──Ba giờ chiều.
“Yeahhh! Cả nhà ơi, mọi người chờ lâu chưa nèeee! Cuối cùng thì cũng sắp bắt đầu rồiiiii! Sự kiện lớn nhất của Lễ hội Ryouran trường cấp ba Nishikitsuta! Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo đã! Trời ơi, tôi đã lo nơm nớp không biết liệu có đủ thí sinh không, vậy mà hóa ra lo thừa rồi nhỉ! Nè, năm nay cũng vậy thôi! Mọi người thấy đấy, có rất nhiều cặp đôi đã tham gia đó nha! À tiện thể, tôi... Saotome Sakura sẽ là người dẫn chương trình nhé! Rất mong được mọi người ủng hộ nèee!”
Tôi chỉ biết đứng sững sờ, ngơ ngẩn lắng nghe tiếng của người dẫn chương trình Primula đang vang vọng khắp sân khấu chính.
“Giờ thì! Trước tiên, tôi sẽ giới thiệu sơ qua về luật chơi nhé! Các cặp đôi tham gia sẽ cùng nhau thử sức với nhiều thử thách khó nhằn khác nhau! Coi như đây là lần đầu tiên hợp tác đó nhaaa! Và cứ mỗi lần thành công, các bạn sẽ nhận được điểm tương ứng với thứ hạng, cặp đôi nào có nhiều điểm nhất sẽ là người chiến thắng! Phần thưởng cho quán quân là gì đâyyy! Chắc chắn là vé đôi đến công viên giải trí siêu nổi tiếng kia! Ấy ấy! Nếu muốn ngủ lại qua đêm thì phải đợi đến khi nào tròn 18 tuổi nhé! Hahahahaha!”
Theo thông lệ của trường Nishikitsuta, người dẫn chương trình cho Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo từ bao đời nay luôn là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí Hội trưởng Hội học sinh nhiệm kỳ tới. Năm ngoái là Cosmos, và năm nay là Primula đảm nhiệm, điều đó cũng có nghĩa là... thôi kệ đi, mấy chuyện đó có quan trọng gì đâu chứ...
Tôi đã hoàn toàn thảm bại dưới tay Hose... Mục đích của tôi bị Hose nhìn thấu, trong khi mục đích của Hose thì tôi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi.
Chưa kể, ngay cả Pansy và Sasanqua cũng về phe Hose, khiến tôi hoàn toàn rơi vào cảnh cô độc, không ai giúp đỡ.
Trong tình cảnh đó, tôi chẳng còn cách nào để lật ngược tình thế, chỉ đành răm rắp nghe theo chỉ dẫn của Hose.
“Vậy thì, xin mời giới thiệu các cặp đôi tham gia ngày hôm nay nào! E hèm... Đầu tiên, thí sinh số 1! Sẽ cho mọi người thấy sợi dây gắn kết của chúng tôi! Mục tiêu không gì khác ngoài chức vô địch...”
Primula thì hăm hở khuấy động không khí, khán giả thì hò reo cổ vũ, còn các cặp đôi tham gia thì đầy khí thế, quyết tâm giành chiến thắng.
...Khi nhìn kỹ xung quanh, tôi thấy Sunflower, Cosmos, Asunaro, Tsubaki và Hiiragi cũng đến xem Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo. Khi mắt chạm mắt, họ nở một nụ cười buồn bã và vẫy tay yếu ớt về phía tôi. Nhưng tôi thì chẳng thể đáp lại họ.
“─ Và cứ thế, phần giới thiệu thí sinh số 7 đã kết thúc, chỉ còn ba cặp nữa thôi! Vậy thì, tiếp theo là──”
Hose, với tư cách là người chiến thắng, tràn đầy phấn khởi và nở nụ cười rạng rỡ tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo.
Còn tôi, một kẻ bại trận, chỉ biết phơi bày bộ dạng thảm hại của mình. Sao mà thê thảm đến thế cơ chứ...
“Thí sinh số 8! Hôm nay tôi đang cực kỳ phong độ! Ở đây cũng sẽ quyết định cú homer luôn! Khuôn mặt baby cùng cơ thể săn chắc! Cặp đôi Tokusei Kitakaze và Kamata Kouei!”
“Ư... Ưm, má tuyệt vời... Ờm! Sao tôi lại ở đây? Đây là đâu vậy!?”
“Sao lại chỉ giới thiệu mỗi anh Tokusei thế ạ, mà không phải em! Mụffuuu! Anh Tokusei, chắc chắn, chắc chắn phải giành chức vô địch đó nha! Và sau đó là thêm thật nhiều 'watagest' nữa! Mụfufufu...”
“Thí sinh số 9! Món nợ từ Thử thách Homer sẽ được trả tại đây! Người bạn đồng hành là quản lý của trường cấp ba vô địch Koshien! Kì vọng vào sự hỗ trợ hoàn hảo! Cặp đôi Ooga Taiyou và Botan Ichika!”
“Tuyệt vời! Phải trả đũa Tokusei mới được! ...Cố gắng lên nhé, Ichika!”
“Được, được thôi ạ! A, anh Taiyo...senpai...”
Các cặp đôi tham gia lần lượt được giới thiệu. Tổng cộng có hai mươi người, chia thành mười cặp.
Fu-chan và San-chan cũng tham gia sao...
“Vậy thì, màn chốt hạ cuối cùng nào! Xin giới thiệu cặp đôi cuối cùng!”
Cặp đôi cuối cùng mà Primula nói. Đó chính là cặp đôi của Hose.
Cuối cùng thì cũng đến lúc công bố. Hose và người được chọn làm bạn đồng hành của Hose.
Thật sự, thật sự là một kết quả tồi tệ nhất... Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, dù Pansy có nhiệt tình đến mấy, tôi cũng đáng lẽ phải từ chối lời nhờ vả của Tsukimi.
Thôi thì, có nghĩ cũng chẳng ích gì, chuyện đã rồi. Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo đã bắt đầu rồi.
Và Hose thì đã tham gia cùng với bạn đồng hành của mình rồi còn gì...
“Thí sinh số 10! Nếu là chúng tôi bây giờ, chắc chắn sẽ giành chiến thắng! Sẽ cho mọi người thấy sức mạnh của sự gắn kết! Một chàng trai trẻ với khuôn mặt điển trai, không ngờ lại tham gia cùng một người bạn đồng hành cực kì bất ngờ!”
Sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ............
“Hazuki Yasuoooo~............... Cặp đôi Kisaragi Ouroooooo!!”
“Sao mà mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ!!!!!”
Thiệt tình, cái quái gì thế này!? Vừa nãy rõ ràng là có một bầu không khí nghiêm túc đúng không!?
Nào là chuyện Pansy và Sasanqua phản bội, nào là quyết tâm khó hiểu của Tsukimi, nào là sự tuyệt vọng của tôi nữa chứ!
Cái bầu không khí nặng nề đó, giờ thì hỏng bét hết cả rồi còn gì!?
Không phải như Triển lãm Vũ điệu Hoa của Lễ hội Bách Hoa, nơi chỉ có một số lượng giới hạn người tham gia được chọn qua bốc thăm cho nam và tiến cử cho nữ đâu nhé. Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo của Lễ hội Ryouran này có điểm hay là ai cũng có thể tự do tham gia đó!
Thế nên, nói trắng ra thì việc cùng giới tham gia cũng được phép đó nhé?
Nhưng mà, tại sao Hose lại chọn tôi chứ, cái người mà hắn ghét cay ghét đắng cơ chứ! Thật không thể chấp nhận được mà!
Bảo sao mà mấy cô Sunflower cũng phải nở nụ cười buồn bã như thế chứ! Hãy đặt mình vào vị trí của tôi mà xem, ngay trước khi tham gia đã bị Cosmos nói là “Joro-kun cứ ngỡ là chỉ một lòng với San-chan thôi chứ...” thì cảm giác thế nào hả!?
Mà thôi, tôi cũng đâu có tham gia với San-chan đâu!
“Tuyệt vời! Mấy người ở trường khác kia ngầu dã man luôn!”
“Đúng vậy đó! Một người thì trông lạnh lùng mà sẵn sàng bảo vệ, còn người kia thì tươi tắn và hiền lành! Ưm~ cả hai đều là hình mẫu lí tưởng của mình, khó chọn quá đi mất!”
“Aaa~ mình cũng muốn tham gia cùng San-chan quá đi mất... Con bé đó tốt ghê...”
“Khụ khụ~! Giá mà tôi cũng học theo Joro mà tham gia cùng Bueta-kun thì tốt rồi!”
“Cái đó... cái đó thì ngại lắm, Afuwa-kun. Khụ... khụ...”
Năm nay cũng như mọi năm... không, thậm chí còn sôi động hơn cả mọi năm, Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo vẫn diễn ra cực kỳ náo nhiệt.
Trong khi tiếng reo hò phấn khích (tiếng "vàng") bay vút đến Hose, Fu-chan và San-chan, thì tôi lại chỉ nhận được những tiếng cổ vũ "màu vàng đất" thảm thương. ...Thật là một thực tế phũ phàng.
“Joro, cố gắng lên nhé.”
“Mày... mày đang tính toán cái gì thế hả?”
“Đương nhiên là tôi đã tính toán đủ thứ rồi. ...Và kết quả là, tôi thấy tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo cùng cậu là tốt nhất. Bởi vì, một mũi tên trúng hai đích mà.”
“Một mũi tên trúng hai đích ư?”
“Đúng vậy. Vừa đạt được mục đích của tôi, lại vừa không cho cậu làm chuyện thừa thãi. Một môi trường tuyệt vời để làm hai việc đó cùng lúc. Đó chính là việc tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo cùng cậu. A ha!”
Gừừừừ...! Chỉ vì mục đích của mình chưa bị lộ mà dám làm tới mức này ư...!
Nói cho mày biết, tao không phải vì mày bảo mà tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo đâu nhé!
Thật ra, tôi đã định bỏ chạy ngay trước khi tham gia như một sự phản kháng cuối cùng đó!
Thế nhưng, Pansy lại...
“『Ngay từ đầu, em đã muốn Joro-kun tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo cùng với Hazuki-kun rồi. Đó là cách tốt nhất để mọi người đạt được mục đích của mình mà. Thế nên, Joro-kun đừng bận tâm đến em, hãy cố gắng hết sức trong cuộc thi này nhé.』”
Thế mà cô ấy lại thì thầm vào tai tôi bằng một giọng nói đầy thiết tha, da diết đến lạ.
Bị nói như thế rồi... thì làm sao mà không tham gia cho được chứ... Khốn kiếp!
“Đừng có trưng cái bộ mặt bực bội đó ra chứ. Chẳng phải cậu đã tránh được tình huống mà cậu muốn né tránh nhất rồi sao?”
Đương nhiên, đúng như Hose nói, cái điều tôi muốn tránh nhất là Pansy và Hose tham gia Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo thì đã tránh được rồi. Nhưng mà, việc Hose và Pansy đã ngầm thông đồng với nhau trước đó, rồi cố tình đẩy tôi vào cuộc thi này... nghĩ đến lại thấy khó chịu làm sao.
“Kể cả như vậy thì, bị người ta dắt mũi như vậy cũng khó chịu lắm chứ.”
“Điểm này thì chúng ta huề nhau thôi mà? Sáng nay tôi cũng có cảm giác tương tự đấy thôi.”
Hose cũng có cảm giác tương tự vào sáng nay ư? Ý mày là sao──
“Vậy thì, Cuộc thi Cặp đôi hoàn hảo chính thức bắt đầu nào! ...Thử thách đầu tiên là trò ăn uống dưới áo choàng đôi! Đội nào ăn hết xiên que chiên và thịt nướng xiên que trước mặt nhanh nhất sẽ thắng! Nào nào! Các cặp đôi mau mau chuẩn bị đi nhé!”
Giọng Primula vang lên trước cả khi tôi kịp định hình suy nghĩ.
Theo đó, trên sân khấu, việc chuẩn bị cho trò ăn uống dưới áo choàng đôi cũng đang được tiến hành một cách ổn định.
“Này, chuyện vừa nãy là sao hả? Cái vụ mày cũng có cảm giác giống tao vào buổi sáng ấy...”
“Gợi ý đầu tiên chỉ đến đây thôi. Phần tiếp theo, tôi sẽ nói cho cậu biết nếu chúng ta giành hạng nhất ở vòng đầu tiên.”
Tên khốn này! Dám treo miếng mồi để tôi không thể lơ là được chứ!
Được rồi... thì làm tới đi chứ!
“Khụ... Sao? Ổn chứ?”
“À, không vấn đề gì.”
Các cặp đôi khác đều theo kiểu con trai đứng trước, con gái đứng sau, nhưng chúng tôi thì là hai thằng con trai.
Thế nên tôi đứng trước, còn Hose đứng sau. Cánh tay của Hose nhô ra từ áo choàng. Cảm giác truyền đến lưng... Thật lòng mà nói, không thoải mái chút nào.
“Cùng nhau cố gắng để giành chức vô địch nhé, Joro.”
“...Biết rồi.”
Trước mặt là những xiên que chiên và thịt nướng xiên que nóng hổi, có lẽ do Tsubaki và Hiiragi làm.
Mỗi loại năm xiên. Khá nhiều đấy.
“Được rồi, vậy thì... Cuộc thi ăn nhanh dưới áo choàng đôi! Bắt đầu thôi nào!”
Tiếng cồng thanh thoát vang lên theo lời Primula. Đồng thời, các cặp đôi bắt đầu hành động.
“Mụffuu! Anh Tokusei, anh to quá nên tay không với tới xiên que chiên được! Tiến lên chút nữa...”
“Ọp pa ọp!”
“Chuyện gì thế kia, cặp đôi Tokusei Kamata!? Mặc dù còn chưa chạm vào cái gì, mà máu đã phun ra xối xả từ mũi Tokusei rồi kìa! Trời ơi, không ổn rồi nha! Anh ấy đã ngất xỉu hoàn toàn rồi!”
Ngay từ đầu, Fu-chan đã biến phản ứng mà tôi chỉ thấy trong truyện tranh thành hiện thực.
“Anh Tokusei! Mau chỉ dẫn đi ạ! Xin hãy chỉ dẫn đi! Xiên que chiên ở đâu ạ!? Em muốn giành hạng nhất bằng cái này để có thêm 'watagest' nữa! Mụffuu!”
Bình tĩnh đi, đồ ngốc. Thực ra thì, cái 'watagest' đó chắc gì đã có nhiều trong trường của mình đâu.
Với lại, nếu cứ dính sát thế mà lại còn đưa người về phía trước thì,
“Ọp pa ọp! Ọp pa ọ! Ọp pa pa pa pa pa...”
Fu-chan đã trở nên y như một con robot hỏng vậy.
Kẻ thắng San-chan trong Thử thách Homer cũng không thể thắng được 'oppao' sao...
Không, đúng hơn là tôi phải kinh ngạc vì anh ta vẫn còn sống mới phải.
“Nóng quá! Vào mắt! Vào mắt rồi!”
“Nghĩa! Que xiên đâm vào má rồi! Không phải chỗ đó! Xuống nữa! Xuống nữa!”
Các cặp đôi khác đều chật vật với trò ăn uống dưới áo choàng đôi và la hét, khiến khán giả được một trận cười vỡ bụng. Chỉ có điều, trong số đó, cặp đôi đang tiến triển thuận lợi là...
“Ichika! Tiến lên chút nữa... Được rồi! Ngay đó! ...Và cứ thế từ từ đưa vào miệng... Khụ khụ~! Xiên que chiên của Tsubaki vẫn là ngon nhất! Cảm ơn nhé!”
“Vâng, vâng ạ! Em sẽ cố gắng!”
“Ồ ồ, cặp đôi Ooga Botan nhanh thật đó! Hoàn toàn hiểu được chỉ dẫn của San-chan, cứ thế ăn hết xiên que chiên này đến xiên que chiên khác! Chắc là người đầu tiên xong sẽ là... ơ?”
Đến đó, giọng Primula chợt ngừng lại. Không, không chỉ Primula thôi đâu.
Cả những khán giả khác cũng đang trố mắt nhìn một cặp đôi đang chơi trò ăn uống dưới áo choàng đôi.
Cặp đôi đó chính là...
“Phù... Vậy là xong xiên que chiên rồi. Hose, giờ đến thịt nướng xiên que thôi.”
“Okie, cứ giao cho tôi.”
Chính là cặp đôi của tôi và Hose.
“Cái quái gì thế nàyyyyy!? Nhanh quá! Nhanh kinh khủng! Không hề có bất kì chỉ dẫn nào mà đã ăn hết sạch xiên que chiên rồi! Cặp đôi Ooga Botan nhanh nhất cũng mới chỉ ba xiên thôi mà? Đúng là hạng nhất tuyệt đối áp đảo! Thật, thật là tốc độ không thể tin nổi!”
“Ực ực... Ực ực... Ưm... Này, nư—”
“Đây, nước đây. ...Đúng là, có thế thôi mà cũng không chịu nổi chứ.”
“Ôi trời ơi, Kisaragi còn chưa nói gì mà đã đoán được là khát nước rồi đưa nước ra luôn rồi kìa! Đến mức nào thì tâm linh tương thông đến thế chứ! Có kiểu chơi ăn uống dưới áo choàng đôi nào hoàn hảo đến vậy không!? Khoan, đây không phải tay của Joro à!?”
Đương nhiên là không phải. Cái tay thò ra từ áo choàng của tôi là tay của Hose.
Nhưng mà, đúng là kẻ tám lạng người nửa cân có khác... Dù không cần bất cứ chỉ dẫn nào, tay của Hose vẫn hoàn hảo đưa xiên que chiên và thịt nướng xiên que đến miệng tôi.
Hừm... Trận này coi như tôi thắng chắc rồi.
“Được rồi, Ichika! Tiếp theo là thịt nướng xiên que──”
“Ăn xong rồi.”
Ngay khi San-chan và nhóm cậu ấy vừa đưa tay đến chỗ thịt nướng xiên que, thì bên này chúng tôi đã chén sạch.
Khiến cái đĩa trống không.
“Này trọng tài! Kiểm tra! Kiểm tra áo choàng đi! Xem cặp đôi Hazuki Kisaragi có gian lận không... Hả!? Không gian lận ư!? Lẽ ra phải gian lận chứ! Thế này còn thấy ghê hơn đó!”
Thật phiền phức. Kết quả này cũng chẳng mấy hay ho gì với tôi đâu. Thế nhưng, nếu giành hạng nhất thì sẽ nhận được gợi ý từ Horse. Vậy thì, chỉ có thể dốc hết sức mà thôi.
“Nào nào, giờ thì công bố kết quả đây! Đầu tiên, chỉ có hai đội ăn hết thôi! Hai đội này chính là hạng nhất và hạng nhì đó nha! Hạng nhất là cặp Joro và Horse kì cục! Hạng nhì là cặp San-chan và Ichika đó nhaaa!”
Này, đối xử với tôi tệ quá đó. Hạng nhất mà, phải tôn thờ tôi hơn chứ.
“Uwaaa… Joro có cái kĩ năng ghê tởm vậy sao… Có lẽ tốt hơn là đừng nên lại gần cậu ta…”
“Dù chẳng nhìn thấy gì mà cũng hiểu được lòng người khác, người của trường bạn ấy thật đỉnh! Hừm~, nếu được làm người yêu của một người như thế thì chắc chắn sẽ có những ngày tháng thật đẹp chờ đợi mình đây mà!”
Này, rõ ràng kẻ đáng lẽ phải bị coi là kì cục chính là Horse, người đã nhúng tay vào kia mà, sao lại bị đối xử khác biệt tệ hại vậy chứ?
“Quả là… phân thân mà… Tức là, nếu thuê Horse về cửa hàng mình thì sẽ có hai con ngựa thồ tiện lợi luôn…”
“Tsubaki, cậu ăn gian! Cửa hàng của Tsubaki đã có Joro rồi, người trông giống Joro bên kia phải để tôi sai vặt ở cửa hàng tôi chứ! Trông y hệt Joro nên chẳng đáng sợ chút nào đâu!”
Tsubaki, Hiiragi. Tôi hiểu rõ bọn mày nghĩ gì về tôi rồi đó.
“À mà, đội cuối bảng là cặp Fu-chan và Tanpopo, chẳng ăn được miếng nào! Chà, thế này thì San-chan phải báo thù rồi đây?”
“Mư hứ! Tiền bối Fu-chan, tại sao anh lại không chịu há miệng ra chứ! Em đã cố gắng hết sức mình đó!”
“Ưm pa… ưm pa… Ưm! Tôi, sao lại ở đây? Đây là đâu vậy!?”
Fu-chan, cậu vừa nói câu đó lúc nãy rồi mà...
“Vậy thì, tôi sẽ chuẩn bị cho thử thách tiếp theo, mọi người chờ một lát nha! Chàaa~, liệu cặp Joro và Horse kì cục này có giành chiến thắng luôn không, hay các đội khác sẽ ngăn cản đây… Cái này thì đúng là đáng mong chờ đây mà!”
Nói rồi mà, đừng có lúc nào cũng gắn cái từ “kì cục” vào tôi nữa chứ.
“Này, Horse. Nói tiếp phần lúc nãy đi. Tôi đã giành hạng nhất đàng hoàng rồi chứ?”
“Thật là, cậu vội vàng quá đấy. Trước tiên, hãy vui mừng vì đã giành hạng nhất ở vòng đầu tiên đã chứ.”
“Im đi. Nhanh lên, nói lẹ đi.”
“Rồi rồi.”
Tên này, sao lại trưng ra vẻ mặt hớn hở kì lạ thế chứ!
Đằng này, tôi đã giành hạng nhất dù bị gọi là “kì cục” không ngừng, nên đòi hỏi phần thưởng là đương nhiên thôi.
“Gợi ý thứ hai. Trong Lễ hội Ryoran hôm nay, mỗi khi tôi làm một điều gì đó, cậu luôn có cùng một hành động phải không? Nhưng mà… người làm điều đó thực sự chỉ có mình cậu thôi sao?”
“Tôi luôn có cùng một hành động… ư?”
Cái quái gì thế? Hành động mà tôi vẫn luôn làm đó ư? Đó là…
“Vâng. Gợi ý thứ hai cũng kết thúc rồi. Nếu muốn nghe tiếp thì… cậu hiểu mà, phải không?”
Nghĩa là, vòng tiếp theo cũng phải giành hạng nhất sao.
“Đâu cần phải vô địch cũng được mà.”
“Hừm… Vậy thì, nếu không vô địch được, tôi có lẽ sẽ nhờ Pansy giúp đấy~. Ví dụ như, vì không được đi công viên giải trí nên tôi muốn cậu hẹn hò với tôi… kiểu vậy đó.”
“…! Mày, mày dám!”
Tức là, dù có làm cách nào đi nữa cũng phải giành chiến thắng sao…
Không được rồi… Tôi vẫn chưa thể tìm ra mục đích của Horse là gì.
Thế nhưng, tình hình vốn dĩ hoàn toàn mơ hồ từ trước đến nay đã được cải thiện rồi.
Một chút thôi, chỉ một chút thôi, tôi đã hiểu ra rồi. Có lẽ, Horse là…
“Tuyệt vời! Thử thách thứ hai đã sẵn sàng rồi! Vòng tiếp theo là đập bóng bay! Hai người sẽ kẹp bóng bay giữa cơ thể và ôm nhau thật chặt! Đội nào làm bể bóng bay đầu tiên sẽ thắng đó nha! Phải chú ý là nếu không dùng lực đúng lúc hoàn hảo thì bóng bay sẽ bị tuột ra đó! Mà, được thử bao nhiêu lần cũng được nên nếu muốn ôm nhau nhiều thì có lẽ cứ thất bại cũng được đó nha~”
Này, nghĩa là từ giờ tôi và Horse sẽ ôm nhau sao? Tôi cảm thấy ngay từ bây giờ đây đã là một hình phạt cực lớn rồi ấy chứ…
“Uuu…! Joro lại ôm Horse thật chặt và nhiều lần như thế! Còn tôi thì, vẫn chưa được ôm chặt một lần nào cả…”
“Cosmos! Cái đó là sao!? Tôi chưa nghe thấy gì hết!”
Cosmos, làm ơn đừng nói mấy lời thừa thãi nữa…
“Được rồi, vậy thì… Cuộc thi đập bóng bay! Bắt đầu!”
Tương tự như lúc chơi trò Futari Haori, tiếng chuông báo hiệu bắt đầu vang lên. Ngay lập tức, các cặp đôi đã bắt đầu thử sức đập vỡ quả bóng bay kẹp giữa cơ thể mình, thế nhưng…
“Ối! Không được rồi! Nó tuột mất rồi!”
“Uồ! Cái này khó hơn tôi nghĩ…”
“Á! Xin lỗi, Ichika! Vừa rồi tớ dùng lực quá mạnh rồi! Cậu có sao không?”
“Hya, hyaaa! N, người của San-chan… lại gần đến thế này… khụ…”
“Này, Ichika! Đừng có ngất đi chứ! Có gì to tát đâu mà… Này, này!”
“Ô là la? Cặp San-chan và Ichika lại có chuyện lạ xảy ra rồi! Ichika mặt đỏ bừng, mềm nhũn ra và gục xuống… Đúng là ngây thơ ghê! Cô bé này là tiểu thư lá ngọc cành vàng sao?”
Lúc nãy San-chan và các bạn vẫn thuận lợi, nhưng lần này có vẻ đang gặp khó khăn rồi. Ichika… Lúc chơi Futari Haori thì là từ phía sau lưng nên không sao, nhưng đập bóng bay là đối mặt nên tạch rồi sao? Thôi kệ đi.
Hơn nữa, chúng ta cũng phải nhanh chóng thử sức thôi.
“Nàyyy! Mọi người ai cũng đang gặp khó khăn nhỉ! Chà, thế này thì cặp Joro và Horse vừa giành hạng nhất lúc nãy cũng──”
BỐP!!
“Nhanh thế! Bọn này làm bể ngay từ lần đầu rồi! Vừa rồi là cái gì vậy!? Chính xác như một cỗ máy, chúng làm bể quả bóng bay rồi! Thật sự, hai người làm cái quái gì vậy hả!”
Ô, may mắn thật. Cứ làm đại xem có được không, ai dè Horse cũng di chuyển với cùng thời điểm, lực đạo và tốc độ y hệt tôi, thế là bóng bay bể ngay từ lần đầu còn gì. Chàaa~, thật là có những sự trùng hợp như thế này ư~.
“Lại nữa rồi, cặp Joro và Horse lại giành hạng nhất à! Hai người, thôi được rồi! Cứ việc thoải mái tình tứ với nhau đi! Vậy thì, các cặp đôi khác…”
Tôi đã cố gắng lắm mới giành được hạng nhất đó, phải tán dương tôi hơn chứ.
“Thật không thể chấp nhận được… Nếu mà hẹn hò với Joro thì chắc sẽ bị nói với nụ cười ghê tởm là ‘Anh hiểu mọi thứ về em’ mất… Ưm! Buồn nôn quá…”
“Hàa~, tuyệt vời quá! Có thể ăn ý hoàn hảo với đối phương như thế! Nếu được làm người yêu của một người như thế thì chắc chắn sẽ bị nhìn thấu tất cả mọi thứ… Kyaa!”
Rõ ràng là làm cùng một việc, vậy mà đánh giá lại trái ngược hoàn toàn là sao chứ…
“Mư hứ! Khó mà bể được! Nhưng vẫn còn cơ hội cho hạng nhì đó! Mư hứ!”
“Hừm… Cuối cùng tôi cũng đã hiểu được tình hình rồi. Tanpopo, chỉ cần làm bể quả bóng bay này thôi phải không?”
“Đúng vậy! Nên là, cứ thế này… Hự! Lại tuột mất rồi!”
Các cặp đôi vẫn đang gặp khó khăn, chưa thể làm bể bóng bay. Trong số đó, nổi bật nhất chính là cặp Fu-chan và Tanpopo. Tanpopo với thân hình nhỏ bé đang cố gắng hết sức để đập vỡ bóng bay, còn Fu-chan thì cứ đứng đực ra. Với kiểu đó thì chắc không bể được đâu… Bí quyết đập bóng bay là cả hai phải dùng cùng lực, cùng thời điểm, cùng tốc độ để đẩy bóng bay một cách dứt khoát. Chỉ từ một phía thì…
“Tanpopo, đứng yên đó.”
“Hửm? Cái gì vậy, tự nhiên thế? Oa! Tuyệt vời quá, tiền bối Fu-chan! Tay anh ấy đã chạm tới lưng rồi!”
Và rồi, Fu-chan, trong khi bóng bay vẫn còn kẹp giữa, tận dụng đôi tay dài của mình vòng tay ra sau lưng Tanpopo.
“Sẵn sàng chưa?”
“Vâng! Đừng bận tâm đến em, cứ dứt khoát làm đi!… Mư hứ hứ hứ! Em sẽ lợi dụng tiền bối Fu-chan như một công cụ để làm bể bóng bay một cách đẹp mắt. Đây là một lượng lớn 'watagesto'…”
“Hừm!”
“Mư biyo gyarape!”
BỐP!!
“Ồ! Đội thứ hai làm bể bóng là cặp Fu-chan và Tanpopo đó nha! Chà, đây là cách đập không thể tin nổi! Hoàn toàn dùng sức mạnh, lợi dụng Tanpopo như một công cụ để làm bể bóng bay một cách đẹp mắt! Fu-chan thật quá đỉnh!”
Ừm, kết quả là đúng như Tanpopo nói… Dù bản thân cô bé thì vẫn còn đang run rẩy vì cú sốc khủng khiếp.
“Hừm… Tôi cũng đã trưởng thành lên nhiều rồi. Nếu là trước đây, chỉ cần cơ thể gần gũi với người phụ nữ này đến mức này là tim tôi đã vỡ vụn thành trăm mảnh rồi, nhưng giờ thì vẫn bình thường thế này đây.”
Là nhờ được rèn luyện bởi “Ki-ha gián tiếp”, “Hoppe diệu kì” và “ưm pa” đó nhỉ.
“Mư bô bô bô…”
Mà này, người trong mộng quan trọng của cậu đang sùi bọt mép với vẻ mặt xấu xí kinh khủng kìa, có sao không đó?
“Thôi! Hết giờ rồi~! Kết thúc thật rồi~! Chàaa~, không ngờ mọi người ai cũng giỏi đập bóng bay ghê ha~. Người không làm bể được là… chắc chỉ có đội San-chan và Ichika thôi nhỉ!”
“Khụ… Xin lỗi ạ…”
“Haha! Mà, đừng bận tâm! Miễn là vui là được rồi!”
Lần này, San-chan và Ichika đứng cuối bảng, vậy là điểm số đã ngang bằng với Fu-chan và các bạn rồi sao.
“Vậy thì, công bố kết quả đây~! Đương nhiên rồi, thứ hạng sẽ tính theo tốc độ làm bể bóng bay đó nha! Hạng nhất là cặp Joro và Horse đáng kinh ngạc! Hạng nhì là cặp Fu-chan và Tanpopo! Hạng ba là──”
Ác ý đối với hạng nhất tệ hại quá mức, tôi chỉ muốn khóc thôi.
“Joro, không được đâu! Trận đấu phải cân sức thì mới vui chứ! Cậu phải biết điều đi chứ!”
“Đúng vậy… Cái việc thành phần dị biệt lại áp đảo như thế thì… thật là phiền phức.”
Im đi, bên này cũng đang cố gắng hết sức đây này. Dù là thành phần dị biệt thì lúc cần cố gắng cũng sẽ cố gắng thôi.
“Nào nào, cuộc thi Quyết định Cặp đôi Tuyệt vời đang rất sôi nổi, cuối cùng cũng đến thử thách cuối cùng rồi đó nha! Liệu cặp Joro và Horse vô duyên này có giành chiến thắng luôn không, hay các cặp đôi khác sẽ ngăn cản một cách xuất sắc! Cái này thì đúng là đáng mong chờ rồi đây!”
Rõ ràng là hạng nhất áp đảo, vậy mà lại bị đối xử hoàn toàn như một nhân vật phản diện. Thật là câu chuyện tệ hại…
“Không ngờ, lại giành hạng nhất lần nữa. Chúng ta đúng là những người giống nhau mà. À ha!”
“Đừng có lải nhải nữa, nhanh chóng nói tiếp đi.”
“Tôi biết rồi mà. …À mà, cho đến bây giờ Joro đã nhận ra đến đâu rồi nhỉ?”
“Lý do mày chọn tao làm cặp đôi cho cuộc thi Cặp đôi Tuyệt vời… trong hai lý do, tôi đã biết được một rồi.”
“Thì ra là vậy… Quả nhiên là đã nhận ra rồi sao.”
Với nụ cười thoáng chút u buồn, Horse nhìn về phía Pansy và những người khác đang ngồi trên khán đài. Và một người nào đó nằm trong tầm mắt của cậu ta. Đó chính là câu trả lời của Horse. Tên này không muốn tôi và người đó liên quan đến nhau hơn mức cần thiết trong Lễ hội Ryoran hôm nay…
“…Xin lỗi nhé, đã không nhận ra gì cả.”
“Haha. Không sao đâu, đừng bận tâm. Nếu cậu đã hiểu ra thì tôi đã hài lòng rồi.”
Thật sự tên này là một con người tuyệt vời hơn tôi rất nhiều. Nếu ở vào vị trí ngược lại, chắc chắn tôi đã tức điên lên rồi. Bởi vì, đối với Horse mà nói, những gì tôi đã làm là tồi tệ nhất mà.
“Nhưng mà…”
“Hửm? Sao thế?”
“Vậy thì mày, tại sao lại đến Lễ hội Ryoran?”
Thế nhưng, chính vì thế mà tôi càng không thể hiểu được mục đích của Horse. Nếu lý do thứ hai không sai thì… về cơ bản, Horse sẽ không còn lý do để đến trường cấp ba Nishi Kitsuta nữa. Vậy mà, cậu ta vẫn đến trường Nishi Kitsuta. Chắc chắn là mang theo một mục đích rõ ràng…
“…Được thôi. Vậy thì tôi sẽ cho cậu gợi ý cuối cùng. …Thế nhưng, đây có phải là gợi ý cho cậu hay không thì, thực ra tôi cũng không chắc chắn. Pansy đã nói với tôi rằng: ‘Chắc chắn là vậy nên không sao đâu. Tôi cũng tin như thế và đã hành động rồi’…”
“Pansy sao?”
Là sao? Tôi hiểu là Horse và Pansy đã hiểu ý nhau. Nhưng một gợi ý mà không biết có phải là gợi ý đối với tôi hay không thì…
“Mục đích của tôi là…”
Với đôi mắt chứa đựng quyết tâm mạnh mẽ nhưng đâu đó lại thoáng nét buồn, Horse nhìn tôi. Rồi từ từ mở miệng,
“Giống như cậu vậy.”
Cuối cùng, cậu ta nói vậy.
“Yé hé! Vậy thì, cuộc thi Quyết định Cặp đôi Tuyệt vời cũng đã đến thử thách cuối cùng rồi đây! Đội đang dẫn đầu tuyệt đối là cặp Joro và Horse với 20 điểm! Đuổi theo đó là cặp San-chan và Ichika cùng cặp Fu-chan và Tanpopo, đều 10 điểm đó nha! Nhưng mà, cứ yên tâm đi! Bởi vì, thử thách cuối cùng chính là cơ hội lội ngược dòng cực lớn! Nếu thành công, sẽ nhận được một trăm triệu điểm đó nha!”
Cả hội trường sôi động hẳn lên với kiểu mẫu quen thuộc của các chương trình đố vui. Mà, đúng là thế mà. Hai vòng trước chỉ là màn dạo đầu thôi. Kết thúc tốt đẹp là được tất cả.
Chúng tôi lần lượt ngồi xuống những chiếc bàn được ngăn cách bởi vách ngăn. Trước mặt là một chiếc bảng trắng nhỏ cỡ A4 và bút lông. Tức là, nội dung thử thách là…
Môn thi cuối cùng chính là, Cuộc chiến Thần Giao Cách Cảm giữa các cặp đôi! Từ giờ trở đi, BTC sẽ đưa ra một chủ đề, và nếu hai bạn không hề bàn bạc gì mà vẫn đưa ra cùng một đáp án, đó sẽ là đáp án đúng! Một trăm triệu điểm sẽ được trao tặng! Tuy nhiên, độ khó của nó thì cao ngất trời luôn đó, nên hãy cẩn thận nhé! Nếu không ai trả lời đúng, chúng tôi sẽ ra tiếp câu thứ hai, thứ ba, vậy nên cứ yên tâm đi!
Chắc là vậy đó.
Thôi được rồi, giờ thì ra đề đây! Chính xác mà nói, chủ đề là "Điều mình muốn làm nhất ngay lúc này"! Thời gian giới hạn là một phút! Mà thôi, nếu ngay lập tức có người trả lời đúng thì cũng hơi khó xử, nên câu hỏi đầu tiên này tôi đã tăng độ khó lên mức tối đa rồi đấy! Chắc là không ai trả lời đúng được đâu nhỉ? Ha ha ha ha!
Hả! Chắc là do sức mạnh tình yêu học đường của Hose ảnh hưởng chăng? Với bọn mình thì đây đúng là một đề bài như thể được đo ni đóng giày vậy.
"Điều mình muốn làm nhất ư~! Ưm~, khó thật đấy~!"
"Điều muốn làm sao? Ưm... Câu hỏi khó đây..."
San-chan và Fuu-chan đang vò đầu bứt tóc. Hai người đó chẳng có mấy ham muốn, nên đột nhiên hỏi muốn làm gì chắc cũng khó thật.
"Đ, đúng là cái này rồi! Chắc chắn là cái này!"
"Khà khà! Điều tôi muốn làm chỉ có cái này thôi!"
Peony và Dandelion lại bất ngờ viết đáp án rất nhanh gọn.
...À mà thôi, cứ mải lo nhìn xung quanh mà quên mất mình cũng phải viết đáp án nữa chứ.
"Điều mình muốn làm nhất ngay lúc này... à."
Vừa lỡ nói nhỏ chủ đề ra miệng, nhưng mà cái nội dung mà mình cần viết thì chỉ có một thôi.
Mục đích của mình ở Lễ hội Ryoran hôm nay... không phải là để "tạo cho Hose một kỷ niệm đẹp cuối cùng", cũng không phải là để "ngăn Hose và Pansy xảy ra sự kiện tình yêu học đường", mà là cái điều mình muốn đạt được nhất... điều mà từ trước đến giờ mình chưa từng nói với ai, luôn giữ kín trong lòng... Chỉ cần viết cái mục đích thật sự đó ra là được.
"Đúng vậy mà, phải không? Anh chẳng cần phải làm bất cứ chuyện gì thừa thãi nữa đâu."
Pansy. Sao mày lúc nào cũng nói chuyện khó hiểu thế hả?
Trời ạ... Chỉ có mình tao mới hiểu được cách nói đó của mày thôi.
Đúng rồi. Như Pansy nói, mình chẳng cần phải làm bất cứ chuyện gì thừa thãi nữa.
Tức là... mình cứ hết sức mà làm những chuyện không hề thừa thãi, phải không?
"Tớ viết xong rồi. Ngoài cái này ra thì từ đầu tớ đã chẳng định viết gì khác."
"Trùng hợp thật. Tớ cũng vậy, chẳng định viết gì ngoài cái này cả."
Đáp án của Hose với mình có giống nhau hay không... thì mình cũng không rõ.
Nhưng mà, dù có khác nhau cũng chẳng sao cả. Bởi vì, điều mình muốn làm nhất ngay lúc này chỉ có một, không gì khác. Nên mình chỉ viết đúng cái đó ra thôi.
"Hếếếết giờ! Vâng! Thời gian suy nghĩ kết thúc tại đây, và giờ là lúc công bố đáp án! Nào nào, mọi người đã kiểm tra kỹ chưa? Đã viết đúng tâm tư của mình chưa nào?"
Theo hiệu lệnh của Primula, vị MC, các trọng tài tiến đến gần chỗ bọn mình, giật lấy cây bút. Thế là, việc thay đổi nội dung đã không còn khả thi. Sau đó, cứ phó mặc cho số phận thôi.
"Vậy thì, trước hết chúng ta hãy xem xét các đội có thứ hạng thấp hơn nhé! Ừm~, nào nào? Tiếc quá! 'Muốn đi công viên giải trí' và 'Muốn đi thủy cung'! Chỉ suýt soát chút xíu thôi nhỉ!"
"À~, hóa ra là vậy! Tớ đã cố gắng nghĩ sao cho hợp với giải thưởng vô địch ấy chứ~!"
"T, tại vì, cá... dễ thương mà..."
"Thôi thôi. Mấy cậu cứ tình tứ sau, khi nào chỉ có hai người ấy! Và, cặp đôi tiếp theo là──"
Từng đáp án của các cặp đôi lần lượt được công bố. Nhưng thật đáng tiếc, cho đến giờ vẫn chưa có cặp đôi nào có đáp án trùng khớp cả.
"Cặp đôi Ooga Botan, nào xem nào! ...Ôi! Cái này cũng tiếc nhỉ! 'Muốn cùng nhau ăn cơm nắm cá ngừ sốt mayonnaise', 'Muốn cùng nhau ăn xiên que chiên xù'! Ừm~! Phần 'đồ ăn' thì chung rồi đó, nhưng có lẽ mỗi người lại chọn món mình thích riêng rồi chăng?"
"Ái chà! Ra là vậy! Ha ha! Cảm ơn nhé, Ichika!"
"Kh, không ạ! À, cái đó... T, tôi cũng... cảm ơn ạ..."
"Vậy thì tiếp theo là kiểm tra cặp đôi Tokusei Kamada! Ừm... Hai cậu có định hợp tác không vậy? 'Vô địch Koushien', 'Thiên đường Mufufu bùng nổ' thì hoàn toàn khác nhau mà phải không?"
"Hả!? Tokusei-senpai không thật sự mong muốn Thiên đường Mufufu bùng nổ sao!? K, không thể tin được. Thật khó tin..."
"Ừm. Tôi cứ nghĩ mình với tư cách là cầu thủ, còn Dandelion với tư cách là quản lý thì có thể giống nhau chứ... Xin lỗi..."
San-chan và Fuu-chan cũng sai rồi ư. Vậy thì, cuối cùng là đến lượt bọn mình.
"Thế thì, giờ là lúc kiểm tra đáp án cuối cùng. Xin mời cặp đôi Hazuki Kisaragi, những người đã làm cho cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất trở nên sôi động theo nhiều nghĩa khác nhau từ đầu đến giờ, chúng tôi sẽ kiểm tra đáp án của hai bạn! Nào, hai bạn ơi! Xin hãy đồng thời giơ bảng trắng lên cho mọi người cùng xem nhé!"
Hôm nay... không, từ trước đến nay... mình đã từng thử sức theo cách riêng của mình, và có những chuyện đã thất bại. Có những chuyện vì mình quá cố chấp mà không thành công. Nhưng giờ đây, mình có thể gạt bỏ mọi sự cố chấp đó, và trở nên thật lòng. Bởi vậy, mình... với một tâm trạng vừa mang quyết tâm mạnh mẽ vừa chất chứa nỗi bất an sâu sắc, đã dựng bảng trắng lên.
"Thật sự... thật sự đúng như Sumireko đã nói..."
"Có vẻ vậy. ...Trời ạ, làm tớ hú vía!"
Sau khi xác nhận đáp án của nhau, Hose mỉm cười rạng rỡ vì vui sướng, còn mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi, Primula, sau khi kiểm tra đáp án của bọn mình, đã...
"Không thể nào! Mấy đứa! Mấy đứa rốt cuộc là cái gì vậy hả!? Sao lại có thể trả lời đúng ngay ở câu hỏi đầu tiên mà tôi đã nghĩ chắc chắn không ai trả lời được chứ!? Sợ quá rồi! Vượt quá cả mức kì cục mà thành ra đáng sợ rồi!"
Này này, Primula. Đừng có nói mấy lời khủng khiếp thế chứ? Mà này, cái phản ứng đó là cố ý đúng không? Lại còn ngã vật ra như trong mấy chương trình hài kịch ngày xưa ấy.
Thế nhưng, nhìn Primula như vậy, khán giả lại phá ra cười lớn. Nhờ đó mà, đám khán giả lúc nãy còn khá hờ hững, lần này lại vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Họ đang chân thành chúc mừng chiến thắng của bọn mình.
Bỗng nhiên, mình nhìn về phía những người bạn đã cùng mình dạo chơi khắp Lễ hội Ryoran suốt cả ngày hôm nay... Sazanka, Cherry, Tsukimi, và cả Pansy nữa, cả bốn người đều đang mỉm cười dịu dàng nhìn bọn mình.
Pansy à... Hóa ra mục đích của mày cũng là cái này sao. Bởi vậy mày mới hành động kì lạ một cách bất thường... Nếu vậy thì nói thẳng ra từ đầu đi chứ?
──Mà thôi, một kẻ như mình, người từ đầu đến giờ cũng chẳng nói mục đích của mình cho ai, thì cũng y chang nhau cả thôi.
"Thôi được rồi! Đã thể hiện được khả năng tâm đầu ý hợp hoàn hảo đến mức này thì đành chịu thôi! Vậy thì, tôi xin phép công bố! Lễ hội Ryoran, Cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất! Cặp đôi vô địch năm nay chính là, cặp đôi Hazuki Kisaragi! Hai bạn sẽ nhận được phần thưởng là, vé đôi đến công viên giải trí siêu nổi tiếng nhé!"
Những tiếng reo hò và vỗ tay vang dội. Mình từng lo lắng rằng nếu bọn mình vô địch thì không khí sẽ chẳng mấy sôi động, nhưng hóa ra đó chỉ là một nỗi lo lắng thừa thãi. Năm nay, cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất vẫn là sự kiện sôi động nhất Lễ hội Ryoran.
Bỗng nhiên, ánh mắt mình chạm phải Hose, người đang cầm giải thưởng vô địch, cậu ấy mỉm cười với vẻ mặt hơi ngượng ngùng. Chắc là mình cũng đang có biểu cảm tương tự thôi.
Đề bài thử thách cuối cùng của cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất, "Điều mình muốn làm nhất ngay lúc này". Nội dung hoàn toàn giống nhau mà bọn mình đã ghi vào đó chính là...
【Tôi muốn làm hòa với người bạn quan trọng mà mình đã cãi vã.】
※
Sau khi kết thúc cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất, mình và Hose đã nhập hội với Pansy và mọi người.
Không, không chỉ có mỗi Pansy và nhóm bạn. Cùng xem cuộc thi với Pansy còn có Himawari, Cosmos, Asunaro, Tsubaki và Hiiragi. Thêm vào đó, cả Fuu-chan và Dandelion, những người đã tham gia thi đấu nữa. Nói sao nhỉ, đúng là một đoàn người đông đúc.
"Thầy ngốc! Nhờ có Đồ uống Tropical Mufufu mà cửa hàng đã bán hết sạch đó! Đã giúp đỡ rất rất nhiều đó~!"
"Không ngờ lại bán chạy đến thế, nên tôi cũng bất ngờ lắm. Cảm ơn nhé, Dandelion."
"Khà khà! Đúng rồi, đúng rồi! Tức là... cuối cùng thì, cái ngày mà thế giới sẽ tràn ngập 'Wata-Guest' nhờ vào Đồ uống Tropical Mufufu... cũng sắp đến rồi!"
"Nè nè, Asunaro-chan! Tớ đã ném được rất nhiều cú strike đó! Vui ơi là vui!"
"Fufu. Tôi có nghe nói về thành tích của Himawari rồi. Cả chuyện của Fuu-chan nữa. Không ngờ lại có thể đánh bóng của San-chan thành home run, thật ngạc nhiên!"
"Đó là bởi vì tôi đã có cơ hội thử thách nhiều lần mà thôi. Để đánh được home run, tôi đã cần hơn mười lần đánh. ...Nếu là một trận đấu, thì tôi đã thua rồi."
"Kosumosu-cchi, món mì Ý sốt cà chua ngon lắm đúng không! Cả món cơm trứng cuộn nữa! Quán cà phê của hội học sinh làm ăn phát đạt thật tốt quá nhỉ!"
"Đúng vậy. Không ngờ lại có nhiều người đến đến thế... Tôi rất biết ơn tất cả thành viên hội học sinh đã làm việc vất vả phía sau hậu trường... đặc biệt là Yamada."
À mà nhân tiện, Yamada là người phụ trách kế toán. Chẳng có gì quan trọng lắm đâu, nên tôi sẽ giới thiệu qua loa vậy. Cô Yamada, nhân vật quần chúng. Hết.
"Cảm ơn nhé, Sumireko, Sazanka. Hose, vô địch cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất. Hoàn hảo."
"Fufu. Không ngờ lại giành chiến thắng, nên em cũng hơi bất ngờ."
"Đ, đúng vậy... Không ngờ hai người lại ăn ý đến mức đó..."
Ngày thứ hai của Lễ hội Ryoran, cuộc thi chọn cặp đôi đẹp nhất đã kết thúc, sự kiện lớn còn lại chỉ là lửa trại trong đêm hội cuối cùng. Cho đến lúc đó, mọi người tự do hoạt động, và hiện tại tất cả đang tụ tập ở sân hiên ngoài trời trong sân trường, trò chuyện vui vẻ.
Và mình thì đang đứng ở một nơi hơi xa một chút... chỉ có mình và Hose.
"...Này."
Một từ ngắn gọn chỉ hai chữ. Cùng lúc đó, mình đưa tay phải về phía Hose.
"Ừm..."
Đáp lại, Hose cũng chỉ đáp hai chữ. Đồng thời, tay phải của Hose nắm chặt tay phải mình, cảm giác ấm áp truyền đến.
"Dạo này, tớ có thêm bạn mới."
"Trùng hợp thật. ...Tớ cũng vậy."
Cả hai cùng buông tay, nở nụ cười ngượng ngùng. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này...
"À này, trước đây có nhiều chuyện xảy ra nhưng mà..."
"Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Đúng không?"
"Đúng là những người giống nhau, hiểu ý nhau thật đấy."
Có thể nói chuyện phiếm, chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì thú vị với Hose. Đó chính là... mục đích mà mình luôn muốn đạt được.
"Ơ? Kia là..."
Bỗng nhiên, nhìn về phía trước, một cô gái đang bước những bước chân đáng yêu tiến về phía bọn mình. Đó chính là người đã tạo ra cơ duyên cho tất cả chuyện này...
"Jouro, Hose. Cho tớ tham gia với."
Cô bé có chút hiểu lầm nghiêm trọng... Tsukimi.
"Xin lỗi nhé, Tsukimi. Cuối cùng thì mong muốn của cậu cũng không thể thành hiện thực mà."
Cả ý tưởng "Cùng Pansy vui vẻ dạo Lễ hội Ryoran" mà Tsukimi đã đề xuất, lẫn bản sửa đổi của mình "Cùng Tsukimi vui vẻ dạo Lễ hội Ryoran" đều thất bại cả rồi mà...
"Không đâu, cậu đã thực hiện được mà. Hose, đã có kỷ niệm đẹp. Nên, hoàn hảo."
Tsukimi, với vẻ mặt thờ ơ, giơ tay làm dấu V với mình.
Ra vậy... Con bé này chỉ muốn "tạo kỷ niệm đẹp cho Hose" thôi. Nên, kết quả này là ổn rồi sao.
"Thật sự cảm ơn Jouro. Tớ cũng rất vui."
"Hãy cảm ơn Pansy và Sazanka ấy. Mình chẳng làm gì cả."
Thật ra, lần này mình chỉ toàn tự mình làm khó mình thôi. Trong khi đó, Pansy, vừa ngầm liên kết với Hose, lại còn nhìn thấu mục đích của mình mà hành động, đúng là đáng nể hay đáng sợ đây... Thật khó nói.
Mà thôi, dù sao thì lần này mình vô dụng cũng tốt. Như vậy thì, những hiểu lầm của Tsukimi cũng...
"Fufu. Jouro đúng là vẫn khiêm tốn như mọi khi. Từ giờ trở đi, chắc chắn vẫn sẽ được tôn thờ thôi."
Cuối cùng thì, vẫn không thể sửa lại những hiểu lầm của Tsukimi được sao...
"Tsukimi-chan, cảm ơn cậu nhé. Nhờ có cậu mà... mình đã có những kỷ niệm thật đẹp."
"Hose, vui. Tớ cũng, vui. Nên, không cần cảm ơn."
"Vậy à."
Đối diện với Tsukimi đang mỉm cười nhẹ nhàng, Hose cũng nở một nụ cười có phần ngượng nghịu.
Mọi chuyện đã trải qua bao nhiêu khúc mắc, cuối cùng cũng được giải quyết êm đẹp.
Thế nhưng, cảm giác thành công ấy lại mang đến cho mình một nỗi cô đơn trống trải lớn lao.
Cuối cùng thì, mình cũng đã làm hòa được với Hose. ...Không, phải nói là đã xây dựng được một mối quan hệ tốt hơn cả trước đây nữa. Nhưng mà, nhưng mà... cậu ấy sắp sửa sang Úc rồi... Nên, thời gian cậu ấy ở đây cũng chẳng còn bao lâu nữa...
"Nhưng mà, quả nhiên, tớ, buồn quá. Hose, du học nước ngoài... hức..."
Tsukimi chắc cũng có cảm giác giống mình. Con bé khẽ túm lấy vạt áo của Hose, và một dòng lệ tuôn ra từ khóe mắt.
「Tsukimi-chan, đừng khóc mà. Không sao đâu... Không sao đâu..."
"Tớ, tớ là bạn thân từ thuở nhỏ mà. Suốt bao năm nay vẫn luôn bên nhau. Vậy mà, giờ lại không thể ở bên nhau nữa..."
Đúng vậy nhỉ. Tsukimi và Hose cứ như hình với bóng, từ lúc hai đứa còn bé tí đã quấn quýt không rời. Giờ phải chia lìa thế này, chắc chắn... nỗi đau ấy còn hơn cả mình nữa.
"Thật tình, Tsukimi-chan đúng là thích làm quá lên mà."
Này này, Hose. Mày cũng phải nghĩ cho cảm xúc của Tsukimi chứ. Sao mày có thể cười toe toét như không bận tâm gì thế kia hả? Mày mà đi nước ngoài thì Tsukimi sẽ không được gặp mày một thời gian đấy!
"Chẳng phải chỉ có hai tuần thôi sao?"
Đúng vậy! Tsukimi sẽ không gặp được Hose trong hai tuần... Ơ? Khoan đã!!!
"............Này, Hose."
"Gì thế, Joro? Tớ đang nói chuyện với Tsukimi-chan mà──"
"Cho hỏi một chút, được chứ?"
"À, ừm, cũng được thôi nhưng..."
Chắc là cảm nhận được áp lực từ mình, Hose có vẻ hơi luống cuống đáp lời.
Khoan đã nào, mọi chuyện cần xem xét lại. Vừa rồi, mình nghe thấy một từ mà đến tai mình cũng không tin được.
"Mày, mày đi du học Úc đúng không?"
"Ừ, đúng vậy chứ?"
"Chỉ để xác nhận cho chắc chắn thôi, ... khoảng bao lâu vậy?"
"À thì, khoảng hai tuần, bắt đầu từ thứ Hai tuần sau ấy mà? Trường mình có chương trình homestay ngắn hạn. Giáo viên chủ nhiệm cứ nói mãi là tớ nên đi nên tớ cũng phân vân lắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi. ...Mà có chuyện gì sao?"
"CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY!?!?!?!"
"Ái! Tự dưng la to thế làm gì. Làm người ta giật mình..."
"Tsukimi! Chuyện này là sao hả?! Chẳng lẽ, ngay từ đầu...?"
Đáp lại câu hỏi của mình, Tsukimi gật đầu, vẻ mặt tuy bình thản nhưng lại đầy vẻ chắc chắn.
"Đúng như Joro nghĩ đó."
Quả nhiên là vậy! Con bé này, chắc là cố tình nói thế để lừa mình...
"Ngay từ đầu, tớ đã biết Joro cũng đau khổ lắm mà. Một sự chia ly lớn lao kéo dài hai tuần... hức..."
HOÀN TOÀN KHÔNG HIỂU CÁI GÌ HẾT!!! Con bé này ngây thơ tự nhiên thật à?! Nó giả ngây giả ngô để gài mình hả?!
"Có thế thôi thì nhịn được dễ ợt! Mà nói thật, từ trước tới nay cũng có gặp nhau thường xuyên đâu!"
"Tuyệt quá... Không gặp Hose hai tuần mà Joro vẫn chịu đựng được... Đúng là người có trái tim kiên cường. Quả không hổ danh Joro. Đúng là trái tim kim cương mà."
Sao mình càng la hét phản đối thì cái "đức tin" của Tsukimi lại càng tăng lên thế hả?! H-hai tuần là sao chứ?! Khốn nạn thật! Nếu biết thế thì mình đâu cần phải vất vả thế này làm gì chứ...
"À, ra là vậy. A ha ha ha... Tsukimi-chan vẫn làm quá như mọi khi thôi mà."
"Không có làm quá đâu mà!"
Này, mày tưởng cứ xụ mặt ra là đáng yêu lắm hả? Tao nói cho mà biết, ngoài oán hận ra thì chẳng có tí cảm xúc nào khác trỗi dậy trong tao đâu. Hết chịu nổi rồi! Giờ thì, mình phải cho cái con bé mà não bộ nó dồn hết xuống ngực này một trận ra trò──
"Tsukimi-chan ơi! Cửa hàng của Ayakouji Hayato có bánh kem đó, mình đi ăn chung nha! Ngon lắm luôn đó!"
"Được. Tớ sẽ đi cùng. Bánh kem xoa dịu nỗi buồn. Quan trọng lắm."
"Khoan đã, Tsukimi! Chuyện của mình, vẫn chưa..."
"Joro! Tsukimi-chan đang đi với tớ mà!"
Kìa kìa! Cái con bé "ngây thơ" khốn kiếp này!!!!
"Đi thôi, Tsukimi-chan! Vọt lẹ thôi nào!"
"Cố gắng."
Thế là, Tsukimi cùng Himawari, người vừa chạy vọt đến cạnh bọn mình, đã rời đi.
"Thật không... Không thể tin được... Cái con bé đó..."
"A ha ha, đúng là phong cách của Tsukimi-chan mà. Chắc là với chính con bé thì đó là chuyện hệ trọng lắm đó."
"Còn cười được hả! Ngay từ đầu, con bé đó đã tự ý sùng bái mình rồi lại còn gây ra bao hiểu lầm kỳ quặc nữa chứ..."
"À, chuyện đó hả. Tớ cũng đã nói đi nói lại nhiều lần rồi là 'Joro không đến mức ghê gớm vậy đâu', nhưng Tsukimi toàn đáp lại là 'Hose không nhìn thấy thực tế' thôi..."
"Cái đứa không nhìn thấy thực tế nhất, chẳng phải chính là nó sao!"
"Thôi được rồi mà. Tớ nghĩ cuối cùng thì mọi chuyện cũng có kết quả tốt cho cả hai bên thôi chứ?"
"Cũng có thể là vậy thật! ...Ài! Được rồi! Cứ thế đi!"
Cứ như thế, mình lại có thể cùng Hose cười nói thoải mái, không cần phải gồng mình đề phòng nữa. Thực lòng mà nói, điều đó thật sự đáng mừng. Vậy thì, sự hiểu lầm của Tsukimi cũng coi như là điều tốt rồi.
"Mà này... Joro thấy ổn không nếu tớ nhận tấm vé này?" Hose giơ tấm vé vào công viên giải trí, phần thưởng cho người thắng cuộc trong "Cuộc Thi Cặp Đôi Hoàn Hảo", và hỏi mình.
"À. Hôm nay mình chỉ là người tiếp đón thôi mà. Tấm vé đó mày cứ mời ai mà mày muốn đi cùng, rồi đi với người đó đi."
"Vậy thì, hay là tớ mời cậu đi nhé. Có vẻ hai đứa mình đi riêng thì sẽ có một chuyến công viên giải trí vui vẻ đấy."
"Dừng ngay đi. Dù là đùa cũng thấy buồn nôn rồi."
"A ha! Tớ tự nói ra còn thấy hơi kỳ cục nữa là."
Cái thằng này... Ừ thì có thể là đã làm hòa rồi đấy, nhưng hai thằng con trai đi công viên giải trí thì chán chết được chứ. Ngay cả đi với San-chan cũng còn phải đắn đo nữa là.
"Ngay từ đầu, mày vốn dĩ đã có..."
Đương nhiên, lý do mình nhường vé không chỉ có vậy...
"Mày có người con gái muốn mời đi cùng rồi chứ gì?"
"......Ừm, đúng là như vậy."
Mình nhường tấm vé này là bởi vì Hose đã có người nên đi cùng. Nào, vậy thì đã đến lúc tiết lộ sự thật rồi.
Trong Cuộc Thi Cặp Đôi Hoàn Hảo, Hose đã đưa cho mình ba gợi ý:
"Mục đích của tớ là đạt được điều tớ muốn và đồng thời không để cậu làm những chuyện không cần thiết. Cả hai điều đó đều có thể làm được bằng cách cùng cậu tham gia Cuộc Thi Cặp Đôi Hoàn Hảo."
"Trong lễ hội Ryoran hôm nay, khi tớ làm một điều gì đó, cậu luôn hành động y hệt đúng không? Nhưng mà, có thật chỉ có mỗi cậu làm thế không?"
"Giống cậu đó."
Thật ra, từ ba gợi ý này, mình có thể nhận ra hai điều. Một là, đương nhiên, mục đích Hose đến lễ hội Ryoran. Và điều còn lại là............ cảm xúc thật sự của Hose.
Trong lễ hội Ryoran hôm nay, mỗi khi Hose tạo ra bầu không khí tốt đẹp với Pansy hay Sasanqua, mình luôn ra mặt phá đám. ...Nhưng, không chỉ có mình làm điều đó.
Khi mình nói chuyện riêng với một người nào đó, Hose cũng luôn ra mặt phá đám. Đó cũng là lý do cậu ấy chọn mình làm cặp đôi trong Cuộc Thi Cặp Đôi Hoàn Hảo.
Nếu Hose chọn Pansy, tất nhiên mình sẽ ở cạnh người đó. Hose muốn tránh mặt người đó. Và người đó chính là... Tsukimi, người vừa mới ở đây đây............
"Khi nào thì mày định tỏ tình đây?"
"......Đúng vậy nhỉ. Sau chuyện này thì tớ sẽ đi Úc luôn, nên đang phân vân không biết nên nói trước hay sau khi đi. Mà nói ra thì có vẻ yếu đuối lắm... nhưng mà, nếu bị từ chối rồi mang theo cái cảm giác kỳ cục đó mà đi thì lại làm phiền gia đình homestay nữa."
"Hay là để sau đi? Như thế thì trong thời gian đó, mình có thể thân thiết vui vẻ với cô ấy lắm chứ."
"Cậu vẫn như mọi khi, chẳng tiếc công sức mà chọc tức tớ nhỉ."
"Đương nhiên rồi!"
Hose đã không còn tình cảm yêu đương với Pansy nữa rồi. Người cậu ấy dành tình cảm là một người khác. Thật đúng như Pansy đã nói. Mọi việc mình làm đều là vô ích. Bởi vì, ngay từ đầu, việc tạo ra bầu không khí tốt đẹp giữa Hose và Tsukimi chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ai dè, mục đích ban đầu và kết quả của mình lại trùng khớp đến lạ. Đúng là chuyện hiếm có.
Chỉ là... chính vì vậy, mình lại có một điều lo lắng. Đó là...
"Cherry có biết chuyện này không?"
Còn một người nữa, một người cũng rất quan tâm Hose, đó là............ Cherry. Trong vụ việc lần này, dù cô ấy hậu đậu và gây ra không ít rắc rối, nhưng mình cũng từng được Cherry giúp đỡ trong các hoạt động như lễ hội thể thao, và cũng có nhiều dịp tiếp xúc với cô ấy. Vì vậy, việc tình cảm của cô ấy không được đáp lại... dù biết là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng mình vẫn có chút cảm xúc phức tạp.
"Nếu vậy thì, không sao đâu. ...Joro-cchi."
"Ái! Ch-Cherry-san!"
Khi nhận ra, người đang đứng ngay cạnh bọn mình chính là nhân vật trung tâm của mọi chuyện... Cherry. Bên cạnh cô ấy là Sasanqua, đang ủ rũ một cách kỳ lạ.
"Cô, cô làm gì ở đây thế này? Đã mất công đến đây rồi thì nên đi cùng mọi người chứ..."
"Hi hi hi! Đâu cần phải hoảng hốt thế! Mà nói thật, tớ đã nghe chuyện của hai người từ khá lâu rồi cơ~!"
Chết tiệt! Chuyện bị nghe thấy rồi, vậy là Cherry đã biết tình cảm của Hose với...
"Nhưng mà, không sao đâu! Tại tớ biết từ trước rồi mà!"
"Hả?" C-cái gì thế này? Từ trước rồi, cô ấy đã biết? ...Cherry á?
"Thế nên, hôm nay là ngày cuối cùng đó!"
"C-cuối cùng? Tức là..."
"Lễ hội Ryoran hôm nay là ngày cuối cùng tớ được Hose-cchi chiều theo ý mình đó! Tớ đã quyết định như vậy rồi mới đến đây mà! Hôm qua, sau khi được Tsukimi-cchi mời đến lễ hội Ryoran, tớ đã vội vàng liên lạc với Sasanqua-cchi và nhờ cậu ấy giúp đỡ! ...Tớ muốn được tạo ra những kỷ niệm cuối cùng với Hose-cchi!"
"K-không lẽ nào, trong lễ hội Ryoran hôm nay... lý do Cherry-san và Hose cứ đi cùng nhau một cách kỳ lạ là..."
"Hi hi hi! Đúng như Joro-cchi nghĩ đó! Tớ đã cố tình làm cho mọi chuyện thành ra như vậy mà! À, tất nhiên không phải tất cả đâu nhé? Kiểu như, tớ không định khoe cả đồ lót đâu, với cả cái chuyện mông tớ đè lên mặt cậu ấy trong nhà ma cũng thực sự là tớ bất ngờ lắm đó..."
Quả nhiên là cái đó không phải cố ý nhỉ. Ừm, đúng là vậy. Nếu cô ấy cố tình làm thế thì đích thị là đã gia nhập hội biến thái cấp cao rồi.
"Vậy ra, Sasanqua đã chủ động giúp đỡ Cherry-san..."
"Ư-ừm... Tớ cũng muốn tạo kỷ niệm cho Cherry-san mà..."
Sasanqua yếu ớt đáp lời mình. Ra là vậy... Đúng là vậy rồi! Thế thì, câu nói đầu tiên của Hose với mình 'Cậu và Sasanqua-chan đang hợp tác với Tsukimi-chan và Fuu-chan để thúc đẩy mối quan hệ giữa tớ và Chủ tịch Cherry' hóa ra không phải hoàn toàn sai. Bởi vì Sasanqua ít nhất cũng là người hợp tác với Cherry ngay từ đầu... Thảo nào trong suốt lễ hội Ryoran, hành động của Sasanqua cứ có gì đó lạ lùng!
"Đừng trách Sasanqua-cchi nhé! Tất cả lỗi là do tớ mà! Ngay cả lúc ăn xiên nướng và thịt gà nướng, lúc thử thách đánh bóng chày, hay trong nhà ma cosplay, người phá đám Tsukimi-cchi đều là tớ! Đó chính là sự phản kháng cuối cùng của tớ!"
"Phản kháng, cuối cùng, ư?"
"Ừm! N-nếu làm thế... có lẽ nào... Hose-cchi sẽ nhìn tớ... sẽ để ý đến tớ không..."
Từ khóe mắt của Cherry, người lẽ ra vẫn đang mỉm cười nói chuyện, bỗng nhiên từng giọt nước mắt lăn dài.
"Ơ, ơ? Cái gì thế này? Sao nước mắt lại cứ tuôn ra thế chứ? M-mặc dù đã bị từ chối từ lâu rồi... Từ học kỳ hai rồi, ngay cả hôm nay ở quán xem bói cũng bị từ chối rồi mà... hức, hức..."
Trước Cherry đang khóc nức nở, Hose không đáp lời nào. Cậu ấy chỉ siết chặt nắm đấm và lắng nghe. Bởi vì, cậu ấy không thể làm gì hơn thế.
"Hức... hức... hức...!"
Tiếng nấc nghẹn của Cherry, dù cố gắng kìm nén đến mấy cũng vẫn bật ra, vang vọng nhỏ nhoi. Sasanqua đứng bên cạnh cũng khóc theo, như thể đồng cảm với những giọt nước mắt của Cherry.
Mình đã không biết... Nhưng rồi, mình lại biết... Mối liên kết giữa Hose và Cherry, hóa ra đã mất từ lâu rồi.
"Th-thôi thì, dù sao cũng là như vậy mà! Ho, Hose-cchi, cậu đừng bận tâm đến tớ nữa! Hãy, hãy cứ tỏ tình đi! Thật lòng thì tớ ghét lắm... nhưng mà, việc cản trở Hose-cchi hơn nữa thì tớ còn ghét hơn nhiều!"
"Ừm..."
Trước Cherry ướt đẫm nước mắt, Hose đáp lại bằng thái độ chân thành. Có lẽ đã mãn nguyện khi nghe được những lời đó từ Hose. Cherry cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức mình, rồi nói,
"Ừm! Thế này là tớ mãn nguyện lắm rồi! Vậy nhé, tớ đi nói chuyện với Asunaro-cchi một chút đây, tớ đi đây! Joro-cchi, xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối nhé! ...Tạm biệt, Hose-cchi!"
"Tạm biệt... Hội trưởng Cherry."
Nói lời cuối cùng như vậy, cô ấy vội vã rời đi.
"Á! Cherry-san, đợi đã! ...À, ừm, tớ..."
Sasanqua định đuổi theo Cherry, nhưng lại dừng bước trong chốc lát, nhìn mình. Tuy nhiên, Sasanqua muốn làm gì thì mình không cần nghe lời nói cũng có thể hiểu được.
"Mình hiểu rồi. ...Cậu có thể ở bên cạnh Cherry-san được không?"
"Ừm! Cảm ơn cậu nhé! Mà... thật sự xin lỗi cậu nhiều lắm!"
Sasanqua vội vàng đuổi theo Cherry. Nhưng mình và Hose thì vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Giờ đây, bọn mình không phải là những người nên ở bên Cherry. Bởi lẽ, điều đó bọn mình đã hiểu thấu.
「Lúc như thế này... mình nên làm gì cho đúng đây?」
「Làm tổn thương người khác thì làm gì có cái gọi là ‘đúng’ được chứ.」
「...Có lẽ là vậy.」
「Chuyện này, bọn mình đã biết từ đầu rồi. Một cái kết hạnh phúc cho tất cả mọi người ư? Đó chỉ là một tương lai quá đỗi thuận lợi, và... bọn mình chẳng có đủ sức để chạm tới nó.」
Đáng tiếc thay, đó mới là thực tế.
Dù là tôi, hay đến cả Horse – người còn hơn cả tôi một bậc, thì trước chuyện này cũng đành bó tay.
Điều bọn mình có thể làm, chỉ là truyền đạt. Truyền đạt tấm lòng mình, với tất cả sự chân thành mà thôi...