Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

21 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

26 64

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

315 514

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

256 4545

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

316 1621

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

556 1767

Quyển 11 - Chương 1: Tôi Chỉ Là Kẻ Bình Thường... Phải Không?

3c979550-83a2-466e-889e-59b036eca034.jpg

Tôi là Hazuki Yasuo. Mọi người vẫn thường gọi tôi là "Hose". Cái biệt danh "Hose" ấy à, nó xuất phát từ tên "Yasuo" của tôi đó. Đơn giản vậy thôi, phải không?

Ngoại hình tàm tạm, học hành cũng tàm tạm, thể thao cũng chẳng khá hơn. Tóm lại, tôi là một nam sinh lớp 11 làm gì cũng chẳng mấy nổi bật. Tôi không tham gia câu lạc bộ nào, ở trường thì làm thành viên ban thư viện. Bởi vậy, cứ tan học là tôi lại chui vào thư viện, làm mấy việc như cho mượn sách, xếp sách trả lại về chỗ cũ. Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì mới mẻ.

Đúng là một kẻ tầm thường, có mặt ở khắp mọi nơi như tôi vậy đó. Thế nhưng hôm nay thì khác…

"Haiz… Đúng là đã đến đây thật rồi…"

Hôm nay có vẻ sẽ là một ngày không mấy bình thường. Cảm giác vừa lo lắng, vừa mong chờ, cứ nửa vời làm sao ấy.

"Hose này! Đằng nào cũng đã đến rồi, thở dài thườn thượt thế kia thì không được đâu nha!"

Ngay bên phải tôi, cất lên giọng nói rạng rỡ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt ủ rũ của tôi, là hội trưởng hội học sinh trường Cao trung Toukou… Sakurabara Momo. Mọi người vẫn quen gọi cô ấy là "Cherry". Một cô gái hơi… à mà không, phải nói là cực kỳ hậu đậu thì đúng hơn.

Vì hôm nay là ngày nghỉ nên cô ấy không mặc đồng phục mà diện đồ thường. Một chiếc áo hoodie màu hồng tươi rộng thùng thình, bên dưới để lộ đôi chân thon thả nuột nà. Chắc là ổn thôi, nhưng mà… nếu cô ấy để ý một chút để khỏi "lộ hàng" thì tôi đỡ phải lo.

"Cherry nói đúng đấy. Hose, cậu không vui là không tốt rồi. Chắc chắn sẽ vui mà."

Giọng nói tiếp theo vang lên từ phía bên trái. Đó là cô bạn thanh mai trúc mã của tôi, Kusami Tsuki. Người ta vẫn thường gọi cô bé là "Tsukimi". Đặc trưng của Tsukimi là chiều cao khiêm tốn nhưng vòng một thì lại phát triển nở nang đến lạ, cứ như tỉ lệ nghịch với vóc dáng vậy. Ngoài ra, cô bé này còn hơi… cố chấp.

Cô bé cũng mặc đồ thường giống Hội trưởng Cherry. Một chiếc áo poncho màu caramel cùng chân váy kẻ ca-rô. Chẳng biết diễn tả thế nào, nhưng chiếc áo poncho cứ phồng lên đáng kinh ngạc, khiến tôi cứ phải ngượng nghịu mỗi khi lỡ liếc nhìn.

À, nhân tiện thì trang phục của tôi là áo khoác thể thao màu xanh navy bên ngoài áo hoodie trắng, quần là quần kaki đen. Dù biết có lẽ chẳng ai quan tâm đâu, nhưng thôi cứ nói vậy.

"Hose, đừng lo lắng. Tao đã cân nhắc kỹ rồi mới rủ mày đi hôm nay, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu. Vậy nên, cứ thoải mái mà tận hưởng đi."

Cuối cùng, người gửi đến tôi giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng, pha chút bất cần là Tokusei Kitakaze. Mọi người vẫn quen gọi cậu ta là "Fuu-chan". Cậu ta là một tuyển thủ bóng chày chủ lực, vừa giỏi thể thao lại học hành xuất sắc, cộng thêm ngoại hình cực kỳ thu hút.

Cậu ta mặc chiếc áo phông trắng trơn với áo khoác denim, quần cũng là denim nốt. Chắc là một người chẳng mấy quan tâm đến thời trang nên cứ chọn đại mà mặc, thế mà trông vẫn hợp đến lạ thường.

"Cảm ơn ba người. Nhưng mà… thật sự là tôi đến đây có ổn không nhỉ…?"

Vừa dứt lời, tôi ngước nhìn về phía trước thì thấy một cổng chào hoành tráng sừng sững. Trên đỉnh cổng là hai bông hoa lớn được trang trí công phu, cùng dòng chữ "Lễ hội Ryouran" được viết thật to rõ ràng.

Đúng vậy. Hôm nay, tôi đã có mặt tại lễ hội văn hóa của trường Cao trung Nishikitsuta.

Không đâu, ban đầu tôi nào có ý định này đâu? Ngay từ đầu tôi còn chẳng biết trường Cao trung Nishikitsuta có tổ chức lễ hội văn hóa nữa là.

Thế nhưng, tối hôm qua – tức tối thứ Bảy, Tsukimi và Fuu-chan bỗng dưng kéo đến nhà tôi, rồi rủ rê: "Mai mình đi lễ hội văn hóa trường Cao trung Nishikitsuta – Lễ hội Ryouran đi!" Thấy cảnh đó, tôi sợ đến mức… chẳng biết làm gì ngoài gật đầu cái rụp. Thế là giờ đây, tôi đang hối hận muốn chết đây này.

Nếu đây là lễ hội văn hóa của trường khác thì tôi chẳng hề khó chịu gì đâu, nhưng đằng này lại là trường Nishikitsuta thì… Bởi vì ở đây có cô gái mà tôi từng thích… đó là Sanshokuin Sumireko! Hơn nữa, tôi còn có một lời hứa: "Tuyệt đối không được đến gần và nói chuyện với Sanshokuin Sumireko cùng bạn bè của cô ấy". Dù đây là lễ hội văn hóa, ai cũng có thể thoải mái đến dự, nhưng… tôi thì không được phép, đúng không? Thế chẳng phải tôi sẽ phá vỡ lời hứa với Sumireko sao?

"Hose, không sao đâu. Tớ ở đây mà. Chắc chắn sẽ vui thôi."

"Cảm ơn cậu, Tsukimi."

Có lẽ nhận ra sự lo lắng của tôi, Tsukimi đã nhẹ nhàng an ủi.

Đúng rồi! Không thể cứ nhát gan mãi thế này được. Bởi vì lý do tôi đến trường Cao trung Nishikitsuta hôm nay, không phải chỉ vì Fuu-chan và Tsukimi rủ rê đâu. Tôi… có mục đích riêng mà. Một mối quan hệ thân thiết đã tan vỡ. Nhưng biết đâu đấy, dựa vào mối dây ràng buộc ấy… không, có lẽ tôi có thể gắn kết lại nó, thậm chí còn bền chặt hơn trước nữa. Trước đây, tôi đã từng hành động bốc đồng mà thất bại thảm hại, nhưng hôm nay thì tuyệt đối không được phép mắc sai lầm nữa. Dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tôi cũng sẽ hàn gắn lại mối quan hệ ấy bằng được.

Đã quyết là làm. Đó chính là phương châm sống của tôi.

Chỉ là, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để hành động ngay lập tức. Thế nên, trước mắt tôi định sẽ cứ tận hưởng Lễ hội Ryouran một cách yên bình, đồng thời thăm dò tình hình đã. Vậy nên, trong thời gian đó, tôi phải tuyệt đối… T-U-Y-Ệ-T Đ-Ố-I không gặp Sumireko và những người bạn của cô ấy! Đặc biệt là tên đó! Hả? Tên đó là ai ư?

Còn hỏi à, đương nhiên là rõ rồi! Kẻ đã ép tôi phải lập ra cái lời hứa "Tuyệt đối không được đến gần và nói chuyện với Sanshokuin Sumireko cùng bạn bè của cô ấy" một cách vô lý đó chứ –

"Yohoo~ Hose này! Hôm nay cậu đã đến rồi à, tuyệt quá! Tôi là Kisaragi Uro, người hướng dẫn du lịch kiêm chuyên gia dẫn đường cho cậu hôm nay đây! Cậu đến làm tôi vui sướng không kể xiết, năng lượng cứ thế mà tuôn trào ra đây này! Yaaaaahooooo!!"

Có nên, đấm cho hắn một phát không nhỉ? Vừa nãy tôi còn đang nghĩ là tuyệt đối không muốn gặp mặt cái tên này kia mà? Thế mà sao hắn lại đột ngột xuất hiện, rồi còn hưng phấn một cách đáng sợ thế kia chứ?

"Jooro, hôm nay nhờ cậu giúp đỡ nhé."

"À! Jooro đó hả! Chào Jooro~!"

"Jooro, phiền cậu phải đích thân ra đón, cảm ơn nhé."

"Hú hú hú!! Đâu có sao! Các cậu đến làm tôi hôm nay hưng phấn phải tăng thêm năm phần lận đó! Một nguồn năng lượng mới đi trước thời đại cứ thế mà tuôn trào ra đây này!!"

Trời đất ơi… Sao mà trùm cuối lại xuất hiện ngay trước khi tôi kịp chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng chiến đấu chứ. Đã vậy mấy trò đùa của hắn còn lạc hậu tận mấy chục năm, lại còn chẳng thèm để mắt đến tôi nữa chứ…

"...Này Jooro, tôi cũng có mặt ở đây đó nhé?"

"Bi-biết rồi chứ, Hose! Đương nhiên! Cũng chào mừng cậu… chào mừng… chào mừng… C-c-c-chàoooo mừừngggg…! Đồ Kangel Batcho Tam Thế!"

Kangel Batcho Tam Thế là cái quái nào vậy?

Nhìn tình hình này thì có vẻ Jooro chẳng muốn gặp tôi tí nào đâu.

"Jooro, nếu cậu chịu bình tĩnh lại một chút thì tốt quá."

"Quả nhiên là Jooro. Đầu tiên là tạo ra một không khí dễ nói chuyện bằng cách hưng phấn một cách vô bổ và mấy trò đùa nhạt nhẽo, làm dịu bớt căng thẳng. …Đúng là một tên hề băng giá. Thật đáng tin cậy. Sau này cứ thế mà yên tâm."

"Ơ, ừm… Cứ để tao lo, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó thôi. …Tsukimi, Fuu-chan."

Nhìn cái kiểu này, có vẻ Jooro đang ấp ủ âm mưu gì đó chẳng hay ho gì. Hơn nữa, Fuu-chan và Tsukimi cũng dính líu vào nữa chứ. Bảo sao hai người này lại sốt sắng đến vậy, ra sức rủ rê tôi đến Lễ hội Ryouran.

Chỉ có điều, Hội trưởng Cherry thì…

"A ha ha ha! Cái kiểu Jooro mà bảo 'Cứ để đó tao lo' là y như rằng đang ấp ủ chuyện gì đó chẳng lành rồi! Thôi kệ, miễn là vui thì sao cũng được ha! Hí hí hí!"

"L-làm gì có chuyện đó! Đ-đâu có chuyện đó đâu, Hội trưởng Cherry!"

Chắc là Hội trưởng Cherry không hề dính líu gì thật. Hay là bị nói trúng tim đen mà mặt Jooro tái mét thế kia chứ…

"Phù~… Thế thì, hôm nay trông cậy vào cậu nhé, Hose!"

"Nếu được, tôi muốn cậu khai thật về cái âm mưu chẳng hay ho gì của cậu trước đã, rồi tôi mới 'trông cậy' vào cậu được chứ?"

"Cậu nói gì thế? Tôi đây chỉ mong cậu sẽ tận hưởng Lễ hội Ryouran hết mình từ tận… cái đáy của lòng mình thôi, chứ chẳng ấp ủ điều gì thừa thãi đâu!"

Lộ tẩy hết rồi kìa!

Thôi vậy… tạm chấp nhận vậy. Dù hơi giật mình vì hắn xuất hiện quá đột ngột, nhưng mà tình hình này lại có lợi cho tôi. Bởi vì Jooro chính là nhân tố không thể thiếu để tôi đạt được mục đích ngày hôm nay mà…

"Haiz… Được rồi. Vậy thì, tạm thời tôi sẽ ngoan ngoãn để cậu dẫn đường vậy, Jooro."

Hơn nữa, Jooro đâu có nằm trong danh sách bạn bè của Sumireko. Thế nên, dù tôi có đến gần hay bắt chuyện, cũng không bị tính là phá vỡ lời hứa với Sumireko đâu nhỉ?

"À, mà thế này này…"

Hửm? Tên Jooro đó, sao tự dưng lại đảo mắt nhìn quanh một cách lúng túng thế kia?

"Thật ra hôm nay, người dẫn đường cho mày không phải chỉ có mỗi tao đâu."

"Hả? Thật vậy sao? Thế thì, là ai chứ…?"

"Anh là Hose sao? Tôi cũng sẽ cùng tên này dẫn đường cho các cậu trong Lễ hội Ryouran hôm nay đó! Ừm, mong được giúp đỡ nhé!"

Cô gái vừa xuất hiện, cứ như để trả lời câu hỏi của tôi vậy, là một cô bé có vẻ ngoài trong sáng, rất hợp gu tôi. Mà khoan, hình như tôi đã từng gặp cô bé này một lần ở trận chung kết giải đấu khu vực năm nay thì phải. Có một cô gái xinh đẹp đến vậy đi cùng, tự nhiên tôi lại thấy căng thẳng quá.

"Vâng… rất, rất mong được cô giúp đỡ… À, a ha ha ha…"

Thế nhưng, tự dưng tôi cũng thấy nhẹ nhõm đôi chút. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ người sẽ cùng Jooro dẫn đường là cái người mà tôi tuyệt đối không được phép dính dáng tới──

"Chào buổi sáng, Hazuki-kun. Hôm nay cậu đã chịu khó đến rồi nhỉ?"

"Hả? Háááááá cái gì cơ!?"

Khoan, khoan đã nào! Sao lại là cậu chứ!?

Cô gái xuất hiện ngay sau cô nàng trong sáng kia. Ở trường Cao trung Nishikitsuta, cô ấy lẽ ra phải xuất hiện với mái tóc tết bím và cặp kính dày cộm, nhưng hôm nay thì khác. Cả kính lẫn bím tóc đều đã tháo bỏ, lộ ra vòng một đầy đặn không chút che giấu. Đó chính là hình dáng thật của cô ấy.

Cô gái mà tôi từng thầm thương trộm nhớ. Và giờ đây, là cô gái mà tôi tuyệt đối không được phép đến gần, không được phép bắt chuyện………… Sanshokuin Sumireko đã xuất hiện!

"Hả? Khoan! Hả? Áááááá!? Jo-Jooro! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này!? Có chuyện gì vậy!? Đây là mơ sao!? Hả? Tôi, tôi chết rồi sao!?"

"A á á! Tự dưng ôm chầm lấy tao làm cái gì! Đâu phải mơ đâu, mà cũng có chết chóc gì đâu!"

"Nhưng, nhưng mà, Su-Sumireko lại ở đây với tôi…"

"Không phải."

"Hả?"

"Lễ hội Ryouran hôm nay. Người phụ trách dẫn đường cùng với Jooro-kun… là Mrs. P."

Sumireko này. Não cô bị chập mạch rồi hay sao vậy? Tay chống cằm, làm cái vẻ mặt "ngầu lòi" một cách kỳ cục. Sao lại tạo dáng cứ như Akutagawa Ryunosuke thế kia chứ…

"Hôm nay nhờ cô giúp đỡ nhé, Mrs. P."

"Xin nhờ cô nhé, Mrs. P."

"Hí hí hí! Ra là thế à! Vậy thì, hôm nay nhờ cô giúp đỡ nhé, Mrs. P!"

"Vâng, cứ giao cho tôi. Kusami-san, Tokusei-kun, Sakura-senpai."

Mấy người này, sao chấp nhận nhanh thế không biết!?

"À, ra là vậy đó, Hose. Cái… người ở đây không phải là cái cô gái mà mày biết đâu, mà là Miss P. Thế nên, dù mày có đến gần hay bắt chuyện thì cũng không thành vấn đề đâu."

"Jooro-kun, không phải là Miss đâu. Phải là Mrs chứ."

"Ồn ào quá! Cô kết hôn với ai hả, với ai mà đòi là Mrs!?"

"Đừng bắt tôi nói ra chứ. Úi chà, ngại quá đi à."

"Đừng có õng ẹo, õng ẹo!"

Hóa ra Sumireko, khi nói chuyện với Jooro, lại trở nên như vậy. Một nụ cười mà tôi chưa từng thấy bao giờ… trông lạ thật.

"Thôi, vậy thì hôm nay cứ thoải mái tận hưởng nhé! Tôi là… được mọi người gọi là Mi, Mrs. S!"

"Tôi nghĩ chẳng ai gọi cô như thế đâu!? Sao ngay cả mày cũng──"

"Im, im đi chứ! Có sao đâu! Cùng lắm thì… là tiện thể thôi! Tiện thể!"

Xem ra cô nàng trong sáng này cũng là một cô bé kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của mình thì phải.

"Hí hí hí! Hình như từ học kỳ hai đến giờ, tôi với Sazanka cứ có cái duyên kỳ lạ nào đó nhỉ!"

"V-vâng, đúng vậy đó, Hội trưởng Cherry. À, ừm, tôi bây giờ thì…"

"Biết rồi chứ! Là Mrs. S đúng không! Hôm nay nhờ cậu giúp đỡ nhiều nhé!"

"V-vâng! Cứ giao cho tôi!"

Có vẻ, Hội trưởng Cherry và cô nàng trong sáng kia… tức Sazanka, khá thân thiết với nhau. Chẳng hiểu sao, mọi người cứ thân thiết với nhau ầm ầm ở những nơi tôi chẳng biết gì cả. Tôi… hơi tủi thân một chút.

"Nhân tiện, Hazuki-kun. Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

"V-vâng! Cô cứ hỏi ạ!"

Ối trời! Su-Sumireko, Sumireko vừa bắt chuyện với tôi kìa! L-làm sao bây giờ…?

"Hôm nay, tại sao cậu lại đến Lễ hội Ryouran vậy? Vì được Kusami-san và Tokusei-kun rủ rê sao?"

"Đ-đúng vậy! …À, nhưng mà, ngoài lý do đó ra thì tôi vẫn còn một mục đích khác nữa…"

"Tôi có thể hỏi về lý do đó được không?"

Cứ bị đôi mắt trong veo như hạt ngọc trai đen láy của Sumireko nhìn chằm chằm, tôi liền có cảm giác như tim mình bị siết chặt lại. Cô ấy thật sự rất xinh đẹp…

"À, ừm… tôi, tôi đến đây để giành lại! Mối quan hệ thân thiết quý giá mà tôi đã đánh mất…"

Tôi liếc nhìn bóng dáng Jooro thì thấy hắn đang dùng điện thoại thông minh để liên lạc với ai đó. Có vẻ như chuyện đó còn quan trọng hơn cả tôi và Sumireko bây giờ.

Mà khoan, giờ đâu phải lúc để để ý tên Jooro chứ! Sumireko, không biết cô ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi đã cố gắng hết sức để bày tỏ cảm xúc chân thật nhất của mình rồi mà…

「...Khà khà. Cậu đâu cần phải lộ vẻ lo lắng đến thế. Chẳng phải đây là một chuyện rất tuyệt vời sao?」

「Thật... thật sao?!」

「Ừ, thật đấy. Để cậu có thể vui vẻ hết mình, mình cũng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu.」

「Ư... ừm! Cảm ơn cậu! Thật sự... cảm ơn cậu nhiều lắm!」

Oa! Sumireko, Sumireko đã mỉm cười với mình kìa!

Nụ cười thế này, lần đầu tiên mình mới thấy đó! Vui quá... vui không tả xiết luôn!

「Cái quái gì thế nàyyyyyyyy!!」

「Ối! Gì thế, Jouro? Tự dưng hét toáng lên làm gì không biết...」

「Ơ, ơ! Xin lỗi nha! Tình huống có chút... bất tiện quá mức vừa xảy ra nên ta mới cuồng loạn lên ấy mà!」

Mới thấy mình và Sumireko thân thiết một chút thôi mà, cậu ta đã cuồng loạn đến mức đó rồi sao.

「Không sao đâu, Hazuki-kun. Cứ để việc 'chăm sóc' Jouro-kun cho mình lo.」

「...Ư... ừm. Nếu Sumireko đã nói thế thì mình xin phép nghe theo vậy.」

「Được thôi, cứ giao phó cho mình. ...Khà khà.」

Trong đầu mình cứ nghĩ là mình mới phải 'chăm sóc' Jouro chứ...

72f3c4df-9724-42b3-8c3f-2b6bb3d05b58.jpg

Thật tình, hôm nay Sumireko có vẻ phấn chấn ghê. Hay là ở Nishikitsuta người ta toàn thế này nhỉ...

「Hội Ryouan mà Jouro-cchi dẫn đi chắc vui lắm đây! Nè nè, đầu tiên cậu sẽ dẫn bọn tớ đi đâu? Tớ muốn đến tiệm của Tsubaki-cchi và Hiiragi-cchi!」

Hội trưởng Cherry đang hăng hái bắt chuyện với Jouro vẫn còn đang cuồng loạn.

Thật ra thì mình cũng hơi tò mò xem bọn mình sẽ đi đâu đầu tiên.

「Ha ha ha! Cô nói gì thế, Cherry-san! Đương nhiên là bọn tôi sẽ đi đến đó rồi... nhưng trước hết, hãy nhìn phía trước tòa nhà chính và khu vực sân khấu đi ạ! Có rất nhiều quầy hàng phải không? Ở đó! Đầu tiên! Cứ từ từ! Dành thật nhiều thời gian để tham quan!」

「Ư... ừm...」

Hội trưởng Cherry có vẻ hơi choáng váng trước Jouro đang hăng hái quá mức.

Thôi được rồi, mình đại khái cũng hiểu câu chuyện rồi. Tức là, Jouro sẽ dẫn bọn mình đến các quầy hàng trước──

「Chúng tôi sẽ tổ chức một chuyến 'tham quan giới thiệu quầy hàng' do Fuu-chan dẫn dắt!」

Vậy ra không phải cậu dẫn đường sao?!

Thế là, bảy người chúng tôi, gồm Jouro, Sumireko và Sazanka-chan, cùng nhau bước qua cổng và tiến vào khu vực tập trung các quầy hàng san sát nhau trước tòa nhà chính.

「Xiên chiên và xiên nướng, tớ hóng lắm! Thế là tiệm làm ăn phát đạt lắm phải không?」

「Vâng, có vẻ rất được lòng mọi người đó ạ, tiền bối Sakurabara.」

「Thật sự rất đỉnh luôn đó! Trong khu vực quầy hàng này, doanh thu của họ dẫn đầu hoàn toàn!」

「Oa! Quả không hổ danh nha~!」

Phía sau lưng mình là Hội trưởng Cherry, Sumireko và Sazanka-chan đang trò chuyện ríu rít.

Tuy nhiên, hiện tại thì bọn mình chưa đi đến đó ngay mà đúng như Jouro vừa nói, chuyến 'tham quan giới thiệu quầy hàng do Fuu-chan dẫn dắt' đang được tổ chức. Các khu vực chính được giới thiệu là gần tòa nhà và khu vực sân khấu chính.

Có vẻ như quầy hàng còn trải dài tận sâu bên trong, nhưng trước mắt thì họ sẽ dẫn bọn mình đi tham quan ở khu vực này trước.

「Đây là tiệm ném vòng Okonomiyaki. Ném trúng bao nhiêu thì được giảm giá bấy nhiêu nên cũng khá có lương tâm đó. ...Còn đây là tiệm phi tiêu khoai tây bơ. Số lượng khoai tây bơ nhận được sẽ thay đổi tùy vào vị trí phi tiêu ghim trúng, nên cũng đáng để thử lắm đó.」

「Ra vậy, cậu biết rõ ghê ha. ...Fuu-chan.」

Dù là chuyện của trường khác nhưng mình cứ muốn hỏi tại sao cậu lại biết rõ đến thế.

Mà nói chứ, Jouro đang nghĩ gì vậy? Cậu ta đã giao hết việc dẫn đường cho Fuu-chan rồi mà lại đứng tít đằng sau, cứ nhìn mình với vẻ mặt bồn chồn khó hiểu. Nếu đã cảnh giác đến thế thì đi cạnh mình luôn đi chứ.

「Horse, cậu không thấy vui sao?」

「...Khó nói lắm, Tsukimi...」

「...Vậy sao.」

Có lẽ vì thấy vẻ mặt khó hiểu của mình, Tsukimi có vẻ buồn bã, nét mặt trùng xuống.

Ư... Mình thấy có lỗi quá.

「Và đây là tiệm bánh kem ủng hộ. Mua bánh kem sẽ được nhận thêm cả những lời cổ vũ nhiệt tình đó.」

Cổ vũ à...? Cái đó có phải là yếu tố cần thiết không ta?

「Ồ! Không phải là Tokumasa-san đó sao! Chẳng lẽ anh lại cần tôi cổ vũ nữa rồi à?」

「Dạ không, hôm nay thì không cần đâu ạ. ...Tiền bối Bonyariko.」

「Không không không! Cách gọi đó không đúng rồi, Tokumasa-san! Phải gọi tôi là 'Gerbera' với tất cả lòng kính yêu cơ! Ô hô hô hô hô!」

Vừa thấy Fuu-chan, một cô gái lộng lẫy trong trang phục cổ vũ liền tươi cười rạng rỡ bắt chuyện.

Ngoại hình chói lóa thế kia mà biệt danh lại là 'Bonyariko' thì đúng là kỳ lạ thật.

Chẳng biết tên thật của cô ấy là gì nữa...

「Fuu-chan, hoan nghênh cậu đó nha! Mấy người đi cùng cậu là bạn bè sao?」

「Đúng vậy, Ayanokouji Hayato.」

「Oa~! Mấy bạn dễ thương ghê! Nhưng mà, Himawari-chan vẫn là nhất đó nha!」

Cậu học sinh nam với cái tên nghe rõ kêu kia thì mình đã hiểu rằng cậu ta rất thích Himawari-chan rồi.

「Fuu-chan này, cậu có vẻ có nhiều bạn ở Nishikitsuta ghê nha.」

「Ư, ừm... Mới, mới gần đây, lúc đến Nishikitsuta thì mình đã xây dựng được mối quan hệ hữu nghị đó.」

Nhắc mới nhớ, Fuu-chan cũng hay lui tới trường cấp ba Nishikitsuta nhỉ.

Trước đây cậu ta cũng bảo là có giúp đỡ trong hội thao, chắc là thân thiết từ lúc đó chăng?

「Jouro, nếu bây giờ cậu có thể đổi ca dẫn đường thì tốt quá...」

「Jouro, cậu đến đây đi.」

Ngay lúc đó, Fuu-chan và Tsukimi đã cất tiếng gọi Jouro.

Mà nói thật thì ban đầu vốn dĩ là Jouro sẽ dẫn đường mà. Nên chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi.

「Ơ, ơ! Đúng rồi ha! ...Được thôi, cứ giao cho tôi!」

Jouro hăm hở bước đến cạnh Tsukimi.

Thật lòng mà nói, mình muốn kêu cậu ta dẫn đường từ đầu luôn cho rồi nhưng đành phải nhịn thôi.

「Để cậu đợi lâu rồi, Tsukimi! Bây giờ chúng ta sẽ đến quầy của Tsubaki và mọi người! Cậu vui không?」

「Ừm. Rất mong đợi. Yay, Happy.」

Tsukimi đang nhìn Jouro với ánh mắt lấp lánh lạ thường.

Có vẻ như bây giờ cô bé đang tin tưởng Jouro nhất... Thôi bỏ qua chuyện đó đi,

「Nè, Jouro. Tớ có một chuyện muốn hỏi, cậu có phiền không?」

「Hửm? C... có chuyện gì thế?」

Khi mình di chuyển sang cạnh Jouro và đi sóng đôi với cậu ta, Jouro lộ rõ vẻ mặt cảnh giác. Mình đâu có ý định hỏi mấy chuyện kỳ quặc gì đâu.

「Nói sao nhỉ, nhìn chung các ý tưởng của mấy tiệm này có hơi... loạn xạ quá không? Như cái 'Ném vòng Okonomiyaki' này, rồi 'Phi tiêu khoai tây bơ' kia, với cái 'Bánh kem ủng hộ' lúc nãy nữa... Hình như không gian cũng rộng rãi mà, sao không tách ra thành từng quầy riêng luôn nhỉ?」

「Ơ, ơ. Cái đó à... À thì, trước khi Hội Ryouan diễn ra, cũng có một vài chuyện xảy ra ấy mà...」

Jouro đáp lời câu hỏi của mình với vẻ mặt hơi ngao ngán.

Nhìn thái độ này thì có vẻ như Jouro cũng đã gặp không ít rắc rối rồi.

「Hừm... Nếu có chuyện gì rắc rối thì dù chỉ một chút thôi, mình cũng có thể──」

「Không cần đâuuu~! Tôi tự giải quyết được màaa~!」

Để người ta nói hết câu đi chứ. Ghét mình nhờ vả đến thế cơ à.

「Cuối cùng, quầy hàng của Tsubaki và mọi người. ...Thời khắc đã điểm.」

Tsukimi, có mỗi cái quầy hàng thôi mà cũng phải tạo dáng 'guts pose' hăng hái đến thế sao...

Bọn mình là khách được mời đến để vui chơi mà, có cần phải cố gắng gì đặc biệt đâu.

「Đến rồi! Đây là quầy hàng tôi tâm đắc nhất đó!」

Quán mà Jouro dẫn bọn mình đến là một quầy hàng đứng trơ trọi gần hồ bơi, phải đi bộ khá sâu vào trong từ tòa nhà chính.

Hề~, 'Quán Xiên Vui Vẻ Năng Động' à. Cái tên này nghe cũng hợp lý phết ha.

Nhưng mà, ở cái nơi hẻo lánh thế này, liệu có khách đến không ta?

「Hoan nghênh quý khách đó nha. ...À, mọi người.」

「A! Là Tsukimi với Cherry và Fuu-chan đó nha! Vui quá khi mọi người đến đó nha!」

Khi bọn mình đến nơi, hai cô bé đang ở trong quầy hàng liền niềm nở chào đón.

「Yeah-hoo, Tsubaki, Hiiragi!」

「Xiên chiên của Tsubaki, xiên nướng của Hiiragi, món nào cũng đáng mong đợi hết.」

「Cả Tsubaki và Hiiragi đều trông có vẻ khỏe mạnh. Thế là tốt rồi.」

Một người là Tsubaki, mình từng gặp ở thư viện trước đây.

Còn người kia... mình không quen nhưng hình như là Hiiragi.

Xem ra Tsukimi và mọi người đều quen biết họ... Lại một lần nữa, mình cảm thấy hơi lạc lõng.

「Nè, Horse. Mua nhanh đi! Ngon bá cháy luôn đó!」

「Ồn ào quá. Ngay từ đầu tôi đã định mua rồi, đừng có giục giã nữa.」

Ừm... họ bán xiên nướng và xiên chiên trộn lẫn. Cả đồ uống nữa.

Đồ uống thì... cái gì thế này? 'Thức Uống Nhiệt Đớiiii~ Mừ Hừ Mừ Hừ', một cái tên siêu ngớ ngẩn được ghi trên thực đơn...

「Khoan đã, cái thực đơn này rốt cuộc là...」

「Cậu hỏi hay lắm đó nha! Đây là loại nước ép siêu siêu ngon mà ta và Sư phụ Ngu Ngốc đã tạo ra từ rau củ được cô con gái của chủ tiệm rau củ quả tặng đó nha!」

Hiiragi có vẻ rất hăng hái, người đổ về phía trước để giải thích.

「Tóm lại thì đó là sinh tố rau củ. Hôm qua toàn là hàng lỗi không thể bán được, nhưng hôm nay đã làm ra được món ngon rồi nên quyết định bán từ hôm nay đó nha.」

Tsubaki mỉm cười vui vẻ. Mình nhanh chóng hiểu ra lý do.

Dù sao thì, loại sinh tố này đúng là có ghi trong thực đơn, nhưng mà cạnh đó lại có dán một tờ giấy. ...Ghi là 'Hết hàng'. Mới buổi sáng thôi mà đã hết sạch rồi... tuy cái tên khá ngớ ngẩn nhưng chắc chắn là một loại sinh tố rất ngon.

「Nhờ có thức uống này mà quầy hàng làm ăn phát đạt. Kiếm được nhiều tiền hơn cả lúc bình thường làm ở tiệm nữa đó nha. Cảm ơn cậu nha, Hiiragi.」

「Hứ hứ~m! Khen nữa đi màaa~!」

Nếu là thức uống được yêu thích đến thế thì mình cũng muốn uống thử ghê. Giá mà Jouro chịu dẫn bọn mình đến đây ngay từ đầu thay vì đi loanh quanh mấy chỗ khác thì đã... Thôi, giờ thì cũng muộn rồi.

「Ư, hết hàng rồi... Tuyệt vọng...」

Tsukimi khát sinh tố đến mức đó luôn sao?

Ngay cả mình, người bạn thuở nhỏ của cô bé, cũng ít khi thấy Tsukimi biểu lộ cảm xúc sốc đến thế...

「Vậy thì, bọn tôi sẽ mua phần của bọn tôi, còn mấy người thì tự mua đi nha! ...Tsubaki, Hiiragi. Bọn tôi gọi phần xiên nướng xiên chiên tổng hợp đó nha!」

「Ừm. Hiểu rồi đó nha.」

「Cứ giao cho tôi đó nha! Nhưng mà, vì lúc nãy đông khách quá nên đồ làm sẵn cũng hết sạch rồi, mọi người đợi một lát nha!」

Ở cái nơi hẻo lánh thế này mà đồ làm sẵn cũng hết sạch rồi... Chắc chắn là món ăn ngon lắm đây.

Bây giờ khá là... à mà, chẳng lẽ không còn khách nào ngoài bọn mình là vì đã bán hết sạch rồi sao.

Mà thôi, chuyện đó không quan trọng đâu nhỉ.

...Được rồi. Vậy thì, mình cũng đặt món luôn vậy.

「Bọn mình cũng gọi món giống Jouro được không?」

「Ừm. Vậy thì, xin quý khách đợi một chút đó nha.」

「Xin hãy đợi đó nha!」

Tsubaki nháy mắt một cái, rồi bắt đầu chiên xiên que, còn Hiiragi thì hăm hở giơ nắm đấm lên trời, rồi bắt đầu nướng xiên.

Cả hai người đều cực kỳ tháo vát. Nhìn thế nào cũng không giống kỹ năng của học sinh cấp ba chút nào.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để thấy vui rồi...

「A! Chết rồi~u! Đằng kia không phải là người kiếp trước đã kết nghĩa huynh đệ với mình sao! Trong lúc đợi xiên chiên và xiên nướng làm xong, mình đi chào hỏi chút nha!」

「Đ, đúng vậy! Người kiếp trước đã kết nghĩa huynh đệ thì quan trọng lắm đó nha! Saza... bà S, bà nên đi chào hỏi thì hơn! Mà phải nói là, nhất định, bà nhất định phải đi chào hỏi đó nha!」

Nè, Jouro, Sazanka. Cái này không phải quá là giả tạo rồi sao?

Trong lúc mình còn đang thầm 'cà khịa', Sazanka đã nhanh chóng bước đi đâu đó.

「Hazuki-kun, cậu thấy sao? Hội Ryouan vui không?」

「Ối! Ư, ừm... đúng vậy. Vui lắm, ...bà P.」

Khi Sumireko bắt chuyện, tuy mình vui thật đấy nhưng mà vẫn thấy căng thẳng quá.

「Nhìn các học sinh đồng lòng cố gắng, cảm giác đó cứ lan tỏa ra. Điều này thật tuyệt vời. Mà thật ra thì ai cũng đang hăng hái lắm.」

「Cậu nói vậy mình rất vui. Nhưng mà, đến chiều thì Hội Ryouan sẽ còn sôi động hơn nhiều đó.」

「Hả? Th... thật sao?」

Vừa hỏi thế, mình lại cứ mải ngắm nhìn nụ cười của Sumireko, đến nỗi những gì cô ấy nói chẳng lọt tai được mấy. Thật sự là xinh đẹp quá...

「Ừ. Đến chiều, ở sân khấu chính sẽ có cuộc thi 'Best Cut'──」

「Vâng! Cuộc trò chuyện, kết thúcggggg!! Xiên chiên và xiên nướng đã sẵn sàng hoàn hảo rồi ạ! Vì thế, Horse-kun, xin hãy nhanh chóng và khẩn trương hết mức có thể đến nhận đi ạaaaaa!!」

「Ối! Jouro, đừng có tự dưng nhảy vào cắt ngang chứ! Hết hồn đó!」

「Haizz, Jouro-kun đúng là một rắc rối mà...」

Nhìn Jouro đang cuống quýt, Sumireko mỉm cười đầy vui vẻ.

Thế nhưng Joro dường như chẳng hề hay biết gì đến những ánh mắt đó, vẫn cứ hằm hè nhìn chằm chằm vào tôi, hơi thở phì phò.

Gần quá. Mặt cậu gần quá. Tôi chẳng muốn nhìn cái bản mặt cậu ở khoảng cách gần đến thế đâu.

"Này! Nhanh nhận lấy đi không đồ ăn nguội hết bây giờ! Nhanh lên! Nhanh nhanh nhanh lên!"

"Rồi rồi, biết rồi. Thật tình, cậu vội vàng cái gì chứ... À, ủa?"

Tôi đi nhận đồ theo lời giục của Joro thì cũng chẳng có gì đáng nói, thế nhưng, có một chút bất thường.

Tôi chỉ gọi mỗi combo xiên nướng và thịt chiên xù thôi mà, thế mà trước mặt lại có thêm ba cốc sinh tố nữa. Chẳng lẽ đây là...

"Vì là đồ vừa mới ra lò nên cả thịt chiên xù lẫn xiên nướng đều ngon tuyệt cú mèo luôn!"

"À, còn nữa, nhân tiện khuyến mãi ba cốc 'Thức uống nhiệt đới hì hì' nữa nhé."

"Ơ? Nhưng mà, hết hàng rồi cơ mà..."

"Phì phì. Hì hì. Tại hôm nay Joro có báo là nhóm Hose sẽ đến ấy mà, nên bọn mình để riêng một ít."

Không ngờ lại cố ý để phần cho bọn tôi nữa chứ...

"Cảm ơn nhé, Hiiragi-chan, Tsubaki-chan..."

Chà, không được rồi. Đúng là phải cảm ơn hai cậu ấy rồi, nhưng...

"Joro, cảm ơn cậu."

"Hả?! Ơ? Không, sao lại cảm ơn tôi...!"

Tôi mới nói lời cảm ơn thôi mà, cậu có cần phải hoảng sợ đến mức đó không chứ.

"Nếu cậu không báo cho Tsubaki-chan và mọi người biết bọn tôi sẽ đến thì làm gì có đồ ăn để lại cho chúng tôi, phải không? Vậy nên mới cảm ơn cậu đó."

"Ô, ô... À. À, phải rồi! Ừm! Đúng là như thế! Cảm ơn tôi đi! Hahaha!"

Giờ thì lại đột ngột phấn khích tột độ. ...Cậu có bị... cảm xúc bất ổn quá mức không đấy?

Sau đó, chúng tôi lại nhập hội với Sazanka-chan, người vừa quay về sau khi chào hỏi một người mà theo lời cậu ấy thì đó là "nghĩa huynh đệ kiếp trước", rồi cùng nhau đi đến khu vực sân ngoài trời có mái che trong sân trường.

Tại đó, vừa mở nắp hộp thức ăn ra, mùi thơm lừng đã xộc lên mũi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi tin chắc rằng những xiên nướng và thịt chiên xù này hẳn phải ngon lắm.

"Ưm~! Quả nhiên là thịt chiên xù của Tsubaki-cchi ngon thật đó!"

"Xiên nướng của Motoki cũng có hương vị tuyệt vời ghê. Rồi sẽ có ngày, tôi cũng đạt đến cảnh giới này..."

Hội trưởng Cherry và Fuu-chan vừa ăn xiên nướng và thịt chiên xù, vừa bình luận.

Tsukimi-chan thì cứ lặng lẽ ăn, nhưng nhìn kỹ thì khóe môi em ấy đang cong lên.

Thế thì tôi cũng... Ối! Cái này đúng là...!

"Hose, ngon không?"

"Ừm! Ngon lắm, Tsukimi-chan!"

"Đúng rồi đó! Thịt chiên xù và xiên nướng của Tsubaki-cchi với Hiiragi-cchi là nhất rồi!"

"Vâng đúng thế ạ! Xiên nướng và thịt chiên xù ngon thế này, đây là lần đầu em được ăn đó!"

"May quá. Hose trông có vẻ vui."

Hội trưởng Cherry nở nụ cười tươi roi rói, còn Tsukimi-chan thì mỉm cười nhẹ.

Thật ra thì, tôi cũng muốn thử uống cốc sinh tố được tặng kèm kia lắm, nhưng vì chỉ có ba cốc thôi, nên tôi đã nhường lại cho ba người còn lại.

"Phù~! Đồ uống này cũng tuyệt đỉnh luôn!"

"Ừm... Quả nhiên là ngon thật."

"Ngon."

Cả ba người đều uống ngon lành ghê... ...Hơi bị ghen tị đấy.

"Hose, này."

"Hả?"

Ngay lúc đó, cốc sinh tố được đặt "cạch" xuống trước mặt tôi, chính là cốc mà Tsukimi-chan vừa mới uống.

Không, tôi muốn uống nên vui thật đấy... nhưng dù là bạn thuở nhỏ thì cũng không khỏi ngượng chứ?

Bởi vì, đây là cốc mà Tsukimi-chan vừa mới uống xong mà... Thế này thì khác gì hôn gián tiếp...

"Không cần à?"

"À, kh, không phải thế đâu! ...Ư, ừm! Vậy thì tôi uống một chút nhé!"

"Ngon không?"

"Ư, ừm. Ngon lắm..."

Thật tình là ngại quá nên tôi chẳng cảm nhận được mùi vị gì mấy.

"Cherry-san. À, nếu tiện thì Cherry-san cũng nhường Hose..."

"Biết rồi mà, Miss S! Hose-cchi, cậu uống cốc của mình cũng được nè! Đây, cầm đi... Ối! Đ, đau quá đi mất~..."

Chẳng biết là may hay rủi nữa, có lẽ tôi đã được cứu nhờ sự hậu đậu của Hội trưởng Cherry.

Thật tình, người này đúng là hay vấp ngã thật đó.

Không ngờ đang định đưa sinh tố cho tôi, lại trượt chân ngã từ trên ghế xuống...

"Thật tình, hết cách rồi..."

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lấy khăn tay ra, và đi đến chỗ Hội trưởng Cherry.

"Này, mặt cô dính sinh tố kìa."

"Ư ư~. Hose-cchi, cảm ơn cậu nha~"

Đúng là một người vội vàng đoảng vị mà. Nhưng mà, chính cái điểm đó lại đáng yêu.

"Khịt khịt... Nếu cứ hay vấp ngã như thế, thì sẽ bị lộ hết đó?"

"Hose-cchi! Mình đâu có hậu đậu đến mức đó! Mình đã mặc quần đùi bên trong cẩn thận rồi mà, nên có ngã cũng chẳng sao đâu!"

Chỉ riêng việc nói chuyện với tiền đề là sẽ ngã thôi cũng đủ thấy có vấn đề rồi... tôi cứ thấy không ổn chút nào đâu đấy.

Tôi chỉ nói đùa một chút thôi mà, cô ấy lại phồng má dỗi hờn đến thế.

Hơn nữa, không biết là để chứng minh hay gì đó, cô ấy lại nắm chặt hai tay vào áo hoodie và bắt đầu kéo lên... Ối!

"Này! Mình có mặc quần đùi bên trong đàng hoàng mà... Đùuùùùù?!"

...Dưới lớp áo hoodie, thứ xuất hiện là chỉ một mảnh vải trắng mỏng manh.

Chuyện đó là cái gì thì khỏi cần phải nói rồi.

"Áaaaaaa!! Mắt tôi! Mắt tôi!! Quả đấm và cuốn Fabre's Book of Insects đập vào mắt tôi rồi!!"

Hình như tôi còn nghe thấy tiếng Joro la hét nữa thì phải, nhưng thôi, bỏ qua đi.

Quan trọng hơn là, tại sao Hội trưởng Cherry lại chẳng mặc gì bên dưới...

"À, đ, đúng rồi! Sáng nay, tôi hơi bị trễ giờ nên cứ thế mà vội vàng chuẩn bị, thành ra... quên béng mất quần đùi rồi!"

Đúng là trình độ hậu đậu ổn định như thường lệ.

"Ư ư~... Ngại quá đi mất~..."

Sau đó, Hội trưởng Cherry, người có khả năng phòng vệ phần thân dưới quá kém, đã mượn bộ đồ thể dục từ Sumireko và thành công tăng cường lớp phòng thủ. Chỉ là, thứ đáng lẽ không nên nhìn thì đã nhìn thấy cả rồi, nên cô ấy cứ đỏ mặt tía tai mà ủ rũ.

"Su... Miss P. Cảm ơn vì bộ đồ thể dục nhé."

"Không có gì đâu ạ, tiền bối Sakurahara. Hồi hội thao lần trước em đã được tiền bối giúp đỡ rất nhiều rồi, cứ coi như đây là lời cảm ơn của em vậy."

"Cảm ơn nhiều nha~! Đúng là có bạn bè thì hơn mà!"

"...Tôi, tôi không có ý định kết bạn với tiền bối Sakurahara đâu ạ."

"À... X, xin lỗi nhé..."

Một lần nữa, Hội trưởng Cherry lại ủ rũ cúi đầu.

...Đúng rồi nhỉ... Tôi không thể tiếp cận Sumireko và bạn bè của cô ấy, cũng không thể bắt chuyện.

Thế nên, nếu Sumireko kết bạn với Hội trưởng Cherry, tôi cũng sẽ không thể tiếp cận và bắt chuyện với Hội trưởng Cherry nữa. Để tránh điều đó, hai người ấy... Khỉ thật.

"Hose, không vui sao?"

"Hả? Kh, không phải thế đâu! Hoàn toàn không phải thế đâu, Tsukimi-chan!"

Chết tiệt. Tôi lại để Tsukimi-chan phải bận tâm rồi... Thế này thì không được rồi...

Để đạt được mục đích, mình phải kiên định hơn nữa mới được...

"Thôi nào, đừng bận tâm chuyện đó nữa. Đi tiếp thôi nào!"

"À, đ, đúng rồi! Ờm... Tiếp theo là chỗ nào ấy nhỉ?"

Chắc là đã nhận ra bầu không khí khó xử, Joro và Sazanka-chan cố gắng lên tiếng một cách vui vẻ.

Cái bản thân chẳng làm được gì trong tình cảnh này, khiến tôi bỗng thấy hối hận lạ lùng...

"Tiếp theo là... thử thách Home Run do câu lạc bộ Bóng chày và câu lạc bộ Quần vợt phối hợp tổ chức!"

***

Sau đó, chúng tôi được Joro dẫn đường, và điểm đến là sân bóng chày của câu lạc bộ.

Ở đây dĩ nhiên cũng có các hoạt động, và một hàng dài người đang xếp hàng chờ đến lượt đánh bóng.

"Ồ. Cả trường Trung học Tây Kitsuta cũng có sân bóng chày riêng của câu lạc bộ hả."

"À. Ban đầu thì tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, nhưng khi xem dữ liệu hình ảnh của anime thì thấy nó vô tư xuất hiện luôn. Thế nên tôi quyết định dùng lại nó trong nguyên tác dưới dạng "nhập khẩu ngược"."

Tôi chẳng hiểu cậu ấy đang nói gì nữa.

"Ô! Không phải là nhóm Hose sao! Cuối cùng cũng đến rồi à! Hê hê! Đợi mãi sốt ruột cả ruột!"

"Hose, lâu rồi không gặp nhỉ! Ê hê hê! Cậu khỏe không?"

Khi chúng tôi đến sân bóng chày, xuất hiện là một chàng trai mặc đồng phục bóng chày và một cô gái mặc đồ tennis.

Đó là bạn thân và bạn thuở nhỏ của Joro...

"Tôi là Mr. T, cậu bé bóng chày phiêu du đây! Hân hạnh được làm quen!"

"Tôi là Miss H! Tôi là người ném bóng đó! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

Cái kiểu thiết lập nhân vật này, áp dụng cho tất cả bạn bè của Sumireko luôn hả...

Tôi cứ nghĩ Sun-chan thì sẽ là "S" chứ, nhưng hóa ra là lấy "T" từ tên thật Ooga Taiyou hả.

Còn Himawari-chan thì cứ thế lấy tên Miss H.

"Mụ mụ mụ! Người đang ở đó không phải là tiền bối Hazuki sao!"

Hửm? Giọng nói vừa rồi là...

"Đã từ trận chung kết giải khu vực rồi nhỉ! Lâu rồi không gặp ạ! Mụ phì phì!"

"Ố! Lâu rồi không gặp, ...Tanpopo!"

Người đang lộc cộc bước những bước chân đáng yêu lại gần tôi là cô hậu bối từ thời cấp hai của tôi, Kamata Kimie. Cô bé có biệt danh là "Tanpopo".

Hơi bị, mà đúng hơn là khá ngốc nghếch... khụ khụ. Dù là một đứa trẻ kỳ quặc, nhưng trông vẫn khỏe mạnh như mọi khi.

"Em rất vui vì được gặp tiền bối! Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với tiền bối Hazuki!"

"Hả? Chuyện quan trọng với tôi?"

"Vâng ạ... À, thật ra thì... em... em..."

Tanpopo cứ ấp úng vặn vẹo người, rồi ngượng ngùng cúi mặt xuống.

Em ấy nhìn tôi bằng đôi mắt thật mời gọi... Khoan đã! Tình tiết này có hơi đột ngột quá không vậy?!

"Tiền bối Hazuki! Em thì!"

"V, vâng!"

Không sai được! Đây là...

"Em vẫn không thể trở thành người yêu của tiền bối Hazuki được! Em xin lỗi!"

Con bé này đang nói cái gì vậy?

"Từ khi xa cách tiền bối Hazuki, một thời gian dài... một thời gian dài đằng đẵng đã trôi qua rồi. Khoảng cách giữa hai chúng ta đã ngày càng xa thêm trong quãng thời gian đó. Và em cũng đã trưởng thành rồi. ...Khi nghĩ đến điều đó, cái tương lai mà em hẹn hò với tiền bối Hazuki cứ thế mà tan biến mất..."

"À, này, Tanpopo. Em đang nói cái gì──"

"Tiền bối không cần nói thêm gì nữa đâu ạ! ...Em hiểu mà! Em hiểu tất cả mọi chuyện rồi!"

Tôi thì chỉ muốn em ấy hiểu rằng em ấy chẳng hiểu gì cả thôi.

"Cái khao khát cháy bỏng muốn độc chiếm thiên thần là em đây của tiền bối Hazuki! Lẽ ra em phải đáp lại tấm lòng đó chứ!"

Em ấy ngẩng mặt lên trời, trông có vẻ đang tự mình cao trào lắm.

"Em cũng đã từng có một khoảng thời gian nghĩ như vậy..."

Còn tôi thì chẳng hề có khoảng thời gian nào nghĩ như vậy cả...

"Thế nhưng, em không thể nữa rồi! Thật sự xin lỗi tiền bối! Vậy nên từ giờ, chúng ta hãy cùng bước đi trên con đường của riêng mình nhé! Em cũng sẽ cố gắng hết sức bằng cách bóc lột tiền bối Kisaragi, người nô lệ của em!"

"À, vâng."

...Sao tự dưng tôi lại bị đá thế này?

"Ối~! Tiền bối hiểu cho em là tốt rồi! ...Vậy thì, tuy không phải là để tạ lỗi gì đâu, nhưng trong lúc tiền bối Hazuki xếp hàng, em, một thiên thần đây, sẽ đặc biệt xếp hàng cùng và hướng dẫn cho tiền bối! Dù sao thì tiền bối Kisaragi cũng đang ở đây mà! Thỉnh thoảng ban thưởng cho nô lệ cũng là trách nhiệm của chủ nhân chứ nhỉ! Mụ hựm!"

Thật ra thì tôi chẳng nghĩ cần hướng dẫn gì đâu...

"Vậy nên, tiền bối Kisaragi! Đây là thời gian ban thưởng đó! Mụ phì phì!"

"Tanpopo. Em thì là người phụ trách làm kẹo bông gòn, nên nếu ở đây cùng..."

"Điểm đó thì tiền bối Kisaragi không cần lo đâu ạ! Em có một người bạn tuyệt vời và đáng tin cậy lắm! Em sẽ nhờ người đó thay ca cho em! Mụ phì phì!"

Ơ? Tanpopo quay phắt người lại, rồi đi về phía cô bé đang sắp xếp hàng. Chẳng lẽ em ấy định nhờ cô bé đó thay ca?

"Nadeshiko-saaan! Em muốn ban thưởng cho tiền bối Kisaragi một chút, nên nhờ chị thay ca cho em──"

"Đừng có nói chuyện với ta!! Làm gì có chuyện ta thay ca cho cái loại như ngươi hảaaaa!!"

"Ớ?! Sao tự dưng Nadeshiko-san lại khó chịu thế này! Rốt cuộc là vì sao... Hả! Không lẽ, vì được người bạn thân chí cốt là em đây bắt chuyện nên vui quá thành ra như vậy! Ôi! Em đúng là một cô gái tội lỗi mà! ...Em hiểu rồi! Vậy thì hết cách rồi! Mụ phì phì~!"

"Làm gì có chuyện đó chứ! Cái loại như ngươi hôm qua... Ực! Nghe ta nói hết đã chứuuu!!"

"...Joro, hai người đó có quan hệ thế nào vậy?"

"...Thì là cái kiểu quan hệ đó đó..."

Tóm lại thì, cả Tanpopo lẫn cô bé mà Tanpopo vừa nói chuyện cùng đều là những đứa trẻ khá... bất thường, thì tôi đã hiểu rõ rồi...

"Được rồi! Vậy tôi cũng phải về vị trí đây! Hose, cố lên nha!"

"Ê hê hê! Hose, mình sẽ không dễ dàng để cậu đánh trúng đâu nha~!"

Sau khi khéo léo phớt lờ Tanpopo và nhóm bạn, Sun-chan và Himawari-chan đều quay về vị trí của mình. Chỉ là, trước khi Himawari-chan quay về, Joro đã lên tiếng hỏi,

"Này, Hima... Miss H! Có làm được không đấy? Không sao thật chứ?!"

"Joro, cậu lo lắng quá rồi đó! Cứ giao cho tôi là được mà!"

Không biết Joro đang lo lắng cái gì mà lại lên tiếng bằng giọng điệu như thế nữa...

Từ cổng sân vận động, bọn tôi di chuyển một đoạn rồi xếp vào hàng dài ngoẵng kéo dài từ khu vực home plate suốt mười lăm phút… Cuối cùng, cũng đến lượt bọn mình.

…Đó là thử thách Home Run liên hợp giữa CLB Bóng Chày và CLB Tennis.

Nói đơn giản thì đó là một kiểu bóng chày, nhưng dùng bóng và vợt tennis. Người ném bóng là Himawari-chan – át chủ bài của CLB Tennis, đội phòng thủ là các thành viên CLB Bóng Chày trường Nishi Kikusui, còn người thách đấu sẽ đứng vào vị trí đập bóng. Tất nhiên, không phải cứ đánh trúng bóng là xong. Từ đó, người đập bóng sẽ chạy và tiến lên các gôn (base) như bóng chày thông thường.

Và phần thưởng sẽ thay đổi tùy thuộc vào gôn mà bạn chạy đến. Vậy, phần thưởng là gì ư…?

“Mư hự hự~n! Phần thưởng tham gia là một cây kẹo bông, cứ tiến thêm một gôn là số kẹo bông lại tăng lên, và nếu Home Run sẽ được hẳn năm cây kẹo bông!”

Chuyện là vậy đấy. Cũng may là cô ấy đã chịu khó giải thích tường tận như vậy.

“Hose-chan, cố lên nhé!”

“Nhìn kỹ bóng vào. Đánh trúng là nó sẽ bay kha khá đấy.”

Đối với thử thách Home Run này, đáng lẽ nên để Fu-chan của CLB Bóng Chày tham gia thì hơn, nhưng mà bên kia cũng không phải San-chan mà là Himawari-chan ném bóng, nên chắc là tôi được chọn cũng hợp lý thôi. Tsukimi-chan thì dở thể thao rồi, còn Chủ tịch Cherry thì làm sao mà giao cho cô ấy cái vật nguy hiểm khó dùng như vợt tennis được chứ.

“Nào, Tsukimi! Cùng cổ vũ cho Hose nào! Dốc sức cầu nguyện với tôi đi!”

“Vâng. Hose, em tin tưởng anh…”

Sao Joro và Tsukimi-chan lại cùng nhau tạo dáng cầu nguyện trông thân thiết thế không biết? Chắc chỉ là trò đùa vui thôi mà... Khoan, không được rồi. Giờ thì, phải tập trung vào Himawari-chan – người ném bóng bên kia chứ…

“Vậy thì, đi nhé~! …Kem, Bánh mì!”

“…Oái!”

Giật, giật mình thật đấy! Vừa nghe thấy tiếng rao kỳ lạ của Himawari-chan thì chớp mắt cái, trái bóng đã nằm gọn trong găng tay của người bắt bóng rồi! Lúc xếp hàng, tôi cũng đã thấy Himawari-chan ném rồi, nhưng khi thực sự đứng vào vị trí đập bóng thì khác xa một trời một vực. Không ngờ lại nhanh đến mức này cơ chứ… Tôi đã cố gắng nhìn thật kỹ bóng và căn thời gian theo cách của mình, nhưng hoàn toàn chẳng đánh trúng được gì.

“…Kem, bánh mì!”

“…Khụ!”

Vô vọng rồi… So với quả bóng đầu tiên thì tôi thấy nó có vẻ chậm hơn một chút, nhưng vẫn đủ nhanh. Ước gì có ai đó cho mình một lời khuyên hữu ích nhỉ…

“Ha~a! Quả nhiên là một thiên thần, tôi đúng là người hạnh phúc mà! Ai mà ngờ lại nhận được đồ ăn vặt từ một vị khách giấu tên cơ chứ! Mư hự hự hự! Ngon tuyệt cú mèo!”

Một thông tin vô bổ không thể tả lại vừa chui vào tai mình đây này. Cứ thế này thì làm sao mà đánh trúng nổi… Khoan đã, ủa?

“Ke~m, …bá~nh mì.”

“…! Đây rồi!”

Khi tôi đã chấp nhận số phận strikeout ba lần, thì quả bóng cuối cùng Himawari-chan ném ra… Quả bóng đó khác hẳn những quả nãy giờ, nó hầu như chẳng có chút lực nào, như thể đang mời gọi tôi đánh vậy. Thế là tôi căn thời gian thật chuẩn, vung vợt hết sức và đánh trúng một cách ngoạn mục. Rồi, ngay sau khi đánh trúng, tôi đã dốc sức chạy…

“Hộc… hộc… Thành công rồi!”

Tôi đã xuất sắc đánh được một cú three-base hit. Nhưng mà, cú vừa rồi chắc là… Thật tình, cả Himawari-chan lẫn Joro, nếu đã muốn ra chiêu giúp đỡ thì làm ơn khéo léo hơn một chút đi chứ.

“Oa~! Hose-chan, giỏi quá đi mất! Đánh hay lắm!”

“Hose, may quá…”

Liếc nhìn sang nhóm Tsukimi-chan, tôi thấy Chủ tịch Cherry nhảy cẫng lên sung sướng khi tôi đánh trúng, còn Tsukimi-chan thì nhoẻn miệng cười.

“Đánh tốt lắm! Three-base rồi… Này, bốn cây kẹo bông phần thưởng của cậu đây!”

“Cảm ơn, Mr. T.”

Về đến home plate, tôi nhận được bốn cây kẹo bông phần thưởng từ San-chan. Vừa đúng cho số người, chắc là may mắn rồi.

“Đây, Tsukimi-chan, Chủ tịch Cherry. …Và cả hai người nữa…”

Vừa dứt lời, tôi liền đưa kẹo bông cho Tsukimi-chan và Chủ tịch Cherry. Sau đó là Sumireko và Sazanka-chan.

“Ơ? Chúng tôi thì…”

“Đúng vậy! Đằng nào thì Hose cũng đã đánh được, nên Fu-chan và Hose…”

“Không sao đâu. Hai người đã dẫn đường cho tôi trong Lễ hội Ryouran mà, coi như là quà cảm ơn đi.”

“Tôi rất vui. Cảm ơn, Hazuki-kun.”

“Vâng, vậy thì… tôi xin phép nhận vậy.”

Ừm. Nếu họ vui thì chắc công sức mình bỏ ra cũng đáng.

À, phải rồi. Về cú giúp đỡ lần này thì…

“Cảm ơn, …Joro.”

Tôi nên cảm ơn Joro mới phải. Tuy hơi thô một chút, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng đã làm vậy để tôi có thể tặng kẹo bông cho mọi người mà.

“Ha ha ha! Gì chứ, cậu đang nói gì vậy? Tôi chẳng làm gì cả đâu~!”

“Khục. …Được rồi.”

Thiệt tình, lời cảm ơn thế mà cũng không chịu nhận thẳng thắn được.

“Hose, em cũng muốn cảm ơn anh…”

Sau đó, Tsukimi-chan cũng tiến về phía tôi, nhưng…

“Ui da! Tsukimi-chan! Đừng có đẩy bất ngờ thế chứ! Huhu~, kẹo bông dính be bét vào mặt rồi~…”

“A… x-xin lỗi… Chủ tịch Cherry.”

Ngay giữa đường, Tsukimi va phải Chủ tịch Cherry. A~. Kẹo bông dính be bét trên mặt Chủ tịch Cherry rồi kìa.

“Lại nữa rồi à, Chủ tịch Cherry? Này, đừng cử động chứ…”

“Huhu~… Hose-chan, cảm ơn nhé~”

Tôi lại rút khăn tay ra, lau mặt cho Chủ tịch Cherry. Tự dưng có cảm giác như đang nuôi một con thú cưng đáng yêu vậy nhỉ.

“Sao Hose-chan hôm nay cứ như là người hầu của tôi vậy nhỉ! Ưu shi shi shi!”

“Hôm nay… hả. …Đúng là vậy.”

“A~! Cái mặt gì mà trông ỉu xìu thế kia! Hose-chan, cười lên nào, cười lên!”

Cái mặt này đâu phải mặt ỉu xìu… Thôi, không nói gì thêm nữa.

“Cú đánh của Hazuki-senpai thật tuyệt vời! Nếu là tiền bối Hazuki thì có lẽ còn có thể thành công trong thử thách đặc biệt dành cho tiền bối Ooga với phần thưởng tuyệt vời từ tôi nữa đó! Mư hự!”

Không, bóng của San-chan thì chịu rồi. Ngay từ đầu, bóng của Himawari-chan cũng là nhờ cô ấy nhường nhịn nên tôi mới đánh trúng được chứ…

“Này, Tanpopo.”

“Hửm? Tiền bối Tokusei có gì sai bảo ạ?”

“Cái gọi là “Thử thách Đặc biệt” và “Phần thưởng Tuyệt vời” đó có nội dung như thế nào?”

“Không có gì khó khăn cả! Chỉ cần dùng bóng chày và gậy bóng chày, thay vì bóng tennis và vợt tennis, để thách đấu tiền bối Ooga thôi! …Và khi thành công đánh được Home Run, thì phần thưởng siêu tuyệt vời sẽ là một nụ hôn lên má từ tôi đó! Mư hự!”

Phần thưởng kinh khủng, chẳng xứng đáng với độ khó chút nào. Với cái đó thì làm gì có ai thèm thách đấu chứ──

“Xem ra, tôi phải dừng ở đây thôi…”

Khoan đã, Fu-chan? Sao cậu lại lôi cây gậy bóng chày từ đâu ra thế, và lại đi thẳng đến chỗ San-chan đang đứng ở quầy tiếp tân vậy?

“Ooga.”

“Ồ? Có chuyện gì vậy, Tokusei?”

“Tuy thua ở giải đấu cấp khu vực năm nay, nhưng đó là chuyện của quá khứ. Giờ đây, tôi mạnh hơn hồi đó nhiều rồi.”

“Hừm… Vậy là cậu đang nói cậu có thể đánh được bóng của tôi sao?”

Cái diễn biến truyện tranh thể thao nhiệt huyết này là sao vậy?

“Hừ. Thật là một câu hỏi ngốc nghếch… Tanpopo! Cái thử thách đặc biệt đó, tôi nhất định sẽ hoàn thành cho mà xem!”

“Eo ôi! Sao mặt tiền bối Tokusei lại biến thành bộ dạng như quỷ La Sát thế kia! Sợ quá đi! Ơ, tiền bối Ooga, nhất định, nhất định không được để anh ấy đánh trúng đấy nhé!”

“Ô, này, Fu-chan! Vẫn còn lịch trình tiếp theo mà…”

“Joro. Xin lỗi nhưng tôi có việc phải làm rồi! Đôi môi của cô gái đó, tôi không thể để bất cứ ai khác chạm vào được! Đây là ưu tiên hàng đầu!”

※ ※

Cuộc đối đầu bóng chày giữa San-chan và Fu-chan. Trận đấu giữa người ném bóng á quân Koshien năm nay và người đập bóng đã tham dự Koshien năm ngoái, dường như là một trận đấu rất được quan tâm đối với khách tham quan, khiến sân bóng chày trở nên vô cùng náo nhiệt. Tất nhiên, trận đấu không dễ dàng phân thắng bại. Quả forkball mà San-chan ném với toàn bộ sức lực là chiêu quyết định mà hầu như không ai có thể đánh trúng ở Koshien năm nay. Ngay cả Fu-chan, tay đập số 1 của trường Koushoubu, cũng gặp phải muôn vàn khó khăn. Chắc hẳn giờ đây họ vẫn đang tiếp tục cuộc chiến nảy lửa trên sân bóng chày.

Bỏ lại Fu-chan trên sân bóng chày, bọn tôi tiếp tục tiến vào trong khuôn viên trường học.

“Sao lại thành ra thế này…”

“Joro… hướng dẫn tiếp theo… làm ơn… *khụt khịt*…”

Tsukimi-chan nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đồng phục của Joro đang tỏ vẻ ngao ngán, và khẽ cất giọng cầu xin. Hai người thật sự thân thiết nhỉ.

“Joro, tôi cũng mong cậu sớm dẫn đường. Lần tới chúng ta đi đâu vậy?”

“Biết rồi mà! Tiếp theo, chúng ta sẽ đến nhà ma cosplay do lớp tôi tổ chức!”

“Nhà ma cosplay? Cái gì thế? Ma thì, vốn dĩ đã là cosplay rồi mà…”

“Đừng bận tâm, vào là biết. Cứ tận hưởng cho đã đi. Khà khà khà…”

Cái mặt gian xảo đáng sợ thật đấy…

“Ồ~, hóa ra trang phục cho nhà ma là do Saza… do cô Sumireko làm à! Không chỉ nấu ăn giỏi mà còn giỏi cả may vá nữa, đúng là cô Sumireko sẽ là một người vợ tốt mà!”

“Khoan! Đ-đâu có, cái này chỉ là chuyện bình thường thôi mà! Bình thường! Đừng nói mấy chuyện kỳ quặc đó chứ!”

“Ưu shi shi! Tớ đâu có nói là vợ của ai đâu chứ~!”

“~~~!!”

Sazanka-chan và Chủ tịch Cherry đi phía sau bọn tôi, đang nói chuyện rất vui vẻ.

Chỉ là, điều đáng quan tâm hơn là…

“Ô, này! Con bé đó, hình như là đứa ở lễ hội Hanamai và hội thao lần trước thì phải!”

“Đúng là học sinh trường mình mà! Khỉ thật! Rốt cuộc là ai vậy chứ…”

Đó là mức độ Sumireko được chú ý. Đúng vậy. Bình thường cô ấy giấu đi bằng cặp kính và bím tóc, nhưng nếu đây là bộ dạng thật thì ai cũng sẽ ngạc nhiên thôi. Nhìn Sumireko được chú ý như thế này, tôi lại thoáng nhớ về thời trung học. Hồi đó, Sumireko cũng được rất nhiều học sinh chú ý, và cô ấy không biết phải làm sao nên rất bối rối. Vì vậy, tôi đã cố gắng bảo vệ cô ấy bằng mọi cách, nhưng…

“Này, đừng dính chặt thế chứ… Khó đi lắm đấy…”

“Ồ? Tôi xin lỗi. Hi hi.”

Giờ đây, người bảo vệ Sumireko không còn là tôi nữa rồi… Mà thôi, những gì tôi đã làm ở thời trung học, kết quả lại khiến Sumireko càng thêm đau khổ, nên việc nghĩ như vậy tự bản thân nó đã là một sự ngạo mạn rồi…

“Đâu có, những gì cậu làm không vô ích đâu.”

“…Hả? Không, tôi chưa nói gì cả…”

“Nhìn cái mặt đó là biết tỏng cậu đang nghĩ gì rồi.”

…Thật đáng ghét. Tưởng đã đuổi kịp rồi, nhưng hóa ra vẫn còn xa lắm. Thật sự, tên này phiền phức thật. Cũng chính vì thế, tôi mới…

“À, đến nơi rồi. Đây là gian hàng của lớp tôi… nhà ma cosplay.”

Ồ, đây là nhà ma cosplay à. Theo lời Joro thì có vẻ hơi khác so với nhà ma thông thường… nhưng nhìn thì vẫn y hệt như tôi tưởng tượng mà… Những tấm bảng trông có vẻ ghê rợn dán đầy trên tường, cùng một quầy tiếp tân với chiếc bàn đặt ngay trước cửa. Ở đó, có hai cô gái đang ngồi…

“Ô! Joro kìa~! Chào mừng cậu~!”

“Cuối cùng cũng đến rồi sao! Lâu rồi không gặp, Hose, Cherry-san!”

Một là cô gái năng động tươi tắn tôi chưa từng gặp, người còn lại chính là Asunaro-chan. Có vẻ như hai người này đang phụ trách quầy tiếp tân của nhà ma.

“Asunaro-chan, lâu rồi không gặp~! Khỏe không vậy?”

“Hừ hừ hừ! Tất nhiên là tôi khỏe rồi, Cherry-san! Nhưng mà giờ tôi không còn tên đó nữa! Hãy gọi tôi là Miss A!”

Có vẻ như Asunaro-chan là ‘Miss’ chứ không phải ‘Mrs.’ Lý do của sự khác biệt đó thì tôi cũng không rõ lắm…

“À~, mừng quá các cậu đã đến! Vậy, những người đi cùng Joro có phải là nhóm khách khét tiếng không đó?”

“Cũng đúng. …Primula, bọn tôi định vào hết, …công tác chuẩn bị đâu vào đấy cả chứ?”

“Chắc chắn rồi! Tôi cam đoan sẽ có cảnh tè dầm, la hét, và tiếng kêu gào thảm thiết!”

La hét và tiếng kêu gào thảm thiết thì còn được, chứ cái đầu tiên thì có hơi quá đáng không vậy?

“Hự! Trông có vẻ chuyên nghiệp hơn tôi nghĩ nhiều! Ho, Hose-chan! Tớ sợ ma lắm! Tay! Nắm tay tớ đi!”

Chủ tịch Cherry sợ mấy cái này à? Tôi cứ nghĩ cô ấy thích lắm chứ…

“Hả? À, ừm, cũng được thôi… nhưng nếu vậy thì sao không đợi bên ngoài có phải hơn không?”

“Không được! Để tớ đợi một mình thế này thì buồn lắm!”

Ma thì đáng sợ, nhưng bị bỏ lại một mình thì còn sợ hơn. Rắc rối thật… Nhưng mà, nếu vậy thì…

“Này, Joro. Thấy Chủ tịch Cherry đang sợ hãi không, cái nhà ma cosplay này…”

“Gì vậy, Hose?”

“Tôi và cậu, hai chúng ta cùng vào được không?”

“…………”

Dường như Joro đã cảm nhận được điều gì đó từ lời đề nghị của tôi, ánh mắt cậu ta bỗng trở nên sắc lạnh lạ thường. Mà thôi, cái vẻ mặt đó cũng phải thôi. Đằng nào thì lời đề nghị của tôi cũng rõ ràng là đang "ủ mưu" gì đó mà. Đúng vậy, cứ như cậu nghĩ đó, tôi đâu có đến Lễ hội Ryōran mà chẳng tính toán gì. Tôi đến đây là để hoàn thành một mục tiêu nhất định đấy…

"Haizzz... Thôi được rồi..."

Tuyệt vời! Xem ra với thái độ này, lời đề nghị của tôi có vẻ sẽ được chấp thuận rồi! Vậy thì, phần còn lại là—

"Hazuki-kun, nếu thế thì tôi cũng đi cùng."

Hử? Cả Sumireko cũng đi sao? Ừm, nếu Sumireko muốn thì tôi cũng không bận tâm đâu…

"Chỉ có Pansy, tôi và Horse ba đứa thôi sao~?"

Hỏng rồi. Cái người này mặt mũi trông đến tệ luôn.

"Nói cho cùng thì hôm nay là ngày chào đón mọi người bên Gladiolus! Vậy mà chỉ có ba người vào nhà ma thì thật kỳ lạ! Do đó, bác bỏ! Tất cả chúng ta sẽ cùng vào nhà ma!"

Quả nhiên mà. Tôi đã nghĩ nó sẽ là như vậy rồi.

"Đ-đúng đó! Tớ cũng vào chung! Horse-chan hôm nay là người chăm sóc tớ mà!"

"T-tớ cũng đi! Lần này, tớ nhất định sẽ cố gắng!"

Chủ tịch Cherry và Tsukimi-chan cũng đồng ý với ý kiến của Joro sao. Vậy thì, lần này đành chịu thua thôi.

"Được rồi. Vậy thì, giờ tôi sẽ nghe theo cậu."

"Thế thì, cảm ơn nhé."

Cậu hiểu mà, Joro, phải không? Tôi nhất định sẽ đạt được mục đích của mình đấy.

"Vâng! Không khí kỳ lạ chấm dứt! Vậy thì, tất cả chúng ta cùng vào nhà ma thôi nào!"

Có lẽ đã nhận ra bầu không khí hơi nặng nề giữa tôi và Joro, Sazanka-chan vỗ tay cái "bốp" rồi nở nụ cười rạng rỡ. Cô bé này chắc hẳn rất giỏi trong việc kết nối mọi người.

"…Tsukimi, giao cho cậu đấy!"

"Lần sau, tớ nhất định sẽ cố gắng. Tớ nhất định sẽ bảo vệ."

Lại là Joro đang lầm bầm nói gì đó với Tsukimi-chan kìa. Chuyện này, có lẽ tôi nên hành động càng nhanh càng tốt thì hơn…

"Vậy thì mời, đoàn của Joro-san, vào nha~"

"Mọi người hãy vui vẻ nhé!"

Sau đó, sáu người chúng tôi bước vào cái gọi là nhà ma cosplay. Một căn phòng học lờ mờ ánh sáng, tường đen làm bằng bìa cứng hay gì đó. Cấu trúc chẳng khác nào một mê cung.

"S-sợ quá đi mất~! Horse-chan, cậu ở đây đúng không? Đúng không!?"

"Tôi ở đây mà. Nên là, cậu lùi ra chút đi…"

"Kh-không thể nàoooooo!"

Cách Chủ tịch Cherry sợ hãi thật không bình thường chút nào. Không chỉ đơn thuần là nắm tay, cô ấy còn bám chặt lấy cánh tay tôi. Đi thêm một đoạn nữa thì thấy một tấm bảng dựng đứng. Ừm, ghi gì đây nhỉ? Bên trái là "Đường Địa Ngục", bên phải là "Đường Thiên Đường" à? Vậy thì, Chủ tịch Cherry cũng đang sợ hãi…

"Vậy thì, tôi, Horse và Tsukimi sẽ đi 'Đường Địa Ngục'. Còn Bà P, Bà S và Cherry-san sẽ đi 'Đường Thiên Đường' nhé."

Cứ tưởng sẽ chia theo Nishikitsuta và Gladiolus chứ, ai dè lại là một sự phân chia hơi mất cân bằng. Mà thôi, Chủ tịch Cherry đang sợ hãi mà, thế cũng hợp lý…

"K-không chịu đâu! Tớ phải đi cùng Horse-chan! S-sợ quá điiiiii…"

Ôi trời! Chủ tịch Cherry bám chặt lấy tôi còn hơn lúc nãy nữa!

"Không, Cherry-san. Nếu cậu sợ thì đi cùng Bà P và mọi người sẽ an toàn hơn…"

"Không có Horse-chan bên cạnh mới đáng sợ hơn chứ! Hôm nay Horse-chan là người chăm sóc tớ mà! Thế nên, tớ sẽ cùng Horse-chan đi con đường bên trái!"

À, vậy là chúng tôi sẽ đi con đường "Địa Ngục" bên trái đã được quyết định rồi à. Không hề có ý định thương lượng để đảo ngược lại quyết định đó luôn…

"Này, ngay cả Cherry-san cũng nói vậy mà, sao chúng ta không chia thành ba người bọn mình và ba người của nhóm Cherry-san đi? Như vậy vừa đúng ba với ba rồi còn gì…"

"Tôi cũng đồng ý với Bà S. Tôi muốn đi cùng Joro-kun."

"Đ-được rồi… Vậy thì, bọn tôi đi đường đó đây, chúng ta sẽ gặp lại ở lối ra nhé."

Nói xong câu đó, Joro và nhóm cậu ta rẽ sang con đường bên phải. Có lẽ là, toàn bộ màn đối đáp vừa rồi… thật sự, tôi đang phân vân không biết nên ngưỡng mộ sự sắp đặt tinh vi của họ, hay là nên ngạc nhiên vì nó lộ liễu quá vậy.

"…Horse."

Ngay lúc đó, Tsukimi-chan nắm chặt lấy bàn tay còn lại của tôi. Cùng lúc đó, một cơn run nhẹ truyền đến. Trông cô bé có vẻ bình tĩnh, nhưng chắc là đã rất sợ hãi.

"Vậy thì, chúng ta đi thôi?"

"Ừm."

Nụ cười của Tsukimi-chan, chỉ khẽ nhếch mép một chút thôi, vẫn đáng yêu như vậy.

…Sau đó, chúng tôi tiến vào con đường có biển hiệu "Đường Địa Ngục". Cứ thế, đi thêm một đoạn… cuối cùng, một con ma xuất hiện.

"Capapa! Capa!"

"Á! …Ủa, gì vậy?"

Nó xuất hiện bất ngờ nên tôi giật mình, nhưng… đây là cái gì vậy? Một con thú nhồi bông hình chuột, mắt vô hồn, lưỡi thè ra, bất ngờ xuất hiện…

"Oaahh!! Gekorina-chan đó! Dễ thương quá điiiiii!!"

Ngoại hình thì là chuột, nhưng tên lại hoàn toàn là ếch! Thêm nữa, giọng điệu còn như yêu quái Kappa! Hơn nữa, Chủ tịch Cherry, người mà lúc nãy còn sợ hãi tột độ, giờ lại đang phấn khích tột cùng. À, mà dù có dễ thương hay không thì, nó chẳng đáng sợ chút nào nhỉ… Sao bên này lại là Địa ngục chứ—

"Hự! Horse, bảo vệ!"

"Á! K-khoan đã, Tsukimi-chan!"

Có cần bảo vệ gì đâu mà! Mà, đừng có bám chặt lấy tay tôi thế chứ! Chết tiệt mà! Cậu mà ôm thế này thì cái vòng một đẫy đà đó…

"Áaaaaaaaaaaaaa!! Chomolungmaaaaaa!!"

Đúng vậy! Chomolungma cứ thế mà… ủa? Cái tiếng vừa rồi là của Joro mà phải không?

"Áaaaaaa!! A, anh, anh vừa chạm vào chỗ nào…?"

"Thanh sô cô la, thanh sô cô la đang áp sát tới kìaaaaa!!"

"Joro-kun, bình tĩnh lạ…i!! Đ-đây đúng là, thật đáng kinh ngạc…"

Tiếp nối tiếng hét thất thanh của Joro là giọng của Sazanka-chan và Sumireko. Rốt cuộc, bên kia đang xảy ra chuyện gì—

"Capa! Gekorina nhào lộn Capa!"

"Ối! Gekorina-chan, nếu đột nhiên ôm chầm lấy tớ như thế… Ui da! T-tớ ngã mất! Ho-Horse-chan!"

Nhưng mà, ngay lúc này, một tình huống bất ngờ cũng xảy ra với chúng tôi. Đột nhiên, bị Gekorina-chan ôm chặt rồi đẩy mạnh, Chủ tịch Cherry mất đà đổ ập về phía tôi. Và rồi, cứ thế…

"Á!"

Cả hai chúng tôi cùng nhau ngã chổng vó một cách ngoạn mục.

"Ưm~… Hết hồn luôn á~. Thôi nào, Gekorina-chan! Đừng nghịch ngợm quá mức… đúng không!?"

Có một cảm giác mềm mại nào đó đang lan tỏa khắp mặt tôi, cái gì đây vậy? Mà nói đúng hơn, tôi không thở được, khó chịu quá!

"Ưm! Ưm ưm!"

"Cherry-san, mông, ở trên mặt Horse."

Tsukimi-chan, cậu không cần bình luận đâu, làm ơn giúp tôi với.

"X-xin lỗi nha! K-không phải cố ý đâu! Thật sự, là do tình cờ thôi!"

"Ưm! Ưm!"

Biết rồi mà, mau tránh ra đi. Tôi không thở được, khó chịu lắm đó!

"…Không bảo vệ được. Tớ, vô dụng."

Tsukimi-chan, rốt cuộc thì cậu đang chiến đấu với cái gì vậy?

c6c0d3b4-f4e7-4834-88be-2fd05a280282.jpg

Vừa ra khỏi nhà ma, người đợi chúng tôi ở đó là Joro đang run cầm cập toàn thân, cùng với Sumireko và Sazanka-chan, những người không hiểu sao lại mang vẻ mặt đầy thỏa mãn.

"Thần đã nổi điên rồi… Thần đã phát điên rồi đó…"

"Nhà ma đúng là đáng sợ thật…"

"Ha! Ha! G-giật mình quá. Thật sự là hết hồn luôn…"

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra ở "Đường Thiên Đường" vậy nhỉ?

"Này, Joro. …Cậu ổn chứ?"

"Đ-đương nhiên là ổn rồi! Vậy, bên đó thế nào? Vui không?"

"Ừm. Nói về việc có vui hay không thì thôi đi, …Chủ tịch Cherry đã gặp phải chuyện không hay lắm."

"Horse-chan, đừng có nói ra chứ! Quên chuyện lúc nãy đi! Thật sự là, quên đi mà!"

"Cherry-san, mông ở trên mặt Horse. Rất khó chịu."

"Cái gì! Cherry-san…! Chậc! Không ngờ, lại đến mức đó…!"

"Joro, tớ, vô dụng… hức hức…"

"N-này, Tsukimi! Không sao đâu! Không sao mà, đừng bận tâm thế chứ!"

Thật tình… không biết Joro đang âm mưu cái gì nữa…

—Mà thôi, nói đùa thôi. Đến mức lộ liễu như vậy thì dù là tôi cũng đủ hiểu. Âm mưu của Joro, nếu thành thật mà nói, là một điều cực kỳ bất tiện đối với tôi. Thế nên, tôi sẽ tìm cơ hội để nhắc nhở cậu ta, đừng để Joro làm thêm bất kỳ điều thừa thãi nào nữa.

※ ※

Rời khỏi nhà ma, điểm đến tiếp theo của chúng tôi là phòng hội học sinh. Hoạt động của hội học sinh là mở một quán cà phê. Nhưng theo một khía cạnh nào đó, đây lại là một quán cà phê khá đặc biệt. Bởi vì, quán cà phê này chẳng trang trí gì cả, chỉ đơn thuần là phòng hội học sinh được sắp xếp lại mà thôi. Nghe nói là họ cũng chẳng tốn một xu nào cho thiết bị hay nguyên liệu cả. Chuyện đó là do học sinh tự góp đồ mang đến, cố gắng hết sức để tiết kiệm chi phí. Trường cấp ba Nishikitsuta hình như không có nhiều ngân sách cho lễ hội văn hóa đến thế sao?

Tuy nhiên, dù vậy thì đối với tôi, đây vẫn là nơi đáng mong đợi nhất trong ngày hôm nay. Bởi vì…

"Ơ! Nếu đến phòng hội học sinh thì có thể ăn đồ ngọt do Bà P làm sao!?"

"Vâng. Tôi cũng muốn giúp Cosmos… Khụ khụ. Tôi muốn giúp đỡ Chủ tịch hội học sinh một chút, nên đã nướng bánh quy và nhờ họ dùng làm sản phẩm."

"Oa~! Mong đợi quá đi mất!"

Đúng vậy, chính là cái này. Hồi học kỳ một, lúc giúp đỡ ở thư viện trường cấp ba Nishikitsuta, tôi chỉ nghe nói về món bánh của Sumireko. Tôi đã mong được nếm thử từ lâu lắm rồi. Giờ lại có thể ăn được…

"Này, Joro. Bánh của Bà P ngon lắm phải không?"

"…Cũng đúng. À mà, đồ ăn của Chủ tịch hội học sinh cũng ngon cực kỳ, cậu cứ thử món nào đó đi."

"Thật sao. Tiện thể thì, cậu có món nào gợi ý không?"

"Gần như món nào cũng đáng thử, nhưng… riêng cơm bông cải xanh thì cậu nên tránh xa."

"Món gì vậy?"

"Đó là kiệt tác tâm huyết của Chủ tịch hội học sinh, được mang từ một trang lịch sử đen tối trong quá khứ trở về…"

Có vẻ có vài món khó hiểu thật, nhưng dù sao thì tôi vẫn cứ mong đợi như thường. Cơ mà, Cosmos-san chắc cũng sẽ lại dùng cái tên kỳ quặc nào đó, giống như Sumireko và mọi người thôi nhỉ~. Không, tôi rất vui vì cô ấy đặc biệt quan tâm đến tôi, nhưng riêng cái tên kỳ quặc đó thì…

"Chào mừng, chào mừng, Hazuki-dono, Sakurahara-dono, Kusami-dono! Hoan nghênh chư vị đã đến! Bổn tiểu sinh đây chính là Phu nhân Akino Osaemon, đảm nhiệm chức Chủ tịch hội học sinh trường cấp ba Nishikitsuta này!"

Không phải kỳ quặc, mà là một cái tên… khá phức tạp ấy chứ… Tiện thể thì, tính cách cũng thay đổi luôn rồi, cái người này bị làm sao vậy? Mặc dù chiếc tạp dề bèo nhún dễ thương kia rất hợp với cô ấy…

"Tạm thời thì, tên đầy đủ dài quá, tôi gọi là Phu nhân Akino được không?"

"Vâng lệnh."

"Cosmos-chan… Vẫn như mọi khi, cứ căng thẳng mà diễn là lại thành ra như vậy nhỉ…"

Cảm ơn Chủ tịch Cherry đã giải thích nha.

"Mời, mời! Đứng nói chuyện thế này chẳng tiện, xin mời vào trong! Món mà tiểu sinh tiến cử là bánh quy do Bà P đại nhân làm, trứng cuộn dashimaki của Bà S đại nhân, và cả cơm bông cải xanh do tiểu sinh tự tay nấu nữa!"

"Cái này tệ thật."

Tsukimi-chan, tôi cũng đồng ý. Không, cái này thật sự là quá tệ…

"Joro-kun, Joro-kun! Cậu thấy bộ đồ này thế nào? Tôi đã cố gắng hết sức đấy…"

"Vâng, tôi nghĩ nó rất hợp với cô. …Hơn hẳn hôm qua nhiều."

"Oaaa! Thật sao! Vui quá đi mất!"

Đối với Joro thì Phu nhân Akino lại có thể nói chuyện bình thường.

"Ưm~! Món mì Neapolitan này ngon quá đi mất! À mà, trứng cuộn dashimaki cũng tuyệt vời nữa!"

"Cơm cuộn trứng ở đây cũng rất ngon."

Món đầu tiên chúng tôi gọi khi vào quán cà phê do hội học sinh điều hành không phải là bánh của Sumireko, mà là đồ ăn của Cosmos-san và Sazanka-chan. Dù sao thì cũng đúng vào bữa trưa mà.

…Mà nói chứ, Fuu-chan sao rồi nhỉ? Từ lúc rời sân bóng chày đến giờ cũng đã khá lâu rồi…

"Này này, Horse-chan! Tớ cho cậu chút mì Neapolitan của tớ nhé, đổi lại cậu cho tớ một chút cơm cuộn trứng đi! Đổi qua đổi lại nào, đổi qua đổi lại!"

"Vâng. Được thôi."

"Tuyệt vời!"

Chủ tịch Cherry gắp một ít mì Neapolitan sang đĩa cơm cuộn trứng của tôi, và đổi lại, tôi cũng đặt cơm cuộn trứng lên đĩa mì Neapolitan của Chủ tịch Cherry. Những kiểu trao đổi thức ăn như thế này cũng thường xuyên xảy ra ở Gladiolus, nhưng ở một môi trường khác lạ hơn mọi khi, lại mang đến một cảm giác tươi mới lạ thường.

Mà. Khoan. Đã…

"K-không ngờ! Đồ ăn của Chủ tịch hội học sinh ngon thật! Nè, Tsukimi, cậu cũng ăn đi!"

"…Ừm."

Cái cách sắp xếp chỗ ngồi này là sao vậy? Tôi hiểu là Sumireko và Sazanka-chan sau khi vào phòng hội học sinh đã đến khu vực bếp để giúp đỡ. Quán đông, bàn bốn người không còn chỗ, nên việc chia thành hai người một cặp cũng hợp lý. Thế nhưng, việc phân chia thành tôi và Chủ tịch Cherry, rồi Joro và Tsukimi-chan, thì tôi không thể chấp nhận được.

Thôi nào, tôi đã đoán thừa ra cậu đang âm mưu cái gì rồi. Nhưng mà trơ trẽn đến mức này thì... hơi... không, phải nói là cực kỳ khó chịu đấy.

"Ơ? Sao vậy, Horse-chan? Tự dưng đứng phắt dậy thế?"

"Tôi định sang bàn Joro và mọi người một lát."

"Ơ thế á! Thế thì tôi lại ngồi một mình à! Horse-chan là người chăm sóc tôi mà!"

"Không sao đâu ạ. Chỉ cần đổi chỗ với Tsukimi-chan là được mà, Hội trưởng Cherry sẽ không phải một mình đâu ạ."

"À, ừm... Vậy sao ạ...?"

Ưm... Cô ấy mà cứ buồn thiu thế này thì tôi lại thấy có lỗi quá.

Cái này cũng là do Joro cứ làm mấy chuyện thừa thãi!

Ôm trong lòng sự bực bội đó, tôi bê đĩa cơm trứng ốp lết mình vừa gọi sang chỗ khác. Khi đến được bàn Joro và mọi người, tôi cố nở nụ cười tươi nhất có thể rồi nói.

"Này, Tsukimi-chan. Em có thể đổi chỗ cho anh một chút không?"

"Ơ? Nhưng mà bây giờ em đang ở cùng Joro mà..."

"Đúng thế. Lúc nào có chỗ trống thì nhập hội sau cũng được mà. Bây giờ bên kia..."

"Tôi đã biết thừa hai người đang âm mưu cái gì rồi đấy."

"!"

"Úi!"

Khi tôi nói vậy, Tsukimi-chan mở to mắt hết cỡ, còn Joro thì lộ vẻ mặt khó coi.

"À, ừm... Horse..."

"Không sao đâu, Tsukimi-chan. Anh không giận gì đâu. Chỉ là anh muốn nói chuyện riêng với Joro về chuyện đó thôi, em đổi chỗ cho anh được không?"

"À, ờ..."

Tsukimi-chan có vẻ không biết phải làm sao, trông cô bé hoảng hốt, liên tục nhìn tôi và Joro luân phiên. Tức là, bây giờ cô bé đang tin tưởng Joro chứ không phải tôi à? Thật sự thì, tên này cực kỳ giỏi làm những chuyện gây bất lợi cho tôi đấy chứ.

"Tsukimi, em cứ làm theo lời Horse nói đi. Chuyện với tên này, cứ để anh lo."

"Vâng, em biết rồi..."

Nghe Joro trả lời xong, Tsukimi-chan liền đứng dậy, vội vã đi sang chỗ Hội trưởng Cherry đang ngồi.

Và khi tôi ngồi vào chỗ trống đó...

"Trò hề đến đây là đủ rồi, đúng không?"

Tôi lặng lẽ nhìn Joro và nói.

"Không phải mày bảo không giận à?"

"Tôi không giận, với Tsukimi-chan thì không."

"À, thì ra là thế."

Joro ngả phịch lưng vào thành ghế nhựa, thái độ thì vênh váo như ông tướng vậy. Cậu tưởng như thế là thong dong lắm sao? ...Đừng có khinh thường tôi đấy.

"Đằng nào thì tôi đến đây cũng có mục đích cả, nên việc cậu hành động có mục đích riêng thì tôi không có ý kiến gì. Nhưng mà... trơ trẽn đến mức này thì tôi thấy hơi quá đáng rồi đấy."

"Trơ trẽn à... Thế thì, hỏi lại cho chắc nhé, mục đích của tôi là gì theo cậu?"

Đã bị lộ tẩy rồi thì cần gì phải khách sáo thế chứ. ...Mà thôi, nếu cậu đã muốn nói thế thì...

"Dễ thôi. Cậu... không, cậu và Sazanka-chan, đã hợp tác với Tsukimi-chan và Fuu-chan, để tạo ra vô vàn kỷ niệm cho tôi và Hội trưởng Cherry đúng không?"

Ngoài cái này ra thì không thể là gì khác được. Liên hoan Ryouran hôm nay, những sự cố kỳ lạ với Hội trưởng Cherry xảy ra ở khắp mọi nơi. Tất cả những chuyện đó đều là do Joro cố tình sắp đặt đúng không. Cho dù Hội trưởng Cherry có hậu đậu đến mấy, thì mấy chuyện đó cũng quá đáng lắm rồi.

"Vậy à, cậu nghĩ thế sao. ...Khà khà khà."

Dù tôi đã nhìn thấu mục đích của mình, sự bình thản của Joro vẫn không hề lay chuyển. Thậm chí, cậu ta còn nở nụ cười như thể lại càng thêm thong dong tự tại.

"...Cậu đã bỏ sót rồi."

"Hả?"

Với vẻ mặt cực kỳ trơ trẽn, Joro nói.

Bỏ sót? Ý cậu là sao?

"Xem ra cậu cũng bắt đầu hiểu được một chút ý nghĩ sâu xa rồi đấy, nhưng cái thói xấu thì vẫn chưa sửa được nhỉ."

"Thói xấu của tôi?"

"Đừng có hở tí là liên kết mọi chuyện với chuyện tình cảm đi. Thế giới này đâu có đơn giản như vậy hả?"

"Tức là, cậu muốn nói..."

"Chỉ toàn mê mẩn mấy cái tình tiết rom-com mà bỏ sót mất thứ quan trọng nhất. ...Thế nên mới không nhận ra. Không, phải nói là cậu đang loại trừ sự thật ngay từ khả năng ban đầu rồi."

Những lời đó, chính là những lời Joro đã nói với tôi trong trận chung kết giải đấu cấp khu vực năm nay.

"Ý cậu là sao? Tôi đã bỏ sót sao? Và loại trừ sự thật là sao chứ..."

"Này này. Mày cũng có mục đích giấu tao đấy chứ? Vậy mà lại không nói ra, cứ muốn moi móc mục đích từ tao thôi à."

Trước nụ cười ngạo nghễ như nhìn thấu mọi thứ đó, tôi bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt.

"Không lẽ, cậu đã nhận ra mục đích của tôi là gì rồi sao...?!"

Môi Joro khẽ nhếch lên. Quả nhiên,... là vậy sao?

"Nghe này. Thực ra, tao không hành động vì Cherry-san hay Tsukimi đâu. Từ đầu đến cuối, tao chỉ hành động vì bản thân thôi, và sau này cũng vậy."

"Vậy thì, tại sao cậu lại chào đón tôi và..."

"Đó là thú vui từ bây giờ mà. Phần chính là từ đây trở đi cơ mà."

Cái gì thế? Rốt cuộc thì sau này còn chuyện gì đang chờ đợi mình nữa đây...

"Chậc, sao mỗi mình tao lại phải khổ sở thế này chứ? Thiệt tình, từ hôm qua đến giờ toàn là chuyện ngoài dự tính thôi."

"Hôm qua?"

"Nói lảm nhảm đấy. Đừng để tâm."

Thứ Bảy hôm qua... tôi chỉ đơn thuần là được Tsukimi-chan và Fuu-chan mời đi Liên hoan Ryouran thôi mà. Nhưng mà, có chuyện gì đó xảy ra trước đó sao? Sự thật nằm ở chỗ đó à?

"Chà, hôm nay là ngày thứ hai của Liên hoan Ryouran. Mới chỉ hết buổi sáng thôi, buổi chiều vẫn còn dài lắm. Từ giờ trở đi, tôi sẽ làm người dẫn đường thật đàng hoàng cho cậu, anh chàng nhân vật chính của phim hài lãng mạn."

Rốt cuộc thì, Joro đang âm mưu cái gì đây chứ...