Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 112

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1521

Quyển 3 - Tsukuyomi no Mikoto - Chương 80 - Amanojaku

“Tại sao, lúc này sao hắn lại trở về chứ…” Ánh mắt Haihime trống rỗng, dường như đã mất đi khả năng suy nghĩ. Lily có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể ấm áp đang đè trên người mình đang run rẩy.

Một lát sau, Haihime mới hoàn hồn lại. Cô ta hung hăng liếc Lily một cái. Lily thì lại giả vờ e thẹn, đỏ mặt nhắm mắt, như thể không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Haihime.

Haihime lúc này mới thở phào một hơi, cô ta đứng dậy, nói với đám Itsura: “Vào đi!”

Mấy thành viên Itsura kéo cửa bước vào phòng, qua lớp mặt nạ nhìn thấy Lily y phục rách rưới nằm đó cũng không có phản ứng gì đặc biệt, dường như đã quá quen với cảnh tượng này.

“Các ngươi trói nó lại, canh giữ cho cẩn thận! Tuy bây giờ nó chẳng mạnh hơn một cô gái người thường là bao, nhưng vẫn không thể sơ suất. Biết chưa?” Haihime nói.

“Vâng!”

Haihime đương nhiên cầm lấy chiếc gương của Lily, lặng lẽ cất vào trong lòng rồi bước ra ngoài.

Lily có thể cảm nhận được vị trí của chiếc gương, dường như nó đã dừng lại khá lâu trên hành lang rồi lại đi vòng tới vòng lui, cuối cùng tiến vào một nơi nào đó rồi dừng lại ở đó không động đậy nữa.

Lily cảm thấy Haihime dường như không mang theo chiếc gương quan trọng như vậy của mình bên người. Ban đầu Lily cảm thấy nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì cũng rất dễ hiểu, cô ta phải đi gặp Amanojaku.

Lily bị hai thành viên Itsura trói lại rất chặt theo kiểu ngũ hoa, rồi treo lên xà nhà. Sau khi xác định đã trói chắc chắn không có sai sót, đám Itsura mới lui ra ngoài, canh gác ở cửa.

Mà lúc này, Lily tuy không có nguyền kiếm trong tay, nhưng vẫn có thể hấp thu linh lực giữa trời đất, tuy rất chậm nhưng cũng đang từ từ hồi phục.

Lúc này, Haihime đang đi trên hành lang tối tăm, tiến đến miếu đường khổng lồ có tượng Thiên Thủ Quan Âm.

Vừa vào miếu đường, một luồng yêu khí mãnh liệt liền ập tới.

Chỉ thấy trong miếu đường cao lớn đó, trên chiếc sập vốn là của Haihime, lại đang đứng một kẻ nhỏ con cao chưa tới một mét rưỡi, toàn thân màu xanh tím, mái tóc đỏ sẫm hình như ngọn lửa.

Kẻ nhỏ con đó, trên trán có một chiếc sừng vàng dài đến cả thước, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ. Đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Da mặt hắn nhẵn nhụi như thiếu niên, khóe miệng thoáng nở một nụ cười tàn bạo.

Trên cổ hắn lại đeo một chuỗi đầu lâu dường như đã bị thu nhỏ bằng một thủ đoạn nào đó. Những chiếc đầu lâu đó tuy chỉ là xương nhưng chiếc nào chiếc nấy đều mang vẻ mặt đau đớn, tràn đầy thù hận, trông vô cùng đáng sợ.

Hắn để trần nửa thân trên, vóc người cực kỳ rắn chắc, trên người có những đường vân phức tạp mờ ảo, còn ngang hông thì quấn một tấm da thú màu đỏ.

Sau lưng gã nhỏ con đeo một cuộn tranh lớn rất dễ thấy, hai đầu trục bằng gỗ sơn đen, vỏ ngoài bằng lụa màu đồng cổ, không biết là thứ gì.

Yêu ma nhỏ con đó thấy Haihime cao ráo bước vào cũng không hề có chút ngại ngùng nào, vẫn cứ trực tiếp dùng đôi chân bẩn thỉu đứng trên sập của Haihime, nở một nụ cười như chế nhạo.

Haihime vốn luôn lười biếng tùy hứng, vẻ mặt quyến rũ, vậy mà khi nhìn thấy gã nhỏ con này, vẻ mặt lại trở nên có chút căng thẳng và nghiêm nghị. Ánh mắt cô ta dừng lại trên nền nhà và tấm vải lụa trải trên sập đã bị làm bẩn, trong mắt có vài phần ảm đạm.

Bước đôi chân dài thon đẹp đến trước mặt gã nhỏ con đó, không những không hề có chút trách cứ nào mà đầu gối còn khuỵu xuống, quỳ trước mặt hắn: “Lãnh chúa Amanojaku.”

E rằng những ai chưa từng gặp Amanojaku sẽ không thể nào ngờ được, vị thủ lĩnh Bách Quỷ của núi Phú Sĩ này lại là một yêu ma nhỏ con cao chưa tới một mét rưỡi như vậy!

Tuy nhiên, dù vẻ ngoài của hắn có phần giống thiếu niên loài người, nhưng thực ra hắn đã mấy trăm tuổi rồi.

“Keiko à, ta ở đây đợi ngươi lâu lắm rồi.” Giọng nói của Amanojaku cũng giống như thiếu niên, chỉ là trong âm giọng lại có thêm vài phần khàn khàn và hiểm độc.

“Xin lỗi, Lãnh chúa, thần đang xử lý một vài công vụ.”

“Xử lý công vụ ư? Kagami-Onna ta muốn ngươi bắt, ngươi đã bắt được chưa?” Amanojaku bình thản hỏi.

Câu hỏi đó lại khiến Haihime toàn thân chấn động. Cô ta dừng lại một chút rồi nói: “Vẫn chưa ạ.”

“Vẫn chưa? Keiko, dạo này ngươi không cố gắng lắm nhỉ. Ngươi cứ như vậy thì đến khi nào mới… Thôi bỏ đi, ta từ sâu trong núi Phú Sĩ về đây, trên đường cũng mệt rồi! Rửa chân cho ta.”

Amanojaku đó ngồi phịch xuống sập, duỗi đôi chân bẩn thỉu của mình ra.

“Vâng, thưa Lãnh chúa, thần đi chuẩn bị nước ngay.” Haihime lại trả lời một cách thuận theo đến vậy.

Lúc này, Lily lại đang bị treo trong phòng đã một lúc lâu, cô cũng đã dần dần hồi phục được một ít linh lực.

Mà sợi dây thừng trói buộc cô lại dần dần lỏng ra trong lúc cơ thể cô gắng sức vùng vẫy.

“Phù…” Lily thở ra một hơi dài, một tay bị trói quặt ra sau lưng của cô cuối cùng cũng được tự do.

Một khi tay đã được tự do, những việc khác cũng rất nhanh chóng.

Giây lát sau, Lily đã tự mình thả mình xuống khỏi xà nhà đang treo ngược.

Những sợi dây thừng loảng xoảng rơi xuống bên chân cô.

Tuyệt kỹ của nhà Saionji, thuật thoát trói, mà mình đã phải ngượng ngùng luyện tập bao nhiêu lần đó, lúc này lại có đất dụng võ rồi.

Lily dùng tay chỉnh lại trang phục một chút, nhưng nó đã quá rách nát, không thể che kín hết được, cũng đành mặc kệ.

Cô vận dụng bí cảnh trong phạm vi nhỏ, dò xét mọi thứ xung quanh.

Sau đó, dùng sức mạnh của bí cảnh mà lặng lẽ không một tiếng động mở cửa lùa. Hai kunoichi đeo mặt nạ mèo trắng đang đứng quay lưng về phía cô canh gác.

Lily tuy chỉ mới hồi phục được một chút linh lực, nhưng dù sao thực lực vẫn còn đó. Cô dùng cạnh tay dễ dàng “Bốp! Bốp!” hai tiếng, hai kunoichi liền ngất đi, ngã xuống đất.

Lily lẻn ra khỏi phòng, thấy trên hành lang còn một kunoichi của Itsura.

“Kẻ nào—Ư!”

Lily điều khiển bí cảnh hoa anh đào trong phạm vi nhỏ, một dòng chảy tạo thành từ cánh hoa trực tiếp siết lấy cổ kunoichi đó, chỉ một lát là cô ta đã ngất đi.

Lily cảm nhận vị trí của chiếc gương, nhanh chóng chạy về phía trước, trên đường đi cũng cẩn thận nhẹ nhàng, không một tiếng động.

Đến góc rẽ của hành lang, cô nhìn thấy cuối hành lang có một căn phòng trông khá riêng tư, ngoài cửa có hai thành viên Itsura canh gác.

Lily điều khiển dòng chảy hoa anh đào, làm y như cũ, siết cổ khiến cả hai ngất đi.

“Phù, nguy hiểm thật, linh lực lại cạn kiệt rồi.” Lily thở hổn hển nói.

Cô chạy tới, kéo cửa ra, bước vào một căn phòng trông giống như phòng riêng của Haihime. Lily chợt phát hiện, thanh Mikazuki của mình lại đang được đặt ở góc tường.

Cô vội vàng lấy lại thanh Mikazuki.

“A…” Lily khẽ kêu lên một tiếng thoải mái. Năng lực Ngự Hồn không ngừng chảy vào cơ thể cô, linh lực của cô lại bắt đầu hồi phục nhanh chóng.

Tuy không nhìn thấy chiếc gương, nhưng Lily lại có thể cảm nhận được nó. Cô khẽ vận dụng linh lực dò xét liền phát hiện ra một ngăn bí mật phía sau tủ tường. Mở ra, cô lấy chiếc gương từ bên trong.

Lily vội vàng nhét chiếc gương trở lại vào đai lưng của mình. Lần này đúng là có chút mạo hiểm.

Xem ra… lúc vội vàng Haihime cũng không kịp cất giấu chiếc gương này cho kỹ.

Rồi sao nữa? Mình nên đi đâu đây?

Nghe nói Amanojaku đó đã đến. Chẳng biết sao khi nghĩ đến bộ dạng vênh váo của Haihime lúc đánh mình trước đó, và vẻ mặt của cô ta khi nghe thấy tên Amanojaku, Lily lại cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ.

“Không được, không thể như vậy được.” Lily tự nhắc nhở mình, vẫn nên đi xem thử tình hình của Amanojaku và Haihime thế nào. Cô đi về phía đầu kia của hành lang.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng, linh lực dùng để siết cổ kunoichi lúc trước cuối cùng lại quá ít, cô ta lại có thể tỉnh lại. Bò trên đất, nhìn thấy bóng lưng Lily đang đi trên hành lang, cô ta lặng lẽ kéo một cơ quan ở góc sàn nhà.

“Rắc—” Một mảng sàn lớn dưới chân Lily đột nhiên trống rỗng.

“A—!” Lily hét lên một tiếng kinh hãi, một chân bước vào khoảng không, rơi vào bóng tối mịt mù.