Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

(Đang ra)

Cô bạn cùng lớp xinh đẹp này, sẵn sàng trả tiền chỉ để được làm bạn với tôi.

Aya Hazuki

Dù vậy, đây vốn chỉ là một công việc bán thời gian. Và đã là công việc, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ có lúc phải kết thúc…

3 2

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

(Đang ra)

Chuyển sinh thành quý tộc phản diện và lười biếng, tôi trở thành kẻ mạnh nhất học viện

Kikuchi Kousei

Tôi nhất định phải tránh điều đó bằng mọi giá! Sau đó, cách duy nhất để thoát ra là đạt được sức mạnh áp đảo thậm chí vượt qua cả nhân vật chính của trò chơi và trở thành người mạnh nhất!

7 121

See You When the Snow Falls

(Đang ra)

See You When the Snow Falls

Onii sanbomber

Một chàng trai , một cô gái, người sống và người chết - họ sẽ được cảm nhận điều gì trên hành trình ngọt ngào và đắng cay của bản thân?

3 2

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

(Đang ra)

Lỗ hổng trong trái tim anh không thể lấp đầy bằng sự tái sinh

Niteron

"Konoe-sama... Em sẽ vì người mà làm mọi chuyện!" Đây là câu chuyện về thiếu niên tóc trắng cô độc chẳng có chút khát vọng nào tìm gặp được tình yêu vàng của đời mình.

5 4

Koyanagi-san to

(Đang ra)

Koyanagi-san to

Cùng chung cảnh bị đá, hai người nhanh chóng tìm thấy sự đồng cảm, và rồi…họ đã có một đêm bên nhau.

9 139

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

(Đang ra)

"Cậu không thể hôn được, phải chứ?" Khi tôi khiến cô bạn thuở nhỏ luôn trêu chọc mình hiểu chuyện, cô ấy đột nhiên trở nên dễ thương hơn nhiều

Sakuragi Sakura

Những con người không thể thành thật với cảm xúc của chính mình mặc dù tình cảm của họ chắc chắn đã dành cho nhau.

31 4314

[WN] Tập 5 - Chương 181: Lại Là Điện Thoại

Sau khi thưởng thức món acqua pazza ở nhà Erika và học bài một chút, chúng tôi giải tán. Tôi trở về phòng, bắt đầu soạn bài kiểm tra cho Martina.

"Ngài Zieg, ngày nào cũng vất vả nhỉ." 

"Cũng không có gì. Với lại, Martina đã lập khế ước với Ernestine nên từ giờ sẽ nhàn hơn."

Con vật đó tuy trịch thượng và hành xử không giống một linh thú, nhưng những gì nó nói đều đúng.

"Tôi mới thấy một linh thú như vậy lần đầu đó ạ... Hửm?"

Chuông cửa reo lên, Helen ngẩng đầu.

"Không có tiếng gõ cửa, vậy không phải Leonora... Ta đoán là Adele."

Vừa nói, tôi vừa ôm Helen, đứng dậy và đi ra cửa. Mở cửa ra, đúng là Adele đang đứng đó.

"Đúng là chị Adele thật... Hai người cưới nhau luôn đi ạ." 

"Không, lần này chỉ là đoán mò thôi."

Chỉ là đoán trúng một trong hai lựa chọn.

"Chuyện gì thế?"

Adele nheo mắt lại.

"Chỉ là trò chơi đoán xem ai đến thôi. Mà có chuyện gì vậy?" 

"Có điện thoại cho anh. Là cô Sophie."

Sophie à.

"Số điện thoại nhà các cô có bị lan truyền trong môn phái của tôi không vậy?" 

"Tôi cũng có cảm giác vậy. Hay là anh Zieg cũng mua điện thoại đi?"

Hừm... Trưởng ban thì gọi đến nhà Leonora. Lần này, Sophie lại gọi đến nhà Adele. Người họ cần là tôi, nếu tôi có điện thoại thì chắc sẽ không làm phiền đến mấy cô này nữa.

"Nhưng có cảm giác tôi sẽ toàn giả vờ vắng nhà..."

"Thì cũng có gọi thường xuyên đâu, cứ nối máy thế này là được rồi, tôi không thấy phiền gì cả."

Mà, gọi vào giờ hành chính ban ngày đi chứ. Chi nhánh cũng có điện thoại mà.

"Xin lỗi nhé. Cho tôi mượn một chút." 

"Vâng. Cứ tự nhiên."

Chúng tôi rời khỏi phòng tôi, đi lên cầu thang và đến phòng của Adele ở ngay phía trên. Sau đó, tôi đi đến chỗ chiếc điện thoại trong phòng khách, giao Helen cho Adele rồi áp ống nghe vào tai.

"Sophie à?" 

『A, Zieg... Xin lỗi đã gọi giờ này nhé.』 

"Nói với Adele ấy."

Hình như lần trước mình cũng nói y chang?

『Tôi nói rồi. Tôi không có giống anh.』

Hừm, không biết lúc mình gọi điện ngoài giờ có để ý được như vậy không nhỉ?

"Thôi được rồi. Có chuyện gì?" 

『Tự dưng Trưởng ban lại bảo tôi đến chỗ anh làm hỗ trợ.』

Ra là bả nói theo kịch bản đó.

"Chỗ chúng tôi ít người mà." 

『Bốn người thì đúng là... nhưng tại sao lại là tôi?』

Chuyện này không nên nói ra thì hơn...

"Chẳng phải cô đã từng đến đây rồi sao? Therese và Heidemarie thì như vậy đó." 

『Thì, cả hai đều bận rộn... nhưng tôi cũng có rảnh đâu.』 

"Cô không có đệ tử, nên dễ đi lại mà. Mà ở Tổng bộ làm gì có ai rảnh."

Tất cả đều làm thêm giờ.

『Nói cũng phải... nhưng, đến chỗ anh rồi làm gì? Chỗ đó ngoài máy chiết xuất và máy phân giải ra thì có gì làm đâu. Bảo tôi làm mấy việc cơ bản à?』

"Thật ra chúng tôi vừa nhận được yêu cầu đóng một chiếc thuyền ma thuật. Ở thành phố cảng này thì đây là một yêu cầu khá quan trọng. Cô làm được động cơ mà, đúng không?" 

『Động cơ? Thuyền ma thuật loại nào nhỉ? Tôi là người Kinh Đô, không biết gì về tàu thuyền cả.』

Sophie là người Kinh Đô à?

"Có bản thiết kế đàng hoàng nên không sao đâu. Tôi nghĩ đến cả tôi cũng làm được, nên một chuyên gia như cô chắc dễ như bỡn." 

『Vẫn như mọi khi, anh lại khích tướng tôi rồi.』

Ể? Tôi có khích tướng đâu? Mà, 'như mọi khi' là sao?

"Tôi có khích tướng à?"

Tôi quay lại hỏi Helen và Adele.

"Ngài không có ý đó, nhưng nghe không khác gì đang khích tướng cả." 

"Một người lúc nào cũng huênh hoang không ai sánh bằng mình mà nói vậy, bị hiểu lầm cũng không trách được người ta, đúng không?"

Ra là vậy...

"Sophie, xin lỗi nhé. Tôi hoàn toàn không có ý đó." 

『...Tôi nghĩ người anh cần là một phiên dịch viên nói hộ cho anh đó.』

Chả biết nữa.

"Tóm lại là, hãy phụ giúp việc đóng tàu đi. Chi nhánh thiếu người là sự thật đó." 

『Rồi, rồi... Thôi thì, xem như là thay đổi không khí vậy.』

Đúng là đang phiền não à?

"Đúng đó. Cứ học mãi chỉ thêm mệt người thôi." 

『Không ngờ lại có ngày được nghe những lời đó từ anh.』

Tôi cũng không ngờ có ngày nói ra những lời này.

"Khi nào cô đến?" 

『Ngày mai. Chuyện quyết định đột ngột quá. Vì để báo tin nên tôi mới gọi giờ này đó. Anh tuy tệ nhất nhưng là người nhà nên không sao, tôi chỉ sợ đã làm phiền Adele thôi.』 

"Adele lớn tuổi hơn đó. Phải thêm ‘cô’ vào cho đàng hoàng."

Bằng tuổi Erika, 20 tuổi mà.

『Là đệ tử của anh mà. Nói cách khác, tôi là dì... à mà, không có gì.』

Dì sư phụ? 20 tuổi mà bị gọi vậy chắc không thích đâu. Tôi cũng không muốn bị Lieselotte gọi là chú sư phụ.

"Không biết tôn trọng người khác rồi sẽ có ngày giống tôi đó." 

『Cảm ơn vì lời khuyên rất hữu ích. Cứ nói với Marie rác rưởi ấy.』

Con mụ đó có nghe đâu.

"Thôi được rồi. Mấy giờ cô đến?" 

『Tôi sẽ lên chuyến phi thuyền sớm nhất, nên chắc là buổi chiều?』

Giống như lần trước à.

"Để tôi, người đã học được cách quan tâm, ra đón cô nhé?" 

『Lần trước tôi đi rồi, cũng biết đường nên không sao đâu. Mà, cho tôi ở nhờ vài ngày được không?』

Hửm?

"Nhà tôi à?"

Chuyện này có khi phiền não thật...

『Đúng vậy.』 

"Cũng được, nhưng ngủ ở ghế sofa đó." 

『Quen rồi.』

Tổng bộ đúng là đáng buồn... Ghế sofa trong xưởng của Therese nghe nói cũng là giường tạm của cô ấy và Lieselotte.

"Thôi, tôi biết rồi. Vậy, hẹn mai nhé." 

『Vâng. Chúc ngủ ngon.』

Sophie nói rồi cúp máy.

"Tài năng đến thế mà phiền não cái gì không biết..."

Không phải quá ngốc sao?

"Anh Zieg, cô Sophie sẽ đến từ ngày mai ạ?"

Adele, chắc đã nghe hết câu chuyện, lên tiếng hỏi.

"Ừ. Con bé đó chỉ mạnh miệng với người quen thôi nên hãy quan tâm nó nhé."

Mà, ở đây đã có Thánh nữ rồi.

"Hừm, bỏ qua chuyện đó đi, cô ấy sẽ ở lại nhà anh à?" 

"Có vẻ vậy. Chắc tôi lại phải nghe tâm sự phiền não rồi... Chuyện này mà không lựa lời thì gay go đây."

35 điểm nhân cách của mình liệu có ổn không?

"Thì, cũng có thể, nhưng... Ể? Được ạ?" 

"Cái gì được?" 

"Không, ý tôi... tuy là đồng môn, nhưng chẳng phải hai người là nam nữ sàng sàng tuổi nhau sao."

Nghĩ lại thì con bé đó cũng đang độ tuổi 20...

"Sao cũng được, tôi không có hứng thú. Chắc bên kia cũng nghĩ vậy." 

"Lúc trước tôi đã nghĩ vậy rồi, nhưng mọi người đúng là giống anh chị em thật đó. Dù tốt hay xấu nhưng cảm giác về khoảng cách đều giống như vậy."

Kiếp trước hay kiếp này tôi đều là con một nên không hiểu cho lắm...

"Sao cũng được mà. Bỏ qua đi, cho tôi nghe tiếng đàn violin sở trường của cô đi." 

"Hôm nay không được. Phải luyện tập đã."

Dở đến vậy à? Hay là khiêm tốn... Adele thì chắc là vế sau rồi...