Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 161

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 51

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 359

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4536

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1410

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 56

Quyển 8 - Chương 6: Chung kết vô địch hụt.

9bf385b1-b999-4994-9256-cdd602744ddb.jpg

Sau khi tất cả cùng ước nguyện trên cành cây Naritsuki, đã khoảng hai tuần trôi qua.

"Được rồi! Mọi người, đi nào!!"

"Vâng!!!"

Theo tiếng hiệu lệnh hùng hồn của anh Kutsugi vang vọng từ khu vực ghế chờ, chúng tôi tiến về sân nhà.

Cuối cùng... cuối cùng cũng đã đặt chân đến đây...

"Ối chà! Tiếng cổ vũ to kinh người!"

"Anae, đừng có mà ngó nghiêng nữa."

Tiếng reo hò vang dội khắp sân vận động. Tôi đã nghe nó rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay đặc biệt xúc động bởi vì ngày hôm nay là một ngày đặc biệt—nhưng nghĩ thế giờ này thì còn quá sớm. Trận đấu chính thức còn chưa bắt đầu mà.

Trận chung kết giải bóng chày trung học toàn quốc. Giờ phút này, nó sẽ diễn ra tại đây—Sân vận động Hanshin Koshien.

Đối thủ của chúng tôi là trường Soubutsu, đương kim vô địch mùa hè năm ngoái và mùa xuân năm nay.

Và... trường Nishikizuta, đội lần đầu góp mặt—chính là chúng tôi.

Tin tức tôi xem sáng nay đã đưa tin đặc biệt: "Kỳ tích đảo ngược tình thế liên tục của Nishikizuta! Liệu bước tiến thần tốc có làm nên sự lật đổ kẻ bề trên!?" Giới truyền thông vốn mê kịch tính nên dường như chúng tôi, đội bóng tân binh, lại được ưu ái hơn là trường Soubutsu, cái tên đã quá quen thuộc với chiến thắng. Mặc dù thầm nghĩ bọn họ đúng là những kẻ gió chiều nào theo chiều đó, xưa nay chẳng buồn nhắc đến chúng tôi lấy một lời, nhưng tôi cũng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, bởi đây là khoảnh khắc chúng tôi đã thực sự đứng ngang hàng với trường Soubutsu.

Thật sự... cuối cùng... cuối cùng cũng là trận chung kết.

Chẳng có trận đấu nào dễ dàng cả. Đã từng có lúc tôi muốn buông xuôi, tự nhủ "khổ sở thế này thì thà thua cho nhẹ nợ". Cũng có lúc tuyệt vọng đến mức nghĩ "thế là hết rồi. Chúng ta sẽ mất tất cả". Thế nhưng, bằng cách nào đó, chúng tôi vẫn kiên cường chiến đấu, bám víu lấy giới hạn cuối cùng.

Mỗi chiến thắng mang lại cảm giác giằng xé giữa niềm hạnh phúc và nỗi dằn vặt tội lỗi.

Chúng tôi đang đứng đây, trên bệ đá là ước mơ của biết bao cầu thủ bóng chày trung học.

Một nơi không có cái kết viên mãn để ai cũng hạnh phúc... đó chính là Koshien.

Cũng chính vì vậy, đây có lẽ là một thế giới vừa cao quý, vừa tươi đẹp, nhưng cũng... đầy bi thương.

Liệu rồi khi trưởng thành, tôi có còn có thể liều lĩnh làm một điều gì đó như thế này nữa không?

—Thôi kệ đi, chuyện đó cứ để sau này khi trưởng thành rồi hãy tính.

"Ài dà... có lẽ thần linh cũng có thật đấy chứ."

Người đàn ông đứng chếch phía trước tôi, cách tôi một sân nhà tại Koshien... Bota Daichi, đã nói như vậy.

Phải rồi. Tôi cứ nghĩ nếu tiếp tục thắng thì sớm muộn gì cũng đụng độ, nhưng không ngờ lại phải chờ đến trận chung kết này...

"Cuối cùng thì cũng được đối đầu với các cậu. Thật lòng mà nói, hôm qua tôi vui đến mức không ngủ nổi. Tôi sẽ dốc hết sức mình để nghiền nát các cậu, chuẩn bị tinh thần đi nhé."

"Chuẩn bị kỹ thật đấy nhỉ. Chưa gì đã có sẵn lý do để viện cớ khi thua rồi."

"Cậu cũng đáo để đấy chứ. Thế thì nếu thua, tôi sẽ nói: 'Tại mất ngủ quá mà~. Xin tha cho tôi~'."

Rõ ràng là chẳng có ý định thua cuộc chút nào, vậy mà ăn nói cứ như thật ấy.

"À mà này, Ooga-kun. Cậu cảm thấy thế nào?"

"Hoàn toàn sung sức. Giờ phút này, tôi sẽ dốc toàn tâm toàn ý vào trận đấu này."

"...Ừm. Giống như tôi vậy."

Không phải nụ cười tươi tắn thường ngày, cũng không phải nụ cười buồn bã đầy tuyệt vọng... mà chỉ là một nụ cười thuần khiết, chân thành. Đó là nụ cười của Daichi-san, người luôn yêu bóng chày... người tôi hằng ngưỡng mộ.

Nghĩ đến việc sắp được so tài với một người như vậy, tim tôi như muốn vỡ òa vì phấn khích.

Sau đó, chúng tôi trao nhau lời chào xã giao "Xin hãy chiếu cố!", rồi cúi chào, và thế là toàn đội bóng chày trường Nishikizuta chúng tôi trở về khu vực ghế chờ.

"Hì hì! Mọi người cố lên nhé! Chỉ còn một chút nữa là giành chức vô địch rồi đó!"

Tanpopo, cô quản lý đội, chào đón chúng tôi trở lại khu vực ghế chờ với nụ cười ngây thơ.

Thật ra, còn một người nữa... một quản lý mà tôi luôn muốn có mặt, dù không được ở trong khu vực ghế chờ.

Tôi chỉ gặp cô bé ấy một lần duy nhất ngay trước khi giải Koshien bắt đầu. Kể từ đó, không ai gặp lại cô bé nữa.

"À! Cứ giao cho bọn này đi, Tanpopo!"

"Em gái tao cũng đến xem nên không thể để nó thấy mấy cảnh xấu mặt được."

"Tuyệt vời! Cứ chơi thật hay là có cơ hội được mấy cô gái mê mẩn thôi!"

"Anae, đừng có mà lấc cấc. Nhanh lên!"

"Ha ha ha! Mọi người đều đáng tin cậy hết sức!"

Chẳng ai... ngay cả Tanpopo cũng không hề nhắc đến tên cô bé ấy.

Ngày hôm đó... ngày mà tất cả chúng tôi cùng nhau ước nguyện trên cây Naritsuki, chúng tôi đã quyết định.

Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn là những cầu thủ bóng chày trung học. Phải dốc toàn tâm toàn ý vào bóng chày.

Vì vậy, cho đến khi giải Koshien kết thúc, chúng tôi sẽ không gọi tên cô bé.

Chỉ khi nào lời hứa được thực hiện... khi đã vô địch Koshien, chúng tôi mới được phép nhắc đến.

Anh Higuchi, người đánh số một, tiến vào khu vực đệm bóng, còn Anae, người đánh số hai, đi về phía vòng chờ.

"Bắt đầu trận đấu!"

Tiếng trọng tài vang vọng khắp sân.

Cầu thủ ném bóng của trường Soubutsu đang trừng mắt nhìn anh Higuchi trong khu vực đệm bóng.

Hiệp một, lượt trên. Trước hết là lượt tấn công của chúng tôi.

Cuối cùng thì trận chung kết giải bóng chày trung học toàn quốc cũng đã bắt đầu. Đó là một trận đấu giữa các pitcher cực kỳ khốc liệt.

Đầu tiên là lượt tấn công của chúng tôi, nhưng thật không may, ba người đều bị loại.

Cầu thủ ném bóng của đối phương rất đáng gờm, nhưng người thực sự khó chịu lại là Bota Daichi, người trấn giữ vị trí chốt ngắn. Anh Higuchi, với vai trò người đánh đầu tiên, đã tung ra một cú đánh sắc bén nhưng lại bị Daichi-san cản phá, dẫn đến việc bị loại đầy tiếc nuối. ...Phạm vi phòng ngự của cậu ta hoàn toàn khác biệt. Có lẽ rộng hơn gấp đôi so với một cầu thủ bình thường. Anae, người đánh tiếp theo, và tôi, người đánh số ba, thật không may đều bị loại bởi một cú đánh bổng và một cú đánh lăn chậm chạp, dẫn đến ba lượt loại.

Và rồi, hiệp một, lượt dưới. Lượt tấn công của trường Soubutsu...

"Khi trận đấu kết thúc, hãy để tôi trả lại nhé..."

Tôi siết chặt lá bùa trong túi, khẽ nói một câu.

...Ba giây sau, tôi buông lá bùa ra, thay vào đó nắm chặt quả bóng.

Nào, cuối cùng thì sân khấu lớn được chờ đợi bấy lâu cũng đến rồi! Để tôi cho mọi người thấy sức mạnh của mình!

Cú ném đầu tiên là cú ném thẳng tôi đã luyện tập không ngừng nghỉ, với toàn bộ sức lực. Người đánh đầu tiên đã vung gậy sau khi quả bóng đã nằm gọn trong găng tay của người bắt bóng, vì tốc độ bóng vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu ta. Cùng lúc đó, tiếng cổ vũ vang dội từ khán đài của trường Nishikizuta đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Với sức mạnh đó, sau khi hạ gục hai cầu thủ số một và số hai bằng cú ném ba lần trượt, cầu thủ số ba tung ra một cú đánh sắc bén, nhưng anh Higuchi, người ở vị trí chốt ngắn, đã thực hiện một cú bắt bóng bay người đẹp mắt, như thể muốn trả đũa cú phòng thủ của Daichi-san vừa nãy. Kết quả là một cú đánh lăn ngắn, ba lượt loại.

—Hiệp hai, lượt trên.

"...Khỉ thật!"

"Ha ha ha! Shiba, cú vung gậy tốt lắm!"

"Em xin lỗi... anh Kutsugi."

Tiếng hô vang dội của anh Kutsugi vang vọng đến tận khu vực ghế chờ, cùng với lời xin lỗi của Shiba.

Hiệp hai, lượt trên, đến lượt Shiba, người bắt bóng số bốn, nhưng thật không may, đó là một cú đánh bổng ra giữa sân. Quả bóng bị đánh sai điểm, vẽ một đường cong parabol cao vút nhưng không bay xa mà lại nằm gọn trong găng tay của cầu thủ giữa sân. Một lượt loại.

"Không sao đâu! Đây là lượt đánh đầu tiên trong trận chung kết Koshien mà! Thà cứ vung gậy hết sức không cần suy nghĩ gì, còn hơn là cứ co ro nhút nhát. À mà này, bên phòng ngự thì San-chan và Higuchi đã thể hiện tốt rồi, giờ đến lượt tôi thể hiện trên sân tấn công!"

Người này thật sự đáng tin cậy, bất kể tình huống nào cũng luôn tự tin không lay chuyển... nhưng mà anh Kutsugi lại nổi tiếng với những cú vung gậy dũng mãnh đúng như tính cách của anh ấy, nên số lần bị ném ba lần trượt cũng khá nhiều. Một người đánh mạnh về sức mạnh, nhưng lại yếu về kỹ thuật. Đó chính là anh Kutsugi.

"Khỉ thật! Tên pitcher đó có thể ném được bao nhiêu cú bóng xoáy vậy hả?!"

Shiba vừa trở về khu vực ghế chờ đã chửi thề. Pitcher của trường Soubutsu là một kiểu người ném bóng khác hẳn tôi. Hắn ta dùng đủ loại bóng xoáy để ép đối phương đánh bóng, thay vì ném ba lần trượt. Đặc biệt khó chịu là cú slider. Với tôi, một người thuận tay phải, nó biến hóa như muốn rời khỏi gậy, còn với Shiba, người thuận tay trái, đó là một cú bóng xoáy cực kỳ hiểm ác, cứ nhằm vào góc trong mà khoét sâu.

"Shiba, đừng bực mình. Tức giận cũng chẳng giải quyết được gì đâu, phải không? ...Không sao cả. Dù cậu không đánh được, thì Kutsugi sẽ làm được."

Anh Higuchi nói vậy với vẻ tự tin lạ thường, nhưng chẳng phải như vậy lại càng tệ hơn sao?

"Không, liệu sự tương thích giữa anh Kutsugi và pitcher đó có tệ không nhỉ?"

Shiba, có lẽ cũng hiểu điều đó, nên dù hơi ngần ngại nhưng vẫn thành thật nói ra suy nghĩ của mình.

Thật lòng mà nói, tôi cũng linh cảm rằng mình sẽ bị những cú bóng xoáy đó làm cho bối rối mà bị loại.

"Hửm? Shiba nói gì vậy...? À, đúng rồi. Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa kể cho các cậu nghe bí mật của Kutsugi nhỉ."

"Bí mật của anh Kutsugi...?"

"Khi trở thành đội trưởng, cậu ta đã thay đổi phong cách đánh bóng. Cậu ta nghĩ rằng nếu mình, với tư cách là đội trưởng, luôn vung gậy hết sức, thì các thành viên khác cũng sẽ không ngại ngần, không sợ bị ném ba lần trượt mà tự tin vung gậy. Nào, thử nhớ lại xem. Kutsugi khi các cậu còn là năm nhất thì..."

Anh Higuchi vừa nói đến đó thì một tiếng "cốp" nhẹ nhàng vang vọng khắp sân vận động, đó là âm thanh của gậy đánh bóng chạm vào bóng.

Không cần phải nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra. ...Anh Kutsugi đã đánh trúng rồi!

Quả bóng vẽ một đường cong tuyệt đẹp, bay vút về phía khán đài.

Đáng tiếc là nó không bay đến khán đài, nhưng dù sao vẫn là một cú đánh dài. Một cú double tuyệt vời.

"Thấy chưa, cậu ta cũng có thể đánh bóng tinh tế được đấy chứ? Mà thôi, hình như bản thân cậu ta đang nhắm đến một cú home run nên trông có vẻ hơi không hài lòng."

Nghe vậy, tôi nhìn về phía anh Kutsugi đang ở vị trí chạy thứ hai, thấy anh ấy nghiêng đầu, vẻ mặt có chút không hài lòng. Ha ha. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Kutsugi có vẻ mặt như vậy.

"Đó chính là đội trưởng của chúng tôi. ...Thế nào? Đáng tin cậy lắm chứ?"

"Vâng!!"

Chúng tôi chỉ biết gật đầu lia lịa trước anh Higuchi, người đang kể lể với vẻ tự hào như thể đó là thành tích của chính mình.

Thật sự, tôi thấm thía rằng có những người anh như thế này thật là may mắn.

"Nào, cú đánh đầu tiên đã thuộc về chúng ta. Chắc trường Soubutsu đang cảm thấy không vui lắm đâu."

Đúng vậy. Dù không biết có thể ghi điểm từ đây hay không, nhưng diễn biến này rất tốt. Một trận đấu luôn có những diễn biến khó lường. Và cú đánh đầu tiên của đội trưởng thật xứng đáng để nắm lấy lợi thế. Hơn nữa, đây là cú đánh vào đội Soubutsu vốn luôn giành chiến thắng. Chỉ cần ghi được điểm... chúng tôi chắc chắn sẽ nắm được thế trận.

Thế nhưng, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như vậy, những người đánh tiếp theo đều bị loại. Giá như từ đó cú ném của đối phương rối loạn thì tốt quá. Nhưng đúng là, đâu dễ dàng như vậy chứ.

—Hiệp hai, lượt dưới.

Người đàn ông đang đứng trong khu vực đệm bóng khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Cuối cùng... cuối cùng cũng đến lúc được so tài với người này. Mục tiêu mơ ước của mọi cầu thủ bóng chày trung học trên toàn quốc, người đánh số bốn của trường Soubutsu, và là người đánh bóng được chú ý nhất năm nay... Bota Daichi.

Tỷ lệ đánh bóng tích lũy của Daichi-san tại Koshien cho đến nay là 0.712. ...Một thành tích quỷ quái. Nhưng tôi cũng không thua kém đâu. Tỷ lệ phòng ngự của tôi tại Koshien là 0.65. Cho đến giờ, tôi hầu như chưa để mất điểm nào.

............

...Hửm? Gì vậy? Daichi-san đang nhìn tôi với nụ cười đầy thách thức.

Rốt cuộc là gì... đợi đã, đó là...!

"Ồồồồồồồ!!"

Hành động của Daichi-san khiến khán đài trường Soubutsu bùng nổ những tiếng cổ vũ vang dội.

Cậu ta làm một việc đơn giản. ...Chỉ là dùng gậy chỉ vào bảng điểm phía sau sân.

Nói cách khác, đó là lời tuyên bố sẽ đánh cú home run.

Cậu ta làm trò thú vị đấy chứ... Vậy thì tôi cũng sẽ chiều theo.

"Ồồồồồồồ!!"

Lần này, tiếng reo hò từ khán đài trường Nishikizuta vang lên, không hề kém cạnh tiếng cổ vũ của trường Soubutsu.

Việc tôi làm cũng đơn giản không kém. Tôi chỉ đơn thuần cho Daichi-san thấy cách tôi cầm bóng.

00be7f26-394a-4d13-a187-ebf5cdc9f7e7.jpg

Ngay từ đầu, tôi đã quyết định sẽ ném cú đầu tiên cho người này bằng loại bóng gì.

Cú bóng xoáy mạnh nhất của tôi... không thể là gì khác ngoài cú forkball.

"San-chan ơi! Đập tan nát đi nào!!"

Jouro. Cảm ơn cậu đã đến cổ vũ mỗi ngày cho đến tận hôm nay. ...Hãy đợi thêm một chút nữa nhé.

Chỉ còn một chút nữa thôi... một chút nữa là tôi có thể cho cậu thấy cảnh chúng tôi trở thành số một Nhật Bản.

Daichi-san vào thế thủ. Việc còn lại chỉ là tôi ném bóng.

"Nếu cậu đánh được thì..."

Khẽ lẩm bẩm những lời không ai nghe thấy, tôi vào tư thế ném bóng.

Xoay người đến mức lộ cả tấm lưng, rồi một mạch...

"Đánh thử xem nào!!"

Tôi tung bóng.

"S-TRIIIIKE!!"

Tiếng trọng tài vang vọng khắp sân. Cùng lúc đó, khu vực cổ vũ của trường Soubutsu lặng ngắt, còn khu vực cổ vũ của trường Nishikizuta thì vang lên tiếng reo hò lớn hơn cả lúc nãy. Đương nhiên rồi. Daichi-san đã biết cú forkball của tôi sắp đến mà vẫn không đánh trúng. Bởi vì cậu ta đã vung gậy trượt. Chắc hẳn cậu ta đã xem lại video các trận đấu trước và lên kế hoạch đối phó, nhưng khi tự mình trải nghiệm thì mọi chuyện hoàn toàn khác biệt. Mắt cậu ta mở to đầy ngạc nhiên.

"STRIKE!! Người đánh bóng bị loại!"

Sau đó, tôi liên tục ném hai cú forkball nữa, hạ gục Daichi-san bằng cách ném ba lần trượt.

Tiếc thật đấy. Làm sao có chuyện dễ dàng đánh cú home run từ quả bóng của tôi được chứ. Đừng có mà coi thường tôi!

Lượt đánh đầu tiên, tôi đã giành phần thắng. Các tay đập sau đó cũng chẳng thể nào chạm được vào bóng của tôi, cứ thế mà ba người liên tiếp bị strikeout. Hiệp hai dưới cũng được kiểm soát hoàn toàn, không để mất điểm nào.

Từ đó trở đi, dù hai đội đều không ghi được điểm nào, khiến cục diện có vẻ giằng co, nhưng thực chất, thế trận đang dần nghiêng về phía chúng tôi.

Mở đầu hiệp ba trên… đội Nishikitsuta tấn công, dù hai tay đập số tám và số chín bị out, nhưng Higuchi-san đã có cú hit và lên được gôn. Đây cũng là cú hit thứ hai của Nishikitsuta trong trận này. Tiếc là Anae tiếp theo đã bị strikeout, kết thúc lượt đánh.

Lượt tấn công hiệp ba dưới của Sanbutsu lại tiếp tục ba người liên tiếp bị strikeout. Tức là, tính đến thời điểm này, số lần strikeout tôi đã đạt được là 8. Trừ tay đập số ba ra, Sanbutsu chẳng thể nào chạm bóng chuẩn xác lấy một lần.

Bước sang hiệp bốn trên, dù tôi ở vị trí số ba đã bị loại ở gôn hai, nhưng Shibaki và Kutsugi-senpai sau đó đã có cú hit, tạo ra cơ hội tuyệt vời với một người out và người chạy ở gôn một và ba. Có vẻ áp lực đè nặng lên pitcher đối phương là rất lớn, khiến những cú ném dần trở nên mất kiểm soát. Sau hai cú ném lỗi liên tiếp, cú ném thứ ba dễ dàng đã bị tay đập số sáu tóm gọn một cách xuất sắc… nhưng đúng lúc đó, Sanbutsu đã thể hiện bản lĩnh và sức mạnh của một trường danh tiếng hàng đầu.

Nếu là đối thủ khác, chắc chắn đó đã là một cú hit, nhưng nhờ pha xử lý tuyệt vời của cầu thủ gôn hai, họ đã tạo ra một double play. Tiếc là Nishikitsuta chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội ghi điểm.

Dù tiếc nuối vì không ghi được điểm, nhưng thế trận này vẫn rất tốt.

Một Sanbutsu không thể có cú hit nào ra hồn, đối lập với một Nishikitsuta đang dần dần có những cú hit.

Tình hình trận đấu rõ ràng đến mức ngay cả người ngoại đạo cũng nhìn ra đội nào đang chiếm ưu thế.

Và rồi…

──Hiệp bốn dưới.

Tình hình hiện tại: hai người out, một người chạy ở gôn một. Dù tôi chưa bị đánh hit nào, nhưng đó là lỗi của tôi khi đã ném lỗi (walk) cho đối phương. Vì thế, người đàn ông ấy… Botan Daichi lại một lần nữa bước vào khu vực đánh bóng.

Không còn bất kỳ màn trình diễn nào như lúc nãy. Thay vào đó, anh ta mang một vẻ mặt đầy quyết tâm và đáng sợ.

Chuyện đó cũng phải thôi. Dù sao thì, đến tận bây giờ Sanbutsu vẫn chưa có được một cú hit nào ra hồn.

Vẻ mặt đó cho thấy rõ rằng anh ta, với tư cách là tay đập số bốn, đang nghĩ mình phải là người tạo ra cú hit.

…Còn non lắm. Dù chúng tôi đang chiếm ưu thế, nhưng không hề có chút lơ là nào đâu.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không cho phép anh ta đánh trúng dù chỉ một cú!

“…………!”

“Strike!”

Cú ném đầu tiên, Daichi-san đã vung gậy nhắm vào cú forkball của tôi, nhưng tiếc là đó lại là một cú ném thẳng (straight). Tôi sẽ không còn "ưu đãi" như lúc nãy nữa đâu.

Thực ra, đó là đúng như tính toán của tôi. Ở lượt đánh trước, tôi đã cố tình ném cả ba cú forkball để khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí anh ta. Một khi hình ảnh đã in sâu, không dễ gì rũ bỏ được.

Dù có tự nhủ bao nhiêu lần rằng bóng thẳng sẽ đến, nhưng một khi đã để tâm đến forkball, sơ hở sẽ xuất hiện.

Và tôi sẽ tận dụng chính điểm đó.

“…………!”

“Hướng trung tâm, bay rồi!”

Giọng Shibaki vang lên. Cú ném thứ hai, Daichi-san đã đánh trúng cú straight tôi vừa ném ra.

Nhưng có lẽ anh ta đã lệch nhịp một chút.

Tiếc thay, quả bóng bay theo một đường cong yếu ớt, không thể trở thành cú đánh xa, và hướng về vị trí trung tâm.

Không sao đâu. Với cú đó, Anae ở trung tâm sẽ…

“...Hả?”

Đúng lúc đó, một cơn gió bất chợt thổi qua Koshien. Đó là gió biển, một trong những đặc trưng của Koshien.

Trong những trận đấu trước, tôi cũng từng vài lần trải nghiệm, nhưng một cơn gió mạnh như thế này thì… không ổn rồi! Quỹ đạo của bóng!

“Về home! Nhanh lên!”

Tiếng kêu của Shibaki lại vang lên. Rõ ràng, nó đầy vẻ lo lắng so với giọng điệu lúc nãy.

Quả bóng đáng lẽ có thể bắt dễ dàng, giờ lại bị gió biển làm lệch quỹ đạo.

Anae nhận ra và đã tận dụng tốc độ phi thường của mình để đuổi kịp, nhưng quả bóng quan trọng, sau khi đã lọt vào găng tay một lần, lại… rơi ra ngoài.

“Khỉ thật!!!”

Anae siết chặt quả bóng và ném hết sức. Vì đã có hai người out, người chạy ở gôn một theo lý thuyết đã chạy hết tốc lực ngay khi bóng được ném ra. Giờ thì anh ta đã vượt qua gôn ba rồi. …Nhanh lên. …Nhanh lên!

“Ư…aa!”

“…Chết tiệt!”

Cuối cùng bóng cũng nằm gọn trong găng tay của Shibaki, nhưng người chạy cũng đã về đến home plate.

Dù Shibaki đã cố gắng hết sức để bảo vệ home, nhưng…

“Safe!”

Giọng trọng tài lạnh lùng thông báo sự thật phũ phàng cho chúng tôi.

Số ‘1’ hiện lên trên bảng điểm, phía đội Sanbutsu.

…Đành chịu vậy. Chuyện như thế này, tôi đã trải qua không ít lần rồi.

Dù có làm hoàn hảo đến mấy, thì cũng thường xuyên gặp phải rắc rối do yếu tố bên ngoài.

Quan trọng là từ giờ trở đi. Phải thay đổi thôi. Không được bận tâm nữa…

Tôi tự nhủ như vậy, nhưng… khỉ thật… chuyện này có thể xảy ra ư…

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Nếu tôi… nếu tôi bắt được quả bóng đó thì!”

Sau khi kết thúc hiệp bốn dưới, Anae vội vã xin lỗi chúng tôi khi chúng tôi trở lại khu vực nghỉ.

Nhưng chẳng có ai trách móc cậu ấy cả.

“K-khì khì! Không sao đâu! Mới hiệp bốn thôi mà! Từ đây, chúng ta sẽ lật ngược tình thế một cách ngoạn mục!”

“Cú đó, ngay cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng có thể bắt trượt. Thậm chí, Anae đuổi kịp được đã là đáng tự hào lắm rồi.”

“Tanpopo, Higuchi-senpai…”

“Đúng vậy, thay đổi tâm trạng nào. Như Tanpopo nói đấy, chúng ta chỉ cần lật ngược tình thế là được, chẳng có vấn đề gì cả. …Đúng không, Anae?”

“…Vâng! Đúng thế ạ!”

Anae cố gắng vực dậy tinh thần mình. Tôi đã lo lắng rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến những pha bóng tiếp theo, nhưng có vẻ không cần phải bận tâm. Đúng rồi, chẳng có vấn đề gì cả. Chúng ta chỉ cần lật ngược tình thế thôi.

Phía bên kia không thể đánh trúng bóng của tôi một cách tử tế, nhưng chúng tôi thì khác.

Dù từ từ, nhưng chắc chắn chúng tôi đang dần quen với pitcher đó. Thế nên… chúng tôi nhất định sẽ ghi được điểm.

Không chỉ trong bóng chày, một khi đã mất đi thế trận, việc lấy lại nó vô cùng khó khăn.

Từ đó về sau, ở các hiệp năm, sáu, bảy, Nishikitsuta chúng tôi, bao gồm Higuchi-senpai, Kutsugi-senpai, Shibaki và tôi, dù đã có những cú hit, nhưng tuyến đánh không thể kết nối tốt, nên vẫn chưa ghi được điểm. Có vẻ như cùng với thế trận, vận may cũng đã rời bỏ chúng tôi, đến mức có những pha bóng dù đánh rất mạnh nhưng lại vô tình bay thẳng vào tay cầu thủ gôn ba và bị out, khiến người ta phải lắc đầu ngao ngán.

Tất nhiên, tôi cũng không để mất thêm điểm nào… nhưng việc để mất điểm trước đó đã ảnh hưởng, khiến tôi ném lỗi (walk) nhiều hơn. …Thật đáng xấu hổ.

Rốt cuộc thì, tôi vẫn chỉ là một học sinh cấp ba chưa trưởng thành mà thôi…

Tuy nhiên, dù vậy, với tất cả sự quyết tâm, tôi vẫn không để Sanbutsu có thêm bất kỳ một cú hit nào.

Không sao đâu… Cứ tiếp tục kiểm soát thế này, cơ hội nhất định sẽ đến.

Dù nó có mong manh đến đâu, tôi nhất định sẽ nắm bắt lấy nó…

──Hiệp tám trên.

“N-Nào, mọi người! Cuối cùng cũng đến lượt tấn công của chúng ta ở hiệp tám trên rồi! Lượt đánh bắt đầu từ số chín! Trong khi đối phương vẫn chưa có cú hit nào, thì chúng ta đang dần dần đánh trúng bóng rồi! Thế nên, hãy lật ngược tình thế ngay tại đây nào! K-khì khì!”

Giọng Tanpopo có vẻ ngập ngừng. Dù cậu ấy đã cố gắng hết sức để nở một nụ cười, nhưng trông nó gượng gạo vô cùng.

Nguyên nhân là bảng điểm vẫn không thay đổi, vẫn là ‘1-0’. Chúng tôi vẫn chưa ghi được điểm nào.

Dù chúng tôi có những cú hit, nhưng tuyến đánh lại không thể kết nối tốt, nên không thể ghi điểm. Cứ như thể có một bức tường vô hình giữa gôn ba và home, ngăn cản chúng tôi ghi điểm, đến mức khiến người ta phải lầm tưởng như vậy.

“Còn hai hiệp nữa… vẫn còn cơ hội. Nhất định, lượt đánh tiếp theo tôi cũng sẽ đánh trúng.”

“À… đúng vậy, Shibaki.”

Shibaki, người đã đạt được sự tự tin và trách nhiệm khi chiến thắng Koshien với tư cách tay đập số bốn, đã buông lời quyết tâm. Để quyết tâm đó đến được home plate, tôi vỗ nhẹ vào lưng Shibaki với một lực hơi mạnh.

“Này, San-chan, Shibaki.”

“Hửm? Chuyện gì thế, Anae?”

Người bất chợt lên tiếng với chúng tôi là Anae. Vẻ mặt cậu ấy không hề có chút gì đùa cợt như thường ngày. Thay vào đó là sự nghiêm túc, và có gì đó đang rất đăm chiêu.

“Xin lỗi nhé… Trước đó đã nói sẽ thể hiện khả năng phòng thủ vững chắc như tường đồng, mà giờ lại ra nông nỗi này.”

“Không, chuyện đó không phải lỗi của Anae đâu…”

“Dù có lý do gì đi nữa, lỗi vẫn là lỗi thôi.”

Anae vừa nói vừa nhìn con số ‘1’ được khắc ở cột ‘E’ trên bảng điểm.

“Hơn nữa, từ tay đập số một đến số năm, chỉ có mình tôi là chưa có hit nào. Higuchi-senpai, San-chan, Shibaki đều đã có hit, còn Kutsugi-senpai thì hiện tại tất cả các lượt đánh đều là hit. Tôi thấy mình thật đáng xấu hổ…”

Không ổn rồi… Tôi tưởng cậu ấy đã vực dậy được, nhưng có lẽ việc vẫn chưa ghi được điểm nào đã ảnh hưởng đến cậu ấy.

Vẻ mặt Anae tối sầm đi trông thấy…

“À, đúng là như vậy thật. Hơn nữa, cái kiểu tỏ vẻ bi lụy để ra vẻ ngầu nữa chứ, càng tệ hơn.”

“C-cái gì! Higuchi-senpai! Em đang thật sự thất vọng mà──”

“Nếu người mắc lỗi mà bù lại được điểm, thì sẽ ngầu hết cỡ đấy. Chắc chắn là sẽ được các cô gái yêu thích cho mà xem?”

Higuchi-senpai vừa cười nhăn nhở vừa nói.

“Cái, cái đó thì…”

“À, tệ nhất thì cứ đánh hy sinh cũng được. Anh sẽ có cú hit. Anae sẽ đưa anh lên gôn hai. …Rồi San-chan sẽ có hit để gỡ hòa. Tiếp theo Shibaki sẽ có home run. Thế là lật ngược tình thế!”

Này, Higuchi-senpai. Sao anh lại tự nhiên quẳng những nhiệm vụ khó nhằn như thế cho tôi và Shibaki vậy?

Đặc biệt là rào cản cho Shibaki cao đến mức không bình thường chút nào.

“Không! Nếu thế thì San-chan và Shibaki lại được các cô gái vây quanh mất thôi! Đằng nào thì ở Koshien họ cũng đã được hò reo vì hầu như không để mất điểm nào rồi!”

“Ồ, cậu nhận ra à? Vậy thì Anae cũng cố gắng để được yêu thích đi nhé… À, sắp đến lượt tấn công rồi. Thôi, anh ra gôn một đợi đây, Anae cũng nhanh chân lên đi.”

Nói rồi, Higuchi-senpai cầm gậy bước về phía khu vực chờ đánh.

Anae, người vừa bị nói đủ điều, chỉ biết đứng sững sờ.

“Người đó, thật sự chẳng nể nang gì mình cả…”

Dù lẩm bẩm than vãn, nhưng nhìn vẻ mặt thì biết ngay. Sức sống đã trở lại với Anae.

“Này, San-chan, Shibaki. Có lẽ, đối đầu với pitcher đó, tôi không thể đánh home run được đâu. Ngay cả hit cũng khó nữa. Vì vậy, để bằng mọi cách lên được gôn…”

Anae nói đến đó rồi dừng lại.

Vừa đúng lúc đó, tay đập số chín đã bị loại bởi một cú ground ball nội đồng và quay về.

Nói cách khác, đến lượt Anae ra khu vực chờ đánh.

“Để lên gôn… cậu sẽ làm gì, Anae?”

“…Tôi sẽ hiến dâng nụ hôn đầu tiên của mình.”

“Hả?”

Không, chẳng hiểu gì cả? Tại sao lại hiến dâng nụ hôn đầu để lên gôn?

“À… Shibaki. Cậu có hiểu ý Anae nói gì không?”

“Không, hoàn toàn không hiểu…”

Đúng mà. Thôi, Anae đôi khi nói những điều lạ lùng, cứ kệ cậu ấy đi.

Quan trọng hơn, lượt đánh của Higuchi-senpai thì sao nhỉ…

“Chính tôi………… sẽ đánh trúng!”

Giọng nói mạnh mẽ không phù hợp với tính cách của Higuchi-senpai vang vọng đến tận khu vực nghỉ. Đồng thời, cây gậy phát ra âm thanh vang dội.

Cú đánh của Higuchi-senpai xuyên thẳng qua khoảng trống giữa gôn một và gôn hai, thành một cú hit. Thật sự… anh ấy đã đánh trúng như đã nói trước.

Nhưng vấn đề là tay đập tiếp theo lại là Anae. Cậu ấy vừa nói những điều khó hiểu như “hiến dâng nụ hôn đầu” gì đó, liệu có ổn không? Sao mà tôi chỉ thấy lo lắng thôi.

Dù sao thì, lượt đánh tiếp theo là của tôi, nên hãy tiến về khu vực chờ đánh.

Và khi tôi kiểm tra tình hình của Anae thì,

“Strike!”

Cú ném đầu tiên là một strike mà cậu ấy đã bỏ lỡ. Nhưng trên khuôn mặt Anae, tôi cảm nhận được một chút tự tin.

Thằng đó, rốt cuộc đang nhắm vào cái gì vậy? …Hả? Tín hiệu vừa rồi là… đánh hy sinh ư.

Cái thằng Anae này. Nói những điều khó hiểu, rốt cuộc lại đi theo con đường mà Higuchi-senpai nói, tức là quẳng việc khó cho tôi và Shibaki sao. Hơn nữa, nếu Anae bị out thì sẽ là hai người out… Khoan đã, cái đó là!

“…………Hoi!”

Anae phát ra một tiếng kêu có vẻ thờ ơ, rồi đánh bạt theo tín hiệu.

Nhưng cú bạt đó không phải là đánh hy sinh. …………Đó là một safety bunt!

Cú đánh của Anae lăn yếu ớt dọc theo đường gôn ba. Cầu thủ gôn ba vội vã chạy đến nhặt bóng, nhưng nếu hỏi ai là người chạy nhanh nhất đội chúng tôi, thì… đó chính là Anae.

Anae dốc toàn lực chạy về gôn một. Cầu thủ gôn ba nhặt bóng lên và ném mạnh về gôn một.

Trước khi quả bóng kịp đến nơi, Anae đã thực hiện một cú trượt đầu (head slide) lao vào gôn.

“Safe!”

“Chậc chậc… Kế hoạch, thành công rực rỡ!”

Anae vung tay ăn mừng dù mặt cậu ấy đã đập mạnh vào gôn một.

Haha… Ra là thế. Quả thật, đúng là một "nụ hôn đầu" tuyệt vời.

Vậy thì, với tư cách là tay đập số ba, tôi sẽ nhận lấy phần ngon ăn này.

“…………”

Tự nhiên, lực nắm chặt gậy trong tay tôi gia tăng.

Khi tôi giương gậy, trừng mắt nhìn pitcher đối phương, anh ta lại có vẻ căng thẳng, không ngừng lau mồ hôi, có lẽ vì đang trong tình thế nguy cấp với một out và người chạy ở căn cứ một, hai.

Với dáng vẻ đó của anh ta… mình có thể nhắm vào cú ném đầu tiên. Vì tôi cũng là pitcher, tôi hiểu rõ tâm trạng đối phương.

Càng trong tình thế hiểm nghèo, người ta càng muốn có cú strike. Vậy nên, chắc chắn là… đến rồi!

“…………Hự!”

Đúng như dự đoán, cú ném đầu tiên mà pitcher đối phương tung ra là một quả bóng thẳng (straight) hơi thuận lợi. Gậy của tôi đã bắt gọn quả bóng một cách hoàn hảo. Bóng bay thành một cú đánh sắc lẹm vào khu vực giữa căn cứ hai và shortstop… Cái gì!? Không thể nào!?

“…………Phù”

Người đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, là Daichi-san, shortstop số 4 của trường Soubutsu.

…Mình bị đánh bại rồi. Cú đánh của tôi, đáng lẽ ra chắc chắn đã là một cú hit.

Thế nhưng, người trấn giữ vị trí shortstop lại là một người đàn ông được mệnh danh hoàn hảo về mọi mặt – tốc độ, tấn công, phòng thủ – của trường Soubutsu danh tiếng… Botan Daichi. Anh ấy đã bay người thực hiện một pha bắt bóng (diving catch) ngay trên không, không để bóng chạm đất.

Nói cách khác, đó là một cú short liner. Chết tiệt! Tiền bối Higuchi và Anan đã cố gắng lên được căn cứ rồi mà!

“Đừng bận tâm. Ghi điểm là việc của vận động viên số bốn mà, phải không?”

Shiba đi lướt qua tôi khi tôi đang định trở lại ghế dự bị, và nói vậy.

Hiện tại là hai out, người chạy ở căn cứ một và hai. Đối phương là vận động viên số bốn của chúng tôi, nên cũng có cách là ném bóng bỏ qua (intentional walk), nhưng người tiếp theo chuẩn bị ra sân là tiền bối Kutsugi, người đã đánh trúng đích ở tất cả các lượt đánh trong trận này.

Đội ném và bắt bóng của trường Soubutsu không có ý định ném bóng bỏ qua. Điều đó có nghĩa là… họ sẽ đối đầu với Shiba.

Không biết có phải vì đã có hai outs, hay vì nhận ra Daichi-san đang ở phía sau, mà biểu cảm của pitcher dường như đã trở nên thoải mái hơn đôi chút.

Gay rồi. Với tình hình đó, tôi e rằng không thể dùng cú bất ngờ như lúc tôi đánh được nữa…

“……Ball!”

Cú ném đầu tiên, một cú bóng xoáy (slider) nhắm vào góc trong của Shiba, một người đánh bóng thuận tay trái. Đáng tiếc là bóng ngoài vùng strike, nhưng độ xoáy thì tốt nhất trận này. Không ngờ, ở thời điểm quyết định này mà vẫn còn có thể phát huy sức mạnh đến thế…

Cái danh hiệu át chủ bài của trường danh tiếng… A! Aaa!

“……Hự…á!”

Cú ném thứ hai, lại là một cú bóng xoáy khoét sâu vào góc trong. Và Shiba đã dứt khoát vung gậy.

Toàn thân toàn tâm… một cú vung gậy hết sức. Quả bóng được bắt gọn ngay giữa tâm gậy một cách hoàn hảo.

Sau đó, nó vẽ nên một đường parabol cao và sắc, bay thẳng về phía khán đài bên phải.

…Đánh rồi! Thật sự đã đánh trúng!! Đó chắc chắn là…

“Hả?”

Tôi vô thức thốt ra một tiếng ngớ ngẩn.

…Vì, phải không? Cú đánh vừa rồi, chắc chắn là một cú home run.

Đáng lẽ ra, nó phải là home run mới đúng…

Thế mà, kết quả lại là……………… một cú đánh bóng bổng (fly ball) ra khu vực ngoài sân bên phải.

Vào giây phút cuối cùng, ngay khi bóng chỉ còn một chút nữa là bay vào khán đài, nó lại thổi lên.

…Cái cơn gió biển mạnh một cách lạ thường ấy.

“Ba outs! Đổi lượt!”

Giọng trọng tài vang lên lạnh lùng. Tiền bối Higuchi và Anan, những người đã về đến sân nhà, đều sững sờ, còn Shiba cũng vì quá sốc mà đứng đơ như tượng ở căn cứ một.

…Này, Chúa ơi. Ngài không muốn chúng con thắng đến vậy sao?

Tại sao lại làm thế này? Tại sao chứ…? Tại sao…?

“Không, không sao đâu ạ! Vẫn còn lượt tấn công hiệp 9! Hơn nữa, người đánh bóng tiếp theo là tiền bối Kutsugi, người đã có hit ở tất cả các lượt đánh! Vậ, vậy nên… vậy nên… ư, ư ư ư…”

Tanpopo cố gắng kìm nén tiếng khóc, nước mắt đong đầy trong mắt.

Chưa. Cố gắng chịu đựng nữa đi, Tanpopo. Vẫn còn một lần, một cơ hội tấn công nữa.

Vậy nên, đừng bỏ cuộc vội…

──Hiệp 8.

Cả khán đài xôn xao. Lý do tất nhiên là vì thành tích của trường Soubutsu trong trận đấu này.

Trường Soubutsu, dù có vài lần lên được căn cứ nhờ lỗi ném bóng (four-ball), nhưng chưa một lần nào họ đánh được một cú hit từ chúng tôi. Và nếu chúng tôi không thể ghi điểm ở hiệp 9, thì lượt tấn công này sẽ là lượt cuối cùng của trường Soubutsu. Nếu ngay cả ở đây mà không ai đánh được hit nào, thì… dù lượt tấn công ít hơn một lần, trường Soubutsu vẫn sẽ kết thúc trận đấu mà không có một cú hit nào.

Hơn nữa, số lần strikeout tôi đã tạo ra cho đến giờ là 17. Hầu hết các cú out đều kết thúc bằng strikeout.

Chính vì thế, khán giả mới xôn xao. Liệu trường Soubutsu danh tiếng kia sẽ giành chiến thắng mà không có một cú hit nào trước một đội bóng mới lần đầu tham dự, hay là sẽ thất bại? Không khí căng thẳng đó lan đến cả tôi, người đang đứng trên gò ném bóng, và tự nhiên, bàn tay tôi siết chặt quả bóng hơn.

“…………!”

Người đứng trong khu vực đánh bóng là vận động viên số hai của trường Soubutsu.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt đầy quyết tâm, như thể muốn nói rằng chính họ mới là những người đang thua cuộc.

…Này, cậu có biết không? Tôi có thể mạnh mẽ đến mức này, không phải chỉ nhờ sức mình đâu.

Đó là nhờ những đồng đội đã cùng tôi chiến đấu suốt thời gian qua, người bạn thân luôn tin tưởng tôi dù trong hoàn cảnh nào, và một cô gái đã truyền cho tôi cú ném forkball…

Tất cả mọi người đã giúp tôi tiến xa đến đây. Tất cả mọi người đã cho tôi được đứng ở đây.

Chỉ cần thiếu một người thôi là không được rồi. Chính vì có tất cả mọi người, tôi mới có thể trở thành “tôi” của hiện tại.

Vậy nên, tôi sẽ cho các người thấy… Không phải sức mạnh của tôi. Mà là sức mạnh của “chúng tôi”!

Hạ gục vận động viên số hai và số ba bằng strikeout, tạo thành hai outs và không có người chạy.

Ở lượt này, người cuối cùng đứng trong khu vực đánh bóng là Daichi Botan, vận động viên số bốn của trường Soubutsu, người đã ghi nhiều cú hit nhất ở Koshien. Nhưng trong trận đấu này, anh ấy chưa có một cú hit nào. Chưa đánh trúng lần nào cả.

Anh ấy hẳn tự biết điều đó có ý nghĩa gì.

Vẻ mặt bị dồn vào đường cùng của Daichi-san đã nói lên tất cả.

“……Ơ?”

Trước hành động của Daichi-san, tôi vô thức thốt lên.

Daichi-san, người vừa đứng vào khu vực đánh bóng, không lập tức giương gậy mà lại cởi mũ bảo hiểm, cúi đầu chào tôi.

Sau đó, anh ấy lại cúi đầu thật sâu về phía khu vực cổ vũ của trường Soubutsu.

Tôi vô thức nhìn theo hướng đó, và thấy một cô gái.

Mái tóc thẳng dài ngang ngực, làn da trắng mịn màng, toát lên vẻ nghiêm túc tự nhiên. Cô ấy rất hợp với từ “mỹ nhân”… Hướng về cô gái đang ôm bộ đồ thể dục rộng thùng thình mà tôi đã cho mượn, Daichi-san thể hiện sự xin lỗi.

À… phải rồi. Quả nhiên, em cũng đến xem trận đấu này…

Lâu lắm rồi mới lại được thấy em. Trông em khỏe mạnh, thế là tốt rồi.

…Nhưng, không phải.

Cô bé đó không phải là người tôi biết. Dù có cùng dáng vẻ đi chăng nữa, thì đó cũng là một cô gái khác… Người con gái mà tôi thực sự muốn đến xem thì lại không có mặt.

Kết thúc cái cú cúi đầu dài… khoảng mười giây đó, Daichi-san đội lại mũ bảo hiểm, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt kiên định. Ánh mắt thật đẹp… Tôi có thể thành thật cảm nhận điều đó.

“Ô……á!”

Cú ném đầu tiên, Daichi-san đã bắt được cú straight hết sức của tôi, nhưng đó là một foul ball.

Quả bóng bay mạnh đập thẳng vào hàng rào, tạo ra âm thanh chói tai vang khắp sân Koshien.

“…………!”

Ở cú ném thứ hai, theo tín hiệu của Shiba, tôi ném một quả bóng lệch hai quả ra ngoài, thấp hơn vùng strike, và Daichi-san đã vung gậy trượt. Với Daichi-san từ trước đến nay, anh ấy chắc chắn sẽ không vung gậy trượt một quả bóng ngoài vùng strike rõ ràng như vậy, điều này hẳn là do sự lo lắng. Shiba… một pha dẫn dắt tuyệt vời.

Giờ thì, đến cú ném thứ ba. …Hãy kết thúc bằng cú này.

Quả bóng tôi sẽ ném, đương nhiên không thể là gì khác ngoài quả đó.

──Công chúa sẽ giúp đỡ hoàng tử một cách tử tế. Vì họ cùng nhau chiến đấu mà.

Cú ném biến hóa mạnh nhất mà vị hoàng tử yêu thích môn ném bắt bóng có thể thực hiện, do cô công chúa rộng thùng thình kia ban tặng…

“……Nhi hi.”

“Strike! Vận động viên out!”

Chắc chắn là cú ném forkball.

“““““Ồ ồ ồ ồ ồ!!”””””

Tiếng reo hò bùng nổ từ cả hai phía khán đài của Nishikitsuta và Soubutsu.

Vậy là ba outs. Khi hiệp 8 kết thúc, số lần strikeout tôi tạo ra đã lên đến 20.

Nào, hiệp 9… đây là lượt tấn công cuối cùng của chúng ta. Lượt đánh sẽ bắt đầu từ tiền bối Kutsugi, người đã có hit ở tất cả các lượt đánh cho đến giờ.

Cứ đà này, chúng ta sẽ lật ngược thế cờ!

──Ngay sau khi trận đấu kết thúc.

“Được rồi, đi chào hỏi thôi.”

Tiền bối Kutsugi, với giọng điệu trầm tĩnh, không còn cái chất hào sảng thường ngày nữa.

Điều đó rất giống với không khí yên tĩnh bao trùm sân vận động Koshien lúc bấy giờ.

Rốt cuộc, trong suốt trận đấu, trường Soubutsu không có lấy một cú hit đáng kể nào. Các khán giả ngồi ở khu vực cổ vũ của trường Soubutsu đang bối rối, không biết phải đón nhận sự thật và kết quả trận đấu này như thế nào.

Lý do khán đài của Nishikitsuta đang im lặng thì khỏi phải nói.

Hiệp 9… tiền bối Kutsugi đã có một cú double hit, nhưng sau đó, ba vận động viên tiếp theo đều out.

Nói cách khác, chúng tôi… đã thua.

Bảng tỉ số vẫn hiển thị kết quả trận đấu “1-0” một cách lạnh lùng.

“Ư, ư ư ư… Không thể nào thế này được… Không thể nào như thế này được!!”

Tiếng Tanpopo khóc nấc vang vọng khắp ghế dự bị. Cho đến giờ, cô bé đã cố gắng chịu đựng đến giới hạn, nhưng có lẽ cuối cùng đã không thể kìm nén được nữa. Những giọt nước mắt lớn trào ra từ hai khóe mắt.

“Chúng ta giỏi hơn họ rất nhiều mà! Mọi người không để họ có một cú hit nào cả! Mọi người đã có rất nhiều hit! Vậy tại sao chúng ta lại thua chứ! Tại sao chúng ta lại phải thua chứ! Ư, ư, ư… hu hu hu!!”

“Tanpopo… bóng chày không chỉ là đánh và phòng thủ đâu. Vậy nên…”

“Em biết! Em biết mà, tiền bối Ooga! Nhưng! Nhưng mà! Nếu chúng ta thua, nếu chúng ta thua… thì, người đó… người đó sẽ… hức! Hức!”

Cuối cùng, có lẽ Tanpopo đã không thể kìm nén được nữa, cô bé thốt lên như vậy.

Phải, đúng vậy… Chỉ có em là vẫn tin điều đó, phải không.

Rằng nếu chúng ta vô địch Koshien, cô bé đó sẽ quay lại…

Xin lỗi nhé… Xin lỗi nhé… Thật sự xin lỗi vì đã thua…

“Chúng em còn chưa đi chơi cùng nhau được! Em ấy còn chưa cho em số điện thoại! Với tư cách là quản lý, em còn nhiều điều muốn dạy em ấy nữa! Em còn muốn được gọi là ‘tiền bối Tanpopo’ nữa! Em muốn gặp em ấy! Em muốn gặp người đó một lần nữa!! Hức hức! Hức hức!”

“Anh biết. Anh biết mà…”

Tôi cố gắng hết sức an ủi Tanpopo, nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô bé vẫn cứ khóc nức nở theo cảm xúc.

“Tanpopo, đừng khóc nữa mà! Mà, à, tôi nói thế này cũng không phải, nhưng có những chuyện như thế này mà! Vậ, vậy nên, đành… khốn kiếp… Tôi không muốn nói là đành chịu đâu! Tôi cũng muốn gặp lại mà! Khốn kiếp! Chết tiệt!!!”

Anan, người định an ủi Tanpopo, ngược lại lại bật khóc.

Không biết có phải đó là khởi điểm, mà vài thành viên khác cũng bắt đầu trào nước mắt.

Trong số đó, có cả Shiba nữa…

Những người duy nhất vẫn cố gắng không để nước mắt rơi là tiền bối Kutsugi, đội trưởng, cùng với tiền bối Higuchi và tôi.

Các thành viên khác đều đã khóc.

“…………”

Ở lễ chào cuối cùng, các thành viên của trường Soubutsu đứng xếp hàng dọc đường chạy căn cứ chính của Koshien, với vẻ mặt tiều tụy không giống những người chiến thắng. Vẻ mặt ấy rất giống với những cầu thủ bóng chày của các trường đối thủ đã thua chúng tôi trên đường đến trận chung kết này. Nhưng dù họ nhìn tôi với vẻ mặt đó, tôi chẳng cảm thấy hạnh phúc hay tội lỗi gì.

Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng choáng ngợp mà thôi…

Trong lúc đó, Daichi-san, người đứng chếch phía trước tôi, nói:

“……Mất, mất… mất ngủ là nguyên nhân, đó… làm ơn, tha cho, đi…”

Anh ấy không nói đùa. Tôi hiểu rõ ý nghĩa thật sự của những lời đó.

“Mấy cậu thật tuyệt vời… Chúng tôi đã nghĩ rằng đội của chúng tôi năm nay là đội mạnh nhất trong lịch sử trường Soubutsu. Mà không, thực tế đúng là vậy. Thế mà, chúng tôi không thể đánh được một cú hit nào, còn các cậu lại có rất nhiều cơ hội ghi điểm. Chúng tôi chỉ là quá may mắn thôi. Thật lòng mà nói, tôi không muốn đối đầu với các cậu trong trận đấu nào nữa. Chúng tôi đã bị đè bẹp bởi sức mạnh áp đảo của các cậu. Tôi công nhận… cậu là pitcher số một của Koshien.”

“……Vâng.”

Tôi hiểu rằng lời khen ngợi đó là sự chân thành hết sức của Daichi-san.

Thế nhưng, tôi chẳng cảm thấy gì cả. Rốt cuộc, chúng tôi chẳng đạt được bất cứ điều gì mà mình thực sự mong muốn.

Dù có nhận được bao nhiêu lời khen ngợi hay hoan hô đi chăng nữa, điều duy nhất đối mặt với chúng tôi vẫn là sự thật về thất bại mà thôi…

“À, Daichi-san. Tôi có thể hỏi một điều không?”

“Gì vậy?”

“Người đó…”

Trước khi tôi kịp hỏi hết câu, Daichi-san đã lắc đầu.

“Ngày cậu gặp cô bé đó chắc là lần cuối rồi. Sau ngày đó, tôi chưa gặp lại lần nào cả.”

Thế à. Quả nhiên là…

“Không cho tôi một cơ hội đàng hoàng để xin lỗi, cô bé đó đúng là một người khiến người ta đau khổ đến phút cuối cùng nhỉ. …………Anemone thì…”

Daiti đã lần đầu tiên cất tiếng gọi tên cô bé.

Sau đó, khi chúng tôi cùng nhau cúi chào và nói lời "Cảm ơn ạ!", từ khán đài vang lên những tràng pháo tay và tiếng reo hò không ngớt. Rốt cuộc là những tiếng cổ vũ ấy dành cho đội bóng của trường nào… thì chẳng ai biết được.

“Hức… hức… Khụ… khụ… ư ư…”

Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi im lặng rời khỏi phòng chờ của cầu thủ tại sân vận động Koshien, không ai nói một lời nào. Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ có tiếng nức nở của Tanpopo vang vọng.

Anh Kutsuki đi đầu, bên cạnh là anh Higuchi. Họ cứ như thể đang cố gắng che giấu những giọt nước mắt của đồng đội, ưỡn ngực bước đi đầy mạnh mẽ. Còn tôi thì đi ở cuối hàng, chỉ lơ đãng nhìn theo bóng lưng mọi người.

Về mặt kết quả thì tôi biết rằng đây là một thành tích đáng tự hào. Thế nhưng, chỉ còn một bước nữa… đúng là chỉ một bước nhỏ thôi mà chúng tôi đã không thể chạm tới.

Xin lỗi nhé. Đến tận phút cuối cùng, tôi vẫn không thể giữ lời hứa… Chúng ta đã bảo sẽ cho cậu thấy mặt oai phong của mình mà, lại để lộ ra dáng vẻ kém cỏi này rồi.

— Haizz, nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Cô bé đã biến mất rồi. Sẽ không bao giờ gặp lại được nữa. Cả khuôn mặt nghịch ngợm thường nở nụ cười 'Nih!', cả cái dáng vẻ cứ hay trêu chọc người khác nhưng lại đỏ mặt xấu hổ khi bị trêu ngược lại, cả hình ảnh luôn vui vẻ khi làm bất cứ việc gì… Giờ tôi không thể nhìn thấy được nữa rồi.

Đầy rẫy nỗi tuyệt vọng như thế, khi bước ra khỏi sân vận động Koshien, thì ở đó…

Chẳng có ai cả.

…Đương nhiên rồi. Mong chờ cô bé đợi ở bên ngoài sân vận động thì đúng là hy vọng hão huyền rồi. Trên đời này làm gì có chuyện thuận lợi như thế.

Giờ này có lẽ, cô bé Botan Ichika đang hướng về phía các thành viên của trường Koubutsu, đội đã giành chiến thắng. Không biết cô bé đang chúc mừng hay đang khích lệ nữa. …Mà thôi, sao cũng được. Cô bé ấy, là một cô gái khác, không hề có những kỷ niệm cùng chúng tôi. Vì vậy, cô bé có làm gì cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

…Cứ thế, việc vô địch Koshien, việc trả lại chiếc bùa hộ mệnh đã mượn, và bất cứ lời hứa nào khác cũng không thể thực hiện được, mùa hè của chúng tôi đã kết thúc…

— Xâm nhập, có lẽ thành công. Nih!

…Tôi nghe thấy một giọng nói.

Đó là những lời tôi nghe được khi lần đầu gặp cô bé ấy. Là những lời cô bé ấy đã nói khi đột nhiên nhảy xuống từ trên cây.

Giọng nói tinh nghịch ấy, lại vang lên ngay phía sau lưng tôi…

“Đúng là tôi mà. Có thể lẻn vào một cách tài tình đến thế này cơ mà. Chắc chắn kiếp trước tôi phải là ninja rồi. – Nói đùa thôi đó!”

Cậu đang làm cái gì thế hả? Đáng lẽ cứ đứng đợi ở lối ra là được rồi chứ gì? Vậy mà cậu còn cố tình lẻn vào tận khu vực của cầu thủ trong sân vận động… Đúng là cái cô nàng tự xưng kiếp trước là ninja làng Lá có khác!

“Thật là, một cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này chỉ xin vào một chút thôi mà cũng không cho, đúng là đời khắc nghiệt mà. …Nhưng mà, tôi đâu phải loại con gái yếu đuối mà bỏ cuộc vì mấy chuyện cỏn con thế chứ. Nếu không đột phá được chính diện thì đột phá đường nghiêng thôi!”

Mà đã gọi là “đường nghiêng” thì đâu phải là hướng đâu chứ.

Thật sự… từ đầu đến cuối, vẫn là những lời nói y hệt như hồi đó. Nhưng mà, liệu có thật không đây? Hay chỉ là ảo giác do tôi quá mong muốn được nghe thấy, rồi khi quay đầu lại thì chẳng có ai cả chứ? Nghĩ vậy tôi lại sợ hãi, không dám quay đầu lại. …Thật sự, tôi đúng là một tên hèn nhát mà.

“Nhìn về phía này đi!”

Ha ha… bó tay rồi. Bị nói thế này thì làm sao mà không nghe lời được chứ.

“…Cái, cái này đã vừa lòng cậu chưa?”

Khi tôi quay lại, một cô gái đang đứng đó. Mái tóc thẳng dài đến ngực, một phần được búi gọn bằng chiếc kẹp tóc màu tím, tạo thành một búi tóc nhỏ xinh xắn ở bên hông. Làn da trắng ngần toát lên vẻ mong manh.

Cô bé mặc bộ đồng phục của trường Nishikitsuta được Tanpopo nhường lại trước đó. Vì là đồ của Tanpopo vốn nhỏ người, nên bộ đồ không vừa vặn lắm, khiến vóc dáng của cô bé lộ rõ.

“Ưm, hài lòng lắm luôn đó nha.”

Cô gái ấy, đang nở một nụ cười rạng rỡ nhìn về phía tôi.

Lúc đó, các thành viên khác cũng dường như cuối cùng đã nhận ra giọng nói, rồi lần lượt quay đầu lại, mắt mở to kinh ngạc.

“Bất ngờ quá đi mất. Khi tỉnh dậy thì đã là trận chung kết rồi.”

Lời nói ấy như một mũi tên đâm thẳng vào tim tôi… không, vào tim tất cả chúng tôi. Chắc chắn, lẽ ra hôm đó… cái ngày chúng tôi nói chuyện ở công viên là lần cuối cùng, và cô bé đã biến mất từ đó rồi.

Vậy mà giờ đây, cô bé ấy đang mỉm cười nói chuyện với chúng tôi.

“Chuyện gì có hai lần sẽ có ba lần. Chúng ta đã nói 'Tạm biệt' đến hai lần rồi, vậy mà lại gặp nhau nữa rồi nè.”

“A, a, a…………”

Tanpopo thốt ra tiếng run rẩy. Nhưng có lẽ vì quá sốc, cậu ấy không thể nói năng rõ ràng được. Một lần, cậu ấy nuốt nước bọt ực một tiếng để điều chỉnh lại giọng mình, rồi nhìn chằm chằm vào người đó một lần nữa, thì…

“Chị Anemoneee!!”

Vừa khóc nhiều hơn cả lúc nãy, Tanpopo lao thẳng vào lòng cô gái đang đứng đó—Anemone.

“Ố. Tiền bối Tanpopo.”

“Em nhớ chị quá! Em nhớ chị quá! Vui quá được gặp lại chị! Chị có khỏe không ạ? Chị có ăn uống tử tế không ạ? Mư hứ! Mư hứ!”

“Ưm, chị khỏe. Còn chuyện ăn uống thì… chắc là không rõ lắm.”

“Đ, đâu có được! Chị Anemone đã vậy còn cứ ngày nào cũng ăn cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi không thôi, cứ cái đà này thì! Hức! Hức!”

Tanpopo cứ thế nước mắt giàn giụa trong lòng Anemone.

Bỗng dưng, tôi nhìn sang các thành viên xung quanh, chẳng có ai kìm được nước mắt, trừ tôi ra. Ngay sau khi trận đấu kết thúc không hề khóc, cả anh Kutsuki và anh Higuchi cũng đang rưng rưng nước mắt, nhìn chằm chằm Anemone. Chỉ có tôi là vẫn cố gắng kìm nén đến tận cùng.

Cố lên, phải kìm nén lại… Tôi là 'Sun-chan' mà. Là mặt trời, là người thắp sáng cho mọi người. Một người như thế, sao có thể khóc được chứ…

“Anae-chin, cậu chạy nhanh quá ha. Chạy một mạch thẳng tới căn cứ một luôn. Một Anae-chin ngầu như thế này, chắc chắn sẽ có một cô bạn gái thật tuyệt vời cho mà xem đó.”

“Đ, đúng vậy mà. Tớ, tớ ngầu lòi mà… Hê, hê hê…”

Anae, cậu đang làm cái quái gì thế? Một thằng đang khóc thút thít như thế thì làm gì có cửa mà ngầu chứ.

“Cookie-san, chúc mừng anh đã đạt được cú đánh ở tất cả các lượt đánh. Đúng là trụ cột của đội mà. Cookie-san luôn ra đòn chuẩn xác, tôi thấy anh đúng là một đội trưởng đáng tin cậy. Bùi!”

“Ư, ừm! Đương nhiên rồi! Tôi là đội trưởng mà! Hắc hắc hắc! …Bùi!”

Dù đang rơi lệ, thì vẻ bình thường của anh ấy cũng chẳng hề lung lay chút nào. Đúng là trụ cột của đội.

“Anh Higuma lúc nào cũng điềm tĩnh, lạnh lùng. Anh ấy bình tĩnh nắm bắt tình hình trận đấu, và chơi rất xuất sắc cả khi phòng thủ lẫn tấn công. Nếu không phải anh Higuma ở vị trí chặn bóng, thì chắc chắn đã bị ghi điểm rồi đó.”

“Đúng không? Tôi vẫn còn những điểm chưa đáng tin cậy lắm. Tôi phải cố gắng vững vàng hơn nữa…”

Anh Higuchi, nếu muốn giữ vẻ điềm tĩnh của mình thì làm ơn kiểm soát cái giọng run run đó đi chứ. Chân anh cũng đang run lẩy bẩy kìa, anh mới là người đáng lo đó chứ?

“Shibanya là người bắt bóng giỏi nhất. Cậu ấy bắt chắc tất cả các cú bóng và dẫn dắt trận đấu cũng hoàn hảo. …Yo, người hùng thầm lặng của đội!”

“Ừm, thì cũng đúng… Vì không thể thất bại được nữa nên tôi đã cố gắng hết sức.”

Phải rồi. Cú ném Fork của tôi… Lần đầu tiên thất bại thảm hại đến thế, vậy mà trong trận chung kết, cậu ấy không bỏ lỡ bất cứ cú bóng nào, vẫn tiếp tục bắt bóng cho đến cuối cùng. Thật sự, có Shiba bên cạnh thật tốt quá. Từ nay về sau cũng nhờ cậu giúp đỡ nhé. …Đồng đội của tôi.

“Vì tiền bối Tanpopo đã nhiệt tình cổ vũ mọi người ở ghế dự bị, nên mọi người mới có thể phát huy sức mạnh vượt trội hơn bình thường đó. Trông dễ thương lắm luôn đó nha.”

“Đ… Đương nhiên rồi! Em là Tanpopo-chan, thiên thần siêu cấp đáng yêu và đáng tin cậy nhất mà! Đến cả chuyện đó mà chị cũng không biết! Thật tình, tương lai của chị làm em lo quá đi thôi! Là tiền bối, em còn phải tiếp tục chỉ dạy chị thật kỹ lưỡng nữa chứ! Mư, mư hứ hứ. Mư hứ hứ hứ hứ…”

Để không làm Anemone lo lắng, Tanpopo cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể. …Nhưng mà, không được rồi. Những giọt nước mắt cứ trào ra từ khóe mi cậu ấy không sao ngăn lại được.

“Tôi cũng muốn được dạy dỗ mà… Xin lỗi nhé. Hôm nay, thực sự là lần cuối cùng rồi. Có vẻ như ông Trời đã ban cho tôi một chút thời gian, nên tôi mới có thể đến gặp mọi người như thế này.”

À… Ra là vậy thật rồi…

“Mọi người thật sự rất ngầu đó. Cả những người ở khán đài trường Koubutsu cũng khen ngợi mọi người rất nhiều. Nhờ đó mà tôi, với tư cách là quản lý, cũng tự hào lắm luôn đó. Đương nhiên, trong lòng tôi, mọi người vẫn là số một không ai sánh bằng rồi đó nha.”

Gì chứ, ông Trời cũng biết làm mấy chuyện tình cảm lãng mạn chút đỉnh đó chứ. Cứ như là đã cho tôi gặp lại người mà lẽ ra tôi không thể gặp được nữa vậy.

“Cảm ơn nhé, mọi người… Vì đã giữ lời hứa.”

Lời nói đó, đã cứu vớt chúng tôi biết chừng nào? Dù không thể vô địch Koshien nhưng chỉ cần trở thành số một thì lời hứa sẽ được thực hiện. Điều Anemone mong chờ không phải là việc chúng tôi vô địch. Mà là việc chúng tôi trở thành số một…

“Ưm ưm. Không được rồi. …Thật sự, có vẻ sắp đến lúc rồi. Ni, nih…”

Cơ thể Anemone khẽ lay động. Đúng như lời cô bé nói, việc có thể giữ được ý thức lúc này có lẽ là một phép màu. Dù vậy, cô bé vẫn cố hết sức để cho tôi thấy khuôn mặt nghịch ngợm thường ngày của mình.

“Vậy thì, cuối cùng là Taiyou-kun.”

Và rồi, cuối cùng… đã đến lượt tôi.

“Sao cậu không khóc vậy?”

“…Hả?”

“Tôi biết rõ là cậu đang cố kìm nén mà. …Nhưng mà, không cần phải chịu đựng nữa đâu.”

Này, cậu nói mấy lời khác hẳn với mọi người thế này là sao? Dù được đối xử đặc biệt không tệ chút nào, nhưng cái lời đó thì tệ hại kinh khủng. Cậu nghĩ tôi đã phải cố gắng kiềm chế đến mức nào chứ?

“Không phải cậu nên nói những lời khác sao?”

“Không. Bởi vì cậu là hoàng tử của tôi mà. Ngầu, mạnh mẽ, giỏi giang, những thứ đó là hiển nhiên rồi đúng không? Khen một người như thế thì tôi nghĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu đó nha.”

“Dù vậy thì tôi vẫn muốn được khen, muốn được cậu thấu hiểu tấm lòng đàn ông này chứ.”

“Không được. Giờ đang là thời gian đặc biệt của Anemone-chan, nên những điều Anemone-chan muốn sẽ được ưu tiên hơn hết. —Vậy nên, tôi muốn cậu cho tôi thấy một Taiyou-kun thật chân thật đó nha. Nih!”

Cái con bé này… Đến tận phút cuối cùng vẫn cứ ngang nhiên bước thẳng vào tâm hồn tôi như thế này chứ.

Nhưng mà, tôi sẽ không nghe theo yêu cầu đó đâu. Tôi là 'Sun-chan' mà. Trước mặt mọi người, tôi sẽ không khóc. Tôi không thể khóc được.

“Tôi vẫn luôn hết lòng, đối xử với cậu bằng tấm lòng chân thật nhất mà?”

“Đúng vậy ha. …Lúc ở cùng mọi người với lúc ở cùng tôi, cậu đã không còn khác biệt nhiều nữa rồi ha. Cậu đã trở thành một mặt trời tỏa sáng rực rỡ hơn cả trước đây nữa đó.”

“…………!”

Bị nói vậy, tôi kinh ngạc. …Thật đáng xấu hổ. Chuyện của chính mình mà tôi lại không hề hay biết…

Phải rồi… đúng như vậy. Kể từ khi cậu đến làm quản lý, tôi, dù vẫn là 'Sun-chan', đã dần dần bộc lộ con người thật của mình trước mặt mọi người. Và điều đó lại diễn ra một cách vô thức.

“Nhưng mà, vẫn ổn mà đúng không?”

“À. …Đ, đúng là vẫn ổn thật…”

Chẳng ai từ chối tôi cả. Mọi người đều đã chấp nhận tôi.

“Vì vậy, ở giây phút cuối cùng này, tôi nghĩ cậu nên cho tôi thấy một Taiyou-kun vốn mít ướt thật sự.”

Anemone, cậu có ổn không khi đây là những giây phút cuối cùng của cậu? Tại sao cậu lại dùng khoảng thời gian ít ỏi đó vì một người như tôi chứ? Cái gì mà “những điều Anemone-chan muốn sẽ được ưu tiên hơn hết” chứ. …Rõ ràng là cậu đang ưu tiên tôi mà…

“Nào, khóc đi. Khóc đi mà!”

“Khóc đi mà! Khóc đi mà! Khóc đi mà! Khóc đi mà! Khóc đi mà!”

Khi tôi nhận ra, các thành viên khác đã bắt đầu hùa theo. Giống hệt như khi rủ rê tôi đi lễ hội mùa hè vậy. Mọi người đang lặp đi lặp lại lời của Anemone như một bài hát đối đáp. Phiền phức thật. Mấy người rõ ràng cũng đang khóc nức nở đến mức mặt mũi tèm lem từ nãy giờ rồi, còn nói cái giọng đó là sao hả!

“Làm, làm gì có chuyện tôi khóc! Tôi chỉ khóc khi tôi muốn khóc! Bây giờ không phải lúc đó!”

“Nói dối!”

“Nói dối! Nói dối! Nói dối! Nói dối! Nói dối!”

Dừng lại đi… Anemone. Đây là những giây phút cuối cùng của cậu mà. Kể từ khi Koshien bắt đầu, tôi đã không thể gặp cậu, nhớ cậu vô cùng, và thực sự lo lắng, lo lắng đến phát điên không biết cậu có còn ở đây không nữa… rồi cuối cùng cũng được gặp cậu… Tôi còn rất nhiều điều muốn nói. Lần này, tôi muốn bày tỏ cảm xúc thật của mình một cách rõ ràng. Tôi muốn ôm chặt lấy cậu để không rời xa. Và cũng muốn được cậu ôm lại. Tôi đã nghĩ như thế vậy mà…

“Không sao đâu, Taiyou-kun. Tôi biết rõ cảm xúc của cậu mà. …À tiện thể, tôi cũng có cảm xúc giống hệt cậu đó nha.”

“…………Khụ!”

Đó chính là đòn chí mạng. Cảm giác mát lạnh chảy dài trên má... Là gì ư?

Rõ như ban ngày.

"Thấy chưa, kiểu gì cũng khóc. Nihi."

Khuôn mặt Anemone lúc này rạng rỡ vẻ tinh nghịch, như vừa đạt được điều gì đó. Chỉ nhìn cô ấy thôi, nước mắt tôi đã tuôn rơi không ngừng, cứ thế chảy mãi không dứt.

"Ư... ư... Em... em đúng là công chúa của anh rồi..."

"Đúng vậy. Và anh là hoàng tử của em."

Bàn tay Anemone khẽ vuốt ve má tôi. Tôi nắm chặt lấy bàn tay ấy.

"Anemone, đừng biến mất nhé...! Đừng đi đâu cả...! Anh sẽ mãi ở bên cạnh em mà! Không chỉ anh đâu! Mọi người cũng sẽ ở bên em! Này, chúng mình còn chưa chơi trò ném bóng như đã hứa đúng không? Anh sẽ gọi thật nhiều người đến, nhiều đến mức em phải bất ngờ luôn! Với lại, món Pháp đầy đủ các món chúng ta cũng chưa ăn mà?! Anh sẽ tìm một quán ăn ngon tuyệt cú mèo rồi chúng ta cùng đi! Cho nên...!"

"À ha. Lời tỏ tình thật nồng nhiệt. ...Nhưng mà, xin lỗi anh nhé... Em, em không còn được nữa rồi..."

"Ư... ứ... Anemone... Anemone ơi..."

"Taiyo-kun... xin lỗi anh nhé... xin lỗi anh..."

Đến khi nhận ra, trên má Anemone cũng đã đẫm lệ.

Tôi cuống quýt dùng bàn tay trái còn lại gạt đi những giọt lệ ấy, nhưng vô ích. Nước mắt cứ rơi, tựa như những hồi ức về Anemone đang vụt bay. Nghĩ đến đây, mắt tôi lại nhòe đi, lệ tuôn rơi không ngớt...

Làm ơn, đừng rơi nữa... Hãy ở yên đó đi mà...

"À phải rồi... Bộ đồ thể dục đó, em xin anh được không? Em... em có một nơi muốn mặc nó đến."

"Đi, đi đâu mà mặc...? Cái bộ đồ thể dục rộng thùng thình ấy."

"Đương nhiên rồi."

Anemone nở một nụ cười đẹp đẽ mà mong manh, khẽ nhìn tôi.

Rồi từ từ, đôi môi mềm mại dịu dàng của cô ấy khẽ động đậy,

"Trong hồi ức của em ấy. ...Nihi."

Đó chính là những lời cuối cùng của Anemone.

c6b53a9e-bb59-433b-a58e-0f0ff9ab72b1.jpg