Ngày hôm sau, khi tôi vừa vẹn hoàn thành việc tập hợp thành viên một cách suýt soát, vừa kịp tránh phạm quy. Đáng lẽ tôi phải thừa thắng xông lên, bắt tay ngay vào vạch ra chiến lược để đánh bại Tsubaki và nhóm cô ấy!
Thế nhưng...
"Joro-kun! Khách gọi món, mau mau!"
"Rõ rồi ạ! Kanemoto-san!"
Hôm nay tôi đi làm thêm. Hiện tại, tôi đang ở "Tiệm Xiên Chiên Kushikatsu Vui Vẻ".
"À ra thế! Thảo nào dạo này Tsubaki-chan có vẻ hăng hái hơn hẳn mọi khi, hóa ra là vì con bé sẽ tham gia cuộc thi bán hàng rong với Hiiragi-chan ở hội thao!"
Khi công việc trong quán dần ổn định, Kanemoto-san – người làm việc tự do đã gắn bó với tiệm của Tsubaki từ lâu – gật gù ra chiều đã hiểu sau khi nghe tôi kể đầu đuôi câu chuyện.
Quả nhiên là người quen biết lâu năm, có vẻ anh ấy cũng hiểu rất rõ về Hiiragi.
"Nhưng mà, bất ngờ thật đấy! Ai ngờ Joro-kun lại quen Hiiragi-chan cơ chứ!"
"Tại trận chung kết giải khu vực năm nay, tôi có dịp gặp gỡ một chút..."
"À ra thế, ra thế! Mok-kun... À, là anh trai của Hiiragi-chan nhỉ! Anh ấy mừng lắm đúng không? Vì Hiiragi-chan đã có bạn!"
"Cũng tàm tạm..."
Lúc Pansy và Sazanka đến tiệm, anh ấy còn mừng hơn cả lúc tôi đến. Chắc là vì Hiiragi có thêm bạn cùng giới, chứ không phải bạn khác giới.
"Mà này, Joro-kun định giúp Hiiragi-chan chứ không phải Tsubaki-chan đúng không?"
"Vâng. Hiiragi trông có vẻ vất vả lắm, vì em ấy vẫn chưa có bạn nào cả..."
Thật ra tôi còn có lý do khác, nhưng thôi, chuyện đó cứ giữ bí mật thì hơn...
"Đúng rồi! Tôi cũng nghĩ cậu nên giúp bên đó! ...À mà nhân tiện, vậy thì tôi cũng có một việc muốn nhờ Joro-kun đó!"
"Hả? Kanemoto-san muốn nhờ tôi ư?"
Chuyện gì thế nhỉ? Tôi vẫn luôn được Kanemoto-san giúp đỡ rất nhiều, nếu là chuyện tôi có thể làm thì tôi muốn giúp, nhưng nếu là yêu cầu quá đáng thì tôi sẽ khó xử đấy.
"Đúng vậy! Chuyện là về cuộc thi đấu giữa Tsubaki-chan và Hiiragi-chan lần này, cậu hãy cố gắng giúp Hiiragi-chan giành chiến thắng nhé! Tất nhiên, tôi cũng sẽ giúp một tay!"
Hmm... Đây là một đề nghị thật đáng hoan nghênh, bởi vì còn kèm theo cả đề nghị giúp đỡ nữa...
"Tại sao Kanemoto-san lại quan tâm đến mức đó ạ?"
Thông thường, anh ấy phải đứng về phía Tsubaki chứ nhỉ? Dù sao anh ấy cũng đã làm việc ở đây lâu rồi mà.
"Thôi mà, mấy chuyện nhỏ nhặt đó bỏ qua đi! Đừng bận tâm, đừng bận tâm!"
"...Vâng. Tuy chỉ trong khả năng của tôi thôi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Thôi vậy, ít nhất thì tôi cũng có thêm một lý do để không thể thua cuộc.
"Nghe cậu nói vậy tôi mừng quá! Cảm ơn cậu nhé, Joro-kun!"
"Không có gì ạ, dù sao thì tôi vẫn luôn được Kanemoto-san giúp đỡ mà."
"Vậy thì, đây đúng là 'đặc quyền' nhỉ! ...Thôi, chúng ta quay lại làm việc thôi nào! Hôm nay ở sảnh cũng khá rảnh, Joro-kun có thể giúp tôi rửa bát đũa trong bếp được không? Coi như tiện thể thăm dò luôn nhé!"
"Vâng. Cứ giao cho tôi."
Tôi thành thật nhận lòng tốt của Kanemoto-san và đi về phía bếp. Vừa đến nơi thì...
"À! Joro! Này này, ăn món xiên chiên Kushikatsu tớ làm đi!"
Himawari nở nụ cười rạng rỡ, bước đến với những bước chân đáng yêu, đưa cho tôi một xiên Kushikatsu.
Đây chính là 'cuộc thăm dò' mà Kanemoto-san đã nói. Nếu hỏi các thành viên đội Tsubaki sẽ họp ở đâu, thì không thể nào khác ngoài "Tiệm Xiên Chiên Kushikatsu Vui Vẻ" này. Và Himawari đang luyện làm Kushikatsu, tận dụng một góc bếp.
"Nhưng tớ đang trong giờ làm thêm mà..."
"Không sao đâu! Tớ đã cố gắng hết sức lận đó nha!"
Tôi chẳng hiểu cái gì là "không sao đâu" cả. Rõ ràng là Himawari chỉ muốn tôi ăn thôi mà.
"Joro. Hôm nay không bận lắm, ăn một chút cũng không sao đâu."
Nếu Tsubaki đã cho phép thì tôi đành ngoan ngoãn nghe theo vậy. Vậy thì, ăn thử ngay thôi nào!
"Ừm. Ngon đấy."
Himawari thật đáng ngạc nhiên, không ngờ em ấy lại nấu ăn ngon lành đến vậy.
"Tôi cũng nghĩ vậy. Món này đủ trình độ để bán ở quầy hàng rong rồi đấy."
"Hay quá! Vậy ăn thêm đi! Tớ sẽ làm thật nhiều!"
Tôi biết em ấy vui rồi, nhưng đừng có nhảy nhót lung tung trong bếp nữa chứ.
Nhưng Himawari lại là người phụ trách nấu nướng... Vai trò này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi cứ nghĩ người đảm nhiệm việc làm Kushikatsu cho đội Tsubaki phải là Cosmos, người giỏi nấu ăn chứ, nhưng có vẻ như Cosmos được trọng dụng vì khả năng quản lý hơn là tài nấu nướng, và cô ấy sẽ phụ trách kế toán cùng với đội trưởng đội bóng chày... Kutsuki-senpai.
Vì vậy, hiện tại cô ấy đang ở văn phòng để điều hành các thành viên khác và họp bàn chiến lược. À còn nữa, người phụ trách nấu nướng, ngoài Tsubaki và Himawari ra thì còn một người nữa...
"Khốn kiếp! Món Kushikatsu này không được! Còn chẳng thể sánh bằng một góc của Tsubaki nữa!"
Người bạn thân của tôi, San-chan, cũng được phân công vào vai trò đó. Trông cậu ấy đang giằng xé nội tâm dữ dội lắm... Không biết có ổn không nữa?
"Kushikatsu của San-chan cũng đủ ngon lắm mà."
"...Không, ăn vào là tôi biết ngay. Xiên chiên của tôi hơi cứng. Có lẽ là tôi đã chiên quá lửa... Phải làm sao cho nó mọng nước như Kushikatsu của Tsubaki mới được..."
"Nhưng cậu đã chiên đúng thời gian tôi nói mà... Chẳng lẽ nào, San-chan..."
"Ừ. Chính là cái 'chẳng lẽ nào' đó đấy!"
Này San-chan, cái nụ cười đầy kiêu ngạo đó là sao hả?
"Khả năng nhìn thấu khoảnh khắc chớp nhoáng, khi mà hương vị tuyệt hảo nhất được cô đọng, dù chỉ thay đổi nhỏ theo từng nguyên liệu... 'Lời chúc phúc của dầu'. Tôi định sẽ làm chủ nó!"
Cái gì mà tuyệt chiêu vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy người viết chữ "năng lực" (能力) mà lại đọc thành "sức mạnh" (力) trong đời thật đấy!
"Tôi mất khoảng năm năm để làm chủ nó đó."
"Năm năm ư... Được thôi, tôi sẽ làm được!"
"Hừm. San-chan sau này có thể trở thành một nghệ nhân Kushikatsu giỏi đấy nhỉ."
Bình tĩnh đi, San-chan. Cậu là một cầu thủ bóng chày, chứ không phải là một "nghệ nhân Kushikatsu" gì đó. Đừng có từng bước bị cuốn vào "thế giới của Tsubaki" như thế chứ.
"Này này, Joro! Tiếp theo cậu muốn ăn gì? Tớ sẽ làm thật nhiều cho cậu!"
"Thôi, ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến công việc, nên tớ dừng lại ở đây thôi."
"Hứ! Joro đúng là đồ keo kiệt!"
Kệ xác cô bé.
Nhưng mà, đội Tsubaki đúng là thuận lợi quá sức. ...Liệu Hiiragi và những người khác có ổn không nhỉ? Giờ này chắc họ đang tập trung ở "Tiệm Yakitori Sôi Động" để họp hành và luyện làm Yakitori rồi, nhưng... tôi vẫn thấy lo lắng...
"À đúng rồi, Joro. Tôi có một việc muốn nhờ cậu."
"Nhờ ư? Chuyện gì thế, Tsubaki?"
"Hôm nay không bận lắm, nên cậu có thể về sớm được không? Khoảng sáu giờ."
Đúng như Tsubaki nói, hôm nay do một số lý do mà quán vắng khách hơn hẳn mọi khi. Vì vậy, việc cho nhân viên về sớm là hợp lý, nhưng...
"...Không sao chứ? Vẫn còn khá lâu mới đến giờ tan ca thật mà..."
"Người đề nghị là tôi mà. Tôi muốn chiến đấu một cách công bằng và hết mình."
Tsubaki nở nụ cười tươi roi rói rồi nháy mắt. Không phải là Tsubaki đang coi thường đối thủ đâu... Hẳn là cô ấy nói thật lòng.
"Được rồi. Vậy thì tôi xin phép nhận ý tốt của cậu."
"Ừm. Cứ thế mà làm nhé."
"À. Cứ giao cho tôi. Vậy thì, sau khi rửa bát xong, tôi sẽ tranh thủ dọn dẹp luôn."
Sau đó, tôi làm việc đến sáu giờ chiều thì kết thúc ca làm thêm. Những ngày vắng khách như hôm nay mà cứ kéo dài thì tôi cũng lo lắng cho việc kinh doanh của quán, nhưng Tsubaki nói "hai tuần nữa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ", nên tôi đành tin lời cô ấy vậy.
Vậy thì, tôi sẽ lấy đồ ở văn phòng rồi đến "Tiệm Yakitori Sôi Động"...
"Ừm! Thiết kế đẹp lắm, Asunaro-san! Với tờ rơi này, chắc chắn sẽ thu hút được khách hàng!"
"Phải không phải không? Đây là một tác phẩm để đời của tôi đấy!"
À, phải rồi. Cosmos và nhóm cô ấy đang họp ở văn phòng mà. Họ đang cười vui vẻ khi nhìn tờ rơi Asunaro làm để phát ở hội thao. Đội của mình thì sao đây? Vẫn chưa quyết định được bất cứ thứ gì cả...
"Tuyệt vời thật đấy. Với cái này thì có lẽ tôi nên bàn với Yamada để nhờ Asunaro-san... à không, nhờ cả hội báo chí làm tờ rơi cho Lễ hội Ryōran sắp tới..."
À tiện thể, Yamada là người phụ trách kế toán. Cũng không quan trọng lắm, nên tôi giới thiệu sơ qua thôi. Yamada-san, nhân vật quần chúng. Hết.
"Ôi? Không phải Joro đó sao! Nhìn xem, tờ rơi này! Tôi đã làm đó! Thấy thế nào? Tuyệt vời đúng không!"
Cả Himawari lẫn Asunaro, sao ai cũng muốn tôi xác nhận như vậy chứ, đâu cần thiết đến thế đâu.
"À ừm... Ờ. Tôi thấy nó cực kỳ tốt đấy."
Mặc dù có liệt kê chi tiết thực đơn và giá cả, nhưng nó được sắp xếp gọn gàng, dễ nhìn và dễ hiểu. Cả hình ảnh món Kushikatsu được làm nổi bật trên toàn trang cũng trông ngon chảy nước miếng nữa... Giá mà họ cũng làm cho bên mình một bản nhỉ.
"Tuyệt quá rồi! Được Joro công nhận rồi!"
"Lời tôi nói có khi chẳng đáng tin đâu nhé?"
"Không sao cả, miễn là tôi thấy vui là được rồi!"
Asunaro tung tăng vui vẻ, mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo nhịp. Trông cô ấy đáng yêu thật, nhưng nghĩ đến việc họ đang dồn ép chúng tôi một cách chắc chắn, tôi lại thấy rùng mình. Nếu cứ ở đây thêm nữa, chắc tôi sẽ phát sầu mất, chi bằng rút lui sớm thì hơn.
"Vậy thì, tôi đi đây..."
"Á! Joro-kun! Cậu có thể nói chuyện với tôi một lát được không..."
Dừng lại đi, Cosmos. Nghe Himawari và Asunaro khoe thành quả đã đủ làm tôi suy sụp lắm rồi. Nếu cậu cũng thêm thành quả của mình vào nữa thì tinh thần tôi sẽ tan nát.
"Không, tôi có hẹn với những người khác rồi..."
"Vậ, vậy à? ...Tôi hiểu rồi. Vậy thì... Joro-kun cũng cố gắng... nhé."
"...Vâng. Cảm ơn cô."
Đừng có ra cái giọng buồn bã như vậy rồi vô thức níu kéo tôi như thế chứ. Tuy tôi đâu có làm gì sai trái đâu, nhưng... vẫn thấy tội lỗi quá. Thật ra, nói chuyện một lát cũng được mà—
"Haizz... Tôi muốn hỏi lịch của Joro-kun để xem khi nào cậu có thể đến chào bố mẹ tôi nữa chứ~"
CHẠY THOÁT THÂN HẾT SỨC CÓ THỂ ĐI!! Con nhỏ này, sao mày lại nghĩ mình đã thắng rồi hả!? Thề là sẽ không bao giờ thua đâu!
※
Tôi rời khỏi quán, đi bộ khoảng mười lăm phút qua khu phố mua sắm. Dần dần, những đám đông bắt đầu xuất hiện. Đó là hàng người đang xếp hàng tại "Tiệm Yakitori Sôi Động".
Có thể hơi bất ngờ, nhưng đây chính là tài năng làm Yakitori của Hiiragi. Tất nhiên, cũng có lý do là quán mới mở, nhưng nếu vị không ngon thì khách cũng chẳng đến đâu. Đã có lác đác khách quen quay lại rồi đó, đúng là tài tình thật.
Nhân tiện, đây cũng là "lý do nào đó" khiến "Tiệm Xiên Chiên Kushikatsu Vui Vẻ" hôm nay vắng khách hơn mọi khi. Một tiệm Yakitori mới mở ngay trong cùng khu phố mua sắm. Khách hàng đã bị họ giành mất sạch sẽ rồi.
Đáng lẽ ra thì phải lo lắng hơn nhiều, nhưng Tsubaki lại rất bình tĩnh dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, rằng "Lúc ở cửa hàng chính cũng từng xảy ra chuyện tương tự". Cô ấy bảo lượng khách tạm thời sẽ giảm, nhưng cuối cùng sẽ trở lại bình thường nên không sao cả.
Không chỉ các cửa hàng, mà tôi cũng không thể không mong rằng hai cô con gái cũng có thể tạo nên một trận đấu hấp dẫn như vậy, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào chúng tôi trong thời gian tới.
Vì vậy, thay vì đi vào từ phía trước với hàng dài người xếp hàng, tôi đi vào từ cửa sau. Và khi tôi tiến thẳng đến văn phòng thì...
"Ra vậy! Nếu dán băng dính dưới đất để phòng khi đông khách, thì sẽ dễ dàng sắp xếp hàng đợi hơn nhỉ! Sumireko-chan, ý hay quá đi!"
"Vâng. Ngoài ra, tiền thối cũng vậy, thay vì thối từng ít một tùy theo số tiền khách đưa, nếu chuẩn bị sẵn một vài bộ tiền lẻ thì tôi nghĩ sẽ tăng được tốc độ giao dịch, Sakurabara-senpai."
Hai người này, trước đây từng có chút rắc rối với nhau, nhưng chắc giờ họ chẳng còn bận tâm nữa. Cái sự nhanh nhạy trong việc gạt bỏ chuyện cũ đó, đúng là điểm tuyệt vời của con gái. Còn con trai ấy à, một khi đã cãi nhau là cứ kéo dài mãi thôi...
"Vậy thì, ngày mai mình sẽ thử thực hành trong buổi diễn tập nhé! À, nhưng mà, nếu tự ý dán băng dính thì có bị mắng không nhỉ?"
Tuy nhiên, quả nhiên là Trường Trung học Gladiolus, một ngôi trường nổi tiếng với những câu chuyện tình cảm hài hước kinh điển. Ai mà ngờ bộ đồ thể dục lại là quần đùi ôm sát chứ. Cherry đang từng bước tiến vào cái 'ô' gợi cảm rồi đấy.
"Chuyện đó thì cứ hỏi anh trai của Hiiragi xem sao. Biết đâu còn có những điều cấm kỵ khác mà chúng ta không biết thì sao."
"Đúng rồi nhỉ! Vậy thì, tiếp theo là... À! Joro-kun! Cậu đến sớm hơn dự kiến đấy!"
"Ồ, Joro-kun. Cậu đã xong việc làm thêm rồi sao?"
"Ừ. Hôm nay rảnh rỗi nên tôi được về sớm. ...Còn những thành viên khác đâu rồi?"
"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu nha!"
Và đúng lúc tôi hỏi thì giọng nói tràn đầy năng lượng của Hiiragi vang lên. Cô bé hăm hở bước vào văn phòng. Phía sau còn có Sazanka và Fuu-chan nữa.
「À... ừm, tôi làm thử rồi, nếu không ngon thì xin lỗi nha...」
「...Tôi vẫn còn non tay quá...」
Sazanka hơi ngại ngùng, Fu-chan thì cứ ủ dột, chắc là tại món yakitori trên cái đĩa to đùng Hiiragi mang đến mà ra.
「Cái này là của Sazanka-chan làm, còn cái này là của Fu-chan làm đó! Pansy-chan, Cherry-chan!」
Ủa? Cách Hiiragi gọi mọi người thay đổi rồi sao?
Chắc là trong lúc mình không có ở đây thì họ đã thân nhau rồi, nhưng đây là một tiến bộ hơi bất ngờ đấy.
「Ồ ồ! Nhìn cái nào cũng ngon tuyệt luôn đó!」
「Pansy-chan! Tớ đã dạy hai bạn ấy rất tử tế đó!」
「Ừ. Giỏi lắm, Hiiragi.」
「Phư phư~! Khen tớ nữa đi mà~!」
...Tốt quá rồi, Hiiragi.
Lần này không phải hiểu lầm đâu, mà là thật lòng Pansy xem cậu là bạn đấy.
Bởi vì cô ấy gọi cậu bằng biệt danh chứ không phải họ mà.
Nhìn từ một bên thì cứ như có thêm thú cưng mới vậy... thôi kệ.
Vậy thì, mình cũng ngồi xuống nếm thử yakitori thôi.
Ừm, cạnh Pansy... thì Cherry với Hiiragi ngồi rồi, vậy mình ngồi giữa Sazanka và Fu-chan đối diện vậy. Vừa ngồi vừa cẩn thận không bị chọc ghẹo.
「Á! Này anh, anh ngồi đâu thế hả!?」
「Ơ, tại có mỗi chỗ này trống thôi mà...」
「C... cẩn thận đó! Chỗ này chật lắm, tay mình sẽ chạm vào nhau đó!」
「À, xin lỗi... Tôi sẽ ngồi xa ra mà...」
「Ai bảo anh ngồi xa ra đâu! Đ... được thôi! Tôi chịu đựng cho! Đặc biệt đấy nhé!」
Không, gần mà. Đâu cần cố tình xích lại, vốn dĩ đã đủ gần rồi còn gì.
「Ehehe. ...Tuyệt!」
Nghe này, Sazanka-san. Em là gu của tôi đấy. Thêm vào đó, mùi dầu gội sang chảnh thoang thoảng cùng với nụ cười hớn hở của em... chết tôi rồi, cái này nguy hiểm quá.
「Tôi thật vô dụng...」
Trái ngược với Sazanka đang vui vẻ, Fu-chan lại đang chìm sâu trong nỗi thất vọng.
Bộ làm yakitori tệ đến thế sao?
Fu-chan vốn dĩ là người làm gì cũng chuẩn chỉ, đâu ra đấy vậy mà... Thôi, cứ thử ăn xem sao. ...Rồi. Cắn một miếng.
「Ưm! Ngon tuyệt luôn đó!」
「Đúng rồi. Của Sazanka cũng như của Tokumasa-kun, tôi nghĩ là đủ ngon để bán rồi.」
「Tôi cũng đồng ý. Cả hai đều ngon.」
「Th... thật sao!? N... nếu đã nói đến mức đó thì tôi đành chịu thôi! Nè, ăn thêm đi!」
「Ưm... ưm. Dừng... dừng lại đi, tôi no rồi mà.」
Sazanka-san, đừng có dí cây yakitori vào miệng tôi như thế chứ.
「Không, yakitori thế này thì không được rồi... Chẳng thể nào sánh bằng của Motoki...」
Hóa ra Fu-chan, người luôn quá nghiêm khắc với bản thân, lại lấy Hiiragi làm tiêu chuẩn đánh giá hương vị.
Bởi vậy nên cậu ta mới buồn bã đến thế này sao.
「Yakitori của Fu-chan cũng ngon lắm mà!」
「...Không, ăn vào là tôi biết ngay. Món yakitori của tôi hơi khô. Có lẽ là do nướng quá lửa... Nó phải mọng nước hơn nữa, như yakitori của Motoki mới được...」
「Nhưng tớ đã nướng đúng thời gian cậu nói mà... chẳng lẽ nào, Fu-chan...」
「Ừm. Chính là cái 'chẳng lẽ nào' đó đấy.」
Này Fu-chan. Cái nụ cười tự mãn đó là sao vậy?
Mà cái kiểu đối đáp này... hình như vừa rồi cũng thấy ở đâu đó rồi thì phải...
「Cái năng lực nhận biết khoảnh khắc vàng ngọc khi hương vị tinh túy nhất được chắt lọc, dù chỉ khác biệt đôi chút tùy theo nguyên liệu... 'Ân huệ của Lửa'. Tôi định sẽ lĩnh hội thứ đó.」
Này, lại có thêm cái chiêu thức kì quặc nào nữa xuất hiện rồi.
「Để lĩnh hội thứ đó, tớ đã mất năm năm đó.」
「Năm năm sao... Thật đáng để lĩnh hội...」
「Hừm. Fu-chan sau này sẽ trở thành một 'kê thần' giỏi đó.」
Bình tĩnh lại đi, Fu-chan.
Cậu là cầu thủ bóng chày chứ không phải 'kê thần' gì hết.
Đừng có từng chút một bị nuốt chửng vào thế giới của Hiiragi như thế chứ.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại. Nhìn tình hình đến giờ thì đội mình cũng coi như tương đối thuận lợi.
Về món yakitori, đúng là của Hiiragi làm có hương vị nổi trội hơn hẳn một bậc, nhưng yakitori của Sazanka và Fu-chan làm cũng đủ ngon rồi.
Nếu so sánh với kushi-katsu và đánh giá về mức độ hương vị thì: bậc thầy là Tsubaki, Hiiragi. Bậc cao cấp là San-chan, Himawari, Fu-chan, Sazanka. Nói tóm lại, về khoản này thì cả hai đội không có gì khác biệt cả.
Mặc dù hơi bị chậm chân khoản tờ rơi, nhưng cái chiêu Pansy và Cherry nghĩ ra để tăng tốc độ xoay vòng khách ấy, bên đội Tsubaki làm gì có nghe đến.
Cứ đà này thì, không chừng chúng ta có thể tạo ra một trận đấu ngang tài ngang sức──
「Hàa~! Hôm nay tớ đã cố gắng hết sức rồi đó! Để tự thưởng cho mình, ngày mai tớ sẽ nghỉ ngơi thật thoải mái!」
Ngày mai là buổi diễn tập đó, Hiiragi-san.
Làm ơn đấy, ít ra cũng phải có ý thức rằng mình là trụ cột chứ...
「Hiiragi, ngày mai là buổi diễn tập. Cậu mà nghỉ thì chúng tớ sẽ gặp rắc rối lớn đấy.」
「Ặc! Pansy-chan... cậu thật sự muốn làm vậy sao? Đông người lắm đó...」
Khó chịu đến mức cô bé vô thức trở về với giọng điệu ban đầu.
「Không sao đâu, Hiiragi-cchi! Nè, hôm qua cậu còn sợ tụi tớ vậy mà giờ cũng thân rồi đó thôi, cứ làm vậy với mấy vị khách sắp tới là được! Dễ ợt à!」
「Nhưng mà Cherry-chan là một người không đáng sợ đâu! Cậu ấy còn từng hớt ha hớt hải quay về trường vì quên đồ, rồi sau khi chạy về đến nhà thì thở hổn hển làm ướt sũng bộ đồng phục lúc uống cola...!」
Họ đang xây dựng tình bạn bằng một phương pháp khá là 'độc đáo' đấy nhỉ...
Bởi vậy nên hôm qua Cherry mới mặc đồ thể dục sao.
「Hôm n-nay là chuyện ngẫu nhiên thôi mà! Tớ bình thường đáng tin cậy hơn nhiều đó!」
「Đúng vậy. Cherry-san của hôm nay so với bình thường thì quả thật đã điềm tĩnh hơn rất nhiều rồi.」
「Fu-chan! Im lặng đi!」
「...Ưm. Xin lỗi.」
Mấy cái chuyện hậu đậu thường ngày của Cherry rốt cuộc là đến mức nào nhỉ?
Lần trước khi cô ấy đi giúp việc cho hội học sinh của Đường Xương Bồ cũng đã làm mấy trò hậu đậu kinh khủng rồi, lẽ nào lại có chuyện hậu đậu còn tệ hơn cả cái đó sao?
「Tóm lại! Buổi diễn tập ngày mai, Hiiragi-cchi bắt buộc phải tham gia! Sazanka-cchi và Fu-chan chỉ làm yakitori khi nào Hiiragi-cchi rời khỏi quầy hàng mà thôi!」
「Uê ê ê ê! V-vậy thì, tớ muốn có một chỗ nào đó ở phía sau để tớ có thể nấp vào làm yakitori! Không thì tớ chết mất! Làm yakitori trước mặt người lạ đáng sợ lắm!」
「Không được! Cho người ta thấy cảnh cậu làm yakitori cũng là một phần quan trọng của màn trình diễn đó! Cho nên, phải chịu đựng mà làm ở phía trước cửa hàng! Nghe rõ chưa!?」
「A. Tớ biết rồi... Mấy người ở cửa hàng khác ngoài Tsubaki cũng làm vậy mà... tớ sẽ cố gắng...」
Bị thái độ cứng rắn của Pansy áp đảo, Hiiragi ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng dường như nỗi sợ hãi vẫn chưa tan biến hết, cô bé cứ run rẩy bám chặt lấy cánh tay Pansy.
「Không sao đâu, Hiiragi. Bọn tớ sẽ ở cạnh cậu mà, sẽ không đáng sợ đâu.」
「Pansy-chan...」
「Hơn nữa, cậu muốn thắng Tsubaki đúng không?」
「...! Đúng rồi! Tớ muốn thắng Tsubaki!」
Pansy khéo léo dùng Tsubaki làm mồi nhử, kích thích được tinh thần của Hiiragi rồi đó.
「Được rồi! Việc tốt thì phải làm ngay! Vậy thì, Joro! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu!」
Nhờ vả ư? Mà thôi, bản thân cô bé đã có động lực rồi, dù có là một lời đề nghị hơi quá đáng thì...
「Tớ muốn cậu không nói không rằng, cứ thế mà đánh lén mấy vị khách có khả năng sẽ đến vào ngày mai!」
「Làm gì có chuyện đó chứ! Sao cô cứ lần nào cũng vượt quá giới hạn chịu đựng thế hả!」
Buổi diễn tập ngày mai, tôi chỉ thấy sự lo lắng chất chồng mà thôi...
※
──Ngày hôm sau.
Cuối cùng, sáng thứ Bảy, chỉ còn một tuần nữa là đến Hội thao.
Hôm nay là ngày diễn tập chuẩn bị cho Hội thao sắp tới.
Đến 7 giờ 30 phút sáng, khi tôi đến trước tiệm 'Yakitori Năng Động', Pansy, Sazanka, Hiiragi và Fu-chan đã có mặt ở đó rồi. Mình đã đến trước tận ba mươi phút so với giờ hẹn vậy mà...
「A! Joro, chào buổi sáng đó!」
Thấy tôi, Hiiragi vẫy vẫy tay đầy phấn khích.
Chắc là vì trời còn sớm, khu phố mua sắm vắng vẻ, ít người nên cô bé đã khoác lên mình bộ đồng phục tiệm yakitori, trông tràn đầy khí thế.
Các thành viên khác, kể cả tôi, đều mặc thường phục thoải mái, dễ vận động và không ngại bị dính bẩn.
「À, chào buổi sáng Hiiragi. ...Cherry-san vẫn chưa đến nhỉ?」
「Người đó, nếu không có chuyện gì thì sẽ xuất hiện trước giờ hẹn mười phút.」
「Ồ, ừ. Ra vậy... Cảm ơn, Fu-chan.」
Nếu không có chuyện gì xảy ra... nhỉ.
Sao cứ cái gì liên quan đến Cherry là lại có một ý nghĩa khác vậy nhỉ?
「Hôm nay chúng ta cùng cố gắng nhé, Joro-kun.」
Pansy nắm chặt hai tay, thể hiện sự quyết tâm, trông thật đáng tin cậy... nhưng mà, hôm nay cũng lại là cặp tóc tết và kính nữa sao... Đã là thứ Bảy rồi, mà mấy người ở đây đều biết bí mật của cô rồi còn gì, cứ để kiểu kia cũng được mà...
「...Tôi đang có tâm trạng muốn than phiền một chút, cô có hiểu không đấy?」
「Tôi hiểu chứ. Trong buổi tập hôm nay, mọi người sẽ luyện tập vai trò của mình, nên anh thấy buồn vì có ít thời gian ở cùng tôi đúng không? Thật là một đứa hay nhõng nhẽo mà...」
「Tuyệt thật, lý do chẳng liên quan chút nào, phát ớn.」
Đừng có uốn éo như thế, gớm chết.
「Nói cách khác, anh đang có ý định ve vãn tôi ngay lúc này đúng không? Thật là một người thấp kém mà...」
「Tôi đã bảo là không phải thế rồi còn gì! Tôi không hề muốn ve vãn cô chút nào hết!」
「Nếu anh cứ giận dỗi mãi như vậy, số tế bào não vốn đã ít ỏi của anh sẽ chết hết đó nha?」
Thật tình, tôi ghét cay ghét đắng cái lưỡi độc địa thừa thãi của cô ta!
Sao sáng sớm ra mà mình đã phải tích tụ nhiều stress thế này chứ?
「Hộc hộc... X-xin chào! Mọi người nhanh thật! Ch-chào buổi sáng đó!」
Ba mươi lăm phút sau, Cherry xuất hiện với nụ cười có phần ngượng nghịu, trễ hẹn năm phút.
Mặc dù là trễ hẹn trong giới hạn cho phép, nhưng rốt cuộc thì vì sao lại trễ chứ...
「Á chà! Bữa sáng của tớ là cá nhiều xương dăm nên vậy đó! Bỏ lỡ mất một chuyến tàu rồi!」
Lý do đúng là quá độc đáo.
「...Vẫn còn đỡ hơn món sườn nướng lúc trước...」
Sáng ra mà đã ăn bữa tối cao cấp rồi đó.
Tôi hơi tò mò về bữa sáng của nhà Cherry.
「Nhưng mà tớ sẽ bù lại phần bị trễ từ bây giờ! Nè nè, mọi người! Tớ nghĩ ra một ý tưởng hay để thu hút khách rồi đó!」
「Ồ, ý tưởng gì thế?」
「Phư phư phư! Joro-cchi, may mà cậu đã hỏi đó!」
Không hỏi thì làm sao câu chuyện tiếp tục được.
「Chà chààa~! Mặc cái này vào là chuẩn không cần chỉnh luôn đó!」
Vừa nói, Cherry vừa hớn hở lôi ra một bộ trang phục hầu gái mà cô ấy đã chuẩn bị từ đợt khủng hoảng đóng cửa thư viện... nhưng mà, nó lại khác với bộ trước. ...Sao mà hở hang quá vậy.
Phần ngực thì mở toang, còn chiều dài váy thì ngắn cũn cỡn.
Về phần mình thì tôi rất muốn ai đó mặc nó, nhưng mà chẳng phải nó khá là xấu hổ sao?
「Mặc cái này vào thì khách khứa chắc chắn sẽ ùn ùn kéo đến! Tớ mang tổng cộng hai bộ, nên là hai người ngoài tớ ra...」
「Á, tôi sẽ không mặc mấy bộ đồ đó đâu! Xấu hổ lắm!」
「Tôi cũng không thích.」
「Kh-không được đâu! Mấy bộ đồ đó, xấu hổ lắm!」
Đương nhiên, một loạt lời phàn nàn từ các cô gái bay tới tấp.
Tiện thể, Cherry cũng có vẻ không muốn mặc nên đã tinh ranh loại mình ra khỏi danh sách.
「Tôi và Joro thì không vừa size đâu.」
Không cần tính bọn tôi vào đâu. Bọn tôi mà mặc mấy bộ đồ này thì thành chuyện lớn đó.
「Êy~, mọi người không muốn thắng Tsubaki-cchi sao~? Tớ thì đã làm là nhất định phải thắng rồi~. Ư ssi ssi ssi!」
「C-cũng có thể là vậy nhưng mà, cái bộ dạng đó, tôi...」
「Nếu là Sazanka-cchi thì chắc chắn sẽ rất hợp đó! Hơn nữa, Joro-cchi cũng muốn thấy Sazanka-cchi mặc mà~」
Cherry. Đừng có tự nhiên lôi tôi vào chứ...
「Á, anh! Anh có ý gì thế hả!?」
「Tôi có nói gì đâu chứ! Bộ dạng đó thì muốn nhìn làm gì...」
「Tại sao lại không muốn nhìn!?」
「Xin lỗi.」
Thật là vô lý một cách tàn nhẫn.
「Sakurabara-senpai, tôi muốn xác nhận lại một chút...」
「Ừm~. Gì thế, Sumireko-cchi?」
「Nếu chị thật sự muốn thắng, vậy thì nếu chúng tôi có lý do nào đó mà không ai có thể mặc cái đó được, tôi có thể hiểu là chị sẽ là người đầu tiên tự nguyện mặc nó đúng không?」
「Đương nhiên rồi! Mà, nếu có cái lý do đó thì tớ sẽ làm thôi~!」
À, lần này Cherry tiêu rồi.
Không hiểu sao cô bé này lại nghĩ mình có thể thắng Pansy trong một cuộc cãi vã bằng lời nói nhỉ.
「Trong Hội thao chính thức, học sinh trường Trung học Nishi Kitsuta chúng ta không chỉ trông coi gian hàng mà còn phải tham gia các môn thi đấu của Hội thao. Lúc đó, chúng ta đương nhiên sẽ mặc đồ thể dục, nên có lẽ ở quầy hàng cũng sẽ mặc trang phục tương tự.」
「...Á!」
Cái lý do ấy hợp tình hợp lý quá chừng, đúng là vậy rồi. Hội thao tổ chức vào thứ Bảy, nên Fu-chan và Cherry của trường Trung học Hoa Thược Dược cũng có thể đến giúp đỡ, nhưng họ sẽ không tham gia bất kỳ môn thi đấu nào. Còn chúng tôi thì có.
“Vậ, vậy thì, lúc nào không thi đấu thì thay đồ…”
“Với số người eo hẹp thế này, cậu nghĩ bọn tớ còn thời gian rảnh rỗi mà làm mấy chuyện đó sao?”
“Na, na ná là không có rồi...”
“Tóm lại, bọn tớ có lý do riêng, nên không ai có thể mặc bộ đó cả.”
“Ô, ôi, vậy thì chịu rồi còn gì! Thôi, chuyện này bỏ qua nha –”
“Cậu muốn thắng bằng mọi giá đúng không?”
“Ưm! Đú, đúng là vậy rồi chứ...”
“Vậy thì, quyết định thế nhé.”
“...Biết rồi chứ...”
Và rồi, kết quả là Cherry phải đơn độc mặc bộ hầu gái hở hang ấy thôi.
May mắn quá rồi còn gì, tha hồ mà phô diễn sắc đẹp chứ. Chúc mừng nha. Và cảm ơn cậu nhiều.
“Fu, Fu-chan! Ấy, vẫn còn một bộ nữa kìa, nếu được thì cậu mặc chung với tớ nhé...”
“Kích cỡ không hợp nên khó lắm ạ.”
Lòng tôi chất chứa bao điều muốn hỏi về cái tinh thần thép kia của cô ấy, nếu mà đúng cỡ thì cô ấy sẽ mặc thật sao?
“Ưm... Thế này thì, phải làm sao đó dỗ ngọt được Sasanqua-chan để đến ngày hôm đó...”
“Tớ, tớ không mặc đâu nha! Tớ tuyệt đối không mặc đâu!”
Cherry dường như vẫn đang ấp ủ âm mưu gì đó... Ừm, tôi ủng hộ cậu đó.
Cố lên, Cherry. ...Thật sự cố lên nha!
“Thế thì, mọi người đã tập trung đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi nào. ...Hiiragi, cậu ổn chứ?”
“Ổ, ổn mà! Tớ sẽ cố gắng đó!”
Hơi run rẩy một chút, nhưng... vẫn chưa có nhiều người nên chắc là ổn nhỉ.
Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Pansy, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mở gian hàng.
※
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng. Chúng tôi đã dựng gian hàng tại một góc phố thương mại.
Quả thực, việc học sinh tự mình mở gian hàng là khá nguy hiểm, nên chúng tôi có phụ huynh đi cùng. Anh trai của Hiiragi đang đứng cách đó không xa, nước mắt ngắn dài vì xúc động khi thấy em gái mình kết bạn được với nhiều người.
“Phù. Vậy là cũng ra dáng rồi nhỉ, Pansy!”
“Ừm, Sasanqua. Mất thời gian hơn dự kiến nên chúng ta phải nhớ kỹ các bước thiết lập trước ngày diễn ra.”
Đúng như hai cô gái nói, việc dựng gian hàng thật sự rất vất vả.
Gian hàng này khó lắp ráp hơn tôi nghĩ nhiều.
Chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ cho thấy buổi diễn tập này đáng giá thế nào rồi.
“Vậy thì, chúng ta sẽ bố trí đúng như kế hoạch. Ban đầu, tớ và Jooro-kun sẽ phụ trách quầy thanh toán. Hiiragi và Sasanqua sẽ nấu nướng, còn Sakura-senpai và Tokushou-kun sẽ tiếp khách nhé.”
“Ưưư! Có liều thì liều tới bến luôn chứ! Cứ thế mà làm thôi!”
Trong khi tất cả mọi người đều gật đầu, thì người đỏ mặt hét lớn chính là Cherry.
Trong khi các thành viên khác đều mặc đồ thoải mái, không ngại bị bẩn, thì riêng cô nàng hầu gái với bộ đồ hở hang kia lại có một sự hiện diện nổi bật đến lạ.
Nhìn cô ấy như vậy, tôi thầm nghĩ đúng là được nước nhờ nghề mà, nhưng việc tôi vẫn giữ được bình tĩnh có lẽ là do yếu tố lớn nhất: đó không phải là Usachan. Giá mà có đôi tai thỏ nữa thì...
“Sa, Sasanqua-chan! Ta đang cổ vũ cho ngươi đó, cố lên nha!”
“Này Hiiragi! Cậu làm gì mà núp lùm thế hả! Cậu mới là người nướng chính, còn tớ chỉ hỗ trợ đóng hộp thôi mà!”
Khi số người dần tăng lên, Hiiragi ở khu vực bếp nướng đã sắp chạm tới giới hạn chịu đựng, toàn thân run lẩy bẩy như muốn bỏ chạy ngay lập tức. May là cô ấy vẫn giữ được giọng điệu bình thường nên chắc vẫn ổn.
Phó thác cho cậu đó, Sasanqua...
“Thế thì, khi nào có vài xiên yakitori nướng xong thì gọi khách nhé, cậu nhớ ra hiệu đó nha! Fu-chan thì cố gắng gọi các bạn gái nhé!”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Trước cửa hàng, Cherry và Fu-chan cũng đã sẵn sàng để thu hút khách hàng.
Cho đến giờ, mọi việc có vẻ suôn sẻ...
“Pansy, theo nhận định của cậu, cuộc chiến ngày hôm đó sẽ thế nào?”
Tôi hỏi Pansy bằng giọng thật nhỏ để Hiiragi không nghe thấy.
Cô ấy hơi nghiêng người lại gần và cũng thì thầm vào tai tôi.
Mùi hương thanh mát dịu nhẹ của Pansy khẽ thoảng qua mũi tôi.
“Ừm. Tớ nghĩ mấu chốt là ở giai đoạn đầu.”
“Là sao cơ?”
“Khách càng đông, Hiiragi sẽ càng không thể ‘vận hành’ nổi. Vì vậy, ngay cả trong buổi diễn tập hôm nay, chúng ta cũng nên yêu cầu cô bé nướng càng nhiều xiên yakitori càng tốt khi khách còn ít, và khi khách bắt đầu đông lên thì nên đổi người với Tokushou-kun.”
“Ra vậy. Đúng là như thế thật.”
Bây giờ còn sớm nên ít người, nhưng tầm giữa trưa, phố thương mại sẽ rất đông khách.
Nghĩa là, nếu khách đổ xô đến gian hàng, chúng ta sẽ cho Hiiragi tạm nghỉ.
“Nhưng, nếu đột ngột đổi từ Hiiragi sang Fu-chan và Sasanqua thì hương vị...”
“Không sao đâu. Để chuẩn bị cho tình huống đó, Hiiragi đã chuẩn bị sẵn những xiên thịt nướng chỉ cần đặt lên bếp từ tối qua rồi, chúng nằm trong thùng carton kia kìa. Tuy cách nướng có thể tạo ra sự khác biệt, nhưng sản phẩm vẫn đủ tiêu chuẩn để bán.”
Nói rồi, Pansy chỉ tay vào những thùng carton chất chồng phía sau gian hàng.
Vậy là đã tính toán kỹ lưỡng đến mức đó rồi sao.
Nói sao nhỉ, lần này Pansy đúng là đã “cõng trên lưng” mọi thứ cho tôi...
“Ồ. Không ngờ lại mở gian hàng thật kìa.”
Đúng lúc đó, một cô gái xuất hiện trước gian hàng của chúng tôi. Đó là Tsubaki trong bộ thường phục.
“Tsubaki... sao cậu lại ở đây?”
Cùng phố thương mại nên việc cô ấy ở đây cũng không có gì lạ, nhưng cái giọng điệu cứ như thể cô ấy đã định đến đây từ đầu rồi thì phải...
“Hôm qua, tớ nghe Pansy nói là sẽ diễn tập hội thao mà.”
Pansy đã nói với cô ấy sao.
Mà thôi, việc này cũng chẳng phải bí mật gì đáng ngại.
“Tsu, Tsubaki! Ngươi đến đây làm gì vậy hả!? Chẳng lẽ là đến gặp ta...?”
“Làm gì có chuyện đó. Tớ chỉ đến xem thôi.”
“Nghĩa là, ngươi đang sợ hãi ta sao. Khà khà khà...”
Cái người này, lại cùng một người với cái đứa nãy giờ sợ hãi co rúm vì việc mở hàng đó sao?
“Nói đúng hơn thì, tớ đang cảnh giác Jooro và Pansy đấy. Không ngờ hai người lại thêm Fu-chan và Cherry-san vào đội hình.”
“Phụt. Dưới tay ta, chuyện đó dễ như trở bàn tay thôi!”
Đúng rồi đó. Cậu có làm gì đâu.
Là tôi đây này, tôi. Người mời hai người họ đấy.
“Tsubaki à, nếu muốn nhận thua thì bây giờ là lúc tốt nhất đó. Nếu bây giờ ngươi thành thật nhận thua thì... ta sẽ không cần phải nướng thịt trước mặt mọi người nữa! Xin ngươi đó! Hãy nhận thua đi!”
Này, cái vế sau!
“Làm gì có chuyện nhận thua. Tớ đã nói từ trước rồi mà? Tớ ghét những kẻ cứ dựa dẫm vào người khác, không tự mình giải quyết vấn đề, và tớ cũng sẽ không thua đâu.”
“Grừ grừ grừ... Vô ích thôi mà...!”
Người đang chống đối vô ích ấy, là cậu đó nha?
“Sasanqua-chan! Thịt nướng xong rồi đó! Đóng hộp giúp ta nha!”
“Á! Biết rồi mà...! Đừng có giục tớ vậy chứ!”
Thôi được rồi, bây giờ thì cứ cảm ơn sự xuất hiện của Tsubaki trước đã.
Hiiragi như được Tsubaki khích lệ, khí thế hừng hực hẳn lên.
Có lẽ Pansy đã nhắm vào điều này nên mới báo cho Tsubaki biết về buổi diễn tập hôm nay.
“Cậu... cảm ơn cậu đã đến nhé, Tsubaki.”
“Ừm. Với lại, tiện đây cho tớ một xiên được không? Tớ sẽ trả tiền đàng hoàng.”
“Cảm ơn. Ba trăm yên nhé.”
“Đây, đây là hàng của cậu.”
Tôi đưa cho Tsubaki gói yakitori có năm xiên, còn Pansy nhận tiền.
Hiiragi đang lườm Tsubaki với vẻ mặt kinh khủng, nhưng hoàn toàn bị ngó lơ.
“Sasanqua-chan! Ta vẫn còn nướng được nhiều lắm đó! Cứ thế mà nướng tới thôi!”
“Đạ! Biết rồi mà! Nói chung là, dù có vội đến mấy thì một lần cũng chỉ nướng được số lượng... Á, nhanh thế! Hiiragi, cậu có thể nướng thịt điêu luyện như vậy sao!?”
“Đương nhiên rồi! Ta sẽ cố gắng đó!”
Bây giờ Hiiragi đang hừng hực khí thế, nhưng... mong là như vậy. Cầu trời cho cô bé giữ được phong độ càng lâu càng tốt...
“Thôi, tớ có việc ở cửa hàng nên phải đi đây. Tạm biệt nhé.”
“Ừm, gặp lại cậu sau nhé, Tsubaki.”
※
—Một tiếng sau.
Mười một giờ ba mươi phút sáng, phố thương mại đã đông đúc lên rất nhiều, số người ghé gian hàng cũng tăng lên.
Hiện tại, mọi việc đang rất thuận lợi. Việc có gian hàng xuất hiện trên phố thương mại... vốn không phải là chuyện lạ, nhưng khi thêm yếu tố ‘có học sinh’ thì lại thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Nếu buổi chính thức cũng thuận lợi như vầy thì... thấy rồi! Tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi... cái harem hợp pháp đang lấy đà, chuẩn bị lao tới chỗ tôi đây này!
“Ồ ~. Mấy đứa mở gian hàng để diễn tập cho hội thao à! Con trai nhà cô với con gái của đối tác làm ăn cũng học ở trường Nishikitsuta đấy!”
Cứ như vậy, đôi khi khách hàng cũng bắt chuyện.
Tất cả mọi người đều được bắt chuyện, nhưng người được nói chuyện nhiều nhất chắc chắn là Cherry, người đang sắp xếp hàng và rao hàng ở phía trước gian hàng. Mà thôi, cái trang phục của cô ấy cũng đặc biệt mà.
Ngoài ra, cũng không có khách hàng kỳ lạ nào ghé qua nên vẫn ổn, nhưng vấn đề là...
“Oa. Còn trẻ vậy mà đã nướng được thịt nướng ngon lành thế này, thật đáng nể!”
“A, a ha ha... Cảm ơn ạ. Này, Hiiragi cũng...”
“Híc! Đừng, đừng nói chuyện với tôi mà!”
Đó là Hiiragi, đang đứng trước bếp nướng. Mỗi lần có người bắt chuyện là Sasanqua lại phải đỡ lời, nhưng với Hiiragi thì việc bị nói chuyện đã là điều đáng sợ không gì sánh bằng rồi.
“Đông người quá đi mà... Sợ quá đi mà... Hiiragi đang khẩn cấp lắm đó nhaa...”
Với bản thân cô bé, đây đúng là tình huống ‘khẩn cấp’ rồi.
Bình thường thì cái giọng điệu khoa trương đến là lạ khi làm việc ở quán yakitori, nhưng bây giờ lại trở về giọng điệu yếu ớt vốn có.
Nói cách khác, cô bé đã không còn chút sức lực nào nữa. Thực tế là cô bé đang nướng thịt với đôi mắt rưng rưng...
“Hiiragi! Cố gắng thêm chút nữa thôi nào! Rồi sau đó...”
“Ưưư. Chết mất thôi đó nhaa...”
Cô bé dường như không còn tâm trí để nghe lời Sasanqua đứng bên cạnh, bắt đầu lảo đảo.
Chắc là sắp rồi...
“Tokushou-kun, đổi chỗ với Hiiragi đi.”
“Hử? Tôi sao? ...Được thôi.”
Pansy cũng nhận ra giới hạn của Hiiragi nên đã ra lệnh cho Fu-chan.
Việc Pansy để Fu-chan đứng gần gian hàng, nơi có thể nghe thấy chỉ dẫn bất cứ lúc nào, có lẽ cũng là để có thể đổi chỗ với Hiiragi ngay lập tức.
“Motoki, tôi đổi đây. Cậu nghỉ một lát đi.”
“A, cảm ơn nha! Tôi sẽ ghi nhớ ơn này đó!”
Tôi biết cô bé đang hoảng loạn, nhưng “ghi nhớ ơn này” cơ đấy.
Này, nhanh thế! Ngay khoảnh khắc Fu-chan cất lời, cô bé đã vội vàng chạy trốn ra phía sau gian hàng!
“Sợ, sợ quá đi mà! Toàn người lạ không à! ...Hà ~~~, giờ thì an tâm rồi mà!”
Cô bé ôm chặt đầu gối, làm cái tư thế quen thuộc của mình bên cạnh thùng carton đựng thịt nướng đã chuẩn bị từ tối qua, thở phào nhẹ nhõm. Thế này thì liệu đến ngày chính thức có ổn không đây?
“Jooro-kun, cậu ra phía trước giúp Sakura-senpai một lát. Sasanqua, cậu đứng cạnh tớ để nhận và giao hàng nhé. Tokushou-kun, việc nướng thịt tạm thời giao cho cậu đó.”
“Ồ, được!”
“Tớ hiểu rồi!”
“Được thôi. Cứ giao cho tôi.”
Có sẵn thịt đã chuẩn bị, nên Pansy có thể giao toàn bộ việc nướng cho Fu-chan và dùng người để lấp vào những ‘lỗ hổng’ khác sao.
Việc cô ấy đẩy tôi ra phía trước gian hàng thay vì Sasanqua có lẽ là vì cô ấy đánh giá tôi, người có kinh nghiệm làm việc bán thời gian trong ngành dịch vụ, phù hợp hơn.
“Cherry-san, từ bây giờ tôi cũng sẽ giúp một tay.”
“A, Jooro-chi! Cảm ơn cậu! Vậy thì, cùng cố gắng nhé!”
“...Gay rồi.”
Đúng lúc đó, Pansy dường như nhận ra điều gì đó, cô ấy đứng dậy nhanh hơn bình thường và quay người về phía Hiiragi đang run rẩy ở phía sau gian hàng.
“Hiiragi, cậu mau ra khỏi đó –”
“Này cháu, cháu là người nướng thịt nướng hồi nãy đúng không?”
Nhưng đã quá muộn rồi.
Trước khi Pansy kịp nói hết lời, một ông chú đã cất tiếng gọi Hiiragi đang ở phía sau gian hàng.
Đó là ông chú hồi nãy nói rằng con trai cùng con gái của đối tác làm ăn với ông ấy đều học ở trường Nishikitsuta.
“Híc! Hia! Hinyaa!”
“Ối! Chá, cháu không sao chứ?”
Bị gọi đột ngột, Hiiragi giật mình, ngã phịch xuống đất.
Gay rồi... Ông chú nhìn cô bé đầy lo lắng, nhưng đối với Hiiragi thì...
“Được, được, được... Không, không sao đâu mà...”
Ô! Hiiragi ấy vậy mà không bỏ chạy, lại còn cố gắng trả lời nữa chứ!
Cô bé vội vàng đứng dậy, còn cúi đầu chào đàng hoàng nữa...
Thân thể vẫn run rẩy, nhưng so với trận chung kết giải đấu khu vực trước đây thì đây đã là một bước tiến vượt bậc rồi!
“Ồ! May quá! Cháu ơi, thịt nướng của cháu nướng ngon lắm, ai ở phố thương mại cũng thích mê, nên chú đến đây để cảm ơn cháu đó! ...Cùng với bạn bè của chú nữa!”
“Bạ, bạn bè? ...Híc!”
“Ê, mọi người! Chính là cô bé này nè, cô bé này nè!”
Chú ấy vừa gọi vừa vẫy tay, thế là các chú ấy lũ lượt kéo đến. Có lẽ tất cả đều làm việc ở khu phố buôn bán này.
Thoáng cái, Hiiragi đã bị vây quanh bởi cả thảy tám người chú, hoàn toàn cô lập giữa vòng vây.
"A, a, a... Á..."
"Ghê chưa? Một cô bé xinh đẹp như thế này mà lại nướng được món yakitori ngon bá cháy thế đấy?"
Các chú ấy nói đầy tự hào cứ như khoe con cháu mình vậy, nhưng thế này thì tiêu rồi! Tôi muốn nhanh chóng chạy đến viện trợ, nhưng... không được rồi. Đằng này còn đang tiếp khách...
"Jouro này, bên này cứ để đấy, cậu mau đến đó đi!"
"Vâng, cháu biết rồi, Cherry-san! Này, Hiira—"
"────Ghật!!"
Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, tôi đã không kịp nữa rồi. Hiiragi, bị bao vây bởi đám đông các chú, đã xô đổ hộp carton và lao đi với tốc độ kinh hoàng. ...Cái quái gì thế!?
Mấy xiên yakitori trong hộp carton đã đổ hết ra đất!
Số yakitori đã được sơ chế sẵn, mà Pansy chuẩn bị để "phòng khi Hiiragi tắc tị"... giờ thì hỏng hết cả rồi...
"Ơ, ơ... xin lỗi nhé. Hình như tụi chú đã làm con bé sợ rồi..."
Các chú ấy áy náy xin lỗi tôi, người đến muộn, nhưng thật ra đâu phải chuyện đáng để họ phải xin lỗi. Họ chỉ đơn thuần là muốn nói lời cảm ơn thôi mà...
"Dạ không sao đâu ạ. Cháu mới là người phải xin lỗi..."
Hơn nữa, giờ thì tính sao đây?
Yakitori hỏng hết. Hiiragi, người có thể làm ra những xiên yakitori ngon nhất, lại không có ở đây.
Buổi diễn tập công phu này, nếu cứ thế này thì...
"Sazanka, cậu có thể giúp thu dọn phía sau được không?"
"Ư, ừm!"
"A! Tụi cháu cũng sẽ giúp một tay! Mọi người, được không nào?"
Người ngay lập tức đề nghị giúp đỡ lại chính là các chú ấy.
"Cháu xin lỗi. Cảm ơn các chú..."
"Không không! Nói cho cùng, là do tụi chú đột ngột xông đến, nên cậu chẳng có gì phải xin lỗi cả! Hơn nữa, khi gặp khó khăn thì phải tương trợ lẫn nhau! Đó là quy tắc vàng của khu phố này đấy!"
Họ quả là những người tốt bụng thật. Chỉ là Hiiragi không thể nào hiểu được điều đó. Đối với một đứa nhút nhát như nó, tất cả người lạ đều là những kẻ đáng sợ.
Tại sao nó lại sợ người lạ đến mức đó chứ?
"Pansy, tính sao đây? Nếu số yakitori kia không dùng được thì..."
"Trước tiên, cứ lấy số hàng làm sẵn ra đã."
Đúng như Pansy nói, giờ vẫn còn lượng hàng làm sẵn nên không sao. Nhưng đó cũng chỉ là số hàng hiện có mà thôi. Hoàn toàn không đủ để phục vụ lượng khách sắp đến.
Để đủ phục vụ thì...
"Sanshokuin. Nếu cứ thế này thì..."
"Nếu có chuyện gì xảy ra, có thể nhờ hai cậu, Sazanka và cậu không?"
"Để tôi thử xem sao, nhưng bọn tôi thì không thể bằng Motoki..."
Tôi hiểu. Bởi vậy Pansy mới nhờ Sazanka dọn dẹp, chứ không phải tôi đang đứng cạnh cái hộp carton bị đổ. Việc tôi phải làm là...
"Phải. Nên mới là 'nếu có chuyện gì'. Jouro, cậu thì—"
"Tôi đi một lát!"
Chưa kịp nghe hết chỉ dẫn của Pansy, tôi đã vội vã chạy đi. Nếu số yakitori đã sơ chế không dùng được thì, người duy nhất có thể làm việc đó... chỉ có thể là Hiiragi. Tôi phải đưa nó về. Nếu không, buổi diễn tập sẽ kết thúc ngay tại đây.
Vội vã phi ra khỏi quầy, tôi thẳng tiến đến "Quán yakitori Genki".
Và ở đây, quán vẫn đông khách nườm nượp. Như thường lệ, trước cửa hàng đã xếp thành một hàng dài người.
Nếu Hiiragi bỏ chạy, thì chỉ có thể đến đây.
Tin chắc điều đó, tôi bước vào bằng cửa sau... Quả nhiên không sai.
"Sợ quá đi... Ghét bị người lạ bắt chuyện quá đi... Hức! Hức!"
Vẫn như cũ, Hiiragi đang khóc, với tư thế ôm đầu gối không hề hợp với vẻ ngoài của mình.
"Này, Hiiragi."
"Hức! Jouro! X, xin lỗi... đó..."
Dù toàn thân run rẩy bần bật, nhưng nó vẫn cúi đầu thật sâu về phía tôi. Dường như nó ý thức được mình đã làm điều không phải.
"Nếu đã hiểu thì được rồi. Vậy thì mau về thôi. Không có Hiiragi thì—"
"Không, không được đâu! Sợ lắm đó!"
Này, đồ trẻ con mít ướt. Đừng có lắc đầu lia lịa như thế mà từ chối chứ.
Thế thì, làm sao để thuyết phục con bé đây? Được rồi, ở đây ta cứ học theo Pansy xem sao...
"Anh hiểu cảm giác của Hiiragi, nhưng... liệu em có thật sự muốn thế không?"
"...! Cảm giác của em..., Jouro, hiểu được ư?"
Ồ. Dường như có tác dụng rồi. Vừa nãy còn ra vẻ kiên quyết từ chối, vậy mà giờ đôi mắt sưng húp vì nước mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Tức là, con bé có ý muốn nghe tôi nói.
"Hiiragi là đối thủ của Tsubaki mà, đúng không? Vậy thì, hãy cố gắng như Tsubaki đi nào."
"...Tsubaki... như Tsubaki..."
Dừng run rẩy, Hiiragi đứng dậy và từ từ bước đến cạnh tôi.
Được rồi. Kế sách lấy Tsubaki ra làm ví dụ, hình như đã thành công.
"Ừ, giống như Tsubaki vậy. Nào, mau đi thôi."
Vừa dứt lời, tôi thẳng thắn đưa tay ra về phía Hiiragi.
Thế rồi Hiiragi, đưa tay mình lại gần tay tôi...
"...A!"
"Không đi đâu!! Jouro, anh cũng nói y hệt như mọi người!"
Con bé thô bạo hất tay tôi ra.
"Jouro, Jouro, em đã tin anh sẽ không nói những lời như vậy! Hức... hức hức!"
Cái, cái gì thế? Thái độ của Hiiragi có vẻ lạ kìa?
Nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ phản bội...
"Lúc nào cũng... lúc nào cũng luôn miệng! Mãi mãi! Ai cũng nói với em! ‘Ta hiểu cảm giác của con. Nhưng hãy cố gắng như Tsubaki!’"
Chết rồi... Chắc tôi đã lỡ nói ra câu cấm kỵ đối với Hiiragi rồi...
"Em đã cố gắng như lời mọi người nói mà! Cả những món ăn ghét cũng cố gắng ăn! Học hành hay thể thao cũng đều cố gắng hết sức! Dù luôn không thể thắng Tsubaki, nhưng em vẫn cố gắng! Vậy mà chẳng ai khen em cả! Lúc nào cũng 'Tsubaki giỏi hơn!', 'Tsubaki làm được hơn!'! Em... hức... hức hức... Chưa bao giờ được khen lấy một lần!"
Nghe nó nói vậy, tôi mới chợt nhớ ra những lời nói và hành động của Hiiragi từ trước đến nay. Con bé, dù là chuyện nhỏ nhặt đến mấy, cứ mỗi khi đạt được kết quả gì đó đều nói với chúng tôi: "Muốn được khen nhiều hơn." Đó chính là ước nguyện từ tận đáy lòng của Hiiragi, người đã liên tục bị đem ra so sánh với Tsubaki và chưa bao giờ được khen ngợi.
"Tsubaki là một đứa trẻ rất rất giỏi! Không ai có thể thắng Tsubaki đâu! Vậy mà, chỉ mình em bị nói! ‘Hãy thắng Tsubaki!’! Chẳng ai thắng nổi Tsubaki cả, tại sao lại như vậy chứ!? Tại sao mọi người lại cứ bắt người khác làm những điều mà bản thân họ không thể làm được!? Như thế thật là kì cục!"
Đúng thế... Tôi không nên nói một cách tùy tiện rằng "như Tsubaki"...
"Hức... hức hức... Em không phải Tsubaki đâu... Em là Hiiragi mà..."
Để mặc nước mắt tuôn rơi, Hiiragi cứ thế nói ra những cảm xúc đang trào dâng trong lòng mình. Không phải Tsubaki mà là Hiiragi. Tôi cảm thấy tất cả cảm xúc của nó đều nằm trong câu nói ấy.
"Vậ, vậy thì! Hiiragi cứ cố gắng theo cách của mình đi! Nếu làm vậy, biết đâu Hiiragi cũng sẽ..."
"Không được đâu... Tsubaki là một đứa trẻ đặc biệt. Một người bình thường như em thì không thể thắng nổi..."
"Ý em là sao?"
"Ngày xưa... hồi tiểu học, có lần lớp em chọn lớp trưởng. Lúc đó, không ai muốn làm nên chẳng ai giơ tay cả. Dù giáo viên nói 'Không ai được về cho đến khi có người giơ tay', nhưng cũng chẳng ai giơ tay. ...Em cũng không giơ tay."
Đây hẳn là câu chuyện từ thời Tsubaki và Hiiragi vẫn còn thân thiết với nhau.
Tôi hiểu tình huống đó. Ai đó phải làm. Nhưng không ai muốn. Bởi vậy, mọi người đều im lặng chờ đợi. Chờ đợi ai đó sẽ chịu "hy sinh"...
"Nhưng lúc đó... Tsubaki đã giơ tay."
Đúng vậy. Tsubaki là một người đáng tin cậy. Khi mọi người gặp khó khăn, em ấy sẽ là người đứng ra giúp đỡ. Cảnh tượng lúc đó như hiện rõ trước mắt tôi vậy.
"Lúc đó, em đã nghĩ... Tsubaki là một đứa trẻ đặc biệt. Một đứa trẻ có thể giơ tay trước mặt mọi người. Bởi vậy, em ngưỡng mộ! Bởi vậy, em rất yêu quý! ...Nhưng em không thể làm điều tương tự! Em là một đứa trẻ bình thường, không thể giơ tay, cũng như bao người khác!"
Nói cách khác, đối với Hiiragi, bản thân nhút nhát của nó là một trong "số đông không thể giơ tay". Còn Tsubaki, người không như vậy, lại là một sự tồn tại đặc biệt sao...
"Tsubaki, người có thể giơ tay, là một người nổi tiếng đặc biệt. Còn em, người không thể giơ tay, là một người bình thường. Vậy mà... bình thường thì thôi đi, đằng này lại bị nói là 'không được'!"
...Ra là vậy.
Hóa ra từ đầu đến giờ, Hiiragi vẫn luôn nghĩ mình chỉ làm những điều giống như bao người xung quanh. Vậy mà, chỉ mình nó bị chú ý, bị phủ nhận. Dù cố gắng hết sức để đạt được kết quả, nhưng vẫn bị đem ra so sánh với những người đặc biệt và không được khen ngợi.
"Sợ bị mắng lắm... Sợ bị ghét còn hơn nữa..."
"Vì vậy, Hiiragi mới trở nên nhút nhát như thế sao..."
Đáng lẽ ra tôi phải suy nghĩ kỹ hơn. Về nguyên nhân sự nhút nhát của Hiiragi. Suốt thời gian qua, tôi cứ nghĩ Hiiragi sợ người khác. ...Nhưng không phải. Hiiragi sợ bị người khác ghét bỏ. Không được công nhận là có thể làm được như Tsubaki... không, hơn cả Tsubaki, mà còn chẳng được khẳng định bản thân, ngược lại còn bị phủ nhận và ghét bỏ. Vì không muốn thế, nên nó đã ngừng giao tiếp với mọi người.
"Thật ra, em cũng muốn trở thành người đặc biệt như Tsubaki..."
"K, không, Hiiragi cũng đủ đặc biệt rồi mà! Em có thể làm ra những xiên yakitori ngon tuyệt vời mà! Này, chúng ta cũng đã trở thành bạn bè rồi đấy thôi! Đủ tuyệt vời rồi!"
"Không phải thế đâu! Tsubaki cũng có thể làm món kushikatsu ngon mà! Tsubaki có nhiều bạn hơn em rất nhiều, nhiều hơn rất nhiều luôn!"
Lắc đầu lia lịa, Hiiragi phủ nhận những lời tôi nói.
"Hức! Hức hức... Thật ra em cũng muốn trở thành như Tsubaki mà. Muốn có thể nói chuyện đàng hoàng với người lạ, muốn có thể kết bạn được với họ... Nhưng mà, sợ lắm... Dù bị bảo làm, cũng không thể nào làm được..."
Đúng rồi. Hiiragi cũng đâu phải không suy nghĩ gì. Con bé cũng đã cố gắng hết sức để chữa căn bệnh nhút nhát của mình theo cách riêng của nó.
"Em đã nghĩ lần này sẽ ổn thôi... Jouro, Pansy, Sazanka, Cherry, Fu-chan... Em đã nghĩ mình có thể làm được bây giờ, khi có rất nhiều người bạn tuyệt vời ở bên cạnh. ...Nhưng mà, em đã không làm được... Cuối cùng, em vẫn chỉ là một đứa trẻ bình thường. ...Một đứa trẻ bình thường, không thể trở thành đặc biệt!"
Hiiragi chắc hẳn đã chuẩn bị tinh thần theo cách riêng của mình để đối mặt với ngày hôm nay. Con bé nghĩ rằng nếu ở bên những người nó tin tưởng, lần này nó có thể trở thành đặc biệt. Thế nhưng, nó đã không làm được. Và vì thế, trái tim nó đã tan vỡ rồi sao...
"Không, Hiiragi có thể làm được những điều mà anh không làm được mà."
"Jouro có thể làm rất nhiều điều mà em không làm được đâu!"
Hiiragi vừa nức nở những giọt nước mắt to tròn, vừa hét lên.
"Jouro như một xiên que thẳng tắp, có thể gắn kết mọi người! Pansy có thể nhìn nhận mọi việc với tầm nhìn rộng và biết cách hành động! Sazanka dịu dàng hơn bất kỳ ai và luôn bảo vệ mọi người! Fu-chan lúc nào cũng bình tĩnh và chẳng bao giờ hoảng sợ! Cherry luôn vui vẻ tươi cười và có thể làm cho mọi người cười theo! Tất cả mọi người, đều là những người thật sự tuyệt vời! Mọi người cũng giống như Tsubaki! Đều là những người có thể giơ tay! Bởi vậy, mọi người không thể nào hiểu được cảm giác của em đâu!"
Quả nhiên, em cũng thật sự tuyệt vời mà... Việc em có thể thẳng thắn công nhận những điểm mạnh của người khác và không hề ghen tị một chút nào, đó cũng đủ là một sức mạnh đáng nể rồi.
"Em ghét tất cả mọi người! Cả những người tự nhiên bắt chuyện với em! Cả những người bảo em hãy cố gắng như Tsubaki! Nhưng, điều em ghét nhất là... chính em, người muốn làm mà chẳng làm được gì cả!"
"Ra vậy... Anh hiểu rồi..."
Đây không phải là một vấn đề đơn giản có thể giải quyết ngay lập tức. Đây là việc phải loại bỏ nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trong Hiiragi.
Chắc chắn Tsubaki đã nhận ra nguyên nhân sự nhút nhát của Hiiragi ngay từ đầu. Chính vì vậy, em ấy mới nói những điều như vậy lúc đó. Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu ra...
"Jo, Jouro. Á... Jouro cũng ghét em rồi sao?"
Hiiragi vừa khóc, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt ngước lên cầu xin.
Rốt cuộc, tôi nên nói gì với Hiiragi đây? Để loại bỏ vấn đề đã ăn sâu trong lòng con bé, tôi nên nói gì...
"Anh không hề ghét em. Anh và Hiiragi là bạn bè."
Chỉ có thể nói được những lời như vậy, thật đáng thương...
"Ư, hức hức! Cảm ơn anh... Cảm ơn anh..."
Thôi nào... đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt hớn hở thế chứ.
Tôi chỉ là lảng đi thôi. Chẳng qua không biết nói gì, nên mới đành trả lời qua loa mấy câu hỏi đó mà.
"Thôi được rồi, tôi về lại quầy hàng đây. Hiiragi thì... à, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hôm nay đi."
"D-dạ... em xin lỗi... mà..."
"Thôi mà, không sao đâu. Hôm nay là diễn tập mà, có thất bại thì mới đúng chứ."
"Nhưng mà, buổi chính thức thì..."
"Việc đó tính toán thế nào, thôi đừng quyết định bây giờ vội, cứ để đó rồi tính sau đi. Thôi thì, tôi đi đây."
Nói dứt lời, tôi quay lưng rời khỏi quán "Gà nướng Genki".
Vội vã quay về lại quầy hàng, trước mắt tôi là cảnh khách khứa đang nhao nhao phàn nàn vì món hàng đã hết sạch.
Và kìa, đó chính là Pansy đang khom lưng cúi gập người, hết lời xin lỗi những vị khách kia...