Nguyền Kiếm Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 66

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 31

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1378

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

548 1511

Quyển 3 - Tsukuyomi no Mikoto - Chương 79 - Lily Sa Cơ

Trước mắt là một khoảng tối đen như mực, mắt Lily đã bị bịt lại, kiếm cũng bị đám Itsura đoạt mất.

Mấy sợi dây thừng thô ráp mà bền chắc trói chặt lấy cô, hai tay bị trói quặt ra sau lưng. Bị những kunoichi đeo mặt nạ mèo trắng này không biết dẫn đi đâu.

Xung quanh, Bách Quỷ hoành hành.

Đây là một cảm giác mơ hồ mà kỳ quái. Nếu không phải Lily vẫn còn đủ át chủ bài, cô cũng không thể tưởng tượng được lúc này mình sẽ cảm thấy thế nào.

Vậy mà giờ đây, cô lại có thể từ từ cảm nhận hương vị bị yêu ma bắt giữ, áp giải về sào huyệt của chúng.

Dùng tâm trạng thế này để nếm trải mùi vị này, e rằng phần lớn nữ võ sĩ đều không có cơ hội đó.

Lily thầm truyền âm cho Kagura: “Kagura, bí cảnh của ta có thể khuếch đại mối liên kết giữa ta và chiếc gương. Lát nữa, chiếc gương có thể tạm thời bị đoạt đi, nhưng các em vẫn không được ra tay, hãy đợi lệnh của ta.”

“Hiểu rồi, Chủ nhân. Người đừng có chơi bời quá trớn đấy.”

“Đây không phải trò đùa đâu. Có một số chuyện ta bắt buộc phải làm rõ.” Lily thầm nói: “Huống hồ, tương lai ai biết được sẽ còn gặp phải tuyệt cảnh thế nào. Ta cảm thấy Haihime không phải là kẻ cùng hung cực ác, ta thật sự không muốn giết cô ta. Nhưng một khi em ra tay, không giết cô ta mà vẫn phải đảm bảo an toàn cho ta, việc này rất khó, ta cũng không thể mạo hiểm như vậy.”

“Ừm, Chủ nhân, em cũng sẽ theo dõi sát sao người. Chiếc gương của người cho dù rời khỏi cơ thể vẫn sẽ kết nối với linh hồn của người. Một khi gặp phải nguy hiểm thật sự, người không kịp kêu cứu, em cũng sẽ quả quyết ra tay. Nhưng như vậy vẫn sẽ có nguy hiểm, Chủ nhân, người thật sự muốn mạo hiểm như vậy sao?”

“Đúng vậy, ta đã quyết định rồi.”

Lily bị áp giải đi một lúc lâu. Không nhìn thấy đường, chỉ có thể bị người ta đẩy, dìu đi, dường như đang đi lên một ngọn núi cao âm khí bức người, bước lên từng bậc từng bậc thang.

“Cởi giày ra!” Kunoichi mèo trắng đó ra lệnh.

Lily nhấc chân, cởi đôi guốc gỗ ra. Đôi chân nhỏ trắng nõn bị kunoichi đẩy kéo đặt lên thềm gỗ, rồi bị áp giải đi dọc hành lang, đến một căn phòng.

Sau đó, Lily chỉ nghe thấy tiếng cửa lùa đóng lại. Cứ như vậy, cô bị bịt mắt, đứng trong căn phòng có nền nhà dường như là chiếu tatami. Hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.

Lily cũng không thử bỏ trốn. Bây giờ nếu có thể dễ dàng trốn thoát như vậy thì vừa rồi đâu có bị bắt. Cần phải đợi thời cơ. Hơn nữa, Lily cảm thấy, mình đã không bị tống vào địa lao xử hình mà lại được đưa đến căn phòng có chiếu tatami tương đối sạch sẽ, dù bị bịt mắt vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng mờ ảo này, cô cũng muốn xem thử Haihime đang có chủ ý gì.

Căn phòng này còn có mùi hương của phụ nữ, xem ra nên là phòng của Haihime hoặc của một người phụ nữ nào đó.

Khứu giác của Lily thuộc loại bình thường, không khác gì những phụ nữ trẻ tuổi khác, không hề đặc biệt nhạy bén, cho nên cũng không phân biệt được quá rõ ràng. Nhưng cô dường như cảm thấy trong phòng không chỉ có mùi hương của một người phụ nữ.

Cứ như vậy, Lily đứng trong bóng tối đợi suốt khoảng một giờ đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, cô đều đứng im lặng. Tuy chân có thể cử động nhưng cô không hề ngồi xuống, mà vẫn giữ tư thế đứng và dáng vẻ thục nữ đoan trang, không hề sợ hãi cũng không vì mệt mỏi sau trận chiến mà thả lỏng người. Đây chính là sự kiêu hãnh của Lily.

Cho dù bị bắt, bị trói, cũng phải giữ tư thái của một thục nữ!

Tiếng cửa lùa được kéo ra vang lên. Mấy người bước vào, nhưng tiếng bước chân đều rất nhẹ nhàng.

Một kunoichi đeo mặt nạ mèo trắng tháo khăn bịt mắt của Lily xuống.

Lily nhìn lại được. Đây là một căn phòng thắp mấy ngọn đèn dầu, xem như cũng sáng sủa. Cửa và cột nhà màu vàng nhạt, trên cửa còn vẽ vài bức tranh hoa điểu đơn giản mà thanh nhã. Ngoài ra không có vật gì khác, trông có vẻ là một căn phòng tao nhã mà giản dị.

Chỉ thấy Haihime đã búi mái tóc màu xanh nước biển lên, trông càng thêm vài phần chững chạc. Cô ta nhìn Lily, dường như rất hài lòng mà gật đầu: “Cởi trói cho nó.”

Hai thành viên Itsura đến sau lưng Lily, cởi trói cho cô.

“Các ngươi lui ra đi.” Haihime ra hiệu cho những người khác rời đi.

Cửa lùa đóng lại, trong căn phòng xem như cũng rộng rãi chỉ còn lại hai người Haihime và Lily.

Haihime đột nhiên nắm lấy cổ tay Lily, im lặng một lúc rồi nói: “Kagami Lily, ngươi quả thật quá sức tưởng tượng đó. Đã đến nước này rồi, tại sao ngươi không run sợ? Lẽ nào ngươi thật sự không một chút sợ hãi nào sao?”

“Nếu ngươi muốn giết ta, cứ việc ra tay. Ta sợ hãi thì ngươi sẽ đổi ý sao?” Lily lạnh lùng nói.

“Ồ? Để ta xem thử nào, tay không run, vậy tim có đập nhanh không nhỉ?”

Nói rồi, bàn tay không lớn nhưng ngón tay rất thon dài của Haihime chụp lấy một bên ngực của Lily.

Toàn thân Lily khẽ run lên, hơi thở có chút dồn dập, nhưng không hề phản kháng, cũng không nói gì.

“Ara~, chẳng phải tim đã đập nhanh hơn rồi sao?”

Lily hơi cúi đầu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, mặt bất giác ửng hồng. Haihime lại cứ thế nắm lấy ngực cô, dường như đang cảm nhận lồng ngực cô phập phồng ngày một rõ rệt hơn.

Hồi lâu sau, Lily cũng có chút không chịu nổi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả?”

Haihime buông tay ra. Lily dường như cũng có phản ứng thở phào nhẹ nhõm rõ rệt. Haihime không khỏi mỉm cười: “Phản ứng cũng đáng yêu quá đấy chứ.”

“Bây giờ ngươi đã được tự do rồi, sao không thử phản kháng đi?”

“Hừ, biết rồi còn cố hỏi. Không có nguyền kiếm, ta lấy đâu ra linh lực để đối đầu với ngươi chứ?”

“A ha, ngươi cũng hiểu chuyện đấy chứ. Nói cách khác, ngươi của hiện tại, ở trước mặt ta, hoàn toàn bất lực? Phải không? Đệ nhất mỹ nhân Đông Quốc?” Haihime nhẹ nhàng nâng cằm Lily lên, rồi lại ngang ngược hôn lên má Lily một cái.

Đối với việc này, Lily chỉ dùng sự cứng đờ của cơ thể để chống cự.

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, làm ơn nói nhanh lên được không?”

“Ara~, ngươi lại dám thúc giục ta. Ngươi biết không, chỉ riêng điều này thôi cũng đáng bị phạt rồi đấy nhé, để ta cho ngươi biết ở trước mặt ta nên có thái độ thế nào.”

Lily ngoảnh mặt đi, không thèm để ý đến cô ta.

Haihime ưỡn ẹo cặp mông đầy đặn, đi đến một bên phòng, kéo một cánh tủ tường ra, từ trong ngăn gỗ dưới lớp chăn lấy ra một sợi dây thừng dài.

Haihime đến trước mặt Lily, cũng không nhiều lời, tung sợi dây lên trên, vắt qua xà nhà.

Trong lòng Lily có chút căng thẳng, khẽ giọng oán trách: “Nếu đã muốn trói ta lại, vừa rồi hà tất phải cởi ra làm gì?”

Haihime lại vén mái tóc dài của Lily lên, kề sát tai cô nói với giọng có vài phần thân mật: “Đây chẳng phải là để từ từ tận hưởng quá trình trói buộc người phụ nữ vừa cao ngạo vừa cứng miệng như ngươi sao? Hơn nữa, không phải ta tự tay trói, ta sợ không đủ chặt, ngươi chạy mất thì sao.”

Sợi dây gai thô ráp, không hề có chút pháp lực nào. Cứ như vậy, Haihime bày ra từng vòng từng vòng trước mắt Lily. Điều này ngược lại càng thêm sỉ nhục, dường như sợi dây gai thô ráp này đang nhắc nhở cô rằng, bản thân cô lúc này chẳng mạnh hơn một người phụ nữ bình thường là bao.

Lily cảm nhận được! Vải vóc mềm mại cọ xát với sợi dây thừng thô ráp phát ra tiếng “soạt soạt”. Cánh tay thon dài của Lily bị trói quặt ra sau lưng, một chân cũng bị dây thừng quấn lấy nhấc lên. Haihime kéo mạnh sợi dây, chân duy nhất còn chạm đất của Lily buộc phải nhón lên.

Tựa như đóa mai lạnh đặt trong bình hoa, cánh hoa đặt cạnh người Lily, dù kiêu sa lạnh lùng đến mấy cũng không thể rời khỏi bình, chỉ đành mặc cho người ta thưởng lãm, phác họa nên một bức tranh đầy nhục nhã và bi thương.

Haihime khẽ lùi lại, lặng lẽ ngắm nhìn “tác phẩm” của mình.

Điều đó lại càng khiến Lily cúi đầu ngượng ngùng hơn, trong lòng thầm nói: “Có thể đừng dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn được không…”

Nhìn một lúc lâu, cô ta mới hài lòng gật đầu, bước tới: “Kagami Lily à, vẻ đẹp của ngươi kết hợp với sợi dây này lại có một phong vị rât đặc biệt đấy chứ?”

“Chẳng qua chỉ là để thỏa mãn con mắt thưởng thức biến thái của ngươi thôi phải không?” Lily bướng bỉnh phản bác.

“Còn cứng miệng à, sẽ có lúc ngươi khóc lóc kêu gào xin tha thôi,” Haihime từ tốn nói: “Nói đi, gương của ngươi cất ở đâu.”

Lily sớm đã liệu được Haihime sẽ yêu cầu mình lấy gương ra, cô cúi đầu không nói.

“Không nói à, vậy ta đành phải lục soát khắp người ngươi thôi nhé. Hừm, bắt đầu lục từ đâu đây nhỉ.” Haihime vòng ra sau lưng Lily, trực tiếp tốc váy Lily lên.

“Đủ rồi!... Ở trong đai lưng, phía trước.” Lily đỏ mặt, khẽ nói.

“Thế có phải ngoan không.” Haihime trực tiếp vòng tay từ phía sau ra trước người Lily, luồn vào đai lưng của cô, mò thấy chiếc gương rồi rút chiếc gương còn mang hơi ấm của Lily ra.

Haihime cẩn thận xem xét chiếc gương này: “Thật đúng là… khiến người ta hoài niệm mà.”

Cô ta đưa chiếc gương lên sát chóp mũi, hít một hơi thật sâu: “Ừm, mùi vị rất tuyệt. Ngươi vẫn luôn mang nó sát bên người phải không?”

Lily không trả lời câu hỏi vô nghĩa này mà hỏi ngược lại: “Nếu đã yêu thích chiếc gương cổ này đến vậy, tại sao gương của chính ngươi lại bị người khác làm vỡ?”

Haihime sững người, sắc mặt bất giác trở nên u ám.

“Chát!” một cái tát giáng xuống mặt Lily. “Không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Haihime đột nhiên nổi giận. Lily lại nhìn cô ta một cách đầy ẩn ý. Dường như Haihime cũng cảm thấy mình đã thất thố, cô ta lại bình tĩnh lại, vuốt ve chiếc gương, rồi nâng cằm Lily lên, ngón tay cái trực tiếp vuốt ve bờ môi dưới của Lily một cách không hề khách khí: “Thành thật khai báo đi, gương của ngươi có điểm gì đặc biệt?”

“Dưới ánh trăng có thể soi rõ dung mạo của bản thân.” Lily thành thật nói.

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi.”

“Ha ha, ngươi lừa con nít chắc. Thủ đoạn này Âm Dương Sư bình thường chỉ cần một chậu nước là làm được. Nói cho ta biết, năng lực đặc biệt thật sự của chiếc gương là gì! Ngươi có được thiên phú như vậy, nhất định là nhờ vào chiếc gương này phải không?”

Lily nói: “Chẳng phải chính ngươi cũng từng có một chiếc sao? Ta đoán chắc cũng giống của ngươi thôi, hà tất phải hỏi làm gì?”

Haihime nói: “Ngươi không biết bí mật về chiếc gương của ta, làm sao ngươi lại biết là giống nhau?”

Lily nói: “Vậy ngươi nói cho ta nghe trước đi, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết có giống nhau không.”

Haihime im lặng một lúc, ánh mắt dịu dàng mà nghiêm nghị nhìn Lily: “Cũng phải, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ khai dễ dàng như vậy.”

Lily lại dịu dàng hỏi: “Vậy thì Haihime-sama, năm đó những yêu ma kia đã làm thế nào để ngươi ngoan ngoãn khai nhận vậy?”

Haihime giơ tay lên, dường như lại muốn tát Lily, nhưng rồi dừng lại. Cô ta im lặng, dường như đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Sau đó, một lần nữa nở nụ cười trưởng thành mà nghiêm nghị: “Cô nhóc cứng miệng này, ta đây là tiền bối, xem ra phải phạt ngươi một chút rồi.”

Haihime cởi trói cho Lily khỏi xà nhà: “Dạy dỗ một người tiểu nữ như ngươi, căn bản không cần phải trói.”

Haihime kéo Lily đến một bên phòng, tự mình quỳ ngồi xuống, một tay kéo Lily lại gần rồi đè cô nằm sấp lên đầu gối mình. Sau đó, một tay giữ chặt eo Lily, tay kia không chút khách khí tốc váy Lily lên đến tận eo, để lộ ra cặp mông trắng nõn tròn trịa.

Haihime thầm nghĩ, nói lý lẽ với hạng đàn bà như ngươi đúng là vô nghĩa. Ngươi đó à, nhìn thì có vẻ cao ngạo lạnh lùng, thật ra là vì thiếu đòn, thiếu dạy dỗ! Sau đó, lòng bàn tay vang dội giáng xuống mông Lily.

“Chát! Chát! Chát!”

“Cho ngươi cứng miệng này! Cho ngươi không chịu nhận này! Ngươi còn dám hỗn xược nữa không? Còn dám không khai không!?”

Kunoichi đeo mặt nạ đứng canh gác nghiêm ngặt ngoài hành lang, nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong cũng lần lượt khẽ ngoái đầu lại nhìn, nhưng cách một bức tường cũng không thấy được gì, chỉ có thể liên tục nghe thấy âm thanh. Không biết đã qua bao lâu, Kagura mấy lần đều muốn ra tay, nhưng không có mệnh lệnh của Lily nên vẫn cố nhịn xuống. Dù sao, nhìn nữ chủ nhân của mình lại bị đánh như mẹ chồng phạt con dâu, thật sự quá mức nhục nhã. Nhưng có lẽ Chủ nhân có sự tính toán của riêng mình.

Sau đó, cặp mông trắng như tuyết đó cũng đã ửng lên một mảng đỏ hồng. Haihime hỏi: “Sao, bây giờ đã chịu khai nhận chưa?”

“Khai nhận cái gì chứ?” Mặt Lily đỏ bừng, hơi thở không ổn định, giọng khàn khàn nói.

Haihime: “Hừ, vẫn còn cứng miệng? Lẽ nào ngươi nghiện ăn đòn rồi sao? Giống như con kunoichi Yumi đó vậy?”

Lily: “Ngươi lại dám bắt nạt Yumi! Dù chị ấy trung thành với ngươi như vậy!” So với bản thân, Lily dường như càng để tâm đến việc Yumi bị bắt nạt hơn.

Haihime nói: “Bớt nói nhảm mà nhận lỗi với đại tỷ đi! Còn nữa, nói ra năng lực đặc biệt của chiếc gương của ngươi.”

Lily tuy bị đè ở tư thế như vậy trên đầu gối Haihime, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Ta không có gì để nói cả.”

Haihime đẩy mạnh Lily sang một bên.

Haihime quỳ tới trước, một tay giữ chặt bờ vai hơi xương xẩu của Lily, ánh mắt vừa quyến rũ vừa nghiêm nghị đe dọa: “Ngươi có nói không!” Lily lại ngoảnh mặt đi.

Haihime nói: “Nhìn ta.”

Haihime đột nhiên dùng tay xoay mặt Lily lại, cúi người xuống: “Nếu không nói, ta…”

Trong nháy mắt, Lily cảm thấy không ổn, đưa hai tay nhỏ bé ra muốn đẩy Haihime, nhưng không có linh lực, cô làm sao là đối thủ của Haihime được. Haihime dễ dàng dùng một tay nắm lấy hai cổ tay cô, đè lên đỉnh đầu. Sau đó, tay kia bóp lấy cằm Lily, cả người ép xuống.

Haihime mặc kệ ánh mắt giãy giụa và phản kháng của Lily, hé mở đôi môi thơm ngát, cưỡng ép hôn lên đôi môi của Lily.

Thấy Lily sắp không thở nổi, Haihime mới từ từ buông ra, có vài phần chế nhạo, vài phần dịu dàng: “Miệng lưỡi thì cứng rắn lắm, hóa ra lại yếu đuối như vậy, bé cưng đáng yêu à. Sao nào, vẫn chưa chịu khai sao?”

Mặt Lily đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mông lung, yếu ớt hổn hển, mái tóc rối bù vương bên miệng: “Ngươi… ngươi đúng là đồ tiện nhân hèn nhát!”

Haihime quát: “Câm miệng!” rồi lật người, trực tiếp ngồi lên eo Lily, hai tay túm lấy vạt áo Lily, “Xoẹt—” một tiếng xé rách quần áo của cô.

Đột nhiên, bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi gấp gáp của Itsura…

Haihime bất ngờ, lớn tiếng quở trách: “Các ngươi không thấy ta đang tra khảo tù nhân à?”

Itsura sợ hãi đáp, “Haihime-sama, nếu không có chuyện trọng đại, chúng, chúng thần đâu dám… Chuyện là… L-Lãnh chúa Amanojaku, đã trở về!”

Haihime đang đè trên người Lily, ánh mắt vốn đang nắm giữ tất cả bỗng chốc trở nên đờ đẫn.