Sau cuộc điện thoại với Heidemarie, tôi tiếp tục làm việc. Chiều hôm đó, Martina lại đến, tôi để con bé thử làm thuốc chữa thương dưới sự hướng dẫn của Erika. Thành phẩm là một món đồ chất lượng kém đến mức không thể xếp hạng, nhưng việc tạo ra nó ngay trong lần đầu tiên cũng có thể xem là đáng nể.
"Em... em giữ cái này được không ạ?"
Martina vừa nhìn chằm chằm vào lọ thuốc chữa thương tự làm vừa hỏi.
"Được chứ. Tuy không bán được, nhưng đó là thứ đầu tiên em làm ra. Hãy giữ gìn nó cẩn thận."
"Vâng ạ!"
Chắc hẳn ai cũng sẽ vui trong trường hợp này. Còn tôi thì đã lâu quá rồi, đến mức chẳng còn nhớ mình đã làm ra thứ gì nữa.
"Martina, tuần sau em có đến không?"
"Dạ có. Nhưng vì còn phải phụ giúp việc nhà nên em không đến mỗi ngày được ạ."
"Ừ. Cứ ưu tiên việc đó đi. Mà này, tuần sau sẽ có một nhà giả kim chuyên về dược phẩm từ Kinh Đô đến đây công tác, em có muốn gặp thử không?"
Là công tác giả thôi.
"Vậy ạ? Em muốn gặp lắm ạ!"
"Được rồi. Nhưng anh phải nói trước điều này, người đó hơi cực đoan một chút nên nếu có bị nói lời nào quá đáng thì cứ bỏ qua nhé. Cô ta không phải người xấu... à mà, đúng là người xấu thật."
Thôi rồi, không bênh được.
"D-Dạ?"
"Nhưng tay nghề thì rất giỏi. Cô ta là trưởng đội Sản xuất Dược phẩm của Tổng bộ và là Nhà giả kim Quốc gia cấp 4."
"C-Cấp 4 ạ!? Giỏi quá!"
Ể? Tôi cấp 3 mà nhỉ...
"Chỉ cần nghe cô ta nói chuyện thôi cũng học được nhiều điều đó."
"Em hiểu rồi ạ! Em nhất định sẽ đến!"
"Ừm. Vậy hôm nay kết thúc ở đây nhé."
"Vâng! Em cảm ơn mọi người nhiều ạ!"
Martina cúi chào một cái rồi đứng dậy ra về.
"Từ tuần sau sẽ giao lại cho cô Heidemarie ạ?"
"Còn tùy vào quyết định của Heidemarie nữa, nhưng chắc là vậy."
"Em hiểu rồi. Vậy, hẹn anh tuần sau nhé. Chị Adele, chúng ta về thôi."
Erika rủ Adele.
"Ừ. Vậy nhé, hai người vui vẻ."
Adele nói rồi chạm vào lưng Leonora và đứng dậy. Sau đó, cô cùng Erika ra về.
"Haiz, sao cứ phải bày vẽ hẹn hò riêng làm gì cho mệt, tất cả cứ tan làm rồi về một lượt cho nhanh."
"Kệ đi mà~. Tình yêu cứ lặp đi lặp lại theo thói quen sẽ nhàm chán lắm đó."
Tôi không nói ra, nhưng ấy thế mà tôi lại đến cùng một chỗ tới ba lần đây này.
"Thôi được rồi. Về thôi."
"Vâng~."
Chúng tôi khóa cửa, rời khỏi chi nhánh rồi vòng ra sau, dừng lại trước ký túc xá.
"Vậy nhé, 6 rưỡi ở đây."
"Không, người mất thời gian là tôi mà, nên khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ qua tìm cậu."
À, vậy đi cho tiện.
"Được rồi. Tôi sẽ đợi."
"Ừm."
Leonora gật đầu rồi bước lên cầu thang. Tôi cũng vào phòng, thở phào một hơi.
"Khách sạn Side à... Ánh mắt của nhân viên khách sạn đáng sợ thật."
Mới mấy hôm trước tôi vừa đến đó với Erika.
"Họ chuyên nghiệp mà ngài."
Dĩ nhiên là họ sẽ không nói gì, nhưng tôi vẫn thấy hơi ngại.
"Thôi, kệ đi."
"Phải đó ạ. Ngài cứ vui vẻ tận hưởng, đừng để tâm làm gì."
"Rồi, rồi."
Chúng tôi cứ thế chờ Leonora đến. Và rồi, chưa đến 6 rưỡi, chuông cửa đã reo.
"Đến rồi à."
"Chúng ta phải khen chị ấy nhé."
"Ta biết rồi."
Tôi đứng dậy, đi ra mở cửa. Ở đó, dĩ nhiên là Leonora, nhưng trông cô ấy hoàn toàn khác lạ. Không còn là cô bé phù thủy như mọi khi, mà là một thiếu nữ trong chiếc váy mỏng màu đen, và tất nhiên đầu không đội mũ. Mái tóc vàng dài cũng được búi gọn gàng, dù vóc người nhỏ bé nhưng trông không còn giống trẻ con nữa.
"Sao vậy? Trông không hợp à?"
Leonora nghiêng đầu hỏi.
"Không đâu. Không phải là tôi trích từ cuốn sách tán gái kia, nhưng tôi thấy cô trông rất người lớn, đẹp lắm."
Trong cuốn sách tán gái có một câu mẫu viết y như vậy.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cuốn sách đó rất phiền phức."
"Cũng phải. Chính vì bình thường cô ăn mặc kiểu đó, nên cô là người có màn lột xác ngoạn mục nhất."
"Vậy à? Thôi thì, thỉnh thoảng đổi gió chút. Chúng ta đi chứ?"
Leonora mỉm cười mãn nguyện.
"Tôi đã cho xe đợi ở ngoài kia rồi, có cần tôi hộ tống ra đó không?"
"Vinh hạnh cho tôi quá."
Leonora đưa tay ra, tôi liền hộ tống cô ấy vòng ra phía trước và lên xe.
"Mai là ngày nghỉ nhưng cũng đừng uống nhiều quá đấy."
"Tôi không uống đâu. Chỉ một ly rượu vang thôi, còn lại cậu uống hết nhé."
Mỗi khi uống, Leonora thường uống hai, ba ly. Lúc tôi nghĩ cô ấy sắp gục là khi đến ly thứ năm.
"Tôi uống cũng được. Dù gì thì tôi cũng chẳng say."
"Cậu Zieg chẳng thay đổi chút nào nhỉ."
"Vốn dĩ tôi không phải người hai mặt mà. Chắc chỉ đến mức không giữ ý tứ mà nói ra những lời cay nghiệt thôi."
"Cũng đâu đến mức đó..."
Chắc không? Hôm trước tôi vừa làm Adele khóc hai, ba lần rồi. Mà gần như là cô ấy tự khóc thôi.
"Leonora, kỳ thi lấy chứng chỉ Giám định viên của cô sao rồi?"
"Thuận lợi lắm. Chắc sẽ yên tâm hơn kỳ thi cấp 9 vừa rồi."
Giám định viên cũng là một kỳ thi khó, nhưng dĩ nhiên vẫn không bằng kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia.
"Nhà hàng ở Kinh Đô à..."
"Tốt mà. Mà này, Erika và Adele không cần thi sao?"
Erika và Adele à...
"Tôi không bao giờ bắt người khác làm việc họ không thể."
"Hai người đó không làm được à?"
"Không phải là không thể. Nhưng ở tình hình hiện tại, Giám định viên không quá cần thiết. Chỉ cần có tôi và cô là đủ rồi."
Đúng là có chứng chỉ Giám định viên thì tốc độ làm việc sẽ khác, nên có vẫn tốt hơn. Nhưng với chi nhánh Reet hiện tại, không có yêu cầu nào đòi hỏi tốc độ đến thế, ngoài những yêu cầu khẩn cấp ra, tôi cũng không có ý định nhận những công việc kiểu đó.
"Sau này anh có định để họ thi không?"
"Chuyện đó tùy thuộc vào hai người họ thôi."
Kể cả Leonora, họ sẽ còn tiến xa đến đâu, chỉ có bản thân họ mới biết được.