Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

(Đang ra)

10000 Ngày Làm Cô Dâu Bên Những Thiên Thần Thuở Ấu Thơ

Yusaku Igarashi

“Đã 10.000 ngày kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau.”Ba người bạn thuở nhỏ. Một cô dâu.

5 37

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

(Đang ra)

Vì tôi cực kỳ yêu cô senpai nhỏ nhắn và dễ thương, nên mỗi ngày tôi muốn chọc cô ấy đỏ mặt ba lần!

Yusaku Igarashi

Tiền bối đang xấu hổ đơn giản là quá dễ thương, một câu chuyện tình yêu hài hước đầy sự bối rối và đỏ mặt đến 120%!

3 30

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

(Đang ra)

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

Shin_Ou

"Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là một đống thịt bầy hầy."

1 8

Riajuu đi chết đi

(Đang ra)

Riajuu đi chết đi

佐藤田中

※ Câu chuyện này có nhiều cô gái thích những chàng trai KHÔNG PHẢI nhân vật chính.Không có ai trong số họ đem lòng yêu nhân vật chính.

4 11

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

20 60

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

109 1181

Quyển 10 - Chương 2: Tôi đã từng trải qua chuyện tương tự.

c3dbac5e-3ee7-4c17-826a-0a4f8d1d2339.jpg

Sáng thứ Hai đầu tuần.

Giờ nghỉ trưa, trong thư viện, những gương mặt quen thuộc tụ họp ở khu vực đọc sách, chỉ thiếu vắng mỗi Cosmos. Nhưng khác hẳn với vẻ hoạt bát tuần trước, giờ đây trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự nặng nề, ủ rũ.

“Ư ư… Cosmos-san có sao không nhỉ?”

“Thế nào đây? Ngay cả Hội trưởng Cosmos e rằng tình hình lần này cũng khá…”

Đúng như Himawari và Asunaro nói, tình hình hiện tại thật sự gay go.

Đèn trang trí lẽ ra sẽ dùng trong Đêm Hội Tiền Lễ Hội Ryoran – Lễ Đăng Hoa – đã biến mất. Lễ Đăng Hoa là một sự kiện truyền thống của trường Cao trung Nishikitsuta, được rất nhiều học sinh mong đợi. Ngay cả khi gặp mưa lớn không thể dùng đèn, người ta cũng phải hoãn cả Lễ Hội Ryoran để tổ chức cho bằng được, đủ thấy đây là một sự kiện quan trọng đến mức nào.

Nếu không thể tổ chức được Lễ Đăng Hoa thì… chính bản thân Lễ Hội Ryoran cũng đang đứng trước nguy cơ bị hủy bỏ.

Kết quả là, không khí ở Nishikitsuta lúc này vô cùng tồi tệ. Cả trường đang bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng.

Đó là lý do lúc này Cosmos không có mặt ở thư viện. Cô ấy đang cùng Hội học sinh tiếp tục tìm kiếm đèn trang trí.

—À mà, đó là vấn đề chung của toàn trường… nhưng thực ra, còn một chuyện kỳ lạ khác đang xảy ra với các thành viên trong thư viện này.

“Hôm nay… ở trường đáng sợ lắm! Nhiều người lạ cứ nhìn em bằng ánh mắt kỳ cục!”

Đó là lời nói đầy sợ sệt của Hiiragi.

Cái từ "người lạ" mà em ấy nói, tuyệt nhiên không phải những ông chú khả nghi nào cả, mà chính là các học sinh trong trường này.

Nhưng những gì em ấy nói cũng không phải là không có lý. Riêng tôi thì không đến nỗi, nhưng hình như những thành viên khác trong thư viện, từ lúc đến trường đã bị các học sinh khác nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Hơn nữa, những ánh mắt đó…

“Em cũng giống Hiiragi, bị nhìn bằng ánh mắt kỳ cục… kiểu khinh bỉ nên thấy khó chịu lắm.”

“Tớ thì bị mấy thằng con trai nhìn bằng ánh mắt vô cùng khó coi. …Cái quái gì thế chứ?!”

“Tôi thì sao đó lại bị mấy bạn nữ nhìn bằng ánh mắt buồn rầu! Tôi có làm gì đâu chứ?!”

Không hiểu sao, mỗi người lại bị nhìn bằng một kiểu ánh mắt khác nhau.

Thông thường, mấy vụ này lẽ ra phải do tôi lo liệu chứ, nhưng lần này lại hoàn toàn ngược lại.

Chỉ mình tôi bình yên vô sự, còn tất cả các thành viên khác đều gặp chuyện – một tình huống kỳ lạ khó hiểu.

Thật sự, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

“Thôi, dù sao thì mọi người cũng không nhớ mình đã làm gì sai chứ? Vậy thì bây giờ cứ đừng bận tâm đã.”

Nghe tôi nói, mọi người đều gật đầu lia lịa.

Thật ra, nếu có nhớ mình đã làm gì thì còn phiền phức hơn, nên nói thật là tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vậy thì, vấn đề lớn nhất vẫn là…

“Nếu không tìm thấy đèn trang trí thì căng lắm đây…”

Ưu tiên hàng đầu để giải quyết, hiển nhiên là việc này.

Một phần vì đây là sự kiện siêu quan trọng, quyết định Lễ Hội Ryoran có được tổ chức hay không… nhưng với tôi, hơn cả việc đó, tôi còn lo lắng về gánh nặng đang đè lên vai Cosmos.

“Hôm nay, trước giờ nghỉ trưa, em có gặp Hội trưởng Cosmos một chút, cô ấy có vẻ rất đau đầu vì chuyện đèn trang trí. Học sinh cũng như giáo viên đều hỏi cô ấy về việc Lễ Hội Ryoran có thể tổ chức được không… Dù cô ấy tỏ ra kiên cường nói rằng ‘Mình sẽ xoay sở cho bằng được’…”

Chậc, đã khó khăn đến vậy thì ít ra cũng phải bàn bạc một chút chứ…

—Thôi được rồi. Nếu vậy, thì phía mình cứ tự tiện…

“Này, Pansy. Cậu có kế sách nào hay ho không? Một kế sách thần sầu có thể xoay chuyển tình thế này chỉ trong một nốt nhạc…”

“Không có.”

“Hả?”

Pansy, cậu sao vậy? Sao lại cụt lủn hơn mọi khi thế…?

“Tôi nói là không có. …Chuyện lần này rất khó khăn. Đối với chúng ta, những học sinh bình thường, vấn đề này quá lớn để tự mình giải quyết.”

“Không, cái kết luận đó thì…”

“Pansy-chan, không được dễ dàng bỏ cuộc chứ!”

“Đúng vậy ạ! Hơn nữa, chưa điều tra gì mà đã kết luận là không thể thì báo chí tụi em không thể chấp nhận được!”

“Himawari, Asunaro. Tôi không dễ dàng bỏ cuộc, cũng không kết luận là không thể. Tôi chỉ nói là chúng ta nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

Ừm, phải rồi. Câu hỏi của tôi là "có kế sách xoay chuyển tình thế trong một nốt nhạc hay không", và Pansy trả lời "không có". Nhưng có lẽ có kế sách có thể giải quyết được nếu dành thời gian.

…Thế nhưng, thái độ tiêu cực của Pansy vẫn thật kỳ lạ.

“Ư ư! Biết là vậy nhưng cách nói ghét thật đấy!”

“Ồ, xin lỗi nhé.”

Dù Himawari đang giận dỗi, Pansy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt và có vẻ không hề hứng thú.

Thông thường, cô ấy sẽ…

“Pansy, không khí trong trường bây giờ tệ hại lắm đấy? Hơn nữa, người đang bị cuốn vào chuyện này là Hội trưởng Cosmos. Cô ấy là người bạn quan trọng của chúng ta mà!”

“Hiện tại tôi không thể làm gì, và cũng không có ý định làm gì cả.”

Này này, khoan đã nào, Pansy. Cậu đang nói cái quái gì vậy?

“Cô… Hội trưởng Cosmos đã phải…”

“Thôi nào, bình tĩnh lại đi! Chúng ta cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì đâu!”

Suýt nữa thì… Nếu Sazanka không ngăn lại thì có khi đã xảy ra cãi vã mất rồi…

“…Khụ! Được rồi! Tôi xin lỗi nhé, Pansy! Hừ!”

Ôi… Asunaro đã dỗi ra mặt rồi.

Không cần phải quay mặt đi phũ phàng như vậy chứ.

Nhưng nói thật lòng thì tôi cũng đồng ý với Asunaro.

Nếu Sazanka không ngăn lại, tôi thậm chí còn có khả năng đã hùa theo mà quát ầm lên.

Thật sự, cậu bị sao thế, Pansy?

“Mọi người không được cãi nhau đâu! Sẽ ổn thôi! Vấn đề thì chỉ cần giải quyết là được thôi!”

Mới trước đây, Hiiragi còn nhút nhát đến thế, vậy mà giờ đây, dù chỉ là với những người quen mặt, em ấy lại có thể thẳng thắn bày tỏ ý kiến như vậy. Đây đúng là khoảnh khắc cảm nhận được sự trưởng thành…

“Nhưng này, Hiiragi. Có cách nào hay để giải quyết tình hình hiện tại không…”

“Đương nhiên là có rồi! Kế hoạch của em chắc chắn sẽ giải quyết ngon ơ!”

“…Tạm thời cứ nghe thử đã nào.”

“Chỉ cần giao hết cho Tsubaki là dễ như trở bàn tay thôi!”

Đúng là quen thói phó thác cho người khác.

“Em không thể làm được mọi thứ đến mức đó đâu.”

Đúng vậy mà… Ngay cả Tsubaki-san cũng không thể làm mọi chuyện dễ như trở bàn tay được đâu.

“Không cần khiêm tốn đâu ạ! Tsubaki chắc chắn có một kế hoạch vô cùng, vô cùng tuyệt vời!”

Hiiragi à, sự tin tưởng của em nặng nề quá rồi đấy.

“À, thì cũng có một kế hoạch… nhưng mà…”

“Đúng là Tsubaki giỏi nhất! Hãy nói cho em kế hoạch đó đi!”

“…Hà. Hiiragi lúc nào cũng thế này nhỉ…”

Tsubaki, anh hiểu cảm giác của em, nhưng giờ hãy chịu đựng một chút.

“Nào! Nhanh lên, nhanh lên ạ!”

“Ừm. Vì hôm nay là một tuần trước Lễ Hội Ryoran nên tất cả các tiết học buổi chiều đều dành cho việc chuẩn bị, đúng không? Vậy nên, chúng ta sẽ tận dụng thời gian đó để chia nhau ra tìm kiếm đèn trang trí. Đương nhiên là vẫn phải giúp đỡ việc của lớp và câu lạc bộ nữa.”

“Tsubaki-chan, giỏi quá! Ừm! Em cũng đồng ý với Tsubaki-chan!”

Dẫn đầu là Himawari với nụ cười ngây thơ trong sáng, tất cả các thành viên, trừ Pansy, đều mạnh mẽ gật đầu.

Dù chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng giờ không phải lúc để bận tâm đến Pansy.

Vậy thì, tôi sẽ hợp tác với San-chan để tìm đèn trang trí…

“Tuyệt vời! Vậy thì tôi sẽ hợp tác với mấy thằng trong đội bóng chày, tranh thủ giờ làm việc mà tìm kiếm!”

Hừm… Ước gì được hành động cùng thằng bạn thân nhưng có vẻ không được rồi.

Chuyện lần này quy mô lớn, càng đông người càng tốt.

Hơn nữa, nếu là đội bóng chày, nhóm những người nổi tiếng của trường mình, thì càng khỏi phải nói.

“Tôi đã nói rồi. Chừng nào chưa nghĩ ra được phương pháp đúng đắn, tôi sẽ không làm gì cả.”

“Ừm. Em hiểu rồi.”

Nếu Pansy đang tính toán điều gì đó thì cứ để cô ấy tự do làm những gì mình muốn.

Việc cô ấy không nói ra mình đang nghĩ gì, chắc hẳn là không muốn người khác hỏi rồi.

“Tớ sẽ hợp tác với Iris và bọn họ, thử tìm hiểu từ các bạn nữ năm hai! Dù sao thì tớ cũng có mối quan hệ rộng mà!”

“Okê! Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng tìm thấy đèn trang trí nào!”

“““Searching!!”””

Sazanka… à mà không, các vị trong nhóm uy tín vẫn luôn có tinh thần đồng đội cao trong việc điều tra nhỉ.

“Vậy thì em sẽ cùng Hiiragi đi hỏi chuyện nhiều người khác nhau.”

“Em được đi cùng Tsubaki-chan sao!? Hoan hô! Em vui lắm lắm luôn ạ~!”

“Hiiragi giỏi trốn lén nghe trộm chuyện của người khác mà. Em sẽ phát huy triệt để năng lực đó. Fufufu…”

“Tsubaki đã nhờ cậy em rồi! Cứ giao cho em! Em sẽ cố gắng!”

“Ừm. Em tin tưởng Hiiragi nhé.”

“Fufuu~n! Khen em nữa đi~!”

Hiiragi à, em vui vì được khen thì tốt thôi, nhưng em có nhận ra không?

Cái cô gái đó đang định đẩy em vào giữa đám đông đấy!

Thế nhưng, kỹ năng nghe trộm của Hiiragi cao đến mức nào thì tôi đã đích thân được nếm trải và thấm thía hồi trước rồi, và nếu có Tsubaki có thể điều khiển kỹ năng đó một cách hoàn hảo, thì chắc chắn sẽ trở thành một lực lượng đáng kể.

…Thế nhưng, vậy là Tsubaki cũng hành động riêng với tôi sao.

Tsubaki là một người sắc sảo sánh ngang hoặc hơn cả Pansy và Cosmos, nên nếu có em ấy ở bên thì tốt quá, nhưng thôi đành vậy.

…Hả? Vậy thì, những thành viên còn lại sẽ tìm đèn trang trí cùng tôi sao?

À, mà những thành viên còn lại thì là…

“Asunaro-chan! Chúng mình sẽ cùng Joro điều tra nhé!”

“Vâng ạ, Himawari!”

Ôi… Là hai cô bé này sao… Lại đúng vào bộ đôi hạt tiêu này chứ…

“Em sẽ cố gắng hết sức~! Joro, giao cho em thì mạnh bằng trăm người luôn đó!”

Là “mạnh bằng trăm người” à. Thật ra, đọc như vậy có khi còn khó hơn ấy chứ.

“Fufufu! Joro, cuối cùng cũng đến lúc tôi thể hiện thực lực của mình rồi! Lấy danh nghĩa phóng viên báo chí thì có thể tự do đi lại trong trường mà! Đây hẳn là sở trường của tôi rồi!”

Không hiểu sao? Đúng là vậy nhưng cái cảm giác bất an cứ trào dâng trong lòng này là sao nhỉ?

Thế nhưng, chắc hai cô bé hạt tiêu chẳng hề nhận ra cảm giác của tôi đâu.

Cả hai lon ton chạy lại bên cạnh tôi, nở nụ cười rạng rỡ.

Tóc đuôi ngựa và tóc mái vểnh của mỗi em ấy cứ vẫy vẫy như đuôi chó, cơ chế nào vậy nhỉ? Đúng là sự kỳ diệu của cơ thể người.

“Cùng cố gắng nhé, Joro!”

“Chúng ta cùng cố gắng nhé, Joro!”

“Ồ, ừm…”

Cái bầu không khí buộc tôi phải ra tay này, căng thật đấy… Thôi được rồi, cố gắng thôi!

Buổi chiều sau giờ nghỉ trưa. Đúng như Tsubaki vừa nói, hôm nay là ngày bắt đầu giai đoạn chuẩn bị chính thức cho Lễ Hội Ryoran nên không có tiết học. Giờ thì chẳng khác nào giờ tan học cả.

“Được rồi~! Bắt đầu điều tra ngay thôi nào, Jorosan-kun!”

“Hà… Vâng ạ…”

Chào mọi người. Lâu rồi mới gặp lại, tôi là Jorosan đây.

54ff1a26-f875-443b-86db-539dfeb87444.jpg

Lần này, "Thám tử đại tài Himawari-san" lại không biết từ đâu lôi ra một chiếc mũ săn hươu caro, đội lên và trông vô cùng phấn khích.

“Jorosan-kun! Có một thông tin vô cùng quan trọng nên em sẽ nói cho anh biết trước!”

“Gì thế?”

“Nói thẳng ra là, thủ phạm ở ngay trong trường này!”

Hay lắm, trong số 600 học sinh thì cái này đúng là tối quan trọng thật.

“Đúng vậy ạ! Đúng là Himawari!”

“Thấy chưa~? Ehehe!”

Liệu với đội hình này, có thật sự ổn không đây?

“Vậy thì, trước hết là lấy lời khai!”

Lấy của ai? Theo lời em thì nghi phạm đầy rẫy ra đấy thôi?

“À, trước đó hãy xin phép mọi người trong lớp đã. Chỉ mình chúng ta không giúp chuẩn bị mà đi điều tra thì không ổn đâu nhỉ?”

“Đúng vậy thật đấy!”

Đáng lẽ phải tự nhận ra chứ.

Thế là, ba chúng tôi tìm đến ban tổ chức Lễ Hội Ryoran của lớp. Tiện thể nói luôn, ban tổ chức Lễ Hội Ryoran của lớp tôi là… Yuwafuwa-kun của câu lạc bộ bóng đá và Bueda-kun của câu lạc bộ bóng bầu dục.

“À, Yuwafuwa-kun. Cậu có rảnh không? Tớ có chuyện muốn nhờ…”

“Hả? Có chuyện gì thế, Jorosan-kun~! Hả?”

“Chuyện gì vậy, Jorosan-kun? Khụ khụ… Khụ khụ…”

Trước hết, tôi có thể hỏi tại sao các cậu lại biết tôi được gọi là Jorosan-kun không?

Vẫn là Kawakara-san quen thuộc và người còn lại… À, Darth Bueda-kun.

“À thì, chúng tôi không giúp chuẩn bị của lớp mà muốn đi tìm đèn trang trí…”

“Hự hự! Ưu tiên tìm đèn trang trí hơn cả chuẩn bị của lớp ư?!”

Ặc! Quả nhiên là không được sao? Đúng vậy mà, cả Sazanka và nhóm uy tín cũng đang tìm kiếm, mà lại thêm chúng tôi rời khỏi việc chuẩn bị nữa thì…

“Cuối cùng, Jorosan đó cũng ra tay rồi sao… Lễ Hội Ryoran có thể sẽ bị hủy bỏ như thế này. Vị cứu tinh, quả nhiên vẫn là người đàn ông này sao… Khụ khụ…!”

“Trông cậy vào cậu đấy, Jorosan-kun~! Hừ! Hãy giành lại Lễ Hội Ryoran của chúng ta!!”

Jorosan-kun ngầu bá cháy thật đấy!

Từ khi nào mà mình lại được bạn bè trong lớp tin tưởng đến thế này chứ?

"Đúng là Jorojon có khác! Tớ cũng thấy mát mặt lây đây!"

Là "mũi", chứ. Có mà "mũi cao" ấy. "Tai cao" thì chẳng hóa ra giống yêu tinh thôi à.

"Vậy thì, tớ, Asunaro và Jorojon sẽ đi tìm đèn trang trí nhé! Đảm bảo tìm ra ngay thôi!"

"Giao cho các cậu đấy. Khụ khụ..."

Thôi thì, cứ coi như đã được Yufuna và Bueda cho phép rồi vậy... Hay là không nhỉ?

Thế là, cuộc tìm kiếm đèn trang trí lập tức được khởi động... nhưng không hẳn.

Đầu tiên, bọn tôi quyết định bắt đầu bằng việc tổng hợp những thông tin đã biết, nên giờ vẫn đang ở trong lớp. À mà, cái vị thám tử mơ mơ màng màng của chúng tôi định hành động mà chẳng có kế hoạch gì, nhưng tất nhiên là đã bị tôi ngăn lại.

"Vậy, chúng ta bắt đầu từ việc tổng hợp thông tin nhé?"

"Phải rồi. ...Asunaro, đèn trang trí còn ở đó đến khi nào vậy?"

"Dạ, là cho đến buổi tổng duyệt chiều thứ Sáu tuần trước ạ. Rồi sự việc bị phát hiện vào... sáng thứ Hai."

"Hả? Thứ Bảy, Chủ Nhật không ai phát hiện ra sao? Học sinh vẫn đến trường tham gia câu lạc bộ hay chuẩn bị cho Lễ hội Ryōran mà, đúng không?"

"Thứ Bảy, Chủ Nhật không có buổi tổng duyệt nào ạ. Nên mọi người cứ nghĩ đèn trang trí vẫn ở đúng chỗ của nó... trong phòng vật tư ấy ạ."

À ra thế. Vậy là đến sáng thứ Hai, khi định lấy ra để chuẩn bị tiếp thì nó biến mất, phải không.

"Hừm hừm hừm! Hai ngày trống rỗng!"

Nói nghe có vẻ bí ẩn vậy thôi, chứ thực ra chỉ là thứ Bảy, Chủ Nhật không có ai ở trường thôi mà.

"Vậy thì, cái đứa nào ở lại trường đến cuối cùng vào thứ Sáu có lẽ biết gì đó. Tuần trước, tôi cứ bận làm thêm mãi, nên tầm sáu giờ tối là rời trường rồi, nhưng còn Himawari và Asunaro thì..."

"Em thì có hôm ở lại muộn, nhưng đúng vào thứ Sáu quan trọng ấy thì lại về sớm một chút rồi ạ. Em xin lỗi..."

"Tớ thì ở lại đến cuối cùng luôn! Là đứa về muộn nhất đấy!"

Ồ, đây là dấu hiệu hiếm hoi cho thấy Himawari sẽ phát huy tác dụng đây.

"Vậy Himawari, lần cuối cùng cậu nhìn thấy đèn trang trí là khi nào?"

"Ừm thì, khoảng bảy giờ tối tớ thấy chúng ở sân trường! Sau đó, khi câu lạc bộ tennis làm xong đạo cụ lớn và tớ đi dọn dẹp khắp nơi thì không còn thấy nữa!"

"Thế là, khoảng bảy giờ tối chúng vẫn còn ở đó à. ...Mà khoan đã."

Này, Himawari nói một cách vô tư thôi, nhưng có gì đó sai sai rồi.

Con bé vừa nói thấy đèn trang trí lúc "bảy giờ tối", nhưng giờ đó lạ lắm.

Làm gì có, giờ tan trường cuối cùng của trường mình là sáu giờ rưỡi tối cơ mà. Học sinh nào còn nán lại sau giờ đó đều bị thầy Shomoto khó tính bên ban nề nếp hoặc Cosmos tống cổ về nhà không cần hỏi han gì hết.

"Himawari. Sao cậu có thể ở lại trường đến bảy giờ tối thế? Giờ tan trường cuối cùng là..."

"À thì, tụi tớ được phép ở lại muộn hơn rồi!"

"Hả? Cái gì thế? Tôi có nghe nói chuyện này bao giờ đâu..."

"À ha ha! Jorojon không biết gì hết trơn à~!"

...Sao mà, tôi thấy hơi khó chịu rồi đấy.

"Hội trưởng Cosmos đã làm việc với nhà trường đấy ạ. Cô ấy cho rằng chắc sẽ có nhiều học sinh muốn ở lại muộn để chuẩn bị cho Lễ hội Ryōran, nên đã xin gia hạn thời gian tan trường từ sáu giờ rưỡi tối lên đến tám giờ tối. Vốn dĩ, Lễ hội Ryōran cũng sẽ kéo dài đến tám giờ tối vì lý do ánh sáng đèn, nên chắc họ điều chỉnh giờ cho phù hợp ạ."

Ra vậy. Thì ra là có chuyện đó à.

Nhưng mà, có thể kéo dài thời gian tan trường đến thế thì đúng là Siêu Hội trưởng học sinh của chúng ta có khác.

"Aaaaá!"

"Oa! Himawari, cậu sao thế! Tự nhiên hét toáng lên vậy!"

"Tớ, tớ biết rồi!"

"À, biết cái gì cơ ạ?"

"Người ở lại muộn chính là thủ phạm!"

Biết rồi. Mà thế thì chẳng khác nào chưa khoanh vùng được nghi phạm cả.

"Được thôi~! Cứ người nào ở lại muộn là tóm hết!"

Đúng là một vụ án quy mô lớn với quá nhiều thủ phạm, hỡi vị thám tử mơ mơ màng màng về muộn nhất kia ơi.

"Trước mắt, chúng ta cứ hỏi những người có thể đã ở lại trường cho đến tận giờ tan học cuối cùng đã được gia hạn vào chiều thứ Sáu nhé! Em cũng đã nhắm được đối tượng cần hỏi rồi ạ!"

Asunaro, tài tình lướt qua Himawari một cách ngoạn mục.

"Hả? Thật sao?"

"Dạ vâng! Do buổi tổng duyệt, nên đèn trang trí vẫn còn ở sân trường cho đến ngay trước khi mất tích ạ! Nói cách khác, em nghĩ chúng ta nên hỏi những người ở các câu lạc bộ thể thao đã làm việc gần sân trường!"

"Đúng là Asunaro có khác! Tớ cũng định nói y chang vậy luôn!"

Đừng có nói xạo, đừng có mà.

"Ra vậy. ...Thế những người ở câu lạc bộ thể thao đó là..."

"Theo điều tra của em, những câu lạc bộ ở lại sân trường muộn nhất để chuẩn bị tiết mục cho Lễ hội Ryōran là câu lạc bộ tennis, câu lạc bộ bóng chày, và... người của câu lạc bộ bóng mềm ạ!"

Câu lạc bộ tennis thì có Himawari, bóng chày thì có San-chan.

Còn người của câu lạc bộ bóng mềm ấy à... À, là cái tên đó hả.

Kiểu gì cũng là một đối tượng hơi phiền phức đây mà...

***

Khi chúng tôi rời lớp ra hành lang, đúng là đang trong thời gian chuẩn bị cho Lễ hội Ryōran nên có thể thấy rất nhiều học sinh khác. ...Thế nhưng, không khí thì không thể nói là tốt đẹp gì cho cam.

"Này, có thật là mấy cái đèn trang trí dùng cho Lễ Ánh Sáng đã mất rồi không?"

"Nghe nói là thật đấy. Sáng nay kiểm tra phòng vật tư thì thấy mất tiêu rồi, giờ các anh chị Hội học sinh đang cuống cuồng đi tìm ấy. ...Sao lại mất được nhỉ?"

"Vậy là ban nãy các anh chị Hội học sinh đi kiểm tra từng phòng câu lạc bộ thể thao là vì vậy à. ...Mà nhìn tình hình thì chắc là chưa tìm thấy đâu nhỉ~"

"Thế thì... Lễ hội Ryōran năm nay... bị hủy sao?"

"Chưa có quyết định gì cả. Nghe nói Hội trưởng Cosmos bảo là 'cô ấy sẽ lo liệu ổn thỏa' mà."

Bước đi trên hành lang, những gì lọt vào tai chúng tôi là tiếng xì xào lo lắng của các học sinh.

Ai nấy đều tỏ ra khá sốt ruột về việc Lễ hội Ryōran có được tổ chức hay không.

"Mà này, Hội trưởng Cosmos liệu có ổn không nhỉ? Tại người đó..."

"Không, nếu đến bước đường cùng, biết đâu tiền bối Cosmos sẽ mua lại cái mới thì sao! Kiểu gì thì đó cũng là cách mà tiền bối vẫn hay dùng mà!"

"Ồ, đúng, đúng thế nhỉ! Cũng có thể!"

...Hả? Vừa rồi là cuộc nói chuyện gì thế nhỉ?

Sao họ lại trông mong Cosmos sẽ mua lại đèn trang trí thế nhỉ?

"Chuyện này lạ thật. Rốt cuộc thì họ đang nói về cái gì..."

Xem ra Asunaro cũng thắc mắc về nội dung cuộc nói chuyện, vẻ mặt hiện rõ sự nghi vấn.

Tiện thể, việc em ấy vẫn chép chép ghi ghi như thế này đúng là phong cách của câu lạc bộ báo chí có khác.

"Cosmos làm gì có nhiều tiền đến thế! Ngay cả kì nghỉ hè, cô ấy còn bảo đó là lần đầu tiên tự mình đi mua quần áo cơ mà!"

Himawari à, đó không phải vấn đề tiền bạc đâu, đó là vấn đề về gu thẩm mỹ đấy.

Đừng có nhắc tôi nhớ lại vụ án Gekorina nữa.

...Ơ? Cái tên đang đi tới từ phía đối diện kia là...

"Ố ồ! Joro đó hả! Gặp ở đây đúng là trùng hợp ghê nha~!"

Tiện quá rồi còn gì. Người mình đang muốn hỏi lại tự vác xác tới đây luôn.

"Primula, đúng lúc quá."

"Đúng lúc gì cơ? Hả? Gì thế gì thế~? Không lẽ là định tỏ tình hả~?"

Làm gì có chuyện đó. Mà thôi, con nhỏ này vẫn cái điệu bộ thường ngày thôi.

Trong khi bao nhiêu học sinh đang căng thẳng về vụ đèn trang trí...

"Primula, đừng có nói mấy lời kì cục với Joro! Joro, lịch trình của cậu ấy kín hết rồi, đừng có làm thế!"

"Đúng thế! Lịch trình của Joro đã được định sẵn rồi, đừng có tự ý thêm mấy cái lịch kì quặc vào nữa! Thật là, hết nói nổi!"

Hai cậu, tôi có thể trả lại y nguyên câu nói đó không?

"À ha ha! Đùa thôi mà, đùa thôi! Đừng có giận vậy chứ, Himawari, Asunaro! Tụi mình đâu phải người dưng nước lã đâu nào~!"

Hình như tôi cũng từng nghe câu tương tự trong lần nói chuyện với Sazanka rồi thì phải.

"Mà này, hình như cậu có chuyện gì cần tớ hả, nói đi?"

"À, phải rồi. ...Primula, cậu đã ở lại trường cho đến tận sát giờ tan học cuối cùng vào chiều thứ Sáu tuần trước, đúng không? Vì thế, tôi đến để hỏi xem cậu có biết gì về mấy cái đèn trang trí không!"

"À. Thì ra là chuyện đó..."

Kiểu gì mà tự nhiên cô ta lại có thái độ lạnh nhạt đến thế nhỉ.

Mà cũng phải. Nếu nghe không khéo, thì chẳng khác nào đang nghi ngờ cô ta là nguyên nhân khiến đèn trang trí mất tích, nên phản ứng vậy cũng phải.

"Tuyệt đối không phải là nghi ngờ Primula đâu ạ! Em chỉ muốn hỏi nếu chị biết gì thì hãy nói cho bọn em thôi! Câu lạc bộ bóng mềm đã ở lại muộn nhất mà, chắc chắn không thể là không biết gì đâu ạ!"

Nói cách khác, nếu cô ta trả lời là không biết gì, thì tức là nghi ngờ cô ta rồi à.

Asunaro đúng là không có nhân nhượng gì trong những tình huống như thế này cả...

"Hỏi nghe khó chịu ghê nha~. ...Nhưng tiếc thật, tớ chẳng biết gì cả."

"Thật sao ạ? Em thấy thái độ của chị có vẻ khác hẳn so với ban nãy mà?"

Đó là vì cậu đã chọc giận Primula mà... Thôi thì tôi sẽ không nói ra đâu.

Trong cuộc chiến giữa con gái, đàn ông đúng là một loài vật vô dụng đến thế đấy.

"Thật mà. Tớ kết thúc công việc lúc sáu giờ tối rồi về lớp rồi. ...Sau đó thì chỉ có mấy đứa năm nhất còn ở lại thôi."

"Vậy, chị có thể cho bọn em biết chị đã làm gì sau sáu giờ tối không ạ?"

"Tớ học may vá với Sazanka trong lớp, rồi sau khi xong xuôi thì ngồi buôn chuyện với bạn bè thôi."

"Thế ạ. ...Em hiểu rồi! Cảm ơn chị ạ! Tiện đây, chị có thể cho em biết tên những người bạn mà chị đã nói chuyện cùng không ạ?"

"Được thôi~"

Asunaro chuyển sang vẻ mặt tươi rói rồi cúi đầu cảm ơn.

Chuyện vừa rồi là thật hay giả thì hỏi Sazanka là biết ngay, nhưng chắc là thật thôi.

Nếu bị Sazanka xác nhận là nói dối, thì nghi ngờ về cô ta sẽ càng tăng lên.

Chắc là cô ta cũng không ngu ngốc đến mức đó đâu. Dù sao thì, tôi vẫn sẽ xác nhận lại.

"Vậy thì, tiếp theo chúng ta đi hỏi đứa năm nhất của câu lạc bộ bóng mềm đi. Primula, cậu có biết đứa năm nhất nào ở lại muộn nhất không?"

"Chuyện đó cứ giao cho tớ! Là con bé Akai Nadeshiko ở lớp ba ấy! Nó là đứa hiền lành nên đừng có bắt nạt nó nhiều quá nha~?"

"Tôi có ý định bắt nạt gì đâu, cậu cứ yên tâm."

Lớp một, tổ ba, nghĩa là cùng lớp với bạn trai của Iris, Usui Asuka – Mint, cái tên từng buột miệng nói ra câu "tôi thích mình" kinh khủng ấy à. Nói chuyện với tên đó thì... hơi đáng sợ thật.

"Cảm ơn nhé. Vậy thì, giờ—"

"À, khoan đã, Joro."

"Gì thế?"

Kiểu gì mà Primula lại nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường thế nhỉ.

"Tớ thì cứ tự ý cho rằng đèn trang trí mất tích là do Hội trưởng cùng ban quản lí đã tắc trách, nhưng các cậu thì không nghĩ thế phải không?"

"Chuyện đó thì không có đâu. Mấy thứ do Hội trưởng Cosmos quản lí làm gì có chuyện dễ dàng mất tích như vậy..."

"Joro, cậu tin tưởng Hội trưởng học sinh quá mức rồi đó không? Tớ thấy người đó cũng chẳng phải người ghê gớm gì đâu?"

"Ý cậu là sao?"

"Ối! Đừng có làm vẻ mặt đáng sợ như thế chứ! Tớ chỉ nói sự thật thôi mà! Cậu biết không? Gần đây, có tin đồn lạ về Hội trưởng học sinh đó..."

"Tin đồn lạ á?"

Mà thôi, tôi biết thừa cô ta có những điểm kì quặc rồi, nhưng tin đồn lạ thì tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.

Thậm chí, tôi còn nghĩ trong trường chỉ toàn là tiếng tốt về cô ta thôi chứ...

"Hình như người đó 'đã làm đủ trò với giáo viên để lấy điểm học bạ nhằm giành suất tiến cử vào trường y' ấy. Nè, nhà người đó giàu lắm phải không? Nên hình như có kha khá quan hệ. Lúc trở thành Hội trưởng học sinh cũng dùng chiêu trò tương tự thì phải. ...Vì thế, tớ mới thấy người đó chẳng có gì ghê gớm cả."

"Hảaaaa!?"

"Ối ối! To tiếng quá đó!"

Không lớn mới lạ ấy! Cosmos làm gì có chuyện làm mấy chuyện đó để kiếm điểm học bạ chứ!

Mà khoan, mấy lời học sinh nói ban nãy cũng là ý này sao!?

Vì Cosmos trước giờ toàn dùng tiền để giải quyết mọi chuyện nên lần này cũng thế sao...

"Ôi dào, thôi xin lỗi nha! Mà, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn thôi, đừng bận tâm làm gì!"

"Đương nhiên rồi! Làm gì có chuyện Hội trưởng Cosmos làm ba cái chuyện đó!"

"...Thật sự là thế sao?"

Cái gì thế Primula. Sao tự nhiên lại nói giọng nghiêm túc thế.

"Với tớ thì, người đó đáng ngờ từ lâu rồi ấy chứ~"

"Cái gì? Trước đây cậu có chuyện gì với Hội trưởng Cosmos à?"

"Đâu có gì đâu~. Tớ cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với Hội trưởng học sinh. ...Có điều, bạn bè tớ ai cũng nói vậy, dù nhìn từ xa cũng thấy thái độ của cô ta đối với con trai và con gái rất khác nhau, y như đang cố gắng lấy lòng ấy. Vì thế, tớ mới không ưa nổi~."

Hả!? Thái độ của Cosmos khác nhau giữa nam với nữ á? Không, làm gì có chuyện đó.

Tuy cậu ta có chút... bánh bèo, nhưng bình thường lại rất đáng tin cậy...

"Primula ơi! Sao cậu lại nói những lời tệ bạc như thế chứ! Cosmos là người tốt mà!"

"Himawari nói đúng đấy! Hội trưởng Cosmos là người công bằng và hiền lành với tất cả mọi người! Tuy có lúc nghiêm khắc, nhưng trên hết, cậu ấy luôn nghĩ cho học sinh nhiều hơn bất kỳ ai khác!"

"Thế sao? Tôi thì lại chẳng nghĩ vậy đâu. Thực tế, đội bóng chày chẳng bao giờ bị nhắc nhở, trong khi đội bóng mềm lại bị quở trách suốt. Thấy chưa, có công bằng đâu nào?"

Chẳng lẽ đội bóng mềm có vấn đề gì à? – Tôi cứ tự hỏi, liệu có phải vì tôi là người đứng về phía Cosmos nên mới nghĩ vậy không nhỉ?

"Thôi, đừng bận tâm làm gì! Cái này cũng coi như trả đũa vụ vừa nãy thôi! Ha! Huề cả làng!"

Ra là cậu ta trả đũa cho vụ bị Asunaro châm chọc đây mà.

Primula trông thì lúc nào cũng hưng phấn tột độ, cứ như chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng hóa ra lại là một đứa khôn ngoan đáo để.

"Thế thì tôi về lớp đây, các cậu cứ làm gì thì làm nhé! À với lại, nhớ chuyển lời cảm ơn của tôi đến Suzanaka nhé~!"

Kiểu gì cũng bị nói cho một tràng rồi chuồn mất tăm...

Nhưng mà, bỏ qua chuyện đèn trang trí đi, sao Cosmos lại có mấy tin đồn kỳ lạ thế nhỉ?

Mấy tin đồn vớ vẩn kiểu này, đáng lẽ mục tiêu thường là tôi mới phải chứ...

"Asunaro, ở câu lạc bộ báo chí thì tin đồn hiện tại là..."

"Em cũng mới nghe lần đầu ạ. Gần đây em chỉ tập trung phỏng vấn cho Lễ hội Ryoransai thôi nên..."

Vừa trả lời, Asunaro đã vội lấy sổ ra ghi chép. Chắc nội dung là chuyện Primula vừa kể.

"Thế à. ...Được rồi. Dù sao thì, cứ thử đến chỗ học sinh năm nhất mà Primula nhắc đến xem sao."

"Hừm! Phải tìm ra đèn trang trí ngay lập tức, rồi giải quyết mọi chuyện thôi!"

Chúng tôi di chuyển từ tầng hai xuống tầng một, rồi thẳng tiến đến lớp 3 – lớp của Mint.

Lén nhìn vào trong lớp thì...

"Haizz. Lần đầu tiên dự Lễ hội Đèn hoa, vậy mà tôi đã mong chờ biết bao..."

"Tệ thật đấy... Nghe nói bây giờ Hội trưởng Cosmos đã mua chuộc cả nhà trường, hay nói đúng hơn là Hội học sinh, để tự mình không phải chịu trách nhiệm. Cậu ta được tiến cử vào trường Y rồi mà, nên chắc là không muốn dính dáng gì đến rắc rối ở đây."

"Ối! Thế thì đúng là tồi tệ hết sức, chứ không phải chỉ là Hội trưởng tồi tệ đâu! Không thể tin được..."

Xem ra, tin đồn mà Primula nhắc đến không chỉ lan truyền trong khối hai mà còn cả khối một, hơn nữa còn ở trong tình trạng tệ hơn.

Đúng là tin đồn, càng đi xa càng thêm thắt đủ thứ râu ria.

Thế mà Cosmos, một người nổi tiếng ở trường, dù có tin đồn, nhưng chỉ vì vụ đèn trang trí thôi mà lại thành ra thế này... Mới thấy Lễ hội Ryoransai quan trọng đến mức nào.

Thế Mint đâu rồi nhỉ... À, kia rồi. Hình như đang bị mấy bạn nữ trong lớp trêu chọc ồn ào gì đó.

"Mint ơi, cậu thử mặc bộ này xem! Chắc chắn hợp lắm đó!"

"Cái đó... là bộ y tá nữ phải không?"

"Ừm! Đúng rồi! Nhưng mà Mint mặc vào chắc chắn sẽ hợp, nên tớ muốn cậu thử!"

"Kh-Không đời nào! Tớ cũng là một cậu con trai đàng hoàng đó nhé!"

Đúng rồi, Mint là một cậu con trai đàng hoàng, lại còn có bạn gái nữa. Thế nên, chắc chắn an toàn, chẳng có gì phải sợ cả...

"A! Joro-senpai! Anh làm gì ở đây vậy ạ~?"

Chẳng hiểu sao, tôi cứ có cảm giác thấy một ký hiệu thừa thãi đằng sau từ 'senpai', nhưng chắc là do tôi tưởng tượng ra thôi.

Tuyệt đối là do tôi tưởng tượng. Dù có là sự thật thì cũng là do tôi tưởng tượng!

"Chào... Mint."

Mint với giọng nói mềm mại, ẻo lả bước đến, vẫn nhỏ con so với con trai, chỉ khoảng 160 cm.

Đôi mắt tròn xoe, trong veo thật đáng yêu, thân hình mềm mại khiến người ta cứ muốn ôm vào lòng... KHÔNG ĐỜI NÀO! Tuyệt đối không bao giờ! Tôi không có sở thích đó dù chỉ một chút!

"Thật ra, tôi đến đây có chuyện muốn hỏi cậu."

"Anh muốn hỏi em sao ạ? Joro-senpai ư? Khà khà! Thật vui quá đi!"

Phải không? Thế nên, trước mắt thì đừng có lại gần tôi trong bán kính 10 mét nhé.

Và rồi, kìm nén cảm giác muốn nói ra điều đó, tôi...

"À này, tôi đến đây để hỏi chuyện một bạn tên Akai Nadeshiko trong lớp này, cậu có thể giới thiệu hộ tôi được không?"

"Nadeshiko-chan ạ? Được thôi ạ... nhưng mà..."

Ể? Sao thế, thằng Mint kia? Sao nó lại nhìn tôi... không, nhìn Himawari và Asunaro bằng ánh mắt hơi ngượng nghịu vậy nhỉ?

"Nếu là chỉ Joro-senpai thôi thì em nghĩ giới thiệu được. Chỉ là, ừm..."

"Ếếế! Sao lại không được tụi em chứ, Mint-kun!"

"Đúng vậy đó! Bọn em cũng muốn nghe chuyện cùng mà!"

Sao lại thế? Theo lẽ thường thì tôi sẽ bị ghét bỏ, còn mấy đứa kia sẽ được chào đón chứ...

"Này, người kia... không phải là Kisaragi-senpai sao?"

"Ố! Đúng là vậy! Kisaragi-senpai kìa!"

"Sao lại đến lớp mình vậy?! À, nhưng hai người kia... không phải là Hinata-senpai của câu lạc bộ quần vợt và Hadachi-senpai của câu lạc bộ báo chí sao? Nghe nói họ thân thiết với Hội trưởng Cosmos đó..."

"Kisaragi-senpai thì được, nhưng hai người kia thì hơi..."

Ố, sao tự dưng lại đến cái 'thời kỳ được yêu thích' đột ngột này vậy?

Và hai cậu đã làm trò gì vậy, Himawari, Asunaro?

"Đây là chuyện hiếm có khó tìm trong lịch sử! Joro được yêu thích kìa!"

"K-Không thể tin được... Joro, anh đã dùng thôi miên với toàn bộ học sinh năm nhất từ lúc nào vậy!?"

Này, mấy cậu kia. Rốt cuộc là không tin tôi đến mức nào vậy hả?

Này nhé, nói cho mà biết, tôi đâu phải dạng vừa đâu? Lúc cần thiết thì cũng sáng lấp lánh đấy, và tôi tự hào là ngoại hình cũng không đến nỗi tệ đâu nhá, hừm.

"À, thế này ạ. ...Mấy anh có biết về tin đồn của Hội trưởng Cosmos không?"

"Có nghe rồi, nhưng Himawari và Asunaro thì không liên quan..."

"Và thế là, có tin đồn những người làm việc ở thư viện đều nhận được ân huệ từ Hội trưởng Cosmos..."

Vậy là, kèm theo những lời đồn thổi không hay do hiểu lầm về Cosmos, uy tín của các thành viên thư viện cũng bị giảm sút sao.

Phải chăng đó là lý do cho những ánh mắt kỳ lạ mà Hiiragi và Tsubaki nói đến... 'ánh mắt khinh thường' mà họ phải chịu đựng?

Ừm. Cũng hợp lý, nhưng San-chan và Suzanaka thì hình như bị nhìn bằng ánh mắt kiểu khác mà? Nguyên nhân bên đó có khi khác nhỉ?

"Thế thì sao tôi lại..."

"Cái đó thì..."

"Này này, dù nói chuyện với Kisaragi-senpai cũng hơi kinh khủng thật, nhưng nếu chịu đựng mà làm thân được thì chắc sẽ được giới thiệu với Ooga-senpai hay mấy người trong đội bóng chày đúng không?"

"Đúng rồi! Dù chỉ nhìn thôi đã thấy muốn nôn ọe rồi, nhưng cậu ấy là bạn thân của Ooga-senpai đội bóng chày mà! Đáng để làm thân đấy chứ!"

"Con tôm... à không! Rác thải công nghiệp mà câu được cá tráp vàng thì cũng đáng chứ!"

...Ra là vậy.

Vụ Cosmos khiến thư viện bị mang tiếng xấu, nhưng San-chan, người từng tỏa sáng ở Koshien, lại được loại trừ khỏi diện đó. Rồi tiện thể, tôi – thằng bạn thân của San-chan và là mục tiêu của mấy đứa muốn tiếp cận đội bóng chày – lại được yêu thích.

Tạm biệt, thời kỳ được yêu thích của tôi. Kết thúc chỉ trong một khoảnh khắc. ...Thật thảm hại.

"À... vì lý do đó, nên em nghĩ nếu chỉ có Joro-senpai thôi thì mọi người sẽ chịu lắng nghe ạ. ...Em xin lỗi."

"Không sao đâu, Mint-kun! Cảm ơn cậu đã nói cho bọn tớ biết nhé!"

"Vậy thì, chỗ này cứ để cho... khụ khụ. Để Joro lo liệu đi! Nào, cậu đi hỏi chuyện đi!"

Giọng điệu vui vẻ thế nhỉ, mấy đứa kia.

Cứ vui mừng trước vận rủi của người khác thế này, thế nào rồi cũng có ngày bị quả báo đấy!

"Vậy thì, giới thiệu bạn Akai Nadeshiko kia cho tôi đi, Mint."

"Vâng ạ. Vậy thì... xin phép. Anh cứ đi theo em thế này nhé."

Ừ, tôi tự đi được, không cần nắm tay đâu. Bỏ ra nhanh.

Sao tôi lại phải nắm tay một thằng con trai đi bộ trong lớp năm nhất thế này chứ...

"Nadeshiko-chan ơi! Có tiện không? Joro-senpai muốn hỏi cậu vài điều đấy!"

Đáp lại tiếng gọi của Mint, quay đầu lại là một cô gái đang nói chuyện với những học sinh nữ khác gần cửa sổ.

Ồ... đó là Akai Nadeshiko sao. Khá... không, phải nói là rất xinh đấy chứ.

"Ể? Anh... Kisaragi-senpai muốn gặp em sao!? Ôi! Em vui quá!"

Mái tóc dài óng ả như lụa. Làn da trắng nõn, trong suốt đến khó tin là người của câu lạc bộ bóng mềm. Thân hình mảnh mai, chiều cao chắc cũng tầm 160 cm, bằng Mint.

Không chỉ giọng điệu, mà cả cử chỉ và ngoại hình của cô ấy đều toát lên vẻ thanh lịch đặc biệt.

"Rất vui được gặp anh, Kisaragi-senpai! Em là Akai Nadeshiko ạ!"

"Ồ, ừm, vậy à. Tôi là Kisaragi, rất vui được gặp Akai──"

"Nadeshiko... là được rồi ạ. Khà khà khà."

"Đ-Được rồi. Rất vui được gặp,... ưm, Nadeshiko."

14f7ceda-386d-4bcd-aecc-f15f1d551f97.jpg

Không hiểu sao nhỉ? Dù là một cô gái thanh lịch và có vẻ hiền lành, nhưng cứ dây dưa với cô ấy là tôi lại có linh cảm cực kỳ tệ.

À, có lẽ là vì tôi không hợp với mấy cô nàng có giọng điệu tiểu thư chăng.

Trước đây thì không sao, nhưng gần đây thì cứ làm tôi nhớ đến cô trưởng câu lạc bộ cổ vũ nào đó...

Nadeshiko có vẻ là một cô gái trầm tính, khác hẳn với con 'quái vật hiếm' kia.

"À, em có cần phải nói chuyện với Hinata-senpai và Hadachi-senpai nữa không ạ? ...Nếu mạo muội xin thưa, thì em nghe nói hai vị đó không được tốt cho lắm..."

"Cứ yên tâm. Chỉ có tôi nói chuyện với cậu thôi."

"Vậy thì không sao rồi ạ! Em cảm ơn anh!"

Trông cô ấy thanh lịch và có vẻ hiền lành, nhưng cũng giống các nữ sinh năm nhất khác, cô ấy có vẻ không ưa Himawari và Asunaro.

"À, vậy thì, Kisaragi-senpai ạ. Nếu anh có ấn tượng tốt về em, em mạo muội muốn nhờ anh giới thiệu một quý ông mà em rất muốn được làm quen..."

À, đúng rồi nhỉ. Tôi rốt cuộc cũng chỉ là con tôm, hay nói đúng hơn là rác thải công nghiệp thôi mà.

Đúng là một cô gái tinh ranh, biết cách đạt được mục đích của mình trước tiên.

"Cậu muốn tôi giới thiệu San-chan sao?"

"Dạ không, không đời nào ạ! Lại còn có tin đồn là 'Ooga-senpai gần đây hay hẹn hò bí mật với nữ sinh trường khác vào ban đêm' nữa, nên em thì sao dám..."

Này, lại có tin đồn lạ nữa rồi đấy.

Tiếp Cosmos rồi giờ lại đến San-chan à? Hơn nữa còn là hẹn hò bí mật với học sinh trường khác mỗi tối nữa chứ.

Thật sự thì trường mình đang bị cái gì thế này!?

──Chỉ là, có một bí ẩn vô vị đã được sáng tỏ.

Có lẽ, việc San-chan bị các nữ sinh nhìn bằng 'ánh mắt buồn bã' là do tin đồn này.

San-chan gần đây nổi tiếng kinh khủng mà...

"Thế à. Vậy thì ai đây? ...Là đội trưởng mới Anae sao?"

Cậu ta cũng nổi tiếng sau khi tỏa sáng ở Koshien... nhưng tôi chưa từng nghe về chuyện đó mấy.

"Dạ không, không phải đâu ạ! Anae-senpai hình như có mối quan hệ rất thân thiết với Higuchi-senpai năm ba, em sao dám xen vào thế giới của hai người họ chứ!"

Thế ra đó là lý do Anae không được yêu thích sao... Thật đáng tiếc...

Nhưng mà, vậy thì chỉ còn lại Kutsugi-senpai, đội trưởng cũ, hoặc một người nữa...

"Người mà em muốn được giới thiệu đó là... Shibatatsu-senpai năm hai ạ!"

Cái thằng cuồng em gái đó à~... Ừm, giới thiệu thì được thôi. Nhưng mà cậu ta chỉ biết mỗi em gái thôi, với lại đối tượng hơi bị... khó nhằn, nói đúng hơn là em gái cậu ta có vẻ hơi giống tính cách của cậu đấy...

À không, tôi chưa từng gặp em gái Shiba đâu nhé.

"Trước hết, cậu có thể nghe tôi nói một lát được không? Về chuyện của Shiba... thì tôi sẽ cố gắng vậy."

"Thật sao ạ! Em cảm ơn anh!"

Trước mắt thì có một chuyện để hỏi ý San-chan rồi.

"Vậy thì, tôi hỏi ngắn gọn thôi nhé. Chiều thứ Sáu tuần trước, Nadeshiko có ở lại sân trường làm việc cho đến muộn phải không? Ừm, tôi nghe Primula nói vậy..."

"Anh Saotome nói vậy sao ạ? ..........Vâng, đúng là như vậy ạ! Em đã ở lại đến tận gần giờ về cuối cùng, để chuyển các vật liệu trang trí gian hàng của câu lạc bộ bóng mềm vào phòng sinh hoạt ạ."

Hình như vừa nãy có một khoảng lặng kỳ lạ thì phải?

"Lúc đó, cậu có thấy đèn trang trí không?"

"Có ạ, hình như là khoảng 7 giờ 30 tối. Đến giờ đó, đèn trang trí vẫn còn ở sân trường ạ."

"7 giờ 30 tối ư? Để cho đến tận gần giờ về cuối cùng như vậy à?"

"Đèn trang trí thì, sau khi diễn tập xong, các câu lạc bộ thể thao sử dụng sân trường sẽ luân phiên dọn dẹp ạ. Vì vậy, thời gian dọn dẹp sẽ khác nhau tùy thuộc vào câu lạc bộ phụ trách hôm đó."

Vậy là, câu lạc bộ nào phụ trách dọn đèn trang trí vào thứ Sáu đáng nghi nhất rồi.

Rốt cuộc là câu lạc bộ nào vậy?

"À ừm, nhân tiện, cậu có nhìn thấy câu lạc bộ nào dọn dẹp đèn trang trí hôm đó, hay ai đã dọn không?"

"Tất nhiên là em có thấy ạ! Hôm đó, người dọn đèn trang trí là..."

Ố ồ! Đây đúng là một thông tin cực kỳ hữu ích ngoài sức tưởng tượng!

Nếu vậy thì, lần tới chỉ cần hỏi người đó, là sẽ biết được tung tích của đèn trang trí...

"Là quản lý của câu lạc bộ bóng chày... Tanpopo-san ạ!"

Được rồi, tìm ra thủ phạm rồi. Lập tức chuẩn bị món hamburger để bắt giữ cô ta thôi.

Sau đó, tôi cảm ơn Nadeshiko vì đã kể chuyện, rồi rời khỏi lớp 3 một lúc. Nghĩ đến chuyện bị xoay như chong chóng khắp nơi là do cái tên ngốc kia, tự dưng trong lòng lại dâng lên sự căm ghét kỳ lạ. Thằng đó, lần sau mà tao gặp lại, coi chừng đấy...

“Joro, sao rồi? Anh có thu được thông tin hữu ích nào không?”

“Có vẻ Tanpopo đã dọn dẹp hệ thống đèn trang trí vào thứ Sáu tuần trước.”

“Tanpopo-chan á? Thế thì biết đâu San-chan lại biết gì đó!”

“Đúng rồi, nhưng San-chan có liên lạc gì đâu, hay mình đến chỗ Tanpopo xem sao.”

“Đúng vậy! Em cũng đồng ý!”

Vậy là tiếp theo mình sẽ đến câu lạc bộ bóng chày à. Hình như họ nói là đang họp bàn kế hoạch lễ hội Ryōran ở phòng câu lạc bộ bóng chày nên mình sẽ đến đó... Hửm? Sao tự dưng có ai đó đang véo mạnh áo đồng phục của mình bằng ngón cái và ngón trỏ thế này...

“Dạ, Joro-senpai ♡. Anh có rảnh một chút không ạ?”

“Sao thế, Mint? Có chuyện gì thì cứ gọi là được rồi. Lần sau cứ thế nhé.”

“À, em biết rồi... Thế này ạ, chuyện này không liên quan đến đèn trang trí, nhưng em có chút chuyện muốn hỏi ý kiến. ...Chuyện của Sazanka-senpai ạ.”

Lạ thật nhỉ? Sao hình như chữ “Sazanka” lại không có dấu “♡” đi kèm vậy ta?

“Sazanka có chuyện gì sao?”

Cô bạn gái của Mint... Hay đúng hơn là bạn thân nhất của Iris, nên Mint cũng có vẻ lo lắng lắm.

“Thật ra, Sazanka-senpai đang có một tin đồn rất lạ ạ...”

Ôi thôi, đây là tin đồn lạ thứ mấy rồi chứ. Mà toàn là thành viên câu lạc bộ thư viện có dính dáng đến mình cả, sao mỗi mình thì lại bình an vô sự nhỉ.

“Dù sao thì, cứ nghe nội dung xem sao.”

“Dạ, cái này, hơi khó nói một chút... Hình như có tin đồn về Sazanka-senpai là 'nếu nài nỉ hết lòng, cô ấy sẽ mặc bộ trang phục thỏ con siêu gợi cảm và làm đủ thứ "thỏ thỏ" cho bạn đấy ạ'.”

“Thỏ con siêu gợi cảm... "Thỏ thỏ"... thật sao...?”

Cái quái gì thế này?! Mùa hè vừa rồi mình đã thấy các cô nàng bunny girl đẹp tuyệt trần rồi, nhưng nếu là "siêu gợi cảm" thì chắc chắn sẽ còn hơn thế nữa! Lại còn "thỏ thỏ" nữa chứ! Rốt cuộc thì, chuyện gì sẽ xảy ra đây?!

“Dù sao thì cũng chỉ là tin đồn thôi ạ! Em không hiểu tại sao lại có tin đồn như vậy...”

“Không sao đâu, Mint-kun! Chuyện đó chỉ là tin đồn thôi mà! Sazanka-chan sẽ không làm chuyện đó đâu!”

“Có lẽ vì thế mà Sazanka đã bị các bạn nam sinh nhìn bằng 'ánh mắt kỳ lạ' ngay từ sáng... Dù sao thì cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi!”

Thật sự là như vậy sao?! Việc điều tra rõ trắng đen là...

“Đúng không, Joro!”

“...Hả! Đúng vậy thỏ! Tao cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Himawari và Asunaro thỏ!”

“Joro..., anh đang nói chuyện hơi kỳ lạ đó...”

“Mày tưởng tượng thôi!”

Bình, bình tĩnh lại nào mình ơi! Cái thứ này dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi! Nói chung, thử tin thật và làm theo xem? Chắc chắn, mình sẽ bị giết. Hơn nữa, bây giờ ưu tiên hàng đầu là tìm đèn trang trí. Mấy cái tin đồn "thỏ thỏ" kỳ quặc kia tính sau!

“Được rồi! Vậy thì mình đi đến câu lạc bộ bóng chày nhé! Himawari, Asunaro, hai đứa đi trước được không? Anh sẽ giải quyết chút chuyện riêng rồi đến sau.”

“Vâng! Em biết rồi! Vậy, em và Asunaro-chan──”

“Tại sao hai chúng em lại phải đi trước ạ?”

...Con Asunaro này, sao nó lại tinh ý nhận ra chuyện không cần thiết thế chứ...

“Joro, chẳng lẽ anh định bảo bọn em đi đến phòng câu lạc bộ bóng chày trước, rồi nhân cơ hội đó đi làm mấy cái chuyện bậy bạ với Sazanka sao?”

“Hả! Làm gì có chuyện đó!”

“Chuyện đó thì chưa chắc đâu nhỉ? Joro lúc nãy rõ ràng là rất...”

Hừm. Asunaro này, tất nhiên là anh sẽ không làm chuyện đó đâu, phải không? Mà thôi, cảm ơn em đã tạo màn dạo đầu nhé. Anh biết ơn em.

“Tao nói là không làm mà. Nói chung, nghĩ thử tính cách của Sazanka xem? Nếu tao làm thế, chắc chắn sẽ gặp phải rắc rối không thể nào giải thích nổi đâu.”

“Himawari, Joro có đang nói dối không?”

“Không, không! Joro không nói dối đâu!”

Thiệt tình, cái khả năng 'dò dối' của Himawari phiền phức thật đấy! Dù vậy, trừ lần này ra thì... Khặc khặc khặc..., ngược lại bây giờ lại quá tiện lợi! Dù sao thì mình cũng được tin là không nói dối mà!

“Vậy sao. ...Chuyện đó, em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh.”

“Đừng bận tâm.”

Trước Asunaro đang cúi đầu xin lỗi, tôi trưng ra nụ cười tự mãn. Đúng vậy, có gì đâu mà phải xin lỗi chứ.

“Vậy thì, em và Himawari sẽ đi trước đến câu lạc bộ bóng chày nhé!”

“Đi nhanh thôi nào! Asunaro-chan!”

Himawari và Asunaro, với bước chân nhanh nhẹn, đã đi về phía phòng câu lạc bộ bóng chày. Chỉ còn lại một mình tôi trên hành lang──Joro, hay đúng hơn là Kisaragi Amatsuyu.

Vậy thì... Tuyệt vời quáaaaa! Tập chẵn vui vẻ đây rồi! Tức là, mọi chuyện sẽ như thế đó!

Thỏ con siêu gợi cảm... Rốt cuộc thì nó là cái thể loại gì, mình hoàn toàn không biết gì cả! Nhưng mà, bảo mình trực tiếp hỏi Sazanka sao? Câu trả lời là... KHÔNG! Mình sẽ không làm cái chuyện ngu ngốc đó đâu! Chẳng phải sẽ có cách nào đó ngầu hơn, thông minh hơn, ngọt ngào hơn sao! Câu trả lời là............... CÓ! Ngoài sự xuất hiện của vị đại nhân đó ra thì còn có thể là ai khác được chứ! Nếu là vị ấy! Nếu là vị ấy, chắc chắn sẽ có cách xoay sở được thôi!

Vậy thì, đã lâu lắm rồi, đã đến lúc triệu hồi Thần Hiện Thân Ảo Ảnh rồi! Yeahhhhoooo!

Vị Chúa tể đáng kính của thế giới chúng ta... Thần linh ơi! Xin hãy ban cho con sức mạnh──

“Ôi? Người ở kia chẳng phải là Kisaragi-senpai sao! Chẳng lẽ anh nhớ em quá, nhớ đến mức không chịu nổi nữa rồi nên mới rình rập ở khu vực lớp 1 thế này ư? Hừmmooo~ Thật hết cách với anh mà~ Mừ hứ!”

A, không được rồi! Kiểu này là giống hồi hè rồi...!

Khoan đã, Thần linh ơi! Có một con ngốc kỳ quặc lạc vào đây rồi──

8f681645-70fe-487c-8006-237549b296b9.jpg

Trờiiiiii!! Cái thỏ con siêu gợi cảm quý giá của mình! Cái thỏ con siêu gợi cảm quý giá của mình bị hủy rồi! Sao lại thế này, ngoài Sazanka ra còn có con ngốc này xen vào nữa chứ! Lại còn chiếm sóng chính nữa chứ! Vui thì có vui đấy, nhưng mà chả vui tí nào cả!

“Mừ hứ hứ! Mừ hứ hứ! Anh nhớ thiên thần lắm đúng không? Tâm trạng đó, em hiểu rõ lắm! ...Vậy thì, em sẽ đặc biệt đáp lại ước muốn đáng thương và thảm hại đó của anh! Nào! Hãy dùng hết toàn bộ sức lực, yêu mến em hết mình đi! Nào! Mời anh!”

“...Tanpopo.”

“Á! Vật cống nạp tất nhiên phải là hamburger và sốt mayonnaise cá ngừ đại dương đậm chất tấm lòng chân thành... Ôi? Sao tự dưng mặt Kisaragi-senpai lại biến thành bộ dạng hung tợn như quỷ Hannya thế này...”

“Không phải màyyyyyyyy!!”

“Húuuuuuu! Rốt cuộc anh đang nói chuyện gì thếhhhhh!!”

Sau đó, tôi không hiểu sao lại mất trí nhớ khoảng mười giây, đến khi tỉnh lại thì thấy Tanpopo đang khóc nức nở trước mặt. Tôi biết mình sai, nhưng tiếng khóc 'byueeeeen!' cứ văng vẳng trong tai khiến tôi không chịu nổi. Với lại, mặt con bé khóc trông xấu tệ.

“Anh xin lỗi, Tanpopo. Tự dưng anh nổi nóng quá...”

“Hức! Vậy... em có đáng yêu lắm không?”

“Đáng yêu. Tất nhiên là đáng yêu rồi. Ngày em nắm giữ Nhật Bản... à không, cả thế giới, sẽ không còn xa đâu.”

“Khụt khịt... Vậy thì, em sẽ tha thứ cho anh! Một cô gái đáng yêu như em, có một tấm lòng rộng lượng mà!”

Được rồi được rồi, không ngờ nó lại nguôi ngoai nhanh thế. Đúng là đồ 'choro' (dễ dỗ) như mọi khi.

...Mà thôi, đúng rồi. Mình vốn dĩ đang tìm Tanpopo mà. Thế mà tại sao lại nổi cơn tam bành quát nạt con bé thế nhỉ? Đáng lẽ phải vui mới phải. ...Không được rồi, ký ức mơ hồ quá không nhớ nổi.

Vậy thì, vào thẳng vấn đề ch... không, nếu nó là thủ phạm thì chắc nó sẽ chạy mất, hay mình cứ hỏi từ từ vậy.

“Mà này, ở trong trường thế này, Tanpopo đang giúp lớp mình à? Anh tưởng em ở bên câu lạc bộ bóng chày với San-chan và mọi người chứ?”

“Vâng! Hôm nay em giúp câu lạc bộ bóng chày ạ! Câu lạc bộ bóng chày sẽ mở gian hàng kẹo bông gòn trong lễ hội Ryōran, vì phải mượn thiết bị nên em đã quay lại trường để nộp đơn xin phép lên hội học sinh ạ!”

“Nộp lên hội học sinh á? Vậy sao lại ở khu vực lớp 1...”

“Mừ hứ hứ hứ! Em là một người đáng yêu và có năng lực siêu tuyệt vời, làm việc quá hiệu quả, nên Anae-senpai đã nói với vẻ mặt thành khẩn rằng: 'Tôi muốn giao cho Tanpopo đáng tin cậy quá mức nhiệm vụ cực kỳ quan trọng là nộp đơn lên hội học sinh! Nếu có thể, hãy đi qua khắp mọi ngóc ngách trong trường, chậm rãi rải tình yêu thương rồi hãy quay lại nhé! Thật lòng, nhờ em đó!' Mứ hứ hứm!”

Hiểu rồi. Tức là quá vô dụng nên bị Anae van nài đuổi đi chứ gì.

Điều đó có nghĩa là trước giờ con bé này vẫn ở câu lạc bộ bóng chày à. Thế thì...

“Có nghe San-chan nói gì không?”

“Nói chuyện á? Dạ không, em không nghe gì đặc biệt cả? ...Nói đúng hơn là, hôm nay em còn chưa nói một lời nào với Ōga-senpai! Nghe đồn Ōga-senpai gặp học sinh trường khác vào buổi tối, rồi lại bị nghi ngờ là học sinh trường khác đó chính là em gái của Shiba-senpai, nên đã bị Shiba-senpai biến thành quỷ dữ tra khảo rồi ạ!”

Ra vậy, thảo nào San-chan không liên lạc gì... Cố lên nhé, bạn thân. Chuyện đó thì mình cũng chịu thôi.

Vậy thì, từ từ đi vào vấn đề chính thôi...

“Này, Tanpopo. Thứ Sáu tuần trước em ở lại đến khoảng mấy giờ?”

“Thứ Sáu ạ? Hôm đó thì em ở lại đến 8 giờ tối để chuẩn bị cho gian hàng kẹo bông gòn ạ! Hãy chờ xem tấm biển siêu tuyệt vời mà em đã làm nhé!”

“Ra vậy. Nhân tiện, lúc đó em có thấy đèn trang trí ở sân trường không?”

“Có ạ! Khoảng 7 rưỡi tối đó! Mấy cái đèn trang trí cứ để bừa ra đó mà không ai dọn dẹp, thế là một thiên thần như em đã gom chúng vào túi và──”

“Có lời trăng trối gì không?”

“Lời trăng trối á? Dạ không, không có gì đặc biệt cả? Một người quá đỗi xinh đẹp như em thì chắc chắn sẽ tiếp tục có một cuộc sống siêu tuyệt vời, chứ 'lời trăng trối' thì... Húuuuuu! Sao tự dưng tay em bị trói rồi!”

Thôi nào, đừng có giãy giụa ầm ĩ thế! Quả nhiên, mày chính là thủ phạm!

Cái đồ ngốc này. Nó có làm những chuyện vượt quá sức tưởng tượng của mình, làm mất đèn trang trí đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì là lạ cả!

“Hả!? Em không làm chuyện đó! Em chỉ gom chúng vào túi thôi!”

“Thế thì nói xem sau đó mày đã làm gì đi!”

“Em định cất vào phòng vật liệu, nhưng trước đó thì Shiba-senpai đã gọi em! Thế là sau khi xong việc ở câu lạc bộ bóng chày, em quay lại sân trường thì chúng đã biến mất rồi! Thật đó ạ! Xin hãy tin em!”

“Cái gì? Vậy là khi mày đi khỏi thì đèn trang trí biến mất à?”

“Đúng vậy ạ! Có lẽ là fan của em, vì quá rung động trước hình ảnh em đáng yêu chăm chỉ dọn dẹp, nên đã lén lút dọn hộ để giúp đỡ em đó ạ! Ngoài ra thì không thể có khả năng nào khác!”

Mà đúng hơn, tôi muốn gào lên rằng: Chỉ riêng cái khả năng đó là không thể nào!

“Thật, thật mà! Nào, nhìn vào mắt em này! Tròn xoe và đáng yêu đúng không?”

Hừm... Tròn xoe và đáng yêu hay không thì cứ gác lại đã, con ngốc này tuy hay nói dối nhưng lại rất nghiêm túc trong các hoạt động của câu lạc bộ bóng chày. Tức là, khả năng nó nói thật là rất cao. Nhưng mà, chừng nào chưa thể phán đoán hoàn toàn là vô tội, thì việc thả nó ra cũng không hay cho lắm.

“Làm ơn điiiii~... Trong lễ hội Ryōran, em sẽ là người đầu tiên đưa kẹo bông gòn do em làm cho khách của em mà~”

Lúng túng, ồn ào quá. Mà này, hình như mình cũng từng có cuộc đối thoại tương tự hồi hè rồi thì phải. Lúc ăn mì somen trôi á... Hửm?

“...Đây này.”

“Woa~! Em được thả rồi! Mừ hứ hứ! Quả nhiên là đáng yêu như em thì, Kisaragi-senpai chỉ là trong tầm tay thôi mà!”

Tên ngốc này lúc nào cũng có thể bắt lại được, nên tôi sẽ không nói rằng tôi đã thả nó ra.

“Vậy thì, em xin phép đi đến hội học sinh nộp đơn đây! Kisaragi-senpai cũng hãy đổ mồ hôi sôi nước mắt mà cố gắng làm nô bộc cho em nhé! Mừ hứ hứmmm!”

Thế là, cái đứa ngốc kia đã bỏ đi rồi, nhưng... toi rồi. Thật sự rất toi rồi!

Cuộc nói chuyện với Tanpopo vừa rồi đã gợi lại một ký ức, và một linh cảm xấu bắt đầu cuộn lên trong lòng tôi. Kẻ thủ ác làm mất đèn trang trí đã hiện rõ trong đầu tôi. Ước gì linh cảm của mình sai, nhưng mà cái linh tính chẳng lành của tôi thì đúng gần như 100%. Từ trước đến nay chưa trật phát nào cả.

Giá mà mình cứ giả vờ không hay biết gì thì hơn... nhưng mà đâu có được...

“Thôi, trước mắt cứ liên lạc với Himawari và Asunaro đã...”

***

“Joro, gọi bọn mình ra cái chỗ này có chuyện gì thế?”

“Em với Himawari vẫn đang hỏi thăm bên câu lạc bộ bóng chày mà...”

Nơi tôi gọi Himawari và Asunaro đến là bãi rác phía sau trường. Có lẽ vì đang trong giai đoạn chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran nên rác chất cao hơn bình thường rất nhiều.

“À, là chuyện này đây... Mấy cậu nhìn cái này đi...”

“Á!”

“Cái gì! Kh-không lẽ đây là...!”

Đó chính là thứ mà lũ học sinh trường Nishi-Kitsuta đang điên cuồng lùng sục. Tôi đã đến bãi rác trước, lục lọi đống rác chất đống và tìm thấy nó...

“Đèn trang trí dùng cho Lễ thắp đèn đây. Nó ở đây này.”

“N-nhưng mà, cái tình trạng này thì...!”

“Ừ. Asunaro nói đúng. Nó không dùng được nữa rồi...”

Tình trạng của đống đèn trang trí khi được tìm thấy thật thảm hại. Có lẽ lúc mới bị vứt thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng sau đó rác cứ chất chồng lên, đè bẹp nó. Dây điện đứt hết, gần như tất cả bóng LED đều đã hỏng, đúng là tệ hại nhất có thể.

“Sao cậu lại biết nó ở đây vậy?”

“Là Tanpopo đấy.”

“Tanpopo ư?”

“Sau đó, tôi gặp Tanpopo ở hành lang và hỏi chuyện nó. Nó bảo là vào khoảng gần giờ tan học cuối cùng hôm thứ Sáu, nó thấy không ai dọn dẹp đèn trang trí ở sân trường nên đã cho vào túi. Nhưng mà, trước khi kịp mang đi thì nó bị Shiba gọi nên cứ thế bỏ lại nguyên trong túi rồi rời đi.”

“Vậy có nghĩa là, sau đó có ai đó đến và vứt đống đèn trang trí đi sao?”

“Ừ. ...Chắc là vì nó nằm trong túi nên bị nhầm là rác hay gì đó.”

Tôi có thể đưa ra kết luận này là nhờ kinh nghiệm từ một vụ việc nhỏ hồi hè năm nay. Lúc mọi người cùng ăn mì somen trôi, có một cái bánh mì nhân kem của một cô bé đã biến mất, cái bánh ấy được để trong túi của cửa hàng tiện lợi và cô bé định để dành lát nữa ăn. Tôi đã nhầm chiếc túi nhựa đựng bánh mì đó là rác và vứt nó đi mất.

Tóm lại, vụ việc lần này y hệt như lúc đó. Có một người đã nhầm đống đèn trang trí trong túi là rác và vứt nó đi. Và người đó chính là thủ phạm của vụ việc lần này.

──Đó là dự đoán của tôi. Và cũng là linh cảm chẳng lành đó.

“A, aaaa...”

Giọng nói run rẩy vang vọng khắp bãi rác sau trường. Ánh mắt đảo qua đảo lại, không biết phải làm gì.

“...Thì ra là vậy... đúng là như thế rồi...”

Giọng nói như đã buông xuôi tất cả cho thấy linh cảm của tôi đã đúng y chang. Đúng là linh tính chẳng lành của tôi lúc nào cũng trúng phóc cả. Mà phải rồi... cậu ta đã nói mà...

“Ưm, tớ thấy nó ở sân trường khoảng bảy giờ tối đó! Sau đó, khi câu lạc bộ tennis dọn dẹp xong đạo cụ thì không thấy nó ở đó nữa!”

Đấy. Tức là, trong lúc dọn dẹp các thứ, cậu ta đã vứt nhầm nó đi rồi, phải không?

“Joro ơi, phải làm sao đây...?”

Himawari ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi, cất giọng như cầu xin sự giúp đỡ. Một cơn đau nhói âm ỉ chạy qua ngực tôi.

“Là... là tớ đã làm hỏng đèn trang trí...”

Tớ biết rồi, Himawari...

──À, nhân tiện, tôi xin phép được tiết lộ một chút về cái kết của câu chuyện lần này.

Thật không may, trong vụ việc lần này, sẽ không có một cái kết hạnh phúc mà tất cả mọi người đều vui vẻ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ phải đưa ra lựa chọn: cứu ai và bỏ mặc ai. Và kết quả của sự lựa chọn đó... tôi sẽ đánh mất đi một mối quan hệ quý giá...

Thế nhưng, vào lúc đó, tôi không hề hay biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ cố hết sức nghĩ cách làm sao để giúp được Himawari mà thôi.