Người về từ dị giới

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 97

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5418

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11759

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13697

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1960

Từ Chương 466 đến Chương 585 - Chương 5 Cuối cùng cũng bước được bước đầu tiên rồi

Đôi mắt của Choi Jeong-Moon mở to.

"Kia, kia là?"

Giọng của Choi Jeong-Moon run rẩy vang lên.

Biểu cảm của Cheikan khi lộ diện không hề có chút thay đổi nào. Nhưng những chỗ khác thì không thể nói là không có thay đổi.

"Được rồi!"

Choi Jeong-Moon nắm chặt tay.

Bộ dạng thảm hại của Cheikan còn hơn cả những gì anh tưởng tượng. Một cánh tay dính liền với cánh đã bị nghiền nát đến mức không thể nhận ra hình dạng, phần thân trên to lớn lỗ chỗ những vết lõm, máu xanh chảy thành dòng.

Hơn nữa, một nửa cơ thể của hắn đã bị cháy xém, biến thành than.

Choi Jeong-Moon run lên vì vui sướng.

"Ư a..."

Anh muốn hét lên thật to, nhưng giọng lại không thể phát ra cho tử tế. Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, cuối cùng nhân loại cũng đã giáng được một đòn ra trò vào Ma Vương, và anh đang được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.

"Hô?"

Yi Ji-Hyuk cũng nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt đầy hứng thú.

"Bên trong chắc cũng nát một nửa rồi nhỉ?"

"...Đây không phải là kết thúc đâu nhỉ?"

"Chưa chết thì chưa kết thúc đâu."

"Không, ý tôi không phải vậy..."

Sự bất an hiện lên trên khuôn mặt của Choi Jeong-Moon.

"Chẳng phải có mấy thứ như vậy sao. Nên gọi là quy luật của phim kinh dị nhỉ? Khi một kẻ địch hùng mạnh tưởng như bị hạ gục dễ dàng thì chắc chắn sẽ có bẫy."

"Có vẻ cậu cũng có thời gian xem phim nhỉ?"

"Trước khi đi làm..."

Yi Ji-Hyuk cười khẩy.

"Đây không phải là phim đâu."

Yi Ji-Hyuk nheo mắt, quan sát kỹ tình trạng của Cheikan.

'Nát bét rồi.'

Nên nói là ngoài dự đoán, hay là đúng như dự đoán đây.

Mục đích là bồi dưỡng NDF đến mức có thể đối đầu với Ma Vương, và vì cảm thấy đã đạt đến mức đó nên cậu mới rời khỏi Dị giới.

Nếu tính toán của Yi Ji-Hyuk là đúng, thì việc đối phó được với Ma Vương là điều tất nhiên.

"Bắt tốt hơn mình nghĩ đấy chứ?"

Yi Ji-Hyuk nhếch mép cười.

Tuy đã xây dựng một lực lượng có thể bắt được Ma Vương bất cứ lúc nào, nhưng việc đối phó với Ma Vương chắc chắn không hề dễ dàng. Cậu đã nghĩ rằng họ sẽ phải vất vả một chút, nhưng khi thấy họ xử lý gọn gàng như thế này, một cảm giác tự hào ùa đến vì nghĩ rằng những khổ cực bấy lâu nay không hề uổng phí.

"Kia, kia, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

Jeong In-Soo kinh ngạc hỏi, Yi Ji-Hyuk nhún vai.

"Đây là lần đầu anh thấy người ta bắt quái vật à?"

"Quái, quái vật? Kia là Ma Vương mà."

"Con gián có to thì cũng vẫn là con gián thôi. Dù sao thì Ma tộc cũng là một loại quái vật, Ma Vương cũng là một loại quái vật. Vẫn là công việc trước giờ thôi, có gì đâu."

"...Đó là chuyện có thể tổng kết đơn giản như vậy sao ạ?"

"Có gì mà không được?"

Jeong In-Soo nhìn Cheikan với vẻ mặt thất thần.

Sự tồn tại mang tên Ma Vương từ trước đến nay vẫn luôn thống trị nhân loại như một đối tượng của sự sợ hãi.

Trong lúc giao chiến ác liệt với quái vật, nỗi sợ rằng mọi thứ sẽ kết thúc ngay khi các Ma Vương ra tay luôn tồn tại trong đầu mọi người. Ngay cả Jeong In-Soo, người đã liều mạng tham gia vào việc quấy rối hậu phương, cũng không thoát khỏi suy nghĩ đó.

Vậy mà chỉ với NDF không có Yi Ji-Hyuk mà cũng có thể tiêu diệt được Ma Vương.

"...Đây là tình huống mà tôi hằng mong ước, nhưng sao lại cảm thấy xa lạ thế này không biết."

"Chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là chế thuốc trừ sâu độc hơn một chút thôi."

"Phải chi tôi cũng có thể sống và suy nghĩ đơn giản như vậy thì đã bớt căng thẳng hơn rồi."

Jeong In-Soo lắc đầu quầy quậy.

Nếu tất cả mọi người đều có thể sống và suy nghĩ thoải mái như Yi Ji-Hyuk thì thế giới này sẽ thanh bình biết bao.

"Khục."

Lúc đó, dù cách một khoảng rất xa, giọng nói của Cheikan bắt đầu vang lên rõ mồn một.

"Lũ, lũ con người hạ đẳng mà dám..."

"Ài, sáo rỗng, sáo rỗng quá."

Yi Ji-Hyuk gãi tay như thể nổi da gà.

"Dám, lũ con người hạ đẳng các ngươi dám!"

Cheikan có vẻ định nói thêm gì đó, nhưng có lẽ do cơ thể đã kiệt sức nên hắn ngã phịch xuống ngay tại chỗ.

'Chuyện này diễn ra như vậy có được không?'

Jeong In-Soo không thể nào vượt qua được cảm giác xa lạ.

Chẳng phải có những chuyện như thế này sao.

Đối thủ càng mạnh mẽ thì trận chiến càng khốc liệt.

Trận đấu phải giằng co qua lại, cả hai bên đều bị thương và chỉ sau một trận chiến ác liệt mới có thể trấn áp được...

"Cái này, chẳng phải hơi nhạt nhẽo sao?"

"Phát ngôn đó hơi nguy hiểm đấy."

"Không. Ý tôi không phải là mong phe ta vất vả hơn hay gì đâu."

Jeong In-Soo gãi đầu bứt rứt.

"Dù gì cũng mang danh Ma Vương, nhưng có vẻ mọi chuyện được giải quyết quá dễ dàng."

Yi Ji-Hyuk chép miệng.

'Quá dễ dàng?'

Vì không biết các thành viên NDF đã trải qua loại huấn luyện nào nên mới có thể nói ra những lời như vậy. Chính vì thế mà phản ứng của Choi Jeong-Moon và Jeong In-Soo không thể không khác nhau.

Choi Jeong-Moon biết họ đã trải qua những đợt huấn luyện nào nên có thể vui mừng một cách thuần túy khi thấy Ma Vương bị bắt. Nhưng Jeong In-Soo chỉ thấy những người biến mất trong ba tháng đột nhiên xuất hiện và đánh gục Ma Vương trong nháy mắt, nên không thể không cảm thấy kỳ lạ.

Mặc dù thực tế không phải là ba tháng.

"Chà, dù sao thì bây giờ cũng phải tung đòn kết liễu thôi nhỉ."

Yi Ji-Hyuk nhìn các thành viên NDF đang tiến lại gần Cheikan.

"Ngã rồi à?"

"Trông như cái giẻ lau ấy nhỉ?"

"Thật không? Chúng ta ra đó kết liễu được không vậy?"

Ngay cả các thành viên NDF cũng đang tỏ ra hoang mang.

Giống như một người luôn chỉ được 30 điểm trong các bài kiểm tra, một ngày nọ thấy bảng điểm ghi 100 điểm thì sẽ nghi ngờ có lỗi sai hơn là vui mừng vì năng lực của mình đã được cải thiện.

Họ đã nỗ lực.

Nỗ lực đến chết đi sống lại.

Đây không phải là nói suông, mà là họ đã nỗ lực đến mức nghĩ rằng thà chết còn thoải mái hơn là phải huấn luyện như thế này.

Dù đã nỗ lực đến mức đó nên có tự tin cũng phải thôi, nhưng chẳng phải họ là NDF, những người biết rõ sự tồn tại mang tên Quỷ Vương hùng mạnh đến mức nào sao.

Đối với những người đã trải qua việc suýt mất mạng mấy lần chỉ vì phụ giúp một tay bên cạnh khi Yi Ji-Hyuk chiến đấu, việc không thể tin nổi tình hình hiện tại là điều đương nhiên.

「Tên khốn đó yếu à? Trong số các Quỷ Vương?」

「Không.」

Seo Ah-Young nói một cách dứt khoát.

「Là chúng ta mạnh.」

Làm gì có chuyện tồn tại Quỷ Vương yếu đuối. Dù có là kẻ yếu nhất đi nữa, Quỷ Vương vẫn là Quỷ Vương. Quỷ Vương không phải là một chức vị được bổ nhiệm. Đó là danh hiệu chỉ những kẻ đã tự mình chứng minh và giành lấy sức mạnh đó mới có thể đạt được. Vì vậy, cụm từ ‘Quỷ Vương yếu đuối’ vốn không tồn tại.

「Chính xác hơn là chúng ta đã mạnh lên.」

「…Nếu không mạnh lên thật thì tôi định nguyền rủa Yi Ji-Hyuk cả đời đấy.」

「Nhân tiện nói đến chuyện đó, giờ nếu chúng ta hợp sức lại thì có thể đối đầu với Yi Ji-Hyuk được rồi nhỉ?」

Kim Dah-Hyun nhăn mặt.

「Cậu nghĩ cái lão đó sẽ ngu ngốc đứng im chịu đòn như tên khốn kia sao? Trận chiến vừa bắt đầu là một nửa chúng ta bay màu rồi đấy?」

「…Cũng đúng nhỉ.」

Họ đã có quá đủ kinh nghiệm về việc Yi Ji-Hyuk xảo quyệt và bỉ ổi đến mức nào trong chiến đấu. Dù có ý định chiến đấu với Quỷ Vương, nhưng họ không hề muốn chiến đấu với Yi Ji-Hyuk.

「Đừng nói nhảm nữa, giờ dọn dẹp thôi.」

「Ừm.」

Seo Ah-Young sải bước đến trước mặt Cheikan.

「…Này.」

Cheikan ngẩng đầu nhìn Seo Ah-Young. Dù chủng tộc và ngoại hình khác nhau, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc hiện lên trên gương mặt Cheikan.

Tuyệt vọng và phẫn nộ.

Lúc này Seo Ah-Young mới cảm nhận được.

Bắt được rồi.

Họ thật sự đã bắt được một Quỷ Vương.

「Chỉ là một lũ con người…」

「Hắn nói gì vậy?」

Seo Ah-Young quay đầu nhìn Yi Ji-Hyuk.

「‘Chỉ là một lũ con người’ đấy.」

Nghe Yi Ji-Hyuk phiên dịch, Seo Ah-Young cười khẩy.

「Cảm giác bị cái ‘lũ con người’ đó cho ăn hành thì thế nào?」

Cheikan nhe răng. Dù không hiểu lời của Seo Ah-Young, nhưng có vẻ hắn hoàn toàn có thể hiểu được ngữ khí trong đó.

「Ta thừa nhận. Ta đã thua các ngươi. Nhưng đây không phải là ma tộc thua các ngươi. Chỉ là ta đã bị các ngươi dùng số đông áp đảo mà thôi.」

「Phiên dịch.」

「Chậc.」

Yi Ji-Hyuk nhăn mặt như thể phiền phức lắm, nhưng lần này vẫn ngoan ngoãn phiên dịch.

Nghe xong lời phiên dịch, Yun Hyeok-gyu cười khẩy.

「Những kẻ dùng cả bầy ma thú lao vào đến chết thì không có tư cách nói câu đó đâu nhỉ. Vậy ngươi mong chúng ta sẽ đường đường chính chính đấu một chọi một sao? Kẻ đường hoàng xuất hiện và hét lớn trước mặt từng này người mà kết cục lại thảm hại không chịu nổi.」

「Cái đó tôi không phiên dịch đâu. Dài quá.」

「Oa…」

Dù Yun Hyeok-gyu nhìn với vẻ hoang đường, nhưng Yi Ji-Hyuk chỉ ưỡn bụng ra với vẻ mặt ‘thì sao nào?’.

Vốn dĩ hắn là một kẻ như vậy, nói chuyện với hắn thì được gì chứ.

Yun Hyeok-gyu lắc đầu.

「Kết thúc thôi nào.」

「Ừm.」

Nghe Seo Ah-Young nói, Kim Dah-Hyun cầm kiếm bước lên phía trước.

「…Nhìn cái tên chẳng làm được gì lại đi kết liễu kìa?」

「Vì chẳng làm được gì nên mới phải kết liễu chứ sao! Dù có kết liễu cũng đâu có được điểm kinh nghiệm đâu, kết liễu một chút thì có sao!」

Kim Dah-Hyun run rẩy hét lên. Mọi người đều nhìn Kim Dah-Hyun với vẻ mặt nửa phần thương hại.

「Sao, sao! Gì, gì!」

「Chém đi, chém đi. Kết liễu đi.」

Kim Dah-Hyun rút kiếm ra và tiến về phía Cheikan.

Cheikan thở hổn hển, lườm Kim Dah-Hyun. Cảm giác nhục nhã khi trở thành Quỷ Vương đầu tiên bị loài người đánh bại khiến hắn không thể chịu đựng được.

「Tất cả các ngươi sẽ phải đối mặt với ngày tận thế. Vị ấy đã bắt đầu hành động. Theo như lời người đã nói, trong vòng ba ngày, các ngươi sẽ phải đối mặt với sự diệt vong! Ở dưới địa ngục ta sẽ chứng kiến rõ ràng…」

「Nói gì thế!」

Xoẹt!

Cổ hắn bị chém đứt một cách dễ dàng đến ngớ ngẩn.

Ngay cả Kim Dah-Hyun, người đã nghĩ rằng có lẽ phải chém vài nhát, cũng ngơ ngác nhìn qua lại giữa thanh kiếm và cái cổ bị cắt đứt của Cheikan rồi quay lại nhìn Yi Ji-Hyuk.

「Thần, Thần Kiếm?」

「…Là Ma Kiếm, đồ ngu ạ.」

Yi Ji-Hyuk giải thích thêm.

「Ma tộc là sinh vật mana. Chứ ngươi nghĩ cơ thể chúng được làm bằng sắt thép nên mới cứng như vậy à? Vì cơ thể luôn được mana bảo vệ nên tấn công mới không có tác dụng. Một Quỷ Vương đã mất mana, dù có hơi cứng một chút, nhưng vẫn nằm trong phạm trù sinh vật. Chém bằng thanh kiếm cỡ đó thì không thể nào bình an vô sự được.」

「A!」

Kim Dah-Hyun rùng mình trước cảm giác không quen đến kỳ lạ và nhìn xuống cái đầu của Cheikan rơi trên mặt đất.

「…Bắt được một Quỷ Vương rồi nhỉ.」

「Đúng vậy.」

Họ vẫn còn phân vân không biết đây có phải là sự thật hay không.

Nhưng Yi Ji-Hyuk đã kéo họ trở về với thực tại một cách gọn gàng.

「Giờ mới là bắt đầu thôi.」

「Bắt đầu?」

「Thực tại vốn tàn khốc mà. Chắc các người không nghĩ rằng sau này Quỷ Vương cũng sẽ lần lượt từng tên một xuất hiện và chìa cổ ra cho các người đâu nhỉ?」

「…」

「Quỷ Vương là những kẻ sẵn sàng gạt bỏ lòng tự tôn để giành lấy chiến thắng. Có lẽ từ giờ chúng sẽ xuất hiện theo bầy đàn.」

Theo bầy đàn ư?

Bọn họ mới chỉ bắt được một tên thôi mà?

Gương mặt Seo Ah-Young cau lại. Hai tên thì nguy hiểm, ba tên thì chắc chắn sẽ thất bại. Nếu không thể tập trung hỏa lực thì khó mà gây ra được sát thương.

「Mà thôi, dù sao thì bây giờ cũng nên vui mừng đi. Nhìn kìa.」

Yi Ji-Hyuk chỉ ra sau lưng.

Những người lính đã rút lui từ bao giờ và giờ chỉ còn là một đám đen nghịt đang nghển cổ nhìn về phía này.

「Bảo vệ được rồi đấy.」

Seo Ah-Young khuỵu xuống ngay tại chỗ.

Chân cô mất hết sức lực, đầu óc quay cuồng. Một phần là do cô đã dốc toàn bộ sức lực trong cơ thể trong phút chốc, và một phần là do sự căng thẳng đã được giải tỏa.

「Giờ mới bước đi đầu tiên thôi.」

Ma tộc và nhân loại. Bước chân đầu tiên hướng đến hồi kết của cuộc chiến tranh dài đằng đẵng ấy giờ mới được đặt ra.

---

「Bắt được rồi sao?」

「Bắt được rồi ạ!」

「Uaaaaaa!」

Yoon Young-min quên cả thể diện, nhảy lên bàn. Khoảnh khắc ấy, lý trí như muốn bay biến đi đâu mất. Nhưng may mắn thay, bên cạnh ông trên chiếc bàn là Song Jeong-su, người đang xé toạc chiếc áo khoe cơ bắp cuồn cuộn!

「Đồ ma vương khốn kiếp! Đáng đời!」

Nếu cảnh tượng này mà lên bản tin, chắc chắn toàn dân sẽ có một cuộc họp nghiêm túc về giới lãnh đạo quốc gia, nhưng niềm vui này thì chắc chắn ai cũng cảm nhận được.

「Lee Ji-hyuk bắt được à?」

「Lee Ji-hyuk không hề động tay ạ.」

「Khahahahaha! Khốn kiếp! Vậy rốt cuộc cậu ta đã làm cái quái gì vậy!」

Song Jeong-su nhảy xuống khỏi bàn, đập mạnh tay xuống sàn, rồi bật dậy ôm chầm lấy Bộ trưởng Quốc phòng.

Khoảnh khắc ấy, Bộ trưởng Quốc phòng cảm thấy như eo mình sắp gãy làm đôi, vội lắc đầu nguầy nguậy.

「Tôi, tôi chết mất, Thủ tướng-nim! Thủ tướng-nim!」

「Hahaha! Chết vào ngày vui như hôm nay có hề gì?」

Có hề chứ, cái ông này! Ông điên à?

Một nửa câu chửi thề đã chực trào ra khỏi miệng, nhưng Bộ trưởng Quốc phòng cố gắng kìm nén. Nếu là trước đây, ông đã chửi thẳng vào mặt rồi, nhưng bây giờ thì ông đã có thời gian để cân nhắc lại con đường sự nghiệp của mình.

Tương lai đã mất nay đã trở lại với ông.

「…Vậy mà cũng làm được thật.」

「Đương nhiên là làm thật rồi, còn làm giả được chắc!」

「Tôi cũng chỉ biết chờ đợi thôi, nhưng thật không ngờ chỉ cần cậu ta quay lại là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Bọn quái vật kia tàn bạo đến mức nào chứ.」

「Khụ khụ khụ, dù sao thì chúng cũng chỉ là quái vật thôi mà. NDF chẳng phải là chuyên gia xử lý quái vật hay sao!」

Song Jeong-su vừa nói vừa vỗ đùi đen đét với vẻ mặt đầy cảm xúc.

'Hồi trước mình còn phản đối mà…….'

Khi KSF tách NDF ra, Song Jeong-su đã nói rằng có cần thiết phải tạo thêm một cơ quan nữa để lãng phí ngân sách như vậy không.

Dù sao thì cũng là cùng một đảng cầm quyền nên ông không tích cực ngăn cản, nhưng sự thật là ông rất tiêu cực về việc thành lập NDF. Ông cho rằng việc tách một nhóm tinh hoa nhất định ra và thành lập một cơ quan riêng là một ý tưởng lỗi thời.

Nhưng khi thấy NDF trở lại như một vị cứu tinh, ông không thể không suy nghĩ nhiều điều.

「Vậy bây giờ họ đang làm gì?」

「Họ đang xử lý tàn dư của lũ quái vật còn sót lại ạ.」

「Ừm, xử lý sao……」

Lời nói ấy nghe sao mà dễ chịu đến thế.

Xử lý.

Từ trước đến nay, chỉ cần ngăn chặn lũ quái vật thôi cũng đã phải huy động toàn bộ lực lượng quốc gia, vậy mà giờ đây lại là 'xử lý' chúng.

Song Jeong-su không thể ngăn được nụ cười cứ trực trào ra.

「Tình hình đã hoàn toàn thay đổi rồi.」

Nghe Yoon Young-min nói vậy, Song Jeong-su lắc đầu.

「Chúng ta vẫn đang ở trong tình huống tồi tệ nhất. Chỉ là, bây giờ chúng ta đã có phương tiện để phản công. Nếu ma vương kéo đến, chúng ta vẫn phải bỏ bán đảo Triều Tiên mà trốn chạy thôi.」

「Ừm……」

Một câu nói làm nguội bầu không khí tốt đẹp. Nhưng ngay cả điều đó cũng không thể làm dịu hoàn toàn tâm trạng phấn khích của Yoon Young-min.

「Có vẻ như đất nước sẽ sớm trở lại bình thường thôi.」

「Vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết. Ít nhất thì vấn đề lương thực là lớn nhất.」

「…Vâng, đúng vậy.」

Nghe đến lương thực, mặt Yoon Young-min tối sầm lại.

Dù đã cố gắng duy trì sản xuất liên tục nhưng giới hạn là rất rõ ràng. Ai mà ngờ được đất nước Đại Hàn Dân Quốc lại là một nơi không thể tự cung cấp lương thực đến như vậy.

「Tỷ lệ sản xuất sẽ tăng lên thôi.」

「Vấn đề là vẫn còn khoảng cách giữa sản xuất và tiêu thụ. Bây giờ chúng ta không có gạo để nuôi sống người dân.」

「…Hả, vậy à?」

Yoon Young-min và Song Jeong-su đồng loạt quay đầu lại. Trong mắt họ, Lee Ji-hyuk đang bước ra từ một cánh cổng đen ngòm vừa mới xuất hiện.

「Lee Ji-hyuk-ssi!」

「Uahahahahat! Cậu đến rồi đấy à!」

Yoon Young-min và Song Jeong-su đồng thời chạy đến nắm chặt tay Lee Ji-hyuk.

「Sao lại chào đón tôi long trọng như đón người vĩ đại đến vậy.」

「Cậu vĩ đại mà! Một người vĩ đại đã đến. Kể từ khi lập quốc đến nay, có ai vĩ đại hơn cậu ở Đại Hàn Dân Quốc này không?」

「Các ngài khen quá lời rồi.」

「Còn đứng đó làm gì! Đi pha cà phê mau!」

Thủ tướng-nim, tôi là Bộ trưởng Quốc phòng đấy ạ?

Bộ trưởng Quốc phòng, người đã biến thành người đi pha cà phê trong chớp mắt, lộ vẻ mặt khó xử, nhưng khi nhìn thấy Song Jeong-su đang vui mừng khôn xiết, ông cảm thấy việc phản đối thật ngớ ngẩn.

'Kệ đi.'

Không ai quan tâm đến Bộ trưởng Quốc phòng đang lặng lẽ đi pha cà phê.

「Cậu vất vả rồi, thật sự vất vả rồi!」

「Vâng. Thì, cũng hơi mệt.」

「Đúng đúng, vất vả rồi!」

Song Jeong-su đối xử với Lee Ji-hyuk bằng ánh mắt như đang nhìn đứa cháu trai đi xa về quê sau nhiều năm. Lee Ji-hyuk cảm thấy gánh nặng trước ánh mắt chan chứa tình cảm ấy, lén lút lùi lại phía sau.

「Không, cũng không đến mức đó.」

「Ừ.」

Yoon Young-min nhìn Choi Jeong-Moon đang bị bỏ rơi phía sau và nói.

「Cậu về rồi đấy à.」

「Vâng. Tôi đến để báo cáo ạ.」

「Ừ, tốt.」

Choi Jeong-Moon tóm tắt ngắn gọn.

「Toàn bộ thành viên NDF đi huấn luyện đã trở về an toàn mà không gặp bất kỳ tai nạn nào.」

「Ừ, vất vả cho cậu rồi.」

Yoon Young-min vỗ vai Choi Jeong-Moon một cách hào hứng.

「Nhưng mà thiếu lương thực là sao?」

「À, thì là……」

Lee Ji-hyuk nói với vẻ không hiểu.

"Chẳng phải chỉ cần lấy hết số mì gói đang chất đống trong các nhà máy ở Hàn Quốc là toàn dân có thể ăn cả năm trời sao?"

"Không phải đâu."

Song Jeong-Soo dứt khoát lắc đầu.

"Ngược lại với suy nghĩ của cậu, mì gói là một loại thực phẩm có hạn sử dụng ngắn. Chỉ cần sáu tháng là không thể ăn được nữa. Nói cách khác, ngay cả trong thời bình, lượng mì gói có trên thị trường cũng sẽ được tiêu thụ hết trong sáu tháng."

"...Mọi người ăn nhiều thật đấy."

"Có thể nói là vậy."

Song Jeong-Soo thở dài.

"Trong thời bình, chúng ta phụ thuộc vào việc nhập khẩu bột mì và nhiều loại thực phẩm khác, nhưng vì tình hình đã trở nên thế này, các nguyên liệu thực phẩm nhập khẩu không còn được đưa vào nữa. Vì vậy, chúng ta phải tự cung tự cấp bằng nguồn nội địa, nhưng tỷ lệ tự cung lại quá thấp nên..."

"Tức là, không có gì để ăn, phải không?"

"Nói một cách đơn giản thì là vậy."

Dù cách nói có phần quá đơn giản, nhưng Yi Ji-Hyuk vốn dĩ là người như vậy mà.

"Vậy thì đi kiếm đồ ăn về là được chứ gì."

"Kiếm ở đâu chứ. Bây giờ cả thế giới đều trong tình trạng tương tự. Hơn nữa, chúng ta còn không thể đảm bảo nguồn cung dầu mỏ, nên dù có nhập khẩu được đi chăng nữa, cũng không có đủ dầu để vận hành tàu container."

"Tại sao chúng ta phải đi kiếm mấy thứ đó?"

"Vậy thì?"

Yi Ji-Hyuk cười khẩy.

"Đây là lý do tại sao con người phải học lịch sử đấy."

"Lịch sử?"

"Vâng."

Yi Ji-Hyuk nói với giọng có chút đùa cợt.

"Chẳng phải tổ tiên chúng ta luôn có một phương pháp sử dụng mỗi khi không có lương thực sao. Chuyện đó mới qua bao lâu đâu mà mọi người đã quên hết rồi à."

"...Vâng?"

Yoon Young-Min nhìn Yi Ji-Hyuk với vẻ mặt hoang đường.

Tổ tiên?

"Vốn dĩ đây là phương pháp phải dùng với Trung Quốc, nhưng vì Trung Quốc đã ra nông nỗi kia rồi, nên có lẽ chúng ta phải lặp lại lịch sử gần đây thôi."

"A, lẽ nào..."

"Vâng."

Yi Ji-Hyuk cười toe toét và trả lời.

"Đã đến lúc phải hô to câu 'Give me chocolate' một lần nữa rồi."

---

"Tốt lắm!"

Christopher siết chặt nắm đấm.

"Tiêu diệt thành công! Tiêu diệt thành công rồi!"

"Khặc!"

Ai ngờ được việc diễn tả niềm vui sướng bằng lời lại khó khăn đến thế này.

Christopher vừa nhìn cảnh tượng hiện ra trên màn hình, vừa đấm thình thịch vào ngực mình.

"Đúng là cái thằng khốn Alpha!"

Không ngờ có ngày cái tên chẳng dùng vào được việc gì này lại có ích đến vậy.

Kế hoạch của Alpha là sẽ hợp quân với Hàn Quốc ngay sau khi dọn dẹp xong lũ quái vật đã bị chặn lại bởi một Quỷ Vương xuất hiện từ đâu đó. Sau khi xác nhận sự xuất hiện của Quỷ Vương, Alpha đã tham gia vào chiến trường và tiêu diệt Quỷ Vương với kỹ năng điêu luyện của mình.

"Không hiểu sao lúc nào mấy thằng tính cách chó tha như thế lại có thực lực chắc chắn đến vậy."

Cả Yi Ji-Hyuk và Alpha đều như thế.

Alpha đang đạp lên đầu Quỷ Vương nằm sõng soài trên mặt đất và lảm nhảm điều gì đó.

Nếu nhìn bằng con mắt khách quan thì đó thực sự là một hành động chỉ có lũ du côn mới làm, nhưng vì đối phương là đối phương nên trông hắn lại giống như một sứ đồ của công lý.

"Mà thời đại này là thời đại nào rồi chứ."

Ngay cả trong những bộ phim anh hùng mà bọn trẻ xem, những anh hùng có tính cách tồi tệ cũng đang dần chiếm thế thượng phong.

Cảm nhận được thời đại của những anh hùng ngoan ngoãn, biết nghe lời đã qua, Christopher nhún vai.

Tính cách tốt hay xấu không quan trọng.

Mèo trắng hay mèo đen, miễn là bắt được chuột thì đều là mèo tốt.

"Trong một ngày mà đã diệt được tận hai con!"

Tin tức về việc tiêu diệt Quỷ Vương xuất hiện ở Hàn Quốc cũng đã được truyền đến. Thậm chí, họ còn tiêu diệt được Quỷ Vương mà không cần có Yi Ji-Hyuk.

Tin tức rằng chỉ với chưa đầy năm mươi người của NDF mà đã tiêu diệt được Quỷ Vương còn là một tin vui hơn cả tình hình ở đây.

'Hy vọng đã xuất hiện rồi.'

Dù cố gắng không lạc quan, nhưng anh cảm thấy như có một con đường trắng xóa đang hiện ra trước mắt. Christopher cố gắng trấn tĩnh đôi vai đang không ngừng rung lên của mình.

Không nên tỏ ra quá vui mừng ở đây. Sự căng thẳng của vô số người đang theo dõi anh có thể sẽ bị buông lỏng. Không thể nào dự đoán được mô thức hành động của bọn Quỷ Vương. Ngay bây giờ, hàng chục Quỷ Vương có thể xuất hiện ở đâu đó.

Vì vậy, phải ngăn chặn việc buông lỏng cảnh giác.

'Quả thực là mình muốn nghỉ ngơi một chút...'

Anh đã duy trì sự căng thẳng trong một thời gian quá dài. Nếu có thể, anh muốn gạt bỏ tất cả và đánh một giấc cho đã, nhưng có quá nhiều việc phải xử lý.

Chiến tranh giai đoạn một kết thúc không có nghĩa là công việc sẽ giảm đi. Phải chuẩn bị cho một trận chiến mới, và phải khắc phục những hy sinh. Phi đội M-3 đã sụp đổ cũng cần phải xây dựng lại, nên dù có mười cái thân cũng không đủ.

"Nào, cố gắng lên và hành động..."

Ngay lúc đó, điện thoại của Christopher bắt đầu đổ chuông inh ỏi.

'Hửm?'

Christopher nhìn chiếc điện thoại với ánh mắt lo lắng. Nếu anh phải trả lời hết các cuộc gọi này, cuộc gọi kia, chắc anh sẽ phải nghe điện thoại cả ngày mất.

Chiếc điện thoại anh mang theo bên mình không phải là điện thoại công vụ. Đó là chiếc điện thoại anh mang riêng để chỉ nhận những cuộc gọi từ gia đình hoặc những cuộc gọi thực sự quan trọng.

Vậy mà chiếc điện thoại đó lại đổ chuông, có nghĩa là?

"...Hả?"

Nhìn thấy cái tên Yi Ji-Hyuk hiện trên màn hình, Christopher cầm điện thoại lên với vẻ mặt nửa mừng rỡ, nửa lo lắng.

'Cái này, có nên nghe không?'

Anh không thể phớt lờ cuộc gọi từ Yi Ji-Hyuk, nhưng cuộc gọi đến vào đúng thời điểm này lại khiến anh cảm thấy có một sự bất an khó tả.

'Dù sao thì mình cũng đang chịu trách nhiệm cho sự an toàn của gia đình cậu ta.'

Lý do để gọi điện cũng có thừa, và lý do để phải nghe máy cũng không thiếu.

Nhưng tại sao anh lại cảm thấy bất an thế này chứ.

"Hừm."

Christopher rên rỉ một tiếng rồi nhận cuộc gọi.

"Vâng, Christopher McLaren nghe."

[Woa, lâu rồi không gặp.]

"Chúc mừng anh đã trở về, Yi Ji-Hyuk-ssi. Nghe nói anh vừa về đã lập được một công lớn rồi."

[À, cảm ơn nhé. Tôi thì, cũng chẳng làm được gì đặc biệt cả.]

"Đó là nhờ Yi Ji-Hyuk-ssi đã dạy dỗ mọi người rất tốt. Nếu không có Yi Ji-Hyuk-ssi thì nhân loại đã toi đời rồi."

[Anh thật sự nghĩ vậy sao?]

Trong khoảnh khắc, Christopher bắt đầu bị sự bất an bao trùm.

---

"T-Tất nhiên rồi."

Đó là sự thật.

Nếu không có Yi Ji-Hyuk, nhân loại đã toi đời rồi.

Nhưng câu nói này vốn dĩ chỉ là một lời tâng bốc cho có lệ, vậy mà thấy đối phương bắt bẻ từng câu chữ như thế, hắn cảm thấy tim mình như hẫng đi một nhịp.

[Xem ra tôi cũng có ích được một chút nhỉ.]

"V-Vậy sao?"

[Tôi thì không nghĩ nhiều như vậy, nhưng được anh nói đến mức này thì thật cảm kích quá.]

"À, không đâu. Đó là chuyện đương nhiên mà."

Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán Christopher. Dù là người vô ý tứ đến đâu cũng có thể nhận ra Yi Ji-Hyuk đang nhắm đến thứ gì đó.

[Thế nên tôi mới nói đây.]

"Vâng……."

[Đời người không phải là có qua có lại sao?]

"Đ-Đúng vậy nhỉ?"

[Có đi thì phải có lại chứ. Một mối quan hệ mà chỉ có một bên cho đi một cách đơn phương thì sớm muộn gì cũng tan vỡ thôi. Chuyện đời nó là thế mà.]

Câu chuyện bắt đầu trở nên dài dòng.

"Tất nhiên rồi ạ."

[Nhưng ngẫm lại thì, hình như tôi đã cho Mỹ rất nhiều thứ, mà lại chẳng nhận lại được gì cả.]

‘Mày có biết mày đã cuỗm bao nhiêu tiền rồi không mà còn nói thế hả?’

Nói quá lên một chút thì ngân sách quốc phòng đang điêu đứng vì cậu ta đây này. Ấy thế mà sao? Không nhận được gì ư?

Dĩ nhiên, chuyện Yi Ji-Hyuk một mình làm được việc mà cả quân đội Mỹ xông vào cũng không làm nổi là sự thật, nhưng giờ lại ra vẻ như chưa nhận được gì khiến hắn không khỏi hoang đường.

Chẳng phải Yi Ji-Hyuk đã nhận một số tiền khổng lồ, tuy có thể là nhỏ so với những gì cậu ta đã làm, nhưng lại quá lớn đối với một cá nhân hay sao?

"Đ-Đúng vậy."

Thế nhưng, lập trường của Christopher không cho phép hắn nói ra suy nghĩ của mình.

Giờ đây, dù không có Yi Ji-Hyuk, họ cũng đã có sức mạnh để tự mình tiêu diệt Quỷ Vương, và vị thế của Yi Ji-Hyuk cũng không còn như xưa nữa, nhưng qua sự việc lần này, Christopher lại một lần nữa xác nhận được tiềm năng của cậu ta, nên hắn không thể làm căng thẳng mối quan hệ với Yi Ji-Hyuk được.

'Aish, chết tiệt.'

Với tâm trạng ‘muốn lấy gì thì cứ lấy hết đi’, Christopher vui vẻ lên tiếng.

Tiền bạc hay con người, bây giờ mấy thứ đó thì có gì quan trọng chứ. Trước mắt sống sót được đã là ưu tiên hàng đầu rồi.

"Vâng, đúng vậy. Thực ra chúng tôi cũng chưa làm được gì cho cậu cả. Không biết cậu có mong muốn điều gì không ạ?"

[Ừm, cũng không hẳn là có gì mong muốn đâu, anh nói vậy làm tôi có vẻ như mở lời là để đòi hỏi cái gì đó rồi.]

"Ý tôi không phải vậy."

‘Chứ còn gì nữa, thằng chó này!’

Christopher nghiến răng kèn kẹt.

[Nếu anh thật sự muốn cho tôi thứ gì đó… thì thôi, mấy cái khác bỏ qua đi…….]

"Vâng."

[Cho tôi ít cơm đi.]

"Gì cơ?"

Christopher ngơ ngác hỏi lại.

"Ý cậu là muốn chúng tôi mời một bữa ăn sao?"

[Vâng. Ừm, tôi cũng không mong muốn gì to tát đâu, chừng đó là được rồi.]

"À……."

Christopher vui vẻ bật cười. Hắn đã tưởng cậu ta sẽ đòi hỏi thứ gì đó ghê gớm lắm, nhưng nếu chỉ có thế thì hắn có thể đáp ứng bao nhiêu cũng được.

Chẳng phải việc mời một bữa ăn cho người anh hùng đã cứu thế giới là chuyện hoàn toàn có thể hay sao?

Hắn sẵn lòng mời cậu ta đến nhà hàng đắt nhất mà hắn biết.

"Hahaha, tất nhiên rồi. Tôi sẽ mời. Khoảng khi nào cậu sẽ đến vậy?"

[Chắc tôi sẽ không đi được đâu, anh cứ gửi đến là được. À không. Muốn lấy được thứ đó thì chắc tôi phải đến rồi. Khoảng khi nào thì chuẩn bị xong vậy ạ?]

"Việc chuẩn bị thì có thể làm ngay bây giờ."

[Hả? Cái đó mà chuẩn bị được ngay sao?]

Christopher ngậm miệng lại.

Đây không phải là câu nói của một người xin một bữa cơm.

"…Chẳng phải cậu nói là muốn ăn cơm sao?"

[Vâng, cơm ạ. Nhưng mà số người ăn hơi nhiều một chút. Quay về mới thấy, không biết mấy vị này làm chính trị kiểu gì mà giờ không có cơm ăn đây này.]

"À, ý là ở Hàn Quốc……."

[Vâng.]

"Ý cậu là muốn chúng tôi viện.trợ.lương.thực đúng không?"

[Vâng, cơm ạ.]

‘Này, thằng nhóc kia! Ai lại nói chuyện đó theo kiểu xin một bữa cơm chứ! Dù nói thế không sai, nhưng ý nghĩa của nó đâu có giống nhau!’

Dù trong lòng đang gào thét, Christopher vẫn nhanh chóng tính toán trong đầu. May mắn thay, lương thực dự trữ và tồn kho vẫn còn rất dồi dào. Khu công nghiệp miền Trung tuy đã tan nát nhưng khu nông nghiệp vẫn hoạt động tốt, và vì xuất khẩu bị cắt đứt nên lương thực chất đầy trong kho.

‘Thôi thì, nếu có thể dùng cái này để ra vẻ thì cũng tốt.’

"Chúng tôi sẽ hỗ trợ. Cần khoảng bao nhiêu là được ạ?"

[Tôi không rõ lắm. Mấy phần chuyên môn thì hai bên cứ tự bàn bạc với nhau đi. Dù sao thì, tôi cứ coi như là anh đã đồng ý cho cơm rồi nhé.]

"Vâng. Tôi sẽ làm như vậy."

[Woa, anh hào phóng hơn tôi nghĩ đấy.]

"Vì chúng tôi có hàng tồn kho mà. Vả lại, nếu là điều Yi Ji-Hyuk-ssi muốn thì dù tôi có phải nhịn đói cũng sẽ đưa cho cậu."

[Ừm, anh nói thế làm tôi thấy hơi có lỗi đấy……. Dù sao thì, tôi sẽ không quên đâu.]

"Chỉ cần cậu nói vậy là chúng tôi cảm kích lắm rồi. Những phần chi tiết hơn tôi sẽ bàn bạc với cấp trên rồi quyết định."

[Vâng. Vì tôi phải đến lấy nên khi nào quyết định xong thì báo cho tôi biết nhé. Nhưng bên này hình như cũng hơi gấp nên nếu anh nhanh tay một chút thì tôi sẽ biết ơn lắm.]

"Vậy thì trước hết, chúng tôi sẽ chuẩn bị bột mì và các loại thịt. Cậu cứ đến lấy trước đi."

[Vậy làm thế đi.]

"Vâng. Vậy nhé."

Christopher cúp máy rồi cười khẩy.

‘Thôi thì bị vặt lông đến mức này cũng là may rồi.’

Nếu Yi Ji-Hyuk yêu cầu thì dù là gan họ cũng phải móc ra đưa cho hắn. Nếu có thể giải quyết bằng số lương thực còn lại thì trái lại còn là một thương vụ hời. Vì tình hình sau này, cũng có rất nhiều việc cần Yi Ji-Hyuk ra tay.

‘Bởi vì người có thể kiểm soát Alpha chỉ có Yi Ji-Hyuk mà thôi.’

Christopher lặng lẽ nhìn vào hình ảnh đang chiếu. Cảnh tượng Alpha đang giẫm lên đầu Quỷ Vương khiến hắn cảm thấy rợn người.

‘Alpha của ngày trước ngay cả một quốc gia như Mỹ cũng không thể kiểm soát được.’

Nói chính xác thì ngày trước là không thể bắt được, còn bây giờ thì thật sự đã trở thành một cấp độ không thể kiểm soát nổi. Nếu không có sự tồn tại của Yi Ji-Hyuk, khi Alpha quyết tâm đảo lộn thế giới thì ai có thể ngăn cản được đây?

Chắc chắn là không thể.

‘Biết đâu chúng ta lại đang nuôi một con hổ con để ngăn chặn một con sói.’

Kẻ thù của con người luôn là con người.

Christopher chưa bao giờ quên chân lý đó.

---

“Grừừừừừ.”

Boddachu nhìn Alpha đang giẫm lên đầu mình với ánh mắt không thể tin nổi.

Bị đẩy lùi.

Đã bại trận.

Không phải là thua về số lượng. Trên thực tế, những con người xung quanh gần như không tham gia vào trận chiến giữa gã và Alpha. Ban đầu họ có chặn đường gã, nhưng sau khi Alpha xuất hiện thì chỉ đứng xem mà thôi.

Trong một cuộc đối đầu một chọi một với con người, Quỷ Vương là gã đã thất bại. Thậm chí bây giờ cơ thể gã đã tan thành từng mảnh, nhưng Alpha lại chẳng có vết thương nào đáng kể.

‘Làm sao có thể có chuyện này chứ...’

Chẳng phải con người là loài sinh vật sống trong một khoảng thời gian ngắn như chớp mắt so với chúng hay sao. Vậy mà một con người như thế lại có thể tích lũy được võ nghệ để chiến thắng Quỷ Vương. Dù cho tiềm năng của con người là ở một cấp độ không thể xem thường, thì đây vẫn là chuyện không thể xảy ra.

Trong lịch sử dài đằng đẵng của Berafe, chưa từng có chuyện con người chiến thắng được Quỷ Vương. Ngay cả những Bạch Ma Đạo Sư hùng mạnh kia cũng chỉ định dùng sức mạnh của số lượng và thế lực để đối đầu với Quỷ Vương, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng sức mạnh của bản thân để chiến đấu với Quỷ Vương cả.

Chẳng phải vì thế mà Yi Ji-Hyuk, dù là con người, vẫn được công nhận là một Quỷ Vương vượt qua cả con người hay sao.

Vậy mà…

“Làm thế nào mà chuyện này lại có thể xảy ra chứ?”

“Lôi thôi thật.”

Alpha nhấn mạnh chân lên đầu Boddachu.

“Thắng thua thì có lý do gì chứ? Tao mạnh hơn mày nên thắng thôi. Cái đầu rẻ tiền của mày đến mức đó cũng không hiểu được à? Hử?”

Boddachu không biết phải làm sao với tâm trạng trống rỗng của mình.

Gã không thể ngờ rằng kết cục cuộc đời của mình, sau những năm tháng vĩnh hằng, lại thảm hại thế này. Boddachu chưa từng một lần nghĩ rằng mình có thể chết dưới tay một con người nào khác ngoài Yi Ji-Hyuk.

“Nghe nói trong số con người thỉnh thoảng cũng xuất hiện đột biến.”

“Ừm, câu đó thì đúng, nhưng tao không phải là đột biến tự nhiên nên lời của mày có hơi mập mờ đấy.”

“…Ý ngươi là gì?”

“Con người là vậy đấy. Một khi tích lũy được kỹ thuật và kiến thức thì sẽ tìm cách tận dụng nó bằng mọi giá. Lũ người khi có trong tay món đồ chơi mới mang tên ‘Ether’ thì đời nào chịu để yên nó chứ.”

“…”

“Dĩ nhiên là cái đầu rẻ tiền của mày khó mà hiểu được. Nhưng tao cũng không có ý định bắt mày phải hiểu. Mày chỉ cần chết đi là được.”

“Chờ, chờ đã!”

“Đã bảo là lôi thôi mà.”

“Không phải vậy.”

Boddachu nghiến răng.

“Nhớ ra rồi! Ngươi không phải là kẻ hợp tác sao!”

“Hử?”

“Chẳng phải chính ngươi đã mở cánh cổng để chúng ta đến thế giới này sao! Vậy tại sao bây giờ lại làm chuyện này?”

“Ồ?”

Alpha nhìn Boddachu với vẻ thích thú.

“Cũng không phải là một thằng ngu hoàn toàn nhỉ. Xem ra mày vẫn còn nhớ được chuyện đó.”

“…Tại sao!”

“Nhưng chuyện mày là một thằng ngu thì vẫn không thay đổi đâu. Mày thật sự nghĩ rằng tao lôi chúng mày đến đây vì muốn Trái Đất này bị hủy diệt sao?”

Alpha nhếch mép cười.

“Lũ Quỷ Vương đúng là ngu ngốc thật. Chúng chỉ nghĩ mình có thể lợi dụng người khác, chứ chẳng bao giờ nghĩ rằng mình có thể bị người khác lợi dụng cả. Kiêu ngạo một cách vô ích.”

“Grừừừ.”

Boddachu hét lên.

“Sự kiêu ngạo của ngươi cũng sẽ không kéo dài được đâu. Đừng nghĩ rằng thắng được ta thì ngươi có thể thắng được Quỷ Vương. Bây giờ, các ngươi sẽ được nếm trải nỗi sợ hãi thật sự mà các ngươi chưa từng cảm nhận. Một khi vị đó ra tay thì…”

Rắc!

Bàn chân của Alpha giẫm nát đầu của Boddachu.

“Ôi, xin lỗi.”

Alpha cười toe toét và nói.

“Tao không thể chịu được những kẻ bản thân thì bất tài mà lại cứ tỏ ra ta đây. Cơ thể hơi gồng sức một chút. Ai mà biết nó lại dễ vỡ như vậy chứ.”

Alpha chùi máu dính trên chân xuống sàn rồi quay lại nhún vai.

“Lũ Quỷ Vương đều nói vậy đấy?”

“Khì khì khì khì.”

Thuộc hạ của Alpha bật cười.

“Những kẻ lúc nào cũng nghĩ mình là ai đó thì đến lúc chết vẫn lắm mồm lắm ạ.”

“Cũng không phải lần một lần hai nữa, ngài cứ mặc kệ chúng đi.”

“Thế à?”

Alpha nở một nụ cười nhạt.

Hắn biết lời Boddachu nói có ý gì. Hắn cũng đã từng nghe rằng những Quỷ Vương cấp cao có sức mạnh ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với những Quỷ Vương thông thường.

Bởi vì ngay cả Yi Ji-Hyuk, người trong quá khứ có thể đối đầu với hơn mười Quỷ Vương cùng lúc, cũng đã nói rằng không thể chắc chắn về thắng bại với những Quỷ Vương cấp cao nhất.

Nếu thực sự đối đầu, với thuộc tính bất tử thì Yi Ji-Hyuk khó có thể thất bại, nhưng nếu Yi Ji-Hyuk chỉ có một mạng duy nhất thì đến mức không thể đảm bảo sẽ thắng.

Nếu vậy thì sức mạnh của chúng hẳn là vô cùng khủng khiếp.

Nhưng…

“Dù vậy cũng không thể than khóc được.”

Thế giới này đang dần được thanh lọc. Dù có hơi tiếc nuối vì nó không sụp đổ nhiều như hắn mong muốn, nhưng đến mức này cũng có thể xem như tất cả những kẻ thống trị thế giới trong quá khứ đều đã gục ngã.

Ngay cả một hệ thống vững như tường thành sắt của Mỹ cũng phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng tầm cỡ này, chỉ điều đó thôi cũng đủ để thấy sự độc tài của Christopher đang diễn ra.

'Bản chất thật sự luôn lộ ra trong cơn khủng hoảng.'

Thế giới này mỏng manh đến mức nào, điều đó đã được chứng minh. Giờ đây, phải xây dựng một thế giới mới trên nền thế giới đã sụp đổ này.

"Tất nhiên là sau khi chúng ta quét sạch lũ Ma tộc bẩn thỉu đó ra khỏi thế giới của mình."

Tất cả mọi người đều gật đầu trước lời nói của Alpha.

"Nào, giờ thì, đi rước King thôi chứ?"

Alpha nhếch mép cười khẩy rồi bắt đầu cất bước.

---

"Chết rồi sao..."

Barbache nghe báo cáo với vẻ mặt đầy hứng thú.

"Tận hai người?"

"Vâng, đúng vậy."

"Hừm..."

Đó không phải là một chuyện gì kỳ lạ. Quỷ Vương không phải là tồn tại bất tử. Vĩnh sinh và bất tử là hai khái niệm khác nhau. Bọn họ có thể sống mà gần như không bị giới hạn bởi tuổi thọ, nhưng không thể tránh khỏi sự tiêu vong của tồn tại.

Thứ mà họ được ban cho là tuổi thọ gần như vô hạn, chứ không phải là quyền năng bất tử như Yi Ji-Hyuk trong quá khứ.

Dù vậy, điều thú vị là kẻ đã giết các Quỷ Vương lại là con người.

Con người.

'Con người ở nơi này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.'

Nếu so sánh về sức mạnh cá nhân, hắn cho rằng con người ở đây không thể nào sánh được với các ma đạo sư hay kỵ sĩ của Beraff.

Thế nhưng, các ma đạo sư của Beraff chưa một lần nào dồn Quỷ Vương đến cái chết. Thành tựu mà họ không thể làm được trong suốt hàng ngàn năm, con người ở đây đã làm được đến hai lần chỉ trong một ngày.

"Nên nói là đáng kinh ngạc chăng?"

Barbache huýt sáo.

"Nếu dễ quá thì còn gì là vui."

Việc Quỷ Vương bị hạ gục không khiến hắn tức giận hay buồn bã. Tuy họ bị ràng buộc bởi cùng một chủng tộc, nhưng về cơ bản, họ đều là những sinh vật hoàn chỉnh.

Họ sống một mình chứ không tụ tập thành bầy. Thứ họ cần là những kẻ đi theo, chứ không phải là bạn đồng hành. Khái niệm buồn bã khi một Quỷ Vương khác chết đi vốn không hề tồn tại.

"Cảm thấy thế nào?"

Nghe thấy giọng nói từ sau lưng, Barbache quay đầu lại.

"Tại sao? Cô mong ta phải phấn khích hay sao?"

Erukana nở một nụ cười quyến rũ khi nhìn Barbache có vẻ điềm tĩnh.

"Cô biết ta không phải loại người đó mà. Ta đang hỏi cảm giác khi cái chết đang đến gần là như thế nào cơ?"

"Cái chết?"

Barbache cười khẩy.

"Một từ xa vời với ta lắm."

"Nghĩ như vậy cũng là tùy lòng ngươi thôi. Nhưng đừng quên. Darling đã trở lại rồi. Để mang cái chết đến cho ngươi đấy."

"Yi Ji-Hyuk sao..."

Barbache lộ ra vẻ mặt phức tạp.

"Phải, hẳn là hắn đã trở lại. Cho nên các Quỷ Vương mới đột ngột chết đi như vậy, đúng không? Nếu không có sự can thiệp của Yi Ji-Hyuk thì đó là chuyện không thể nào."

Một kẻ ngoại lệ vừa là người vừa không phải là người lại đang dẫn dắt loài người, quả là một điều vô cùng trớ trêu.

"Chỉ là..."

Barbache bắt đầu mỉa mai.

"Nếu không trở về thì hắn còn có thể sống sót một cách hèn hạ, nhưng lại tự mình đá đi cơ hội đó, không thể không nói là ngu ngốc."

Barbache đứng dậy.

"Ta sẽ cho cô thấy, Erukana. Cảnh tượng Yi Ji-Hyuk bị xé thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh mà chết."

"Ngươi nên cẩn thận để mình không rơi vào tình cảnh đó thì hơn."

"...Đôi khi ta phải nói sao đây nhỉ?"

Barbache nhíu mày.

"Cô là Ma tộc chứ không phải con người. Nếu có lý trí thì cô phải hiểu rằng khả năng ta thất bại trước Quỷ Vương thứ chín mươi chín hiện tại là hoàn toàn không tồn tại chứ?"

"Ngươi nghĩ vậy sao?"

"Ta không hiểu niềm tin gần như mù quáng đó của cô từ đâu mà ra. Cho dù Yi Ji-Hyuk có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của quá khứ. Yi Ji-Hyuk của hiện tại chỉ là một con người mạnh hơn một chút mà thôi. Ta nói sai sao?"

"Đúng vậy."

Erukana chậm rãi mím môi.

"Nếu là Darling của hiện tại, ta cũng có thể giết trong vòng một giây. Đáng tiếc, nhưng đó là sự thật."

"Vậy mà cô vẫn tin rằng ta sẽ chết dưới tay Yi Ji-Hyuk sao?"

"Tất nhiên rồi."

"Tại sao?"

Erukana cười phá lên.

"Ngươi hỏi một điều quá hiển nhiên rồi. Vì Darling mà ngươi sẽ gặp không phải là Darling của hiện tại. Darling là người có thể trở nên mạnh mẽ đến mức cần thiết, nếu điều đó là cần thiết."

"...Chỉ là một niềm tin đơn thuần thôi sao?"

Đôi mắt Erukana sáng lên.

"Nguồn gốc của niềm tin đó là lý trí chứ không phải cảm tính. Ta đã dõi theo anh ấy hơn một ngàn năm. Và rồi ta đã đi đến kết luận. Anh ấy luôn thực hiện những điều tưởng chừng như không thể một cách hiển nhiên. Ta có cần phải kể lại câu chuyện tương tự nữa không?"

"Thế là đủ rồi."

Barbache gầm gừ nói.

"Vậy thì ta sẽ chứng minh. Rằng hắn chỉ là một con người mà thôi. Và cho dù Yi Ji-Hyuk có lấy lại được toàn bộ sức mạnh trong quá khứ đi nữa, hắn cũng không phải là đối thủ của ta. Chắc cô không nghĩ rằng ta đã trốn tránh vì sợ hắn đấy chứ?"

"Không phải sao?"

"Tốt nhất là cô đừng khiêu khích ta quá mức."

Barbache cất giọng chậm rãi.

"Thời gian đã hứa là ba ngày. Giờ chỉ còn một ngày nữa. Ngày mai, hành tinh này sẽ thuộc về Ma giới. Và ta đã thay đổi suy nghĩ. Giết Yi Ji-Hyuk trước mặt cô thì tầm thường quá. Ta sẽ khiến Yi Ji-Hyuk rơi vào tình trạng sống không được, chết cũng không xong, lang thang trong nỗi đau vĩnh hằng. Đó sẽ là hình phạt dành cho cô."

"Hừm."

Erukana liếm môi.

"Làm được thì cứ thử xem."

"Huhu."

Barbache xoay người và chậm rãi bước đi.

Ánh mắt Erukana nhìn theo bóng lưng của Barbache lại run rẩy, khác hẳn với lúc trước.

'Anh làm được mà, phải không, Darling?'

Kẻ địch mà anh phải đối mặt quá sức mạnh mẽ. Mạnh đến mức khiến những kẻ mà anh đã đối đầu từ trước đến nay trở nên thật tầm thường.

「Mẹ ơi!」

「Ôi trời ơi! Ji-Hyuk à!」

「Anh hai!」

Yi Ji-Hyuk bay đến Mỹ và được Christopher hướng dẫn đoàn tụ với gia đình. Vừa thấy Yi Ji-Hyuk, Park Seon-Deok đã lao đến ôm chầm lấy anh rồi đập tới tấp vào lưng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Âm thanh như những cú đập bóng bắt đầu vang lên từ lưng anh.

Cảm nhận được chấn động khiến cơ thể tự động vặn vẹo, Yi Ji-Hyuk không khỏi tiếc nuối tại sao mẹ mình thời trẻ lại không đi theo con đường vận động viên bóng chuyền.

「Này, cái thằng chết tiệt này! Sao giờ này mới đến hả!」

「Ừ. So với một lời chào dành cho người anh trai mấy tháng mới gặp thì quả là khó nghe, nhưng so với những lời mày hay nói thì lại ôn hòa đến lạ.」

「Anh nói cái gì thế!」

「…Không, thì, chỉ là. Anh xin lỗi, xin lỗi mà.」

Yi Ji-Hyuk lắc đầu quầy quậy.

Ai sẽ rước cái của nợ này đi đây?

Trong khoảnh khắc, Yi Ji-Hyuk đã nghĩ rằng để ngăn chặn tương lai thảm khốc khi đứa em gái duy nhất của mình già đi trong cảnh gái ế, thì việc nhân loại bị diệt vong cũng không phải là một ý tồi.

「C-con giờ ổn rồi chứ?」

「Ừm…….」

Yi Ji-Hyuk gãi đầu sồn sột.

「Ngọn lửa cấp bách thì đã dập rồi, nhưng vẫn chưa đến mức có thể nói là an toàn đâu ạ. Thú thật thì, chúng ta vẫn còn đang ở thế bất lợi lắm.」

Park Seon-Deok nhìn Yi Ji-Hyuk với ánh mắt xót xa rồi xoa bóp vai anh.

「Ừ, con trai của mẹ. Vất vả cho con nhiều rồi.」

「Con cũng không vất vả gì mấy đâu mà.」

「Anh hai, vậy bây giờ chúng ta ra khỏi đây được chưa?」

「Không.」

Yi Ji-Hyuk nói một cách dứt khoát.

「Hiện tại thì ở đây vẫn là nơi an toàn nhất. Dù có ngột ngạt thì cũng ráng chịu thêm chút nữa đi. Sắp có kết quả rồi.」

「Vâng.」

Nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn của Yi Ji-Hyuk khi nói, cô bé nghĩ rằng mình không nên nhõng nhẽo thêm nữa. Yi Ye-Won cũng biết rõ nhân loại hiện đang bị dồn ép đến mức nào.

「Vậy giờ con lại phải đi ngay à?」

「Không ạ. Thì, hôm nay cũng không có việc gì đặc biệt nên con sẽ ngủ lại đây rồi mai đi.」

「Ừ, ngủ lại rồi đi nhé con. Mẹ muốn nấu cho con bữa cơm mà ở đây lại không nấu được.」

「Thôi ạ, cơm nước gì chứ.」

Yi Ji-Hyuk vui vẻ nói.

Dường như việc không thể nấu cho đứa con trai mấy tháng mới gặp được một bữa cơm khiến Park Seon-Deok canh cánh trong lòng, bà cứ liên tục đưa tay lên quệt mắt.

「Vậy, có hy vọng không con?」

「…Dạ?」

「…Là bố đây.」

「A! Bố! Bố ở đây từ khi nào thế ạ?」

「Hình như vừa nãy con nhìn thấy mặt bố rồi mà vẫn không nhận ra thì phải.」

「Tại con không nghĩ là bố cũng ở đây ạ.」

Ta đã gửi cả bốn người trong gia đình đến đây mà con lại bảo không nghĩ ta ở đây, vậy ta phải trả lời thế nào đây?

「À, ý con là… mà bố vừa hỏi gì thế ạ?」

「Thôi được rồi.」

「Ông ra ngoài một chút đi.」

Park Seon-Deok thô bạo đẩy chồng ra, rồi nắm lấy tay Yi Ji-Hyuk và kéo anh vào trong.

「Vào trong đi con. Con trai mấy tháng mới về mà mẹ lại bắt nó đứng ngoài này làm gì không biết nữa. Ye-Won à! Đi lấy ít đồ ăn vặt ra đây.」

「Vâng, mẹ.」

Bị mẹ kéo lê đi, Yi Ji-Hyuk bất giác mỉm cười.

‘Sao mà ấm áp thế nhỉ.’

Đã rất lâu rồi anh mới lại có cảm giác này.

---

Bóng tối buông xuống, đã đến lúc mọi người chìm vào giấc ngủ. Yi Ji-Hyuk được nhận một căn phòng bên trong, sau khi tắm rửa lần đầu tiên sau đúng nghĩa đen là vài năm, anh ngả mình xuống giường.

「Ư ư ư ư.」

Nghĩ đi nghĩ lại, giường đúng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Thật không thể hiểu nổi tại sao nó lại bị xếp sau những thứ như bánh xe.

Cảm giác mềm mại từ lưng và sự ấm áp từ không khí đang dần làm tan chảy cơ thể mệt mỏi của Yi Ji-Hyuk. Cảm nhận cơn buồn ngủ ập đến, Yi Ji-Hyuk nhắm mắt lại.

‘Thật sự không còn bao lâu nữa.’

Tất cả mọi thứ đều không còn lại bao lâu nữa.

Trận quyết chiến với Ma Giới cũng sắp đến hồi kết, và cơ thể của Yi Ji-Hyuk cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Hai vận mệnh sẽ được định đoạt.

Vận mệnh của Trái Đất và vận mệnh của Yi Ji-Hyuk.

Vận mệnh trước thì kết quả chưa rõ ràng, nhưng vận mệnh sau thì kết quả đã được định sẵn. Dù thắng hay thua Ma tộc, Yi Ji-Hyuk cũng sẽ không thể sống quá một tháng nữa.

‘Vậy là được rồi.’

Sống vậy là đủ rồi. Không, là quá đủ rồi.

Dù có tiếc nuối rằng phần lớn cuộc đời anh đã bị lấp đầy bởi những tháng ngày không có niềm vui, nhưng anh quyết định sẽ không nuối tiếc vì không thể sống thêm nữa. Bởi vì làm vậy thì thật quá trơ trẽn.

‘Giờ cũng muốn nghỉ ngơi một chút.’

Cơ thể đang sụp đổ thì tinh thần cũng đang sụp đổ theo. Gần đây anh bắt đầu cảm thấy việc mở mắt thôi cũng thật đau đớn.

Thứ anh cần không phải là nghỉ ngơi, mà là an nghỉ.

Yi Ji-Hyuk cười cay đắng.

‘Không thể sắp xếp lại được rồi.’

Cuộc đời của mình rốt cuộc là gì?

Anh, một người đang sống một cuộc đời bình thường, nhờ cơ duyên tình cờ bị kéo đến Berafe mà đã trải qua một cuộc sống mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi. Dù là một cuộc đời nhuốm đầy vô số nỗi đau và khổ não, nhưng anh cũng không muốn đánh giá nó là tồi tệ. Dù sao thì cuối cùng anh cũng đã trở về, và đã làm những việc cần làm.

Bây giờ, thứ duy nhất còn lại với Yi Ji-Hyuk là một nguyện vọng không muốn chết một cách day dứt.

Việc tiếp tục sống trên thực tế là không thể. Nếu cố gắng níu kéo sự sống, chính anh sẽ tự tay giết chết gia đình mình. Sẽ không có tình huống nào khủng khiếp hơn việc Yi Ji-Hyuk trở thành một Ma tộc.

‘Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi.’

Chỉ cần có thể đuổi hết Ma tộc đi, anh có thể mỉm cười nhắm mắt. Dù anh không còn nữa, nhưng trong một thế giới đã tìm lại được hòa bình, gia đình và những người thân quen của anh sẽ có thể tìm lại được cuộc sống của mình.

Khi trở về thế giới này, anh đã nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc đời vì bản thân, nhưng bây giờ anh đã nhận ra rằng cuộc sống vì bản thân đó không nhất thiết phải là một cuộc sống ích kỷ.

Có lẽ vì thời gian sống một mình quá dài nên anh đã quên mất cả một điều hiển nhiên như vậy.

Yi Ji-Hyuk nhắm mắt lại.

Hiến dâng cả mạng sống của mình để bảo vệ thế giới. Và kết thúc cuộc đời một cách thanh thản. Nếu có thể kết thúc quãng đời ngắn ngủi còn lại như vậy, sẽ chẳng còn gì hối tiếc nữa...

"Làm gì có chuyện không hối tiếc chứ."

Tôi muốn sống.

Tôi muốn sống tiếp.

Cứ ngỡ mình đã kiệt sức sau quãng thời gian dài đằng đẵng chịu đựng khổ đau, nhưng việc sinh mệnh sắp đến hồi kết thực sự là một điều quá đỗi đáng sợ.

Không phải là tôi sợ chết, mà là sợ cuộc sống hiện tại sẽ kết thúc. Cứ nghĩ mình đã buông bỏ rồi, đã cố gắng để trở nên thanh thản, nhưng điều đó thật khó làm được.

Cốc cốc.

Ngay lúc cảm xúc đang dâng trào, có tiếng gõ cửa vang lên. Yi Ji-Hyuk vội xoa mặt rồi cất tiếng.

"Vâng. Con chưa ngủ."

---

Tôi ngồi dậy.

Và chờ đợi người sắp bước vào.

Người sẽ đến tìm cậu ở đây cũng đã quá rõ ràng.

Hoặc là mẹ, hoặc là Ye-Won.

Dự đoán không sai, người mở cửa bước vào chính là mẹ.

"Vẫn chưa ngủ à con?"

"Vâng."

"Sao còn chưa ngủ? Ngủ sớm chút đi chứ."

"Con không ngủ được."

Mẹ thở dài rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện giường của Yi Ji-Hyuk.

"Mẹ thì sao đêm hôm thế này lại chưa ngủ mà qua đây?"

"Mẹ cũng không ngủ được."

"Dù vậy mẹ cũng phải ngủ một chút chứ ạ."

Mẹ cậu mỉm cười nhạt.

"Con trai mẹ ngày mai không biết sẽ ra sao, làm sao mà mẹ ngủ cho được?"

"Ôi dào."

Yi Ji-Hyuk đáp lại với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Con thì có thể ra sao được chứ."

"Đừng nói dối mẹ."

"...Đã bảo không phải mà."

Bà Park Sun-Deok nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ngày mai con lại phải ra ngoài chiến đấu, đúng không?"

"......"

"Mẹ nghe rồi. Sức của con không còn được như xưa nữa phải không? Vậy mà vẫn phải ra trận sao?"

Yi Ji-Hyuk gãi đầu gãi tai.

"À, cái đó thì..."

Phải nói thế nào đây?

"Việc con yếu đi một chút là sự thật, nhưng bọn họ bất tài quá nên con mà không tham gia thì chẳng làm được gì cả. Mẹ biết mà, con trai mẹ là siêu năng lực gia cơ mà."

Mẹ không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn Yi Ji-Hyuk. Ánh mắt đó khiến cậu bất giác cúi đầu.

Con mình sắp phải vào chỗ chết, làm sao có bậc cha mẹ nào có thể bình tĩnh chấp nhận được điều đó chứ.

'Mình chưa làm được gì để báo hiếu cả.'

Nhìn gương mặt đầy lo lắng của bà Park Sun-Deok, Yi Ji-Hyuk thầm thở dài. Gia đình mới đoàn tụ sau mấy nghìn năm, giờ lại sắp phải chia xa.

Chỉ riêng việc Yi Ji-Hyuk phải ra chiến trường một lần nữa đã khiến bà Park Sun-Deok lo lắng đến nhường này, nếu biết rằng cơ thể của cậu giờ đây chẳng khác gì đang cận kề cái chết, bà sẽ đau khổ đến mức nào.

Yi Ji-Hyuk nhếch môi lên.

"Ôi, mẹ đừng lo quá. Mẹ đã bao giờ thấy con đảm nhận việc gì mà không xử lý ổn thỏa chưa? Lần này cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Sau đó chúng ta sẽ quay về Hàn Quốc, sống hạnh phúc bên nhau với số tiền đã kiếm được."

"Nói thì dễ lắm, cái thằng này. Làm sao mà thắng được chúng nó?"

"Nếu không thắng được thì tất cả cùng chết thôi, có gì mà phải tiếc? Cùng chết cả thì có gì mà ấm ức. Mình chết mà người khác được sống mới là ấm ức chứ."

"Đúng là đồ Nolbu."

"...Mẹ sinh con ra thế này mà."

"Đừng có vớ vẩn. Lúc nhỏ con hiền lành dễ thương lắm đấy nhé? Lớn lên mới trở nên kỳ quặc thôi."

"Thế thì là do mẹ nuôi dạy như thế rồi!"

"Không ngậm miệng lại được à?"

Yi Ji-Hyuk bĩu môi.

Thế giới này thật quá khắc nghiệt với những người nói lên sự thật.

"...Mẹ là thế này. Mẹ hiểu tại sao con phải đứng ra làm những việc đó, nhưng mẹ không thể chấp nhận được."

"Mẹ à."

"Mẹ chỉ nghĩ, giá như con cũng là một người bình thường, không phải đứng ra gánh vác những chuyện như vậy thì tốt biết mấy."

Yi Ji-Hyuk cắn chặt môi.

Gần đây cậu cũng thường có suy nghĩ đó.

Nếu lúc ấy, cậu không bị kéo đến Beraff, thì giờ đây dù vẫn sẽ run rẩy trong lo sợ, nhưng cậu sẽ không phải cảm thấy gánh nặng như thế này.

Gánh nặng về vận mệnh của thế giới đặt trên vai, và sự bất an vì cuộc sống của mình chẳng còn lại bao lâu.

Nếu không phải có một tinh thần được rèn giũa cứng như thép, có lẽ cậu đã gục ngã không biết bao nhiêu lần rồi.

"Biết làm sao được ạ."

Yi Ji-Hyuk nhún vai.

"Tình hình đã thế này rồi. Đâu phải là chuyện con không muốn làm thì có thể không làm."

"...Dù là vậy."

"Việc đằng nào cũng phải làm thì cứ vui vẻ mà làm thôi. Như thế ít ra tâm trạng cũng thoải mái hơn, phải không mẹ? Nên mẹ cũng đừng lo lắng quá. Nếu con cứ nghĩ rằng mẹ đang lo lắng như vậy thì lòng con sẽ không yên đâu."

"Ừ."

Nghe lời Yi Ji-Hyuk, bà Park Sun-Deok miễn cưỡng gật đầu.

Dù vẫn chưa thể chấp nhận được, nhưng bà có làm thế này cũng không thay đổi được lựa chọn của Yi Ji-Hyuk. Và cũng không được phép thay đổi. Bà cũng biết rằng, nếu đã vậy thì ít nhất cũng phải làm cho lòng người con trai sắp ra trận được nhẹ nhõm hơn.

"Ji-Hyuk à."

"Vâng?"

"Nếu bây giờ con nói không làm được nữa rồi buông xuôi tất cả, mẹ cũng thấy không sao cả."

"Ôi, mẹ. Thế thì tất cả sẽ chết đấy ạ."

"Ừ."

Ánh mắt của bà Park Sun-Deok không hề dao động.

"Thế cũng không sao."

"......"

Yi Ji-Hyuk không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn bà Park Sun-Deok.

Bà Park Sun-Deok cũng im lặng nhìn cậu một lúc rồi từ từ đứng dậy.

"Con trai."

"Vâng."

"Người con trai mà mẹ biết không phải là người có ý chí mạnh mẽ như vậy."

"......"

"Ghét đi học, còn ghét nỗ lực hơn, sống qua loa đại khái cho qua ngày, rồi đến khi nước đến chân mới nhảy, tìm cách đối phó qua loa, đó mới là con trai của mẹ."

"Ơ, mẹ. Mẹ đừng nói sự thật nữa."

"Thằng con trai như thế dạo này bỗng trở nên đáng tin cậy quá, khiến mẹ vừa bất an vừa bất mãn."

"...Vâng."

"Nếu cái giá để con trở lại làm con trai vốn có của mẹ là sự diệt vong, mẹ sẽ vui vẻ chấp nhận. Con hiểu ý mẹ chứ?"

"Vâng."

"Ừ, ngủ sớm đi con."

Khi Park Seon-deok đứng dậy và bước ra khỏi phòng, Lee Ji-hyuk ngã phịch xuống giường.

"Đây là đang cổ vũ à?"

Một tiếng cười khẽ bật ra.

---

"Mẹ."

Lee Ye-won đón Park Seon-deok khi bà bước ra khỏi phòng.

"Con nghe thấy rồi à?"

"Vâng."

"Có gì muốn nói à?"

"Không ạ."

Việc 'có gì muốn nói à' nghe như 'có bất mãn gì à?' có lẽ không chỉ vì Lee Ye-won nhạy cảm.

"Sao? Mẹ nói gì không nên lời à?"

"Không ạ, mẹ."

Lee Ye-won không nói gì thêm.

Nhưng cô không thể không thận trọng. Vì nếu Lee Ji-hyuk thật sự buông tay nhờ nghe lời Park Seon-deok thì thế giới sẽ biến thành địa ngục ngay trước mắt.

Dù là con cái nhưng Lee Ji-hyuk đã rời khỏi vòng tay của Park Seon-deok từ lâu rồi. Giờ đây, anh không còn là người có thể bị lay chuyển bởi ý kiến của người ngoài nữa.

"Đừng lo, con ranh này. Không phải cứ nói thế là anh trai con sẽ bỏ mặc đâu."

"Mẹ, mẹ nói khác đi mà?"

Park Seon-deok thở dài.

"Thằng nhóc bướng bỉnh ấy, bảo nó đừng làm thì nó càng làm."

Cô chắc chắn không thể không đồng ý với điều đó. Lee Ji-hyuk đã như vậy từ khi còn nhỏ.

"Vậy mẹ cố tình nói vậy để anh ấy làm việc chăm chỉ hơn à?"

Ánh mắt Park Seon-deok hơi sắc bén.

"Mẹ, mẹ giận à?"

"…Ừ. Mẹ xin lỗi."

Park Seon-deok thở dài khe khẽ rồi nói.

"Dù người ta có mạnh mẽ chịu áp lực đến đâu thì ai mà chịu nổi gánh nặng đó."

"Đúng vậy."

"Nhưng khi nghe những người xung quanh Ji-hyuk nói, có vẻ như họ nghĩ Ji-hyuk đương nhiên sẽ vượt qua gánh nặng đó và đương nhiên phải cố gắng hết sức."

"Ừm."

Christopher, Choi Jeong-Moon, và tất cả những người khác giờ đều coi Lee Ji-hyuk là một hằng số. Những người từng run rẩy lo sợ Lee Ji-hyuk sẽ gây ra chuyện gì vào thời gian đầu.

Đánh giá về con người thường thay đổi thông qua kinh nghiệm. Cuối cùng thì Lee Ji-hyuk đã giải quyết tất cả những tình huống tồi tệ nhất, và càng về sau, anh càng cố gắng hết sức.

Vì vậy, mọi người giờ đều tin tưởng vào Lee Ji-hyuk.

Thật nực cười.

"Nếu tất cả mọi người đều nói rằng họ tin tưởng con sẽ cố gắng hết sức và con sẽ giải quyết mọi chuyện, thì người đó có thêm sức mạnh không?"

"…Con thấy áp lực quá, không sống nổi."

"Ừ. Nếu con như vậy thì anh trai con cũng phải vậy chứ. Cùng một dòng máu mà ra, anh trai con có gì ghê gớm đâu."

"Nhưng anh trai không thể không làm mà."

"Vì không thể không làm……."

Park Seon-deok thở dài.

"Ai đó phải nói rằng không sao cả. Phải nói rằng con không nhất thiết phải giải quyết việc này để cứu mọi người."

Lee Ye-won lặng lẽ nhìn Park Seon-deok.

"Như vậy thì trong lòng cũng thoải mái hơn."

"Ừ."

Đây là một câu chuyện khó khăn. Lee Ye-won không dễ dàng hiểu được những điều này.

"Vậy anh trai có thấy thoải mái hơn không ạ?"

"Không biết nữa. Chỉ mong là vậy thôi."

"Ừ."

"Vậy nên đừng lảng vảng trước phòng anh trai nữa mà đi theo mẹ. Vào ngủ đi."

"Con không ngủ được, mẹ."

"Sao? Trên đời này có bao nhiêu người sống vô tư như con mà con lại không ngủ được?"

"Mẹ thì!"

Lee Ye-won hét lên.

"Nói thì đúng thôi."

"Con cũng có chút lo lắng đấy!"

Lee Ye-won mím chặt môi.

Cô đã mong Lee Ji-hyuk trở về. Nhưng khi Lee Ji-hyuk thực sự trở về, cô mới thực sự cảm nhận được. Rằng đây thực sự là thời điểm để quyết định mọi thứ.

Cô cảm thấy mình đã trở thành một trong số ít những người biết rằng số phận của nhân loại sắp được định đoạt.

"Nếu không thể làm gì được thì phải cổ vũ thôi."

Park Seon-deok nói với giọng cứng rắn.

"Cầu nguyện cho anh trai con làm tốt."

"Vâng. Con sẽ làm vậy ạ, mẹ."

Park Seon-deok lặng lẽ quay đầu nhìn cánh cửa phòng Lee Ji-hyuk đang đóng chặt.

'Ji-hyuk à, cố lên.'

Cô có lẽ sẽ không biết hết được con trai mình đang phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn và áp lực. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là cố gắng thấu hiểu Lee Ji-hyuk hết mức có thể.

---

"Gặp mặt ngài, tôi càng thấy vui hơn."

Lee Ji-hyuk bật cười trước lời nói của Christopher.

"Tôi thấy lạ là từ khi nào chúng ta lại trở thành mối quan hệ như thế này."

"Vậy sao? Tôi lại nghĩ là khá lâu rồi chứ?"

"Chính vì thế nên tôi thấy lạ đấy."

Mới ngày nào Christopher hay Choi Jeong-Moon còn ôm đầu vì anh, giờ lại đối xử với anh như thể anh là người cha sống lại, thật là nực cười.

Từ khi nào anh lại trở thành một người được tin tưởng đến vậy?

"Tình hình thế nào rồi?"

"Tất nhiên là tệ nhất rồi."

Lee Ji-hyuk nhăn mặt trước lời nói của Christopher.

"Anh không có cách diễn đạt nào mới mẻ hơn à?"

"Bị dồn đến bờ vực? Chết đến nơi rồi?"

"…Thôi đi."

Đúng là đòi hỏi quá nhiều.

Christopher tiếp tục nói với vẻ mặt cứng đờ.

"Tôi không chỉ nói suông đâu, tình hình thực sự không tốt lắm. Lần này chúng ta bắt được hai Ma Vương, nhưng số lượng Ma Vương đã được xác nhận cho đến nay là ít nhất 30."

"…Anh có nhìn nhầm không đấy?"

"Tôi chỉ đề cập đến số lượng đã được xác nhận thôi. Chúng ta không biết còn bao nhiêu nữa."

"Mấy thằng khốn này làm cái quái gì mà tụ tập ở đây thế? Bỏ Mạt giới rộng lớn kia mà đi."

Lee Ji-hyuk thở dài thườn thượt.

Mới hôm qua còn vui mừng vì bắt được một Ma Vương, hôm nay anh không muốn nghe những lời này.

"Nhưng vẫn có hy vọng. Ít nhất thì khoảng cách về sức mạnh đã giảm đi đáng kể."

"Anh đã xác định được vị trí của bọn trùm chưa?"

"Cái đó thì hơi……."

"Tch."

Lee Ji-hyuk nhìn anh với vẻ mặt vô dụng, Christopher lén quay đầu đi.

Mà thôi, dù có biết hắn ở đâu, cũng chẳng thể nào dồn ép được cái lũ có Dịch chuyển làm kỹ năng cơ bản.

"Và hôm nay là ngày thứ ba mà Barbate đã hứa."

"…Tên đó đến rồi đi sao?"

"Vâng. Và hắn đã hứa sẽ vô hiệu hóa nhân loại trong vòng ba ngày rồi rời đi. Hôm nay chính là ngày đó."

"Hừm."

Yi Ji-Hyuk gật đầu.

"Vậy có nghĩa là hôm nay dù có chuyện gì xảy ra thì cũng là một chuyện cực lớn sao?"

"Chẳng phải có lẽ là như vậy sao?"

"Ưmm……."

Yi Ji-Hyuk ngậm điếu thuốc vào miệng.

Nếu là kẻ khác thì không biết, nhưng Barbate là một tên chắc chắn sẽ giữ lời mình nói. Vậy thì hắn sẽ không để qua ngày hôm nay.

"Ngày quyết định vận mệnh của nhân loại sao……."

Trước sắc thái nặng nề đó, tất cả mọi người không thể không im lặng.

"Chà, dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc một cách gọn gàng, nên điểm đó cũng tốt đấy chứ."

Nụ cười nở trên môi Yi Ji-Hyuk.

"Vậy thì hãy thảo luận về đối sách nào."