Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

249 1031

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

37 156

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

109 992

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

107 1170

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

69 636

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

354 1336

Quyển 3 - Tsukuyomi no Mikoto - Chương 81 - Thôn Làng Dưới Lòng Đất

Bóng tối mịt mù, Lily rơi xuống với tốc độ cực nhanh. Trong lúc hoảng hốt, cô thi triển bí cảnh định dùng dòng chảy hoa anh đào để đỡ lấy mình, nhưng lại cảm thấy một lực hút vô hình mạnh mẽ kéo mình vào sâu trong bóng tối đó.

Lily chỉ có thể vận chuyển linh lực phòng ngự để đối phó với cú rơi. Dần dần, phía dưới dường như có ánh sáng truyền đến. Lily cảm thấy mình đã rơi vào một hang động ngầm vô cùng rộng lớn.

Giữa lúc trời đất quay cuồng, cô nhanh chóng quan sát bốn phía, chỉ thấy bên dưới mình dường như có một thôn làng nhỏ dưới lòng đất với những đống lửa trại lấm chấm. Lily lấy Ô Hoa Anh Đào từ trong gương ra.

“Bụp—” một tiếng bung ra, làm giảm đáng kể tốc độ rơi của cô.

Tuy vẫn còn rất nhanh, nhưng với thực lực của Lily thì không có vấn đề gì. Cô điều khiển Ô Hoa Anh Đào bay ra xa khỏi thôn làng đó trước, rồi đáp xuống một góc hang động.

“…Mình thật sự đã quá đắc ý và vênh váo rồi, cứ tưởng đã dễ dàng lấy lại được chiếc gương, không ngờ lại phải cảnh giác với hai kunoichi bị mình siết cổ đến ngất đi đó…”

Lily nhìn quanh bốn phía. Hang động này có bán kính đến hơn mười dặm. Ngoài thôn làng đó ra, xung quanh dường như còn có đủ loại đường hầm. Cô tìm một tảng đá lớn kín đáo nấp sau, trước tiên cởi bỏ y phục để “giải quyết nỗi buồn”. Dù sao thì cũng đã bị trói trong phòng lâu như vậy, không thể nào “giải quyết” trong tình huống đó được.

Sau đó, cô bước lên một tảng đá hơi cao một chút, thay một bộ kimono màu tím hoa văn xanh băng. Đây là bộ đồ cô tìm thấy trong phòng trang phục nữ ở không gian trong gương, lại giống hệt bộ đồ cô mặc khi mới đến thế giới Heian, thế là cô lấy ra mặc luôn.

“Đây xem như là đã đến một thế giới mới rồi sao?” Lily tự giễu.

Dĩ nhiên cô biết là không phải. Nơi này theo như cô ước tính, hẳn là ở sâu trong ngọn núi đó, cũng có thể là dưới lòng đất chân núi. Chỉ là, tại sao sâu trong núi lại có một hang động khổng lồ như vậy, lại còn có cả thôn làng nữa chứ?

Trong thôn làng này là người ở, hay là yêu ma?

Ít nhất thì Lily không cảm thấy thôn làng đó tỏa ra yêu khí.

Trước tiên phải tìm cách lên trên, quay trở lại mặt đất hoặc ra ngoài núi. Nhưng xung quanh có nhiều đường hầm dưới lòng đất như vậy, Lily cũng không dám đi bừa, lỡ như bị lạc dưới này thì thật sự không biết có còn lên được nữa không.

Tuy khả năng xác định phương hướng của Lily cực tốt, nhưng ở dưới lòng đất không hề có vật gì để nhận biết, cũng không có bản đồ, khả năng định hướng tốt đến mấy cũng vô dụng.

Lily nhìn về phía thôn làng nhỏ bé đổ nát có những ánh lửa le lói.

“Hay là vào làng hỏi thăm thử xem.” Cô nghĩ vậy rồi bung Ô Hoa Anh Đào, đi tới đó, nếu trong làng là yêu ma, vậy thì tự nhiên sẽ không phát hiện ra mình.

Lúc này, trên miếu đường của Haihime, đôi tay băng thanh ngọc khiết của Haihime lại đang rửa chân cho một con tiểu quỷ cao chưa tới một mét rưỡi. Haihime thân phận cỡ nào, đó là nữ vương của thế lực Bách Quỷ ở Vô Tận Sơn cơ mà! Đối với cô ta, chẳng biết nhục nhã đến cỡ nào.

Thế nhưng, tiểu yêu quỷ nhỏ con đó lại chính là Amanojaku, thủ lĩnh Bách Quỷ của Vô Tận Sơn.

Đôi mắt to đỏ ngầu của Amanojaku, bất kể nhìn vào lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy đó là một cặp huyết tinh tựa như được ngưng tụ từ biển máu và sát khí. Mà cặp mắt này lại đang nhìn chằm chằm vào vóc người dịu dàng trưởng thành của Haihime như thể đang săm soi món đồ của riêng mình.

“Haihime,” Amanojaku này có lúc gọi cô ta là Keiko, có lúc lại gọi là Haihime, hoàn toàn là tùy hứng, chẳng có quy luật nào cả. Amanojaku nhìn xuống Haihime nói: “Qua mấy ngày nữa là đến ngày kỷ niệm mười sáu năm chúng ta kết thành phu thê rồi nhỉ.”

Amanojaku nói đến đây, Haihime lại toàn thân run lên, lồng ngực đầy đặn của cô ta phập phồng dữ dội: “Phải ạ…”

“Đến ngày đó, ngươi cũng nên thật sự thực hiện nghĩa vụ của người vợ, trở thành người đàn bà của Amanojaku ta rồi! Ha ha ha, nghĩ lại cũng thấy khoan khoái thật.” Amanojaku trực tiếp gác đôi chân ướt sũng của mình lên vai Haihime, đắc ý nói.

“Kim Giác Quỷ Tộc chúng ta phải đến năm trăm mười tám tuổi mới trưởng thành. Trước khi trưởng thành, bắt buộc phải giữ gìn chân linh năng của cơ thể, không được gần nữ sắc. Nếu không phải vậy, ngươi đã sớm mang thai mười đứa tám đứa con của ta rồi phải không, ha ha ha. Haihime à, chúng ta là vợ chồng, đối với ngày này, ngươi có phải cũng rất mong đợi không?”

“Vâng…” Haihime cúi đầu rửa chân cho Amanojaku.

“Ta hỏi ngươi đấy, Phu nhân Haihime, ngươi có phải rất mong đợi được trở thành người đàn bà của Kim Giác Quỷ Tộc, bộ tộc mạnh nhất trong loài ác quỷ không?” Giọng Amanojaku có chút không vui nhắc lại.

“…Phải ạ.” Ánh mắt Haihime có chút trống rỗng.

Lúc này, trong một căn nhà ở góc miếu thờ, Yumi đang nằm trong căn phòng tối tăm.

“A—!” Cô choàng tỉnh, dường như vừa gặp ác mộng, toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp: “Tôi, rốt cuộc tôi đã làm gì…”

Cô nhớ lại cảnh tượng lúc mình bị mê hoặc, Lily bị bắt, cô nhìn thấy rất rõ ràng. Thế nhưng lúc đó cô lại không cách nào chống lại mệnh lệnh của Haihime.

Chỉ là, không hiểu sao lúc này cô dường như đã bị lãng quên, hay là thế nào đó. Dược hiệu đã qua, Haihime cũng không đến quản cô nữa.

Dù sao đi nữa, Haihime cũng chưa công khai tuyên bố hình phạt đối với cô, cô vẫn là một thủ lĩnh kunoichi của Bách Quỷ Địa.

Cô bước ra khỏi miếu đường nhỏ đó, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Lily.

“…Cô, cô đang ở đâu? Haihime-sama không làm gì cô chứ?”

Cô lo lắng đi đi lại lại trong ngôi miếu này, muốn tìm kiếm tung tích của Lily.

Nhưng khi cô đi đến trước đại điện của ngôi miếu, lại phát hiện ở đó có mấy con ác quỷ cực kỳ hùng tráng đứng gác, mỗi con đều có thực lực vượt xa bản thân cô.

“Đứng lại!” Một con ác quỷ khác trợn đôi mắt to màu vàng sáng, nhe nanh vuốt chặn đường Yumi.

“Tôi, tôi muốn gặp Haihime-sama.”

“Bây giờ Haihime đang ở cùng với chủ nhân Amanojaku của bọn ta, không ai được làm phiền.” Ác quỷ trầm giọng đe dọa.

“Cái gì? Lãnh chúa Amanojaku…” Yumi sững sờ.

Amanojaku đến rồi, vậy, vậy chẳng phải Lily càng nguy hiểm hơn sao?

“Trong miếu còn ai nữa không?”

“Nực cười! Đã nói không ai được làm phiền rồi. Ngoài Lãnh chúa Amanojaku và Haihime cùng nhau trải qua đêm xuân, còn có thể là ai được nữa?” Con ác quỷ mất kiên nhẫn dùng móng vuốt to lớn đẩy Yumi một cái: “Đi, đi, đi! Cút mau!”

Trong lòng Yumi vô cùng chán ghét, lo lắng và sợ hãi Amanojaku. Nhưng Amanojaku và Haihime là vợ chồng, ở cùng nhau dường như cũng là chuyện bình thường, dù hoàn toàn không xứng đôi chút nào!

“Ít nhất thì Lily vẫn chưa rơi vào tay Amanojaku. Nhưng cô ấy lại ở đâu chứ?” Yumi đi đến những ngôi miếu khác tìm kiếm.

Mà Lily lúc này lại đang cầm ô, bước vào thôn làng hoang tàn đổ nát đã bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời này.

Trong làng đốt mấy ngọn đuốc, cháy lách tách yếu ớt, chiếu rọi một khoảng không tiêu điều và vàng vọt.

Dưới ánh lửa bập bùng, vài ông lão bà lão còng lưng bên vệ đường, gầy trơ xương nhìn mình. Da dẻ họ trông có vẻ bệnh tật, dường như là do quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Tuy có vài người bệnh không nhẹ, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, nhưng Lily biết họ đúng là con người.

Họ có thể phát hiện ra mình. Tuy trong làng có mùi ẩm mốc, nhưng không hề có chút yêu khí nào.

“Những người này tại sao lại sống ở đây, họ dựa vào cái gì để sống chứ?” Lily thầm nghi hoặc.

Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía sau Lily:

“Ngươi là ai?!”

Lily quay người lại, chỉ thấy một cô gái mặc bộ đồ trắng vá víu, trán buộc một dải vải trắng, trên đó cắm xéo một chiếc lông vũ. Một cô gái tóc dài, dung mạo cũng khá xinh đẹp, tay cầm một cây giáo gỗ thô sơ, cảnh giác nhìn Lily.

Lily dùng linh lực thăm dò, đối phương không hề có phản ứng. Lúc này Lily mới phát hiện, cô gái này chỉ là một Samurai sơ đẳng.

Nhưng xem ra, cô ấy là người bảo vệ của thôn làng này.

Lily nghĩ, mình còn che ô, người khác không cho là mình có vấn đề, cũng sẽ cho là yêu ma rồi.

Lily thu ô lại, mỉm cười dịu dàng bước về phía cô gái mười bảy mười tám tuổi có vẻ kiên cường mà xinh đẹp này.

“Cấm! Không được lại gần!” Cô gái chĩa mũi giáo về phía Lily, ánh mắt cảnh giác nhìn thanh Tachi bên hông Lily.

Lily bất đắc dĩ dừng bước, cố gắng nói năng dịu dàng nhất có thể: “Tôi bị lạc đường, vô tình đến đây. Xin hỏi đây là đâu?”

“Lạc đường?” Cô gái cảnh giác cười khẩy: “Nơi này dù đi đâu cũng là Vô Tận Sơn, lãnh địa của yêu ma. Một người phụ nữ như ngươi lại nói đi lạc đến tận đây mà không hề hay biết ư? Ngươi định lừa con nít chắc? Nói! Ngươi là yêu ma gì? Thôn chúng tôi không có tiền, cũng không có bảo vật gì cho ngươi đâu, mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”

Lily bất đắc dĩ nói: “Tôi… tôi thật sự không phải yêu ma.”

“Ta nói cho ngươi biết, nơi này căn bản không có lối ra. Lối ra duy nhất có đại yêu ma trấn giữ, một người phụ nữ sạch sẽ tươm tất như ngươi lại có thể bình an vô sự đến đây. Ngươi nghĩ bọn ta ngu như sơn tinh chắc?” Cô gái chĩa mũi giáo vào cổ Lily.

“Thôi được. E rằng dù có nói gì cô cũng không tin. Nhưng như cô đã nói, thôn này không có gì đáng giá, ta cũng không có gì phải sợ. CÔ việc gì phải sợ ta như vậy, đúng không?”

“Hừ! Ai biết ngươi có muốn ăn thịt người không! Mỗi năm trong thôn đều có người bị yêu ma dưới lòng đất này ăn thịt!” Cô gái căng thẳng nói.

Sắc mặt Lily lạnh đi, ánh mắt lóe lên huyết quang: “Nếu thật sự có yêu ma ăn thịt người, liệu các ngươi… có chống đỡ nổi không?”

“Kyaa!” Cô gái bị Lily nhìn như vậy, toàn thân run rẩy, cây giáo trong tay cũng rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống.

“Rốt… rốt cuộc ngươi là ai…” Cô gái sợ hãi hỏi.

Đúng lúc này, một bé gái khoảng bốn năm tuổi từ góc một căn nhà tranh xiêu vẹo chạy ra.

“Đừng bắt nạt chị của ta! Lui ra, yêu ma!” Bé gái chỉ cao khoảng ba thước, nhưng lại dũng cảm đứng chắn trước mặt chị gái, lấy từ trong chiếc giỏ tre nhỏ một nắm đậu ném về phía Lily.

Những hạt đậu rơi trên bộ kimono của Lily, lách tách rơi xuống đất.

Lily nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt những hạt đậu dưới đất lên, bỏ lại vào giỏ tre của bé gái: “Thức ăn ở đây hẳn là rất khan hiếm phải không? Không nên lãng phí như vậy đâu.”

Bé gái ôm chặt giỏ tre, trốn sau lưng cô gái lớn hơn.

“Rốt… rốt cuộc ngươi là ai?” Cô gái lớn hơn cũng cảm thấy lời nói và khí chất của Lily không giống yêu ma.

“Ta tên Lynne. Là một samurai đến từ Kamakura. Còn cô? Cô tên gì, đây là đâu?”

“Ngươi… ngươi thật sự là samurai? Nữ samurai của loài người sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lily bước tới, đưa tay về phía cô gái.

Cô gái không hoàn toàn tin tưởng, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nắm lấy tay Lily.

“Ồ… Tay cô mềm mại và ấm áp quá…” Cô gái nói.

“Vậy bây giờ cô tin ta không phải yêu ma rồi chứ?”

“Tôi không biết… yêu ma đã cướp đi quá nhiều mạng người trong thôn rồi. Em trai tôi, Yoshimaru cũng…” Sắc mặt cô gái tối sầm lại, không nói tiếp.

“Nếu đã biết rõ hang động dưới lòng đất này nằm dưới sào huyệt của yêu ma, tại sao các người vẫn tiếp tục sống ở đây?” Lily hỏi.

“Lạ sao?!” Cô gái xúc động nói: “Cô nghĩ chúng tôi không muốn ra ngoài sao? Cô nghĩ chúng tôi muốn tiếp tục sống ở nơi nóng nực, quanh năm không thấy ánh mặt trời này sao?”