Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 101

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5419

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11763

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13700

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1970

Từ Chương 466 đến Chương 585 - Chương 7 Quả là cuộc chiến giữa quái vật với quái vật.

Quả là cuộc chiến giữa quái vật với quái vật.

"Ơ? Mấy ông chú kia……."

Kim Dah-hyun nheo mắt nhìn hai người đang thong thả bước ra từ giữa chiến trường.

Mặc dù những trận không kích đang trút xuống như mưa, nhưng không một ngọn lửa nào có thể bén mảng đến gần họ. Cứ như thể có ai đó đã dùng tẩy xóa sạch khu vực xung quanh họ vậy.

"Này, tự nhiên đến mức đó luôn hả?"

Mana tỏa ra một cách tự nhiên đang đẩy lùi mọi thứ xung quanh. Nếu là trước đây, cậu có thể chỉ thấy cảnh tượng này thật kỳ diệu, nhưng bây giờ, với sự hiểu biết về mana, cậu biết rõ nó đáng sợ đến mức nào.

Thà không biết có lẽ còn tốt hơn.

"Cỡ Quỷ Vương thì phải làm được mức đó chứ."

"Nhưng thế này có hơi quá không? Cũng không phải cố tình chặn mà các cuộc không kích còn không thể tiếp cận được. Như thế mà được à?"

"Mắt thấy rồi còn hỏi à?"

"Ừ nhỉ."

Yoon Hyuk-gyu đưa chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay lên và phát tín hiệu.

"Có vẻ như Quỷ Vương đã xuất hiện ở đây. Yêu cầu chi viện."

Yoon Hyuk-gyu buông tay xuống và gãi đầu gãi tai.

"Có lẽ phải bắt đầu từ phía này trước……."

Nói dở chừng, Yoon Hyuk-gyu chỉ tay lên trời.

"Mà cái gì kia?"

"Trông giống một bầy dơi?"

"Dơi?"

Nhìn cũng có vẻ giống thật. Đôi cánh được tạo thành từ lớp màng mỏng gợi liên tưởng ngay đến loài dơi. Vấn đề là…….

"…… So với dơi thì không phải hơi to sao?"

"Chắc là dơi biến đổi gen rồi."

"To thế mà bay được à?"

"Máy bay to thế còn bay được mà."

Nghe có vẻ vô lý nhưng lại thành có lý.

Yoon Hyuk-gyu nhăn mặt.

"Làm sao để chặn chúng đây?"

Nếu họ được học ma thuật một cách bài bản hơn, họ có thể bay lên trời bằng Levitation hay Fly để đối phó, nhưng đáng tiếc, họ đã dồn hết điểm vào các kỹ năng buff và tấn công.

Làm gì có chuyện họ biết cách bay lên trời.

"Bọn họ sẽ xử lý thôi."

Vútttttttt!

Lời của Kim Dah-hyun vừa dứt, các máy bay chiến đấu đã bay vút qua trên đầu họ.

"Xem ra ngoài mấy đứa ném bom thì những người khác cũng chỉ biết ngồi không, hôm nay phải làm tròn bổn phận rồi."

'Bổn phận sao…….'

Chiến đấu dưới mặt đất dù sao vẫn còn có đường lui, nhưng chiến đấu trên không thì không có chuyện đó.

Khoảnh khắc máy bay chiến đấu bị bắn trúng, họ sẽ chết.

Thiết bị thoát hiểm khẩn cấp ư?

Nếu chúng tha cho những người thoát ra bằng thứ đó thì đã chẳng phải là ma thú.

"Mà, chúng ta cứ làm việc của mình là được."

Yoon Hyuk-gyu cười khẩy.

Cái gọi là "việc của chúng ta" đó tuyệt đối không hề dễ dàng. Vấn đề là lũ khốn đó lại đang tiến về phía này.

Vì không biết chúng sẽ xuất hiện ở đâu nên họ đã triển khai NDF trên một khu vực rộng lớn, ai mà ngờ chúng lại đến đúng chỗ này chứ.

"Xui vãi."

"Là may mắn mới đúng."

Kim Dah-hyun nhếch mép cười và bước lên phía trước. Nhìn thấy bộ dạng đó, Yoon Hyuk-gyu chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Theo anh thấy, Kim Dah-hyun giống như một kẻ điên cuồng muốn chết. Hơn nữa, trên khắp thế giới này, người có thể cảm thấy vui mừng khi đối mặt với Quỷ Vương có lẽ cũng chỉ có mình Kim Dah-hyun mà thôi.

"Ấy!"

Ngay lúc Kim Dah-hyun định lao lên, một bàn tay đã giữ vai cậu lại.

"Aish."

Nhìn Choi Jeong-Moon đang giữ vai mình, Kim Dah-hyun chép miệng đầy tiếc nuối. Một khi người này đã đến thì cậu không thể tự do làm loạn được nữa rồi.

"Anh đến khi nào vậy? Nhanh thế."

"Dịch chuyển đâu phải để trưng. Chẳng lẽ tôi lại lên kế hoạch kiểu rải người ra rồi bảo họ tự lo liệu khi Quỷ Vương xuất hiện sao?"

"Tôi lại tưởng thế đấy?"

"…Thiệt tình."

Trong lúc đó, mọi người bắt đầu xuất hiện liên tục xung quanh. Thỉnh thoảng có thể thấy thấp thoáng bóng dáng của Jeong Hae-min, có vẻ như cô đang bận rộn đưa người đến.

"Viện binh đến nhanh thì cũng tốt, nhưng mà……."

Kim Dah-hyun nhún vai.

"Một mình tôi cũng giải quyết được, 괜히……."

Ầmmmmmmm!

Ngay lúc đó, một loạt vụ nổ lớn xảy ra trên đầu họ, và các máy bay chiến đấu bắt đầu rơi xuống. Một trận chiến ác liệt đã nổ ra trên không.

"Có thời gian để đùa à?"

Trước lời nói của Choi Jeong-Moon, Kim Dah-hyun ngậm miệng lại. Dù hành động đó là để thả lỏng căng thẳng, nhưng bây giờ không phải là lúc để đùa cợt. Vì đây mới là lúc thực sự bắt đầu.

"Chúng ta không biết Quỷ Vương bên kia là ai. Và tôi cũng tuyệt đối không muốn biết. Vì vậy……."

Choi Jeong-Moon hét lên sắc bén.

"Đừng cho hắn cơ hội mở miệng, giết ngay lập tức! Ngay bây giờ!"

Cùng với lời nói đó, ether và mana từ cơ thể mọi người tuôn ra như một cơn lốc xoáy.

---

"Quỷ Vương đã xuất hiện sao……."

Christopher McLaren rên rỉ. Cuộc chiến thực sự bây giờ mới bắt đầu.

Số lượng Quỷ Vương xuất hiện vẫn còn ít, nhưng có lẽ chúng sẽ lần lượt tham gia vào trận chiến.

Theo những gì đã nắm được cho đến nay, các Quỷ Vương có chung ý thức về việc xâm lược ở một mức độ nào đó, nhưng chúng không hành động một cách có hệ thống theo mệnh lệnh của ai cả.

Barbatos mang vai trò đại diện cho các Quỷ Vương, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chỉ huy chúng như thuộc hạ.

Nếu Barbatos nói rằng sẽ kết thúc mọi thứ hôm nay thì chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng chúng sẽ không đổ xô đến một cách đồng loạt như quân đội.

Mà sẽ lượn lờ như một bầy linh cẩu.

Nhưng chúng chắc chắn sẽ bao vây xung quanh và tiến đến.

Trong mắt chúng, việc này cũng giống như một bầy cừu tự nhốt mình vào một góc rồi dựng hàng rào gai xung quanh, chỉ cần dỡ bỏ hàng rào gai đi là có thể mặc sức làm nhục bầy cừu đang tụ tập kia.

Điều duy nhất Christopher có thể làm là cầu nguyện cho những chiếc gai găm trên hàng rào đó sắc bén hơn ông nghĩ, để lũ linh cẩu không dám bén mảng tới gần.

Và một trong những chiếc gai sắc bén nhất đó, giờ đây đang đối đầu với lũ linh cẩu ngay trước mắt ông.

ẦMMMMMMMM!

Dù là âm thanh phát ra từ loa, nhưng tai ông vẫn như muốn rách ra. Cùng lúc đó, màn hình nhiễu sóng và chớp tắt.

"Alpha và hai thực thể Quỷ Vương đã giao chiến!"

"Alpha đang dụ địch. Có vẻ cậu ta định tách khu vực chiến đấu ra khỏi khu vực thông thường để giảm thiểu thiệt hại."

"Tên khốn kiếp."

Dù thật sự không muốn thừa nhận, nhưng cái gã Alpha đó chính là chiến lực đáng tin cậy nhất của nhân loại vào lúc này.

Nhìn một cách khách quan, chính Alpha là người đã một mình đứng ra tách kẻ địch khỏi đội hình chính trong tình huống chiến lực nguy hiểm nhất của chúng xuất hiện.

Nếu đó là tướng địch, ông có lẽ đã tán dương, nếu là thuộc hạ, ông có lẽ đã vỗ tay khen ngợi. Nhưng trớ trêu thay, kẻ đang thực hiện đối sách hợp lý và vĩ đại đó lại chính là Alpha, điều này khiến Christopher rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

'Chết tiệt, cảm giác như đang tạm thời liên minh với một kẻ địch tài năng vậy.'

Hắn làm tốt thì cũng mừng đấy, nhưng cái sự thật rằng sau khi mọi chuyện ổn thỏa, ông sẽ lại phải đối đầu với hắn một lần nữa khiến ông không thể nào vui mừng một cách thuần túy được.

"A, Alpha..."

Viên sĩ quan phụ tá đang báo cáo bỗng im bặt.

Và cũng chẳng cần phải nghe báo cáo làm gì. Christopher cũng có mắt mà. Qua màn hình, cuộc chiến giữa Alpha và Quỷ Vương đang hiện ra rõ mồn một trước mắt ông.

'Cảm giác lạc lõng.'

Nếu phải định nghĩa bằng một từ cho cơn rùng mình mãnh liệt đang chạy dọc cơ thể, thì đó hẳn phải là cảm giác lạc lõng.

Christopher đang cảm thấy hai điều lạc lõng.

Thứ nhất, trận chiến giữa Quỷ Vương và kẻ mạnh nhất nhân loại không hề hoa mỹ như họ nghĩ. Trong quá khứ, khi Yi Ji-Hyuk chiến đấu với các Quỷ Vương, đủ loại ma thuật lộng lẫy và những đòn tấn công trông thôi đã thấy khủng khiếp nối đuôi nhau xuất hiện, nhưng phong cách của Alpha lại có chút khác biệt.

Hắn không hề vội vàng, giống như một thợ săn đang săn lùng mãnh thú. Nhưng hắn lại liên tiếp tung ra những đòn tấn công chắc chắn và chí mạng để đối phó với các Quỷ Vương.

Và thứ hai là...

Alpha đang áp đảo các Quỷ Vương một cách đơn phương.

"L-làm sao có thể như vậy được?"

Không phải ông coi thường Alpha. Trước khi Yi Ji-Hyuk xuất hiện, hắn chưa từng một lần đánh mất danh hiệu năng lực gia nguy hiểm nhất thế giới, và cũng chưa một lần nhường lại vị trí năng lực gia mạnh nhất.

Có thể nói, người hợp với danh xưng kẻ mạnh nhất nhân loại không phải Yi Ji-Hyuk mà là Alpha. Coi thường hắn cũng đồng nghĩa với việc coi thường nhân loại.

Thế nhưng, sự kỳ vọng và tôn trọng dành cho hắn cũng có giới hạn, có chừng mực của nó, và bây giờ Alpha đang đạp nát ranh giới đó một cách gọn gàng và hướng lên một tầm cao mới.

Chứng kiến thần uy mang tính thần thoại của hắn, Christopher vừa run rẩy vừa tuyệt vọng.

'Chúng ta có đang làm đúng không?'

Ông không thể không tự vấn rằng liệu việc bồi dưỡng Alpha và thuộc hạ của hắn để ngăn chặn Ma tộc có phải là một lựa chọn đúng đắn hay không.

Dù hiểu rằng đó là giải pháp duy nhất, nhưng lý do khiến ông vẫn phải tự vấn là vì tốc độ tăng trưởng của Alpha đang phá tan mọi tưởng tượng của ông.

"Làm sao hắn có thể trở nên mạnh đến mức đó được?"

Sự tồn tại mang tên Quỷ Vương là thứ mà Yi Ji-Hyuk, NDF, và toàn bộ năng lực gia của Mỹ phải xông vào mới miễn cưỡng chặn được một tên. Vậy mà giờ đây, Alpha lại đang dễ dàng đối phó với hai Quỷ Vương mà không tốn nhiều sức lực.

'Là một con quái vật.'

Có lẽ, con quái vật thực sự chính là Alpha.

Và trớ trêu thay, kẻ đã tạo ra con quái vật mang tên Alpha đó lại chính là Christopher. Dù không phải là người cha sinh học, nhưng tầm ảnh hưởng của ông đối với việc Alpha trở thành như ngày hôm nay có lẽ còn lớn hơn cả người cha sinh học của hắn.

Christopher nghiến chặt răng khi nhìn con quái vật do chính mình tạo ra, con quái vật mà một ngày nào đó có thể sẽ quay lại cắn xé cổ họng của ông.

"Một cuộc chiến giữa quái vật và quái vật nhỉ."

---

"Làm sao có thể!"

Tiếng hét đầy phẫn nộ bật ra từ miệng Tulleang.

Giọng của hắn, đúng như của một Quỷ Vương, cao vút và uy lực đến rợn người, nhưng cảm xúc chứa đựng bên trong lại chẳng giống một Quỷ Vương chút nào.

"Làm sao một con người có thể thắng được chúng ta!"

"...À, cái này tiện thật đấy."

Alpha gãi tai.

"Lúc bị bắt học cái thứ ma thuật phiên dịch vô dụng này, ta đã nghĩ 'Dạy mình cái này làm gì chứ, chỉ tổ lãng phí thời gian', nhưng giờ nghe chúng mày lải nhải, thấy xả stress ghê. Cái này hay đấy chứ?"

Alpha nhún vai.

Hắn liếc nhìn cánh tay của Tulleang đang bị mình nắm trong tay, rồi ném xuống đất.

"Mà, đừng có kích động thế. Mày vẫn còn ba cánh tay và hai cái chân kia mà? Vẫn còn nhiều nên đừng quá chấp nhất vào thứ đã mất chứ. Phải biết buông bỏ lòng tham đi."

Alpha cười khanh khách, nhưng Tulleang thì chẳng thể nào cười nổi.

Với trí tuệ vượt xa loài người, hắn cũng không thể hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra.

Chỉ có một người.

Một con người duy nhất đang chiếm thế thượng phong khi đối đầu với hai Quỷ Vương. Tuy chưa thể nói là đã phân định thắng bại, nhưng việc tạo ra được tình huống này tự nó đã là một điều không thể hiểu nổi.

"Loài người làm sao có thể!"

"A à."

Alpha nhún vai.

"Theo ta thấy, định kiến của chúng mày cũng không hẳn là sai. Thật ra thì đúng là con người yếu hơn Ma tộc. Và ta cũng hiểu tại sao con người lại trông hèn mọn trong mắt chúng mày. Cũng như không thể bắt người ta tôn trọng một con gián được. Chỉ là..."

Alpha phủi tay và tiến lại gần Tulleang.

"Khi một con gián to bằng con người, nó sẽ nhận ra. Rằng con người là sinh vật yếu đuối đến mức nào. Các ngươi bây giờ cũng chỉ đang nhận ra điều đó thôi."

Một nụ cười khẩy hiện lên trên môi Alpha.

---

"Một phép ẩn dụ rất thích hợp đấy."

Tulleang chế nhạo.

"Đặc biệt là việc ví con người với gián làm ta rất hài lòng. Chẳng phải các ngươi nói rằng đó là loài côn trùng mà các ngươi cực kỳ ghê tởm sao?"

"Chà, phải nói sao đây nhỉ……."

Alpha gãi đầu soàn soạt.

"Thực ra thì gián đúng là kinh tởm thật."

"So với loài người các ngươi, chúng có vẻ là sinh vật hữu ích hơn nhiều đấy chứ? Không có sinh vật nào kinh tởm hơn các ngươi trên khắp các chiều không gian đâu."

"Cái lũ sống bằng cách cắm ống hút vào sinh vật kinh tởm đó như các ngươi cũng có một cuộc đời rác rưởi thật đấy. Tự phê phán thì tốt, nhưng không phải nên tiết chế cái thói tự ngược lại sao?"

Tulleang lườm Alpha bằng ánh mắt đầy sát khí.

"Một tên loài người mà!"

"À à, phải rồi. Ma tộc, không, phải gọi là Quỷ Vương chứ nhỉ?"

Alpha vươn hai tay, duỗi người.

"Cứ tưởng cũng đủ để khởi động cơ thể, ai ngờ chỉ được có thế này thôi à. Lũ được gọi là Quỷ Vương cũng chẳng có gì đặc biệt nhỉ. Hoặc nếu không thì là do ta đã trở nên quá mạnh rồi."

"……."

Tulleang không tìm được lời nào để phản bác.

‘Rốt cuộc chuyện này là thế nào chứ!’

Sức mạnh của Alpha đã vượt xa sức tưởng tượng của họ. Đây không phải là sức mạnh mà một con người tầm thường có thể sở hữu.

Dĩ nhiên, trong số loài người cũng có thể xuất hiện những kẻ dị biệt như Yi Ji-Hyuk. Nhưng sức mạnh của Yi Ji-Hyuk là kết quả của việc có được thời gian vĩnh cửu. Vì sở hữu sức mạnh mà con người không bao giờ có được nên sự cân bằng đã bị phá vỡ.

Nhưng Alpha thì đâu phải như vậy.

‘Làm thế nào?’

Lời giải thích của Alpha đang lảng tránh điểm mấu chốt.

Nói thì không sai.

So với tốc độ trở nên mạnh hơn của Ma tộc, tốc độ của con người đã vượt xa lẽ thường.

Chỉ cần học cách sử dụng mana, con người cũng có thể mạnh lên gấp ngàn lần trong vài chục năm.

Nhưng sự trưởng thành của con người bị giới hạn bởi bức tường thời gian. Khi cơ thể lão hóa, não bộ lão hóa, sự tăng trưởng đó chậm lại và cuối cùng là đối mặt với cái chết.

Từ góc nhìn của Ma tộc, trong khoảng thời gian chỉ như một cái chớp mắt, họ bùng cháy sức mạnh như ngọn lửa rồi chết đi khi chưa kịp trở nên đủ mạnh.

Kẻ đã đột phá bức tường thời gian đó chính là Yi Ji-Hyuk.

Hắn chưa bao giờ mạnh lên với tốc độ nhanh hơn những người khác. So với những kẻ được gọi là thiên tài ở Beraff, khả năng tiếp thu của hắn chậm đến mức kinh khủng.

Nhưng dù vậy, dựa trên tốc độ tăng trưởng đặc trưng của loài người, kết quả của việc đào sâu nghiên cứu ma thuật trong mấy nghìn năm đã khiến hắn trưởng thành đến đẳng cấp Quỷ Vương trong thân xác con người.

Ma tộc bẩm sinh đã lấy mana làm nền tảng nên mạnh hơn loài người một cách không thể so sánh, nhưng lại không cho thấy tốc độ tăng trưởng bằng con người. Đúng hơn, phải nói là so với con người, họ gần như không có sự tăng trưởng nào cả.

Vì vậy, trường hợp của Yi Ji-Hyuk thì còn có thể hiểu được, nhưng…….

‘Tên người này còn chưa sống được nửa thế kỷ.’

Vậy thì làm sao hắn có thể đạt đến đẳng cấp này chứ.

Một con người có được sức mạnh vượt qua cả Quỷ Vương chỉ trong nửa thế kỷ ư? Bằng cách nào?

Một con người đã trưởng thành có thể mạnh hơn Quỷ Vương.

Như lời Alpha nói, nếu một con gián to bằng con người, loài người sẽ bị tàn sát mà không thể làm gì được. Không chỉ con người, mà bất kỳ sinh vật nào cũng không thể chống lại được con gián.

Nhưng câu hỏi của hắn không phải là tại sao con gián khổng lồ lại mạnh đến thế, mà là làm thế nào con gián lại có thể trở nên to lớn như vậy.

"Làm thế nào mà ngươi có thể trở nên mạnh như vậy?"

"À à……."

Alpha thở dài.

"Đừng có mỉa mai như thế, không phải là do ăn may đâu. Để có được sức mạnh này, ta đã phải vứt bỏ cả lòng tự trọng và tất cả mọi thứ, nịnh bợ như một con cún đấy. Chà, việc nhận ra rằng điều đó thực ra lại phù hợp với tính cách vốn có của mình hơn là một thành quả bất ngờ. Nếu thời đại này không phải là thời đại như thế này, có lẽ ta đã trở thành một tên gian thần rồi chăng? Hoặc không thì chắc sẽ trở thành một kẻ số hai, bị kẻ số một đày đọa nhưng vẫn xử lý hết mọi việc. Ngươi nghĩ sao?"

"…Ngươi đang nói gì vậy, hỡi con người."

"Đơn giản thôi. Chỉ là ta mè nheo một chút với người có thể biến ta thành thế này thôi. Rằng hãy làm ta mạnh lên một chút đi. Dù kết quả đã vượt xa những gì ta tưởng tượng."

Alpha thè lưỡi liếm môi.

‘Vậy thì rốt cuộc Yi Ji-Hyuk đã mạnh đến mức nào chứ?’

Sức mạnh hiện tại của hắn đến từ Yi Ji-Hyuk. Bởi vì Yi Ji-Hyuk đã cho hắn biết chỉ cần trộn lẫn mana và ether một cách thích hợp là có thể tạo ra sức mạnh gấp hàng chục lần so với sức mạnh vốn có của hắn.

Nhưng dù đã đạt được sức mạnh đến mức này, Yi Ji-Hyuk dường như vẫn cho rằng sức mạnh của Alpha chưa đủ. Dù lũ Quỷ Vương này đang bị xé xác như côn trùng trong tay hắn, chúng cũng không hề coi Alpha ngang hàng với Yi Ji-Hyuk.

‘Hơn nữa, Yi Ji-Hyuk trong quá khứ không thể sử dụng ether.’

Việc sử dụng hỗn hợp ether và mana để tăng cường sức mạnh có lẽ không phải là lợi thế chỉ tác dụng với hắn. Mặc dù mức độ khác nhau, nhưng những người được Yi Ji-Hyuk huấn luyện đều đã tối đa hóa sức mạnh của mình bằng cách sử dụng hỗn hợp ether và mana.

Điều đó có nghĩa là Yi Ji-Hyuk cũng có thể tạo ra sức mạnh lớn hơn trong quá khứ chỉ bằng cách trộn lẫn cả hai.

‘Nếu cơ thể có thể chịu đựng được.’

Cơ thể của Alpha, cứng rắn như thép so với người bình thường, cũng đang cảm thấy quá sức với sự kết hợp của cả hai. Vì vậy, cơ thể đã suy yếu của Yi Ji-Hyuk không thể nào chịu đựng được điều đó.

Bởi vì không ngoa khi nói rằng cơ thể của Yi Ji-Hyuk chẳng có điểm nào hơn so với người bình thường cả.

Dạo gần đây, nhờ vận dụng được Ether nên hắn cũng gọi là có được năng lực hệ cường hóa, nhưng nếu cơ thể của Alpha là thép thì cơ thể của Yi Ji-Hyuk chỉ ở mức bánh pudding mà thôi.

‘Nếu hắn có được Ether vào thời kỳ đỉnh cao thì cân bằng của thế giới chắc đã bị phá vỡ rồi.’

Hắn cũng không tò mò muốn biết khi đó Yi Ji-Hyuk sẽ thể hiện uy용 thế nào. Phim kinh dị không phải sở thích của hắn. Kinh dị mà có ma quỷ xuất hiện thì còn thú vị, chứ thể loại kinh dị vũ trụ thì Alpha đây xin kiếu.

“Này, cho ta hỏi một câu được không?”

Thuleang lặng lẽ nhìn Alpha.

“Hiện tại ta đang chiến đấu khá tốt với hai Quỷ Vương, nếu so sánh ta lúc này với Yi Ji-Hyuk trong quá khứ thì thế nào? Ta đã gần đạt đến đẳng cấp của Yi Ji-Hyuk chưa?”

Khóe miệng Thuleang cong lên.

“Yi Ji-Hyuk? Quỷ Vương thứ chín mươi chín ư? Ngươi đang bàn luận về sức mạnh của Quỷ Vương thứ chín mươi chín sao?”

Phản ứng của Thuleang khá kịch liệt.

“Một con người hèn mọn có được chút sức mạnh liền không coi ai ra gì nữa rồi. Hỡi con người, ngươi chỉ là một con người mà thôi. Ngươi sẽ không bao giờ biết được người đó, kẻ đã dùng thân xác con người để leo lên ngôi vị Quỷ Vương, vĩ đại đến nhường nào đâu.”

“Lối suy nghĩ của ngươi lạ thật đấy. Miệng thì coi thường con người hèn mọn, nhưng lại công nhận Yi Ji-Hyuk, người đã leo lên ngôi vị Quỷ Vương bằng thân xác con người, là một Quỷ Vương sao?”

“Danh hiệu Quỷ Vương không phải do bẩm sinh mà có. Dù chỉ là một con sâu bọ, một khi đã leo lên ngôi vị Quỷ Vương, điều đó có nghĩa là đẳng cấp của nó đã được công nhận. Kẻ như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”

“À à, ra thế. Bài ca ca ngợi Quỷ Vương của một vị Quỷ Vương cao quý đang bị một con người hèn mọn đánh cho tơi tả, ta nghe đủ rồi. Chỉ cần nói kết luận một cách đơn giản là được. Vậy, khoảng cách giữa ta và Yi Ji-Hyuk là bao nhiêu? Dựa trên thời kỳ đỉnh cao ấy.”

“Nếu tính theo thời gian của các ngươi thì, mười giây?”

Thuleang cười khằng khặc.

Thật không dễ để nhận ra gương mặt méo mó không phải của con người của Thuleang là một nụ cười, nhưng cảm xúc của hắn ta thì có thể cảm nhận rõ ràng.

Chế giễu.

“Nếu kẻ như ngươi có thể cầm cự được mười giây, thì đó đã là một đẳng cấp đáng để khoe khoang ngay cả khi đã chết rồi.”

“…Ngươi, hiện đang thua ta đấy nhé?”

“Phải, ta cũng không thể cầm cự được mười giây. Nhưng ngươi cũng vậy thôi. Ngươi chắc chắn chưa một lần nào thấy Yi Ji-Hyuk nổi điên thật sự đâu nhỉ. Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được đã có một khoảnh khắc cả Ma Giới phải run sợ chỉ vì một người. Vậy mà ngươi dám muốn được so sánh với Yi Ji-Hyuk sao?”

Thuleang phá lên cười điên dại.

“Hỡi con người hèn mọn, chỉ vì có được chút sức mạnh đó mà ngươi đã ra vẻ như mình là ai rồi. Ta công nhận. Ta không bằng sức mạnh của ngươi. Ngươi có thể sẽ là một con người vô tiền khoáng hậu vượt qua cả Quỷ Vương. Nếu lịch sử của các ngươi được lưu truyền. Nhưng chỉ đến thế thôi, ngươi sẽ không bao giờ sống sót được. Ta dám chắc rằng, ngươi sẽ không thấy được mặt trời mọc đâu.”

“Cái này phải gọi là gì đây nhỉ, một lời đe dọa vừa lạ lẫm vừa thú vị.”

Alpha cười khẩy rồi nói.

“Nhưng không phải bây giờ ngươi nên lo cho mình trước sao? Nếu không còn cách nào khác thì ngươi sẽ chết dưới tay ta ngay bây giờ đấy?”

“Khặc khặc khặc, đó đúng là một sự sỉ nhục. Nhưng không sao cả. Vì ngươi cũng sẽ nối gót ta thôi. Barbache-nim sẽ không để bất kỳ tên nào trong các ngươi sống sót đâu.”

“…Ài, cảm giác thật thảm hại. Mở miệng ra là Quỷ Vương này nọ, tỏ vẻ cao siêu lắm, nhưng cuối cùng cách của các ngươi là dựa dẫm vào một Quỷ Vương mạnh hơn à? Lòng tự tôn của một Quỷ Vương bán đi đâu rồi?”

“Khặc khặc khặc khặc.”

Dù đó là những lời có thể coi là sỉ nhục, Thuleang vẫn không tức giận.

“Bị so sánh với ngài ấy mà trở thành một kẻ hèn mọn thì cũng đành chịu thôi. Hỡi con người, hãy tận hưởng hiện tại đi. Hãy cứ thỏa thích tận hưởng và vui vẻ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một ngày đi.”

Vẻ mặt Alpha hơi cứng lại.

“Chẳng bao lâu nữa, khi ngài ấy ra tay, các ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng thực sự……”

Rắc!

Chân Alpha dẫm nát đầu Thuleang.

“Nói nhiều quá đấy.”

Alpha lắc đầu.

Tên Quỷ Vương còn lại không biết đã trốn đi đâu mất. Hắn đã để vuột mất một Quỷ Vương gần như đã tóm được, nhưng chuyện đó cũng chẳng sao cả.

“Này, Đại ca.”

“Hửm?”

“Bên kia có vẻ như bọn Quỷ Vương cũng đang kéo đến dần dần đấy?”

Nghe tiếng thuộc hạ đến gần từ sau lưng và hét lên, Alpha khẽ gật đầu.

“Đông như kiến.”

“Bọn chúng cũng sẽ dốc toàn lực thôi. Nếu hôm nay mọi chuyện được định đoạt.”

Alpha khẽ cau mày.

“Trận chiến với Ma tộc kết thúc không có nghĩa là mọi chuyện kết thúc đâu. Ngược lại, đó mới là lúc bắt đầu.”

“Em biết, Đại ca.”

“Đừng quên mục đích. Đây chỉ là một giai đoạn phải trải qua thôi. Chúng ta sẽ đi đến một nơi cao hơn nữa.”

“Tất nhiên rồi. Vì vậy nên mọi người mới đi theo Đại ca chứ? Dù phải chịu đựng cái tính cách khốn nạn đó.”

“…Tính cách khốn nạn sao……. Có vẻ như cậu vẫn nói được câu đó sau khi đã trải nghiệm Yi Ji-Hyuk nhỉ.”

Nghe vậy, tên thuộc hạ rùng mình.

“Bọn NDF toàn là một lũ tâm thần. Sao chúng nó có thể sống vui vẻ với một người như vậy được chứ? Chết tiệt, nổi hết cả da gà.”

“Khặc khặc khặc khặc.”

Alpha khẽ liếc mắt ra sau.

Ở đó, thi thể của Thuleang với cái đầu vỡ nát đang nằm.

‘Tên Barbache đó mạnh đến thế sao.’

Alpha lặng lẽ liếm môi.

Một cảm giác vui sướng đang ùa đến.

“Sẽ thú vị đây. Rất thú vị.”

“Trước đó, phải giải quyết vấn đề trước mắt đã. Tụi nhỏ đang tập trung rồi.”

“Biết rồi, biết rồi. Bọn mày mà không sai vặt tao là trong miệng mọc gai hay sao ấy nhỉ.”

Càu nhàu, Alpha cất bước.

Ngay cả hắn cũng không chắc có thể thắng trận chiến này. Nếu xét đến sức mạnh của các Quỷ Vương, có lẽ phải nói rằng họ đang tiến hành một cuộc chiến không có cửa thắng.

Vậy mà Alpha vẫn có thể mỉm cười.

‘Thế giới đã trở thành địa ngục, nhưng so với nơi chúng ta từng ở, nơi đây đã là thiên đường rồi.’

Alpha nở một nụ cười trắng lóa.

---

"Bắn!"

Jeong In-Soo gào đến rách cả cổ họng.

Anh ta biết rất rõ rằng việc mình lên giọng chẳng giúp đạn bay ra nhanh hơn. Bởi Jeong In-Soo là người ghét cay ghét đắng cái lý thuyết về ý chí.

Jeong In-Soo đã phát ngấy với những lời dạy của các tiền bối rằng hãy dùng tinh thần để khắc phục trang bị và hệ thống lạc hậu. Anh đã sống với niềm tin rằng lối suy nghĩ từ thời tám hoánh đó sẽ chỉ dẫn đến sự đào thải.

Nhưng giờ đây, Jeong In-Soo lại đang trợn mắt gào thét. Đây là một việc không thể tưởng tượng nổi đối với một người luôn cho rằng chỉ huy phải luôn bình tĩnh, lạnh lùng.

Chỉ là…

‘Thì sao chứ!’

Nếu ai đó có thể giữ bình tĩnh trong tình huống thế này, thì đó là do người đó phi thường, chứ không thể nói người đang kích động là sai được. Đây là cuộc chiến quyết định vận mệnh của nhân loại, làm sao mà không kích động cho được chứ.

"Bắn đi tao bảo!"

"Vâng!"

Các Gate mọc lên nhiều vô kể. Và lũ ma thú tuôn ra từ đó đen kịt như một bầy kiến lao ra từ tổ để tấn công kẻ thù.

‘Chết tiệt, rốt cuộc Ma giới có bao nhiêu ma thú vậy?’

Dù các cuộc không kích vẫn tiếp diễn nhưng chúng không đủ sức để chặn đứng tất cả lũ ma thú.

Không chỉ không kích mà thỉnh thoảng còn có cả vũ khí hạt nhân chiến thuật được thả xuống, nhưng vì số lượng cá thể chui ra từ các Gate quá đông nên họ không thể kham nổi hết lũ ma thú. Họ đang nã pháo vào những con ma thú thoát khỏi vùng oanh tạc, nhưng việc đó cũng có giới hạn.

"Chúng đang đẩy lùi chúng ta!"

"Khặc!"

Ánh mắt Jeong In-Soo hướng về phía trước.

Gánh nặng ngày càng đè lên vai các thành viên KSF đang lập chướng ngại vật ở tuyến đầu.

‘Chết tiệt, đáng lẽ không được dùng người có năng lực làm tanker chứ.’

Trước đây, khi chỉ cần đối phó với quái vật, người có năng lực đảm nhận vai trò tấn công, còn những người lính bình thường mặc giáp boong-ke sẽ lập chướng ngại vật. Bởi vì thể chất của người có năng lực không mạnh hơn người thường là bao.

Nhưng bây giờ, vai trò đó đã bị đảo ngược. Người thường không thể chống đỡ các đòn tấn công của ma thú dù chỉ trong một giây, nên họ không còn cách nào khác ngoài việc đẩy người có năng lực lên phía trước.

‘Cảm giác như bắt một đạo tặc chuyên né đòn đi làm tanker vậy.’

Nhưng cũng không thể bắt ma pháp sư đi làm tanker được, nên đành chịu thôi. Dù vậy, Jeong In-Soo không phải là không có tính toán. Ở phía trước, những chiếc xe bọc thép khổng lồ đã vào vị trí.

Xe bọc thép đã bị rút khỏi đội hình chiến đấu vì bị cho là vô dụng do không thể xuyên thủng lớp giáp của ma thú, nhưng Jeong In-Soo đã dùng chúng làm chướng ngại vật. Vì có trọng lượng hơn 25 tấn, chúng cũng có thể cầm cự được phần nào.

Kế hoạch là bố trí các xe bọc thép cách nhau một khoảng để người có năng lực có thể qua lại, giảm bớt gánh nặng phải liên tục phơi mình trên tiền tuyến. Dĩ nhiên, nếu lũ ma thú thực sự bắt đầu xông lên, những chiếc xe bọc thép 25 tấn này sẽ bay lên không trung như những viên sỏi.

Dù vậy, Jeong In-Soo vẫn phán đoán rằng có lá chắn giấy còn hơn là không có gì.

Uỳnh! Uỳnh!

Những quả mìn chống tăng được cài đặt trước chướng ngại vật đang nổ tung. Những con ma thú bị cuốn vào vụ nổ đổ rạp xuống, máu văng tung tóe, nhưng vẻ mặt của Jeong In-Soo lại càng lúc càng u ám.

Mìn là vũ khí dùng một lần.

Khi lũ ma thú đã giẫm hết mìn, sẽ không thể cài đặt thêm được nữa. Từ lúc đó, cuộc tấn công sẽ càng trở nên dữ dội hơn. Jeong In-Soo biết rất rõ điều đó.

"Bắn liên thanh cho tao!"

"Chúng ta sắp hết đạn rồi ạ!"

"Jeong Hae-Min-ssi đang vận chuyển đạn đến chết đi sống lại kia kìa, cứ bắn đi! Tao đã nói là đạn đang được chuyển từ nhà máy vượt Thái Bình Dương đến rồi mà!"

"Vâng! Rõ!"

Uỳnh!

Dù vậy, vẫn có hy vọng.

‘Có hiệu quả!’

Điều an ủi duy nhất là khẩu M-3 do Mỹ hỗ trợ đang phát huy hiệu quả đáng kể trước lũ ma thú. Trước đây, lục quân chỉ có thể thực hiện vai trò ngăn chặn ma thú chứ không thể gây ra sát thương trực tiếp.

Cả một tiểu đoàn phải tập trung hỏa lực vào một điểm mới may ra hạ được một con, anh không ngờ việc có một vũ khí bắn đâu trúng đó lại mang lại nhiều sức mạnh đến thế.

‘Nghĩ lại thì cũng là điều hiển nhiên.’

Trong các cuộc chiến trước đây, việc bắn trúng mục tiêu là quan trọng nhất. Bởi không tồn tại loại giáp nào có thể chặn đứng mọi đòn tấn công. Giá trị của M-3 không chỉ nằm ở hỏa lực của nó. Việc có một phương tiện để triển khai chiến thuật mới là điều quan trọng hơn cả.

"Chúng đang đẩy lùi chúng ta!"

Những chiếc xe bọc thép bố trí ở tiền tuyến bay vút lên không trung.

"Tao biết, lũ khốn!"

Bị đẩy lùi là điều hiển nhiên. Vì ngay từ đầu, đây là một cuộc chiến không thể không bị đẩy lùi.

"Bố trí xe bọc thép thành hai hàng ở phía sau, tùy tình hình bảo bọn KSF lùi lại! Đội bắn tỉa đang làm cái quái gì thế!"

"Vẫn đang bắn ạ, nhưng…"

Ngay cả những khẩu súng bắn tỉa hạng nặng có thể hạ gục một con voi chỉ bằng một phát bắn cũng không mấy hiệu quả với lũ ma thú.

"Phải cầm cự! Nếu không cầm cự được ở đây thì thực sự tiêu đời!"

"Vâng!"

Jeong In-Soo lo lắng nhìn về phía trước.

‘Ai cũng biết là rất khó khăn.’

Nhưng không còn cách nào khác. Đây không phải là việc có thể từ bỏ vì khó khăn rồi sẽ có người khác làm thay. Đây là tình huống mà tất cả mọi người phải cầm cự vì mạng sống của tất cả mọi người.

"Chỉ một ngày…"

Máu đỏ rỉ ra từ đôi môi bị cắn chặt.

Uỳnh

Một vụ nổ lớn xảy ra ngay trên đầu. Những chiếc tiêm kích được điều động để tiêu diệt lũ quái vật biết bay đã nổ tung như đồ chơi. Sự chênh lệch trên không còn nghiêm trọng gấp nhiều lần so với mặt đất.

Về hỏa lực, có thể nói các tiêm kích hoàn toàn áp đảo. Nhưng chúng không thể nào bắt kịp những chuyển động kỳ quái của lũ ma thú. Và trong khi lũ ma thú dù có dính phải một vài đòn tấn công cũng không hoàn toàn bị loại khỏi vòng chiến, thì các tiêm kích lại gần như không có thứ gì gọi là năng lực phòng thủ.

Chẳng có lý nào các động tác né tránh lại có tác dụng với lũ ma thú lao thẳng vào bằng cơ thể. Pháo sáng cũng vô dụng, né tránh cũng vô nghĩa. Một khi đã bị chúng nhắm tới, vấn đề còn lại chỉ là có thể kéo dài được bao lâu trước khi rơi xuống mà thôi.

‘Không được rồi...’

Jeong In-Soo nhìn cảnh tượng đó với tâm trạng tuyệt vọng.

Nếu bầu trời bị xuyên thủng, thứ còn lại chỉ là một cuộc thảm sát. Hỏa lực mà họ tạo ra sẽ không thể ngăn chặn được lũ ma thú tấn công từ trên không.

Nếu rơi vào tình huống phải đối phó với cả ma thú tấn công từ trên đầu, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo là điều rõ như ban ngày. Đội hình sẽ tan rã ngay lập tức.

Trong tình thế vốn đã bị đẩy lùi, nếu chuyện đó xảy ra thì kết quả sẽ ra sao chẳng phải là quá rõ ràng hay sao?

"Chết tiệt, yểm trợ phía trên đi!"

"Không có cách nào ạ."

"Liên lạc với cấp trên bảo họ cho trực thăng xuất kích đi! Chuẩn bị Cheongung đi!"

"…Không có tác dụng đâu ạ. Ngài biết rõ mà."

"Chết tiệt."

Dù đã nghĩ rằng đây sẽ là một con đường không hề dễ dàng, nhưng cậu không ngờ lại có biến số như thế này xuất hiện.

Phải làm sao để ngăn chặn thứ đó đây.

"Rốt cuộc phải làm thế nào chứ!"

Trong lúc Jeong In-Soo đang hét lên, các tiêm kích vẫn đang rơi xuống một cách bất lực. Những chiếc tiêm kích được phát triển với mục đích không chiến đối kháng với tiêm kích khác đã thể hiện năng lực xuất sắc trong việc tiêu diệt lẫn nhau và ném bom vào những nơi không được phòng thủ, nhưng trước những con ma thú biết bay được trang bị sức mạnh tương đương và khả năng phòng thủ vượt trội, chúng chỉ còn là những đống sắt vụn vô dụng.

Ánh mắt của Jeong In-Soo nhuốm màu tuyệt vọng khi chứng kiến chiếc tiêm kích cuối cùng rơi xuống.

Đó là khoảnh khắc Không quân Đại Hàn Dân Quốc, lực lượng có thể tự hào đối đầu với bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, bị tiêu diệt hoàn toàn.

"...Chết tiệt."

Dù biết phải ngăn chặn, nhưng lại chẳng có cách nào. Khoảnh khắc nhận ra sự thật đó, khuôn mặt của Jeong In-Soo đã nhuốm màu tuyệt vọng.

Bây giờ, nếu lũ ma thú đó đổi hướng lao về phía họ, hoặc vượt qua họ và tràn vào thành phố, thì địa ngục đúng nghĩa sẽ mở ra trên thực tế.

"Aish, bực mình thật."

Lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng Jeong In-Soo.

"Anh, anh Yi Ji-Hyuk!"

Dù người cha đã khuất của cậu có sống lại cũng sẽ không vui mừng đến thế. Jeong In-Soo kinh hãi lao về phía Yi Ji-Hyuk.

"Làm, làm ơn làm gì đó đi!"

"Tôi có phải cái chày của yêu tinh đâu, cứ có vấn đề là lại bảo tôi làm gì đó đi!"

"…Vì không còn cách nào khác!"

"Haizz, thật là."

Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi.

Nếu là Yi Ji-Hyuk của ngày thường, có lẽ anh đã buông lời cay độc vào lúc này, nhưng lần này anh chỉ có thể dừng lại ở đó. Bên trong những chiếc tiêm kích rơi xuống có người lái, và họ đã chết sau khi làm hết sức mình.

Không thể nào sỉ nhục những người như vậy được.

"Mình không nên dùng sức mà..."

Yi Ji-Hyuk chép miệng.

Lũ ma thú cỡ đó thì một mình anh cũng có thể đối phó được, nhưng nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra thì anh phải tiết kiệm mana hết mức có thể. Kể cả khi mọi chuyện suôn sẻ và anh có thể bổ sung lượng mana đã dùng, thì sự hao tổn về tinh thần lại không có cách nào bù đắp được.

Trừ khi anh có thể trải chiếu nằm ngủ ngay tại đây.

Nhưng cũng không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được.

"Chịu thôi chứ biết sao giờ."

Yi Ji-Hyuk từ từ dang hai tay ra.

Cùng lúc đó, Trái tim Rồng trên hai tay anh bắt đầu phát sáng.

'Gì, gì vậy?'

Jeong In-Soo cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và kinh hãi.

Cậu có cảm giác như mọi thứ xung quanh đang bị hút về phía Yi Ji-Hyuk. Gió không thổi, cũng không có một hạt bụi nào bay lên. Vậy mà, cả thế giới dường như đang bị hút vào Yi Ji-Hyuk.

'Đây là mana sao?'

Trong một nơi không một gợn gió, tóc của Yi Ji-Hyuk dựng ngược lên và phấp phới trong không trung.

Khi con ngươi của Yi Ji-Hyuk như thể phun ra một tia sáng trắng xóa, ngay khoảnh khắc đó, anh giơ hai tay lên trời.

---

"Toàn diệt rồi ạ."

"...Chết tiệt thật."

Song Jeong-Soo nghiến răng.

Dù phải duy trì tình hình bằng mọi giá, nhưng không quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Đây không phải là lúc để chỉ trích không quân vô dụng. Nếu lục quân phải chiến đấu với quái vật mà không có sự hỗ trợ của những người có năng lực, thì giờ này họ cũng đã có kết cục tương tự.

Ngược lại, phải ca ngợi những người đã dũng cảm xuất kích và hóa thành ngọn lửa trên chiến trường trong tình thế không thể nhận thêm viện trợ.

Nhưng cảm tính là cảm tính, nếu nhìn nhận một cách lý trí thì một cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất đang diễn ra.

"Phải, phải ngăn chặn bằng mọi cách! Lực lượng Phòng vệ thế nào rồi! Chẳng phải Lực lượng Phòng vệ đã đồng ý hỗ trợ không quân sao!"

"Họ đã xuất kích rồi ạ! Tuy nhiên, việc ma thú biết bay xuất hiện là tình huống hoàn toàn không lường trước được nên... việc xuất kích mất thời gian. Vì phải vượt qua Biển Đông nên sẽ mất thêm 5 phút nữa ạ."

"Chết tiệt, chừng đó thời gian đủ để mặt đất bị nghiền nát đấy!"

Song Jeong-Soo hét lên.

"NDF thì sao!"

"Không thể rời đi được ạ! Họ đang giao chiến với Quỷ Vương!"

"Không còn cách nào sao?"

Song Jeong-Soo khuỵu xuống tại chỗ. Toàn bộ lực lượng đã được huy động tối đa. Không còn lực lượng dự phòng nào để đối phó với tình hình trên không.

Ngay khi Song Jeong-Soo định thốt ra những lời tuyệt vọng, một giọng nói khẩn cấp vang lên bên tai ông.

"Kia, kia kìa!"

"Hửm?"

Trên màn hình đang có sự thay đổi.

Từ giữa binh đoàn, một luồng sáng chói lòa tỏa ra.

"Cận cảnh vào!"

Màn hình nhanh chóng phóng về phía trước, bắt trọn hình ảnh của Yi Ji-Hyuk đang tỏa ra ánh sáng.

"Yi Ji-Hyuk!"

"Yi Ji-Hyuk-ssi!"

Yi Ji-Hyuk, người đang nhìn vào hư không, giơ hai tay lên trời. Dáng vẻ của Yi Ji-Hyuk cùng với luồng sáng chói lòa hoàn toàn khác xa so với trước đây.

Yi Ji-Hyuk, người thường ngày sử dụng ma thuật với dáng vẻ không khác gì ác quỷ, giờ đây lại mang hình thái như một vị thần hộ mệnh của ánh sáng, chẳng phải sao?

Song Jeong-su với vẻ mặt sốt ruột nắm chặt hai tay.

---

Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Yi Ji-Hyuk bắt đầu bay vút lên trời, rồi lại lên cao nữa.

'Cái đó, có vẻ hơi khác so với trước đây nhỉ?'

Và chẳng phải đã nói là Yi Ji-Hyuk đã mất đi sức mạnh rồi sao?

Vẻ nghi hoặc hiện lên trên khuôn mặt của Song Jeong-su.

Chẳng phải Hàn Quốc đã bị dồn vào thế bí biết bao nhiêu vì sự thật là Yi Ji-Hyuk đã mất đi sức mạnh của mình hay sao. Mãi sau này, nhờ thông tin và sự hiểu biết về ma na mà Yi Ji-Hyuk sở hữu có thể cường hóa các người có năng lực, anh mới lấy lại được vị thế đó.

Thực tế, trong trận chiến trước đây, Yi Ji-Hyuk cũng hoàn toàn không góp chút sức lực nào. Việc mọi người không thấy lạ cũng là vì ai cũng biết sự thật rằng Yi Ji-Hyuk đã mất đi sức mạnh.

Vậy mà bây giờ, Yi Ji-Hyuk đang tỏa ra ánh sáng. Đây rõ ràng không phải là điều người thường có thể làm được.

'Anh ta lấy lại năng lực rồi sao?'

"Trông có vẻ hơi khác so với thường ngày thì phải?"

Trước lời của Yoon Young-min, Song Jeong-su gật đầu.

Chắc chắn là khác với dáng vẻ thường ngày. Yi Ji-Hyuk có nhiều loại năng lực, nhưng dù là năng lực nào đi nữa thì cũng luôn tỏa ra khí đen.

'Yi Ji-Hyuk và ánh sáng trắng, chắc không có gì không hợp hơn thế này nữa đâu.'

Chẳng phải Yi Ji-Hyuk luôn tỏa ra thứ ánh sáng đen tà ác hay sao. Vậy mà bây giờ lại là ánh sáng trắng tinh...

Song Jeong-su nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt nghiêm trọng.

Ánh sáng tỏa ra từ cơ thể Yi Ji-Hyuk bay lên hư không. Rồi bắt đầu tụ lại trên không trung.

Cách diễn đạt ánh sáng tụ lại có hơi kỳ lạ, nhưng sự thật là vậy. Ánh sáng tỏa ra tập trung trên khoảng không phía trên đầu Yi Ji-Hyuk, tạo thành một vòng tròn khổng lồ phát sáng.

Giống như một mặt trời đang tỏa ra ánh sáng vậy.

'...Cái gì thế kia?'

Nó khác biệt một cách rõ rệt so với phương thức chiến đấu mà Yi Ji-Hyuk đã thể hiện từ trước đến nay.

Như thể muốn giải đáp thắc mắc của Song Jeong-su, ngay lúc đó Yi Ji-Hyuk bắt đầu di chuyển. Khi đôi tay giơ lên trời được dang rộng sang hai bên, những luồng sáng đang tụ lại trên không trung bắt đầu tỏa ra bốn phía.

Cùng lúc đó...

Aaaaaaaaaa.

Trong khoảnh khắc, Song Jeong-su không thể tin vào tai mình.

Cùng với âm thanh như thể có ai đó đang hợp xướng, những luồng sáng tụ lại trên không trung vươn dài về phía bầy ma thú bay đang lao tới và bắt đầu chiếu rọi vào cơ thể chúng.

Ka a a a a a ak!

Kya a a a a a ak!

Những con ma thú bay bị ánh sáng chiếu vào hét lên những tiếng kêu kỳ dị và điên cuồng quằn quại. Giống như những con ma cà rồng không thể nhìn thấy ánh sáng bị phơi bày và bốc khói cháy rụi, cơ thể của lũ quái vật bắt đầu bốc lên làn khói đặc.

"Cái, cái đó là gì vậy?"

Trước tình huống chưa từng thấy bao giờ, Song Jeong-su bắt đầu hoang mang.

---

"Khụ."

Yi Ji-Hyuk ho khan một tiếng.

"Aish, chết tiệt."

Cảm giác buồn nôn tràn ngập trong bụng. Cảm giác mà một người bình thường nhận được khi hấp thụ hắc ma lực, Yi Ji-Hyuk lại đang cảm nhận được khi hấp thụ ma na bình thường.

Điều đó có lẽ có nghĩa là cơ thể của Yi Ji-Hyuk hiện tại đã bị đồng hóa với hắc ma lực đến mức đó.

"Hiệu quả vãi."

Yi Ji-Hyuk nhìn những con ma thú bay đang cháy rụi mà há hốc miệng. Lượng ma na mà anh đang sử dụng bây giờ có lẽ chưa bằng một phần mười lượng ma na khi sử dụng hắc ma pháp thông thường.

Vậy mà đám ma thú từ Ma giới lại đang rơi lả tả.

Yi Ji-Hyuk không thể không rơi vào trăn trở sâu sắc khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Vậy thì rốt cuộc lũ người đó vô năng đến mức nào chứ?"

Đối phó với ma thú bằng ma pháp thông thường hay bạch ma pháp dễ hơn nhiều so với đối phó bằng hắc ma pháp. Chỉ là, cho đến trước đây, Yi Ji-Hyuk không cần thiết phải sử dụng ma pháp thông thường.

Cũng vì nó khó sử dụng nữa.

Vậy nên đây là sự thật mà anh không hề biết, nhưng khi thử sử dụng bạch ma pháp, đám ma thú lại tỏ ra đau đớn chỉ với những đòn tấn công chẳng đáng là bao.

"Đại pháp sư cái quái gì."

Vậy thì lũ tự phụ là đại pháp sư đó lại chiếm lợi thế lớn đến thế mà vẫn không thể đối phó nổi với ma thú và Quỷ Vương, phải sống trong run sợ hay sao.

Yi Ji-Hyuk đột nhiên cảm thấy hoài nghi về khoảng thời gian đã trải qua ở Berafe.

"...Cũng không phải là không thể hiểu được."

Ngước nhìn lên trời, Yi Ji-Hyuk thở dài.

Đòn tấn công trực tiếp cũng tốt, nhìn đám ma thú đau đớn cũng không tệ, nhưng có một vấn đề quyết định.

'Chúng không chết hẳn.'

Những thứ lẽ ra phải chết sạch sẽ nếu bị hắc ma pháp dội vào ở mức độ này vẫn chưa chết mà đang giãy giụa.

Hiệu quả thì tức thời, nhưng sát thương lại không đủ. Và có lẽ do đặc tính của ma lực, ma pháp diện rộng có thể dễ dàng sử dụng, nhưng lại khó dồn nhiều ma lực vào một cá thể duy nhất.

Nó là hình thức hỗ trợ tốt nhất trong các trận chiến quy mô lớn, nhưng nhược điểm là không thể tạo ra hỏa lực đủ để bắt được Quỷ Vương.

"Chà, cứ kết hợp dùng cho phù hợp là được."

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

Dù sao thì nếu là quét sạch trên diện rộng, Seo Ah-Young hiện tại sẽ làm tốt hơn anh. Anh chỉ cần làm những gì mình có thể làm là được. Ví dụ như câu giờ chẳng hạn.

Quàaaaaaa

Cùng với tiếng ồn xé tai, những chiếc chiến đấu cơ bắt đầu lao tới. Những quả tên lửa được bắn ra từ các chiến đấu cơ đã bắn trúng chính xác lũ ma thú đang lảo đảo vì trúng ma thuật của Yi Ji-Hyuk, và bầu trời bắt đầu bị bao phủ bởi lửa nóng như thể đang có lễ hội pháo hoa.

Oành oành oành! Oành oành oành oành!

Nghe thấy tiếng nổ, Yi Ji-Hyuk nhíu mày.

"Dù sao thì, mấy thằng khốn Nhật Bản đó."

Đáng lẽ phải đến nhanh nhanh một chút chứ, đến muộn như vậy chẳng phải đã tạo ra tình huống Không quân Hàn Quốc bị tiêu diệt toàn bộ rồi sao.

"Chậc."

Nếu bọn chúng đối phó với ma thú ở mức độ kha khá thôi thì Yi Ji-Hyuk đã không phải lãng phí Mana như thế này... nhưng chuyện đã lỡ rồi, phải suy nghĩ tích cực thôi.

Dù có lãng phí Mana hay không, Yi Ji-Hyuk hiện tại cũng không thể đối đầu một chọi một với cấp Quỷ Vương được.

"Chắc bọn chúng sẽ lo liệu thôi, gì chứ."

Yi Ji-Hyuk quay đầu nhìn về phía các thành viên NDF đang trong một trận kịch chiến.

---

"Uaaaaaaaaaaah!"

Thanh kiếm của Kim Dah-Hyun chém ngang qua cổ Amubazel.

Xoẹt!

Thanh kiếm đã găm chính xác vào cổ, nhưng cơ thể cứng rắn của Quỷ Vương không phải thứ có thể dễ dàng cắt đứt dù cho có là ma kiếm đi nữa.

"Khặc!"

Nhưng cũng có thành quả.

Máu màu xanh sẫm tuôn ra 콸콸 từ vết cắt sâu khoảng 3cm vào trong cổ.

"Thằng ranh con này!"

Rầmmmmmm!

Bàn tay mà Amubazel vung ra lật tung mặt đất, tạo ra một vụ nổ lớn. Hắn chỉ đấm xuống đất thôi mà xung quanh đã rung chuyển như thể có động đất vậy.

"Woa, đệt..."

Kim Dah-Hyun, người đã lùi vọt ra sau, lau đi mồ hôi chảy dài trên trán.

"Nếu trúng đòn đó thì chết chắc rồi nhỉ?"

"Tiếc thật."

Yoon Hyuk-Gyu chép miệng.

"Là một thằng ồn ào đã biến mất rồi."

"Woa! Anh, thế này thì không được rồi. Em đã đối xử tốt với anh biết bao nhiêu mà."

"Im đi một chút đi, thằng nhóc này."

Yoon Hyuk-Gyu thản nhiên nói chuyện với Kim Dah-Hyun, nhưng tình hình hiện tại không hề dễ dàng chút nào.

‘Cảm giác như sắp chết đến nơi rồi.’

Yoon Hyuk-Gyu bẻ khớp tay. Cảm giác lòng dịu đi một chút khi nghe thấy tiếng rắc rắc.

"Chết tiệt, rốt cuộc có bao nhiêu tên đang đến thế?"

Đã có bốn Quỷ Vương gia nhập tiền tuyến. Dù NDF có mạnh lên thế nào đi nữa, việc đối phó với bốn Quỷ Vương cùng một lúc không hề dễ dàng. Không, nói một cách lạnh lùng thì là bất khả thi.

Nhưng bây giờ là tình huống không thể không làm chỉ vì nó khó khăn và vất vả. Phải làm cho bằng được mới đúng.

"Xui xẻo thật, chết tiệt."

Yoon Hyuk-Gyu phỉ một bãi nước bọt xuống đất.

"Mấy tên khốn chết tiệt này."

"...Không hiểu mày nói cái gì nữa."

Quỷ Vương đang lải nhải gì đó. Nhưng Yoon Hyuk-Gyu không thể hiểu được những lời đó. Trong những cuốn truyện cổ tích, ác quỷ thường nói tiếng người, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu tại sao bọn chúng lại cứ khăng khăng nói bằng ngôn ngữ của mình một cách hiển nhiên như vậy.

‘Mà thôi, chắc vì bọn chúng không có ý định dụ dỗ chúng ta.’

So với những Quỷ Vương chỉ đơn giản là cố gắng giết sạch tất cả và cướp đoạt năng lượng âm, những ác quỷ trong truyện cổ tích đúng là những kẻ lịch lãm.

Ít nhất thì chúng còn là những kẻ đối thoại với con người và cố gắng lấy đi linh hồn thông qua giao kèo và mưu mẹo.

"Còn tốt hơn trăm lần so với lũ ma tộc vô học."

Yoon Hyuk-Gyu liếm môi.

‘Nào, phải làm sao đây?’

Kim Dah-Hyun đang một mình chiến đấu hết sức, nhưng những gì Yoon Hyuk-Gyu có thể làm thì có hạn.

Sức phá hoại của Yoon Hyuk-Gyu thuộc hàng đầu trong NDF. Nếu tính về việc tung một đòn vào một cá thể đơn lẻ, có lẽ anh ta là người giỏi nhất NDF. Nghe qua thì có vẻ rất mạnh, nhưng tiếc là Yoon Hyuk-Gyu lại là một năng lực gia cận chiến với tầm đánh cực kỳ ngắn.

Nếu anh ta lao vào một cách vụng về để tung một đòn, xương thịt của Yoon Hyuk-Gyu sẽ bị tách rời trong nháy mắt. Không, xương thịt sẽ biến mất luôn mới đúng.

Kim Dah-Hyun có tốc độ nên có thể né được đòn tấn công của tên Quỷ Vương tên Amubazel đó, nhưng Yoon Hyuk-Gyu lại không có khả năng né tránh ở mức đó. Nhờ vậy, Kim Dah-Hyun hiện đang dốc sức tạo ra sơ hở của Amubazel.

Nếu là trước đây, có lẽ chỉ ở mức một con ruồi vo ve, nhưng Kim Dah-Hyun, người đã được Yi Ji-Hyuk bổ sung sức tấn công bằng ma kiếm, đã có thể làm phiền Amubazel ở mức một con ong vo ve.

Nhiệm vụ của Yoon Hyuk-Gyu là tung ra một đòn quyết định trong khi ánh mắt của Amubazel đang tập trung vào Kim Dah-Hyun, nhưng...

"Chết tiệt... Thằng khốn đó cảnh giác vãi. Nhìn mặt thì ngu thế mà."

Cái mặt thì trông như chỉ cần khiêu khích vài lần là sẽ lao đến tận cùng địa ngục, nhưng hành động lại ranh mãnh như cáo. Trong khi đuổi theo Kim Dah-Hyun, Amubazel tuyệt đối không rời mắt khỏi Yoon Hyuk-Gyu.

Vì thế, Kim Dah-Hyun phải liên tục thu hút sự chú ý của Amubazel, và kết quả là...

‘Cậu ta đang chậm lại.’

Kim Dah-Hyun đang kiệt sức đến mức có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Cũng không có gì lạ.

Sức mạnh tinh thần của một người phải biểu diễn xiếc ngay trước mặt đối thủ trong khi chống chọi với áp lực rằng chỉ cần bị sượt qua một chút thôi là chết sẽ bị bào mòn nhanh đến mức nào. Dù cho Kim Dah-Hyun có là một tên gan to bằng trời đi nữa, cũng có giới hạn cho việc cầm cự.

Nếu cứ để thời gian trôi qua như thế này, cuối cùng sẽ đến lúc Kim Dah-Hyun không thể né được nữa.

Yoon Hyuk-Gyu, người đã trực cảm được điều đó, cắn chặt môi mình.

‘Cần phải mạo hiểm.’

Tên Quỷ Vương đó dường như không có khái niệm về thể lực. Dù hắn có tiêu hao sức lực thì cũng phải gấp mấy lần Kim Dah-Hyun, nhưng lại không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Cứ thế này thì kết quả đã rõ như ban ngày.

"Này! Dah-Hyun! Bên này!"

Yoon Hyuk-Gyu, sau khi đã quyết định, gọi Kim Dah-Hyun.

"Hộc!"

Trong nháy mắt, Kim Dah-Hyun đã rời xa Amubazel và xuất hiện bên cạnh Yoon Hyuk-Gyu, thở hổn hển.

"Hộc! Hộc!"

Ánh mắt của Amubazel găm chặt về phía này.

"Graoaaa! Lũ rác rưởi!"

Amubajel bắt đầu lao tới, Kim Dah-hyun vội vàng hét lên.

"Này, cậu có thể vừa tóm lấy tôi vừa chạy không?"

"Anh nói gì thế, huynh?"

"Tôi hỏi là cậu có thể vừa tóm lấy tôi từ phía sau mà vẫn giữ được tốc độ đó không."

"...Dĩ nhiên là không thể rồi."

"Được một nửa không? Tốc độ ấy?"

"Sẽ không giảm đến mức một nửa đâu. Nhưng mà... không lẽ bây giờ anh định bảo tôi vác anh trên lưng rồi lượn lờ quanh thằng khốn đó chứ?"

"Đoán đúng rồi đấy."

"Mẹ kiếp... Cho nên hôm qua có thời gian đáng lẽ phải đến bệnh viện tâm thần khám trước chứ không phải nghỉ ngơi."

Bị căng thẳng đến mức đó, dù có nói rằng tất cả bọn họ đều đã chuyển nghề thành lũ tâm thần thì cũng chẳng có gì lạ.

"Câm mồm và bắt đầu đi! Không thì cả hai chúng ta đều chết!"

"Aish! Chết tiệt!"

Kim Dah-hyun cõng Yoon Hyuk-kyu như thể vác nửa người, rồi bắt đầu lao về phía trước.

"Chỉ giỏi sáng tạo ở những chỗ vô dụng thôi! Cái đồ điên này!"

---

"Chết tiệt!"

Seo Ah-Young cắn chặt môi.

Quả nhiên, đối đầu với Quỷ Vương không phải là chuyện dễ dàng. Giành được một lần thắng lợi cũng không thay đổi được gì. Vì số lượng Quỷ Vương gần như không hề giảm sút.

Seo Ah-Young dần cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu.

Vì mệt sao?

Không phải.

Seo Ah-Young cảm thấy bây giờ mình mới thực sự hiểu được ý nghĩa của việc phải chống chọi đến ngày tận thế của nhân loại là như thế nào.

Áp lực nặng nề hơn cô tưởng tượng rất nhiều, và chính áp lực đó đang dần khiến cơ thể cô trở nên nặng nề.

'Dù có xử lý được tên này thì sau đó còn phải đối mặt với bao nhiêu tên nữa chứ?'

Bản thân thực lực của chúng đã mạnh hơn, mà số lượng cũng đông hơn, đúng là một chuyện gian lận. Seo Ah-Young ngay lúc này đây đang cảm nhận trọn vẹn tình thế tiến thoái lưỡng nan mà một quốc gia nhỏ bé phải đối mặt khi đương đầu với một cường quốc.

Dù có xử lý được đám này thì phía chúng vẫn còn lực lượng dự phòng, còn bên này, nếu những người như Seo Ah-Young chết đi thì không có ai có thể thay thế.

Phụt!

Seo Ah-Young nhổ một bãi đờm máu xuống đất rồi nghiến răng.

"Lũ khốn Quỷ Vương thối tha. Đến cả cái bản mặt cũng như cứt."

Tên Quỷ Vương có khuôn mặt giống côn trùng nhìn cô, mở miệng.

"Chỉ được đến thế thôi sao?"

"Tao không hiểu tiếng của chúng mày đâu, lũ chó đẻ."

"A, thất lễ. Ta đã không nghĩ đến trí thông minh của các ngươi."

Seo Ah-Young thoáng giật mình, nhìn về phía Quỷ Vương.

"Ngươi biết nói tiếng của chúng ta?"

"Học một ngôn ngữ thì chỉ cần khoảng một tiếng đồng hồ theo thời gian của các ngươi là đủ. Mong ngươi đừng so sánh với cái đầu thấp kém của các ngươi."

"Cái thằng mặt châu chấu!"

Seo Ah-Young nghiến răng.

Cảm giác bị một tên trông giống nhân vật chính trong một bộ phim tokusatsu nào đó coi thường chẳng thể nào dễ chịu được. Nếu một con châu chấu chê bai con người thấp kém thì cảm giác cũng sẽ như thế này sao?

"Dễ dàng kích động, dễ dàng nổi giận, có vẻ đó là đặc tính của con người. Một sinh vật như vậy lại nắm quyền lãnh đạo thế giới, thật là một chuyện đáng buồn. Loài người đúng là một sinh vật vô cùng thú vị."

"Châu chấu cũng đủ thú vị rồi."

"Chính điểm đó lại đặc biệt thú vị."

Quỷ Vương nhăn mặt.

"Ngươi không hiểu rằng chống cự là vô nghĩa sao? Ta không thể biết được là do ngươi không có cái đầu để hiểu, hay là không muốn hiểu nữa."

"Thằng bạn bị thiêu cháy đen thui dưới ngọn lửa của ta chắc cũng đã lảm nhảm những lời tương tự nhỉ? Mày có chắc sau khi chịu chung số phận với nó mà vẫn nói được những lời như vậy không?"

"Đúng là chuyện đó thật không may."

Quỷ Vương châu chấu, Bolonak, cử động cặp râu, uy hiếp Seo Ah-Young.

"Nhưng đó chẳng phải là kết quả của việc các ngươi lấy số đông để áp đảo hay sao. Bây giờ xung quanh ngươi dường như không có ai giúp đỡ, ngươi nghĩ rằng mình có thể tạo ra kết quả tương tự ư? Ta biết trí thông minh của các ngươi có hạn, nhưng không ngờ các ngươi đến cả phép tính đó cũng không làm được... Kết quả này có chút đáng thất vọng đấy."

"Mồm mép cũng lanh lợi thật đấy. Dù còn chẳng có lưỡi."

Seo Ah-Young bắn ra ngọn lửa từ cả hai tay.

Nói nhiều vô ích. Ngoài việc câu giờ ra thì chẳng có tác dụng gì.

Và câu giờ chính là bất lợi cho bên này.

'Những nơi khác chắc còn nguy hiểm hơn.'

Trong tình thế Seo Ah-Young bị đẩy lùi thế này, thì những nơi khác không cần nhìn cũng biết rõ.

'Kéo đến cũng đông thật, lũ khốn kiếp.'

Không thể biết được việc có đến năm Quỷ Vương được điều đến mảnh đất nhỏ bé mang tên Hàn Quốc này là do chênh lệch lực lượng, hay là do chúng đã quyết tâm san bằng nơi này một cách triệt để.

Điều duy nhất Seo Ah-Young có thể biết được là áp lực mà năm Quỷ Vương mang lại. Nếu không có ma thú thì có lẽ còn xoay xở được, nhưng trong tình trạng các năng lực giả thông thường và quân đội đều bị cầm chân để đối phó với ma thú, việc chỉ dùng NDF để chống lại năm Quỷ Vương là một chuyện gần như bất khả thi.

Dù có phàn nàn thì cũng chẳng thay đổi được gì.

"Vẻ mặt tuyệt vọng thật."

"...Gì cơ?"

"Đó là vẻ mặt của người đã biết rõ. Rằng các ngươi không có cơ hội chiến thắng."

"Đừng có nói như thể một con châu chấu chó đẻ như mày có thể đọc được mặt người khác chứ."

"Điều đó là có thể. Chẳng phải các ngươi cũng có thể nhìn mặt một con chó và hiểu được cảm xúc của chúng sao?"

"Tao vẫy đuôi à? Chắc mày nhìn thấy cả cái đuôi không hề tồn tại của tao rồi nhỉ?"

"Chống cự vô ích thôi."

Bolonak giơ tay chỉ vào Seo Ah-Young.

"Ngươi cũng đã biết rồi. Đã hiểu rõ trong đầu rồi. Rằng các ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản được chúng ta. Phân tích chênh lệch lực lượng chắc cũng đã xong rồi nhỉ. Chắc ngươi cũng đã hiểu rằng sự chống cự của các ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả."

"......"

"Vậy mà vẫn tiếp tục chống cự vô nghĩa sao? Kết quả chỉ là làm tăng thêm những thiệt hại vô ích mà thôi."

Seo Ah-Young cười khẩy.

"Nói chuyện như thằng thiểu năng."

"...Ngươi nói gì?"

"Thế thì sao nào, đồ châu chấu chó đẻ."

Seo Ah-Young gạt mạnh mái tóc xõa xuống. Mái tóc ướt đẫm máu, rối bời, yếu ớt ngả ra sau.

"Phản kháng không có ý nghĩa ư? Chỉ riêng việc phản kháng thôi đã là có ý nghĩa rồi. Chỉ vì thực tế không thể thay đổi được gì mà buông tay thật sự thì khả năng thay đổi cũng sẽ biến mất. Trong mắt ngươi có thể trông thật ngu ngốc và liều lĩnh, nhưng vì thế mà ta phải bỏ cuộc để ngươi được thoải mái chắc? Đừng có sủa bậy nữa."

Seo Ah-Young nghiến răng.

"Dù cơ thể có tan nát, chỉ còn lại một mảnh thịt, ta cũng không có ý định khuất phục trước các ngươi. Cho đến giây phút cuối cùng của cái chết, ta vẫn sẽ săn lùng và giết chết lũ sâu bọ các ngươi. Đó mới là con người, lũ khốn ạ."

Bollonak nghiêng đầu.

"Đó là con người sao..."

"Phải. Đó là con người."

"Ta không thể nào hiểu được con người. Nhưng có một điều ta đã biết. Rằng các ngươi không khuất phục."

"Biết được điều đó cũng may cho ngươi đấy."

"Phải. Vậy thì cứ chết đi là được. Cái cơ thể tả tơi đó..."

Đúng lúc đó, không gian bên cạnh Seo Ah-Young bắt đầu mở ra.

"Hửm?"

Yi Ji-Hyuk bước ra từ không gian bị xé toạc, nhìn thấy Seo Ah-Young rồi cau mày.

"Không, đến cái thứ cỏn con đó mà cũng không xử lý được nên mới ra nông nỗi này à?"

"...Ngươi làm đi."

"Ha, đúng là đồ bất tài vô dụng."

Seo Ah-Young nghiến răng.

Thằng khốn này là đồng đội hay kẻ địch vậy?

Nhìn Seo Ah-Young đang thở hổn hển, Yi Ji-Hyuk lắc đầu.

Người chào đón Yi Ji-Hyuk một cách vui vẻ không phải Seo Ah-Young, mà là Bollonak.

"Là Quỷ Vương thứ chín mươi chín."

"Ơ? Ngươi, Kamen Ri..."

Seo Ah-Young giơ tay lên bịt miệng Yi Ji-Hyuk.

"Bản quyền đấy, thằng khốn này. Nói cái gì mà nguy hiểm thế."

"À, phải rồi."

Yi Ji-Hyuk gãi đầu rồi lại mở miệng.

"Châu chấu, lâu rồi không gặp?"

"...Ngươi sống sót giỏi thật đấy. Chẳng phải đã đến lúc buông bỏ sợi sinh mệnh dài đằng đẵng đó rồi sao? Giờ ngươi cũng đâu còn bất tử nữa. Ta nhớ là ngươi từng muốn chết mà."

"Nếu các ngươi không mò đến thì ta đã chết trong yên bình từ lâu rồi. Sao lại xông vào lúc người ta đang nghỉ ngơi, gây ra một mớ hỗn độn rồi làm loạn lên thế? Đến chết cũng không được yên."

"Ta có nên nói lời xin lỗi không?"

Yi Ji-Hyuk xua tay.

"Thôi đi. Cứ nói chuyện với con châu chấu này là ta lại có cảm giác nhân quyền của mình bị sụp đổ nên không thèm nói chuyện với ngươi nữa đâu."

"...Ngươi."

"Nhưng mà cho ta hỏi một câu được không?"

Bollonak không trả lời, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn Yi Ji-Hyuk.

"Từ xưa ta đã tò mò rồi, các ngươi cũng có mắt nên chắc cũng nhìn thấy mặt mình nhỉ. Mà ngươi nhìn mặt mình thì có suy nghĩ gì?"

"Mong ngươi đừng áp đặt tiêu chuẩn của con người lên chúng ta."

"Thế nên mới hỏi ngươi nhìn mặt mình thì thấy có đẹp trai không."

"..."

Nhìn Bollonak không đáp, Yi Ji-Hyuk lau khóe mắt.

"Ừ. Ta hiểu tại sao các ngươi lúc nào cũng cay cú như vậy rồi. Chứ ta mà trông giống ngươi thì đã trở thành một hikikomori không dám ra khỏi nhà hoặc là tự tử rồi, huynh đây cảm ơn vì ngươi đã kiên cường sống tốt nhé."

"Tên này..."

Seo Ah-Young nhìn Yi Ji-Hyuk với vẻ mặt hoang đường.

'Không, sao thằng khốn này lại có thể lựa chọn đúng những điều người ta ghét để mà hành hạ thế nhỉ?'

Nhìn con châu chấu vừa rồi còn ung dung đối phó với cô giờ đột nhiên run lên bần bật, cô lại một lần nữa cảm nhận được sự phi thường của Yi Ji-Hyuk.

Chẳng phải hắn ta luôn nhắm trúng những điểm khiến người khác tức điên lên hay sao.

"Lại đây."

Yi Ji-Hyuk gọi, Seo Ah-Young gật đầu rồi tiến lại gần anh.

"Cái bộ dạng này."

Nhìn Seo Ah-Young người đầy máu đang thở hổn hển, Yi Ji-Hyuk lắc đầu quầy quậy. Rồi anh giơ tay lên nắm lấy đầu Seo Ah-Young.

"Gì!"

"Đợi chút."

Yi Ji-Hyuk lẩm bẩm điều gì đó, một luồng sáng trắng tinh khiết bắt đầu len lỏi vào cơ thể Seo Ah-Young.

"Hử?"

Cơn đau tan biến và sức lực dâng trào.

"Cái, cái này là gì? Hồi máu à?"

"Ừ."

Yi Ji-Hyuk gật đầu, Seo Ah-Young mở to mắt.

"Ngài chuyển nghề thành Hồi máu sư từ bao giờ thế? Class của ngài không phải là Hắc Ma Đạo Sư sao? Đây cũng đâu phải game... Có thể có song chức nghiệp à?"

"Không phải song chức nghiệp mà là chuyển chức."

"À..."

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

Khi còn tràn đầy hắc ma lực thì không thể, nhưng giờ đây khi đã khống chế được hắc ma lực và chuyển chức thành pháp sư, không có lý do gì anh lại không thể sử dụng Hồi máu.

"Nào, giờ thì chiến đấu chăm chỉ vào."

"Thế này là hết à?"

"Chứ sao?"

"Cùng, cùng nhau chiến đấu chẳng hạn?"

Yi Ji-Hyuk nhìn Seo Ah-Young bằng ánh mắt hoang đường rồi nói.

"Cô đang nói cái gì nguy hiểm thế? Tôi đã nói là chuyển chức rồi mà. Giờ tôi sẽ chỉ đi đây đi đó, vực dậy mấy đứa mệt mỏi, kiệt sức, bị thương không thể chiến đấu được nữa để chúng nó chiến đấu tiếp thôi. Có thể gọi là trạm xăng di động."

"...Nghe có vẻ độc ác kinh khủng nhỉ?"

"Không sao, không sao. Tất cả là vì các cô thôi. Chẳng lẽ tôi lại mong các cô gặp chuyện xấu à. Anh đây là vì nghĩ cho các cô nên mới chữa trị cho đấy, biết ơn đi."

"Thằng điên này."

Yi Ji-Hyuk dường như đã đoán được Seo Ah-Young sẽ chửi thề, anh nhanh chóng vẫy tay rồi bước vào bên trong cánh cổng.

Cánh cổng biến mất cùng với tiếng u u, Seo Ah-Young đang nhìn vào vị trí đó, quay đầu lại với vẻ mặt khó ở rồi chạm mắt với Bollonak.

"...Chuyện là vậy đó."

"Các ngươi cũng vất vả thật."

Trong khoảnh khắc, một sự đồng cảm không thể tồn tại giữa Quỷ Vương và con người đã nảy sinh.

Seo Ah-Young bất giác thở dài.

Sự tồn tại của gã người kia vĩ đại đến mức nào khi khiến cho con người và Quỷ Vương, những kẻ vốn không bao giờ có thể đồng cảm, lại đi thương hại lẫn nhau.

'Dù sao thì thể lực cũng đã được lấp đầy rồi.'

Chỉ riêng việc thể lực vốn đã sụt giảm tức thời do đối phó với Bolonak nay lại được hồi phục cũng đủ để nói rằng tình hình đã tốt lên rất nhiều. Tuy không thể nói là tốt hơn so với việc Yi Ji-Hyuk trong quá khứ cứ im lặng mà đập cho Quỷ Vương một trận, nhưng kiểu hỗ trợ thế này xem ra cũng khá hữu ích.

"Tình hình có vẻ đã khá hơn một chút rồi nhỉ, ngài châu chấu?"

"Vậy thì còn chần chừ gì nữa?"

"Chần chừ?"

Seo Ah-Young cười khẩy.

"Bây giờ tôi đang……."

"À, khoan đã."

Cánh cổng lại mở ra, và từ bên trong, Yi Ji-Hyuk đột ngột xuất hiện.

"……."

"À, xin lỗi đã làm gián đoạn trận đấu. Tôi quên làm một việc nên quay lại."

"Hả?"

Seo Ah-Young và Bolonak lại ngơ ngác nhìn Yi Ji-Hyuk.

"Người ta nói có tuổi rồi thì nên chết đi là vì thế này đây. Cứ hay quên suốt thôi. Đợi chút."

Yi Ji-Hyuk vung tay, một luồng khí trắng tinh bao bọc lấy cơ thể Seo Ah-Young. Sau khi xác nhận cơ thể tràn đầy sức sống, Seo Ah-Young nhìn Yi Ji-Hyuk với ánh mắt kinh ngạc.

"Chắc cô có thể chiến đấu như thể đây không phải cơ thể của mình trong khoảng một tiếng đấy."

"C-còn có cả thứ này nữa à? Sao không dùng sớm hơn đi."

"Thay vào đó thì tuổi thọ sẽ bị giảm. Chắc cũng bay mất mười năm đấy?"

"……."

"Mà, dù sao thì cũng tốt hơn là chết nhỉ. Vậy nhé."

Nhìn Yi Ji-Hyuk biến mất vào trong cánh cổng, Seo Ah-Young nghiến răng kèn kẹt.

Chứng kiến cảnh đó, Bolonak lắc đầu.

"Không thay đổi gì cả, tên đó."