Đến khách sạn, sau khi được nhân viên dẫn đường, chúng tôi đến nhà hàng trên tầng cao nhất. Cả hai được dẫn đến một chỗ ngồi có tầm nhìn đẹp, rồi cùng nhau nâng ly. Tôi thì uống rượu vang, còn Erika uống nước ép nho.
"Ồ... cảm giác như không còn là chính em nữa."
Erika nhấp một ngụm nước ép nho rồi vui vẻ mỉm cười.
"Là 'không khí' mà hai người kia hay nói đó."
Tầm nhìn cũng khá đẹp, hôm nay là ngày thường nên khách cũng không đông.
"Không ngờ lại có một ngày như thế này... là nhờ có anh Zieg cả!"
"Không, là do em đã cố gắng. Chúc mừng đã đậu cấp 9."
"Cảm ơn anh. Cấp 9 à. Lúc đậu cấp 10 em đã rất vui, nhưng lần này còn vui hơn nữa."
Vậy sao? Bình thường tôi nghĩ đậu cấp 10 sẽ vui hơn chứ...
Sau đó đồ ăn được mang ra, chúng tôi vừa nói chuyện vừa thưởng thức bữa ăn.
"Đúng là rất ngon."
"Dạ vâng. Kinh đô thật tuyệt, nhưng ở đây cũng vậy. Thế giới của em đã được mở rộng rất nhiều kể từ khi gặp anh Zieg."
Tôi cũng vậy. Nhờ có Erika, và cũng nhờ có hai vị tiểu thư quý tộc kia.
"Erika, em nói có anh trai, nhà em có hai anh em à?"
"Em còn có một em trai nữa ạ. Nhà em ở ven biển phía nam thị trấn này."
Ồ... Hoàn toàn không biết luôn.
"Trong gia đình em có ai khác dùng ma thuật không?"
"Dạ không, chỉ có mình em thôi."
"Giống nhà Martina à. Nếu không có ma lực, em sẽ làm đầu bếp sao?"
"Chắc em sẽ nhắm đến mục tiêu đó. Nhưng em rất vui vì đã trở thành nhà giả kim. Anh Zieg, nếu không có ma lực, anh sẽ làm gì ạ?"
Không biết nữa, nhưng trước hết sẽ không được Trưởng ban Tổng bộ nhặt về nuôi.
"Khả năng cao là ưu tiên kinh doanh để kiếm tiền, sau đó mới tính tiếp."
Tôi có kiến thức của kiếp trước. Cứ tận dụng nó để huy động vốn rồi điều hành là được. Dù nói thì dễ, làm mới khó.
"Ừm, em nghĩ anh Zieg dù sống cuộc đời nào cũng sẽ thành công."
"Nhưng rồi anh cũng sẽ bị cấp dưới và đồng nghiệp căm ghét, cuộc đời lại thất bại."
Chắc chắn kết cục sẽ như vậy. Hơn nữa, trong một cuộc đời không có Helen, tôi chẳng thể có cơ hội để làm lại từ đầu.
"Ở Reet thì không sao đâu ạ."
Đúng vậy. Đó cũng là một lý do khiến tôi thấy nơi này vô cùng dễ chịu. Không có kẻ thù.
"Đây là một thị trấn tốt."
"Nghe anh nói vậy em vui lắm. Ừm... chuyện nói với Trưởng chi nhánh hôm qua, anh Zieg, anh không về Kinh đô ạ?"
Hửm?
"Ý em là sao?"
"Hôm qua, chuyện kế thừa ghế Trưởng ban Tổng bộ..."
A~, tôi có nói là từ chối rồi.
"Em biết sư phụ của anh là người đứng đầu Hiệp hội Nhà giả kim, phải không?"
"Dĩ nhiên rồi ạ. Trước khi anh Zieg đến em đã biết tên, cũng có nghe tin đồn về bà Phù thủy Kinh đô nữa."
Ừm, dù gì cũng là người đứng đầu tổ chức mình đang làm việc. Nhưng không cần phải thêm "bà" vào đâu.
"Anh là đệ tử của bà ấy, và là người ưu tú nhất."
"Em chưa thấy thực lực của những người khác nên không biết, nhưng nếu anh Zieg đã nói vậy thì chắc là vậy ạ."
"Nhưng về mặt nhân cách thì có chút vấn đề."
Không phải "có chút", mà là "tệ hại", nhưng vì đã lấy được 35 điểm nên tăng lên "có chút".
"Em không nghĩ vậy, em nghĩ anh là một người rất tốt, nhưng cứ tiếp tục câu chuyện theo hướng đó đi ạ."
Vì nếu dừng ở đó thì câu chuyện sẽ không có tiến triển.
"Các đệ tử của Trưởng ban Tổng bộ đều ưu tú, nhưng trong số đó, Chris mà em biết, và Heidemarie được gọi là Phù thủy Kinh đô Đệ nhị, là những người nổi bật hơn cả."
"Vậy sao ạ... Chị Therese thì sao? Chị ấy là cấp 4 phải không ạ?"
"Chị ấy không thể đứng trên người khác, cũng không có ý định đó. Huống hồ, không dám nói lại quý tộc là một điểm chí mạng."
Thực lực thì có, đầu óc cũng tốt, nhưng để chị ấy làm Trưởng ban Tổng bộ thì tôi thấy bất an vô cùng.
"A~, đúng là chị ấy có vẻ sợ chị Adele. Em cũng ngại phải ra lệnh cho các vị quý tộc."
Erika chắc cũng vậy.
"Vì vậy nên một quý tộc như Chis, và Heidemarie, người cho rằng ngoài mình ra tất cả đều là rác rưởi, là những người đứng đầu."
"Rác rưởi..."
"Thấy chưa? Em cũng nghĩ ‘một kẻ vô năng cấp 4 bị rớt xuống cấp 3 thì nói cái gì thế?’ đúng không?"
Cô ta tuy có thực lực, nhưng vì không chịu từ bỏ niềm tin nên không phù hợp với các kỳ thi. Tôi từng nghe nói, cô ta đã phản đối đề thi, viết đầy những lời phủ định và kiến giải của mình vào mặt sau rồi nộp. Đúng là ngốc.
"...Em có cảm giác, anh Zieg chắc là không hợp với chị ấy."
Rất không hợp. Đã nhiều năm không nói chuyện.
"Anh của thời trước khi bị giáng chức, cùng hai người họ đã tranh giành cái ghế của Trưởng ban Tổng bộ. Tóm lại là một cuộc tranh giành người kế vị."
"Vì anh Zieg muốn thăng tiến mà."
Tôi đã từng muốn, vì nghĩ mình mới là số một.
"Đúng vậy. Rồi lần trước, lúc về Kinh đô, anh đã nói chuyện với Trưởng ban Tổng bộ."
"Chuyện gì ạ?"
"Bà ấy bảo anh hãy trở thành Trưởng ban Tổng bộ tiếp theo. Tức là đã được chỉ định làm người kế vị."
"Ch-chuyện đó... ch-chúc mừng anh."
Xin cảm ơn lời chúc mừng không mấy vui vẻ này.
"Không, đã nói là anh từ chối rồi mà."
"Ể? T-tại sao ạ!? Chẳng phải anh muốn thăng tiến sao?"
"Erika, lúc đến Tổng bộ ở Kinh đô, em thấy thế nào? Chúng ta tan làm đúng giờ mà hành lang không có một ai phải không. Hơn nữa, nhìn thấy chị Therese ủ rũ, em có nghĩ 'Tổng bộ đúng là đáng sợ' không."
"Đúng là em có nghĩ mọi người ở đấy đều bận rộn. Ai ai cũng than thở."
Ừm. Không chỉ có Therese, cả đệ tử của chị ấy, Lieselotte, rồi Marta, chị Corinna, ai cũng trông bận rộn cả.
"Đó chính là Tổng bộ. Nhìn thì Đội Chế Tác Đá Ma Thuật rất bận rộn, nhưng trên thực tế, hầu hết các phòng ban hoặc đội đều hiếm khi tan làm đúng giờ. Họ làm việc rất vất vả."
"Chắc em sẽ không chịu nổi môi trường làm việc như vậy đâu ạ."
Erika tính cách vô tư mà. Chắc là do phong thổ của vùng đất này, tôi có cảm giác người dân ở đây ai cũng như vậy.
"Anh từng làm việc ở đó mà không suy nghĩ gì khác. Nhưng từ khi đến đây, cuộc sống của anh trở nên nhàn hạ hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, một phần là nhờ em nấu ăn, rồi anh có nhiều thời gian rảnh hơn, giúp tâm hồn thanh thản hơn. Thành thật mà nói, anh không muốn quay về đó nữa."
Lúc ở Kinh đô, cuộc đời tôi đúng là chỉ có đi đi về về giữa sở làm và nhà trọ.
"Dù vậy anh vẫn muốn thăng tiến phải không ạ?"
"Ừ. Nhưng mọi người đều nói anh ở đây sẽ tốt hơn. Helen cũng vậy, Leonora cũng vậy, Chris cũng vậy... hơn nữa, chính cả Trưởng ban Tổng bộ cũng nói vậy. Thực tế chắc là vậy. Anh muốn thăng tiến, muốn có nhiều tiền, nhắm đến vị trí cao nhất là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, đến tuổi này rồi anh mới nhận ra, phía sau vị trí đó chẳng còn lại gì cả."
Tôi không có bất kỳ công việc cụ thể nào muốn làm, cũng không có sở thích hay nơi nào để chi tiêu tiền bạc. Tôi chưa bao giờ tìm thấy niềm vui trong công việc, cho đến khi tôi đến Reet.
"Không, anh Zieg vẫn còn trẻ mà."
Cộng cả kiếp trước vào thì lớn hơn rất nhiều đấy.
"Ừm, anh đã nhận ra mọi thứ. Nghĩ lại, việc quay về Tổng bộ để đối phó với những kẻ thù và tranh giành với Chris hay Heidemarie thật mệt mỏi. Ở đây, được làm việc thoải mái cùng các em, cuộc sống của anh chắc chắn sẽ phong phú hơn rất nhiều."
Trưởng chi nhánh cũng là một cấp trên tốt.
"Em cũng thích vế sau hơn, và cũng mong anh Zieg sẽ làm như vậy."
"Tuy Adele bảo đừng hỏi, nhưng nếu anh nói anh về Kinh đô, em là đệ tử, có đi theo anh không?"
"...Em không biết."
Chắc em ấy sẽ phải suy nghĩ nhiều lắm. Nhưng tôi biết câu trả lời cuối cùng là gì rồi.
"Không, đừng nghĩ ngợi gì cả. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Cuộc sống ở đây so với cuộc sống ở Kinh đô, sự tồn tại của mấy người đệ tử các em so với việc người ta ghét anh ở Tổng bộ... Em thấy đấy, anh quay về Tổng bộ chẳng có lợi ích gì cả. Nếu có, thì chỉ là để trở thành Trưởng ban Tổng bộ, rồi có thể sửa kết quả thi cho các em đậu mà thôi."
"Thôi đi anh ơi."
Ừm, lại đi vào vết xe đổ của Augusto.
"Đùa thôi. Mà cũng vì mấy lý do đó nên anh đã từ chối."
"Vậy anh Zieg sẽ ở lại Reet mãi mãi ạ? Sẽ ở cùng bọn em, ạ?"
"Sẽ như vậy. Bốn người chúng ta và Trưởng chi nhánh sẽ cùng nhau vực dậy Chi nhánh Reet."
Dù nó đã chết đâu.
"Vâng! Chúng ta cùng cố gắng nhé!"
Erika gật đầu với một nụ cười rạng rỡ. Sau đó, chúng tôi tiếp tục vừa nói chuyện vừa ăn uống, đến khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng thì quyết định ra về.
Tôi nhờ khách sạn gọi xe, đưa đến chi nhánh, rồi cùng Erika xuống xe. Lúc này đã gần 9 giờ tối, xung quanh đã tối mịt.
"Chà, vui quá, lại còn có chút hồi hộp nữa."
Erika có vẻ mãn nguyện.
"Em vui là tốt rồi. Lần sau, dù có thể không phải là một nơi sang trọng như thế này, nhưng anh sẽ lại dẫn em đi."
"Cảm ơn anh. Nhưng trước đó, chúng ta cùng đi uống nhé."
Có nói chuyện đó.
"Ừ… Này, Erika."
"Vâng… mùi gì đây ạ?"
Từ lúc xuống xe đã có một mùi thơm ngào ngạt.
"Sân sau."
"Ký túc xá của chúng ta ạ?"
Chúng tôi đi qua con đường nhỏ bên hông chi nhánh, vòng ra sân sau. Ở quảng trường trước ký túc xá, hai vị tiểu thư quý tộc đang làm một việc vô cùng ra dáng ông chú: vừa nướng BBQ vừa ngồi trên ghế uống rượu.
"A, Zieg và Erika."
"Về rồi à~"
Cả hai người vui vẻ nâng ly, chắc chắn đã say rồi.
"Em về rồi đây... hai chị đang làm gì vậy ạ?"
"Chẳng phải hai người định đi quán gà xiên nướng sao?"
Sao lại là BBQ?
"Quán không mở."
"Là ngày nghỉ định kỳ. Nên bọn tôi mua thịt gà về, rồi làm ở đây. À, anh Zieg, cho mượn chìa khóa đi. Tôi muốn làm ly highball."
Vẫn còn muốn uống à...
"Làm luôn cho tôi một ly không đá nhé."
Tôi nói rồi đưa chìa khóa phòng mình, ngồi xuống ghế.
"Cứ giao cho tôi. Làm cocktail không đá là sở trường của tôi."
Adele nhận lấy chìa khóa, khoe một vẻ mặt đắc ý rồi đi về phía phòng tôi.
"...Ai làm mà chẳng được."
Đá với whisky thôi mà.
"Erika cũng uống đi. Buổi hẹn hò kết thúc tốt đẹp. Từ giờ là lúc gia đình sum họp."
"Vâng ạ... Ưm, em đi thay đồ đã."
Erika cũng quay về phòng mình.
"Mai còn phải đi làm đó."
"Không sao, không sao đâu. Này, bé Helen, gà nướng đây~"
Leonora lấy thịt gà từ trên vỉ nướng, đặt vào đĩa rồi để lên bàn.
"Woa! Ngài Zieg ơi, làm nguội giúp tôi. Tôi bị "lưỡi mèo" mà."
Biết rồi. Hừm, câu đó ta nghe mấy trăm lần rồi.
Tôi dùng ma thuật thổi gió làm nguội thịt gà cho Helen, rồi cũng gắp một miếng thịt trên vỉ. Vô cùng ngon, lại rất hợp với ly whisky không đá mà Adele mang đến.
Thấy chưa, đây là những điều tuyệt đối không thể trải nghiệm được ở Kinh đô.