Sau Tuần lễ Vàng. Thứ Tư, ngày 7 tháng 5.
Việc cả nhà tụ họp đông đủ trong sinh nhật Chinatsu đã cho thấy rõ một điều: cả bố và cô Natsuki dường như đã cố gắng xin nghỉ phép để chuẩn bị cho kỳ nghỉ dài đầu tiên của gia đình mới. Nghe nói cô Natsuki đã rất vất vả vì vừa mới chuyển sang văn phòng mới, nhưng may mắn là cấp trên và đồng nghiệp đều là những người thấu tình đạt lý.
Thế nhưng thật đáng tiếc, tôi và Chinatsu không có lấy một ngày nghỉ nào trong Tuần lễ Vàng.
Ấy là bởi vì, vào ngày sau sinh nhật của Chinatsu, cảnh sát đã dễ dàng xác định được vị trí của chúng tôi từ số điện thoại lúc gọi báo và đến tận nhà “đón”. Cảnh sát Nhật Bản đúng là giỏi thật.
Tôi và Chinatsu bị đưa đến sở cảnh sát và phải trả lời thẩm vấn liên tục suốt bốn ngày. Dù rất mệt mỏi, nhưng chúng tôi không thể không hợp tác điều tra, nên đã đối mặt với việc này bằng một thái độ nghiêm túc.
Chúng tôi còn phải đến cả nhà máy bỏ hoang đó, bị hỏi dồn dập những câu hỏi chi tiết như đã đi theo tuyến đường nào, đã chạm trán với hung thủ ở đâu. Dựng lại hiện trường, là nó đấy. Nhân tiện, họ cũng lấy luôn dấu vân tay của người hợp tác.
Sang ngày thứ hai thì Chinatsu đã tỏ ra chán nản, đến ngày thứ tư thì mắt cô ấy đã vô hồn, nhưng thú thật là tôi lại khá phấn khích, vì cứ như một chuỗi sự kiện chỉ có trên phim vậy.
Theo lời cảnh sát, cô bé tiểu học mà Chinatsu cứu là tiểu thư của một gia đình danh giá, và hung thủ đã gây ra vụ bắt cóc nhằm mục đích đòi tiền chuộc. Nghe nói chúng còn bị tình nghi trong một vài vụ trộm cắp khác.
Cô bé đó đã bị bọn tội phạm cho uống thuốc ngủ, nhưng không có ngoại thương và dự định sẽ đi học lại sau vài ngày theo dõi.
Tôi đã thấp thỏm không biết có được tuyên dương hay không, nhưng cuối cùng chúng tôi lại bị mắng cho một trận ra trò.
Cũng phải thôi. Phản ứng đúng đắn của một công dân bình thường khi gặp phải hiện trường vụ án là gọi cảnh sát, chỉ có một lựa chọn đó thôi. Sách giáo khoa nào có dạy phải đánh gục và khống chế bọn bắt cóc, rồi tự mình giải cứu nạn nhân cơ chứ.
Tuy nhiên, sau khi bị mắng xối xả, chúng tôi lại nhận được những lời cảm ơn. Họ cũng có giải thích loằng ngoằng gì đó về việc chuẩn bị trả tiền thưởng đặc biệt cho việc hợp tác điều tra…, nhưng Chinatsu đã từ chối.
Cứ như vậy, tôi và Chinatsu bận tối mắt tối mũi nên chẳng đi chơi đâu được. Bố và những người khác hình như cũng đã băn khoăn về việc dù phải hủy chuyến du lịch thì cũng nên đưa các chị em còn lại đi đâu đó, nhưng kết luận cuối cùng dường như là—nếu không đi đủ cả nhà thì còn ý nghĩa gì nữa.
Thay vào đó, trong suốt Tuần lễ Vàng, cả nhà thường tụ tập ở phòng khách để tổ chức đại hội game. Tôi và Chinatsu cũng tham gia vào buổi tối.
Karin hay vắng nhà vì có hẹn với bạn bè hoặc bạn trai, nhưng nghe nói cũng đã tham gia một lần khi chúng tôi không có ở đó. Thật tình, đúng là cô em gái thứ ba không thẳng thắn chút nào.
Và rồi, ngày đi học đầu tiên sau kỳ nghỉ dài đã đến.
Một ngày trời trong xanh đến mức khó tin rằng mùa mưa đang chờ phía trước. Tắm mình trong ánh nắng chan hòa, tôi ngáp ngắn ngáp dài.
Tôi bước vào lớp với tâm trạng uể oải như một nhân viên văn phòng làm thêm giờ liên tục chứ không phải vì mệt do vui chơi, và nhận ra bầu không khí đã khác so với trước kỳ nghỉ.
Người đang bị các bạn cùng lớp vây quanh là Asahina. Bản thân cảnh tượng đó không có gì lạ, nhưng điều tôi bận tâm là nội dung cuộc trò chuyện lọt vào tai.
“Rốt cuộc cái tin nhắn đó là sao vậy?”
“Có liên quan đến vụ bắt cóc trên tin tức không?”
“Em gái của Miyasaka-san có sao không?”
“Ơ, ờ thì…”
Bị hỏi dồn, Asahina đảo mắt lia lịa.
À, ra là vậy, tôi chợt nhớ ra một việc quan trọng. Dù đã nhờ Asahina và Hiruoka hợp tác, nhưng tôi lại chưa báo cáo cho họ về kết quả sự việc. Có thể họ đã nhắn tin vào điện thoại, nhưng suốt kỳ nghỉ tôi mệt quá nên gần như chẳng xem tới. Chắc Chinatsu cũng vậy.
Cứ để mặc thế này thì không phải đạo làm người cho lắm. Tôi hơi căng thẳng, bước lại gần đám đông.
“Xin lỗi. Về chuyện đó, để tớ giải thích cho.”
Vô số ánh mắt xuyên qua người tôi. Xen lẫn trong đó là những tiếng xì xào “Sao lại là thằng này?” và “Thằng này, tên gì ấy nhỉ?”. Các cậu mau nhớ tên bạn cùng lớp đi, đã tháng Năm rồi đấy.
“Thật ra thì. Người nhờ Asahina nhắn tin cho mọi người là tớ.”
Khi tôi bắt đầu giải thích, Chinatsu bước vào lớp. Ngay khi nhận ra tình hình trong lớp, cô ấy đã dừng bước ở gần cửa.
Đúng lúc lắm. Tôi vừa nhìn về phía Chinatsu, vừa nói tiếp.
“Hôm đó ấy. Trên đường đi học về, tớ thấy Chinatsu chạy ngược chạy xuôi. Cậu ấy bảo đang tìm em gái, nên tớ nghĩ nhờ mọi người giúp sẽ tốt hơn, thế là tớ đã liên lạc với Asahina và Hiruoka.”
“Đúng đúng. Kiểu chiến thuật biển người ấy mà.”
Người chen vào đúng lúc là Hiruoka, cậu ta đã ngồi vào chỗ từ lâu.
“Cuối cùng thì các em ấy đã về nhà an toàn, cũng không bị dính vào vụ án nào cả. Hết rồi.”
Sau khi tôi, một người không quen ăn nói, kết thúc lời giải thích, Chinatsu bước lại gần vòng người và cúi đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đúng như lời cậu ấy nói. Cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
À, ra là vậy, một không khí thấu hiểu lan tỏa trong lớp. Một vài học sinh đã nhanh chóng rời khỏi chỗ Asahina để quay về chuẩn bị cho tiết học.
Thế này là đã hoàn thành nghĩa vụ giải thích tối thiểu rồi. Nhưng khi nhìn những gương mặt điềm tĩnh của các bạn cùng lớp, tôi—người đã trở thành anh trai của Chinatsu—lại nghĩ rằng mình không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy.
Bởi vì phần lớn bạn cùng lớp đang hiểu lầm con người của Miyasaka Chinatsu. Và tôi nghĩ rằng đó là một điều vô cùng đáng tiếc.
Tôi hít một hơi nhẹ, rồi cố tình cất giọng lớn hơn lúc nãy.
“À~. Chuyện là, tớ phát hiện ra một điều, Chinatsu là một siscon hạng nặng đấy.”
“Ể? Khoan đã.”
Chinatsu hoảng hốt. Có vẻ cô ấy không ngờ mình lại bị tiết lộ đột ngột như vậy.
“Tôi không phải là siscon!”
Không ngờ tới, sự khác biệt trong nhận thức lại bắt đầu từ chính điểm đó.
Tôi bất giác đanh mặt lại.
“Không, cậu chính là một siscon chuẩn không cần chỉnh rồi.”
“Đã bảo ai là siscon hả!”
Nếu cô ấy nói thật thì đúng là đáng sợ. Nếu cậu mà không phải, thì chắc từ “siscon” sẽ biến mất khỏi Trái Đất này mất.
Chinatsu đang tức giận phừng phừng, nhưng tôi mặc kệ và nói tiếp.
“Rốt cuộc thì, các em ấy chỉ bí mật đi ra ngoài để tặng quà sinh nhật cho Chinatsu thôi. Mà, nói thật thì tớ cũng hiểu cảm giác đó. Có những cô em gái đáng yêu như vậy thì việc trở thành sis… à không, trở nên lo lắng quá mức và cảnh giác với mọi thằng con trai cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Bản thân cô nàng lúc nào cũng thẳng như ruột ngựa ấy, chẳng hề nhận ra ý đồ của tôi, vẫn cứ mặt đỏ bừng mà gào lên.
“Đ-đúng vậy. Thế thì có gì sai chứ!?”
Chẳng hề để ý rằng mình đang thu hút mọi ánh nhìn của cả lớp, cô ấy kích động hét lớn.
“Tôi có những cô em gái dễ thương nhất thế giới, đó là chuyện đương nhiên! Dĩ nhiên cậu cũng không ngoại lệ đâu! Cứ thử động vào em gái tôi xem, lần tới sẽ không chỉ là dí súng điện thôi đâu, tôi sẽ bẻ gãy xương cổ cậu năm lần cho mà xem!”
“Ít nhất thì cũng tha cho tớ một lần được không.”
Mà không, nếu được thì một lần cũng xin kiếu.
Trong lúc chúng tôi trao đổi như vậy, ánh mắt của các bạn cùng lớp nhìn Chinatsu đã dần dần thay đổi.
“À, ra là vậy.”
“Hình như mình đã hiểu lầm rồi thì phải?”
Họ trao đổi với nhau, vẻ mặt như thể vừa trút được gánh nặng, lại có chút áy náy.
“Mà khoan, siscon á.”
“Chinatsu-chan là siscon à. Hơi bị hài đấy.”
Tôi bất giác bật cười.
Miyasaka Chinatsu chỉ là một cô gái thú vị, tốt bụng, nghiêm túc, mạnh mẽ, chăm chỉ, và trên hết là một người chị hết mực yêu thương các em gái của mình, thế thôi.
Có thể chính chủ sẽ không thích, nhưng tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu câu chuyện này lan truyền khắp trường, vượt ra ngoài cả lớp học. Để không một ai nghĩ rằng cô ấy là một người đáng sợ và khó gần. Để cô ấy không tự mình dựng lên những bức tường dày cộp nữa.
Một vài bạn nữ tiến lại gần Chinatsu. Trong số đó có cả bạn học mà ngày trước đã được Chinatsu nhặt hộ cục tẩy.
“Này, Chinatsu-chan. Cậu có ảnh của các em gái không?”
Có lẽ vì đó là một câu hỏi thân thiện, Chinatsu tỏ ra hơi khó xử.
“À, có thì có… nhưng cho xem thì hơi…”
“Ể? Tại sao?”
“Vì mọi người sẽ phải lòng các em ấy mất.”
“…A ha ha, là siscon thứ thiệt còn gì.”
“Đ-đã bảo tôi không phải là siscon mà.”
“Chinatsu-chan, đỉnh thật. Làm tốt lắm.”
“Ể? Ểểể?”
Chắc hẳn từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ được người khác cười đùa vui vẻ như vậy. Vừa liếc nhìn Chinatsu đang ngơ ngác mắt tròn mắt dẹt, một bộ phận nam sinh vừa thì thầm với nhau.
“Miyasaka-san đúng là một người chị hết lòng vì em gái nhỉ. Tớ càng hâm mộ cậu ấy hơn rồi!”
“Liều mình tỏ tình thôi. Tỏ tình luôn nhỉ…!”
Xem ra mình không cần phải nhúng tay vào thêm nữa rồi.
Mệt mỏi vì làm một việc không quen, tôi tách khỏi vòng tròn với Chinatsu làm trung tâm và trở về chỗ của mình.
Khi tôi đang chuẩn bị sách vở, Asahina chọt chọt vào vai tôi. Tôi đành phải chuẩn bị sẵn câu “Haro ha~” trong cổ họng, nhưng điều Asahina nói lại không phải là lời chào.
“Rikkun. Cậu và Chinatsu-chan thân nhau hơn rồi nhỉ.”
“Ể?”
Tôi giật nảy mình.
Asahina không chỉ được lòng mọi người mà còn là một cô gái có tài quan sát nhạy bén. Có lẽ khi nhìn thấy bộ dạng của tôi và Chinatsu, cô ấy đã cảm nhận được điều gì đó.
Nhưng phương châm của chúng tôi là sẽ tiếp tục che giấu mối quan hệ này. Kể cả đối phương có là Asahina đi nữa.
“À thì, tại tớ đã giúp tìm em gái nên cũng có chút ít.”
“…Vậy à.”
Asahina nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi mỉm cười gật đầu. Cô ấy không nói gì thêm và nhanh chóng rời đi.
***
Sau giờ học, đã lâu lắm rồi tôi mới bị gọi đến Phòng tư vấn số 2.
Tôi đã nghĩ lại sắp bắt đầu buổi tư vấn giáo dục, hay đúng hơn là tư vấn cuộc đời với thầy Aru, nhưng tôi đã lầm.
“Riku, giúp thầy dọn dẹp phòng tư liệu với!”
“Dạ…”
Thầy chắp hai tay lại khiến tôi bối rối.
Vì là một giáo viên trẻ mới nhận chức, thầy Aru thường bị các giáo viên khác đùn đẩy những việc phiền phức. Lần này chắc cũng vậy.
Vì là lời nhờ vả từ người thầy đã luôn giúp đỡ mình, tôi muốn gật đầu ngay tắp lự, nhưng hôm nay tôi đã quá mệt rồi. Tôi chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi thôi.
“Em phải đi Triển lãm mô hình Shizuoka ạ.”
“Triển lãm mô hình là tuần sau mà.”
Tại sao những người lớn xung quanh tôi lại nắm rõ lịch trình sự kiện trong tỉnh đến thế nhỉ.
“Nhờ cậu đấy~, thầy sẽ cho mượn truyện tranh nữa!”
Thầy Aru rơm rớm nước mắt cầu xin. Thật đáng sợ khi một người đàn ông trưởng thành lại có thể khơi gợi bản năng muốn bảo vệ của người khác một cách tự nhiên như vậy.
Không phải vì bị truyện tranh dụ dỗ, nhưng cuối cùng tôi cũng đành chịu thua và cùng thầy Aru đến phòng tư liệu.
Tên chính thức của phòng tư liệu hình như là Phòng tư liệu lịch sử trường học. Nghe nói mục đích của nó là để lưu giữ các tài liệu liên quan đến học sinh và các sự kiện của trường cho thế hệ sau, nhưng nói thẳng ra thì đây là nơi để tống tạm những giấy tờ không có chỗ để.
Bên trong căn phòng dài và hẹp như hang lươn là những dãy tủ tài liệu bằng kim loại xếp san sát nhau. Thầy Aru mở khóa chiếc tủ gần nhất, và một cảnh tượng hoàn toàn đối lập với hai từ “gọn gàng” hiện ra.
Không chịu nổi không khí bụi bặm, tôi ho sặc sụa thì được thầy đưa cho một chiếc khẩu trang chưa dùng. Thầy chuẩn bị chu đáo thật.
“Thầy muốn phân loại đống tài liệu này theo năm và theo loại. Chắc phần lớn là đồ không cần thiết đâu.”
“Nói chung là công việc phân loại, đúng không thầy.”
Tôi cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi lên.
Công việc diễn ra khá suôn sẻ. Một khi đã quen thì cũng không có gì to tát. Tôi lôi tài liệu ra, xem xét rồi chia chúng vào từng chồng riêng.
Thứ đã kích thích sự hăng hái của tôi là một mẩu truyện tranh bốn khung được đăng trên tờ báo lớp từ nhiều năm trước. Nó được vẽ rất khéo, tôi cũng hiểu tại sao người ta lại muốn lưu giữ nó trong phòng tư liệu, nhưng có nhiều số báo bị thiếu. Liệu có tìm thấy nếu kiểm tra hết tất cả các tủ không nhỉ. Tôi rất mong chờ điều đó.
Thầy Aru, người đang đấm lưng như ông già, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng.
“Mối quan hệ với gia đình có vẻ tốt đẹp nhỉ.”
Tôi làm một vẻ mặt khó tả. Mới đây thôi tôi còn nói những câu như, chỉ cần có thể sống yên ổn là tốt rồi, mà từ lúc đó đến giờ còn chưa đầy một tháng.
Chẳng hề bận tâm đến sự giằng xé nội tâm của tôi, thầy Aru nói bằng một giọng ấm áp.
“Phải trân trọng gia đình đấy. Nhất là khi đó là những người mà mình có thể kính trọng.”
“Kể cả là gia đình kế ạ?”
“Thầy cứ nghĩ cậu đã vứt bỏ cái ranh giới vớ vẩn đó từ lâu rồi chứ, Riku.”
Tôi không cãi lại, bởi vì những gì thầy Aru—Aru-kun—nói là đúng.
“Thầy cũng phải cố gắng hơn để Riku có thể dựa dẫm vào mình mới được.”
Nghe câu nói đã quá muộn màng này, tôi nhún vai.
“Em đã dựa dẫm vào thầy từ lâu rồi mà.”
Từ ngày xưa, mỗi khi thấy tôi buồn bã, Aru-kun đều đến bắt chuyện. Đã không chỉ một hai lần tôi được cứu rỗi bởi những cuộc trò chuyện vu vơ như thế này.
—Công việc gần như hoàn tất sau ba tiếng đồng hồ.
Nói là vậy nhưng chúng tôi cũng chỉ mới dọn dẹp xong đồ đạc trong hai chiếc tủ. Chặng đường còn lại dài đến mức khiến tôi nản lòng. Nếu phần thưởng chỉ là truyện tranh bốn khung thì không bõ công chút nào, lần tới phải bắt thầy khao một bữa ăn mới được.
“M-mệt quá…”
Trên đường về một mình. Cơ thể mệt nhoài của tôi lắc lư theo nhịp tàu điện Shizutetsu. Hôm nay tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế, xoa bóp đôi vai và cánh tay đã cứng đờ. Chắc hẳn núi Phú Sĩ đang lặng lẽ dõi theo, như muốn nói với tôi rằng "Vất vả rồi nhỉ".
À mà hôm nay là thứ Tư. Lịch nấu bữa tối cho các chị em vào thứ Hai và thứ Tư cũng đã bị gián đoạn vì những ngày thẩm vấn liên tiếp.
Tôi xuống tàu ở Ga Kusanagi, đi theo con đường quen thuộc lúc sáng, và nghe thấy tiếng cười mơ hồ của ai đó từ xa. Từ một ngôi nhà nào đó, một mùi hương hấp dẫn lan tỏa, khẽ lướt qua chóp mũi tôi.
Tối nay có vẻ là món cà ri. Ngửi thấy mùi cay nồng, tôi cũng bị cuốn theo tâm trạng muốn ăn cà ri.
Tôi hơi do dự rồi quay lại, ghé vào cửa hàng Shizutetsu. Tôi bỏ viên cà ri, hành tây, cà rốt, khoai tây vào giỏ hàng. Ở nhà tôi, cà ri thường đi kèm với thịt ba chỉ lợn. Cả cà ri và cơm trứng cuộn đều là những món mẹ tôi hay làm ngày xưa.
Tôi thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng. Bầu trời chiều tháng Năm vẫn còn xanh, trên con đường không rõ đang dẫn về phía bình minh hay hoàng hôn, tôi lững thững bước đi, tay xách chiếc túi sinh thái.
Trong lúc tôi bước đi, màn đêm dần buông xuống, đèn đường bật sáng, và những ô cửa sổ trong các ngôi nhà bắt đầu le lói ánh đèn. Thời gian dành cho gia đình của mỗi nhà bắt đầu. Tôi, người không ưa gì cảnh tượng này và thường về nhà sớm hơn, cứ thế lê bước trong khi cảm giác cô đơn cứ bủa vây lấy mình.
Chân tôi dừng lại khi rẽ vào góc đường, bởi tôi nhận ra nhà mình đã sáng đèn.
Tôi đứng bất động tại chỗ một lúc, rồi dồn sức vào đôi chân và tiến lại gần cửa chính. Trước khi tôi kịp chạm vào, cánh cửa đã mở ra từ phía bên kia.
Ở đó—không hiểu sao, cả năm cô em gái kế đang đứng chờ.
“Anh, mừng anh đã về ạ.”
“A… anh.”
“Mừng anh trở về ạ, thưa Anh.”
“Yeah! Là anh Rikunii về!”
Mỗi người một câu chào đón người anh trai trở về.
Karin có vẻ chỉ tình cờ đi ngang qua, nhưng Mio, người đã mở cửa cho tôi, mỉm cười và nhìn ra sau.
Ở đó, Chinatsu đang bị Fuuka và Sorane giữ chặt hai bên sườn.
“Th-thật sự phải nói sao?”
Chinatsu bối rối cố vùng vằng, nhưng hai cô bé chỉ cười toe toét nhìn lên chị mình.
“Ch-chị biết rồi. Sẽ nói, sẽ nói mà…”
Fuuka và các em buông tay ra. Chinatsu cuối cùng cũng nhìn về phía tôi, hít một hơi thật sâu.
“…Mừng anh về, anh trai!”
Hoàn toàn bị bất ngờ, tôi không nói nên lời.
“N-này. Nói gì đi chứ. Mà đừng có quay mặt đi.”
“…”
“Sao lại im lặng? Đã bảo là nói gì đi mà.”
“…Trong bao nhiêu cách gọi lại chọn đúng ‘anh trai’ à.”
Tuy chưa có thống kê nào, nhưng tôi cho rằng ‘anh trai’ là cách gọi phổ biến nhất giữa các cặp anh em. Và tôi cũng cho rằng đó là cách gọi mà người ta ao ước được nghe nhất.
Khi tôi quay lại, Chinatsu nhìn tôi chằm chằm, mặt đỏ như người bị sốt.
“Gì chứ. Không được à?”
“Không, không có gì.”
Chinatsu kiêu hãnh hất mũi.
“Nói trước nhé, em gọi anh là anh trai chỉ giới hạn trong nhà thôi. Ở trường, chúng ta vẫn chỉ là bạn cùng lớp.”
Dù vẫn giữ thái độ gắt gỏng, nhưng ánh mắt Chinatsu nhìn tôi đã có một chút dịu dàng.
Có lẽ chúng tôi vẫn còn cách xa hình mẫu một gia đình. Nhưng mối quan hệ kỳ lạ này chỉ mới bắt đầu, và từ giờ trở đi, chúng tôi vẫn sẽ ở dưới cùng một mái nhà.
“Anh về rồi đây.”
Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa mỉm cười bước vào nhà.
Về với ngôi nhà của tôi, nơi đã trở nên náo nhiệt hơn xưa rất nhiều.