Jo Byeong-se ngơ ngác nhìn tấm lưng của người đàn ông đang đi thẳng về phía trước, lướt qua mình.
"Ơ......"
Là những người anh chưa từng thấy.
Jo Byeong-se nhất thời quên đi tình hình cấp bách hiện tại, đờ đẫn nhìn những người đang bước về phía trước.
Trang phục khác biệt là thứ đầu tiên đập vào mắt anh.
Tất cả những người ở đây đều mặc quân phục. Ngay cả các năng lực gia cũng đều mặc quân phục. Do những trận chiến kéo dài, quần áo họ mặc ban đầu đã sớm biến thành giẻ rách từ lâu, và vì cũng không có điều kiện để cung cấp quần áo cho từng cá nhân, nên tất cả đều đã thay sang quân phục được cấp phát.
Nhưng những người kia thì khác.
Dù trông có hơi cũ, nhưng tất cả đều mặc trang phục riêng của mình. Ở nơi tiền tuyến này, không có ai có được sự thảnh thơi như vậy. Anh có thể khẳng định điều đó.
Nếu vậy, có nghĩa là họ đến từ nơi khác...
Đúng lúc đó, có người đặt tay lên vai anh.
"Ngầu thật đấy."
"...Vâng?"
"Chậc, đúng là ra dáng lắm."
Người đàn ông mỉm cười toe toét.
Bỏ lại Jo Byeong-se, người mà trong khoảnh khắc đó đã ngớ ngẩn nghĩ rằng anh ta thật đẹp trai, người đàn ông nhanh chóng đi theo sau người đã bước lên trước.
"Một chiến dịch chớp nhoáng không màng đến hy sinh và huy động toàn bộ sức mạnh của đất nước để bảo vệ tiền tuyến trong một cuộc tổng lực chiến... Chà, đây không giống như Đại Hàn Dân Quốc mà tôi biết nhỉ?"
"Một đất nước có truyền thống và lịch sử bị xâm lược mà. Sao anh lại nói vậy?"
"Người dân thì có thể như thế, nhưng chẳng phải đất nước này, mỗi khi có sự cố xảy ra, đám đầu trên còn chẳng thèm công bố rõ ràng là đang làm cái quái gì và biến mất cả mấy tiếng đồng hồ sao?"
"...Xin anh đừng phũ phàng thế chứ."
Nghe cuộc đối thoại thản nhiên của hai người, Jo Byeong-se nhíu mày.
‘Rốt cuộc bọn họ là cái quái gì vậy?’
Bọn họ có biết tình hình ở đây là thế nào mà còn cười cợt như vậy không? Nơi này hiện tại...
"Hả?"
Đôi mắt Jo Byeong-se mở to.
Cuộc tấn công dồn dập như những con sóng dữ dội đã dịu đi. Nói chính xác hơn, bước chân của lũ monster đang tràn tới như thác lũ đã dừng lại một cách khó tin.
Tại sao?
Jo Byeong-se đã chiến đấu với lũ monster suốt mấy tháng trời. Không có lý nào một người như anh lại không hiểu tập tính của chúng.
Nếu chưa bắt đầu thì không nói, nhưng một khi đã lao vào tấn công thì chúng sẽ không bao giờ dừng lại cho đến khi toàn bộ lũ monster tham chiến bị tiêu diệt. Tuyệt đối là vậy.
Nhưng chuyện tuyệt đối không thể xảy ra đó lại đang diễn ra.
Tất cả lũ monster đều đã dừng lại. Thậm chí, những con monster đã xâm nhập sâu vào đội hình của phe con người còn đang lùi lại một cách rón rén, mặc kệ những con người xung quanh.
‘Mình đang nhìn thấy cái quái gì thế này?’
Không thể đoán được trạng thái cảm xúc của chúng qua biểu cảm trên những khuôn mặt kỳ dị đó, nhưng có thể thấy rõ ràng là lũ monster hiện đang e dè một điều gì đó.
Có lẽ vì tình huống quá đỗi hoang đường.
Những trận pháo kích tưởng chừng như muốn xóa sổ cả mặt đất đã dừng lại tự lúc nào. Tiếng súng xé tai cũng đã ngớt. Và ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người đàn ông đang bước lên phía trước.
"Tổng thống-nim và Thủ tướng-nim đã vất vả biết bao để bảo vệ đến mức này..."
"Tôi có thấy tận mắt đâu, làm sao biết được họ đã vất vả hay là ngồi chơi xơi nước?"
"Nếu không vất vả thì tình hình đã dừng lại ở đây được sao? Cả bán đảo Triều Tiên đã biến mất rồi."
"Ồ, cái đó... là đang hạ thấp nỗ lực của những người đã chiến đấu hết mình ở tuyến dưới đấy à? Nếu Tổng thống là người khác thì đã thua rồi sao?"
"Không, không phải như vậy."
"Ông bạn này, từ xưa đã thể hiện rõ là muốn làm chính trị lắm rồi, bây giờ thì quyết tâm hẳn luôn nhỉ. Sao nào? Định gia nhập đảng à? Hay là đang nhắm tới một ghế trong Quốc hội kỳ tới?"
"Nếu được bầu thì tôi sẽ cố gắng hết mình một lần... À, không phải chuyện này!"
Người đàn ông đẹp trai cao giọng.
"Bây giờ là lúc để đùa giỡn sao! Trước tiên phải xử lý lũ monster kia đã chứ!"
"Tại sao tôi phải làm?"
"Hở?"
"Nếu phải tự tay làm hết tất cả mọi chuyện, thì tôi điên à mà khổ sở suốt thời gian dài như vậy để dạy dỗ làm gì. Muốn làm thì tự đi mà làm."
"Một mình tôi làm sao xử lý được cái này?"
"Ai bảo cậu làm một mình? Cùng làm là được chứ gì. Mọi người đang đến kìa."
"Chậc."
Người đàn ông nhún vai như thể không còn cách nào khác.
"Thôi, vậy thì tùy anh. Lui về sau uống cola đi."
"Ồ?"
"Sao ạ?"
"Bình thường chẳng phải anh sẽ hành hạ người khác bằng mấy câu như 'Về cơ bản thì vẫn nên cùng chiến đấu', hay 'Nếu giúp một tay thì có thể kết thúc nhanh hơn' sao?"
"Lúc đó thì phải làm vậy, còn bây giờ thì không cần phải dùng cách đó nữa. Quỷ Vương cũng có xuất hiện đâu, chỉ là một đám ma thú thôi, chừng này thì chúng tôi phải tự xử lý được chứ."
"Ồ~"
Người đàn ông đó, tức Yi Ji-Hyuk, cười khẩy.
"Đó quả là một câu thoại đáng công nuôi dạy đấy. Giá mà cậu nói thế sớm hơn thì tốt biết mấy?"
"Giá mà anh cũng dạy dỗ sớm hơn một chút."
"Chẳng phải tôi đã nói là không có mana sao."
Trước lời bông đùa của Yi Ji-Hyuk, Choi Jeong-Moon nhún vai. Sau khi liếc nhìn một lượt đám ma thú phía trước, Choi Jeong-Moon lắc đầu quầy quậy.
"Nếu đến muộn thêm một chút nữa thì chắc chết hết thật rồi. Ma thú nhiều hơn tôi nghĩ."
"Chặn được đến mức này thì cũng đáng khen đấy. Dù trông như bãi chiến trường."
Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi khi nhìn lũ ma thú.
Số lượng ma thú đông đúc lúc nhúc, gấp đôi những gì hắn đã dự đoán. Bây giờ, sau khi đã tiêu hao lực lượng của nhau, số lượng ma thú chắc chắn đã giảm đi, vậy mà chúng vẫn duy trì được con số lớn đến thế, không biết lúc đầu có bao nhiêu ma thú nữa.
"Chúng kéo hết ma thú của Ma giới đến đây à?"
"Dù sao thì, trụ được là tốt rồi."
Yi Ji-Hyuk cũng gật đầu.
‘Cũng cầm cự giỏi đấy.’
Mặc dù đã nghĩ rằng dù có bị tiêu diệt hết cũng đành chịu, nhưng nhìn thấy họ vẫn cầm cự được, anh thấy thật đáng khen và biết ơn. Anh đã nghiến răng chịu đựng vì biết rằng, nếu không thể tạo ra một lực lượng hoàn hảo để trở về, thì việc bị tiêu diệt hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Anh cứ ngỡ các quốc gia ngoài Mỹ đều đã tan tành, thế mà giữa lúc đó, Hàn Quốc vẫn đang cầm cự.
"Còn lại bao nhiêu quốc gia sống sót nhỉ?"
"Chúng tôi đang nhận thông tin, có vẻ như chưa đến mức bị san bằng thành bình địa đâu ạ."
"Đang nói cái gì vậy?"
"Phía châu Âu, quân đội gần như đã bị vô hiệu hóa, nhưng dân thường thì có vẻ không bị thiệt hại nhiều lắm. Nghe nói là vẫn ở mức có thể tái thiết được ạ."
"Vậy thì may rồi."
"Thay vào đó thì châu Phi, Trung Đông và Trung Quốc thì toi rồi ạ."
"Thôi thì, cũng đành chịu thôi."
Yi Ji-Hyuk nhún vai.
Nghĩ đến những người đã chết thì thật đáng tiếc, nhưng chẳng có cách nào khác.
"Cứ trả đũa cho xứng đáng là được chứ gì."
"Vâng, thì..."
Jo Byeong-se chẳng còn tỉnh táo chút nào.
‘Mấy tên điên này đang nói cái gì vậy chứ.’
Việc lũ quái vật ngừng tấn công là một chuyện đáng để ăn mừng, nhưng dù vậy khoảng cách giữa họ và lũ quái vật cũng chỉ trong gang tấc. Trong tình huống như vậy mà họ vẫn thản nhiên trò chuyện, thật khiến người ta tức sôi gan.
Dù vậy, anh không thể hét lên hay chửi bới là vì bầu không khí kỳ lạ toát ra từ họ.
Bầu không khí đã chiếm trọn không gian ngay từ khi họ xuất hiện.
Và đỉnh điểm là giọng nói vang lên từ phía sau.
"Là NDF."
Cơ thể Jo Byeong-se giật nảy.
‘NDF?’
Ý nghĩa của từ đó vô cùng lớn lao.
Là lực lượng mạnh nhất tồn tại ở Hàn Quốc, là niềm tự hào của đất nước từng được công nhận là thế lực năng lực gia mạnh nhất thế giới trước khi sự cố này xảy ra.
Và là những người mà họ đã mong chờ bấy lâu.
Tất cả mọi người đều biết rằng không thể thắng được. Ai cũng ngầm hiểu rằng, dù có chiến đấu quyết liệt đến đâu, việc họ làm cũng không hơn không kém việc duy trì chiến tuyến và trì hoãn ngày chết thêm một chút.
Dù vậy, họ vẫn có thể cầm cự là vì tin vào những lời nói vô căn cứ của cấp trên.
---
Chỉ cần NDF trở về là được.
Chỉ cần những người đã đi tu luyện đó trở về, tình hình này sẽ thay đổi một cách ngoạn mục.
Tình hình tồi tệ đến mức họ phải tin vào những lời nói vô căn cứ đó. Ban đầu, mọi người đều coi đó là lời nói nhảm và phớt lờ, nhưng khi cuộc chiến kéo dài và tinh thần ngày càng mệt mỏi, họ bắt đầu tìm kiếm sự tồn tại của NDF như tìm đến một đức tin.
Vậy mà, cuối cùng họ đã trở về.
Jo Byeong-se cắn chặt môi. Một cảm giác kỳ lạ nào đó đang làm lòng anh ngứa ngáy.
Cái thái độ thản nhiên đó trông thật ngứa mắt, nhưng cũng nhờ thái độ đó mà anh có thể yên tâm phần nào. Vừa nghĩ rằng có lẽ bây giờ sẽ không còn nguy hiểm nữa, hai chân anh liền mềm nhũn.
"Này, mấy cái đồ bỏ đi kia!"
Và ngay lúc đó, một giọng nói sắc bén đánh thức ý thức của anh vang lên.
Quay đầu lại, anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng toát đang cau mày chạy tới từ phía xa.
"Đã bảo là đi trước chặn chúng lại trong lúc dọn dẹp phía sau đi, vậy mà lại ở đây tán gẫu chơi bời hả? Đây là quán cà phê à? Quảng trường gặp gỡ chắc?"
Trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói của người phụ nữ lại khàn khàn và cách nói chuyện thì thô lỗ hết chỗ nói. Và Jo Byeong-se biết rất rõ khuôn mặt của cô.
"Là Phù thủy Lửa!"
"Chó má... à không, là Ma nữ Lửa!"
Có vẻ như có ai đó định buột miệng nói Ma nữ Chó má, nhưng chắc là mạng sống vẫn quý giá trong tình huống này nên đã ngay lập tức sửa lại.
Seo Ah-Young khẽ quay đầu về phía phát ra từ 'chó má' rồi lại lườm Choi Jeong-Moon.
"Tôi đã bảo anh đi cùng để chặn chúng lại mà!"
"...Thì tôi đang chặn còn gì."
"Ai bảo anh đứng chơi hả?"
"Này, có nhiều người ở đây mà."
"Gì?"
"...Tôi đã sai."
Choi Jeong-Moon rũ vai xuống.
‘Không, một mình tôi thì làm được cái quái gì với bọn chúng chứ?’
Nếu Yi Ji-Hyuk không giúp, những việc anh có thể làm một mình là có hạn, vậy mà chỉ vì không một mình lao vào đám ma thú đông đúc đó mà bị chửi, nước mắt anh như chực trào ra.
Ngay lúc đó, Yi Ji-Hyuk đặt tay lên vai Choi Jeong-Moon rồi nói bằng một giọng vô cùng thương cảm.
"Nếu được thì đừng kết hôn nhé."
"..."
"Tôi từng trải rồi nên biết, cái đó không tốt đâu. Đặc biệt là với cô ta."
"Cảm ơn lời khuyên khắc cốt ghi tâm của anh."
"Mấy người đang nói cái quái gì vậy hả!"
Ngay khoảnh khắc Seo Ah-Young sắp nổi đóa, Yi Ji-Hyuk khẽ lùi sang một bên.
"Anh đi đâu vậy?"
"Phải tránh đường chứ."
"Hử?"
Seo Ah-Young khẽ ngoảnh lại phía sau. Một đám mây bụi đang cuộn lên ở phía xa.
"Đến nhanh thật đấy."
"Mọi người dọn dẹp xong hết rồi à?"
"Tôi đã bảo họ đi bắt hết những đứa đã chạy thoát từ phía Daejeon đến đây. Nhưng có vẻ họ xong sớm hơn dự kiến."
"Là người chịu trách nhiệm mà không kiểm tra cẩn thận rồi cứ thế đến đây có được không vậy?"
"Dù sao thì Dah-Hyun kiểm tra kỹ lưỡng giỏi hơn tôi nhiều. Giao cho con bé rồi nên chắc sẽ tự lo liệu tốt thôi."
"Thôi, tùy cô vậy."
Yi Ji-Hyuk cười khúc khích.
"Chà, dạy dỗ xong thật là thoải mái. Chẳng có gì để làm cả. Chắc phải vừa hút Coca vừa chơi thôi."
"Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho anh làm thế à?"
"Đừng nói những lời vô ích nữa."
Yi Ji-Hyuk nghiêm mặt cắt lời.
"Dù đã chặn được, nhưng có vẻ thiệt hại rất lớn. Vì những người đã vất vả, cô hãy báo thù giúp họ đi."
"Không cần anh nói!"
Seo Ah-Young lườm đám ma thú đang lùi lại bằng ánh mắt rực lửa.
"Tôi cũng định làm vậy!"
Và ngay lúc đó, các thành viên NDF lao ra từ trong đám mây bụi.
"Quét sạch tất cả!"
Ngược lại, cứ như thể chính họ mới là ma thú, các thành viên NDF hét lên những tiếng gầm kỳ quái rồi lao về phía đám ma thú.
Seo Ah-Young cũng dẫn đầu, lao thẳng về phía chúng.
"Chết đi!"
Ngọn lửa bùng lên lộng lẫy từ cơ thể cô.
---
Jo Byeong-Chek há hốc miệng.
Ngọn lửa bùng lên từ cơ thể Seo Ah-Young không phải là loại lửa mà ông nghĩ một năng lực gia có thể sử dụng.
Đối với Jo Byeong-Chek, người vốn chỉ nghĩ nhiều nhất là bắn ra những quả cầu lửa từ tay, cảnh tượng trước mắt thực sự là cú sốc và nỗi kinh hoàng. Ngọn lửa bùng lên như một ngọn núi.
Ngọn lửa vươn dài từ cơ thể Seo Ah-Young, vút lên trời, vút lên không ngừng.
‘Cánh?’
Ngọn lửa vươn ra từ phía dưới biến thành hình dạng đôi cánh khổng lồ, giống như cánh của một con thiên nga.
Nếu xem cảnh này trong phim hay truyện tranh, người ta có thể khen là ngầu, nhưng đối với Jo Byeong-Chek, người phải chứng kiến tận mắt ở khoảng cách gần, cảnh tượng đó chỉ là nỗi kinh hoàng, không hơn không kém.
'Sao một con người có thể làm được như vậy?'
Đây không phải là thời đại mà người ta còn xa lạ với sự tồn tại của các năng lực gia. Chính Jo Byeong-Chek cũng đã chiến đấu bên cạnh các năng lực gia gần ba tháng rồi còn gì.
Ông đã biết quá đủ về năng lực của họ, những người có thể ngăn chặn những con quái vật mà vũ khí của con người không bao giờ chặn được. Ông vẫn luôn nghĩ họ thật phi thường.
Nhưng cảnh tượng mà Seo Ah-Young đang thể hiện lúc này không thể đơn giản chấp nhận là một năng lực gia đang phát huy năng lực của mình được. Nếu một người có thể phun ra ngọn lửa đủ để bao trùm toàn bộ xung quanh, các năng lực gia đã không thể đi lại trên phố như bây giờ.
Chắc chắn họ đã bị cách ly bằng mọi giá.
Một hỏa lực mạnh đến mức, trong khoảnh khắc, Jo Byeong-Chek cảm thấy Seo Ah-Young còn nguy hiểm hơn cả lũ quái vật.
Lúc này, Seo Ah-Young đang thản nhiên phun ra hỏa lực khủng khiếp như vậy.
"Hăng máu nhỉ."
Choi Jeong-Moon bình luận khi nhìn cảnh tượng đó.
"Mà cũng phải thôi."
Đó là một khoảng thời gian địa ngục.
Một khoảng thời gian không thể diễn tả hết bằng lời. Nếu kể hết những gì họ đã trải qua, chắc phải viết thành một cuốn tiểu thuyết dài kỳ. Họ đã khổ luyện như vậy để nâng cao thực lực, nhưng thực tế là chẳng có nơi nào thích hợp để trút giận.
Trong tình thế đó, gặp được một cái bao cát có thể mặc sức đấm đá mà không cần lo nghĩ hậu quả, việc họ nổi hứng lên cũng không phải là điều khó hiểu.
"Gràààààà! Lũ chó chết này!"
"Ôi trời!"
Choi Jeong-Moon cúi gằm mặt.
Không, hưng phấn thì tốt đấy, nhưng có bao nhiêu người đang nghe ở phía sau thế này, một người là đại diện NDF mà lại chửi thề to như vậy thì hình tượng sẽ ra sao đây.
"Giá như cô ấy đừng chửi thề thì tốt biết mấy."
Nhưng bao nhiêu nỗ lực sửa đổi trước đây đều đã vô ích cả rồi còn gì.
Trước đây Seo Ah-Young đã bị gọi là Phù thủy điên vì tính cách dữ dội của mình. Một người như vậy sau đợt huấn luyện này lại càng thêm tàn ác và độc địa, giờ thì chẳng ai cản nổi nữa.
Ngọn lửa mà Seo Ah-Young phun ra được bắn về phía lũ quái vật như một khẩu súng phun lửa. Giống như một khẩu súng phun lửa khổng lồ thiêu rụi côn trùng, ngọn lửa to lớn như muốn bao trùm cả bầu trời được phun ra với một khí thế bùng nổ, bắt đầu thiêu rụi mọi thứ trước mắt.
Kaaaaaaa!
Tiếng gầm của lũ quái vật xé toạc màng nhĩ của mọi người.
Tiếng gào thét đó, vừa giống tiếng hét, vừa giống tiếng la lối, lớn đến mức những người nghe thấy phải lập tức bịt tai lại, và cũng thật kinh hoàng.
'Là tiếng hét ư.'
Jo Byeong-Chek có thể cảm nhận rõ ràng.
Tiếng gầm mà lũ quái vật đang phát ra lúc này chắc chắn là tiếng hét đau đớn. Bấy lâu nay, vô số các cuộc pháo kích và không kích không phải là vô ích. Dù lực lượng còn thiếu thốn, họ đã chiến đấu rất ngoan cường. Nếu gom hết xác của những con quái vật đã bị giết lại một chỗ, chúng sẽ chất cao đến mức có thể dùng để đi qua sông Hàn.
Tuy nhiên, ông chưa từng một lần nghe thấy lũ quái vật hét lên như vậy. Chúng có gầm rú và gào thét như xé họng, nhưng chẳng phải chúng là những con quái vật dù cơ thể bị bay mất một nửa vẫn cứ lẳng lặng tiến lên sao?
Vậy mà bây giờ lại là tiếng hét.
Trong mắt Jo Byeong-Chek là hình ảnh của Seo Ah-Young, với mái tóc dựng ngược lên trời, đang phun ra những ngọn lửa.
"Chết đi! Chết đi! Chết đi!"
"..."
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu ông là 'tuyệt đối không được dính dáng đến người phụ nữ này'. Mà cũng phải, tính cách phải tệ đến mức nào thì một năng lực gia đại diện cho Hàn Quốc lại có biệt danh là Phù thủy điên cơ chứ.
"Đồng minh còn đáng sợ hơn cả kẻ thù."
"Ồ, phải cẩn thận đấy ạ. Mấy lời như vậy không nên nói bừa đâu."
Nghe thấy giọng nói từ sau lưng, Jo Byeong-Chek quay đầu lại.
Một người đàn ông đẹp trai chưa từng thấy đang mỉm cười với ông.
"Vì là dân thường nên chắc sẽ được nương tay một chút, nhưng có vẻ cũng không thoát khỏi cảnh mông bị bén lửa đâu. Hồi trước thì chị ta không đến mức đó, nhưng dạo này hội chứng gái già của bà cô đó cũng không phải dạng vừa đâu."
"..."
Phải trả lời thế nào đây?
Nhưng người đàn ông đó, Kim Dah-Hyun, cũng không thực sự mong đợi một câu trả lời. Dù anh ta nói đùa, anh ta cũng biết tình hình hiện tại không hề dễ dàng.
"Lại bị chửi vì đứng sau lêu lổng cho xem."
Khẽ thở dài, Kim Dah-Hyun ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng.
Dù Seo Ah-Young đang quét sạch một phía, nhưng số lượng quái vật lại nhiều đến mức vượt xa dự đoán của họ, không phải là con số mà một mình Seo Ah-Young có thể gánh vác.
"Mà cũng chẳng có ý định để chị ta gánh một mình."
Seo Ah-Young thì đã đành, nhưng chính anh ta thực ra cũng đã dồn nén rất nhiều. Không, nếu nói về mức độ dồn nén, có khi còn hơn cả Seo Ah-Young.
"Mẹ kiếp, toàn tại mấy tên điên đó."
Cứ ngỡ trên đời này chỉ có Yi Ji-Hyuk và Seo Ah-Young là lũ điên, ai ngờ lại có đến cả ngàn người như vậy. Alpha và thuộc hạ của hắn đã đập tan tành niềm tin vào con người mà Kim Dah-Hyun vẫn luôn có.
"Chậc."
Dù vậy, cô cũng không có ý định bị hủy diệt dưới tay của đám quái thú đó. Dù có bị hủy diệt, thì cũng là dưới tay của bọn chúng.
Kim Dah-Hyun bắt đầu dồn toàn lực lao về phía trước.
"Gì vậy, cái gì kia? Đến khi nào thế?"
Seo Ah-Young, người đã ra chỉ thị cho cô dọn dẹp hết đám quái vật có thể còn sót lại ở phía sau, nhíu mày khi thấy Kim Dah-Hyun đã đến nơi.
Tuy nhiên, cô ta cũng không nói gì thêm.
Kim Dah-Hyun có mặt ở đây nghĩa là cô đã xử lý xong mọi việc một cách hoàn hảo. Nếu không phải là người như vậy, Seo Ah-Young đã chẳng đích thân chỉ định cô làm nhiệm vụ.
Nhìn Kim Dah-Hyun lao về phía những con quái vật mà ngọn lửa của mình không thể chạm tới, Seo Ah-Young cao giọng.
"Làm gì đó! Quét sạch hết chúng đi chứ!"
"Rõ!"
Các thành viên NDF hét lên đầy khí thế và bắt đầu lao vào đám quái vật.
---
"…Mình đang nhìn thấy cái gì thế này?"
Đôi chân của Cho Byeong-chaek run rẩy.
Tất cả mọi người ở đây đều biết rằng sự xuất hiện của NDF đồng nghĩa với việc bắt đầu phản công. Bỏ qua việc điều đó có khả thi hay không, mọi người đều mang một niềm tin rằng chỉ cần NDF quay trở lại, họ bằng cách nào đó có thể chặn đứng được đám quái vật.
Nhưng điều này thật ngoài dự đoán.
Điều họ nghĩ đến là chặn đứng chúng, chứ không phải là dồn ép chúng như thế này. Suốt ba tháng trời duy trì chiến tuyến, họ chưa bao giờ dám nghĩ đến việc tấn công đám quái vật. Sự chênh lệch về lực lượng là quá áp đảo.
Nhưng bây giờ, NDF không phải đang chặn đứng đám quái vật, mà là đang tấn công chúng. Và đó không chỉ đơn thuần là tấn công, mà là một cuộc tàn sát áp đảo.
"Lạy Chúa."
Những con quái vật bị ngọn lửa của Seo Ah-Young quét qua bùng cháy như những đống rơm gặp phải cháy rừng. Nếu đó chỉ là lửa thông thường, nó đã chẳng thể nào bám được vào da của lũ quái vật.
"Bom phốt pho trắng cũng chẳng có tác dụng mà…"
Họ đã thử tấn công bằng bom phốt pho trắng, dựa trên việc chúng là sinh vật sống. Phốt pho trắng, thứ lửa một khi đã bám vào sẽ không bao giờ tắt cho đến khi đốt cháy hết mọi thứ, đã thể hiện đúng uy lực của nó.
Đúng như dự đoán, phốt pho trắng bám vào cơ thể lũ quái vật và bùng cháy cho đến khi cạn kiệt nhiên liệu, nhưng lũ quái vật thậm chí còn không buồn dập lửa. Chúng cứ thản nhiên chờ ngọn lửa tắt, như thể đang đắp một túi chườm nóng.
Lúc đó, người ta đã xác nhận rằng không một loại lửa nào tồn tại trong tự nhiên có thể thiêu đốt được lũ quái vật. Vậy mà…
'Vậy ngọn lửa đó là lửa gì chứ?'
Ngọn lửa đỏ như máu lan rộng, biến lũ quái vật thành đồ nướng ngay lập tức. Ngay cả khi bỏ đầy châu chấu vào một cái hộp rồi dùng đèn khò nướng chúng, cảnh tượng cũng không thể nào kinh hoàng đến thế.
Miệng của Cho Byeong-chaek từ từ há hốc.
Không chỉ riêng Seo Ah-Young.
Hỏa lực của các thành viên NDF khác cũng đã đạt đến một đẳng cấp mà họ chưa từng tưởng tượng. Cảnh tượng những con quái vật, vốn không hề hấn gì ngay cả với tên lửa không đối đất, lại ngã xuống như những bó rạ, thật quá đỗi lạ lùng.
'Là mơ sao?'
Là thực tại.
Chắc chắn là thực tại.
Tất nhiên, anh không hoang mang đến mức không thể tin đây là sự thật. Tinh thần anh lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nhưng ngay cả với tinh thần tỉnh táo đó, cảnh tượng trước mắt vẫn gây sốc đến mức khiến anh nghi ngờ rằng mình đang mơ.
Thế trận đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Những con quái vật từng xé xác con người như côn trùng giờ đây lại đang sợ hãi lùi bước. Có vẻ như lũ quái thú, vốn bị chi phối bởi bản năng hơn là lý trí, đã cảm nhận được sức mạnh của một tồn tại mạnh hơn chúng.
"Chậc."
Yi Ji-Hyuk tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
"Có chuyện gì ngài không hài lòng sao ạ?"
"Cũng không phải là không hài lòng, nhưng mà…"
Yi Ji-Hyuk ngập ngừng một lúc rồi thở dài.
"Nghĩ đến những người đã phải chết vì mấy thứ rác rưởi thế kia, tâm trạng tôi chẳng tốt lên được."
"Ừm."
Choi Jeong-Moon cũng lặng lẽ gật đầu.
'Mặc dù mình không thể đồng tình với cái câu 'mấy thứ rác rưởi' được.'
Đó là những con quái thú mà nhân loại đã phải huy động tất cả công nghệ khoa học và tinh thần mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Đối với nhân loại, không thể nào gọi chúng là "mấy thứ rác rưởi" được.
Dù vậy, chỉ có một lý do khiến anh phải gật đầu.
'Chứ có phải là Quỷ Vương đâu.'
Nếu như những người của họ trước đây còn ở lại nơi này, họ đã không bị đẩy đến mức này. Nếu không phải vì những Quỷ Vương vẫn đang rình rập chờ thời cơ ở phía sau, họ đã chẳng phải khổ sở như thế này.
Choi Jeong-Moon khẽ nghiến răng.
"Bên cánh phải, đội hình đang sụp đổ. Chặn lại cho cẩn thận. Nếu để chúng tản ra thì thảm họa sẽ ập đến."
"Rõ."
Anh có cảm giác như câu trả lời đang vang lên ngay bên tai. Choi Jeong-Moon lặng lẽ quan sát chiến trường.
"Có vẻ như chúng ta có thể quét sạch chúng mà không gặp nhiều khó khăn. Có dấu hiệu nào của Quỷ Vương ở xung quanh không ạ?"
"Tôi không cảm nhận được gì cả… Mà, nếu Quỷ Vương muốn ẩn mình thì tôi cũng khó mà tìm ra được. Tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa."
"Ra là vậy."
Khi Choi Jeong-Moon gật đầu, Yi Ji-Hyuk cười toe toét.
"Dù sao thì cũng thật may mắn vì công sức dạy dỗ cũng có kết quả."
"Phải có kết quả chứ ạ."
Bọn họ đã phải trải qua địa ngục cơ mà.
Đến nỗi những đồng đội đã cùng nhau chia sẻ tình cảm qua các buổi huấn luyện đều nói rằng dù chết cũng không muốn đến cùng một nơi với Yi Ji-Hyuk, nên không một ai tình nguyện đến Hàn Quốc hỗ trợ cả.
Tất nhiên việc của nước họ là bận rộn nhất, nhưng dù sao đây cũng là chiến tuyến tối quan trọng, cứ ngỡ sẽ có vài nước chịu giúp đỡ vậy mà…….
Thậm chí còn có tin đồn đáng sợ lan truyền rằng, tuy nội bộ đã cố gắng gửi quân chi viện vì tầm quan trọng của nơi này, nhưng tất cả mọi người đều từ chối đi.
Choi Jeong-Moon lắc đầu quầy quậy khi nhìn Yi Ji-Hyuk đang vui sướng hớn hở trước cảnh tượng lũ quái vật bay vọt lên như những con ếch bị xe tải đâm.
"Anh vui đến thế sao?"
"Chỉ cần làm được thế này thôi thì sau này tôi sẽ chẳng cần phải ra tay nữa."
"Thật đáng tiếc nhưng có vẻ như đã có việc cần anh ra tay rồi đấy?"
Nghe lời Choi Jeong-Moon, Yi Ji-Hyuk ngẩng đầu lên.
---
"Cậu vừa nói gì?"
Giọng của Yoon Young-min cực kỳ kích động. Đến mức ngay cả Song Jeong-su cũng là lần đầu tiên thấy Yoon Young-min lớn tiếng như vậy.
Nhưng ông không muốn trách móc Yoon Young-min. Bởi vì nếu có thể, Song Jeong-su cũng đang ở trong tâm trạng muốn cởi phăng áo và nhảy múa một trận.
"A, anh Yi Ji-Hyuk đã đến rồi ạ! NDF đã đến rồi ạ!"
"Chắc chắn không?"
"Vâng. Hiện tại họ đang xử lý lũ quái vật đã xâm nhập vào hậu phương thông qua tuyến phòng thủ bị thủng và đã tiến lên tiền tuyến rồi ạ."
"Uahahahahaha!"
Yoon Young-min không kìm được niềm vui mà hét lên.
"Cậu chàng này lúc nào cũng có cái tài xuất hiện đúng thời điểm nhỉ!"
"Là thói quen xấu đấy. Thói quen xấu!"
Song Jeong-su nghiến răng ken két.
Chỉ cần đến sớm hơn một ngày thôi thì đã không phải lo sốt vó đến mức này, nhưng cái tên chết tiệt này lần nào đến cũng toàn lựa lúc thế này.
"Tất cả thành viên NDF đều đến cả chứ?"
"Có vẻ là vậy ạ."
"Không có ai bị loại bỏ chứ?"
"Số lượng thì tôi chưa xác nhận được. Thông tin nhận được đến giờ chỉ là nhóm của Yi Ji-Hyuk đã đến tiền tuyến và đang đập tan lũ quái vật."
"Thu thập thông tin đi! Nhanh chóng chuẩn bị camera về hướng đó."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Song Jeong-su nắm chặt tay.
'Được rồi!'
Nếu Yi Ji-Hyuk không thể đến thì kết quả đã rõ như ban ngày, nhưng một khi Yi Ji-Hyuk đã đến thì tất cả mọi kế hoạch và tác chiến từ trước đến nay đều có thể hủy bỏ một cách sạch sẽ. Dù toàn bộ hệ thống phòng thủ đã vất vả xây dựng nên trở nên vô dụng, Song Jeong-su vẫn có thể vui mừng đón nhận tình huống này hơn bao giờ hết.
"Tình hình chiến sự thế nào?"
"Lũ quái vật vượt qua sông Hán đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Nghe nói bây giờ họ đang vượt sông và đẩy lùi chúng."
"Hơ hơ, thật là."
Song Jeong-su lắc đầu quầy quậy. Đây là những con quái vật mà chỉ để ngăn chặn chúng thôi cũng đã phải dùng đến toàn bộ lực lượng của Đại Hàn Dân Quốc. Vậy mà cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn nổi.
Dù đã mượn cả sức mạnh của Mỹ, Trung Quốc và Nhật Bản mà cuối cùng chiến tuyến vẫn bị đẩy lùi, vậy mà chỉ với sự trở lại của nhóm NDF chưa đầy ba mươi người đã có thể chuyển sang thế tấn công.
'Lại một lần nữa cảm nhận được rồi.'
Ông dường như hiểu ra được vào thời kỳ có Yi Ji-Hyuk, họ đã phụ thuộc vào cậu ta đến mức nào. Nếu không có Yi Ji-Hyuk, chắc hẳn tình trạng khẩn cấp quốc gia đã nổ ra mấy lần rồi.
"Cái cậu bạn chết tiệt này."
"Giờ thì được rồi."
Dù việc Yi Ji-Hyuk quay lại không có nghĩa là mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng Yoon Young-min và Song Jeong-su cảm thấy bộ não vốn bị dồn đến cực hạn của mình chợt có được một khoảng trống.
Tầm nhìn vốn đã bị thu hẹp đến cực điểm đang tìm lại được vị trí của nó.
"Giờ sẽ là khởi đầu của cuộc phản công nhỉ."
"Xét theo tính cách của anh Yi Ji-Hyuk thì chắc chắn sẽ không có liên lạc nào tử tế cho đến khi biến toàn bộ lũ quái vật thành một đống bầy nhầy. Trước tiên, chúng ta hãy ổn định sự hỗn loạn ở phía sau và đưa những người bị thương ở tiền tuyến về……."
"Thưa… thưa Tổng thống-nim."
"Có chuyện gì! Không thấy đang họp hay sao?"
"Có điện thoại gọi đến ạ."
Yoon Young-min nghiến răng.
Điện thoại ư.
Tất nhiên ông cũng hiểu. Mới lúc trước, tình hình là tiền tuyến đã bị chọc thủng. Tin đồn đó hẳn đã lan rộng ra phía sau, nên gia đình có thể sẽ gọi điện thoại đến vì tò mò không biết tình hình ra sao, có thực sự phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất không.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nhận những cuộc gọi như vậy.
"Cứ bảo lát nữa ta sẽ gọi lại."
"Chuyện, chuyện đó……."
"Cậu không nghe ta nói à? Cứ bảo ta sẽ gọi lại sau. Không biết bây giờ không phải là lúc ta nghe điện thoại sao?"
"Tổng thống-nim."
Ngay khi Yoon Young-min định nói thêm một câu với người thư ký đang lúng túng, Song Jeong-su khẽ giơ tay ngăn Yoon Young-min lại rồi hỏi người thư ký.
"Ai là người gọi điện đến?"
"Dạ, dạ là… anh Yi Ji-Hyuk-ssi ạ."
"Kết nối máy đi! Ngay lập tức!"
"Vâng!"
Yoon Young-min đờ mặt ra.
"Điện thoại?"
Yi Ji-Hyuk đang phải chiến đấu ác liệt ở tiền tuyến, sao lại gọi điện thoại chứ.
Thắc mắc chỉ kéo dài trong chốc lát. Vì điện thoại đã được kết nối ngay sau đó. Vừa nghe thấy lời báo đã kết nối, Yoon Young-min liền nói như hét lên.
"Anh Yi Ji-Hyuk-ssi?"
[Ai đấy.]
"Tôi là Yoon Young-min đây. Là Tổng thống."
[Không phải số này à?]
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng Yi Ji-Hyuk và Choi Jeong-Moon đang cãi nhau ầm ĩ. Yi Ji-Hyuk đang càu nhàu sau khi Choi Jeong-Moon nói rằng đã kết nối đúng rồi, cứ nói đi là được.
Tuy không phải là không có suy nghĩ rằng đây là trò gì trong cái tình huống cấp bách này, nhưng bây giờ ngay cả tình huống như tiểu phẩm hài đó cũng khiến ông thấy vui mừng.
[Tôi đang ở tiền tuyến đây.]
"Vâng! Xin anh cứ nói."
[Sao không ném bom nữa?]
"Sao ạ?"
[Từ nãy giờ thấy bom đạn ngừng rồi, tiết kiệm thuốc súng à?]
"À, không phải vậy đâu ạ. Có lẽ vì hai bên đã trộn lẫn vào nhau nên không thể tấn công được."
[Không sao đâu, cứ bảo họ nã vào đi. Chúng nó đang tụm lại từng đống từng đống thế kia, dễ ném bom biết bao nhiêu.]
"Tôi hiểu rồi."
Yoon Young-min gật đầu lia lịa. Ngay khi ánh mắt ông hướng đến, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng liền nhấc điện thoại lên.
"Cuộc không kích sẽ bắt đầu lại. Tình hình tiền tuyến thế nào rồi?"
[Ngài không nhận được báo cáo riêng ạ?]
"Tình hình là tình hình đó nên..."
[Không có vấn đề gì đặc biệt đâu. Lũ quái vật thì chỉ cần xử lý trong chốc lát thôi, vấn đề là khi nào lũ Quỷ Vương ra tay.]
"Đã một thời gian lũ Quỷ Vương không ra tay rồi."
[Đằng trước có ba tên kìa?]
"Vâng?"
[Tôi nói là đằng trước có ba tên.]
"À..."
Yoon Young-Min không nói nên lời. Việc Yi Ji-Hyuk trở về là một điều tốt, nhưng nghĩ lại thì Yi Ji-Hyuk cũng là một nhân vật nguy hiểm đối với chúng. Nếu đúng như những gì phía Mỹ nói, thì bọn chúng coi Yi Ji-Hyuk là mối đe dọa duy nhất ở đây.
Vì vậy, việc phía bên kia cũng có cấp Quỷ Vương xuất hiện có lẽ là điều đương nhiên.
"Vậy bây giờ?"
[Bọn chúng ở đằng kia. Vẫn chưa di chuyển nên tôi cứ để yên đấy.]
"À, vậy bây giờ anh vừa đối phó với lũ quái vật vừa gọi điện thoại đấy à?"
Thảnh thơi gớm.
[Không. Tôi đang chơi.]
"Vâng?"
[Tôi nói là đang chơi.]
Trước lời tuyên bố quá đỗi đường hoàng đó, Yoon Young-Min lại một lần nữa không nói nên lời.
"Những người khác thì sao?"
[Họ đang chiến đấu chăm chỉ.]
"Còn anh Yi Ji-Hyuk thì sao?"
[Tôi đang chơi?]
"À..."
Khóe mắt của Yoon Young-Min bắt đầu giật giật.
‘À, vốn dĩ hắn là một tên như thế này mà.’
Có lẽ vì ông quá mong mỏi Yi Ji-Hyuk nên trong não đã xảy ra hiện tượng tự điều chỉnh. Giống như khi quá nhớ nhung mối tình đầu đã chia tay, hình ảnh của người ấy trong não sẽ biến đổi thành một mỹ nhân khác xa với thực tế.
Trong đầu ông đã thoáng có hình ảnh của một chiến binh đổ máu chiến đấu vì đất nước và nhân loại, nhưng chỉ sau 1 phút nói chuyện điện thoại, tất cả những hình ảnh đó đã bay biến, và hình ảnh của Yi Ji-Hyuk chuyên chọc tức người khác lại bắt đầu sống dậy.
"V-vậy cũng không sao chứ?"
[Ngài vất vả nhiều quá rồi thì phải. Đến cả phán đoán tình hình cũng không được nữa. Không sao nên tôi mới thế này chứ, nếu có sao thì tôi có thế này được không?]
Từ phía bên kia đầu dây, đủ mọi lời nói bắt đầu tuôn ra, từ 'Dù vậy đi nữa, sao cậu dám ăn nói với Tổng thống-nim như thế' trở đi.
Yoon Young-Min lặng lẽ nhắm mắt lại và lắng nghe giọng nói vọng lại từ đầu dây bên kia.
[Tổng thống thì có gì to tát!]
[Nhưng ngài ấy là nguyên thủ quốc gia mà!]
[Nguyên thủ? Cái đó không phải là kẻ thù à?]
[Này, đồ người vô học! Là người có chức vị cao nhất ở Hàn Quốc đó!]
[Tôi không sống ở Hàn Quốc cũng được mà?]
[Nhưng ngài ấy là người lớn tuổi hơn mà! Người lớn tuổi hơn!]
[Hả? Ở cái vùng này chắc không có sinh vật nào sống lâu hơn tôi đâu, người lớn tuổi cái gì mà lớn tuổi chết tiệt! Tôi đã hơn hai nghìn tuổi rồi đấy!]
[Con xin lỗi, lão gia.]
Nghe tiếng hai người họ cãi nhau, một tiếng thở dài không thể che giấu đã bật ra từ miệng Yoon Young-Min.
‘Liệu có ổn không?’
Thực sự có thể giao phó tương lai của nhân loại cho những con người như thế này được sao?
Trong mấy cuốn tiểu thuyết, những người gánh vác tương lai của nhân loại đều là những anh hùng điềm tĩnh, vậy tại sao trong thực tế, lũ tạp nham này lại đang gánh vác tương lai của nhân loại cơ chứ.
Nếu có Chúa, thì đây là sai lầm của Chúa.
[Chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?]
"À, cuộc không kích ạ."
Dù thực tế không phải vậy, nhưng Yoon Young-Min không có ý định lãng phí thời gian vào những chuyện vô bổ.
[Mất nhiều thời gian lắm. Có bao nhiêu hỏa lực thì cứ dồn hết vào đây đi.]
"Dù mọi người có mạnh đến đâu, cũng khó mà bình an vô sự trong cuộc không kích."
[Chuyện đó bên này tự lo được, nên đừng có ý định xoay vòng làm gì, cứ huy động tất cả binh lực có sẵn mà tấn công với ý định san bằng tất cả đi.]
"Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đang nghe bên cạnh, sẽ có biện pháp sớm thôi."
[Vâng. Thôi, vất vả rồi.]
"À! Khoan đã! Khoan đã, anh Yi Ji-Hyuk!"
[Vâng?]
"Tình hình thế nào rồi! Kể từ hôm nay, chúng ta có thể thoát khỏi mối đe dọa ở tiền tuyến được không?"
[Đe dọa?]
Ông nghe thấy một tiếng cười khẩy.
[Gọi những thứ như thế là mối đe dọa cũng thật nực cười. Tôi yêu cầu không kích là vì lỡ mà tiêu tốn hết sức lực ở đây rồi lũ Quỷ Vương tấn công thì sẽ phiền phức thôi, chứ không có không kích thì cũng giải quyết được.]
"Vậy chúng tôi chuẩn bị cho hậu phương có được không?"
[Trong ngày hôm nay tôi sẽ diệt sạch lũ ma thú trên bán đảo Triều Tiên cho, nên ngài đừng lo lắng mà hãy xử lý tốt việc hậu phương đi.]
"Vâng. Và tôi cũng sẽ báo cho gia đình anh biết là anh Yi Ji-Hyuk đã trở về."
[Vâng, cứ làm thế đi.]
Ngay lúc đó, màn hình bật lên.
Yoon Young-Min, người đang định cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn màn hình.
"..."
Trên màn hình là hình ảnh Yi Ji-Hyuk đang nằm trên một chiếc giường dã chiến không biết kiếm ở đâu ra, miệng ngậm điếu thuốc, cắm ống hút vào lon coca và gọi điện thoại.
"...Coca ngon không?"
[Vâng? À, ngài đang xem à. Chậc, sống ở dị giới là có vấn đề này đây. Phải chinh phục một chiều không gian khác rồi xây nhà máy coca mới được, chứ đi đâu cũng không có coca, không có hamburger, cũng không có đồ ăn ngon...]
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Yoon Young-Min, người đã bất kính cắt lời đấng cứu thế của nhân loại, kết thúc cuộc nói chuyện qua loa rồi cúp máy.
Trên màn hình, Yi Ji-Hyuk gõ vào điện thoại vài lần, rồi lại nằm xuống hút thuốc.
"Liệu có ổn không?"
Cứ thế này liệu có ổn không.
Cảm giác như toàn bộ thời gian ông trông mòn con mắt chờ đợi con người đó đều bị phủ nhận hoàn toàn khiến lồng ngực Yoon Young-Min đau nhói.
'Sao mà cái ông tướng đó lại...'
Phải nói sao về Yi Ji-Hyuk nhỉ.
Anh ta là kiểu người mà chỗ trống để lại quá rõ ràng, vắng mặt thì nhớ đến da diết, nhưng hễ bắt đầu nhìn thấy thì lại tức lộn ruột, thà rằng không có còn hơn.
Nói một cách dễ hiểu, đó là một đối tượng dù thế này hay thế khác cũng khiến người ta bực mình.
"Tốt quá rồi."
Trước lời của Song Jeong-Su, Yoon Young-Min yếu ớt đáp lại.
"Anh ta trở về đúng là tốt thật, nhưng không hiểu sao ruột gan tôi cứ nóng như lửa đốt. Chắc là cần một thời gian để thích ứng."
"Thời gian để thích ứng sao..."
Song Jeong-Su cười khì.
"Dĩ nhiên nếu Yi Ji-Hyuk vừa về đã thể hiện dáng vẻ chững chạc thì cũng tốt, nhưng tôi lại thấy dáng vẻ kia đáng tin cậy hơn đấy?"
"...Chắc ngài mệt rồi. Ngài nên nghỉ ngơi một chút đi ạ..."
"Không phải vậy, ý tôi là đây là tình huống mà Yi Ji-Hyuk không cần phải ra mặt. Có nghĩa là tình thế thuận lợi đến mức chỉ cần ngồi hút Coca là được."
"Vâng? Sao lại thành ra như vậy được ạ?"
"Chắc là cậu ta đã rèn luyện NDF một cách kỹ lưỡng rồi mới trở về. Nhìn kia đi. Bây giờ Yi Ji-Hyuk chẳng làm gì cả mà họ vẫn đang đẩy lùi tiền tuyến đó thôi."
Nghe lời của Song Jeong-Su, Yoon Young-Min như chợt nhận ra điều gì, vội quay đầu nhìn lại màn hình.
"Chuyển màn hình đi! Lên phía trước! Nhanh lên!"
---
Màn hình bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Và ngay cả trước khi màn hình kịp ổn định, chỉ riêng việc Yi Ji-Hyuk biến mất khỏi khung hình cũng đủ khiến Yoon Young-Min cảm thấy lòng mình bình yên trở lại.
'Đây cũng là một loại bệnh rồi...'
Không biết người sai là Yoon Young-Min vì cảm thấy như vậy về Yi Ji-Hyuk, hay người sai là Yi Ji-Hyuk vì đã khiến Yoon Young-Min phải cảm thấy như vậy, nhưng tóm lại, một trong hai người chắc chắn có vấn đề.
Và khi màn hình hướng về phía trước, miệng Yoon Young-Min há hốc ra.
"GRÀO ÀO ÀO ÀO ÀO ÀO!"
Đó không phải là tiếng gầm của quái vật.
Đó là tiếng gầm của Seo Ah-Young. Seo Ah-Young đang gào thét như thể đã hoàn toàn vứt bỏ mọi luyến tiếc về việc lấy chồng, phun ra những ngọn lửa dữ dội.
Đó là những ngọn lửa mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến toàn thân mồ hôi tuôn như tắm.
Trước đây, Seo Ah-Young cũng từng phun ra lửa đến mức chỉ cần nhìn thôi đã không cần đắp chăn.
Nhưng Seo Ah-Young bây giờ phải nói sao nhỉ, trông cô giống một kẻ cuồng phóng hỏa hơn là một năng lực gia hệ lửa.
Ngọn lửa phun ra từ đầu ngón tay nhanh chóng bùng lên, chẳng mấy chốc đã lớn bằng cả một ngôi nhà, và ngọn lửa to bằng ngôi nhà đó lại phình to ra đến mức bao trùm cả một tòa nhà mười mấy tầng.
Và ngọn lửa trông không giống thứ có thể bắn vào sinh vật sống đó đang bao trùm lấy lũ ma thú.
Bấy lâu nay, đã có bao nhiêu người chết dưới tay ma thú ở tiền tuyến rồi chứ.
Ngay cả một người như Yoon Young-Min, người sẵn sàng xé sống lũ ma thú ra mà ăn cho ngon miệng, cũng thoáng cảm thấy thương hại cho những con ma thú bị cuốn vào ngọn lửa đó.
Nếu có điều gì đáng an ủi, thì đó là tuy cô đang la hét, nhưng may mà không phun lửa từ miệng ra.
Nhưng không chỉ có mình Seo Ah-Young!
ẦMMMMMMMM!
ẦMMMMMMMMMMMMMM!
Ở phía bên trái, nơi ngọn lửa đang bao trùm, những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, và mỗi khi tiếng nổ vang lên, lũ quái vật lại bị nghiền thành tương máu rồi bắn văng về phía sau.
Chủ nhân của những tiếng nổ đó chính là Spitfire Yoon Hyuk-Kyu.
"...Oa, vãi, thật chứ... cái này, chiến đấu cùng nhau khó chịu thật."
Nếu là ở một chiến trường khác, anh ta đã là người nổi bật nhất. Bởi vì những vụ nổ do bàn tay anh ta tạo ra đúng là ở tầm gian lận.
Yoon Hyuk-Kyu, người đã thành công trong việc kết hợp ma thuật Bùng Nổ mà Yi Ji-Hyuk dạy với năng lực của mình, đã chuyển nghề thành công thành một kẻ cuồng bom di động.
Vụ nổ đó không phân biệt già trẻ gái trai, con người hay quái vật. Bây giờ cũng vậy.
Mana tập trung vào ấn chú được kết ấn nhẹ nhàng. Và Ether của anh ta được đẩy lên cùng với lượng mana tụ lại đó, tạo ra một lực chấn động khổng lồ trong chớp mắt.
ẦMMMMMMMMMMMMMM!
Vài con quái vật đang chặn trước mặt anh ta bị cuốn vào vụ nổ, bay ngược về phía sau như những con ếch bị xẻng hất tung. Và những con quái vật khác không kịp né tránh cũng bị những con quái vật bị hất văng đó va phải, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn trong nháy mắt.
'Mức độ này cũng算là làm tốt lắm rồi...'
Nhưng so với Seo Ah-Young đang trình diễn màn xiếc lửa người bên cạnh, thì quả thực có phần thua kém.
Dù năng lực không chênh lệch nhiều, nhưng sự khác biệt về mặt thị giác lại quá lớn. Nếu người khác nhìn vào, Yoon Hyuk-Kyu sẽ chỉ trông như món ăn phụ của Seo Ah-Young mà thôi.
Việc một năng lực gia chiến đấu cùng mình thể hiện sự đáng tin cậy như vậy là một điều vô cùng đáng mừng, nhưng Yoon Hyuk-Kyu lại cảm thấy một nỗi tiếc nuối sâu sắc không thể diễn tả thành lời.
'Giá mà concept khác một chút thì...'
Nhìn kia kìa.
Trường hợp của Rudra đang phóng ra sét ở phía đối diện, dù mạnh hay yếu thì hình ảnh sử dụng năng lực của hắn ta cũng rất nổi bật, không phải sao?
Tấn công xoẹt xoẹt như vậy, muốn không để mắt tới cũng không được. Vốn dĩ anh hùng giản dị thì không nổi tiếng, và Yoon Hyuk-Kyu rõ ràng thiếu đi phần trình diễn bắt mắt của năng lực.
'Đúng là loạn cả lên.'
Nghĩ lại thì, xung quanh ngọn lửa khổng lồ có sét đánh xuống, bão tuyết thổi tới, quái vật bị hất văng tứ phía, rồi cả những vụ nổ lớn nữa.
Lúc chiến đấu ở phía trước thì không biết, nhưng giờ lùi lại một bước nhìn xem, phải gọi đây là cái gì nhỉ?
---
"Đúng là một mớ hỗn độn."
Song Jeong-Su tặc lưỡi.
"Nhưng chắc chắn là có hiệu quả ạ."
"Không chỉ là có hiệu quả, mà là đang tàn sát thì đúng hơn."
Song Jeong-Su nắm chặt tay.
Ông đã nghĩ rằng Yi Ji-Hyuk sẽ dạy cho họ một điều gì đó mới mẻ. Nhưng suy nghĩ của ông đã sai hoàn toàn. Yi Ji-Hyuk không dạy họ điều gì mới, mà là dạy họ cách cường hóa năng lực sẵn có.
Seo Ah-Young, người được gọi là Ma Nữ Lửa, đã trở về với ngọn lửa được khuếch đại hơn nữa, và có thể thấy bằng mắt thường rằng năng lực của những người khác cũng đã trở nên mạnh mẽ đến mức không thể so sánh với trước đây.
NDF của ngày xưa sẽ không thể nào chặn được đám quái vật cỡ này nếu không có Yi Ji-Hyuk. Nhưng NDF của hiện tại, dù Yi Ji-Hyuk không thèm nhấc một ngón tay, chẳng những đẩy lùi được đám quái vật mà còn đang tiêu diệt chúng không còn một mống.
Ngay bên dưới màn hình trực quan đang chiếu cảnh tượng như một bức tranh địa ngục, hình ảnh của Yi Ji-Hyuk hiện lên trên một màn hình nhỏ.
"Grừừừ."
Nhìn thấy bộ dạng Yi Ji-Hyuk không biết kiếm đâu ra cặp kính râm, đang hút sột sột lon cola, một tiếng rên rỉ bất giác bật ra.
'Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp nên cũng chẳng có gì để nói.'
Dĩ nhiên là tôi hiểu tâm trạng muốn nghỉ ngơi.
Nếu suy nghĩ một cách thông thường, giữa hai nghìn người phải học và một người phải dạy tất cả hai nghìn người đó, ai vất vả hơn là điều hiển nhiên.
Ở đây là ba tháng, nhưng ở bên kia chiều không gian chắc hẳn đã trôi qua một khoảng thời gian dài hơn nhiều, nên việc cậu ta muốn tận hưởng sự nghỉ ngơi mà bấy lâu nay chưa có được là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Là một chính trị gia lúc thì thất nghiệp lúc thì làm công chức, Song Jeong-Su hiểu rất rõ việc không được nghỉ ngơi khi cần nghỉ sẽ khiến con người ta mệt mỏi đến nhường nào.
Chỉ là!
Này, đằng nào cũng đã vất vả rồi, sao không cố thêm một chút nữa rồi nghỉ ngơi cùng mọi người thì trông sẽ đẹp mặt biết bao.
Nếu thật sự không muốn động tay động chân, chỉ cần đứng chắp tay sau lưng ở phía sau thôi cũng sẽ không ai nói gì. Ngược lại, người ta còn cảm ơn vì cậu ta đã đến đúng giờ nữa là!
Thế mà cậu ta lại không thể chịu đựng được một lát đó, không biết đã điều động từ đâu ra một chiếc giường dã chiến rồi nằm ườn ra đó lăn lộn, khiến người ta sôi máu.
Trong khi những người khác đang liều mạng chiến đấu ở phía trước, cậu ta lại nằm ườn ra như thể đến bãi biển để tắm nắng… Trông có đẹp mắt không cơ chứ.
"Grừừừ, cái tên đó đến cuối cùng vẫn…"
"…Chưa mang theo ghế bãi biển là may lắm rồi. Chúng ta hãy coi như may mắn khi cậu ta hài lòng với cái giường dã chiến đi."
"Grừừừừ."
Song Jeong-Su đấm ngực.
So với những gì cậu ta đã làm được hay những gì đang thể hiện trước mắt, bộ dạng đó chỉ là một phần rất nhỏ. Vấn đề là Yi Ji-Hyuk là loại người có thể dùng chính cái phần nhỏ đó để nghiền nát trái tim của người xem.
Bây giờ cũng vậy.
Muốn uống cola thì cứ uống thôi, có cần phải đổ ra ly thủy tinh rồi dùng ống hút hình trái tim hút sột sột như thế không?
Lại còn thêm cặp kính râm, đến mức không thể phân biệt được là đang uống cola trên chiến trường hay là đang uống mojito ở Maldives nữa.
"Chắc cậu ấy đã vất vả lắm."
"Đừng có cố lái câu chuyện theo hướng cảm động làm gì! Ai mà không vất vả chứ! Có thằng điên nào vất vả rồi lại hành xử như thế không!"
"…Này, tôi chỉ định tô vẽ một chút thôi mà."
"Phải có cái để tô vẽ chứ! Vốn dĩ đã là hàng lỗi rồi, tô vẽ đẹp đẽ thì hàng lỗi có thành hàng tốt được không!"
Song Jeong-Su bắt đầu thở hồng hộc.
Trong thâm tâm, ông muốn chạy ngay đến đó và quát lên rằng cậu ta không thấy đồng đội đang chiến đấu ở phía trước hay sao. Các cơ bắp của Song Jeong-Su đang cuộn lên như thể sắp nổ tung.
Nhưng nếu làm vậy thật, ông sẽ bị sốc đến mức lên cơn đau tim mà không kịp nói một lời nào trước những đòn phản công của Yi Ji-Hyuk tuôn ra như thác đổ.
"Chỉ cần! Chỉ cần nghiêm túc hơn một chút thôi! Thì đã được đối đãi như một người hùng cứu nhân loại rồi!"
"…Nhưng có vẻ bản thân cậu ta chẳng muốn được đối đãi như vậy thì phải làm sao bây giờ."
Yoon Young-Min bật cười.
'Theo một cách nào đó thì cũng là một chuyện phi thường.'
Yoon Young-Min, người đã từng ngồi trên ghế tổng thống, có thể hiểu được. Việc thu hút ánh nhìn của mọi người đi kèm với một cảm giác khoái trá ngấm ngầm và một gánh nặng khổng lồ.
Bản thân ông trước khi trở thành tổng thống cũng là một người ăn nói không kiêng nể, nhưng từ khi ngồi vào chiếc ghế đó, mỗi một lời nói đều phải cẩn trọng.
Khi biết rằng lời nói của mình sẽ được ghi lại trong lịch sử, và mỗi lời nói đó sẽ bị người đời bình phẩm, con người ta sẽ không thể dễ dàng thể hiện con người thật của mình được nữa.
Thế nhưng Yi Ji-Hyuk, dù đang ở một vị trí quan trọng và thực tế hơn nhiều so với chức tổng thống Hàn Quốc, lại hành động như thể không hề có chút gánh nặng nào.
Nếu là người bình thường, dù mệt mỏi đến đâu, trong tình huống rõ ràng sẽ thu hút sự chú ý của toàn thế giới và lịch sử như thế này, cũng sẽ cố gắng tỏ ra uy nghiêm.
'Chỉ có thể nói là phi thường.'
Bất kể hướng đi đó là đúng hay sai, chỉ riêng việc có thể duy trì thái độ như vậy đã không thể không gọi Yi Ji-Hyuk là phi thường. Điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự không quan tâm dù chỉ một chút đến ánh mắt của người khác.
'Nếu suy nghĩ một cách tỉnh táo thì đây lại là một chuyện tốt.'
Như lời Song Jeong-Su nói, việc Yi Ji-Hyuk hành xử như vậy có nghĩa là cậu ta không cần phải ra tay. Nhưng trong khi Yoon Young-Min chấp nhận điều đó, thì Song Jeong-Su, người ban đầu nói ra điều đó một cách thản nhiên, dù biết rõ sự thật nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào nhịp độ của Yi Ji-Hyuk và buông lời chửi rủa.
'Cho nên thà như vậy còn may mắn hơn…'
Chính lúc đó.
"Đang tiếp cận."
"Hả?"
"Bên radar vừa liên lạc. Có thứ gì đó đang bị radar bắt được. Kích thước rất lớn. Lớn hơn cả máy bay chiến đấu. Hiện đang di chuyển nhanh về phía tiền tuyến."
"Vật thể bay sao?"
"Đúng vậy. Là vật thể bay. Không chỉ có một!"
Gương mặt của Song Jeong-Su và Yoon Young-Min cứng lại.
Nếu suy nghĩ theo hướng tích cực, có thể cho rằng đó là những vật thể bay trong đám ma thú đã lộ diện, nhưng xem ra không phải vậy.
Trong tình huống này, nếu phải kể tên một sự tồn tại sẽ di chuyển nhanh về phía tiền tuyến thì chỉ có một mà thôi.
"Màn hình trực quan! Có bắt được hình ảnh không?"
"Tôi sẽ thử."
Màn hình trung tâm chuyển đổi, và cảnh tượng được quay từ trên cao hiện ra.
"Kia phải không? Có thể phóng to không?"
Màn hình phóng to, tập trung vào hình dáng của sinh vật đang bay tới.
"Khư."
Hình ảnh con quái vật gớm ghiếc, nửa dơi nửa rắn, khắc sâu vào mắt Yoon Young-min. Vẻ ngoài tổng thể giống dơi, nhưng càng nhìn gần càng thấy dáng dấp con người.
"...Ma vương."
Hình thái khác biệt hoàn toàn so với lũ ma thú. Những ma vương vốn ẩn mình bấy lâu nay bắt đầu lần lượt xuất hiện. Và ma vương xuất hiện đầu tiên đang lao về phía NDF với tốc độ ánh sáng.
"Lee Ji-hyuk đâu!"
Nếu họ đã phát hiện ra tình hình bằng radar, thì Lee Ji-hyuk cũng chắc chắn cảm nhận được.
Yoon Young-min ngẩng đầu xem màn hình, hai chân bủn rủn.
Rõ ràng Lee Ji-hyuk đã quay đầu về hướng ma vương đang bay tới. Nhưng dường như anh ta không có ý định di chuyển. Lee Ji-hyuk vắt chéo chân, lắc lư và ra lệnh bằng giọng trang trọng trong khi đang với lấy lon coca.
"Cà phê! Mang cà phê đến đây!"
"Đệt! Thằng điên!"
Song Jeong-soo không nhịn được, ném cây chỉ huy vào màn hình.
---
"Khốn kiếp, đến cũng nhanh đấy!"
Miệng thì chửi rủa, nhưng trên khuôn mặt Christopher đã xuất hiện sự thư thái sau vài tháng căng thẳng.
"Đẩy lùi chúng! Không, tàn sát chúng!"
"Tốt!"
Christopher nắm chặt tay, bật dậy khỏi ghế.
M-3 đã bị phát tán, không còn khả năng kiềm chế ma thú. Họ đã tập hợp tất cả binh lực có thể điều động trước Washington để xử lý, nhưng giới hạn là rất rõ ràng.
Đúng lúc họ sắp bỏ cuộc vì nghĩ rằng mọi chuyện thực sự đã kết thúc thì lũ kia xuất hiện.
"Đúng thời điểm thật!"
Ở chung với Lee Ji-hyuk vài tháng, có vẻ như anh ta chỉ học được những thói hư tật xấu.
Việc Lee Ji-hyuk xuất hiện vào những thời điểm mà tình hình trở nên cực kỳ tồi tệ, đến mức tưởng chừng như không thể cứu vãn được nữa, là một đặc điểm của anh ta.
Về điều đó, có người nói Lee Ji-hyuk có tố chất của một anh hùng, nhưng theo anh ta thấy, đó chỉ là do lười biếng mà thôi.
Không phải vì anh ta kéo dài thời gian nên việc đáng lẽ có thể giải quyết bằng cuốc lại phải dùng đến cào hay sao.
Đó là một cách đối phó hoàn toàn không phù hợp với nước Mỹ, nơi luôn giải quyết tình huống nhanh chóng và chính xác như một chiếc xe máy chở pizza đang phóng nhanh.
Nhưng vấn đề là...
"Mấy thằng khốn kia lại làm trò gì thế kia?"
Trong số những người được cử đi huấn luyện với Lee Ji-hyuk có cả những nhân viên tinh nhuệ được chính phủ Mỹ phái cử. Họ đã chọn ra những nhân viên giỏi nhất dựa trên năng lực và lòng yêu nước.
Họ đã triển khai gần một nghìn người, dù biết rằng sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều. Christopher tin chắc rằng họ sẽ trưởng thành và trở về, thậm chí còn hơn cả thuộc hạ của Alpha.
Nhưng...
"Mấy đứa nhãi ranh đó đang làm cái trò gì vậy?"
Tinh nhuệ của Mỹ đúng nghĩa là tinh nhuệ.
Không chỉ có thực lực, mà hầu hết đều được đào tạo tương đương với trường sĩ quan nên kỷ luật rất cao. Hầu hết họ đều sẵn sàng hy sinh tính mạng vì nhiệm vụ và được đào tạo để duy trì thái độ gương mẫu cho người khác.
Nhưng...
"Uaaaaaaaa! Mẹ kiếp, tại mấy người mà!"
"Giết hết đi! Lũ chó chết!"
Từ những người lính đang gào thét và xé xác lũ quái vật, không thể tìm thấy một chút thái độ gương mẫu hay kỷ luật nào. Ngược lại, thuộc hạ của Alpha đang lặng lẽ chém giết lũ quái vật ở phía bên cạnh trông còn người hơn.
'Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?'
Rõ ràng là họ đang tràn đầy uất ức. Họ đang dồn hết những căng thẳng đã nhận ở đâu đó lên lũ quái vật.
Tất nhiên, không cần phải nghĩ xem nguồn gốc của sự căng thẳng đó là gì.
"Wow, hơn cả tưởng tượng."
Christopher quay đầu lại. Alpha, người mà anh đã không gặp trong một thời gian, ngồi trên диване thở dài với khuôn mặt dường như đã già đi vài tuổi.
"Về rồi à."
"Ừ. Về an toàn, về an toàn."
Alpha run rẩy cả người.
"Mẹ kiếp. Christopher, tôi không ngờ rằng khuôn mặt béo ú như heo của anh lại đáng mừng đến thế. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể không bao giờ quay trở lại được khoảng ba vạn tám nghìn lần."
"...Dù sao thì cũng hoan nghênh anh trở lại."
"Ừ, phải hoan nghênh chứ. Đừng chỉ nói suông, cho tôi xin một điếu thuốc đi? Vì vội vàng đến đây nên tôi thậm chí còn chưa kịp ghé qua cửa hàng tiện lợi."
Christopher ném bao thuốc lá trong túi cho Alpha. Alpha im lặng nhận lấy điếu thuốc và vặn ngón tay bật lửa.
"Phù, giờ thì đỡ hơn rồi. Cấm hút thuốc cưỡng chế không phải là việc con người nên làm. Mẹ kiếp, trong khi mình thì hút mà không chia cho người khác thì chết ai à."
Ngay cả Alpha, người luôn tỏ ra lém lỉnh, cũng chửi rủa, có vẻ như cuộc huấn luyện khắc nghiệt đến mức đó.
"Giờ thì anh đã hoàn toàn trở lại rồi chứ?"
"Có lẽ là vậy. Nếu chỉ dập tắt đám cháy cấp bách rồi lại phải quay trở lại thì tất cả mọi người sẽ bỏ trốn mất, nên chắc chắn là không thể quay trở lại được đâu. Mẹ kiếp."
Alpha ôm mặt bằng cả hai tay và cúi gằm xuống.
"Này, bình tĩnh đi."
"Mẹ kiếp, Christopher. Không phải là 'bình tĩnh đi'. Bây giờ tôi chỉ muốn mở tiệc ăn mừng thôi. Tôi có thể tha thứ cho tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi. Những gì các người đã làm với tôi trong phòng thí nghiệm chẳng là gì cả. Bây giờ tôi có thể vừa hát nhạc Giáng sinh vừa chấp nhận những chuyện đó. Chết tiệt, chỉ sau ba ngày vượt qua biên giới sang thế giới khác, tôi đã nhận ra rằng nơi đó là thiên đường."
"B, bình tĩnh đi, Alpha."
Thật là một điều đáng ngạc nhiên, nhưng Christopher lần đầu tiên cảm thấy thương hại Alpha. Vẻ mặt của Alpha khi thốt ra từng lời quá chân thật, đến nỗi không cần phải nghe chuyện gì đã xảy ra, anh cũng có thể biết Alpha đã vất vả đến mức nào.
"Thằng khốn đó là ác quỷ. Đúng là ác quỷ mà."
"...Này."
"Lũ Ma thú hay Quỷ Vương đang ra oai ở phía đối diện kia so với thằng khốn đó thì còn có tính người chán. Thà nói chuyện với bên đó còn có vẻ thông suốt hơn đấy. Mày có biết tao đã phải băn khoăn bao nhiêu lần rằng thà thử đi đối thoại chân thành với lũ Quỷ Vương còn hơn là ở đây làm cái trò này không?"
"Bình tĩnh lại đi. Tao thấy cái mày cần bây giờ không phải là thuốc lá mà là bác sĩ tâm lý đấy. Có người đang đợi bên ngoài, gọi vào cho mày nhé?"
"Không, dẹp đi. Lỡ đi tư vấn rồi bác sĩ lại phát điên thì phiền. Khึ, giá mà có chai vodka để tu một hơi thì còn gì bằng."
Alpha vừa nhìn vào màn hình vừa nói.
"Những người lính đáng tự hào của mày có lẽ cũng đang có suy nghĩ tương tự tao thôi."
"Chắc vì thế mà bọn họ trông ngày càng giống cấp dưới của mày thì phải."
"Không phải. Là bị đồng hóa bởi Yi Ji-Hyuk đấy. Cái hội chứng Stockholm chết tiệt đó quả nhiên là có thật."
Alpha rùng mình một cái như thể kinh hãi lắm.
"Chắc là các người đã chuẩn bị đầy đủ lực lượng rồi chứ? Đã vất vả đến thế thì hẳn phải có kết quả chứ nhỉ?"
"Đừng có than vãn nữa, Christopher. Uy thế của cảnh sát thế giới mày vứt đi đâu rồi?"
"Sắp đình công đến nơi rồi nên giúp một tay đi. Thật sự sắp chết đến nơi rồi đây này."
Alpha cười khẩy.
"Tao sống từng này tuổi mà hình như đây là lần đầu thấy mày than vãn như vậy đấy. Đúng là sống lâu cái gì cũng được thấy."
"Thôi mấy lời vô ích đi. Điều tao muốn biết bây giờ là lực lượng của bọn mày. Đương nhiên là đã chuẩn bị lực lượng để đối phó với lũ quái vật rồi, nhưng có đối phó được với Quỷ Vương không?"
"Quỷ Vương à..."
Christopher ngả lưng vào sofa rồi thở dài.
"Nghe nói trong gần bảy mươi Quỷ Vương thì có gần năm mươi tên có thể sang được thế giới này. Thông tin này trùng khớp với những gì tao nghe được khi tiếp xúc với chúng trước đây."
"Hừm."
"Nếu phải đối đầu với năm mươi tên đó cùng lúc thì thà úp mặt vào chậu nước mà chết cho xong, nhưng nếu có thể thử đánh bại từng tên một thì có lẽ cũng đáng để thử."
"Đến mức đó sao?"
Christopher nắm chặt tay.
Nói đánh bại từng tên một thì nghe có vẻ dễ, nhưng trong quá khứ, Quỷ Vương là những tồn tại mà phải huy động toàn bộ lực lượng của Mỹ, nhận sự hỗ trợ của Hàn Quốc và đưa Yi Ji-Hyuk ra tuyến đầu mới có thể miễn cưỡng bắt được từng tên một.
Cũng đã có không ít lần thế giới suýt bị hủy diệt chỉ vì một Quỷ Vương. Vậy mà bây giờ lại có thể đối đầu với Quỷ Vương chỉ bằng lực lượng hiện có, quả là một bước tiến vượt bậc.
"Đó là việc mà ngay cả Yi Ji-Hyuk cũng không làm được..."
"Mày chậm thông tin rồi. Gần cuối, Yi Ji-Hyuk có thể đối phó với cả mười Quỷ Vương cùng một lúc đấy. Yi Ji-Hyuk, kẻ có thể sử dụng mana vô hạn, là Quỷ Vương cấp cao nhất trong số các Quỷ Vương. Chỉ là cơ thể con người đã đạt đến giới hạn nên cậu ta không còn sử dụng mana nữa mà thôi."
"Ừm..."
"Nhưng mà, cũng không cần phải thất vọng quá. Mục tiêu của đợt huấn luyện mà chúng tao đã nhận là để đạt đến trình độ có thể đối phó với Quỷ Vương mà không cần Yi Ji-Hyuk. Dù không thể nói là đã hoàn thành một cách hoàn hảo."
Alpha chỉ vào màn hình.
"Như mày thấy đấy, lũ quái vật thì chỉ cần xử gọn là xong."
"Quả nhiên."
Christopher bắt đầu tính toán nhanh. Alpha đã phải trải qua gian khổ vất vả thế nào để trở về thì ông không biết, nhưng chuyện đó sau này an ủi bao nhiêu cũng được.
Việc ông phải làm bây giờ là nắm bắt xem lực lượng trở về này mạnh đến đâu và quyết định sẽ sử dụng họ như thế nào.
Nếu lực lượng đúng như lời Alpha nói thì chỉ cần chừng này thôi cũng đủ để chuẩn bị phản công.
'Đã có hy vọng rồi.'
M-3 có thể có sức tấn công vượt trội hơn cả người có năng lực. Nhưng sức phòng thủ thì lại quá tệ. Nếu Quỷ Vương hay Ma thú định trực tiếp tấn công M-3 thì không có cách nào ngăn chặn.
Thế nhưng người có năng lực lại có sức phòng thủ cân bằng. Nếu đưa họ ra tuyến đầu và dùng M-3 tấn công từ phía sau, họ có thể đảo ngược tình thế ngay lập tức.
"Nghe thấy cả tiếng não mày đang chạy rồi đấy?"
"Đó là việc của tao mà."
"Đừng làm mấy trò vô ích nữa, Christopher. Mày là người của thời xưa quá rồi."
"Ý mày là sao?"
"Mày vẫn đang hiểu tình hình theo kiểu đối đầu giữa lực lượng này với lực lượng khác. Không phải thế. Nói đơn giản thì, đây là một cuộc sinh tồn."
"Sinh tồn?"
"Đúng, sinh tồn. Dù mày có tạo ra tình huống tốt đến đâu đi chăng nữa, nếu cuối cùng vẫn còn lại một Quỷ Vương thì toàn bộ lực lượng mày chuẩn bị sẽ trở nên vô dụng. Mày nghĩ khoa học có thể ngăn chặn được Quỷ Vương à?"
Christopher im bặt.
"Nên tao mới nói đó là trò vô ích. Tại sao chuyện chúng tao hiểu mà mày lại không hiểu? Đừng gộp chung Quỷ Vương và Ma thú lại thành một khối lực lượng. Nói đơn giản thì, chuyện này giống như diệt côn trùng có hại vậy. Chúng ta là thuốc trừ sâu, còn Quỷ Vương là gián. Nếu không xử lý được con gián cuối cùng trước khi hết thuốc trừ sâu thì nơi này coi như xong. Chỉ cần qua hai tháng là sẽ lại đầy rẫy gián."
Đôi mắt Alpha sáng lên.
"Vậy nên từ giờ mày chỉ cần làm tốt việc được giao thôi. Điều quan trọng bây giờ không phải là dọn dẹp lũ kia, mà là làm thế nào để xử lý lũ Quỷ Vương một cách hiệu quả nhất."
"Mày bảo tao phải nghe lệnh mày sao?"
"...Mày nói điên cái gì đấy."
Alpha nhăn mặt.
"Đến tao còn phải nhận lệnh, thì mày có lý do gì mà phải nghe lệnh tao chứ. Người ra lệnh chỉ có một thôi. Là vị Lãnh tụ vĩ đại Đồng chí đang ở Hàn Quốc kia kìa."
"Nghe cũng hợp lý đấy."
Christopher thở dài.
'Giờ mới là thực tế đây.'
Từ trước đến giờ, họ đã cầm cự bằng một niềm hy vọng duy nhất, rằng chỉ cần những người này quay về thì bằng cách nào đó họ sẽ có thể phản công. Nhưng giờ đây, hy vọng đó đã trở thành hiện thực. Đã đến lúc phải loại bỏ những thứ bị thổi phồng một cách vụng về, và suy nghĩ xem nên tận dụng họ như thế nào để thoát khỏi cuộc khủng hoảng này.
Christopher, người đang nhìn vào màn hình, khẽ cắn môi.
Tia lửa và sấm sét đang bắn ra. Rõ ràng là một lực lượng chiến đấu vượt xa những gì ông nghĩ đã trở về.
"Họ đã học được ma thuật sao?"
"Có vẻ như hướng đi hơi khác so với những gì Yi Ji-Hyuk nghĩ, nhưng dù sao thì họ cũng đã học được cách sử dụng mana một cách chắc chắn."
"Thế à. Vậy thì bây giờ chỉ cần xử lý Quỷ Vương là được nhỉ."
"Đúng vậy."
Alpha vừa lặng lẽ nhìn màn hình vừa nói.
"Dọn dẹp xong chỗ này sẽ sang Hàn Quốc."
"Hàn Quốc?"
"Đúng thế."
"Tại sao lại đến Hàn Quốc? Định dọn dẹp lũ quái vật ở đó à?"
Alpha cau mày.
"Christopher, đã từng có thời cậu cũng có một cái đầu nhạy bén. Điều đó giờ đây làm tôi buồn đấy. Cậu đã quá già rồi."
"Chỉ cần trả lời thôi. Đừng có chọc tức tôi."
"King đang ở đó mà, đồ ngốc này."
"Hửm?"
Christopher nhíu mày.
