Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

68 876

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 66

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 66

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4555

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1636

Quyển 12 - Chương 2: Định Mệnh Gặp Gỡ

b09d5753-0b16-41e9-97c6-48763e2087ac.jpg

--- Chuyến đi học tập, ngày đầu tiên.

"Ối chà! Bên này lạnh thật đó, Jouro!"

"Ừ nhỉ. May mà tớ mang áo khoác theo. ...Sun-chan, cậu không mặc sao?"

"Hừ! Chỉ cần có ngọn lửa nhiệt huyết trong tim, mấy thứ đó chẳng thấm vào đâu!"

Đúng 9 giờ sáng, cả bọn tập trung ở sân bay Haneda, sau đó đáp chuyến bay cất cánh lúc 10 giờ để đến sân bay Tân Chitose. Từ đó, ngồi xe buýt thêm khoảng chừng sáu mươi phút, chúng tôi cuối cùng cũng đặt chân đến Sapporo – điểm đến đã định.

"Tuyết dày thật đó! Mới cuối tháng Mười Một mà đã chất đống thế này rồi!"

"Nghe nói bên này tuyết rơi từ tháng Mười Một là chuyện khá bình thường đó."

Quả nhiên... mà nói đúng hơn là điều hiển nhiên, trời lạnh hơn hẳn một trời một vực. Thêm vào đó, khung cảnh thành phố được điểm tô bởi tuyết trắng phủ dày đặc là thứ mà chúng tôi gần như chưa bao giờ thấy trong cuộc sống hằng ngày. Nếu ở quê chúng tôi mà tuyết phủ dày thế này, chắc là người ta sẽ gọi đó là lượng tuyết kỷ lục mất.

"Anabuki này, nhìn hơi thở của tớ kìa! Khò khò! Khò khò!"

"Mumu! Hơi thở của Bueda trắng đến vậy sao!? Tuyệt vời!"

"Hì hì hì! Tớ cảm nhận được rồi! Hôm nay, tớ sẽ có một cuộc gặp gỡ định mệnh! Và khoảnh khắc tớ dũng cảm bắt chuyện, một tình yêu nồng cháy đến mức tan chảy cả sườn dốc trượt tuyết sẽ bắt đầu! Đợi tớ nhé, thiên thần của đời tớ!"

"Anae. Nếu đã thế, thì nhớ lôi Sun-chan theo. Một mình cậu thì khó lắm đó."

"Sazanka! Tớ muốn ăn parfait! ...Được rồi! Vậy thì từ giờ mình sẽ đi ăn parfait! Suất Royal Special đang gọi tên tớ rồi! Nuốt nước miếng cái ực..."

"Ơ kìa~! Vậy thì Iris cứ đi trước đi~. Tớ sẽ nhập bọn sau khi ăn trưa xong. ...Nói tóm lại, đích đến của tớ chỉ có một! Mì Ramen Miso Sapporo! Nuốt nước miếng cái ực..."

"Này, mấy cậu! Đây là hoạt động theo nhóm nên đừng có tự ý làm bậy chứ! Chúng ta đã có lịch trình định trước rồi, cứ thế mà làm theo..."

"A ha ha! Sazanka bây giờ cứ như hội học sinh ấy nhỉ~! ...Tớ biết mà! Sazanka muốn đi ăn Jingisukan đúng không! Nuốt nước miếng cái ực..."

Anabuki và Bueda thì hồn nhiên tận hưởng Sapporo. Anae, kẻ có khả năng phá nát sườn dốc trượt tuyết, chỉ mang lại điềm báo thất bại. Còn nhóm các "ngôi sao" kia thì có lẽ vì chưa ăn trưa nên đang đói meo. Mọi người, có lẽ là do cảm giác tự do khi được đến một môi trường khác lạ thường ngày, ai nấy đều có vẻ phơi phới.

"Mấy đứa, đừng có vì là thời gian tự do mà làm quá đà gây phiền phức cho người khác đấy nhé! Với lại, nếu có chuyện gì thì liên lạc ngay cho giáo viên chủ nhiệm... hoặc cho tôi!"

Thầy (cô) giáo chủ nhiệm khối, dùng giọng điệu có phần nghiêm khắc hơn thường ngày để nhắc nhở đám học trò. Tôi nghĩ thầy (cô) ấy muốn kéo cái sự hớn hở của đám học sinh lại... nhưng thật đáng buồn thay. Cuốn cẩm nang ẩm thực Hokkaido đang nắm chặt trong tay đã làm bay biến hoàn toàn vẻ nghiêm khắc đó.

"Nếu không có vấn đề gì xảy ra, ngày đầu tiên sẽ là du lịch ẩm thực... Làm chủ nhiệm khối này đúng là sướng quá mà!"

Xem ra, không chỉ có lũ học trò là phơi phới đâu.

...Cuối cùng, chuyến đi học tập cũng đã bắt đầu.

Lịch trình ngày đầu tiên là tham quan Sapporo. Vừa xuống xe buýt, mọi người sẽ chia thành các nhóm bốn hoặc năm người đã định trước để tự do hoạt động, rồi tập trung tại lữ quán vào lúc 5 giờ chiều. Lớp tôi thì Sazanka cùng với nhóm "ngôi sao" kia tạo thành một nhóm năm người. Anabuki và Bueda thì ở chung nhóm bốn người với mấy nam sinh khác.

Còn về các thành viên trong nhóm của tôi thì...

"Được thôi! Được thôi mà! Ngọn lửa nhiệt huyết trong tớ đang bừng cháy, khiến tớ run rẩy không ngừng đây này!"

Sun-chan, người hôm nay vẫn vang vọng giọng điệu nhiệt huyết, cùng nhóm với tôi. Tôi cùng mấy đứa khác ít nhất còn mặc áo khoác, vậy mà cậu ta cứ bình thản như thể đó là trang phục thường ngày. Tớ nghĩ cậu ta không phải run rẩy vì ngọn lửa nhiệt huyết đang bừng cháy đâu, mà là vì lạnh cóng đấy. Đúng là liều mạng thật.

Rồi, mấy thành viên còn lại thì...

"Nhìn cột đèn giao thông dựng đứng, tớ mới thực sự cảm nhận được mình đã đến phương Bắc rồi~!"

"Asunaro đã từng đến Hokkaido bao giờ chưa?"

"Chưa ạ! Thật ra thì đây là lần đầu tiên đấy! Nhưng mà, ở Aomori đèn tín hiệu giao thông cũng dựng đứng mà! Hì hì hì! Tsubaki có biết tại sao đèn tín hiệu giao thông ở Hokkaido và Aomori lại dựng đứng không──"

"Vì tuyết rơi nhiều đúng không?"

"Trời ơi! Đây là lúc tớ định khoe một chút kiến thức nhỏ mà!"

Asunaro thì khoe khoang đủ thứ kiến thức về xứ lạnh phương Bắc, còn Tsubaki thì vô tư "phá bĩnh" màn khoe khoang đó, cả hai cũng ở chung nhóm với tôi. Cả hai đều mặc áo khoác, quàng khăn và đeo găng tay để chống lạnh. Asunaro còn đội thêm cả bịt tai nữa. Cứ tưởng cậu ta là người Aomori thì sẽ chịu lạnh giỏi lắm, nhưng hóa ra lại là chuẩn bị kỹ lưỡng nhất.

Và người cuối cùng là...

"Này, Himawari! Hộp cát kìa, hộp cát đó! Ở Hokkaido, người ta đặt vật liệu chống trượt ở vệ đường để tránh bị trượt trên tuyết đó!"

"Ra vậy... Hay thật đó..."

Đó là cô bạn thanh mai trúc mã Himawari, tên thật là Hinata Aoi. Trang phục của cô bé là chiếc áo khoác dạ màu be có mũ trùm, hơi rộng so với bộ đồng phục thường ngày. Không biết có phải do kích cỡ áo hay là do tâm trạng của chính cô bé mà Himawari trông bé nhỏ hơn hẳn so với bình thường.

Dù vậy, Himawari vẫn cứ trông lạ lùng như mọi khi. Trước chuyến đi học tập, tôi đã thử hỏi han vài lần để tìm hiểu sự tình nhưng lần nào cũng thất bại. Ngay cả hôm nay, tôi cũng đã ghé nhà Himawari để cùng nhau đến sân bay Haneda, nhưng khi tôi đến nơi thì Himawari đã đi rồi. Mẹ Himawari nói: "Con bé đã đi trước với mấy đứa bạn rồi," nên có lẽ Himawari đã đi cùng Asunaro.

Dù là cùng nhóm nhưng tôi cứ có cảm giác như chúng tôi ở hai nhóm khác nhau vậy...

"Này, Himawari. Hôm nay tham quan Sapporo, cậu có muốn đi đâu không?"

"...Không sao đâu. Jouro, cậu đừng bận tâm đến tớ, tớ ổn mà."

Dù tôi có bắt chuyện, cô bé vẫn ngần ngại từ chối. Quả nhiên là không được rồi...

Haizz... Chắc đến lúc buông xuôi rồi nhỉ...

Pansy cũng từng nói, 'Đó là vấn đề của riêng Himawari, con bé phải tự mình giải quyết', với lại, dù tôi có bắt chuyện thì cô bé cũng chỉ đáp lại qua loa, nhìn thế nào cũng là đang né tránh tôi. Vậy nên, từ giờ tôi sẽ không nhúng mũi vào chuyện của Himawari nữa.

Thôi, đến nước này thì tôi cũng nản lắm rồi...

--- Đùa thôi chứ... Làm gì có chuyện đó chứ hảaaaa!!

Vấn đề của Himawari thì Himawari phải tự mình giải quyết ư!? Bị né tránh ra mặt ư!? Mặc xác chứ!!! Mày nghĩ thằng này, kẻ đã ở bên Himawari LÂU HƠN BẤT CỨ AI, lại có thể bỏ qua cái vẻ ủ rũ của cô bé bằng câu "Thôi kệ đi, không làm được gì. Khó xử lắm, đừng có dính vào" ư!? Không đời nào! Tuyệt đối... TUYỆT ĐỐI không đời nào!

Dù sao thì, tôi đã hiểu rõ mười mươi rồi! Cái bản chất thật sự của nỗi lo lắng của Himawari! Bữa trước trên đường về mà cô bé lại nói câu đầy ẩn ý như thế, rằng "Vì chúng ta là thanh mai trúc mã mà," rồi bỏ đi thì đứa nào chả hiểu! ...Ủa? Mày nói "Tao không hiểu ý nghĩa gì hết..." á? Mấy cái đó là nói dối thôi! Chẳng qua là tôi giả bộ làm nhân vật chính đang gặp rắc rối thôi! Là do ảnh hưởng của cái gã kia đó!

Vậy nên nỗi lo lắng của Himawari chính là... "cô bé là thanh mai trúc mã của tôi!" Nói thế này thì hơi kỳ cục một chút, nhưng trong khi những cô gái khác đối với tôi đều là "con gái" đúng nghĩa, thì Himawari lại tự cho rằng mình chỉ là "bạn thanh mai trúc mã" của tôi. Tại sao gần đây cô bé lại ôm nỗi lo như vậy thì tôi không rõ, nhưng ngay từ đầu việc có nỗi lo đó đã là sai lầm lớn rồi! Himawari cũng là một "cô gái" cực kỳ đáng yêu mà!

Tức là, nếu cô bé hiểu rõ điều đó... thì cô bé sẽ trở lại! Cái cô nàng "thiên nhiên bitch" của chúng ta!

Tôi tuy có duyên với nhiều cô gái, nhưng không hiểu sao những sự kiện "hì hì" lại gần như không xuất hiện kể từ mùa hè! Nguồn an ủi duy nhất của tôi chính là những màn "tấn công quyến rũ vô thức" của cô nàng thiên nhiên bitch! Một chuyến du lịch học tập mà không có cô nàng thiên nhiên bitch thì chẳng khác nào chiếc bánh monaka không có nhân! Khô khan hết sức! Tôi tuyệt đối không chấp nhận một chuyến đi học tập khô khan thế này!

...Mà nói gì thì nói, tôi có một mục đích lớn lao mà nhất định phải hoàn thành trong chuyến đi học tập này! Đó chính là, tạo ra những "kỷ niệm tuyệt vời"!

Sự kiện lớn cuối cùng của học kỳ hai... chuyến du lịch học tập. Để tạo nên những "kỷ niệm tuyệt vời" mà nhất định chỉ có thể có được ở đây, việc Himawari "hồi sinh" là một yếu tố cực kỳ quan trọng và bắt buộc! Chính vì vậy, tôi sẽ dốc toàn lực để Himawari "hồi sinh" trở lại! Với một khí thế bùng nổ!

"Vậy thì, chúng ta đi thôi nào. Nếu có lạc thì liên lạc ngay cho thầy cô hoặc cho tớ nhé."

Tsubaki, nhóm trưởng của chúng tôi, giơ chiếc điện thoại thông minh lên, và chúng tôi ai nấy đều gật đầu.

Khà khà khà... Himawari này, đừng nghĩ là cậu có thể ủ rũ mãi được nhé? Trong buổi tham quan Sapporo ngày đầu tiên này, việc cậu cùng nhóm với tớ chính là tận số của cậu rồi! Thường ngày, có rất nhiều trường hợp mọi chuyện không suôn sẻ vì bị kẻ khác phá đám, nhưng riêng lần này thì khác! Chuyên gia theo dõi và con đập bị vỡ ở nơi nào đó đều ở nhóm khác! Cosmos thì ngay từ đầu đã không có ở đây! Tóm lại! Tôi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào Himawari rồi!

"Với lại, đừng có vì là chuyến du lịch học tập mà làm quá đà──"

"Tsubaki! Tsubaki cậu đâu rồi!? Oa oa oa! Pansy ơi, nơi đất khách quê người đáng sợ quá đi mất~!"

"Hiiragi, bình tĩnh nào. Không sao đâu, Hokkaido là Nhật Bản mà, đừng có ôm chặt thế... Hự! Hơi, hơi khó thở... Thôi được rồi, đành phải tìm cách đẩy Hiiragi cho Tsubaki vậy──"

"Thôi. Mọi người, chúng ta nhanh chóng di chuyển thôi. Nếu còn ở đây nữa, Hiiragi sẽ bám lấy Pansy... Khụ khụ. Thời gian là vàng bạc mà. Trước hết, chúng ta đi ăn gì đó đi."

Vừa mở cuốn cẩm nang chuyến đi học tập, Tsubaki đã bắt đầu bước đi với tốc độ kinh hoàng. Tsubaki vốn nghiêm túc như mọi khi, chắc cũng muốn "bung lụa" trong chuyến đi học tập này đây mà.

Nhưng mà, quả đúng là. Nhóm của Hiiragi và Pansy ở đằng kia thì...

"Không sao đâu mà, Motoki! Chẳng cần phải sợ hãi đến thế đâu! Có chuyện gì thì đã có Pine và Shiba trong cùng nhóm bảo vệ rồi mà~! Đúng không, Pine, Shiba!"

"Hừ! Hừ! Hừ! Chỉ cần tôi có khả năng 'run rẩy tốc độ cao' thì áo khoác chẳng cần thiết đâu! Nhưng mà, để đề phòng, tôi vẫn muốn nạp nhiều protein hơn. Vậy thì, mình sẽ lén rời nhóm để đi ăn món nhiều protein nhất Hokkaido... Ồ? Có chuyện gì thế, Primula?"

"Quà lưu niệm cho em gái thì nên mua gì đây? Mấy món quà xoàng xĩnh thì không được rồi... Phải suy xét thật kỹ càng... Vậy thì, mình sẽ lén rời nhóm giữa chừng để đến cửa hàng lưu niệm... Hửm? Saotome, cậu nói gì à?"

"Không có gì đâu mà~. Haizz... Sao mình lại thành nhóm trưởng của cái nhóm này chứ hả? Ở Hokkaido, mình muốn được giải thoát khỏi đủ thứ gánh nặng mà~..."

Ngoài Hiiragi ra, tôi chỉ có cảm giác là toàn những kẻ phiền phức đang tụ tập trong nhóm này thôi. Cố lên Primula. Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, cậu chắc chắn sẽ xoay sở được thôi.

Nơi chúng tôi đến đầu tiên là tòa nhà ga Sapporo. Điểm đến là một tiệm sushi băng chuyền nổi tiếng nằm ở tầng sáu của tòa nhà, nơi mà Tsubaki đã tìm hiểu trước. Tôi đã nghe nói sushi ở đây ngon hơn hẳn một trời một vực, nên rất mong chờ, nhưng...

"Ối chà! Đông người thật! Thế này thì chắc chắn hương vị phải ngon lắm đây! Asunaro, Himawari!"

"Hì hì hì! Hay là chúng ta cùng thử xem, giữa Aomori và ở đây, nơi nào ngon hơn nhé!"

"Nhiều người quá nhỉ..."

Tầng sáu của tòa nhà trong ga. Tiệm sushi băng chuyền nằm ở một góc đó, tính sơ cũng có hơn ba mươi người đang xếp hàng chờ đợi. Tôi ngạc nhiên trước cảnh đông đúc hơn cả tưởng tượng.

"Tsubaki, cậu có chắc là ổn không? Nếu xét đến lịch trình sau này thì..."

"Tớ vốn đã lường trước là sẽ đông rồi mà... Ừm. Thời gian chờ là một tiếng à. Có vẻ như chúng ta có thể vào tiệm sớm hơn dự kiến của tớ, nên chắc lịch trình cũng không thành vấn đề đâu."

Vừa lấy số thứ tự từ máy phát số ở lối vào tiệm, vừa kiểm tra thời gian chờ trên màn hình LCD. Vậy là từ giờ phải đợi khoảng một tiếng ở đây à. ...Cơ hội đây rồi!

Vậy thì, không chần chừ gì nữa! Hãy bắt tay vào thực hiện "Đại chiến lược phục hồi Himawari" thôi!

Bước đầu tiên của chiến dịch là nâng cao tinh thần cho Himawari! Ai nhìn vào Himawari đang ủ rũ hiện tại cũng đều hiểu rằng, dù có nói "Cố gắng vui lên đi mà~" hay "Cậu đáng yêu lắm mà~" thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tuy nhiên, nếu Himawari đã lấy lại được tinh thần thì...

"Thật ư!? Tớ, tớ đáng yêu đặc biệt kiểu 'moringo morimori' ư!?"

...cô bé nhất định sẽ nói thế! Xin lỗi, tớ vừa biến cô bé thành một nhân vật hơi kỳ quặc rồi. Ngay cả Himawari cũng không nói đến mức đó đâu. Vừa nãy là lời mà một gã ngốc nào đó hay nói thôi.

Thôi thì, về cách để nâng cao tinh thần cho Himawari thì... lần này sẽ là một chiến dịch hợp tác! Tôi đã hiểu rõ qua những lần thất bại cho đến hôm nay rằng một mình tôi không thể giúp Himawari "hồi sinh" được! Nhưng mà, ở đây có một người đây rồi~! Một người đàn ông mà đối với tôi, cậu ta đáng tin cậy đến mức không tưởng!

"Sun-chan... ổn chứ?"

"Hừ! Cứ để đó cho tớ!"

Khi tôi khẽ nói nhỏ, cậu ta liền nở nụ cười nhiệt huyết, giơ ngón cái lên ra hiệu đồng tình. Thật sự, có Sun-chan cùng nhóm đúng là may mắn quá! Chẳng có gã nào đáng tin cậy như cậu ta đâu!

Ngay lập tức, hai đứa mình phải ra tay, rải đầy những chủ đề mà Himawari có thể hứng thú! Chỉ cần em ấy "đớp" một câu thôi, là mình thắng chắc!

"Này, Himawari! Đằng nào cũng tiện đây, mình đấu một ván ở tiệm sushi không?"

"Đấu... đấu là gì thế, San-chan?"

Đúng là San-chan có khác! Có hiệu nghiệm với Himawari ngay tắp lự! Dù có ủ dột đến mấy, thì cái ngọn lửa hiếu thắng đã ăn sâu vào máu Himawari, cô bé thể thao này, vẫn cứ cháy âm ỉ. Cậu ấy đúng là đang đổ dầu vào lửa mà!

"Là cuộc đua xem ai chất đĩa cao hơn đó! Nói trước nha, tôi đói gần chết rồi! Himawari của bây giờ chắc không có cửa thắng đâu!"

"Hừm... Đâu có!"

Đến rồi, đến rồi! Cái chỏm tóc ngốc nghếch đang ủ rũ của Himawari chợt giật giật rồi dựng đứng lên kìa!

Rồi San-chan lại liếc mắt ra hiệu, thật kín đáo. Dù không nói thành lời, tôi vẫn hiểu rõ thông điệp: "Hãy bảo Jouro làm trọng tài để trận đấu này thành hiện thực!"

Cứ để đó, bạn thân! Cú chuyền này, tôi sẽ đỡ cho gọn!

"Ồ, trận đấu này nghe thú vị đấy nhỉ. Vậy thì để tôi làm trọng tài cho──"

"Himawari này. Nếu em cứ đà này mà ăn quá chén, tiền tiêu vặt sẽ bay biến trong chớp mắt đó."

Lời lẽ đạo lý lại bay thẳng đến từ Asunaro-san chứ! Tiêu rồi! Cứ thế này thì...

"...À, vậy hả. Thôi, không đấu thì hơn."

Đúng là y như rằng! Chỏm tóc ngốc nghếch của Himawari lại xìu xuống rồi!

"Vâng! Chúng ta không nên đấu với anh Ooga Taiyou, át chủ bài của đội bóng chày trường trung học Nishikitsuta đâu ạ! Anh Ooga Taiyou! Xin lỗi anh, nhưng như vậy có được không ạ?"

Sao Asunaro lại gọi thẳng tên đầy đủ của San-chan bằng cái giọng oang oang thế nhỉ?

"Ơ, ừ... Anh hiểu rồi!"

Chết tiệt! Rõ ràng là sắp thành công rồi mà lại hỏng bét thế này!

Nhưng đừng có nghĩ là chỉ thế này mà bọn tôi chịu bỏ cuộc nha! Cứ có tôi và San-chan thì...

"Ê! Người kia, đúng là anh ấy mà! Vừa nãy rõ ràng được gọi tên mà!"

"Đúng không! Uầy~! Sao anh ấy lại ở chỗ này nhỉ?"

"L-làm sao đây? Có nên bắt chuyện không? Mà làm vậy có phiền không nhỉ?"

Ủa? Học sinh đi du lịch lạ lắm sao? Mấy vị khách đang xếp hàng chờ đến lượt, không phải bọn tôi, cứ nhìn về phía này mà sốt sắng một cách lạ lùng. Nói sao nhỉ, cứ như đang nhìn thấy người nổi tiếng vậy...

"—À, xin lỗi..." Rồi như thể không kìm được nữa, hai cô gái trông như sinh viên đại học đã lên tiếng bắt chuyện.

Giờ đang là giữa "Đại chiến hồi sinh Himawari" nên tôi hơi khó xử.

"Có chuyện gì thế?"

"Dạ không, không phải anh mà là..."

Hả? Không phải mình sao? Mấy chị này rốt cuộc muốn gì nhỉ...

"Ô, có phải anh là cầu thủ Ooga không ạ! Của trường trung học Nishikitsuta!"

Đúng rồi, phải rồi... Trong nhóm mình có một người nổi tiếng ngang ngửa với người của công chúng mà...

"À, ừm... Vâng ạ! Đúng vậy ạ!"

"Oa~! Đúng là anh thật! À, ừm, nếu được, anh có thể chụp ảnh cùng bọn em không ạ? Trận chung kết Koshien năm nay, em cảm động lắm! Em là fan cứng của anh đó ạ!"

"Thật ạ! Cảm ơn mọi người! À, là chụp ảnh đúng không ạ?"

"Vâng! Thế thì, liệu có, có phiền anh không ạ?"

Dù có dùng ánh mắt nai tơ đáng yêu đến mấy, thì cũng phiền chết đi được, biến ngay đi, lũ sinh viên đại học mê trai kia!

—Ước gì mình có thể nói ra như thế, mọi chuyện sẽ dễ dàng biết bao! Nhưng mà, làm sao mà nói được chứ!

Ôi... San-chan đang nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đầy vẻ áy náy kìa...

"Đ-được mà? Đằng nào lúc chờ cũng rảnh rỗi mà."

"Ơ, ừ... Cảm ơn nhé, Jouro! À ừm... Không sao đâu ạ! Chỉ là ở đây sẽ làm phiền người khác mất... ra đằng kia đi ạ!"

Bạn thân của tôi ơi! ...Khỉ thật! Nếu Asunaro không gọi tên thật của San-chan bằng cái giọng oang oang như thế thì có lẽ đã không ra nông nỗi này rồi!

Không, không sao đâu! Chụp ảnh có tốn bao nhiêu thời gian đâu mà! Nên là, sau khi xong vụ này, mình sẽ lại...

"À, nếu được, cho em một tấm nữa ạ!"

"Em nữa! Xin anh chụp cho em nữa ạ!"

"Được thôi ạ! Nhưng làm ơn chỉ chụp đến khi đến lượt bọn em thôi nhé!"

Tới tấp luôn kìa! Tên tuổi cậu ấy đúng là lừng lẫy quá rồi, khắp miền đất phía Bắc luôn~!

Nếu đã thế này, một mình tôi sẽ cùng Himawari──

"Thưa quý vị! Nếu mọi người muốn chụp ảnh với anh Ooga Taiyou thì người ở đằng kia sẽ làm nhiếp ảnh gia giúp mọi người, cứ tự nhiên mà nhờ nhé!"

Asunaro, đồ khốn kiếp!! Cô ta đúng là quá chu đáo với người dân miền Bắc mà! Từ nãy đến giờ tôi đã nghĩ vậy rồi, nhưng đến nước này thì tôi dám chắc! Cô ta, cô ta đang phá đám tôi đúng không?!

Dùng lý lẽ đạo lý để phá hỏng trận đấu, gọi to tên thật của San-chan, rồi còn ép tôi làm nhiếp ảnh gia không chút đắn đo... mà khoan đã, nghĩ kỹ lại thì đâu phải chỉ mỗi lúc này! Ngay từ trước chuyến đi thực tế, cứ hễ tôi định bắt chuyện với Himawari là gần như chắc chắn Asunaro lại xuất hiện! Ngay cả sáng nay, người ngăn tôi đi cùng Himawari ra sân bay Haneda cũng là...

"Phư phư! Cố lên nhé, Jouro!"

Câu lạc bộ báo chí trường trung học Nishikitsuta... Hanetachi Hinata.

"Oa~! May quá ạ! Vậy thì, anh giúp em cái này nhé!"

Chết tiệt thật! Cô sinh viên đại học vừa nãy đưa điện thoại cho tôi với nụ cười tươi rói! Hơn nữa, ánh mắt của mọi người khác cũng đổ dồn về phía tôi...

"Vâng. Tôi hiểu rồi..."

"Cảm ơn anh! May quá ạ!"

Mà tôi thì đang rắc rối hết sức đây này!

"Trời ơi! May mắn quá, được chụp ảnh với cầu thủ Ooga luôn! Ai mà ngờ anh ấy lại đến đây trong chuyến đi thực tế chứ! Mà còn có cả nhiếp ảnh gia đi kèm nữa chứ!"

"Đúng không! Cái người đi cùng trông đúng kiểu số nhọ, làm nền hoàn hảo luôn ấy!"

"Đúng thế thật! Đúng là một 'thợ ảnh phế' có một không hai!"

Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thắc mắc... sao mà từ Lễ hội Ryouran cho đến chuyến đi thực tế này, mọi người cứ không mỉa mai tôi là không chịu được hả? Lâu lâu cũng phải khen lấy một câu chứ.

Ai là "thợ ảnh phế" hả? Người ta là bạn thân chí cốt đàng hoàng đấy!

—Bốn mươi phút sau.

Sau đó, số của bọn tôi được gọi sớm hơn một tiếng so với dự kiến, rồi được vào quán. Dù vẫn là phải chờ, nhưng tôi cảm thấy có lợi chút đỉnh. Ít nhất là cũng được giải thoát khỏi cái chức danh "thợ ảnh phế" rồi.

"Ôi trời! Đói bụng quá! Ăn gì trước đây ta..."

"Ngạc nhiên thật đấy, nhân to đùng. Thế mà có một trăm ba mươi yên... giá cả đáng kinh ngạc thật."

"Himawari, đừng chỉ lấy mấy đĩa đắt tiền thôi nhé?"

"Ừm, không sao đâu. Asunaro-chan."

Vì bọn tôi là nhóm năm người nên được xếp vào bàn ăn chứ không phải quầy bar.

Khà khà khà... Đến rồi! Một cơ hội mới!

Để hồi sinh Himawari, điều quan trọng nhất! Đó chính là trò chuyện!

Bình thường thì Himawari sẽ đáp lời nếu tôi bắt chuyện, nhưng Himawari đang ủ rũ lúc này lại có vẻ né tránh tôi, lại thêm bức tường phòng thủ của Tsugaru đang dựng lên, đến cả một cuộc nói chuyện tử tế cũng chẳng được. Thế nhưng, ở đây, chỉ cần thỏa mãn một điều kiện nào đó là có thể nói chuyện được!

Ghế ngồi bàn tại tiệm sushi băng chuyền, khác với ghế ngồi quầy, không phải tự mình lấy món mà là hệ thống thông thường để người ngồi cạnh băng chuyền lấy món theo yêu cầu của những người khác! Thế nên, tôi đã sắp xếp Himawari ngồi ở phía băng chuyền! Nhờ vậy, có khả năng sẽ phát sinh những cuộc đối thoại như thế này!

" 'Này Himawari. ...Có thể lấy giúp tớ miếng nhím biển tươi ở đằng kia không?' 'Được thôi~! Cứ để tớ lo cho~! Nhím biển! Nhím biển! Nhím nhím nhím biển!' – những cuộc trò chuyện vui vẻ kiểu như thế!"

...Ừm. Đây đúng là cuộc trò chuyện với một kẻ ngốc mà.

Dù sao thì, chắc là sẽ không điên rồ đến mức này, nhưng ít ra cũng có thể trò chuyện ở mức tối thiểu! Còn nếu ngược lại, Himawari chắc sẽ chẳng nhờ vả tôi đâu.

Khà khà khà... Sắp xếp chỗ ngồi suôn sẻ đến thế này đúng là may mắn. Cứ tưởng lại bị Asunaro phá đám nữa chứ.

Vậy thì, lần này chắc chắn──

"À, Jouro này. Em có chút chuyện muốn hỏi, có được không ạ?"

"Ơ, ừm... Có chuyện gì thế, Asunaro?"

Tiêu rồi... Chẳng lẽ, cô ta đã nhận ra kế hoạch của mình sao? Nhưng mà, đã ngồi vào chỗ rồi thì chắc không có chuyện đổi chỗ đâu nhỉ, thế mà...

"Jouro đã luôn ngăn cản Cosmos-san muốn đi chuyến đi thực tế đúng không?"

Cái gì chứ! Hoàn toàn không nhận ra gì cả! Làm hết hồn!

"À. Sau vụ đó, cô ấy vẫn không chừa, cứ lèo nhèo 'Em cũng đi! Đi chung chuyến bay đến Sapporo luôn!' nhưng tôi kiên quyết từ chối. Ngay từ đầu, chuyện cô ấy một mình chen chân vào chuyến đi thực tế của khối hai chúng tôi để theo đến Sapporo đã là vô lý rồi. Rõ ràng sẽ rất lạc quẻ mà."

"Một mình thôi sao? Jouro... Chẳng lẽ, anh chỉ ngăn mỗi Cosmos-san thôi sao?"

"Không, tôi còn ngăn cả Hiiragi, người đã định rủ Cosmos đến nữa mà."

"...Vậy sao. Cosmos-san và Hiiragi... Phư phư."

Cái nụ cười bí hiểm đó là sao hả? Mà khoan, sao Asunaro lại đột nhiên nhắc đến chuyện cũ vào lúc này nhỉ?

"Ra là vậy... Cảm ơn anh đã nói cho em biết, Jouro!"

"Ơ, ừm..."

Cái nụ cười tươi rói đến lạ ấy, ngược lại khiến tôi thấy sợ hãi... Là sao chứ? Để ngăn Cosmos tham gia chuyến đi thực tế, tôi đã dặn dò Cosmos và Hiiragi không được làm mình làm mẩy. Thế thì chắc là không vấn đề gì đâu. Người duy nhất muốn đi chuyến đi thực tế là Cosmos thôi mà... Thôi, nghĩ đến đây thôi!

34288939-ec1d-44a7-aa3c-a8cb244a4abe.jpg

Asunaro có vẻ không nhận ra kế hoạch của tôi, vậy thì triển khai ngay thôi!

Rồi còn được thưởng thức sushi nữa! À này! Thật ra tôi cũng rất mong chờ sushi ở Hokkaido đó! Tất nhiên, tôi sẽ chọn món trong khi "tham khảo ý kiến" ví tiền của mình!

Nếu là một kẻ ngốc nào đó thì cứ thế mà theo bản năng ăn uống và cảm xúc mà: " 'Chẹp chẹp chẹp! Ưm! Ngon quá! ...Ối ối ối! Đĩa cá ngừ bụng trung đang xoay đến kìa! Cái này mình phải ăn mới được! Chẹp chẹp chẹp!'"

Chắc sẽ nói mấy lời như thế, nhưng tôi thì không dại dột làm cái trò ngu ngốc ấy đâu! Cá ngừ bụng trung là món đắt tiền, khoảng năm trăm yên một đĩa. Tôi cũng định thử một đĩa sang chảnh, nhưng chắc phải cân nhắc thật kỹ lưỡng đã. Vì nếu cứ ăn uống thả ga theo ý thích thì:

"Tanpopo-san, ví tiền có ổn không đó? Nếu em ăn nhiều quá thì..."

" 'Chẹp chẹp chẹp! ...Ối! Giờ mới để ý, đúng là như vậy! Không ngờ đã chén hết ba đĩa năm trăm yên rồi! Tốn gấp đôi số tiền dự kiến rồi! Chẹp chẹp chẹp!'"

Chuyện như thế sẽ xảy ra đó!

Ôi trời ơi! Thế nào mà không biết, tôi cũng phấn khích hết mức rồi đây này! Tiếng của Cosmos và Tanpopo, sao mà cứ y như thật ấy──Khoan đã... Làm gì có chuyện đó chứ!

Một bàn ăn ở quầy bar, cách bàn của bọn tôi một quãng nhỏ. Ở đó, nhìn thế nào cũng thấy có hai cô gái mặc đồng phục trường trung học Nishikitsuta, đeo ruy băng xanh và ruy băng vàng, chứ không phải ruy băng đỏ của học sinh năm hai, và...

" 'Mụppppppp~! Mình ăn sushi trông thỏa mãn chưa này. Sao mình lại 'mập ú đáng yêu đặc biệt' đến thế nhỉ? Đúng là đã không uổng công rửa bát chăm chỉ ở tiệm của Tsubaki-sama rồi!'"

Sau khi thở phào thỏa mãn một cách ngốc nghếch, cô ta còn liếm môi chẹp chẹp bằng lưỡi. Nhìn cái cảnh đó, sát khí trong tôi bỗng trỗi dậy ngùn ngụt.

"Asunaro, cái cô nói là..."

"Chính là chuyện đó đó! ...Vậy thì, phần còn lại em giao cho anh nhé!"

Khỉ thật! Đúng là một cú ném bóng lừa ngoạn mục mà! Nhờ đó mà một trong những thắc mắc gần đây của tôi đã được giải đáp! Thì ra đây chính là lý do vì sao ngày nào cô ấy cũng hăm hở đến rửa bát đĩa! Khốn nạn thật... Khi nghe nói Cosmos làm thêm tạm thời ở tiệm Hiiragi để kiếm tiền đi lại, lẽ ra mình phải nghĩ xem cô nàng làm thêm tạm thời kia đang âm mưu gì chứ...

"Em thực sự biết ơn Akino-senpai lắm! Vì đã đặc biệt đi theo em, một đứa không thể đi máy bay một mình! Có nói lời cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ!"

"Phư phư. Người phải cảm ơn là chị mới đúng đó, Tanpopo-san! Chỉ cần có cái lý do hoàn hảo là đi cùng em, người mà Jouro-kun không hề nói 'đừng đến', thì chị cũng có thể đi chuyến đi thực tế rồi! Ôi~, thật sự thở phào nhẹ nhõm khi Jouro-kun không biết về việc em đến Sapporo đó!"

Cô ta đang lảm nhảm một cái cớ ngu xuẩn đến mức không thể tin nổi, nhưng rốt cuộc là sao đây? Không ngờ, trong lúc tôi không hay biết, lại có một cặp đôi ngốc nghếch đến thế này ra đời...

" 'Hưm hưm! Chắc chắn Kisaragi-senpai ngu ngốc sẽ không nhận ra đâu! Rằng bọn em đã đi chuyến bay sớm hơn một chút, rồi di chuyển bằng tàu hỏa thay vì xe buýt, nên đã đến Sapporo sớm hơn hẳn đó!'"

" 'Ha ha ha! Em nói quá rồi đó, Tanpopo-san.'"

Ồ, ra vậy. Tôi đúng là đồ ngốc, chẳng hề hay biết gì. Cảm ơn nhé, đồ ngốc.

“Giờ thì, cứ lén lút trà trộn vào nhóm của Hiiragi-san, rồi ngày mai ở vườn thú Asahiyama, cứ tự nhiên hòa vào nhóm của Jouro-kun và mọi người... thế thì họ không thể đuổi chúng ta về được nữa! Thế là chúng ta thắng rồi! ...À, tôi đã thấy rồi! Hình ảnh tôi đang tận hưởng chuyến du lịch cùng mọi người!”

“Tôi cũng thấy rồi! Tôi ngắm gấu bắc cực... và hình ảnh một Wataguest phương Bắc đang ngắm nhìn tôi đầy trìu mến...”

“Trước tiên, sao không thử xem ai đang đứng trước mặt hai đứa bây xem nào? Cosmos, Dandelion?”

“Ơ?” “Mufufu?”

Hai đứa ngốc từ từ mở đôi mắt đang mơ màng nhắm nghiền.

Đương nhiên, người đang đứng sừng sững trước mặt chúng không ai khác chính là tôi,

“Cái gì! Jo... Jouro-kun! Sao cậu lại ở đây!”

“Trời đất quỷ thần ơi! Ki... Kisaragi-senpai! Sao Kisaragi-senpai lại ở đây ạ!?”

Cả hai đứa cứ thế mà trưng ra vẻ mặt kinh ngạc tột độ. Tôi đây còn sốc hơn chúng gấp bội.

“Câu đó phải là của tôi mới đúng chứ! Hai đứa bây có vẻ tận hưởng Hokkaido ghê nhỉ? Mà không chỉ Cosmos... Dandelion à~, đến cả mày cũng có mặt ở đây nữa chứ~”

“Không phải đâu, Jouro-kun! Dandelion-san không có lỗi đâu! Là do tôi đã xúi giục cô ấy đấy! Vậy nên, đừng trách Dandelion-san mà! ...À, với lại, thêm cả tôi nữa!”

“Kisaragi-senpai! Akino-senpai không có lỗi gì hết! Là vì tôi muốn đến Hokkaido nhưng không thể đi máy bay một mình, nên đã năn nỉ Akino-senpai đi cùng đấy ạ! Vậy nên, xin hãy tha lỗi cho Akino-senpai ạ! ...À, với lại, thêm cả tôi nữa!”

Đúng là cặp đôi ngốc nghếch này mà. Vừa ra sức bảo vệ nhau, lại vừa không quên tự bảo vệ bản thân.

“Tức là, cả hai đứa đều có lỗi thì đúng rồi còn gì?”

“Ui ui ui ui... Toi rồi, nguy to rồi!”

“Ư ư ư... Bi... biết làm sao đây...”

Cặp đôi ngốc nghếch ôm chặt lấy nhau, run lẩy bẩy.

Dù đôi mắt chúng long lanh như mèo hoang bị bỏ rơi, thế nhưng tôi chẳng mảy may một chút lòng trắc ẩn nào. Giờ thì phải thanh toán hóa đơn của tụi nó ngay lập tức, rồi không cần hỏi han gì mà──

“Jouro, bình tĩnh đi. Đây là trong cửa hàng mà, làm ồn quá thì không hay đâu.”

Hửm? Chẳng biết từ lúc nào, Tsubaki đã đứng phía sau lưng tôi.

Đúng là không được làm ồn trong quán rồi. Với tư cách là một nhân viên phục vụ, tôi nhất định phải giữ vững điều này.

“Hơn nữa, nếu đã đến nước này thì có lẽ là không thể nữa rồi.”

“Không thể là ý gì vậy?”

Chẳng phải giờ chỉ cần cưỡng chế đưa chúng về là xong sao. Nếu chỉ có mỗi Dandelion thì rắc rối thật, nhưng Cosmos cũng ở đây rồi. Thế nên, nếu cứ thế mà tiễn cả hai đứa về thì...

“Cosmos-san. Cậu đã đặt phòng trọ và mua vé máy bay rồi đúng không?”

“...Ơ? Đươ... đương nhiên rồi! Giống hệt các cậu... Phòng ở lữ quán Kamone đã được đặt rồi! Vé máy bay về cũng trùng khớp giờ giấc luôn! Hơn nữa, nhà trường cũng đã chấp thuận cho chúng tớ tham gia chuyến du lịch này rồi, không có sơ suất gì đâu!”

Đúng là không hề có sơ suất gì thật! Mấy cái trò chúng làm thì ngớ ngẩn, nhưng năng lực thì lại cao vút một cách vô lý! Làm thế quái nào mà chúng lại được nhà trường chấp thuận chứ!?

“Thế thì sao hả, Tsubaki?”

“Ừm. Chuyện nhà trường tạm gác lại, vấn đề là việc đặt phòng trọ và vé máy bay. Nếu hủy ngay bây giờ, sẽ phát sinh phí hủy đó. Cosmos-san thì có lẽ đã tính toán đến trường hợp này rồi, nhưng Dandelion thì...”

Đúng là vậy thật. Cái đồ ngốc này làm gì có chuyện chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp chứ. Nếu mà phải trả phí hủy, thì làm gì còn đủ tiền để mua vé máy bay về nữa...

“Mufufu! Tsubaki-sama, đừng có coi thường tôi nhé! Đương nhiên rồi, để chuẩn bị cho những lúc cấp bách, ngoài tiền lương làm thêm tiết kiệm được, tôi còn mang theo cả tiền mừng tuổi đã cất kỹ bấy lâu nay nữa đấy!”

Đến nước này mà, nếu cô ta chịu nói “Vâng, em không đủ tiền nên không thể về được!”, thì có lẽ đã xong xuôi rồi, đằng này lại tươi cười rạng rỡ móc túi lấy ra một chiếc phong bì lì xì... Đúng là ngu ngốc đủ mọi nghĩa mà...

“Được rồi. Tsubaki, cứ thế mà cho tụi nó về đi.”

“Ui chao! Cứ tưởng sẽ được khen ngợi chứ, ai dè lại sắp bị đuổi về rồi! Tại sao chứ!?”

Vì tôi phát hiện ra là cô có chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp đó.

“Ư ư ư... Cứ tưởng sẽ được ở bên nhau chứ...”

“Mà này, Cosmos. Sao cậu lại cố chấp theo đến mức này vậy? Ừ thì tôi hiểu cảm giác cô đơn một mình, nhưng mà đến mức này thì...”

“Bởi... bởi vì! ...Tôi lo cho cậu mà...”

“Tôi á? Ý cậu là sao?”

Không hiểu sao, Cosmos bắt đầu lắp bắp mở lời.

“Chuy... chuyện đó... Chẳng phải trước đây cậu đã từng kể sao! Chuyện về cô bé mà cậu thân thiết hồi tiểu học ấy... Chuyện cô bé đó chuyển đến Sapporo... Cho nên, dù tôi không nghĩ là sẽ có chuyện gì, nhưng...”

Thật á...? Thế ra vì chuyện đó mà Cosmos lại cố chấp theo đến chuyến du lịch này ư...?

“Tôi cũng vậy ạ! Dạo gần đây, Kisaragi-senpai cứ mang vẻ mặt ưu tư sầu não, nên tôi muốn giúp đỡ bằng mọi cách và đã đến Hokkaido đấy ạ! Mufufu!”

Cái đứa ngốc này thì chắc chỉ là bám theo mà thôi. Thật là những lời lẽ sáo rỗng làm sao.

Nhưng Cosmos thì... có lẽ là thật lòng đấy...

“Nhưng nếu làm phiền Jouro-kun, thì tôi vẫn nên...”

“Không cần phải về đâu.”

“Hả?”

“Cậu đã cố gắng chuẩn bị trong những lúc bận rộn, đúng không? Nếu đã được nhà trường cho phép thì cũng chẳng thành vấn đề gì... Cứ làm những gì cậu muốn đi.”

“Thậ... thật sao? Thật sự là được ư!?”

“Ừ, không sao đâu.”

Nhìn cái vẻ mặt đó, làm sao tôi có thể bảo họ về được chứ.

“Oa~! Cảm ơn Jouro-kun!”

“Mufufu! Quả nhiên là Kisaragi-senpai rất thích tôi rồi! Xứng đáng là Wataguest đầu bảng!”

Có cách nào đó để cưỡng chế đưa mỗi con ngốc này về không nhỉ? Đúng là một vấn đề nan giải.

“Thôi được rồi, hai đứa bây cứ qua chỗ bọn tôi ngồi đi. Bàn này là bàn lớn, còn chỗ cho hai người nữa mà. Như vậy thì khách khác đang đợi mới có chỗ.”

“Vâng! Tớ sẽ làm theo lời Jouro-kun nói! ...Hoan hô~! Được đi du lịch cùng Jouro-kun rồi! Hoan... hoan hô hô hô!”

Cái thứ nó làm thì toàn là chuyện tào lao, thế mà lại trưng ra một nụ cười đẹp đến lạ. Cũng vì thế mà Cosmos mới phiền phức làm sao...

Thôi được rồi, vấn đề bất ngờ cũng đã giải quyết xong, vậy thì triển khai “Đại tác chiến Phục hồi Sunflower” thôi nào!

“Này, mọi người! Tôi và Dandelion cũng đã đến Sapporo đây rồi! Đã cất công đến rồi, cho chúng tôi nhập bọn nhé!”

“Mufufu! Chào mọi người! Thiên thần của Hokkaido đã đến rồi đây!”

“Chào Cosmos-san! ...À, Dandelion. Nếu cậu đã ăn xong rồi thì có thể đổi chỗ với Sunflower để lấy thêm sushi được không? Tôi thật lòng muốn được chiêm ngưỡng cảnh một thiên thần đáng yêu đang lấy sushi đó!”

“Hừm~! Được khen đến thế thì đành chịu vậy~! Sẽ đặc biệt lấy cho anh nhé! Nhím biển! Kumotan! Kumotantantan!”

Kế hoạch nhờ Sunflower lấy sushi rồi bắt chuyện, tan tành thành trăm mảnh! Do Asunaro, Dandelion đã bị đẩy ra chỗ ngồi cạnh băng chuyền, thế chỗ cho Sunflower mất rồi! Bảo vệ của Tsugaru nghiêm ngặt quá mức, tôi thấy kế hoạch chẳng có tí hy vọng thành công nào cả!

Rốt cuộc, “Đại tác chiến Phục hồi Sunflower” tại quán sushi băng chuyền đã hoàn toàn bị Asunaro chặn đứng, và tôi không thể nào “phục hồi” Sunflower được.

Cái tên Asunaro đó, sao cứ cản trở đến mức này chứ? ...Nếu có thể thì tôi muốn hỏi lý do, nhưng cô ta cứ bám dính lấy Sunflower, chẳng có cách nào mà hỏi được...

“Quả nhiên là nhiệt độ bên này khác hẳn bên kia nhỉ! ...Haa~”

Cosmos đi bên cạnh tôi có vẻ như không mang theo găng tay, cô ấy đang hà hơi vào tay mình để làm ấm. Cử chỉ đó cuốn hút đến lạ, khiến tôi vô thức nhìn chằm chằm.

À, tiện đây nói luôn, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là Tháp đồng hồ Sapporo, một địa điểm du lịch đặc biệt nổi tiếng ở Sapporo. Một phần là vì đó là địa điểm chúng tôi đã lên kế hoạch đến, nhưng cũng là vì đó là điểm tập kết để Cosmos và Dandelion gặp gỡ nhóm Hiiragi.

“À, Jouro-kun...”

“Sao vậy, Cosmos?”

Cô ấy nói với tôi bằng một giọng rất khẽ mà chỉ mình tôi nghe thấy, với vẻ mặt đầy lo lắng. Do chênh lệch chiều cao nên chuyện này là đương nhiên, nhưng bị cô ấy nhìn với ánh mắt ngước lên như thế, không hiểu sao tôi lại thấy hơi ngượng ngùng.

“Chuyện đó... về cô gái mà cậu từng nhắc đến trước đây ấy... cô ấy đang ở Sapporo đúng không?”

“Vâng... Sau vụ việc đó hồi tiểu học, do công việc của bố mẹ... vì họ sẽ kế thừa lữ quán của gia đình, nên cô ấy đã chuyển đến Sapporo...”

“Cái gì! Thậ... thật vậy sao!? Chuyện đó, chẳng lẽ là... không, chắc không phải đâu.”

Trong chốc lát, Cosmos lộ ra vẻ mặt cảnh giác, sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy như muốn gạt đi suy nghĩ đó. Thật sự là cô ấy đã đi theo chuyến du lịch này vì lo cho tôi đó nhỉ. Tôi biết là cô ấy đang làm những chuyện điên rồ, nhưng mà... tôi vẫn cảm thấy vui.

Thế nhưng, niềm vui đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Bởi vì, tôi còn có chuyện phải làm.

“Này, Cosmos. Tôi có một việc muốn nhờ, cậu có giúp được không?”

“Chuyện gì vậy? Nếu là việc tôi có thể làm, tôi sẽ làm bất cứ điều gì!”

Tôi đã nắm được lời hứa vàng rồi! Vậy thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào lời nói đó của cô. Một việc mà nếu không phải trong chuyến du lịch này thì tuyệt đối không thể làm được. Để hoàn thành nó...

“Cậu có thể giúp tôi vực dậy tinh thần cho Sunflower được không?”

Nếu cứ thế mà tôi và San-chan thực hiện kế hoạch, có khả năng lại bị Asunaro chặn đứng lần nữa. Thế nên, có nhiều đồng minh thì càng tốt. Hơn nữa, Cosmos khá là đáng tin cậy──

“Ra vậy. Chuyện đó thì không thể rồi!”

Chẳng có vẻ gì là đáng tin cậy cả!

“...Chẳng phải cậu nói sẽ làm bất cứ điều gì sao?”

“Không phải đâu. Tôi nói là sẽ làm bất cứ điều gì nếu đó là việc tôi *có thể* làm. Chuyện của Sunflower-san thì quá khó đối với tôi. ...Nói đúng hơn là, tôi không làm được, nên tôi sẽ không làm!”

Khi nghe Pansy nói thì tôi còn bán tín bán nghi, nhưng bị từ chối thẳng thừng thế này, tôi mới thấm thía rằng cô ta cũng biết rõ sự tình rồi.

“Jouro-kun. Nếu tôi ở vào vị trí của Sunflower-san, việc được đối thủ hiểu rõ tình cảnh rồi giúp đỡ, thì tôi sẽ chỉ cảm thấy hối hận và tủi hổ mà thôi.”

Tôi cũng hiểu phần nào ý cậu muốn nói. ...Ngay cả trước lễ hội Ryouran, dù có bị dồn vào đường cùng đến mức nào, tôi cũng từng nghĩ rằng tuyệt đối không muốn được gã đàn ông phiên bản cao cấp kia giúp đỡ...

Nhưng mà, cho dù vậy đi nữa...

“A! Jouro-kun, kia là Tháp đồng hồ Sapporo đó! Nào, đi thôi! Nhanh nhanh lên!”

“Biết rồi mà... Đừng có cứ kéo tay mãi thế chứ...”

Đáng tiếc thay, hết giờ rồi. Tình hình hiện tại vẫn chưa thể cải thiện được. Trong khi bàn tay mát lạnh của Cosmos đang nắm chặt, tôi vẫn hướng bước về phía Tháp đồng hồ Sapporo.

“Cosmos-san, sư phụ ngốc nghếch! Con nhớ cô lắm~! Thế này thì con yên tâm rồi! Con vui lắm lắm luôn đó~!”

“Ối! Hiiragi-san, cô không cần phải ôm chặt đột ngột như thế chứ...”

“Mufufu! Hiiragi-san đúng là người thích làm nũng nhỉ~!”

Tại khu vực giống như một giảng đường ở tầng hai bên trong tháp đồng hồ, Hiiragi vừa gặp đã ôm chầm lấy Cosmos. Khoảnh khắc đó cho thấy rõ ràng Hiiragi và những người khác đã vất vả đến nhường nào.

Bởi vì...

“Cosmos-san đến được thì tốt quá rồi~. Mệt quá rồi~...”

“Sa... Saotome-san, tôi xin phép... nghỉ ngơi một lát đây...”

Primula và Pansy đã kiệt sức đến nơi rồi. Khiến hai người này kiệt quệ đến thế, không biết Hiiragi đã làm những gì nữa...

“Jouro-kun. Tôi thiết tha mong mỏi một chiếc gối đùi.”

Vừa ngồi cạnh Pansy, cô ta đã đòi hỏi cái gì đó chẳng ra đâu vào đâu. Dù mệt mỏi, Pansy vẫn là Pansy.

“Thôi được rồi, dù không hiểu lắm nhưng cũng vất vả rồi, Pansy. ...Nhưng gối đùi thì không có đâu đấy.”

“Đồ xấu tính. ...Fufu.”

Tại sao vừa cằn nhằn mà lại vừa cười vui vẻ chứ. Thật sự là một người khó hiểu.

“Tuy nhiên, đúng là một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Sapporo có khác. Còn có nhiều học sinh trường mình ở đây nữa chứ.”

“Đúng vậy. Dù thỉnh thoảng cũng thấy ở những nơi khác, nhưng ở đây thì đông đặc biệt.”

Có lẽ việc đến Tháp đồng hồ Sapporo là một phần không thể thiếu trong các chuyến du lịch học sinh chăng, ngoài chúng tôi và nhóm Pansy ra, còn lác đác thấy những học sinh khác của trường Trung học Nishikitsuta. Ví dụ như...

“Ô, ố là la~! Không phải Jouro đó sao! Sao lại trùng hợp ở đây thế nà──”

“Sazanka-chan cũng có mặt nữa kìa~! Tuyệt vời quá~! Đây đúng là đào nguyên của tớ rồi~!”

“Trời ơi! Kh-khoan đã, Hiiragi! Đừng có tự dưng ôm chầm lấy tớ chứ!”

“Yahh! Ở mảnh đất phương Bắc này, tớ đã cố gắng không để cô đơn đánh gục! Thế nên Sazanka-chan phải dùng hết sức mình mà nuông chiều tớ đó!”

“Sao lại thành ra thế này chứ! Haizzz, chịu thua luôn!”

Kiểu như Sazanka, người đang định đi về phía này thì bị Hiiragi tóm gọn luôn.

Ngoài ra, còn có Ana-e, người vẫn nỗ lực bắt chuyện với các cô gái trước Tháp Đồng Hồ, nhưng tiếc thay, cậu ta vẫn chưa tìm thấy nửa kia của đời mình… hay nói đúng hơn là liên tục thất bại ê chề.

À mà nói thêm, Tsubaki – người có nguy cơ bị Hiiragi tóm nhất – bằng kinh nghiệm "lão làng" của mình đã sớm đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, rồi cùng Himawari và Asunaro chuồn thẳng xuống tầng một. Quả là không hổ danh!

Thật ra mình cũng muốn ở cùng Himawari lắm chứ… nhưng tình hình hiện tại thì khó thật rồi.

…Thế nhưng, tất nhiên, mình vẫn không hề từ bỏ “Đại chiến dịch hồi sinh Himawari” đâu.

Thật ra, mình đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch cực kỳ đặc biệt rồi đó!

Chỉ là, trước khi thực hiện nó, mình muốn làm một việc nếu có thể.

Đó là…

“Này, Pansy. Mình có chút chuyện muốn nhờ…”

“Chuyện đó thì tôi không giúp được đâu.”

Nhanh quá. Nhanh thật đấy, Pansy à. Chưa kịp nói gì đã nắm thóp nội dung mà từ chối rồi.

Dù biết là vô vọng nhưng mình vẫn thử hỏi, ai dè lại bị từ chối với tốc độ ngoài sức tưởng tượng…

“Cậu biết mà đúng không? Chuyện đó thì tôi, Cosmos và Sazanka không giúp gì được đâu.”

Lén lút kéo cả Sazanka vào nữa chứ. Hừm, mình cũng đoán vậy mà…

Haiz… Có ai không nhỉ? Ngoài San-chan ra, có ai đó mình có thể thật sự trông cậy được thì tốt quá…

“Mufufu! Kisaragi-senpai! Sao anh lại có vẻ mặt kém may mắn thế kia? Có chuyện gì sao? Thôi được rồi, để thiên thần tuyệt trần Tanpopo-chan đây giúp anh nhé!”

Thôi, bỏ đi. Thay đổi tâm trạng, tự mình cố gắng thôi.

Vừa lúc Himawari và mọi người cũng lên tầng hai rồi.

“Pansy, mình sẽ đi hợp quân với Tsubaki và mọi người đây.”

“Tôi biết rồi. Thật vui vì được ở cùng cậu một chút. Cảm ơn cậu, Jouro-kun.”

Cứ chút một, chuyện nhỏ nhặt thế này cũng cảm ơn làm gì không biết.

Bình thường thì cô ta đúng là kẻ ngang ngược không ai bằng… vậy mà lúc như này lại tỏ ra hiền lành đoan trang.

“Khoan đã! Sao anh lại phớt lờ tôi mà bỏ đi như thế! Muffu~!”

Bởi vì không có thời gian rảnh để đối phó với đồ ngốc đâu. Đồ ngốc ạ.

“Himawari, Tsubaki! Là Tiến sĩ Clark đấy! Đã đến đây rồi, cùng chụp ảnh nào!”

“Ừm… Được rồi…”

“Ừ. Được thôi.”

“Vậy thì, việc chụp ảnh cứ giao cho tôi! Tôi sẽ chụp cho ra trò luôn!”

Asunaro và mọi người đang vui vẻ chụp ảnh cùng bức tượng Tiến sĩ Clark đang ngồi trên cái ghế ở tầng hai Tháp Đồng Hồ.

Xin hãy tự hiểu “cái thứ đó” là gì nhé. Vì nhắc đến tên nó thôi cũng thấy… ngại ngại rồi.

Ngoài ra, San-chan – người đang đảm nhiệm vai trò thợ chụp ảnh – thì khác với lúc nãy, đã đội mũ và đeo khẩu trang rồi.

Áo khoác thì không chuẩn bị, nhưng mấy thứ này thì có vẻ đã chuẩn bị sẵn để phòng hờ.

Trở thành người nổi tiếng thì đúng là cũng vất vả thật.

“Xong chưa?… Nào, cười lên nào!”

Đúng lúc chụp ảnh xong, mình cũng nhập hội với San-chan và mọi người.

“Ồ! Đúng rồi, Himawari! Đã đến đây rồi, hay là hai đứa mình chụp chung một tấm với Jouro đi?”

“…Không sao đâu. Chỉ có mình tớ là bạn thuở nhỏ, làm vậy không được đâu.”

“À, à vậy hả… Được rồi!”

San-chan, cảm ơn cậu nhé. Cảm ơn vì đã ở bên mình và cố gắng động viên Himawari…

Nhưng từ giờ trở đi, cứ giao cho mình.

Để mình cho cậu xem! “Đại chiến dịch hồi sinh Himawari” đặc biệt nhất đây!

“Này, Tsubaki. Mình có chút đề nghị, được không?”

“Jouro, có chuyện gì vậy?”

Đáng lẽ ra, mình muốn nói thẳng chuyện này với Himawari.

Nhưng than ôi, Himawari lại được Asunaro bảo vệ như một bức tường quá kiên cố, chẳng tìm thấy kẽ hở nào để chen chân vào. Chính vì thế, mình mới phải nói chuyện với Tsubaki, trưởng nhóm của bọn mình.

Đó là cách duy nhất để kế hoạch này thành công.

“Này, sau này chúng ta định đi Tháp truyền hình Sapporo đúng không?”

“Ừ. Đúng vậy. Jouro có muốn đi chỗ nào khác không?”

Quả là Tsubaki. Vừa nghe đã hiểu ngay ý mình, thật là nhẹ nhõm hết sức.

Vậy thì, để mình ra tay! Vũ khí tối thượng đặc biệt đây!

“À. Sau đó, chúng ta đi ăn bánh kem Amaou nhé?”

Chính là nó, chính là nó! Nhắc đến Himawari là nghĩ đến bánh kem! Nhắc đến bánh kem là nghĩ đến Himawari!

Vừa cho Himawari ăn bánh kem Amaou – thứ gần như là biểu tượng của em ấy, vừa trò chuyện vui vẻ!

Đây chính là vũ khí tối thượng mình đã chuẩn bị! Dùng nó, mình sẽ bằng mọi cách hồi sinh Himawari!

“Ưm… Bánh kem Amaou à…”

Hửm? Sao Tsubaki lại nhăn mặt vậy nhỉ?

Chắc là không thích thay đổi kế hoạch chăng? Không, nói vậy thì không hợp với lời cậu ấy vừa nói.

Cứ như là cậu ấy không mấy hứng thú với bánh kem Amaou vậy…

“Thật ra thì mình… hay đúng hơn là mình, Himawari và Asunaro đã ăn bánh kem Amaou trước khi vào Tháp Đồng Hồ rồi. Được Himawari chia cho…”

Trong lúc mình bị Cosmos kéo vào Tháp Đồng Hồ thì chuyện đó đã xảy ra rồi sao!

…Hửm? Sao Himawari lại quay lưng về phía mình, để lộ phần mũ áo khoác dạ… Rốt cuộc là gì thế này… Khoan đã!

“Bánh kem Amaou thì trong này có rất nhiều đây… Jouro có ăn không?”

Cái áo khoác dạ đó rốt cuộc là cái quái gì vậy!?

Khi kiểm tra bên trong mũ áo, mình thấy bánh kem Amaou đầy ắp.

Đây không phải là mức độ “chuẩn bị đầy đủ” nữa rồi!

“Tớ cũng định ra ngoài rồi mới ăn… Mới ăn có năm cái thôi mà…”

Ăn cả năm cái rồi sao! Dù không có tinh thần nhưng cái khoản này thì vẫn không suy suyển nhỉ!

Haiz… lại thất bại ở đây nữa rồi sao… Đùa thôi! Làm gì có chuyện đó!

Việc Himawari chuẩn bị bánh kem Amaou tất nhiên là mình đã lường trước rồi!

Ngay từ đầu, vũ khí tối thượng mà lại là “đi ăn bánh kem Amaou” thì quá tầm thường!

Không phải đâu! Cái mình muốn ăn là…

“Không. Mình không phải muốn ăn bánh kem Amaou thông thường, mà là loại chỉ bán giới hạn ở vùng Hokkaido, là “Bánh kem Amaou vị dưa lưới Yuubari” cơ!”

“Gì, giới hạn vùng… vị dưa lưới Yuubari!?”

Đến rồi! Cái sợi tóc ngốc nghếch của Himawari đã bắt đầu vẫy vẫy cực nhanh sang hai bên rồi kìa!

Mình không biết nguyên lý của nó là gì, nhưng hiệu quả thì vô cùng lớn!

Trước chuyến dã ngoại, sau khi làm xong việc ở thư viện, mình kiểm tra cặp thì không hiểu sao lại có cuốn sách hướng dẫn du lịch ở trong.

Ai đó đã rất chu đáo, dán cả giấy nhớ vào trang có ghi thông tin đó!

Thông tin về “Bánh kem Amaou vị dưa lưới Yuubari”! Đây mới chính là vũ khí tối thượng thực sự của mình!

“Tsubaki và mọi người đã ăn bánh kem Amaou thông thường đúng không? Thế nên, mình đề nghị đi đến cửa hàng bán vị dưa lưới Yuubari giới hạn ở Hokkaido đó.”

“Ra là vậy. Vậy thì, chúng ta quyết định bằng cách bỏ phiếu nhé. Mọi người thích cái nào hơn?”

“Mình đồng ý với ý kiến của Jouro! Mình cũng muốn ăn thử vị dưa lưới Yuubari nữa!”

“Tôi muốn đi Tháp truyền hình Sapporo như kế hoạch.”

Tsubaki thì trung lập, San-chan thì đồng ý, Asunaro thì phản đối. Diễn biến đúng như dự đoán.

Nói tóm lại, mọi thứ còn lại đều được giao phó cho Himawari…

“Tớ, tớ cũng… ư… muốn ăn… vị dưa lưới Yuubari…”

Phịch! Đây chính là cú “câu” Himawari một phát ăn ngay!

Có vẻ em ấy đã phải đấu tranh tư tưởng, nhưng đã cắn câu kế hoạch của mình một cách ngoạn mục!

Còn Asunaro, kẻ phiền phức nhất thì…

“Haiz… Tôi hiểu rồi… Tôi sẽ tuân theo đa số…”

Tuyệt! Cuối cùng, cuối cùng kế hoạch cũng thành công rồi! Giờ Himawari mà hồi sinh nữa là… lần này mình có thể chuyên tâm vào mục tiêu lớn nhất của mình là tạo ra “những kỷ niệm đẹp”!

“Jouro, ngon lành rồi!”

“Ừ. San-chan cũng cảm ơn cậu nhé. Cảm ơn vì đã đồng ý giúp mình.”

Chúng mình, sau khi thành công thay đổi lịch trình từ Tháp truyền hình Sapporo sang vị dưa lưới Yuubari, cuối cùng cũng rời Tháp Đồng Hồ. Cứ tưởng Pansy và Sazanka cũng đi cùng, nhưng bọn họ có lịch trình riêng của nhóm nên từ đây sẽ tách ra. Họ đã rời Tháp Đồng Hồ Sapporo trước chúng mình một bước.

Vậy thì, nhanh chóng tiến lên nào! Đến nơi có vị dưa lưới Yuubari!

“À, xin lỗi! Tôi là Ana-e, đội trưởng đội bóng chày trường Nishikitsuta! Tôi là Ana-e, đội trưởng đội của Oga Taiyo đó!”

Ủa? Ra ngoài Tháp Đồng Hồ lại thấy Ana-e đang rêu rao mình là đội trưởng gì đó.

…Dù đã thất bại bao nhiêu lần rồi mà vẫn chưa từ bỏ việc “tìm kiếm tình yêu đích thực” sao.

“À, vậy, à… Ahaha… Ra là đội trưởng ạ.”

Cô gái đang nói chuyện là… Oa! Xinh đẹp ghê!

Cô ấy cao ráo khoảng 1m65, thân hình cân đối với những đường cong rõ nét, mái tóc thẳng mượt mà. Gương mặt thanh tú, đẹp như bước ra từ tranh vậy.

Trang phục là áo len cổ lọ màu trắng ôm sát tôn dáng và áo khoác da cừu màu xanh navy.

Toát ra khí chất trưởng thành, quyến rũ. Chắc là sinh viên đại học thì phải.

“À, Ana-e… Đối tượng này hơi khó xơi đấy cậu.”

Mình cũng đồng tình với San-chan. Người đẹp thế này thì làm gì có chuyện không có bạn trai.

“À, cô có bạn trai chưa ạ!? Nếu chưa… nếu chưa thì cũng không sao ạ! Khi đó, cô có muốn cùng tôi đi “tìm kiếm tình yêu” không!?”

“Vâng?”

Ana-e, cách bắt chuyện đó không ổn đâu. Đến cả kẻ nghiệp dư như mình cũng biết là dở tệ rồi.

Lần này cũng… Khoan đã, ủa? Sao chị ấy lại nở nụ cười tươi rói vậy nhỉ?

“Fufufu… Anh đúng là một người thú vị. Làm tan chảy dốc trượt tuyết thì sẽ gây phiền phức cho nhiều người lắm nên không được đâu, nhưng tôi đã hơi có chút hứng thú với anh rồi đấy.”

“Thật sao!?”

Thật sao!? Không, mình cũng vô tình nghĩ y hệt vậy!

“Vâng. …Nhưng, xin lỗi anh! À, tôi… có người thương rồi…”

“Cái gì! Cô nói gì cơ!?”

Ừm. Cái này thì đúng như dự đoán rồi. Quả nhiên là có bạn trai mà.

Sao lại nâng lên rồi lại dìm xuống vậy, hỡi cô gái.

“Vâng, vậy à… Chết tiệt…! Người định mệnh của tôi vừa mới gặp đã…”

Ana-e, cậu làm quá lên rồi đấy. Thôi đủ rồi, ngoan ngoãn từ bỏ đi.

“Vậy thì, ít nhất cũng cho tôi biết được không!? Người quan trọng của cô… người đó là người đàn ông như thế nào!?”

Cứ như là lời của một kẻ vỡ mộng sau mười năm ấp ủ tình yêu vậy.

“Tôi hiểu rồi. Người quan trọng của tôi là…”

Hửm? Chị ấy đột nhiên bước đi. Vậy là bạn trai chị ấy ở gần đây sao.

Bạn trai của người đẹp kinh khủng thế này sẽ là một mỹ nam thế nào nhỉ?

Một anh chàng đẹp trai mẫu ảnh ư? Hay là giám đốc một công ty thời trang?

“Là người này đây!”

Ơ, hóa ra! Cứ tưởng là một nhân vật khủng khiếp thế nào…

d8a0906b-63e5-4bc9-9349-7e1c848de6e7.jpg

Lại là mình, kẻ chẳng có gì đặc biệt này!

Chị ấy lại ôm chặt lấy tay mình như thế… Khoan đã, cái quái gì thế này!

“Khoan, khoan đã!? Cô, cô đang làm gì…?”

“Tôi đang ôm tay anh đấy. Anh không thấy sao?”

“Ý tôi không phải vậy!”

Cái quái gì vậy, diễn biến đột ngột như vũ bão thế này!?

“Fufufu. Tất nhiên là tôi biết rồi. Chỉ là trêu anh một chút thôi.”

Có vẻ đã đoán trước được sự bối rối của mình, chị ấy khúc khích cười.

“K, không! Vậy thì, sao lại ôm mình… Hơn nữa, với người mới gặp lần đầu mà…”

“Không phải đâu.”

Hả? Mình và chị ấy không phải mới gặp lần đầu, ư?

“À, Jouro… Cậu có quan hệ gì với người đẹp thế kia…”

“Hình như có điềm báo của một chuyện cực kỳ thú vị thì phải…”

“Ừ. Cái này, mình cũng bất ngờ đấy…”

Nhìn cảnh mình và chị ấy, các thành viên trong nhóm đều ngớ người ra.

Thế nhưng, trong số đó, có một người duy nhất lại có phản ứng khác biệt. Người đó chính là…

Himawari.

Himawari đang ôm chặt lấy Asunaro, nhìn chằm chằm vào chị ấy với vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

Nhận thấy ánh mắt đó, chị ấy vừa tủm tỉm cười vừa nhìn Himawari, rồi…

“Vẫn mít ướt như ngày nào nhỉ.”

Với giọng điệu như thể thấu hiểu mọi chuyện, chị ấy nói vậy.

“Kh…!”

Trước lời nói của chị ấy, Himawari khẽ run lên.

Nhưng cuộc trò chuyện của hai người chỉ đến đó. Chị ấy lại quay ánh mắt về phía mình, rồi…

“Nào, có câu đố đây. Tôi rốt cuộc là ai nhỉ?”

Cùng với hơi thở trắng xóa, chị ấy nói những lời đầy quyến rũ một cách kỳ lạ.

“Hả? À, ừm…”

“Tích tắc… tích tắc…”

Khoan đã, đừng có lắc đầu vui vẻ thế chứ. …À, mái tóc mềm mượt chạm vào mình, còn có mùi dầu gội ngọt ngào nữa… Khoan đã, không phải như thế!

Thái độ của Himawari lúc này, rồi cả cái việc cô bé nói tôi và cô bé không phải lần đầu gặp mặt nữa chứ.

Tức là, cái đó…

“Hết giờ rồi nhé!”

Tôi còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì đã hết giờ. Cùng lúc đó, vòng tay đang ôm chặt lấy cánh tay tôi cũng siết mạnh hơn.

Nhìn kỹ lại, tôi thấy gò má trên làn da trắng một cách lạ thường của chị ấy chỉ hơi ửng hồng.

“Vậy thì, đáp án chính xác là…”

Từng lời được thốt ra một cách chậm rãi. Chị ấy từ từ vòng sang phía tôi, nơi tôi đang đứng bất động vì quá căng thẳng.

“Em là cô gái rất yêu anh đấy!”

Cùng với câu nói đó, một cảm giác mềm mại khẽ chạm lên má tôi.

Một bước ngoặt không ai ngờ tới đã xảy ra ngay trước Tháp Đồng hồ Sapporo.

Người chị bất ngờ hôn lên má tôi.

Trong khi mọi người vẫn đang ngây người ra, người đầu tiên lên tiếng là…

“Tsubaki-chan… Thật ra thì tớ không cần bánh kem Amaou nữa đâu.”

Đó là Himawari, không hiểu sao còn ủ rũ hơn cả lúc nãy.

“Hả? Nhưng mà Himawari cũng nói muốn đi mà…”

“Không được… Cái tính ích kỷ của tớ không được đâu… Nếu cứ như thế thì sẽ lại giống mọi khi mất… Vậy nên, cứ theo kế hoạch mà đi Tháp truyền hình Sapporo đi… Ở đó mọi người sẽ vui vẻ hơn.”

“Ưm. Chắc là hiểu rồi…”

Trời ơi là trời!! Rõ ràng là mọi chuyện sắp ổn thỏa đến nơi rồi mà!

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ!