Tuần tiếp theo. Thứ Hai, ngày 14 tháng 4.
Tôi bật dậy trước cả khi chuông báo thức trên điện thoại kịp reo.
“……Buồn ngủ quá……”
Chắc chỉ cần nghe câu đầu tiên là đủ hiểu, đây không phải một buổi sáng dễ chịu gì. Trái lại, hai ngày qua tâm trạng tôi chẳng lúc nào yên ổn nên gần như không ngủ được, thành ra thiếu ngủ trầm trọng.
Nói trước để mọi người biết, kể từ sau sự cố sữa đổ, tôi và năm chị em chẳng có bất kỳ giao lưu nào.
Mỗi khi vô tình chạm mặt tôi trong nhà, các chị em lại bỏ đi, khi thì giả vờ như không thấy, khi thì trông có vẻ khó xử, khi thì bị Chinatsu lôi đi xềnh xệch. Tôi rất muốn xin lỗi Mio một cách đàng hoàng, nhưng Chinatsu với ánh mắt tràn ngập ác cảm canh chừng rất kỹ, nên đến giờ vẫn chưa có cơ hội nào.
Tôi biết rõ mình là người có lỗi, nhưng mỗi lần như vậy tâm trạng tôi lại chùng xuống. Tuyệt đối không phải tôi cố ý. Lúc đó, vì dẫm phải thứ gì đó nên tôi mới bị ngã và kéo theo cả Mio.
Thế nhưng, dù đã tìm kiếm khắp phòng khách, tôi cũng chẳng thấy thứ gì khả nghi. Thật đáng tiếc, nhưng nếu không có bằng chứng thì lời giải thích của tôi có lẽ còn chẳng được xem xét đến.
Tuy nhiên, lý do cho nỗi u uất gặm nhấm lồng ngực này không chỉ có vậy.
Chuyện xảy ra vào hai ngày trước, sau khi bố và cô Natsuki trở về. Trong đống hành lý họ mang về có cả sushi mua ngoài.
“Cả nhà cùng ăn nào! Tối nay là Niko Niko Sushi đó nha~!”
Niko Niko Sushi là một quán sushi băng chuyền nằm dọc Tỉnh lộ 407—mà dân địa phương toàn gọi là Nam Kansen. Giá cả ở đây rất phải chăng, với những miếng topping tươi ngon và phần cơm hơi ngọt một chút đầy hấp dẫn. Bữa trưa còn được tặng kèm súp miso, khiến người ta có cảm giác hơi hời.
Người lớn thì nhấm nháp rượu sake, trẻ con thì đưa đũa về phía hộp sushi, một bữa tối đông đủ tám người.
Thoạt nhìn, khung cảnh trông như một buổi sum họp gia đình ấm cúng… nhưng người trò chuyện với tôi chủ yếu chỉ có bố và cô Natsuki.
“Mà nói gì thì nói, phòng nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ làm cô đỡ quá. Riku-kun quả là người ưa sạch sẽ nhỉ.”
“Dạ không, cũng không đến mức đó đâu ạ……”
“Đừng khiêm tốn thế. Thường xuyên dọn dẹp siêng năng như vậy là giỏi lắm, cô cũng phải học hỏi mới được. À mà cô còn ngạc nhiên nữa là, sàn gỗ cũng được đánh sáp bóng loáng luôn nhỉ?”
“À… Cứ đến tháng Tư hàng năm là cháu lại bắt đầu làm từ tầng ba xuống ạ.”
“Nghe chưa, Chinatsu. Riku-kun thực sự rất chu đáo. Này, mấy đứa cũng thấy biết ơn lắm đúng không?”
Có lẽ vừa về đến nhà là cô Natsuki đã nhận ra có một khoảng cách lớn giữa chúng tôi. Bởi vì chúng tôi đối xử với nhau như không khí, đến nhìn mặt nhau còn không mà.
Trong suốt bữa ăn, cô Natsuki nói rất nhiều và khen tôi một cách hơi quá lời. Chắc cô đang cố gắng tìm cách hòa giải những đứa con riêng. Thật có lỗi với cô quá…
Thế nhưng Chinatsu chỉ đáp lại bằng “Vâng” hoặc “Cũng được” với vẻ mặt lạnh tanh. Xin lỗi cô Natsuki nhưng tôi nghĩ khoảng cách giữa tôi và cô ấy sẽ chẳng bao giờ được rút ngắn lại đâu.
Về phần bố tôi, nên nói là bất ngờ hay không đây, ông gần như chẳng can thiệp gì. Có vẻ ông quyết định giữ vững lập trường như đã nói từ trước, rằng nếu chúng tôi thân thiết với nhau thì ông sẽ vui.
Tuy nhiên, khi đang ngon lành thưởng thức miếng cá cam nướng, bố tôi đột nhiên thả một quả bom.
“À, Riku. Chinatsu-chan, Mio-chan và Karin-chan sẽ học cùng trường cao trung với con đấy.”
“……Hả?”
Như sét đánh ngang tai.
Đôi đũa đang chuẩn bị gắp miếng sushi của tôi khựng lại, và Sorane đã mỉm cười “A~” rồi nhanh tay cuỗm mất. Này này, miếng cá ngừ béo vừa cuối cùng mà tôi đã để dành đấy…
“Rồi, Fuuka-chan cũng sẽ học bên khối trung học cơ sở nữa.”
Trong lúc tôi còn chưa kịp tiếp thu, mũi tên thứ hai đã xuyên thẳng vào đầu.
Trường Trung học Tư thục Eisei mà tôi đang theo học là một trường liên cấp trung học cơ sở và cao trung. Trường được thành lập sau khi bước sang thế kỷ 20, nên có lịch sử tương đối non trẻ và khá mới.
Hai khu nhà học được nối với nhau qua nhà thi đấu, và có nhiều sự kiện được tổ chức chung cho cả hai khối. Là một học sinh thi tuyển vào từ bên ngoài, ban đầu tôi đã bị choáng ngợp bởi quy mô của trường.
Nghĩ kỹ lại thì, vài giờ trước, Chinatsu có nói ‘Dù ở nhà hay ở trường, chúng tôi cũng sẽ không giao du với cậu nhiều hơn mức cần thiết’. Lúc đó tôi đã thấy cách nói này là lạ—thì ra là có ý đó.
Vậy mà không chỉ ở nhà, đến trường cũng phải chạm mặt bốn trong năm chị em. Mà thôi, với tư cách là phụ huynh thì cho con học cùng trường chắc chắn sẽ tiện hơn rồi.
“Trường, trường mình có điểm đầu vào khá cao mà. Kỳ thi chuyển trường chắc cũng khó lắm.”
“Mấy đứa Chinatsu-chan học giỏi lắm. Tụi nó qua kỳ thi ngon ơ.”
“Nhưng Karin thì suýt soát thật đấy,” cô Natsuki cười và nhẹ nhàng nói thêm.
“Vì họ thích tớ lúc phỏng vấn thôi,” Karin vừa đặt chén trà xuống vừa thản nhiên đáp lời.
“À, Sorane-chan thì học trường tiểu học gần đây nhé.”
“……Muu~!”
Nghe bố nói vậy, Sorane liền phồng má. Có vẻ con bé nghĩ mình bị cho ra rìa.
“Chị Fuu, gian lận~! Sorane cũng muốn đi học cùng trường với chị Natsu!”
“Chẳng có gì là gian lận đâu ạ. Vì đây không phải trường liên cấp tiểu-trung-cao mà.”
Fuuka bật một tràng cười ra vẻ tiểu thư, “Ô hô hô.” “Gian lận quá đi mà~!” Sorane vừa nói vừa đâm đũa vào miếng sushi cuộn trứng salad, rồi bị Chinatsu mắng “Mất lịch sự quá đấy”.
Mặc kệ khung cảnh tựa như biểu tượng của một gia đình hòa thuận, tôi lẳng lặng cho cuộn sushi dưa chuột vào miệng. Vốn dĩ là một đứa hơi hướng nội, nhưng bình thường chỉ cần ăn Niko Niko Sushi là tôi cũng sẽ vui vẻ ngay, vậy mà riêng hôm nay lại chẳng thể nào cười nổi. Thật ghen tị với Fuuka và Sorane đang hồn nhiên mỉm cười “Ngon quá~”. Tôi cũng muốn được cười vui vẻ khi ăn sushi lắm chứ…
Ngày hôm sau, hội chị em phụ nữ đã lái xe ra ngoài từ sáng sớm. Nghe nói có một số đồ đạc đã bỏ đi trong lúc chuyển nhà, nên họ cần đi mua sắm lại. Chắc cũng là để đi xem xét xung quanh một vòng.
Tôi đã lo rằng mình có thể bị nhờ làm người dẫn đường hoặc xách đồ, nhưng chẳng ai gọi tôi cả. Mà bố tôi cũng ở nhà trông nhà nốt. Có lẽ đám đàn ông bị loại ra là để cô Natsuki báo cáo về vụ việc hôm qua. Đau lòng quá.
Cứ ru rú trong phòng thì càng dễ suy sụp, nên tôi vừa né những lời trêu chọc dai dẳng của bố, vừa hút bụi khắp nhà, lau sàn bằng khăn ướt, rồi cọ rửa kỹ khu vực nhà tắm, nhà vệ sinh. Dĩ nhiên tôi không lên tầng ba. Tôi không thể để điểm thiện cảm vốn đã xuống mức thấp nhất lại còn tụt dốc thêm nữa.
Và rồi—chúng ta đến với ngày hôm nay.
Kết thúc hai ngày hồi tưởng, tôi ngoan ngoãn rời khỏi giường. Trên đường xuống tầng một, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ồn ã từ bên dưới.
Cảm giác căng thẳng như thể đây không phải nhà mình, tôi bước vào phòng rửa mặt. Trong lúc đó vẫn là tiếng rầm rập, rầm rầm… Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển trường nên Chinatsu và các em phải đi học sớm, họ đã thức dậy từ lâu rồi.
Còn bố và cô Natsuki thì đã ra ngoài từ sáng sớm. Bố tôi từ tuần này sẽ đi công tác ở Nagasaki, còn cô Natsuki thì phải đến chào hỏi văn phòng luật sư mới. Dù là vợ chồng son nhưng họ thật bận rộn. Hay đúng hơn là họ đã cố gắng xoay sở để sắp xếp lịch trình cho hai ngày cuối tuần này.
Tôi cố tình rửa mặt, đánh răng, rồi bôi sáp tóc thật chậm rãi… để câu giờ một cách vô ích, nhưng cuối cùng cũng chẳng còn việc gì để làm.
Tiếng nói chuyện vẫn vọng ra từ phòng khách, nhưng có lẽ đã đến lúc phải đối mặt rồi.
Tôi cẩn thận mở cửa, và một khung cảnh còn chói lòa hơn cả tưởng tượng hiện ra trước mắt.
“Này Sorane, không được chạy nhảy trong nhà.”
Chinatsu đang chống tay bên hông và nhắc nhở em gái.
Trên người cô ấy không phải là bộ thường phục như hôm qua. Mà là chiếc áo blazer màu xám mềm mại, chiếc nơ đỏ trên ngực và chân váy xếp ly thẳng thớm. …Nói cách khác, đó là bộ đồng phục nữ sinh của trường Eisei mà tôi đang theo học.
Vì là trường tư thục có quy định về trang phục khá thoải mái, nên dù cùng một bộ đồng phục nhưng cách ăn mặc của ba người lại thể hiện cá tính riêng. Chinatsu khá chuẩn mực, trong khi Mio lại phối thêm áo hoodie rộng thùng thình và quần tất đen. Karin thì mặc áo khoác len cardigan nhưng lại để hở phần ngực khá rộng. Này, rốt cuộc cô thấy lạnh hay nóng, chọn một thôi chứ.
Fuuka là học sinh trung học cơ sở, đang mặc bộ đồng phục thủy thủ với tông màu nâu chủ đạo. Em ấy cầm trên tay chiếc cặp đi học có dây đai theo quy định của trường, càng làm tăng thêm vẻ tiểu thư. Việc trung học cơ sở mặc đồng phục thủy thủ, còn cao trung mặc blazer là khá hiếm trên toàn quốc, nhưng nghe nói trường Eisei vẫn có tỉ lệ chọi cao vì đáp ứng được nhu cầu của học sinh muốn mặc cả hai loại, thật khó hiểu.
Sorane, học sinh tiểu học, thì mặc một bộ blazer màu xanh đậm, trên cái đầu nhỏ nhắn là một chiếc mũ beret.
Thế nhưng, ngay khi tôi xuất hiện, phòng khách đang ồn ào bỗng im phăng phắc… Vừa nén cơn đau dạ dày vừa bước những bước đầu tiên, tôi thấy Sorane đang chạy nhảy quay lại nhìn.
“A! Chào bu—"
“Sorane, lưng em có bụi kìa. Để chị phủi cho.”
Chinatsu lên tiếng khi Sorane định nói gì đó.
“Chị thấy sao ạ? Cái cài tóc này có nổi bật quá không ạ?”
“Chị, chị nghĩ là được. Dễ thương lắm.”
“Vẫn còn phân vân à? Trông ngốc ngốc hợp với cậu đấy chứ?”
“Trời đất, chị Karin nói quá đáng ghê!”
Mio, Karin và Fuuka đang trao đổi ý kiến về phụ kiện tóc.
Không lại gần những chị em thân thiết, tôi trốn vào trong bếp. Trong máy rửa bát đã có sẵn đĩa và cốc đã được tráng qua. Bọn họ… có vẻ như đã ăn sáng chỉ bằng bánh mì nướng và đồ uống. Mà nói đi cũng phải nói lại, bữa sáng các ngày trong tuần của tôi cũng thường qua loa như vậy.
“A. Quên không cắm cơm rồi…”
Lúc này tôi mới nhận ra sai lầm ngớ ngẩn của mình. Không có cơm trắng để làm cơm hộp. Hai ngày cuối tuần này toàn những chuyện bất thường, nên tôi đã quên béng mất thói quen hàng ngày. Trưa nay đành phải ra quầy hoặc nhà ăn trường vậy.
Quan trọng hơn bây giờ là bữa sáng, tôi phết bơ lên lát bánh mì rồi cho vào lò nướng. Hạn sử dụng của bánh mì khá ngắn nên tôi thường mua loại ba lát. Dĩ nhiên, bánh mì của tôi và của năm chị em là riêng biệt.
Trong lúc đợi bánh mì chín, tôi đun nước bằng ấm siêu tốc. Tôi chuẩn bị một bát súp ngô ăn liền, rồi rắc granola lên bát sữa chua đã múc sẵn.
Cuối cùng, tôi lấy hộp trứng luộc sẵn trong tủ lạnh ra và nhanh chóng bóc vỏ. Khi luộc trứng, tôi luôn làm ba hoặc bốn quả một lúc. Vừa tiết kiệm thời gian luộc, vừa tiện lợi vì có sẵn trong tủ sẽ rất hữu ích cho nhiều món ăn khác nhau.
Ting, lò nướng bánh vang lên một tiếng vui tai, báo cho tôi biết bánh mì đã chín.
Tôi mang đĩa ra bàn ăn rồi ngồi vào chỗ.
“Mời cả nhà dùng bữa.”
Tôi chắp tay và lẩm bẩm. Trong lúc cắn miếng bánh mì phết bơ tan chảy và uống sữa ừng ực, tôi để ý thấy Chinatsu và Sorane đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.
“Này, Sorane. Đừng có lắc lư người nữa.”
“Vâng ạ~……”
Có vẻ Chinatsu đang tết tóc cho Sorane. Đúng là một người chị chu đáo. Tôi vừa nghĩ vậy vừa định nhai miếng bánh mì thì chợt khựng lại.
Chinatsu dùng tay chải nhẹ mái tóc Sorane, rồi chia đều thành ba lọn. Chắc hẳn cô ấy đã tết tóc cho em gái như thế này không biết bao nhiêu lần rồi. Động tác xếp chồng các lọn tóc lên nhau thật điêu luyện và không một chút thừa thãi.
Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất chính là vẻ mặt của Chinatsu khi đang chăm sóc cho mái tóc của Sorane. Dưới ánh nắng ban mai ngọt ngào xuyên qua rèm cửa, Chinatsu nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên, gương mặt nhìn nghiêng của cô ấy ánh lên một tình yêu thương ngọt ngào như muốn tan chảy, tựa như không thể kìm nén được sự yêu chiều.
“……Xong rồi này.”
Bằng một giọng nói chứa đựng mọi sự bình yên trên cõi đời này, Chinatsu vỗ nhẹ lên hai vai Sorane.
“Cảm ơn chị Natsunee~”
Sorane cười toe toét một cách dịu dàng. Chứng kiến toàn bộ sự việc, tôi nghĩ ai cũng sẽ có biểu cảm như vậy thôi. Nếu được chạm vào bằng những ngón tay dịu dàng và thì thầm rằng mình quan trọng đến thế, chắc chắn là vậy.
Cố gắng lảng tránh sự thật rằng mình đã ngây người ra ngắm nhìn, tôi nghĩ. Hóa ra, Chinatsu lại chạm vào em gái mình như thế. Tâm trạng tôi bỗng trở nên bồn chồn khó tả, có lẽ vì cô ấy trông như một người hoàn toàn khác so với lúc cầm súng điện.
Không hề để ý đến tôi, Chinatsu lên tiếng gọi Mio và các em đang kiểm tra lại trang phục.
“Này, muộn rồi đấy.”
“V-vâng. Chờ em với, chị Chinatsu…”
Khi năm chị em ồn ào rời đi, ngôi nhà rộng lớn trở nên yên ắng đến lạ thường.
Tôi vừa uống súp vừa lẩm bẩm một mình.
“Mà, cũng phải thôi, làm gì có chuyện cùng nhau đi học cơ chứ…”
Nhân tiện, nghe cô Natsuki nói thì ban giám hiệu đã biết chúng tôi là anh em kế, nhưng theo ý của Chinatsu thì chuyện này sẽ được giữ bí mật với các học sinh khác.
Tôi cũng đồng tình với điều đó. Nếu bị phát hiện đang sống chung dưới một mái nhà với những cô em gái xinh đẹp, chắc chắn sẽ có những lời đồn đoán không hay. Dù trên thực tế tôi chẳng được hưởng lợi lộc gì cả.
Tôi khẽ nhún vai rồi dùng thìa múc sữa chua. Vừa ăn vừa lơ đãng nhìn lên đồng hồ treo tường, tôi thấy kim đồng hồ đã chạy nhanh hơn mình nghĩ.
“Chết rồi.”
Bỏ đĩa vào máy rửa bát, tôi quay về phòng và vội vàng thay đồng phục. Nhanh chóng mặc áo sơ mi và quần tây, tôi một tay xách ba lô rồi ra khỏi phòng.
Vừa kiểm tra cửa nẻo vừa đi ra cửa chính, tôi đi giày thể thao rồi quay lại, bất giác mở miệng nói.
“Con đi đây.”
…Dĩ nhiên là không có ai trả lời từ căn nhà trống. Mà nếu có thì cũng đáng sợ thật.
Tôi khóa cửa chính rồi ngẩng mặt lên trời. Trên bầu trời xanh, vài đám mây trôi lơ lửng như những cây kẹo bông bị một đứa trẻ tiểu học xé toạc ra.
Tôi đeo ba lô lên vai và đi bộ qua khu dân cư yên tĩnh. Ánh nắng mùa xuân chiếu xuống lưng làm cơ thể ấm dần lên, nhưng mỗi khi có gió thổi qua thì vẫn còn se lạnh.
Đi bộ khoảng mười phút từ nhà là đến ga gần nhất. Ga tôi dùng không phải là Ga Kusanagi trên Tuyến chính JR Tokaido, mà là Ga Kusanagi của Đường sắt Shizuoka—gọi tắt là Shizutetsu. Đây là một tuyến đường sắt địa phương chỉ có một tuyến duy nhất gọi là Tuyến Shizuoka-Shimizu, nối từ Ga Shin-Shizuoka đến Ga Shin-Shimizu. Hai ga này gần nhau đến kinh ngạc, chỉ cách nhau hai phút đi bộ, nhưng tôi thường dùng ga sau hơn.
Ga Kusanagi có một rào chắn trong sân ga, là một nhà ga nhỏ và đơn sơ.
Đúng lúc một đám đông học sinh và nhân viên văn phòng xuống tàu, tôi đứng nép sang một bên chờ họ đi qua rồi mới quẹt thẻ và vào cổng. Tôi đi qua rào chắn đã được nâng lên và tiến về phía sân ga đi Shin-Shizuoka.
Ngay sau đó, một con tàu mẫu A3000 tiến vào sân ga. Nó có màu xanh trong, với phần trên và cửa màu trắng. Dù chỉ là một đoàn tàu nhỏ hai toa, nhưng vào buổi sáng, cứ một tiếng lại có khoảng mười chuyến nên không quá đông đúc đến mức chật như nêm.
Con tàu khởi hành, lướt nhẹ nhàng trên đường ray. Tôi lên toa thứ hai, quay lưng lại với hướng di chuyển và ngắm cảnh qua cửa sổ phòng lái tàu. Hôm nay trời trong xanh nên tôi có thể thấy rõ cả đỉnh núi Phú Sĩ trắng xóa phủ đầy tuyết lẫn sườn núi xanh tươi đầy sức sống.
Trong lúc lơ đãng ngắm cảnh, tàu đã đến ga cuối Shin-Shizuoka. Từ Ga Kusanagi đến Ga Shin-Shizuoka mất khoảng mười bốn phút. Ngồi trên tàu lắc lư một lúc là tới nơi.
Ga Shin-Shizuoka, được xây dựng liền kề với tòa nhà thương mại Cenova, rất rộng rãi. Hòa vào dòng người đi qua cổng soát vé, từ đây đến trường chỉ còn khoảng năm phút nữa.
Con đường đến trường đông nghẹt nam nữ sinh mặc đồng phục giống tôi. Đi qua những quán cà phê và cửa hàng tạp hóa sang trọng dưới tán lá anh đào đang rơi lả tả, lướt qua những bông bồ công anh đang phân vân có nên tung mình trong gió, tôi đã đến Trường Trung học Tư thục Eisei.
“Chào buổi sáng. Làm bài tập chưa?”
“Chết, quên sách giáo khoa Toán rồi.”
“Phân vân không biết có nên vào câu lạc bộ không đây.”
Tôi đi qua cổng trường với những cuộc trò chuyện vu vơ làm nhạc nền, thay giày ở sảnh rồi đi lên cầu thang.
Năm nhất ở tầng một, năm hai ở tầng hai, năm ba ở tầng ba. Khi tôi bước vào lớp 2-A, một vài bạn cùng lớp liếc nhìn tôi rồi lại quay lại nói chuyện với bạn bè như không có gì xảy ra.
Tự nói về mình thì hơi kỳ, nhưng tôi là một học sinh không nổi bật. Học tập và thể thao đều ở mức tàm tạm, nhưng không đủ giỏi để tranh giành top đầu. Tôi không tham gia câu lạc bộ hay ủy ban nào, mối quan hệ xã giao cũng cực kỳ hẹp.
Chỗ ngồi của tôi là hàng thứ hai từ cửa sổ đếm vào, ở cuối lớp, một vị trí khá tốt. Khi tôi ngồi vào chỗ và chuẩn bị sách vở, một giọng nói vui vẻ vang lên trong lớp.
“Mọi người, haro ha~!”
Người bước vào lớp là Asahina Meme. Hôm nay chắc cô ấy cũng vừa tham gia buổi tập sáng của câu lạc bộ nhạc cụ hơi nên hơi thở vẫn còn gấp gáp. Vừa nhìn thấy cô ấy với mái tóc ngắn xoăn nhẹ bồng bềnh và đôi mắt rủ xuống, mọi người đều thân thiện chào lại.
Asahina, đồng thời là lớp trưởng, rất được yêu mến bởi cả nam lẫn nữ vì tính cách hòa đồng, đối xử với ai cũng như ai. Vừa chào hỏi bạn bè, Asahina vừa đi giữa các dãy bàn, đặt chiếc túi tote của mình xuống chỗ ngồi ở giữa lớp, rồi lại tiếp tục đi tới.
Nơi cô ấy dừng lại—không đâu khác, chính là trước bàn của tôi.
“Rikkun, haro ha~!”
Asahina giơ một tay lên, tiến lại gần và cười tươi như ánh mặt trời.
“À, ừm… Chào buổi sáng, Asahina.”
“Hửm?”
“Ha, haro ha~.”
“Ừm! Haro ha~!”
Asahina mỉm cười, nhưng ba giây sau lại nghiêng đầu.
“Sao thế, Rikkun. Trông cậu có vẻ cứng nhắc nhỉ?”
Bị cô ấy dí sát mặt vào, tôi bất giác ngả người ra sau cùng với chiếc ghế.
Tại sao con người này lại giữ khoảng cách với con trai gần một cách vô ích như vậy chứ? Cứ thế này thì chẳng phải sẽ có hàng loạt thằng con trai hiểu lầm rằng “Ê, có khi nào nhỏ đó thích mình không…?” hay sao.
“Đâu có, không phải vậy đâu mà.”
Tôi và Asahina Meme đã cùng nhau trải qua chín năm từ mẫu giáo đến tiểu học. Nhà chúng tôi cũng khá gần nhau, có thể coi là bạn thuở nhỏ, nhưng vì học khác trường trung học cơ sở nên đã xa cách một thời gian.
Tôi nhận ra Asahina cũng học cùng trường cao trung là vào năm ngoái. Tôi đã quên béng mất việc Asahina vào học trường trung học cơ sở Eisei.
Dù tình thế trông có vẻ như tôi đã theo đuôi cô ấy khiến tôi hơi ngượng, nhưng Asahina chẳng tỏ vẻ gì là để tâm. Năm ngoái chúng tôi chỉ chạm mặt nhau trên hành lang, nhưng năm nay lại học cùng lớp.
Thật biết ơn khi cô ấy bắt chuyện với tôi như thể chẳng hề có khoảng thời gian xa cách nào, nhưng trong lúc không gặp, tôi đã mất đi khả năng miễn dịch với con gái. Hơn nữa, Asahina bây giờ đã sành điệu và xinh đẹp hơn trước… Tóm lại, việc nói chuyện tự nhiên như ngày xưa là một thử thách khó nhằn.
“Haro ha, Asahina~”
“A, Hiruoka-kun, haro ha~!”
Khác với tôi, người chào hỏi Asahina một cách quen thuộc là Hiruoka Atsushi của câu lạc bộ phát thanh.
Hiruoka với vẻ ngoài có phần ăn chơi đang cười toe toét. Dù vậy, cậu ta là một trong số ít bạn bè của tôi. Hay nói đúng hơn, là người bạn duy nhất.
…Nhân tiện, lời chào bí ẩn “haro ha~” là do Asahina tự sáng tạo ra. Cô ấy là một cô gái hơi ngây ngô một chút. Tôi lúc nào cũng bị bắt nói lại, nhưng không thấy cô ấy ép ai khác cả. Tại sao vậy nhỉ.
Hiruoka ngồi vào chiếc ghế trước mặt tôi, vừa cười nham hiểm vừa thì thầm.
“Sướng thật đấy, Riku. Có cô bạn thuở nhỏ như Asahina.”
Asahina là biệt danh của Asahina, và về cơ bản là cách gọi thân mật mà các nam sinh hay dùng.
“Chỉ là bạn thuở nhỏ thôi. Cũng không thân thiết gì lắm đâu.”
Tôi đáp lại bằng giọng nhỏ để Asahina đang đứng gần đó không nghe thấy, Hiruoka ngồi ngược trên ghế quay lại nhìn tôi với ánh mắt có phần thương hại.
“Nói cho mày biết, ngay từ khi sinh ra là bạn thuở nhỏ của Asahina Meme, mày đã dùng hết may mắn cả đời rồi. Giờ chỉ còn việc già đi và chết thôi.”
Một định mệnh quá sức vô lý đã được tuyên bố một cách đơn phương.
Trong lúc tôi đang nhăn mặt, Asahina quay sang nói với chúng tôi.
“À mà, hai cậu nghe gì chưa? Hôm nay khoa mình có học sinh chuyển trường đấy.”
“Hả? Sao lại vào thời điểm lạ thế này. Nghe nói kỳ thi chuyển trường của Eisei còn khó hơn cả kỳ thi đầu vào, chắc là một học sinh ưu tú lắm đây?”
“Ừ ừ, có lẽ vậy đó! Háo hức ghê!”
Vừa nghe cuộc trò chuyện của hai người họ… tôi vừa nghĩ, chín phần mười là đang nói về Chinatsu.
Cầu mong sao cho Chinatsu chuyển đến một lớp khác. Chắc hẳn bên kia cũng đang cầu nguyện điều tương tự, nên nếu lời cầu nguyện của cả hai hợp lại, có lẽ sẽ tránh được tương lai tồi tệ nhất.
Lúc đó, Hiruoka nói một cách thích thú.
“—Mà có khi, học sinh chuyển trường sẽ ngồi cạnh Riku đấy.”
Mày không biết câu ‘lời nói có sức mạnh’ à, tôi lườm nhẹ Hiruoka.
Không cần cậu ta nói, tôi cũng đã nhận ra từ lúc bước vào lớp. Cho đến hôm qua, chỗ ngồi bên trái tôi vẫn còn trống. Nhưng bây giờ lại có một bộ bàn ghế mới tinh. Nếu nó không đột nhiên mọc ra từ đâu đó, thì hẳn là đã được chuẩn bị sẵn cho học sinh chuyển trường.
“Không đâu. Vốn dĩ có năm lớp, tính đơn giản thì xác suất học sinh chuyển trường vào lớp A là một phần năm thôi.”
“Nhưng chỉ có lớp mình là hai mươi chín người, các lớp khác đều là ba mươi người mà?”
Bị cả Asahina vô tư phản bác, tôi cứng họng không nói được lời nào.
“Meme.”
“A, Shinon!”
Đúng lúc đó, cô bạn thân của Asahina xuất hiện, nên cô ấy liền rời đi.
Trong lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Hiruoka đặt tay cạnh mặt và nói.
“Tiết lộ thông tin nóng hổi đây. Học sinh chuyển trường là con gái đấy, Riku.”
Hiruoka, người rất thạo tin, có vẻ đã biết thông tin về học sinh chuyển trường từ trước cả khi Asahina nói.
“Sao lại nói với tao?”
“Vì mày cứ im thin thít, trông có vẻ mong đợi lắm.”
“Tao im lặng là chuyện thường ngày mà.”
“Cũng đúng.”
“Đừng có đồng tình ở đó.”
Vừa thấy ngán ngẩm, tôi chợt nhớ ra.
“Này, Hiruoka, hình như mày có em gái đúng không.”
“Ừ. Kém ba tuổi. Nó học ở khu nhà bên kia đấy.”
Hiruoka chỉ tay về phía sân thể dục. Khu nhà của khối trung học cơ sở nằm ở phía đông bắc, còn khu nhà của khối cao trung nằm ở phía tây nam, ngăn cách bởi sân thể dục.
Học sinh trung học cơ sở năm hai, vậy là em gái của Hiruoka cùng khối với Fuuka. Cũng có khả năng hai người họ sẽ học cùng lớp, nhưng mà, chuyện đó tạm thời không quan trọng.
“Nói thật đi, có em gái thì nó như thế nào? Tao không có anh chị em nên không hiểu cảm giác đó.”
Nếu thu thập thông tin từ Hiruoka, người có em gái thật sự, có lẽ tôi sẽ có thêm chút kinh nghiệm để đối xử với Chinatsu và các em. Đặc biệt, tôi rất muốn biết cách giải quyết sự hiểu lầm tai hại rằng mình là một tên biến thái đè em gái kế ra.
Tôi hỏi với tâm trạng như người chết đuối vớ được cọc, nhưng câu trả lời của Hiruoka lại phũ phàng.
“À thì. Về cơ bản, tao không được nó coi là người.”
“……Cái gì cơ?”
“Chắc em gái tao nghĩ tao là một loại côn trùng có hại tự tiện sống trong nhà. Nhưng đừng buồn, vì bố tao cũng bị đối xử tệ hơn cả con người nữa.”
Ánh sáng trong mắt Hiruoka đã biến mất tự lúc nào khi cậu ta kể bằng một giọng đều đều.
“Yếu, yếu đến thế cơ à. Địa vị của mày… của đàn ông trong nhà mày ấy.”
“Ừ. Chỉ cần chạm mặt nhau trong nhà là bị lườm nguýt đã là chuyện nhỏ. Tao mà hắt xì một cái là nó vừa nhăn mặt ‘Eo ơi!’ vừa xịt cồn khử trùng khắp nơi, rồi có việc cần nói chuyện thì nó lại hét lên oang oang ‘Gớm quá!’, rồi còn…”
“……Tao xin lỗi, Hiruoka. Thôi được rồi, đủ rồi…”
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hiruoka và lắc đầu. Tôi chỉ muốn thu thập thông tin, chứ không có ý định xát thêm muối vào trái tim đầy sẹo của bạn mình.
Nhưng nếu ngay cả anh ruột cũng bị đối xử như sâu bọ, thì anh kế sẽ thành cái gì đây. Bọ chét nước à?
Tôi nhớ là hồi học môn Khoa học, lúc soi kính hiển vi, mấy con bọ chét nước khá được các bạn nữ yêu thích. Kiểu như trùng roi xanh hay trùng đế giày thì kinh, nhưng bọ chét nước dễ thương ghê, mà nhìn chính diện thì lại gớm, kiểu vậy. Vậy tôi là một con bọ chét nước nhìn từ đằng trước à...?
“Thôi thì, tóm lại tốt nhất là không nên dính dáng vào…”
“Hử? Mày nói chuyện gì thế?”
“Không không, chuyện của tao thôi.”
Tôi lảng đi cho qua chuyện và kết thúc cuộc nói chuyện với Hiruoka.
Vừa lấy sách giáo khoa ra khỏi ba lô, tôi vừa lần lượt hình dung lại khuôn mặt của năm người mà tôi vẫn chưa quen thuộc. Những người hoàn toàn xa lạ chỉ cùng sống dưới một mái nhà. Tôi không biết ý của các chị em khác ra sao, nhưng Chinatsu thì mong muốn một mối quan hệ như vậy.
Bất chợt, gương mặt nghiêng của Chinatsu sáng nay lại hiện về trong tâm trí tôi. Gương mặt dịu dàng khi nhìn Sorane, với khóe miệng mềm mại như sắp tan chảy. Không chỉ Chinatsu, chắc chắn họ còn rất nhiều gương mặt khác mà tôi chưa biết đến…
“Nào nào, về chỗ đi. Bắt đầu sinh hoạt lớp đây.”
Trong lúc tôi đang thở dài với một cảm giác khó tả, thầy giáo bước vào lớp.
Aru-kun, hay thầy Asahina Aru. Anh là anh ruột của Asahina Meme, và với tôi, anh cũng là một người anh trai chu đáo. Và anh cũng là giáo viên chủ nhiệm của tôi từ năm nhất.
Ngày xưa, mỗi lần đến nhà Asahina chơi, tôi đều cùng anh chơi game và được anh mua kẹo ở cửa hàng tiện lợi. Chắc là do dòng máu nhà Asahina, người này cũng cực kỳ tốt bụng.
Anh hai mươi lăm tuổi. Môn anh dạy là Toán, và anh là cố vấn câu lạc bộ Karate. Với vẻ ngoài ngọt ngào có mái tóc xoăn mềm và đuôi mắt hơi rủ xuống, hôm nay lại có một vài nữ sinh ngẩn ngơ vì anh.
Thầy Aru đứng trên bục giảng, đợi cả lớp im lặng rồi mới quay về phía cửa.
“Hôm nay thầy sẽ giới thiệu một học sinh chuyển trường. Em vào đi.”
Từ cánh cửa đang mở, một đóa hoa bước vào.
Tôi có thể cảm nhận được qua làn da rằng các bạn cùng lớp đang chết lặng vì kinh ngạc. Điều thu hút ánh mắt của mọi người là mái tóc buộc lệch óng ả. Dáng lưng thẳng tắp, cùng ánh mắt kiên định.
Tên của cô gái đó là—Miyasaka Chinatsu.
Tôi lập tức muốn ôm đầu. Đúng là chung lớp thật mà. Không biết lý do là gì, nhưng có vẻ tôi bị Thượng đế ghét cay ghét đắng. Khỏi phải nói, cả tôi và Chinatsu đều vậy.
Mặc kệ cho những giằng xé nội tâm của tôi, cả lớp đang xôn xao trước sự xuất hiện của cô bạn chuyển trường xinh đẹp tuyệt trần.
“Xinh quá.”
“Đẹp dã man.”
“Người mẫu à? Hay người nổi tiếng?”
“Mặt nhỏ xíu. Chân dài ghê.”
Các bạn nữ thì nhìn chằm chằm, còn các bạn nam thì xao xuyến, cười đến tận mang tai. Dù đã cố gắng nói nhỏ, nhưng khi gần như cả lớp đều xì xào bàn tán thì cũng trở thành một âm thanh lớn.
Chỉ xét về ngoại hình, Chinatsu đúng là ở đẳng cấp người nổi tiếng. Hay đúng hơn, cô ấy đứng trước mặt tôi đây còn có sức hút vượt xa cả những người nổi tiếng qua màn ảnh TV.
Dù có lẽ đã nghe thấy những lời đó, Chinatsu hoàn toàn không hề nao núng. Cô ấy đứng bên cạnh bục giảng với vẻ mặt bình thản. Đó là phản ứng của một người đã quá quen với việc bị người khác chú ý. Thái độ đó càng khiến vẻ đẹp của cô ấy được thần thánh hóa.
Thế nhưng, vẻ mặt đó của Chinatsu đã cứng đờ lại ngay khi phát hiện ra tôi trong lớp.
“—!”
Vẻ mặt cô ấy thể hiện rõ rệt. “Sao cậu lại ở đây.”
Nhưng tôi chỉ muốn hét lên rằng, đó là câu của tôi mới phải.
“Các em, trật tự một chút nào. Rồi, em có thể giới thiệu bản thân được không?”
“Vâng.”
Chinatsu ho nhẹ một tiếng như để trấn tĩnh bản thân, rồi nói bằng một giọng dõng dạc.
“Mình là Miyasaka Chinatsu. Vì lý do gia đình, mình đã chuyển từ Tokyo đến đây. Do không sắp xếp được lịch trình nên mình đã chuyển trường vào một thời điểm hơi kỳ lạ, nhưng từ giờ mong mọi người giúp đỡ.”
Nghe thấy cái họ đó, chỉ có Hiruoka và Asahina là quay lại nhìn tôi với vẻ mặt ‘Hửm?’.
Cũng là một cái họ khá hiếm, nhưng có lẽ số học sinh nhớ họ của tôi cũng không nhiều. …Ừm, thôi không nghĩ sâu xa nữa.
Tôi cũng mới biết, trong trường hợp bố mẹ tái hôn, con cái sẽ không đổi họ nếu không làm thủ tục. Tức là Chinatsu và các em đã làm thủ tục cần thiết và chọn mang họ giống cô Natsuki—và giống bố tôi.
Lúc đó, Chinatsu đang đứng trên bục giảng từ từ giơ cánh tay phải lên, rồi duỗi thẳng ngón trỏ ngang vai.
“Và, cuối cùng là một điều.”
Ánh mắt của cả lớp như bị hút vào đầu ngón tay của cô ấy.
Dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn trong lớp, Chinatsu tiếp tục bằng một giọng trong trẻo.
“Mình có học Karate, nên mong các bạn nam đừng tùy tiện lại gần.”
Tôi nhớ lại tác phong của Chinatsu lúc dí súng điện vào mình. Tôi đã nghĩ có lẽ cô ấy có học môn võ nào đó, ra là Karate.
Nhưng không may, phát biểu của Chinatsu đã bị coi như một lời nói đùa—hoặc một lời nói để che giấu sự ngượng ngùng. Các bạn cùng lớp nhìn nhau một lát rồi vỗ tay chào đón Chinatsu mà không để tâm gì cả.
“Vậy thì, em về chỗ đi. Chỗ ngồi cuối cùng ấy.”
“Vâng.”
Được thầy Aru chỉ dẫn, Chinatsu đi xuống hàng cuối và ngồi vào chỗ. Khỏi phải nói, đó là chỗ ngồi bên trái tôi. Như vậy, ít nhiều tôi cũng có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô bạn chuyển trường này—lẽ ra là vậy. Vốn dĩ nếu không nói chuyện gì cả thì sẽ cực kỳ không tự nhiên.
Tôi liếc nhìn Chinatsu rồi giả vờ như lần đầu gặp mặt và bắt chuyện.
“Tôi là Miyasaka Riku. Rất vui được làm quen.”
“……………………Vâng, mong được giúp đỡ.”
Sau một khoảng lặng nặng nề, Chinatsu mới đáp lại. Con người này, đến liếc một cái cũng không…
Sau đó, thầy Aru điểm danh một cách trôi chảy và thông báo các công việc của ngày hôm nay cho học sinh.
Sự việc xảy ra ngay sau giờ sinh hoạt lớp.
Ngay khi không khí vừa chùng xuống, vài ánh mắt trong lớp giao nhau. ‘Làm sao đây?’ ‘Tới luôn không?’ các nhóm đang xác nhận kế hoạch tiếp theo.
Nhưng để diễn ra cảnh tượng quen thuộc là vây quanh học sinh chuyển trường và hỏi tới tấp, thì đối với các bạn nam, việc chủ động hành động lúc này có phần nguy hiểm. Vì nếu đối phương là một mỹ nhân tuyệt sắc, họ sẽ bị mọi người xung quanh cho là đang quá vồ vập. Đối với những chàng trai đang để ý Chinatsu, kịch bản lý tưởng là đợi các bạn nữ mở rộng cuộc trò chuyện rồi mới tham gia vào.
Nhìn xem, các học sinh lớp khác nghe tin đồn cũng đã bắt đầu tụ tập ở hành lang. Tôi nghe thấy những tiếng xì xào chỉ trỏ Chinatsu và khen “Xinh thật”.
Thế nhưng, có một người duy nhất không hề nao núng trước tình hình đó mà đứng dậy. Không ai khác chính là Hiruoka.
“Chào cậu! Tớ là Hiruoka Atsushi nhé. Từ giờ mong được giúp đỡ!”
Lời chào thân thiện vang lên đầy hứng khởi trong lớp. Đúng là một người hay pha trò như Hiruoka, việc bắt chuyện đầu tiên trong hoàn cảnh này cũng rất tự nhiên.
Tôi tưởng Chinatsu sẽ lờ đi, nhưng bất ngờ là cô ấy lại đáp lời.
“…Vâng, rất vui được làm quen.”
“Vậy, tớ gọi cậu là Chinatsu-chan được không? Thật ra lớp mình có một bạn khác cũng họ Miyasaka. Dễ nhầm lẫn lắm, đúng không?”
Và Hiruoka đã nhanh chóng dùng tôi làm cái cớ để rút ngắn khoảng cách với Chinatsu.
Này, bình thường mày toàn gọi tao bằng tên mà. Còn Chinatsu thì đang lườm tôi với ánh mắt kiểu “Ra là tại mày à. Tao giết” nữa chứ.
Chinatsu khẽ thở dài, rồi nhìn Hiruoka với ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy thì, cậu có thể gọi tôi bằng họ được không? Gọi cái người Miyasaka gì đó kia bằng tên là được mà.”
Trước một Chinatsu lạnh lùng không chút kẽ hở, ngay cả Hiruoka cũng có vẻ bối rối “À, ừm?”.
Và Hiruoka, người rất thạo tin, có lẽ đã tung ra chủ đề mà cậu ta đã để dành như một con át chủ bài.
“Ừm… à, đúng rồi! Nghe nói năm nhất cũng có em gái của Chinatsu-chan chuyển vào trường mình nhỉ.”
“!”
Người giật nảy mình là tôi.
“Chắc chắn là một cặp chị em mỹ nhân tuyệt trần rồi. A~, tớ cũng muốn gặp thử quá!”
…Không được rồi Hiruoka. Không được tùy tiện nhắc đến chuyện em gái.
Nhưng lời cảnh báo không thành tiếng của tôi làm sao mà đến được tai cậu ta. Những người xung quanh nghe thấy cũng bắt đầu xôn xao “Em gái?”, “Muốn xem muốn xem”, “Lớp nào thế?”, “Lát nữa qua xem thử không?”, khiến tình hình trở nên mất kiểm soát.
Nghe thấy cuộc trao đổi đó, ánh mắt của Chinatsu lạnh đi—đến dưới không độ. “A,” chỉ có mình tôi nhận ra. Toi rồi. Ánh mắt đó, toi thật rồi.
Chinatsu bây giờ đang có ánh mắt giống hệt lúc cô ấy cầm súng điện!
“N-này. Hiruoka…”
Tôi lập tức định chen vào giữa hai người để ngăn lại. Nhưng, không kịp.
Chinatsu đẩy ghế đứng dậy, đối mặt với Hiruoka và đưa tay trái ra.
Hiruoka ngơ ngác, nhưng có lẽ đã hiểu đó là một lời đề nghị bắt tay. Cậu ta ngại ngùng đưa tay trái ra, nhưng bàn tay đó đã hụt một cách dễ dàng.
—Vút, một tiếng không khí bị xé toạc vang lên.
“Hự!”
Khi Chinatsu thở hắt ra một tiếng sắc lạnh, Hiruoka đã nằm ngửa trên sàn lớp học.
Đòn quật vai. Một điểm.
Mà, hình như đòn quật vai là phạm quy trong luật Karate thì phải… hay là Chinatsu không chỉ học Karate mà còn học cả Judo nữa?
Động tác của Chinatsu quá nhanh, nên hầu hết mọi người trong lớp đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ trong mắt họ, hai người định bắt tay thì một giây sau Hiruoka đã ngã lăn ra đất.
Thực tế là Chinatsu đã dùng tay phải kéo vạt áo của Hiruoka đang đầy sơ hở, tay trái túm lấy cổ áo, rồi vác lên vai và quật ngã xuống sàn. Mà Hiruoka thì định bắt tay nên cũng chẳng có sơ hở gì cả.
“Hi, Hiruoka!”
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh và gọi, Hiruoka phát ra một tiếng kỳ lạ “Phù, phooô…”. Cứ tưởng thế nào, cậu ta nhắm mắt lại trong khi vẫn nằm sõng soài trên sàn. Có vẻ như đã ngất đi.
Chinatsu phủi phủi tay, rồi đảo mắt nhìn khắp lớp học với ánh mắt sắc lẻm. Như bị một lưỡi đao vô hình chém phải, tất cả học sinh không ngoại lệ đều lùi lại.
“Lại gần tôi thì sẽ có kết cục như thế này đấy.”
Trong đôi mắt của Chinatsu tràn ngập sát khí được mài giũa. Một cái lườm đầy uy lực như đang tìm kiếm con mồi tiếp theo—chỉ một cô gái thôi mà đã áp đảo tất cả mọi người.
Qua chuỗi sự việc này, tất cả những người có mặt tại đây đều đã hiểu ra.
Câu nói cuối cùng trong phần tự giới thiệu không phải là để che giấu sự ngượng ngùng. Mà nên được hiểu là một lời cảnh báo mang ý nghĩa, lại gần thì mạng của ngươi sẽ không còn…
Sự ồn ào trước đó như biến mất, cả trong lớp lẫn ngoài hành lang đều im phăng phắc. Không còn chút dấu vết nào của không khí sôi nổi lúc nãy. Mọi người hoặc là ngây người nhìn từng cử chỉ của Chinatsu, hoặc là lảng tránh ánh mắt như những loài động vật ăn cỏ sợ hãi.
“…Hừ.”
Sau khi xác nhận phản ứng của mọi người xung quanh, Chinatsu vuốt lại tóc, quay về chỗ ngồi và bắt đầu chuẩn bị sách vở.
Trong lúc đó, tôi nhìn xuống Hiruoka mà không biết phải làm gì. Muốn đưa cậu ta xuống phòng y tế, nhưng một mình thì hơi khó…
“Ây da. Cú quật vừa rồi, thấm thật đấy…”
“Oái. Mày chưa ngất à!”
Tôi giật mình vì Hiruoka từ từ mở cả hai mắt ra. Cảnh tượng thì trông có vẻ ghê gớm, nhưng có lẽ Chinatsu đã nương tay.
“Đau quá,” vừa xoa eo, Hiruoka vừa tự mình đứng dậy.
“Mà không ngờ, Riku lại là người ra tay đầu tiên. Bạn tốt ơi…!”
“À, rồi rồi. Đừng có ôm tao, phiền quá.”
Hiruoka có vẻ cảm động, nhưng việc tôi hành động ngay lập tức là có lý do. Tôi cảm thấy mình có chút trách nhiệm. Cả với Chinatsu, và cả với Hiruoka…
Vừa nãy, Hiruoka chỉ nhắc đến chuyện em gái. Thế mà Chinatsu lại phản ứng thái quá như vậy, có lẽ là vì vụ tôi đè Mio ngã ba ngày trước.
Đến lúc đó, không khí trong lớp dù vẫn còn gượng gạo nhưng cũng đã bắt đầu lưu chuyển trở lại.
“Kinh thật…”
Có những học sinh chỉ đơn thuần là bị áp đảo, nhưng không chỉ có vậy.
“Cái gì thế kia.”
“Đáng sợ…”
“Làm quá rồi thì phải…”
Trong những ánh mắt nhìn Chinatsu có cả sự sợ hãi và xa lánh. Tôi có một dự cảm không lành, nhưng chẳng thể làm gì được.
Ngay từ ngày đầu tiên chuyển trường, Miyasaka Chinatsu đã trở thành tâm điểm của mọi lời bàn tán.
Khi được gọi lên bảng trong giờ học, cô ấy luôn đưa ra câu trả lời hoàn hảo. Trong giờ thể dục, cô ấy thể hiện một năng lực thể chất phi thường. Nghe nói trong bài kiểm tra thể lực chạy con thoi, cô ấy là nữ sinh duy nhất vượt qua mốc một trăm lần, thật đáng kinh ngạc.
Đúng là văn võ song toàn. Tài sắc vẹn toàn. Một học sinh chuyển trường tài năng và rực rỡ.
Dù thể hiện xuất sắc trên mọi phương diện, nhưng xung quanh Chinatsu lại không có một bóng người.
Có vẻ như vụ quật vai sáng nay đã ảnh hưởng rất lớn. Chinatsu rõ ràng đang bị đối xử như một thứ gì đó cần phải tránh xa.
Vốn dĩ, tháng Tư là thời điểm mà tất cả học sinh đều đang dò dẫm. Chẳng có kẻ dở hơi nào lại đi đến gần một vật nguy hiểm mà chắc chắn sẽ phát nổ nếu chạm vào. Tạm thời quan sát cô bạn chuyển trường khó gần này là một lựa chọn thông minh và phổ biến.
Bản thân cô ấy thì có vẻ chẳng quan tâm, nhưng trong mắt tôi, dáng vẻ đó của Chinatsu lại như đang cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Tiếng chuông vang lên từ loa, và giáo viên Lịch sử Nhật Bản tuyên bố kết thúc buổi học.
Giờ nghỉ trưa được mong đợi đã đến. Trong góc lớp, nơi các học sinh đang túm năm tụm ba, cầm theo cơm hộp hoặc ví tiền và tản ra, tôi liếc nhìn Chinatsu đang dọn dẹp vở ghi ở bàn bên cạnh.
Cả ngày hôm nay, xung quanh Chinatsu không có một bóng người. Cứ thế này thì giờ nghỉ trưa cũng sẽ như vậy. Không biết cô ấy sẽ ra quầy hàng, nhà ăn, hay mang theo cơm hộp, nhưng chắc chắn sẽ phải ăn một mình.
Tôi đã trăn trở suốt giờ học. Nhưng không phải là đang bối rối vì nhầm lẫn giữa nhà hầm và nhà sàn đâu.
—Liệu mình có nên bắt chuyện với Chinatsu không?
Dù có làm vậy, chắc Chinatsu cũng chẳng vui vẻ gì. Vốn dĩ, lập trường của tôi và Hiruoka, người bị quật ngã, cũng chẳng khác nhau là mấy, thậm chí tôi còn bị Chinatsu ghét cay ghét đắng hơn nhiều.
Nhưng đó không thể là lý do để bỏ mặc cô em gái kế—hay một bạn cùng lớp trong ngày đầu chuyển trường được.
“Này…”
Tôi gọi, và Chinatsu ngẩng đầu lên.
Nhưng đôi mắt trong veo của cô ấy không nhìn tôi. Cô ấy đang ngước nhìn hai nữ sinh đang tiến lại gần mình.
“Chào cậu. Tớ là Asahina Meme.”
Người lên tiếng một cách hoạt bát là Asahina. Với tư cách là lớp trưởng, có lẽ cô ấy không thể làm ngơ trước tình hình của Chinatsu và đã chờ thời cơ để bắt chuyện.
“Còn đây là Yaku Shinobu. Cứ gọi cậu ấy là Shinon nhé.”
“Ừm, rất vui được làm quen.”
Đứng cạnh Asahina là cô bạn thân Yaku. Cô ấy cũng thuộc câu lạc bộ nhạc cụ hơi giống Asahina, với đặc điểm là cặp kính gọng đen và mái tóc đen thẳng ngang vai. Hai người này có vẻ đã chơi với nhau từ hồi trung học cơ sở.
Chinatsu nhìn xen kẽ gương mặt của Asahina và Yaku, rồi khẽ gật đầu.
“Asahina-san và Yaku-san… à. Mình nhớ rồi.”
“Sao không phải là Shinon chứ!”
Asahina cười thích thú, còn Chinatsu thì nghiêm mặt chỉ ra.
“Vì Yaku-san trông không có vẻ muốn được gọi như vậy.”
“Hả? Thật không? Chà~, Shinon đáng yêu quá đi mất.”
Bị Asahina ôm chầm lấy, Yaku thì thầm “Vì đó là một biệt danh kỳ cục mà…”. Cô ấy im lặng hơn thường ngày, có lẽ vì đang căng thẳng khi đối diện với Chinatsu gần như là lần đầu gặp mặt.
Rời khỏi Yaku, Asahina cúi người về phía Chinatsu.
“Này này, tớ gọi cậu là Chinatsu-chan được không?”
“Đ-được thôi.”
Có vẻ như sự cảnh giác của Chinatsu đã được cởi bỏ bởi bộ đôi kỳ lạ này, cô ấy đồng ý một cách dễ dàng.
“Cảm ơn nhé! Nếu được, chúng mình cùng ăn trưa nhé?”
Chinatsu bối rối vén tóc ra sau tai. Rồi, cô ấy mỉm cười một nụ cười nhỏ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
“Ừm… À, hai cậu, rất vui được làm quen.”
Nụ cười kín đáo nhưng đáng yêu đó khiến trái tim tôi thịch một tiếng. “Ồ,” những tiếng reo nhỏ vang lên từ khắp nơi, chắc hẳn là của những người đã theo dõi toàn bộ sự việc giống như tôi.
“Cơm hộp à? Ra vậy ra vậy, vậy chúng mình ra quầy hàng nhé? Trường mình cũng có nhà ăn nữa đấy…”
Ba người họ cùng nhau rời khỏi lớp. Khi tôi lặng lẽ dõi theo bóng lưng họ, một giọng nói tự mãn vang lên từ bàn trước.
“Đúng là Asahina có khác. Lập tức giúp đỡ cô bạn chuyển trường đang bị cô lập…”
Hiruoka gật gù liên tục với vẻ mặt như thể bạn trai của cô ấy.
“Asahina có ý thức chính nghĩa mạnh mẽ mà. Từ xưa đã hay lo chuyện bao đồng rồi.”
Nghe vậy, Hiruoka nở một nụ cười nhạt và dùng khuỷu tay huých huých vào vai tôi.
“Gì đây. Ra vẻ thản nhiên của một người bạn thuở nhỏ hả? Hửm?”
“Không phải thế. Thôi đi, chúng ta cũng đi thôi. Hôm nay ăn ở nhà ăn được không?”
“Hả? Lạ nhỉ, Riku mà không mang cơm hộp.”
“Tao quên cắm cơm rồi.”
Hiruoka thường mua bánh mì ở quầy hàng rồi ăn cùng tôi trong lớp. Nhưng vì Chinatsu có vẻ sẽ đi đến quầy hàng cùng Asahina và các bạn, nên trong tôi nảy sinh tâm lý muốn tránh mặt.
“A, quên xem thực đơn ở lớp rồi.”
“Thực đơn hàng ngày hôm nay á. Gì ấy nhỉ. Sẽ vui lắm nếu là croquette, mapo tofu, hoặc gà rán…”
Vừa tán gẫu, chúng tôi vừa đi đến nhà ăn ở cùng tầng. Nhà ăn của khối cao trung nằm ở tầng hai. Một cây cầu nối liền tầng hai của hai khu nhà học và nhà thi đấu, nên học sinh trung học cơ sở cũng có thể dễ dàng đi qua.
Hôm nay nhà ăn vẫn đông vui nhộn nhịp. Cho đến khoảng tháng Năm, đặc biệt là học sinh mới vào trường sẽ sử dụng nhiều nên khá đông đúc.
Đặc biệt nổi tiếng là bữa trưa hàng ngày chỉ với một đồng xu, ngoài món chính ra thì luôn có một món phụ nhỏ hoặc dưa muối, và một món canh. Thực đơn hàng tháng được dán trong lớp học, và có nhiều học sinh chọn ăn ở nhà ăn vào những ngày có món mình yêu thích.
Kiểm tra tấm bảng trắng dán trên tường, hôm nay có vẻ là suất gà rán. Tôi chọn cậu.
Tôi lấy một suất ăn hàng ngày và một bánh pudding tráng miệng, còn Hiruoka lấy một phần cà ri gà cốt lết và một bát mì ramen nhỏ. Chúng tôi đưa phiếu ăn ở quầy và cầm khay đứng đợi một lúc.
Tôi nhận được đồ ăn trước nên đã nói với Hiruoka.
“Tao đi lấy chỗ trước nhé.”
Nghe thấy câu trả lời “Okê~”, tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Các học sinh khóa trên chiếm giữ các bàn ở giữa, trong khi các học sinh khóa dưới và học sinh trung học cơ sở thì ngồi rải rác ở các bàn góc hoặc quầy cạnh cửa sổ. Không phải có quy định gì, hay các học sinh khóa trên ra oai, nhưng trong thế giới học đường, thứ bậc trên dưới cũng đã ăn sâu rồi.
Với lại, hôm nay gió lạnh nên không được ưa chuộng lắm, nhưng ở khu vực sân thượng nhìn ra sân thể dục, liệu có cô gái nào vừa ăn trưa vừa ngắm nhìn anh chàng trong câu lạc bộ thể thao mà mình để ý không, thì tôi không biết.
Vừa đặt khay xuống một chiếc bàn trống, tôi đi về phía máy lấy trà. Khi tôi cầm hai chén nước lạnh quay lại, Hiruoka cũng vừa đến, “Ồ, cảm ơn.”
Chúng tôi chắp tay và bắt đầu dùng bữa.
Đối với học sinh có lịch học dày đặc, bữa trưa quả là một khoảng thời gian thư thái. Dầu mỡ từ miếng gà rán thấm vào chiếc bụng đói, và vị súp miso dịu nhẹ làm ấm lòng…
“Mà nói đến chuyện em gái của Chinatsu-sama thì…”
Chủ đề bất ngờ khiến tôi suýt nữa thì phun cả ngụm súp miso trong miệng ra.
Mày gọi người ta là Chinatsu-sama từ khi nào thế. Nhưng còn hơn thế, tôi lại quan tâm đến nội dung câu chuyện hơn.
“Em gái cậu ấy thì sao?”
“Ừm, à…”
Hiruoka trả lời hời hợt, rồi vừa xì xụp ăn mì một cách thong thả. Tôi muốn hối cậu ta kể tiếp, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh và cắn miếng gà rán.
Khi trong miệng không còn gì, Hiruoka mới mở lời.
“À đúng rồi, chuyện em gái. Nghe nói Chinatsu-sama có đến bốn người em gái, mà lại còn là những mỹ nhân tuyệt trần—”
“Chị Chinatsu!”
Một giọng nói mỏng manh như tiếng chuông đã cắt ngang lời của Hiruoka.
Tôi giật mình quay cả mặt lại, ở lối vào nhà ăn là bóng dáng của Chinatsu.
Không, không chỉ có Chinatsu. Người chạy đến bên cô ấy là Mio. Cả Karin, người đang ăn cùng một cô bạn có vẻ mới quen, cũng bị Fuuka kéo theo, trông có vẻ miễn cưỡng tiến lại gần.
“A, Mio? Karin, Fuuka nữa…”
Chinatsu ngạc nhiên nhìn khắp mặt mọi người. Trừ Sorane đang học tiểu học, đây là khoảnh khắc các chị em tề tựu sau vài giờ đồng hồ.
Nhìn tình hình thì có vẻ họ không hẹn trước để gặp nhau. Nên nói là tình cờ, hay là mỗi người đều nghĩ rằng nếu đến nhà ăn thì có thể gặp được các chị em của mình.
Nhưng chẳng phải Chinatsu đã đi đến quầy hàng sao. Chuyện gì thế này, tôi nhìn sang thì thấy bóng dáng Asahina và Yaku ở gần Chinatsu. Chắc là quầy hàng đông quá nên họ đã thay đổi kế hoạch.
Asahina nhìn Yaku rồi đại diện hỏi.
“Chinatsu-chan. Các bạn ấy là?”
“À. Cả ba đều là em gái của mình—”
Đó là những gì tai tôi có thể nghe được một cách chính xác. Bởi vì những người nghe thấy từ “em gái” đã đồng loạt xôn xao.
“Hả? Tất cả đều là chị em à?”
“Ghê không? Xinh quá trời…”
“Kỳ tích của di truyền rồi.”
“Nghe nói còn một người em út nữa đấy.”
“Tức là mỹ nhân ngũ tỷ muội à?”
Có vẻ như tin đồn về học sinh chuyển trường đã lan rộng khắp trường, nhưng dù vậy thì mức độ chú ý này cũng thật đáng sợ.
Nhưng đó cũng là điều tất yếu. Nơi bốn chị em tụ họp, lộng lẫy như một buổi gặp gỡ của các người mẫu tạp chí tuổi teen. Những hạt ánh sáng lấp lánh như đang tung bay, theo đúng nghĩa đen là một thế giới khác.
Mio, người có vẻ nhút nhát, bây giờ cũng đang mỉm cười, có lẽ vì vui mừng khi gặp được các chị. Karin thì trông có vẻ phiền phức, nhưng Fuuka vẫn thể hiện sự thân thiện như mọi khi.
Tôi vừa nhai đống bắp cải được chất cao như núi như một con thỏ, vừa ngắm nhìn thế giới xa xôi đó từ bên ngoài.
“Ừm… Mua phiếu ăn xong, chúng ta ra sân thượng đi!”
Một lúc sau, người đề nghị như vậy là Asahina. Vì Chinatsu và các em đứng lại nên lối ra vào nhà ăn đã bị tắc nghẽn.
Lúc đó, khi Chinatsu bắt đầu bước đi, ánh mắt cô ấy bất chợt lướt qua tôi.
Hửm? Tôi nghiêng đầu. Chinatsu đang mấp máy đôi môi nhỏ nhắn như một con cá. Tôi chăm chú nhìn khẩu hình của cô ấy, và ngay sau đó đã nhận được một thông điệp ngắn gọn.
—{BIẾN}{ĐI}.
Chỉ là một lời chửi rủa. Biến đi gì chứ, tôi vẫn còn đang ăn mà…
“{TỚ}{THÍCH}{CẬU}. Hả, Chinatsu-sama, không lẽ nào, là thích mình…?”
“Đợi đã Hiruoka. Mày đang bị ảo giác đấy.”
Tôi cố gắng hết sức để ngăn Hiruoka lại trước khi cậu ta lao vào một cuộc tình ảo mộng. Trong lúc đó, Chinatsu và các em đã di chuyển ra khu vực sân thượng.
Sau giờ học hôm đó. Ngay khi tiết sáu kết thúc, tôi đã có mặt tại phòng tư vấn số 2. Lý do là vì tôi bị thầy Aru gọi đến.
Vì khó liên lạc được với phụ huynh, nên tôi thường xuyên nói chuyện với thầy Aru trong phòng tư vấn như thế này. Ngay cả buổi họp ba bên cũng được thầy cho phép tham gia trực tuyến, thầy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.
Tôi gõ cửa và nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong.
“Em xin phép.”
“Ồ, Riku!”
Thầy Aru đang ngồi trên chiếc ghế sofa da, thấy tôi liền giơ một tay lên. Có lẽ vì đã tan học nên cà vạt của thầy được nới lỏng, trông thầy có vẻ thoải mái hơn.
“Xin lỗi thầy, em đến muộn.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện qua bàn, thầy vừa cười vừa nói.
“Không sao đâu, quan hệ giữa anh và em mà.”
“……Aru-kun. Anh không được nói câu đó trước mặt các học sinh khác đâu đấy.”
“Anh chỉ nói trước mặt Riku thôi.”
…Từ những lời nói và hành động có phần lả lơi này cũng đủ thấy, người này thực sự rất đào hoa. Từ thời còn là học sinh anh đã thường xuyên được bắt chuyện, nhưng có lẽ sau khi trở thành giáo viên thì còn đào hoa hơn nữa.
Nhưng, thầy Aru chỉ để lộ bộ mặt của Aru-kun khi chỉ có hai chúng tôi. Khi ở chế độ Aru-kun thì chúng tôi có mượn truyện tranh của nhau, nhưng bình thường thầy đối xử bình đẳng với cả em gái mình là Asahina và cả tôi, một người quen mặt, như những học sinh khác. Việc thầy được giao làm giáo viên chủ nhiệm khi còn trẻ cũng là nhờ sự tin tưởng và thành tích của mình.
Tôi cũng cẩn thận khi có người khác xung quanh, nhưng thỉnh thoảng lại lỡ lời nói chuyện suồng sã. Dù không bằng Asahina đã từng buột miệng trong giờ học “Anh ơi, em không hiểu chỗ này”.
Với một vẻ mặt ở giữa một giáo viên và một người anh hàng xóm, anh hỏi.
“Thế nào rồi, với mấy đứa em gái ấy?”
…Quả nhiên là chủ đề đó.
Là giáo viên chủ nhiệm, thầy Aru đương nhiên nắm rõ hoàn cảnh gia đình của chúng tôi. Tôi phân vân không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng quyết định nói sự thật một cách khéo léo.
“Thầy hỏi thế nào thì… lúc gặp mặt lần đầu, đã có chút rắc rối ạ.”
“Ồ. Em cũng bị quật vai à?”
Thầy Aru nheo mắt. Dù đã rời khỏi lớp lúc xảy ra vụ ồn ào sáng nay, nhưng có vẻ thầy đã nhận được báo cáo.
“Không ạ. Em bị dồn vào tường, bị dí súng điện và bị đe dọa hết sức.”
“Thú vị đấy. Đúng là một tài năng mà câu lạc bộ Karate rất muốn có. Nhờ anh trai kế chuyển lời giúp là anh muốn em ấy gia nhập câu lạc bộ nhé.”
Thầy đặt tay lên cằm, vừa cười khúc khích vừa nói. Với tư cách là cố vấn câu lạc bộ Karate, có lẽ cô ấy là một sự tồn tại đáng quan tâm theo nhiều nghĩa.
“Anh trai kế gì chứ… bên đó không nghĩ vậy đâu.”
“Trong lớp hai đứa cũng cư xử như người dưng mà.”
“Hay đúng hơn thì bọn em là người dưng thật mà. Bọn em mới gặp nhau ba ngày trước thôi.”
Một tiếng thở dài não nề thoát ra từ lồng ngực tôi. Chỉ trong ba ngày mà có thể khiến điểm thiện cảm tụt dốc không phanh, tôi cũng tài thật.
Lúc đó, thầy Aru khoanh tay lại. Một khoảng lặng vài giây trôi qua.
“Vậy, em có muốn làm thân không?”
“Làm thân, với Chinatsu và các em ạ?”
“Còn ai vào đây nữa.”
Bị thầy Aru nhìn thẳng, tôi khéo léo lảng tránh ánh mắt.
“Em không quan tâm lắm đâu. Thay vì làm thân, chỉ cần có thể sống yên ổn là được rồi.”
—Nếu dùng một từ để miêu tả tôi, thì có lẽ từ ‘chủ nghĩa dĩ hòa vi quý’ là chính xác nhất.
Vì bố tôi là người thích gây chuyện, nên tôi lại mong muốn một cuộc sống bình yên vô sự. Tôi nghĩ một cuộc đời chỉ cần cẩn thận chờ đợi cho sóng gió qua đi là phù hợp với tính cách của mình.
Dù không có việc gì đặc biệt muốn làm, nhưng tôi vẫn dự định sẽ học lên đại học. Hai năm nữa, khả năng cao là tôi sẽ ra ở riêng. Tức là chỉ cần cầm cự được hai năm, mối quan hệ với Chinatsu và các em gần như sẽ không còn nữa.
“Thế thì không được đâu.”
Thầy Aru dập tắt ngay hy vọng đó của tôi. Tôi nhíu mày nhìn lại, anh đang nhìn tôi với ánh mắt của một người lớn nhìn một đứa trẻ suy nghĩ chưa thấu đáo.
“Gia đình em đã có thêm sáu người. Em đã có thêm năm người em gái. Em nghĩ với tình hình đó, em có thể sống yên ổn được sao?”
“…………”
Tôi im lặng, vì đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Gia đình, chỉ cần thêm một người thôi đã là chuyện lớn rồi. Đây lại là x6. Cái nhìn của tôi quá nông cạn, đúng như lời thầy chỉ ra.
Nhưng, Chinatsu không muốn có quan hệ gia đình với tôi. Các chị em khác, tôi cũng không biết họ nghĩ gì. Vậy mà cứ thế bước vào, liệu có phải là điều đúng đắn không?
Thấy tôi do dự, thầy Aru nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Riku. Anh sẽ nói cho em biết một điều.”
Tôi nghi ngờ nhìn lại, anh nhếch mép cười.
“Có lẽ chính em cũng không nhận ra đâu, nhưng—gương mặt em trông chẳng hề giống một người đang ‘sao cũng được’ chút nào.”
…À, đúng là con người này, tôi nghĩ.
Có lẽ vì tầm nhìn của anh rộng, và anh quan sát xung quanh rất kỹ. Đôi khi, anh còn có thể nói trúng cả những suy nghĩ sâu kín mà đối phương không nhận ra. Có học sinh sẽ phản cảm với anh, cũng có học sinh sẽ cảm thấy như được tiếp thêm động lực. Chắc hẳn, giống như tôi bây giờ.
“Riku. Anh có thể giúp gì được không?”
“Hiện tại thì không có gì ạ. Ngay cả em cũng không có mà.”
Thầy Aru vẫn giữ nguyên vẻ mặt và đáp lại lời nói đùa của tôi.
“Đúng vậy. Dù có khó khăn đến mấy, em cũng không bao giờ nhờ người lớn.”
Bị nói trúng tim đen, tôi bất giác cười gượng.
“Riku. Em ấy—”
Thầy Aru định nói gì đó, nhưng đúng lúc đó có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ phía sau. Nghe thấy vậy, thầy giật mình chắp tay lại.
“A, x-xin lỗi. Anh có lịch hẹn tư vấn tiếp theo!”
…Đúng là một giáo viên tốt, nhưng giống như em gái mình, thầy cũng hơi ngây ngô và đãng trí.
“Em xin phép về ạ.”
Tôi đổi lại giọng điệu và đứng dậy khỏi ghế sofa. Nghề giáo viên bận rộn hơn học sinh tưởng tượng rất nhiều. Thầy Aru, người luôn tận tình, thường xuyên bắt chuyện với học sinh, và ngược lại cũng vậy.
Tuy nhiên, khi mở cửa ra, tôi đứng hình. Vì Chinatsu đang đứng ngay trước mặt.
Thật lòng mà nói, tôi hy vọng cô ấy không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi… Khi tôi vội vàng rời khỏi phòng, Chinatsu cúi đầu chào một cách đẹp đến nao lòng, “Em xin phép ạ.”
Qua bóng lưng của Chinatsu, thầy Aru làm mặt kiểu “Lần sau bù nhé!”, nhưng—Chinatsu đã đóng sầm cửa lại nên tôi cũng không thấy gì nữa.
Tôi khẽ nhún vai rồi rời khỏi phòng tư vấn.
Trên đường về hôm đó, tôi đã ghé vào Cửa hàng Shizutetsu Store chi nhánh Kusanagi để mua sắm. Nếu mua thực phẩm ở khu vực quanh ga, tôi thường đến Shizutetsu. Khi có thời gian, tôi cũng đi xe đạp đến các siêu thị khác.
Bữa trưa đã ăn đồ dầu mỡ nên bữa tối tôi định ăn nhẹ. Chuẩn bị thêm vài món phụ để dành cho bữa trưa ngày mai là phong cách của tôi.
Bắp cải và bông cải xanh đang rẻ, nên tôi chọn những cây có màu sắc tươi tắn rồi cho vào giỏ hàng. Có thể làm salad, hoặc xào chung, luộc chung cũng ngon. Tôi cũng bổ sung thêm vài món đồ đông lạnh.
Tôi về đến nhà lúc năm rưỡi chiều, tay xách chiếc túi sinh thái.
Nhìn vào những đôi giày ở cửa, có vẻ như chưa có ai về. Tôi bật đèn rồi vào nhà, việc đầu tiên là sắp xếp lại đồ trong tủ lạnh.
Mặc chiếc tạp dề đơn giản, tôi cắm cơm rồi bắt đầu nấu ăn.
Món chính là thịt heo xào Hoikoro. Thêm vào đó là súp bắp cải và thịt xông khói, bông cải xanh trộn cá ngừ. Món Trung hay món Tây gì đó, tôi không quan tâm lắm. Dù sao cũng chỉ có mình tôi ăn.
Trong lúc tôi đang tất bật làm việc, có tiếng động từ phía cửa ra vào. Có ai đó đã về.
“À mà, vòi nước ở trường không có trà chảy ra đâu~!”
…Đây là Sorane à.
Tôi muốn nói là làm gì có chuyện đó, nhưng nghe nói một số trường có thật. Ghen tị một chút.
“Bên cao trung cũng không có đâu. Mà người Shizuoka đi bộ chậm thật đấy nhỉ?”
…Còn đây là Chinatsu.
Xem ra hai người họ đã cùng nhau về nhà. Nhắc mới nhớ, hình như lúc ăn sushi tôi có nghe Sorane nói là sẽ đi tham quan hay nghe giải thích gì đó ở lớp học bóng đá. Chắc Chinatsu đi cùng con bé thay cho cô Natsuki.
Đúng là thay mẹ thật rồi. Trong lúc tôi vừa nghĩ vậy vừa đảo chảo, món ăn đã hoàn thành.
Tôi bưng đĩa thức ăn còn bốc hơi nóng ra bàn rồi chắp tay lại.
“Tôi ăn đây.”
Sau khi nói câu đó, tôi bật tivi lên. Từ bàn ăn có thể nhìn rõ tivi.
Đang chiếu là chương trình tạp kỹ buổi chiều của đài địa phương. Sau phần dự báo thời tiết các nơi trong tỉnh là đến chuyên mục giới thiệu các quán ăn ngon ở Shizuoka.
Quán đầu tiên là một nhà hàng món Tây ở trung tâm thành phố Shizuoka. Hình như họ rất tâm huyết với món bò hầm và hamburger. Nhắc đến hamburger ở Shizuoka thì Sawayaka nổi tiếng áp đảo, nhưng thực tế thì các danh tiệm ở khắp nơi vẫn đang cạnh tranh khốc liệt. Shizuoka chính là một vương quốc hamburger.
“À, tiếp theo là thành phố Fuji à…”
Sau khi tôi dọn đĩa trong lúc quảng cáo, quán thứ hai lại ở một nơi khá xa. Dù vậy, tôi vẫn định bụng xem thử đó là quán gì thì Chinatsu và mọi người ào ào bước vào phòng khách.
Tôi lặng lẽ tắt tivi và đứng dậy.
Tôi suy nghĩ một chút. Cơm thì mình đã nấu ba gô rồi. Đồ ăn còn thừa, nếu muốn thì cứ ăn đi. Trong lúc tôi đang phân vân có nên nói ra câu đó hay không, còn tôi thì đã lướt qua Chinatsu và rời khỏi phòng khách.
“…C-Chưa ăn.”
Sáng hôm sau. Tôi sững sờ khi nhìn vào trong nồi cơm điện.
Phần cơm trắng nấu từ hôm trước vẫn còn nguyên trong nồi. Chuyện này là sao? Chinatsu và mọi người đã ăn mì Ý hay gì đó à? Hay là, họ đã cất công nấu riêng…?
Không, không thể nào. Chinatsu và mọi người đâu có mang theo nồi cơm điện. Nếu muốn nấu cơm, họ phải dùng nồi cơm điện trong nhà này.
Cảm giác thật là… nhưng ngẫm lại thì cũng chỉ là do tôi tự tiện tỏ ra quan tâm thôi. Ngay từ đầu, Chinatsu đã nói là sẽ ăn riêng rồi.
Vừa thở dài, tôi vừa dùng muỗng xới phần cơm trắng đã bị khô cứng vì giữ ấm quá lâu. Buổi sáng tôi thuộc team bánh mì, nhưng hôm nay tôi quyết định sẽ ăn cơm. Tôi sẽ cho vào hộp cơm trưa nhiều hơn một chút, phần còn lại thì bọc lại rồi cho vào tủ đông…
Bữa sáng có súp miso đậu phụ và rong biển cùng trứng cuộn. Phần đồ ăn cho bữa trưa không đủ nên tôi sẽ cho thêm đồ đông lạnh vào.
Khi tôi đang xới cơm vào bát, cửa phòng khách mở ra. Người bước vào là Chinatsu. Dù trời còn sớm nhưng cô ấy đã ăn mặc chỉnh tề.
“…………”
Cô ấy liếc tôi một cái rồi lập tức nhìn đi chỗ khác. Hai tay cô ấy đang ôm một giỏ đồ giặt trông có vẻ nặng. Sau khi cẩn thận ngồi xuống phòng khách để váy không bị nhăn, cô ấy bắt đầu thoăn thoắt gấp quần áo.
Tôi vừa bưng đĩa ra bàn, vừa lơ đãng nhìn bóng lưng cô ấy. Chắc là quần áo đã được giặt từ đêm qua. Nhìn lượng đồ thì có lẽ là phần của sáu người, bao gồm cả cô Natsuki về nhà muộn tối qua. Quả nhiên, kỹ năng làm việc nhà của cô ấy khá cao.
Một lúc sau, Mio cũng dậy. Con bé mặc bộ pyjama chấm bi, dụi dụi mí mắt trông còn ngái ngủ.
“Chào buổi sáng, Mio. Em dậy sớm nhỉ.”
“Chị Chinatsu, chào buổi sáng. Để em giúp chị gấp đồ…”
“Thôi được rồi, em đi chuẩn bị đến trường đi.”
“Vâng ạ…”
Mio vừa ngáp vừa trả lời, khi nhận ra sự có mặt của tôi thì con bé co rúm người lại, vội vã rời khỏi phòng khách. Hình như tôi đã làm con bé giật mình.
Hôm đó, tôi rời nhà trước. Ngược lại với hôm qua. Dù muốn đi lệch giờ nhau nhưng cũng khó điều chỉnh.
Khi tôi dừng lại vì đèn đỏ, một đàn chim sẻ đang đậu thành hàng trên dây điện nhìn tôi rồi cùng nghiêng đầu về một phía. Tôi có cảm giác như chúng đang thắc mắc tại sao gã người này lại cô đơn thế nhỉ.
──Đành thừa nhận vậy.
Mới ngày thứ tư sống chung mà tôi đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Từ trước đến nay, nhà luôn là một nơi an lòng đối với tôi. Một nơi có thể sống thoải mái mà không cần để ý đến ánh mắt người khác. Tôi nghĩ, với nhiều người, nhà có lẽ là một nơi như thế.
Nhưng bây giờ thì khác. Tôi phải vội vàng trốn vào phòng riêng để tránh chạm mặt các chị em, và tắm trong thời gian ngắn nhất có thể. Cảm giác có người lạ dưới cùng một mái nhà thật sự mệt mỏi hơn tôi tưởng.
“Phù…”
Tất nhiên, không chỉ tôi mà chắc chắn Chinatsu và mọi người cũng đang cảm thấy gánh nặng. Vừa lơ đãng nghĩ về điều đó, tôi vừa lê những bước chân mệt mỏi đến trường dù trời mới sáng.
Một thay đổi lớn đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó──trên đường về nhà.
“Hửm?”
Tôi dừng bước khi chỉ còn cách nhà khoảng năm phút, vì phát hiện ra một tấm lưng trông thật bơ vơ.
Tưởng là ai, hóa ra người đang đứng một mình trên con đường vắng vẻ chính là Mio. Dù không thấy mặt nhưng dựa vào kiểu tóc và trang phục thì chắc chắn không nhầm được.
Giờ phải làm sao đây, tôi phân vân.
Nếu Chinatsu biết tôi bắt chuyện với Mio ở một nơi không có các chị em khác, chắc chắn sẽ không yên thân. Khỏi cần bào chữa, chắc chắn sẽ được nếm mùi súng điện. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cơ thể tôi run lên.
Có lẽ làm lơ coi như không thấy là lựa chọn đúng đắn, nhưng cứ thế bỏ đi thì lại áy náy. Bởi vì tấm lưng của Mio trông thật cô đơn, và không hiểu sao… tôi có cảm giác như con bé đang cần ai đó giúp đỡ.
──Ừm, quyết định rồi.
Cứ thử bắt chuyện xem sao. Hối hận thì để sau cũng chưa muộn.
Tôi quyết định như vậy và tiến lại gần Mio. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi định cất lời, một tiếng kêu gì đó kỳ lạ lọt vào tai tôi.
“Meo, meo meo. Meo meo meo?”
…………Hửm?
Chắc là tôi nghe nhầm. Hình như vừa có một ngôn ngữ kỳ quặc nào đó vang lên.
“Meo, khổ thân mèo con quá. Mèo con đi lạc, lạc đường rồi nhỉ. Ừm~, phải làm sao bây giờ nhỉ meo~”
Sao lại pha trộn cả tiếng Nhật một cách nửa vời thế này.
Đến nước này, tôi lờ mờ hiểu ra rằng mình đã chứng kiến một cảnh không nên thấy, nhưng khoảng cách giữa tôi và Mio đã gần đến mức chỉ cần vươn tay là chạm tới.
Bây giờ mà quay đầu thì không được nữa rồi. Tôi hít một hơi nhỏ rồi bắt chuyện.
“À này…”
“Meo-o-o-o-o!?”
Phản ứng thật kịch tính.
Mio đúng nghĩa là nhảy dựng lên rồi quay phắt lại nhìn tôi.
“A, a, a…”
Ngay khi nhận ra tôi đang đứng sau lưng, mặt Mio đỏ bừng và bắt đầu run lên bần bật. Đôi mắt con bé ngấn lệ như sắp khóc, khiến tôi có cảm giác như mình vừa bắt nạt nó vậy.
“A-Anh có nghe thấy… không ạ?”
Nói dối là không nghe thấy cho qua chuyện thì cũng dễ thôi.
Nhưng để tránh hiểu lầm, có lẽ tôi nên xác nhận lại cho chắc.
“‘Vừa nãy’… là cái vụ meo meo meo meo à?”
Mặt Mio lại càng đỏ bừng lên.
“Kh-Không phải đâu ạ. Em chỉ định làm cho bé này yên tâm thôi ạ! Bình thường em không có nói meo meo đâu, thật đấy…!”
Thấy con bé quả quyết một cách tha thiết như vậy, tôi ngắt lời nó và gật đầu.
“A-Anh hiểu rồi. Anh tin em.”
“V-Vâng ạ…”
Mio nhẹ nhõm buông thõng vai và ngồi thụp xuống. Ra là con bé cũng nói nhiều đấy chứ. Có lẽ vì các chị em khác nói nhiều hơn nên trước giờ con bé không nổi bật mà thôi…
“Mà, ‘bé này’ là sao?”
Nhìn kỹ lại, tôi thấy có một con mèo đang nằm trên ngực Mio.
…Không phải. Là một con mèo đang được Mio ôm trong tay, gối đầu lên ngực con bé một cách khoan khoái.
Hình như nó thuộc giống mèo mướp. Toàn thân lông màu nâu, đây đó có những vệt sọc đen. Vệt đen trên trán trông giống chữ “M”, nhìn cứ như Ryotsu Kankichi, thật thú vị. Cái đuôi cong cong ở khúc giữa, tạo thành một cái đuôi móc câu cũng là một đặc điểm của nó.
Có lẽ vì buồn ngủ, đang làm nũng hay tưởng là đồ chơi, con mèo vừa rên gừ gừ trong cổ họng vừa tung ra những cú đấm mèo với lực sát thương bằng không vào ngực Mio. Mỗi lần như vậy, phần ngực mềm mại lại biến đổi hình dạng một cách linh hoạt──không phải, bình tĩnh lại nào. Sao mình lại có thể nhìn chằm chằm vào ngực em gái kế với vẻ mặt nghiêm túc thế này.
“Mèo con, đáng yêu nhỉ.”
May hay không may. Mio mỉm cười kín đáo, hình như con bé đã hiểu lầm ý nghĩa của cái nhìn chằm chằm của tôi.
“ỪM. MÈOCONĐÁNGYÊUQUÁ.”
Tôi chỉ muốn chết đi vì cảm giác tội lỗi, nhưng đành trả lời một cách vô hồn để che giấu. Tôi hắng giọng rồi hỏi.
“Vậy con mèo đó làm sao thế?”
“Dạ… nó đang tắm nắng ngoài đường nên em đã bế nó lên ạ.”
Nhắc đến mèo là tôi thường hình dung đến sự nhanh nhẹn, nhưng con mèo này có vẻ khá lơ đãng.
“Em nghĩ chắc nó là mèo nhà. Lông mượt, lại mập mạp, còn có cả vết vòng cổ nữa ạ.”
Vừa dùng bàn tay dịu dàng vuốt ve con mèo, Mio vừa ngước nhìn tôi với vẻ bối rối. Không hiểu sao, cả con mèo trong vòng tay con bé cũng đồng loạt nhìn tôi.
Mio là một cô bé có dáng vẻ nhỏ bé và ngây thơ. Có lẽ vì thế mà tôi có cảm giác như đang bị hai chú mèo con trong hộp giấy nhìn chằm chằm, khiến lồng ngực tôi có chút xao xuyến. Nói ngắn gọn thì, cực kỳ đáng yêu. Sự cộng hưởng của sự đáng yêu đã tạo nên một vẻ đáng yêu tột đỉnh.
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa nghiêng đầu.
“Hở? Chờ một chút.”
Tôi đặt tay lên cằm, dí sát mặt vào và nhìn con mèo chằm chằm. Con mèo này, hình như mình đã thấy ở đâu đó rồi… Tôi lục lại trí nhớ và chợt nảy ra một ý.
“Con mèo này, có lẽ là mèo nhà của Harahara-san hàng xóm. Tên nó là Shiina… thì phải. Hình như nhà họ còn nuôi một con nữa.”
Tôi nhớ mang máng tên nó vì nó hay nhìn sang đây từ cửa sổ nhà bên, và tôi cũng từng thấy nó khi đi đưa bản tin chuyền tay.
Con mèo không đáp lại một cách rõ ràng, nhưng nó vểnh hai tai lên. Có lẽ nó đã phản ứng với cái tên tôi vừa gọi.
Nhận ra điều đó, Mio cũng lộ vẻ vui mừng.
“Là Shiina-chan ạ. Chắc không phải mèo thả rông đâu nhỉ?”
“Ừ. Tạm thời cứ đến nhà Harahara-san xem sao.”
Giờ này chắc phải có ai đó ở nhà. Nghe tôi đề nghị, Mio gật đầu lia lịa.
Khi tôi bắt đầu bước đi, con bé cũng lẽo đẽo theo sau, chậm hơn nửa bước. Có vẻ sải chân của Mio khá nhỏ, nên tôi cũng đi chậm lại cho hợp với con bé.
Một con bướm phượng bay lượn theo gió, nổi bật trên nền trời xanh. Tôi cứ thế bước đi, và một lúc sau mới nhận ra. Hơi thở của Mio đi sau tôi đã trở nên gấp gáp, hộc, hộc. Khi dừng lại trước đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, tôi quay lại nhìn Mio.
“Để anh bế thay cho nhé?”
Trông thì Shiina khá mập so với một con mèo. Chắc cũng phải hơn bốn ký. Lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn, nhưng cứ ôm mãi thế này có lẽ sẽ mỏi.
“Không sao đâu ạ. Đây là sức nặng của hạnh phúc mà.”
Dù mồ hôi lấm tấm, Mio vẫn âu yếm vuốt ve đầu Shiina. Shiina lim dim mắt một cách khoan khoái. Biểu cảm và cử chỉ của con bé cho thấy nó rất yêu mèo, khiến tôi bất giác mỉm cười.
“Vậy à. Thôi, ráng lên nhé, sắp đến nơi rồi.”
“Vâng ạ!”
Tôi gật đầu đáp lại, rồi chợt nhận ra không có chị em nào khác bên cạnh con bé.
“À mà… Karin-san không đi cùng em à?”
Chiều hôm qua, tôi đã thấy Mio và Karin đi bộ gần ga Shin-Shizuoka. Nghe nói họ được phân vào hai lớp khác nhau, nhưng tôi cứ ngỡ họ luôn về nhà cùng nhau.
“Hôm nay Karin-chan nói là về cùng bạn trai ạ.”
“Vậy à. Cùng bạn trai cơ à.”
Tôi buột miệng đáp lại, rồi suy nghĩ chợt dừng lại.
“──Hả? Bạn trai?”
Bạn trai á, không phải… nhanh quá sao?
Năm học mới bắt đầu được một tuần, mà Karin mới chuyển trường được hai ngày, làm sao đã có bạn trai được nhỉ? Tốc độ đó là bình thường ở thành phố à? Tự nhiên thấy mình thật thảm hại khi đến giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai…
Mà thôi, những chuyện này đâu phải cứ nhanh là tốt. Vấn đề là phải có một người mà cả hai cùng yêu thương, muốn ở bên nhau, thì mối quan hệ yêu đương mới thành lập được. Một người như thế không phải là thứ có thể ép buộc mà có.
Dù có nói ra vẻ như vậy, thì suy cho cùng cũng chỉ là lý thuyết suông. Vốn dĩ, trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng thích ai cả. Tôi cũng có hứng thú với chuyện yêu đương như bao người, nhưng nó quá xa vời…
“A, anh ơi?”
“À, xin lỗi. Không có gì đâu.”
Trở về với thực tại, tôi cười gượng với Mio đang tỏ vẻ bối rối.
Giờ không phải lúc để tâm trí bay lơ lửng. Phải đưa Shiina về với chủ của nó đã.
Khi đến trước nhà Harahara, từ phía khu vườn vọng lại tiếng gọi tha thiết, “Shiina, Shiina,” lặp đi lặp lại.
Tôi và Mio nhìn nhau. Có lẽ đi vòng ra vườn sẽ nhanh hơn là bấm chuông cửa. Ngay khi tôi nghĩ vậy, một người phụ nữ xuất hiện từ phía bức tường của ngôi nhà.
Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, tay cầm một chiếc vợt bắt côn trùng như để bắt bướm hay chuồn chuồn. Có lẽ cô ấy đang chuẩn bị bữa tối nên vẫn đeo tạp dề, chân thì xỏ vội đôi dép lê.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, cháu là… Riku-kun nhà Miyasaka phải không?”
“Lâu rồi không gặp cô ạ.”
Tôi cúi đầu chào. Dù chỉ là mối quan hệ xã giao khi chào hỏi lúc đi ngang qua hay nói chuyện phiếm lúc đưa bản tin chuyền tay, nhưng có vẻ cô ấy vẫn nhớ tên tôi.
Ánh mắt cô ấy chuyển từ tôi sang Mio bên cạnh──rồi đến Shiina trong vòng tay con bé.
“A! Shiina!”
Cô ấy hét lên đầy xúc động, rồi gọi về phía khu vườn.
“Chiyu! Riku-kun đưa Shiina về rồi này! Chiyu ơi!”
“Hả!?” một giọng nói thất thanh vang lên, và từ hướng người phụ nữ vừa xuất hiện, một cô bé tóc bím chạy ra. Chiều cao cô bé nhỉnh hơn Sorane một chút. Hình như là Chiyu-chan, vừa lên lớp hai tiểu học.
Chắc cả hai mẹ con đã đi tìm khắp nơi. Nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn của cô bé đã vỡ òa chỉ một giây sau đó.
“Hu hu! Shiina…!”
Tôi đã tưởng tượng ra một cuộc đoàn tụ cảm động, Shiina sẽ nhảy vào lòng chủ, nhưng Shiina chẳng thèm để ý đến Chiyu-chan đang ôm chầm lấy nó mà khóc, chỉ thản nhiên liếm liếm đệm chân của mình.
Đúng là mèo mà, phản ứng thật nhạt nhẽo. Câu chuyện về chú chó trung thành Hachiko chắc sẽ không thể thành hình nếu nhân vật chính là một con mèo.
Tuy nhiên, Chiyu-chan vừa ôm cả Mio vừa khóc trong sung sướng, “Đây mới đúng là Shiina chứ.” Tốt rồi. Nếu chủ nhân đã xác nhận thì con mèo này chắc chắn là Shiina.
“Chị ơi, anh ơi. Cảm ơn đã tìm thấy Shiina…!”
Có vẻ cô bé đã thực sự lo lắng, cả Chiyu-chan và mẹ cô bé liên tục nói lời cảm ơn.
Nghe nói những con mèo đi lạc thường không quay về. Việc Mio bắt được nó ở gần nhà quả là may mắn trong cái rủi.
“Đúng rồi, phải làm gì đó để cảm ơn hai cháu mới được.”
“Dạ thôi ạ, cô không cần bận tâm đâu ạ.”
Tôi đáp lại, nhưng mẹ Chiyu-chan đang phấn khích nên không nghe thấy. Cô ấy vội vào nhà rồi quay ra, trên tay là một hộp bánh có bao bì màu vàng.
“Hai cháu ăn Tokyo Banana không? Uống hồng trà nhé?”
Chắc là hộp Tokyo Banana mà bố đã mang đến… tôi nghĩ thầm, nhưng không nói ra.
Dù sao thì người đưa Shiina về cũng là Mio. Tôi liếc mắt nhìn Mio, con bé kín đáo gật đầu. Vậy thì mình cũng xin nhận một phần vậy.
“Vậy thì, chúng cháu xin nhận ạ.”
Khi chúng tôi bước vào sảnh nhà Harahara, Shiina hơi giãy giụa. Mio thả tay ra, Shiina nhẹ nhàng đáp xuống sàn rồi nghênh ngang dẫn đường trong hành lang.
“Này, chị tên gì? Shiina đã ở đâu vậy?”
Trong lúc đi qua hành lang ngắn, Chiyu-chan tích cực bắt chuyện với Mio.
Chúng tôi được dẫn vào một phòng khách được dọn dẹp ngăn nắp. Tôi và Mio ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. Chúng tôi được mời hồng trà túi lọc và bánh Tokyo Banana được đặt cẩn thận trên đĩa, có cả nĩa đi kèm. Đây là lần đầu tôi ăn vị chuối caramel, cũng khá ngon.
Tôi vừa dùng nĩa cắt miếng Tokyo Banana thành ba phần để thưởng thức, vừa nhìn sang Mio bên cạnh. Mio đã tỏ ra căng thẳng từ trước khi vào nhà. Có vẻ con bé đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi hơi nghiêng người về phía con bé để không làm nó giật mình, rồi thì thầm.
“Em có điều gì muốn nói với Chiyu-chan à?”
“!”
Mio giật mình ngẩng phắt lên. Xem ra tôi đã đoán trúng.
“Em cứ nói thử xem. Có… có anh ở đây rồi mà.”
Dù mới quen biết sơ sơ, nhưng dù sao cũng là hàng xóm lâu năm. Nếu có rắc rối gì, ít nhất tôi cũng có thể đứng ra hòa giải.
Mio suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chị… Chiyu-chan?”
“Dạ! Sao ạ?”
Chiyu-chan đang ăn Tokyo Banana trên ghế sofa đối diện, đôi mắt lấp lánh nhìn Mio. Shiina đang cuộn tròn trên đùi cô bé.
Có lẽ trong mắt Chiyu-chan lúc này, Mio trước mặt trông như một thiên thần hay một vị thần thánh thiện. Dù sao thì, con bé chính là vị cứu tinh đã tìm thấy và nhanh chóng đưa chú mèo cưng của cô bé trở về.
Với Chiyu-chan như thế, Mio dè dặt nhưng vẫn hỏi bằng một giọng rõ ràng.
“Vòng cổ của Shiina-chan bị tuột ra à em?”
À, tôi chợt nghĩ. Đúng rồi. Shiina không đeo vòng cổ.
Việc có đeo vòng cổ cho mèo hay không phần lớn phụ thuộc vào quyết định của người chủ. Nhưng nghe nói nếu không đeo vòng cổ khi vô tình đi lạc ra ngoài, nó có thể bị nhầm với mèo hoang.
“Không ạ. Bình thường nó vẫn đeo. Nhưng khi đeo cái mới bố mua về thì Shiina không chịu. Nó cứ lắc đầu liên tục, em thấy thương quá nên tháo ra… thì nó đã vội vàng chạy ra ngoài mất rồi.”
“Vậy à…”
Nghe vậy, Mio quay sang nói với mẹ Chiyu-chan đang đứng trong bếp.
“Xin lỗi cô. Cái vòng cổ cũ cô còn giữ không ạ?”
“Có chứ. Cháu đợi cô một chút nhé.”
Một lúc sau, cô ấy quay lại, trên tay là hai chiếc vòng cổ cũ và mới của Shiina. Cả hai đều màu đỏ, có gắn chuông, và là loại có thể tháo lắp bằng một nút bấm, nhưng một chiếc thì phần vải đã sờn rách.
Mio nhận lấy hai chiếc vòng cổ, lắc lên xuống vài lần rồi bắt đầu thao tác trên tay.
Tôi đứng bên cạnh quan sát và nhận ra ý đồ của Mio. Có lẽ bố của Chiyu-chan đã không suy nghĩ nhiều, nhưng cả hai chiếc vòng cổ đều là loại có thể tháo chuông ra được.
Đúng như tôi dự đoán──vài phút sau, thứ trên tay Mio là chiếc vòng cổ mới đã được gắn chiếc chuông cũ.
“Xin lỗi nhé, Shiina-chan. Ngoan một chút thôi nhé.”
Mio vuốt ve phần cằm trắng của Shiina rồi đưa chiếc vòng cổ lại gần.
Tất cả chúng tôi đều hồi hộp theo dõi.
Sau khi đeo vòng cổ xong, Shiina lắc đầu qua lại như để kiểm tra điều gì đó. Tiếng chuông khẽ vang lên leng keng. Nhưng sau đó nó không có vẻ gì là để tâm, chỉ ngáp một cái thật to.
Chiyu-chan, người nãy giờ nín thở, hai má ửng hồng vì phấn khích.
“Shiina không hề khó chịu. Cứ như có phép thuật vậy.”
“Thật vậy. Giỏi quá.”
“Q-Quá lời rồi ạ.”
Bị hai mẹ con khen ngợi liên tiếp, Mio vội vàng xua tay. Nhưng vì chủ nhân của nó là Chiyu-chan và mẹ cô bé cũng không nghĩ ra, nên khả năng quan sát của Mio quả thực rất đáng nể.
“Không, em giỏi thật đấy.”
Nghe tôi nói vậy, Mio vừa ngượng ngùng cúi đầu vừa giải thích.
“Mèo là loài vật có giác quan nhạy bén ạ… Chỉ cần cảm giác, trọng lượng của vòng cổ hay âm thanh của chuông thay đổi, chúng sẽ cảm thấy căng thẳng. Vòng cổ này vừa mềm mại vừa chất lượng tốt, lại cùng hãng với cái cũ… nên em nghĩ lần này có lẽ do âm thanh của chuông khác đi nên nó mới không thích ạ.”
“Ra là vậy.”
Sau đó, Mio quay sang Chiyu-chan và nói thêm.
“Nhưng mà, nếu nó vẫn tỏ ra khó chịu thì em cứ tháo ra nhé. Chị nghĩ nên dành thời gian từ từ để nó quen dần thì tốt hơn…”
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Trong lúc tôi đang thán phục cuộc trò chuyện đó, một vật gì đó mềm mại lướt qua bắp chân tôi. Tôi quay đầu lại xem là gì thì thấy một con mèo khác.
“Ồ, lâu rồi không gặp. Mày là… ừm, Tetra phải không?”
Tetra kêu một tiếng “meo” đầy thân thiện rồi cọ cọ người vào chân tôi.
Toàn thân nó có màu kem. Đôi tai to, khuôn mặt, đôi chân thon dài và đuôi có màu sẫm hơn. Đôi mắt màu xanh lục tròn xoe, tò mò nhìn tôi.
Hình như là mèo Xiêm thì phải. Tôi vốn thuộc team chó, nhưng được đối xử thân thiện thế này thì cũng thấy mèo thật hay. Con người thật đơn giản.
“A, là mèo Thái… ạ. Dễ thương quá.”
Mio cũng hào hứng, giọng nói vui vẻ hẳn lên. Nhưng mèo Thái thì tôi chưa từng nghe qua.
“Không phải mèo Xiêm à? Là mèo sinh ra ở Thái Lan sao?”
“Vâng. Nói đúng hơn thì cả mèo Xiêm và mèo Thái đều là mèo của Thái Lan… Mèo Thái chính là hình dạng ngày xưa của mèo Xiêm ạ.”
“Ồ. Em biết nhiều thật đấy.”
“Kh-Không có gì đâu ạ.”
Mio trả lời bằng một giọng gần như hơi thở rồi thu mình lại. Có vẻ như con bé thuộc tuýp người sẽ co rúm lại khi được người khác khen.
Lúc đó, Shiina nhảy xuống từ đùi Chiyu-chan rồi từ từ tiến lại gần Tetra. Tôi mỉm cười nhìn hai con mèo.
“Ồ, cuộc hội ngộ cảm động──”
Nhưng ngay khi Shiina và Tetra chạm mặt nhau, chúng gần như đồng thời tung ra những cú đấm mèo.
Cú đấm của Tetra trúng ngay mũi Shiina, còn cú đấm của Shiina thì trúng ngay trán Tetra. Sau khi tung những cú jab vào nhau, chúng giữ khoảng cách, Tetra gầm gè “xììì, xììì”, còn Shiina thì gầm gừ “gừ~ gừ~” một cách trầm thấp.
Ngay sau đó, chúng liền chạy tán loạn về hai hướng ngược nhau. Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.
“Ch-Chúng nó không hòa thuận nhỉ.”
“Mấy đứa này không hợp nhau lắm…”
Có vẻ đây là chuyện thường ngày, mẹ của Chiyu-chan cũng cười gượng.
“Chị Mio ơi. Làm sao để Tetra và Shiina thân nhau được ạ?”
Chiyu-chan hỏi Mio với đôi mắt tràn đầy tin tưởng.
“Ừm… Con nào đến nhà Chiyu-chan trước nhỉ?”
“Là Tetra ạ. Em nghĩ chỉ có Tetra thì buồn nên một thời gian sau Shiina mới đến. Cả hai đều là mèo được cứu hộ ạ.”
“Vậy à.”
Mio ngồi xuống thảm, mỉm cười dịu dàng.
“Để mèo thân nhau khó lắm… Chiyu-chan này, ở trường có bạn nào mà em không nói chuyện được không?”
Nghe hỏi, Chiyu-chan khẽ nhíu mày.
“Dạ có. Chiyu nói gì bạn ấy cũng chê bai ạ.”
“Vậy à. Buồn nhỉ. Thế nếu cô giáo bảo em hãy làm thân với bạn đó đi, Chiyu-chan sẽ nghĩ sao?”
“…Ừm. Em muốn cố gắng, nhưng chắc không dễ đâu ạ.”
Mỗi khi Chiyu-chan trả lời, Mio đều gật đầu “ừ, ừ” một cách chăm chú. Có lẽ vì có em gái học tiểu học nên nhìn từ ngoài vào, kỹ năng giao tiếp của Mio rất xuất sắc. Con bé nhìn thẳng vào mắt, liên tục gật đầu đồng tình. Không hề coi đối phương là trẻ con, mà nói chuyện như một người ngang hàng.
“Mèo cũng giống con người vậy đó. Chúng cũng có tính cách riêng, nên đôi khi không thể thân nhau được. Nhưng chị nghĩ Tetra-chan và Shiina-chan không thực sự ghét nhau đâu.”
“V-Vâng. Thỉnh thoảng, chúng nó cũng nằm ngủ sát vào nhau đấy ạ!”
“Vậy thì, mình hãy từ từ quan sát chúng nhé. Nếu chúng sắp đánh nhau thật thì phải can ra… nhưng chị mong Chiyu-chan sẽ là một nơi an toàn cho cả hai.”
Khi Mio kết thúc như vậy, Chiyu-chan mỉm cười rạng rỡ và đáp “Vâng!”.
Nghe cuộc trò chuyện đó, tôi thầm nghĩ.
Tôi không ghét Chinatsu. Nhưng, Chinatsu thì thực sự ghét tôi. Những lúc như thế này, phải làm sao đây? Mối quan hệ đã rạn nứt ngay từ ngày đầu tiên, liệu thời gian có thể giải quyết được không? Hay là…
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Chiyu-chan rụt rè đề nghị.
“Chị Mio ơi. Sau này, thỉnh thoảng chị đến chơi được không ạ? Em muốn chị chơi với Shiina và Tetra… và em cũng muốn được chị tư vấn nữa.”
“Đ-Được sao?”
Mio mừng rỡ như vớ được cọc, chồm người về phía trước.
“Tất nhiên rồi! Chị Mio thì lúc nào cũng được chào đón ạ.”
Sau đó, cô bé quay sang nhìn tôi như thể tiện thể nói thêm.
“À, anh Riku cũng có thể đến cùng nhé.”
Chắc tôi sẽ không đến nữa đâu… nhưng cũng không cần phải làm không khí tệ đi, nên tôi đáp lại “Ok”.
Chiyu-chan có vẻ luyến tiếc, nhưng chúng tôi không nên ở lại lâu vào giờ ăn tối.
Bốn người chúng tôi lục tục di chuyển ra sảnh, nhưng Shiina và Tetra không ra tiễn. Mèo đúng là thất thường. Tôi một lần nữa khẳng định mình thích chó hơn.
Mẹ của Chiyu-chan nhìn qua lại giữa tôi và Mio, rồi đặt tay lên má, mỉm cười rạng rỡ.
“Mà này, ở ngay sát vách mà cô không biết đấy.”
“Dạ?”
“Rằng Riku-kun có một cô bạn gái đáng yêu thế này.”
Tôi ho sặc sụa.
Mio đang định xỏ giày thì khựng lại giữa chừng. Nhìn xem, tai con bé cũng đỏ bừng lên.
Xem ra con bé không quen với những lời trêu chọc kiểu này của người lớn. À mà, không biết có phải trêu thật không, nhưng tôi phải phủ nhận một cách dứt khoát thay cho Mio đang không thể chiến đấu.
“Không phải bạn gái đâu ạ.”
“Hai đứa hẹn hò từ bao giờ thế?”
“Cô có nghe cháu nói không ạ?”
“Bao giờ cưới?”
“Không cưới đâu ạ.”
“Nhớ mời cô đến đám cưới nhé!”
Sao cả Chiyu-chan cũng tham gia vào thế này.
Tôi từng nghe nói phụ nữ ở tuổi nào cũng thích chuyện tình cảm. Đúng là không sai chút nào.
“Mà cô nghe nhà Miyasaka nói, cháu có thêm năm cô em gái à?”
“Ra là cô biết từ đầu rồi đúng không!?”
“A, x-xin lỗi vì đã chào hỏi muộn ạ…”
“Mio-san cũng không cần phải chào hỏi nghiêm túc thế đâu! Bây giờ không khí sẽ trở nên kỳ quặc lắm đấy!”
Tôi kéo Mio theo và đóng sầm cửa nhà Harahara lại. Cuối cùng lại gặp phải chuyện trời ơi đất hỡi… nhưng để thay đổi bầu không khí khó xử, tôi đành chuyển chủ đề một cách gượng ép.
“Mà công nhận, Mio-san thực sự rất thích mèo nhỉ.”
Có lẽ vì nóng, Mio vừa dùng tay quạt quạt mặt vừa nói.
“Em, ừm, ước mơ của em là trở thành một Cat Groomer.”
“Cat Groomer?”
“Là người cắt móng cho mèo, chải lông cho những bé cần, và tắm cho chúng ạ.”
Mio giải thích một cách quen thuộc. Chắc là con bé thường xuyên bị hỏi lại.
“Giống như chuyên gia về mèo nhỉ.”
Tôi không biết rõ lắm, nhưng nghe nói dạo gần đây, số người thích mèo đang ngày càng tăng. Có lẽ nhu cầu về nghề Cat Groomer cũng đang tăng cao.
“Mio-san lúc nãy trông đúng như một chuyên gia vậy.”
“E-Em vẫn còn kém lắm ạ. Còn rất nhiều điều phải học hỏi.”
Mio lắc đầu nguầy nguậy. Mỗi lần như vậy, mái tóc ngắn của con bé lại bay phấp phới sang hai bên.
“Nhưng mà, em không nuôi mèo à?”
“Em muốn nuôi lắm ạ, nhưng… em lo vì ngày thường không có ai ở nhà.”
“À, đúng là vậy thật.”
“Ừm, anh Riku cũng không nuôi con gì… phải không ạ.”
“Ừ-ừm. Chắc vậy.”
Cách gọi đó khiến tôi hơi ngượng ngùng, nhưng có lẽ Mio không còn cách gọi nào khác. Tôi cũng không thể nói “Cứ gọi anh là anh trai đi” được. Nếu Chinatsu phát hiện, tôi sẽ bị giết mất.
Cứ đứng nói chuyện mãi trước cửa nhà Harahara cũng không hay, nên chúng tôi bắt đầu đi với tốc độ rùa bò. Nhà của chúng tôi chỉ còn cách vài chục bước chân nữa thôi.
Tôi cười gượng, cố nói bằng một giọng nhẹ nhàng.
“Hồi bé anh có nuôi một con chó, nhưng nó chết rồi. Lúc đó… sao nhỉ, cảm thấy buồn lắm. Nên anh nghĩ, chắc không nuôi thú cưng nữa cũng được.”
Khi tôi nói “chết rồi”, hầu hết mọi người sẽ thờ ơ chuyển chủ đề. Hoặc là, họ sẽ hùa theo, nói rằng mình cũng từng có thú cưng chết rồi.
Nhưng, Mio lại khác cả hai trường hợp đó.
“Là giống chó gì ạ?”
“Chó Shiba. Tên nó là Hana.”
“Là con gái ạ?”
“Ừ. Nó là một con chó già, bố anh nhận nuôi từ một người trong công ty. …Em có muốn xem ảnh không?”
Cứ có cơ hội là lại muốn khoe con mình, có lẽ đó là một điểm chung trong giới nuôi thú cưng.
“E-Em muốn xem ạ.”
Mio thở hổn hển. Xem ra không phải là xã giao.
Tôi cũng không hẳn là không vui, liền lấy điện thoại từ trong túi ra và mở ứng dụng ảnh. Dữ liệu từ điện thoại cũ đã được chuyển sang, nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi mở thư mục ảnh của Hana. Nghĩ lại thì, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi nhắc đến tên nó.
Tôi tìm được một tấm ảnh tâm đắc nhất và đưa màn hình điện thoại cho Mio xem. “Oa,” Mio thốt lên, mắt sáng rực. Nhìn phản ứng này, có vẻ con bé thích tất cả các loài động vật.
“Dễ thương quá ạ. Trông nó như đang cười vậy.”
“Ừ. Đúng vậy đó. Gương mặt này là đặc điểm lớn nhất của nó.”
Có thể tôi tự khen mình hay, nhưng Hana là một đứa rất đáng yêu.
Nó lúc nào cũng có vẻ mặt tươi cười. Nó thích chơi với bóng. Nó thường xuyên cắn hỏng tất của tôi. Mỗi khi tôi về nhà, nó đều chạy ra đón như thể sắp nhảy chồm lên người.
Nhưng──.
Sau khi mẹ mất, Hana bắt đầu hay bị ốm.
Vậy mà, lúc đó tôi lại chỉ lo cho bản thân mình. Tôi bực bội khi nó cắn vào tất lúc tôi đang làm bài tập. Tôi mệt mỏi vì việc nhà nên đôi khi rút ngắn thời gian dắt nó đi dạo. Tôi nghĩ cũng có ngày vì sợ trễ học mà quên cho nó ăn.
Bố tôi, lúc đó chưa làm nhân viên kinh doanh, mỗi khi về nhà muộn đều lo lắng cho tôi và Hana, nhưng tôi luôn nói không sao và không nghe lời.
Hana sống được mười lăm năm.
Nhưng lúc đó tôi không biết đó là dài hay ngắn. Vì nó chỉ ở nhà tôi có năm năm thôi.
Sau khi Hana mất, tôi cũng đã nghĩ đến việc nuôi một con vật khác.
Nhưng rồi tôi đã từ bỏ. Một mình tôi thì không thể đưa nó đến bệnh viện ngay được. Tôi nghĩ một người như vậy thì không nên nuôi bất kỳ sinh vật nào nữa.
“──Hana-chan cười là vì có anh Riku ở trước mặt đó ạ.”
Giọng nói trong trẻo của Mio vang lên, đập vào màng nhĩ của tôi đang đứng lặng im.
“…Hả?”
Tôi ngơ ngác nhìn sang. Mio lặng lẽ đưa ngón tay thanh tú như ngọc ra.
Bức ảnh hiển thị trên điện thoại của tôi từ từ được phóng to.
“Nhìn này. Trong mắt Hana-chan, có hình ảnh anh Riku đang cười đó.”
Đúng như lời Mio nói. Ở đó, có một bóng người mờ ảo phản chiếu. Là tôi hồi tiểu học. Tôi có thể lờ mờ nhận ra mình đang mặc chiếc áo sơ mi yêu thích. Không rõ là có đang cười hay không.
Vậy mà Mio lại nói với một sự chắc chắn.
“Giống như hai người đang nhìn nhau và nói với nhau rằng chúng ta thật hạnh phúc.”
Như thể những lời nói ấy là tiếng gọi, tôi có cảm giác như nghe thấy tiếng sủa “gâu” thân thương vọng về từ một nơi rất xa.
Người đã xua tan đi nỗi cô đơn khi không có bố mẹ bên cạnh, chính là Hana.
Vì vậy, dù đã chuẩn bị tinh thần, đó vẫn là một cuộc chia ly đau đớn không thể chịu đựng nổi. Có rất nhiều ngày tôi không thể cười nổi. Giá như mình đã vuốt ve đầu nó nhiều hơn. Giá như mình đã chơi với nó nhiều hơn. Giá như mình đã cho nó ăn những món ngon. Giá như mình đã gọi tên nó. Những hối tiếc đó cứ xoay vòng trong lòng tôi, đau đớn.
Nhưng…
Nhưng tôi đã hạnh phúc vì có Hana ở bên.
Một điều hiển nhiên như vậy, mà tôi đã vô tình quên mất. Bởi vì ký ức về sự chia ly của cái chết, chỉ có những kỷ niệm buồn, đã khắc sâu vào tâm trí tôi.
“…Em xin lỗi, anh Riku.”
Cô bé đã giúp tôi nhận ra điều đó, không hiểu sao lại chau mày buồn bã.
“Trông anh như sắp khóc vậy.”
Mio chỉ ra điều đó, nhưng chính đôi mắt của con bé lại ngấn lệ như sắp khóc đến nơi.
“Lúc nào em cũng nói những điều thừa thãi. Em thật là, vô dụng quá…”
“Không phải vậy đâu,” tôi ngắt lời Mio đang tự hạ thấp mình. “Không phải vậy.”
Đó là những lời từ tận đáy lòng.
Tôi nhận ra, dù vừa mới nói chuyện về Hana, tôi đã có thể mỉm cười.
“Cảm ơn em. Mio-san, em thật tốt bụng.”
“…!”
Mio mở to mắt.
Cứ như thế, con bé đứng hình, nhìn tôi chằm chằm như hết pin.
“Ơ, này? Mio-san?”
Chẳng lẽ, tôi đã nói điều gì kỳ lạ sao?
Trong lúc tôi đang lo lắng, vài giây sau Mio “hự” một tiếng rồi hoạt động trở lại như vừa bừng tỉnh. “Ừm, cái đó, a, au,” con bé lẩm bẩm gì đó trong miệng nhưng tôi không nghe rõ.
Tôi lắng tai chờ đợi, một lúc sau, Mio như đã quyết tâm, hai tay nắm chặt trước ngực.
“G-Gọi em là Mio được rồi ạ.”
“Hả?”
“Tên… của em…”
Hai má đỏ ửng hơn cả màu hoa hồng, tựa như một quả táo. Đôi môi mím chặt. Đôi chân thon thả trong chiếc quần tất run rẩy như chân nai con, cho tôi thấy con bé đã phải gom góp hết can đảm ít ỏi của mình.
Tôi chỉ do dự một thoáng. Từ trước đến nay tôi chưa từng gọi một cô gái nào bằng tên, nhưng… tôi không thể nào đối xử tệ bạc với Mio, người đã tiến lại gần mình một bước.
Nén lại cảm giác ngượng ngùng, tôi gọi tên con bé.
“Anh hiểu rồi. Vậy thì, M-Mio.”
Vì quá căng thẳng nên tôi đã nói vấp… nhưng Mio đã nở một nụ cười ấm áp.
Sau đó, con bé ngước nhìn tôi, gọi bằng một giọng ngọng nghịu, rụt rè.
“Vâng ạ. Ừm………… anh.”
──Anh.
Thanh âm ngọt ngào đó làm tôi choáng váng đến mức mất hết ý thức. Lạ thật. Tại sao vậy? Khi được Chiyu-chan tiểu học gọi là ‘Anh’, tôi chẳng có cảm giác gì cả…
Hơn hết, sự chân thành của Mio khi gọi tôi dù đang ngượng ngùng đã chạm đến trái tim tôi, tôi có cảm giác như một lượng lớn máu đang đổ dồn về tim.
Các ông anh trên đời này thật đáng nể. Có thể giữ được vẻ mặt bình thản khi được gọi như thế này, xem ra năng lực làm anh của tôi và họ khác nhau một trời một vực.
“A-Anh? Anh có sao không ạ…?”
“…Hự.”
Tôi đang chìm đắm trong dư âm thì cảm giác tay áo blazer bị giật giật nhẹ đã kéo tôi về thực tại.
“Kh-Không có gì. Anh không sao đâu.”
“V-Vâng ạ.”
Dáng vẻ thở không ra hơi của tôi chắc chẳng có sức thuyết phục, nhưng tôi chỉ có thể khăng khăng như vậy.
“Hơn nữa này, Mio.”
“Dạ?”
Có lẽ cứ để mọi chuyện trôi qua sẽ tốt cho cả hai. Nhưng tôi quyết định sẽ không làm vậy.
“Anh xin lỗi. Về chuyện ngày đầu tiên…”
Tôi cúi đầu thật sâu. Bị một người đàn ông mới gặp lần đầu đè ngã, đối với Mio chắc chắn chỉ là sự sợ hãi.
Mio không trả lời. Tôi vẫn cúi đầu, tiếp tục nói.
“Có thể em không tin, nhưng lúc đó, anh đã vấp phải cái gì đó và ngã. Rồi vô tình va phải em──”
“Em tin mà.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Mio không có vẻ gì là đang nói cho qua chuyện hay gượng ép. Ngược lại, không hiểu sao con bé lại có vẻ mặt áy náy.
“Anh. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi ạ…”
“Mio. Cậu đang làm gì thế?”
Một giọng nói thiếu nữ đầy nghi hoặc xen vào.
Quay lại, tôi thấy Karin đang đi tới. Phải rồi, chỉ còn cách nhà vài mét nữa thôi. Đứng nói chuyện ở đây thì chắc chắn sẽ gặp ai đó.
Karin đi lướt qua tôi, vòng tay ôm lấy eo Mio rồi lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Chẳng phải đã nói là đừng lại gần chúng tôi sao?”
“…Xin lỗi.”
Tôi thẳng thắn xin lỗi thì nhận lại một nụ cười toe toét. Một nụ cười hoàn hảo đến mức khiến người đối diện phải e dè.
“Được thôi. Tôi sẽ không nói cho Chinatsu biết đâu.”
Mà này, nói trống không à. Dù gì thì mình cũng lớn tuổi hơn mà…
Không có kẽ hở để tôi chen vào, Karin đã kéo Mio đi.
“Đi thôi, Mio.”
“Ừ-Ừm…”
Mio lo lắng quay đầu lại nhìn tôi vài lần, nhưng rồi cũng bị Karin kéo đi mất.
Cửa nhà tôi đóng sầm lại. Dưới bầu trời chưa tối hẳn, tôi gãi má, thầm nghĩ cô em gái thứ ba này thật khó đoán.