Sáng hôm sau khi tôi và Asunaro đã tường tận sự thật.
Thông thường, chúng tôi sẽ tụ tập tán gẫu trong lớp cho đến khi tiết sinh hoạt bắt đầu, nhưng hôm nay thì khác. Với cơn đau lưng âm ỉ cùng chút hơi nóng, tôi hướng thẳng về phía nhà thể chất.
…À không, không chỉ có mình tôi. Lúc này, gần như toàn bộ học sinh trường Trung học Nishikitsuta đều đã có mặt tại đây – trong nhà thể chất.
"Này, thật sự có buổi họp toàn trường rồi kìa…"
"Vậy là, Lễ hội Ryōran cuối cùng cũng…"
"Khoan đã, có phải đã quyết định đâu! Phải nghe ngóng rõ ràng rồi mới biết được chứ…"
"Có ổn không vậy? Thật sự, có ổn không đây…?"
Nội dung mà các học sinh tập trung trong nhà thể chất thi nhau xì xào, bàn tán không gì khác ngoài chuyện Lễ hội Ryōran. Buổi họp toàn trường sắp diễn ra ở đây. Việc Lễ hội Ryōran có được tổ chức hay không… và sự thật về vụ việc đèn trang trí, sẽ được ba cô gái – Cosmos, Pansy, Himawari – kể rõ.
Vốn dĩ, với tư cách là một học sinh bình thường không thuộc hội học sinh, tôi cũng sẽ xếp hàng theo lớp như bao người khác. Thế nhưng, vì đã dính líu đến đủ thứ chuyện lần này, vị trí hiện tại của tôi là ở phía sau sân khấu nhà thể chất. Đương nhiên, không chỉ có tôi và các thành viên hội học sinh ở đó. Ngoài ra còn…
"Kế hoạch hôm nay là thế này… Đầu tiên, tôi sẽ một mình lên thông báo với toàn trường rằng Lễ hội Ryōran bị hoãn. Sau khi xong, hai người có thể lên sân khấu cùng tôi được không? Từ đó, ba chúng ta sẽ cùng giải thích về vụ đèn trang trí và xin lỗi."
"Vâng! Dạ, dạ con biết rồi ạ! Con chỉ cần đợi tín hiệu của chị Cosmos là được đúng không ạ?"
"Đúng vậy, Himawari-chan. À… về chuyện đèn trang trí, tôi cũng định chủ yếu là mình sẽ giải thích, như thế có ổn không?"
"Vâng ạ. Em nghĩ chị Cosmos đã quen nói chuyện trước đám đông nhất rồi nên…"
"Cảm ơn em, Pansy."
Thì ra hôm nay Pansy và Himawari cũng sẽ lên sân khấu.
…Nhân tiện, nói về Hiiragi – cái đứa siêu nhát, trong lớp chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với ai ngoài Pansy – thì nó đang làm gì nhỉ…
"Sazanka-chan, Tsubaki! Đừng có bỏ tớ mà đi chứ! Bị bỏ lại giữa đông người thế này, tớ chết mất thôi!"
"Thôi được rồi! Tớ hiểu rồi nên thả ra đi chứ! Đừng có bám chặt lấy tay tớ mãi thế!"
"…Đúng là cái nết của Hiiragi mà…"
"Phùuuu~! Thế này thì an tâm rồi~!"
Nó thừa cơ chen vào hàng của lớp tôi, giờ thì đang khoanh chặt tay mình vào tay Sazanka và Tsubaki, nở nụ cười mãn nguyện. Trong khi nó thì cứ tưởng đấy là một thế trận vững chắc không ai phá nổi, thì hai đứa bị vạ lây kia lại tỏ vẻ cực kỳ phiền phức. Quả là chẳng biết nó có trưởng thành lên tí nào không nữa… Thôi, giờ không cần nghĩ chuyện đó.
Hơn nữa, điều cần lo lắng hơn là… Pansy, Himawari và Cosmos.
Việc cùng ba người này ở sau sân khấu nhà thể chất cứ như buổi triển lãm Hoa Vũ Hội hồi Lễ hội Bách Hoa vậy, nhưng thứ sắp diễn ra đây không phải là một màn trình diễn huy hoàng như Hoa Vũ Hội đâu… Chỉ là báo cáo và xin lỗi. Tại sao đèn trang trí lại bị hỏng? Và kết quả là Lễ hội Ryōran sẽ ra sao? Sau khi thông báo những điều đó cho học sinh, cả ba sẽ phải cúi đầu xin lỗi. Liệu các học sinh có chấp nhận không đây? Chỉ nghĩ đến cảnh không được chấp nhận thôi là tôi đã… rợn cả người rồi.
"…"
Pansy và Himawari chắc hẳn đang rất căng thẳng. Cả hai đều im lặng, thỉnh thoảng lại lén lút đưa ánh mắt lo lắng về phía tôi.
Duy chỉ có một người vẫn giữ được bình tĩnh trong bầu không khí đó là…
"Không sao đâu. Chỉ là nói chuyện trước mọi người thôi mà. Không có gì phải lo lắng cả."
Cosmos, chủ tịch hội học sinh. Cô ấy không hề có dáng vẻ tiểu thư thường ngày, mà tràn đầy uy nghiêm của một chủ tịch đáng tin cậy. Duy chỉ có cô ấy là bình tĩnh như mọi khi… không, thậm chí còn bình tĩnh hơn bình thường.
"Phù… Sắp đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu chứ?"
Cosmos, với thái độ uy nghiêm, bước một bước về phía trước.
"…Được rồi, tôi đi đây. Khi tôi nói xong về chuyện Lễ hội Ryōran, tôi sẽ ra hiệu, lúc đó Himawari-chan và Pansy cũng lên sân khấu nhé?"
"…Vâng, em hiểu rồi ạ."
"Vâng! Em sẽ đợi ạ!"
Nhìn bóng lưng Cosmos một mình bước đi chậm rãi nhưng đầy mạnh mẽ lên sân khấu, lồng ngực tôi cũng siết chặt vì căng thẳng. Thật sự có ổn không? Liệu mọi chuyện có suôn sẻ không đây?
"Chào buổi sáng, các em! Hôm nay, tôi tập hợp mọi người tại nhà thể chất như thế này là để công bố một thông báo quan trọng! Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền!"
Cuối cùng, buổi họp toàn trường cũng bắt đầu. Cosmos đứng trên sân khấu, cất cao giọng nói đầy nội lực, không hề cho thấy chút căng thẳng nào, thu hút mọi sự chú ý của toàn thể học sinh. Bản thân cô ấy có vẻ không hồi hộp, nhưng cơ thể thì lại thành thật quá. Nhìn kỹ, cô ấy đang siết chặt cuốn sổ Cosmos thân thuộc hơn hẳn mọi khi.
Sau đó, cô ấy nhìn về phía tôi với nụ cười điềm nhiên đến lạ… Khoan đã, tại sao Cosmos lại nhìn tôi vào đúng lúc này chứ? Chết tiệt… Tôi có một dự cảm chẳng lành vô cớ. Con nhỏ Cosmos này, rốt cuộc là định làm gì—
"Đèn trang trí bị hỏng… hoàn toàn là lỗi của tôi – Akino Sakura – một mình tôi chịu trách nhiệm!"
Cái gì?! Con nhỏ C-Cosmos này! Mày đang làm cái quái gì thế!? Sai rồi chứ! Nếu theo đúng quy trình ban đầu, rõ ràng đã nói là sẽ thông báo Lễ hội Ryōran bị hoãn trước, rồi sau đó sẽ nói là vụ đèn trang trí bị hỏng là do sơ suất của cả ba người – Cosmos, Pansy và Himawari kia mà! Vậy mà sao giờ lại tự mình nhận hết trách nhiệm chứ… Không lẽ nào… con nhỏ đó, hôm qua cố tình…
"Chủ tịch Cosmos làm hỏng đèn trang trí ư?"
"Này, chuyện này là sao vậy? Đèn trang trí là của câu lạc bộ tennis…"
Nhà thể chất xôn xao. Toàn bộ học sinh nín thở nhìn chằm chằm vào Cosmos.
"Không được rồi… Mình cũng phải lên đó thôi… Himawari."
"Ơ, ơ vâng! Em cũng đi!"
Himawari và Pansy đang hoảng hốt định lao lên sân khấu. Tôi vội vàng ngăn họ lại ngay lúc đó.
"Đợi đã! Hai đứa mày đừng có nhúc nhích! Trước hết, nghe chủ tịch Cosmos nói đã!"
B-bình tĩnh nào… Vẫn chưa phải là kết thúc đâu. Hành động của Cosmos khá bất ngờ thật, nhưng cũng không có nghĩa là kế hoạch của tôi đã thất bại. Vậy nên… lúc này chỉ có thể chịu đựng thôi!
"Trong vụ việc lần này, tôi lấy lý do công việc bận rộn để lơ là những việc lẽ ra phải tự mình làm, và đưa ra những chỉ thị mơ hồ cho các học sinh khác! Chính vì thế, một học sinh đã nhầm túi đựng đèn trang trí là rác và vứt bỏ nó đi!"
Cosmos… từ đầu mày đã định làm thế này sao? Mày đã nói là cả ba sẽ cùng xin lỗi, và đã thuyết phục được Himawari và Pansy… Thế nhưng, tất cả chỉ là lời nói dối, và mày đã quyết định một mình gánh vác trách nhiệm ngay từ đầu ư? Sao mày lại làm cái chuyện đó chứ…
"Không được! Cứ thế này thì chị Cosmos sẽ…! Joro, thả tớ ra!"
"Không thả! Vẫn chưa! Vẫn chưa kết thúc đâu…"
Tôi giữ chặt tay Himawari, đứa đang cố lao về phía Cosmos lần nữa, cố gắng hết sức để ngăn nó cử động. Nó vùng vẫy với lực khá mạnh, nhưng tôi cũng có cái sĩ của mình chứ. Tuyệt đối không thể để Himawari và Pansy đi lúc này được… Nếu để họ lên, chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối trên sân khấu. Mà đã thế thì, lần này thật sự là hết rồi.
"Chưa kết thúc? Joro-kun, cậu…?"
Pansy có vẻ đã nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của tôi, cô ấy nheo mắt sắc bén nhìn tôi. Thế là, tôi lặng lẽ gật đầu.
"…Em hiểu rồi. Himawari, chúng ta cứ ở đây thôi."
"N-nhưng mà, Pansy-chan!"
"Chị Cosmos đã hành động rồi, chúng ta chỉ còn cách tin tưởng Joro-kun thôi. …Đúng không?"
"À, mọi trách nhiệm cứ để tôi gánh hết."
Nói thế thôi chứ thú thật, tôi cũng đang đứng ngồi không yên đây. Thật ra thì, tôi vẫn muốn thêm chút thời gian nữa. Bởi vì, bên tôi vẫn chưa chuẩn bị xong…
"Tất cả là lỗi của tôi! Vì vậy, xin mọi người đừng đổ lỗi cho các học sinh khác! Tôi van xin đấy!"
Dừng lại đi, làm ơn dừng lại đi… Sao mày lại tự mình gánh vác mọi thứ chứ? Vì mày là học sinh năm ba ư? Hay vì mày là chủ tịch hội học sinh? Không phải vậy đâu… Mày… chỉ là Cosmos thôi mà…
"Thành thật xin lỗi vì đã làm hoen ố Lễ hội Ryōran mà tất cả mọi người đều mong chờ!"
Cosmos không ngừng cúi đầu thật sâu trước toàn thể học sinh, đồng thời thuật lại sự việc lần này. Các học sinh dường như không biết phải phản ứng thế nào trước lời xin lỗi đó, nét mặt đầy bối rối.
Chưa à…? Vẫn chưa sao…? …Nhanh lên! Nhanh lên đi chứ! Nếu không, Cosmos sẽ…
"Đương nhiên, tôi hoàn toàn hiểu rằng chuyện này không thể chỉ giải quyết bằng một lời xin lỗi! Vì vậy, từ nay trở đi, tôi nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của tất cả mọi người! Chuyện là… Tình hình hiện tại, Lễ hội Ryōran không thể tổ chức đúng dự kiến được, nhưng nếu hoãn lại thì tôi sẽ chịu trách nhiệm để—"
"Saiiiiii rồi!! Lễ hội Ryōran, Lễ thắp đèn! Cả hai đều có thể tổ chức theo đúng kế hoạch!!"
Ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa nhà thể chất bật mở mạnh mẽ, và lời nói của một người đàn ông vang vọng dữ dội. Giọng nói quá đỗi ầm ĩ đó thu hút mọi sự chú ý của toàn thể học sinh. Cosmos cũng bất giác ngừng lời, ngớ người ra nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
Bên cạnh người đàn ông, Asunaro đang thở hổn hển, chống tay lên gối, nhưng vì khí chất của người đàn ông quá mạnh nên cô ấy không nổi bật cho lắm.
…Kịp rồi! Kịp rồi! Cuối cùng cũng đến rồi à!
"Khặc khặc… Dài thật… Để đến được đây, thật sự quá dài… rồi!"
Người đàn ông đó, với thói quen kéo dài âm cuối câu quen thuộc, bước lên sân khấu. Bình thường quầng thâm dưới mắt anh ta đã rõ lắm rồi, nhưng hôm nay thì đặc biệt tệ hại. Cứ như thể không phải quầng thâm nữa mà là đã bôi mực đen xì lên mắt vậy. Chắc là anh ta đã làm việc thâu đêm suốt sáng. …Vì cơ hội vàng hiếm có này của anh ta.
"Hộc… Hộc… Joro! Kịp rồi! Không sao nữa đâu!"
"À! Đúng vậy! Thật sự là tôi lo sốt vó luôn đấy!"
Asunaro với bước chân loạng choạng, run rẩy tiến về phía tôi. Tôi và cậu ấy cùng đập tay. Với người đồng đội tuyệt vời nhất đã luôn cùng tôi chiến đấu đến tận đây.
"Pansy, Himawari! Ổn cả rồi! Mọi vấn đề đã được giải quyết hết rồi!"
"Jo, Joro, chuyện này là sao vậy?"
"Himawari, em bình tĩnh đi. Giờ thì chúng ta hãy xem thử người mà Joro-kun đã nói đến kia kìa."
Himawari, vẫn chưa hiểu hết ý tôi nói, đang rất bối rối. Còn Pansy thì tin tưởng tôi, lặng lẽ quan sát người đàn ông vừa xuất hiện trong nhà thể chất với giọng nói to đến phi lý đó.
"Thứ mà Akino làm được thì ta không có chuyện gì là không làm được cả!! Akino! Thiên hạ của ngươi cũng chỉ đến đây thôi!! Trăm năm gặp lại! Ngay bây giờ, cuộc đời rực rỡ của ta sẽ bắt đầu đóooooo!!"
Cách nói chuyện cứ như ma vương vậy. Có vẻ như khi người đó càng hưng phấn, cái tật kéo dài âm cuối câu lại biến mất.
—Thôi được rồi, giờ thì tôi xin phép giải thích đây. Thật ra thì trong vụ việc lần này, có duy nhất một người luôn đứng về phía chúng tôi từ đầu đến cuối. À, để tránh hiểu lầm thì người này không phải là nhân vật mới xuất hiện đột ngột gì đâu nhé. Anh ta đã xuất hiện từ đầu rồi, và tôi cũng đã quen biết anh ta từ lâu lắm rồi.
"Lễ hội Ryōran bị hoãn ư!? Akino sẽ tìm cách chuẩn bị đèn trang trí cho Lễ thắp đèn sao!? Trong khi đèn trang trí đã được chuẩn bị sẵn sàng, mọi thứ đã đâu vào đấy cả rồi ư!? Nực cười! Nực cười quá đỗi! Nực cười đến mức khiến ta bật cười ha hả ha hả luôn đây mà! Ha ha ha ha ha ha!!"
Thế thì người đó là ai đây… Ồ, khi nhân vật đó ngang nhiên bước lên sân khấu, Cosmos cuối cùng cũng hoàn hồn rồi. Vậy thì chắc chắn Cosmos sẽ cho biết tên của người đó thôi.
"Ch-chuyện này là sao vậy!? …………Yamada!!"
Nhân tiện, Yamada là người phụ trách tài chính. Anh ta khá quan trọng, nên tôi sẽ giới thiệu kỹ lưỡng nhé.
Yamada Kazuki, một học sinh năm ba trường Trung học Nishikitsuta, tên đầy đủ nếu rút gọn lại sẽ là 『Wasabi』. Thành tích học tập luôn đứng thứ hai toàn khối. Trong cuộc bầu cử hội học sinh, anh ta cũng thất bại trước Cosmos, vốn dĩ sẽ trở thành phó chủ tịch. Thế nhưng, có vẻ như anh ta lại ghét từ 'phó', nên đã nhận chức 'trưởng ban tài chính', đúng là một kẻ lập dị. Hết lần này đến lần khác khiêu chiến Cosmos và luôn thua thảm hại, nhưng nhìn chung thì anh ta rất xuất sắc, nên Cosmos cũng thừa nhận anh ta là đối thủ của mình. …Dù thua toàn tập.
Những ai tinh ý, chắc đã nhận ra rồi đúng không?
Nhân tiện, thêm một chút thông tin nhỏ thì Yamada-san, người mà trước đây tôi gọi là Wasabi-san, thực ra là hậu bối trong hội học sinh, lại còn đang hẹn hò với một nữ sinh cùng khối với tôi nữa. Thôi thì, thêm người nữa cũng rắc rối, nên tôi sẽ không giới thiệu về cô bé đó đâu.
Đúng vậy. Wasabi-san, à không, Yamada-san, luôn là đồng minh của bọn tôi.
Mà nếu hỏi có phải đồng đội của Cosmos không thì hơi đáng ngờ đấy... nhưng chắc là đồng đội thật.
Trong lúc bọn tôi đang theo dõi chân tướng vụ việc đèn trang trí, thì nhờ Yamada-san tách riêng ra để tìm cách tổ chức Lễ hội Ryouran. Và cuối cùng hôm nay, chúng tôi đã làm được.
Hoàn toàn không có gì đảm bảo sẽ thành công, tình thế lúc đó cực kỳ nguy hiểm... nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa.
Đó là việc tìm kiếm, chuẩn bị đèn trang trí... thứ cần thiết để tổ chức Lễ hội Ryouran.
"Làm sao chứ!? Đèn trang trí dùng cho Lễ hội Ryouran đã bị hỏng hết rồi kia mà! Để có lại chúng thì cần ngân sách, với lại, lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị chứ...?"
"Khà khà khà. Akino hỏi ta ư! Cậu ta đang hỏi ta ư! Thật là một sự đê mê tột độ! Cảm nhận được rồi! Cảm nhận được rồi! Niềm hân hoan đang nhảy múa điệu Samba trong cơ thể ta một cách khoan khoái làm sao!"
Bình tĩnh lại đi, đồ biến thái.
Tôi biết từ nãy đến giờ cậu chẳng nói được câu tử tế nào, nhưng cũng đừng có hớn hở quá mức như thế chứ.
"Để tôi trả lời câu hỏi sau của cậu trước nhé! Thời gian chuẩn bị thì không thành vấn đề! Ngay sau khi có được ngân sách, tôi đã đi lùng sục các nhà cung cấp rồi! Mặc dù việc đàm phán tốn khá nhiều thời gian... nhưng mới nãy, một nhà cung cấp đã đảm bảo là 'có thể'!"
Đây chính là điều tôi mong đợi.
Dù có ngân sách, việc chuẩn bị đèn trang trí mới vẫn tốn thời gian. Vì thế, Yamada-san, tôi và Asunaro đã gặp nhau sau giờ học, cuống cuồng tìm kiếm nhà cung cấp có thể làm được điều đó.
Và Yamada-san, người đã nỗ lực như bị ma ám với câu nói: "Nếu bỏ cuộc, chiến thắng của ta sẽ tan biến...! Cơ hội ngàn năm có một này... nhất định phải nắm lấy cho bằng được!", đã tìm thấy một nhà cung cấp nói "có thể làm được", và sáng sớm nay đã cùng Asunaro đến đó để đàm phán rồi.
"Vậ-vậy còn ngân sách thì sao!? Ngân sách thì bằng cách nào...?"
Chuyện ngân sách, chắc hẳn là điều Cosmos lo lắng nhất. Bởi vì, đó là điều cô ấy không thể giải quyết được, nên mới phải vò đầu bứt tai bấy lâu nay mà.
"Hừ. Nếu là câu trả lời đó, Akino... chính cậu đã nói trong buổi họp hội học sinh hôm qua rồi mà!"
"Chính... tôi ư?"
Đúng vậy, câu trả lời nằm ở lời Cosmos đã nói hôm qua, khi tôi và Asunaro đến hội học sinh...
"Nếu hủy bỏ khoảng một nửa các tiết mục của các lớp và câu lạc bộ thì có thể làm được. Và toàn bộ ngân sách tiết kiệm được từ tiền thuê và vật tư sẽ được dùng để mua đèn trang trí, phải không?"
Nói tóm lại là...
"Tôi đã giảm một nửa các tiết mục của các lớp và câu lạc bộ đấy! ...Đúng không, mọi người!"
Khi Yamada-san làm động tác như đang phát biểu trước toàn thể học sinh, các học sinh lập tức gật đầu lia lịa với nụ cười rạng rỡ, cứ như thể đã chờ đợi điều đó từ trước.
"Gì chứ! Như vậy thì không được! Mong muốn của một nửa số học sinh sẽ..."
"Không, không hề có vấn đề gì cả! Bởi vì, chúng tôi không phải hủy bỏ một nửa các tiết mục, mà là hợp nhất chúng lại để tạo ra ngân sách!"
Đây chính là đáp án. Không hủy bỏ các tiết mục của Lễ hội Ryouran, mà là hợp nhất chúng.
Làm như vậy, dù không phải ai cũng có thể làm được điều mình muốn một cách hoàn hảo, nhưng vẫn có thể vui vẻ trọn vẹn.
Hơn nữa, biết đâu sau khi hợp nhất, chúng ta lại có thể tạo ra những điều thú vị bất ngờ thì sao.
Chỉ có điều, Cosmos thì... À, đúng như dự đoán.
Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, vẻ mặt vẫn còn bất mãn. Đúng y như tôi đã đoán.
"Khô-không, như vậy sẽ có những học sinh không chấp nhận..."
"Không sao đâuuuu mà! Tôi thấy mọi người cùng nhau hợp tác để tổ chức Lễ hội Ryouran sẽ vui hơn và sảng khoái hơn nhiềuuuu ấy! Nè, mọi người cũng nghĩ vậy mà phải khônggg!?"
Ngay lúc đó, giọng nói của một cô gái vang vọng khắp nhà thi đấu.
Và trước câu hỏi của cô gái đó...
"Em cũng không thấy vấn đề gì khi hợp nhất đâu ạ! Em hoàn toàn đồng ý ạ!!"
"Vâng! Em cũng đồng ý! ...Không sao cả đâu, hội trưởng Cosmos!"
"Lần này, chúng em muốn cố gắng hết sức! Nên là, không sao đâu!"
"À, mọi người ơi! Lớp Một sẽ hợp tác với lớp Hai để làm nhà ma hóa trang đó nhaaa! Tôi không biết sẽ thành nhà ma như thế nào nhưng nghe có vẻ thú vị ghê!"
"Câu lạc bộ Tennis sẽ hợp tác với câu lạc bộ Bóng chày để tổ chức thử thách đánh bóng chày bằng vợt và bóng tennis đó! À mà, phần thưởng cho người thắng cuộc hình như là kẹo bông gòn đó!"
Lần lượt, các học sinh khác cũng lên tiếng hưởng ứng. Những tiếng reo hò cổ vũ của học sinh vang vọng khắp nhà thi đấu.
Không, không chỉ là tiếng reo hò. Thậm chí còn có cả tiếng vỗ tay, không khí cực kỳ sôi động.
Người đầu tiên lên tiếng lớn là Primula, và Nadeshiko là người tiếp theo.
Thật may quá. Các cậu ấy đã cố ý hét thật lớn để tạo ra một bầu không khí khiến các học sinh khác cũng dễ dàng lên tiếng.
Bất chợt, khi tôi nhìn từ phía sau sân khấu và bắt gặp ánh mắt của họ, cả hai đều đồng loạt giơ dấu V về phía tôi.
Thế nên, tôi cũng giơ dấu V đáp lại. ...Gửi đến những người đã giúp đỡ tôi đến mức này, những cộng sự của tôi.
"Được, được rồi. Nếu mọi người đều không có vấn đề gì... thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến đó..."
Bị dồn đến nước này, có lẽ cô ấy không còn cách nào khác ngoài gật đầu. Cosmos miễn cưỡng tỏ vẻ chấp nhận. ...Đây chính là điểm yếu của Cosmos.
Dù là do tinh thần trách nhiệm của một hội trưởng hội học sinh, hay là do tính cách quá nghiêm túc một cách lạ thường, thì cô ấy luôn cố gắng thực hiện mọi mong muốn của tất cả mọi người. Cũng chính vì thế mà cô ấy không thể tìm ra câu trả lời "hợp nhất" mà ngay cả tôi cũng nghĩ ra được... Không, đúng hơn là ngay từ đầu cô ấy đã không hề cố gắng tìm kiếm nó.
Bởi vì, theo một nghĩa nào đó, điều đó sẽ khiến học sinh phải chịu đựng.
Đúng là im lặng là vàng mà.
Nhìn thái độ của cô ấy, nếu bị biết trước thì không chỉ bị phản đối mà còn có nguy cơ bị ngăn cản nữa.
"Hừ. Cái thái độ đó... đúng như Joro đã nói hôm qua, việc dẫn dụ Akino đến thư viện là một quyết định sáng suốt nhỉ!"
"Hôm, hôm qua? Bị Joro-kun nói mà dụ dỗ ư? Đừng, đừng nói là, chuyện ở thư viện là...!"
Cosmos với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía tôi ở sau sân khấu. Thế nên, tôi đáp lại bằng một nụ cười đầy tự mãn.
Cuối cùng cũng nhận ra rồi à. Đúng vậy, thư viện ngày hôm qua... chính tôi là người đã gọi Cosmos đến đó. Tôi đã nhờ Yamada-san và Primula cố ý tung tin để dụ Cosmos đến thư viện.
Làm vậy thì có thể giữ chân cô ấy lại.
Trong lúc Yamada-san đi đàm phán với các lớp và câu lạc bộ, thì sẽ không có sự cản trở từ Cosmos nữa.
Mà, đây là chiêu tủ quen thuộc của tôi mà, "lấy bản thân làm mồi nhử, để người khác hành động".
Chỉ là, cuộc cãi vã kịch liệt đến mức đó lại bùng nổ thì nằm ngoài dự đoán, nên tôi đã khá lo lắng...
"Này, Joro-kun. Cậu có thể cho tớ biết, làm thế nào mà các cậu thuyết phục được toàn thể học sinh không? Nếu có thời gian thì có thể làm được, nhưng cậu tìm ra sự thật là từ hôm qua... mà lúc đó cũng gần đến giờ tan học rồi, đâu còn nhiều thời gian nữa phải không?"
Bất chợt, Pansy bên cạnh tôi lẩm bẩm hỏi.
Đúng vậy, hoàn toàn là như thế. Theo lẽ thường, mọi chuyện không thể diễn ra suôn sẻ đến vậy. Nhưng nếu không làm vậy, thì vụ việc lần này sẽ không thể giải quyết được.
Cũng chính vì thế mà...
"Tôi đã nhờ một chút sự hợp tác... của thủ phạm thực sự."
Tôi đã tung "tin đồn".
Nói vậy thôi, chứ không phải tôi tung tin đồn vô căn cứ đâu nhé?
Nội dung tin đồn mà tôi tung ra là: "Nếu cứ thế này, Lễ hội Ryouran sẽ bị hủy bỏ. Hội trưởng Cosmos dường như không thể làm gì được."
Cậu có nghĩ với nội dung bình thường thế này, tin đồn có thể lan rộng không? Đương nhiên, chỉ thế này thì chưa đủ. ...Thế nên, tôi chỉ thêm vào một thứ thôi.
Một từ khóa bí mật có thể biến bất kỳ nội dung bình thường nào trở nên cực kỳ quan trọng. Hiiragi cũng vậy nên tôi hiểu rõ điều đó, nó khiến người ta muốn nói ra ngược lại.
...Đó là câu "Xin đừng nói với bất cứ ai nếu có thể".
Thêm câu đó vào, đầu tiên tôi tung tin đồn cho đội trưởng câu lạc bộ Tennis, rồi đến Yufuwa-kun và Bu-eda-kun.
Những người hợp tác thêm nữa là Primula và Nadeshiko... San-chan và Sasanqua.
Đặc biệt, tôi phải cảm ơn Primula. Ngoài việc tung tin đồn, cậu ấy còn giúp tôi dụ Cosmos đến thư viện nữa.
Cứ như thế, tôi tăng thêm số người hợp tác, học sinh năm hai thì có Sasanqua và Primula, học sinh năm nhất thì có Nadeshiko. ...Và học sinh năm ba thì tôi nhờ các thành viên câu lạc bộ bóng chày tung tin đồn.
Nói vậy thôi, chứ tôi đâu có nói chuyện với từng học sinh trong trường đâu hả? Bọn tôi chỉ là người châm ngòi thôi. Phần còn lại thì cứ để "tin đồn" tự nó lan truyền là được.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi những bước đó, Yamada-san mới đến từng lớp và câu lạc bộ để thuyết phục họ "hợp nhất các tiết mục". Kết quả là, học sinh đã vui vẻ hợp tác.
Bởi vì, Primula đã nói cho tôi biết mà...
"Ai cũng muốn trở thành người hùng chính nghĩa để đánh bại kẻ phản diện mạnh mẽ" cơ mà.
Cosmos, hội trưởng siêu cấp của trường Nishi-Kitsuta, người được tất cả mọi người công nhận. Một vấn đề lớn mà một người giỏi giang như thế còn không giải quyết được, nếu bọn họ giải quyết được... thì còn gì tuyệt vời hơn nữa?
"Hội trưởng Cosmos, chị luôn cố gắng vì bọn em màaa! Nên là, thỉnh thoảng hãy dựa vào bọn em đi chứuu! Bọn em đâu phải là không làm được gì đâu ạ!"
"Hội trưởng Cosmos, em cũng có thể giúp được một chút mà! Khụ khụ... Khụ khụ..."
"Ayanokoji Hayato cũng đồng ý đó nha! Ayanokoji Hayato không muốn thấy nước mắt buồn bã của Himawari-tan đâu nha! Nên là, sẽ cố gắng hết sức đó nha!"
"Ô hô hô hô! Dù là hội trưởng hội học sinh đi chăng nữa, thì việc tôi cổ vũ cũng không có gì thay đổi đâu ạ! Đương nhiên rồi, Cosmos!"
"Hahaha! Bọn tôi ở câu lạc bộ bóng chày cũng luôn được Cosmos giúp đỡ mà! Thỉnh thoảng cũng phải báo đáp chứ, không thì thấy áy náy lắm! Nói tóm lại, đây là một cơ hội tốt!"
"Đúng như Kutsuki nói đấy. ...Mà nói thật, Cosmos cố gắng một mình quá sức rồi. Hoạt động trường học cũng như bóng chày thôi. Vấn đề thì cứ cùng nhau vượt qua bằng tinh thần đồng đội đi chứ."
"Yeayyy! Lần này cũng là một cơ hội lớn để tôi thể hiện bản thân nên đương nhiên là sẽ tham gia rồi! Lúc nào cũng bị San-chan chiếm hết limelight mà!"
Tiếng reo hò của các học sinh như muốn xua tan mọi tin đồn xấu về Cosmos đã lan truyền trong trường bấy lâu nay.
Những giọng nói nổi bật thường là của những người tôi quen biết, nhưng tôi hoàn toàn không nhờ vả gì họ cả. Các học sinh khác cũng đang gửi đến Cosmos những tiếng reo hò tương tự.
Mà thôi, điều này vốn dĩ đã quá rõ ràng rồi... Cosmos là một người có tin đồn tốt nhiều hơn tin đồn xấu rất nhiều. ...Chỉ là, bình thường thì điều đó không được thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Thế gian này, có vẻ như những điều xấu thường dễ gây chú ý hơn những điều tốt. ...Nhưng này, đừng hiểu lầm nhé? Chỉ vì nó nổi bật, không có nghĩa là số lượng tin xấu nhiều hơn đâu.
Dù cho không nổi bật, dù cho có bị những tin đồn xấu bủa vây đến mức sắp sụp đổ đi chăng nữa... thì vẫn có rất nhiều người đáng tin cậy sẵn sàng ủng hộ cậu đấy.
"Vậy nên, hỡi toàn thể mọi người! Không có gì phải lo lắng cả! Mới nãy thôi, nhà cung cấp đèn trang trí cũng đã được chính ta... chính ta──Yamada Kazuki đây tìm thấy một cách xuất sắc rồi! Tức là! Lễ hội Ryouran sẽ được tổ chức theo đúng kế hoạch! ...Đúng là Yamada! Tuyệt vời quá, Yamada! Vạn tuế, Yamada!"
Tự nói mình à. ──Không, thật ra cậu ta cũng giỏi thật đấy... Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, cậu ta đã thuyết phục được đại diện của từng lớp và câu lạc bộ, hơn nữa sau khi tan học còn tìm được nhà cung cấp có thể chuẩn bị đèn trang trí nữa.
Nhưng nhìn cái thái độ đó, không hiểu sao tôi lại chẳng muốn thật lòng khen ngợi cậu ta.
"Có thể tổ chức Lễ hội Ryouran rồi... vui quá đi mất! Yamada-san, cậu thật sự giỏi quá! ...Đứng sau hội trưởng Cosmos!"
"Dù không bằng Cosmos-san, nhưng Yamada-san cũng đáng tin cậy lắm ạ!"
"Chỉ riêng lần này, xin cảm ơn Yamada-san nhé! Cảm ơn!"
"Khà khà khà! Đúng vậy chứ! Đúng vậy chứ!"
À, cái vụ "đứng sau Cosmos" thì vẫn không thay đổi nhỉ. Học sinh trường mình cũng chẳng nể nang gì cả. Mà thôi, dù sao cậu ta cũng hài lòng là được.
Haizzz, lúc Cosmos bắt đầu nói về vụ đèn trang trí trước, tôi đã rất lo lắng, nhưng may mắn là chúng tôi đã đưa ra được một chủ đề cực kỳ lớn là "tổ chức Lễ hội Ryouran". Nhờ đó, dường như không ai còn bận tâm đến vụ đèn trang trí nữa.
...Vậy thì, giờ là lúc hoàn tất công đoạn cuối cùng.
"Pansy, Himawari. Hai cậu có thể lên bục giúp hội trưởng đang gặp khó khăn một chút không?"
"Vâng, đương nhiên rồi ạ."
"Vâng! Em biết rồi ạ!"
Theo hiệu lệnh của tôi, Himawari và Pansy bước lên bục. Và khi nhận lấy micro từ Yamada-san,
「Không chỉ Cosmos-san đâu! Em nữa! Em cũng đã làm hỏng đèn trang trí! Em xin lỗi ạ!」
「Em xin lỗi. Chính em đã thực hiện dở dang chỉ thị của tiền bối Cosmos, gây ra hư hại cho hệ thống đèn. Em thực lòng xin lỗi.」
Cả hai cùng cúi đầu, thành khẩn xin lỗi toàn thể học sinh.
「Himawari, Pansy...! Em, em cũng vậy!」
Tiếp lời họ, Cosmos cũng khẽ cúi đầu thật sâu.
Thế nhưng, không một ai trong số các học sinh lên tiếng trách cứ. ...Cũng phải thôi, đúng không?
Người trượng nghĩa thì đa phần đều là những kẻ tốt bụng mà.
「Vậy thì, đến đây buổi họp toàn trường xin phép được kết thúc...t! Mong các em...m, hãy quay về lớp, về câu lạc bộ của mình, dốc sức chuẩn bị cho lễ hội Ryoran-sai!」
Cuối cùng, sau khi Yamada-san bình tĩnh lại đôi chút, cô ấy đã tuyên bố kết thúc buổi họp trong khi vẫn giữ thói quen kéo dài cuối câu, và buổi họp toàn trường đã khép lại một cách suôn sẻ...
Sau đó, buổi họp toàn trường kết thúc, đa số học sinh đều trở về lớp học... nhưng đáng tiếc, tôi lại bị bắt ở lại.
Ngay cả các thành viên hội học sinh khác và nhóm Pansy cũng đã về, thật là một chuyện éo le.
Vậy thì, rốt cuộc tôi bị ai tóm gọn lại đây ư...
「Joro-kun...」
Đương nhiên, chẳng thể là ai khác ngoài hội trưởng hội học sinh Cosmos rồi.
Đang tức giận... chắc không phải rồi. Gương mặt này, nói đúng hơn là đang hờn dỗi.
Cô ấy chu môi, phồng má lên như một đứa trẻ vậy.
「...Cậu làm được rồi chứ?」
「...Tôi đã làm được rồi đó?」
「Ch-chuyện đó là của tôi...!」
Tôi đã bắt chước thói quen của Cosmos, lặp lại câu nói ngay trước đó.
Có lẽ vì xấu hổ, mặt Cosmos khẽ ửng hồng.
「Đ-đáng lẽ cậu nên bàn bạc với tôi một chút chứ! Như thế thì tôi cũng có thể giúp một tay rồi! Cậu lại bỏ rơi tôi, chỉ nói chuyện với Yamada-san mà thôi...」
「Trong chuyện này, rốt cuộc ai là người luôn khăng khăng tự mình xoay sở mà chẳng bàn với ai cả? Thậm chí đến cả ý muốn của Pansy và Himawari cũng phớt lờ nốt...」
「...Ư! Ch-chuyện đó... xin lỗi...」
Nhìn dáng vẻ ủ rũ buồn bã ấy, tôi tự nhiên thấy khóe môi mình muốn nhếch lên, có lẽ bởi đó không phải Cosmos trong vai trò hội trưởng hội học sinh, mà là Cosmos của phòng thư viện, khi cô ấy ở bên cạnh chúng tôi.
...Cuối cùng, thành viên cuối cùng của nhóm thư viện cũng đã quay về rồi.
「Về phần tôi, có một từ mà tôi mong muốn được nghe hơn là lời xin lỗi...」
「A! Đ-đúng rồi nhỉ. ...Khụ khụ. Cảm ơn nhé, Joro-kun. Nhờ cậu mà tôi đã được cứu giúp. Thực sự... cảm ơn cậu rất nhiều.」
Ư! Chết rồi, hình như mình hơi quá lời thì phải... Nụ cười của Cosmos đáng yêu hơn tôi tưởng tượng nhiều...
「Kh-không có gì đâu ạ...」
「............Cậu tự làm người khác nói ra rồi lại đỏ mặt thì không được đâu nhé?」
「Giờ, giờ học sắp bắt đầu rồi, tôi cũng phải về đây! Vậy nhé, chào cô!」
「Hừm... Muộn một chút thì có sao đâu chứ?」
Đương nhiên là không được rồi. Câu nói đó thật không phải phép của một hội trưởng hội học sinh.
Sao cô lại nhanh chóng học được khả năng ứng biến nhanh như vậy chứ?
※
──Hai ngày sau.
Đồng hồ điểm bảy giờ tối.
Dưới bầu trời đã nhập nhoạng tối, toàn thể học sinh trường Trung học Nishikitsuta đã tập trung đông đủ tại sân trường.
「Cuối cùng thì cũng tới ngày này rồi!」
「Tôi đã mong chờ đến mức không ngủ được gì từ tối qua luôn!」
「Sắp rồi à~. Tôi đã chuẩn bị kỹ lắm rồi, phải cố gắng trao nó thôi!」
Xung quanh vang vọng những tiếng reo hò phấn khích của các học sinh.
Đương nhiên, chúng tôi cũng chung một tâm trạng. Những người đứng quanh tôi──Asunaro, Sazanka, Hiiragi, Tsubaki, Pansy, Himawari cũng đang bồn chồn nhìn quanh.
「Joro, sắp bắt đầu rồi! Sắp bắt đầu rồi đó!」
「Ừ, đúng vậy, Himawari.」
「Fufu. Nhìn bộ dạng cậu thì có vẻ Joro-kun cũng đã chuẩn bị rất kỹ rồi nhỉ.」
「Đương nhiên rồi, Pansy. Cậu nghĩ tôi khổ sở đến mức này là vì cái gì chứ?」
Himawari reo lên một tiếng, và Pansy tiếp lời.
Ánh mắt Pansy đang đổ dồn vào chiếc túi nhựa hơi to mà tôi cầm trên tay.
Trong đó đựng thứ gì thì... À, sắp bắt đầu rồi.
「A, a... ưm ưm!」
Một người đang đứng trên bục chỉ huy đặt giữa sân trường, tay cầm micro và kiểm tra âm lượng.
Có lẽ vì hồi hộp, ánh mắt cô ấy có vẻ hơi lúng túng.
Thế nhưng, có lẽ hiểu rằng nếu mình không ra hiệu thì sự kiện chính sẽ chẳng bao giờ bắt đầu được, cô ấy nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt sắc bén, rồi...
「Vậy thì, ngay bây giờ, tiền dạ tiệc Ryoran-sai... Lễ thắp đèn sẽ bắt đầu...à!!」
Yamada-san đã long trọng tuyên bố như vậy.
Đồng thời, toàn bộ hệ thống đèn trang trí trải dài khắp sân trường cũng sáng bừng lên.
Lung linh rực rỡ, chúng thắp sáng cả sân trường... và cả chúng tôi.
「Oa~ Tuyệt vời quá! Đẹp mê hồn luôn!」
「Đúng vậy, thật sự... hệt như mơ vậy.」
「Sao mà, cảm thấy đầy xúc động quá... Cuối cùng thì cũng đã tới được bước này...」
「À, ừm, cũng không tệ nhỉ? Ừm... thật sự... rất đẹp...」
「Tsubaki! Rất rất đẹp luôn đó! Tuyệt vời quá~!」
「Ừm. Tôi cũng nghĩ vậy.」
Các thành viên nhóm thư viện đứng quanh tôi, mỗi người một câu, tuôn ra cảm nghĩ của mình về Lễ thắp đèn cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Theo lẽ thường, hiệu lệnh bắt đầu Lễ thắp đèn vốn dĩ là nhiệm vụ của hội trưởng hội học sinh Cosmos, nhưng vì Yamada-san đã có công lớn nhất trong sự việc lần này, nên cô ấy đã nhường lại vai trò đó cho Yamada-san.
Mặc dù vậy, cô ấy không thể rời đi khỏi hiện trường, nên vẫn đứng ở phía bục chỉ huy cùng với các thành viên khác của hội học sinh. Nhưng hiệu lệnh đã xong, và hình như... À, cô ấy đến rồi.
「Chào mọi người! Đã để mọi người chờ lâu rồi! Quả nhiên, Lễ thắp đèn thật là tuyệt vời! Thật sự... rất mừng vì chúng ta đã tổ chức được! Cảm ơn nhé... Asunaro-san. Và cả... Jo, Joro-kun nữa.」
「Fufufu. Đừng bận tâm ạ, chúng em cũng chỉ muốn tổ chức Lễ thắp đèn mà thôi! Đúng không, Joro!」
「V-vâng, đúng vậy... Đúng như Asunaro nói ạ.」
Tôi hơi thấy ngượng ngùng, có lẽ vì Cosmos đang nhìn tôi với khuôn mặt ửng hồng.
Không hiểu sao, kể từ buổi họp toàn trường hôm đó, thái độ của Cosmos đã thay đổi một cách tinh tế.
So với trước đây, cô ấy đã biết dựa dẫm vào mọi người hơn, hay nói đúng hơn là có thói quen làm nũng...
Thôi, giờ không phải lúc bận tâm chuyện đó.
Hơn nữa, tình hình Lễ thắp đèn thế nào rồi nhỉ...
「Primula! ...Vâng! Đây là quà từ bọn em, câu lạc bộ bóng mềm ạ! Từ giờ chị sẽ là đội trưởng mới, cố gắng lên nhé! Bọn em cũng sẽ hết lòng ủng hộ chị!」
「Ố là la! Lại là một thứ xa xỉ đây mà! Chà chà! Cảm ơn nhé, cảm ơn nhé! Vậy thì, tôi cũng có quà đáp lễ đây!」
Cách đó không xa, đám đông náo nhiệt là các thành viên của câu lạc bộ bóng mềm.
Kể từ sau buổi họp toàn trường đó, Primula và Nadeshiko đã đặc biệt dốc sức vào công tác chuẩn bị.
Vì nghĩ rằng mình đã gây ra chuyện, họ đã chủ động quản lý hệ thống đèn trang trí, và còn giúp hội học sinh rất nhiều việc khác nữa.
Kỹ năng của họ có vẻ rất đáng nể, đến mức Cosmos đã phải tán thưởng rằng "Tôi mong muốn Primula-san sẽ là hội trưởng hội học sinh tiếp theo".
Đáp lại, Primula vẫn thản nhiên như thường lệ, nhưng chắc hẳn cô ấy đã rất vui khi được công nhận. Cô ấy nói với vẻ hơi ngượng ngùng rằng: 「Thôi được, vậy thì để tớ thử ứng cử xem sao nhé!」
Mặc dù hai người họ đã trải qua nhiều chuyện, nhưng dù sao thì có quan hệ tốt vẫn hơn là cứ mãi bất hòa nhỉ.
「Mufufufu! Nadeshiko-san, bên này, bên này!」
「Đ-đừng kéo tôi, Tanpopo-san! Mà tại sao tôi lại phải đi cùng người như cô chứ...?」
「Hừm~m! Cô đừng có ngại ngùng quá vậy chứ, được nắm tay một thiên thần như tôi là vinh hạnh lắm đó!」
Người đang một tay nắm chặt bông hoa bồ công anh, tay kia kéo tay Nadeshiko đi một cách gần như cưỡng chế chính là Tanpopo. Nhân tiện, bông bồ công anh cô ấy đang cầm là do tôi đưa ngay trước khi Lễ thắp đèn bắt đầu.
Nói chung là, lần này cũng nhờ con bé đó mà mọi chuyện mới suôn sẻ. Coi như là quà cảm ơn vậy.
Khi tôi đưa cho, cô ấy reo lên: 「Oa~! Là hoa bồ công anh! Hoa bồ công anh đó! Cảm ơn anh, tiền bối Kisaragi! Mufufufu!」 Tôi đã nghĩ, đúng là chỉ khi con bé vui vẻ hồn nhiên như vậy thì mới dễ thương.
Đáp lại, tôi nhận được một chiếc cỏ ba lá bốn cánh mà Tanpopo tình cờ tìm thấy... Mà cái này đâu phải hoa đúng không? Thôi thì, cũng đúng phong cách của Tanpopo thật...
Thế thì, bọn họ đang làm cái gì vậy nhỉ...
「Tại sao, giữa Lễ thắp đèn quý giá thế này mà lại phải đi với con nhỏ đó chứ...? Mãi mới lấy hết dũng khí để nói với tiền bối Shiba──」
「Tiền bối Shiba ơi! Đã để anh chờ lâu rồi ạ!」
「...Cái gì!」
「Tanpopo, có chuyện gì vậy? Tự nhiên gọi tôi ra đây làm gì? Tôi còn đang định đi xem Lễ thắp đèn với các thành viên khác của câu lạc bộ bóng chày mà... Khoan đã? Cô bé đó là ai vậy?」
「Cô ấy là Nadeshiko-san, học sinh năm nhất cùng khóa với em, thành viên câu lạc bộ bóng mềm đó ạ! Cô ấy là một người bạn rất thân của em đó! Mufufufu!」
「T-tiền bối Shiba đang ở ngay trước mặt mình! Thật ngoài sức tưởng tượng! Thế này... mình còn chưa chuẩn bị tinh thần...」
「Bạn của Tanpopo à? À ừm, cậu dẫn Nadeshiko-san đến đây có chuyện gì vậy?」
「À, cái đó...!」
Nadeshiko bối rối trước sự hỗ trợ bất ngờ từ Tanpopo, nhưng cuối cùng chắc cô ấy cũng quyết định lấy hết dũng khí. Với khuôn mặt ửng hồng, cô ấy cắn chặt môi dưới, rồi...
「Tiền bối Shiba! Em mong anh nhận lấy cái này!」
Cô ấy dốc hết sức lực, cất tiếng gọi và đưa đóa hoa Nadeshiko về phía Shiba.
「Ể? T-tôi á!? Không phải San-chan sao?」
「Là tiền bối Shiba ạ! Em muốn tiền bối Shiba nhận lấy!」
「À, ừm, được rồi... Cảm ơn nhé, ừm... Nadeshiko-san.」
Dù còn ngượng ngùng, Shiba vẫn nhận lấy đóa hoa từ Nadeshiko.
Anh ấy hẳn là rất nổi tiếng trong câu lạc bộ bóng chày, nhưng có vẻ như chưa quen với những chuyện thế này thì phải.
「Tôi đã đưa được rồi... Đã đưa được rồi đóoo!」
Nadeshiko chắc hẳn đã vui sướng lắm, vì cô ấy không còn giữ nụ cười trang nhã thường ngày mà nở một nụ cười hồn nhiên đúng với lứa tuổi, trông rất đáng yêu... thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy rợn người.
Sao vậy nhỉ? Tôi đâu phải không biết bản chất thật của con bé đó...
「Mufufufu! Tốt quá rồi, Nadeshiko-san!」
「Vâng! Cảm ơn Tanpopo-san ạ! Em đã hiểu lầm cô──」
「Thế là tại lễ hội Ryoran-sai, cô có thể thoải mái dùng chất giọng hào sảng đã được rèn luyện ở tiệm rau quả nhà mình, y hệt như lúc cố sức rặn ra cục "poop" đường kính ba mươi phân để gọi khách rồi nhỉ! Mufufufu!」
「Con nhỏ kia, tại sao đến phút cuối cùng ngươi cứ thích nói những điều thừa thãi vậy hả?! Đừng có lôi chuyện tiệm rau nhà ta ra mà nói nữa!!! Ngươi muốn ta đập trái bí ngô vỏ đen vào mặt ngươi không hả?!」
「Hú hú hú!! Mặt Nadeshiko-san cứ như là quái vật Predator vậy! B-bình tĩnh lại đi ạ! Em thích bí ngô tuyết hơn bí ngô vỏ đen ạáááá!!」
Ra vậy, đây chính là nguyên nhân của cảm giác rợn người đó đây. ...Mà tại sao Tanpopo lại am hiểu về các loại bí ngô đến thế nhỉ?
「Con bé này, đúng là... ghê thật. Quả nhiên, tôi chỉ có đứa em gái, Mi──」
Thôi được rồi, câu chuyện về nhóm Tanpopo đến đây là đủ rồi.
Suýt nữa thì tôi đã biết tên em gái của Shiba, nhưng thôi, không cần để tâm làm gì.
「Tsubaki, cái này cho cậu nè! Là hoa trà đó~!」
「Ừm. Cảm ơn nhé, Hiiragi. ...Vậy thì, tôi cũng có quà đáp lễ đây. Đây, là hoa đông thanh đó...」
「Oa~! Cảm ơn cậu! Tôi rất rất vui luôn đó~!」
Đứng cạnh chúng tôi, Tsubaki và Hiiragi đang trao đổi những đóa hoa mà họ đã chuẩn bị cho nhau.
Thế nào mà, hai người này có vẻ rất thân thiết, Hiiragi thì nở nụ cười rạng rỡ hồn nhiên, còn Tsubaki lại cười ngượng nghịu, cả hai nhìn nhau đắm đuối.
À mà, về San-chan, thành viên nhóm thư viện không có mặt ở đây thì đang làm gì... thật ra là tôi cũng không biết.
「Này, cậu có biết Ohga-kun ở đâu không? Tôi đã chuẩn bị hoa rồi nên muốn đưa cho cậu ấy...」
「Ừm. Vừa nãy có người nói nhìn thấy cậu ấy ở chỗ Naritsuki thì phải...」
「Naritsuki ư? Chỗ đó chỉ có hoa anemone thôi chứ Ohga-kun đâu có ở đó?」
「Hoa ở Naritsuki ư? Ai đặt ở đó nhỉ... Mà thôi, quan trọng là Ohga-kun kìa!」
Hình như các nữ sinh khác cũng đang tìm San-chan, nhưng vẫn chưa tìm thấy. Rốt cuộc thì thằng bạn thân của tôi đã đi đâu mất rồi không biết?
Tóm lại, vụ việc lần này vẫn chưa làm sáng tỏ được tin đồn về San-chan... "Ohga Taiyou gặp gỡ học sinh trường khác vào ban đêm để bí mật bàn chuyện mờ ám". Có lẽ giống như Sazanka, tin đồn đó là thật, và cậu ấy đang gặp người đó cũng nên. Cậu ta đã nói là có khách trước rồi mà.
──Cứ nghĩ vậy thôi, nhưng nào ngờ sau này, tôi lại bị chính "học sinh trường khác" mà San-chan đã gặp gỡ nhờ vả một chuyện động trời... mà thôi, đó lại là một câu chuyện khác rồi.
Thật sự, tôi đã rất sốc đó...
Không ngờ San-chan lại gặp gỡ cái người mà ngay cả mình cũng quen biết rõ đến thế...
Thôi được rồi, cũng đến lúc mình bắt đầu thôi...
"Jouro này, đầu tiên là tớ nhé! ...Này! Lần này thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm! Tớ vui ơi là vui luôn!"
"À, cảm ơn cậu nha, Himawari."
Người đầu tiên tặng hoa cho mình là Himawari. Một bông hướng dương nhỏ xinh được cô bé chìa ra trước mặt mình, kèm theo nụ cười rạng rỡ.
"Jouro à! Cậu, cậu nhận lấy cái này đi! Ch, chuyện là... từ giờ về sau, vẫn nhờ cậu giúp đỡ nhé!"
"Mình sẽ giữ gìn cẩn thận ạ, hội trưởng Cosmos."
Người tiếp theo đưa hoa cho mình là Cosmos. Mặt cô ấy đỏ bừng, tuy có chút e dè nhưng lại rất dứt khoát đưa cho mình bông cúc cánh bướm.
"Khà khà. Đương nhiên, từ tôi thì phải là bông hoa này rồi, Jouro à."
"Cảm ơn nhé, Pansy."
Thứ Pansy đưa cho mình, quả nhiên là hoa Păng-xê ba màu. Màu sắc thì là trắng, vàng và tím. Y hệt những màu mà cô ấy đã từng giải thích cho mình nghe tại Triển lãm Hoa Vũ trước đây.
"À, à mà dù gì tớ cũng chuẩn bị rồi, cậu cứ nhận lấy đi nhé! Đ, đừng có nói cho ai biết đấy! Nếu, nếu mà người ta nghĩ tớ đối xử đặc biệt với mỗi cậu thôi thì phiền lắm đó!"
"Biết rồi. Sẽ không nói cho ai đâu."
Sasanqua trao cho mình một bông trà mai đỏ thẫm, chẳng khác nào màu mặt cô bé lúc này. Cảm ơn nhé. Mình sẽ giữ gìn cẩn thận...
Thôi được, vậy tiếp theo chắc là đến lượt Asunaro rồi nhỉ, cô bé đang nhìn mình với ánh mắt lấp lánh lạ thường.
Rồi, sau khi xong xuôi thì đến lượt mình──
"Jouro! Bông hoa của tớ, tớ có thể đưa cậu ở một nơi khác thay vì ở đây không?"
"Hả?"
"Này! Lần này tớ đã cố gắng rất nhiều, đúng không nào! Vậy nên, như một phần thưởng, tớ muốn chỉ mình tớ được ở riêng với Jouro để tặng hoa cho cậu!"
Trước lời đề nghị bất ngờ của Asunaro, không chỉ mình mà cả bốn người còn lại đều lộ vẻ bối rối.
Thật ra thì, lần này mình cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Asunaro. Nếu chính cô bé đã mong đợi một phần thưởng đặc biệt như vậy thì...
"Được rồi. Vậy, chúng ta đi thôi."
Cứ coi như mình đáp ứng nguyện vọng của cô bé vậy.
"Asunaro, cậu thì──"
"Vâng ạ! Cảm ơn mọi người nhiều lắm! Vậy thì mọi người ơi, cho tớ mượn Jouro một lát nhé!"
Pansy định nói gì đó, nhưng Asunaro đã cất tiếng ngắt lời. Có vẻ như mọi người cũng không có ý định ngăn cản hành động của mình và Asunaro, họ tiễn tụi mình đi với vẻ mặt thoáng chút lo lắng.
"Khà khà! Tớ đã quyết định rồi! Sẽ nói chuyện với Jouro ở đây!"
"Ô, ồ... Bị dẫn đi xa hơn mình tưởng, ngạc nhiên thật đấy..."
Nơi mình và Asunaro đi đến từ sân trường là sân thượng. Từ đây có thể nhìn bao quát cả sân trường, nên cũng dễ dàng nhận ra những ánh đèn trang trí đang tạo thành hình cây thường xuân, quả đúng là một khung cảnh tuyệt vời.
"Hoài niệm ghê nhỉ. Lại được lên sân thượng một mình với Jouro như thế này!"
"Với mình thì, không muốn nhớ lại lắm đâu..."
Kỷ niệm của mình và Asunaro trên sân thượng. ...Đó là cái vụ ba người kia. Khi cô bé này tự dưng thốt ra câu "tôi sẽ phỏng vấn độc quyền để xác nhận xem cậu có đang bắt cá ba tay không" thì mình thật sự đã gặp rắc rối lớn đấy...
"Vậy thì bắt đầu ngay đây! Tớ muốn trao cho Jouro bông hoa tớ đã chuẩn bị!"
"Ô, ồ. Cảm ơn nhé..."
Asunaro vẫn là Asunaro thường ngày, nhưng không hiểu sao, có lẽ vì được ánh đèn trang trí chiếu rọi, đôi má ửng hồng bất thường của cô bé lại trông rất nổi bật, tạo nên vẻ quyến rũ kỳ lạ. Không được rồi, mình phải cố gắng đừng quá căng thẳng...
"Đây là bông hoa tớ tặng Jouro... một bông hoa chứa đựng cả tấm lòng của tớ!"
"...Hả?"
Vừa nói vậy, Asunaro đã đưa tay trao hoa. Mình nhìn kỹ bông hoa đó, bất giác mở to mắt.
Mình cứ nghĩ, Asunaro sẽ tặng mình hoa Tuyết tùng Nhật chứ. Nhưng không phải vậy. Bông hoa Asunaro đưa cho mình là hoa đậu ngọt. Ngôn ngữ của loài hoa này lại là... "Chia ly".
"A, Asunaro, ý cậu là... sao? Đâu có, tụi mình từ giờ về sau vẫn sẽ thân thiết mà──"
"Jouro, tớ đã hiểu ra rồi."
"H, hiểu ra rồi? Ờm, rốt cuộc là hiểu ra cái gì cơ..."
Chắc là Asunaro đã đoán trước mình sẽ hỏi vậy. Cô bé nở một nụ cười điềm tĩnh, ẩn chứa chút gì đó thấu đáo. Và rồi, cô bé lấy ra một bông hoa khác, không phải bông vừa đưa cho mình mà là...
"Người đó... là cô gái duy nhất mà Jouro đặc biệt yêu thích, đúng không?"
Cô bé lặng lẽ nói vậy.
"Cái gì! A, không, đ, đó là...!"
"Khà khà. Quả nhiên là vậy mà."
Mặc kệ vẻ bối rối của mình, Asunaro mỉm cười với vẻ mặt như đã chấp nhận số phận.
T, tại sao chứ!? Mình chỉ nói với San-chan rằng có người đó tồn tại thôi chứ có nói là ai đâu! ...Thế mà, sao Asunaro lại biết được chứ!?
Không sai... Cô bé không hề sai... Bông hoa Asunaro đưa ra... chính là câu trả lời đúng...
"T, tại sao, Asunaro lại..."
"Đó là kết quả từ chính hành động của cậu đấy, Jouro."
"Kết quả từ chính hành động của mình ư?"
"Vụ việc lần này... những lời cậu đã nói ra sau khi biết được toàn bộ sự thật. Đó chính là tất cả câu trả lời."
Nghe cô bé nói vậy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình.
Chẳng lẽ, là những lời đó sao!? Từ những lời đó mà Asunaro đã...
"Jouro. Trong vụ việc lần này, cậu đã hành động sao cho chỉ duy nhất một người, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng nhất định phải bình an vô sự đúng không? Mặc dù kết quả cuối cùng mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp, nhưng nếu thất bại, cậu vẫn sẽ làm mọi cách để người đó được an toàn, đúng không nào?"
Không sai... Chính là cái đó... Là những lời mình đã nói lúc bấy giờ...
Ngay cả bản thân mình cũng đã nghĩ rằng không ổn sau khi lỡ nói ra rồi. Thế nên, mình đã tự nhủ phải cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, và đã cố hành động như vậy.
Thế mà, Asunaro lại phát hiện ra rồi sao...
"Jouro, tớ hỏi lại lần nữa nhé?"
Asunaro hỏi mình bằng một giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, nhưng lại đầy sức nặng.
"...Người đó, là cô gái duy nhất mà cậu đặc biệt yêu thích, đúng không?"
Mình muốn phủ nhận. Thật lòng thì mình không muốn thừa nhận. Bởi vì, đó sẽ là dấu chấm hết cho một điều gì đó.
Nhưng, dù vậy, mình vẫn phải...
"À... Đúng vậy."
Mình đã xác nhận lời Asunaro nói.
"Quả nhiên là vậy mà. ...Ư, ư ư..."
Nước mắt từ khóe mi Asunaro cứ thế tuôn rơi lã chã. Cô bé run rẩy thân hình bé nhỏ, siết chặt nắm đấm, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.
Ngay lúc này, mình muốn ngăn những cơn run rẩy trên cơ thể cô bé. Mình muốn ôm chặt lấy cô bé thật mạnh.
...Nhưng, mình không được phép làm vậy. Điều mình có thể làm, chỉ là nói ra sự thật. Dù biết Asunaro sẽ bị tổn thương, mình vẫn phải nói ra sự thật...
"Tức là... không phải, không phải là tớ, đúng không?"
"...Đúng vậy."
"Jouro... thích người đó rất nhiều, đúng không?"
".............Đúng vậy."
"Ư, ư, ư... AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
Giọng Asunaro vang vọng khắp sân thượng. Ngay cả những học sinh khác cũng lên đây, bất giác rùng mình run rẩy. Nhưng cả mình và Asunaro đều không có tâm trí đâu mà bận tâm đến chuyện đó.
"Tớ cũng! Tớ cũng thích Jouro nhiều lắm mà! Tớ thích Jouro nhiều hơn mà! Thế nhưng, thế nhưng! Jouro lại thích người đó sao!?"
"............! Đúng vậy. Cho dù Asunaro có thích mình đến nhường nào, cho dù Asunaro có thích mình nhiều hơn đi chăng nữa, thì mình... mình vẫn thích người đó."
Não mình nóng rực, cứ như sắp sôi lên bốc hơi đến nơi. Toàn thân cứng đờ không nhúc nhích, cứ như bị rễ cây quấn chặt lấy vậy.
Cô bé đang tuôn rơi những giọt nước mắt lớn trước mắt mình... mình không thể giúp được gì cho cô bé cả.
"Khụt! Khụt! Tớ còn muốn có thật nhiều kỷ niệm với Jouro nữa mà! Muốn đi hẹn hò, ăn cơm hộp, đi du lịch, hôn nhau,... biết bao nhiêu, biết bao nhiêu điều tớ muốn làm! Nhưng, nhưng mà... tớ không làm được đúng không?"
"Không thể. Với Asunaro, những kỷ niệm như vậy... sẽ không thể tạo ra được."
Thật ra thì mình muốn phủ nhận. Dù là nói dối đi chăng nữa, mình cũng muốn nói "không phải".
Nhưng điều cần thiết ngay lúc này không phải là sự dịu dàng trước mắt. Mà là đối mặt thẳng thắn với cảm xúc của Asunaro, và giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Thế nên... dù có làm Asunaro đau lòng đến mấy, dù có khiến Asunaro rơi bao nhiêu nước mắt đi chăng nữa,
"Mình vẫn muốn tạo nên những kỷ niệm như vậy với người đó."
Đã quyết làm thì phải làm cho bằng được. Đó là phương châm của mình.
~~~~~~~!!!
Trước lời mình nói, Asunaro chỉ biết tiếp tục tuôn rơi nước mắt không ngừng. Vừa thốt ra những tiếng nức nở không thành lời. Mình vẫn cứ đứng đó, trước mặt Asunaro đang đau khổ tột cùng như vậy...
Sau đó, mình không rõ đã trôi qua bao lâu, nhưng có lẽ Asunaro đã bình tĩnh lại, cô bé dụi mạnh hai mắt, ép cho nước mắt ngừng chảy.
"Phù... Biết được điều mình băn khoăn, tớ cảm thấy nhẹ nhõm hẳn!"
Nói dối... Cái khuôn mặt đó làm gì phải là khuôn mặt nhẹ nhõm chứ... Đôi mắt sưng húp vì khóc, vẻ mặt thoáng chút vô hồn và cam chịu. Khuôn mặt của Asunaro, trái ngược hoàn toàn với những lời cô bé vừa nói, đã nói lên tất cả.
"A, Asunaro, bông hoa mình chuẩn bị..."
"Khà khà. Tớ ổn mà! Tớ không thể nhận lấy nó đâu!"
Phải rồi. Mình cũng nghĩ vậy mà...
"Tuy nhiên, trong vụ việc lần này, Jouro đã rất cố gắng! Ngay cả bây giờ, dù biết sẽ làm tớ tổn thương, cậu vẫn thành thật đối mặt! Vậy nên, tớ sẽ ban thưởng cho cậu!"
"Phần thưởng ư? Không, mình đã nhận hoa từ Asunaro rồi mà... Ặc!"
Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác mềm mại lướt qua má mình. Thoáng chốc, bóng dáng Asunaro không còn đứng trước mặt mình nữa mà đã ở ngay bên cạnh.
Cô bé đã làm gì thì, khỏi cần nói cũng biết.
"Khà khà. Dù Jouro có nói không thể tạo ra những kỷ niệm đó, thì riêng kỷ niệm này tớ nhất định phải có! ...Tuy nhiên, đến đây thì tớ xin dừng lại! Từ giờ về sau, tớ sẽ là bạn của Jouro!"
"À, ừ..."
"Vậy thì, tớ xin phép nhé! Đến hôm nay, cả hai chúng ta đều đã vất vả rồi, Jouro!"
Những lời đó, chắc chắn không chỉ ám chỉ mỗi chuyện trang trí đèn điện hôm nay đâu. Đó là kết thúc cho câu chuyện đã được dệt nên từ khi mình gặp Asunaro cho đến nay. Như một dấu chấm hết cho câu chuyện đó..., Asunaro đã nói vậy đấy...
***
"Mừng cậu về, Jouro. ...Ơ? Asunaro đâu rồi ấy nhỉ?"
Khi mình từ sân thượng trở lại sân trường, Pansy, Cosmos, Himawari và Sasanqua chào đón mình. Nhưng nét mặt của họ lại nghi hoặc nhiều hơn là vui mừng. Họ dường như đang thắc mắc tại sao Asunaro lại không có mặt ở đây.
"...Asunaro sẽ không đến đâu. ...Cô bé, sẽ không đến nữa đâu..."
「「「「............!」」」」
Chắc hẳn cả bốn người đều đã hiểu ý nghĩa lời mình nói. Họ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mình. Trong lúc đó, ánh mắt mình chạm phải một trong bốn cô gái. Trùng hợp thay, cô bé đó lại chính là người con gái duy nhất mà mình đặc biệt yêu thích.
"A, cậu... đâu có lỗi gì chứ! ...Đ, đó là điều không thể tránh khỏi mà! Không thể tránh được! Thế nên, cậu phải cứng rắn lên! Hãy ưỡn ngực lên, tự tin vào bản thân mình đi chứ!"
Sasanqua tuy nói có phần cộc cằn nhưng lại rất dịu dàng động viên mình.
...Phải rồi. Mình phải ngẩng cao đầu chứ.
"Jouro! Ừm thì... là nhờ Jouro đó! Nhờ Jouro mà mọi người mới có thể ở bên nhau được! Thế nên tớ, tớ chỉ muốn Jouro... Jouro được vui vẻ thôi!"
"Đúng vậy. ...Jouro à, chính nhờ có cậu mà chúng tớ mới có thể gắn kết với nhau như thế này. Vậy nên, xin cậu đừng hối hận. Nếu cậu... nếu không có cậu, chúng tớ đã không thể ở bên nhau rồi. Cho nên..."
"Tớ cũng nghĩ vậy! Tớ đã thay đổi được là nhờ có Jouro đó! Tớ đã yêu bản thân mình và mọi người nhiều hơn cả trước đây nữa! Cảm xúc đó không hề dối trá, và dù có chuyện gì xảy ra, tớ cũng không bao giờ muốn biến nó thành dối trá cả!"
Tiếp đó, Himawari, Pansy và Cosmos cũng dành cho mình những lời lẽ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.
Họ đã dành cho mình những lời như vậy. Thế thì...
"Này mọi người, mình có chuẩn bị hoa cho mọi người, ...mọi người có thể nhận không?"
Những điều mình đã định làm, phải hoàn thành cho đến cùng. Bằng cách nào đó nặn ra một nụ cười, mình lấy ra những bông hoa đã chuẩn bị sẵn. Việc chỉ dành cho riêng một người nào đó... thì mình vẫn chưa làm ở đây.
Mình đã chuẩn bị những bông hoa chất chứa trọn vẹn tình cảm của mình dành cho bốn người họ. Ngôn ngữ của loài hoa đó là "Thành thật".
Mình từng nghe nói loài hoa này rất giống với một loài hoa khác, hoặc về mặt học thuật thì chúng là một, nhưng mình không có ý gì khác đâu. Chẳng qua, đây tình cờ là bông hoa cực kỳ thích hợp để mình truyền đạt cảm xúc của bản thân mà thôi.
"Bông hoa từ mình là đây. Chuyện là... mình chắc chắn sẽ nói ra vào cuối học kỳ hai... Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhất định sẽ..."
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, Jouro. Tấm lòng của cậu, tớ đã cảm nhận được hết rồi..."
"Ừm! Tớ... tớ sợ lắm, nhưng mà tớ sẽ đợi! ...Không sao đâu! Jouro cứ làm những gì cậu muốn là được mà!"
"Mình cũng có chung suy nghĩ với Himawari."
"Đúng, đúng vậy! Tớ cũng thế... Tớ cũng có chung cảm xúc đó! Nhưng mà này, tớ sẽ không thua bất kỳ ai đâu nhé! Pansy, Himawari, chị Cosmos!"
Các cô gái nở nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh đèn lộng lẫy của lễ hội Thắp Đèn. Thật ra, hẳn là trong lòng họ còn nhiều điều muốn nói, nhiều suy nghĩ ấp ủ. Thế nhưng... thế nhưng chỉ riêng khoảnh khắc này, họ đã chọn ở lại nơi không gian huyền ảo, đẹp đẽ này cùng mình.
"Jouro, cảm ơn cậu nhiều nhé! Bông hoa này, tớ sẽ giữ gìn thật cẩn thận!"
"Mình cũng thế! Mình đã nhận được hoa từ Jouro! Từ chính Jouro tặng đấy..."
"...Mình vui lắm. Đây... đây là loài hoa mình yêu thích nhất đó."
"À, cảm ơn... Thật sự, mình... mình rất vui..."
Nếu có thể nhìn thấy những nụ cười này, vậy thì mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng rồi nhỉ...
Thế nhưng, vẫn còn thiếu một người. Một cô gái đã biến mất không còn ở đây nữa. Trong túi chỉ còn sót lại một bông hoa duy nhất. Bông hoa đó, lẽ ra... là để tặng cho cô gái ấy.
Sự việc xảy ra trong Lễ hội Ryouran lần này. Nhờ việc chuẩn bị lại ánh đèn lấp lánh, mình đã có thể bảo vệ được tình cảm gắn bó của mọi người. ...Thế nhưng, chính vì hành động đó, mình đã đánh mất... mối liên kết với cô gái luôn năng động, lạc quan, sở hữu nụ cười hồn nhiên, đáng yêu. Đó là mối liên kết với Hanetachi Hinata... cô gái được mệnh danh là 'Asunaro', người luôn hợp với kiểu tóc đuôi ngựa.
Thế nhưng, dù có hối hận cũng chẳng ích gì. Cho dù đó chỉ là sự tự thỏa mãn, cho dù nói ra những lời này Asunaro cũng chẳng thể được cứu vớt, mình vẫn muốn từ tận đáy lòng gửi đến cô bé ấy lời này:
Cảm ơn em... vì tất cả mọi điều từ trước đến nay...