Nhà có năm em kế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6875

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19893

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 910

Tập 01 - Gemini 2.5 Pro Translate - Hoàn thành - Chương 3: Cô Con Gái Thứ Ba / Karin

Kể từ ngày đó, cuộc sống của tôi đã có những thay đổi nho nhỏ.

Chẳng có gì phải giấu giếm, tôi và Mio đã bắt đầu bí mật qua lại với nhau.

Mỗi khi chạm mắt tôi, Mio lại khẽ mỉm cười hoặc cúi nhẹ đầu chào. Nhưng hễ có vẻ như hành động đó sắp bị các chị em khác phát hiện, cô ấy lại vội vàng quay đi.

Khi tình cờ gặp nhau trong phòng vệ sinh, chúng tôi bắt đầu trò chuyện đôi ba câu. Phòng vệ sinh trên tầng ba có tới hai bồn rửa, nhưng có vẻ đôi lúc vẫn có từ ba người trở lên dùng cùng lúc, nên những khi ấy Mio lại lon ton chạy xuống tầng một.

Tôi trong bộ pyjama đang rửa mặt, còn Mio trong bộ đồng phục thì bắt chuyện.

“Hôm nay hơi oi bức anh nhỉ.”

“Ừ, đúng vậy. Tối qua cũng khó ngủ nữa.”

“Sắp đến lúc muốn dùng điều hòa rồi anh ha.”

“Chẳng phải vẫn còn hơi sớm sao?”

Những cuộc trò chuyện vu vơ như thế lại khá vui.

Sau khi thân hơn một chút, tôi mới biết Mio là một cô gái khá dễ bắt chuyện.

Tính cách hiền lành và ôn hòa. Khiêm tốn và hay ngượng. Dù thường cúi đầu khi chạm mắt, cô ấy vẫn sẽ ngượng ngùng mỉm cười.──Chà. Đây chính là một nàng Yamato Nadeshiko thời hiện đại.

Dù mối quan hệ với các chị em khác vẫn còn khó xử… nhưng lòng tôi đã nhẹ nhõm hơn trước một chút.

Một ngày nọ. Đó là một ngày thứ Sáu.

Sau khi ăn tối và tắm xong, tôi đang giải quyết bài tập về nhà trong phòng mình.

Sau 8 giờ tối, ngoài lúc giải lao ra tôi đều cố không ra khỏi phòng. Ấy là vì phòng vệ sinh ở tầng một cũng kiêm luôn phòng thay đồ của phòng tắm. Nếu xuống tầng một vào giờ muộn, xác suất chạm mặt các chị em khác ngoài Mio sẽ tăng vọt.

Làm xong bài tập, tôi lướt điện thoại khoảng mười lăm phút rồi bắt đầu ôn bài. Trường Eisei cũng là một trường dự bị đại học có tiếng, nên nếu lơ là việc tự học sẽ bị tụt lại ngay tắp lự. Tùy thuộc vào môn học, nhưng đầu óc tôi không đủ tốt để có thể hiểu hết mọi thứ chỉ bằng việc nghe giảng trên lớp.

“Không biết Chinatsu học hành kiểu gì nhỉ…”

Trong lúc đọc lại vở, tôi bất giác lẩm bẩm như vậy.

Trong tuần qua, tôi đã được chứng kiến tận mắt sự vẹn toàn cả văn lẫn võ của Chinatsu ở ngay bàn bên cạnh. Không chỉ vậy, ở nhà tôi cũng đã nhiều lần thấy Chinatsu chăm sóc cho các em. Mới tối hôm qua thôi, cô ấy còn bối rối chạy đến máy bán hàng tự động gần nhà sau khi nghe Sorane nói “Ể? Cô giáo bảo mang ba cái lon rỗng đến ạ?”. Cứ cái đà đó, không biết cô ấy có đảm bảo được thời gian học cho mình không nữa.

Khi sự tập trung bị gián đoạn, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường và thấy đã hơn một giờ đêm. Cũng vừa lúc xong việc, tôi bèn vươn vai và dọn dẹp bàn học. Mai là ngày nghỉ, nhưng có lẽ cũng nên đi ngủ thôi.

Tôi ghé qua phòng vệ sinh ở tầng một rồi trở về phòng. Chỉ để lại đèn ngủ, tôi ngả lưng xuống giường. Chưa đầy mười phút sau, ý thức của tôi đã trôi vào thế giới của những giấc mơ──.

…N… nặng quá.

Lơ lửng giữa mơ và thực, tôi “ưm… ưm…” rên rỉ một cách khổ sở.

Tôi muốn trở mình nhưng không được. Cứ như có một tảng đá đè lên bụng vậy. Tôi đưa tay định đẩy nó ra nhưng lại bị gạt phắt đi.

Vừa rên lên trong cơn quằn quại, tôi nhận ra.

Có lẽ đây không phải là mơ. Có thứ gì đó đang đè lên bụng tôi.

Cái gì vậy nhỉ. Chẳng lẽ… ma? Oan hồn người chết? Bị bóng đè?

Vì quá sợ hãi, cái đầu đang ngái ngủ của tôi dần tỉnh táo lại. Những tưởng tượng tồi tệ chạy dọc trong tâm trí, mồ hôi túa ra làm ướt cả bộ pyjama.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp phải hiện tượng tâm linh nào trong căn nhà này. Vì thế nên tôi không biết cách đối phó sao cho đúng. Trong lúc phân vân không biết có nên giả vờ ngủ tiếp không, tôi chợt nhận ra.

Thứ đang đè trên bụng tôi. Tôi có ký ức về nhiệt độ và cảm giác này.

──Đây, không phải là Hana sao?

Ba ngày trước, tôi đã kể cho Mio nghe về Hana. Đã lâu rồi tôi mới gọi tên Hana, nhìn ảnh của Hana, và chìm trong hồi tưởng. Phải chăng sự việc ngày hôm đó đã trở thành mồi dẫn?

Hana thường ngủ trong lồng ở tầng một, nhưng thỉnh thoảng nó lại lẻn ra và chui vào phòng tôi. Có lúc nó gối đầu lên tay tôi, có lúc chui vào chân, cũng có lúc trèo lên bụng tôi như đêm nay.

Vì biết điều đó, nên tôi không bao giờ khóa cửa phòng. Tôi vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc đến lạ kỳ mỗi khi thức dậy và thấy Hana ở trong phòng.

“…!”

Những ký ức được gợi lại khiến nước mắt rịn ra sau mí mắt đang nhắm nghiền của tôi. Chắc chắn là vậy rồi. Vì lo lắng cho tôi ở lại, Hana đã vượt qua Cầu Vồng để đến gặp tôi.

Cảm giác nặng trịch ban đầu thật kỳ quái, nhưng đến lúc này nó đã trở thành một thứ gì đó thân thương và đáng nhớ.

Tôi từ từ hé mắt, nhìn vào thứ đang đè trên bụng mình. Trong bóng tối bao trùm, tiêu điểm ban đầu còn mơ hồ dần dần rõ nét.

Rưng rưng nước mắt, tôi dè dặt gọi.

“Chẳng lẽ là Hana? …Hana, phải không?”

Và rồi, Hana đang nhìn chằm chằm xuống tôi──,

“Em đến ‘dạ tập’ đây, anh trai.”

khẽ thì thầm, nở một nụ cười ranh mãnh như tiểu quỷ.

Mà thật ra, hoàn toàn không phải Hana. Là Karin.

“………………”

Thành thật mà nói.

Tôi đang cực kỳ bối rối. Mà vốn dĩ, nếu có người anh kế nào không bối rối trong tình huống này (một đứa em gái kế chưa nói chuyện được mấy câu đang ngồi đè trên bụng mình), thì làm ơn hãy giới thiệu cho tôi.

Nhưng cảm giác mạnh nhất lại là thất vọng. Bởi vì tôi đã nghĩ rằng mình có thể gặp lại Hana, dù chỉ là một hồn ma. Vì đã thật lòng mong chờ, nên cảm giác hụt hẫng thật kinh khủng.

“Vậy à. Đây là lần đầu tiên anh bị em gái ‘dạ tập’ đấy.”

Tôi đáp lại với ánh mắt khô khốc, và Karin, trong bộ dạng hớ hênh với chiếc hoodie mỏng và quần short, chớp chớp mắt. Mái tóc thường ngày buộc hai bím giờ đang xõa trên vai.

“Thế nghĩa là, ngoài em gái ra thì có rồi à? Lúc nãy anh còn gọi Hana gì đó mà. Chẳng lẽ là bạn gái cũ?”

“…Hà.”

“Ể, không thể nào. Anh vừa thở dài à?”

Dường như đây là một phản ứng mà Karin không ngờ tới, cô ta có vẻ luống cuống.

“Ngạc nhiên thật đấy. Trông anh có vẻ chưa từng hẹn hò với con gái bao giờ.”

Cô ta vừa cắn móng tay vừa lẩm bẩm. Hình như đang hiểu lầm gì đó, nhưng giải thích từng chút một thì thật phiền phức. Vả lại, đúng là thừa hơi.

“Mà, giờ này rồi còn có chuyện gì?”

Khi tôi phản ứng một cách cực kỳ lạnh lùng, Karin vội vàng lấp liếm.

“Thì… thì là, dĩ nhiên là có chuyện rồi nhưng mà…”

Con nhỏ này, có vẻ thuộc tuýp người dễ yếu thế khi tính toán của mình bị phá vỡ. Một phát hiện mới chẳng mấy quan trọng.

“Để mai cũng được mà. Chúc ngủ ngon.”

Cổ họng tôi đã líu lại rồi.

Khi sự thất vọng cùng cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi định nhắm mắt lại, Karin với vẻ mặt hoảng hốt đã lao tới. Tưởng gì, hóa ra hai mí mắt đang chực sụp xuống của tôi bị người ta dùng sức vạch toang ra.

“Oái! Này, cô làm cái gì thế!”

“Tại anh tự tiện định ngủ còn gì!”

“Nếu tôi bị khô mắt thì cô tính sao hả!”

“Ai mà biết chứ! Với lại, thật sự không có cảm giác gì à? Bị một cô gái dễ thương thế này ‘dạ tập’ đấy? Một nam sinh cao trung khỏe mạnh thì phải thấy rạo rực chứ!”

Karin đưa ra một luận điệu khó hiểu, nhưng bị nói đến mức đó, đến cả tôi cũng phải để tâm.

Ánh mắt nhìn xuống của Karin uất ức hoe hoe, trông quyến rũ một cách kỳ lạ. Đầu ngón tay chạm vào tôi (vào mí mắt tôi), hơi thở phả vào mặt, mái tóc xõa trên vai, hương dầu gội ngọt ngào, và cả cơ thể với những đường cong mềm mại──tất cả đều quá sức hấp dẫn để có thể làm lơ.

Tôi muốn phớt lờ hơi ấm từ cơ thể đang tiếp xúc để ngồi dậy, nhưng lại sợ làm Karin ngã bị thương nên không dám manh động.

Hơn nữa, tệ ở chỗ là từ nãy đến giờ cả hai đều đang thì thầm để không ai nghe thấy. Cứ như thế này, chẳng khác nào tôi đã trở thành đồng phạm với Karin. Rõ ràng tôi đang là nạn nhân bị tấn công cơ mà.

Bình tĩnh lại nào, trái tim. Đây là em gái, đây là em gái… Tôi tự nhủ với mình nhiều lần, rồi mới khó khăn thốt ra lời.

“Cô đến đây để làm tôi rạo rực à.”

“Hả? Không phải.”

Không phải à.

“Mà này, sao cô lại lột cả chăn của tôi ra thế. Là cô làm đúng không.”

Tôi lườm cô ta từ cự ly gần. Cảm giác và nhiệt độ từ Karin truyền đến trực tiếp như vậy là vì tấm chăn đã bị vứt xuống sàn. Tôi thuộc dạng ngủ khá ngoan nên không bao giờ làm thế.

“Ừ thì,” Karin thản nhiên thừa nhận, cuối cùng cũng thả mí mắt tôi ra và giải thích.

“Tui ghét bị đánh thức khi đang ngủ.”

“…Thì sao?”

“Thế nên, tui thấy có lỗi vì đã đánh thức anh. Coi như để xin lỗi, tui cho anh nếm thử cảm giác cơ thể của tui.”

Tuyệt vời. Nghe lý do rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả. Dù khác nhau một trời một vực, nhưng cứ như đang nói chuyện với bố tôi vậy.

“Này… Cô có bạn trai rồi đúng không?”

Nhìn theo một góc độ nào đó, đây có thể bị coi là ngoại tình, tôi đã định tử tế chỉ ra điều đó, nhưng Karin lại nhếch miệng như vừa thấy sâu bọ.

“Hả? Sao anh biết chuyện đó? Ghê quá.”

Cô ta nheo mắt rồi buông lời cay độc. Tôi có được khóc không đây?

“Ba ngày trước, anh nghe Mio nói.”

“À, lúc đó à. Ra vậy. Con bé đó kể cho anh cả những chuyện như thế cơ à.”

Karin nhún vai, thả lỏng người. Vì thế, toàn bộ trọng lượng của cô ta đè nặng lên tôi. N… nặng quá.

“Bạn trai thì sao cũng được. Dù gì cũng sắp chia tay rồi.”

“…Tại sao chứ. Cãi nhau à?”

Tôi vừa chịu đựng sức nặng vừa hỏi, Karin đáp lại với vẻ mặt chán chường.

“Không phải thế. Mà vốn dĩ, ngay từ đầu đã có thích đâu.”

Tôi không hiểu nổi một nửa những gì Karin nói.

Vậy thì hẹn hò để làm gì chứ. Trước khi tôi kịp buông ra câu hỏi hiển nhiên đó, Karin đã hành động.

“A, thế này thì sao? Chắc là vui lắm nhỉ?”

Roẹt…, bàn tay Karin không chút do dự kéo khóa chiếc hoodie xuống. Ngay cả trong bóng tối, bộ móng gel điểm tô cho móng tay cô ta vẫn tỏa sáng như mang nọc độc.

“Đồ ngốc. Dừng lại, cái đó không đùa được đâu.”

Mặc kệ tôi, Karin vẫn tiếp tục hành động khiêu khích. Lộ ra là đường xương quai xanh mảnh mai đến đáng lo ngại. Và rồi, như thể phát ra một thứ ánh sáng đặc biệt ngay cả trong bóng tối lờ mờ, khe ngực trắng ngần và đầy đặn thấp thoáng hiện ra──.

“Bảo dừng lại mà!”

Tôi vươn tay, nắm lấy cổ tay Karin.

Bị tôi ép dừng lại, Karin nhìn xuống tôi và cười khẩy.

“Không sao đâu. Em đang mặc áo hai dây mà.”

Chẳng hiểu có gì là không sao, tôi buông tay Karin ra và quay mặt đi. Thế nhưng, Karin lại đặt tay lên ngực tôi qua lớp pyjama rồi cười khúc khích trong cổ họng.

“Tiếng tim đập ghê quá. Anh đang thình thịch đúng không…?”

“…Ừ. Tim anh đang đập thình thịch vì sợ hãi và sốt ruột đấy.”

“Cơ hội thế này không có lần hai đâu? Sao không nhìn cho kỹ vào?”

Tôi đưa tay lên miệng, cảm nhận nhịp đập dữ dội và thầm nghĩ.

──Con nhỏ này, nguy hiểm không thể tả.

Hoàn toàn khác với một Chinatsu luôn liều mình vì các em. Karin, với mục đích và suy nghĩ không rõ ràng, dường như đang hành động theo một ham muốn tự hủy hoại bản thân mãnh liệt đến mức thiêu đốt chính mình.

Dù bị cái tính xấu đó của cô ta xoay như chong chóng, tôi cũng không có ý định nhắc nhở. Bởi tôi nghĩ rằng, một kẻ chỉ biết tên và tuổi của cô ta như tôi có nói gì cũng vô nghĩa.

Tôi thở ra một hơi thật dài. Bình tĩnh lại nào, tôi tự nhủ. Cứ để Karin nắm thế chủ động thế này thì không ổn.

7e3ad424-e861-467f-adc1-38ab67d2e4e2.jpg

Dù sao cũng phải tiếp tục câu chuyện thôi. Mà, với việc đang bị đè thế này, không thể phủ nhận là tôi đang ở thế yếu.

“Rốt cuộc là có chuyện gì. Nói nhanh lên. Với lại kéo khóa áo vào đi.”

Tôi cố tình hỏi bằng một giọng cộc lốc, Karin “A” một tiếng rồi vỗ tay. Quên rồi à. Với lại kéo khóa áo vào.

“Đúng rồi. Nghe nói anh trai nấu ăn giỏi lắm đúng không?”

“Không, cũng không đến mức gọi là giỏi đâu.”

Đó là lời thật lòng, nhưng Karin lại cười xã giao một cách phiền phức, “À ha ha”.

“Giờ không cần khiêm tốn đâu.”

“Tôi cũng đâu có ý đó…”

Tôi nghĩ giữa việc biết nấu ăn và nấu ăn giỏi có một khoảng cách rất lớn. Bởi vì thời nay, ngay cả người không chuyên, chỉ cần có đủ nguyên liệu và điều kiện thì việc nấu một món ngon cũng không khó. Một người chỉ biết nấu theo công thức ghi trong sách hay trên mạng thì chẳng thể gọi là nấu ăn giỏi được.

Phớt lờ tiếng thở dài của tôi, Karin duyên dáng đặt ngón tay lên cằm.

“Ừm, chiều mai… à không, khoảng tám giờ tối là được rồi. Anh hãy nhìn trộm vào thùng rác nhà bếp, đừng để ai thấy nhé.”

“…?”

Tôi nhíu mày nghi hoặc.

Nhìn trộm thùng rác? Thật khó hiểu, nhưng có lẽ có thứ gì đó ở trong đó?

“Chuyện chỉ có thế thôi.”

Sau đó, Karin thật sự im bặt khiến tôi ngẩn người.

“Hả? Chỉ có thế thôi à?”

“Ừ, nhưng mà.”

Đã làm đến nước bắt chước cả trò ‘dạ tập’ rồi mà, cô ta có điên không vậy? Không biết đã đọc được gì từ vẻ mặt chết lặng của tôi, Karin bĩu môi.

“Để tránh mắt Chinatsu mà nói chuyện được với anh là siêu khó luôn đấy. Nên tui đã đợi Chinatsu ngủ rồi mới ra khỏi phòng. Mà, đang gọi điện với bạn trai thì ngủ quên mất, nên bị trễ hơn dự định.”

Lần đầu tiên tôi thấy một màn *tehepero* ngoài đời thực. Với lại, chắc chắn nửa sau mới là lý do chính.

Dù sao đi nữa, có vẻ như Karin vẫn gọi thẳng tên chị mình──Chinatsu. Mà, cô ta cũng gọi thẳng tên Mio mà. Tôi không biết thông lệ của các chị em thế nào, nhưng chuyện đó cũng không hiếm lắm sao?

“Giá mà cô ngủ quên luôn thì tốt biết mấy…”

“Xin lỗi nhé. Với một cậu trai tân thì chắc là kích thích quá rồi nhỉ.”

“Ai là trai tân hả, đồ lẳng lơ.”

“Còn mạnh miệng à. Mặt đỏ hết rồi kìa?”

Vừa cười khúc khích, ngón trỏ của Karin vừa chọc vào má tôi.

Cô ta chẳng thèm để tâm đến việc bị gọi là lẳng lơ. Phải nói là tôi đang bị coi thường, hay bị xem nhẹ ra mặt. Tôi cố tình gạt tay Karin ra một cách thô lỗ, “Dừng lại đi,” nhưng cô ta chỉ cười nham hiểm như đang trêu chọc.

──Nhưng mà.

Dù Karin có thích trêu chọc người khác đến đâu, cũng không đời nào cô ta lại đến phòng một thằng con trai đang tuổi lớn để ‘dạ tập’ chỉ vì thế. Tình huống này, dù tôi có làm gì cô ta cũng không thể phàn nàn được.

Nghĩ đến đó, tôi chợt bình tĩnh lại. Nếu Karin (đang trong bộ dạng hở hang) mà hét lên, và người bảo vệ tối thượng Chinatsu chạy đến… thì kẻ bị coi là tội phạm, chẳng phải là tôi sao?

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má tôi.

Nếu đã tính toán đến mức đó mà bày ra trò ‘dạ tập’ này, thì con nhỏ này không chỉ là tiểu quỷ. Phải gọi là ác quỷ chính hiệu mới đúng.

“Tôi không hiểu cô đang nghĩ gì.”

Tôi nói thẳng, Karin nheo mắt lại như vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm.

Từ vẻ mặt đó, tôi vẫn không thể đọc được ý đồ thật sự của cô ta. Vì vậy, tôi chỉ có thể nói thêm trong lúc bí bách.

“Chinatsu cực kỳ ghét việc tôi tiếp cận các cô. Vậy mà cô lại cố tình hành động đi ngược lại ý muốn của Chinatsu… Tôi thấy là như vậy.”

Không chỉ là việc đến ‘dạ tập’ thế này. Dựa vào cách nói chuyện lúc nãy, có vẻ Karin thay bạn trai như thay áo. Chỉ riêng điểm đó đã đi ngược lại ý muốn của một Chinatsu ghét đàn ông rồi──.

Khoan đã.

Vốn dĩ, mối quan hệ giữa tôi và các chị em trở nên rắc rối là có nguyên nhân. Chính vì tôi bị ngã đè lên Mio, nên Chinatsu mới cảnh giác cao độ với tôi và bắt các chị em phải giữ khoảng cách.

Nhớ lại thì, thái độ của Mio lúc đó cũng rất lạ. Khi tôi nói mình vấp phải thứ gì đó rồi ngã, cô ấy đã định nói gì đó.

Và người đã ngắt lời cô ấy chính là──.

“Ngày hôm đó… ngày các cô chuyển đến. Người làm tôi ngã, là cô phải không?”

“Cuối cùng cũng nhận ra rồi à.”

Karin toe toét cười.

Thứ cô ta lôi ra từ trong túi là một quả bóng nảy giống như loại hay thấy ở các lễ hội.

Có vẻ như cô ta đã lăn nó ra sàn để tôi giẫm phải. Lúc đó, Karin đang đứng dậy để đỡ Mio. Chắc hẳn cô ta đã nhanh tay nhặt lại quả bóng. Từ vị trí của Chinatsu, chắc chỉ thấy như tôi tự dưng bị ngã thôi.

Tôi chỉ muốn buông xuôi ngay lập tức, nhưng vẫn không thả lỏng cơ thể. Nếu để lộ sơ hở, không biết Karin sẽ giở trò gì.

“Tốt quá nhỉ. Chỉ cần nói tên thủ phạm thật sự, không phải là anh có thể làm lành với Chinatsu sao?”

“…Nếu làm thế, Chinatsu sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ đổ tội cho em gái mình như tôi đâu.”

“Chà, ra là cũng hiểu được đến mức đó à.”

Karin tỏ vẻ thất vọng, nhưng rõ ràng cô ta đã nghĩ rằng nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ rất thú vị.

“Cô muốn gì? Tại sao lại khiến quan hệ giữa tôi và Chinatsu trở nên tồi tệ?”

“…………”

Dù là người đã khuấy đảo mối quan hệ của chúng tôi, Karin lại im lặng như thể sự hoạt ngôn lúc nãy chỉ là giả dối. Đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống tôi có nét gì đó hao hao Chinatsu.

“Chẳng lẽ, cô phản đối việc cô Natsuki và bố tôi tái hôn à?”

Khả năng đầu tiên tôi nghĩ đến là vậy. Con cái bối rối trước việc cha mẹ tái hôn là chuyện đương nhiên. Ngay cả tôi cũng đã từng như thế.

“Không phải.”

Nhưng Karin lại nghiêng đầu. Nếu đây không phải là diễn, thì lý do nằm ở chỗ khác.

“Chỉ là chị em không có nghĩa là lúc nào cũng chung một lòng thôi.”

Nói rồi, Karin ngáp một cái thật to. Một giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

“Mà này, đã ba giờ sáng rồi đấy. Buồn ngủ lắm rồi, em về được chưa?”

“Cô…”

Nói cứ như thể tôi là một tên biến thái ép cô ta ‘dạ tập’ vậy. Có lẽ những vụ án oan được tạo ra theo cách này.

Cuối cùng tôi cũng thả lỏng vai. Nếu cô ta chịu về, tôi chẳng có lý do gì để giữ lại.

“Câu đó phải để tôi nói mới đúng. Mau biến đi cho.”

Tuy nhiên, sức nặng trên bụng tôi không hề biến mất.

Ngược lại, Karin còn ghé sát mặt vào, thì thầm bên tai tôi.

“Vậy thì, chuyện lúc nãy nhờ anh nhé. …Anh… trai?”

“…!”

Một luồng hơi thở phả vào tai khiến lưng tôi rùng mình, không chỉ vì ghê tởm mà còn vì một cảm giác khác.

Bước xuống giường, Karin liếc nhìn tôi, người vẫn đang cứng đờ, trước khi mở cửa.

“Đừng nhịn nữa, đi vệ sinh đi?”

Để lại một câu thừa thãi cuối cùng, cô ta cười nhếch mép, vẫy tay “Gặp lại sau nhé” rồi ra khỏi phòng.

Sự tĩnh lặng đã lâu không có lại trở về với căn phòng.

Tạm thời, tôi ngồi dậy, nhặt tấm chăn rơi dưới đất lên. Cẩn thận đắp lại lên người, rồi lại nằm xuống.

“…Quên hết chuyện hôm nay đi.”

Tôi vừa nói vừa nhắm mắt. Tặc lưỡi. Kẻ phá đám đã đi rồi, ngủ thôi. Tôi nghiến răng kèn kẹt. Quên hết đi rồi ngủ cho nhanh. Tôi lăn qua lăn lại trên ga giường.

──Kết luận. Tôi không tài nào chợp mắt nổi.

◇◇◇

Đúng như dự đoán, thái độ của Karin ngày hôm sau vẫn không thay đổi.

Khoảng mười giờ sáng. Với cái đầu thiếu ngủ, tôi từ tầng hai đi xuống thì vừa lúc Karin ra khỏi cửa. Trông cô ta ăn diện như vậy, có lẽ là đi chơi với bạn hoặc hẹn hò với bạn trai.

Nhận ra ánh mắt của tôi, Karin quay lại nhìn, nhưng không nói gì, cũng không thay đổi sắc mặt mà đóng cửa lại.

Chuyện đêm qua, có khi nào chỉ là một giấc mơ? Tôi muốn nghi ngờ như vậy, nhưng không thể. Bởi vì trên ga giường của tôi, có một sợi tóc dài rơi lại.

…Tôi còn có cảm giác nghe thấy một giọng nói ảo giác khó chịu “Không phải mơ đâu nhé? Cậu trai tân”, nên đã lập tức vứt nó vào thùng rác.

“A, anh…”

Tôi quay lại thì thấy Mio đang từ tầng ba đi xuống, vạt áo cardigan khẽ đung đưa.

Mio nhìn quanh rồi nhỏ giọng chào, “Chào buổi sáng ạ.”

“Chào buổi sáng, Mio.”

Mio mỉm cười, nhưng khi thấy vẻ mặt phờ phạc của tôi, cô ấy lo lắng nhíu mày.

“Anh ơi. Có chuyện gì ạ?”

Tôi bị em gái song sinh của em ‘dạ tập’, dĩ nhiên tôi không thể nói thế được.

“Mio và Karin, thật sự là song sinh nhỉ.”

“…Anh có chuyện gì với Karin-chan à?”

“K-Không. Không có gì đâu.”

Tôi vội vàng phủ nhận. Mio nhạy bén hơn tôi tưởng. Hay là, do tôi quá dễ đoán?

Nói chuyện với cái đầu tóc rối bù cũng thật xấu hổ, nên tôi một mình đi vào phòng vệ sinh.

Vừa rửa mặt bằng nước lạnh, tôi vừa suy nghĩ về ý nghĩa những lời của Karin.

“Thùng rác nhà bếp, à…”

Làm theo lời cô ta thì thật khó chịu, nhưng đúng là tôi có tò mò.

Cuối cùng, có lẽ tôi chỉ đang bị Karin giật dây mà thôi. Nghĩ đến đó thật tức tối. Món nợ vì đã khiến tôi trằn trọc mất ngủ cả đêm, tôi sẽ không bao giờ quên.

Nhưng, hôm nay là một buổi sáng thứ Bảy hiếm có. Hãy để những chuyện nhỏ nhặt lại sau.

Khi vào phòng khách để ăn sáng, trên bàn có một mảnh giấy nhắn của Mio vẫn chưa khô mực. Đúng là một cô bé luôn chu đáo.

Theo thông tin đó, ban ngày Karin và Fuuka đều đi ra ngoài. Chinatsu, Mio và Sorane cùng nhau đến Thư viện Trung tâm Tỉnh. Thư viện đó có cả khu vui chơi cho trẻ em, nên chắc Sorane sẽ không thấy chán.

Còn cô Natsuki thỉnh thoảng tôi vẫn gặp thì đang đi làm vào ngày nghỉ. Cô ấy vừa nhận được việc mới, nhưng vì khách hàng nghỉ cuối tuần nên phải sắp xếp theo họ. Nghề luật sư thật vất vả.

Bố tôi vẫn chưa về sau chuyến công tác. Theo thói quen của ông, tôi đoán lần gặp mặt tiếp theo chắc phải hai, ba tuần nữa.

Vậy có nghĩa là, ở nhà chỉ có mình tôi.

Nhưng thế lại hay. Tôi quyết định xem hết các bộ phim đã ghi lại trong phòng khách. Dịch vụ streaming cũng tiện lợi, nhưng tôi cũng thích xem trên màn hình lớn của TV.

Hôm nay tôi tập trung vào các bộ phim hình sự nhiều tập, vừa xem vừa bình luận một mình kiểu “Tên này đáng nghi quá”, “Sao lại bất cẩn quay lưng lại thế kia. Chắc chắn sẽ bị đâm cho xem”, vừa theo dõi cuộc chạy đua và những chiến công của các nhân vật chính. Đã lâu rồi tôi mới có một ngày nghỉ trọn vẹn như vậy.

Trong lúc đó, khi nấu bữa trưa tôi cũng đã thử ngó vào thùng rác, nhưng chỉ có rác của hai ngày tích lại. Dù nhìn kỹ từ trên xuống, cũng chẳng có gì lạ.

──Mà khoan, bọn họ có nấu ăn không nhỉ?

Bất chợt, một câu hỏi nảy ra.

Nấu ăn là một công việc tạo ra khá nhiều rác. Vỏ rau củ, khay đựng thịt, giấy gói, vân vân… nhưng trong thùng rác chỉ có rác tôi vứt và giấy ăn.

Nhìn kỹ lại, dao và thớt thì không nói, nhưng vị trí cất nồi và chảo dường như cũng không thay đổi chút nào. Bên trong tủ lạnh cũng vậy.

Nếu tôi là một cảnh sát kỳ cựu với con mắt quan sát và khả năng suy luận xuất sắc, có lẽ bí ẩn đã được giải đáp ngay lúc này. Nhưng một học sinh cao trung quèn như tôi chỉ bị cơn đói trước mắt làm phân tâm, “Cơm còn thừa, trưa nay làm cơm rang là được rồi.”

Chiều tối, Chinatsu và mọi người trở về. Nghe tiếng động, có vẻ họ đã lên thẳng tầng ba. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã gần sáu giờ tối, nên quyết định nấu bữa tối luôn.

Cả ngày chỉ xem TV nên tôi cũng không đói lắm. Vì có thịt ba chỉ, tôi đã làm món thịt xào rau củ và salad đậu phụ cá cơm. Canh kiểu Trung Hoa từ bữa trưa vẫn còn nên tôi hâm nóng cả nồi.

Kênh TV bật bừa đang chiếu một chương trình ẩm thực. Tempura tôm sakura, được mệnh danh là báu vật của vịnh Suruga, trông ngon quá… Tôi đang mê mẩn qua màn hình thì Chinatsu và mọi người lục tục đi xuống phòng khách.

Bị đuổi ra khỏi phòng khách, tôi đi cọ rửa bồn tắm rồi đun nước nóng. Tắm xong, tôi đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám cho đến tám giờ tối. Đúng giờ Karin đã hẹn.

“…Thử đi xem sao.”

Gấp cuốn sách đang đọc dở lại, tôi ra khỏi phòng. Xuống được nửa cầu thang, tôi nhận ra đèn phòng khách vẫn sáng. Mà, giờ này có người ở đó cũng phải thôi.

Tôi nín thở, từ từ mở cửa phòng khách.

Ở đó──Chinatsu, Fuuka và Sorane đang xem TV.

“Ặc,” tôi suýt nữa thì buột miệng. Lại đúng bộ ba này. Nếu là Mio, hay thậm chí là Karin thì đã không sao… đúng là đen đủi.

Đi ra rồi quay lại có vẻ kỳ lạ, nên tạm thời tôi ngồi vào bàn ăn. Chắc một lúc nữa Chinatsu và mọi người sẽ đi thôi. Cứ bình tĩnh chờ đợi là được.

Chinatsu một tay đang lăn con lăn bụi trên thảm, còn Sorane thì uể oải nằm dài trên bàn kính. Fuuka đang chăm chú dũa móng tay.

“Đi lễ đền Ise à. Đúng là, đời người phải đi một lần nhỉ.”

“Sorane muốn ăn Akafuku~”

“Nghe nói loại mới ra lò đặc biệt ngon đấy ạ.”

Ba người thỉnh thoảng nói chuyện trong khi xem chương trình du lịch, mãi không chịu rời khỏi TV. Không phải là họ đặc biệt hứng thú với nội dung chương trình, mà có cảm giác như họ đang tận hưởng khoảng thời gian thư giãn sau bữa tối.

Như thể chợt nghĩ ra điều gì, Fuuka đổi chủ đề.

“Mà này Sorane, em kết bạn được chưa?”

“Được rồi ạ! Bạn thân nhất của em là Yukari-chan và Sana-chan!”

Sorane đắc ý giơ tay chữ V.

“Còn chị Fuunee thì sao?”

“Tất nhiên rồi. Đó là nhiệm vụ đầu tiên của một học sinh chuyển trường mà.”

Fuuka ưỡn ngực. Mà, hai người này trông dễ gần, chắc cũng giỏi hòa đồng với người khác.

Lúc đó, ánh mắt của Sorane hướng về phía Chinatsu.

“Còn chị Natsunee?”

“Chị thì…”

Diễn biến này khiến cả tôi cũng bất giác căng thẳng. Chinatsu định trả lời thế nào đây. Cho đến giờ, tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện thân mật với ai ngoài Asahina và Yaku cả.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, Chinatsu vừa chạm vào tóc vừa trả lời.

“Ừ-Ừm. …Khoảng một trăm người thì phải?”

──Này! Tôi suýt nữa thì bật ra lời châm biếm.

Nói dối. Cô gái này, đang ngang nhiên nói dối.

Nghe kỹ thì giọng cô ấy hơi run, và đuôi câu cao lên một cách ngượng ngùng, nhưng có vẻ Sorane và mọi người không nhận ra.

“Một trăm người!? Ể, chị nói một trăm người á!?”

Sorane lặp lại với một giọng lớn đến át cả tiếng TV. Chắc con bé không nhận ra rằng mình đang gần như xát muối vào vết thương.

“Chị Natsunee giỏi quá! Sorane mới có khoảng mười người thôi!”

“Quả nhiên chị Chinatsu-oneesama có đẳng cấp khác hẳn ạ.”

Có lẽ vì phản ứng quá tốt của các em gái mà không thể rút lui được nữa, Chinatsu còn nói thêm những điều không cần thiết.

“M-Mà, với chị thì dễ thôi. Chị dự định sẽ thống trị toàn trường trong tương lai.”

Một phát ngôn đầy mạnh mẽ, không giống của một người đã nói dối số bạn bè lên đến hai con số.

“Thống trị!? …Thống trị là gì ạ?”

“Là đặt dưới sự cai quản của mình đấy ạ. Em rất mong chờ đến ngày chị Chinatsu-oneesama ngự trị với tư cách là người thống trị trường Eisei!”

Cố gắng nén cười, tôi sực tỉnh bởi giọng nói từ TV “Đây là bản tin tám giờ tối”. Không phải lúc để cười cợt cuộc trò chuyện của Chinatsu. Tôi có một mục đích cao cả là nhìn trộm thùng rác cơ mà.

Chinatsu và mọi người đang mải nói chuyện, hay là thử đến gần nhà bếp xem sao. Không, có lẽ thế quá nguy hiểm…

Trong lúc tôi đang vạch kế hoạch, có tiếng động từ phía cửa ra vào. Ngay sau đó, cửa phòng khách mở ra.

“…………”

Người xuất hiện là Karin trong im lặng.

“Về rồi à. Hơi muộn đấy, Karin.”

Chinatsu, người đầu tiên chuyển mắt từ TV sang Karin, lên tiếng nhắc nhở. Các chị em khác cũng lần lượt nói “Về rồi à~”, “Chào mừng chị đã về ạ”, trong khi Karin không nhìn ai mà chỉ lẩm bẩm “Em về rồi”. Một thái độ cộc lốc đúng kiểu một cô con gái đang trong thời kỳ nổi loạn.

Sau đó, cô ta liếc nhìn tôi đang ngồi trong tư thế Gendo ở bàn ăn, rồi lại nhìn các chị em đang uể oải, và thở ra một hơi nhỏ như đã hiểu ra điều gì.

Karin trước tiên gọi Fuuka.

“Fuuka. Cuốn tạp chí em nói lần trước, giờ chị cho mượn này.”

“Ôi, thật ạ? Vậy em xin phép qua phòng chị nhé!”

“Sorane chưa tắm đúng không. Mau đi tắm đi.”

“Đúng rồi! Chị Natsunee, đi tắm chung đi!”

“Thiệt tình. Thôi được rồi… đợi chị vứt rác đã nhé.”

──Ba người đang uể oải, giải tán trong nháy mắt.

Đó là một màn dẫn dắt tài tình, dựa trên việc nắm bắt đặc tính của từng người. Trong khi tôi còn đang thán phục, Karin đứng trước chiếc TV đã tắt, không nhìn tôi mà nói như thể độc thoại.

“Coi như lần này tôi cho anh nợ.”

“À, à. Cảm ơn nhé.”

Có lẽ cô ta cố tình vào phòng khách là vì lo cho tôi. Khi tôi cúi nhẹ đầu, Karin thở dài một cái ra chiều… thật là phiền phức, rồi rời khỏi phòng khách.

Sau khi tiễn cô ta bằng ánh mắt biết ơn, tôi chợt sực tỉnh.

Ủa, có gì đó không đúng. Tại sao tôi lại phải cảm ơn con nhỏ đó chứ. Vốn dĩ người giao cho tôi cái nhiệm vụ bí ẩn này là Karin cơ mà.

“Mà này, Karin… chỉ không nói chuyện với Chinatsu thôi nhỉ.”

Chẳng lẽ hai người đó thật sự không hợp nhau?

Tôi vò đầu, nhưng giờ không phải lúc cho chuyện đó. Trước khi có ai quay lại, tôi phải nhanh chóng kiểm tra bên trong thùng rác.

Tôi đứng dậy, nhanh chân di chuyển đến nhà bếp và đứng trước thùng rác.

Tôi đạp vào bàn đạp, mở nắp thùng rác dung tích lớn. Lượng rác đã tăng lên đáng kể so với lúc trưa. Có cả khăn ướt lau bàn và băng dính bẩn lột từ con lăn bụi. Chắc là do Chinatsu vừa vứt vào.

Điều kỳ lạ là những thứ rác đó lại được trải đều. Nếu chỉ vứt bừa vào thì đáng lẽ không thể như thế này được.

──Chẳng lẽ, đây là một màn ngụy trang?

Có lẽ, bên dưới có thứ gì đó được giấu đi. Có thứ mà Karin muốn cho tôi xem.

Tôi bắt đầu căng thẳng, nuốt nước bọt. Dù không muốn, tôi vẫn dùng một tay gạt đám rác qua một bên, lôi ra thứ đang nằm ngủ bên dưới.

Thứ hiện ra là một chiếc túi ni lông bình thường của cửa hàng tiện lợi. Cỡ đại.

Quai túi được buộc chặt cứng, có vẻ không dễ gì gỡ ra được. Không còn cách nào khác, tôi đành lấy kéo cắt phần quai.

Mở chiếc túi ra, tôi trợn tròn mắt.

“Đây là…”

◇◇◇

“Này Mio. Về chuyện ăn uống, em có gặp khó khăn gì không?”

Mio chớp chớp mắt.

Sáng hai ngày sau. Thứ Hai tại phòng vệ sinh. Hôm qua tôi không có cơ hội nói chuyện với Mio, nên việc xác nhận bị dời sang hôm nay.

Ban đầu tôi định hỏi Karin, nhưng rồi lại thôi. Nếu cô ta có ý định giải thích từ đầu cho tôi, thì đáng lẽ đã nói thẳng mọi chuyện trong đêm ‘dạ tập’ đó rồi.

“Đặc biệt là bữa tối chẳng hạn.”

Mio ngước nhìn trần nhà, đăm chiêu suy nghĩ. Giống như Karin, Mio cũng khó dậy sớm, nên phản ứng chậm hơn hẳn. Nhưng tôi cảm nhận được sự thả lỏng của cô ấy so với lần đầu gặp mặt, và cảm thấy hơi vui.

“À…”

Mio, đang chải tóc bằng lược, dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

“Anh, quả nhiên cũng nhận ra rồi nhỉ.”

Thật ra tôi chẳng nhận ra gì cả, nhưng để tránh làm câu chuyện phức tạp, tôi cứ gật đầu.

“Bọn em, bữa tối thường ăn cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi hoặc đồ ăn sẵn ở siêu thị. Vì không biết nấu ăn ạ…”

Sự thật được tiết lộ đã chứng thực cho những gì có trong túi rác lúc tám giờ tối.

Bên trong đó, có lẽ là hộp cơm tiện lợi và đũa dùng một lần của bốn người trừ Karin. Để chắc chắn, tối qua tôi đã kiểm tra lại, và đúng là có cả hộp đồ ăn sẵn và hộp cơm của cửa hàng Shizutetsu bị vứt đi.

Sở dĩ tôi không nhận ra từ trước đến nay là vì tôi luôn rời khỏi phòng khách trước khi các chị em bắt đầu ăn. Mà nếu có cố ở lại, chắc cũng sẽ bị Chinatsu đuổi đi.

Karin chỉ định thời gian tám giờ tối là vì đó là lúc rác từ các hộp cơm chưa bị lấp đầy. Nói cách khác, Chinatsu đã cố tình giấu tôi chuyện ăn uống của họ. Với một người cầu toàn như Chinatsu, có lẽ cô ấy không muốn để lộ điểm yếu của mình.

“Không biết nấu ăn nghĩa là, không giỏi thôi à?”

“Ừm, mẹ và chị Chinatsu thì đúng là vậy ạ.”

Mio ngập ngừng, mắt đảo quanh như không biết giải thích thế nào.

“Mẹ đã quên tắt bếp mấy lần làm suýt cháy nhà. Còn chị Chinatsu thì, món ăn trông rất ngon, nhưng mà vị của nó, rất là… kinh khủng…”

Mio ngập ngừng. Lông mày cô ấy nhăn lại một cách đau đớn, có lẽ là đang nhớ lại hương vị rất kinh khủng của món ăn do Chinatsu nấu.

“Thế nên hồi tiểu học, em đã cố gắng nấu cơm thay cho hai người, và bị dao cắt vào tay. Từ lúc đó, chị Chinatsu đã cấm nấu ăn trong nhà.”

“Ể? Cấm tất cả mọi người?”

“Vâng. Dĩ nhiên là bọn em vẫn tham gia các buổi thực hành nấu ăn ở trường… nhưng em cũng không nấu giỏi được ạ.”

Nghe đến đó, tôi thở dài.

“Bảo bọc quá mức rồi đấy.”

Mio mỉm cười, đuôi mày cụp xuống. Có vẻ cô ấy không biết nên đáp lại thế nào.

“Ở nhà cũ, bố… bố ngày xưa cũng thỉnh thoảng nấu cho bọn em.”

Nói đến đó, Mio im bặt.

Tôi không thể bất cẩn động đến chủ đề về người cha, nên tôi chuyển sang suy nghĩ về chuyện ăn uống. Không phải là xấu, nhưng ngày nào cũng ăn cơm hộp và đồ ăn sẵn ở cửa hàng tiện lợi thì chắc chắn sẽ mất cân bằng dinh dưỡng. Nhất là trong giai đoạn đang tuổi ăn tuổi lớn.

Đồng thời, cuối cùng tôi cũng hiểu được mục đích của Karin. Cô ta kiểm tra tài nấu ăn của tôi là vì chuyện này.

Cảm giác như bị dắt mũi khiến tôi không cam lòng──nhưng đã biết chuyện của các chị em, tôi cũng không thể làm ngơ.

“Mio. Bữa tối hôm nay, em có thể để anh nấu được không?”

Trước lời đề nghị đột ngột của tôi, Mio rõ ràng đang bối rối.

“N-Nhưng mà, không thể làm phiền anh được.”

“Không phải là phiền phức gì. Đây chỉ đơn thuần là tự tôi muốn làm thôi. Thế nên, em cứ nói dối với các chị em khác là được. Cứ nói là Mio đã nấu.”

“…Lời nói dối đó, khả năng cao sẽ bị bại lộ ạ.”

Mio ngượng ngùng nói. Đúng là vậy.

“Vậy thì cứ nói là mẹ của Chiyu-chan nhà bên cạnh đã nấu cho. Coi như là để cảm ơn vì đã cứu Shina.”

Tôi từng nghe nói rằng bí quyết để nói dối không bị phát hiện là trộn lẫn sự thật vào trong lời nói dối. Chinatsu và mọi người mới chuyển đến nên chưa có giao lưu với hàng xóm, chắc sẽ không dễ bị phát hiện đâu.

“N-Nếu vậy thì.”

Sau một hồi đắn đo, Mio đã đồng ý.

“Vậy, em có thể cho anh biết sở thích và dị ứng của mỗi người được không?”

“Mio~? Em đâu rồi?”

Giọng nói vọng ra từ sau cánh cửa đóng kín khiến tôi cứng người. Có vẻ chúng tôi đã nói chuyện quá lâu.

Tôi thầm chửi rủa Chinatsu vì đã làm phiền, rồi làm động tác chém tay xin lỗi Mio.

“Mio, xin lỗi. Chuyện vừa rồi để lúc khác…”

Thì Mio lôi sổ tay học sinh ra từ trong túi. Sau khi viết gì đó vào trang ghi chú phía sau, cô ấy xé roẹt nó ra.

“Đ-Đây, là ID của em ạ.”

Đầu óc chưa kịp theo kịp, tôi im lặng nhận lấy mảnh giấy.

“Ừm, em muốn gửi tin nhắn. Anh đăng ký đi ạ…!”

Để lại lời nhắn với khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy vội vã rời khỏi phòng vệ sinh.

Sau khi tiếng bước chân của Mio xa dần, tôi bất giác giơ hai tay lên, cầm mảnh giấy.

“Ồ…”

Làm sao đây. Bất ngờ lại có được thông tin liên lạc của một cô gái.

Mà, tôi vốn đã biết số liên lạc của Asahina từ xưa, nên đây là người thứ hai… nhưng cảm giác thật khó tả, vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Vì thế nên tôi hoàn toàn không quen với việc đăng ký ID, phải loay hoay một lúc mới ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc đó, Chinatsu và mọi người đã đi học từ lâu rồi.

Ra khỏi nhà, những con bướm xanh và ong nghệ đang tự do bay lượn bên những luống hoa đây đó. Theo dự báo thời tiết, nhiệt độ ban ngày là hai mươi ba độ. Sẽ là một ngày dễ chịu.

Không thấy bóng dáng Chinatsu và mọi người ở ga Kusanagi. Chắc họ đã đi chuyến trước.

Nhân tiện, tên gọi Kusanagi nghe nói có nguồn gốc từ truyền thuyết về hỏa nạn của Yamato Takeru. Truyền thuyết kể rằng, khi Yamato Takeru no Mikoto bị tấn công bằng lửa, ngài đã dùng thanh gươm Ame no Murakumo no Tsurugi—còn gọi là thanh kiếm Kusanagi—một trong Tam Chủng Thần Khí, để cắt cỏ và thổi ngọn lửa về phía quân địch, nhờ đó mà thoát nạn.

Đi hết con dốc lên, có một ngôi đền Kusanagi thờ Yamato Takeru no Mikoto. Nghe nói vào ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, cô Natsuki và mọi người cũng đã đến đền chào hỏi.

Tôi khá thích thành phố này. Kusanagi, được biết đến như một khu dân cư cao cấp mới nổi, cũng là một khu vực văn giáo với nhiều trường học, thư viện và bảo tàng. Cảnh quan và giao thông đều tốt, nhưng không ồn ào như khu vực quanh ga Shizuoka mà có một không khí yên tĩnh. Nghe nói nó còn được gọi là “Jiyugaoka của Shizuoka”.

Đi dạo trong thành phố, lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười của trẻ con từ đâu đó vọng lại. Nếu không có, có lẽ sẽ hơi buồn một chút.

Vừa lên chuyến tàu tiếp theo, một tin nhắn từ ID của Mio mà tôi vừa đăng ký đã gửi đến.

Mio, có lẽ đang lắc lư ở phía trước trên cùng một tuyến đường sắt, đã liệt kê một cách cẩn thận những món ăn yêu thích, ghét và tình trạng dị ứng của sáu người, bao gồm cả cô Natsuki. Tôi gửi lại ‘Cảm ơn em’ rồi gõ thêm vài chữ với ý định trò chuyện phiếm.

‘Hôm nay lúc tan học anh sẽ đi mua sắm.’

Vài giây sau, Mio trả lời.

‘Em sẽ đi cùng anh.’

“Ể?”

Tôi bất giác thốt lên. Bị mọi người xung quanh liếc nhìn, tôi vội ho khan để chữa ngượng.

Trong đầu hiện lên nụ cười dịu dàng như đang tỏa ra ion âm của cô ấy.

Mio và tôi, hẹn hò? ──Không phải, là đi mua sắm cùng nhau. Đầu óc tôi đã quên mất cuộc trò chuyện ngay trước đó, có vẻ tôi cũng đang phấn khích lắm rồi.

Tôi gõ trả lời bằng bàn tay hơi rịn mồ hôi.

‘Không cần đâu. Anh quen rồi, một mình anh là được.’

‘Em nghĩ mình có thể giúp xách đồ.’

Phải nói là lễ phép, hay là trọng tình nghĩa đây. Có vẻ đối phương không có ý định nhượng bộ, nên tôi đành cảm kích nhận lời.

Gần trường hoặc ở nhà ga có khả năng bị người khác nhìn thấy, nên chúng tôi quyết định hẹn nhau lúc bốn giờ chiều trước cửa hàng Shizutetsu. Cuộc trao đổi kết thúc cũng là lúc tàu vừa đến ga Shin-Shizuoka.

Đến trường vào lớp, Hiruoka gọi tôi.

“Chào, Riku. Sáng ra đã cười tủm tỉm gì thế?”

“Ể?”

Bị chỉ ra, tôi nghiêm mặt lại. Có vẻ dư âm của cuộc trò chuyện với Mio đã hiện cả ra mặt. Phải cẩn thận mới được.

Dù nghĩ vậy, nhưng suốt giờ học tôi gần như lơ đãng chỉ nghĩ về bữa tối.

Ngay từ đầu nấu món khoái khẩu của một ai đó cũng được, nhưng có thể sẽ bị cho là không tự nhiên. Một nhiệt độ vừa phải như… người hàng xóm mang tặng món tủ của mình để tỏ lòng biết ơn… chắc là phù hợp.

Vì cứ mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi đã bị gọi mấy lần trong giờ học. Tôi muốn tự khen mình vì đã cố gắng nặn ra câu trả lời.

Giờ học dài hơn mọi khi cuối cùng cũng kết thúc, và giờ tan học đã đến.

Không la cà, tôi đi thẳng về nhà. Năm phút trước giờ hẹn, tôi đã đến trước cửa hàng Shizutetsu Kusanagi, nơi liên kết với một cửa hàng một trăm yên.

Ở đó, Mio đã đứng đợi sẵn. Mio, đang lo lắng nhìn quanh ở một góc lối ra vào, vừa thấy tôi đã lại gần, mái tóc ngắn đặc trưng khẽ nảy lên.

“Xin lỗi. Để em đợi lâu à?”

“Không ạ. Em cũng vừa mới đến thôi.”

Cứ như một buổi hẹn hò, suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu tôi. Tôi lắc nhẹ đầu xua đi những ý nghĩ vẩn vơ, Mio hỏi.

“Hôm nay, mình mua gì ạ?”

“À, đây này.”

Tôi lấy ra từ túi áo một mảnh giấy ghi những thứ cần mua. Nếu không ghi lại, lát nữa sẽ quên mất. Dùng chức năng ghi chú trên điện thoại cũng được, nhưng mỗi lần mở khóa màn hình lại phiền phức.

Mio đọc qua tờ giấy rồi ngước lên nhìn tôi.

“Anh đã quyết định thực đơn rồi ạ?”

“Ừ. Em có muốn biết không?”

Cũng không phải chuyện gì cần giữ bí mật. Mio liền nắm hai tay trước ngực, lắc đầu nguầy nguậy.

“K-Không sao đâu ạ. Em sẽ để dành sự háo hức.”

Tôi cười đáp lại, “Hiểu rồi.”

Trong khu bán hàng có nhiều bà nội trợ và người lớn tuổi đang đi mua sắm cho bữa tối. Không có học sinh nào như chúng tôi, nên tôi cảm thấy khá thoải mái. Xác suất gặp người quen ở đây không phải là không có, nhưng rất thấp.

Trong cửa hàng, Mio đẩy xe hàng giúp, còn tôi thì cứ thế bỏ hàng vào giỏ. Hôm nay khoai tây rẻ thật may mắn.

“Em đến đây mấy lần rồi à?”

“Vâng. Nhưng chủ yếu là xem quầy cơm hộp và đồ ăn sẵn thôi ạ… À, hôm nay em đã xung phong đi mua đồ nên anh không cần lo đâu.”

“Ồ, may quá. Vậy thì cả nhà có thể cùng ăn rồi.”

Nếu không có sự sắp xếp này, món ăn của tôi và cơm hộp đã đụng hàng nhau.

Trong lúc tôi đang cảm kích sự chu đáo của Mio, cô ấy định nói gì đó.

“Ừm, anh có cùng…”

“Hửm?”

Tôi hỏi lại, cô ấy lại lắc đầu nguầy nguậy.

“K-Không có gì đâu ạ. …A, đằng kia có mayonnaise kìa. Mình đi thôi.”

Có vẻ cô ấy đã nhớ nội dung tờ giấy, Mio dẫn tôi đến quầy hàng.

Tôi mỉm cười trước sự đáng tin cậy của cô ấy. Như thế này thì, không phải là một buổi hẹn hò, mà là…

“Trông cứ như vợ chồng son nhỉ.”

Một giây sau, một tiếng “Rầm!” lớn vang lên. Là do Mio đã đâm cả xe hàng vào kệ hàng trước mặt.

“M-Mio? Em có sao không!?”

Hàng hóa không bị rơi, nhưng cô ấy thì ngồi bệt xuống đất. Chắc bị va phải chỗ hiểm, Mio run rẩy, xoa trán, mắt rưng rưng.

“Em, không sao, ạ.”

“Xin lỗi, tại anh nói mấy lời vớ vẩn.”

“K-Không đâu ạ…”

Dù có một sự cố như vậy, việc mua sắm vẫn diễn ra suôn sẻ.

Tôi để Mio xách chiếc túi sinh thái nhẹ hơn, rồi chúng tôi cùng về nhà. Có vẻ cô ấy định ở lại giúp tôi nấu ăn, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Nếu để Chinatsu thấy chúng tôi đường hoàng ở cùng nhau thì sẽ rất khó giải thích. Mà tôi cũng không quen nấu ăn khi có người khác nhìn.

Đầu tiên, tôi đeo tạp dề, rửa tay thật kỹ từ trong móng tay đến khuỷu tay.

Lau khô tay bằng một chiếc khăn sạch, tôi nhìn vào căn bếp.

“Được rồi, làm thôi!”

◇◇◇

Sau khi ăn tối sớm, tôi gửi tin nhắn cho Mio khi gần đến bảy giờ.

‘Sắp tới, nhờ em hâm nóng đồ ăn được không?’

‘Vâng ạ!’

Sau lời đồng ý vui vẻ, là tiếng bước chân của một người từ trên lầu đi xuống.

Nghe thấy tiếng người đó mở cửa phòng khách, tôi gửi thêm một tin nhắn nữa. Đó là chỉ dẫn về việc hâm nóng món nào và trong bao lâu. Vì có vẻ Mio không muốn biết trước món ăn, nên tôi đã tạo ra một khoảng thời gian chờ.

Mio nói rằng mình không giỏi nấu ăn, nhưng cô ấy đã nhận nhiệm vụ “chỉ hâm nóng thôi thì được”. Thật ra tôi muốn phục vụ đồ ăn mới nấu, nhưng vì khó nên đành chịu.

Vài phút sau, tiếng bước chân của nhiều người vang lên từ trên đầu rồi đi xuống. Một lúc sau, tôi rón rén ra khỏi phòng.

“Như mọi khi, vị cũng không tệ đâu nhưng mà…”

Từ trước đến nay, người duy nhất tôi nấu cho ăn là bố tôi, nên tôi không thể không lo lắng. Vì vậy, tôi quyết định sẽ tự mình lắng nghe nhận xét của các chị em. Tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cả những lời khen chê lẫn mắng mỏ.

Tôi nấp ở một góc cầu thang gần tầng một để có thể chạy đi ngay lập tức. Vừa ôm gối trên bậc thang lạnh lẽo, tôi vừa vểnh tai lên nghe.

Ngay sau đó, giọng của Sorane vang lên qua cánh cửa.

“Oa, cơm trứng cuộn!”

…Tốt, phản ứng đầu tiên không tệ.

Sau khi đắn đo, tôi đã quyết định thực đơn bữa tối là cơm trứng cuộn, salad khoai tây và súp consommé. Tôi nghĩ rằng những món ăn kinh điển như thế này sẽ được yêu thích hơn là những món độc lạ.

Thêm vào đó, cơm trứng cuộn là món tôi thích và cũng là món tủ của tôi. Tôi quyết định sẽ ra quân bằng món mình tự tin nhất.

“Cái này, sao lại có ở đây? Không phải Mio nấu đúng không?”

“Ừm… là cô hàng xóm, nấu cho bọn mình…”

Mio giải thích với Chinatsu bằng một giọng lí nhí. Vốn dĩ cô ấy đã không giỏi nói dối, nên giọng điệu càng thiếu tự tin và lắp bắp hơn mọi khi. Cố lên, tôi thầm gửi lời động viên.

“Hàng xóm nào?”

Giọng Chinatsu sắc như một viên cảnh sát khiến trán tôi rịn mồ hôi.

Với một người cẩn trọng như Chinatsu, tôi bắt đầu lo lắng rằng cô ấy đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi đang nấp sau lưng Mio.

“L-Là nhà Haruhara. Lần trước, bọn em đã cứu con mèo của nhà cô Haruhara…”

“Mèo?”

“Này. Giờ thì nên ăn lúc còn nóng không phải sao.”

Giọng Karin xen vào.

Ồ, tôi thấy bất ngờ. Karin thường hay ăn ngoài, nhưng hôm nay lại về nhà. Tôi không báo trước là sẽ nấu bữa tối… có lẽ cô ấy đã đoán ra từ thái độ của Mio chăng. May mà tôi đã chuẩn bị sẵn năm phần.

Nhờ sự trợ giúp của Karin, Chinatsu đã ngừng tra hỏi. Vừa thở phào nhẹ nhõm, tiếng đồng thanh “Itadakimasu” lễ phép vang lên.

Trong lúc tôi đang đè nén trái tim đang đập thình thịch và nín thở, thì.

“Ưm~~~~!”

Vang vọng ra cả hành lang là giọng nói của Sorane và Fuuka, một tiếng kêu sung sướng khi ăn được món gì đó ngon hơn cả tưởng tượng.

Một nhịp sau, Chinatsu mắng, “Sorane, ngồi yên ăn đi.” Có vẻ Sorane đã đứng dậy và nhảy tưng tưng.

“Tại vì, tại vì ngon lắm ạ! Trứng mềm ơi là mềm! Sốt cà chua ngọt ơi là ngọt!”

Sorane nói liến thoắng với giọng điệu phấn khích. Tôi gật đầu lia lịa, đúng rồi, đúng rồi.

Nói là cơm trứng cuộn nhưng có rất nhiều loại, nhưng món tôi làm là loại kinh điển. Trên lớp cơm gà xào bơ là một lớp trứng mềm mịn được tạo hình cẩn thận. Tôi đã hào phóng dùng hai quả trứng cho mỗi người, và trộn thêm sữa vào trứng để tạo cảm giác no nê hơn.

…Tôi cũng đã cho cả ớt chuông và đậu Hà Lan mà con bé ghét vào, nhưng có vẻ Sorane không nhận ra. Công sức thái nhỏ của tôi đã không uổng phí.

“Ừm…. Rất, ngon.”

Mio lẩm bẩm như đang nhấm nháp từng từ.

“Salad và súp cũng rất ngon ạ! Chị có thể cho gọi đầu bếp ra được không ạ?”

Khi Fuuka hào hứng nói, Mio đã thành thật trả lời “Anh ấy về rồi ạ”, khiến tôi bật cười. Thật ra thì đang ở gần đây thôi.

“Ôi, tiếc quá. Có suất ăn thêm không ạ?”

“Anh… người hàng xóm nói là có súp đấy. Để em múc cho nhé.”

A, nguy hiểm quá. Mio suýt nữa thì gọi tên tôi.

Mà Fuuka ăn khỏe thật. Với vẻ ngoài đó, không ngờ lại có sức ăn dồi dào như vậy.

Ngoài ra, tôi không biết phản ứng của Chinatsu hay Karin thế nào, nhưng việc họ im lặng ăn có lẽ có thể coi là không có gì để phàn nàn.

“Được rồi!”

Phản ứng tốt hơn cả tưởng tượng, tôi khẽ giơ nắm đấm ăn mừng.