Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13869

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 16

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 730

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 260

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

35 432

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4335

[WN] Tập 4 - Chương 142: Bản Chất Là Người Trong Nhà

"Được rồi, gọi cho Heidemarie đây..."

Tôi gọi theo số mà Therese đã cho. Tiếng chuông chờ vang lên, tôi thầm nghĩ có khi cô ta đã đi nghỉ mát rồi cũng nên.

"Vừa muốn cô ta bắt máy, lại vừa không muốn..."

Trong lúc tôi đang chờ với một cảm giác nửa vời, tiếng chuông chờ bỗng dưng tắt ngấm.

『Ai đó?』

Một giọng nữ đầy vẻ khó chịu vang lên.

"Heidemarie phải không? Tôi Ziegwald đây." 

『Hả? Ể? Zieg? Cái gã bị giáng chức đó hả?』

"Zieg bị giáng chức", đúng là một biệt danh tồi tệ.

"Phải." 

『Ể? Anh biết số điện thoại của tôi à?』 

"Tôi hỏi Therese. Có chút chuyện muốn nói." 

『Hừm... Chuyện gì thế? Tôi đang bận lắm đó.』

Đang nghỉ phép mà bày đặt.

"Đi nghỉ mát à? Sao không rủ các đệ tử đi cùng?" 

『Nếu mọi người đều nghỉ phép, ai sẽ làm việc hả? Tôi đã hoàn tất mọi thứ vừa đủ để lũ trẻ có thể tự xoay sở, đây cũng là phương pháp thúc đẩy sự trưởng thành của chúng.』

Nghe điêu thế.

"Cô bận lắm à?" 

『Cũng không đến mức như Therese. Nhưng vì chiến tranh ở phía Bắc nên nhu cầu về thuốc chữa thương đang tăng cao.』

Cũng phải, đó là vật phẩm thiết yếu mà. Nói vậy chứ, thuốc chữa thương thì ở đâu cũng làm được, nên chắc vẫn còn dư dả thời gian để nghỉ ngơi.

"Thôi, ráng lên nhé." 

『Tất nhiên rồi... Zieg? Anh cố tình gọi điện chỉ để nói mấy lời đó thôi sao?』

Làm gì có.

"Cô nói là sẽ đi nghỉ mát đúng không? Đã quyết định đi đâu chưa?" 

『Chắc là vùng biển phía Tây hoặc một khu nghỉ mát trên núi phía Bắc?』

Trời đã nóng đến thế đâu.

"Đến Reet đi. Vừa có biển, có rừng, lại có sông. Mà cũng không quá quê mùa, rất dễ chịu." 

『Reet à... Đúng là cũng có thấy trên tạp chí.』

Tôi nghe thấy tiếng giấy sột soạt lật trang.

"Biển ở đây đẹp lắm đó. Tâm hồn mệt mỏi vì công việc vất vả và việc chăm sóc đệ tử của cô sẽ được gột rửa cho xem." 

『Hừm... Nghe cũng không tệ nhỉ.』 

"Phải không? Đến đây một chuyến đi. Có một người tôi muốn cô xem qua." 

『Đó mới là mục đích chính à... Mà, một người? Ai thế? Là cô bồ đáng tự hào của anh à?』

Kể cả có bồ thì tôi cũng chẳng muốn cho cô ta xem.

"Không phải. Tôi tìm thấy một tài năng kiệt xuất." 

『Tài năng à... Thỉnh thoảng tôi cũng nghe mấy chuyện như vậy, nhưng đến khi gặp thực tế thì lại chẳng có gì đặc biệt, hoặc chỉ là một đứa mọt sách vô dụng...』

Ừ thì, cũng có những trường hợp như vậy. Người tiến cử thường nhìn qua lăng kính màu hồng mà.

"Ma lực của con bé rất vượt trội, chất lượng cũng tốt. Còn hơn cả cô và Chris nữa." 

『Ồ... Nghe ghê đấy. Thiên tài chứ chẳng đùa.』

 "Nhưng vẫn thua tôi." 

『Đồ bị giáng chức.』

Heidemarie bật cười vui vẻ. Có vẻ vì đang trong kỳ nghỉ nên tâm trạng cô ta khá tốt.

"Tóm lại, nhân tiện đi nghỉ mát thì xem qua giúp tôi đi. Thật lòng, con bé đó vượt quá khả năng của tôi."

Vì con bé ngốc quá mà.

『Anh nhận đệ tử rồi mà. Tôi nghe Therese kể rồi đó.』 

"Ba người là tôi hết sức rồi đó." 

『Lieselotte còn cười bảo anh chỉ nhận mấy cô bồ của mình làm đệ tử thôi.』

Tức là Therese cũng nghĩ vậy.

"Sao cũng được. Nếu là Reet, cô có thể đến đây dưới dạng một chuyến công tác giả. Không tốn chi phí đi lại đâu." 

『Nghe được đó. Tôi sẽ nói là có yêu cầu từ chi nhánh Reet.』 

"Cứ làm vậy đi. Vậy, nhờ cô nhé. Khi nào cô đến?" 

『Tuần sau. Nếu đi biển thì còn phải chuẩn bị đồ bơi nữa.』

Đồ bơi?

"Bên này vẫn chưa đủ ấm để xuống biển đâu."

Vẫn còn là mùa xuân, nước biển chắc còn lạnh lắm.

『Hả? Đi biển chứ có ai xuống biển đâu.』

Ể? Tôi sai à? Người ta đi biển không phải để bơi sao?

"Vậy cần đồ bơi để làm gì?" 

『Để tô điểm cho bãi biển chứ sao.』

Tôi không hiểu...

"Vậy à... À, mà này. Kỳ thi cấp 3 sao rồi, có... Chà, cúp máy rồi."

Tắt máy ngang xương là phong cách của nhà này à?

Kết thúc cuộc gọi, tôi quay về chỗ ngồi.

"Sao rồi anh?"

Erika vừa làm việc vừa hỏi.

"Tuần sau cô ta sẽ đến Reet nghỉ mát." 

"Ồ, nghỉ mát ạ. Thích nhỉ. Em đề cử đi biển và leo ngọn núi ở phía Tây nhé."

Leo núi... Heidemarie sẽ không đời nào làm vậy.

"Này, có chuyện đi biển, mặc đồ bơi mà không xuống tắm không?"

 "Đi biển ạ? Ừm... Trời còn lạnh mà, chắc cũng có chuyện đó chứ? Em cũng đi biển mấy lần rồi nhưng chỉ đứng ở mép nước thôi. Vì em không biết bơi."

À, ra là vậy.

"Em không biết bơi à? Dù quê em ở vùng biển." 

"Năng lực vận động của em không tốt lắm ạ."

Chạy 50 mét hết 12 giây mà.

"Tôi cũng sinh ra ở thành phố cảng nhưng không biết bơi đây này."

Tôi biết mà. Quý cô 15 giây biết bơi mới lạ.

"Tôi cũng vậy. Vốn dĩ quê tôi toàn núi, chỉ có sông thôi, mà bơi sông thì nguy hiểm lắm."

Không hiểu sao nhưng tôi đã lờ mờ đoán được Adele cũng vậy.

"Vậy là tất cả đều không biết bơi à." 

"Còn anh Zieg thì sao ạ?" 

"Làm gì có chuyện anh biết bơi."

"Tất cả" là bao gồm cả tôi đấy.

"Nếu bốn chúng ta cùng đi biển, lỡ có ai bị đuối nước thì chẳng ai cứu được ai nhỉ..." 

"Biển là để ngắm thôi." 

"Với cả để câu cá nữa."

 "Xây lâu đài cát trên bãi biển cũng vui mà anh? Dùng giả kim thuật có thể tạo ra những tòa lâu đài tuyệt đẹp đó."

Mỗi người có cách tận hưởng riêng. Chắc điều Heidemarie nói cũng là một trong số đó.

"Nhân tiện, mấy người đã bao giờ leo ngọn núi phía Tây chưa?" 

"Chưa ạ." 

"Leo núi mệt lắm." 

"Nói ra thì hơi quá, nhưng tôi ghét núi."

Đừng có mà chê bai quê hương của chính mình chứ.