Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 64

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 66

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4546

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1630

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1788

Quyển 11 - Chương 5: Tôi Bỗng Thành Tôi Của Ngày Ấy

db8adb1d-7e8a-4fd5-a6f0-5386ce75cb5a.jpg

Giờ là một giờ chiều.

Tiêu rồi… Tiêu thật rồi… Jouro đây đang nguy to rồi!

Cũng tại cái nhiệm vụ mà Tsuki đã ép mình phải nhận, không cho từ chối lấy nửa lời, vào ngày đầu tiên của Lễ hội Ryouran hôm qua.

“Cuối cùng, chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một ký ức tuyệt vời cho Hose nhé!”

À này, nghe đến đây thì ai cũng nghĩ rằng Tsuki cùng các thành viên CLB Hoa Lay Ơn muốn tạo ra một kỷ niệm đẹp cho Hose, người sắp đi du học Úc, và mình chỉ cần giúp một tay thôi đúng không?

Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn… Chữ “chúng ta” ở đây không phải là các thành viên CLB Hoa Lay Ơn, mà lại là ba người: “mình, Pansy và Tsuki”.

Và nơi được chọn để tạo kỷ niệm chính là Lễ hội Ryouran của trường cấp Ba Nishikitsuta.

Chưa kể, cái “ký ức tuyệt vời cho Hose” mà Tsuki nghĩ ra lại là một ý tưởng điên rồ: Pansy và Hose sẽ cùng nhau trải qua Lễ hội Ryouran thật vui vẻ. Thật là đau đầu!

Kiểu gì cũng phải ngăn chặn vụ này! Với quyết tâm đó, mình đã quyết định thay thế “ký ức tuyệt vời giữa Pansy và Hose” mà Tsuki hình dung thành “ký ức tuyệt vời giữa Tsuki và Hose”.

Mà nói gì thì nói, miễn là một kỷ niệm đẹp thì sao cũng được cả!

Cứ để Hose tận hưởng Lễ hội Ryouran một cách trọn vẹn bên Tsuki, sau đó tạm biệt Úc với những kỷ niệm thật đẹp, thế là nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!

Tất nhiên, mình cũng sẽ giúp một tay! Nhưng có điều, trong quá trình tạo kỷ niệm ấy, Hose phải tuyệt đối không được có những hành động thân mật quá đà với Pansy hay các thành viên khác trong CLB Thư viện!

Thế đấy, với cả mục đích chính lẫn mục đích phụ như vậy, ngày thứ hai của Lễ hội Ryouran cũng đã bước vào nửa cuối rồi.

Chậc chậc, đúng là mình mà! Các sự kiện lãng mạn kiểu tình cảm học đường giữa Tsuki và Hose mà mình đã sắp đặt vào buổi sáng, ôi chao ơi… thất bại toàn bộ rồi!

Thế là Tsuki cứ thế mà buồn thiu vì nghĩ rằng mình không thể khiến Hose vui vẻ, còn Hose thì cảnh giác mình cao độ, còn làm mặt lạnh lùng kiểu nam chính nữa chứ… Nói chung là nguy to cực độ rồi!

Hả? Sao lại ra nông nỗi này ư?

Là cô nàng đó đó. Cô nàng đến Lễ hội Ryouran hôm nay chỉ để vui chơi nhảy nhót…

“Ưm! Hôm nay vui ghê! Đúng là quyết định đúng đắn khi đến đây mà!”

Chính là con nhỏ này đóooooo!!

Cô nàng hậu đậu, sống nhờ vào sự hậu đậu… Sakurahara Momo.

Cô nàng này gây ra vô số những trò hậu đậu phi thường, đến mức mình phải nghi ngờ là cô ta cố tình. Và chính cô ta đã thay trắng đổi đen, biến tất cả các sự kiện lãng mạn giữa Tsuki và Hose thành sự kiện lãng mạn giữa cô ta và Hose.

Thế là Cherry-san cứ thế mà tận hưởng Lễ hội Ryouran một cách vui vẻ, tâm trạng cực kỳ phấn khởi…

“…Mình, chẳng làm được gì cả. Không khiến cậu ấy vui được… Hức hức…”

Còn tâm trạng của Tsuki-san thì tụt dốc không phanh!

Vì thế, mình bằng mọi cách phải giúp Tsuki lấy lại tinh thần!

Và rồi, phải tạo ra các sự kiện lãng mạn giữa Hose và Tsuki, tạo ra bầu không khí tốt đẹp cho hai người họ!

Nếu làm được như vậy, thì chắc chắn có thể tránh được điều mình sợ nhất… đó là việc Hose và Pansy sẽ cùng nhau tham gia cuộc thi Cặp đôi đẹp nhất, diễn ra vào ba giờ chiều!

Chỉ còn hai tiếng nữa thôi! Khoảng thời gian tự do cho đến khi cuộc thi Cặp đôi đẹp nhất bắt đầu, mình sẽ lang thang quanh tòa nhà trường, thấy chỗ nào hay ho thì xông vào ngay.

Ở đó, bằng mọi giá, mình phải làm cho Hose và Tsuki tình tứ với nhau!

Nhiệm vụ bổ sung khẩn cấp: “Đại chiến hồi sinh Tsuki”!

Dù rất muốn thực hiện điều đó càng sớm càng tốt, nhưng…

“Này Tsuki, cậu muốn đi đâu…”

“Này Tsuki-chan, xin lỗi cậu ở quán cà phê nhé, đã khiến cậu sợ…”

Cứ hễ mình định nói chuyện với Tsuki là Hose lại chen ngang!

“…! Mrs. P, nói chuyện với Hose.”

Thấy chưa! Tsuki lại chạy mất rồi!

Thêm vào đó, Pansy còn đẩy Tsuki về phía Hose nữa chứ!

Bầu không khí chẳng những không cải thiện mà còn tệ hơn nữa, đồ khốn kiếp này!

Cứ đà này thì Hose sẽ chẳng vui vẻ gì, mà bản thân Tsuki cũng sẽ không có được kỷ niệm đẹp.

Đã mất công đến Lễ hội Ryouran rồi mà… Khốn nạn thật!

“Hazuki-kun. Grass-san có vẻ đang không được khỏe lắm, nên cứ để cậu ấy yên thì hơn.”

“Nhưng mà…, tôi…”

“Không sao đâu, tôi cũng có cảm giác giống cậu thôi. Chúng ta cùng cố gắng nhé.”

“…! A, cảm ơn cậu. Thật sự rất vui…”

Áaaaaaa!! Hose và Pansy lại bắt đầu nói chuyện với nhau trong cái bầu không khí tốt đẹp đó rồi áaaaaaa!

Lẽ ra mình phải hóa thành kẻ phá đám mà quấy nhiễu hết sức, nhưng giờ thì mình không thể làm được.

Bởi vì mình…

“Haizz… Jouro, đây cũng là một phần trong kế hoạch của cậu sao?”

Đang bị Hose cảnh giác cao độ.

Một vấn đề lớn khác đang đè nặng lên mình.

Đó chính là cuộc chiến phanh phui mục đích của nhau giữa mình và Hose.

Tuy đã có linh cảm, nhưng Hose không hề đến Lễ hội Ryouran chỉ để chơi bời vô tư. Cậu ta đến đây với một mục đích rõ ràng, quyết tâm phải đạt được bằng mọi giá.

“Cái đó, tự mà nghĩ đi. Mày cũng đang ủ mưu làm gì đó thừa thãi đúng không? Khà khà khà…”

Khà khà khà… Giờ mà cố tỏ ra nguy hiểm thì khổ chết! Cái thái độ tỏ vẻ như đã hiểu rõ mục đích của Hose chính là tất cả sự kháng cự mà mình có thể làm.

Thực ra, cả hai đứa đều chẳng hiểu gì về nhau cả!

Cho nên, ai phanh phui được mục đích của đối phương trước thì sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Mà nói đúng hơn, mục đích của mình… “không để Pansy tham gia cuộc thi Cặp đôi đẹp nhất” – sẽ chấm dứt ngay khi Hose biết được.

Vì Hose ghét mình như điên, nên ngay khi cậu ta nhận ra mục đích của mình, cậu ta có thể sẽ tham gia cùng Pansy chỉ để giải tỏa những oán hận đã chất chồng bấy lâu nay.

Ư ư ư… Để ngăn Hose và Pansy thân thiết, mình muốn chen ngang khi họ lại gần nhau, nhưng nếu chen ngang thì mục đích của mình lại có nguy cơ bị lộ…

Cái vòng luẩn quẩn quái quỷ gì thế này! Tự mình nói mà cũng thấy khó hiểu luôn rồi!

“Được rồi… Vậy là, đây là một cuộc đấu như thế. Nếu vậy, tôi nhất định sẽ không thua đâu.”

“Hừ! Hy vọng cái tinh thần hừng hực đó của cậu đừng có làm màu rồi lại hụt hơi đấy nhé.”

Sợ quáaa! Cái từ “nhất định” của người này, nó thật sự là “nhất định” đóoo!

Người đang hụt hơi chính là mình đâyyyy!

“Thế giờ mình đi đâu đây, ‘hướng dẫn viên’?”

“Cứ để tôi dẫn đường loanh quanh tòa nhà. Thấy chỗ nào hay ho thì cứ bảo nhé.”

“À, vậy là từ giờ trở đi là thời gian tự do rồi nhỉ.”

“Cho đến ba giờ thôi. Sau đó thì có lịch trình rồi.”

Liệu mình có làm được không đây?

Chỉ trong vỏn vẹn hai giờ đồng hồ còn lại, vừa phải giúp Tsuki lấy lại tinh thần, vừa phải làm sao để Tsuki tham gia cuộc thi Cặp đôi đẹp nhất cùng Hose, lại vừa phải khám phá ra mục đích của Hose nữa…

“Ố! Jouro và mọi người kia mà! He he! Ngẫu nhiên thật đấy nhỉ!”

Vừa lúc đó, từ phía đối diện, có một người quen mặt và một cô bé lạ mặt xuất hiện.

“San-chan! Ưm, cô bé đó là…?”

Mái tóc thẳng dài đến ngực, làn da trắng toát lên vẻ mong manh. Khuôn mặt sắc sảo, thanh tú khiến mình tự nhiên liên tưởng đến hình ảnh “lớp trưởng”. Trang phục là đồ thường, chắc không phải học sinh trường mình rồi?

Mà sao mình cứ thấy quen quen ở đâu đó thì phải…

“Là cô bé mà tớ quen trong kỳ nghỉ hè đó! Hôm nay cô bé đến chơi Lễ hội Ryouran! Tên của cô bé là…”

“Rất hân hạnh. Em là Botan Ichika, năm hai trường cấp Ba Koubutsu, quản lý câu lạc bộ bóng chày.”

Giọng điệu lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với San-chan nhiệt huyết.

Cô bé tự giới thiệu một cách nghiêm túc, rồi cúi đầu chào lịch sự.

Từng cử chỉ, hành động của cô bé đều toát lên vẻ thanh tao, khiến mình cứ thế mà co rúm lại khi cô ấy cúi đầu chào.

“Ồ, ồ… Tôi là Kisaragi Amatsuyu, năm hai trường cấp Ba Nishikitsuta. Mọi người gọi tôi là Jouro. Rất vui được gặp.”

243e16b6-a9eb-45f4-b3f4-41ad134f5299.jpg

Cô bé này là quản lý CLB bóng chày trường Koubutsu, cái trường đã thắng Nishikitsuta trong trận chung kết Koshien sao.

Nói theo một nghĩa nào đó, đây đúng là đối thủ đầy duyên nợ mà… Thôi, nếu San-chan thấy ổn thì mình cũng ổn.

“Vâng, anh là Jouro-san sao. Em đã nghe Ooga-san nhắc nhiều về anh… Ơ?”

Đến đây, Botan chuyển ánh mắt từ mình sang Pansy. Hai người này quen nhau à?

“À, xin lỗi nếu em nói sai, nhưng liệu có phải, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở hội thao…?”

“Không sai đâu. …Kể từ lần đó nhỉ, Botan Ichika-san.”

Aaaaa! Đúng rồi! Chính xác!

Bảo sao cứ thấy quen quen, hóa ra là cô bé Pansy đã nói chuyện cùng trong hội thao mà!

Lúc đó Pansy đã chỉ cho cô bé chỗ của San-chan khi cô bé đang loay hoay tìm mà không thấy đúng không.

Mà này, Botan tự nhiên giỏi thật đấy.

Lúc đó là cô bé tóc tết đeo kính, còn giờ là trong hình dáng thật mà chỉ cần liếc qua một cái là đã nhận ra là cùng một người rồi.

Cứ như thể cô bé đã biết Pansy có hai thân phận ngay từ đầu vậy.

“Wow! May quá, không phải em nhầm! Cảm ơn chị rất nhiều vì đã chỉ cho em chỗ Ooga-san ở đâu trong hội thao ạ! Nhờ đó mà em đã gặp được cậu ấy!”

“Vậy thì tốt quá.”

“À mà, em vẫn chưa hỏi tên chị đúng không? Em có thể hỏi được không ạ?”

“Tôi là Sanshokuin Sumireko. Bạn bè thường gọi tôi là ‘Pansy’, nên nếu cô gọi tôi là Pansy thì tôi sẽ rất vui. …Ichika.”

Ồ? Lạ thật đấy nhỉ. Pansy lại tự mình bảo một người gần như mới gặp lần đầu gọi mình bằng biệt danh. Hơn nữa, cô ấy còn gọi Botan bằng tên chứ không phải họ.

“Vâng! Pansy-san nhé. Em đã nhớ rồi ạ!”

“Ừ, cảm ơn.”

Được Botan gọi như vậy, Pansy nở một nụ cười trông có vẻ rất hạnh phúc.

…Mà này, không ổn rồi. San-chan đột nhiên xuất hiện cùng Botan, khiến mình mải nói chuyện, nhưng hiện tại mình đang dẫn Hose và mọi người đi tham quan Lễ hội Ryouran mà.

Sắp sửa phải kết thúc cuộc trò chuyện để tiếp tục dẫn họ đi tham quan tòa nhà rồi.

“Vậy thì bọn tớ đi đến quán cà phê của Cosmos-san đây nhé!”

Đúng là San-chan có khác. Cậu ấy đã hiểu ý mình mà kết thúc cuộc trò chuyện giúp.

“À! Cảm ơn nhé, San-chan!”

“Có gì đâu! Chúng ta cùng tận hưởng Lễ hội Ryouran nhé, Jouro!”

“Vậy, xin phép.”

Cúi đầu chào nhẹ một cái cuối cùng, Botan cùng San-chan rời đi.

Nhân tiện, San-chan đang ở tòa nhà trường nghĩa là trận đấu với Fu-chan đã kết thúc rồi nhỉ?

Cuối cùng thì ai thắng nhỉ? Thôi, không phải chuyện đó.

“Xin lỗi nhé Hose, để cậu đợi lâu rồi.”

“Không sao đâu, tớ không để bụng đâu. …Dù chỉ một chút xíu.”

Cái nụ cười tươi rói nhưng đôi mắt chẳng hề cong lên đó, trông đáng sợ không chịu nổi.

“Tớ biết lỗi rồi mà. Vậy thì, trước hết chúng ta hãy đi đến tầng của học sinh năm nhất…”

“Này này, Jouro-chi!”

“Hả? Có chuyện gì thế, Cherry-san?”

Cherry có chuyện gì thế nhỉ. Sao trông cô ta phấn khởi quá vậy.

“Cậu xem cái này đi! Này, này!”

Trước mặt mình là một tờ rơi. Cô ta moi đâu ra cái này nhỉ?

Và nội dung là… “Tỷ lệ chính xác áp đảo dựa trên thông tin và ý chí kiên cường! CLB Báo chí & CLB Bóng chuyền, Ngôi nhà bói toán!” viết thế này đây…

“Thật ra tớ thích bói toán lắm đó! Hơn nữa, cậu xem này! Bảo là tỷ lệ chính xác áp đảo luôn!”

Đúng rồi. Còn mình thì lại quan tâm đến từ “CLB Báo chí” hơn ấy chứ.

“Tức là…”

“Tớ muốn đến đây!”

“Này này, Mrs. S muốn bói về chuyện gì thế?”

“V-vâng. Em thì muốn bói về người em đang để ý và… hức! À, à, an toàn gia đình ạ!”

“Ushishi! Nói đến thế rồi thì không thể giả vờ được đâu nhỉ!”

“~~~!”

Cherry dẫn đầu, bước đi đầy phấn khởi, hướng về phòng sinh hoạt CLB Báo chí.

Có lẽ vì quá hưng phấn, cô nàng còn trêu chọc Sasanqua đang đi bên cạnh một cách vui vẻ.

Mà thôi, dù có hơi lăn tăn một chút về cái CLB Báo chí, nhưng địa điểm này cũng không tệ.

Ngôi nhà bói toán của CLB Báo chí và CLB Bóng chuyền là nơi mà hai người có thể vào để xem bói về độ hợp nhau, là một địa điểm kinh điển trong các sự kiện lãng mạn. Cho nên, nếu Hose và Tsuki vào đây, chắc chắn có thể tạo ra bầu không khí tốt đẹp. – Nhưng mà, cái suy nghĩ ngây thơ đó chắc chắn không thành công đâu nhỉ…

“Ô! Không phải là Cherry-san và mọi người sao! Xem ra hôm nay chúng ta có duyên thật đấy nhỉ!”

Người đang đứng ở lối vào là Asunaro, người mà mình vừa gặp ở ngôi nhà ma cosplay của lớp mình lúc nãy.

Xem ra buổi chiều cậu ấy giúp việc ở CLB chứ không phải ở lớp.

“Ushishi! Đúng rồi, Miss A! …À, đúng rồi! Lát nữa cậu có chút thời gian không? Tớ muốn nói chuyện riêng với Miss A một lúc đó!”

“Với tôi sao? Tôi sẽ giúp việc ở đây một lúc, nên nếu không sao khi hơi trễ một chút thì…”

「Ôi giời, được mà! Vậy nha, lúc đó nhờ cậu đấy!」

Cherry với Asunaro thân nhau đến vậy cơ á?

Không, tuy là không đến nỗi ghét bỏ gì nhau, nhưng mà tôi có thấy họ thân thiết đến mức đó đâu nhỉ?

「Vâng, tôi hiểu rồi! ...Vậy, bây giờ chúng ta sẽ vào nhà xem bói phải không ạ?」

「Ừm! Vào là đúng rồi!」

「Vậy thì, vì chúng tôi xem bói theo cặp đôi, nên quý vị có thể tự chọn cặp được không ạ? Chúng ta có sáu người, vừa đủ luôn!」

「Okie! Vậy thì, tôi đây...」

Cherry xoay người lại, nhìn lướt qua đám chúng tôi đang đứng phía sau, rồi ánh mắt cô ấy dừng lại trước một người. Mà người đó... đương nhiên là Horse.

「Horse ơi! Vào cùng tớ nha!」

Đúng là hôm nay Cherry đang cực kỳ sung sức. Kể cả mấy vụ hậu đậu của cô ấy nữa, thế mà cô ấy vẫn cứ 'gieo rắc' mấy sự kiện lãng mạn đúng chỗ, hành động thì năng nổ vô cùng.

Trái lại, còn Tsukimi thì...

「...Tớ, tớ đợi ở đây. ...Hức...」

Vẫn như mọi khi, cô ấy lại chán nản đến thảm hại. Thậm chí nhìn như thể đã từ bỏ tất cả rồi.

Nhưng mà, đến đây thì vẫn nằm trong dự tính của tôi.

Cherry và Horse sẽ cùng nhau vào nhà xem bói. Đây, theo một nghĩa nào đó, lại là một cơ hội đấy chứ.

Nếu Tsukimi không vào nhà xem bói, thì tôi cũng sẽ không vào. Làm thế thì tôi sẽ có thể tạo ra một khoảng thời gian để an ủi Tsukimi khi không có Horse ở đó.

Thôi được rồi, Cherry à. Chuyện này thì đành vậy, tôi chịu thua cậu đấy. Cứ ngoan ngoãn mà đi với Horse đi... Hửm? Khoan đã, hình như Horse vừa liếc nhìn sang đây một cái thì phải...

「Hội trưởng Cherry, tôi xin lỗi. Tôi định vào cùng với Tsukimi-chan thì hơn...」

Hả!? Gì mà kỳ diệu thế này!

Việc tôi an ủi em ấy cũng tốt, nhưng nếu Horse cùng đi thì còn tuyệt vời hơn nữa chứ! Bởi vì người chuyên nghiệp trong việc an ủi Tsukimi, chắc chắn phải là Horse rồi!

Hơn nữa, hai người họ ở trong nhà xem bói như thế... chẳng phải sẽ tạo ra được không khí lãng mạn sao!?

「Ấy! Tớ muốn đi cùng Horse cơ... Hôm nay tớ là 'người phụ trách chăm sóc' mà...」

Khụ! Con bé Cherry này, lại còn trưng cái vẻ mặt ủ rũ đáng yêu ra nữa chứ!

Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ mềm lòng ngay, nhưng Horse thì...

「Hội trưởng Cherry à, chúng ta đã cùng ăn cơm ở quán cà phê của hội học sinh rồi mà, với lại hôm nay tôi chưa nói chuyện được nhiều với Tsukimi-chan...」

Đúng là 'phiên bản nâng cấp' của tôi có khác! Cậu ta đang từ chối lời đề nghị của Cherry bằng một trái tim sắt đá kìa!

Đúng rồi! Hôm nay toàn là mấy chuyện lãng mạn với Cherry, thế là quên béng mất Tsukimi rồi còn gì!

Để cho công bằng, thì Horse và Tsukimi nên đi cùng nhau──

「Horse, được thôi mà! Đằng nào thì ban đầu cũng là do chị Cherry đề xuất đến nhà xem bói, cậu chiều theo cô ấy một chút đi! Nha? Tớ cũng xin cậu đó!」

Sazanka àaaaaa! Cậu đang làm cái quái gì thế hả!?

Bỏ lỡ cái cơ hội ngàn năm có một này, thì đến bao giờ Tsukimi mới có thể cố gắng được đây hả!?

Khốn kiếp. Biết thế này thì tôi đã thành thật nói cho Sazanka biết mục đích thầm kín của mình rồi... Sazanka hôm nay, chắc là vì vốn dĩ đã khá thân với Cherry nên cứ ra sức ủng hộ cô ấy một cách lạ thường.

「Ư... ừm. Nhưng mà...」

Đừng thua cuộc, Horse! Hãy mạnh mẽ kiên trì với ý chí của mình đi chứ!

「Đây là lần cuối cùng rồi đấy? Đối với chị Cherry, ...đây chính là khoảng thời gian cuối cùng đó?」

Không, đúng là như vậy thật! Cherry là học sinh năm ba, sang năm là tốt nghiệp rồi. ...Thế nhưng, Horse cũng sẽ đi nước ngoài, thì Tsukimi chẳng phải cũng y hệt vậy sao!?

「...! Đ, đúng vậy. Đúng là như vậy thật...」

Tiêu rồi. Horse đã bị Sazanka thuyết phục mất rồi...

「Vậy thì, chúng ta cùng vào nhé, Hội trưởng Cherry.」

「Yay! Cảm ơn cậu đã chiều tớ nhé, Horse!」

Haiz... cứ như là vừa được đẩy lên tận trời xanh rồi lại bị quẳng thẳng xuống tận đáy vực vậy.

Đành chịu thôi. Vậy thì, cứ theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ đợi Tsukimi ở đây và...

「Này, cô Pansy. Nếu vậy, tôi có thể nhờ cô một việc được không?」

「Vâng, cứ giao cho tôi.」

Gì thế? Horse đang nhờ Pansy chuyện gì vậy nhỉ?

Không biết Pansy có nhận ra tôi đang bối rối hay không, cô ấy liếc nhìn sang đây một cái, rồi nở một nụ cười quyến rũ đến lạ thường, và...

「Kusami-san, chúng ta cùng vào nhé.」

Cô ấy nói với Tsukimi như vậy.

「Cùng với tôi ư?」

「Vâng. Tôi rất muốn vào cùng hai chúng ta.」

「Nà, này. Khoan đã... Tsukimi sẽ đợi ở đây với tôi mà──」

「Joro-kun, chỗ này cứ để tôi lo liệu.」

Cái quái gì vậy chứ... Cô ấy lại nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm túc đầy quyết tâm đến lạ thường... Làm thế nào đây? Có nên giao chuyện của Tsukimi cho Pansy không?

「Tôi mong cậu chiều theo ý muốn riêng của tôi một chút thôi.」

「...Được rồi. Vậy thì, chuyện của Tsukimi cứ giao cho cô đấy.」

「Fufu. Cảm ơn nhé, Joro-kun.」

Tôi buột miệng đồng ý vì bị áp lực, nhưng liệu có thật sự ổn không đây? Nếu Pansy thật sự chỉ đơn thuần là muốn an ủi Tsukimi thì tốt quá, nhưng cái đoạn trao đổi trước đó với Horse lại khiến tôi cứ vướng mắc mãi. Cứ như thể hai người họ đã thông đồng ý định từ trước vậy. Chuyện như thế, nếu là Horse và Pansy hồi học kỳ một thì tuyệt đối không thể nào xảy ra được.

「Nào, chúng ta đi thôi, Kusami-san.」

「Nhưng mà, tớ... Vô dụng mà. Nên đợi ở đây thì hơn... hức...」

「Nếu cậu không vào nhà xem bói cùng tôi ở đây, thì có lẽ cậu sẽ mãi như vậy đấy. Nhưng nếu cùng vào, thì... sẽ không như thế đâu, chắc chắn là vậy.」

「...! V, vâng, tớ hiểu rồi.」

Tsukimi cũng giống như tôi, bị Pansy áp đảo bởi những lời nói mạnh mẽ, liền rụt rè gật đầu.

「Thế thì, tôi và Sazanka sẽ ở đây đợi──」

「À, chúng tôi cũng vào luôn! Dù, dù không muốn nhưng mà đặc biệt! Đặc biệt lắm đó, tôi sẽ vào cùng với cậu! Đừ, đừng có mà hiểu lầm đấy nhé! Chẳng qua là tiện thể thôi mà!」

Vâng. Tôi đã linh cảm là sẽ thành ra thế này rồi...

「Vậy thì, thứ tự vào cửa là Horse-san và Cherry-san, cô Pansy và Tsukimi, Joro-kun và cô Sazanka nhé! Khi đến lượt, chúng tôi sẽ hướng dẫn, xin quý vị vui lòng đợi một chút!」

Nhà xem bói của câu lạc bộ báo chí và câu lạc bộ bóng chuyền. Thực chất, đó là một hệ thống mà họ đặt vài tấm vách ngăn trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ báo chí, rồi treo rèm lên để tạo không khí giống như xem bói, và mỗi cặp đôi sẽ ngồi vào chỗ của mình.

Có tổng cộng bốn khu vực xem bói. Đầu tiên, Horse và Cherry đi về phía khu trong cùng, tiếp đó, Tsukimi và Pansy đến khu ngay phía trước, cuối cùng là chúng tôi đến khu vực ngoài cùng.

「Hừm hừm hừm! Ra rồi! Ra rồi đây!」

Không phải hóa trang thành thầy bói, mà là một thành viên câu lạc bộ bóng chuyền trường Nishikitsuta, khoác trên mình bộ đồng phục thể dục của trường, dùng quả bóng chuyền thay cho quả cầu pha lê để bói toán.

Không, tôi hiểu là họ đã cắt giảm rất nhiều ngân sách, nhưng mà, không thể khá hơn một chút được sao?

「Tương lai của hai bạn là màu đỏ! Hoặc là một tương lai như đóa hồng tuyệt đẹp, hoặc là một tương lai như máu đỏ tươi. Một trong hai điều đó đang chờ đợi các bạn!」

Nửa sau của lời tiên tri đáng sợ quá đi mất chứ?

「Màu, màu đỏ tươi như hoa hồng! L, làm sao đây...!? Đỏ tươi, đỏ tươi cơ đấy!」

Sazanka-san, cậu đừng có mà hưng phấn đến mức làm mấy cái động tác như đang đấm bốc trong không khí thế được không? Tôi chỉ thấy cái nắm đấm đó của cậu sẽ tạo ra máu đỏ tươi thôi đấy.

「Chìa khóa hạnh phúc là 'thành thật'! Nếu các bạn hành động một cách chân thật với cảm xúc của mình, chắc chắn sẽ có điều tốt đẹp xảy đến! Vì vậy, cả hai hãy cố gắng lên nhé!」

「...Vâng. Cảm ơn ạ.」

「Ừm! Cảm ơn! ...Yeaaaaaah!」

Tôi thì cảm thấy khá là sợ hãi, nhưng xem ra Sazanka rất hài lòng với kết quả, cô ấy đang nở một nụ cười rạng rỡ. Thật sự, khi Sazanka cười thì đáng yêu ghê.

Sau đó, khi chúng tôi xem bói xong và ra khỏi phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, hình như các thành viên khác cũng đã xem xong rồi, cả bốn người đang đứng xếp hàng chờ chúng tôi quay về.

「Này này, Sazanka! Thế nào rồi? Kết quả tốt không?」

「À, ừm, cũng tạm được thôi. Còn Cherry thì...」

「Hoàn hảo luôn đó! Chìa khóa hạnh phúc của tớ và Horse là 'tôn trọng'! Chỉ cần không quên cảm giác kính trọng đối phương, thì một tương lai tuyệt vời đang chờ đón đấy!」

Tôn trọng Cherry à... Ừm, mấy vụ hậu đậu thì thôi không nói, chứ những mặt khác thì đúng là có nhiều điểm đáng học hỏi thật. Ở lễ hội thể thao, dù là học sinh trường khác, cô ấy vẫn giúp chúng tôi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, nhờ vậy mà đỡ biết bao nhiêu... Khoan, không phải chuyện đó. Điều tôi cần quan tâm lúc này là tình hình của Tsukimi.

Pansy thì tỏ ra rất tự tin, nhưng liệu Tsukimi có thực sự phấn chấn lên chưa nhỉ? Nếu bây giờ mà em ấy lại còn chán nản hơn nữa thì tệ hại quá...

「Này, Tsukimi. Cậu... cảm thấy thế nào rồi?」

「…………」

Cô ấy lặng lẽ cúi đầu, dáng vẻ bình thản đến lạ. Trong lúc tôi còn đang bối rối vì không nhận được lời đáp, cô ấy từ từ ngẩng mặt lên,

「Ổn rồi. Tớ, tớ sẽ cố gắng.」

Ôi chao! Tuyệt vời quá, Pansy! Cậu thật sự đã vực dậy được Tsukimi rồi sao!

Ánh mắt tràn đầy quyết tâm, hoàn toàn trái ngược với vẻ ủ rũ vừa nãy. Cô ấy còn siết chặt hai nắm tay, giơ lên đầy phấn chấn. Chẳng hiểu sao, nhìn thấy cảnh đó, tôi lại cảm thấy cô ấy đáng tin cậy đến mức có thể hoàn thành mọi thứ.

「Kết quả xem bói là 'quyết tâm'. Nếu mình cố gắng vì điều mình muốn đạt được, thì một tương lai tươi đẹp đang chờ đón.」

Ôi! Tiện thể, kết quả xem bói cũng tốt nữa chứ!

Chắc chắn là ngoài việc xem bói ra, Pansy còn làm gì đó nữa!

「Pansy, cậu đã giúp đỡ nhiều lắm! Cảm ơn nhé!」

「Fufu. Vui mừng như vậy có lẽ còn hơi sớm đấy nhỉ, Joro-kun?」

「Hả? Ý cô là sao?」

Gì chứ, Pansy lại trưng ra nụ cười đáng ngờ đến lạ, rồi nhìn tôi chằm chằm...

「Đúng vậy, lời cô Pansy nói là đúng đó.」

Người tiếp lời là Horse. Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt trơ trẽn... đầy tự tin và quả quyết đến lạ.

「Tsukimi đã phấn chấn lên rồi thì tốt chứ sao. Đằng nào thì cậu cũng lo lắng cho em ấy mà...」

「Đúng vậy. Đối với tôi, việc Tsukimi-chan trở nên phấn chấn là điều thực sự đáng mừng. Nhưng mà... điều đó chưa chắc đã thuận lợi cho cậu đâu nhỉ?」

Tiện lợi cực kỳ luôn chứ! Nếu Tsukimi đã phấn chấn rồi, thì từ giờ đến ba giờ, tôi có thể tạo ra bầu không khí tốt giữa Horse và em ấy, để họ tham gia cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' rồi!

「Thuận lợi hết sức ấy chứ. Tsukimi đã phấn chấn lên rồi, tôi mừng không tả nổi.」

「Ồ... Vậy sao.」

Giả sử từ giờ đến cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' mà không tạo được bầu không khí tốt thì cũng chẳng sao, miễn là Tsukimi có ý chí là được. Dù sao thì, trước khi vào nhà xem bói, Horse cũng đã lo lắng cho Tsukimi một cách lạ thường rồi.

Thế nên, nếu tôi nói với Horse rằng 'Hôm nay cậu chưa tạo được kỷ niệm nào với Tsukimi, vậy thì hai người hãy cùng tham gia cuộc thi Cặp đôi đẹp nhất đi', thì tên này sẽ không thể không chấp nhận đề nghị của tôi.

Nói cách khác, chỉ cần tôi giữ kín mục đích của mình, đồng thời vạch trần mục đích của Horse thì──

「Nhưng mà, tôi không hề có ý định tham gia cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' với Tsukimi-chan đâu nhé?」

「Hả? Hảaaaaaaa!?」

Khoan đã! Tại sao Horse lại biết về cuộc thi 'Cặp đôi đẹp nhất' chứ!? Chuyện đó tôi còn chưa nói cho cậu ta biết! Định đến phút chót mới bám riết lấy cậu ta mà nói ra! Vậy mà, tại sao Horse lại...!

Hơn nữa, cậu ta còn tuyên bố sẽ không đi cùng Tsukimi nữa chứ, là sao!?

「Cảm ơn nhé, Joro. Vì cậu đã cố gắng tạo ra những kỷ niệm vui vẻ trước khi tôi đi nước ngoài.」

Chẳng lẽ, Horse...

「Có điều, mục đích còn lại của cậu thì tôi không vui chút nào đâu. Để ngăn cản tôi và Sumireko đến gần nhau, cậu lại cố gắng để Tsukimi-chan phải nỗ lực thay, chẳng phải như vậy là bất lịch sự với Tsukimi-chan sao?」

Quả nhiên là vậy... Tên này, đã nhận ra rồi. Mục đích của tôi...

「Ở quán cà phê của hội học sinh, tôi đã bị cậu lừa một cách ngoạn mục đấy. Vì cậu tỏ ra quá ung dung tự tại, nên tôi cứ nghĩ cậu đã nhìn thấu mục đích của tôi và đang điều khiển mọi thứ chứ. ...Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là giả dối thôi nhỉ.」

「T, tại sao tên khốn nhà ngươi lại... mục đích của ta...」

「Lần này, cậu đã mắc phải sai lầm y hệt như tôi... hồi trận chung kết giải đấu cấp khu vực đó.」

「Cái gì, sai lầm giống tên khốn nhà ngươi sao?」

「Cậu đã ôm đồm tất cả mọi thứ một mình, cố gắng tự giải quyết. Mà lại không nhìn đến những người quan trọng, rất đáng tin cậy đang ở xung quanh mình.」

「...Ư!」

Đúng, đúng là như vậy. Tôi, về bề ngoài thì nhờ mọi người hợp tác trong vụ việc Tsukimi nhờ vả lần này, nhưng thực chất, điều mình thật sự muốn làm thì lại không nói với bất kỳ ai.

Đó là vì tôi đã tự cho rằng, đây là việc mình phải tự mình hoàn thành...

Nếu Jōro làm y hệt những gì tôi đã làm trong trận chung kết khu vực, thì việc của tôi đơn giản thôi. Tôi chỉ cần làm đúng những gì cậu ấy đã làm trong trận chung kết khu vực, là tự khắc sẽ thắng cậu.

"Làm giống tôi sao?"

"Biến mình thành mồi nhử, để người khác ra tay hỗ trợ."

"Hả?"

"Trong lễ hội Ryoran hôm nay, cậu cứ dán mắt vào mỗi tôi thôi. Vậy nên, trong lúc đó, tôi đã nhờ... cộng tác viên của tôi hành động đấy."

"C-cộng tác viên ư!? Rốt cuộc là đứa nào chứ...!"

Vừa nói đến đó, tôi rợn tóc gáy.

Có một người... Chỉ một người thôi...

Kẻ có thể tự do hành động và phanh phui mục đích của tôi khi tôi đang mải để ý đến Hose.

Người đó là...

"Tiếc quá nhỉ, Jōro-kun."

Giọng nói bình thản vang lên ngay khi tôi vừa tìm ra đáp án.

Kẻ phát ra giọng nói đó... là Sanshokuin Sumireko. ...Pansy.

"Thật ra thì, hôm nay tôi..."

Cô ta từ từ tiến lại gần tôi với nụ cười chế nhạo vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, ghé sát môi mềm mại như sắp chạm vào tai tôi, rồi thì thầm:

"Ngay từ đầu, tôi đã là cộng tác viên của Hose rồi."

Dối trá... phải không...? Pansy, cộng tác viên của Hose? Hơn nữa, ngay từ đầu... ư?

Tại sao... tại sao cơ chứ? Mày đã ghét Hose đến thế cơ mà!

"Tiện thể nói luôn, đồng minh của Hose không chỉ có mình tôi đâu nhé. Này... Sasanqua."

"Cái gì!?"

Này này, chuyện gì thế này? Ngay cả Sasanqua cũng về phe Hose sao?

Không, vô lý! Rõ ràng Hose và Sasanqua hầu như không có giao thiệp gì với nhau!

Thậm chí có thể nói hôm nay là lần đầu họ gặp mặt...

"Xin lỗi..."

Sasanqua xin lỗi tôi với vẻ mặt đầy áy náy.

Pansy nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai Sasanqua.

"Sasanqua không có lỗi. Vừa nãy, tôi chỉ đột ngột nhờ cô ấy thôi mà."

"Vừa nãy, đột ngột ư?"

"Đúng vậy. Khi cậu cứ dán mắt vào Hose, và tôi cùng Sasanqua có thể đồng thời rời khỏi tầm mắt cậu... chính là lúc chúng tôi đang giúp việc ở quán cà phê của hội học sinh."

À, lúc đó sao! Đúng là chỉ ở đó, tôi hoàn toàn không để ý gì đến Pansy và Sasanqua.

Vì tôi nghĩ rằng hai người mình không muốn họ lại gần Hose sẽ tự nhiên tách ra xa Hose...

"Vậy nên, lúc đó tôi đã nhờ. Nhờ cậu và Jōro-kun đi đôi, rồi cuối cùng vào quán xem bói. Như thế thì dù chỉ một chút, một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng cũng có thể đúng không? ...Là thời gian tôi và Hose có thể nói chuyện ở nơi không có cậu."

Không, nhưng mà vẫn vô lý! Tại sao ngay từ lúc ở quán cà phê hội học sinh đã biết sẽ đi quán xem bói!? Lịch trình buổi chiều là tự do cho đến khi Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất bắt đầu!

Vậy nên, khi đang đi dạo trong trường, Cherry tình cờ nhận được tờ rơi... Khoan đã.

Nhắc mới nhớ, lúc đó có gì đó hơi lạ. Nhìn xung quanh, chẳng thấy học sinh nào đang phát tờ rơi cả. Thế mà, Cherry lại đột nhiên rút tờ rơi ra...

Vậy thì, chẳng lẽ...!

"Đúng vậy. Giống như cậu nghĩ đó. Chúng tôi cũng đã bí mật nhờ người đó hợp tác thông qua Sasanqua. ...Chính là lúc chúng tôi nói chuyện với Cherry."

"Hì hì! Kế hoạch thành công rực rỡ rồi! Nếu tớ đề nghị đi quán xem bói, thì Jōro-chan, người chưa có lịch trình gì cho đến ba giờ chiều khi Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất bắt đầu, đương nhiên là phải nghe theo thôi!"

...Bị lừa rồi. Tức là, tất cả những chuyện đó đều là sắp đặt sẵn sao?

Vậy nên, hôm qua Pansy đã đề nghị tôi thế này:

"Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất sẽ bắt đầu lúc ba giờ chiều, vậy nên đến lúc đó, chúng ta hãy đi dạo quanh các tòa nhà trong trường nhé. Dù không có lịch trình cụ thể, chắc chắn cũng sẽ có những nơi thú vị thôi."

Đó, tất cả đều là thủ đoạn để dẫn tôi đến nơi có lợi cho họ.

Tức là, thật sự... Pansy đã là cộng tác viên của Hose ngay từ đầu sao?

Khi nào chứ? Rốt cuộc Pansy và Hose đã bắt tay hợp tác từ khi nào?

"T-Tsukimi..."

Tôi nhìn Tsukimi đầy cầu khẩn nhưng vô ích. Chắc chắn khi tôi và Sasanqua đang xem bói ở quán xem bói, Pansy đã nói gì đó với Tsukimi.

Đôi mắt đầy quyết tâm và kiên định ấy đang nghiền nát chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong tôi.

"Tớ không tham gia Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất. Tớ có một kỷ niệm tuyệt vời khác với Hose rồi."

Tại sao chứ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Khi nhận ra, xung quanh tôi không còn một ai là đồng minh, tất cả đều đã về phe Hose.

"Thôi thì, dù sao đi nữa..."

Nhìn tôi đang thất thần, Hose bình thản mở miệng.

Thái độ của cậu ta cho thấy đã đến lúc kết thúc chuyện này và làm những gì cần làm.

"Trận đấu này... chúng ta thắng rồi."

Lời tuyên bố chiến thắng được cất lên. Thất bại của tôi đã được định đoạt.

Hết rồi... Thật sự, tất cả mọi thứ đã kết thúc rồi...

"Tiếc quá nhỉ, Jōro-kun. Nhưng mà, theo một nghĩa nào đó, cậu cũng nên yên tâm chứ nhỉ?"

"Yên tâm... ư?"

"Chẳng phải vậy sao? Cậu đã không cần phải làm bất cứ điều gì thừa thãi nữa rồi mà."

"Vậy thì, những gì tôi đã làm từ trước đến nay..."

"Đúng vậy, tất cả đều vô ích. Đối với tôi và cả Hose nữa, đó đều là những hành động cực kỳ phiền phức."

Việc tôi cố gắng không cho Pansy và Hose lại gần nhau, hóa ra lại là điều phiền phức đối với Pansy sao?

Vậy thì, ngay từ đầu mày đã muốn tiến triển mối quan hệ với Hose sao?

"Nào, Hose. Thời gian của Jōro-kun đến đây là hết rồi. Từ giờ trở đi, là thời gian của cậu đó."

"Cảm ơn, Sumireko."

Hose gọi tên thật của Pansy, không phải cái biệt danh đùa cợt lúc nãy.

Cảnh tượng tồi tệ nhất mà tôi không hề muốn xảy ra, đang diễn ra ngay trước mắt...

"Mục đích của Jōro tôi đã nắm rõ, không cần phải đề phòng thêm nữa. Vậy nên... việc còn lại chỉ là đạt được mục đích của tôi thôi."

Chuyện này, tôi đã quyết tâm phải ngăn chặn bằng mọi giá.

Không để mối quan hệ giữa Pansy và Hose tiến triển. Không để Pansy một lần nữa bị cuốn vào thế giới quá đỗi dịu dàng mà Hose vô thức tạo ra. Tôi đã quyết tâm như thế... nhưng tất cả đều thất bại.

Rốt cuộc tôi vẫn không thể thắng Hose sao?

"Fufufu. Vậy thì, cậu có thể nói cho tôi biết cậu sẽ làm gì để đạt được mục đích đó không? Chắc là cậu đã quyết định rồi chứ?"

"Biết đến cả chuyện đó, quả nhiên Sumireko giỏi thật đấy."

Pansy và Hose hoàn toàn đồng điệu.

Chắc chắn "đã quyết định" là nói về Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất mà họ dự định tham gia sắp tới.

"Về người sẽ cùng tôi tham gia Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất sắp tới..."

Hose dừng lời một chút, rồi quét mắt nhìn tất cả mọi người.

Nhưng với thái độ như thể đã quyết định từ đầu, cậu ta dừng ánh mắt lại trước một người nào đó, rồi từ từ chỉ tay vào người đó:

"Tôi sẽ nhờ cậu, cùng tôi tham gia Trận đấu Cặp đôi Tuyệt vời nhất."

Đúng như dự đoán... không, còn tệ hơn cả dự đoán, người mà Hose chọn lại là sự lựa chọn tồi tệ nhất đối với tôi.