là gì, tôi ghét tất cả những người thương hại tôi. Tôi không cần, bởi tôi đủ lòng tự trọng và khả năng để có tự đứng dậy, để không cần phải ai thương hại cả. Đối với tôi, sự thương hại là một sự sỉ nhục, một sự xúc phạm nhục không thể nào tha thứ.
Hiểu rồi, tao biết mày là ai rồi. Một nghĩ đã lóe lên trong đầu khiến tôi đưa ra một kết luận vội vàng.
"Con lớp trưởng khốn nạn, Vũ Thị Huyền Trang. Mày chính là Bông Tuyết gì đó.", tôi đang rất tức, nhưng tôi biết mình cần nói nhỏ.
Tôi có căn cứ cho việc ấy. Đầu tiên phải nói đến tài khoản mạng xã hội, bố không phải người sẽ đưa cho cô giáo chủ nhiệm tài khoản mạng xã hội của tôi. Vậy nên kẻ biết được sẽ chỉ nằm trong danh sách bạn bè ít ỏi của tôi, nhưng như vậy vẫn quá rộng, tôi sẽ thu gọn hơn nữa.
Thứ hai, cô ta biết tôi sẽ đi muộn vậy thì chắc chắn cô ta cũng đang chơi cùng dòng game với tôi bởi hôm qua tôi có chơi quá nửa đêm. Cái này tôi không chắc lắm, nhưng mặc kệ, khoảng cách đã được thu nhỏ hơn nữa mới là thứ nên được quan tâm lúc này.
Thứ ba, đó là việc quá khứ của tôi. Sẽ chả ai biết và bố cũng chả bao giờ nói cho ai biết. Người duy nhất biết chỉ có thể là Bông Tuyết, vì tôi có kể cho cậu ta nghe.
Từ ba luận điểm trên cùng với lời nhắn đầy hàm ý cuối cùng của tối hôm kia. Khiến tôi càng chắc chắn hơn: Bông Tuyết là Vũ Thị Huyền Trang, lớp trưởng lớp tôi.
Bây giờ thật sự tôi đang khá thất vọng về người bạn của mình, mà nó làm gì còn là bạn nữa nhỉ? Nghĩ như thế, tôi nở một nụ cười ghê tởm không thành tiếng.
Cái gì không cần thì sẽ thẳng tay vứt, đó là phong cách của tôi và Bông Tuyết cũng vậy, không ngoại lệ. Cậu ta dù đã từng là mục tiêu phấn đấu của tôi nhưng giờ chả còn nữa, cậu ta đã phản bội niềm tin và hơn thế nữa cậu ta còn không tôn trọng tôi.
Suy cho cùng, kẻ duy nhất tôi có thể tin tưởng là chính tôi. Và thứ tôi cần để sống cũng chính là bản thân tôi, không một ai cả chỉ tôi mà thôi.
Chỉ có Nguyễn Sĩ Tuấn Kiệt này mới là người có thể cứu rỗi được mà thôi.
***
Tôi hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị bắt đầu bước từng bước vào lớp. Mặc dù có kiên quyết, có quyết tâm thế nào đi nữa thì có vẻ tôi vẫn gặp vướng mắc nhỏ ấy. Nhưng bây giờ, chỉ có tôi mới có thể giúp bản thân mình mà thôi. Tôi không có đồng minh và cũng vừa bị phản bội… mà cũng không hẳn!
Tùng…, tùng…, tùng…,... từng tiếng trống kêu lên báo hiệu giờ truy bài bắt đầu. Cuộc thảo luận của bọn chúng đã kết thúc và mọi thứ đều như chưa có gì xảy ra. Diễn tốt lắm tụi mày!
Với dáng vẻ huênh hoang, từng bước dài tiến vào trong lớp. Gạt bỏ đi sự sợ hãi từ bao con mắt đen kịt vẫn đang nhìn vào mình, tôi ngẩng cao đầu hướng về phía trước. Với dáng đi và biểu cảm của mình, tôi có thể tưởng tượng ra một người hùng của chính nghĩa hoặc một vị vua vừa thắng trận trở về cùng với vinh quang. Xung quanh là những ánh mắt chào đón, phía dưới là thảm đỏ trải dài tạo cảm giác êm ái dưới chân, cứ thế tôi tiến về ngai vàng của mình mà ngồi xuống.
Cả lớp chả ai lên tiếng gì cả, họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt mà họ hay nhìn những kẻ hâm. Có đứa nhếch mép, có đứa tặc lưỡi, có đứa thì thầm và lẩm bẩm. Chùng nói gì, chúng nghĩ gì Chúa mới biết, và vì chỉ Chúa mới biết nên tôi chả quan tâm đến làm gì cho phí công.
Cả lớp nhìn tôi mà tôi không nhìn lại để tỏ rõ sự khinh thường họ. Họ đưa cho tôi những mũi tên vô hình mà sắc nhọn như thể nó sẽ xuyên vào và thấm vào da thịt. Nhưng điều đó là không thể, tôi đã chuẩn bị một lớp phòng thủ vững chãi, một tinh thần thép khó lòng lung lay.
Phải đến vài phút sau, những đôi mắt long lanh, đen nhánh mà lấp lánh như những vì tinh tú kia mới thôi rạng trên bầu trời ban ngày. Họ quay đi để lại cho tôi nhiều hàm ý, nhưng vì tôi chả để ý đến nên tôi cũng không rõ nữa, có lẽ họ rủ tôi ra cổng trường, nhà vệ sinh hay sau dãy nhà. Nếu vậy chắc sẽ vui lắm đây, vì tôi sẽ được toàn trường biết đến. Khi đó, tôi sẽ là một trong những ngôi sao hàng đầu giới showbiz trong ngôi trường này. Thật đáng mong đợi!
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, có lẽ do tôi, học sinh mới nên cô mới vào đây. Hôm nay cô vẫn mặc áo dài, dáng cô vẫn thon thả như ngày hôm qua nhưng cách nhìn của tôi về cô thì đã hoàn toàn khác. Cô ta nhìn tôi, tôi nhìn lại rồi cười một cách hồn nhiên.
Cô thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng nào đó trong lòng, cái lớp này là một vở kịch với dàn diễn viên xuất sắc đến từng diễn viên quần chúng. Vì thế, chả lạ gì khi tôi coi hành động của cô là một hành động có trong kịch bản.
"Kiệt hôm nay thế nào rồi? Hôm nay em còn mệt không?". Từ phía trên bàn giáo viên cô ấy hỏi tôi, rồi sau đó ngập ngừng hỏi tiếp: "ngày đầu tiên của em thế nào?"
Tôi xin rút lại câu nói rằng diễn viên ở đây rất xuất sắc, bởi nếu đã diễn tốt thì cô ta sẽ xuống tận bàn và hỏi tôi một cách ân cần, chu đáo và như thế thì cô sẽ như một thần tượng trong tôi. Tôi sẽ nhận xét cô ta là một người thiếu tinh ý, một người không biết nhìn nhận tình huống. Nhưng chả sao, ai cũng có sai lầm mà.
Tôi đứng dậy, buông lỏng cơ thể mà nói một cách tự nhiên nhất có thể. Như đã nói lớp học này là một vở kịch, tôi cũng sẽ như vậy, tôi cũng sẽ tham gia vở kịch này.
"Dạ, hôm nay em đỡ rồi ạ. Còn về phần buổi học đầu tiên thì… có vẻ nó diễn ra không tốt lắm, cảm ơn cô vì đã hỏi thăm em!"
Tôi nói và biểu cảm một cách tự nhiên hết mức có thể, lúc đó tay tôi cũng cử động luống cuống một chút tỏ rõ sự lúng túng. Tôi làm vậy có lý do cả. Còn câu nói cảm ơn cô giáo ở cuối, tôi thêm nó vào để tạo khoảng cách giữa hai người nói chuyện với nhau. Tôi vốn dĩ đã không ưa cái lớp này, vì vậy nên chả có lý do gì mà tôi lại phải dùng từ ngữ hay cách nói làm thân với họ cả.
Tất cả những câu nói và cử chỉ đều thể hiện rằng em không muốn nhận bất cứ câu hỏi cũng như lời hỏi thăm nào nữa. Nhưng như đã nói, cô giáo chủ nhiệm không tinh ý vì dù có bao kí hiệu như trên mà cô ấy vẫn có những câu hỏi bắt buộc tôi phải tiếp tục nói.
Sai lầm lần này có thể bỏ qua, cô ấy hỏi tôi về cách giảng dạy, giáo viên, môi trường… cô ấy đã hỏi vậy và được bỏ qua vì dù gì tôi cũng cần cải thiện khả năng giao tiếp đang dần bị phai mờ của mình.
Lần đầu tiên tôi lại vào phải cái trường hợp éo le đến vậy, học sinh mới chưa gì đã phải nói như đang đi thuyết trình và trả lời như một tên tội phạm đang cố chối bỏ gì đó bằng khuôn mặt tươi cười. Tôi thật không thể hiểu cô ấy có điểm gì mà được giao cho một lớp chọn như này.
Qua những gì đã trải nghiệm, thật sự bản thân tôi đã vô cùng thất vọng về cô giáo này.
Giờ truy bài hôm nay thật sự khó chịu, chưa bao giờ tôi lại phải nhẫn nhịn nhiều như vậy. Vì thế, tôi không muốn bị giáo viên các tiết khác hỏi han gì cả, để làm điều đó mới đầu tôi dự định là ngủ tiếp cơ nhưng nghĩ lại thì cảm giác hơi phản tác dụng và gây mất thiện cảm với các giáo viên bộ môn, nên tôi quyết định lên bảng lấy điểm tất cả các tiết.
Nếu giáo viên hỏi về một học sinh mới, người đó sẽ hỏi về học lực, nơi sống, cảm nhận về trường mới.
Nếu không muốn bị hỏi nhiều thì mình trả lời luôn vậy, học sinh mới này sẽ lên bảng. Học lực sẽ được chứng minh bằng thực tiễn, cảm nhận về trường mới sẽ là cách tôi xung phong lên bảng. Còn về nơi ở, nó chắc chắn sẽ bị bỏ qua khi tôi đã dùng hai cái trên để đánh trống lảng đi.
Tôi đã làm vậy và thành công, có vẻ học sinh mới cũng đã gây được thiện cảm cho các giáo viên bộ môn của mình. Họ đều rất bất ngờ khi thấy học sinh mới xung phong lên bảng, rồi khi làm xong bài tập tất cả thì họ chỉ có thể gật đầu và khen ngợi trong sự ngỡ ngàng. Họ là những con người tinh ý, họ gần như đã hiểu những gì tôi muốn truyền đạt qua hành động của mình. Không như cô giáo chủ nhiệm, họ thực sự khá xứng đáng để tôi nể phục.
Lũ học sinh cùng lớp thì được phen hú vía, một thằng trông như kẻ nghiện lại có thực lực như thế. Dù cũng là lớp chọn với nhau nhưng thú thật thì chúng đã nhìn tôi với ánh mắt của sự ngạc nhiên và ghen tị.
Chắc trong suy nghĩ của chúng nó, kẻ nghiện kia là một con quái vật gì đó khi đã lấy toàn chín và mười điểm. Chắc chúng phải ghen tị và cho rằng tôi là một kẻ thông minh sẵn, tôi là một thiên tài và rằng ngay từ đầu đã có một bức tường chặn chúng lại trước khi chúng có thể ngoi tới được chỗ tôi.
Sự thực thì chả có gì trong suy nghĩ của chúng nó là đúng, trước kia tôi học giỏi vì ước mơ đầy hoài bão của mình sau này, và vì lý tưởng to lớn như thế thì làm sao tôi có thể lười biếng mà phụ ước mơ của mình được. Và cũng thật may mắn cho tôi với đống vở ghi chép của bố mình rất hữu ích, mà chắc cũng do có chút di truyền từ ông ấy cũng nên.
Hôm nay tôi thuộc hết bài, thế tôi moi kiến thức từ đâu ra khi bao ngày tháng chăm chỉ kia đã bị vùi sâu vào trong ký ức bởi năm tháng cày game của mình. Tôi hỏi lớp trưởng, tôi đã hỏi bài của môn học đó xem tiết trước học bài nào để mà học cho màn trình diễn sáng nay. Nói thẳng ra thì đã có một kế hoạch và toàn bộ đã là kế hoạch được lên sẵn từ ngày hôm qua, bởi tôi biết chắc rằng khi mình giơ tay thì chắc chắn là sẽ được lên bảng.
Một buổi sáng thành công mỹ mãn theo đúng kế hoạch đã vạch ra, nhưng nó lại thất bại ở một mảng khác theo một cách nghĩ nào đó.
Chả mấy chốc, thời gian đã trôi qua. Màn trình diễn tuyệt vời của tôi đã làm cho các giáo viên có thiện cảm tốt.
Bây giờ là tiết cuối, chỉ còn ba mươi phút nữa là kết thúc buổi học.
Giờ giải lao giữa các tiết khá ngắn nhưng cũng đủ phiền với lũ bạn cùng lớp. Chúng vây tôi như kiến, chúng vây xung quanh như thể trước mắt chúng là một miếng bánh ngon lành.
Chúng đưa ra những câu hỏi mang tính cá nhân cao như bao người Việt khác. Chúng nói như chưa từng được nói và hỏi như chưa từng được hỏi.
Nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy, sự nhộn nhịp ấy chỉ là một nụ cười nhạt. Không phải vì miếng bánh ngon lành ấy không biết trả lời như thế nào mà là nhiều quá không nhớ được cái nào mà trả lời. Có lẽ do miếng bánh ấy vẫn còn run sợ, miếng bánh ấy còn lúng túng… Nhưng vượt qua tất cả, cuối cùng miếng bánh mang tính cách của tôi ấy mới có thể mở được lời nói trước câu hỏi rằng cậu thích kiểu con gái nào nhất. Nhưng đó là quyết định trả lời sai lầm mà sau khi nói ra miếng bánh ấy mới biết.
Mình thật ngu ngốc!
"Con gái á? Có lẽ là tớ thích một bạn nữ để tóc dài, cao khoảng đến cằm tớ và… ừm… biết quan tâm đến người khác một chút. Chắc vậy!"
Nghe được câu trả lời như thế, cả lớp xôn xao bàn tán đến mức hỗn loạn. Miếng bánh ấy biết rằng với một người học giỏi như thế và lại vừa có mà trình diễn tuyệt vời như vậy thì chắc hẳn là cũng có nhiều bạn nữ bật đèn xanh mở lối cho miếng bánh ấy đi vào lắm.
Nhưng sự thật thì cuộc bàn tán kia chả liên quan gì đến điều đó khi cậu thấy một số bạn nữ tỏ vẻ hơi buồn rồi lại tươi cười nói về ai đó. Phải, là lớp trưởng.
"Ồ… vậy ý cậu muốn nói đến lớp trưởng ư? Cậu bạo thật đấy! Mà cũng bình thường thôi, ai mới đầu nhìn lớp trưởng cũng vậy mà. Mình thông cảm cho suy nghĩ dại dột của cậu.". Người bạn cùng bàn tóc xanh dương đẹp mã như trai Hàn kia nở một nụ cười ánh sao cùng cặp kính râm ngầu lòi vừa cười nói vừa vỗ vai miếng bánh ấy. Cậu ta tay chống cằm trên bàn, tạo biểu cảm như rất thân thiết và như là một người bạn phương xa lâu không gặp.
Khi cậu trai đẹp mã cùng bàn kia nói xong, cuộc bàn tán ngày càng lớn hơn nữa. Miếng bánh thấy một gần nửa số con trai trong lớp đã bắt đầu xuất hiện biểu cảm của một kẻ thù địch, gần một nửa còn lại thì đang vỗ vai một thằng cũng có biểu cảm thù địch như thế nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn.
Lớp có bốn mươi học sinh, trong đó có mười một thằng và thêm miếng bánh ấy vào là mười hai. Vậy tính ra miếng bánh đã có thiện cảm không tốt với khoảng sáu thằng có khuôn mặt muốn nghiền nát mỗi khi nhìn thấy và bốn thằng bạn của chúng. Cũng may là thằng cùng bàn của miếng bánh là phe trung lập, mặc dù miếng bánh không thích cậu ta lắm nhưng ít ra là sẽ thoải mái khi ngồi ở đó.
Còn phía lớp trưởng, cô ấy đỏ mặt xấu hổ và chạy biến. Thấy thế cả lớp ùa vào nói, và trêu chọc miếng bánh. Phải đến lúc bác bảo vệ đánh trống thì cậu ta mới được tha.
Buổi ra chơi trước tiết cuối kết thúc, miếng bánh ngon lành mang hình hài của tôi ấy thở không ra hơi. Có lẽ là do quá mệt hoặc do đã quá căng thẳng. Cô giáo vừa vào lớp, tôi đã xung phong lên bảng. Cô ấy bất ngờ khi không biết học sinh trước mắt là ai, sau khi được cả lớp giải thích cô mới nhẹ nhàng mời tôi lên bảng.
Do dư âm của giờ ra chơi, tôi có chút lúng túng khi mới mở đầu câu trả lời của mình. Nhưng cô giáo thật tốt, cô đã nhắc tôi mỗi khi quên và cho tôi hẳn điểm mười mặc dù câu trả lời không thực sự được mười điểm.
Tối biết mình không phải người hoàn hảo, và ghét bị thương hại hay ưu tiên. Vì thế tôi đã tự giác xin xuống chín điểm để nó xứng với những gì mình làm. Tuy cô làm vậy, thực sự thì tôi không trách cô hay ghét bỏ cô. Tôi còn cảm thấy cô có thể là đồng minh của mình sau này.
Nếu ai đó nói cô là một người tốt thì việc đó thật sự là một việc thừa thãi khi ai cũng biết đến cô bởi lẽ đó. Là một cô giáo đã qua đến bên kia sườn dốc bằng vóc dáng mảnh khảnh của mình, nhưng sao nhìn cô vẫn trẻ trung lạ thường. Cô để tóc ngắn như bao cô gái Hà Thành của thập niên trước, mái tóc mượt mà xen kẽ những sợi chỉ bạc của năm tháng. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy chắc kia là một đôi mắt của con người hiền lành, phúc hậu và vui vẻ khi có những nếp nhăn nơi khóe mắt. Cô thật xinh đẹp theo nhiều cách nghĩ và theo nhiều cách nhìn khác nhau. Nếu nói đến thế rồi mà vẫn có người nói những tính từ trái ngược với những gì nêu trên thì nếu họ biết cô tên là Đào Thị Vui chắc chắn là họ sẽ không dám nói gì nữa. Cô là một giáo viên dạy môn hóa học, cô là người mang kiến thức của tương lai nhưng lại không khô khan mà ấm áp và dễ hiểu một cách lạ thường.
Phần trả bài của tôi kết thúc, thật tiếc khi không thể nghe thêm những lời quan tâm từ cô để tôi tự tin bước vào lớp mới nữa. Nhưng không sao, tôi vẫn có thể nghe chất giọng ấm áp ấy thông qua những kiến thức hóa mà.
Tôi về phần bàn của mình, bàn hai người. Nó là làm tôi nhớ đến cái bàn bốn người khi xưa mà tôi hay ngồi suốt những năm tháng đi học.
Tôi vẫn chưa biết tên thằng ngồi cạnh mình, mà cũng chả quan trọng bởi thằng này phiền phức quá. Thật sự sẽ không có ngày nào là yên ổn nếu nó còn ngồi cạnh tôi. Tôi đã sai khi đánh giá nó là một thằng trai Hàn và muốn người đã tạo ra câu nói: "đừng trông mặt mà bắt hình dong" vả cho tôi để tôi tỉnh táo lại. Nếu nó mà ít nói và lạnh lùng chút xíu thì chắc chắn nó sẽ là chồng quốc dân của cái ngôi trường này.
Nhưng có một điều tôi khá thắc mắc là với mái tóc đã dài thì thôi mà lại có màu xanh và còn thêm quả kính râm đeo cả ngày kia nữa. Tại sao nhà trường không nhắc đến tên nó chút nào nhỉ? Có lẽ là sức mạnh đồng tiền giống của mình chăng?
"Này... Kiệt, cậu học giỏi thật đấy!", nó quay về phía tôi và đưa tay lên định đập tay. Nhưng bị tôi bơ và nó chỉ còn cách đưa tay đó lên đầu mà vuốt ngược tóc về phía sau.
Có vẻ tôi hơi quá đáng, người ta đang làm thân mà mình là lại bơ người ta. Mà riêng thằng này chắc không sao bởi tôi vẫn tức vụ hồi giờ ra chơi. Tôi ngồi bịch xuống ghế tỏ vẻ khó chịu và như muốn nói hãy thôi ngay đi.
"Chả phải cậu cũng vậy sao? Lớp chọn mà phải không?"
Tôi không muốn một cuộc hội thoại dài với cậu ta, nên với một câu hỏi cụt lủn và câu trả lời là lẽ hiển nhiên như vậy thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc. Nhưng có nhiều cách để phá giải nó và cậu ta đang chuẩn bị làm vậy, cậu ta tiếp tục nói.
"Cậu giận tớ vụ hồi nãy à? Vậy cho tớ xin lỗi nhé!" và một biểu cảm tỏ sự hối hận. Cậu ta đã khiến tôi bị hớ và kế hoạch để không phải nói chuyện cũng thất bại.
Bộ cậu ta là thiên địch của của mình sao? Mình phải cẩn thận hơn khi nói mới được. Không chỉ vậy toàn bộ những nhận xét của mình về cậu ta cũng có thể đã sai.
Cậu ta có thể thay đổi sắc mặt giống tôi và thậm chí còn hơn thế nữa. Lời nói cũng thay đổi và dựa vào hoàn cảnh, nếu cậu ta đã gài bẫy thì tôi chính thức đã dính bẫy rồi.
Mình vẫn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng luôn tự cao tự đại mà thôi! Rồi tôi thở dài mà thất vọng.
"Không, không tôi không giận cậu đâu. Tôi chỉ hơi bực khi không được điểm tối đa thôi.". Một câu hỏi khiến cậu ta không ngờ trước và tôi thấy cậu ta có nhăn mặt chút. Nhưng cậu ta cũng dễ dàng đáp lại ngay thôi, câu nói này chỉ để cậu ta bất ngờ chút thôi chứ chả có hàm ý gì cả.
"Thôi nào con người hoàn hảo ơi! Hãy chấp nhận vì nó là do cậu mà.
Nhận tiện tên tớ là…". Cậu ta đang định nói thì bị cô Vui chặn họng khiến cậu ta giật bắn người mà đứng dậy.
"Hoàng Tử Đan đứng dậy trả lời cho cô xem cô vừa nói gì?"
Cho chừa cái tội lắm chuyện, đứng lên như vậy cũng đáng lắm, vào sổ đầu bài là hợp lý lắm cô ơi. Toàn bộ cả lớp và tôi như muốn nói với cô giáo như vậy. Và chắc chắn nó sẽ vào thôi vì câu trả lời của cậu ta đã khiến cả lớp phì cười thậm chí cô giáo còn phải gõ mạnh cây thước xuống bàn mà cho cậu ta ra ngoài hành lang đứng.
Cậu ta nói:
"Dạ!" một câu nói dứt khoát và rõ ràng rồi quay về phía tôi.
"Tôi là Thiên Dực!".
Dân gian hay gọi là ngại