Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 103

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5425

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11773

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13808

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1971

Từ Chương 466 đến Chương 585 - Chương 4 Chân tôi bây giờ đang run lẩy bẩy đây

"Cậu đang nói đến Yi Ji-Hyuk sao?"

"Đúng vậy."

Dù biết Yi Ji-Hyuk quan trọng, nhưng tôi không nghĩ cậu ta đến mức được gọi là vua. Nhất là khi Yi Ji-Hyuk đã đánh mất phần lớn sức mạnh của mình rồi còn gì.

Tuy bây giờ cậu ta vẫn mạnh không thể so sánh với các năng lực gia thông thường, nhưng không thể xem là đủ mạnh để nắm giữ chìa khóa cho tình hình này.

"Dù đã mất sức mạnh ư?"

"Nói chuyện ngu ngốc thật."

Alpha tặc lưỡi.

"McLaren, nghĩ thử xem. Đối tượng mà bên kia cảm thấy bị đe dọa chỉ có Yi Ji-Hyuk thôi. Bọn chúng sẽ nghĩ rằng những kẻ còn lại tuy có phiền phức nhưng vẫn có thể giải quyết được bằng cách nào đó. Dù chúng ta có mạnh đến đâu cũng không đạt đến đẳng cấp có thể một mình xử lý Quỷ Vương. Nhưng Yi Ji-Hyuk thì có thể làm được điều đó. Chỉ cần đầu óc của lũ Quỷ Vương hoạt động được như loài gián thôi thì chúng cũng sẽ tìm cách xử lý Yi Ji-Hyuk đầu tiên. Giống như trước đây vậy."

"Ưm..."

Christopher rơi vào trầm tư.

"Vậy lý do không thấy động tĩnh gì từ lũ Quỷ Vương sau khi các cậu biến mất là vì chúng không xác định được vị trí của Yi Ji-Hyuk sao?"

"Cái đó thì tôi không biết."

Alpha nhún vai.

"Tôi có phải đã vào trong đầu bọn chúng rồi đi ra đâu, làm sao biết được từng chuyện như thế? Chỉ là, cũng có khả năng đó. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu kẻ cần tìm biến mất thì không phải nên tích cực đi tìm hơn là lẩn trốn sao? Chắc là bọn chúng có suy tính gì đó khác."

"Trong lúc cậu không có ở đây, một Quỷ Vương tên là Barbache đã ghé qua. Hắn tự xưng là Đại Quỷ Vương."

"Cái tên tệ nhất quả đất."

"Chính hắn cũng nói vậy nên chắc không cần phải chửi nhiều đâu. Dù sao thì, tên đó đã nói sẽ vô hiệu hóa thế giới trong vòng ba ngày."

"Ba ngày à... Đã qua mấy ngày rồi?"

"Mới một ngày."

"Vậy là còn hai ngày. Tình hình tuy đã thay đổi, nhưng điều đó có nghĩa là chúng có thể bắt đầu tổng tấn công trong vòng hai ngày."

"Có lẽ vậy. Cho nên nếu các cậu rời đi, nước Mỹ sẽ gặp nguy hiểm."

"Vậy thì để lại mấy tên thuộc hạ loser của cậu ở đây đi. Cậu có thể phải hành động vì nước Mỹ, nhưng vì nhân loại, chúng ta không có chiến lực nào để lãng phí ở đây cả. Lửa cháy đến nơi đã dập rồi, nên tôi sẽ đi xử lý Quỷ Vương đây."

"...Ý cậu là nếu cứ bám trụ quanh Yi Ji-Hyuk thì lũ Quỷ Vương sẽ kéo đến?"

"Nếu là tôi thì tôi sẽ làm vậy."

Đôi mắt Alpha sáng lên.

"Bị hành cho ra bã thế này rồi thì tôi cũng phải tóm lấy một tên Quỷ Vương mà xả giận chứ. Cả những lần bị ăn hành trước đây nữa, tôi sẽ tính lãi thật đậm vào."

"...Chúc may mắn."

"Nhét một người liên lạc qua bên này đi. Chắc sẽ có lúc cần phải yêu cầu sử dụng vũ khí hoặc hỗ trợ ngay lập tức."

"Hiểu rồi. Cứ chọn người thích hợp rồi dẫn đi."

"Hiểu rồi."

Alpha ngậm điếu thuốc, lững thững bước ra ngoài, Christopher cũng đưa một điếu thuốc lên miệng.

'Cảm giác tình hình càng lúc càng phức tạp thì phải.'

Dù vậy, khi nhìn thấy viễn cảnh trước mắt, ông cảm thấy có chút hy vọng lóe lên.

"Tàn bạo thật."

"Tuyệt vời. Không ngờ cùng là năng lực gia mà lại có sự chênh lệch lớn đến vậy."

Các năng lực gia trở về đang tung hoành như những con sói lạc vào giữa bầy cừu.

Lũ quái vật không hẳn là bỏ chạy, nhưng nhờ đó mà họ có thể dễ dàng biến lũ quái vật xung quanh thành một đống bầy nhầy.

'Cái này, cứ như game vậy...'

Nếu coi các Quỷ Vương là boss, thì địa vị của lũ quái vật đã bị hạ cấp trong nháy mắt từ tử thần xuống thành quái tép.

"Yi Ji-Hyuk đúng là Yi Ji-Hyuk."

Ông không mong đợi một chiến lực đến mức đó, nhưng thật đáng kinh ngạc là chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, cậu ta đã nâng tầm họ lên đến mức này.

"Mà, cũng tốt thôi."

Christopher huýt sáo.

"Kệ xác Alpha lải nhải cái gì, bên này cứ làm theo cách của bên này thôi."

Đôi mắt Christopher đã lâu rồi mới ánh lên vẻ sinh động.

---

"Giờ mới thấy dễ thở một chút."

Sống ở dị giới không phải là một chuyện dễ dàng. Đó là một công việc đi kèm với nhiều rủi ro. Vấn đề sinh tồn là trên hết, và tiếp theo đó là vấn đề về sở thích cá nhân.

Ở dị giới cũng có đồ ăn.

Nhưng chẳng phải con người chỉ cần bị ném ra ngoài tự nhiên hoang dã thôi là đã phải chật vật tìm kiếm thức ăn rồi sao. Con người đã quen với gia vị và nấu nướng nên tất nhiên sẽ phản kháng với những nguyên liệu ở dạng tự nhiên hoang dã.

Đặc biệt là Yi Ji-Hyuk, cậu ta có rất nhiều vấn đề về mặt này.

Yi Ji-Hyuk là người mà ngay khi trở về thế giới này đã tìm cola đầu tiên. Một Yi Ji-Hyuk như vậy đã trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng mà không được chạm tay vào một món ăn tử tế, thử hỏi sự dồn nén của cậu ta đã nhiều đến mức nào.

Yi Ji-Hyuk cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ ly cà phê đang cầm trên tay và cười toe toét.

"Cà phê thì phải là cà phê hòa tan chứ."

Dù cho Americano có ngon thế nào đi nữa, Yi Ji-Hyuk vẫn là một người ưa chuộng cà phê hòa tan.

"Trong tình hình này mà anh vẫn nuốt trôi được cà phê sao?"

"Con người có thể ăn trong bất kỳ hoàn cảnh nào."

"...À, vâng."

Cậu ta đã nói vậy thì anh cũng chẳng còn gì để nói.

Dù sao thì người đã trải qua tình huống khắc nghiệt nhiều hơn Choi Jeong-Moon gấp mấy lần chắc chắn là Yi Ji-Hyuk. Cho nên nếu cứ bắt bẻ ở điểm này thì thể nào cũng bị vặn lại cho cứng họng.

Chẳng phải Choi Jeong-Moon là một trong những người hiểu rõ Yi Ji-Hyuk nhất hay sao.

"Nhưng mà... cứ để họ như vậy có được không?"

"Thì sao ạ?"

"Anh không định giúp một tay sao?"

"Tôi á? Giúp cái đó á?"

Nói xong nhìn lại tình hình, anh cũng đành câm nín. Bởi vì các thành viên NDF đang tung hoành không thèm nhìn lại phía sau, như thể muốn giải tỏa hết mọi căng thẳng đã dồn nén bấy lâu nay.

"Có lẽ tôi đã sai."

"Nếu bây giờ mà lơ ngơ chen chân vào đó, chắc tôi sẽ bị chửi vì cướp mất việc của người ta mất."

'Cũng phải thôi.'

Choi Jeong-Moon lắc đầu.

Anh đã từng có kinh nghiệm tham gia khóa huấn luyện lần trước. Vì không phải là người có năng lực nên anh đã được đào tạo hoàn toàn khác, nhưng anh đã tận mắt chứng kiến cách những người này được huấn luyện trước đây.

Lời của Yi Ji-Hyuk rằng lần này sẽ không vất vả như lần trước vì đã có kinh nghiệm và chỉ cần học phương pháp, hóa ra chỉ là một lời nói dối trắng trợn.

So với những gì họ phải chịu đựng lần này, lần trước chẳng khác nào đợt huấn luyện tân binh ở trung tâm huấn luyện cả. Đó là nơi mà người ta cảm thấy tự hào vì đã vượt qua khó khăn, nhưng khi về đơn vị chính thức sẽ nhận ra 'đó mới là thiên đường'.

Mỗi ngày, họ phải trải qua những bài huấn luyện khiến tinh thần bay biến không biết bao nhiêu lần, cũng đã có lúc chống đối, nhưng trước mặt nhà độc tài thiết quyền tàn nhẫn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Đến khi mọi người đã tích lũy kinh nghiệm, chỉ số năng lực tăng lên, và có thể cùng nhau đối đầu với Yi Ji-Hyuk, thì mọi chuyện đã kết thúc.

Giống như khi hàng rào được cho nhiễm điện, con thú ban đầu sẽ cố gắng trốn thoát vài lần, nhưng sau đó, dù hàng rào không còn điện nữa, nó cũng không dám lại gần. Tình hình của họ cũng y hệt như vậy.

Vào thời điểm họ nghĩ rằng nếu hợp sức lại thì có thể làm gì đó với Yi Ji-Hyuk, thì cơ thể của tất cả mọi người đã tự động phản ứng với mệnh lệnh của hắn mất rồi.

Và trên hết, dù thực sự rất khốn nạn, nhưng vấn đề là họ cảm nhận được rằng mình đang mạnh lên theo cấp số nhân sau mỗi lần huấn luyện. Suy nghĩ rằng nếu chống cự ở đây thì có thể sẽ không mạnh hơn được nữa đã níu chân họ lại.

Cuối cùng, họ không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục huấn luyện, dồn nén những căng thẳng không thể giải tỏa.

Và hôm nay, nó đang bùng nổ.

'Dù sao cũng may.'

Thời gian ở Dị giới trôi hoàn toàn khác với ở đây. Mặc dù họ đã phải giảm cả thời gian ngủ để tập luyện với cường độ cao, anh vẫn lo lắng không biết liệu có khi nào trở về mà Trái Đất đã biến mất hay không.

May mắn thay, tình huống tồi tệ nhất đã không xảy ra.

Không biết các quốc gia khác thế nào, nhưng Hàn Quốc đã thành công cầm cự mà gần như không có thiệt hại về dân thường. Dù rằng nếu họ về muộn một ngày, tình hình đã hoàn toàn khác.

"Giờ chỉ còn việc phản công thôi, phải không ạ?"

"Mơ mộng như vậy cũng không tệ, nhưng thực tế thì không có gì thay đổi nhiều đâu. Nếu chỉ có ma thú thì loài người đã thắng từ lâu rồi."

Quỷ Vương.

Lý do cốt lõi khiến họ phải liều mạng huấn luyện. Dù ma thú có đông đến đâu cũng không thể sánh bằng sức mạnh của một Quỷ Vương.

Một ngàn con thỏ có thể tạo ra sức mạnh lớn hơn một con hổ, nhưng chúng không thể thắng được một con hổ. Đó là vì mật độ sức mạnh khác nhau.

"Vậy Quỷ Vương đó thì sao ạ?"

"Có vẻ như sắp đến rồi."

Choi Jeong-Moon nhíu mày nhìn bầu trời phía đối diện đang bắt đầu nhuốm màu đen. Nhìn cảnh tượng hắc ma lực không chỉ tụ lại mà còn bốc lên tận trời, anh nghĩ màn thị uy đã quá đủ rồi, tại sao vẫn chưa đến chứ.

"Nghĩa là, thứ kia chính là bằng chứng cho việc Quỷ Vương đang đến sao?"

"Ồn ào nhỉ?"

"Vâng, ừm... cũng hơi ạ."

"Có vẻ như đang bay từ phía Trung Quốc qua... Dù đến khá nhanh nhưng vẫn mất thời gian. Dù bay bằng máy bay thì đó cũng là quãng đường mất vài giờ."

"...Nghe có vẻ thực tế một cách kỳ lạ."

Những Quỷ Vương anh thấy trong truyện tranh đều di chuyển vèo vèo bằng dịch chuyển tức thời, còn Quỷ Vương ở đây lại phải vỗ cánh bay đến điên cuồng, vừa thấy lạ lại vừa thấy buồn cười.

"Là do có nhiều loại khác nhau thôi. Có loại pháp sư, cũng có loại chiến binh. May là chúng không bơi qua đấy."

"...Thì chúng cũng là sinh vật mà."

Choi Jeong-Moon cười khẩy.

Mới cách đây không lâu, Quỷ Vương đối với họ là một sự tồn tại không thể lý giải. Nếu không có Yi Ji-Hyuk thì không thể ngăn chặn, thậm chí đối đầu cũng không thể. Vậy mà bây giờ, dù biết Quỷ Vương đang tiếp cận, họ vẫn có thể thản nhiên phân tích loại hình của đối phương.

'Vì chúng ta đã huấn luyện như ở địa ngục mà.'

Và giờ là lúc kiểm chứng xem liệu khóa huấn luyện đó có hiệu quả hay không.

Cảm thấy hơi bất an, Choi Jeong-Moon nhìn Yi Ji-Hyuk và nói.

"Anh sẽ giúp chứ, phải không ạ?"

"Ài, trời ạ, cái người này sao cứ rên rỉ mãi thế."

"Không, nhưng dù sao thì đối đầu với Quỷ Vương là lần đầu tiên, ma thú thì không nói làm gì. Khi vào thực chiến rồi thì ít nhất anh cũng phải chỉ dạy chút chứ."

"Tôi đã dạy để tất cả đều có thể làm tốt rồi nên họ sẽ tự biết cách làm thôi. Nếu đến cả việc này tôi cũng phải nhúng tay vào thì tôi điên à mà phải khổ sở như thế? Dạy dỗ đám người đó thôi cũng suýt chết rồi đây này."

"Hừm."

Choi Jeong-Moon nhìn về phía trước với ánh mắt lo lắng.

Mặc dù toàn bộ quá trình huấn luyện đều tập trung vào việc đối phó với Quỷ Vương, nhưng lo lắng vẫn là lo lắng.

"Kia kìa, đến rồi."

"Dạ?"

Ánh mắt của Choi Jeong-Moon hướng về phía Yi Ji-Hyuk chỉ.

Trên bầu trời đầy mây đen, một chấm đen nhỏ xuất hiện, rồi trong nháy mắt, chấm đen đó phình to ra một cách khổng lồ.

Thực tế không phải nó phình to ra mà là đang đến gần, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên trông như thể chấm đen đó đang tự tăng kích thước.

"Không hiểu sao bọn chúng lại xấu xí thế nhỉ."

"Không phải bên kia cũng nghĩ thế sao?"

"...Cũng đúng."

Trong lúc hai người nói chuyện, Quỷ Vương đã tiếp cận và lao xuống mặt đất.

Ầm!

Mặt đất rung chuyển, trồi lên. Cùng lúc đó, Quỷ Vương bắt đầu gầm thét.

Uooooooooo!

Uy áp mà Quỷ Vương tỏa ra vẫn vô cùng áp đảo. Đến mức ngay cả Choi Jeong-Moon, người đã nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đủ, cũng có một thoáng muốn quay đầu bỏ chạy không ngoảnh lại.

Nhưng Yi Ji-Hyuk thì lại vô cùng thản nhiên.

"Tên khốn này, ồn ào vãi."

「Khốn kiếp.」

Tôi đã nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi. Rốt cuộc, con đường cứu rỗi nhân loại không phải là đánh nhau với lũ quái vật chất lượng thấp, mà là hạ gục Ma Vương. Làm sao tôi có thể không biết điều đó cơ chứ.

Lý do tôi sống sót qua khóa huấn luyện địa ngục cũng không phải vì điều đó sao.

Ngay cả trong quá trình huấn luyện, Yi Ji-Hyuk đã nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần rằng cuối cùng họ sẽ phải đối mặt với Ma Vương, và họ cũng nhấn mạnh sự thật đó với nhau.

Nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại đến mức từ "Ma Vương" dính chặt vào miệng không rời, đến nỗi sau này tôi còn cảm thấy thân thiện với Ma Vương nữa cơ.

Đã chuẩn bị đến mức đó rồi mà...

Kim Dah-Hyun run rẩy cả người khi nhìn vào sinh vật dị hình trước mắt.

「Đùa à.」

Trước đây tôi không biết.

Trước đây, tôi chỉ cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn ta mà thôi. Ngay cả khi Ma Vương ở ngay trước mắt, người phải đối đầu với hắn vẫn là Yi Ji-Hyuk, và họ chỉ đóng vai trò câu giờ trong lúc Yi Ji-Hyuk hoàn thành việc thi triển phép thuật.

Nhưng Ma Vương xâm lược Trái Đất không chỉ có một hai tên, và giờ họ cũng phải trực tiếp đối đầu với Ma Vương. Cái sự thật đó thì tôi biết rõ trong đầu, nhưng...

"Phải làm sao đây?"

Seo Ah-Young lo lắng lên tiếng.

"Chân tớ đang run bần bật đây này."

"Không sao đâu."

Yoon Hyuk-Kyu tiếp lời.

"Tôi thì sắp tè ra quần đến nơi rồi. Chắc chắn sẽ són ra quần mất."

"...Tớ thì không đến mức đó."

"Chắc tôi nhát gan hơn thôi."

Kim Dah-Hyun nghiến răng ken két.

'Có vẻ như mình đã mạnh hơn thật rồi.'

Sự tồn tại của Ma Vương mà trước đây tôi không thể cảm nhận được, giờ đang đè nặng lên linh hồn tôi.

Dù trước mắt có ngọn núi cao đến đâu đi nữa, người chưa từng leo lên sẽ không biết ngọn núi cao có nghĩa là gì. Nhưng người đã leo núi nhiều lần sẽ biết leo một ngọn núi cao là một việc đau khổ đến mức nào.

Kim Dah-Hyun bây giờ chính là như vậy.

Khi chỉ hỗ trợ Yi Ji-Hyuk leo núi, tôi chỉ có thể đoán rằng "À, đây là một việc khó khăn."

Nhưng gần đây, nhờ huấn luyện mà trở nên mạnh hơn, tôi có thể cảm nhận trực tiếp được việc chiến đấu với một đối thủ như thế nguy hiểm đến mức nào.

"Vậy... chúng ta sẽ phải đánh nhau với cái thứ đó hả?"

"Có lẽ vậy."

'Hay là mình cắn lưỡi tự tử luôn nhỉ?'

Seo Ah-Young nói một cách vô vọng.

Tôi cũng đã thử mô phỏng nhiều lần với những Ma Vương đã thấy trước đây. Vì vậy, tôi nghĩ rằng mình đã có một hệ thống đối phó riêng, nhưng khi Ma Vương xuất hiện ngay trước mắt, tôi cảm thấy tất cả những điều đó đều tan thành mây khói.

'Chỉ cần lướt qua thôi là chết.'

Khi không hiểu gì về Mana, tôi chỉ có thể phỏng đoán sức mạnh của đối thủ dựa trên vẻ bề ngoài và uy lực nhìn thấy, nhưng khi biết Mana là gì và có thể sử dụng nó, tôi có thể cảm nhận được bằng da thịt Mana đang ngủ yên bên trong cơ thể Ma Vương lớn đến mức nào.

"Oa, thật sự mà nói thì cái đó hơi quá đáng thì phải?"

"Nó đâu phải con người."

"Thì cũng đúng."

Đến cả những câu đùa vô nghĩa cũng không thể thốt ra được. Toàn thân căng cứng đến mức chỉ cần ai đó chạm vào là có thể bật dậy ngay tại chỗ.

Và ánh mắt của Ma Vương khi quay đầu lại nhìn họ đã ghim chặt vào Yi Ji-Hyuk.

"Ma Vương thứ chín mươi chín."

"Ô, lâu rồi không gặp. Mà... ai nhỉ?"

"Cheikhan."

"À, ừ. Cheikhan. Nghe quen quen... ừ, chắc là có nghe rồi. Chắc là có thôi. Dù sao thì chúng ta cũng đã ở cùng một nơi lâu như vậy mà."

"Ngươi vẫn vậy nhỉ."

Cheikhan chế nhạo khi nhìn Yi Ji-Hyuk.

"Nhưng thật đáng tiếc. Trong cơ thể ngươi ta không cảm nhận được dù chỉ một chút Hắc Ma Lực nào cả? Dựa trên Mana vô hạn, ngươi đã khiến vô số Ma Vương phải run sợ mà......"

"Thôi đi. Cái điệp khúc đó giờ nhàm chán lắm rồi. Mấy Ma Vương các người chẳng có chút cá tính nào cả. Không hiểu sao toàn những kẻ khác nhau tập hợp lại mà ai cũng nói những lời giống hệt nhau vậy."

Ý là Yi Ji-Hyuk đã để lại ấn tượng quá mạnh mẽ trong thời kỳ thống trị Ma giới, nhưng mà.

Nhưng không có gì khó chịu hơn việc nghe những lời lặp đi lặp lại.

"Và người mà ngươi phải đối mặt hôm nay không phải là ta. Ta cũng muốn đích thân đối đầu với ngươi lắm chứ, nhưng ta đã quyết định không đối phó với lũ tép riu nữa rồi. Dù có muốn ôn lại kỷ niệm thì để sau hẵng làm nhé. Nếu ngươi có thể sống sót."

"Tép riu?"

Khuôn mặt của Cheikhan méo mó.

"Tch tch."

Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Ma tộc có nhiều cá tính thì tốt thật đấy, nhưng dù vậy thì mặt dơi thế kia có hơi quá đáng không?"

Nói chính xác thì nó khác với dơi, nhưng không thể phủ nhận rằng nó có hình dạng tương tự như loài gặm nhấm. Theo cảm quan thẩm mỹ của con người thì phải nói là nó có vẻ ngoài vô cùng kỳ dị.

"Miệng lưỡi ngươi vẫn sắc sảo nhỉ."

"Miệng mà chết thì cuối cùng cũng chết thôi, cái tên ngốc này."

"Ngươi!"

Ngay lúc Cheikhan chuẩn bị nổi điên, Yi Ji-Hyuk giơ tay chỉ về phía Seo Ah-Young và những người khác.

"Trước tiên cứ xử lý bên kia rồi chúng ta nói chuyện thêm không phải sẽ tốt hơn sao?"

"......Hả?"

"Mấy Ma Vương các người hay làm cái trò này mà, thành ra giờ ta tung đám thuộc hạ ra thì cứ như ta là Ma Vương ấy nhỉ...... À, ta là Ma Vương mà? Xin lỗi nhé. Tại sống độc thân quen rồi."

Cheikhan cạn lời.

Khi còn ở Ma giới, người sử dụng nhiều quân đoàn Ma thú hơn bất kỳ Ma Vương nào khác chính là Yi Ji-Hyuk cơ mà.

Những Ma thú bị khắc ấn nô lệ của Yi Ji-Hyuk thậm chí còn không thèm đoái hoài đến thân mình mà lao thẳng vào Ma Vương. Đối với các Ma Vương mà nói, dù Ma thú có kéo đến cả đàn thì cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng hàng tỷ Ma thú lao vào như zombie lại là một vấn đề khác.

Hơn nữa, chiến thuật của Yi Ji-Hyuk là đẩy ma thú ra tiền tuyến, còn bản thân thì thong thả niệm chú ở phía sau, chẳng thèm bận tâm bao nhiêu ma thú bị nghiền nát, cứ thế mà xả ra những ma thuật diện rộng. Đã có biết bao Quỷ Vương phải khóc ra máu trước chiến thuật đó.

Thế mà cái gì? Đánh một mình á?

"Tô hồng quá khứ cũng vừa vừa phải phải thôi!"

"Vâng vâng, tôi biết rồi. Thấy oan ức thì cứ đi kiện đi."

Yi Ji-Hyuk quay đầu nhìn Seo Ah-Young và những người khác.

"Làm gì thế? Không mau xử lý nó đi?"

Chúng tôi á?

Nó á?

Ha ha, anh đùa dai thật đấy...

Seo Ah-Young lần đầu tiên trong đời làm ra vẻ mặt có chút đáng thương, dùng ánh mắt làm nũng với Yi Ji-Hyuk.

"Mày làm cái trò gì thế, kinh tởm!"

"Thằng chó này!"

Nhưng màn làm nũng của Seo Ah-Young đã bị dập tắt một cách thảm hại. Không tìm được cách nào khác, Seo Ah-Young nghiến răng kèn kẹt, lườm Quỷ Vương.

"Chết một lần chứ mấy! Cùng lắm thì khô máu một trận thôi!"

"...Chết một lần cũng là vấn đề rồi đấy ạ."

"Sao bọn bây tụi bay lắm lời thế!"

Phải đối đầu với Quỷ Vương mà không có lời phàn nàn nào thì mới là lạ đấy.

Kim Dah-Hyun có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng có vẻ bây giờ dù có nói thì Seo Ah-Young cũng chẳng thèm nghe.

"Cái gì cũng có lần đầu thôi."

"...Đúng là một lời an ủi tuyệt vời."

Ngay lúc Seo Ah-Young định nói gì đó, Cheikan nhìn họ và lên tiếng.

"Ngươi định dùng lũ người tầm thường này làm lá chắn sao? So với uy용 của ngươi trong quá khứ, khi được vây quanh bởi vô số ma thú và điều khiển con golem khổng lồ, thì hành động này thật quá tầm thường."

"Nó nói gì thế?"

Seo Ah-Young không hiểu tiếng của Ma tộc nên nghiêng đầu thắc mắc, Yi Ji-Hyuk liền tốt bụng phiên dịch cho cô.

"Nó bảo cô xấu vãi cả l*n."

"Cái thằng mặt mũi như con gián bị chiên dở mà dám ăn nói xằng bậy như thế à!"

Trên đời này, có lẽ không có lời khiêu khích nào độc địa hơn việc chê bai khuôn mặt của một người phụ nữ.

Seo Ah-Young rõ ràng đã dính bẫy khiêu khích. Dù rằng người khiêu khích là Yi Ji-Hyuk.

"Cứ thế mà bem thôi!"

"Ơ ơ ơ! Trưởng phòng! Bình tĩnh đã ạ!"

"Bình tĩnh cái mả cha nhà mày!"

Ngọn lửa phun ra từ hai tay Seo Ah-Young ngưng tụ lại, rồi ngay lập tức bay về phía Cheikan.

Trận chiến đã bắt đầu.

---

"Liệu có cản được không?"

Song Jeong-Soo nhìn vào màn hình với vẻ mặt căng thẳng.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Ai cũng biết kẻ địch thực sự của họ là Quỷ Vương mà.

Theo ý nghĩa đó, trận chiến đang diễn ra bây giờ có thể coi là trận chiến quan trọng nhất để định đoạt hướng đi trong tương lai.

"Cậu Yi Ji-Hyuk không tham gia sao?"

"Có vẻ là vậy. Chắc là anh ta có sự tự tin nào đó."

"...Sự tự tin ạ?"

"Hoặc là anh ta định để họ thử sức một chút, nếu thấy không ổn thì mới ra tay."

Dựa trên tính cách của Yi Ji-Hyuk, khả năng sau rõ ràng cao hơn khả năng trước.

Đúng lúc đó, ngọn lửa do Seo Ah-Young bắn ra đã đánh trúng Quỷ Vương.

"Hả! Đánh luôn không nói một lời!"

"Cô ta gây chuyện rồi!"

Bộ trưởng Bộ Quốc phòng vội ngăn hai người đang hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế.

"Hai vị, bình tĩnh một chút."

"Đây là tình huống có thể bình tĩnh được sao! Đó là Quỷ Vương đấy! Quỷ Vương!"

"Quỷ Vương thì Quỷ Vương, bây giờ chúng ta phải làm việc cần làm đã."

"À, phải rồi."

Vẻ mặt Song Jeong-Soo trở nên khẩn trương.

Đằng nào thì cuộc tấn công cũng đã bắt đầu, và nơi đó sẽ sớm biến thành địa ngục. Trong tình huống không biết hậu quả sẽ lan đến đâu, nếu để lại quân đội ở khoảng cách gần, không ai có thể đoán được thiệt hại sẽ lớn đến mức nào.

"Vũ khí thế nào cũng được, cứ bảo tất cả rút lui trước đi."

"Phá bỏ tiền tuyến ạ?"

"Bây giờ tiền tuyến không còn ý nghĩa gì nữa, cứ bảo tất cả chạy đi! Mọi người đều biết khi Quỷ Vương và Yi Ji-Hyuk đối đầu thì sẽ xảy ra va chạm kinh khủng đến mức nào mà!"

Nếu không may, họ có thể sẽ chết vì dư chấn từ đòn tấn công của đồng đội sau khi đã cố gắng cầm cự trước lũ quái vật.

"Liên lạc với Jeong In-Soo, bảo các đơn vị ở phía trên cũng đừng đi xuống, mà hãy đi ngược lên phía bắc!"

"Vâng!"

Bộ trưởng Bộ Quốc phòng cầm điện thoại lên.

---

"...Chết mất thôi."

Jeong In-Soo nhìn cơ thể tả tơi của mình và thở dài.

Nơi anh đang ở là phía bắc sông Hán. Jeong In-Soo chính là người chịu trách nhiệm cho chiến dịch đổ bộ của đội đặc nhiệm hậu phương, được tiến hành với mục tiêu duy nhất là thu hút sự chú ý của lũ quái vật để trì hoãn tối đa việc chúng tiến về phía nam.

Vì kết quả đã quá rõ ràng, nên chỉ những người có tinh thần liều mình bảo vệ nhân loại mới tình nguyện tham gia, và Jeong In-Soo cũng đã không ngần ngại đăng ký.

Dù sao thì anh cũng không có con, cũng chẳng có vợ. Anh đến đây với tâm thế sẵn sàng hy sinh bản thân nếu điều đó có thể giúp nhiều người khác được sống.

Nhưng nơi đây lại là một địa ngục khác.

Cầm vũ khí cá nhân thì không thể nào đối đầu với lũ quái vật được. Họ chỉ có thể lặp đi lặp lại việc khiêu khích và bỏ chạy. Năm đơn vị được cử đi trước đã bị tiêu diệt hoàn toàn, và đơn vị của họ là đơn vị cuối cùng còn lại.

"Thiếu tướng-nim."

"Chuyện gì?"

"Bọn khốn đó, chuyển động có chút kỳ lạ."

"Hửm?"

Jeong In-Soo khẽ ló đầu ra, nhìn chằm chằm vào bầy quái vật ở phía xa.

"Ơ?"

Lũ quái vật đều đã dừng lại.

Chuyện phía sau yên bình một cách kỳ lạ trong khi phía trước đang chiến đấu điên cuồng không phải là lần đầu, nhưng lần này có chút khác biệt.

Không phải là "yên bình", mà chúng hoàn toàn ngừng di chuyển, như thể một khung hình bị đóng băng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Và ngay lúc đó.

ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!

"Cái gì thế! Đ*t mẹ, ném bom à? Sao không nói một tiếng?"

"À, không phải đâu ạ! Kia kìa!"

Miệng Jeong In-Soo từ từ há hốc khi nhìn thấy con rồng lửa khổng lồ bay vút từ mặt đất lên tận trời xanh.

"...Seo Ah-Young."

Trên đời có vô số người sở hữu năng lực, nhưng người có thể làm được chuyện như vậy chỉ có một trên đời.

Phù thủy điên Seo Ah-Young.

Cô ấy đã trở lại.

「Vậy, vậy là Yi Ji-Hyuk-ssi đã trở lại rồi!」

「Ưaaaaa!」

「Sống rồi! Chúng ta sống rồi!」

Những người đang chìm trong niềm vui gào lên những tiếng hét quái dị.

Họ đã nghĩ rằng một khi đã đến đây thì thứ duy nhất còn lại chỉ là cái chết. Thế nhưng, nếu Yi Ji-Hyuk đã trở lại thì họ đã có cơ hội sống sót.

Dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc hết mức có thể, nhưng làm sao chuyện đó có thể theo ý muốn được chứ.

Và cái giá phải trả cho điều đó thật đắt.

「Qu, quái vật đang đến đây! Chúng ta đã thu hút sự chú ý của chúng rồi!」

「Chạy đi! Mọi người, chạy đi! Đừng bắn nữa, cứ chạy đi! Sống sót bằng mọi giá!」

Trên khóe môi Jeong In-Soo, người đang cắm đầu bỏ chạy mà không hề ngoảnh lại, một tia hy vọng nảy mầm.

---

Mục đích của Yi Ji-Hyuk rất đơn giản.

Mục đích của anh là rèn luyện và tiếp tục rèn luyện những người không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Quỷ Vương trong tình trạng hiện tại, để bằng cách nào đó đưa họ lên đến đẳng cấp có thể đối đầu với Quỷ Vương.

Bất kể là việc gì trên đời, đặt ra mục tiêu thì đơn giản, nhưng vấn đề là tìm ra phương pháp để đạt được mục tiêu đó.

Thế nhưng, đối với Yi Ji-Hyuk, phương pháp đó cũng đã được chuẩn bị sẵn.

Mana.

Kế hoạch của Yi Ji-Hyuk là nếu những người đã quen với Ether có thể sử dụng cả Mana, thì hiệu quả sẽ tăng lên cực hạn.

Vấn đề là Mana không phải thứ có thể học được dễ dàng như người ta nghĩ.

Những người sở hữu năng lực có một ưu điểm và một nhược điểm trong việc học Mana.

Nhược điểm là họ chưa từng một lần cảm nhận được thứ gọi là Mana trong đời. Vốn dĩ, ở Beraff, nơi mà nền tảng của thế giới là Mana, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng đã quen thuộc với Mana.

Con người tuy không cảm nhận được nhưng chẳng phải lúc nào cũng sống và tiếp xúc với không khí sao. Tương tự như vậy, người dân Beraff sống và tiếp xúc với Mana mọi lúc. Dù cho họ không nhận thức về Mana, nhưng mức độ thân thiện của họ đã ở một đẳng cấp khác.

Dù Yi Ji-Hyuk đã cưỡng ép truyền Mana vào để họ nắm được cảm giác, nhưng việc vận dụng Mana tồn tại xung quanh theo ý muốn của mình lại là một vấn đề khác.

Ưu điểm thì rất đơn giản.

Khác với người dân Beraff, những người chỉ có thể mạnh lên thông qua việc học và sử dụng Mana, những người sở hữu năng lực của Trái Đất đã ở trong trạng thái cường hóa cơ thể thông qua Ether.

Nhờ đó, khác với những người Beraff bình thường sẽ chết ngay lập tức nếu Mana chảy ngược, những người sở hữu năng lực của Trái Đất có thể chịu đựng được những cú sốc thông thường.

Đó chính là khởi đầu của mọi vấn đề.

---

Ether tuôn ra từ hai tay Seo Ah-Young. Ether trải qua quá trình biến đổi tính chất và hóa thành ngọn lửa. Cùng lúc đó, Mana tiềm ẩn bên trong cơ thể cô tuôn ra ngoài, khuếch đại ngọn lửa và bản thân nó cũng bắt đầu hóa thành lửa.

Lửa và lửa va chạm vào nhau, tạo thành một ngọn lửa khổng lồ đến mức khó kiểm soát xoay tròn trên tay cô.

「Khự!」

Cô khuếch đại và tiếp tục khuếch đại hỏa lực cho đến khi cơ thể bị đẩy đến giới hạn. Hai điều cô học được từ Yi Ji-Hyuk là phương pháp khuếch đại Ether thông qua Mana và chịu đựng nỗi đau cho đến ngay trước khi cơ thể tan vỡ.

Seo Ah-Young phát ra một âm thanh như tiếng gầm và tiếng hét hòa lẫn vào nhau.

Cách dạy của Yi Ji-Hyuk rất đơn giản.

Anh ta đã đưa ra một logic rõ ràng rằng ‘Dù có giải thích cặn kẽ thì bọn bây cũng có hiểu được đâu’, nhưng theo suy nghĩ của Seo Ah-Young, có vẻ như chính Yi Ji-Hyuk cũng không hiểu rõ cơ chế chính xác của quá trình này.

Nhưng Yi Ji-Hyuk đã chứng minh rằng sự thấu hiểu không phải lúc nào cũng quan trọng trong việc học một điều gì đó.

Anh ta chỉ đơn giản là bắt họ sử dụng Ether, và khiến cả cơ thể họ phải ‘hiểu’ được cảm giác khuếch đại nó thông qua Mana. Đối với Seo Ah-Young, người đã từng tiếp nhận Hắc ma lực vào cơ thể và dùng nó làm nền tảng để cường hóa Ether, thì đó không phải là một việc quá khó.

Điều khó khăn không phải là khuếch đại Ether, mà là chịu đựng nỗi đau đớn ập đến sau tác động của sự khuếch đại đó.

Nếu biết mẹo thì có thể khuếch đại được. Thời gian để cô tự mình khuếch đại được Ether ngắn đến bất ngờ.

Nhưng nếu khuếch đại quá mức, cơ thể sẽ không chịu nổi phản động mà sụp đổ, còn nếu khuếch đại một cách nửa vời thì việc chịu khổ học Mana sẽ trở nên vô nghĩa.

Mẹo mà họ học được chính là tìm ra ranh giới ngay trước khi cơ thể sụp đổ và đi trên lằn ranh mỏng manh đó.

Và bây giờ, kết quả của cuộc huấn luyện đó đang hiện ra.

「Ưaaaaaaaaa!」

Ngọn lửa tuôn ra từ hai tay Seo Ah-Young bắt đầu phình to đến một mức độ kinh hoàng.

Seo Ah-Young nhăn mặt.

‘Khốn kiếp, đau chết đi được.’

Cơn đau dữ dội, như thể bị điện giật, bắt đầu từ hai tay lan ra khắp toàn thân.

Theo lời Yi Ji-Hyuk, một nửa là do cơ thể không chịu nổi sức mạnh tuôn ra, nửa còn lại là tổn thương do sự xung đột giữa Ether và Mana.

Ken két.

Răng nghiến lại.

Nếu không có ma pháp trị liệu của Yi Ji-Hyuk gần như là khôi phục nguyên trạng, thì có lẽ bây giờ tất cả thành viên NDF đều phải đeo răng giả rồi. Nỗi đau vượt xa sức tưởng tượng đến mức đó.

Lý do họ vẫn có thể chịu đựng được ư?

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Ngọn lửa đang bùng cháy bắt đầu phun trào dữ dội như ngọn lửa phụt ra từ động cơ phản lực.

Sức mạnh đang trở nên mạnh mẽ hơn không chỉ ở mức cảm nhận được, mà còn có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Điều gì đã khiến NDF tuyệt vọng nhất?

Sự hành hạ của Yi Ji-Hyuk?

Hay nỗi sợ hãi về cuộc xâm lược của Ma giới?

Nhầm to.

Dám chắc rằng, điều khiến NDF đau khổ nhất, dù ai nói gì đi nữa, chính là cảm giác bất lực.

Họ luôn chiến đấu ở tiền tuyến. Họ tiên phong trong những việc mà các quốc gia khác không thể xử lý, và bị ép buộc phải hy sinh trước cuộc khủng hoảng lớn nhất mà nhân loại phải đối mặt.

Nhưng trong tình huống đó, họ hầu như không thể làm gì trực tiếp. Người giải quyết mọi việc cuối cùng vẫn là Yi Ji-Hyuk, và việc họ có thể làm là giúp đỡ Yi Ji-Hyuk hoặc dọn dẹp những rắc rối mà anh ta không thể giải quyết.

Giống như đội phòng vệ địa cầu trong truyện tranh siêu anh hùng.

Bắn tên lửa và ném bom, nhưng không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho kẻ thù, chỉ đơn giản là câu giờ.

Một sự tồn tại cho thấy hình ảnh nổ tung ngay khi quái vật xuất hiện, để thuyết phục người xem về mức độ mạnh mẽ của con quái vật.

Đáng buồn thay, vai trò mà NDF đảm nhận không thể hơn thế.

Không có gì khiến NDF tức giận hơn sự thật đó.

Đó là động lực thúc đẩy họ tiếp tục.

Họ cũng biết rằng Yi Ji-Hyuk có thể khoác lác, nhưng anh ta không nói dối. Nếu họ có thể chịu đựng tất cả quá trình này và kiểm soát hoàn toàn mana, thì chỉ cần NDF cũng có thể xử lý được Quỷ Vương. Lời nói đó đã giúp họ chịu đựng được quá trình huấn luyện địa ngục.

Và bây giờ là thời gian để chứng minh kết quả.

Ngọn lửa phun ra từ tay Seo Ah-Young quét qua toàn thân Cheikhan.

Choi Jeong-Moon vô thức há hốc mồm.

Ngọn lửa của Seo Ah-Young giờ đã quá quen thuộc đến mức không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, nhưng ngọn lửa mà Seo Ah-Young bắn ra hôm nay chắc chắn có gì đó khác biệt.

Có thể gọi đó là độc tính chăng?

Seo Ah-Young từ trước đến nay không phải là một người có tính cách hiền lành, nói thẳng ra là rất khó ưa… nhưng ngọn lửa mà Seo Ah-Young phun ra hôm nay có cảm giác như chứa đựng tất cả những uất ức bấy lâu nay.

'Thật kinh khủng.'

Dù có là Quỷ Vương đi chăng nữa, liệu có thể không bị tổn hại bởi ngọn lửa đó không, ý nghĩ đó tự nhiên nảy ra trong đầu.

"Tch."

Nhưng Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi, có vẻ không hài lòng.

"Hưng phấn rồi."

"Dạ?"

"Khi đối đầu với Quỷ Vương, tại sao lại cần một cuộc tấn công trên diện rộng như vậy? Hỏa lực dù tập trung vào một chỗ cũng chưa chắc đã gây ra được thiệt hại, vậy mà lại tấn công như thể muốn quét sạch lũ quái vật, kết quả không ra gì là điều hiển nhiên mà."

Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi như thể không hài lòng.

"Cái con bé này từ trước đến nay vẫn vậy. Cứ nghĩ rằng chỉ cần làm cho mọi thứ lớn hơn là được."

Yi Ji-Hyuk đã đưa ra một tiêu chuẩn khắt khe đến tàn nhẫn.

"Vậy là khó gây ra sát thương sao?"

"Nếu chỉ có một mình nó thì đúng là vậy……."

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

"Nhưng đâu phải chỉ có một người."

"A!"

Chính là khoảnh khắc đó.

Ngay khi Cheikhan lộ diện trong ngọn lửa, những tảng băng đã trút xuống. Giống như một trận mưa thiên thạch băng giá.

Trong khi băng và lửa che khuất tầm nhìn, Kim Dah-Hyun đã đột nhập ra phía sau lưng Cheikhan.

"Ư-ra-cha!"

Ầm ầm ầm!

Chân của Kim Dah-Hyun đá mạnh vào lưng Cheikhan.

Và sau đó…….

"Kư-a-a-a-a!"

Do lực phản chấn đó, Kim Dah-Hyun bay lên không trung.

"A……."

"Thằng ngốc này."

Yi Ji-Hyuk cười khúc khích. Nếu đá vào thép thì thường chỉ bị gãy chân, nhưng sức phòng thủ của Quỷ Vương thì không thể so sánh với thép được. Trước lực phản đàn phi vật lý, Kim Dah-Hyun nghiến răng.

"Cái quái gì thế này?"

Chính câu nói thờ ơ của Yi Ji-Hyuk đã ngăn Choi Jeong-Moon, người đang định chửi thề.

"Thu hút sự chú ý tốt đấy."

Và ngay lúc đó, Spit Fire Yoon Hyuk-Gyu lao thẳng về phía trước Quỷ Vương.

"Ư-a-a-a-a!"

Ngọn lửa tập trung trong hai tay anh ta bùng nổ như một khẩu pháo. Vụ nổ tức thời đã quét qua cơ thể Cheikhan.

Ầm ầm ầm ầm!

Cùng với vụ nổ, cơ thể của Cheikhan bay lên không trung như diều đứt dây.

"Rudra-a-a-a-a!"

"Biết rồi!"

Trước khi rơi xuống đất, Lôi Đình của Rudra đã đánh trúng cơ thể Cheikhan.

Cùng với một tiếng hét chói tai xé toạc màng nhĩ, luồng điện trắng xóa đã xâm nhập vào cơ thể Cheikhan.

Cùng với âm thanh như điện giật, tia lửa điện bắn tung tóe từ cơ thể Cheikhan.

Kuuuung!

Cơ thể của Cheikhan đang bay trên không trung rơi xuống đất với một tiếng nổ lớn.

"…Có hiệu quả không?"

Choi Jeong-Moon nhìn Cheikhan với vẻ mặt căng thẳng.

Anh ta không nghĩ rằng có thể kết thúc bằng một đòn này. Nhưng có sát thương hay không là một vấn đề quan trọng.

Nếu có sát thương, thì có thể thắng hay không tùy thuộc vào cách chiến đấu, nhưng nếu sau ngần này mà không có sát thương thì sẽ kết luận rằng chỉ với NDF thì không thể đối đầu với Quỷ Vương.

Có lẽ khoảnh khắc này là khoảnh khắc quan trọng nhất quyết định xem quá trình huấn luyện vừa qua có hiệu quả hay không.

Lúc đó, Cheikhan từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

"Huu."

Tiếng thở khẽ vang vọng vào vùng đất tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"Ngoài dự kiến đấy."

Cheikhan bẻ khớp cổ.

"Không ngờ loài người lại có thể thực hiện một cuộc tấn công có mật độ cao đến vậy? Ta đã nghĩ rằng con người, ngoại trừ Yi Ji-Hyuk, chỉ là những bù nhìn thôi. Ta biết rằng điều cần cẩn trọng ở con người chỉ là các loại vũ khí, nhưng hôm nay kiến thức thông thường đó đã bị phá vỡ. Đó là một cuộc tấn công mạnh hơn bất kỳ loại vũ khí nào mà con người tạo ra."

Yi Ji-Hyuk cười nhếch mép.

"Đến bom hạt nhân cũng chưa từng dính mà nói hay nhỉ."

Nếu là sức phá hoại đối với cá nhân hoặc khu vực cụ thể, thì cuộc tấn công của bọn họ có thể vượt qua cả bom hạt nhân đấy.

"Nhưng cũng chỉ có thế thôi. Suy cho cùng thì các ngươi cũng chỉ là con người. Việc gây sát thương cho ta là điều không thể. Quỷ Vương thứ chín mươi chín, sau khi đã giở đủ trò vặt vãnh thì sao không ra mặt đi? Hay ngươi định đứng nhìn thuộc hạ của mình bị ta xé xác thành từng mảnh?"

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

"Đúng là một Quỷ Vương nhân đạo nhỉ. Không ghét, nhưng hơi tởm đấy?"

"...."

"Nhưng lại ngu ngốc."

"Ngươi nói gì?"

Yi Ji-Hyuk bắt đầu lên tiếng chế nhạo.

"Xem ra đã lâu lắm rồi mới bị ăn đòn nên đến cả tình trạng cơ thể của bản thân mà cũng không nắm rõ được nhỉ. Sao không ngừng tỏ vẻ đi?"

"Ngươi nói cái gì...."

Ngay lúc đó, một bên đầu gối của Cheikan khuỵu xuống.

"Ưm...."

Nhìn xuống đôi chân đang run lẩy bẩy, Cheikan cau mày. Gương mặt tựa dơi của hắn nhe răng, bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.

"Chuyện gì thế này?"

Yi Ji-Hyuk nhìn cảnh tượng đó và cười khằng khặc.

"Bị ăn đòn đến mức đó thì dù là Quỷ Vương cũng phải có sát thương là điều đương nhiên. Còn làm gì nữa, mấy đứa! Quỷ Vương-nim đang đau đấy!"

Nghe lời của Yi Ji-Hyuk, các thành viên NDF cười toe toét và bắt đầu tiến lại gần Cheikan.

---

"Có tác dụng rồi."

"Có tác dụng thật kìa?"

"Đánh là thấy đau đấy nhỉ?"

Seo Ah-Young không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Bị đánh thì phải đau chứ."

Đó là một lẽ quá đỗi hiển nhiên. Một khi đã là sinh vật, nếu bị tấn công thì phải có sát thương.

Nhưng những kẻ đi ngược lại lẽ thường đó lại chính là các Quỷ Vương. Cho đến bây giờ, dù có tấn công bao nhiêu lần đi chăng nữa, chúng cũng không hề hấn gì.

Sự thật đó đã khiến họ rơi vào tuyệt vọng.

Thế nhưng bây giờ, các thành viên NDF đã tận mắt chứng kiến một Quỷ Vương bị thương bởi chính đòn tấn công của mình. Dù vết thương đó không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trước đây họ thậm chí còn không thể gây ra được một vết xước nhỏ nào.

Và hôm nay, cuối cùng họ đã thành công trong việc gây sát thương cho Quỷ Vương.

"Khekhekhekhe."

Seo Ah-Young cười giống hệt như Yi Ji-Hyuk.

Cô không thể nào nhịn được tiếng cười đang trực trào ra. Việc gây ra thương tích khiến Quỷ Vương lảo đảo không có nghĩa là tình hình hiện tại đã trở nên có lợi hơn. Là người hiểu rõ khả năng hồi phục và sức chịu đòn của Quỷ Vương, cô cũng không nghĩ rằng chỉ với mức độ này thì mọi chuyện sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, chỉ riêng việc đòn tấn công của họ có tác dụng với những Quỷ Vương sở hữu sức phòng thủ gần như tuyệt đối cũng đủ khiến Seo Ah-Young cảm thấy mọi căng thẳng từ những ngày tháng luyện tập địa ngục như được giải tỏa hết.

Khoảnh khắc này! Chỉ vì một khoảnh khắc này mà họ đã phải cắn răng chịu đựng nỗi đau tưởng chừng như muốn chết đi.

"Có tác dụng mà. Đúng không?"

Yoon Hyuk-Gyu gật đầu.

"Công sức của chúng ta không phải là vô ích rồi."

Tiếp đó, Kim Dah-Hyun nói với vẻ bất mãn.

"Của tôi thì không có tác dụng?"

"...."

"...."

Tất cả mọi người đều lén quay mặt đi chỗ khác.

Do đặc tính năng lực, sức công phá của Kim Dah-Hyun không cao lắm. Tốc độ cao thường đi kèm với sức công phá lớn, nhưng nếu Kim Dah-Hyun thực sự dùng hết tốc lực lao vào thì Quỷ Vương sẽ chỉ thấy hơi đau, còn cô thì sẽ tan thành từng mảnh.

"Thôi thì cứ bay lượn xung quanh đi."

"Hửm?"

"Để phân tán sự chú ý ấy."

"...Như con muỗi vo ve á?"

Nếu nói 'cách ví von đó chuẩn đấy' thì chắc chắn Kim Dah-Hyun sẽ sống mái một trận nên chẳng ai dám nói ra.

"Chết tiệt, rốt cuộc mình đã làm được cái gì cơ chứ?"

Kim Dah-Hyun thở dài.

Nên gọi đây là giới hạn bẩm sinh chăng?

Một khi đã không thể tự mình lựa chọn năng lực, thì đây là điều mà ai đó cũng phải trải qua.

Lúc đó, Yi Ji-Hyuk gọi Kim Dah-Hyun.

"Này."

"Ưm?"

Kim Dah-Hyun quay đầu về phía Yi Ji-Hyuk.

"Vâng?"

"Đây, lại đây."

"Hả?"

Bị gọi một cách bất ngờ, Kim Dah-Hyun nhìn Yi Ji-Hyuk với vẻ mặt nghi ngờ. Thông thường, khi có người gọi, người ta sẽ suy nghĩ xem có chuyện gì, nhưng khi người gọi là Yi Ji-Hyuk thì phải thực sự suy nghĩ xem có 'chuyện quái gì' sắp xảy ra.

'Gã đó lại gọi mình làm gì nữa đây?'

Vô số lần huấn luyện ở Dị Giới đã gieo vào lòng Kim Dah-Hyun một sự mất lòng tin sâu sắc đối với con người tên Yi Ji-Hyuk.

"Sao, sao ạ?"

Yi Ji-Hyuk gọi Kim Dah-Hyun đến ngay trước mặt mình rồi vung một tay lên.

"Aish! Lại định đánh nữa...."

Kim Dah-Hyun đang trong tư thế phòng thủ, nhìn thấy một cái hố đen ngòm xuất hiện trước mặt Yi Ji-Hyuk thì nghiêng đầu.

'Đây không giống tư thế định đánh người?'

Ngay sau đó, Yi Ji-Hyuk thọc tay vào trong hố và lôi ra một thanh trường kiếm trông vô cùng lộng lẫy. Lưỡi kiếm màu đen vừa nhìn đã thấy toát ra một luồng khí bất lành cuồn cuộn.

"Năng lực không đủ thì phải dùng đồ."

"Hả? Đây là gì vậy ạ?"

Yi Ji-Hyuk gãi đầu.

"Cái này tên là gì nhỉ? De... De, gì đó thì phải."

"Kiếm Tử Thần!"

"...Câm mồm."

Ngay lúc Yi Ji-Hyuk đang tuyệt vọng vì cái gu đặt tên như địa ngục, Cheikan nhìn thấy cảnh đó và rên lên.

"Derodric."

"À, đúng rồi! Tên là thế."

"Thằng điên này! Ta cứ thắc mắc thần binh của Ma Giới đã đi đâu, thì ra là ở chỗ ngươi!"

"Không, nó ở Ma Giới mà."

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

Nói một cách chính xác thì nó ở trong không gian phụ của hắn được duy trì tại Ma Giới. Hắn đã xoay sở mang nó đến Berafe, nhưng vì không thể vượt qua bức tường chiều không gian mà các cổ vật không thể đi qua, nên hắn đã phải để lại nó.

Nhờ có đám Quỷ Vương tốt bụng phá vỡ bức tường đó nên hắn mới có thể tận dụng nó được.

"Đây là một món đồ cực xịn đấy. Là thần kiếm... à không, ma kiếm gì đó mà đám Quỷ Vương thờ như thờ báu vật vậy. Nhưng như cô biết đấy, ta thuộc hệ pháp sư nên chẳng có việc gì dùng đến nó cả, đành cất xó thôi."

"...Là rơi ra vật phẩm huyền thoại nhưng không đúng hệ nhân vật nhỉ."

"Đúng thế! Chính xác là vậy."

Cheikan giận dữ hét lên.

"Drop á! Thằng điên này, mày đánh chết Ma Vương khác để cướp đồ mà cũng gọi là drop à?"

"Chính thế mới là drop chứ, thằng ngu. Tao là con người, còn chúng mày là Ma Vương. Con người đánh chết Ma Vương rớt ra cây kiếm, thế không phải là drop à?"

"...Hửm?"

Cheikan bắt đầu bối rối. Nghĩ lại thì, đứng trên lập trường của bọn họ, không có gì là drop chắc chắn hơn thế nữa.

"Dù sao thì kệ mẹ thằng đần đó đi, cây kiếm này là hàng đỉnh đấy, hiểu chưa? Vì không thể cường hóa bằng hắc ma lực nên không phát huy được một trăm phần trăm hiệu quả, nhưng chỉ cần đạt được khoảng năm phần thôi là cũng đủ để rạch được da của Ma Vương rồi."

"Ồ!"

Kim Dah-Hyun nhìn chằm chằm cây kiếm trên tay Yi Ji-Hyuk với đôi mắt lấp lánh.

"Không có cách nào để phát huy một trăm phần trăm sức mạnh sao?"

"Ờ, cũng có... nhưng phải gọi nó là khế ước linh hồn nhỉ? Thay vì phải cầm cố linh hồn cho ác quỷ thì..."

"Không nhất thiết phải có sức mạnh lớn như vậy đâu ạ."

Dứt khoát từ bỏ hiệu suất, Kim Dah-Hyun nhận lấy thanh kiếm rồi vung vẩy thử.

"Trông giống như một thanh kiếm trang trí bình thường thôi mà?"

"Đâm thử thì biết."

Nghe lời Yi Ji-Hyuk, Kim Dah-Hyun gật đầu. Tên này tuy có sở thích trêu tức người khác, nhưng hắn toàn dùng lời thật để trêu tức.

Hắn là loại người không cần nói dối cũng có thể khiến người khác tức điên lên, nên trong tình huống này, chắc chắn hắn sẽ không giở trò để chơi khăm cậu.

"Này, cái đồ con của Ma Vương! Giờ thì liệu hồn đi."

"...Không, cũng không đến mức đó đâu."

"Xin lỗi ạ. Mong được chỉ giáo."

Nếu định dùng cái mặt đó như thế thì đưa cho tôi đi còn hơn.

Yi Ji-Hyuk thở dài khi nhìn khuôn mặt rạng ngời của Kim Dah-Hyun ngay cả khi đang cười toe toét một cách hèn mọn.

"Lũ người hạ đẳng!"

Nghe lời của Cheikan, Yi Ji-Hyuk gãi đầu sồn sột.

'Không, mấy câu này là kịch bản sẵn của chúng nó à?'

Chắc không thể nào nó đã quên việc bị Yi Ji-Hyuk đánh cho tơi tả, và chuyện bị con người đánh cũng chỉ mới diễn ra thôi. Vậy mà nó vẫn thốt ra được những lời trơ trẽn như vậy.

'Người ta bị kiến cắn cũng đâu có nói 'lũ kiến hạ đẳng' đâu chứ.'

Nghĩ rằng đây đúng là một khuôn mẫu không thể thay đổi được, Yi Ji-Hyuk mở miệng. Lời này cũng không cần phải phiên dịch.

"Cứ thế này mà có thêm thằng khác đến là chúng ta toi đời đấy, biết chưa?"

"Vâng."

"Xử lý nó nhanh lên."

"Rõ."

Seo Ah-Young bắt đầu nhìn chằm chằm Cheikan bằng ánh mắt rực lửa.

"Liệu có khả thi không ạ?"

Choi Jeong-Moon bất chợt hỏi, Yi Ji-Hyuk nhún vai.

"Thì, ai mà biết được. Dù có gây được sát thương thì chênh lệch về kinh nghiệm chiến đấu vẫn là một trời một vực. Dù là thể thao hay võ thuật, thắng bại đâu có quyết định chỉ bằng lực đấm, đúng không?"

"Đúng vậy ạ."

"Chỉ là, nói sao nhỉ..."

Yi Ji-Hyuk cười toe toét rồi nói.

"Điều quan trọng là họ đã sở hữu hỏa lực đủ để chiến thắng chỉ bằng một đòn, dù đó có là một cú đấm lộ liễu đi chăng nữa."

Nghe lời Yi Ji-Hyuk, Choi Jeong-Moon quay đầu nhìn Seo Ah-Young.

'Thật sự có thể sao?'

Mặc dù họ đã chuẩn bị chỉ vì mục đích đó, nhưng sự thật là anh vẫn còn bán tín bán nghi.

Con người chỉ bằng sức mạnh của con người liệu có thể thắng được Ma Vương không?

Yi Ji-Hyuk đã cho thấy một tiền lệ, nhưng hắn ta lại giống như một kẻ ngoại lệ. Nếu không có khoảng thời gian dài đằng đẵng và một cơ thể bất tử, Yi Ji-Hyuk cũng sẽ không thể đạt được đến cảnh giới đó.

Vậy thì, một con người khác không phải là Yi Ji-Hyuk thì sao?

Chỉ bằng việc rèn luyện bản thân và hợp sức lại liệu có thể chạm đến Ma Vương không?

Choi Jeong-Moon theo dõi nhóm Seo Ah-Young với ánh mắt căng thẳng.

Đây không đơn thuần là vấn đề ai thắng ai thua. Nó giống như một lời thách thức của cả nhân loại đối với Ma Vương.

Và người mở màn một lần nữa là Seo Ah-Young.

"Hất!"

Ngọn lửa phun ra từ tay Seo Ah-Young bắt đầu bao trùm mặt đất. Yi Ji-Hyuk nhìn cảnh tượng đó rồi lắc đầu.

"Con bé đó không sửa được cái tật đó à?"

"Ai cũng có điểm mạnh điểm yếu mà. Thay vào đó, khi đối phó với quái vật thì cô ấy là số một còn gì?"

"Giỏi dọn lính lác thì để làm gì, khi không hạ được boss. Đúng là nhân vật chuyên bắt nạt gà mà."

"...Chỉ cần luyện cấp giỏi là được rồi còn gì ạ?"

"Không qua được màn tiếp theo thì luyện cấp cái nỗi gì."

"Cũng đúng ạ."

Choi Jeong-Moon nhún vai.

Đi đường nào cũng được, miễn là đến được Seoul thì thôi.

Yi Ji-Hyuk đang mong đợi nhiều hơn ở Seo Ah-Young, nhưng theo suy nghĩ của Choi Jeong-Moon, Seo Ah-Young không nhất thiết phải một mình tiêu diệt Ma Vương.

'Chỉ cần có thể hoạt động theo nhóm là được rồi.'

Nếu khả năng đối kháng cá nhân của Seo Ah-Young yếu, thì người có khả năng đối kháng cá nhân mạnh sẽ bù đắp cho cô ấy.

'Ví dụ như...'

"Uraaaaaa! Ta đến đâyyyyyy!"

Không phải cậu!

Dah-Hyun à, bình tĩnh lại đi. Tự nhiên sao lại thế?

Kim Dah-Hyun giơ cao thanh kiếm rồi lao về phía Cheikan với tốc độ kinh người.

Hình ảnh con thiêu thân lao vào lửa cũng không đến mức hiểm nghèo như vậy. Nếu chỉ nhìn riêng Kim Dah-Hyun, hiệu ứng ngoại hình đã bù đắp cho cả tư thế lóng ngóng của cậu trở nên ngầu lòi, nhưng nếu kéo máy quay ra xa một chút, sẽ có hiệu ứng biến một bộ phim anh hùng thành phim hài ngay tức khắc.

'Thằng đó, sắp chết phải không?'

Cứ thế này mà bị phản công thì có khi xương thịt lìa nhau trong một đòn mất?

"Graaaaaa!"

Cheikan gầm lên giữa ngọn lửa đang bùng cháy, quay đầu lại và phát hiện ra Kim Dah-Hyun đang lao tới mình.

"Hả?"

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Kim Dah-Hyun linh cảm có gì đó không ổn và vội bẻ ngoặt người.

"Urat-chaaaaaa!"

Cùng lúc cơ thể Kim Dah-Hyun xoay mạnh sang một bên, một luồng ma lực đen kịt phụt lên từ chỗ cậu vừa đứng.

Rắc rắc rắc!

Những chiếc rễ cây vọt lên như những bóng đen tóm chặt lấy vị trí của Kim Dah-Hyun.

"Hí!"

Kim Dahyun nhìn cảnh tượng đó và run rẩy cả người.

Chỉ cần chậm hơn 0.1 giây thôi, có lẽ giờ này anh ta đang ngắm nhìn nội tạng của mình xuyên thủng bụng mà lòi ra ngoài rồi.

「Làm tốt lắm.」

Lee Ji-hyuk tặc lưỡi khi nhìn cảnh tượng đó.

「Đừng có lơ đễnh!」

Vừa dứt tiếng hét của anh, Yoon Hyuk-kyu đã hành động.

「Dốc toàn lực!」

「Bắn!」

Yoon Hyuk-kyu đứng đối diện với Ma Vương.

「Trò đùa kết thúc rồi, lũ ma tộc đáng nguyền rủa.」

Con người phải sử dụng chiến thuật gì để đối phó với Ma Vương?

Tìm kiếm sơ hở?

Tấn công liên tục như bánh răng thông qua phối hợp?

Không phải.

Hỏa lực cơ bản của họ vốn đã yếu hơn Ma Vương, và lựa chọn tốt nhất mà số đông có thể làm là dốc toàn lực. Dốc toàn lực không ngừng nghỉ, không cho đối phương cơ hội phản công, và hạ gục Ma Vương trong một đòn duy nhất.

Họ đã vô số lần mô phỏng cách đối phó với Ma Vương. Không cần phải tạo ra sơ hở quyết định. Bởi vì không có đòn tấn công nào mà họ có thể chắc chắn hạ gục Ma Vương nếu trúng đòn.

Họ chỉ có thể dốc toàn lực như dùng súng máy để đối phó với xe tăng, dốc toàn lực cho đến khi một điểm nào đó bị bẻ cong.

Vậy nên!

「Dốc toàn lực!」

Hai tay của Yoon Hyuk-kyu phát sáng, và cả thế giới bắt đầu nhuộm một màu cầu vồng. Đồng thời, một bữa tiệc của ether và mana đổ xuống cơ thể của Cheikhan.

---

Ầm ầm ầm!

Một vụ nổ lớn bắt đầu quét qua thế giới.

「Khụ!」

Choi Jeong-hun loạng choạng trước cơn bão ập đến. Trước khi đợt thứ hai ập đến, Lee Ji-hyuk đã giơ tay ra và tạo một lá chắn trước mặt Choi Jeong-hun.

「À thì, đáng lẽ nên đứng cách xa một chút mà xem.」

「…Xa hơn nữa ạ?」

Đã hơn 500 mét rồi, còn phải tránh xa hơn nữa thì nhìn cái gì đây?

Vì sự an toàn thì nên tránh xa hơn, nhưng Choi Jeong-hun không đủ bình tĩnh để đứng ở một nơi an toàn và theo dõi trận chiến của đồng đội mình.

「Tôi không thể làm thế được.」

Lee Ji-hyuk tặc lưỡi khi nhìn Choi Jeong-hun với vẻ mặt cứng đờ.

「Cậu đúng là kiểu người chịu thiệt mà.」

Ở đây không ai trách Choi Jeong-hun chỉ đứng nhìn từ phía sau cả. Ngược lại, nếu Choi Jeong-hun bị thương vì dư chấn của trận chiến này, thì sẽ có người tự trách mình…….

'Chắc không ai tự trách đâu.'

Thay vào đó, sẽ có không ít người tra hỏi Lee Ji-hyuk tại sao lại không làm gì khi ở cùng nhau. Vậy mà Choi Jeong-hun vẫn cố gắng giữ vị trí của mình.

'Vậy nên mọi người mới đi theo cậu ta.'

Ấn tượng đầu tiên của Lee Ji-hyuk về Choi Jeong-hun là một quan chức ưu tú tài năng. Lee Ji-hyuk đánh giá rằng Choi Jeong-hun là người có thể leo lên vị trí cao chỉ bằng khả năng của mình, bất kể cậu ta sinh ra ở thời đại nào, ở đâu.

Không quá trong sạch nên không đối đầu với cấp trên, duy trì mối quan hệ tốt với mọi người một cách hòa đồng, đồng thời không bao giờ bỏ lỡ lợi ích của bản thân.

Đồng thời, cậu ta có năng lực và nhiệt huyết với công việc.

Những người như vậy chắc chắn sẽ leo lên vị trí cao, dù có mất thời gian.

Nhưng Choi Jeong-hun gần đây đang trở thành một người không chỉ dừng lại ở những đánh giá đó.

'Định làm vua à?'

Lee Ji-hyuk khẽ cười.

Một người có năng lực bắt đầu có được sự bao dung thì sẽ thu hút mọi người. Nếu không phải thời đại này, có lẽ cậu ta đã trở thành chủ thể của một cuộc cách mạng rồi.

'Ừm, cũng có thể lắm chứ.'

Mặc dù không có vua, nhưng đây là thời đại có những nhà lãnh đạo. Bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều đó, nhưng nếu họ ngăn chặn được cuộc xâm lược của Ma giới, thì sẽ cần một người để chữa lành những vết sẹo sâu sắc này.

Khi đó, có lẽ Choi Jeong-hun sẽ phải đứng ra.

Lee Ji-hyuk nghĩ vậy rồi cười khẩy.

'Mình lo lắng vớ vẩn quá rồi.'

Trước đây, anh gần như không quan tâm đến tương lai. Nhưng bây giờ anh lại quan tâm đến tương lai, có vẻ như anh đã nảy sinh ý muốn bảo vệ thế giới này.

Cơ thể anh đang ở trong tình trạng không thể chịu đựng được nữa. Dù có giành chiến thắng trong cuộc chiến này, bản thân anh cũng sẽ không thể tận hưởng một thế giới mới.

Tuy nhiên, Lee Ji-hyuk vẫn nhìn về tương lai.

Không phải anh, mà là những người khác có thể tận hưởng một thế giới chỉ có con người, không có quái vật và Ma giới.

'Vậy thì phải thắng thôi.'

Không giống như vẻ mặt thản nhiên, Lee Ji-hyuk cũng có chút căng thẳng và theo dõi tình hình. Việc NDF có thể đối phó với Ma Vương mà không cần sự hỗ trợ của anh hay không là một vấn đề rất quan trọng.

Việc con người hoàn toàn không thể đối phó với Ma Vương và việc con người có thể đối phó với Ma Vương chỉ bằng sức mạnh của mình sẽ thay đổi mọi thứ, bắt đầu từ cách đối phó.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ xé toạc tai, và cơn bão ether và mana nuốt chửng chiến trường.

---

「Cái gì thế kia?」

Giám đốc Jeong In-soo nhìn chiến trường với ánh mắt kinh hoàng.

「Tôi chưa từng thấy thứ gì như thế này.」

Phải rồi.

Họ là những người đã chứng kiến cảnh bom hạt nhân rơi xuống từ nơi mà họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng bom hạt nhân là một vụ nổ lớn xảy ra một lần, còn thứ họ đang thấy bây giờ giống như là…….

「Giống pháo hoa nhỉ.」

「Cách diễn đạt phù hợp đấy.」

Hình dạng thì khác hoàn toàn, nhưng có một điểm chung là những vụ nổ với nhiều màu sắc khác nhau bùng nổ dữ dội. Jeong In-soo dụi mắt khi nhìn những vụ nổ vô cùng lộng lẫy.

「Cái đó, là năng lực giả đang làm đúng không?」

「Có vẻ là vậy.」

「…Có phải họ gắn hạt nhân vào người rồi trở về không vậy?」

Jeong In-soo rùng mình.

Jeong In-Soo cũng biết rằng NDF sẽ trở về sau một khóa huấn luyện địa ngục. Sở dĩ anh tham gia vào chiến dịch quấy rối hậu phương, một nhiệm vụ chẳng khác nào ném đi mạng sống, cũng là vì muốn câu thêm chút thời gian trước khi họ trở về.

Nếu cho rằng đằng nào mọi người cũng sẽ chết, anh đã chọn cách sống sót lâu hơn một chút, nhưng chính vì tin chắc rằng chỉ cần NDF trở về là có thể xoay chuyển tình thế, anh mới có thể đặt cược mạng sống của mình.

‘Nhưng thế này thì có vẻ đã vượt xa dự đoán rồi thì phải?’

Anh đúng là đã nghĩ rằng chỉ cần họ trở về là có thể đảo ngược tình thế, nhưng không tài nào lường trước được rằng họ sẽ phô diễn một hỏa lực áp đảo đến như vậy.

Trong số những người bình thường, người đã thực hiện nhiều chiến dịch với NDF nhất chính là Jeong In-Soo. Vì vậy, có thể nói anh là người có hiểu biết cao nhất về sức mạnh của các năng lực gia.

Có lẽ vì hiểu biết quá rõ nên trí tưởng tượng lại bị giới hạn, nhưng cảnh tượng mà Jeong In-Soo đang chứng kiến lúc này thật khó tin là sức mạnh của những người mà anh từng biết.

‘Nếu là Yi Ji-Hyuk-ssi đang chiến đấu thì còn có thể hiểu được…’

Chỉ cần nhìn vào sự tồn tại của ngọn lửa đang cuộn trào trong vụ nổ lộng lẫy kia cũng đủ để biết ai là người đã gây ra nó.

"Họ đã trở về mạnh hơn cả tưởng tượng."

Jeong In-Soo mỉm cười toe toét.

Bất chợt, cơn mệt mỏi bắt đầu ập đến. Cảm giác như những dây thần kinh đã căng như dao cạo giờ đây mới được thả lỏng đôi chút. Cùng lúc đó, toàn thân anh bắt đầu nặng trĩu như một cục bông ngấm nước.

‘Căng thẳng đã được giải tỏa rồi sao?’

Mới chỉ hai giờ trước, Jeong In-Soo vẫn còn mang trong đầu suy nghĩ rằng không biết mình sẽ chết lúc nào. Đó không phải là một câu nói suông, mà anh thực sự không biết mình sẽ chết lúc nào.

Việc liên tục thu hút sự chú ý của ma thú rồi bỏ chạy chẳng khác nào việc buộc một sợi dây thừng mục nát và nhảy bungee lặp đi lặp lại từ một tòa nhà trăm tầng.

Phải lặp đi lặp lại một việc mà chỉ có thể sống sót nếu cực kỳ may mắn, tinh thần không kiệt quệ mới là lạ.

"…Nhiệm vụ của chúng ta… có vẻ đã kết thúc rồi."

"Đúng vậy. Giờ thì có thể trở về rồi."

"Nhưng làm thế nào để trở về ạ?"

"À…"

Vẻ mặt Jeong In-Soo đờ đẫn.

‘Mình còn chưa nghĩ đến việc trở về nữa là?’

Đây là một chiến dịch mà họ đã tham gia với suy nghĩ rằng tất cả sẽ chết. Thành công của chiến dịch chính là thu hút sự chú ý càng nhiều càng tốt rồi chết. Vì vậy, làm gì có kế hoạch trở về nào.

"Chúng ta có thể đi bằng đường biển không?"

"Chết cóng mất. Chúng ta cũng không có thuyền."

"Vậy đi qua Trung Quốc thì sao?"

"Không phải Trung Quốc còn nguy hiểm hơn ở đây sao ạ? Nghe nói bên đó gần như đã sụp đổ rồi mà?"

"Ờ…"

Phải làm sao đây?

Jeong In-Soo bắt đầu gãi đầu bứt tai.

"Nếu… nếu gọi cho trụ sở chính yêu cầu trực thăng, họ có đến đón chúng ta không?"

"Chắc khoảng 5 ngày nữa họ sẽ đến. Nếu đến lúc đó chúng ta vẫn còn sống."

Trước câu trả lời đầy châm biếm của người phụ tá, Jeong In-Soo không nói nên lời. Dù câu nào cũng mang ý tiêu cực, nhưng điều khiến Jeong In-Soo khổ sở hơn là tất cả những lời đó đều là sự thật.

‘Mình vừa mới nghĩ là đã sống sót rồi chứ…’

Dù ai thắng trong trận chiến kia, kết quả đối với họ cũng rõ ràng là không tốt đẹp. Nếu NDF đánh bại Quỷ Vương, khả năng cao là lũ ma thú sẽ chạy trốn về phía này để tránh NDF. Còn nếu NDF không thể đánh bại Quỷ Vương, sự di chuyển của lũ ma thú đang tạm ngưng sẽ lại trở nên sôi động.

Đi đường nào cũng chết, ở lại cũng chết.

Vốn dĩ đây là nơi anh đến với tâm thế sẽ chết, nhưng quá trình hy vọng sống sót vừa nhen nhóm rồi lại vụt tắt mang lại một cảm giác vô cùng tồi tệ.

"Thế này là thế nào chứ…"

Jeong In-Soo ôm lấy khuôn mặt méo xệch của mình.

"Nhưng mà, thưa Thiếu tướng."

"Sao?"

"Ngài có số điện thoại của Yi Ji-Hyuk-ssi đúng không ạ?"

"…Cái đó thì có."

"Ngài có mang theo điện thoại không ạ?"

"Có."

Jeong In-Soo ngơ ngác trả lời.

Trong quân đội, nguyên tắc cơ bản là sử dụng máy bộ đàm để tránh nguy cơ bị nghe lén. Nhưng bây giờ họ không đối phó với con người, nên không có nguy cơ bị nghe lén. Vậy thì dùng điện thoại di động sẽ có lợi hơn.

"Vậy sao không gọi điện bảo anh ta đến đón chúng ta? Cái người đó… có thể di chuyển tức thời mà."

"Hả…"

Jeong In-Soo nhìn người phụ tá với ánh mắt kinh ngạc.

Thằng nhãi này, là thiên tài sao?

Với đôi tay run rẩy, Jeong In-Soo cầm điện thoại lên và bấm số của Yi Ji-Hyuk.

Anh cầu nguyện rằng mong là cậu ta có mang theo điện thoại.

Tiếng chuông kết nối vang lên, và Jeong In-Soo đưa điện thoại lên tai với vẻ mặt căng thẳng.

[A lô?]

"Y-Yi Ji-Hyuk-ssi! Là tôi đây! Tôi đây!"

[Ồ! Lâu rồi không gặp, Đại tá Jeong In-Soo-nim.]

Giờ tôi là Thiếu tướng rồi. Tôi đã thăng chức liên tục đấy. Nhưng có vẻ sắp được đặc cách thăng chức nữa rồi.

"Cậu đã trở về rồi."

[Vâng. Ừm, tuy có hơi mất chút thời gian.]

"Tôi thật sự rất áy náy khi phải nhờ vả một người vừa mới trở về như cậu."

[Dạ? Nhờ vả ạ?]

"Vâng… Chúng tôi đang ở bên kia sông. Nhưng lại không có cách nào để trở về. Nếu lũ ma thú bắt đầu kéo về phía này thì tất cả sẽ chết."

[Sao mấy người lại ở đó?]

"…Vì nhiệm vụ."

[À, ra là ông đã tham gia vào cái chiến dịch quấy rối hậu phương gì đó. Người như Đại tá Jeong đây cũng là một trong những chỉ huy cốt cán, vậy mà lại tham gia vào một việc như vậy sao?]

"Chuyện đã thành ra như vậy rồi."

Chính vì là cốt cán nên mới được điều đi. Bởi vì đó là một nhiệm vụ quan trọng đến thế.

[Vậy thì sao ạ?]

"Tôi thực sự xin lỗi, nhưng không biết cậu có thể mở một cái Cổng đến đây được không?"

[À, ừm, cũng không khó gì, nhưng tôi không biết đó là đâu nên khó mở Cổng lắm? Nếu là nơi tôi có thể nhìn thấy từ đây thì không khó đâu.]

"Từ phía đó sẽ thấy thôi. Chúng tôi đang ở trên đỉnh núi. Cứ mở Gate về phía ngọn núi cao nhất mà ngài thấy là được ạ."

[Ừm, chờ một chút. Chỗ này sao?]

Thấy một thứ gì đó đen ngòm đang hình thành trên đỉnh núi bên cạnh, Jeong In-Soo vội vã nói.

"Không phải ở đó ạ. Là phía bên cạnh."

[Vậy thì là ở đây nhỉ.]

Uuuuung!

Nhìn thấy một cái hố đen ngòm xuất hiện ngay trước mắt mình, Jeong In-Soo đã hiểu được ý nghĩa của câu nói vui mừng đến phát khóc là gì. Theo đúng nghĩa đen, anh vui đến mức thực sự muốn rơi lệ.

"Cảm ơn ngài."

[Mau qua đây đi.]

"Vâng!"

Dập máy, Jeong In-Soo hét lên.

"Vào đi! Nhanh lên!"

Nhận được chỉ thị của Jeong In-Soo, mọi người ồ ạt tiến vào trong Gate. Sau khi xác nhận người cuối cùng cũng đã vào trong Gate, Jeong In-Soo cũng vội vã lao vào.

Thế giới bỗng sáng bừng lên.

Bước ra từ Gate, Jeong In-Soo phát hiện ra Yi Ji-Hyuk đang nằm trên một chiếc giường dã chiến, và Choi Jeong-Moon đang đứng bên cạnh với vẻ mặt mừng rỡ.

"Chuẩn tướng Jeong In-Soo-nim!"

"Bây giờ tôi là Thiếu tướng rồi."

Jeong In-Soo mỉm cười đáp.

"Ngài đã được thăng chức ạ?"

"Kể từ khi lập quốc, chắc chẳng có quân nhân nào được thăng chức nhanh như tôi đâu."

Dù rằng đó là cái giá của mạng sống.

Ngay khoảnh khắc Jeong In-Soo định nói thêm điều gì đó, ánh mắt của Choi Jeong-Moon đột ngột quay đi.

"A..."

Sức nóng khủng khiếp tan dần, và cơ thể của Cheikan bắt đầu lộ diện. Choi Jeong-Moon nắm chặt tay, gương mặt căng thẳng.

‘Phải có tác dụng đấy!’

Nếu đã dồn hỏa lực đến mức này mà vẫn không có tác dụng, thì điều đó có nghĩa là nhân loại sẽ không bao giờ có thể đối đầu với Quỷ Vương.

Đôi mắt chứa đầy sự khẩn thiết của Choi Jeong-Moon dõi theo hình dáng của Cheikan đang hiện ra giữa lớp bụi đất lắng xuống.