Sau đó, khi phát hiện ra những dải đèn trang trí bị hỏng, chúng tôi lập tức đến báo cáo với Hội học sinh. Tôi và Asunaro lúc đó đã đề nghị nên cùng bàn bạc xem liệu có cách nào tự mình giải quyết ổn thỏa mọi chuyện rồi hẵng báo cáo, nhưng Himawari kiên quyết không chịu.
“Nếu cháu cứ im lặng về việc đã làm hỏng đèn trang trí, chị Cosmos sẽ gặp rắc rối mất! Vì vậy, vì vậy… cháu sẽ nói ra hết sự thật!”
Trước giọng nói kiên quyết ấy, tôi và Asunaro đành miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của Himawari. Thế rồi, khi chúng tôi tới phòng Hội học sinh để báo cáo, ở đó đã có rất đông các bạn học sinh. Không phải họ đang đợi Himawari tới. Mà rất nhiều học sinh đã đến để hỏi Chủ tịch Hội học sinh Cosmos về việc Lễ hội Ryouran có thể tổ chức được hay không.
Trong tình cảnh đó, Himawari thoáng run rẩy như thể đang do dự, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Himawari nghiến chặt răng, rẽ đám đông học sinh mà bước tới với những bước chân dứt khoát, rồi nói ra sự thật với Cosmos.
“Chính mình đã nhầm đèn trang trí với rác, rồi vứt đi và làm hỏng mất…”
Cosmos cùng các học sinh khác đều ngây người.
Và cuối cùng… Himawari quay sang nhìn tôi và Asunaro, rồi bật khóc nói “tạm biệt”.
Nếu ở gần, cô bé sẽ gây phiền phức cho tôi và các thành viên trong câu lạc bộ thư viện, nên sẽ giữ khoảng cách. Đó là một lời “tạm biệt” đầy đau buồn, chất chứa bao nhiêu tâm sự như vậy…
──Sáng hôm sau.
Tôi một mình tới trường, cảm thấy một nỗi buồn lạ lùng cứ đeo bám sau lưng. Đang lúc lấy đôi giày đi trong nhà từ tủ giày thì… điều tôi lo sợ đã thực sự xảy ra.
“Này, cậu nghe gì chưa? Mấy dải đèn trang trí tuy tìm thấy rồi nhưng mà hỏng bét, không dùng được nữa. Nên là Lễ hội Ryouran năm nay có khi phải hủy đấy…”
“Biết rồi… Chị Himawari năm Hai nhầm là rác rồi vứt đi, làm hỏng đấy thôi?”
“Bình thường thì cũng phải kiểm tra xem bên trong là gì chứ… Định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
“Nghe nói cổ bảo sẽ bồi thường. Nhưng làm gì có chuyện học sinh cấp ba mà trả nổi số tiền đó.”
“Nói vậy chứ không phải là đang mong mọi người xung quanh giúp đỡ đấy à?”
Vọng vào tai tôi là những lời cay nghiệt từ đám học sinh năm Nhất, nhắm thẳng vào cô bạn thanh mai trúc mã của tôi – Himawari. Với cái vụ ồn ào đến mức đó, đương nhiên gần như toàn bộ học sinh đều đã biết Himawari chính là thủ phạm làm hỏng đèn trang trí. Himawari, vốn là át chủ bài của đội quần vợt, là người được yêu thích nhất trường… chỉ vì một chuyện, chỉ vì một sai lầm mà mất hết lòng tin của mọi người…
“À, ừm… Các bạn ơi… Xin đừng nói xấu chị Himawari như vậy ạ. Ai cũng có lúc mắc lỗi mà, quan trọng là làm thế nào để lấy lại niềm tin từ đó…”
Ơ? Giọng nói vừa rồi là…
“Gì thế, Nadeko? Cậu định bênh vực chị Himawari à?”
“Hả! À, ừm…”
Quả nhiên là thế. Học sinh năm Nhất với kiểu nói chuyện tiểu thư mà tôi hơi ngại tiếp xúc… Akai Nadeko của câu lạc bộ bóng mềm. Con bé đó, hôm qua còn tỏ vẻ không muốn dính dáng gì đến Himawari, vậy mà hôm nay lại đứng ra bênh vực à. Không biết có sự thay đổi tâm trạng nào nhưng… tôi thấy vui lắm.
Vậy thì tôi cũng…
“Hay là cậu bị chị Himawari mua chuộc rồi?”
“Đâ, đâu có! Em đâu có bị mua chuộc đâu ạ!”
“Phải rồi, phải rồi. Chị Himawari thì nổi tiếng với đám con trai năm Hai lắm, lại còn được giới thiệu với anh Shibasaki mà cậu ngưỡng mộ thông qua mấy cậu đó thì dại gì mà không đứng về phe của chị ấy chứ──”
“Yo. Nadeko, lâu rồi không gặp nhỉ.”
“…Á! Anh Kisaragi! Chà, chào buổi sáng ạ!”
“Ui! Cái người này hình như là bạn thân của anh Ooga bên câu lạc bộ bóng chày… Dù sao thì Nadeko! Mày có nói gì thì ý kiến của tao cũng không thay đổi đâu nhá!”
Phù… Đây đúng là cảm giác “mượn hoa hiến Phật” đây mà. Sức mạnh của thằng bạn thân đúng là vĩ đại thật đấy. May mắn thay, tôi đã đuổi được cô bé năm Nhất đang gây sự với Nadeko đi rồi.
“À… em cảm ơn ạ. Đã giúp em.”
“Không, tôi mới phải cảm ơn cậu. Vì đã bênh vực Himawari…”
“Đâu có… Em chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi ạ.”
Cái điệu bộ nho nhã mỉm cười, một tay khẽ đặt lên má đó, quả thật toát lên vẻ quyến rũ không phù hợp với tuổi của cô bé… Nhưng tại sao chứ? Quả nhiên là tôi, cứ hễ tiếp xúc với Nadeko là lại thấy rờn rợn khó tả.
“À, anh Kisaragi… Anh có biết Lễ hội Ryouran sẽ ra sao không ạ?”
“Xin lỗi nhưng tôi cũng không biết nữa… Chỉ cần tổ chức được Lễ Thắp Sáng thì mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi.”
“Vậy sao…”
Nói cách khác, vì không thể tổ chức Lễ Thắp Sáng, nên vấn đề chẳng thể giải quyết được… Những dải đèn trang trí dùng cho Lễ Thắp Sáng đã hỏng rồi. Cho dù có ước mơ một phép màu đến mấy, đó vẫn là sự thật không thể lay chuyển.
“Thôi mà, đừng có buồn như thế chứ! Hôm nay tôi sẽ gặp Chủ tịch Cosmos để hỏi xem sao! ‘Không biết’ nghĩa là vẫn chưa chắc chắn sẽ hủy đâu!”
──Nói với Nadeko thế thôi chứ thật ra tôi đang tự trấn an mình thì phải.
“…Vâng. Em cảm ơn ạ.”
Nadeko rũ vai, lặng lẽ bước đi. Cứ mãi cảm thấy một nỗi áy náy lạ lùng khi nhìn bóng lưng cô bé, tôi cũng đi về lớp mình.
※
──Giờ nghỉ trưa.
Như hôm qua, các thành viên lại tụ tập ở phòng câu lạc bộ thư viện… nhưng lần này lại vắng hơn hẳn. Chỉ có tôi, Pansy, Asunaro, Tsubaki và Hiiragi là có mặt – vỏn vẹn năm người. Không có thành viên nào khác. Himawari thì không tới để tránh làm phiền chúng tôi. Cosmos thì hôm nay vẫn đang ở Hội học sinh để bàn bạc biện pháp đối phó cho Lễ hội Ryouran. Sasanqua thì đang bận rộn chạy đôn chạy đáo cùng nhóm Charisma để tìm cách dập tắt những lời đồn đại xấu về Himawari ở các lớp khác, còn San-chan thì bị đội bóng chày gọi đi rồi.
“Không có mọi người cô đơn quá à… Bé Himawari, lo quá à…”
Hiiragi buồn bã, ủ rũ gặm xiên gà nướng. Con bé này vốn nhút nhát lại dễ buồn, nên rất quý trọng bạn bè.
“Tớ cũng có ý kiến giống Hiiragi… Cứ thế này thì Himawari e là gặp nguy mất.”
Đúng như Tsubaki nói, tình trạng của Himawari bây giờ chỉ cách sự tệ hại nhất một bước chân. Bản thân cô bé chưa chịu tổn hại rõ ràng gì, nhưng khắp trường đang lan truyền những lời đồn thổi không hay. Hơn nữa, những lời đó còn dần được thêm thắt, thêu dệt đủ kiểu, khiến tình hình ngày càng tệ hơn.
Điều rắc rối trong chuyện lần này là, nếu ai đó đứng ra bênh vực Himawari thì sẽ bị coi là “ngụy biện”. Với những kẻ đang bàn tán về tai tiếng của Himawari, thì cô bé đã được gán mác “kẻ xấu” rồi, và dù có nói gì đi nữa họ cũng sẽ không thay đổi định kiến đó.
Trong lúc này, giá mà có thể bàn bạc với Cosmos – người có tiếng nói với học sinh trong trường – thì hay biết mấy… Tiếc thay, điều đó là bất khả thi. Bản thân Cosmos cũng đang bị vướng vào những lời đồn không hay, lại bận tối mặt với chuyện Lễ hội Ryouran, nên không thể nào có thời gian mà giúp đỡ chúng tôi được.
…Chỉ có một tia hy vọng duy nhất, đó là những người bạn cùng lớp của tôi và Himawari. Chỉ có họ, nhờ mối quan hệ từ trước và cái tình bạn cùng lớp, là không hề nói xấu Himawari, thậm chí còn lo lắng cho cô bé nữa kìa. Chỉ là, Himawari lại không muốn tiếp xúc với ai, cứ lủi thủi một mình trong im lặng, nên cô bé lại trở thành người bị mọi người tránh né, ngại động vào.
Tất nhiên, trong tình cảnh đó, chúng tôi không thể nào cứ đứng nhìn được…
“Himawari không thèm nói chuyện với tớ chút nào cả. Mới hôm qua còn thân thiết như thế mà…”
Asunaro mắt rơm rớm, buột miệng nói.
Đúng vậy. Tôi, San-chan, Tsubaki, Asunaro, Sasanqua và nhóm Charisma – những người cùng lớp – đều đã cố gắng bắt chuyện để động viên Himawari, nhưng tất cả đều thất bại. Cứ hễ định bắt chuyện là Himawari lại chạy mất. Kết quả là, cho đến giờ vẫn không một ai có thể nói chuyện được với Himawari. Cứ thế này thì, ngay cả sau khi Lễ hội Ryouran kết thúc, cô bé cũng sẽ không quay lại câu lạc bộ thư viện nữa.
Thêm vào đó, một vấn đề khác là…
“Này, Pansy. Cậu có nghĩ ra cách nào để giải quyết ổn thỏa tình huống này, để mọi người đều có thể vui vẻ tổ chức Lễ hội Ryouran không?”
“Làm gì có cách nào tiện lợi như thế chứ.”
Pansy vẫn giữ thái độ như vậy. Việc cô bé chỉ đưa ra những ý kiến tiêu cực một cách khó hiểu về vụ việc lần này, đến hôm nay vẫn tiếp diễn. Cosmos hay Himawari… những người bạn thân thiết đầu tiên cô bé có được kể từ khi lên cấp ba đang gặp tình huống khó khăn, vậy mà trông cứ như thể Pansy chẳng muốn giúp đỡ chút nào.
“Như đã nói hôm qua, chuyện lần này thực sự rất khó. Nhất định sẽ có người phải hy sinh. Vấn đề là ở chỗ đó.”
“…Vậy là, chị đang nói người phải hy sinh sẽ là Himawari sao?”
Asunaro cất tiếng, một giọng nói trầm nhưng đầy sức nặng.
“Nếu cứ thế này thì đúng là vậy rồi.”
“Không thể nào chấp nhận được! Himawari là… Himawari là người bạn rất quan trọng với tớ… không, là bạn thân của tớ!”
…Đúng vậy. Trong số các thành viên câu lạc bộ thư viện, Himawari và Asunaro đặc biệt thân thiết với nhau. Không chỉ ở câu lạc bộ, mà ngay cả ở lớp học họ cũng luôn quấn quýt bên nhau. Ngay cả tôi, nếu có thể, cũng muốn giúp Himawari. Tôi muốn quay lại phòng câu lạc bộ thư viện của tuần trước, nơi mọi người vẫn còn háo hức mong chờ Lễ hội Ryouran. Thế nhưng, đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách nào, chỉ biết cứ để mọi chuyện cuốn mình đi mà thôi.
※
Mặc dù đèn trang trí đã bị hỏng, nhưng vì việc Lễ hội Ryouran có được tổ chức hay không vẫn chưa được quyết định, nên thời gian chuẩn bị vẫn tiếp tục. Thế nhưng, không khí trong lớp tôi lại trở nên tệ hại vô cùng.
“Này, này… Làm sao đây? Có ai nên ra nói chuyện với cổ không?”
“Nhưng mà, con bé có vẻ không muốn thế…”
“Hôm nay, tớ bị đứa lớp khác phàn nàn đấy. Nó bảo ‘Lớp tụi mày đang làm cái gì thế?’”
…………
Trong góc lớp, nơi những lời nói của bạn học cứ vọng lại một cách im ắng, Himawari một mình lủi thủi làm việc với thân hình bé nhỏ. Một Himawari lặng lẽ đến vậy, ngay cả tôi, bạn thanh mai trúc mã của cô bé, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, cảm xúc dâng trào trong lòng tôi là “hối hận”. Vì sao khi Himawari nhờ tôi giúp việc cho câu lạc bộ quần vợt, tôi lại từ chối chứ? Vì sao tôi lại không nghỉ hẳn buổi làm thêm mà phải nhờ Tsubaki lùi giờ lại làm gì?
Nếu tôi ở bên Himawari thì đèn trang trí đã không hỏng, và giờ đây mọi người vẫn đang vui vẻ chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran rồi… Khốn kiếp!
“…Ưm”
Có vẻ như công việc đã tạm xong, Himawari đứng dậy với chồng hộp giấy các-tông dán giấy vẽ màu đen. Chắc cô bé định mang chúng tới chỗ tập kết.
Có lẽ, giờ thì…
“Himawari, để tớ giúp cậu một nửa.”
“…! Tớ, tớ không sao đâu…”
Tốt rồi, coi như tạm thành công. Dù thoáng chốc cô bé định bỏ chạy, nhưng chắc thấy khó mà ôm cái đống giấy đó chạy được, nên cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
“Này, Himawari. Chúng ta đều phụ trách đạo cụ mà, cùng làm việc đi.”
“…Không được. Sẽ làm phiền Jouro mất…”
Tham lam đến mức đó thì quả là quá đáng rồi sao. Mà thôi, tôi cũng đâu phải kiểu người dễ dàng từ bỏ như thế.
“Phiền phức gì chứ, đừng bận tâm. Vả lại, chuyện đèn trang trí cũng đâu phải lỗi một mình cậu, đúng không? Cơ bản là Pansy──”
“Kh, không phải! Là lỗi của tớ!”
“Ơ, ừm…?”
Cái gì? Himawari tự dưng lại hét lớn đến vậy… Có lẽ cô bé không muốn tôi nhắc đến chuyện đó, nhưng mà như thế thì──
“Là, là một mình tớ làm! Tất cả là do một mình tớ làm!”
“…Cái gì! Này, Himawari… cậu…”
Rốt cuộc là sao đây? Vừa rồi, mắt của Himawari chuyển động sang phải một giây, rồi sang trái hai giây kìa.
“Vậy nên, Jouro đừng bận tâm! Cậu không nên ở cùng tớ!”
“Này, Himawari…”
“Cái, cái gì?!”
Tôi biết… Chỉ có tôi, đứa bạn thanh mai trúc mã của cô bé, mới biết… cái cử động vừa rồi là…
“Cậu đang giấu cái gì?”
Đó là tật của Himawari mỗi khi nói dối.
“…! Tớ, tớ không giấu gì cả!”
Lại một lần nữa, ánh mắt chuyển động sang phải một giây, rồi sang trái hai giây. Quả nhiên là thế… Himawari đang giấu diếm chuyện gì đó.
“Tớ, tớ đi đây! Chỗ này xong rồi, giờ tới câu lạc bộ quần vợt!”
“À, đợi đã! Himawa… Khốn thật!”
Nhưng thông tin tôi có được chỉ đến đó mà thôi. Himawari vội vàng đặt chồng hộp giấy xuống, rồi chạy biến mất như một con thỏ.
…Chuyện này là sao đây?
Hướng Dương đã tưởng nhầm đèn trang trí là rác nên vứt đi, rồi rác khác cứ thế chất chồng lên, khiến nó hư hại nặng nề. Chắc chắn đây là sự thật không thể chối cãi.
Thế nhưng, hóa ra lời Hướng Dương nói "chính tay tôi đã làm tất cả" lại là một lời nói dối trắng trợn.
Tức là, vậy thì…
"Jouro, anh có rảnh chút không?"
"Ối giời! Có chuyện gì thế, Asunaro?"
Hết cả hồn! Đừng có đột ngột lên tiếng từ phía sau như thế chứ.
"Thật ra, tôi vừa có được vài thông tin khá thú vị."
"Thông tin thú vị ư?"
"Vâng! Hôm qua, khi chúng ta đang điều tra vụ đèn trang trí, không phải chúng ta đã tình cờ nghe được đủ thứ tin đồn kỳ lạ về các thành viên khác trong thư viện hay sao?"
Asunaro lôi sổ ghi chép ra, rồi mở đúng trang ra, đưa cho tôi xem.
À phải rồi, suýt nữa thì quên. Đúng là có mấy cái tin đồn kỳ quặc về Cosmos, San-chan và Sazanka thật.
"Mà lạ nhé, tất cả những tin đồn đó đều bắt đầu lan truyền ngay trước khi vụ đèn trang trí xảy ra… khoảng từ thứ Sáu tuần trước thì phải."
"Hả?"
"…Anh không thấy lạ sao?"
"Ờm, lạ chỗ nào cơ?"
"Đấy! Ý tôi là, rất có thể mấy tin đồn đó có liên quan gì đó đến vụ đèn trang trí này!"
Mấy cái tin đồn đó á?! Toàn những chuyện trên trời dưới đất, chẳng có tí căn cứ nào cả chứ?
Dù em ấy có nói với ánh mắt lấp lánh như thế, thành thật mà nói, tôi khó lòng mà gật đầu đồng ý cho nổi.
"Không, chuyện đó đường đột quá rồi? Hơn nữa, trong mớ tin đồn đó làm gì có tin nào về Hướng Dương, mà tất cả đều chẳng có vẻ gì là liên quan đến vụ đèn trang trí cả…"
"Nhưng tất cả đều là những tin đồn nhằm hạ thấp danh tiếng của mọi người trong thư viện. Và cuối cùng, Hướng Dương lại bị gán cho tội danh phá hoại đèn trang trí. …Anh vẫn không thấy lạ sao?"
Mà, tôi cũng thấy lạ thật khi các thành viên thư viện lại liên tục trở thành mục tiêu của những tin đồn thất thiệt… nhưng việc gán ghép nó với vụ đèn trang trí thì có vẻ hơi khiên cưỡng quá rồi.
Mà, ý Asunaro muốn nói là…
"Có phải em đang muốn nói, có lẽ còn một kẻ chủ mưu khác?"
"Đúng là Jouro có khác! Em nghi ngờ rằng kẻ chủ mưu đó đã tung tin đồn để hạ thấp danh tiếng của các thành viên thư viện, rồi phá hoại đèn trang trí, và sau đó gài bẫy Hướng Dương!"
Khả năng đây là một nhận định hoàn toàn sai lầm, trên trời dưới đất là rất cao.
Có lẽ Asunaro cũng ý thức được điều đó khi nói ra.
Thế nhưng, việc em ấy vẫn tìm đến tôi để hỏi ý kiến chắc chắn là vì…
"Asunaro không tin Hướng Dương đã phá hoại đèn trang trí phải không?"
Em ấy muốn làm mọi cách để cứu Hướng Dương mà.
"Bạn thân của em không thể nào lại vì bất cẩn mà vứt bỏ đèn trang trí như thế được!"
Ghê thật… Gần như cả trường đều đã phán Hướng Dương là thủ phạm, thậm chí chính cô bé còn tự nhận, vậy mà em ấy vẫn có thể thẳng thắn nói ra những lời này…
Thế nhưng, tình cảnh hiện giờ lại làm tôi nhớ về chuyện của ngày ấy…
Cái vụ trộm tem dán xảy ra hồi tôi còn học tiểu học.
Trong vụ đó, tôi biết cách cứu cô bé ấy, thế mà lại không ra tay.
Thế nhưng Hướng Dương, dù không hề biết cách giải cứu, vẫn đã dang tay giúp đỡ cô bé đó.
Bị vô số nữ sinh đổ lỗi, dù cô bé ấy đã gục ngã và tự nhận "là mình làm", vậy mà Hướng Dương vẫn cứ tin tưởng cho đến tận cùng rằng "tuyệt đối không phải đâu!"
Hình ảnh Hướng Dương lúc đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ, và đã từng ước mình có thể trở thành người như vậy.
Cũng chính vì lẽ đó, lần này thì…
"Ừ, đúng vậy. Asunaro nói đúng lắm."
Đến lượt tôi giúp Hướng Dương rồi.
Hơn nữa, tôi đã biết rồi. Hướng Dương đã nói dối để che giấu điều gì đó.
Vậy thì, hãy phơi bày chuyện đó ra thôi nào!
"Đúng chứ! Vậy nên…"
"Nếu không có manh mối cụ thể, thì cứ tự tạo ra rồi điều tra thôi!"
"Vâng! Hãy cùng nhau giải cứu Hướng Dương nào!"
Nụ cười của Asunaro lúc đó tuy mộc mạc nhưng thật đáng yêu, khiến lồng ngực tôi bất giác đập thình thịch, bất chấp hoàn cảnh hiện tại.
Hôm nay, một lần nữa tôi lại giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho Ufuwa và Bueda, thành viên Ủy ban Điều hành Lễ hội Ryouran, và nhận được sự đồng ý cho phép điều tra.
Cả hai đều vui vẻ đồng ý ngay lập tức, miễn là có thể giúp được Hướng Dương.
Có vẻ như sợi dây gắn kết giữa Hướng Dương và các bạn cùng lớp vẫn chưa đứt hẳn.
Bằng mọi giá, phải làm sáng tỏ sự thật trước khi sợi dây ấy đứt lìa.
"Vậy thì, chúng ta hãy cùng tổng hợp lại các tin đồn kỳ lạ về mọi người trong thư viện nhé! Hiện tại, có ba tin đã được xác nhận! Một là tin đồn về Hội trưởng Cosmos, một về San-chan, và cuối cùng là về Sazanka!"
Asunaro đi bên cạnh tôi, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa theo nhịp bước, cất lên giọng nói đầy hứng khởi.
Nhân tiện, nếu nói rõ hơn về ba tin đồn này thì──
"Akino Sakura đã dùng tiền hối lộ giáo viên để giành lấy chức Hội trưởng hội học sinh và quyền tiến cử vào đại học."
"Ooga Taiyou, cứ đến tối là lại lén lút gặp học sinh trường khác, tiến hành những cuộc mật đàm đáng ngờ."
"Mayama Azachana, chỉ cần kiên trì năn nỉ, sẽ chịu mặc bộ trang phục thỏ gợi cảm và "thỏ thỏ" đủ thứ."
── là ba cái tin đồn đó.
Xét về nội dung, tin đồn về Cosmos là ghê gớm nhất, Sazanka thì điên rồ nhất, còn San-chan lại có vẻ đáng tin nhất. Nghe nói dạo này anh ta được các cô gái vây quanh không khác gì Hijikata Toshizo vậy.
Thế nhưng mà, tất cả những tin đồn này, thực sự chẳng có vẻ gì liên quan đến vụ đèn trang trí cả…
"Dù cho chuyện có kẻ chủ mưu thật sự hay không thì cứ gác lại đã, bình thường cũng chẳng có cái tin đồn nào như thế này lan truyền đâu nhỉ…"
"Cũng chính vì vậy nên nó mới đáng nghi chứ! Vậy nên, chúng ta hãy xác nhận sự thật của từng tin đồn một rồi mới đưa ra phán đoán nhé! Điều quan trọng nhất khi điều tra là sự kiên nhẫn đấy, kiên nhẫn!"
"Được rồi… Vậy thì, trước hết là—"
Trong ba cái tin đồn đó, cái tệ nhất, tồi tệ hơn hẳn các cái khác là…
"Kiểm tra tin đồn về Hội trưởng Cosmos trước đã."
※
Và thế là, chúng tôi từ tầng hai đi thẳng đến phòng Hội học sinh.
Hôm qua thì đông nghịt học sinh kéo đến vì vụ đèn trang trí, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không thấy một bóng người nào cả.
Dù nói vậy, đó cũng chỉ là nhìn từ bên ngoài thôi, chứ bên trong thì không rõ thế nào.
Tuần trước, khi đến đây, tôi đã từng nghĩ rằng đây là lần cuối cùng mình được nghe giọng của Cosmos sau tiếng gõ cửa… vậy mà không ngờ lại có cơ hội đến một lần nữa theo cái kiểu này…
Với những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, tôi gõ cửa hai tiếng cộc cộc, thì…
"Mời… vào."
Ối? Hình như giọng nói vọng ra từ phòng Hội học sinh không được bình thường cho lắm, mà lại nghe u ám một cách lạ thường, lại còn có một chút ngập ngừng ở cuối câu nữa chứ? Đây chẳng lẽ là…
"X-xin lỗi đã làm phiền ạ."
"Jouro… à. Cả thành viên câu lạc bộ báo chí… nữa. Có chuyện gì… vậy?"
Đúng như dự đoán. Trong phòng Hội học sinh chỉ có mỗi Wasabi, thành viên Ban Điều hành Hội học sinh.
Bóng dáng Cosmos thì không thấy đâu.
"À này, Wasabi-san. Hội trưởng Cosmos đâu rồi ạ?"
"Akino đang đi họp với các thành viên khác và giáo viên. Để bàn bạc với giáo viên về Lễ hội Ryouran…"
"Hả! Chẳng lẽ Lễ hội Ryouran sẽ bị hủy sao ạ?"
"Chưa biết… Đây là cuộc họp để đưa ra quyết định đó…"
Xem ra, tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Nếu Lễ hội Ryouran bị hủy bỏ, thì dù có thể minh oan cho Hướng Dương đi chăng nữa, nỗi tức giận của đám học sinh cũng sẽ chẳng thể nào nguôi ngoai cho được…
"Hội trưởng Cosmos, cô ổn không? Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp được thì…"
"Akino chắc chắn không muốn điều đó đâu… Bởi vì Akino muốn tự mình giải quyết vụ này với tư cách là Hội trưởng hội học sinh mà. Thế nhưng, vụ này, cũng chính vì là Akino nên có thể sẽ gặp khó khăn…"
"Chính vì là Hội trưởng Cosmos mà lại gặp khó khăn, ý anh là sao ạ?"
"Akino luôn đề cao quy tắc… Vì thế, Akino đang nghĩ cách sửa chữa hoặc mua lại đèn trang trí theo đúng quy tắc, nhưng lại chẳng có khoản kinh phí nào cả. Tức là, cứ theo tình hình hiện tại thì không thể nào thuyết phục được giáo viên, và cũng không thể tổ chức Lễ hội Ryouran…"
Tức là, chỉ cần có kinh phí thì có thể chuẩn bị lại đèn trang trí phải không?
"Vậy, có chuyện gì… không?"
Ưm… Thú thật, tôi chỉ đến để hỏi Cosmos về mấy tin đồn kia thôi mà.
Thế nhưng, nếu thành thật mà nói ra điều đó thì…
"Xin lỗi. Tôi chỉ có việc cần Hội trưởng Cosmos thôi, nên không sao đâu ạ!"
"Asunaro! Em nói thế là…"
"Hả? Có chuyện gì sao ạ? Em có nói gì sai đâu mà—"
"NGƯƠI VỪA NÓI CÁI GÌ… CƠ!?"
Em ấy lại nói ra chuyện không nên nói rồi. Cái người này, cứ hễ liên quan đến Cosmos là sẽ lập tức phản ứng lại ngay.
Anh ta đã xồng xộc đi về phía này rồi…
"Thế thì cứ hỏi ta là được rồi…! Chẳng có gì mà Akino làm được mà ta lại không làm được đâu!!"
Đấy, câu cửa miệng của Wasabi-san lại xuất hiện rồi.
"À phải rồi… Wasabi-san là kiểu người như vậy mà. Xin lỗi anh nha…"
"Không sao đâu, cứ xem như một tai nạn là được rồi."
Asunaro buông tiếng thở dài ngao ngán.
À phải rồi, Asunaro và Wasabi-san quen biết nhau từ trước mà.
"Nào, hỏi đi…! Ta sẽ trả lời tất cả, bất kể có hay không có!"
Chỉ xin anh trả lời những gì có thật thôi.
Bó tay thật rồi… Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn về ngay lúc này thôi, nhưng xem chừng anh ta sẽ không cho phép…
"Wasabi-san, anh có biết về tin đồn của Hội trưởng Cosmos không ạ?"
Cứ ngoan ngoãn mà hỏi xem sao vậy.
"Gì chứ, chỉ có thế… thôi à."
Có vẻ đây không phải là câu hỏi mà Wasabi-san mong muốn cho lắm.
Anh ta đang tỏ ra vẻ mặt chán chường thấy rõ.
"Dĩ nhiên, ta biết… Tin đồn Akino dùng tiền bạc gì đó phải không…? Khà khà khà, quả nhiên lời ăn tiếng nói hằng ngày mới là quan trọng… Như ta đây, chưa một lần nào trở thành chủ đề bàn tán trong trường này…"
Anh có biết không? Sau lưng, anh bị gọi là "Anh chàng Louis gì đó của Tây Cây Thường Xuân" đấy.
Chỉ vì cái biệt danh là loại rau xanh dài ngoẵng và thành tích luôn đứng thứ hai khối, mà anh lại bị ví von như một thợ sửa ống nước cao kều, mãi mãi chỉ là kẻ đứng thứ hai đó.
Dù vì vấn đề tuân thủ nên mới phải gọi là "gì đó" thôi.
"Thật ra, em muốn hỏi về tin đồn đó. Anh có biết về nguồn gốc hay lý do nó lan truyền không ạ…"
"Manh mối… ư. Về điều đó thì… có đấy."
"Thật sao ạ!?"
Anh chàng Louis gì đó, đáng tin không ngờ!
"Ừm… Akino nhìn vậy mà lại là kẻ thù không đội trời chung của rất nhiều nữ sinh khóa dưới đấy… Thế nên, việc có ai đó bịa đặt tin đồn để hạ thấp danh tiếng của Akino cũng không có gì là lạ đâu…"
Hả? Thật vậy sao? Cosmos lại có tiếng xấu với các học sinh khóa dưới ư…
"Không… Cô ta đề cao kỷ luật, phán xét và hành động theo lẽ phải. Do đó, mối quan hệ với những học sinh hơi đi chệch khỏi kỷ luật thì khó lòng mà gọi là thân thiện được…"
"Chuyện đó là do mấy đứa học sinh đó tự chuốc lấy thôi, mà có khi là anh ảo tưởng thì—"
"Jouro, chuyện vừa rồi là thật đấy. …Thật ra, em cũng không muốn nói những chuyện như thế này đâu, nhưng hồi trước, khi chúng em lấy ý kiến về Hội học sinh trong trường, Hội trưởng Cosmos đã nhận được rất nhiều ý kiến cho rằng 'chuyện bé tí cũng soi mói, phiền phức'. …Chủ yếu là từ các nữ sinh năm nhất, năm hai."
À ra thế, nói tóm lại là quá nghiêm túc ấy mà.
"Thế nên, nguồn gốc của tin đồn này rất có thể là một người nào đó có ác ý, hoặc thù địch rõ ràng với Akino…"
Ác ý, hoặc thù địch ư. …Nếu đúng là như vậy, thì tôi có nghĩ đến một người.
Gần đây, dù ở lớp khác nhưng có cơ hội tiếp xúc, và người đó có thái độ thù địch rõ ràng với Cosmos.
Cô ta vừa mới đây đã phàn nàn vì Cosmos từ chối yêu cầu bổ sung vật liệu vượt quá ngân sách cho cô ta. …Nói tốt thì là người có tính cách phóng khoáng… nhưng nói xấu thì lại là kẻ đi ngược lại với kỷ luật.
"Jouro, vậy thì tiếp theo…"
Asunaro dường như cũng liên tưởng đến cùng một người với tôi, em ấy liền kéo kéo tay áo tôi, thúc giục di chuyển.
Đúng vậy. Người tiếp theo chúng ta nên gặp là Primula, người cùng lớp với Pansy và thuộc câu lạc bộ bóng mềm… Chúng ta đi hỏi chuyện cô ta xem sao.
"…Wasabi-san, cảm ơn anh vì đã cho chúng em biết nhiều chuyện nhé."
"Đừng… bận tâm làm gì. Chuyện nhỏ như con thỏ… thôi. Ta đang ở đây lập danh sách vật liệu hoàn chỉnh cho từng bộ phận, nếu có bất cứ chuyện gì khó khăn, hãy liên hệ với ta chứ không phải Akino…"
Cuối cùng, sau khi trò chuyện thêm một lúc với Wasabi-san, chúng tôi rời khỏi phòng Hội học sinh.
※
Sau đó, tôi và Asunaro để gặp Primula, đã ghé thăm lớp của Pansy và Hiiragi, nhưng không thấy bóng dáng cô ấy đâu… nhưng lại may mắn nhận được thông tin từ bạn cùng lớp của Primula rằng cô ấy "đã đi đến chỗ câu lạc bộ bóng mềm", thế nên lần này chúng tôi lại di chuyển đến sân trường.
Cả hôm qua lẫn hôm nay, thực sự tôi cứ có cảm giác như bị quay mòng mòng đến đủ mọi nơi vậy, nhưng mà thôi, bỏ qua đi. Quan trọng hơn cả, là Primula. Ưm… cô ta ở đâu… Không thấy đâu cả…
"Ở đây cũng không thấy anh ấy. Có khi nào chúng ta đã lướt qua nhau không nhỉ?"
"Ai mà biết được? Cũng có khả năng là cậu ta chỉ tình cờ rời đi thôi... A."
Ồ, đúng lúc quá. Mà nhắc mới nhớ, con bé đó cũng ở đội bóng mềm. Vậy thì hỏi nó xem sao.
"Nadeshiko ơi! Có rảnh tí không?"
"Ô, Kisaragi-senpai? Có chuyện gì vậy ạ?"
Mặc dù cô bé cũng mặc đồ thể dục do trường quy định, nhưng cứ có cảm giác như là bộ đồ của cô bé cao cấp hơn những người khác một bậc, có lẽ là do phong thái trang nhã của Nadeshiko.
Chỉ cần nhìn cái phong thái ấy thôi là... chẳng hiểu sao, tôi lại thấy rợn người...
"Thật ra thì anh đang tìm Primula. Nghe nói con bé ở bên đội bóng mềm... Nadeshiko có biết con bé đó đi đâu không?"
"Nếu là Saotome-senpai thì chị ấy đã đi về phía phòng giáo viên rồi ạ. Chị ấy bảo: 'Tao tò mò không biết Lễ hội Ryoran có được tổ chức không nên sẽ đi nghe lén cuộc họp của giáo viên'..."
Con bé đó lại trốn việc đi làm cái gì... Mà thôi, mình cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác.
"Joro, chúng ta tính sao đây? Chúng ta cũng đi đến phòng giáo viên, hay là ở đây chờ Primula quay lại?"
" 'Ở đây chờ Primula,' 'Đi đến phòng giáo viên tìm Primula'... Trò chơi mỹ nữ à! Sao cứ bắt mình đi đi lại lại mãi thế không biết, chết tiệt!
...Khụ khụ. Thôi thì, lựa chọn lần này cứ là 'Ở đây chờ Primula' vậy.
Đi đến phòng giáo viên cũng được thôi, nhưng nếu lại lướt qua nhau thì phiền phức lắm.
Dù muốn nói chuyện càng sớm càng tốt, nhưng cứ theo phong cách tôn trọng câu 'Dục tốc bất đạt' vậy.
"Đúng rồi. Vậy thì──"
"Ô hay? Kia chẳng phải Kisaragi-senpai sao! Chẳng lẽ anh nhớ em đến mức không chịu nổi, nên đã đến sân trường mai phục à? Hừm, thôi được thôi được~! Mừm!"
Thôi được rồi, đi đến phòng giáo viên thôi. Cái kiểu 'dục tốc bất đạt' gì đó, quăng cho chó ăn đi!
Xuất hiện với cái điệu bộ và câu nói y chang hôm qua. Con bé này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy trời...
"...A! Đừng có như hôm qua, vì em đột ngột đến gần mà lại ngượng quá hóa giận hét vào mặt em nha! Em thừa biết Kisaragi-senpai là một tsundere chính hiệu, yêu em lắm rồi mà! Mừm hứ hứ hứ!"
Tiếc quá. Nếu đổi họ 'Kisaragi' thành một họ khác thì tôi đã ủng hộ hết mình rồi.
Nhưng mà, xin lỗi nhé, giờ tôi không có thời gian mà dây dưa với cô đâu.
"Xin lỗi nhé, Tanpopo. Tụi anh giờ đang bận lắm..."
"Ôi chao! Bận rộn ư! ...Vậy thì, Hadate-senpai! Em cũng sẽ giúp một tay! Em đây, vừa đáng yêu lại vừa có năng lực tuyệt vời, khéo tay đến nỗi Shiba-senpai còn phải nói với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi rằng: 'Tanpopo đáng tin cậy quá rồi, em đi đâu đó thật xa giúp đỡ những người đang gặp khó khăn đi! Làm ơn đó!' Đến mức đó luôn đấy ạ! Mừm!"
À, thì ra là vô dụng quá nên bị Shiba cầu xin rồi đuổi đi chứ gì.
Nhưng mà bị đẩy qua đây thì cũng phiền phức, nếu được thì muốn đuổi đi lắm...
"Thế thì, thế thì em phải làm gì đây ạ? Mau giao việc cho em đi! Em sẽ cố gắng hết sức! Mừm hứ hứ hứ!"
Mỗi cái khoản nhiệt tình thì thừa thãi, mà lại khó từ chối nữa chứ.
"Lại gây phiền phức cho Shiba-senpai rồi... Đáng ghét thật..."
Hả? Hình như vừa nghe thấy một giọng nói đầy đe dọa từ đâu đó... Hay là mình nghe nhầm nhỉ?
"...Ô hay? Kia chẳng phải Nadeshiko đó sao!"
"...Chậc! Con bé phát hiện ra rồi... ấy chứ."
Này, vừa rồi cô tặc lưỡi đúng không? Chắc chắn là đúng rồi chứ?
"...Hừm hừm. Chào nhé, Tanpopo."
Có vẻ hai cô bé này là người quen của nhau, chắc là vì cùng năm nhất và cùng tham gia câu lạc bộ thể thao.
Mà nói thật chứ...
"Hôm nay Nadeshiko cũng thật trang nhã và đáng yêu nha!"
"Cảm ơn ạ. Tanpopo cũng đáng yêu đấy, nếu cô ở trong cái cống rãnh của địa ngục thì may ra mới đứng nhất được. Ồ hô hô hô..."
Nadeshiko, cô bé chắc chắn ghét Tanpopo đúng không?
"Mừm hứ hứ! Đúng vậy chứ, đúng vậy chứ! Em đây đáng yêu đến mức ở đâu cũng đứng nhất được mà! Nadeshiko cũng có thể học hỏi em đó!"
Cái kỹ năng ngớ ngẩn này ngớ ngẩn quá rồi! Sao lại không nhận ra được cái lời mỉa mai thẳng thừng như thế chứ?
"Cái con rác rưởi, ngu ngốc, ỉa chảy, đồ con đàn bà ngốc nghếch kia... khụ khụ. Xin lỗi nhé. Tôi thật là bất lịch sự quá. Ồ hô hô hô hô."
Đúng là bất lịch sự thật mà.
"Joro, hai người này..."
"...À. Chắc là vậy rồi."
Asunaro nói nhỏ đến mức hai người kia không thể nghe thấy, nên tôi cũng đáp lại bằng một giọng nhỏ tương tự.
Tóm lại, không rõ lý do là gì nhưng Nadeshiko ghét Tanpopo. Ghét ra mặt luôn.
...Mà tiếc là, đối thủ lại là thần ngốc.
Bị Nadeshiko ghét bỏ, còn bị chửi rủa thậm tệ mà chẳng hề hay biết gì.
"Vậy thì, xin lỗi nhưng Tanpopo có thể rời khỏi đây được không? Nếu cô còn ở trong tầm mắt tôi nữa thì nhãn cầu của tôi sẽ bị thối rữa mất."
"Mừm~! Em biết là em đáng yêu đến mức nhãn cầu chị tan chảy ra rồi, nhưng chị không cần phải ngượng ngùng đến thế đâu~! Mừm hứ hứ hứ!"
Thế này mà cũng coi là nói chuyện được à?
"Đầu óc vẫn cứ là như vườn hoa... ấy chứ. Haizz, chỉ muốn vặn nát ra... ấy chứ."
Dù có gắn 'ấy chứ' vào cuối câu, thì tính cách của cô bé cũng đã thay đổi rồi.
"À này, Tanpopo. Nadeshiko có vẻ hơi khó chịu rồi đó, cô có thể rời khỏi đây được không..."
"Làm gì có chuyện đó chứ~! Mừm hứ hứ hứ!"
Rõ ràng là có mà~! A ha ha ha!
"Nadeshiko làm gì có chuyện thấy tôi phiền phức! Chúng tôi thường xuyên giao lưu vì cùng là năm nhất ở đội bóng chày và bóng mềm, mà tôi thì luôn giúp đỡ cô ấy! Thậm chí, nói rằng cô ấy biết ơn tôi vô cùng cũng không ngoa đâu!"
Tanpopo lúc nào cũng nói quá lên hết nhỉ.
"Lúc nào cũng làm mấy chuyện thừa thãi rồi tăng thêm việc cho tôi... ấy chứ. Vì con bé này mà tôi đã phải vất vả biết bao nhiêu rồi... ấy chứ."
Tóm lại, tôi đã hiểu là Tanpopo gần như ngày nào cũng vô thức gây phiền phức cho Nadeshiko.
"Ngay cả hôm nọ, em cũng đã giúp đỡ đội bóng mềm chuẩn bị Lễ hội Ryoran mà! Em đáng yêu đây, đâu có làm ngơ khi thấy người khác gặp khó khăn đâu ạ! Mừm!"
"...! Chẳng, chẳng có ai giúp tôi cái gì cả!"
Hử? Nadeshiko hình như vừa run lên một cách kỳ lạ?
Cuộc nói chuyện vừa rồi đâu có gì lạ đâu... Khoan đã...
"Này, Tanpopo."
"Mừm? Có chuyện gì vậy ạ, Kisaragi-senpai?"
"Vừa nãy cô bảo là 'đã giúp đỡ đội bóng mềm chuẩn bị Lễ hội Ryoran' đúng không? Chuyện đó là khi nào, và cô đã giúp gì?"
"K-Kisaragi-senpai! Khoan đã ạ! Hỏi cái đó là──"
"Hôm thứ Sáu đó ạ! Thật ra thì đội bóng mềm là người chịu trách nhiệm dọn dẹp hệ thống đèn trang trí, nhưng Nadeshiko hậu đậu lại quên béng mất! Nên em đã dọn thay cho chị ấy!"
"Hề... Ra vậy à... Nadeshiko, cô bé có biết chuyện này không?"
"...! Chuyện là, em, em sắp phải làm việc câu lạc bộ rồi... A! Hadate-senpai, buông ra đi ạ!"
Giỏi lắm, Asunaro!
"Nếu cô nói rõ ràng, tường tận hơn về chuyện vừa rồi, tôi sẽ thả cô ra. Phư hứ hứ..."
Asunaro đã khống chế Nadeshiko một cách hoàn hảo.
Nadeshiko đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng chắc Asunaro đã dùng một lực khá mạnh.
Mưu tính của cô bé chẳng hề có dấu hiệu sẽ thành công chút nào.
"Ô hay? Sao vậy ạ, Hadate-senpai? Tự nhiên lại ôm Nadeshiko chứ không ôm em vậy."
"Đừng bận tâm, Tanpopo. Đây là kết quả của việc cô hiếm hoi lắm mới có thể đại công cáo thành đó."
"Thật ạ?! Vậy thì hãy yêu thương em đi! Mừm hứ hứ hứ hứ!"
"Dù là chuyện vô cùng miễn cưỡng, nhưng coi như là quà cảm ơn, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô."
"Em hiểu mà. Vì anh lúc nào cũng biết ơn em nên miễn cưỡng khi nói lời cảm ơn đó mà..."
Mệt quá rồi nên thế nào cũng được.
"Mừm hứ ứ ứ. Mừm hứ hứ hứ..."
Vừa xoa đầu một cái là cô ta đã sung sướng bám lấy tôi, hơi phiền phức nhưng thôi kệ đi.
Quan trọng hơn là Nadeshiko. Đang đuổi theo lời đồn, tự nhiên lại có thu hoạch bất ngờ từ một chỗ không ngờ tới.
"Nadeshiko. Hôm qua, khi anh hỏi cô 'Câu lạc bộ nào, hay là ai đã dọn dẹp hệ thống đèn trang trí vào thứ Sáu?', cô chỉ trả lời là 'Tanpopo của đội bóng chày' chứ không nói rõ đội nào chịu trách nhiệm dọn dẹp đúng không?"
"Chuyện đó, chuyện đó thì..."
"Với lại, nếu suy nghĩ kỹ về chuyện hôm nay thì cũng kỳ lạ đúng không? Hầu hết các cô gái năm nhất như cô đều không muốn dính dáng đến Himawari hay Asunaro, những người làm việc ở thư viện, đúng không? Vậy tại sao sáng nay cô lại che chở cho Himawari ở tủ giày, và giờ vẫn nói chuyện bình thường với Asunaro?"
Thật ra, hôm qua khi tôi đến hỏi chuyện, cô bé vẫn còn sợ phải dính dáng đến Himawari và Asunaro.
Chỉ trong một ngày mà thái độ lại thay đổi chóng mặt như thế thì nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.
"Khụ! Cái tên có cái mặt lộn xộn này, lại còn sắc sảo một cách vô ích nữa chứ... ấy chứ."
Từ nãy đến giờ cái miệng của cô bé này đúng là vô cùng thô tục luôn đó.
Vô kỷ luật thì sao hả, cái đồ chết tiệt!
"Nadeshiko..., có khi nào sự thật là cô đã phá hỏng hệ thống đèn trang trí đó không?"
"K-Không phải ạ! Tôi không có phá hỏng hệ thống đèn trang trí! Chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
"...! V-Vâng, em hiểu rồi! Em sẽ nói! Em sẽ nói mà! Thế nên, Hadate-senpai..."
"Không được. Phải nói rõ ràng mọi chuyện đã rồi tôi mới thả ra. So với hoàn cảnh của Himawari thì cái này có đáng là gì đâu?"
Asunaro, đáng sợ quá...
"............Vâng."
Có vẻ Nadeshiko đã chịu thua, ngoan ngoãn giải thích mọi chuyện.
Nhưng nghe cái giọng điệu này thì Nadeshiko đâu phải là kẻ phá hỏng hệ thống đèn trang trí đúng không?
Nhưng cô bé biết cái gì đó. Rốt cuộc là gì chứ...
"Chuyện là, tôi đã giấu hệ thống đèn trang trí. ...Ở bồn hoa gần hồ bơi."
"Hả? Giấu ư? Sao lại làm cái chuyện đó..."
Giờ đang là thời gian chuẩn bị cho Lễ hội Ryoran, câu lạc bộ bơi lội cũng không sử dụng hồ bơi, nên tôi nghĩ đó là một nơi lý tưởng để giấu đồ, nhưng từ đầu tôi chẳng hiểu tại sao lại làm cái chuyện như thế.
"Đó là...! Để, để gây khó dễ cho Tanpopo!"
"Hả!? G, gây khó dễ... cho em ư?"
"Kisaragi-senpai, Hadate-senpai, con rác rưởi ngu ngốc ỉa chảy đồ con đàn bà ngốc nghếch kia, chắc ba vị đều không để ý đâu, nhưng... thật ra tôi không có thiện cảm tốt lắm với Tanpopo."
Không, tôi có để ý mà. Nói thật là, hai người vừa gặp nhau năm giây là tôi đã hiểu rồi.
"Mừm. Lạ thật đấy nhỉ... Ở đây ngoài Nadeshiko ra thì chỉ có ba người thôi mà tên em lại không được gọi... Chẳng lẽ, đây cũng là một phần của việc gây khó dễ?"
Không, cô có được gọi mà. Bằng một cái biệt danh khủng khiếp.
"Nhưng, nhưng mà, Nadeshiko không có thiện cảm tốt với em là sao chứ!? Một người vừa đáng yêu lại vừa có tính cách hoàn hảo như em mà lại bị ghét sao──"
"............!! Chính là cái chỗ đó đó! Cái chỗ mà tôi thấy khó chịu về cô đó!"
"Hả!?"
"Hế!?"
"Cái gì!?"
"Đáng yêu với tính cách hoàn hảo á!? Làm gì có chuyện đó chứ! Cô lúc nào cũng kiêu ngạo, dễ dàng tự mãn rồi gây phiền phức cho mọi người xung quanh, đúng là con đàn bà rác rưởi! Mà vậy rồi vẫn hòa thuận với mấy người bên đội bóng chày... đặc biệt là Shiba-senpai, tôi tức đến phát điên lên được! Đồ chết tiệt!"
Nadeshiko, bình tĩnh lại đi. Cái mặt đó không phải cái mặt con gái nên có đâu.
Cái mặt với cái tính cách của cô bé sắp biến thành vùng đất không có luật pháp rồi đó.
"Hôm đó cũng vậy! Cô cứ lề mề đi ra sân trường, bày cái dáng vẻ ngốc nghếch dọn dẹp hệ thống đèn trang trí, xong bị Shiba-senpai gọi... rồi sau đó, chẳng thèm nghe Shiba-senpai nói gì đã đột nhiên cố tình dạy một điệu nhảy quái gở cho anh ấy..."
Là điệu nhảy Watata đó, tôi hiểu mà.
"H-Hiểu lầm rồi! Chuyện đó là vì Shiba-senpai đã cầu xin em dạy cho anh ấy mà..."
Đó mới chính là hiểu lầm đó. Shiba chắc chắn không bao giờ nói mấy lời như thế đâu.
"Làm gì có chuyện đó chứ! ...Thế nên tôi mới giấu hệ thống đèn trang trí đó! Là để cho cô biết cô đã gây phiền phức cho người khác nhiều đến mức nào! Tôi nghĩ nếu bị ai đó gây phiền phức thì dù đầu óc cô có điên rồ đến mấy cũng sẽ hiểu được mình đã gây phiền phức cho người khác nhiều đến mức nào từ trước đến nay!"
Nói tóm lại, đó không chỉ đơn thuần là việc gây khó dễ cho Tanpopo, mà còn là một khía cạnh của việc 'trừng phạt cá nhân' nữa. Vì nói thẳng cũng không hiểu, nên kiểu như là phải dạy cho cái thân xác đó một bài học vậy...
"Vậy mà..."
"Vậy mà sao?"
「Cái đồ ngốc nghếch đó lại nói rằng, 『Khà khà! Chắc là fan của tôi đã phát hiện ra và dọn dẹp giúp tôi rồi! Haizzz! Quả nhiên sự đáng yêu chính là một tội lỗi mà...』 rồi thế là bỏ về luôn, chẳng thèm tìm kiếm gì sất áaaaaa!」
Tình cảnh này cứ tự động hiện rõ mồn một trong đầu, khiến tôi phát phiền.
「Thì ra là vậy sao, Nadeshiko-san...」
Không hiểu sao, Tanpopo lại ủ rũ lạ thường, mà lại không hề khóc lóc ầm ĩ như mọi khi...
Rõ ràng là con bé này cũng biết mình bị các bạn nữ cùng khối ghét bỏ rồi thì phải──
「Đây cũng là số mệnh của một thần tượng mà... Vì được yêu thương quá nhiều nên đôi khi sẽ trở thành đối tượng bị ghen ghét. ...Không sao đâu ạ! ...Những chuyện như vậy, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi! Khà khà!」
Cái kỹ năng cà khịa của con bé này đúng là không phải dạng vừa đâu...
「Á á á á á!! Cái con đàn bà khùng điên khốn nạn nàyyyy!!」
「Na, Nadeshiko, bình tĩnh lại đi! Mặt cậu nhìn y như Darth Maul rồi kìa!」
「Ôi thôi rồi... B, bình tĩnh lại đi Nadeshiko-san! Nếu cô mà bị thương, sẽ không thể kế thừa tiệm rau quý giá của gia đình đâu! Nhẫn nhịn đi, nhẫn nhịn đi mà! Khà khà!」
Nhà Nadeshiko lại là tiệm rau á!? Không, không phải là tệ đâu! Không tệ thật đấy nhưng mà!
「Đừng có nhắc đến nhà tôi nữaaaaa!! Muốn tôi dùng củ cải Sakurajima mà đập nát óc ra không hả!?」
「Á á á! Kisaragi-senpai, cứu em với! Con nhỏ củ cải! Con nhỏ củ cải đang nhắm vào cái đầu xinh đẹp của em! Khà khà! Khà khà!」
Ừm. Giờ thì tôi đã hiểu rõ rồi... Lý do vì sao tôi cứ thấy lạnh sống lưng mỗi khi tiếp xúc với Nadeshiko.
Đúng là con bé đang tạo dựng hình tượng mà. Và bản chất thật của nó thì đúng là kinh khủng khiếp... Bản năng của mình đúng là không sai chút nào.
Nào là Tanpopo, nào là Mint, rồi cả Nadeshiko nữa... sao mà đám học sinh năm nhất lại chẳng có đứa nào bình thường vậy hả?
Đối với tôi, nơi đây giờ đã thành hang ổ của lũ yêu quái rồi.
「Sợ quá đi mất à... Em thì thích củ cải Shogoin hơn là củ cải Sakurajima ấy ạ...」
Củ cải Shogoin thì đập nát óc cũng được à? Mà sao lại rành rẽ chuyện củ cải một cách vô ích thế không biết.
「Hộc hà! Hộc hà!... Khụ khụ. Ô hô hô hô... Tôi đúng là thô tục quá đi mất.」
Đúng là vô duyên đến mức phải quỳ lạy cái sự vô duyên luôn đấy.
「À... Vậy là Nadeshiko, mày giấu cái đèn trang trí vào bồn hoa gần hồ bơi để trêu tức, nhưng mà cuối cùng lại vô ích đúng không? Thế thì sau đó mày đã làm gì?」
「Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình đi dọn dẹp nên đã đến bồn hoa gần hồ bơi. Thế rồi, tôi không thấy nó ở đâu cả... và rồi chuyện đó đã xảy ra vào thứ Hai...」
Thì ra là vậy. Đến đây thì tôi cũng đã hiểu ra đôi chút.
Himawari không phải đã vứt bỏ cái đèn trang trí ở đúng chỗ ban đầu trong sân trường.
Trong lúc Nadeshiko giấu nó vào bồn hoa gần hồ bơi và quan sát Tanpopo, thì Himawari đã đến, cho rằng đó là rác nên vứt đi sao. ...Nhưng mà, vẫn còn vài điều cần hỏi nữa.
「Nhưng này, Nadeshiko. Ngay từ đầu đã là... tại sao Tanpopo lại đi dọn dẹp đèn trang trí? Vốn dĩ, đội bóng mềm mới là người phụ trách mà?」
「Đúng vậy ạ! Akino-senpai đã nghiêm khắc dặn dò phải cất đèn trang trí trước bảy giờ tối! Vì vậy, dù hôm đó không phải ngày đội bóng chày phụ trách, tôi vẫn vội vàng đi dọn dẹp!」
「Em không hề biết ạ! Rằng chúng em, đội bóng mềm, lại là người phụ trách việc dọn dẹp đèn trang trí vào thứ Sáu...」
Bình thường, làm sao có thể không biết một chuyện quan trọng như vậy được chứ?
Chỉ là, nhìn biểu cảm của Nadeshiko lúc này, có vẻ như con bé không nói dối.
「Vì vậy, khi biết chuyện đó, em sợ bị nghi ngờ... vả lại, người gây ra nguyên nhân để Hinata-senpai vứt bỏ chính là em...」
「Vậy là sáng nay mày đã bao che cho Himawari sao.」
「...Vâng. Em cứ nghĩ làm vậy sẽ là một cách chuộc lỗi... Em thật sự xin lỗi...」
Nadeshiko cúi đầu thật sâu về phía chúng tôi.
Dù không phải là nguyên nhân trực tiếp, nhưng ít nhiều cũng là nguyên nhân gián tiếp gây rắc rối cho Himawari, có vẻ như cô bé đang rất hối hận.
Nhưng mà...
「Cái gì mà chuộc lỗi chứ...」
Chính cảnh tượng đó, ngược lại càng đổ thêm dầu vào lửa cơn giận của Asunaro.
「Đừng có đùa giỡn nữa chứ! Mày đang nói dối đó! Nếu mày thật sự muốn xin lỗi thì phải tự mình nói ra mọi chuyện với mọi người trong trường chứ! Nhưng mày đã không làm đúng không? Người mày muốn bảo vệ nhất chính là bản thân mày mà! Cái thứ mày làm không phải là 'chuộc lỗi' gì hết! Mày chỉ giúp Himawari một chút xíu sau khi chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra với bản thân thôi đúng không!」
「Hức!」
...Asunaro à. Tôi biết cậu đang tức giận lắm, nhưng làm ơn nói tiếng Tsugaru dễ hiểu hơn một chút đi.
「Himawari, Himawari... nếu con bé ở vào vị trí ngược lại với mày, nó sẽ không làm như vậy đâu! Con bé hành động mà chẳng suy nghĩ gì cả, nhưng thật sự, thật sự là một đứa trẻ tốt bụng và hiền lành! Khi một đứa trẻ như vậy đang đau khổ, mà mày thì...!」
「Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng bình tĩnh lại đi Asunaro!」
Nếu cậu không bình tĩnh lại, tôi sợ thật sự không hiểu cậu đang nói cái quái gì nữa.
「Nhưng mà, Joro!」
「Tôi đã hiểu rõ cảm giác của Asunaro rồi! Nè...」
「X, xin lỗi... Tôi thật lòng xin lỗi...」
Nadeshiko run rẩy, nước mắt giàn giụa mà nói lời xin lỗi.
Dù có thể giữ im lặng đến cùng, nhưng việc cô bé thành thật kể ra mọi chuyện cho thấy Nadeshiko cũng không phải là người quá tệ. Mặc dù bản chất thật sự thì khá là thô tục đấy...
「Thôi được rồi, xem ra con bé cũng đã biết hối lỗi rồi. Nếu thật sự muốn chuộc lỗi, thì hãy tự suy nghĩ xem mình có thể làm gì, rồi cứ thế mà làm thôi. Ai mà chẳng có lúc mắc lỗi, điều quan trọng là làm sao để lấy lại được lòng tin từ đó... đúng không?」
「Đ, điều đó thì...!」
Đã nhận ra rồi sao. Đúng vậy, đó chính là lời mày đã nói sáng nay mà.
「A, cảm ơn anh!」
「...Joro đúng là quá tốt bụng.」
Asunaro có vẻ không hài lòng với cách xử lý của tôi nên đang phồng má giận dỗi, nhưng tôi thì nghĩ đây mới là cách đúng. Không phải là tôi không tức giận Nadeshiko đâu.
Chỉ là, thay vì cứ tiếp tục giận dữ bắt con bé hối lỗi, tôi nghĩ để con bé tự mình chuộc lỗi một cách thật sự lần này sẽ có lợi hơn. ...Đây chính là cách xử lý vì mục đích đó đấy.
「Vâ, tôi sẽ cố gắng hết sức theo cách của mình, lần này nhất định sẽ làm những điều thật sự có ích cho Hinata-senpai! Lần này thật sự đã gây phiền phức cho mọi người... Tôi xin lỗi!」
Cuối cùng, sau khi nói chuyện thêm một chút với Nadeshiko, chúng tôi rời khỏi sân trường.
※
Rốt cuộc thì vẫn không gặp được Primula, nhưng chúng tôi đã thu hoạch được một thông tin lớn.
Himawari không phải đã vứt bỏ cái đèn trang trí ở sân trường, mà là đã vứt nhầm cái đèn trang trí nằm trong túi đặt ở bồn hoa gần hồ bơi, tưởng đó là rác.
Sự thật này rất quan trọng. Rất quan trọng... nhưng kết quả là một nghi vấn mới lại nảy sinh.
「Tại sao Himawari lại cố tình đi tuần tra đến tận bồn hoa gần hồ bơi chứ? Tôi nghĩ rằng khu vực đó đã đi chệch khỏi phạm vi quản lý của câu lạc bộ tennis khá xa rồi mà...」
Đó là vấn đề cần tìm hiểu.
Nói tóm lại, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến Himawari đến đó.
「Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Asunaro. Chỉ là, với Himawari hiện tại thì dù có hỏi trực tiếp...」
「Chắc chắn rồi. Có lẽ con bé sẽ không trả lời gì cả mà bỏ chạy mất thôi. ...Vậy nên, chúng ta hãy quay lại kế hoạch ban đầu và điều tra tin đồn tiếp theo đi! Nào, nhanh lên nào, Joro!」
Asunaro vừa kéo tay tôi vừa để mái tóc đuôi ngựa đung đưa.
Chắc là cậu ấy vui lắm vì ít nhiều đã giải quyết được một phần bí ẩn của vụ việc.
「Asunaro, cảm ơn cậu vì đã đề nghị điều tra tin đồn nhé. Nhờ vậy mà chúng ta đã có được thông tin quan trọng từ một nơi không ngờ tới đấy.」
「Anh nói gì vậy chứ! Tôi chỉ đang hành động vì bản thân mình thôi mà! Chỉ là, nếu Joro vẫn muốn cảm ơn tôi thì...」
Hử? Sao thế? Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt bồn chồn lạ thế kia.
「Em cũng... nếu được anh xoa đầu giống Tanpopo lúc nãy thì em sẽ rất vui ạ...」
Asunaro đặt tay mình lên tay tôi, với cử chỉ vừa mong đợi vừa e dè.
Dù chỉ riêng cử chỉ đó thôi cũng đã đủ đáng yêu rồi, vậy mà...
「Không được sao ạ?」
Thêm cái ánh mắt nhìn lên nữa thì đúng là phạm quy rồi còn gì.
「Không, không phải là không được... Thôi được rồi. Thế này được chưa?」
「Phì phì. Cảm ơn anh ạ! Vậy là em còn có thể cố gắng được nhiều nữa!」
Ngay cả cử chỉ nhỏ bé như nắm chặt tay kiểu "cố lên" cũng đáng yêu đến mức khiến tôi phải lảng tránh ánh mắt Asunaro. Có lẽ bản thân cô bé không nhận ra, nhưng những hành động mộc mạc của Asunaro thực sự rất cuốn hút.
Vậy là, lựa chọn tiếp theo của chúng tôi là 'đi đến khu vực của năm hai'.
À mà, Tanpopo không có ở đây. Khi tôi nói 「Hình như lượng 『thành phần bồ công anh』 trong cỏ đang thiếu hụt rồi đấy」, con bé liền ngu ngơ đáp 「Anh nói đúng thật! Phải nhanh lên mới được!」 rồi bỏ đi mất.
Quả nhiên, thú cưng thì phải trả về đúng chủ của nó mới phải đạo chứ.
──Vậy thì, lý do chúng tôi ở khu vực năm hai là vì... để gặp Sazanka.
Vừa nãy, chúng tôi nhận được thông tin từ Tsubaki và Hiiragi – những người đang điều tra riêng – rằng 「Tin đồn về Sazanka hình như bắt nguồn từ lớp... 1 của năm hai」.
Có vẻ như theo yêu cầu của Asunaro, nhóm Tsubaki cũng tự mình điều tra về tin đồn này.
Nhân tiện thì, lớp 1 năm hai không phải là lớp của chúng tôi.
Chúng tôi là lớp 2. Còn lớp 1 thì có Pansy, Hiiragi, Shiba... và cả cái người đó nữa.
Vậy thì, cái người đáng nghi ngờ nhất chính là──
「Tuy nhiên, việc tin đồn về Sazanka lại xuất phát từ lớp 1... thì đúng là cô ấy hiện tại là người đáng nghi ngờ nhất rồi.」
Có vẻ như Asunaro cũng đang nghĩ cùng một điều.
「...Primula, sao.」
「Vâng. Việc Nadeshiko không biết đội bóng mềm là người phụ trách dọn dẹp đèn trang trí vào thứ Sáu cũng lạ; và cô ấy cũng thể hiện rõ sự thù địch với hội trưởng Cosmos nữa...」
「Ừm, đúng là vậy... Chỉ là, dù có thế đi chăng nữa mà hỏi thẳng cô ta thì...」
「Có khả năng cô ta sẽ thản nhiên né tránh mọi truy vấn của chúng ta. Primula nhìn vậy thôi chứ có tính cách khá ranh mãnh đấy.」
「Đúng vậy nhỉ~. Nói cách khác, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị đủ sao.」
Nếu Primula là thủ phạm thật sự, thì dù chúng ta có hỏi về chuyện đèn trang trí mà không có bất kỳ bằng chứng nào, cô ta cũng có thể giả vờ không biết gì để né tránh việc bị truy vấn.
Vì vậy, nói thẳng ra thì hơi khó nghe... nhưng tốt hơn hết là nên thu thập đầy đủ bằng chứng trước khi gặp mặt cô ta. Ngay cả trong game RPG, nếu không chuẩn bị kỹ càng mà đi thách đấu trùm cuối, thì thất bại là lẽ đương nhiên.
Việc lên cấp và thu thập trang bị là điều không thể thiếu.
...Nào là game mỹ nữ, nào là RPG... Mình đang lạc vào thế giới game hay sao vậy trời.
「Vậy thì, chúng ta hãy tìm Sazanka và hỏi cô ấy nhiều chuyện nhé! Những điều cần xác nhận là tin đồn và chuyện của Primula!」
Nhân tiện bổ sung thêm, tin đồn về Sazanka là 「Maezawa Asaka, nếu được cầu xin hết lòng, sẽ mặc trang phục thỏ con gợi cảm và làm đủ thứ trò 『thỏ thỏ』」.
Còn về chuyện của Primula, đó là vì vào thứ Sáu sau giờ học, Primula đã nói với chúng tôi rằng 「Sau 6 giờ tối, tớ học may với Sazanka, xong xuôi thì đi buôn chuyện với bạn bè」. Nên chúng tôi muốn xác nhận lại chuyện lúc đó.
──À, Sazanka thì... kia rồi.
Cậu ấy đang nói chuyện với mấy cô gái lớp khác, cùng với nhóm hot girl.
「Này, đừng nói xấu Himawari nữa được không? Con bé đó đâu có cố ý làm vậy đâu.」
「Chuyện đó thì không sao... nhưng mà, Sazanka, cậu đúng là...」
「Tớ á? Tớ có chuyện gì à?」
「Ư, ừm! Không có gì đâu! Dù sao thì, cứ giao chuyện của Himawari cho bọn tớ nhé! Tớ cũng sẽ nhờ mấy đứa bạn tớ giúp nữa!」
「Thật sao! Cảm ơn cậu nhé! Lần tới tớ sẽ đãi cậu một ly parfait để trả ơn!」
Sazanka với nụ cười trong sáng khi nói chuyện với các cô gái khác thật sự rất dễ thương. Cứ như một thiên thần thuần khiết vậy.
Chỉ là, phản ứng của nữ sinh đang nói chuyện cùng... có lẽ là do cô bé đó đã biết về tin đồn rồi.
Nhưng Sazanka, người trong cuộc, thì có vẻ như không hề biết đến cái tin đồn về mình.
Vậy thì, bên đó có vẻ đã nói chuyện xong rồi, mình gọi thử xem sao.
「Này, Sazanka. Cho tôi hỏi chút──」
「Ối! Anh, anh tự dưng đến đây làm gì thế!? K, không lẽ, anh vừa nhìn thấy cảnh đó sao!? Qu, quên đi! Nếu không quên, tôi sẽ đánh cho anh nát bươm như bánh cherry, đến nỗi mất hết trí nhớ!」
Lạ thật. Vừa nãy rõ ràng là có một thiên thần thuần khiết ở đây, nhưng giờ trước mắt tôi lại là một quỷ vương rực lửa.
「Thôi được rồi, gác chuyện đó sang một bên đi. Thực ra, tôi có chuyện muốn hỏi Sazanka.」
「A, có chuyện muốn hỏi tớ á!? Ch, chuyện gì!? Hỏi gì cũng được! Tớ sẽ trả lời... Hả! ...Gì cơ? Anh có việc gì cần tớ à? Mà tớ cũng đang bận đấy nhé?」
Có vẻ như trong đầu cô ấy, khoảnh khắc “Ách!” vừa rồi đã bị xóa sổ.
Trông thì rất điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cứ đảo qua đảo lại không yên.
–––Giờ thì, mình nên hỏi Sazanka về chuyện nào đây nhỉ?
"Hỏi về tin đồn với nụ cười rạng rỡ", hay "Hỏi về Primula với thái độ thân thiện và lạnh lùng"?
Dù nghĩ kiểu gì thì lựa chọn đầu cũng quá nguy hiểm. Vậy thì, cứ chọn chuyện về Primula có vẻ an toàn hơn––
“Sazanka, cậu có biết hiện giờ đang có một tin đồn hơi lạ về cậu không?”
Asunaro ơi là Asunaro, sao lại chọn ngay cái đó chứ?
“Tin đồn lạ? Là cái gì thế?”
“Thật ra thì… (nói nhỏ, lầm bầm)”
“…………! Hả, HẢẢẢẢẢẢ!? Cái gì thế này!? Cậu có ý gì hả!?”
“Ơ, không phải tớ! Tớ có nói gì đâu!”
“Thế thì sao cậu lại nhắc đến chuyện đó… K-Không lẽ! Cậu thật sự muốn tớ ăn mặc như thế…! Đồ biến thái! Cái đồ biến thái này! Tớ tuyệt đối không bao giờ mặc cái bộ dạng đó đâu nhé! Trừ khi bị van xin đến chết thì may ra!”
À, chuẩn bị quỳ lạy van xin… Ấy, không không.
“Không phải đâu. …Chuyện đó, hình như là nó bắt đầu lan truyền từ lớp Một vào chiều thứ Sáu.”
“Hả!? Sao lại từ chỗ đó.................. Ơ. Không lẽ...”
Ngay lúc đó, không biết Sazanka chợt nhớ ra điều gì mà đột nhiên mặt đỏ bừng lên.
Tiện thể, cô ấy cứ liếc nhìn tôi mãi, có chuyện gì vậy?
“Sazanka, tớ biết là cậu ngại, nhưng làm ơn nói thật đi. Biết đâu đó lại là một thông tin rất quan trọng. …Để giúp Himawari.”
“Giúp Himawari ư? …Nếu là vậy thì...! Được rồi, tớ hiểu rồi.”
Có lẽ sự chân thành của Asunaro đã chạm đến cô ấy, Sazanka cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Rồi, vừa phe phẩy tay quạt mát khuôn mặt còn đỏ ửng, cô ấy vừa nhìn Asunaro và nói:
“Hôm đó, lúc tớ đang dạy may ở lớp Primula, tớ có nói chuyện với một bạn làm cùng. …Nói về chuyện làm sao để khiến J... ừm, một thằng con trai hơi kinh tởm nào đó được vui...”
Ra vậy, một thằng con trai nào đó à. Thật là ghen tị quá đi, ai thế nhỉ?
“Không lẽ, vì thế mà câu chuyện biến thành thằng con trai đáng ghét đó thích bộ đồ thỏ bông?”
“Kinh tởm” ư, đâu cần phải thêm vào đâu chứ? Dù không biết là ai, nhưng lỡ người ta tổn thương thì sao.
“Đ-đúng vậy! Thế là bọn tớ hăng say bàn tán rằng nếu mặc bộ đồ thỏ bông thật đáng yêu thì có lẽ cậu ta sẽ thích. Primula đứng gần đó nghe được nên đã trêu chọc tớ. …Thật là tệ hết sức!”
Vậy ra, cái tin đồn ngớ ngẩn nhất này lại là sự thật sao!
Cứ tưởng có uẩn khúc gì cơ, ai ngờ lại thẳng băng như vậy...
Thật sự là trên đời này chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
“Tiện đây, Primula chỉ trêu cậu thôi sao? Hai đứa có nói thêm gì khác không?”
“Tớ thì dạy may, còn Primula chỉ nói chuyện với tớ mỗi lúc đó thôi. Hình như nó cứ bận tâm đến sân trường, cứ liếc ra ngoài cửa sổ mãi, rồi giữa chừng thì biến mất luôn.”
Biến mất giữa chừng ư? Không lẽ đó là lúc Primula nói hôm qua là “tán gẫu với bạn bè” sao?
Vậy là, nếu Primula có làm gì đó, thì không phải lúc đang học may từ Sazanka, mà là sau đó...
“Ra vậy. …Để đề phòng, tớ muốn xác nhận lại một chút, Primula có nói gì về Himawari không? Ví dụ như muốn Himawari đi đến bồn hoa gần hồ bơi chẳng hạn...”
Asunaro ơi là Asunaro... Tớ biết cậu muốn nhanh chóng làm rõ sự thật, nhưng hỏi thẳng toẹt như thế không được đâu? Phải vòng vo một chút chứ...
“Ơ? Sao Asunaro lại biết chuyện đó?”
Hả!? Thật sao!
“Có thật ư!? Nói tớ nghe đi! Càng chi tiết càng tốt!”
“N-này, bình tĩnh nào! ...Cái đó..., đúng là có nhắc đến Himawari. Nhưng người nói chuyện đó không phải Primula, mà là đứa bạn cùng làm may với tớ. Con bé đó, giữa chừng đang làm thì... ừm, cậu bảo càng chi tiết càng tốt đúng không? ...C-chắc chắn nó nói là... 'Bồn hoa gần hồ bơi vẫn còn rác, nên lúc dọn dẹp cho câu lạc bộ tennis, nếu có thời gian rảnh thì tớ sẽ nhắn Himawari giúp dọn nốt' ấy.”
Chà chà, một thông tin quan trọng ra phết đấy chứ.
...Thế là Himawari đã đi đến bồn hoa gần hồ bơi đấy à.
Và việc cô ấy cứ khăng khăng là tự mình làm là để bảo vệ người đã nhắn lời cho cô ấy.
Nói cách khác, nói hơi nặng lời nhưng, nếu Himawari là người thực hiện hành vi, thì có một kẻ chủ mưu đã xúi giục cô ấy làm việc đó. ...Chỉ là, kẻ đó không phải Primula ư.
Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, Primula.
“A-ai vậy!? Người cùng làm việc với Sazanka là ai!?”
Không ngờ, thật sự có một kẻ chủ mưu đã gài bẫy Himawari...
Nếu vậy thì bắt kẻ đó lại, giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cả trường biết, thì tội của Himawari sẽ không biến mất hoàn toàn... nhưng cũng có thể giảm nhẹ được.
Đổi lại, kẻ đó sẽ bị lên án, nhưng mặc xác đi. Tự làm tự chịu thôi.
...Khoan đã. Kẻ ở lại cùng Sazanka, làm may... và nói chuyện về một thằng con trai nào đó ư? Vậy là không phải từ lớp mình, mà là từ lớp Primula, đúng không?
Hơn nữa, việc Himawari cố gắng gánh tội một mình chứng tỏ kẻ đó hẳn là một người bạn vô cùng quan trọng đối với cô ấy.
“Ơ, bình tĩnh nào, Asunaro. Người cậu cũng quen biết rõ... nói đúng hơn, hôm nay cậu cũng vừa gặp rồi mà?”
“Người tớ quen biết rõ... và hôm nay cũng vừa gặp ư?”
Không lẽ, kẻ chủ mưu đã gài bẫy Himawari lại là...
“Đúng vậy. Bởi vì, cái đứa ở lại làm may cùng tớ và nhờ Himawari giúp đỡ chính là...”
Dừng lại đi, Sazanka... Đừng nói thêm gì nữa...
Vốn dĩ, mình chỉ điều tra tin đồn vì không còn manh mối nào khác mà thôi.
Thế nên, mình sẽ điều tra lại từ đầu.
Và rồi––
“Là Pansy đấy.”
Cùng lúc nghe thấy lời của Sazanka, tôi nhớ lại những lời cô ta nói trong giờ nghỉ trưa.
“Chuyện lần này thật sự rất khó giải quyết. Nhất định phải có ai đó chịu hy sinh. Vấn đề là vậy đấy.”
Thật sự là... mọi chuyện đang trở nên kinh khủng đến không ngờ rồi...