Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1621

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1767

Quyển 11 - Chương 2: Tôi Không Muốn Vào Thế Giới Đó

3744bae5-c4fd-4574-88de-c88c09f4d246.jpg

Một ngày trước đó.

Hôm nay, thứ Bảy... là ngày đầu tiên của Lễ hội Văn hóa trường cấp Ba Nishikitsuta của chúng tôi, hay còn gọi là Ryouransai.

Tôi – Kisaragi Yuuro – đứng ở hành lang, nhìn ngắm học sinh và khách tham quan tràn đầy nụ cười. Thật may mắn là mọi thứ diễn ra suôn sẻ…

“Thôi được rồi, ca trực ở lớp mình xong xuôi rồi, giờ thì đi tìm Pansy đáng yêu, Pansy đáng yêu đến phát điên thôi! À, Pansy yêu dấu của tôi ơi… Ngay khoảnh khắc gặp em, tôi muốn ôm chặt lấy em và dốc hết tấm lòng nhiệt huyết này ra. Giờ thì, tôi muốn sống vì Pansy, chết vì Pansy. Vậy thì, đây rồi, ngay khi gặp Pansy, tôi phải nộp đơn đăng ký kết hôn luôn chứ còn gì nữa –”

“– Ấy, cái quái gì thế! Mày tự dưng nói chuyện theo kiểu độc thoại nội tâm của tao à? Đừng có đặt dấu ngoặc kép linh tinh thế chứ, đặt dấu ngoặc kép linh tinh thế chứ!”

“Thật là oan uổng. …Tôi đã cố gắng sáng tạo theo cách riêng của mình mà.”

“Đó phải là lời thoại của tao mới đúng!”

Thật sự hết hồn! Không hiểu sao con nhỏ này cứ thích xuất hiện sau lưng mình một cách không tiếng động thế nhỉ! Lại còn tự thêm cả đoạn độc thoại nội tâm có lợi cho nó nữa chứ!

“Chào cậu, Jouro-kun.”

Người vừa xuất hiện không ai khác chính là thành viên ban thư viện trường cấp Ba Nishikitsuta, Pansy, tên thật là Sanshokuin Sumireko.

Hôm nay cô ta vẫn với kiểu tóc tết hai bên, đeo kính và thân hình lép kẹp như mọi khi. Buồn thay là chẳng chút dễ thương nào cả.

“Sao mày lại ở đây? Mày phải đang phụ giúp hội trưởng Cosmos bên hội học sinh chứ –”

“Buổi sáng tôi đã làm bánh nhiều nhất có thể, buổi chiều thì được nghỉ. …Nhưng vì chẳng có kế hoạch gì nên đành phải theo dõi Jouro-kun đấy à? Cậu phải cảm ơn tôi đấy.”

Theo dõi người khác mà lại “đành phải” sao?

“Tôi chẳng thấy có lý do gì để cảm ơn cả.”

“Haizz… Vẫn như mọi khi, cái tầm nhìn hạn hẹp đến mức tôi chỉ muốn nói là nhãn cầu cậu bị thối rữa rồi. Thật đáng buồn…”

“Kẻ đáng buồn thật sự là tôi mới đúng! Cút ngay đi cho khuất mắt!”

Đã bị theo dõi rồi lại còn bị nó phun độc nữa chứ!

“Không. Đằng nào thì giờ nghỉ của chúng ta cũng trùng khớp một cách ngẫu nhiên rồi, tôi muốn đi dạo quanh lễ hội Ryouransai cùng Jouro-kun.”

“…Khoan đã, tao xác nhận lại chút, có thật là ngẫu nhiên không đấy?”

“Không, có lẽ phải gọi là định mệnh mới đúng. Chẳng may tôi lỡ tra hết lịch trình của Jouro-kun, rồi thế nào mà giờ nghỉ của tôi lại trùng với cậu ấy mất rồi. …Khụ khụ.”

“Này, sao mày có thể dùng cái ánh mắt tỉnh bơ đó mà khẳng định đấy là định mệnh được hay vậy?”

Chế độ “bình thường” của con nhỏ này đã vượt quá tầm kiểm soát rồi, hết cách chữa…

“Ồ! Tìm thấy rồi! Này, Jouro!”

Hả? Giọng đó là…

“Ơ? Không phải San-chan à?”

Người vừa gọi tên tôi và chạy đến từ phía sau, không ai khác chính là át chủ bài của đội bóng chày kiêm bạn thân tôi… San-chan, tức Ooga Taiyou.

“Ối chà! Tìm mãi mới thấy! …Ồ! Pansy cũng đi cùng à!”

“Vâng, chào San-chan.”

Cậu ta mặc đồng phục đội bóng chày của trường Nishikitsuta. Chắc là do buổi biểu diễn của câu lạc bộ bóng chày.

“Này, đó có phải là Ooga Taiyou không nhỉ? Người đã tỏa sáng ở Koshien…”

“Đúng rồi! Anh ấy là cầu thủ siêu nổi tiếng đã đạt được "no-hit no-run" trước trường Soubutsu trong trận chung kết Koshien, giờ đội bóng nào cũng chú ý nhất đến anh ấy! Không biết có xin được chữ ký không nhỉ?”

Đúng là San-chan có khác. Mức độ chú ý từ khách tham quan đúng là kinh khủng. Anh ấy đã làm nên kỳ tích ở Koshien, và kết quả trận chung kết đó quá sốc, đến mức các bản tin cũng đưa tin rầm rộ. Chuyện đó thì cũng là lẽ đương nhiên thôi… Mà thôi, chắc bản thân cậu ta cũng quen với việc được chú ý rồi nên chẳng bận tâm chút nào.

“Có chuyện gì thế? Tao cứ tưởng San-chan đang ở sân bóng chày chứ? Với lại, mày tìm tao có việc gì à…?”

“Tao xin nghỉ giải lao một chút! Tìm Jouro là vì có mấy đứa muốn gặp mày!”

“Mấy đứa muốn gặp tao á?”

“Cứ đi cùng tao đã! Bọn nó đang đợi ở cổng trường rồi!”

“Ờ, ừm. …Biết rồi.”

*

Được San-chan thúc giục, tôi cùng Pansy ba người chúng tôi tiến về phía cổng trường, nơi có một cổng chào được trang trí hoa tươi tuyệt đẹp mừng lễ hội Ryouransai. Ở đó, có hai người mà tôi không hề ngờ tới đang đứng đợi.

“Ơ? Hai cậu là…”

“Mới gặp hôm trước mà. Jouro. Sumireko nữa.”

“Trông hai đứa khỏe mạnh nhỉ, Jouro, Sanshokuin.”

“T-Tsukimi!? Với lại, Fu-chan…”

Người xuất hiện là học sinh trường cấp Ba Koushoubu chứ không phải Nishikitsuta… Tsukimi, bạn thuở nhỏ của Horse – người được coi là phiên bản cao cấp hơn của tôi, và Fu-chan, người bạn thân của tôi.

Hả? Sao hai người này lại ở đây chứ?

Fu-chan thì còn hiểu được. Dù sao thì, từ khoảng kỳ nghỉ hè đến giờ cũng có nhiều lần giao lưu, với lại tôi cũng nghĩ ra đủ lý do như việc cậu ta đến trường Nishikitsuta vì muốn gặp người trong mộng là Thần Ngốc (nay đã đổi tên thành Tanpopo) chẳng hạn. Nhưng, tại sao Tsukimi cũng ở đây? Hơn nữa, lại còn thông qua San-chan nữa chứ…

“San-chan. Cái đó, sao Tsukimi lại…”

“Thật ra thì, từ sau khi Đại hội thể thao kết thúc, tao đã nhận được rất nhiều lời nhờ vả của Tsukimi đấy! Mà, sau đó thì trường mình có mấy cái tin đồn lạ hoắc, hơi phiền phức chút! Haha!”

Chẳng lẽ, người mà tin đồn “Ooga Taiyou hẹn gặp học sinh trường khác vào ban đêm để bí mật đàm phán mờ ám” lan truyền ở trường mình cách đây không lâu, chính là Tsukimi sao!?

“San-chan, xin lỗi…”

“Đừng bận tâm! Dù sao thì tao cũng không chỉ gặp riêng Tsukimi đâu!”

Không ngờ rằng, sau lưng cái “Thánh Chiến” diễn ra ở Đại hội thể thao, lại có một mối giao lưu bất ngờ thế này…

“Vậy, Kusami-san. Tại sao cô lại đến Ryouransai vậy?”

Bên cạnh tôi đang hoảng hốt, Pansy lại vô cùng bình tĩnh hỏi Tsukimi. Thật tình, con nhỏ này khó mà bị chút chuyện vặt vãnh làm cho dao động được… Ơ, không phải. Nhìn kỹ lại thì, ánh mắt của nó cứ liên tục đảo nhanh giữa tôi và Tsukimi.

“Tôi đến để gặp Jouro.”

“Gặp Jouro-kun sao?”

“Vâng.”

Đáp lại câu hỏi của Pansy, Tsukimi chỉ trả lời nhạt nhẽo và lẳng lặng gật đầu. À mà nói mới nhớ, hai người này có vẻ hơi giống nhau ở một số điểm nhỉ. Chẳng hạn như cái vẻ điềm nhiên vô cảm ấy.

Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đã. Tsukimi đến để gặp tôi á?

“Đó chính là chuyện mà tao cứ phải lo lắng bấy lâu nay! Con bé Tsukimi muốn kết bạn với Jouro đấy!”

“Nói thêm thì, tôi cũng nhận được lời nhờ vả tương tự. Thế nên, hôm nay tôi mới đi cùng.”

“Mà thật ra thì, tao đã định sắp xếp để hai đứa gặp nhau sớm hơn một chút rồi… nhưng mà này! Không phải gần đây Jouro vẫn đang bận tối mắt tối mũi với mấy chuyện khác sao? Thế nên, bọn tao quyết định là sẽ kết bạn vào lúc mấy chuyện đó được giải quyết ổn thỏa… tức là trong lễ hội Ryouransai này đây!”

Ra vậy. Đúng là cách đây không lâu đã xảy ra một sự kiện lớn liên quan đến việc liệu lễ hội Ryouransai có được tổ chức hay không. Vào thời điểm đó, dù Tsukimi có nói muốn kết bạn thì tôi cũng khó mà đáp ứng được.

“À ừm… sao muốn kết bạn với tôi mà lại phải đi hỏi ý kiến của San-chan với Fu-chan thế? Thực ra thì, nếu cứ nói thẳng với tôi thì…”

“…! Quả nhiên là Jouro-kun vẫn tốt bụng. Một người vĩ đại tràn đầy tình yêu bản thân, tình bằng hữu và tình yêu thương… Đúng là bậc thầy của tình yêu.”

“Hả?”

Con bé này nói cái gì vậy? Sao tự nhiên nó cứ nhìn mình bằng ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ thế nhỉ…?

“Nhưng, tôi không thể làm chuyện kiêu căng đó được. Một người như tôi, làm sao có thể thân thiết với Jouro vĩ đại. Khó lắm. Cần sức mạnh của San-chan.”

Mấy từ ngữ nó dùng loạn xạ cả lên, có khi nào mình nghe nhầm không nhỉ?

“Kusami-san. Cô bị bay mất mấy con ốc trong não rồi à?”

Này Pansy. Tuy những gì Tsukimi nói đúng là có hơi kỳ lạ thật, nhưng cũng đừng nói quá thế chứ. Người ta sẽ bị tổn thương đấy. …Là tôi đấy.

“Không có bay. Tôi, bình tĩnh.”

“À, à ừm, tôi hỏi lý do một chút được không?”

Lạ lùng thay, Pansy cũng đang dao động…

“Jouro, người vĩ đại. Người đàn ông đã đánh bại Horse, kẻ chưa từng thua ai. Người đàn ông đã cứu Cherry-san trong lúc nguy cấp. Người đàn ông được Fu-chan tin tưởng. Bạn thân của San-chan, người đã làm nên kỳ tích ở Koshien. Ở Koushoubu, không một học sinh nào là không biết Jouro. Chẳng mấy chốc, Jouro đã trở thành người đàn ông huyền thoại. Tôi cũng, rất rất ngưỡng mộ.”

Đùa tôi đấy à!? Kiểu như, “Thật ra tôi tiếp cận anh để lừa anh đấy!” ấy!

“Con bé này nói thật đấy…”

Pansy đã xác nhận rồi kìa! Hả? Tôi lại thành ra như vậy ở trường Koushoubu rồi sao!?

“Thế nên, tôi đã hỏi ý kiến San-chan. …Muốn bắn tướng quân thì trước tiên phải bắn ngựa.”

Ngược rồi, ngược rồi. Sao lại đi dốc hết sức mình để đối đầu với Đại tướng quân chỉ để đánh đổ một con ngựa què thế hả mày.

“K-Không, Fu-chan… Cậu đang đùa đấy à?”

“Hoàn toàn là sự thật đấy. Công lao của Jouro đã được lan truyền rộng rãi, ở Koushoubu còn có rất nhiều học sinh khác ngoài Tsukimi muốn kết giao với cậu. Tôi cũng thường xuyên được nhờ vả kiểu ‘Tôi muốn kết bạn với người đàn ông huyền thoại, Jouro vô địch bất bại, làm ơn giới thiệu cho tôi với’.”

Rào cản cao đến mức, tôi chẳng muốn đến trường Koushoubu thêm một lần nào nữa.

“…Pansy, có cách nào để hóa giải sự hiểu lầm này không?”

“Khó đấy. Kusami-san từ trước đến giờ vẫn là một cô bé có chút suy nghĩ cố chấp mà.”

Tôi cũng nghĩ thế mà. Nhìn thái độ này thì tôi cũng đoán ra rồi…

“Hiểu lầm… Jouro đúng là một người khiêm tốn. Đánh giá thấp năng lực của bản thân, lại còn hướng đến những tầm cao mới. Thật là một ý chí vĩ đại. …Đúng là người khai phá thế giới mới.”

Cô làm ơn đừng gọi tôi bằng cái biệt danh kỳ quặc đó nữa được không?

“Cái đó… rồi thì… tôi, tôi muốn nói với Jouro… à ừm…”

Tsukimi định nói gì đó rồi lại ngập ngừng một cách rụt rè. Khi tôi và cô ấy chạm mắt, hành động vội vàng cúi xuống của cô ấy trông như một loài động vật nhỏ, thật dễ thương… nhưng nhìn thái độ này thì, có vẻ cô ấy không chỉ đến để kết bạn mà còn có chuyện gì đó muốn nói.

San-chan dường như biết chuyện gì đang xảy ra nhưng…

“Tsukimi! Đằng nào cũng đến rồi, sao không để Jouro dẫn cậu đi tham quan lễ hội Ryouransai trước?”

“Nhưng mà, một người như tôi mà lại làm phiền Jouro thì…”

“Không cần lo lắng đến thế đâu! Jouro, mày đi dạo lễ hội Ryouransai với Tsukimi cũng không sao đúng không?”

“À. Chuyện đó thì cũng được thôi nhưng…”

“Vậy thì, quyết định thế nhé!”

“San-chan, tuyệt thật đấy. Đúng là bạn thân của Jouro có khác. Hỏi ý kiến cậu ấy đúng là sáng suốt.”

“Haha! Khen quá lời rồi đấy! Được rồi! Vậy thì, tao sắp hết giờ nghỉ rồi, phần còn lại giao cho Jouro nhé! À! Nếu rảnh thì đến câu lạc bộ bóng chày chơi nữa nhé!”

Chết tiệt… San-chan đã rời đi trước khi mình kịp hỏi rõ sự tình rồi.

Nhưng, có lẽ cậu ta cố tình không nói. Ý là mình nên hỏi trực tiếp Tsukimi sao. Nếu vậy thì, mình sẽ hiểu ý đó mà…

“…Thôi được rồi, cứ đi đã. Có nhiều chỗ hay ho lắm. Tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan.”

Chắc là nên đi dạo lễ hội Ryouransai cùng nhau cho đến khi Tsukimi chịu mở lời.

“Tôi sẽ theo ngài đến bất cứ đâu. …Chủ nhân.”

Tôi không cần một tên thuộc hạ ảo tưởng như thế này.

Hơn nữa, nói thật ra thì tôi cũng đoán được câu chuyện là thế nào rồi… Tsukimi đột nhiên đến gặp tôi. Thêm vào đó, lại còn muốn kết bạn với tôi. Một lý do như vậy, ngoài chuyện có liên quan đến tên đó ra thì còn có thể là gì nữa… Chán thật…

*

Sau đó, điểm đến của chúng tôi là khu vực các gian hàng ngoài trời. Nói thật thì, tôi đói bụng nên định đi kiếm gì đó ăn. Dĩ nhiên, mục tiêu của chúng tôi là gian hàng của Tsubaki và Hiiragi, nơi chất lượng được đảm bảo tuyệt đối.

“Tại sao gian hàng của Motoki và Youki lại mở ở một vị trí sâu tít, khuất tầm nhìn như thế này? Tôi cứ nghĩ sẽ có những chỗ tốt hơn chứ…”

Thắc mắc của Fu-chan cũng phải thôi. Trong khi hầu hết các gian hàng đều tập trung trước tòa nhà chính hoặc gần sân khấu chính trong sân trường, thì nhóm của Tsubaki lại mở gian hàng ở một góc xa tít, gần hồ bơi phía sau trường Nishikitsuta. Mặc dù sau vụ án đèn lồng, số gian hàng đã giảm đi một nửa nên không gian thì thừa thãi. Dĩ nhiên, bỏ qua Hiiragi tính tình vô tư, lại còn nhút nhát một cách thái quá thì, một người buôn bán như Tsubaki không thể nào lại mở gian hàng ở nơi đó mà không có tính toán gì. Lý do cô ấy chọn địa điểm đó là…

“Nếu ở gần hồ bơi, chắc chắn sẽ không có gian hàng nào khác đến mở. Điều đó có nghĩa là, khi đông khách thì sẽ dễ dàng quản lý khách hàng hơn. Này, chúng ta sắp đến rồi, …nhìn mà xem.”

“Ra vậy. …Nếu là như thế thì tôi đã hiểu.”

Dù mở gian hàng ở một vị trí tệ hại nhất có thể là gần hồ bơi, nhưng ở đó vẫn có một hàng dài người đang xếp. Có lẽ ít hơn dự tính của Tsubaki, nhưng vẫn có hơn mười người. Thế là đủ để nói là làm ăn phát đạt rồi.

Thế nên, tôi định tránh hàng người đang xếp đó để đến chào Tsubaki và nhóm bạn trước, nhưng…

“Mư hự hự! Từ nãy đến giờ cứ thất bại mãi, nhưng với cái này thì chắc chắn không sai rồi nhỉ, Hiiragi-san!”

“Vâng! Chắc chắn là, cái này sẽ cực kỳ cực kỳ ngon! Sư phụ ngốc nghếch!”

“Hai đứa này, có lẽ nên bỏ cuộc đi thì hơn…”

Chẳng hiểu sao, trong gian hàng lại có Tanpopo cùng Hiiragi đang chế biến thứ chất lỏng trông đáng nghi ngờ. Kế bên là cả đống thùng giấy chất chồng, bên trong có thể thấy đủ loại rau củ quả.

"Chào Tsubaki."

"À, Joro, Pansy. ...Mà này, Fū-chan với Tsukimi cũng ghé chơi nữa à?"

Tsubaki vừa nhanh nhẹn chào hỏi, vừa thoăn thoắt đưa yakitori và kushikatsu cho khách. Những động tác thoăn thoắt, điêu luyện như không, thật sự đáng nể.

À mà này, khác với hồi hội thao, Tsubaki và Hiiragi đều đang mặc đồng phục của quán mình, riêng Tanpopo thì vẫn y nguyên đồ thể dục.

"Vâng. Joro vĩ đại, đã thương ta đói bụng nên đưa ta đến đây. Đúng là vị thần của lòng từ bi!"

Có mà chỉ lo mỗi cái bụng của mình thôi ấy chứ!

"...Joro, cậu nên giải thích rõ ràng càng sớm càng tốt đi thôi."

Tôi cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng cô ấy có chịu nghe lời nào đâu. Với lại, cái ánh mắt kiểu "tôi đã biết mà" đó, làm ơn bỏ đi giùm cái.

"Ối chà! Không phải là Kisaragi-senpai và Sanshokuin-senpai đó sao ạ! Không lẽ, cả hai anh chị đều thiếu hụt 'nguyên liệu thiên thần' nên mới đặc biệt tìm đến em... Á! Đến cả Tokumasa-senpai và Kusami-senpai cũng có mặt nữa!"

"Lâu rồi không gặp, Tanpopo. Giọng cô vẫn ồn ào như mọi khi."

Anh ta ấy à, đang muốn nói rằng: "Trông cô vẫn khỏe là tốt rồi."

"Sao lúc nào gặp anh cũng nói mấy lời khó nghe vậy! Hồi hội thao anh còn dịu dàng lắm mà! Rõ ràng là Tokumasa-senpai rất xấu tính! Phì phì phì phì!"

"D-dịu dàng á? Tôi ư? H-hừm... Toàn lời vớ vẩn."

Có mà chính cô đang mừng rỡ nhún nhảy vì cái "lời vớ vẩn" đó đấy thôi.

"Tanpopo. Vậy mấy đứa đang làm gì thế?"

"Á! Đúng rồi! Em đang nghiên cứu thức uống 'Trà – Ti – Ka – Phù Phù Nhiệt Đới' đó ạ!"

Cái tên gì mà nghe ngớ ngẩn thế không biết?

"Em đã nghĩ mãi rồi đó ạ! Rằng làm sao để có thể báo đáp công ơn của Tsubaki-sama, người đã luôn chăm sóc em bấy lâu. ...Em đây, đặt ngón trỏ lên má và nghiêng đầu, chỉ cần nhìn thấy thôi thì tim của đàn ông trên khắp thế gian này cũng phải vỡ vụn thành trăm mảnh vì sự đáng yêu đó, nói vậy thì không hề quá lời đâu ạ."

"Quả thật không hề quá lời. Chắc chắn sẽ tan nát thành trăm mảnh."

Thôi cái kiểu quá lời đó đi, mau kể tiếp cho tôi nghe phần giải thích đi.

"Và rồi, em chợt lóe lên ý tưởng! Ngoài xiên chiên và gà nướng ngon tuyệt đỉnh, nếu có thêm một món đồ uống ngon do em tự nghĩ ra, đó là 'Trà – Ti – Ka – Phù Phù Nhiệt Đới', chắc chắn sẽ đóng góp rất lớn vào doanh thu đó ạ!"

Thì ra là thế.

Mà này, đã là ngày diễn ra Lễ hội Ryouran rồi, vậy mà vẫn cùng Hiiragi phát triển sản phẩm mới ư...?

"Sư phụ của em tuy hơi ngơ ngác một chút nhưng tuyệt vời lắm đó! Chị ấy rất rất kính trọng Tsubaki-san và lúc nào cũng nỗ lực hết mình! Có bao nhiêu là điều để học hỏi từ chị ấy đó ạ!"

"Khì khì! Hiiragi-san, nếu em cố gắng thì sẽ đạt được cảnh giới như chị thôi! Là đệ tử, em cứ lấy chị làm gương và cứ thế mà tự mãn tiến lên nhé!"

Là "phát triển" chứ không phải "tự mãn" đâu. Cho dù có lấy cô làm gương và cứ thế mà tự mãn tiến lên thì phía trước cũng chỉ có sự ngu ngốc chờ đợi thôi.

"Tôi hiểu rồi, nhưng còn đống rau củ chất đầy trong mấy thùng giấy đó thì..."

"Em nhận được từ Nadeshiko-san đó ạ! Vì Nadeshiko-san muốn kết bạn với Shiba-senpai tại Lễ hội Ryouran hôm nay, em đã ra tay nghĩa hiệp, tạo cơ hội cho cô ấy được ở cạnh Shiba-senpai! Sau đó cô ấy nói muốn cảm ơn nên đã chia sẻ rau củ cho em! Mù-phun!"

À, đúng rồi, nhà Nadeshiko là tiệm rau củ mà. Hèn chi.

"Vậy thì, Kisaragi-senpai! Không để anh chờ lâu, xin mời anh nếm thử món 'Trà – Ti – Ka – Phù Phù Nhiệt Đới' vừa mới hoàn thành này ạ! Nào! Nào nào nào!"

Tanpopo nhiệt tình đẩy tới một ly sinh tố. Màu của nó là xanh lè. Màu sắc cứ như đổ cả một chai nước ép rau xanh đậm đặc vào vậy. Bản thân cô nàng thì vô cùng tự tin, nhưng khi tôi nhìn sang Tsubaki thì thấy cô ấy đang lắc đầu lia lịa.

Quả nhiên là vậy mà...

"Joro, ghê thật. Thứ đồ uống quái gở như này, ta, không thể uống được."

Tôi cũng đâu có bảo là tôi sẽ uống nó đâu đấy nhé?

"Không, tôi thì..."

"Khì khì! Anh không cần phải khách sáo như vậy đâu ạ! Nào! Cứ yên tâm mà uống một hơi──"

"Tanpopo, đưa đây. Tôi sẽ uống cho."

"Hả? Tokumasa-senpai, anh muốn uống ạ? ...Thôi được rồi! Không còn cách nào khác mà! Vậy thì, em sẽ đặc biệt cho anh uống đó ạ! Vâng, mời anh!"

Trong lúc tôi còn đang sững sờ, Fū-chan lập tức chen vào cuộc trò chuyện. Tôi hiểu là anh ấy rất tò mò về thứ đồ uống Tanpopo làm, nhưng...

"Fū-chan. Thứ đồ uống đó..."

"Không sao. Đây cũng là một nguồn protein quý giá."

Người này đang định sinh tồn hay sao vậy? Cái kiểu nói chuyện vô lý mà mạnh mẽ ghê. Mà từ trước tới giờ, trong rau củ có nhiều protein đến thế sao?

Oa! Ghê thật... Anh ấy không chút do dự, uống một hơi luôn...

"Ực!"

"Thế nào rồi, Tokumasa-senpai? Ngon chứ ạ? Ngon lắm đúng không ạ?"

"Fū-chan thật may mắn đó! Anh ấy là người đầu tiên được uống tác phẩm tâm đắc của bọn em đó ạ~!"

Mấy cô, nhìn mặt Fū-chan cho kỹ đi. Khuôn mặt đẹp trai thế kia mà đang méo xệch đến đáng kinh ngạc kìa.

Đó là, không thể nghi ngờ gì nữa...

"Dở! Dở quá mức!!"

Tôi biết ngay mà.

"Ueêêê! Không thể nào là như vậy được đâu mà~!"

"Đúng vậy! Không thể dở được! Lưỡi của Tokumasa-senpai có vấn đề rồi! Cho em mượn một chút! Với cái lưỡi xinh xắn của em, em sẽ xác nhận lại vị chính xác... Mua-bư-rô-rô-rô-rô!!"

Một tiếng nôn ọe không hề xinh xắn chút nào vang vọng khắp nơi.

"Ô, không ngon chút nào! Đây là mùi vị tệ nhất trong cuộc đời em! Cứ như vị ớt chuông thối rữa nhồi đậu phụ làm từ phân hươu vậy!"

Đúng là một lời bình phẩm chê bai mà từ ngữ lại phong phú đến thừa thãi.

"Mù phùu~... Lại thất bại nữa rồi..."

"Auuu~... Con đường thật chông gai mà~..."

"T-Tanpopo đã uống cái thứ đồ uống mà tôi đang uống... K-k-k... Nụ hôn gián tiếp!"

Thế là hai người thì gục ngã vì thất bại, còn một người thì ngất xỉu vì cái "nụ hôn gián tiếp."

"Tuyệt vời... Không ngờ cậu lại khéo léo hỗ trợ chuyện tình cảm của Fū-chan đến vậy... Quả nhiên là Joro. ...Đúng là phù thủy tình yêu."

Bình tĩnh đi, ông trùm hiểu lầm. Tôi có làm gì đâu.

Sau khi mua một phần gà nướng và xiên chiên từ quán của Tsubaki và Hiiragi, cộng thêm một suất yakisoba bán ở gian hàng khác, tôi di chuyển đến khu vực ăn uống ngoài trời tạm thời được dựng trong khuôn viên trường.

Tiện thể nói luôn, Fū-chan có vẻ sẽ ở lại quán của Tsubaki và Hiiragi để giúp phát triển món 'Trà – Ti – Ka – Phù Phù Nhiệt Đới', làm luôn vai trò "người thử độc". Lúc tôi rời đi, lại nghe thấy tiếng "Dở! Nụ hôn gián tiếp!" vang lên, nên chắc anh ấy cũng sẽ có một Lễ hội Ryouran vui vẻ theo cách riêng của mình thôi.

Vì vậy, giờ ở đây chỉ còn tôi, Pansy... và Tsukimi.

Thế mà...

"Joro-kun, tôi đã từ lâu rất hứng thú đặc biệt với cái trò đút cho nhau ăn đó."

Sao con nhỏ này cứ tiếp tục cái điệu bộ thường ngày của mình vậy nhỉ?

"Thì ra là vậy, cô cũng tò mò ghê."

"Tức là... cậu hiểu ý tôi rồi chứ?"

"Sau khi đã hiểu rõ, tôi xin nói thẳng: ...Tự ăn đi."

"Xấu tính thật đấy."

Thiệt tình, con nhỏ này cứ hở ra là lại tìm cách làm mấy chuyện thừa thãi...

"Cái chuyện đáng xấu hổ như vậy, làm sao mà làm được ở chỗ đông người thế này chứ. Suy nghĩ cho có lý lẽ đi."

"Vậy thì, nếu không có ai thì cậu chịu làm không?"

"...Tôi nói lại lần nữa. Tự ăn đi."

"Phì cười. Tôi biết rồi."

Pansy nở nụ cười vui vẻ một cách lạ lùng, chậm rãi nhấm nháp đĩa yakisoba. Có lẽ vì đang là giờ trưa và chỗ ngồi lại chật kín, nên việc khoảng cách giữa chúng tôi gần một cách đáng ngại thật phiền phức.

"Joro, ghê thật. Pansy, trông có vẻ vui."

"Nghe này, Tsukimi. Tôi đâu phải là người ghê gớm gì đâu. Con nhỏ này, lúc nào cũng vậy thôi. Cứ tự tiện làm theo ý mình mà chẳng thèm quan tâm đến ai──"

"Không. Hoàn toàn khác với Pansy mà tôi biết hồi cấp hai."

Ra vậy... Tôi chỉ biết Pansy từ hồi cấp ba thôi, còn Tsukimi thì ngược lại. Cô ấy hầu như chỉ biết Pansy hồi cấp hai mà thôi.

"Tôi không thể làm Pansy cười. ...Toàn gây phiền phức thôi."

Dù là liên quan đến Hose, nhưng có nghĩa là Tsukimi đã thật sự nghĩ cho Pansy theo cách của riêng mình...

"Kusami-san, cô không phải chỉ gây phiền phức đâu."

"Hả?"

"Lúc đó, chính các cậu đã giúp tôi khi tôi gặp khó khăn mà. Vì vậy, tôi vô cùng biết ơn."

"...Tốt quá rồi."

Trước lời nói của Pansy, Tsukimi khẽ mỉm cười. Pansy cũng mỉm cười nhẹ theo.

Chà, có vẻ như có nhiều chuyện xảy ra hồi cấp hai, nhưng nếu mối quan hệ đó vẫn cứ tan vỡ thì thật đáng tiếc.

Nhưng mà...

"Tôi có thể làm bạn với Pansy không? Lần này, thật sự là bạn bè..."

"...Không được đâu. Tôi và Kusami-san, không thể là bạn bè đâu..."

"Auu..."

Mối quan hệ của hai người sẽ không thể tiến xa hơn được nữa.

Lý do rất đơn giản. Hose có một lời hứa: 'Không được lại gần và nói chuyện với Pansy cùng những người bạn của Pansy.' Vì vậy, nếu Pansy và Tsukimi trở thành 'bạn bè', Hose sẽ không thể lại gần và nói chuyện với Tsukimi nữa.

Điều đó sẽ không chỉ khó khăn cho Hose mà còn cho cả Tsukimi nữa.

Đó là lý do Pansy không thể làm bạn với Tsukimi.

...Không, không chỉ Tsukimi, mà là với tất cả thành viên của nhóm Toushoubu.

Họ không phải là bạn bè, mà chỉ là người quen mà thôi.

Để chứng minh ý chí đó, Pansy gọi tất cả những người trong nhóm Toushoubu bằng họ.

"Xin lỗi, ...Kusami-san."

"Pansy, cậu không sai đâu. Chúng ta đã có thể nói chuyện tử tế. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến tôi vui rồi."

Haizzz... Mọi chuyện chẳng suôn sẻ chút nào...

"Tất cả những điều này đều nhờ vào Joro. Quả nhiên là thần."

Đúng là, đủ thứ chuyện chẳng suôn sẻ chút nào cảaaaa!

***

Tiếp theo, chúng tôi đến quán cà phê của Hội học sinh do Cosmos cùng mấy người kia điều hành.

Tiện thể nói luôn, điểm đặc biệt của quán cà phê này là nó hoàn toàn không tốn một xu ngân sách nào cả. Toàn bộ thiết bị và nguyên liệu đều do các bạn học sinh tình nguyện, đứng đầu là Cosmos, tự mình lo liệu và vận hành.

Đằng nào Tsukimi cũng đã tới rồi. Tôi định đến chào hỏi Cosmos cùng các bạn cho phải phép, nhưng... có vẻ khá là đông khách.

"À, xin lỗi Tsukimi. Hay là chúng ta tạm thời đi chỗ khác nhỉ?"

"Tất cả đều theo ý muốn của Thần Joro."

Tại sao điểm thiện cảm mà tôi chẳng muốn kiếm chút nào, lại có thể kiếm được ầm ầm trong thời gian ngắn ngủi mà chẳng làm gì cả?

Hửm? Kia là...

"Xin lỗi quý khách! Nếu quý khách đứng lấn ra ngoài sẽ gây phiền hà cho người đi bộ, nên xin hãy lùi sát vào tường một chút ạ! Khi nào chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ hướng dẫn ngay! Xin quý khách vui lòng chờ thêm một lát nữa nhé!"

À đúng rồi, Sazanka cũng đang giúp đỡ Hội học sinh mà. Trông cô ấy rất hợp với chiếc tạp dề.

Thật sự, Sazanka với nụ cười trong sáng đúng là gu của tôi đấy, nhưng mà...

"Cái gì! A, anh! Sao anh lại ở đây chứ! K-không lẽ, anh vừa thấy sao!? Quên đi ngay! Nếu không quên, tôi sẽ làm nổ tung ký ức đó thành trăm mảnh đấy!"

Cứ hở ra một cái là cô ấy lại biến thành dã thú ngay ấy mà...

"Ừm, Sazanka. Giờ thì, thời gian chờ khoảng bao lâu rồi?"

"Hả? Th-thời gian chờ!? Ừm, khoảng hai mươi phút nữa thì phải... Cho đến giờ giải lao của tôi..."

Không phải cái đó. Dáng vẻ đỏ mặt bẽn lẽn đó thì dễ thương thật đấy.

"G-gì chứ? Không lẽ anh muốn đi vòng quanh Lễ hội Ryouran với tôi sao? Nếu vậy thì tôi sẽ đặc biệt, siêu đặc biệt, đi cùng anh đó! À, tôi cũng, với anh... Hả! Anh đang bắt tôi nói cái gì thế này!"

Vẫn như mọi khi, Sazanka-san lại tự mình... "Hả!" một mình.

"Không, tôi chỉ muốn cô cho tôi biết thời gian chờ đến khi vào quán cà phê thôi mà..."

"Cái đó á!? Đừng hỏi kiểu khó hiểu vậy chứ!"

Người làm cho nó rắc rối lên không phải là chính cô sao?

"Ừm, tình hình bên trong và độ dài hàng đợi thì... khoảng mười lăm phút nữa thôi? Th-thế thì... đúng vào giờ giải lao của tôi luôn... Khoan đã? Tsukimi! Với lại, cả Pansy cũng ở đây nữa sao!?"

"Có."

"Có."

Đúng là bộ đôi vô cảm. Dù nhìn thấy Sazanka đang cuống quýt, họ vẫn bình tĩnh đến lạ.

"Oa~! Tsukimi, cậu đến thật tốt quá! Ừm... hơi đông một chút, nhưng nếu không ngại thì đợi nhé! Bánh của Pansy làm cũng rất nổi tiếng đó!"

"Kusami-san, trứng cuộn Dasimaki của Sazanka cũng rất ngon nên rất mong cô thử."

"Bánh, trứng cuộn, cả hai đều trông ngon lành. ...Thần ơi, ngài có nghe lời thỉnh cầu ích kỷ của tôi không?"

Tôi muốn cô ấy nghe lời ích kỷ của tôi, đó là "làm ơn đừng xin phép kiểu đó nữa."

"...Anh, anh đã làm gì Tsukimi vậy?"

Thấy chưa! Tiếp theo Tsubaki, giờ thì Sazanka lại nhìn tôi bằng ánh mắt ngao ngán đó rồi!

"Tôi có làm gì đâu mà lại thành ra thế này. ...Tạm thời, tôi sẽ đợi thôi."

「Hừm... Thôi được rồi! Thế thì, đến giờ nghỉ giải lao tôi cũng sẽ đến nhập hội, lúc đó cậu phải kể rõ ngọn ngành đấy nhé!」

「À, được thôi.」

Cứ thế, bọn tôi xếp hàng trong dòng người đông đúc, cuối cùng cũng tới lượt.

「Kapa! Chào mừng, chào mừng các bạn đến đây Kapa! Hoan nghênh Kapa!」

Ngay trước mắt tôi, một sinh vật không thể diễn tả bằng lời xuất hiện, khiến tôi không khỏi bối rối. Người đang chào đón bọn tôi ở quán cà phê này là một con chuột với cặp mắt vô hồn và cái lưỡi lè ra, khoác trên mình chiếc tạp dề bèo nhún dễ thương—trong bộ đồ hóa trang Gekorina-chan... Chắc là Hội trưởng Hội học sinh Cosmos. Vì không nhìn thấy mặt, nên tôi đoán vậy.

À mà thôi kệ, Gekorina-chan hóa ra lại có cái đuôi "Kapa" ở cuối câu à.

「Kapapa! Tsukimi-san Kapa! Lâu quá không gặp Kapa!」

「Ai đấy?」

「Chắc là Hội trưởng Cosmos.」

「Quả không hổ danh Jooro. Không cần nhìn thấy mặt cũng biết là ai... Đây chính là tâm nhãn... không, thần nhãn!」

Tôi không có cái loại mắt tiện lợi như vậy đâu.

「Pansy, cái bộ dạng này của Hội trưởng Cosmos...」

「Tôi và Sasanqua đã cố hết sức ngăn cản rồi, nhưng không được.」

À, vậy à. Dù sao thì cũng đã thử rồi nhỉ...

「Jo, Jooro-kun! Cậ, cậu...」

「Vâng... Có chuyện gì thế?」

「Ăn cơm trước? Hay tắm trước? Hây, hay là... ưm, cái đó... Ka, Kapa?」

Làm ơn đừng dùng từ "Kapa" để chỉ bản thân được không? Với cả, ở đây làm gì có chỗ tắm.

「Tôi ăn cơm. À, và tôi nghĩ chiếc tạp dề đó không hợp bằng bộ đồng phục thường ngày của cô đâu.」

「Ka, Kapapa?! Vậ, vậy sao Kapa?!」

Đúng vậy đó Kapa.

「Ưm... Được rồi Kapa. Vậy thì, tôi sẽ mặc lại đồng phục thường ngày Kapa... Xin lỗi nhé, Gekorina-chan.」

Tôi đã cố gắng nói mà không trực tiếp phủ nhận bộ đồ Gekorina-chan hết mức có thể, nhưng có vẻ vô ích rồi. Rốt cuộc, tình yêu của Cosmos dành cho Gekorina-chan sâu sắc đến nhường nào cơ chứ...

「Quả không hổ danh Jooro. Có thể sai khiến cả Cosmos-san, người mà Pansy và Sasanqua nói gì cũng không nghe... Đây chính là huấn luyện viên... không, siêu cường sư!」

Siêu cường sư lại còn sở hữu thần nhãn à. Chẳng làm gì mà tôi cũng trưởng thành ghê...

16875500-c9fd-4afe-9180-66e5db122320.jpg

「Đợi lâu rồi nhé! Đây là bánh quy của Pansy làm, còn đây là trứng cuộn Dashimaki!」

Sau đó, chúng tôi được dẫn đến một bàn bốn người. Bên cạnh tôi là Pansy, đối diện là Tsukimi. Và ở chỗ trống cuối cùng, Sasanqua đã ngồi xuống khi đến giờ nghỉ giải lao, tay bưng theo đồ ăn.

「Sasanqua, cái này là gì vậy?」

Trước mặt tôi là một món ăn kỳ lạ, có trộn lẫn rất nhiều thứ màu xanh lá.

「Cô, Cosmos-san nói rằng rất muốn cậu ăn thử... món cơm bông cải xanh...」

Tôi đã đoán ngay rồi mà!

Cái quái gì mà lại đi ngang nhiên biến "di sản tiêu cực" từ lâu thành sản phẩm của Hội học sinh thế này!

Mà thôi, dù sao thì cũng ngon, không như cái thứ "Đồ uống Trà-là-là ngớ ngẩn" do tên ngốc nào đó làm. Chỉ có điều, nhìn nó cứ như cả khu rừng vậy...

「Bánh quy và trứng cuộn Dashimaki, cả hai đều rất ngon.」

「Phù phù. Cảm ơn nhé.」

「Cảm ơn! Mừng là cậu thích!」

Trong khi tôi miệt mài "khai hoang rừng rậm" (ăn cơm bông cải), ba cô gái trò chuyện vui vẻ, thân thiết với nhau. Có lẽ vì bình thường Tsukimi ít khi biểu cảm, nên nụ cười của cô bé lúc này trông đáng yêu lạ thường. Nếu chỉ đơn thuần là muốn cùng nhau tận hưởng Lễ hội Ryouran thì tôi hoan nghênh lắm...

「Vậy thì, Tsukimi. Đến lúc vào vấn đề chính rồi đấy.」

Đáng buồn thay, mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế.

「Hả?」

Có vẻ không hiểu lời tôi nói, Tsukimi hơi nghiêng đầu. Thực ra cũng có cách là cứ mặc kệ cho qua chuyện, nhưng nếu để nó gây rắc rối về sau thì phiền phức lắm. Thà giải quyết triệt để trước khi mọi chuyện xấu đi còn hơn. Đây chính là bài học tôi rút ra từ vụ án Ánh Sáng hồi trước. Cơm bông cải xanh cũng đã ăn xong, thời điểm này cũng hợp lý rồi. Ở đây thì Tsukimi cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.

「Cậu có chuyện gì muốn nhờ vả đúng không?」

「...! Không ngờ lại bị nhìn thấu... Đây chính là sức mạnh của thần nhãn...」

Không phải đâu. Chẳng qua là ngoài lý do đột nhiên xuất hiện và muốn thân thiết với tôi ra thì cậu chẳng còn lý do nào khác cả.

「Nói ra... có được không?」

Tsukimi dùng ánh mắt có phần yếu ớt nhìn chằm chằm vào tôi. Suốt cả ngày hôm nay đều vậy, cô bé này cứ khách sáo lạ lùng.

「Tôi sẽ lắng nghe.」

「Cảm ơn. Jooro, cậu thật tốt bụng.」

Mặc dù thoạt nhìn có vẻ vô cảm, nhưng cử chỉ khóe môi hơi nhếch lên mỉm cười của Tsukimi trông đáng yêu như một loài động vật nhỏ vậy.

Nhân tiện, lý do tại sao tôi lại bắt chuyện với Tsukimi ở đây thì cực kỳ đơn giản. Bởi vì, ở đây thì... cái thứ "Đó" chắc chắn sẽ không xuất hiện đâu màaaaa! Tôi đâu có ngốc! Tsukimi đột nhiên xuất hiện, lại có chuyện muốn nói với tôi. Theo lẽ thường, đến lúc này thì chắc chắn tôi sẽ bị "Nó" kéo ngồi xuống! Chính vì thế, để phá vỡ cái quy luật đó, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bắt chuyện trong một môi trường mà "Nó" tuyệt đối không thể xuất hiện!

Và theo "quy tắc Kisaragi", cho dù câu chuyện của Tsukimi có phiền phức đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần "Nó" không dính vào thì sẽ không trở thành chuyện tồi tệ đến mức đó! Đây là điều tuyệt đối!

Thôi nào, Tsukimi-chan, vậy thì mau nói chuyện cần tư vấn đi thôi. Tôi đã nói rõ rồi đấy nhé? Là "Tôi sẽ lắng nghe" đấy!

Nếu là tình huống mà tôi không thể giải quyết được thì cứ tự mà—

「Ôi chào— May quá Hội trưởng ơi! Tụi nhỏ bên CLB Kịch hỏi tôi chỗ để đồ mà tôi chịu chết không biết làm sao cả—!」

「Không sao đâu, Primula-san. Đặt cái này vào chỗ trống thì cũng coi như là thêm chỗ ngồi mà. Chỉ có điều, để đổi lại thì...」

「Biết rồi, biết rồi! Bộ đồ hóa trang mà Hội trưởng đã cho bọn tôi sẽ được phát huy tác dụng triệt để ở nhà ma cosplay của bọn tôi màaaa!」

...Ơ? Đột nhiên Primula xuất hiện và trò chuyện với Cosmos, người đã thay đồng phục. Kích thước lớn đến mức khó tìm chỗ để, nếu đặt vào chỗ trống của Hội học sinh thì có thể dùng làm chỗ ngồi... ư? Cái đó, chẳng lẽ là... không, không thể nào—!

Ồ? Nhóm "Charisma" xuất hiện, đang khiêng theo thứ gì đó thì phải.

「Ưm~! Nặng quá, nhưng sắp tới rồi—!」

「A! Cẩn thận đấy! Vẫn chưa đặt xuống hẳn hoi được đâu! ...Chà chà!」

「Phải khiêng thứ nặng như thế này... tôi muốn tự khen mình quá!」

「Cosmos-saan, đặt ở chỗ này được chưa—?」

「Ừm! Tuyệt vời rồi! Đúng là trùng hợp làm sao! Không ngờ cái ghế dài dùng trong vở nhạc kịch của CLB Kịch lại đang khó tìm chỗ để!」

TRỜI ƠIIIIIIIIIIII!! Nó được đặt ngay cạnh chỗ bọn tôi ngồi luôn kìaaaaaaaa!!

Khoan, đừ, đừng hoảng! Tôi và Tsukimi đã ngồi sẵn rồi mà! Pansy và Sasanqua cũng đang ở gần đây!

Nói cách khác, chẳng có lý do gì để di chuyển dù chỉ một chút—

「À, ừm... Trước tiên, cậu có thể ngồi xuống bên cạnh tôi được không?」

Này, sao lại di chuyển rồi? Cái luân hồi quái quỷ gì thế này?

「............Vâng.」

Tôi đành từ bỏ tất cả, làm theo lời Tsukimi, ngồi xuống bên trái cô bé đang ngồi trên ghế dài. Thế nhưng, dù đã làm theo chỉ dẫn, Tsukimi vẫn không nói gì thêm. Có lẽ vì quá căng thẳng, cô bé cúi đầu, hai tay cứ xoắn xuýt vào nhau. Cái kiểu này thì... không phải cái thứ của năm ngoái rồi...

「Tự nhiên thấy căng thẳng quá. Phù phù phù.」

Tsukimi cười gượng để che giấu. Nói trước là, độ căng thẳng của tôi không thể so với cậu đâu nhé? Vì tôi căng thẳng đến mức tim muốn lòi ra khỏi hậu môn rồi đây này.

「Chuyện tôi sắp kể, là chuyện chỉ muốn Jooro nghe thôi.」

Vậy thì làm ơn nghĩ xem chỗ này có hợp không đã chứ? Ở một nơi có đủ loại người như thế này, lại còn ngồi trên ghế dài mà nói ra những chuyện đó, cậu có bị làm sao không đấy?

「Vậy à...」

「Tôi đã băn khoăn rất lâu rồi. Tôi biết lý trí mách bảo không nên nói ra những điều này. Thế nhưng, trái tim tôi không thể làm trái được. Vì vậy, xin hãy lắng nghe lời từ tận đáy lòng tôi!」

Thôi rồi, cái này chắc chắn là sắp bị nhờ vả chuyện gì đó kinh khủng đây màaaa! Kiểu gì cũng là chuyện động trời sắp tới đây màaaa!

「Jooro...」

Ánh mắt mạnh mẽ, đầy quyết tâm của Tsukimi ghim chặt lấy tôi. Đôi mắt ấy, mang một sức mạnh kỳ lạ, đầy mê hoặc, có thể nắm chặt lấy trái tim người khác, khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ. Đôi mắt Tsukimi dần dần tiến lại gần. Một cảm giác chạm nhẹ như "tông" truyền đến chóp mũi tôi, đó là chóp mũi của Tsukimi.

Vậy thì, tiến đến tương lai đầy tuyệt vọng... ACCESS FLASH!

「Chúng tôi muốn tạo ra những kỷ niệm đẹp cho Horse. ...Lần cuối cùng.」

Hảaaa?! Sao lại là một lời đề nghị bình thường, cảm động đến bất ngờ thế nàyyy!

Tạo kỷ niệm cho Horse là sao? Mà lại còn...

「Lầ, lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng là sao...」

「Mọi chuyện bắt đầu từ trận chung kết giải khu vực mà tất cả thành viên CLB Bóng chày đã tham gia năm nay.」

Oke! Đến phần giải thích rồi! Cứ nói đi, tôi sẽ căng tai ra mà nghe đây!

「Lúc đó, sau khi trận đấu kết thúc, Horse đã rất suy sụp. Tôi định an ủi cậu ấy, nhưng lại không nghĩ ra lời nào nên đành chịu. Dù Horse đã nhờ vả, tôi lại từ chối thuyết phục Pansy... Nếu tôi làm theo, có lẽ đã hòa rồi.」

À, đoạn này giống Cherry hồi trước nhỉ. Mấy người này, thật sự là đang họp ở đâu thế? Iidabashi hay Ichigaya à?

「Thế nên tôi không thể ngăn cản quyết tâm của Horse. Thật ra, tôi đã muốn ngăn cản lắm...」

Trong lúc tôi không hay biết, rốt cuộc thì cậu ta đã quyết tâm làm gì vậy nhỉ? Quyết tâm để bị xe tải lớn cán rồi dễ dàng "Let's Party" ở dị giới à?

「Horse, cậu ấy sắp ra nước ngoài rồi...」

Hóa ra là "Let's Party" mang tầm cỡ toàn cầu à! Thằng cha đó, cuối cùng cũng không thỏa mãn với mỗi Nhật Bản nữa sao!?

「Horse đã băn khoăn rất lâu. Dù nhà trường hỏi 'Sẽ làm gì?', cậu ấy vẫn không thể quyết định được. Nhưng vào ngày hôm đó, sau khi thua Jooro, Horse đã mơ hồ nói: 'Tôi sẽ ra nước ngoài'. Và thế là, cậu ấy đã nói thẳng với nhà trường. Sắp tới, Horse sẽ...」

「Ho, Horse sẽ đi nước ngoài ư...? Chuyện đó là thật sao?!」

「Ừm. Thật đấy... Du học ở Úc. ...Khụt khịt...」

Ôi trời, thật ư... Horse, Horse sẽ biến mất ư, cái chuyện đó... HOAN HÔÔÔÔÔÔÔ!!

Vạn tuế! Vạn tuế!

Thật là một điều tuyệt vời làm sao! Không ngờ có ngày lại có "bảng" tin tốt lành như vậy đến với tôi! Horse ra nước ngoài! Tuyệt vời nhất! Cái thằng cha bất tiện như nó, không cần ở Nhật Bản đâu! May cho mày đấy, Horse! Nhật Bản sắp vào đông rồi, nhưng Úc thì quanh năm là mùa hè đấy! Cứ ra bãi biển Sydney mà tận hưởng rom-com với mấy em tóc vàng hoe đi nhá!

...Ấy chết, không được, không được rồi. Tự nhiên cao hứng quá, tôi lại đắc chí mất rồi. Phải nghe hết câu chuyện của vị thiên thần ngực bự đã mang đến tin tức tuyệt vời cho tôi chứ.

「Thế nên, tôi xin cậu. Trong lúc Horse còn ở Nhật Bản, tôi muốn tạo cho cậu ấy một kỷ niệm đẹp cuối cùng. Chỉ có Jooro mới làm được. Tôi có thể làm bất cứ điều gì có thể...」

Vì sức mình không đủ, nên phải nhờ cậy sức lực của người khác. Lại còn hy sinh bản thân nữa chứ! Bất cứ điều gì có thể... ưm~! Thật là siêu đáng yêu—!

「Tsukimi, cậu muốn tạo ra loại kỷ niệm nào cho Horse vậy?」

Mà nói thật, nếu Tsukimi và các thành viên hội Shoubuzaki muốn tạo kỷ niệm cuối cùng cho Horse, thì cứ tự làm đi chứ, sao lại cứ phải nhờ vả tôi làm gì? Nói thẳng ra thì tôi vô dụng hết sức mà.

「Lễ hội Ryouran hôm nay rất vui. Tôi cũng muốn Horse được tận hưởng niềm vui đó.」

Ồ ồ. Tóm lại là muốn mời Horse đến Lễ hội Ryouran phải không.

...Hửm? Này, chẳng lẽ đó là...

「Khi đó, chúng ta có thể tạo ra. Một kỷ niệm đẹp cuối cùng... giữa Horse và Pansy.」

「Đúng là cái đó màaaaaa!!」

Con ác quỷ ngực bự này!! Sao mày dám nói ra cái chuyện đó chứ! Để Horse và Pansy tạo kỷ niệm cuối cùng ư!? Cái thứ đó, tuyệt đối không được phép xảy ra đâu đồ quỷ cái! Mày nghĩ tao đã phải khổ sở đến mức nào để tách thằng đó ra khỏi Pansy hả!? Cái từ "chúng tôi" đó, không phải có nghĩa là "Tsukimi và các thành viên Shoubuzaki" mà là "tôi, Pansy và Tsukimi" ư!? Ăn nói mập mờ kiểu gì vậy hả!

「Giật mình. Đột nhiên bị quát.」

「Đương nhiên là phải quát rồi! Mày mang cái chuyện quái quỷ gì đến đây thế hả! Tuyệt đối từ chối!」

Mà thử xem, nếu tôi nghe lời con bé này, để Horse và Pansy tạo ra những kỷ niệm đẹp thì sao! Biệt đâu đấy... dù chỉ là một phần vạn, một phần tỉ, một phần triệu tỉ khả năng thôi! Với sức mạnh rom-com của thằng nhân vật chính rom-com đó, chúng nó có thể biến thành một cặp đôi yêu nhau luôn thì sao...!

Aaaaaaah!! Chỉ nghĩ thôi đã muốn nôn rồi! Vâng! Quyết định từ chối!

"Anh Joro thần thánh ơi, giỡn mặt thế đủ rồi nhé. Khà khà."

"Cái đầu cô mới là đang giỡn đó! Biến ngay khỏi mắt tôi──"

"Hội thao."

"Hả?"

"Đội thắng cuộc trong hội thao. Có thể ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho đội thua cuộc."

Ấy khoan? Hội thao ư? Chuyện hội thao là sao đây?

Cái này... ý cô là chuyện trận Thánh Chiến của đội Tsubaki và Hiiragi, cái trận mà đội thắng có được đặc quyền ra lệnh cho đội thua, bất kể mệnh lệnh gì sao? Hồi đó, tôi bị Pansy gài bẫy nên ở đội Tsubaki, còn Tsuki thì ở đội Hiiragi. ...Mà hình như đội Tsubaki đã thua thì phải.

Thế sao tự dưng giờ này lại nhắc đến chuyện đó... Khoan đã nào...

Sau khi Thánh Chiến kết thúc, hình như tôi có nói chuyện với San-chan và đã bảo rằng...

"À. Fu-chan, Cherry, Lilith, với cả Sazanka nữa, họ đều từ chối, bảo rằng 'Lần này chỉ là giúp đỡ thôi, không cần đặc quyền gì đâu', nhưng riêng Pansy thì hình như có gì đó thì phải..."

Tsuki không hề được nhắc đến đâuuuuuu!!

À mà nói mới nhớ, sau hội thao, con bé cũng đã nói ở buổi tiệc mừng tại tiệm Hiiragi rồi mà! Nó bảo "đã có chuyện tốt xảy ra" mà! Hoá ra là thế này đây!

"Joro, anh đã nhìn thấu mong muốn của em, và ngay từ đầu đã định đáp ứng rồi. Việc em thua trong hội thao, tất nhiên cũng là cố ý. Anh là vị thần của lòng từ bi đã tạo cơ hội cho một đứa không thể thật thà như em. Ấy vậy mà giờ anh vẫn còn chần chừ như thế này, là để thử thách quyết tâm của em đúng không?"

Sai bét nhè ra ấy chứ!! Cái con nhỏ siêu cấp ảo tưởng, lúc nào cũng tự diễn giải mọi thứ theo hướng tích cực này là sao hả?!

Rõ ràng là đang uy hiếp tôi mà còn không hề ý thức được là mình đang uy hiếp cơ chứ!

"Vì bản thân em không đủ sức... vì bản thân em không thể tạo ký ức cho Hose... Cho nên, xin anh. ...Joro, hãy giúp em. ...*sụt sịt*..."

Gì mà tự dưng làm mắt long lanh, nước mắt lưng tròng nói chuyện thế hả! Không hề đáng yêu chút nào đâu!

Thôi rồi, chịu hết nổi rồi đấy! Dù có lôi cái đặc quyền Thánh Chiến ra thì tôi cũng mặc kệ!

Đến nước này, tôi sẽ nói thẳng sự thật cho con nhỏ hâm hấp này biết, rồi tống cổ nó về cho khuất mắt!

"Nghe này, Tsuki. Tôi không cần biết cô nghĩ cái gì, nhưng tôi... Hả?"

À ừm... mà nói mới nhớ, đây hình như là cái chỗ đó nhỉ.

Một quán cà phê do hội học sinh quản lý, đông nghịt người ra vào.

Và một cô gái đang nghiêm túc, buồn bã van xin như thế này thì làm sao mà không gây chú ý cho được chứ...

"Con bé đó bị làm sao thế nhỉ? Trông như đang tha thiết van xin điều gì đó..."

"Chẳng biết họ đang nói chuyện gì, nhưng làm con gái khóc là đồ tồi tệ nhất!"

Đau quá! Đau quá đi mất! Ánh mắt của mọi người xung quanh cứ như kim châm vào người ấy!

"...Gì em cũng làm. Gì em cũng làm hết... xin anh."

Thôi làm ơn! Nếu cái gì cũng làm thì làm ơn đừng làm gì hết giùm tôi cái!

Cứ đụng đầu vào ngực tôi mà van vỉ như thế này, làm ơn dừng lại đi mà!

"Ai đời lại van xin tha thiết đến thế... Hức! Nếu có kẻ nào dám từ chối điều đó thì hắn không phải con người! Hắn là rác rưởi đội lốt người! Ngay khoảnh khắc từ chối, tôi sẽ phân loại rồi vứt bỏ hắn ta!"

Người mà phân loại rồi vứt bỏ cả một con người như thế, thì chẳng phải chính người đó mới là rác rưởi đội lốt người sao?

Làm sao đây!? Cứ thế này thì sẽ rắc rối to mất... K-khoan, đúng rồi!

"Không, ừm, Tsuki à. Thật lòng thì tôi cũng rất muốn nhận lời giúp cô!"

14a923e1-1fb5-4d71-afaf-5c44ed1b519e.jpg

Trong tình cảnh này, tôi không thể nào từ chối lời thỉnh cầu của Tsuki được.

Thế nhưng!

"Nhưng mà, để thực hiện lời thỉnh cầu đó, không phải cần có sự cho phép của một người nữa sao?"

"Một người nữa?"

"À. ...Thế nào, Pansy?"

Nếu vậy thì con nhỏ siêu tự phụ Pansy này cứ việc từ chối là xong!

Bởi lẽ, người ghét nhất cái thế giới truyện tình cảm mà Hose vô tình tạo ra, không ai khác chính là Pansy mà!

Nào, Pansy! Cứ việc thể hiện hết cái tính ương ngạnh thường ngày của cô ra đi, lời thỉnh cầu của Tsuki──

"Tôi chấp nhận lời thỉnh cầu của cô, Kusami-san."

Mishokuin-san. Cô, ốc vít trong não cô bị bay đi mất tiêu rồi à?

"Joro-kun, tôi vẫn luôn đau đầu suy nghĩ xem liệu có thể đền đáp ơn nghĩa mà tôi đã nhận từ Hazuki-kun và mọi người trong quá khứ hay không. Cho nên, lời thỉnh cầu của Kusami-san... tôi sẽ vui vẻ chấp nhận."

Đừng có vui vẻ chấp nhận chứ! Trả ơn trả nghĩa gì tầm này, không cần đâu!

Bởi vì nó là nhân vật chính của truyện tình cảm mà! Về cơ bản là cứ làm không công là được rồi!

Đại khái là tôi ghét! Tôi không muốn Pansy và Hose dính dáng gì đến nhau hết!

"Cô Sumireko đó đã chấp nhận lời thỉnh cầu của mình. Tuyệt vời quá đi mất. Đây đích thị là mệnh lệnh của siêu cường sư thần nhãn!"

Tôi đâu có cái giọng nói như thế chứ! Khốn kiếp! Nếu đã vậy thì!

"Nhưng mà, Hose không phải có một lời hứa đã được định đoạt qua trận đấu với tôi sao?"

Hose, trước đây đã thua trong trận đấu với tôi, nên đang phải chịu hình phạt là "không được lại gần và không được nói chuyện với Pansy và bạn của Pansy".

Tôi sẽ nhấn mạnh sự tồn tại của con bé này để bắt Pansy phải nghe lời!

Đây đích thị là mệnh lệnh của siêu cường sư thần nhãn Kisaragi Ouro! Một năng lực vừa mới thức tỉnh cách đây không lâu!

"Nếu là vấn đề đó thì không sao đâu."

"Hả? Pansy, không, cô đang nói cái quái gì──"

"Sai rồi."

Pansy cắt ngang lời tôi, lặng lẽ đứng dậy.

Rồi không hiểu sao lại làm cái vẻ mặt và dáng đứng như Akutagawa Ryunosuke, cô ấy nói,

"Tôi của bây giờ, không phải Mishokuin Sumireko. Tên của tôi là..."

"Tên cô là gì?"

"Là quý cô P."

Thôi thì, tạm thời không cần truy hỏi tại sao lại là "quý cô" cũng được nhỉ?