Khoảnh khắc mắt vừa tách mở ra, tôi—Miyasaka Riku, đã nhận ra sai lầm của mình.
Vị trí mặt trời bên ngoài tấm rèm để mở toang cao hơn hẳn mọi khi.
Tôi kiểm tra chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc bên gối, không ngờ giờ đã là mười hai giờ rưỡi. Phá kỷ lục ngủ nướng của bản thân rồi.
“Chết tiệt. Ngủ lố giờ quá…”
Vừa ngồi dậy, tôi vừa từ từ vươn vai. Một cái ngáp uể oải “Oáp—” thoát ra, hai mắt tôi ươn ướt một cách bệ rạc.
Đây là cuối tuần đầu tiên kể từ khi tôi lên năm hai cao trung. Chắc hẳn một tuần trôi qua với lớp học mới đã khiến tôi mệt mỏi kha khá. Mà, cũng chẳng có thêm được người bạn mới nào, cũng chẳng có hẹn hò với ai, nên dù có ngủ dậy muộn thì cũng chẳng có gì phiền toái cả…
Tôi uể oải bước ra khỏi giường, vừa gãi bụng vừa đi xuống phòng rửa mặt ở tầng một. Bên ngoài cửa sổ, mấy chú chim sẻ đang chíp chíp chuyện trò ríu rít với nhau.
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 4. Thời tiết trong xanh đúng kiểu mùa xuân. Cho đến khoảng cuối tháng Ba, trời vẫn còn những ngày se lạnh khiến người ta phân vân không biết nên mặc áo phông hay áo len, nhưng cuối cùng mùa cũng đã dần chuyển sang xuân.
Tôi rửa mặt, đánh răng, và ngắm nhìn bản thân với mớ tóc mái bù xù trong gương, đồng thời hình dung những thứ có trong tủ lạnh. Bữa trưa muộn sẽ là bánh kếp với mứt táo. Vì còn dư một túi rau mầm nên ăn kèm với salad rau xanh là được rồi. Bữa tối thì, lâu rồi chưa làm cơm trứng cuộn nhỉ…
Vừa súc miệng khò khò… phì! vào bồn rửa mặt sáng bóng, tôi vừa nghĩ, rốt cuộc năm nay mình cũng chẳng đi ngắm hoa anh đào. Mà, một mình đi ngắm hoa thì cũng có gì vui đâu chứ.
Khi tôi đang lau miệng bằng khăn, tiếng chuông điện tử kéo dài “Bính bong…” vang vọng khắp ngôi nhà trống trải.
Bảng thông báo của khu phố thì vừa mới chuyển đi rồi nên chắc không phải. Là chào hàng, truyền giáo, hay là bố tôi đã đặt giao hàng gì đó?
“Vâng vâng, ra ngay đây ạ…”
Biết thừa là đối phương không nghe thấy, tôi vẫn trả lời một cách rất ra dáng bà nội trợ. Tôi lẹp xẹp dép lê đi vào phòng khách, trên màn hình chuông cửa có camera hiện ra một người đàn ông mặc bộ đồng phục màu xám quen thuộc thường thấy trên quảng cáo hay ngoài đường.
“Chào buổi sáng, nhà Miyasaka. Công ty chuyển nhà Dấu Thú Ăn Kiến đây ạ!”
Trong đầu tôi chợt nhớ đến câu khẩu hiệu ‘Lưỡi dài một phát bắt mồi! Chẳng thèm ăn mà siêng năng khuân vác!’, rồi khẽ nghiêng đầu thắc mắc. Một công ty chuyển nhà thì có việc gì ở nhà tôi nhỉ.
“Anh Miyasaka ơi?”
Tôi tạm thời đáp lại “Tôi ra mở ngay đây!”, nhưng rồi lại nhìn xuống trang phục của mình và kêu lên “Ặc”. Trông tôi rõ là mới ngủ dậy, trong bộ pijama nhàu nhĩ.
Nhưng nghĩ rằng để người ta đợi còn tệ hơn, tôi đành chấp nhận và rảo bước ra cửa. Nhưng mà tôi không phải lúc nào cũng sống buông thả đến giờ này đâu, hôm nay là trường hợp hiếm hoi thôi… Tôi vừa lẩm bẩm bào chữa trong lòng, vừa xỏ dép lê rồi mở cửa chính.
Đập vào mắt tôi là bầu trời xanh. Những đám mây trắng—còn trắng hơn cả thế, là hàm răng của những anh chàng bảnh bao.
Thứ ánh sáng rạng rỡ còn tuyệt hơn cả trên quảng cáo khiến tôi bất giác đưa tay lên che mắt. Đây không phải là lượng ánh sáng mà một người mới ngủ dậy nên tiếp xúc đâu.
“Chào anh! Hôm nay trời đẹp quá nhỉ!”
“V-vâng.”
Hai người đàn ông vạm vỡ đang hợp sức nâng một chiếc thùng các-tông cao và dài. To thật, không biết bên trong là gì nhỉ, tôi đang nghĩ vậy thì người anh đứng trước, người đã nói chuyện suốt từ nãy đến giờ, lại khoe hàm răng sáng bóng và nói.
“Vậy thì chúng tôi xin phép chuyển đồ vào trong nhé!”
“Ể? À, khoan đã.”
“Chúng tôi chuyển vào đây~!”
“…… Xin mời!”
Chết tiệt. Mời vào làm cái quái gì chứ.
Nhưng đến khi con người dễ bị cuốn theo của tôi kịp hoàn hồn, thì đã quá muộn. Với nụ cười rạng rỡ đến mức tưởng như phát ra tiếng ‘Toét!’, các anh chàng đã lách qua người tôi đang đứng sững và đột phá vào cửa. Vừa khéo léo cởi giày mà không cần dùng tay, họ vừa nói thêm một câu quyết định.
“Chúng tôi sẽ đi thẳng lên tầng ba nhé!”
“Ể? Ểểể?”
Chắc họ nhầm với nhà nào khác rồi, tôi bối rối nghĩ. Nhưng hình như lúc đầu anh ta đã nói rõ là “Anh Miyasaka” mà.
Nhà tôi—nhà Miyasaka nằm ở Kusanagi, phía nam tỉnh Shizuoka, có sơ đồ là ngay khi vào cửa sẽ có cầu thang, bên trái là cửa vào phòng khách. Đây là thiết kế tôn trọng sự riêng tư của mỗi người, có thể lên tầng trên mà không cần đi qua không gian chung là phòng khách, nhưng vì gần như chỉ có mình tôi sống ở đây nên chẳng có cơ hội nào để cảm nhận sự tiện lợi đó cả.
Các anh chàng cẩn thận nhưng nhanh nhẹn bước lên cầu thang.
Bị bỏ lại gần cửa, tôi chết lặng, rồi thò đầu ra ngoài. Bên kia hàng rào, tôi thấy một chiếc xe tải bốn tấn của công ty chuyển nhà đang đỗ trên con đường trước nhà.
Ngay sau đó, một chiếc ô tô con khác tiến vào khuôn viên. Đó là chiếc BMW màu đỏ yêu quý của bố tôi.
Tất nhiên, người ngồi sau tay lái là bố. Dù ngày càng hoang mang, tôi vẫn đợi chiếc xe đỗ vào gara rồi mới vội vàng lại gần.
“Bố, chuyện này là sao!?”
Cửa xe mở ra, bố tôi—Miyasaka Mukai bước xuống. Kính râm lái xe thì thôi đi, nhưng không hiểu sao ông lại mặc một chiếc áo sơ mi aloha đỏ rực, trong khi chuyến công tác vừa rồi đáng lẽ phải là ở Tokyo chứ.
“Ồ! Ra đón bố cơ à, vui quá Riku, con trai của ta!”
Ông nhanh tay gài chiếc kính râm vừa tháo vào túi áo ngực, rồi dang rộng hai tay. Tôi nghiêng người sang phải để né cái ôm nồng thắm từ người cha đã ba tuần mới về nhà.
“Mấy cái đó bỏ đi. Cái này là sao?”
Vừa nói “cái này”, tôi vừa chỉ tay về phía chiếc xe tải.
Bố tôi tỏ vẻ thất vọng rồi đổi nét mặt, vừa xoa xoa mũi vừa nói.
“Chuyện là thế này. Thật ra, bố quyết định tái hôn rồi.”
“…………Hả?”
“Hừm. Phản ứng nhạt nhẽo quá.”
Bố tôi bĩu môi. Một người đàn ông ngoài ba mươi làm điệu bộ đó thì chẳng dễ thương chút nào, mà chỉ khiến người ta rùng mình thôi.
“Tức là, bố đang cho người ta chuyển đồ của vợ mới và con riêng của cô ấy vào.”
“Khoan, đợi đã. Vợ mới? Con riêng…?”
Những từ ngữ không quen thuộc khiến tôi choáng váng, phải đưa tay lên ôm đầu.
Có lẽ nhận ra mình giải thích chưa đủ, bố tôi nháy mắt nói thêm.
“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, rất hợp để chuyển nhà đấy.”
—Thôi xong, tôi nghĩ.
Cuộc đối thoại này hoàn toàn không có điểm chung. À không, có lẽ trong đầu bố tôi thì nó vẫn ăn khớp, chỉ là sự hiểu biết của một người bình thường như tôi không theo kịp mà thôi.
Bố tôi lúc nào cũng vậy. Ông chẳng bao giờ làm việc theo trình tự hay chuẩn bị trước. Cứ như thể “Ôi rườm rà quá!”, ông luôn nhấn ga hết cỡ lao về phía trước, dù kết quả tốt hay xấu thì cũng chỉ cười ha hả “Ha ha ha! Mà chuyện cũng có lúc thế này lúc thế khác!” rồi cho qua cùng với nước bọt. Nghe nói, ngày xưa ông đã cùng mẹ tôi, người đã qua đời khi tôi còn nhỏ, bỏ trốn đến vùng đất Shizuoka này và kết hôn. Con người này là một người đàn ông sống chỉ bằng nhiệt huyết như thế đấy.
Tuy nhiên, đối với tôi, người đã nhìn tấm lưng ngang tàng đó hơn mười năm, chuyện sáng nay vẫn là một sự việc khó hiểu và chưa từng có tiền lệ.
Thực ra, việc tái hôn thì tôi đã đoán trước từ nhiều năm rồi. Có lẽ là do con mắt thiên vị của một đứa con trai, nhưng tôi nghĩ bố tôi cũng thuộc dạng đào hoa. Vẻ ngoài có hơi luộm thuộm nhưng lại là một người đàn ông đẹp trai kiểu hoang dã, cao ráo, cơ thể được rèn luyện săn chắc và không có bụng bia.
Nghề nghiệp của ông là nhân viên kinh doanh cho một hãng điện tử lớn, quanh năm suốt tháng đi khắp nơi trên cả nước, đôi khi còn ra cả nước ngoài. Giọng nói to, tính cách hào sảng, và một khi đã quyết cái gì là làm tới cùng là những khuyết điểm, nhưng với một số người, đó lại là sức hấp dẫn của Miyasaka Mukai.
Dù vậy, lý do bố tôi vẫn độc thân cho đến giờ có lẽ là vì lo cho đứa con trai duy nhất là tôi.
Vì vậy, đáng lẽ đây phải là một tin vui. Đáng lẽ tôi đã có thể thật lòng chúc phúc. Nếu như tôi không phải biết chuyện theo cái cách đột ngột thế này.
“—Nói tóm lại, Riku sẽ không chỉ có mẹ kế mà còn có cả em kế nữa đấy. Sướng nhé!”
“Đừng có nói kiểu như một mũi tên trúng hai đích chứ! Quá đột ngột rồi còn gì!”
“Phương châm của bố là phải chủ động đi đón hạnh phúc.”
Trước người cha đang cười ha hả một cách vui vẻ bằng giọng sang sảng, cuối cùng tôi đành đưa một tay lên che mắt.
“Ít nhất hôm nay thì bố để con ngủ yên đi. Con chưa chuẩn bị tâm lý. Mấy anh công ty chuyển nhà cũng về giùm con…”
“Ể!?” Tiếng kêu từ phía cửa chắc là của mấy anh nhân viên. Bố tôi hét lớn đáp lại “Mọi người đừng bận tâm~!” rồi quay lại phía tôi.
“Không được. Thật ra bố đã định sắp xếp cho kịp ngày khai giảng, nhưng vì công việc của cả hai nên không thành. Thay vào đó, thủ tục chuyển trường đã hoàn tất, chuyện xe tải của công ty chuyển nhà chắn đường cũng đã thông báo trước cho hàng xóm, và bây giờ bố đang chuẩn bị đi phát quà Tokyo để xin lỗi đây. Sức hấp dẫn của bánh Tokyo Banana thì không ai cưỡng lại được đâu.”
“Tại sao mấy vụ dàn xếp với người ngoài thì bố làm đâu ra đấy, trừ con trai mình ra thế! Thường thì phải ngược lại chứ!”
“Tại bố cũng hơi ngại một chút.”
“Đừng có ngại ngùng ở mấy chỗ kỳ cục thế chứ!”
Ngay lúc tôi vặn lại, một chiếc xe con khác tiến vào khuôn viên.
Đó là một chiếc Toyota Voxy tôi chưa từng thấy. Có một người phụ nữ ngồi ở ghế lái, nhưng hàng ghế sau bị che bởi lớp kính màu xám đậm nên gần như không nhìn thấy gì.
Chiếc Voxy màu trắng tinh khôi nhẹ nhàng lướt qua con đường rải sỏi, rồi lùi xe gọn gàng vào gara. Nó trôi vèo một cái~ vào khoảng trống bên trái mà bố tôi đã chừa ra, một cách hết sức tự nhiên.
Cứ như một cặp vỏ sò khớp nhau. Hay như một lối đi trên lễ đường. Cái kỹ thuật đỗ xe như thể đang bù đắp cho những thiếu sót của nhau, như thể đang phô diễn cho một người ngoài cuộc như tôi… mà không, chỉ vì một cú đỗ xe mà nghĩ như vậy thì có lẽ đã đến mức hoang tưởng rồi, nhưng tóm lại, lúc đó trong lòng tôi, một dự cảm chẳng lành đang cuộn trào như sóng dữ.
“N-này. Chiếc xe đó…”
“Ừm. Có vẻ như mẹ kế và em kế của con đã đến.”
Bố tôi gật đầu một cách trang trọng. Gọi là mẹ kế và em kế thôi được rồi mà.
Từ phía gara, tiếng động cơ tắt lịm. Ngược lại, tim tôi lại đập thình thịch, và cơ thể căng cứng của tôi tự nhiên muốn quay người bỏ đi.
“Xin lỗi. Hôm nay con phải đi lễ hội Shizuoka mất rồi.”
“Lễ hội Shizuoka kết thúc từ tuần trước rồi còn gì.”
Bố tôi vuốt vuốt bộ râu quai nón ngắn, rồi nhìn tôi đang định bỏ trốn bằng ánh mắt hiền từ.
“Bố nói trước, con không cần phải ép mình nghĩ họ là mẹ hay em gái đâu. Tất nhiên, nếu các con thân thiết với nhau thì bố sẽ rất vui.”
Nếu chỉ cắt đoạn này ra, thì nghe có vẻ giống lời của một người cha không ép buộc con trai mình.
Mà khoan, con riêng là em gái à. Cũng có thời tôi ao ước có anh chị em, nhưng thằng nhóc tôi ngày xưa đâu có tưởng tượng ra một mối quan hệ hiện đại và phức tạp như con riêng của nhau thế này.
Nhưng dù có phàn nàn thế nào đi nữa, thì thực tại cũng chẳng thay đổi. Vả lại, tuy đã cằn nhằn đủ điều, nhưng việc bố tái hôn vẫn là một chuyện đáng mừng hơn tất cả.
“…… Dù sao thì, chúc mừng bố tái hôn.”
Nghe lời chúc ngắn gọn, mặt bố tôi bừng sáng. Nhìn vẻ mặt ngây thơ như trẻ con đó, lạ thay những lời phàn nàn của tôi cũng tự động rút lại.
“Ừ! Cảm ơn con, Riku!”
Đúng lúc đó, cửa trượt mở ra, và nhiều người bước xuống xe. Tôi giật mình, nhưng bố tôi lại quay về phía đó và cúi chào một cách kịch nghệ.
“Chào mừng các quý cô đến với nhà của tôi!”
Tuy có vẻ ngoài hoang dã, nhưng những cử chỉ điệu đà đó lại hợp với bố tôi một cách lạ lùng. Người bật ra một nụ cười nhẹ nhàng, khúc khích, chắc chắn là vợ mới của bố.
“Anh Mukai. Thôi nào, anh làm gì vậy.”
Đứng đó là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp đến mức không thể tin là mẹ của một đứa trẻ.
Cô ấy cao khoảng hơn một mét sáu. Mái tóc ngắn. Đôi mắt thông minh. Cô mặc một chiếc áo blouse sọc, phối với chiếc quần trắng gọn gàng để lộ mắt cá chân. Phải nói sao nhỉ, cô ấy toát ra khí chất đặc biệt của một người phụ nữ thành đạt.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, người phụ nữ dịu dàng làm mềm đi đôi mắt sắc sảo của mình.
“Em là Riku-kun nhỉ. Chào em, cô là Natsuki. Cô đã nghe anh Mukai kể nhiều về em rồi.”
“V-vâng, cháu chào cô ạ.”
Tôi vội vàng cúi đầu chào. Chắc chắn là những câu chuyện chẳng tốt đẹp gì rồi.
Người phụ nữ tự giới thiệu là Natsuki liếc nhìn người đứng sau mình.
“Tuy hơi đường đột, nhưng cô sẽ giới thiệu với Riku-kun nhé.”
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn đấm cho bố một trận.
Vì thông tin ban đầu và cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không khớp với nhau.
“Đây là hai con gái song sinh của cô, Mio và Karin.”
—Em kế là sinh đôi á!
Nếu vậy thì phải nói trước chứ. Đây là thông tin quan trọng nhất còn gì.
Hơn nữa, điều đáng kinh ngạc là hai chị em đứng cạnh nhau đều là những mỹ nhân tuyệt sắc.
Đầu tiên là người thứ nhất. Cô bé được gọi là Mio có mái tóc gợn sóng cắt kiểu bob.
Đôi mắt to, dài, trong veo như mặt hồ, làn da trắng sứ với đôi môi hồng đào, từng đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến khó tin. Dù ăn mặc thoải mái với áo hoodie rộng và quần short, nhưng vẫn có thể thấy rõ thân hình đầy đặn của cô.
“!”
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cô bé ngại ngùng cúi đầu, hai chân thon dài trong chiếc quần tất đen cứ cọ vào nhau. Phải nói sao nhỉ… rất mực thùy mị. Đến tôi cũng tự dưng thấy ngượng ngùng.
Tiếp theo là người thứ hai. Karin đứng cạnh Mio, với mái tóc óng ả được buộc hai bím.
Chiếc áo len mỏng màu nhạt dường như nhấn mạnh những đường cong thanh tú của cơ thể, toát lên vẻ quyến rũ trưởng thành. Chiếc váy có cúc thì ngắn đến mức cực đoan, và móng tay của cả hai bàn tay đều được sơn vẽ lộng lẫy. Một cô nàng sành điệu thời nay.
Cả hai có vóc dáng gần như giống hệt nhau, nhưng khuôn mặt thì không giống lắm. Chắc là sinh đôi khác trứng.
Lúc đó, Karin đang nghịch điện thoại liếc nhìn tôi một cái rồi lẩm bẩm.
“Đầu bù, ghê thật.”
“…………!”
Câu nói bâng quơ đó đã gây ra một lượng sát thương chí mạng cho trái tim tôi.
Phải rồi. Bị bố làm cho rối trí nên tôi quên béng mất, đầu tóc tôi vẫn còn bù xù. Mà khoan, tôi còn đang mặc pijama. Hoàn toàn là bộ dạng mới ngủ dậy…
Phải đối mặt với vợ mới và con riêng của bố trong bộ dạng lôi thôi thế này, tôi thật là một kẻ vô liêm sỉ. Thủ phạm chắc chắn là do bố tôi đã không báo trước, nhưng tôi không thể không tự trách mình vì đã ngủ say như chết chỉ vì là ngày nghỉ.
Thấy tôi cúi gằm mặt một cách yếu ớt, Mio khẽ kéo tay áo Karin.
“…… Này. Karin-chan?”
“Nhưng mà là sự thật mà.”
Có vẻ cô bé nghĩ tôi bị tổn thương nên đã nhắc nhở giúp. Trong lúc tôi đang cảm động trước sự dịu dàng của một cô gái chỉ mới biết tên, bố tôi lại cười “Ha ha ha”.
“Từ giờ trở đi, em sẽ được ngắm đầu bù của Riku đến phát chán luôn đấy. Chuẩn bị tinh thần đi nhé, Karin-chan!”
Tưởng là người nhà bênh vực, ai ngờ lại bị đẩy xuống hố. Karin đáp lại một tiếng “Hầy…” nghe như tiếng thở dài, à không, chính là tiếng thở dài, rồi lại quay lại nghịch điện thoại.
Dù sao thì, tôi vẫn kín đáo quan sát. Cặp song sinh có vẻ sẽ trở thành em kế của tôi là hai mỹ少女 hoàn toàn khác biệt, hơn nữa trông họ cũng trạc tuổi tôi.
Một người đã đủ phiền phức, không ngờ lại là hai. Sống chung dưới một mái nhà với các mỹ少女, chỉ nghe tình huống thôi đã giống như trong truyện tranh hay phim ảnh, nhưng với tôi, nó lại giống như một trò chơi trừng phạt hơn là phần thưởng.
Lý do là vì tôi không có sức đề kháng với con gái. Tất nhiên, phải nói trước điều này thật là nhục nhã, nhưng tôi cũng chưa từng có bạn gái.
Trong một tuần kể từ ngày khai giảng, người khác giới duy nhất tôi nói chuyện đàng hoàng là cô bạn thuở nhỏ sau bốn năm mới học lại cùng lớp. Cuộc đời thật tàn nhẫn.
—Nhưng, phải thừa nhận rằng nhận thức của tôi đã quá ngây thơ.
Lẽ ra, tôi phải nhận ra sớm hơn. Số hành lý đang được các nhân viên chuyển vào, rõ ràng là… không phải chỉ dành cho ba người.
Giữa không khí đang đóng băng, tiếng bước chân rộn rã lẹp xẹp đến gần.
Phản xạ quay lại, tôi mở to mắt kinh ngạc.
“Oa~ Tuyệt quá! Đây là nhà mới của Sorane ạ?”
Một cô bé khoảng chừng mẫu giáo hoặc tiểu học lớp dưới đang chạy tới với đôi mắt lấp lánh.
Tóc mái bằng. Tóc buộc đuôi ngựa thấp, được tết ba gọn gàng. Chiếc áo phông in hình gấu cùng quần lửng trông rất hợp với nụ cười rạng rỡ của em.
“Chà, một ngôi nhà lớn thật. Vẻ ngoài sang trọng thật tuyệt vời làm sao ạ.”
Nắm tay cô bé là một cô gái mặc chiếc váy liền có diềm xếp. Có lẽ là học sinh trung học, mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng của cô khẽ đung đưa theo mỗi chuyển động.
Và, cuối cùng.
Đi sau họ với những bước chân chậm rãi là một thiếu nữ trong chiếc áo blouse trắng tinh tết, khoác ngoài một chiếc áo cardigan màu vàng, cùng với chiếc váy hoa văn cổ điển.
“Hai em cẩn thận, đừng để ngã nhé.”
Cô ấy khá cao so với con gái, và đường nét khuôn mặt thì sắc sảo đến kinh ngạc. Hơn hết, đôi mắt đầy ý chí của cô để lại ấn tượng mạnh mẽ. Trên mái tóc dài buộc lệch một bên, như để tô điểm, như một lời chúc phúc, có hai cánh hoa anh đào vương lại.
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua. Ai đó khẽ thét lên. Tà váy của cô gái bung xòe như một giấc mơ, và những cánh hoa trên đầu cũng bị cuốn bay lên trời.
Trước cảnh tượng có phần mong manh và ảo mộng đó, tôi gần như buột miệng theo vô thức.
“Tiên nữ hoa anh đào…?”
Giọng nói đó quá nhỏ, chắc hẳn không ai nghe thấy. Nhưng cô gái đang giữ tóc và váy, ngay khi cơn gió lặng đi, đã ngẩng đầu lên và nhìn tôi đang đứng ở xa với ánh mắt thách thức.
Đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa ấy cất lên một giọng nói trong trẻo.
“…… Gì cơ?”
“À, không. Không có gì.”
Trước ánh mắt sắc lẹm đó, tôi làm gì có can đảm lặp lại lời nói vẩn vơ, nên đành trả lời qua quýt. Có vẻ như, cô ấy không phải là một thiếu nữ trong sáng và đáng yêu như vẻ ngoài.
Sau này nhìn lại, đó chính là cuộc gặp gỡ đầu tiên đáng nhớ của tôi và năm chị em… nhưng lúc đó, tôi chẳng đủ thảnh thơi để chú ý đến chuyện đó.
“Con xin lỗi mẹ. Tại Sorane và Fuuka muốn lại gần xem cây anh đào rủ kia ạ.”
“Không sao. Cảm ơn con đã đi cùng các em nhé, Chinatsu.”
Lắng nghe cuộc trò chuyện giữa cô gái xinh đẹp như tiên nữ hoa anh đào—Chinatsu và chị Natsuki, tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Không phải chỉ có hai người.
Con riêng của người bố tái hôn—có đến năm người.
Đầu óc tôi hoàn toàn hỗn loạn, nhưng sau đó cũng không có thời gian để nói chuyện thong thả. Vì chị Natsuki và mọi người được các nhân viên nhờ có mặt tại hiện trường.
Chuyện là để tránh những rắc rối như mất mát hay hư hỏng hành lý, việc có ai đó có mặt giám sát là nguyên tắc cơ bản của việc chuyển nhà. Tuy bố và mọi người đến sau công ty chuyển nhà, nhưng vì đã báo trước là có tôi, người nhà, đang ở đây nên họ đã bắt đầu công việc mà không có vấn đề gì.
Chị Natsuki và mọi người đi giám sát, bố tôi thì ôm bánh Tokyo Banana đi một vòng xin lỗi hàng xóm, còn hai cô em út trong năm chị em thì vừa la hét “To quá!”, “Rộng quá đi~!” vừa khám phá trong nhà. Trong lúc đó, tôi đã đi chỉnh trang lại bản thân. Vì không có tâm trạng nấu nướng trong bếp, tôi ăn tạm hai quả chuối cho bữa trưa muộn.
Sau khoảng một tiếng rưỡi, việc chuyển đồ đã hoàn tất, các anh chàng hoàn thành công việc bỏ mũ ra và nở một nụ cười rạng rỡ.
“Vậy, xin cảm ơn quý khách! Chúc quý khách một cuộc sống mới tốt đẹp!”
Bóng lưng họ khi lên xe tải và rời đi trông thật ngầu, đúng chất người của công việc, nhưng chuyện đó thì để sau.
—Theo lời triệu tập của bố, tám người chúng tôi đã tụ tập tại phòng khách để gặp mặt nhau.
Gọi là phòng khách, nhưng thực ra nhà Miyasaka là LDK (Phòng khách - Phòng ăn - Bếp). Mở cánh cửa ngay lối vào, phía trước là phòng khách với sofa và TV, phía sau là bếp và bàn ăn có thể nhìn ra khu vườn từ cửa sổ hướng Nam. Căn phòng lấy tông màu trắng vân gỗ làm chủ đạo, nhưng một số bức tường và đồ nội thất lại dùng màu tối để tổng thể không bị quá ngọt ngào.
Nhờ thu nhập của bố, chúng tôi có một cuộc sống khá sung túc, nên không gian rất rộng rãi—nói một cách ngắn gọn, đây là một không gian sáng sủa, thoáng đãng và thời trang. Có lẽ vì vậy mà các cô gái tỏ ra khá ấn tượng, họ ngước nhìn trần nhà cao, hoặc ngắm nhìn khu vườn trồng cây thường xanh.
Được đánh giá cao thì cũng tốt, nhưng tôi lại có một điểm muốn bắt bẻ ngay lập tức. Bàn ăn là một chiếc bàn gốm dài và hẹp, nghe nói là hàng Ý hay Anh gì đó mà bố tôi rất tâm đắc… nhưng số ghế xếp quanh đó đã tăng lên gấp đôi.
Mới trưa nay còn chỉ có bốn chiếc, kể cả ghế cho khách, vậy mà bây giờ hai bên đã được kê thêm cả ghế ở đầu bàn, có thể ngồi tối đa tám người. Người đặt thêm tất nhiên là bố tôi rồi. Tại sao chỉ những việc thế này ông mới chuẩn bị chu đáo và nhanh nhẹn đến vậy. Tôi bắt đầu thấy bực mình một cách bình thường.
Bên phải tôi là bố, còn ghế đầu bàn bên trái là Chinatsu. Đối diện là Mio đang ngồi không yên. Có vẻ các chị em ngồi theo thứ tự tuổi tác từ phải sang.
Dù sao thì, việc ngôi nhà vốn thường im lìm của tôi lại có đông người tụ tập thế này, cứ như đang mơ vậy. Giá mà là mơ thật thì tốt biết mấy.
Mà, cái mùi ngọt ngào đang thoang thoảng trong mũi tôi từ nãy đến giờ là gì nhỉ. Cứ như một mùi hương phảng phất, dịu nhẹ… có ai dùng nước hoa à?
“Riku-kun, em ngạc nhiên lắm phải không?”
“U-oé.”
Bỗng dưng bị bắt chuyện, tôi phát ra một tiếng kêu kỳ quặc. Qua người bố đang tựa lưng vào ghế, chị Natsuki nhoài người về phía trước, nhíu mày hỏi chuyện tôi.
Tôi hoảng hốt, sợ bị bắt gặp đang phồng mũi, nhưng chuyện cô ấy nói lại hoàn toàn khác.
“Anh Mukai, anh ấy chẳng nói gì với em đúng không?”
Không phải nghe từ chính chủ, mà là một giọng điệu như thể chắc chắn là vậy rồi. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến tôi cảm nhận rõ rằng, bố tôi thực sự sẽ kết hôn với người này. Chị Natsuki đã quá hiểu sự liều lĩnh của Miyasaka Mukai rồi.
“À… vâng.”
Tôi rụt rè gật đầu, chị Natsuki thở dài “Biết ngay mà”. Bị ánh mắt trách móc của cô ấy chiếu vào từ bên cạnh, bố tôi ho khan một cách giả lả.
“Nào. Đã tụ tập đông đủ rồi, chúng ta hãy tự giới thiệu lại lần nữa nhé!”
Ồ, đổi chủ đề một cách lộ liễu…
“Anh là Miyasaka Mukai. Nhân viên kinh doanh của một hãng điện tử, thường xuyên đi công tác khắp cả nước và nước ngoài. Hồi trẻ thì không học hành gì đặc biệt, nhưng anh thích vận động cơ thể. Gần đây anh có thú vui là học các loại võ thuật từ những người quen biết. Mọi người, từ nay mong được giúp đỡ.”
Nói rồi, bố tôi cười toe toét khoe răng.
Tôi cứ ngỡ là mọi người trừ tôi ra đều đã quen biết nhau, nhưng năm chị em lại liếc nhìn bố tôi rồi lo lắng nhìn nhau. …Hả?
Tôi khẽ ghé sát mặt, nhỏ giọng hỏi bố.
“Này bố. Con không nghĩ là… nhưng chẳng lẽ bố cũng mới gặp lần đầu à?”
“Ừ. Bố cũng mới gặp Chinatsu-chan và mọi người vào bữa sáng hôm nay thôi.”
Chuyện không ngờ lại thành sự thật.
Vậy thì, tình cảnh của tôi và năm chị em gần như chẳng khác gì nhau. Nghĩ rằng mình cũng đang bị một con người phóng túng làm cho điên đảo, tôi cảm thấy có chút thân thuộc.
“Em đã nói sớm với các con về anh Mukai và chuyện tái hôn rồi mà?”
Chị Natsuki nói với vẻ mặt ngán ngẩm, rồi đặt tay lên ngực.
“Tiếp theo là em nhé. Một lần nữa, em là Natsuki. Họ cũ là Sugiyama.”
Họ cũ nghĩa là đã đăng ký kết hôn rồi à—tôi vừa nghĩ, vừa hỏi điều mình thắc mắc.
“Sugiyama, có khi nào cô quê ở Shizuoka không ạ?”
Tuy không bằng họ Suzuki, nhưng nhà có họ Sugiyama ở Shizuoka cũng khá nhiều.
Nghe vậy, như thể chỉ chờ có thế, chị Natsuki nở một nụ cười thân thiện. Một nụ cười quyến rũ đến mức khiến người ta bất giác rung động.
“Đúng rồi. Cô lên Tokyo học đại học rồi sống ở đó suốt. Khoảng nửa năm trước, cô gặp bố của em… anh Mukai ở một quán bar rồi tâm đầu ý hợp. Chuyện anh ấy sống ở Shizuoka chỉ là tình cờ thôi.”
Quán bar… nửa năm trước… có nhiều điều tôi tò mò về chuyện tình của hai người, nhưng lúc này tôi quyết định kiềm chế. Chắc sẽ còn có dịp để nghe sau.
Dù sao thì, cô ấy là một người phụ nữ có cách nói chuyện vui vẻ và nụ cười thân thiện. Tôi nghĩ mình có thể giữ một khoảng cách tốt với chị Natsuki, thì cô ấy lại thản nhiên nói thêm một thông tin.
“Và, nghề nghiệp của cô là luật sư.”
Ra vậy. Cái không khí thân thiện nhưng không hề sơ hở, nghe đến nghề luật sư thì tôi đã hiểu.
“Riku-kun cũng vậy, nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với cô bất cứ lúc nào nhé.”
“Cháu cảm thấy rất an tâm ạ.”
Tôi khẽ cười, chị Natsuki cũng nở nụ cười rạng rỡ.
“Vậy thì, tự giới thiệu đi. Nhờ em được không?”
“Vâng. À thì… Em là Miyasaka Riku. Mùa xuân này em lên lớp mười một. Mong được mọi người giúp đỡ.”
Vừa nói, tôi vừa cúi đầu.
Tự thấy màn giới thiệu của mình thật an toàn và nhàm chán. Tôi vẫn còn nhớ như in, ở lớp mới tôi cũng đã chào hỏi y hệt như vậy, chỉ bỏ đi câu giữa. Tôi đã phân vân mãi đến phút cuối rằng có nên nói thêm sở thích của mình là đọc sách và xem phim hay không, rồi cuối cùng lại chẳng nói gì. Những sở thích bình thường quả là khó nói ra với người khác.
Chị Natsuki gật đầu mỉm cười, rồi chuyển ánh mắt sang người ngồi cạnh tôi.
“Chinatsu, được không con?”
“Vâng. …Con là chị cả, Chinatsu. Mười sáu tuổi ạ.”
Chinatsu cúi đầu chào tôi và bố. Nhân lúc đó, mái tóc dài được buộc gọn của cô khẽ lướt qua bờ vai mảnh khảnh.
Vừa nhìn vào cái xoáy tóc nhỏ xinh của cô, tôi vừa tự trách mình, à, ra là cũng nên nói cả tuổi nữa.
Chinatsu, chị cả của năm chị em. Gương mặt có phần sắc sảo của cô có lẽ là giống chị Natsuki nhất. Dáng lưng thẳng và cách nói chuyện lịch sự cho thấy cô là một học sinh ưu tú, nghiêm túc.
“E-em là chị hai, Mio. Mười lăm tuổi, học năm nhất cao trung, là chị song sinh của Karin-chan, ạ…”
Tiếp lời bằng một giọng lí nhí là Mio đang ngồi nhấp nhổm. Em là một cô bé ngoan, tôi đã biết điều đó rồi.
“Con thứ ba. Karin.”
Nói xong một cách ngắn gọn, Karin thậm chí còn không rời mắt khỏi chiếc điện thoại trên tay. Cô lộ rõ thái độ không hề quan tâm đến người chồng mới của mẹ hay đứa con riêng của ông ta. Thật là thẳng thắn đến sảng khoái.
“Tiếp theo là em ạ.”
Fuuka ho khan một tiếng.
“Xin chào quý vị, em xin tự giới thiệu, em là con gái thứ tư, Fuuka. Em mười ba tuổi, vừa lên lớp tám ạ. Sở trường của em là ca hát, sở thích là nghe nhạc. Từ nay mong được chỉ giáo.”
Cô bé cúi chào với những cử chỉ thanh lịch, rồi mỉm cười duyên dáng. … Lần đầu tiên tôi thấy có người nói “ạ” ngoài đời thực, nhưng kết hợp với trang phục, trông cô bé như một tiểu thư khuê các.
“Sorane! Sáu tuổiii! Em thứ năm! Lớp một tiểu học!”
Cô em út Sorane vừa dùng năm ngón tay và một ngón tay để thể hiện “sáu tuổi”, vừa giơ hai tay ra trước thay phiên nhau khi nói “em thứ năm” và “lớp một tiểu học”.
“A! Em thích bóng đá! Ạ!”
Có lẽ vì quá tập trung vào việc dùng ngón tay, em đã nói vội câu cuối rồi cười toe toét khoe hàm răng trắng. … Tự dưng thấy lòng ấm áp hẳn.
Khi màn tự giới thiệu kết thúc êm đẹp, bố tôi chống cằm, nhìn quanh bàn và nói một cách thấm thía.
“Chà chà, đúng là sáu chị em xinh đẹp thật.”
“Anh khéo miệng quá.”
Chị Natsuki đưa tay lên che miệng mỉm cười. Phản ứng có vẻ như đã quen được khen.
Thực ra, lời của bố tôi cũng không hẳn là lời nịnh hót. Nếu có ai giới thiệu họ là một gia đình nghệ sĩ, chắc tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Vẻ đẹp của họ rạng rỡ và sắc sảo đến mức đó, và có gì đó thoát tục.
Không, cảnh tượng này mới là thứ thoát ly thực tế. Tôi sẽ trở thành gia đình với những người mẹ và con gái xinh đẹp này từ hôm nay. Dù tự nhủ với bản thân, tôi vẫn chẳng có chút cảm giác thực tế nào.
“Mà này Chinatsu-chan, sinh nhật em là khi nào thế?”
Bố tôi bèn gợi chuyện. Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc đôi lông mày thanh tú của Chinatsu khẽ giật.
Có lẽ cô ấy khó chịu với cách gọi “Chinatsu-chan”. Đối với người cha mới gặp, các cô gái cũng chưa hề mở lòng. Thậm chí, sự phản kháng tâm lý có lẽ còn mạnh hơn cả tôi, một đứa con trai.
“…… Cháu sinh tháng Năm ạ.”
“Vậy thì Riku sinh ngày 2 tháng 4 sẽ trở thành anh của năm đứa đấy!”
“Ồ, ra vậy. Nhờ em chăm sóc các con nhé, Riku-kun.”
“V-vâng ạ.”
Hai người lớn tự mình hào hứng, chứ hơn kém nhau một tháng thì cũng chẳng có anh chị gì cả.
“Hơn nữa, nghe nói Riku-kun biết nấu ăn phải không? Nghe được điều đó mà cô đã quyết định tái hôn với anh Mukai luôn đấy.”
Đây là đùa… chăng? Nhưng mắt chị Natsuki lại có vẻ nghiêm túc lạ thường, còn bố tôi thì lại làm mặt kiểu “Ể, lần đầu nghe đấy?”.
“Chuyện là, thật ra thì cô và Chinatsu…”
“Mẹ ơi. Chắc là sắp đến giờ đi mua sắm rồi đấy ạ?”
Như một nhát cắt vào tờ giấy, lời của chị Natsuki bị Chinatsu ngắt lời. Chị Natsuki liếc nhìn đồng hồ rồi tròn mắt “Ôi, đã giờ này rồi”.
“Nào, đi thôi.” Bố tôi đứng dậy.
“Vậy thì, phần còn lại giao cho sáu bạn trẻ nhé, anh và Natsuki-san sẽ đi mua sắm một chuyến. Chúng ta sẽ đi một vòng siêu thị và cửa hàng thuốc!”
“Ểể.”
Tôi buột miệng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi vội vàng che miệng lại. Mà khoan, tôi chưa từng nghe thứ tiếng Nhật nào gọi là “giao cho sáu bạn trẻ” bao giờ đâu.
Đừng bỏ tôi lại, tôi muốn gào lên như vậy, nhưng bố tôi lại không đủ tinh ý để nhận ra tiếng lòng của tôi. Thậm chí, khi bắt gặp ánh mắt của tôi, ông còn khoác vai tôi thật chặt và thì thầm. Thật là ngột ngạt.
“—Riku. Dù bố không có ở đây, cũng đừng có mà đè Chinatsu-chan và các em ra đấy nhé.”
“Đồ ngốc…”
Tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời. Con trai của bố không phải là loại người tràn đầy năng lượng và thiếu suy nghĩ đến mức đè một cô gái mới gặp lần đầu—hơn nữa còn là người sắp trở thành em kế của mình ra đâu.
“Thôi bố đi nhanh lên đi…”
“Ha ha ha. Gì thế, lạnh lùng quá.”
Bố và chị Natsuki cùng nhau rời đi. Một lúc sau, tiếng động cơ vang lên từ bên ngoài.
Trong không gian chỉ còn lại bọn trẻ, tôi nuốt nước bọt ừng ực.
Có lẽ là do những người lớn dẫn dắt cuộc trò chuyện đã biến mất. Căn phòng khách chìm trong một sự im lặng lạnh lẽo.
Tôi đang không biết phải làm gì thì Chinatsu, người ngồi bên trái, khoanh tay và nói.
“Đầu tiên, vì tôi nghĩ cậu sẽ thắc mắc nên nói trước. Mẹ tôi sẽ ở cùng phòng với anh Mukai ở tầng hai, còn chúng tôi sẽ dùng tầng ba.”
Vì cô ấy cứ nhìn xuống mặt bàn nên lúc đầu tôi không nhận ra, nhưng có vẻ như cô ấy đang nói với tôi.
Dù sao thì, không khí đã khác so với vài phút trước. Vẻ mặt vẫn ít biểu cảm, nhưng giọng điệu lạnh lùng không cho phép phản đối lại đầy uy lực.
“À, vậy… à.”
Dù cùng tuổi, tôi vẫn sợ hãi và bất giác dùng kính ngữ.
Tầng hai và tầng ba đều có ba phòng riêng, tôi đang dùng một phòng ở tầng hai. Các phòng khác cùng tầng là phòng làm việc và phòng ngủ của bố, nên có lẽ phòng sau sẽ trở thành phòng ngủ của hai vợ chồng. Vì không đủ phòng nên năm chị em chắc sẽ ở chung, nhưng việc phân chia phòng thì tôi không thể biết được, và cũng không có can đảm để hỏi.
Lúc đó, Chinatsu mới nhìn tôi.
“Và, tôi muốn đặt ra một vài quy tắc khi sống chung trong một nhà.”
“Quy tắc, à.”
“Vâng. Đương nhiên rồi phải không? Chúng ta là con riêng của nhau, mà giới tính cũng khác nhau nữa.”
Chinatsu vừa vuốt tóc vừa lạnh lùng nói. Lời của cô ấy rất có lý. Để nam nữ tuổi mới lớn có thể sống chung một cách suôn sẻ, cần có những quy tắc rõ ràng. Vì hòa bình và an ninh của cả hai bên.
“Mà, tại sao lại dùng kính ngữ? Cậu lớn hơn tôi một tháng mà phải không?”
“Chuyện đó, thì… ờ, đúng vậy.”
Tôi cố gắng thả lỏng vai. Thực ra tôi ngày càng căng thẳng, nhưng rõ ràng là nếu cứ thế này thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Dù sao thì ở đây cũng chẳng có ai hỗ trợ tôi cả.
“Đầu tiên, tôi muốn tầng ba là khu vực cấm con trai.”
Đó là một câu nói tôi đã lường trước. Vì là chị em gái với nhau, việc cảnh giác với con trai là điều đương nhiên.
“Tầng một và tầng ba đều có nhà vệ sinh và bồn rửa mặt, nên tôi nghĩ đây không phải là yêu cầu quá đáng.”
“…… Ừ. Tôi lúc nào cũng dùng tầng một nên không sao cả. Mà bình thường tôi cũng chỉ lên tầng ba để dọn dẹp thôi.”
Tôi dễ dàng đồng ý, Chinatsu gật đầu như thể nói, được thôi.
Từ đó, chúng tôi bắt đầu thảo luận về các mục—chủ yếu là về việc nhà.
“Về việc giặt giũ, tôi thường giặt sau khi tắm xong. Vì máy giặt có cả chức năng sấy.”
“Vậy thì, bên này sẽ vẫn giặt vào ban đêm như trước. Việc lấy bụi ở bộ lọc sấy thì chúng ta thay phiên nhau làm được không?”
“Được. Việc bổ sung đồ tiêu hao, tạm thời cứ giao cho tôi cũng không sao.”
“Chỉ cần cho tôi biết tên nhà sản xuất là đủ rồi. Lịch đổ rác tôi cũng đã xem rồi…”
Cứ như vậy, cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ. Vừa ưu tiên cách làm và sự tiện lợi của tôi, vừa được nghe ý kiến của cô ấy khiến tôi cảm thấy biết ơn.
Và từ những cuộc trò chuyện này, tôi hiểu ra rằng Chinatsu cũng là người thường xuyên làm việc nhà giống tôi. Hầu hết học sinh cao trung đều giao việc nhà cho bố mẹ, và không để ý đến việc dọn dẹp bộ lọc của máy giặt. Chị Natsuki nói là luật sư, nên chắc cũng thường xuyên vắng nhà giống bố tôi.
Hơn nữa, trường hợp của Chinatsu còn có bốn người em. Nỗi vất vả của một người chị cả, tôi, một người không có em, không thể nào hiểu hết được. Có lẽ Chinatsu cũng có cảm nhận tương tự về tôi qua cuộc trò chuyện, nhưng cô ấy không hề để lộ sự đồng cảm nào trên nét mặt hay giọng nói.
“Bữa tối thì khoảng mấy giờ? Để không làm phiền cậu, chúng tôi sẽ ăn lệch giờ.”
“Tôi bắt đầu nấu vào khoảng năm rưỡi chiều ngày thường… chắc vậy. Khoảng bảy giờ thì tắm, kiểu vậy.”
“Vậy thì, chúng tôi sẽ bắt đầu ăn sau bảy giờ.”
Chinatsu vừa ghi chú vừa nói dứt khoát, tôi nghe vậy và lơ đãng nghĩ, ra vậy. Chắc chắn là không có chuyện ăn cùng nhau rồi.
Tôi đã suýt hiểu lầm, nhưng cuộc thảo luận này không phải để phân chia công việc nhà và hợp tác với nhau. Chinatsu đang ngầm ám chỉ— “chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
“Ực…”
Lúc đó, Mio ngẩng đầu lên như muốn nói gì đó, nhưng chỉ lúng búng trong miệng mà không thành lời. Karin thì uể oải nhìn điện thoại, Fuuka thì chỉ mỉm cười, không có ai trong các chị em xen vào ngoài Chinatsu.
“Khò… khò…”
Còn cô em út Sorane thì đang gật gù. Em đã chán và ngủ gật rồi. Đúng là học sinh tiểu học.
Cuộc thảo luận trở nên căng thẳng khi chủ đề chuyển từ bữa tối sang việc tắm rửa.
“Tắm rửa thì tùy ngày, cứ ai muốn vào trước thì vào. Dọn dẹp phòng tắm thì người vào đầu tiên sẽ phụ trách.”
“…… Tức là sau khi TÔI tắm xong, CÁI GÃ này cũng có thể ngâm mình trong bồn á?”
Người xen vào lời của Chinatsu là Karin.
Cách nói đó khiến khóe miệng tôi giật giật. Tôi đây không có cái sở thích cao sang là làm gì đó với nước tắm thừa của một nữ sinh cao trung đâu.
“Tôi cũng gần như không bao giờ uống nước nóng đâu.”
Tôi nói đùa một câu, liền bị Karin lườm cho một cái.
“…… Ý cậu là sao?”
Người ngừng bút và nghiêng đầu là Chinatsu. Có vẻ cô ấy không hiểu rõ ý nghĩa của cuộc đối thoại. Cô ấy nhìn tôi và Karin xen kẽ, nhưng giải thích cặn kẽ thì cũng ngại.
“À thì, chuyện là thay nước mỗi ngày thì không thực tế lắm.”
Karin có lẽ sẽ muốn vậy, nhưng tôi, một kẻ tính toán, lại nghĩ ngay đến việc sẽ tốn bao nhiêu tiền nước và tiền ga. Dù không phải tự mình kiếm tiền, tôi vẫn muốn tránh những chi tiêu vô ích.
… Mà vốn dĩ tôi sống gần như một mình nên ngày nào cũng chỉ tắm vòi sen, nhưng đến nước này thì im lặng là vàng thì phải.
Chinatsu khẽ thở dài, rồi nhìn Karin và nói bằng giọng khuyên bảo.
“Chị cũng đồng ý. Karin, em chỉ tắm vòi sen thôi nhé?”
“…… Biết rồi mà.”
Có lẽ thấy mình yếu thế, Karin miễn cưỡng chịu thua. Dáng vẻ chống cằm lên bàn của cô ấy y hệt một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Từ chuỗi đối thoại này, có thể thấy Chinatsu đóng vai trò như một người mẹ của bốn cô em gái. Lời nói của cô ấy giống với một người nội trợ có con hơn là một nữ sinh cao trung.
“Còn lại, nếu có vấn đề gì phát sinh, chúng ta sẽ quyết định sau… được không?”
“Ừm, chắc vậy.”
“Mà này, nhà các cậu ban đầu là nhà ba thế hệ à?”
Chinatsu đặt cây bút xuống bàn, nhìn chằm chằm vào tôi. Thắc mắc đó là điều đương nhiên, nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu.
“Không. Chỉ có tôi, bố tôi, và mẹ tôi đã mất thôi.”
“Hừm…”
Chinatsu tỏ ra tò mò, nhưng tôi không muốn giải thích thêm.
Ngôi nhà rộng rãi này dọn dẹp rất mệt, nhưng nếu sống trong một gia đình đông người thì đó lại là một lợi thế. Có lẽ sẽ không được như trước, nhưng Chinatsu và mọi người cũng sẽ có không gian riêng và sống khá thoải mái.
Khi cuộc thảo luận kết thúc suôn sẻ, Karin, người nãy giờ im lặng, lên tiếng.
“Này, tớ khát nước quá.”
A, tôi chợt nhận ra.
—Phải rồi, mình chẳng mang gì ra bàn cả!
Có lẽ cũng có người khác nhận ra, nhưng vì mới đến nhà này nên họ khó mở lời. Tôi đúng là thiếu ý tứ.
“Mio, chuẩn bị đi.”
Karin sai vặt chị mình không thương tiếc. Tôi nghĩ thường thì phải ngược lại chứ, nhưng Mio yếu đuối chỉ “Ư-ừm” một tiếng rồi đứng dậy mà không phản đối.
“Xin lỗi. Để tôi làm cho. Trà xanh được không?”
Là người Shizuoka, nơi được mệnh danh là vương quốc trà của Nhật Bản, nhà tôi lúc nào cũng có sẵn trà xanh. Nói vậy chứ tôi cũng chỉ luôn có sẵn trà xanh thôi. Tuần sau sẽ là mùa trà mới của trà Kawane, thật đáng mong đợi.
Bánh kẹo thì… không có sẵn rồi. Ừm, tốt nhất là không nên nhắc đến.
Sorane, vừa trở về từ thế giới mộng mơ, dụi một mắt và giơ tay.
“Sorane muốn uống nước cam.”
“À, xin lỗi. Không có nước ngọt. Nhưng có sữa.”
“Sữa cũng thích!”
“Vậy à, may quá. Vậy đợi một chút nhé.”
Có lẽ thấy tôi lúng túng, Chinatsu định đứng dậy, nhưng Mio đã đề nghị trước.
“À, để, để em giúp.”
Đúng là một cô bé ngoan…
“Cảm ơn, giúp tôi quá.”
Tôi gật đầu với Mio, rồi cả hai cùng đi vào bếp ngay cạnh.
“Em lấy giúp tôi ly cho đủ số người từ cái kệ đó được không?”
“V-vâng.”
Tôi lấy từ tủ lạnh ra một bình có lưới lọc trà. Hôm nay uống trà xanh lạnh chắc sẽ ngon.
Mio đã rửa sơ qua ly, nên tôi rót trà trong veo vào đó. Trong lúc cô ấy bưng khay trà xanh đi, tôi đã chuẩn bị phần sữa cho Sorane.
“Đây, xong rồi đây…”
Và khoảnh khắc tôi, một tay cầm ly sữa, định đi ngang qua Mio đang cầm khay không.
Lòng bàn chân tôi giẫm phải thứ gì đó không phải sàn nhà.
Ái, tôi hét lên một tiếng ngớ ngẩn và mất thăng bằng. Toi rồi, tôi nghĩ, nhưng không thể đứng vững được. Khi tôi ngã chúi về phía trước, thế giới trong mắt tôi như quay chậm lại—.
“A!?”
Một tiếng thét đáng yêu. Cùng với đó, là tiếng ai đó gọi tên Mio.
Rầm! Một tiếng động lớn, và tôi ngã sõng soài.
“Đ-đau quá…”
Tôi nhăn mặt vì cú va chạm mạnh, rồi mở mắt ra. Cứ thế, tôi nín thở.
Vì giữa hai cánh tay tôi, là cơ thể của Mio.
“……Ể…….”
Mắt chúng tôi gặp nhau ở cự ly gần.
Có lẽ cô bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Gương mặt và quần áo của Mio, người đang mở to mắt cứng đờ, bị vấy bẩn bởi một thứ chất lỏng màu trắng.
Không cần phải nói, đó là sữa tôi đã làm đổ khi ngã. Nó chảy dọc theo đường cằm xinh đẹp của cô, rồi nhỏ xuống ngực.
… Xùy—, một tiếng như không khí thoát ra, mặt tôi tái đi.
Trong đầu tôi, nụ cười của bố chợt lướt qua như đèn kéo quân.
—‘Dù bố không có ở đây, cũng đừng có mà đè Chinatsu-chan và các em ra đấy nhé.’
Chắc bố tôi cũng không bao giờ ngờ được. Rằng một câu nói đùa như vậy lại trở thành hiện thực.
Làn da trắng của Mio đang im lặng bỗng ửng hồng như được nhuốm màu son.
Cô gái đã bị bao trùm bởi mùi sữa đặc trưng thay vì mùi hương ngọt ngào, vẫn trông thật đáng yêu và ngây thơ, khiến tôi bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi tột cùng, mồ hôi túa ra từ khắp các lỗ chân lông, và tôi lắp bắp “À, à, cái đó” như đang nức nở.
Thôi rồi. Đầu óc và lưỡi của tôi đều không hoạt động. Trước hết phải xin lỗi đã. Rồi nếu người ta chịu nghe, thì phải giải thích rằng đây là một tai nạn…
“…… Tôi nghĩ thế này.”
Giọng của Chinatsu cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi.
Một giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta nổi da gà, dù không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào, đổ xuống đầu tôi đang không thể ngẩng lên.
“Một thiếu niên khỏe mạnh ở tuổi mười mấy, liệu có chuyện ngã một cách vừa vặn khi đi ngang qua một cô gái không. Nhân lúc đó, lại hất cả sữa lên người… liệu có chuyện như vậy xảy ra ngoài đời thực không.”
Ít nhất trong cuộc đời tôi cho đến giờ thì chưa từng có, tôi nghĩ vậy, nhưng không thể nói ra. Một lời nói hớ hênh lúc này sẽ là một vết thương chí mạng. Tất nhiên, là đối với tôi.
“Xin lỗi, nhưng tôi không nghe lời bào chữa đâu. Cũng không có ý định nghe.”
Một cảm giác căng thẳng như bị giật chạy dọc gáy tôi.
“—!?”
Khoảnh khắc tôi nhảy lùi ra khỏi Mio, một tia sáng lóe lên ở góc trái tầm mắt tôi.
Tôi ngạc nhiên quay lại, Chinatsu đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm. Xẹt, xẹt xẹt. Trên tay cô, những âm thanh như sấm sét nhỏ liên tiếp vang lên, và những tia lửa xanh trắng bắn ra.
Trong mười bảy năm sống trong hòa bình, tôi chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy vật thật, nhưng đó là một món đồ tự vệ—một khẩu súng điện.
“Ặc.”
Chinatsu cầm nó lao đến rút ngắn khoảng cách, và đầu tôi bị đập vào mặt bếp. Fuuka hay ai đó khẽ thét lên, nhưng tôi không còn tâm trí để bận tâm đến chuyện đó.
—Kabedon.
Một cú va chạm mạnh đến mức không thể miêu tả bằng từ ngữ nhẹ nhàng như vậy, khiến tôi nghẹt thở.
Áp chặt vào bụng tôi là cảm giác cứng rắn của khẩu súng điện. Ngón tay cô ấy đặt trên công tắc ở bên hông, nhưng chưa nhấn. Nhưng, chỉ cần tôi làm sai một điều gì đó, ngón tay mảnh khảnh của Chinatsu sẽ không do dự mà nhấn công tắc.
Đầu và lưng bị dán chặt vào bếp, tim tôi đập thình thịch.
Một giọt mồ hôi chảy dài trên má. Chắc là cô ấy có tập võ, cử động của Chinatsu không hề có một sơ hở nào, và tôi không nghĩ mình có thể trốn thoát.
Vẫn áp sát vào người tôi, Chinatsu ngồi xổm xuống, chống một đầu gối lên và thì thầm một cách bình thản.
“Hừm. Giữ được bình tĩnh trong tình trạng này, cũng khá đấy nhỉ.”
… Ực, tôi nuốt nước bọt. Bị sát khí hừng hực của cô ấy áp đảo, tôi không thể thốt nên lời.
Trong lúc đó, Mio được Karin và Sorane đỡ dậy, và được Fuuka đưa cho một chiếc khăn. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi đây. Tôi hoàn toàn bị con người tên Chinatsu này áp đảo.
Đây không phải là vẻ ngoài giả tạo vì có mặt bố mẹ. Cũng không phải là vẻ mặt vô cảm lạnh lùng của vài phút trước. Cái khí chất khác thường và áp đảo mà một nữ sinh cao trung không nên có—sát khí của một con thú bị thương, đó mới là bản chất của cô ấy.
Vậy mà, một mùi hương ngọt ngào đến khó tin lại len lỏi vào mũi tôi. Mái tóc mềm mại chạm vào má. Sự tương phản đó khiến não tôi như muốn bốc cháy.
Trong không khí băng giá, không một ai dám nhúc nhích.
“—Tôi cảnh cáo một điều.”
Chinatsu cầm súng điện với ánh mắt u tối, tiếp tục bằng một giọng thấp đến mức làm đông cứng cả xương tủy.
“Đừng lại gần các em gái của tôi. Nếu không, mạng của cậu sẽ không còn đâu.”
… Đây không phải là một lời đe dọa, tôi tin chắc là vậy.
Con người này sẽ làm thật. Một khi đã nói là làm, cô ấy nhất định sẽ làm. Không chỉ súng điện, mà cả dao hay bất cứ thứ gì khác, cô ấy sẽ không ngần ngại lấy đi mạng sống của tôi.
Tất cả là vì, vâng, vì những người em gái yêu quý của mình.
“Dù bố mẹ chúng ta có kết hôn, chúng ta vẫn là người dưng. Không cần nói chuyện, không cần can thiệp. Ở nhà, ở trường, chúng tôi sẽ không bao giờ tiếp xúc với cậu nhiều hơn mức cần thiết.”
Những lời được thốt ra từ đôi môi hồng là một lời tuyên án chứa đầy sự tức giận. Không chỉ là sự tức giận đối với tôi đã làm nhục em gái cô. Tôi có cảm giác Chinatsu đang phẫn nộ và chống lại một thứ gì đó lớn hơn nhiều.
“Này, hiểu chưa? Nếu hiểu rồi, thì đừng nói gì cả mà gật đầu đi.”
Có vẻ như Chinatsu cũng là một người thiếu kiên nhẫn. Cạch, cạch cạch cạch, đầu súng điện bị ấn mạnh vào bụng tôi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, và tôi gật đầu lia lịa.
Sau khi xác nhận phản ứng đó, Chinatsu cuối cùng cũng buông tay. Cô nhanh chóng đứng dậy, lo lắng chạy đến bên Mio.
“Mio, em có sao không? Tạm thời cứ đi tắm trước đi.”
Cô vừa nhẹ nhàng đặt tay lên lưng em gái, vừa gọi các chị em khác bằng giọng vui vẻ.
“Mọi người, chúng ta bắt đầu dọn dẹp hành lý thôi nào!”
Không còn một chút tức giận hay sát khí nào, thậm chí cả dư âm của chúng cũng không còn. Gương mặt nghiêng đầy vẻ đáng tin cậy như một bức chân dung mang tên “chị cả” dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Khi không còn ai, trong phòng khách chìm trong tĩnh lặng, tôi yếu ớt tựa vào bếp và ngước nhìn trần nhà.
Đó là cuộc gặp gỡ của tôi và Chinatsu—cô nàng súng điện đáng sợ Miyasaka Chinatsu.