Đến khách sạn, chúng tôi được nhân viên dẫn lên tầng cao nhất, rồi ngồi vào bàn.
"Oa, tuyệt thật. Vừa có tầm nhìn đẹp, hoàng hôn lại còn đẹp nữa."
Leonora nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô cũng lần đầu đến đây nhỉ."
"Ừ. Tôi từng ở khách sạn này với Adele rồi. Nhưng lúc đó chỉ ngắm hoàng hôn từ trong phòng thôi."
"Tôi cũng đã ngắm vào ngày đầu tiên. Căn phòng đó rất tuyệt, tầm nhìn vừa đủ đẹp."
"Đúng vậy, thật diệu kỳ. Cùng một khung cảnh, nhưng chỉ cần người cùng ngắm khác đi, cảnh vật cũng tự nhiên thay đổi theo."
Chắc là vậy thật.
Chúng tôi gọi rượu vang, nâng ly, rồi bắt đầu thưởng thức các món ăn trong set.
"Cậu lại gọi một set trông có vẻ đắt tiền nữa rồi..."
Leonora mỉm cười.
"Cô nhìn ra à?"
"Tất nhiên. Nhìn món khai vị là biết ngay thôi."
Quả không hổ danh quý tộc.
"Hôm nay là để chúc mừng cô mà. Tôi còn được Trưởng chi nhánh "tài trợ" đó."
"Ra là vậy... Ông ấy tuyệt thật đó."
Đúng là không còn gì để nói.
"Ông ấy bảo để tôi chúc mừng thì tốt hơn."
"Đầu tuần tôi sẽ qua cảm ơn ông ấy."
"Nên làm vậy. Tiện thể nói với Erika một tiếng."
"Tôi biết rồi."
Đúng là một người sếp tuyệt vời.
"Tiệc mừng đậu Giám định viên có được tài trợ không nhỉ?"
"Ai biết? Chuyện đó không đòi hỏi được."
"Vậy thì vẫn làm trò công tác giả thôi."
"Cậu thích trò đó nhỉ... Này, chuyện lúc nãy, cậu thật sự không khuyên Erika và Adele thi Giám định viên à? Tự dưng chỉ có mình tôi đến Kinh Đô, thấy hơi áy náy."
Cũng có lý.
"Tôi khuyên cô là vì tôi thấy cô có đủ năng lực để thi đậu ngay lập tức. Hai người kia thì không được như vậy, sẽ tốn thời gian. Hiện tại, tôi muốn họ tập trung nâng cao cấp bậc Nhà giả kim Quốc gia hơn."
Nếu phải xếp thứ tự ưu tiên, thì đó là việc cần làm trước. Giám định viên thì đợi sau khi họ lấy được cấp 6 cũng chưa muộn.
"Nhưng theo ý cậu, sau này vẫn sẽ để họ thi chứ?"
"Ai mà biết... Này, cô muốn đi xa đến đâu?"
Nhân dịp này hỏi luôn vậy.
"Ý cậu là về bằng cấp à?"
"Cả chuyện đó, và cả những mục tiêu tương lai mông lung kia nữa."
"Mục tiêu của tôi không có gì to lớn. Tôi chỉ mong được sống hạnh phúc bên mọi người ở thị trấn này. Tuy nhiên, từ nhỏ tôi đã ấp ủ ước mơ trở thành một nhà giả kim và tôi rất vui vì đã đạt được điều đó. Vì vậy, tôi muốn nâng cao kỹ năng của mình hơn nữa, và nếu có thể, tôi hy vọng có thể đạt đến cấp 1 thay vì chỉ dừng lại ở cấp 8."
Nghe qua thì có vẻ không có chí tiến thủ, nhưng thực chất mục tiêu của cô ấy không có giới hạn. Đây là người sẽ theo đuổi nó đến hết đời.
"Cách sống và nghề nghiệp là hai thứ tách biệt."
"Erika và Adele cũng vậy đó. Erika thì muốn làm cho quê hương mình tốt đẹp hơn, còn Adele thì mong muốn được cậu công nhận."
Erika thì không nói, nhưng Adele...
"Tôi vẫn công nhận cô ấy mà?"
"Sự 'công nhận' của cậu và của Adele khác nhau. Thôi, đây là chuyện cậu không cần bận tâm đâu."
Hừm... Nếu Leonora đã nói vậy thì chắc là vậy.
"Tôi không thể biết các cô sẽ đi đến đâu."
"Chuyện đó ngay cả chúng tôi cũng không biết mà."
Chắc là vậy thật. Chính bản thân tôi cũng đã thay đổi rất nhiều trong mấy tháng qua.
"Thôi, tôi hiểu rồi. Nghe này, tôi có thể dạy cho những người muốn học, và ngoài những lĩnh vực chuyên môn sâu ra thì hầu hết mọi thứ tôi đều có thể giải đáp."
"Đúng là một người thầy tốt. Đúng là cậu Zieg."
"Cảm ơn. Nhưng, tôi không thể tạo ra động lực. Thẳng thắn mà nói, tôi không thể và cũng không có ý định làm cho một người thiếu ý chí trở nên có ý chí."
Đó là một việc cực kỳ khổ sở, tôi cũng không thấy nó có ý nghĩa gì.
"Bỏ rơi sao?"
"Không, không đến mức đó. Nếu họ hài lòng với những gì đang có, hãy để họ làm công việc phù hợp với năng lực của mình. Hạnh phúc không chỉ đến từ công việc; tôi đã nhận ra điều này rất rõ trong mấy tháng qua."
Thực lòng mà nói, tôi đã hoàn toàn từ bỏ con đường thăng tiến tại Tổng bộ. Nhiều người trong môn phái và ở Tổng bộ có thể cho rằng điều này thật lãng phí. Thế nhưng, hạnh phúc của tôi không nằm ở đó. Chính vì đã thấu hiểu điều này, tôi không muốn ép buộc người khác chỉ vì họ có tài năng.
"Ra là vậy... Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không dừng lại đâu. Vì chúng tôi có một động lực khác với mục tiêu tôi vừa nói."
"Là gì vậy?"
"Đó là điều cậu không cần biết. Cậu chỉ cần làm một người thầy, dõi theo chúng tôi là được rồi."
Hừm...
"Ít nhất cô cũng phải lên được cấp 5."
"Hi hi, đó là giới hạn mà cậu nghĩ tôi có thể đạt được nhỉ."
Tôi nghĩ vậy thật. Cấp 4 chắc sẽ khó lắm.
"Cấp 5 là giỏi lắm rồi đó."
"Tôi biết. Nhưng, ngay khoảnh khắc này, mục tiêu của tôi đã trở thành cấp 4."
"Vậy à... Cố gắng lên."
"Người dạy là cậu mà?"
Ừ nhỉ... quên mất.
"May là các cô đều có ý chí. Bản thân tôi đã không giỏi giao tiếp, nếu các cô mà cũng không có ý chí nữa thì khổ cho tôi quá."
"Ừm... Cậu đang nói đến Martina phải không? ‘Không thể và cũng không có ý định làm cho một người thiếu ý chí trở nên có ý chí’?"
Leonora nhắc lại câu nói lúc nãy của tôi.
"Cô hiểu à?"
"Ban đầu cậu bảo dạy cả thuốc chữa thương và thỏi kim loại, nhưng sau khi thấy phản ứng của Martina, cậu chỉ để cô bé làm thuốc chữa thương thôi. Từ bàn làm việc nhìn qua, tôi đã nghĩ, 'A, bỏ rơi rồi'."
Không phải là bỏ rơi. Chỉ là tôi nghĩ mình không làm được thôi.
"Adele có nghĩ vậy không?"
"Lúc cậu chỉ thị cho Erika như vậy, tôi có thấy hai người nhìn nhau, nên chắc là có đó."
"Không, tôi không bỏ rơi con bé, và cũng không bỏ rơi các cô đâu."
Tôi không muốn họ hiểu lầm.
"Chúng tôi hiểu mà, không sao đâu. Thật ra, tôi cũng không hài lòng với thái độ của con bé khi Erika giảng về thỏi kim loại. Thảo nào điểm Vật lý thấp như vậy."
Con bé có nghe gì đâu. Chắc giờ cũng quên sạch rồi.
"Đúng là tôi cũng thấy hơi khó chịu thật. Cứ như con bé chẳng nhìn về tương lai gì cả."
Tôi đã tự hỏi liệu con bé có định thi cử gì không nữa.
"Con bé còn là học sinh mà, đành chịu thôi. Với lại, chắc cậu Zieg cũng biết, người ở thị trấn này ai cũng lạc quan, vui vẻ cả."
Tôi biết. Nhưng người làm kinh doanh thì không thể như vậy được. A, không... ra là vậy. Bà Gisela vốn không có ý định theo nghiệp này. Nhưng rồi ông cụ mất... à à, vì vậy mà bà ta mới ngốc đến thế.
"Có lẽ ông cụ chủ tiệm thuốc đã có ý định đóng cửa tiệm này trong thế hệ của mình."
"Có thể lắm. Vì người thừa kế đáng lẽ là cha của Martina đã mất rồi."
Thì ra đó là lý do cả bà Gisela và Martina đều không có kiến thức về tiệm thuốc. Nếu ông cụ xem một trong hai là người thừa kế, ít nhất cũng đã dạy dỗ từ nhỏ. Thế nhưng, bà Gisela chỉ dừng lại ở mức phụ giúp, còn Martina thì đi học trường phép thuật.
"Ông cụ chết trước khi kịp nói ra điều đó, và hai mẹ con họ lại không nghĩ ra, dẫn đến thảm cảnh này à."
"Cũng khó nói lắm."
Tất cả chỉ là suy đoán. Nhưng chắc tình hình thực tế cũng tương tự vậy.
"Phiền phức thật. Thôi, tôi không làm được đâu."
Với 35 điểm nhân cách thì tôi chịu.
"Thế nên mới nhờ tới ác nữ Kinh Đô Heidemarie chứ gì?"
"Đúng người đúng tội. Với lại, lỡ như Martina có suy sụp thì cũng không phải lỗi của chúng ta."
Lỗi là của nhà giả kim Tổng bộ. Danh tiếng của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.
"Đúng là những người lớn tồi tệ."
"Chuyện là vậy đó."
Chúng tôi tiếp tục ăn uống, và sau khi bữa ăn kết thúc, chúng tôi rời khỏi khách sạn. Chiếc xe đưa chúng tôi về đến chi nhánh, rồi chúng tôi đi bộ về trước ký túc xá.
"Buổi hẹn hò kết thúc chưa nhỉ? Khi nào cậu nói kết thúc thì mới là kết thúc đó."
Đây là tiệc chúc mừng mà.
"Kết thúc được rồi. Hay là muốn uống tăng hai?"
Đúng như đã tuyên bố, Leonora chỉ uống một ly.
"Thôi được rồi... lòng tham đến đây là đủ. Chắc Adele đang uống ở phòng Erika đó, chúng ta sang đột kích thôi."
"Làm vậy đi."
"Cậu qua trước nhé. Tôi đi thay đồ đã."
Leonora nói rồi bước lên cầu thang. Tôi liền đến bấm chuông cửa phòng Erika.
『Mời vào~』
Giọng Adele từ trong vọng ra, tôi liền mở cửa. Bên trong, hai người họ đang ngồi bên bàn chơi cờ lật.
"Đây là nhà Erika mà."
"Erika đang suy nghĩ sâu xa."
Đúng là Erika đang đơ người ra, nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
"Chơi bài đi."
"Yếu mà đòi... Leonora đâu?"
"Cô ấy bảo đi thay đồ rồi."
"À. Vui không?"
Chuyện đó dĩ nhiên.
"Adele, làm cho tôi ly rock sở trường của cô đi."
"Tôi cũng uống highball, cho mượn chìa khóa đi."
"Nhờ cô nhé."
Tôi đưa chìa khóa cho Adele, cô ấy liền rời khỏi phòng.
"Anh Zieg ơi..."
Adele vừa đi khỏi, Erika liền cầu cứu tôi.
"Đây này, đây này. Đặt vào đây là được."
Tôi chỉ vào một ô cờ và bảo.
"Ra là vậy~"
Tôi có thể yếu ở các trò may rủi như bài bạc, nhưng với các trò cờ bàn, tôi mạnh khủng khiếp.