Tôi bây giờ đã khác, bởi tôi bây giờ không còn là bản thân như hồi trước nữa. Tất cả đã biến mất, tất cả. Đã năm tháng trôi qua nhưng tôi thì vẫn chưa thể nào nguôi ngoai chút nào. Trong mỗi giấc mơ của mình, tôi đều thấy bà cùng gian bếp củi, tôi thấy ông cùng những chú chim tào mào mà cười nói. Không chừa một hôm nào cả, đêm nào cũng thế, đêm nào cũng vậy. Mặc dù muốn gặp họ, nhưng sao tự dưng tôi lại muốn quên họ đi chứ.
Mình thật tệ.
Chắc sẽ có người hiểu được cảm giác của tôi đúng không? Cái cảm giác mất đi người thân ấy, cái lúc đưa tiễn họ về thế giới bên kia nó chỉ đau một phần thôi. Phần còn lại, đau hơn cả là cái lúc mà làm những công việc mà mình hay làm với họ ấy, cái cảm giác thiếu vắng nhưng lại không rõ là mình đang thiếu vắng gì và khi nhớ ra thì hình ảnh họ bỗng dưng hiện hữu trước mắt. Mỗi khi lau cây cung, hình ảnh ông ngồi đó mỉm cười hiện lên trước mắt. Mỗi khi ăn xong một thứ gì đó, tôi thấy bà tôi mỉm cười và xoa mái tóc mượt mà của mình… Rồi sau đó hình ảnh trước mắt ấy lại bị nhòe đi, mờ đi bởi những giọt đắng.
Tại sao chứ? Tại sao chứ…? Tại sao mình lại yếu đuối đến vậy chứ? Dù bản thân đã mạnh mẽ tận mười lăm năm rồi cơ mà? Những suy nghĩ ấy cứ văng vẳng trong đầu và lặp đi lặp lại theo năm tháng.
Tôi muốn quên đi họ, tôi muốn trở nên mạnh mẽ như trước, con người như trước… Để làm như vậy, tôi muốn tìm một thế giới mới, thế giới mà tôi quên đi rằng MÌNH ĐANG SỐNG. Để tìm được nó, tôi tìm đến sách và game. Đúng như tôi muốn, chúng gần như đã cứu rỗi con người ấy thoát khỏi sự cô đơn này.
Nếu ai đó nói game là một trò chơi giải trí, thú vui, một thứ gây nghiện hay một thứ gì đó tệ hại thì người đó từ bây giờ sẽ là kẻ thù của tôi. Game đối với tôi bây giờ như một thế giới thứ hai, không là một người bạn đặc biệt mới đúng. Thế giới bên ngoài đối với tôi, một cảm giác nó chỉ có màu đen trắng và vô vị, nhưng bên trong một thế giới game tôi thấy một thế giới hoàn hảo mà mình muốn.
Bên trong một cuốn sách, hóa thân là một nhân vật chính. Tôi phiêu lưu đến vùng đất mới, nơi có thể tung tăng mà quên mất đi thực tại ngoài kia.
Tôi nhát cáy lắm, vậy nên tôi luôn núp sau cái bóng của cái màn hình điện thoại để giao tiếp với người khác. Thông qua nó để có thể chối bỏ rằng mình yếu đuối, vì họ không thể nhìn thấy mình. Nhờ có thế mà tôi có vô số người bạn qua mạng thường xuyên nói chuyện và chơi game cùng.
Tiêu biểu hơn cả là một người có tên tài khoản game là: Bông Tuyết. Cũng chả rõ cậu ấy là trai hay gái, nhưng cách nói chuyện qua tin nhắn thì có thể nói là hai người khá hợp nhau. Cậu ấy là một người cùng tuổi và vui tính, tôi biết được thông qua nhiều lần nói chuyện và khi xem thông tin của tài khoản game và mạng xã hội của người bạn ấy.
Cậu ấy cũng khá kín tiếng, ảnh đại diện cho tài khoản thì là hình bông tuyết trắng và mọi thông tin còn lại thì ghi khá mập mờ. Tôi đã nghĩ đến chuyện xâm nhập và xem thông tin nhưng như vậy thì thật mất lịch sự và vô đạo đức nên tôi đã không làm vậy.
Tôi đã chuyển đến huyện Đan Phượng sinh sống và học tập. Thú thật tôi còn chả quan tâm đến việc mình đang ở phường, xã nào hay cụm dân cư nào. Thậm chí, đến tên trường và tên lớp của mình cũng không nhớ nữa, có lẽ tôi nên cố ghi nhớ nó vì mai là buổi đầu tiên mình đến đó học. Mà mình nghỉ có lẽ cũng được đấy nhỉ? Tôi thầm nghĩ rồi lại gạt bỏ nó.
Bây giờ cũng đã chín giờ tối, tôi cũng đang lang thang đâu đó trong bản đồ của một game RPG mà mình hay chơi. Màn hình chiếc máy tính bây giờ đang nóng bỏng lên khi đã phải chạy liên tục cả ngày vừa qua. Còn cây máy tính thì chắc nó đủ nóng để có thể nấu luôn bữa ăn đêm trên đó.
Trong căn phòng tối om của mình, thậm chí cả căn nhà cũng chỉ có một ánh sáng duy nhất phát ra từ máy tính. Bố vẫn không về nhà, đã một tuần rồi thì phải. Mà kệ đi ai quan tâm làm gì cơ chứ, suy cho cùng ông ấy cũng chỉ là kẻ nói khoác và một kẻ hèn nhát. Đến nhìn mặt tôi, ông ấy còn không dám nhìn vì cảm thấy có lỗi, thật nực cười.
Một con người tệ hại… mà mình cũng vậy mà! Mình nói ai được chứ? Có lẽ là cha nào con nấy chăng?
Nghĩ vậy rồi bỗng dưng xuất hiện một nụ cười như một tên điên trong căn nhà trống trải này, tôi cười xong thì một âm thanh vọng lại, đó là tiếng cười của tôi. Nó làm tôi rợn tóc gáy và rùng mình, thậm chí cơ thể còn đổ mồ hôi vào một đêm cuối xuân mát mẻ. Tiếng cười của mình, sao nó lại đáng sợ đến thế chứ? Chả nhẽ mình lại ghê tởm chính bản thân mình ư?
"Mai cậu đi học hả?", một tin nhắn hiện lên trong khung tin nhắn của điện thoại khiến tôi vội vàng đọc nó.
Đó là tin nhắn của Bông Tuyết, cậu ấy rất hay hỏi han kiểu này. Có lẽ… vì tôi quá thiếu sự quan tâm nên hôm nào cũng vậy, tôi đều chờ tin nhắn của cậu ấy vào khoảng giờ này. Mình thật sự đã tới mức này sao? Nhiều khi, tôi tự hỏi bản thân như thế.
"Đúng vậy, mai mình sẽ đến trường… hừm… ấy.", tôi trả lời ngay cho cậu ấy khi vừa cầm điện thoại của mình trên tay. Không biết từ khi nào, tôi bỗng cảm thấy cậu ấy là một người quan trọng trong cuộc đời của mình. Có lẽ sau này, tôi muốn có một dịp nào đó gặp được người bạn bí ẩn ấy.
"Vậy… sao cậu còn lang thang trong game vào giờ này hả? Này Nguyễn Sĩ Tuấn Kiệt, đi ngủ đi! Bộ muốn ngày mai ngủ gật hả?". Bông Tuyết vừa trả lời tôi một cách gắt gỏng, không biết có phải do bản thân mình đang ảo tưởng hay không, nhưng tôi thấy cậu ấy cũng khá quan tâm đến mình. Cứ nghĩ như thế làm tôi cảm thấy có chút gì đó nâng nâng trong cơ thể, có lẽ đó là hạnh phúc?
Tài khoản mạng xã hội và game của tôi là tên thật, thông tin thật và ảnh đại diện cũng là ảnh của tôi. Có lẽ sẽ có những người bảo tôi là kẻ ngu dốt,... Nhưng tôi chả quan tâm, bởi tôi cố tình làm vậy với hy vọng Bông Tuyết có thể nhận ra tôi nếu vô tình gặp nhau ngoài đời. Nhưng mà… không biết cậu ta có thể nhận ra được tôi trong ảnh đại diện của năm tháng trước với tôi ngoài đời bây giờ không nữa. Tôi sợ cậu ấy sẽ thất vọng khi biết tôi ngoài đời như thế nào mất
"Cảm ơn cậu, vậy hẹn gặp lại cậu vào tối mai!", tôi không muốn cậu ấy giận tôi nên đã nghe lời ngay. Mà tôi mắc chứng ảo tưởng nặng rồi, tôi là cái thá gì với cậu ấy mà suy nghĩ vậy chứ. Rồi tôi lại cười một lần nữa, những âm thanh lại vọng lại trong sự ghê tởm bản thân.
"Không cần đến tối mai đâu…, dù sao thì… cố gắng lên nhé!". Gửi cho tôi xong thì không thấy Bông Tuyết hoạt động trên thanh trạng thái nữa, có lẽ cậu ấy muốn tôi làm theo như đã hứa.
Cảm ơn cậu vì đã luôn quan tâm và ủng hộ tôi, tuy không thể hiểu hết được toàn bộ những gì được viết bên trên, nhưng bằng cách nào đó, tôi có thể mường tượng ra được. Có lẽ nào? Mà thôi, mình lại ảo tưởng rồi. Kết thúc việc này ở đây thôi, tập trung lại nào. Những suy nghĩ ấy làm rối loạn hết tâm trí của tôi.
Tôi vỗ mặt vài lần rồi rời khỏi chiếc ghế gaming cả chục triệu của mình.
Đầu tiên có lẽ sẽ là soạn sách cho ngày mai nhỉ? Đã gần năm tháng tôi chưa động vào bài tập và sách giáo khoa rồi, có lẽ nên chào hỏi chúng chút nhỉ? Mà thôi, ngớ ngẩn quá.
Mò mẫm từng bước nhỏ đến chiếc tủ quần áo kế bên phải, mỗi bước đi là một lần tôi đá vào cái gì đó phía dưới đất. Căn phòng quá nỗi bừa bộn, chỉ bốn bước chân mà tôi đã đá vào đủ thể loại khác nhau. Tôi có thể cảm nhận chúng qua đôi bàn chân chai lì bởi những ngày tháng đi chân đất của mình. Tiếng của túi bóng, hộp nhựa, giấy khô và giấy ẩm mỗi khi tôi dẫm chân lên chúng lại tạo ra một âm thanh êm tai đến lại thường trong căn phòng tối và thậm chí cả căn nhà. Có vẻ căn nhà, nó đã quá thèm khát lấy một tiếng động nên mới như thế.
Đến bên chiếc tủ quần áo, cánh tay gầy gò kéo nhẹ để mở nó ra. Bên trong chỉ có hai bộ đồng phục và một vài bộ thường phục, cái tủ to lớn và đắt tiền đó dường như là một sự thừa thãi trong căn phòng này. Thứ duy nhất chiếm nhiều chỗ nhất trong chiếc tủ là cái va li nhỏ chỉ chứa sách vở và mấy cái bằng khen thưởng.
Mấy cái bằng khen xếp lên trên đỉnh một lớp dày cộp, nó dày đến nỗi có thể đóng được cả hai cuối tiểu thuyết không chừng. Tôi ném chúng sang một bên rồi lôi ra đống sách giáo khoa của mình, rồi bỗng tôi dừng lại vì không hiểu mình đang làm gì. Chưa có thời khóa biểu, tôi cũng quên chưa vào nhóm lớp trên mạng. Mình đúng là đãng trí, thứ cần làm không làm. Tôi lẩm bẩm trong miệng mình sau khi thở dài vì thất vọng về bản thân.
Không nhớ thì thôi vậy, bốn tiết viết chung một quyển vở. Đóng cửa tủ lại, quay lưng tiến tới chiếc giường bừa bộn của mình ở phía đối diện. Thả mình vào chiếc giường và từ từ nhắm mắt lại, đôi mắt mỏi đã nhắm chặt lại và từ chối mở ra lần nữa do nó sợ phải đối mặt với thứ ánh sáng xanh kia. Cơ thể như đang đè xuống phía dưới, một lực hút kỳ lạ khiến tôi không thể cử động, nó khiến các bó cơ cổ, lưng và tay đã teo lại được thả lỏng và buông xuôi.
Từ từ tiến vào giấc ngủ, và lúc này thứ tôi muốn nói duy nhất đó là: "Có những thứ chỉ khi nhắm mắt lại ta mới có thể nhìn thấy."
***
"Trời đã sáng rồi nhỉ?". Tôi thức dậy khi được chiếc điện thoại của mình kêu lên, đôi mắt vẫn mờ mờ khiến tôi không thể nhìn rõ căn phòng và cơ miệng thì liên tục căng hết cỡ để mở to lấy không khí.
Phải mất một lúc để tôi có thể ra khỏi chiếc giường của mình, đêm qua có lẽ… mà thôi, tại tôi không biết nó là giấc mơ đẹp hay ác mộng nữa. Tôi không muốn kể lại nó.
Trèo ra khỏi giường một cách khó khăn, rồi mặc cho đống chăn mà không gấp gọn ở đó. Bật điện phòng lên, bóng huỳnh quang sáng lên, soi rọi khắp ngõ ngách trong căn phòng. Gầm giường, gầm tủ, gầm bàn máy tính, gầm bàn học và khắp nơi trên sàn nhà toàn rác là rác. Vỏ lon nước tăng lực và nước có ga, chúng có thể bán được cả tiền triệu và còn rất nhiều thứ rác khác nữa. Nếu một bà mua ve chai mà được vào căn phòng này lấy hết đống rác ấy đi, có khi bà ấy lại thoát nghèo không chừng.
Một bãi rác vĩ đại, nó thật là một kiệt tác để đời không mấy tự hào của tôi.
Không nên bất ngờ thêm về căn phòng đó nữa, tôi cần chuẩn bị để đến trường. Chỉ hơn mười phút nữa là vào lớp, có lẽ tôi cũng chả cần ăn sáng như mọi khi để tiết kiệm thời gian, mà bảo tôi lười cũng được. Tiến tới cái tủ quần áo và lấy một bộ đồng phục mùa hè và mặc chúng vào, quay sang trái lấy cái cặp đã chuẩn bị sẵn trên bàn học nằm giữa bàn máy tính và tủ quần áo. Mọi thứ xong xuôi tôi bước ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.
"Đóng kín rồi!". Tôi nói rồi thở hổn hển, không phải do tôi mệt nhưng tôi cũng chả biết tại sao mình lại thở như vậy. Có lẽ là do sợ đối mặt với thế giới ngoài kia?
Tôi bước vào nhà tắm để đánh răng và rửa mặt rồi nhìn vào chiếc gương trước bồn rửa mặt. Tôi hoảng hốt vì nhìn thấy hình bóng một kẻ nghiện, một con ma trong gương. Đó là tôi, tôi cũng chả dám nhận nó.
Hình ảnh một tên có gò má hốc hác và làn da chai sạn, phần trên nữa thì không thể nhìn rõ vì mái tóc suôn mượt của tên đó đã che kín đi nửa khuôn mặt. Tại sao tất cả đều tệ đi nhưng mái tóc thì vẫn mãi vậy chứ? Tôi tự hỏi bản thân rồi mỉm cười.
Thông qua những kẽ hở của sợi tóc hiện lên một đôi mắt đen xì, đen của con ngươi và đen của quầng thâm phía trên một nụ cười của mình, đó chả khác gì một con quái vật cả, thật ghê tởm!
Bên trên khuôn mặt là vậy, nhưng cơ thể của tôi vẫn không mất chất của một gia đình quan võ là mấy, nó chỉ không còn những bó cơ vững chắc nhưng cơ thể vẫn cao lớn và không gầy đi bao nhiêu.
"Một tên với gương mặt quái vật, sự ra mắt hoàn hảo cho lớp mới!". Có lẽ đó là một lời chào trong khi đôi chân đang vội rời khỏi căn nhà lớn của mình một cách khó khăn. Căn nhà đã từng có giúp việc, nhưng do phiền phức quá nên tôi đã cho bà ấy nghỉ cùng tiền bồi thường.
Không khí bên ngoài của Trái Đất thật trong lành và mát mẻ, xen lẫn trong mùi hương hoa của mùa xuân là không khí man mát của sương sớm vẫn còn đọng lại trên tán cây nhỏ. Không khí ngoài đó thật tuyệt vời, nó khác hẳn không khí có mùi mốc và mì tôm trong hành tinh của mình. Bầu trời bên ngoài âm u và tĩnh lặng, không có gió, không khí vắng vẻ khi thỉnh thoảng có một chiếc xe máy vụt qua. Có lẽ cảnh sắc như vậy là do tôi, nhưng tôi phải vui lên chứ, xíu nữa là tôi sắp có bạn mới mà.
Tôi nhập học vào trường mới một cách vô cùng dễ dàng, phải nói là như vừa đi ăn sáng về thì mọi chuyện đã xong xuôi vậy.
Vẫn là lớp chọn, một bảng thành tích giả của học kì một cao ngất ngưởng mặc cho năm tháng qua không đến trường.
Lúc bố nói với tôi như thế, thật sự tôi đã hoài nghi về mọi sự công bằng trên thế giới này. Tất cả chỉ là sự giả dối, lừa gạt nhau bằng lớp vỏ bọc mang tên: "tiền". Tôi tự hỏi, tại sao thế giới này lại như thế? Hàng thế kỷ kêu gọi sự công bằng của những con người đi trước có vẻ như chả bao giờ thành sự thật. Tiền và quyền lực sẽ quyết định tất cả, đó là thế giới mà tôi đang sống
"Tiền… vậy mình còn thấp kém hơn cả tiền sao?". Tôi ngước nhìn căn nhà hai tầng xây theo kiểu nhà mái Thái của bố ở phía sau lưng mà hét lớn, sau đó tôi cười, một nụ cười méo mó.
Những gì tôi vừa nói chả quan trọng đâu, lời nói gió bay ấy mà. Những gì tôi muốn sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện, vậy nên dù tôi có nói gì thì nó cũng là vô nghĩa.
Ngồi trên chiếc xe máy điện mới, nó không phát ra âm thanh gì cả, nó chỉ im lặng và làm công việc của mình. Toàn bộ con đường tới trường đều là đường nhựa, điều đó khiến cho quãng đường đi trở nên dài và xa tít tắp, vắng vẻ và hòa chung với cảm xúc của tôi bây giờ. Tôi không phủ định rằng do tôi đi muộn so với giờ học nên con đường mới vậy, và rằng lỗi chả tại con đường này mà chỉ là lỗi của chính tôi. Tôi đi muộn bởi vì mình nhát cáy, tôi sợ khi tôi đến đúng giờ mọi người trong lớp sẽ vây lại quanh mình mà nói, mà hỏi han. Tôi sợ điều ấy, tôi thừa biết rằng đến giờ ra chơi thì mọi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy thôi nhưng tôi chả quan tâm lắm, cái trước mắt mới là cái tôi quan tâm đến.
Ngôi trường này nằm cạnh một cánh đồng lớn, trong suy nghĩ hạn hẹp của tôi, tôi cứ nghĩ Hà Nội phải tấp nập lắm, phải ồn ào lắm… nhưng tôi đã sai, tôi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Có lẽ ông ấy chọn cho tôi một ngôi trường ngoại thành là để tôi có thể đỡ buồn khi đi xa khỏi vùng quê của mình. Để tôi đỡ nhớ những cánh đồng và không khí trong lành của đồng quê. Tuy nói là lên Hà Nội để tiện chăm sóc cho tôi và công việc nhưng tôi chả thấy giống như ông ấy nói chút nào, không biết ông ấy có biết chuyện bà giúp việc đã bị tôi cho nghỉ không nữa.
Nếu nhớ không lầm thì trường cấp ba này nằm giữa trường tiểu học và trường cao đẳng thì phải.
Tôi đi vào trong trường mà không hay rằng mình vừa đi qua cái cổng, ít nhất tôi nên đứng lại để xem cái tên trường ngoài cổng. Mà cũng chả quan trọng nữa, tôi có lẽ sẽ còn nhiều cơ hội lần sau mà.
Mà cái trường này công nhận đẹp và rộng lớn hơn gấp mấy lần trường cũ ấy chứ, tôi vừa nhìn cái bản đồ mà nghĩ vậy. Mà cũng chả quan trọng lắm, tôi cũng chỉ đi từ lớp đến nhà vệ sinh và ra đến sân thể dục là cùng, mấy cái còn lại có khi để sau vậy.
Kia hình như là lớp tôi rồi thì phải, nó ở tầng một, thật vui khi biết được điều ấy vì cái bụng bị bỏ đói sẽ không trụ được lâu nếu phải leo cầu thang.
Bước những bước dài trên sân trường vắng tanh, có lẽ bây giờ sao đỏ đang chấm nên tôi sẽ vào muộn chút và đứng dưới một gốc cây để không ảnh hưởng đến lớp. Tiết đầu là tiết cô chủ nhiệm nên mọi thứ sẽ vẫn diễn ra như không có chuyện tôi đi muộn. Thật ra tôi cũng chưa gặp cô giáo chủ nhiệm, lên thăm trường hay gặp ban Giám hiệu lần nào, bố đã giải quyết mọi thứ để tôi có thể làm theo ý mình thích. Mọi thứ hiện tại có vẻ khá tệ với nhiều các suy nghĩ khác nhau, nhưng với tôi, thì nó ổn.
Tùng..., tùng…, tùng…, ... Tiếng trống đã vang lên khuấy động không khí im lặng của ngôi trường, tiết học có vẻ đã được bắt đầu. Tôi bắt đầu tiến vào lớp.
"Em xin lỗi, em có tới muộn không ạ?". Tôi đứng thấp thỏm ở ngoài cửa lớp mà nói.
Cô giáo nhìn tôi với ánh mắt trầm tư suy nghĩ, có lẽ cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra hay tôi là ai mà nói vậy. Cô sẽ được thông cảm, vì trước mắt cô là một gương mặt của một học sinh khác hẳn so với hình ảnh trong tập hồ sơ, một gương mặt của một con quái vật.
Mái tóc che mất nửa khuôn mặt hốc hác ấy làm cả lớp xì xào bàn tán một cách hỗn loạn, cũng phải thôi nhìn xem. Một thằng ngáo ộp với phong cách ăn mặc chả giống ai khi để một kiểu tóc mượt che kín nửa khuôn mặt chỉ để hở mỗi miệng và một phần năm cái mũi. Một tên lập dị, chắc chúng nó sẽ nghĩ vậy.
Nhưng đó là những gì tôi nghĩ và áp đặt lên suy nghĩ của họ, nhìn qua tôi cũng không đến nỗi ấy. Tôi ăn mặc khá gọn gàng, đồ dùng từ giày đến cặp đều là loại bình thường chả có gì đặc biệt cả. Vì không còn là tôi của ngày ấy, nên tôi không cần chúng nữa.
"Em… em có phải học sinh mới chuyển đến không?", cô chủ nhiệm ngập ngừng hỏi tôi trong sự hoang mang. Tôi nghĩ đó là phản ứng bình thường.
Mà nhìn cô giáo này công nhận xinh thật, nếu bỏ đi khuôn mặt hoang mang bây giờ thì tôi có thể liên tưởng đến vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng Kiều trước mắt. Mái tóc cô đen óng ả và suôn mượt để xõa trên lưng của chiếc áo dài màu tím, nó làm toát lên vẻ đẹp duyên dáng và cuốn hút của cô. Cô có một khuôn mặt thon thả cùng đôi mắt long lanh nhìn tôi. Vì là học sinh của cô nên tôi không dám nghĩ nhiều đến ngoại hình của cô, tôi chỉ cần biết là cô rất xinh đẹp là được rồi.
Cô giáo đang hoang mang, phía dưới lớp cũng vậy khi cô giáo nói trước mặt họ đấy là học sinh mới. Có lẽ cô giáo đã cho chúng xem thành tích học tập và ảnh của tôi nên giờ chúng mới vỡ mộng và có gương mặt như vậy. Nếu suy nghĩ ấy là thật thì cô ấy cũng không coi trọng quyền riêng tư cá nhân như bao người Việt khác, và vì vậy, cô chính thức tụt nửa điểm trên tổng tám điểm mà cô vừa đánh giá cho chỉ vì ngoại hình.
"Vâng, em được chỉ định học lớp này ạ. Có chuyện gì sao cô?". Tôi hỏi cô với một giọng điệu ngây thơ và pha chút nụ cười ghê tởm của mình. Với một số người đang hoang mang và bị phân tâm vì nhiều lý do việc hỏi họ một câu sẽ đưa họ quay trở lại thực tại, nhưng các này khiến người bị hỏi nhìn như một con ngáo. Xin lỗi cô!
Quả như tôi nghĩ, cô đã thay đổi sắc mặt và rơi vào trầm tư suy nghĩ để đào bới lại những điều muốn nói với học sinh mới của mình mà cô đã chuẩn bị trước. Tuy vậy, cô không biến thành một con ngáo và sắc mặt chỉ trở về trạng thái bình thường. Suy đoán của mình đã sai sao? Hay đó là gương mặt ấy? Mình láo quá, có vẻ như cách nghĩ đó như chả xem cô giáo ra gì.
"À, xin lỗi em. Tại cô thiếu ngủ nên mắt hơi mỏi, em vào lớp đi.". Cô ấy ấp úng nói, tại sao cô lại phải giữ hình tượng của mình nhỉ? Cô ấy có thể nói thẳng là nhìn tôi không giống ảnh mà?
Mà chả quan trọng nữa, tôi bước vào lớp và tiến lên bục giảng. Đối diện với cô giáo, tôi cảm giác như cô đang run sợ tôi, đó chỉ là suy nghĩ của mình thôi nhỉ? Có lẽ do tôi thiếu ngủ.
Mà chắc chắn rồi, tôi thấy cô hít một hơi sâu để giữ lại bình tĩnh. Cô ấy nhìn kỹ tôi từ trên xuống rồi quay xuống lớp bắt đầu nói:
"Đây là Kiệt, học sinh mới chuyển vào lớp ta, mong các em giúp bạn sớm hòa nhập được với lớp!", cô ấy vừa nói vừa sử dụng ngôn ngữ cơ thể để nói vài câu ngắn ngủi của mình, điều đó khiến tôi cảm thấy câu nói ấy dường như dài lê thê.
Nói xong cô quay sang học sinh mới của mình để nói tiếp, cô nở một nụ cười để nói chuyện, nhưng tôi thừa biết đó là một nụ cười gượng ép, mấy nụ cười đó với tôi nó đã quen thuộc quá mà.
"Em có thể giới thiệu cho cô và các bạn lớp mình về em được không?"
"Dạ được ạ!", tôi nở một nụ cười về phía cô khiến cô rùng mình, không biết cô sợ gì nhỉ? Tôi quay xuống phía cả lớp và nói tiếp.
Khi quay xuống, ở phía dưới, tôi thấy một bạn nữ ngồi bàn đầu đang nở một nụ cười chào đón tôi. Không biết cậu ấy sao lại làm vậy khi cả lớp như đang ghê tởm vì khuôn mặt của tôi.
Chắc chắn nó không phải điệu cười bình thường, cô ấy là ai? Tôi tự hỏi.
"Chào mọi người, mình là Nguyễn Sĩ Tuấn Kiệt. Mình mới chuyển đến đây học tập và sinh sống. Mình là người đã từng tuân theo lẽ tự nhiên.
Mong mọi người giúp đỡ!"