Sau khi xong việc, chúng tôi cùng nhau ăn tối, rồi lại học bài, tán gẫu như thường lệ. Lần này có ba cô nàng tiếp đãi nên căng thẳng của tôi cũng giảm đi phần nào. Hôm sau, đến chi nhánh, tôi cầm lấy ống nghe điện thoại.
"Heidemarie à..."
Tuy là tự mình đề xuất, nhưng tôi thật sự không muốn gọi chút nào.
"Không sao đâu ạ. Cô Heidemarie sẽ không kiếm chuyện đâu, vì ngài Zieg không còn là đối thủ của cô ta nữa."
Tôi đã rút khỏi cuộc chiến kế vị Trưởng ban Tổng bộ, nên cũng không còn lý do gì để tranh giành với Heidemarie nữa. Nhưng mà, liệu có ổn không? Vốn dĩ tôi và cô ta chẳng ưa gì nhau.
"Thôi, ta cứ gọi thử xem."
Tôi nói với Helen rồi quay số đến Tổng bộ. Tiếng chuông chờ tắt ngay lập tức.
『Hiệp hội Nhà giả kim Tổng bộ xin nghe.』
"Đây là Ziegwald từ chi nhánh Reet. Sasha phải không?"
『Vâng ạ. Anh Zieg phải không ạ? Lâu rồi không gặp anh.』
Cũng không lâu đến thế đâu.
"Sasha, máy chiết xuất và máy phân giải sao rồi?"
『À, dự định sẽ gửi trong tuần này, nhưng vì có chút trục trặc nên đang được sửa chữa ạ. Không có gì to tát đâu nên anh cứ yên tâm.』
Ra là vậy.
"Tuần sau gửi được không?"
『Dự định là vậy ạ.』
Tốt, vậy thì không sao.
"Nhờ cô nhé. Với lại, phiền cô nối máy cho Heidemarie giúp tôi."
『Ể? Cô Heidemarie ạ?』
Tôi vừa nói rồi mà. À, tôi cũng hiểu cảm giác của cô ấy.
"Heidemarie, sư tỷ của tôi. Marie vô dụng chỉ được cái mồm."
『À... Xin anh chờ một chút.』
Sasha vừa dứt lời, tiếng nhạc chờ liền vang lên.
"Ngài Zieg... Chúng ta không nên kiếm chuyện trước đâu ạ."
"Ta biết... nhưng mà, lâu thật."
Tiếng nhạc chờ cứ vang lên mãi. Nó kéo dài liên tục, phải hơn năm phút sau mới chịu dừng.
『Xin lỗi vì đã để anh phải chờ lâu.』
Ể? Vẫn là Sasha.
"Có chuyện gì vậy?"
『Dạ... có vẻ như cô Heidemarie đang nghỉ phép ạ.』
"Hả? Nghỉ phép? Vậy mai tôi gọi lại được chứ?"
『Dạ không... nghe nói cô ấy nghỉ cả tháng ạ...』
Hả?
"Cô đang nói cái gì vậy?"
『Anh nói vậy tôi cũng chịu... Lúc nãy tôi vừa nối máy nội bộ đến Đội Sản xuất Dược phẩm, liền bị họ ca thán một trận, rồi còn khóc lóc cầu xin tôi tìm cách giải quyết nữa.』
Thì ra đó là lý do lâu như vậy... Làm lễ tân đúng là cực thật.
"Vậy à... nhưng mà nghỉ phép như thế... công việc thì sao?"
『Nghe nói cô ta đã làm xong việc của cả tháng, rồi mặc kệ lời van nài của các đệ tử để nộp đơn nghỉ phép. Hình như là đi nghỉ mát ở đâu đó.』
Đi nghỉ mát cái gì, "mát mát" thì có.
"Mấy đứa đệ tử thật đáng thương... Ít nhất cũng phải dắt tụi nó theo chứ."
『Nhưng làm vậy thì không còn nhân lực, cũng đáng sợ lắm ạ. Đội Sản xuất Dược phẩm là lãnh địa của cô Heidemarie mà.』
Ở đó toàn tay chân của Heidemarie. Những kẻ không phục tùng đều bị cô ta đuổi đi hết.
"Nhưng mà, cả tháng trời..."
Tôi không đợi lâu vậy được.
『Anh muốn xử lý thế nào ạ?』
"Cô có biết số điện thoại nhà của Heidemarie không?"
『Dạ... xin lỗi anh. Đáng lẽ anh Zieg phải biết chứ ạ? Hai người là đồng môn mà.』
Làm gì có chuyện tôi biết. Thậm chí số của những người khác tôi cũng chẳng biết. A, khoan đã...
"Phiền cô nối máy cho Therese giúp tôi. Chắc cô ta biết đó."
Nếu tôi nhớ không lầm thì họ là bạn thân.
"Vâng ạ. Anh chờ một chút..."
Tiếng nhạc chờ lại vang lên, nhưng lần này thì tắt ngay.
『A-lô...』
Lại cái giọng chết trôi đó. Như zombie vậy.
"Therese, khỏe không?"
『Khỏe... Bên cậu thì sao?』
"Tôi vừa thưởng thức bữa ăn thịnh soạn ở khách sạn có tầm nhìn đẹp, vừa nướng thịt xiên trước ký túc xá để nhậu đó."
『Đây chính là xã hội phân chia giai cấp sao... Nhưng lương của tôi chắc phải cao hơn chứ.』
Cấp 4 và cấp 3 chênh lệch khá nhiều nên lương của tôi phải cao hơn mới đúng, nhưng nếu tính cả tiền làm thêm giờ thì cô ta lại nói đúng.
"Thôi, ráng lên nhé. Mà phiền chị chút, cho tôi xin số điện thoại nhà của Heidemarie được không?"
『Heidemarie? Hả? Sao vậy? Cậu định tuyên chiến à?』
Sao lại nghĩ tôi như thế.
"Cô ta xưa nay chưa bao giờ là đối thủ của tôi. Đợi đến khi cô ta thi đậu cấp 3 rồi nói chuyện tiếp."
『Câu đó của cậu đã đâm một nhát thật sâu vào tim tôi đó...』
Quên, Therese cũng cấp 4.
"Tôi có chút chuyện cần tìm Heidemarie."
『Hừm... được thôi, tôi đọc cho. Cậu có cần ghi lại không?』
"Tôi nhớ được, không sao đâu. Đầu óc của tôi và chị khác nhau mà."
『Cậu cũng nên sửa cái tính đó đi... Ừm, số là...』
Therese đọc cho tôi số điện thoại nhà của Heidemarie.
"Cảm ơn nhé. Lần tới nếu có dịp đến Kinh đô, tôi sẽ khao chị một bữa."
"Tôi là chị mà, để tôi đãi cho... Nhưng mà, sao không nối máy nội bộ thẳng đến đội Sản xuất Dược phẩm luôn đi, cần gì gọi về nhà?"
À, ra là cô ta không biết.
"Ban đầu tôi cũng định vậy, có nhờ Sasha ở quầy lễ tân rồi. Nhưng nghe nói Heidemarie đi nghỉ mát nên nghỉ phép, đành phải gọi về nhà thôi."
『Ể? Nghỉ mát? Thích nhỉ... Tôi cũng muốn nghỉ ngơi.』
"Này chị... nghỉ ngơi một chút đi."
Cô ta có ổn không vậy?
『Tôi mà nghỉ sẽ làm phiền mọi người mất.』
Lại cái suy nghĩ tiêu cực đó.
"Chuyển máy cho Lieselotte một chút."
Phải để đệ tử của cô ta ngăn lại thôi.
『Ể? À, ừm... Lie ơi~, cậu Zieg muốn nói chuyện nè~』
『Ể~...』
Chuyển máy thì phải bật nhạc chờ chứ, làm tôi phải nghe thấy cái giọng điệu chán ghét đó.
『A-lô? Anh có chuyện gì cần tìm tôi à?』
Là Lieselotte.
"Thấy cô có vẻ không muốn nói chuyện với tôi nên tôi nói ngắn gọn thôi. Bảo Therese nghỉ ngơi đi. Cô ta sắp bị trầm cảm tới nơi rồi đó."
Mà tôi thấy có khi bị rồi cũng nên.
『Ai cũng nói vậy nhưng chị ấy không chịu nghỉ đâu...』
"Nói với Trưởng ban Tổng bộ ấy. Cứ bảo ‘Đệ tử của ngài sắp suy sụp đến nơi rồi’, là ngài ấy sẽ hành động ngay."
『V-Vâng, tôi hiểu rồi.』
"Mấy người cũng phải nghỉ ngơi điều độ vào. À mà, kỳ thi sao... Chà, cúp máy rồi."
Rớt rồi sao... Mà, bận rộn đến mức đó thì cũng chịu thôi...