Chúng tôi tiếp tục bữa ăn. Buổi chiều, cả bọn lại học bài về giả kim thuật ở phòng Erika. Ba cô gái học cho kỳ thi Nhà giả kim Quốc gia sắp tới, còn Martina thì được Ernestine dạy về cách điều khiển ma lực. Trong lúc đó, tôi vừa trông chừng ba cô gái học, vừa làm một cái hộp gỗ nhỏ.
"Thế này được chưa?"
Tôi đưa cho Ernestine xem chiếc hộp gỗ vuông vức 10cm.
"Xin lỗi nhưng làm to hơn một chút được không. Ta sẽ cho thật nhiều mùn cưa vào đó để làm giường ngủ."
"Hừm... mùn cưa kiếm đâu ra?"
"Để cho con bé này làm. Nếu đến cả việc đó cũng không làm được thì đừng hòng làm nhà giả kim."
Thì cũng phải...
"Con bé đã gia công gỗ được rồi, nên chắc cỡ đó sẽ làm được thôi."
"Vậy thì tốt. Làm to gấp đôi cái đó đi. Còn cần chỗ để hạt óc chó nữa."
Đúng là hamster.
"Vậy, thế này được chưa."
Tôi luyện kim chiếc hộp gỗ, tạo ra một chiếc hộp vuông 20cm.
"Biết là một cái hộp gỗ, nhưng tốc độ luyện kim chỉ chớp mắt... Hay là ta chọn ngươi nhỉ..."
"Eru!?"
Martina túm lấy Ernestine.
"Không, ta không bỏ rơi ngươi đâu. Nhưng ít ra cũng phải làm được đến mức này đi chứ."
"Người này là nhà giả kim số một đất nước đó..."
"Thì sao? Cứ vượt qua đi. Kẻ không nhắm đến vị trí số một thì mãi mãi chỉ là hạng hai thôi."
Nói hay ghê. Nhưng con bé này thì không được đâu.
"V-Vâng, em hiểu rồi..."
Cứ tới đây, nhóc con. Ta sẽ nghiền nát ngươi.
"Cái lỗ thế này được chưa?"
"Làm nhỏ hơn một chút. Chỉ cần vừa đủ chui qua là được. Khoảng 5cm."
"Đây."
Tôi khoét một cái lỗ đường kính 5cm rồi đặt chiếc hộp lên bàn.
"Hừm... hừm hừm."
Ernestine chui ra chui vào cái lỗ để kiểm tra cảm giác, tôi liền đặt một cái nắp lên trên.
"Thế nào?"
"Cũng không tệ... Làm tốt lắm. Ban thưởng cho ngươi, ta sẽ chỉ cho ngươi nên đi làm nhà ma thuật sẽ tốt hơn đó."
"Biết rồi. Nhưng ta làm nhà giả kim là đủ rồi."
Tôi không muốn trở thành nhà ma thuật rồi bị đẩy ra chiến trường đâu.
"Vậy à... thôi thì, con người vốn hay đi ngược lại với sở trường của mình mà."
"Đúng đúng. Có cần làm mùn cưa luôn không?"
"Thôi được. Này, Martina, làm mùn cưa đi. Ngươi là nhà giả kim mà."
Dùng cái bào gỗ có khi còn nhanh hơn.
"Ể? A, vâng..."
"Đây."
Tôi đưa cho Martina một miếng gỗ thừa.
"Ừm, thế này à?"
Martina luyện kim miếng gỗ để tạo ra mùn cưa. Ngay lập tức, Ernestine cầm lấy một ít mùn cưa và bắt đầu gặm.
"Ngươi định bảo ta ngủ trên cái đống mùn cưa cứng ngắc này à? Nó đâm vào làn da mềm mại của ta mất."
"X-Xin lỗi ạ."
"Làm cho mỏng hơn đi. Xin lỗi, ngươi làm mẫu cho nó xem một chút được không."
Ernestine nhờ vả, tôi liền biến miếng gỗ thành mùn cưa rồi đưa cho nó.
"Mỏng quá! Nhìn xuyên qua được luôn rồi kìa! Đừng có khoe khoang năng lực nữa, làm mùn cưa để ta làm giường đi! Không đáp ứng được yêu cầu của khách hàng thì không làm nhà giả kim được đâu!"
Một con hamster nói toàn lời hay lẽ phải.
"Rồi, rồi."
Lần này tôi làm ra mùn cưa đàng hoàng.
"Đúng đúng. Như vậy là được rồi đó. Martina, làm ra cái này đi."
"E-Em sẽ thử ạ."
Sau đó, Martina vừa chịu đựng những lời la mắng khích lệ của Ernestine vừa làm mùn cưa. Đến chiều tối, Martina và Ernestine ra về.
"Mẹ con bé chắc sẽ ngạc nhiên lắm nhỉ."
Leonora ngồi chéo phía trước tôi nở một nụ cười gượng gạo. Erika đang nấu bữa tối, còn Adele thì đang quan sát.
"Ernestine à?"
"Ừ. Con gái tự dưng dắt một con hamster biết nói về nhà thì phải ngạc nhiên chứ."
Công nhận. Bà Gisela lại không rành về giới ma thuật nữa.
"Nếu bị nói là ‘cấm nuôi thú cưng’ rồi bị đuổi ra ngoài chắc hài lắm."
"Là hamster chắc không sao đâu."
Nếu là chó, mèo, hay chim có khi gay go thật.
"Ừ. Là động vật nhỏ, lại còn hỗ trợ được con gái nên chắc bà Gisela không phàn nàn gì đâu."
Nó chắc chắn còn thông minh hơn cả Martina và bà Gisela.
"Linh thú thường hỗ trợ kiểu như vậy à?"
"Về cơ bản là vậy. Hỗ trợ phép thuật, hoặc nếu biết bay như Dorothee thì có thể đi do thám. Cũng có những linh thú thuộc hệ chiến đấu, có thể bảo vệ chủ nhân nữa."
Mà, trong môn phái của chúng tôi thì không có linh thú nào biết chiến đấu cả.
"Cậu Zieg cũng được bé Helen hỗ trợ phép thuật à?"
Ể?
"Ngài Zieg không cần những thứ như vậy đâu ạ. Mọi thứ ngài đều có thể tự làm được."
"Ể? Vậy tại sao lại lập khế ước với bé Helen? Vì dễ thương à?"
Dễ thương thì cũng đúng.
"Hồi nhỏ, tôi định dùng phép thuật để thăng tiến, nhưng vì là trẻ mồ côi nên không biết phải làm sao. Đúng lúc đó tôi tình cờ biết đến linh thú, và đã triệu hồi vì muốn có người dạy bảo thêm. Helen nói vậy thôi, chứ lúc đầu nó cũng dạy tôi đàng hoàng lắm đó."
Dù tôi học được trong một nốt nhạc.
"Ồ... rồi từ đó về sau chỉ để cưng chiều thôi à?"
Là gia đình mà.
"Nghe những lời của Ernestine lúc nãy, tôi lại nghĩ giá như mình nhờ Helen dạy cho đạo làm người sớm hơn thì tốt biết mấy."
Mà, một kẻ đến khi bị đuổi khỏi Đội Chế Tác Phi Thuyền mới nhận ra tính cách tệ hại của mình, thì liệu tôi có chịu nghe lời Helen hay không lại là một chuyện khác...
"À mà, bé Helen không nghĩ gì về cách ăn nói của cậu Zieg à?"
Leonora hỏi Helen.
"Một số người có thể không giỏi hoặc không thích giao tiếp, đó là một phần cá tính của họ. Trên thực tế, Ngài Zieg cũng không cần đến những kỹ năng đó. Hơn nữa, với tài năng vượt trội, ngài ấy đã đạt được thành công, nên tôi không có lý do gì để can thiệp."
Về cơ bản, Helen toàn ngủ với ngủ.
"A... cũng phải nhỉ. Nhưng thôi, cậu Zieg trông có vẻ hạnh phúc, vậy là tốt rồi."
Chỉ cần có Helen là đủ rồi.
"Tất cả là nhờ có mọi người ạ. Tôi không còn gì hối tiếc nữa..."
Helen ngã vật ra.
"Cơm xong rồi đây~. Món acqua pazza mà bé Helen thích nè."
"Hura~"
Helen lập tức sống lại khi Erika mang món cá ra.
"Ta nghĩ vẫn có chứ nhỉ..."
"Tôi sẽ không biến mất cho đến khi được chơi với con của ngài Zieg."
"Còn nhiều điều hối tiếc ghê..."
Thì cũng được, nhưng ngươi là linh thú chứ không phải bảo mẫu, đúng không?