──Trận chung kết vòng loại Giải vô địch bóng chày trung học toàn quốc – 10 giờ 40 phút sáng.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng đối với tôi – Joro, hay nói đúng hơn là Kisaragi Uro đây. Chẳng là, số phận của trường tôi – cao trung Nishikitsuta, liệu có đặt chân được đến Koshien hay không… sẽ được định đoạt ngay trong hôm nay.
Cộng thêm, về phần cá nhân tôi, còn có một cuộc đối đầu không thể nào thua được với cái tên là phiên bản nâng cấp của chính mình: Hazuki Yasuo… biệt danh “Horse”. Và để giành chiến thắng trong trận chiến ấy, sự hợp tác của Ooga Taiyou – tay ném át chủ bài kiêm bạn thân chí cốt của đội bóng chày… biệt danh “San-chan” là hoàn toàn không thể thiếu.
Thế nên, tôi đã định liên lạc với San-chan ngay lập tức, nhưng không hiểu sao tôi lại…
“Chào mừng quý khách! Quý khách có muốn thử xiên gà nướng không ạ?! Ngon bá cháy luôn đấy, nhất định phải mua nha quý khách!”
“Ừm. Giọng được đấy. Bản thân ta cũng thấy nở mày nở mặt.”
…đang rao bán xiên gà nướng ngoài sân vận động cùng một cô gái có giọng điệu kỳ lạ, cứ như bà cụ non vậy…
Không đâu, mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả. Số là tôi bị mấy tên quái vật, yêu quái với thể lực phi thường truy đuổi gắt gao. Thấy không thể trốn thoát, tôi liền vội vã lao vào một quầy hàng gần đó – quán “Xiên Gà Nướng Genki” mà van xin: “Tôi đang bị truy đuổi! Cứu tôi với!” rồi được họ cho ẩn nấp.
Thế là, như một cái giá phải trả, tôi bị anh chủ quán ra lệnh không chút hỏi han: “Tao đã che chở cho mày, vậy thì hãy đi bán hàng rong với em gái tao như một phần thưởng đi.” Bảo một kẻ đang bị truy đuổi đi bán hàng rong ư? Tôi thật sự không hiểu anh ta đang nói cái quái gì nữa.
…nhưng vì đã mang ơn, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc vâng lời. Kết quả là tôi phải đồng hành cùng Motoki Chifuyu, cô em gái của anh chủ quán.
“Hừm. Hôm nay trời quang mây tạnh. Đúng là một ngày đẹp trời để bán xiên gà nướng!”
Với mái tóc dài gợn sóng, thân hình quyến rũ, chiều cao chừng một mét sáu lăm – khá cao so với con gái, cô ta là một mỹ nhân có vẻ ngoài trưởng thành, rất hợp với thái độ hống hách kia. Ban đầu tôi cứ ngỡ cô ấy là sinh viên đại học, nên khi biết hóa ra lại bằng tuổi mình, tôi hơi giật mình đôi chút.
Motoki là một mỹ nhân như vậy, chỉ cần cô ta cất tiếng gọi vài người đàn ông gần đó thôi là xiên gà nướng đã có thể bán đắt như tôm tươi rồi, thế mà…
“Nào, hãy cất tiếng đi, Kisaragi Uro. Xiên gà nướng vẫn còn nhiều lắm đấy.”
Cái cô gái này, chỉ toàn ra lệnh cho tôi, còn việc cất tiếng rao hàng thì cứ mặc kệ tôi làm một mình. Giọng điệu thì uy quyền là thế, nhưng âm lượng thì… tỷ lệ nghịch hoàn toàn. Nãy giờ, cô ta cứ nói lí nhí như thể chỉ mình tôi nghe thấy thôi ấy. Tôi thì đang vác cái thùng giữ lạnh đựng nước uống kèm, lẽ ra Motoki, người đang ôm hộp xiên gà nướng, mới phải là người cất cao giọng chứ…
“Này, tôi chỉ là người phụ giúp thôi mà, cô cũng nên cất tiếng to hơn chút đi chứ…”
“Ta phụ trách chỉ đạo. Nào, hãy cất tiếng đi.”
Biết ngay mà…
“Đừng lo lắng. Ta nổi tiếng là người chỉ đạo giỏi đấy nhé? Nào, hãy cất tiếng đi.”
Nổi tiếng ở đâu chứ? Nãy giờ cô ta chỉ biết nói mỗi câu “Nào, hãy cất tiếng đi” là cùng!
“Chị ơi! Cho bé xiên gà nướng!”
Ồ? Một cô bé hồn nhiên giơ đồng 500 yên lên, nói chuyện với Motoki kìa. Thoạt nhìn thì cỡ năm tuổi, còn bố mẹ thì… ồ, đang đứng phía sau mỉm cười dõi theo rồi. Chắc là kiểu “Lần đầu bé đi mua sắm” phiên bản mini ấy mà.
“Hửm? Ngươi vừa gọi ta đó à?”
“Ngươiiii? Taaaa? À thì… cho bé xiên gà nướng ạ!”
Với một đứa trẻ năm tuổi thì mấy từ “ngươi”, “ta” này khó hiểu quá ha. Thôi được rồi. Dù sao thì khách cũng tự tìm đến, tiện cả đôi đường. Để Motoki nhanh chóng bán xiên gà nướng cho con bé… Khoan đã, sao cô ta lại cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?
“Kisaragi Uro, ngươi đang làm gì đấy? Mau bán xiên gà nướng cho cô bé này đi.”
Đó là câu tôi muốn nói đấy! Đưa cái hộp xiên gà nướng cho tôi làm gì chứ?
“Ủa? Chị ơi, sao thế ạ?”
“Mau lên. Khách hàng đang đợi đấy. …Nhanh lên, nhanh nhanh nào.”
Trời đất, cô ta bị cái gì thế không biết?!
“…Thôi được rồi.”
Cố nhịn. Phải cố nhịn thôi… Xích mích với nhau trước mặt khách hàng là điều cấm kỵ, lỡ mà làm loạn lên thì đám truy đuổi lại phát hiện ra tôi mất.
“Đây này. Xiên gà nướng đây, giỏi quá cô bé. Con đã tự đi mua hàng được rồi đó.”
“Ehehe~! Cảm ơn chúuu, anh zaii!”
Nụ cười ngây thơ đúng với lứa tuổi của con bé khiến tôi cảm thấy được an ủi chút đỉnh. Đối phó với một đứa trẻ con non nớt, còn bi bô tập nói như thế này thì đúng là—
“Tạm biệt! Anh zaii với khuôn mặt có khuyết điểm không thể nào chữa được!”
Sao mà mỗi cái câu đó lại nói sõi thế kia hả?! Kiểu giáo dục gì mà lại nuôi dạy ra một đứa trẻ như vậy chứ?! Chết tiệt! Sao tôi lại phải bị một đứa năm tuổi chê bai khuôn mặt chứ?!
“Hừm. Kisaragi Uro, ngươi làm việc tốt ngoài sức tưởng tượng của ta đấy.”
Tôi chỉ muốn trút hết cái cơn giận không thể nào kìm nén này vào cô ta thôi.
“Này… nếu cứ cái đà này thì tôi thấy hơi phiền phức đấy…”
“Ngươi đang nói gì vậy, Kisaragi Uro. Ngươi làm được mà. Hãy tin tưởng vào bản thân đi.”
Câu đó, tôi muốn trả lại y nguyên cho cô ta đấy…
Nhưng mà, nhìn cái kiểu này thì chắc là câu chuyện đó có thật rồi… Đúng vậy. Thực ra, trước khi đi bán hàng rong, tôi đã nghe anh chủ quán xiên gà nướng – cũng là anh trai của Motoki – kể về một… khuyết điểm cực lớn của Motoki. Và vì muốn cô ta khắc phục khuyết điểm đó, nên tôi mới phải lâm vào cảnh đi bán hàng rong cùng cô ta đây.
“Tuy nhiên, dáng vẻ bán xiên gà nướng của ngươi trông khá đáng tin cậy đấy. Nếu vậy, từ giờ trở đi, ngươi sẽ là tấm khiên của ta để…”
“Thôi cái gì cũng được, mau bán xiên gà nướng đi. Tôi đang vội lắm đấy!”
“Hăng hái đấy. Ta càng ngày càng thích ngươi rồi đấy. Đặc biệt, ta cho phép ngươi được gọi ta bằng biệt danh. Ngươi hãy lấy chữ ‘Mộc’ trong họ và chữ ‘Đông’ trong tên ta để ghép lại thành ‘Hiiragi’ mà gọi ta đi.”
“À vâng, thế thì cảm ơn. Còn tôi thì được gọi là Joro, là biệt danh bỏ chữ ‘Nguyệt’ ra từ tên đầy đủ của tôi đó.”
“Hừm, Joro à. Được thôi. Joro, Joro, Joro. Khà khà khà…”
Con bé này, đáng sợ thật. Cứ lặp đi lặp lại biệt danh của tôi rồi cười toe toét là sao? Mà này, tên và biệt danh của con bé này, sao lại giống tên của cô bạn cùng lớp kiêm chủ tiệm bán thời gian chỗ tôi làm là Yougi Chiharu… Tsubaki thế nhỉ? Bạn ấy thì ghép chữ ‘Mộc’ trong họ và chữ ‘Xuân’ trong tên lại thành ‘Tsubaki’.
“…Sao ngươi không gọi ta bằng biệt danh?”
Tuy giọng điệu thì đầy uy quyền, nhưng có lẽ vì tôi không chịu gọi biệt danh nên cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn trái ngược với lời nói.
“Cũng chẳng có ý nghĩa sâu xa gì… Á! Tự nhiên lại sát vào làm gì thế?!”
“Ngươi, ngươi không gọi ta ư? Ta đã gọi ngươi bằng biệt danh rồi mà! Tức là, ngươi cũng phải gọi ta! Hay là ngươi ghét gọi biệt danh của ta?! Nhanh lên! …Nhanh nhanh nào!”
“Ồn ào quá đi! Biết rồi! Gọi thì gọi chứ gì! Rất vui được biết cô, Hiiragi!”
“Aaaaaa! Đã, đã được rồi! Vui quá đi mất! …Khụ khụ. Ừm! Sau này cũng mong được ngươi chiếu cố nhé! Joro!”
Hiiragi, khoe ra nụ cười ngây thơ không thể ngờ nổi từ vẻ ngoài trưởng thành và giọng điệu hống hách của mình, cứ thế hớn hở bước những bước nhỏ bên cạnh tôi. Có vẻ như cô ta đang rất vui vẻ, đến mức còn ngân nga hát líu lo nữa chứ.
“Vậy thì, chúng ta lên đường bán hàng thôi, Joro! Cuộc bán hàng vui vẻ, vui vẻ bắt đầu nào!”
Tất nhiên, những gì chờ đợi tôi sau đó, hoàn toàn không phải là một cuộc bán hàng vui vẻ gì sất. Thật sự là… cực kỳ khổ sở luôn đấy… Tất cả là do cái khuyết điểm quá ư là lớn của cô gái tên Hiiragi này mà ra cả. Thế nào mà tôi cũng tranh thủ được lúc rảnh rỗi để nhờ San-chan về chuyện trận đấu rồi, nhưng mà tôi nghĩ, có chết cũng không bao giờ tôi muốn đi bán hàng rong với cô ta lần nào nữa đâu.
…Hả? Khuyết điểm đó là gì ư? …À thì, chính là cái đó đấy.
Cái cô gái tên Hiiragi này, cô ta là một người cực kỳ—