Ngày đầu Lễ hội Ryoran... Chuyện là, Tsukimi bỗng dưng đưa ra một lời thỉnh cầu tệ hại nhất đối với tôi: "Cậu làm ơn giúp Hose tạo một kỷ niệm thật đẹp cuối cùng nhé!".
Vốn dĩ, dù có bất cứ lý do gì, tôi cũng muốn từ chối thẳng thừng không cần nghĩ ngợi. Thế mà, một chuyện lạ lùng hiếm thấy đã xảy ra: Pansy lại đồng ý! Thế là tôi đành bó tay, không thể từ chối được nữa.
Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu nhờ chuyện này mà quan hệ giữa Pansy và Hose được cải thiện, trở nên tuyệt vời hơn hẳn trước đây thì sao?
...Hừm hừm. Khoan đã? Chuyện này, hình như không tệ như mình nghĩ... KHÔNG BAO GIỜ!!!
Aaaa! Thôi đủ rồi! Bực mình chết đi được! Tên đó, sao dám tự tiện làm thân với Pansy mà không xin phép tôi chứ!? Cứ ngoan ngoãn mà tận hưởng cái bộ phim hài lãng mạn của mình bên đó đi!
──Và cứ như thế này thì chắc chắn tôi sẽ phun trào ngọn lửa dục vọng xấu xí, ích kỷ của mình mất. Thế nên, tôi phải nghĩ cách.
Rốt cuộc phải làm sao để vượt qua cái vụ nhờ vả quá đỗi nguy hiểm này đây...?
Lâu lắm rồi mới phải "tư duy nhiệm vụ" kiểu này!
Thứ nhất: Tôi sẽ hỗ trợ để Hose tạo kỷ niệm đẹp với Pansy.
Tuyệt đối không đời nào... Chuyện này vốn dĩ đã gây tổn hại quá lớn đến dạ dày tôi rồi, giờ mà còn phải đóng vai thần Cupid se duyên cho Hose và Pansy nữa thì đến sợi tóc cuối cùng cũng rụng mất!
Vậy nên, bỏ qua!
Thứ hai: Giao phó hoàn toàn việc này cho Pansy và Sasanqua.
...Không được. Điều tôi sợ nhất chính là Pansy và mấy người kia sẽ trở nên thân thiết với Hose đến mức vượt quá giới hạn, nhờ vào cái "sức mạnh hài lãng mạn" của cậu ta. Nếu giờ tôi bỏ mặc mọi chuyện, ngày mai không thèm xuất hiện nữa thì rất có khả năng những chuyện tồi tệ sẽ xảy đến với tôi.
Vậy nên, bỏ qua!
Thứ ba: Tìm cách khiến Hose không thể đến Lễ hội Ryoran vào ngày mai.
Thật ra, đây là cách hay nhất. Để mà nghe lời thỉnh cầu này, điều kiện tiên quyết là Hose phải đến Lễ hội Ryoran vào ngày mai. Chính vì vậy, tôi sẽ hành động để ngăn chặn điều đó. ...Nhưng có lẽ không thể thực hiện được.
Bởi vì, Pansy lại đặc biệt hứng thú với chuyện này. Cô ấy đã quyết làm thì tôi thành thật thấy mình không thể ngăn cản nổi. Thêm vào đó, nếu thất bại thì hậu quả quá lớn.
Hơn nữa, dù chỉ là một phần... nhưng mà! Tôi cũng còn nợ Hose một ơn huệ lớn vì cậu ta đã từng giúp tôi trước đây.
Vậy nên, nếu cậu ta đã định đi nước ngoài rồi... thì ít nhất tôi cũng muốn tạo cho cậu ta một kỷ niệm vui vẻ cuối cùng.
Vậy nên, bỏ qua!
Thứ tư: Tạo kỷ niệm đẹp và vui vẻ cho Hose và Tsukimi.
Việc Hose đến vào ngày mai, đến nước này thì đành chấp nhận vậy.
...Nhưng, điều đã quá rõ ràng rồi: Hose được thần hài lãng mạn ưu ái quá mức, nên nếu tôi không làm gì cả, chắc chắn cậu ta sẽ tạo ra một sự kiện hài lãng mạn với Pansy.
Vậy thì! Kế hoạch là sẽ thay đổi đối tượng của sự kiện hài lãng mạn đó thành Tsukimi!
Đối với Tsukimi, điều quan trọng nhất là "tạo kỷ niệm đẹp cho Hose", chứ đối tượng không nhất thiết phải là Pansy! Trong khi hết lòng hỗ trợ Hose, tôi sẽ kiên quyết ngăn chặn bất kỳ sự kiện hài lãng mạn không cần thiết nào với Pansy... và cả các thành viên khác của Thư viện Nishikitsuta nữa!
Thành thật mà nói, tôi không muốn làm chút nào, ghét bỏ vô cùng, muốn chết quách đi cho rồi... nhưng mà...
............Vậy nên, chấp nhận!
Haa... Sao mình lại phải làm cái việc này cơ chứ?
Hơn nữa, trong khi tôi đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ đủ điều thì...
"Thôi, yên tâm đi. Mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi. Hào quang của thần Joro sẽ tỏa sáng vĩnh cửu."
Cái kẻ là cội nguồn của mọi tội lỗi lại đang thờ phụng tôi với nụ cười ngây thơ chẳng hiểu gì, khiến tôi bực mình không tả nổi.
À mà nói thêm, vị trí hiện tại của chúng tôi không phải là quán cà phê của hội học sinh như lúc nãy mà là thư viện.
Món ăn của Cosmos và Sasanqua, cùng bánh ngọt của Pansy đều rất được yêu thích nên quán của hội học sinh vẫn đang đông khách.
Chúng tôi thấy nán lại lâu sẽ gây phiền phức nên đã chuyển đến thư viện, nơi vắng tanh không một bóng người trong suốt Lễ hội Ryoran.
Thành viên gồm có tôi, Tsukimi, Pansy và Sasanqua, tổng cộng bốn người.
"Vậy thì Kusami-san, tôi nên làm gì đây ạ?"
"Làm Hose vui. Nhiều kỷ niệm đẹp."
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình."
Tôi chỉ muốn cô ấy cố gắng hết sức để... không cố gắng chút nào thôi.
Tại sao cô gái này lại hăng hái đến vậy? Chẳng hiểu nổi.
"Haa... Vậy thì, chúng ta hãy quyết định xem làm gì. Trước hết, tôi muốn xác nhận với Tsukimi, ngày mai đến Lễ hội Ryoran chỉ có cậu và Hose thôi à?"
"Không. Hose, tôi, Fuu-chan, Cherry-san, dự kiến là bốn người."
Vậy thì, sau khi lập kế hoạch, Tsukimi sẽ đi mời Hose và Cherry à?
Cũng có khả năng sẽ dùng điện thoại, gọi hoặc nhắn tin để mời, nhưng với tính cách của Tsukimi, có vẻ cô ấy sẽ đến gặp trực tiếp để mời, và tốt hơn hết là nên khởi hành từ Nishikitsuta trước khi quá muộn──
"Joro, tôi, nảy ra ý này."
"Ồ, có chuyện gì vậy, Tsukimi?"
Chẳng lẽ Tsukimi cũng nghĩ ra điều tương tự sao? Chà, cũng là một suy nghĩ khá phổ biến mà──
"Lễ hội Ryoran. Sumireko, mời Hose. Hose, vui. Rất nhiều kỷ niệm đẹp."
Giờ đây, tôi chỉ muốn đuổi cô ấy ra khỏi Nishikitsuta ngay lập tức!
"Vậy thì, sau khi kế hoạch được quyết định, chúng ta phải đi mời Hazuki-kun thôi nhỉ. ...Mà nếu vậy, chúng ta không nên để quá muộn, nên phải nhanh chóng lên kế hoạch tạo kỷ niệm thôi."
Đã bảo rồi mà! Tại sao cô lại hăng hái đến thế hả?!
Pansy mà đi mời Hose á, ngốc à! Đúng là ngốc! Tôi nhất quyết ngăn chặn cho bằng được!
"T-Tsukimi mời đi! Này, hai đứa là bạn thanh mai trúc mã mà! Như thế sẽ tốt hơn chứ!"
"Nhưng tôi, có lẽ Hose sẽ không đến. ...Hức hức..."
Dù có rơm rớm nước mắt vẻ ủ rũ thì những gì cô đang làm cũng cực kỳ tồi tệ đấy!
"Không sao đâu, Tsukimi! Nếu lo lắng thì tớ sẽ đi cùng──"
"Để Fuu-chan đi cùnggggggg!!!"
"Kya! Sao tự nhiên lại quát lên thế..."
Sasanqua cũng không được! Một cô gái trong sáng như thế không xứng với tên nhân vật chính hài lãng mạn kia đâu!
"Nói tóm lại! Người mời Hose là Tsukimi và Fuu-chan! Chúng ta sẽ hành động sau khi Hose và đồng bọn đến Lễ hội Ryoran! Không sao đâu, Tsukimi! Hose sẽ không từ chối lời mời của cậu đâu."
"Tin tôi đi, hãy giao cho tôi một vai trò tử tế...! Hạnh phúc quá đỗi."
Cái tín đồ này, làm sao để cô ta cải đạo sang "Hose giáo" được đây nhỉ?
"Ôi, Joro-kun... Cậu nhiệt tình quá rồi đấy. Chắc chúng ta nên chọn ngày đính hôn thì hơn nhỉ..."
"Không cần quyết định! Hơn nữa, chúng ta phải nghĩ lộ trình cho Lễ hội Ryoran ngày mai! Tsukimi, cậu có muốn đi đâu không?"
"Đâu cũng được. Nếu mọi người cùng đi, đâu cũng vui."
Đúng là ít ham muốn thật. Tức là, việc dẫn đường ở Lễ hội Ryoran hoàn toàn dựa vào chúng ta rồi.
Nếu vậy thì...
"Vậy à. Vậy thì, hãy đi cùng bọn tớ nhé. Tớ sẽ dẫn cậu đến những địa điểm thú vị khác ở Lễ hội Ryoran mà tớ chưa giới thiệu, nếu Tsukimi thích chỗ nào thì hãy nói cho tớ biết nhé."
"Sức lực của tôi, hầu như vô dụng... Lòng từ bi."
Chuyện này, thật sự mệt mỏi quá...
*
Chúng tôi rời thư viện và nơi đầu tiên đến là lớp của tôi.
Lớp của tôi và Pansy cùng các bạn đang cùng nhau tổ chức một gian hàng gọi là "Nhà ma Cosplay".
Nội dung thì khá đơn giản. Thoạt nhìn thì chỉ là một nhà ma bình thường, nhưng đi sâu vào một chút sẽ thấy một tấm bảng dựng lên, chia ra thành "Con đường Địa ngục" bên trái và "Con đường Thiên đường" bên phải.
Nếu đi bên trái, sẽ là một nhà ma đúng nghĩa; còn đi bên phải, sẽ có các bạn nữ và nam sinh cosplay chào đón bằng nụ cười. Đó là lý do nó được gọi là "Nhà ma Cosplay".
Tuy nhiên, có một điều cần lưu ý...
"Ôi chao? Là Joro đó nhaaa! Cả Sasanqua và Sanshokuin nữa! Ừm, cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn bên kia thì tôi chưa biết, vậy thì xin chào lần đầu nhaaa!"
Vừa đến nơi, người chào đón chúng tôi bằng giọng điệu quen thuộc, vui vẻ là Primula, bạn cùng lớp với Pansy, đang ngồi ở quầy lễ tân. Bên cạnh cô ấy là một cô gái tóc ngắn, đeo kính và dán băng cá nhân trên mũi.
"Chào, Primula. Giờ đến lượt cậu trực à?"
"Đúng rồiiiii! Này, tớ đã gây ra kha khá rắc rối trong quá trình tổ chức Lễ hội Ryoran rồi phải không? Vậy nên, để bù lại, chiều nay và sáng mai tớ sẽ phụ trách quầy lễ tân để giảm bớt gánh nặng cho mọi người đó nhaaa!"
Vẫn như mọi khi, cái tên này ăn nói thật phóng khoáng.
"Primula, tớ muốn hỏi một chút, cái "Thời gian đặc biệt" sáng mai thế nào rồi?"
"Aye sir! Chờ chút nhaaa, tớ kiểm tra đã!"
Primula lật từng trang giấy A4 xoẹt xoẹt để kiểm tra chi tiết.
Đúng vậy, điều tôi đang cảnh giác chính là đây.
Nhà ma Cosplay của chúng tôi có một thứ gọi là "Thời gian đặc biệt", và chỉ trong khoảng thời gian đó, "Con đường Địa ngục" sẽ xuất hiện những cosplay đáng yêu, còn "Con đường Thiên đường" sẽ xuất hiện những con ma đáng sợ.
Ngày mai, tôi định đưa Hose và đồng bọn đến nhà ma này, nhưng đằng nào cũng vậy, để Hose được trải nghiệm những con ma kinh dị thật sự thì cậu ta sẽ thích hơn. Mấy cái cosplay dễ thương thì chắc cậu ta quen rồi...
"Sáng mai àaa~... Ồ! Từ mười một giờ đến mười hai giờ là "Thời gian siêu đặc biệt" đó nhaaa!"
"Hả? "Thời gian siêu đặc biệt"?"
Cái gì thế này? Tôi cũng chưa từng nghe nói đến cái này bao giờ...
"Đúng đó! Thực ra cái này bọn tớ mới nghĩ ra hôm nay! Ở "Con đường Địa ngục" sẽ có món 'tủ' của hội trưởng hội học sinh! Còn ở "Con đường Thiên đường", bọn tớ sẽ nhờ Pine-chan cosplay một món 'tủ' của bọn tớ, đó là "Thời gian siêu đặc biệt" vượt trên cả "Thời gian đặc biệt" đó nhaaa!"
"Pine? Ai thế?"
"Ồ? Joro không biết sao! Này, là Pairi của lớp tớ đó! Viết tắt là 'Houri' nên gọi là Pine! Cô bé đó sẽ mặc một bộ đồ... cực kỳ táo bạo đó nhaaa!"
Cái thời gian tuyệt vời tột độ đó là cái quái gì vậy!
Pine-chan... tôi hoàn toàn không nhớ cô bé đó trông như thế nào, nhưng cái biệt danh "Pain-pain" này chắc chắn gợi lên một dự cảm không hề sai! Một cô bé như vậy mà lại mặc đồ cực kỳ táo bạo... ư?
Tức là, mình có thể nhìn thấy sao?
Mặc dù là tập lẻ, nhưng lại có sự "nghiêm túc" của người thống trị thế giới của chúng ta!
"P-Primula... Pine đó thật sự "nghiêm túc" sao? Lại còn hở hang nữa chứ..."
"Gì thế, Sasanqua! À mà nhân tiện, chủ đề cosplay là sô cô la đó! Bá đạo chưa?"
"Ừm, đúng vậy... Quả thật, có vẻ bá đạo thật..."
Cái cosplay gì thếeee! Hả? Chẳng lẽ, chỉ che những chỗ quan trọng bằng sô cô la thôi sao... Aaa! Cái đồ vô liêm sỉ như thế, Joro không thể tha thứ được đâuuu! Yêu quá đi mất!
Hơn nữa, việc "Con đường Địa ngục" có món 'tủ' của Cosmos nghĩa là chắc chắn sẽ có một con ma cực kỳ đáng sợ đang chờ sẵn đúng không!
Vậy thì, nếu đến đây vào thời điểm đó và để Tsukimi với Hose đi vào "Con đường Địa ngục" thì chắc chắn họ sẽ có thể thân mật với nhau ở đó!
Đây chính là "Kế hoạch ma quỷ đáng sợ của Hose và Tsukimi" tại Nhà ma Cosplay!
"Joro, tôi, nảy ra ý này."
"Ồ, có chuyện gì vậy, Tsukimi?"
Chẳng lẽ Tsukimi cũng nghĩ ra điều tương tự sao? Chà, cũng là một suy nghĩ khá phổ biến mà──
"Ngày mai, đến đây. Sumireko và Hose, đi vào Con đường Địa ngục. Sumireko, bảo vệ Hose. Rất nhiều kỷ niệm đẹp."
Nhân vật chính hài lãng mạn phải là loại luôn than vãn "rồi rồi" nhưng vẫn bảo vệ nữ chính chứ!
Sao Hose lại thành người được bảo vệ chứ!
"Liệu tôi có bảo vệ được không nhỉ. ...Nhưng mà, cũng đáng thử đấy chứ."
Chẳng có giá trị gì dù chỉ một chút đâu!
Lúc nào cũng nghiêm khắc với tôi mà sao lại không dịu dàng với Hose hảaa!?
"Không, Tsukimi hãy đi cùng Hose đi! Như thế Hose cũng sẽ yên tâm hơn mà!"
"Nhưng tôi, không bảo vệ được Hose... hức hức..."
Dù có nói không bảo vệ được trong nước mắt thì tôi cũng chẳng rung động chút nào đâu!
Hose phải là người bảo vệ Tsukimi chứ!
"Thôi được rồi, Tsukimi! Vậy thì, tớ sẽ đi cùng──"
"Để Fuu-chan đi cùnggggggg!!!"
"Đã bảo từ nãy rồi mà, sao tự nhiên lại quát thế hả!"
Bởi vì cô cứ định tiếp cận Hose đóooooo!!!
Sasanqua thì dễ thương! Là cô gái cực kỳ hợp gu tôi đó! Tự ý thức chút đi hảaaa!!!
"Tôi, Pansy, Sasanqua, Cherry-san sẽ đi Con đường Thiên đường! Hose, Tsukimi, Fuu-chan sẽ đi Con đường Địa ngục! Và Tsukimi, để bảo vệ Hose, hãy luôn bám chặt lấy cánh tay cậu ta! Như vậy là hoàn hảo!"
Để Cherry đi cùng Hose vào Con đường Địa ngục thì tôi chỉ có dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra thôi, nên cô ấy sẽ đi cùng chúng tôi vào Con đường Thiên đường! Dù số người ở Con đường Thiên đường sẽ đông hơn, nhưng ban đầu tổng cộng bảy người là số lẻ. Không vấn đề gì.
Thế này thì sẽ không có sự cố thừa thãi nào xảy ra khiến Fuu-chan phải rời đi nữa! Mà, làm gì có chuyện đó xảy ra được!
「…Á! Thật vậy! Hy sinh thân mình, làm lá chắn cho Hōsu. Nếu vậy thì đến tôi cũng có thể... Đúng là Jōro. Quả thực là vị thần hộ mệnh đã đạt đến cảnh giới tối cao rồi."
Còn chưa bắt đầu thì lấy đâu ra cảnh giới tối cao chứ.
"Khà khà. Cậu Jōro muốn chiều chuộng tôi và Sazanka đấy mà. Đúng là cái đồ hết cách mà."
"Chi, chiều chuộng tôi á! À, tôi á!... Thôi thì, nếu cậu đã nói vậy thì cũng được! Tôi đặc biệt cho phép cậu được chiều chuộng tôi đấy nhé! Tuyệt vời quá đi mất...!"
Mấy người vui vẻ như vậy thật đáng ghen tị quá đi mất...
※
Sau khi rời khỏi ngôi nhà ma cosplay, chúng tôi tiếp tục đến tiệm của Tsubaki và Hiiragi.
Đó là để gặp Fū-chan, người đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong việc thực hiện kế hoạch lần này.
Chắc giờ này con bé vẫn đang làm người thử độc cho món đồ uống đáng ngờ mà Tanpopo và Hiiragi đang phát triển chứ gì?
"A, Jōro. Sao cậu lại đến đây vậy?"
"Tôi có chút chuyện cần Fū-chan. Sắp tới chúng tôi sẽ hội quân với con bé để—"
"Hoàn thành rồi ạ! Lần này, lần này thì chắc chắn không sai vào đâu được ạ!!"
"Tuyệt vời quá~! Vui quá chừng vì đã làm được rồi~!!"
"Thật sự... thật sự rất vất vả phải không, Hiiragi-san! Nhưng cuối cùng thì công sức ấy cũng được đền đáp rồi! Haizz~! Quả nhiên Thần linh đã nhìn thấy nỗ lực của một thiên thần như tôi mà!"
"Sư phụ ngốc nghếch vẫn đỉnh quá đi~! Thế này thì chắc chắn sẽ ăn nên làm ra lắm đây!"
Hình như Tanpopo và Hiiragi đang nắm chặt tay nhau, trông vui vẻ một cách lạ thường.
Và bên cạnh đó, là một thứ chất lỏng màu vàng đáng ngờ mà chắc chắn chúng đã vất vả làm ra bấy lâu nay... cùng với một hình dáng giống Fū-chan đang co giật, đổ gục xuống.
Thêm vào đó nữa là...
"Fū-chan, đứng dậy đi! Không được bỏ cuộc ở đây đâu!"
"Tokumasa-san, vẫn chưa phải lúc để từ bỏ đâu nhé! Stand up đó mà~!"
Không hiểu sao Ayanokōji Hayato và Bonyari-ko senpai cũng đang có mặt ở đó.
"...Sao Ayanokōji Hayato và Bonyari-ko senpai lại ở đây?"
"Fū-chan bảo rằng 'con bé không thể đưa ra lời khuyên để cải thiện hương vị, nên sẽ đi tìm người hợp tác', thế là con bé đã đi vòng quanh các quầy hàng để mời họ đến đấy."
"Đúng như Tsubaki nói đó! Ayanokōji Hayato đã cảm động trước cảnh Fū-chan nỗ lực nói chuyện với những người lạ vì đứa trẻ quan trọng đó, và họ nhanh chóng trở thành bạn bè với nhau!"
"Ồ hô hô hô! Nếu là cổ vũ thì không ai có thể làm tốt hơn tôi được đâu!"
Bằng một khởi đầu thật bất ngờ, con bé lại trở thành bạn bè với Ayanokōji Hayato và Bonyari-ko senpai rồi.
Fū-chan cứ bảo mình dở ăn nói, nhưng thực ra lại rất giỏi kết bạn nhỉ...
"Tsubaki-sama! Cuối cùng! Cuối cùng cũng hoàn thành rồi ạ! Món 'Thức uống Nhiệt Đới Mufumufu' đó ạ! Mời cô nhất định hãy thử! Á! Có cả Kisaragi-senpai và mọi người nữa! Vậy thì mời tất cả cùng thử ạ!"
"Mọi người ơi, xin hãy uống thử ly sinh tố mà chúng tôi đã làm nha! Ngon tuyệt vời luôn đó~!"
Chẳng mảy may bận tâm đến 'tàn dư' của Fū-chan, Tanpopo và Hiiragi vẫn giữ nụ cười ngây thơ và mời chúng tôi thử thứ chất lỏng màu vàng đáng ngờ đó. Hơn nữa, không chỉ mình tôi mà là mời tất cả mọi người.
...Ể? Cái này, là đến lượt mình phải uống sao?
Nhìn cái 'tàn dư' của Fū-chan nằm đó thì tôi chỉ thấy lo lắng thôi...
"Không, Hiiragi. Nói là 'chút' thì không đúng, mà là tôi khá lo lắng đấy..."
"Không sao đâu~! Em cũng đã uống rồi, ngon tuyệt vời luôn đó~!"
"Nhưng mà, Fū-chan nằm kia là do..."
"Lý do Fū-chan ngã gục thì em không rõ! Nhưng cuối cùng, con bé đã hét lên 'Hôn gián tiếp! Giới hạn!' rồi ngã vật ra trong khi mặt đỏ bừng lên đó!"
À, ra là lý do đó cơ à. Chắc là cứ mỗi lần Fū-chan uống và đưa ra nhận xét, Tanpopo cũng tự mình uống theo, và việc 'hôn gián tiếp' liên tục đã khiến não và tim của con bé đạt đến giới hạn.
Mà, chuyện đó có liên quan gì đến việc uống thứ chất lỏng này đâu chứ...
"Ừm. Ngon lắm. Cái này mà bán thì chắc chắn sẽ rất chạy đây."
Gì chứ, Tsubaki cũng uống rồi sao! Không, sao cậu ấy có thể uống mà không chút do dự nào vậy chứ!
"Oa! Thật này! Cái này ngon thật đấy chứ!"
"Đúng vậy. Ngon lắm."
"Ngọt, hậu vị thanh mát. Thật cảm động."
Ể? Thật hả?
Mà, sao mọi người lại có thể uống một cách bình thản như vậy chứ? Chẳng lẽ tôi đã hoảng sợ một cách ngu ngốc sao...
"Mufufufu! Đúng không ạ, đúng không ạ! ...Nào! Kisaragi-senpai cũng hãy uống thử đi ạ! Đây là tác phẩm dồn hết tâm huyết của em và Hiiragi-san đó!"
"Thôi được, nếu đã nói đến mức đó thì... *ực*!"
Cái gì! C, cái này là...!
"Ngon! Không, cái này ngon kinh khủng!"
"Tuyệt vời quá~! Jōro cũng vui rồi đó, sư phụ ngốc nghếch!"
"Đây cũng là nhờ Nadeshiko-san và Tokumasa-senpai đã hợp tác cung cấp rau củ và thử đồ uống... và nhờ Ayanokōji Hayato-senpai cùng Bonyari-ko senpai đã cổ vũ nữa!"
Tanpopo và Hiiragi đang nói chuyện một cách tự hào. Bình thường thì tôi sẽ nghĩ 'đừng có mà đắc ý', nhưng nếu đã làm ra món ngon đến thế này thì sự tự tin đó cũng dễ hiểu thôi. Lần này thì đành phải công nhận vậy.
"Mufufu! Có món 'Thức uống Nhiệt Đới Mufumufu' này thì ngày mai cửa hàng chắc chắn sẽ ăn nên làm ra lắm! Chắc chắn sẽ bán hết sạch trong buổi sáng và mang lại lợi nhuận tuyệt vời đó ạ!"
Nói quá rồi đấy. Đúng là ngon thật, nhưng bán hết sạch trong buổi sáng thì hơi quá.
...Nhưng mà, sự ra đời của món đồ uống này chẳng phải rất thuận lợi cho tôi sao?
Ngày mai, tôi sẽ dẫn mấy đứa Hōsu đến đây và bảo chúng mua món sinh tố này.
Khi đó, nếu chỉ riêng Tsukimi cố tình không mua mà lại xin Hōsu một phần... thì đó chính là hôn gián tiếp!
Đây chính là 'Kế hoạch Hôn gián tiếp giữa Hōsu và Tsukimi' tại cửa hàng Xiên Que "Yōki Genki"!
Khà khà khà... Vừa có đồ uống ngon, vừa có nụ hôn gián tiếp với cô gái dễ thương, đúng là một kế sách vẹn cả đôi đường, không còn gì tuyệt vời hơn—
"Jōro, tôi, nảy ra ý tưởng rồi."
"...Có chuyện gì vậy, Tsukimi?"
Thôi rồi, nghe cái câu này là tôi chỉ thấy có điềm chẳng lành thôi.
"Ngày mai, đến đây. Sumireko sẽ nhét Katsu xiên que và gà xiên nướng vào miệng Hōsu. Kỷ niệm thật tuyệt vời."
Cái kiểu nghĩ đó là 'tuyệt vời' thì tôi thật sự lo lắng cho cái bộ não của cậu đấy.
"Katsu xiên que rồi gà xiên nướng, hay gà xiên nướng rồi katsu xiên que nhỉ...? Nên 'đút' theo thứ tự nào đây?"
Không cần 'đút' gì hết đâu! Cái chỗ để cậu băn khoăn nó lạ đời quá rồi đó!
Pansy mà lại 'a-cho-em' Hōsu thì làm gì có chuyện đó chứ!
Cảnh tượng đó mà xuất hiện một cái là tôi sẽ 'Aaaaaa!' lên cho coi!
"Không, hơn nữa, có cách tốt hơn nhiều mà, hãy làm theo cách đó đi!"
"Hơn nữa sao? ...Không lẽ nào! Ngoài Katsu xiên que và gà xiên nướng ra, ...còn nhét cả mì xào nữa sao!"
Hōsu à, xem ra hai đứa bạn thuở nhỏ này đều khiến cậu vất vả đủ điều nhỉ...
"Mọi người trong câu lạc bộ Cẩm Chướng sẽ cùng nhau ăn. Gà xiên nướng, Katsu xiên que, và cả món đồ uống này nữa. Sau khi ăn đồ ngon thì cùng nhau nói chuyện về cảm nhận chẳng phải là vui nhất sao?"
"Nhưng mà, tôi, không 'đút' khéo léo được. ...*hức hức*..."
Đừng có mà khóc ngay lập tức chứuuu! Bỏ ngay cái chữ 'nhét vào' ra khỏi điều kiện tiên quyết điii!
"Không sao đâu, Tsukimi! Nếu có gì thì tớ cũng sẽ giúp—"
"Có Fū-chan và Cherry-san ở đó thì không sao đâu! Bốn người cùng nhau! Yeah! Happy!"
"Hiểu rồi. Cherry-san, nói nhiều nên yên tâm. Mọi người cùng trò chuyện, rất vui. Yeah, Happy."
Cái vấn đề là tôi cảm thấy như con bé hoàn toàn không hiểu gì cả.
"À này, khi mọi người mua đồ uống... thì Tsukimi đừng mua món này nhé."
"Tại sao? Nếu mọi người đều mua thì tôi cũng muốn mua cùng..."
"Đơn giản thôi. Cậu không tự mua, mà là sẽ được Hōsu chia cho một ít. Là món đồ uống Hōsu đang uống đấy. Vậy thì... chuyện gì sẽ xảy ra nào?"
"...! Nụ, nụ hôn gián tiếp..."
Chuyện tại sao cái từ đó lại phổ biến thì bỏ qua một bên, đúng rồi đó.
Nói thật, nếu không để Tsukimi làm chuyện này ở đây thì tôi sợ thật sự sẽ thành ra như vậy với Pansy mất.
Cái gã đó mà. Chuyện lỡ nhầm đồ uống thì hắn có thể làm bất cứ lúc nào, cứ như hít thở vậy...
"Hōsu có đồ ăn và đồ uống ngon. Thêm vào đó, còn có cả kỷ niệm của tôi nữa... Đúng là Jōro. ...Quả thực là 'Bậc thầy nhét tình yêu'."
Không biết còn bao nhiêu biệt danh 'tai tiếng' nữa sẽ được gán cho tôi đây...
"Khoan, khoan đã! T, tớ vừa nghe chuyện vừa rồi và tự dưng nghĩ ra một chuyện..."
"Sao vậy, Sazanka?"
Cậu đang bồn chồn chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại nghĩ ra kế sách hay ho nào sao?
"Ừm, thì... nếu cậu cứ nằng nặc muốn thế thì... tớ cũng có thể 'đút' Katsu xiên que và gà xiên nướng cho cậu đấy? Đặc biệt đó nha!"
"Sazanka, tớ cũng sẽ giúp cậu việc đó. Tớ sẽ 'đút' Katsu xiên que, còn cậu thì gà xiên nướng nhé."
Câm mồm đi, hội chị em 'nhét đồ ăn'.
※
Sau khi Fū-chan, người đã biến thành 'tàn dư' tại tiệm của Tsubaki, hồi phục và hội quân, chúng tôi tiếp tục đến sân bóng chày. San-chan cũng có bảo là nếu rảnh thì ghé chơi.
À mà nhân tiện, Tanpopo, người đã thành công tạo ra món 'Thức uống Nhiệt Đới Mufumufu', cũng đi cùng chúng tôi vì con bé bảo là muốn giúp đội bóng chày. Một tay con bé nắm chặt ly sinh tố vừa tự làm lúc nãy, có lẽ là do con bé rất thích nó.
"Mufufufu! Tokumasa-senpai, cảm ơn anh nhiều lắm ạ! Nhờ anh mà em đã tạo ra được món đồ uống ngon tuyệt, em rất hài lòng ạ!"
"Hừ. Chuyện cỏn con thế thì có gì mà phải làm quá lên."
"Ồ? Không phải Kisaragi-senpai sao? Cả Tanpopo-san nữa! Fufufu. Chúc mọi người một ngày tốt lành nhé."
"Ố! Không phải Jōro và đám bạn sao! Mấy cậu đến rồi đấy à!"
Người chào đón chúng tôi khi đến nơi là Nadeshiko và Shiba. À phải rồi, Nadeshiko vốn là thành viên câu lạc bộ bóng mềm, nhưng Tanpopo đã sắp xếp để cô ấy có thể giúp đội bóng chày.
Tuy nhiên, có vẻ như cả hai đang nghỉ giải lao, không thấy ai đang làm việc gì cụ thể cả.
"Tanpopo-san, cảm ơn cậu nhiều lắm! Nhờ có cậu mà tớ đã có khoảng thời gian tuyệt vời với Shiba-senpai đó!"
"Mufufu! Thế thì tốt quá rồi ạ! Nadeshiko-san vui là em cũng vui ạ!"
"Trời ơi! Thật sự... tớ có cảm ơn cậu bao nhiêu cũng không đủ đâu! Tanpopo-san là một người bạn tuyệt vời và rất quan trọng đối với tớ! Trước đây tớ đã có thái độ vô lễ, tớ xin lỗi!"
"Đương nhiên, Nadeshiko-san cũng là một người bạn tuyệt vời và quan trọng đối với tớ mà! Vậy nên đừng bận tâm chuyện cũ làm gì nhé! Mufufufu!"
Tanpopo và Nadeshiko nói chuyện hòa thuận đến mức không thể tin được mối quan hệ của họ trước đây.
Nhưng mà, không hiểu sao chứ? Chỉ cần nhìn hai người này thôi là tôi lại thấy rùng mình một cách lạ thường...
"A! Không phải Tokumasa sao! Kể từ đại hội thể thao nhỉ!"
"Ừm. Dạo này ta với ngươi có duyên thật đó, Shiba."
"Hà! Đúng là chúng ta gặp nhau khá nhiều từ kỳ nghỉ hè nhỉ! ...À. Nếu rảnh thì Tokumasa cũng muốn thử chứ? Thử thách Home run."
"Thử thách Home run? Nội dung là gì vậy?"
"Đơn giản thôi! Luật chơi giống bóng chày, chỉ cần đứng vào vị trí đánh bóng và cố gắng ghi Home run! Chỉ khác bóng chày ở chỗ là bóng dùng để ném là bóng tennis và thay vì gậy bóng chày thì dùng vợt thôi!"
"Hừm... Vậy ai là người ném bóng và bắt bóng?"
"Người ném bóng là Hyūga và Ananae thay phiên nhau. Người bắt bóng thì các thành viên khác trong câu lạc bộ bóng chày thay phiên làm."
Ra vậy. Nếu là Himawari thì tuy có năng khiếu thể thao vượt trội nhưng lại chưa có kinh nghiệm bóng chày.
Ananae thì lại giỏi đọc vị không khí nên chắc cũng sẽ nương tay chút, vậy thì đúng là vai trò hợp lý.
Và bây giờ thì có vẻ như Himawari đang ném bóng...
"...Kem, bánh mì!"
"Ối!"
"Tuyệt quá! Lại một cú strikeout nữa rồi!"
"Ném tốt lắm! Himawari!"
Trượt bóng một cách ngoạn mục thật... Tuy kém xa San-chan, nhưng vẫn đủ nhanh.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng thấy mình có thể đánh được chút nào cả.
"Hừ. Nếu đối thủ là ngươi và Ōga thì có lẽ ta đã chơi rồi."
"Hà! Chuyện đó thì cứ để sau này rồi tính!"
Đúng là Fū-chan (Tokumasa). Vẻ mặt tự tin với nụ cười bất cần đời.
À mà, đúng rồi nhỉ. Hắn là người đã ghi rất nhiều cú đánh trước San-chan trong trận chung kết giải khu vực mà.
Vậy ra ý hắn là bóng của Himawari thì đánh được là chuyện đương nhiên nên không cần chơi nữa sao.
"Này, Shiba. Tôi thấy bóng của Himawari cũng đủ khó rồi đó..."
Nếu cứ thế này thì khách đến chơi chẳng đánh được gì, sẽ thấy chán mất...
"Chuyện đó thì không sao đâu, Jōro. Chắc là, sắp rồi..."
"Kem, bánh mì!"
"...Khụ!"
Người chơi tiếp theo cũng trượt bóng mà không thể chạm nhẹ vào bóng của Himawari.
Tuy nhiên, sự bình thản của Shiba vẫn không hề suy suyển. Sao tên này lại... À, mà Himawari thì...
"Đúng là, có vẻ không sao thật."
"Gì chứ, sao lại nhận ra trước khi tôi kịp giải thích vậy chứ! ...À mà, Jōro đâu thể nào không biết được! Ngay cả tôi còn biết mà!"
「Joro à, chuyện này là sao vậy?」
Thấy tôi gật gù ra vẻ đã hiểu, Pansy nghiêng đầu hỏi.
Mà thôi, cái vụ đặc tính hơi lạ của Himawari này, chắc chỉ có tôi, thằng Shiba… với con Sand-chan là biết, vì tụi này chơi với nó từ hồi cấp hai rồi.
「Cứ xem thêm chút nữa là hiểu ngay ấy mà.」
「…Kemmm… pằnnn!」
「…Chậc!」
Quả thứ hai lại trượt. Nhưng mà so với lúc nãy thì tốc độ bóng đã chậm đi một chút rồi.
Thế thì… chắc là quả tiếp theo đây mà.
「Kemmm… pằnnn…!」
「…À! Được rồi! Đánh trúng rồi!」
Quả thứ ba. Himawari ném ra một trái bóng yếu ớt không thể tưởng tượng nổi so với lúc nãy, và người chơi đã thành công đánh trúng. Cậu ta cười toe toét, hớn hở chạy đến giẫm lên gôn hai.
「Đó, cậu thấy chưa, Pansy.」
「Chẳng lẽ Himawari…?」
Quả không hổ danh Pansy. Thế mà cũng nhận ra được cái đặc tính của Himawari rồi sao.
Đúng vậy. Vừa nãy tuyệt đối không phải Himawari cố tình nương tay để đối thủ đánh trúng đâu.
Thật ra thì Himawari…
「Y như Pansy nghĩ đó. Himawari mà không ăn kem bánh mì thường xuyên là sức lực sẽ dần dần mất hết. Cái tiếng hô ‘Kem, bánh!’ của nó mà chuyển thành ‘Kemmm, pằnnn’ là sắp cạn năng lượng rồi, còn nếu thành ‘Kemmm… pằnnn…’ thì có nghĩa là hết sạch kem bánh mì luôn đấy.」
「…Cái thể chất gì mà lạ lùng hết sức vậy nè.」
Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà sự thật nó là thế thì chịu thôi. Bởi vậy nên Himawari lúc nào cũng thủ sẵn kem bánh mì khi thi đấu hay học hành, mà trước khi đi tập cũng nhất định phải ăn một cái mới chịu.
「Himawari, từ giờ tôi thay đây! Nè, chuẩn bị sẵn bên kia rồi, ra ăn đi!」
「Vâng ạ… Kemmm pằnnn…」
Anae gọi Himawari, lúc này mắt đã đờ đẫn, rồi thay người ném bóng.
So với Himawari lúc nãy thì tốc độ bóng hơi chậm hơn chút, nên người chơi cũng đánh trúng kha khá.
Thằng Anae này… nó nương tay rồi. Thế này thì ngay cả tôi cũng có thể đánh trúng được ấy chứ.
Tức là, cái thử thách đánh bóng này được chia làm ba cấp độ khó: Himawari sung sức, Anae nương tay, và Himawari yếu sức hả ta.
「Được rồi! Thế này là tràn đầy năng lượng rồi!…Á! Tsuki-chan kìa!」
「Himawari.」
Vừa lúc đó, Himawari đã ăn xong kem bánh mì và lấy lại sức lực, khoác trên người bộ đồ thể thao tennis, vui vẻ chạy bổ về phía chúng tôi.
「Tsuki-chan, lâu lắm không gặp! Nè nè, cậu có khỏe không?」
「Ừm, khỏe. Himawari cũng trông khỏe đó.」
「Đúng rồi! Tớ khỏe lắm luôn đó!」
Himawari và Tsukimi trò chuyện thân thiết với nhau. Cherry và Cosmos cũng vậy, mà Himawari và Tsukimi cũng là bạn thanh mai trúc mã nên chắc có sự đồng điệu gì đó, thân thiết phết.
Sau buổi hội thao lần trước, họ cũng đã ngồi nói chuyện với nhau mãi ở quán của Hiiragi mà.
Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi.
Chiến lược ở đây là để thằng Hose tham gia thử thách đánh bóng là ngon ăn nhất rồi.
Mà nếu lúc đó nó thất bại thì càng tốt.
Lỡ mà nó thành công thử xem. Cái thằng cha đó, nhất định sẽ phát hết đống kẹo bông gòn vừa thắng được cho mấy đứa con gái đang ở cùng, rồi thu về một rổ điểm thiện cảm ngọt lịm cho xem.
Nếu chỉ có Tsukimi với Cherry thì không sao, chứ có thêm cả Pansy với Sazanka thì đúng là thảm họa.
Nhưng mà nếu nó thất bại, thì sau đó Tsukimi an ủi sẽ tạo ra một bầu không khí thật lãng mạn!
Đây chính là ‘Chiến dịch xoa đầu Hose-Tsukimi’ tại sân bóng chày của đội rồi!
Được rồi, trước tiên phải xác nhận năng lực thể thao của thằng Hose với con Hoo-chan đã──
「Joro, tôi, lóe lên rồi.」
「…Gì vậy, Tsukimi?」
Lại nói mấy chuyện kỳ quặc rồi. Tôi hiểu mà.
「Ngày mai, đến đây. Sumireko, thắng Himawari sung sức. Hose, kẹo bông gòn thật nhiều. Kỷ niệm tuyệt vời.」
Cô bé này, có phải đang nghĩ Pansy là quái vật hay gì không vậy?
「…Chắc phải làm thôi nhỉ. Vì Hazuki-kun, nhất định mình sẽ khiến mọi người kinh ngạc cho xem…」
Sao cái giọng điệu của cậu lại hùng hồn như trước trận chiến cuối cùng vậy hả!
Rõ ràng là cậu đã thua thảm hại Himawari trong các cuộc thi đấu thể thao hồi hè rồi mà!
「Tsukimi, cứ để thằng Hose thử thách bình thường đi…」
「…À! Đúng là vậy! Hose, thắng thử thách đánh bóng. Cũng ăn được kẹo bông gòn. Nhất tiễn hạ song điêu. Thắng lợi tuyệt đối. Quả nhiên là Joro. …Đúng là đạo diễn của chiến thắng mà.」
Đầu óc cậu đúng là ‘thiên đường’ hơn cả tôi tưởng rồi.
Thôi được rồi, dù sao thì cũng chịu hiểu rồi, giờ tôi phải xác nhận mấy cái tôi đang lo ngại đã.
「Nè, Hoo-chan. Năng lực thể thao của thằng Hose thì sao hả?」
「Năng lực thể thao của Hose á? Ừm, nó thì…」
Theo đánh giá sơ bộ của tôi thì năng lực thể thao của Hose chỉ nhỉnh hơn tôi một chút thôi, nhưng mà…
「Chắc không khác Joro là mấy đâu. Xét theo góc độ bình thường thì chỉ ở mức khá một chút thôi.」
May quá! Con Hoo-chan lúc nào cũng thẳng thắn trả lời (trừ khi nói chuyện với đồ ngốc) nên mới vậy chứ!
Nghe thì hơi buồn một chút, nhưng mà lúc này đây lại là thông tin cực kỳ hữu ích đó!
Nếu vậy thì, nếu Himawari sung sức làm người ném bóng, thằng Hose nhất định không thể đánh trúng được!
Đằng nào thì ngay cả tôi cũng không đánh trúng được mà!
「Cảm ơn nha, Hoo-chan.」
「Chuyện nhỏ.」
Tóm lại, ngày mai điều cần chú ý là Himawari đừng để hết kem bánh mì.
Thôi, miễn là buổi sáng Himawari không bị hao hụt thể lực nhiều thì chắc không sao đâu.
「Ồ? Dandelion-san, đó là thức uống gì vậy? Trông cô cầm nó cẩn thận quá chừng.」
「Mufufu! Cảm ơn đã hỏi ạ! Thật ra đây là món sinh tố cực kỳ ngon được làm từ rau củ do Nadeshiko-san tặng đó ạ! Thế nên, nhân tiện muốn cảm ơn, tôi đã mang nó đến để mời người bạn Nadeshiko-san uống thử đó ạ!」
「Ồ! Lại còn đặc biệt vì tôi nữa chứ! Cảm ơn Dandelion-san nhiều lắm!」
À, ra là vậy, thảo nào con Dandelion nó cứ ôm khư khư ly nước quý như vàng.
Chắc là muốn cô bạn Nadeshiko của nó uống thử món sinh tố do chính tay mình làm đây mà…
「Vậy thì tôi xin phép nếm thử ngay nhé! Phù phù. Nghe là thấy háo hức lắm rồi.」
「Vâng ạ! Mời cô nhất định phải uống thử nha! Mufufu!」
Nadeshiko tươi cười nhận lấy ly nước từ Dandelion, rồi nhấp từng ngụm một cách thanh lịch.
Mà thôi, chuyện này thì khỏi lo rồi. Ngon bá cháy luôn mà──
「Bư-rô-rô-rô-rô-rô!! Đắng ngắt muốn chết rồi ààààà!!」
Tiếng hét vô cùng kém sang của Nadeshiko-san vang vọng khắp sân bóng.
Chắc là dở đến mức không kìm được mà phải lộ ra cái giọng điệu thật sự rồi.
Hay nói đúng hơn là…
「Úi giời ơi!! Từ mũi của Nadeshiko-san, một dòng chất lỏng màu tím phun ra như suối!」
Chuyện này đã vượt xa mọi ranh giới của một thảm họa rồi.
「Ối! A, Akai, có sao không vậy!? Kh, khắm quá! Mùi gì thế này!!」
「M, mùi quá! Mũi tôi thối quá! C, c, cái quái gì thế nàyyyyy!!」
Bình tĩnh lại đi, Nadeshiko.
「T, tại sao chứ!? Cái món ‘Thức uống Mu-fu-fu Nhiệt Đới’ do tôi làm có màu vàng mà! Ngon đến mức phun ra từ mũi thì màu cũng phải là màu vàng chứ! …Hả! Chẳng lẽ, nó ngon đến mức chất lỏng trong cơ thể Nadeshiko-san bị phun ra ngoài sao…!」
Không phải đâu. Nếu vậy thì dịch cơ thể của Nadeshiko sẽ có màu tím mất.
Cô ta là người Namek hay gì vậy?
「Dandelion… cậu cho Nadeshiko uống cái gì vậy?」
「Thì là, món… à… cái món tôi dốc hết tâm huyết ra làm… á! Đó là tác phẩm thất bại kinh hoàng mà tôi lỡ làm trước khi thành công một chút! Nó là một món lấy bắp cải tím làm nền, còn cho thêm rất nhiều sầu riêng làm gia vị bí mật nữa ạ!」
Thật là một khoảnh khắc đau đầu cực độ, không biết nên kinh ngạc vì một người phụ nữ lại có thể trộn bắp cải tím với sầu riêng mà vẫn tạo ra được món sinh tố ngon đến vậy, hay là nên rùng mình trước cái khả năng sáng tạo độc đáo của cô ta nữa.
「Đồ, đồ khốn kiếp! Không ngờ mày lại dám lợi dụng lúc ta sơ suất mà làm ra cái trò này… Không thể tha thứ, không thể tha thứ được… Ta sẽ nguyền rủa ngươi đến đời kiếp sau luôn đóàààà!!」
À, vậy là chỉ nguyền rủa đến đời này thôi hả.
Thật ra thì câu nói đó còn mang theo chút dịu dàng tinh tế nữa cơ. Mặc dù cổ đang giận điên lên đó.
「Akai, c, cậu không sao đâu! Chỉ là cái vẻ mặt của cậu hơi… biến dạng chút thôi mà!」
Shiba, cậu không an ủi gì được đâu.
「Đã vậy rồi, lại còn ngay trước mặt Shiba-senpai, ngay trước mặt Shiba-senpai mà ra cái nông nỗi nàyyyy!! Ô-rô-rô-rôn!!」
Nadeshiko này, con gái mà than trời trách đất thì đừng có mà ‘Ô-rô-rô-rôn!!’ nữa nhé.
「Nadeshiko-san, tôi rất hiểu cái cảm giác sung sướng quá độ khi nhận được quà từ người bạn thân nhất của mình mà phải hét lên trời ơi! Thế nên, cô cứ bình tĩnh lại chút nha! Mufuu!」
Dandelion đúng là thiên tài đổ thêm dầu vào lửa mà.
「Đồ khốn nạn, mày mà là bạn thân của ta hảaa!! Ta sẽ cho mày nếm mùi đau khổ của taaa!!」
「Úi giời ơi!! Kisaragi-senpai, cứu… ưm ưm ưm!! Vừa hôi vừa dở quáàà!!」
Mấy đứa à, tôi nghĩ mấy đứa nên ý thức mình là con gái một chút đi thì hơn đó.
「Ối! Bị đánh trúng rồi! …Good hit ạ!」
「Haha! Anae, đội trưởng gì mà thảm hại thế hả! …Good hit nha!」
Sand-chan và Anae có vẻ vui vẻ ghê ha.
※
Khi kế hoạch sơ bộ cho buổi sáng ngày mai đã được định hình, tôi, Pansy, Sazanka, Tsukimi và Hoo-chan tạm thời quay về thư viện.
Mọi chuyện đều rắc rối cả, nhưng mà hiện tại thì xem như… cũng tạm ổn rồi… may mắn lắm mới có thể giữ cho Pansy và mọi người không rơi vào nanh vuốt của thằng Hose… Haizz, mệt thật sự…
Thế mà đây mới chỉ là giai đoạn chuẩn bị thôi đó, thật sự là ngày mai tôi có khi chết mất cũng nên.
「Vậy thì, chúng ta cùng sắp xếp lại những gì đã quyết định đến giờ đi.」
「Ừm… Mục đích là ‘Tạo ra kỷ niệm tuyệt vời cuối cùng cho Hazuki-kun’. Để đạt được điều đó, lộ trình buổi sáng sẽ là: Đầu tiên, ở quán của Tsubaki và Hiiragi, tôi và Joro sẽ đút cho nhau ăn. Tiếp theo, trong thử thách đánh bóng chày của câu lạc bộ bóng chày và tennis, tôi và Joro sẽ luôn nắm tay nhau. Sau đó, chúng tôi sẽ vào nhà ma cosplay của lớp mình, và Joro sẽ ôm chặt lấy tôi suốt. …Thế này có ổn không nhỉ?」
「Toàn là vấn đề thôi! Cậu đang lén lút thêm thắt mấy cái lịch trình kỳ quặc gì vậy hả!」
「Cứ hễ có cơ hội là tôi lại lồng ghép mấy cái ham muốn của bản thân vào, không được sao?」
「K, không được đâu, Pansy! Trong nhà ma, thằng này có hẹn sẽ che chở cho tớ mà!」
Làm gì có cái lịch trình nào như vậy chứ!?
「Nè mấy đứa kia… Mấy đứa có thật sự định chào đón thằng Hose không vậy? Sao lại cứ…」
「Ồ? Ai đó đã phá đám kế hoạch của chúng tôi vậy nhỉ?」
「Đúng vậy! Rõ ràng là lúc tôi định đưa ra ý kiến gì đó thì anh đã phá đám rồi mà!」
Vâng! Đúng tim đen rồi ạ!
Đúng vậy! Tôi đã cố hết sức để phá đám đó!
Biết sao giờ! Tôi không muốn Pansy với Sazanka thân thiết với thằng Hose mà!
「Ngày mai, rất vui. Hose, chắc chắn sẽ vui.」
Cái cô bé này… không biết cái nỗi khổ của tôi mà cứ thế vô tư cười tươi rói… Haizz, ghét thật đấy.
「Tốt quá rồi, Tsukimi. Cậu đã nhận được sự giúp đỡ của Joro mà.」
「Ừm. Cảm ơn. Nếu Hoo-chan và Sand-chan không giới thiệu Joro thì tôi đã gặp rắc rối lớn rồi.」
Thay vào đó thì tôi lại gặp rắc rối lớn đó chứ.
「À, Hoo-chan. Trước mắt thì đại khái lịch trình ngày mai cứ theo như Pansy nói đi. …Và đến lúc đó, tôi muốn Hoo-chan cũng giúp đỡ để thằng Hose có thể vui vẻ nữa.」
「Tôi không rõ mình phải làm gì thì thằng Hose mới vui được…」
「Thôi, cứ làm như bình thường là được rồi.」
Hơn nữa, nếu cứ tỏ ra khác thường thì sợ thằng Hose nó lại để ý…
Giá mà nó vẫn còn là thằng Hose khờ khạo, ngây thơ ngày xưa thì tốt, chứ bây giờ nó lại nhạy bén đến lạ.
Thật ra, chỉ cần ngày mai tôi hay Pansy xuất hiện là nó đã cảnh giác, nghĩ rằng có chuyện gì rồi.
…Nhưng mà chuyện đó tôi đã tính trước rồi. Quan trọng nhất là không được để thằng Hose nhận ra mục đích của bên này… không, của *tôi*. Chỉ cần không bị bại lộ điều đó thì kiểu gì nó cũng sẽ hợp tác thôi.
Làm sao tôi biết ư? …Vì nếu tôi ở vị trí của nó thì tôi cũng sẽ làm vậy thôi.
「Vậy thì, tiếp theo là bữa trưa nè…」
「Á! À này! Chuyện bữa trưa ấy, tớ có một chuyện muốn nhờ…」
「Sao vậy, Sazanka?」
「Về địa điểm ăn trưa thì tớ muốn đến quán cà phê của hội học sinh. Mặc dù Cosmos-san có nói ‘không cần giúp nhiều đến vậy đâu’, nhưng mà tớ vẫn muốn giúp, đặc biệt là vào buổi trưa bận rộn nhất…」
「Tôi cũng đồng tình với Sazanka. Cosmos-senpai cứ cố gắng một mình mãi thôi.」
「Được rồi. Vậy thì ăn trưa ở hội học sinh nhé.」
Mà nói thật, như vậy cũng tiện quá rồi.
Đằng nào thì tôi cũng muốn thằng Hose đến tất cả những nơi mà các thành viên thư viện có mặt mà.
「Vâng! Cảm ơn ạ!」
「Phù phù. Cảm ơn Joro. Tôi vui lắm.」
Chậc! Mấy cô nàng này… cười lên đúng là dễ thương thật mà…
「Joro này. Buổi sáng chúng ta đã có kế hoạch tạo kỷ niệm rồi, nhưng còn buổi chiều thì cậu định thế nào? Chắc không phải ăn trưa xong là kết thúc đấy chứ?」
「Không đời nào. Tớ đâu có ý đó. Vì vậy, kế hoạch buổi chiều thì để tớ nói bây giờ──」
「Vậy thì, cho phép tôi đưa ra một đề xuất nhé?」
「…Cái gì thế?」
「Buổi chiều, sao cậu không để Hazuki tham gia Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất nhỉ?」
「…Hả? CÁI GÌ CƠ CƠ CƠ CƠ CƠ CƠ CƠ!?」
Cái tên này, nó lại nói cái chuyện quái quỷ gì thế không biết!
Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất, được tổ chức vào ba giờ chiều ngày thứ hai của Lễ hội Ryōran.
Đây là sự kiện lớn nhất của Lễ hội Ryōran, có thể sánh ngang với Triển lãm Hanami của Lễ hội Hyakka.
Tuy nhiên, khác với Triển lãm Hanami chỉ giới hạn số người tham gia (chọn nam bằng rút thăm, nữ bằng tiến cử), Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất cho phép bất kỳ ai cũng có thể tự do đăng ký.
Các cặp đôi sẽ cùng nhau vượt qua nhiều thử thách khác nhau, và người thắng cuộc sẽ nhận được cặp vé vào công viên giải trí.
Nhưng mà, mấy cái chi tiết đó quan trọng gì chứ! Vấn đề là, ...đây là một cuộc thi DÀNH CHO CẶP ĐÔI!
「À, à mà... ai sẽ là người đi cặp với Horse thế?」
「Nếu muốn Hazuki vui vẻ, thì cứ để cậu ấy chọn người mà cậu ấy muốn thôi. Vì vậy, ngày mai... chúng ta sẽ để chính Hazuki tự chọn nhé.」
Khốn kiếp! Từ nãy đến giờ, tôi đã cố gắng hết sức để ngăn chặn mấy cái sự kiện tình ái của Horse, vậy mà giờ cô lại đưa ra cái đề xuất muốn phá tan tành tất cả mọi thứ thế này!
「Sumireko, ý hay lắm. Horse chắc chắn sẽ vui.」
「Khoan đã! Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất thì không được! Phải là cái gì khác──」
「Joro này, tôi thật lòng muốn chào đón Hazuki đấy chứ? Buổi chiều ở Lễ hội Ryōran, sự kiện thú vị nhất không gì khác chính là Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất. Vậy mà cậu lại không định đưa cậu ấy đến đó sao?」
「Grừ!」
Đáng ghét thật, nhưng Pansy nói đúng.
Lễ hội Ryōran... tuy có rất nhiều hoạt động thú vị, nhưng mỗi năm, sự kiện sôi nổi nhất, bùng nổ nhất... chính là Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất được tổ chức vào ngày thứ hai. Nếu thật sự muốn Horse vui vẻ hết mình, thì đây là một sự kiện không thể bỏ qua.
Nhưng mà, việc cho Horse cái quyền được lựa chọn partner... khốn kiếp! Nếu đã vậy thì...
「À mà này, việc Joro tham gia cùng tôi là không được đâu nhé. Khi mà cậu còn chưa đưa ra câu trả lời chính thức, việc chỉ một mình tôi tham gia sự kiện đó cùng cậu thì không công bằng chút nào.」
Câu trả lời duy nhất mà tôi nghĩ ra đã bị dập tắt không chút thương tiếc. Đến giờ mọi chuyện vẫn tạm ổn trong gang tấc, vậy mà sao đến phút chót lại ra nông nỗi này chứ...
「...Cô đang nghĩ cái quái gì thế?」
Ngay từ đầu, hành động lần này của Pansy đã toàn những chuyện kỳ lạ rồi. Chuyện Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất cũng vậy, nhưng căn bản thì cái suy nghĩ chào đón Horse thế này, Pansy trước đây tuyệt đối sẽ không có đâu.
「Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà? Tôi chỉ muốn đền đáp lại những gì Hazuki đã giúp đỡ tôi trong quá khứ thôi.」
Tức là cô không định nói chi tiết chứ gì...?
「Được rồi... Vậy thì, buổi chiều cứ theo đề xuất của cô, để Horse tham gia Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất đi!」
「Cậu nói vậy là tôi vui rồi. Vậy thì, quyết định thế nhé. ...À, Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất bắt đầu lúc ba giờ chiều, nên trước đó chúng ta cứ đi dạo quanh trường học nhé. Dù không lên kế hoạch cụ thể, tôi tin vẫn sẽ có những nơi thú vị mà.」
「Được rồi.」
Pansy đang tính toán cái gì... tôi không tài nào hiểu nổi.
Nhưng dù thế nào đi nữa... dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải ngăn cản việc Horse và Pansy đi cặp với nhau trong Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất!
「Vậy thì, kế hoạch trước mắt cứ tạm thế này đã. Sau khi Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất kết thúc, Lễ hội Ryōran cũng dần đến hồi kết. Từ đó trở đi, sẽ tùy tình hình mà tính tiếp thôi.」
Mục tiêu của tôi vào ngày mai là 'tạo ra kỷ niệm tuyệt vời cuối cùng cho Horse', và 'ngăn chặn việc Horse và Pansy tham gia Cuộc thi Cặp đôi Đẹp nhất'. Còn nếu may mắn hơn nữa... thì có lẽ hơi tham lam quá rồi nhỉ...
Dù sao thì tôi đã có hai mục tiêu quá lớn rồi. Không nên tham lam thêm nữa.
「...Tsukimi này, cậu thấy ngày mai Lễ hội Ryōran cứ tiến hành như thế này có ổn không?」
「Ổn mà. Mọi người cùng nhau. Vui lắm.」
Bên này thì đến phút cuối bị dội cho một gáo nước lạnh mà không còn tâm trí đâu nữa, vậy mà con bé kia lại cứ cười toe toét vui vẻ thế kia chứ.
Thật sự, phải làm sao đây...
※
「Vậy thì, xin cáo từ. Hôm nay là một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa. Xin cảm ơn.」
「Cảm ơn mọi người nhiều. Ngày mai cũng mong mọi người giúp đỡ.」
「Ừ, hẹn gặp lại ngày mai nhé.」
「Tsukimi, Fu-chan! Việc mời Horse thì giao phó cho hai cậu đó nhé! Cố gắng lên!」
Sau khi kết thúc cuộc họp, chúng tôi tiễn Fu-chan và Tsukimi ra đến cổng Lễ hội Ryōran... tức là cổng trường. Sắp tới hai đứa sẽ đi mời Horse đến dự ngày thứ hai của lễ hội. Tuy tôi không nghĩ sẽ có rắc rối gì lạ lùng xảy ra ở đó... nhưng cứ cầu mong mọi chuyện thuận lợi vậy.
Nhân tiện, hiện giờ Pansy không có ở đây. Tôi không biết cô ta đang âm mưu cái gì, nhưng cô ta nói là 'đi chuẩn bị cho ngày mai' rồi biến mất tăm một mình.
Thế nên, ở lại đây chỉ còn tôi và Sazanka thôi.
「Vậy thì, chúng ta cũng quay về thôi. ...Sazanka, cậu định làm gì sau đó?」
「Tớ định giúp dọn dẹp bên hội học sinh. Còn cậu?」
「Tôi thì sẽ đi dọn dẹp bên lớp. Vì ngày mai tôi đã được miễn hết lịch trình, nên tôi nghĩ mình nên tranh thủ giúp đỡ hết sức trong thời gian còn lại.」
「...Ra vậy.」
Trước mắt, tôi phải nhanh chóng nghĩ ra cách để chắc chắn đạt được mục tiêu của mình đã... Để làm được điều đó, tôi phải nhanh chóng quay lại──
「Này, này... Joro!」
「Hả?」
Sazanka làm sao vậy nhỉ? Tự nhiên lại gọi to thế... Khoan đã? Sao má Sazanka lại đỏ bừng lên thế kia...
「Cái này! Chuyện ngày mai ấy... Chắc chắn là phải chào đón Horse rồi! À, nhưng mà... chúng ta cũng phải vui vẻ hết mình nữa chứ! Dù sao cũng là Lễ hội Ryōran mà! Cái đó... cái đó...」
Sazanka vừa dùng ngón út gãi gãi má, vừa ngập ngừng không nói rõ lời. Con bé có vẻ hơi ngại ngùng, cứ như đang phân vân không biết có nên nói ra không, nhưng một lát sau, nó nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, rồi nói:
「Tớ cũng muốn tạo ra kỷ niệm đẹp cùng Joro!」
「Hả!?」
「Thế thôi! Vậy, tớ đi trước đây!」
Sazanka quay mặt đỏ bừng đi, rồi chạy vụt về phía khu nhà trường. Chỉ nhìn bóng lưng con bé thôi mà tim tôi đập thình thịch vang vọng trong đầu.
Mấy kiểu tấn công bất ngờ thế này, làm ơn tha cho tôi đi mà...