Một diễn biến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, lại còn tệ hại nhất có thể...
Nơi tôi và Asunaro đến sau khi nghe câu chuyện từ Sazanka... đó là một lớp học ở tầng hai. Khoảng cách từ chỗ chúng tôi đến đó chỉ một quãng ngắn, đi bộ bình thường cũng chưa đến một phút. Vậy mà chúng tôi phải mất đến tận năm phút mới tới nơi.
Trong suốt thời gian đó, tôi và Asunaro không hề nói chuyện. Tôi không mở lời trước, và Asunaro cũng chỉ lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi.
Và khi chúng tôi hé mắt nhìn vào bên trong lớp học cần đến...
"Pansy-chan, Tsubaki hư lắm đó mà~! Bỏ tớ lại giữa những người không quen biết, rồi đi đâu mất tiêu rồi~. Xấu tính lắm đó mà~!"
"Cháu vất vả rồi nhỉ. ...Vậy, Tsubaki đang làm gì vậy?"
"Cậu ấy đi đến cửa hàng rồi ạ! Tsubaki là một người quản lý cửa hàng siêu giỏi, nên công việc là ưu tiên số một!"
"Vậy sao. Cảm ơn Hiiragi đã cho cô biết nhé. Nếu vậy, chúng ta cùng làm việc nhé."
"Vâng! Đúng là Pansy-chan cực kỳ cực kỳ tốt bụng đó mà~!"
Pansy và Hiiragi đang hòa thuận, cùng nhau làm trang phục gì đó. Chắc hẳn là họ đang chuẩn bị cho quán cà phê cosplay dự kiến sẽ tổ chức ở lớp này. Chỉ cần nhìn cảnh ấy thôi, tim tôi lại nhói lên một cách lạ kỳ.
Cánh cửa đang mở. Chúng tôi cũng đã tìm thấy người cần gặp. ...Thế mà, tôi lại có cảm giác như có một bức tường dày cộp hiện hữu ngay trước mắt, khiến tôi không thể bước thêm một bước nào.
"Ơ? San-chan à?"
Bất chợt, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn từ San-chan. Có vẻ như, San-chan cũng đang tích cực hành động và làm nhiều thứ liên quan đến vụ việc này. Chỉ có tôi thì... hình như chẳng làm được gì cả...
"Chào hai người."
Chết tiệt... Trong lúc tôi đang mải nhìn điện thoại, Asunaro đã đi trước mất rồi.
"A! Asunaro-chan đó mà! Asunaro-chan cũng làm việc cùng đi! Nếu thế thì sẽ cực kỳ cực kỳ vui đó mà~!"
"Xin lỗi Hiiragi. Cháu đến đây không phải để chơi đâu."
"À ừm... Tiếc quá đi mất..."
Hiiragi đã chào đón Asunaro nhưng lời mời bị từ chối. À, nghĩa là mục đích ban đầu là ưu tiên hàng đầu. Chuyện hiển nhiên thôi.
"Pansy, cô có thể dành chút thời gian cho cháu được không ạ?"
".........Ừ, được thôi. Tôi cũng nghĩ là đã đến lúc mấy đứa đến rồi mà."
Một khoảnh khắc im lặng khá dài, trong lúc đó, khi Pansy nhìn thấy tôi chứ không phải Asunaro, cô ấy đã chấp nhận lời Asunaro nói mà không cần hỏi lý do. Có nghĩa là, cô ấy đã biết chúng tôi đến đây vì chuyện gì rồi sao...
"Xin lỗi Hiiragi. Cô muốn làm việc cùng cháu lắm nhưng giờ thì không được nữa rồi."
"Không thể nào!! Con không chịu đâu! Con muốn ở cùng Pansy-chan!"
"Hiiragi, cháu xin lỗi nhưng cháu hãy bỏ cuộc đi. Pansy và cháu, Jooro, sắp có một chuyện quan trọng cần nói."
"Không! Thế thì con cũng đi! Con với Pansy-chan là một mà~!"
Hiiragi với nụ cười ngây thơ, ôm chầm lấy Pansy. Tình huống này, thật khó xử quá...
"Nhưng mà..."
Asunaro hơi bối rối, nhìn tôi - người vẫn chưa thể bước vào lớp. Thế nên, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.
"...Được rồi. Vậy, Hiiragi cũng đi cùng đi."
"Tuyệt quá! Cảm ơn ạ! Asunaro-chan cũng cực kỳ cực kỳ tốt bụng đó mà~!"
"Nhưng, cháu tuyệt đối đừng làm phiền cuộc nói chuyện của chúng tôi nhé? Đây là chuyện vô cùng quan trọng đấy."
"Vâng! Con không sao đâu! Con chỉ cần được ở cùng là đã cực kỳ cực kỳ cực kỳ hài lòng rồi!"
Dẫn theo Hiiragi với nụ cười ngây thơ và Pansy với vẻ mặt điềm tĩnh, Asunaro quay lại.
"Vậy, chúng ta đi thôi."
"Chúng ta sẽ không nói chuyện ở đây sao?"
"Vâng. Nếu chúng ta muốn nói chuyện quan trọng, nơi này không thích hợp. Phải rồi... bây giờ nơi đó đã không còn người... ngoài đó ra thì không thể là nơi nào khác, đúng không ạ?"
"...Phải rồi. ...Tôi hiểu rồi."
Đúng vậy. Tôi cũng hoàn toàn đồng ý...
※
Nơi bốn người chúng tôi đến để nói chuyện quan trọng... đó là thư viện, nơi chúng tôi vẫn dùng hằng ngày, và cả hôm nay nữa. Cụ thể là khu đọc sách ở đó.
À phải rồi, hình như vào giờ nghỉ trưa, ngoài bốn người chúng tôi thì chỉ có Tsubaki ở đó thôi.
—Và, Tsubaki đã về rồi vì cậu ấy có việc ở cửa hàng. ...Vậy là lại bớt đi một người nữa sao...
"Đã mất công đến đây rồi, hay tôi pha trà đen nhé?"
"Không, cảm ơn cô. Tùy theo sự việc và tình hình, có thể tôi sẽ khiến cô bị bỏng đấy."
"...Vậy sao. Tôi hiểu rồi."
Giọng nói của Asunaro, sắc bén như một ngọn giáo, xuyên thấu Pansy. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ để dễ dàng hình dung Asunaro đang mang trong lòng cảm xúc gì. Và rằng mối liên kết giữa hai người họ cũng đang dần tan vỡ...
"Ủa~a! Con muốn uống trà đen của Pansy-chan! Nó ngon cực kỳ cực kỳ luôn, chắc chắn Asunaro-chan cũng sẽ khỏe lên đó mà!"
"Hiiragi, cháu vừa nói rồi đúng không? Tuyệt đối đừng làm phiền cuộc nói chuyện của chúng tôi."
"À ừm... Cháu bị nói rồi..."
Bị khí thế của Asunaro áp đảo, Hiiragi lặng lẽ ủ rũ và thất vọng. Về vị trí ngồi, Asunaro ngồi cạnh tôi, còn Pansy và Hiiragi ngồi đối diện.
"Pansy, cháu xin hỏi thẳng vấn đề."
Asunaro lấy ra cuốn sổ nhỏ vẫn dùng hằng ngày và cây bút đỏ yêu thích, rồi sẵn sàng. Cuối cùng thì, mọi chuyện cũng sắp bắt đầu rồi sao...
"Chiều thứ Sáu sau giờ học, cô có yêu cầu Himawari 'dọn dẹp rác ở bồn hoa gần hồ bơi' không ạ?"
"Ừ, đúng vậy."
Pansy trả lời một cách rành mạch, như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát. Thái độ đó hẳn đã chọc tức Asunaro. Lực siết vào cây bút của cô ấy mạnh hơn.
"V-vậy thì... cô có biết kết quả của việc đó là gì không?"
"Himawari đã nhầm đèn trang trí với rác và vứt bỏ nó. Vì thế mà đèn trang trí bị hỏng. Cho nên, Lễ hội Ryoran có thể sẽ không được tổ chức."
Thật thà quá mức rồi... Sao cậu không chịu phủ nhận một chút đi chứ...? Cứ thế này... cứ thế này thật sự là, cậu sẽ bị biến thành kẻ ác đấy!
"Tại sao... tại sao lại như vậy, Pansy!"
Có lẽ không kìm nén được nữa, Asunaro đã hét lên.
"Úi! Hả? Hả?"
Hiiragi giật mình vì tiếng hét, phát ra một tiếng kêu hơi ngô nghê rồi bối rối nhìn quanh.
"Tại sao, tại sao cô lại im lặng cho đến bây giờ chứ!? Cô đã biết từ đầu rồi... từ khi đèn trang trí mất tích rồi đúng không!? Vì thế mà thái độ của cô luôn kỳ lạ! Cô là người tiêu cực nhất trong việc tìm kiếm đèn trang trí!"
"Phải rồi. Tôi đã biết tất cả từ hôm qua... từ trước khi mấy đứa hành động rồi. Bởi vì, người đầu tiên xác nhận đèn trang trí đã bị hỏng... chính là tôi mà."
Thì ra là vậy... Cho nên, cô ấy mới không muốn đi tìm đèn trang trí sao. Bởi vì mọi chuyện đã trở nên không thể cứu vãn được nữa rồi. Bởi vì đã thành tình thế không thể làm gì được rồi.
"Chuyện đó không quan trọng! Tôi đang hỏi tại sao cô lại im lặng!"
"Tôi đã nói rồi còn gì? Chuyện này thật sự rất phức tạp. Nhất định phải có người hi sinh. Đó là vấn đề kiểu như vậy đấy..."
À, cô ấy đã nói vậy. ...Đúng là tình hình y hệt như thế thật. Cứ thế này, hoặc Himawari hoặc Pansy, một trong hai người phải trở thành kẻ xấu thì mọi chuyện mới kết thúc được...
"Vậy ra, cô định hy sinh Himawari để cứu lấy bản thân mình sao!?"
"Mấy đứa nghĩ vậy cũng được thôi."
"Làm sao tôi có thể chấp nhận chuyện đó được chứ!? Với tư cách là thành viên câu lạc bộ báo chí, và là bạn thân của Himawari, tôi không thể chấp nhận hành động che giấu sự thật của cô! Chuyện này, tôi sẽ nói rõ cho mọi người biết! Thậm chí, tôi còn có thể đăng lên báo—"
"Làm ơn đừng làm vậy."
Này, Pansy... Cậu đang nói cái quái gì vậy?
"A, rốt cuộc cô đang..."
"Xin Asunaro. Làm ơn đừng nói sự thật mà cháu đã biết cho người khác."
Cái gì! K-không thể tin được...
Pansy, chính Pansy đó... đang cúi đầu thật sâu, khẩn khoản cầu xin Asunaro. Rằng cô ấy muốn sự thật không được tiết lộ cho bất cứ ai.
"Này! Pansy, dừng lại đi! Tại sao cậu lại... đến mức này chứ!"
"Không được đâu, Jooro-kun. Tôi vẫn chưa, vẫn chưa thể quyết định được..."
Tôi vội vàng nhoài người qua bàn, nâng mặt Pansy lên, và đập vào mắt tôi là Pansy đang cố gắng kìm nén nước mắt. ...Là thật. Cô ấy thật sự muốn che giấu sự thật này.
—Nhưng mà, tại sao chứ? Thái độ của Pansy thì rõ rồi, nhưng ngay cả hành động ban đầu của cô ấy cũng kỳ lạ mà. Tại sao Pansy lại đưa ra chỉ thị như vậy cho Himawari? Lý do cô ấy im lặng, nếu suy nghĩ đơn giản thì có thể phán đoán là để bảo vệ bản thân... không, không phải vậy. Dù vẫn còn rất nhiều điều tôi không hiểu về cô ấy, nhưng cũng có những điều tôi biết rõ. Pansy, tuyệt đối sẽ không làm những việc như che giấu sự thật để bảo vệ bản thân. Bởi vì cô ấy nghiêm khắc với người khác, nhưng lại còn nghiêm khắc hơn rất nhiều với chính mình.
"Tôi vẫn chưa... Tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không muốn ai biết cả. Cho nên... xin cháu. Đừng nói chuyện này với bất cứ ai..."
"Chưa chuẩn bị sẵn sàng ư...! Himawari đã hy sinh bản thân để bảo vệ cô đấy chứ!? Giờ đây, cô bé vẫn một mình, dù bị mọi người trong trường than phiền cũng không đáp lại lời nào, cố gắng hết sức với cái thân hình nhỏ bé đó để bù đắp cho sai lầm của mình..."
"Tôi biết. Nhưng mà... làm ơn... đừng nói cho ai biết cả..."
"Nếu không muốn người khác nói ra, vậy thì hãy hành động tương xứng đi! Chỉ với hành động hiện tại của cô, làm sao tôi có thể im lặng mà không nói gì được chứ!"
"Tôi không thể làm gì cả... Đây là tất cả những gì tôi có thể làm rồi..."
"Đừng có đùa nữa! Ngay cả học sinh năm nhất đã mang đèn trang trí đến bồn hoa gần hồ bơi và tạo ra nguyên nhân khiến Himawari vứt bỏ nó, khi được hỏi rõ ràng, cũng đã nói ra sự thật! Họ còn nói rằng nhất định sẽ chuộc lỗi và lần này sẽ giúp đỡ Himawari! Thế mà, cô thì...!"
...Hãy suy nghĩ đi. Tại sao Pansy lại làm mọi chuyện đến mức này? Nếu cô ấy chỉ một mình... không, nếu chỉ là cô ấy và Himawari cùng gây ra lỗi lầm, thì Pansy chắc chắn sẽ thẳng thắn nhận lỗi rồi. Và nếu thật sự gặp khó khăn, cô ấy sẽ tìm đến chúng tôi để xin lời khuyên. Thế mà, lần này Pansy lại không làm vậy.
...Không, không phải là cô ấy không làm, mà là không thể làm thì sao?
"Asunaro-chan! Con cũng xin Asunaro-chan đó! Xin hãy nghe lời Pansy-chan đi! Con cũng sẽ cố gắng hết sức mình! Cho nên..."
"Hiiragi, cháu hãy im lặng đi!"
"Úi! Ô, ô ô ô ô! Asunaro-chan đáng sợ quá~... Ưm, ưm ưm..."
Bị khí thế của Asunaro áp đảo, Hiiragi bật khóc. Bên cạnh đó, Pansy vẫn liên tục cúi đầu thật sâu trước Asunaro. Một cảnh tượng mà trước đây tôi không thể tưởng tượng nổi... Tồi tệ nhất... không, không phải... Chỗ này vẫn chưa phải là tệ nhất. Có lẽ, tình huống tồi tệ nhất thực sự vẫn đang chờ đợi ở phía trước. Để ngăn chúng tôi chạm đến tình huống đó, Pansy mới phải cúi đầu cầu xin Asunaro như vậy. Nói cách khác, khi nghĩ về một điều gì đó tồi tệ hơn cả tình hình hiện tại thì... chẳng lẽ...!
—Là chuyện đó sao?
"Tôi đã nhìn nhầm cô rồi, Pansy. Tôi cứ nghĩ cô là người thẳng thắn hơn cơ."
Có lẽ vì đã nói hết những gì muốn nói, Asunaro lấy lại bình tĩnh và lặng lẽ đứng dậy. Thái độ của cô ấy như thể muốn nói, không còn việc gì ở đây nữa. Dù vậy, Pansy vẫn không ngừng cúi đầu trước Asunaro.
"Jooro, chúng ta đi thôi. Nói chuyện với Pansy thêm nữa cũng vô ích."
"À, ừ. ...Hiểu rồi."
Phải rồi. Tuyệt đối sẽ không có chuyện sự thật lộ ra từ miệng Pansy. Vậy thì phải làm sao? Đã rõ rồi. ...Chỉ còn cách điều tra lại một lần nữa.
"Pansy-chan, ngẩng mặt lên đi! Nếu cứ cúi đầu xuống thì sẽ không còn sức sống nữa đâu! Cho nên... ư ư ư ư! Cãi nhau, con ghét lắm~a! Sợ lắm~a! Oa oa oa oa!!"
Hiiragi đang khóc nức nở trông có vẻ chẳng thể dựa dẫm vào ai được, nhưng thực tế lại không phải vậy. Lúc này, người thật sự đang bị dồn vào đường cùng từ sâu thẳm trái tim chính là Pansy. Và bên cạnh Pansy trong hoàn cảnh đó, chỉ có Hiiragi là ở lại bên cô ấy.
"Hiiragi, đừng khóc nữa."
"Ưm... Con muốn mọi người đều hòa thuận mà~. Con không thích bạn bè cãi nhau đâu~!"
Ôm chặt lấy Pansy, Hiiragi vẫn tiếp tục khóc. Qua hành động đó, tôi hiểu rõ rằng cô bé đang thể hiện ý chí sẽ không bao giờ rời xa Pansy. Còn tôi thì không thể ở bên Pansy được. Bởi vì tôi vẫn còn việc phải làm.
Vậy nên, chuyện của Pansy, tạm thời cứ giao cho cậu vậy nhé, Hiiragi.
“Này, Pansy.”
“…………”
Dù đã gọi, nhưng vẫn không có phản ứng à.
Dù sao thì tôi cũng đã đoán trước rồi. Vậy thì, tôi cứ tự tiện nói những gì mình muốn nói nhé.
Đằng nào thì chuyện này cô cũng luôn làm tôi phát ngán rồi. Coi như huề cả làng đi?
“Bây giờ tôi rảnh lắm.”
“...! ”
Đó là lời hẹn ước giữa tôi và Pansy.
Chỉ nói vậy thôi, tôi liền cùng Asunaro rời khỏi thư viện.
Trước tiên, phải dỗ cho Asunaro, người đang nổi trận lôi đình kia đã.
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng... Asunaro lần này đáng sợ thật đấy.
※
“Thật tình! Tâm trạng tôi tệ không thể tả!”
Vừa ra khỏi thư viện đi được một đoạn, Asunaro đã hằm hè giận dữ, thở phì phì qua mũi.
Thú thật, khá đáng sợ đấy, nhưng cũng không thể cứ để mặc cô ấy như vậy được.
Nơi này, phải quyết tâm thôi──
“Joro! Đã vậy thì chúng ta hãy cùng nhau điều tra lại vụ này một lần nữa! Dù thế nào cũng phải điều tra thật kỹ lưỡng, lật tẩy sự thật mà Pansy đang che giấu!”
“...Hả?”
Khoan đã. Sao tự nhiên lại có lời nói bất ngờ đến vậy bật ra chứ?
Chẳng lẽ...
“Pansy, cho dù cậu có diễn vai kẻ xấu, tôi cũng sẽ không bị lừa đâu đấy!”
Đúng là vậy rồi. Chắc chắn không sai...
“Asunaro, cậu nhận ra Pansy đang giấu giếm điều gì à?”
“Đương nhiên rồi! Chính vì vậy mà tôi đã cố gắng moi móc ra, nhưng cô ấy chẳng chịu nói gì cả! Thế là tôi đâm ra phải giận cả Hiiragi, rồi lại phải xin lỗi nhiều hơn nữa, chịu hết nổi rồi! Vì thế mà tâm trạng tôi mới tệ đến vậy đấy!”
Này này, thật vậy sao...
“Vậy là ngay từ đầu cậu đã cố tình tức giận à? Để moi sự thật từ Pansy sao?”
“Không, tôi tức giận thật lòng đấy chứ. Tức vì cái thái độ cố giấu giếm sự thật của cô ấy với chúng tôi. Thế nên, dù không muốn, tôi đã nói những lời gần như hăm dọa... vậy mà cái kẻ bướng bỉnh đó!”
À, ra là vậy. Thảo nào Asunaro lại gây áp lực kinh khủng đến thế.
“Tiện đây hỏi luôn... Sao cậu biết được?”
“Ư! Chuyện đó thì...”
Trước câu hỏi của tôi, Asunaro lộ rõ vẻ khó chịu trên mặt.
Tôi đâu có ý hỏi điều gì tệ hại đâu, sao lại thế nhỉ?
“À, cái đó... có lẽ là nhờ vào sai lầm hồi trước...”
Đó là một giọng nói dịu dàng, trầm tĩnh, nhưng lại phảng phất sự hối tiếc ở đâu đó.
“Sai lầm hồi trước?”
“...Còn nhớ không? Hồi Joro giả làm người yêu của Sasanqua và Cherry-san, tôi và Himawari đã trút giận lên Hội trưởng Cosmos đó...”
À, đúng là có chuyện đó thật.
Hồi ấy, Cosmos đã cật lực giúp đỡ hội học sinh trường Cao trung Toukyou để cung cấp lưới tennis và máy in cho câu lạc bộ tennis và câu lạc bộ báo chí của trường Cao trung Nishikitsuta.
Nhưng vì chưa có gì chắc chắn, không thể gieo hy vọng hão huyền, nên tôi đã giữ kín với Asunaro và các bạn.
Kết quả là, ba người họ đã cãi nhau.
“Pansy lúc nãy có vẻ mặt rất giống Hội trưởng Cosmos hồi đó. ...Vì vậy, tôi đã nhận ra. Pansy đang cố gắng tập trung cơn giận của tôi vào cô ấy bằng cách không nói ra sự thật, bằng cách van xin một cách thảm hại.”
Đến mức đó, Pansy cũng bị cậu nhìn thấu sao...
Cứ như thể tôi không cần phải ở bên Pansy nữa vậy... Tôi thậm chí còn có cảm giác đó.
“Nhưng mà, như vậy có ổn không? Nếu cứ thế này thì Himawari sẽ...”
“Đúng vậy. Đối với tôi, Himawari là bạn thân. Tôi nhất định muốn giúp đỡ cậu ấy.”
“Vậy thì...”
“Nhưng mà, Pansy... không, tất cả mọi người ở thư viện cũng đều là những người bạn quý giá. Tôi là người tham lam mà! Tôi không muốn chỉ một người mà muốn tất cả mọi người cùng đi trên con đường tốt đẹp nhất!”
“Đúng vậy... Tôi cũng đồng ý.”
“Hơn nữa, nếu cứ để Pansy làm kẻ xấu mà giúp Himawari thì Himawari đằng nào cũng lại nổi điên lên thôi! Kiểu như ‘Tớ! Tớ làm tất cả!’ ấy mà!”
“Ha ha! Chắc chắn rồi! Nếu mà làm vậy thì lần này Pansy lại nói, ‘Không phải đâu. Chính tôi đã nhờ Himawari. Thế nên, tất cả là lỗi của tôi’ đúng không?”
“Đúng vậy! Vì thế, để không xảy ra chuyện đó, chúng ta phải làm gì đó!”
Himawari và Pansy, cả hai đều cố gắng giấu giếm sự thật đến mức có thể.
Thật sự là làm khó tôi quá đi mất. ...Nhưng chắc họ cũng không còn cách nào khác.
Thành thật mà nói, việc mà tôi và Asunaro sắp đối mặt là một vấn đề cực kỳ khó, đến mức ngay cả Pansy cũng không tìm ra giải pháp. Nói cách khác, sắp tới, chúng ta chắc chắn sẽ phải đụng độ với bức tường lớn nhất từ trước đến nay.
──Nói nghe có vẻ cao siêu vậy thôi chứ... thật ra tôi đã biết kết quả rồi.
Câu trả lời tồi tệ nhất thoáng qua trong đầu tôi. Nếu đó là sự thật, thì mọi chuyện đều khớp với nhau.
Vậy nên, bây giờ không phải là điều tra nữa, mà là đối chiếu câu trả lời.
Xác nhận xem câu trả lời của tôi có đúng không, còn cách giải quyết thì... đành phải tính sau thôi...
Này, Pansy. Quả thật đây là một vấn đề khó nhằn đấy...
“Vậy Joro, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Tôi đang nghĩ có nên báo cáo những chuyện vừa rồi cho Hội trưởng Cosmos và tham khảo ý kiến của cô ấy không...”
“Không, có một nơi chúng ta cần đến trước đã.”
“Ồ? Joro đã có manh mối nào rồi sao?”
“Cũng tàm tạm. ...Nói thẳng ra thì, tôi cũng đã nhắm được kẻ chủ mưu rồi.”
“Thật sao! Vậy thì, người đó là kẻ đã bịt miệng cả Pansy và gây ra chuyện lần này sao?”
“Đúng vậy. ...Và nếu đúng là kẻ tôi đoán, thì đó là một đối thủ cực kỳ đáng sợ.”
Đúng vậy, chân tướng kẻ chủ mưu mà tôi đoán. Kẻ đó, e rằng không ai có thể thắng được.
Bởi vì, trong suốt cuộc đời này, tôi đã từng vài lần đối đầu với kẻ đó, nhưng chưa bao giờ thắng được dù chỉ một lần... đó là một đối thủ kinh khủng.
Nhưng lần này, tôi phải thắng. Nếu không, thì... chúng ta sẽ tiêu đời.
“Đối thủ đáng sợ nhất? Đến mức phải nói như vậy thì rốt cuộc đó là ai...”
“Ừm... đó là một đối thủ như quái vật vậy, có thể biến bất kỳ lời nói dối ngớ ngẩn nào thành sự thật.”
“C-có thể làm được điều đó sao?! Chuyện đó... tôi đang nghi ngờ cô ấy có liên quan mật thiết đến vụ này và là kẻ chủ mưu...”
“Ồ, điều đó khá gần với dự đoán của tôi đấy.”
“Thật sao! Vậy thì tiếp theo...”
“Đúng. Như Asunaro nghĩ, lần này thì...”
Cuộc đối đầu với kẻ đó cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng... và cần rất nhiều người giúp sức.
Chính vì vậy, ‘cô ấy’ mà Asunaro nói...
“Hãy đi gặp Primula thôi.”
※
“Này, rốt cuộc thì Lễ hội Ryouran sẽ thế nào đây? Có tổ chức hay không?”
“Tớ không biết nữa. ...Nhưng lúc nãy Hội trưởng Cosmos bước ra từ phòng họp, trông cô ấy buồn lắm...”
“Himawari đã làm hết mọi thứ, vậy mà lại bị nghi ngờ về chuyện đèn trang trí, hơn nữa giờ lại phải họp với thầy cô để tổ chức Lễ hội Ryouran nữa... Thật là vất vả quá.”
“Nhưng mà, có lẽ cô ấy sẽ xoay sở được thôi nhỉ? Này, gia đình Hội trưởng Cosmos rất giàu đúng không? Liệu cô ấy có thể làm gì đó không?”
Khi đến trước phòng giáo viên, có vẻ cuộc họp về Lễ hội Ryouran đã kết thúc, vài học sinh đang tán gẫu.
Nội dung cuộc trò chuyện vẫn như mọi khi, nghe thôi đã thấy hơi khó chịu rồi, nhưng đành phải chịu đựng vậy.
Hơn nữa... có rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy.
“Này, Primula. Chúng ta cứ tiếp tục chuẩn bị Lễ hội Ryouran thế này có ổn không? Nếu cuối cùng bị hủy thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển mất.”
“Ừm! Khó nhỉ~! Nhưng mà! Vẫn chưa có quyết định chính thức mà, cứ chuẩn bị thì tốt hơn không phải sao~? Này, nếu chúng ta cứ cật lực chuẩn bị thì biết đâu lại giúp cho Lễ hội Ryouran được tổ chức đó~?”
Một giọng nói hơi ngớ ngẩn, nhưng lại có sức hút lạ kỳ... đó là Primula.
“Ồ, đúng rồi! Phải ha! ...Ừ! Cảm ơn cậu!”
“Không có gì đâu mà~! Vậy thì chúng ta cũng cố gắng hết sức nào!”
“Primula, cậu thật giỏi khi vẫn giữ được thái độ bình thường ngay cả lúc này. ...À! Phải rồi! Này, năm sau cậu thử làm hội trưởng hội học sinh xem sao? Cậu giỏi tập hợp mọi người mà, chắc chắn sẽ làm tốt hơn cả Hội trưởng Cosmos đó!”
“Na ha ha ha! Đó đúng là một ý hay! ...Ấy, sao vậy?”
Có vẻ Primula đã nhận ra sự có mặt của chúng tôi, cô ấy hướng ánh mắt về phía này.
May quá cậu ở đây. Tôi đã quá mệt mỏi vì phải di chuyển quá nhiều rồi.
“À, xin lỗi nhé, nhưng các cậu về trước được không? Tớ có chút chuyện riêng cần giải quyết.”
“Hả? Ưm, ừm! Tớ hiểu rồi!”
Có lẽ Primula đã hiểu rằng chúng tôi có việc cần nói, cô ấy bảo các nữ sinh đi cùng về trước.
Từng thấy mặt rồi, có lẽ là học sinh cùng khối thôi. Mà cũng chẳng quan trọng.
Vậy thì, thấy bên đó cũng có vẻ hoan nghênh, ta đi thôi.
“Này, Primula.”
“Yo, Joro, Asunaro! Quả là có duyên nhỉ, cả hôm qua lẫn hôm nay!”
“Không phải có duyên đâu, mà là chúng tôi tự ý đến gặp cậu đấy.”
“Ui da! Lại một lời nói nồng nhiệt nữa! Vậy thì... nói chuyện ở đây cũng không tiện, chúng ta di chuyển một chút nhé!”
Tôi đã nghĩ là sẽ thế mà... Chết tiệt. Lại phải di chuyển nữa sao.
Đúng là nói chuyện trước phòng giáo viên thì hơi kỳ thật, nhưng tôi mệt lắm rồi đấy...
Sau đó, nơi chúng tôi di chuyển đến từ phòng giáo viên là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bóng mềm.
Ban đầu cũng có vài người đang làm việc, nhưng tất cả đều rời đi chỉ với một lời nói của Primula.
Có vẻ Primula đang giữ chức đội trưởng mới, cô ấy có quyền lực ra phết.
“Tuyệt! Vậy là chuẩn bị hoàn tất rồi! Là phòng kín đó! Có thể làm đủ thứ chuyện rồi!”
Primula ngồi xuống ghế xếp trong phòng câu lạc bộ, cất giọng hồn nhiên.
Cô ấy dang rộng hai tay, như muốn nói ‘Hãy lao vào lòng tôi đi!’.
“À, đúng rồi! Xin lỗi về chuyện của Nadeshiko nhé! Tớ đã nghe kể rồi! Không ngờ đứa bé đó lại có chút liên quan đến nguyên nhân làm hỏng đèn trang trí đó~”
Cả chuyện đó cũng đã biết rồi sao.
Có lẽ vì thế mà cô ấy mới chịu hợp tác nói chuyện với chúng tôi một cách ngoan ngoãn.
“Vì vậy, với tư cách là câu lạc bộ bóng mềm, chúng tớ sẽ toàn lực hợp tác để Lễ hội Ryouran được tổ chức! Nếu có bất cứ điều gì chúng tớ có thể làm, cứ nói ra nhé~!”
“Tôi hiểu rồi! Vậy thì, tôi xin phép nói ngay nhé!”
“Ui da! Asunaro vẫn hấp tấp như mọi khi nhỉ!”
“Không ạ! Hôm nay tôi đã quá hăng hái nên mệt rồi, từ giờ sẽ giao lại cho Joro lo liệu ạ!”
“Okê! Cứ tới đi!”
Ánh mắt lười nhác của Primula hướng về phía tôi.
Asunaro đã cố gắng rất nhiều rồi. Giờ là lượt của tôi.
“Trước tiên, tôi có nhiều chuyện muốn hỏi, ...mong cậu trả lời thật lòng.”
“Nói gì mà nặng lời thế~. Tớ đã bao giờ nói dối Joro đâu chứ?”
“Tôi đâu có nói cậu nói dối. Tôi chỉ nói muốn cậu trả lời thật lòng thôi.”
Vừa nãy tôi mới nói chuyện với một kẻ dù không nói dối nhưng lại không chịu trả lời thật lòng. Primula làm vậy cũng chẳng có gì lạ. Đương nhiên, tôi cũng đã chuẩn bị một chút để không để chuyện đó xảy ra đâu nhé.
“Muốn biết bí mật của con gái, Joro thật thiếu tế nhị đấy~”
“Kệ đi. Vì tôi thiếu cái đó nên mới dám nói thẳng như vậy đấy.”
“Ồ! Cậu định nói gì đây?”
Thái độ vẫn còn khá tự tin, nhưng liệu cô ta có thể giữ được nó sau khi nghe tôi nói không?
“Primula. Chính cậu đã tung tin đồn lạ lùng và gây ra nguyên nhân làm hỏng đèn trang trí đúng không?”
“Ôi chao, bị nói nặng lời quá nhỉ...”
Nụ cười vừa nãy lặng lẽ biến mất, ánh mắt lạnh lùng của Primula khóa chặt lấy tôi.
“À nhân tiện, tất nhiên là cậu sẽ nói cho tôi biết tại sao cậu lại nghĩ vậy chứ?”
“Đúng vậy.”
Nói trước nhé, tôi không hành động một mình đâu.
Dù không ở cùng một chỗ, nhưng tôi có những người bạn đồng hành cùng chung mục đích.
Trong số đó, có một người bạn thân đặc biệt đáng tin cậy... đã điều tra và nói cho tôi biết rất nhiều điều.
“Trước hết là chuyện đèn trang trí, đúng là Nadeshiko đã giấu nó vào bồn hoa gần hồ bơi để trêu chọc Tanpopo, khiến Himawari nhầm là rác mà vứt đi. ...Nhưng vấn đề là ở trước đó.”
Phải rồi. Toàn bộ quá trình dẫn đến việc chiếc đèn trang trí bị hỏng lần này, cực kỳ rắc rối.
Nadeshiko giấu đi, Pansy ra lệnh cho Himawari, rồi Himawari vứt bỏ.
Thế nhưng… trước cả những chuyện ấy, vẫn còn một giai đoạn nữa.
“Vốn dĩ, câu lạc bộ bóng mềm đã không dọn dẹp chiếc đèn trang trí lẽ ra phải được cất đi. Và Nadeshiko cùng các thành viên khác, những người phụ trách việc dọn dẹp ngày hôm đó, thì lại không hề biết rằng mình là người chịu trách nhiệm.”
“Ồ, hóa ra là thế! Không ngờ lại có sự thật như thế—!”
“Là vì mày cố tình không nói đúng không. …Primula.”
Y như rằng, vẫn không có ý định trả lời thành thật. Đồ giỡn mặt.
“Khoan đã. Sao lại nghĩ là tôi cố tình không nói? Tôi cũng không biết—”
“Từ Anae, đội trưởng mới của đội bóng chày, đã truyền đạt lại cho mày, đội trưởng mới của đội bóng mềm rằng ‘Hôm nay đội bóng mềm phụ trách dọn dẹp đèn trang trí’, đúng không?”
“Ơ? Có thật không nhỉ? Không, tôi không hề nghe chuyện đó—”
“Thế mà Anae đó, trước khi mày quay về tòa nhà trường vào thứ Sáu, đã hỏi lại để xác nhận: ‘Mày đã thông báo việc dọn dẹp đèn trang trí cho các thành viên khác chưa?’, và nghe nói mày đã trả lời ‘Tất nhiên rồi’ đúng không?”
“…Ôi, tiếc quá.”
Tôi biết được điều này là khi tôi cùng Asunaro đến thăm lớp của Pansy.
Khi tôi còn đang lưỡng lự không dám vào lớp, thì nhận được tin nhắn từ San-chan, và cậu ấy đã kể cho tôi nghe.
“Tôi cũng nghe Sasanqua kể nữa đó. Mày vào thứ Sáu đã ở trong lớp, mà lại cứ sốt sắng nhìn ra sân trường. Chuyện đó, là mày muốn kiểm tra xem đèn trang trí đã được cất đi chưa, đúng không?”
“Thiệt tình, Joro đúng là vô duyên thật đấy!”
“Primula, tao đã nói ngay từ đầu rồi đúng không? Là muốn mày thành thật trả lời đó.”
“Chậc… Được rồi.”
Với vẻ mặt có chút hờn dỗi, cô bé liếc xéo, rồi Primula lẩm bẩm khẽ.
“Đúng vậy đó mà! Tôi cố tình không thông báo việc dọn dẹp đèn trang trí đấy! …Cái lý do đó, để tôi tự nói thì tốt hơn, hay là Joro nói ra đây?”
“Là vì mày ghét Hội trưởng Cosmos, nên mới cố tình gây khó dễ đúng không? Với lại, cả tin đồn của Sasanqua nữa…”
Đây cũng là thông tin tôi nghe từ San-chan, rằng câu lạc bộ bóng mềm có vẻ hay xảy ra xích mích với Cosmos. Họ cứ tiếp tục tập luyện dù đã quá giờ về, và lần nào cũng bị Cosmos nhắc nhở.
Đây chính là lý do mà Primula từng nói trước đây: “Đội bóng chày thì không bị nhắc nhở, nhưng đội bóng mềm thì có”. Nói tóm lại, là vì họ không tuân thủ quy tắc.
Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều chuyện dù là quy tắc nhưng lại khó mà chấp nhận được.
Vì vậy Primula đã, vì muốn trả đũa mà—
“Hoàn toàn đúng! …Dù chưa đến mức hoàn toàn, nhưng đại khái là đúng rồi đó!”
“Ý mày là sao?”
“Joro. Thử đặt mình vào vị trí của tôi mà nghĩ xem? Cậu có gây khó dễ cho người khác chỉ vì ghét họ không? Thật ra, để gây khó dễ cho ai đó, cần phải có một thứ gì đó, cậu không biết đó là gì sao?”
Gây khó dễ mà cũng cần có thứ gì đó ư? Thứ đó…
“Lý lẽ… chính đáng… chăng?”
“Ồ! Asunaro nói đúng rồi! Vậy thì, như một phần thưởng, tôi sẽ giải thích tuần tự cho cậu nghe nhé!”
Hả? Ý gì đây? Gây khó dễ cho người khác mà sao lại cần lý lẽ chính đáng?
“Trước hết, việc tôi ghét hội trưởng là đúng. Cái người đó, thật đáng ghét. Cùng tên với tôi mà tính cách lại trái ngược hoàn toàn. Cứ khăng khăng nghiêm túc, lúc nào cũng ‘Đây là quy tắc, phải tuân thủ thời gian’ mãi thôi. Ước gì cô ấy có thể linh động hơn một chút. …Nhân tiện thì, ngoài tôi ra, cũng có khá nhiều người có cùng suy nghĩ đó đấy.”
“À, tao biết.”
Vì cô Wasabi từng nói rồi mà. Là “Akino có nhiều kẻ thù, đặc biệt là với các nữ sinh khóa dưới”.
Chắc chắn cũng có những học sinh khác, mà tôi không biết, cũng có lòng thù địch với Cosmos.
“Thế nên, mày đã tung tin đồn đúng không? Là để gây khó dễ cho Hội trưởng Cosmos, những tin đồn không có thật đó…”
“…Không phải như vậy đâu…”
Primula dùng một giọng nói bất thường, rất khẽ khàng để phủ nhận lời tôi.
Giọng nói ấy, cứ như thể đang sợ hãi điều gì đó…
“…Này, Joro. Cậu có biết tin đồn lan truyền như thế nào không?”
Một giọng nói phức tạp, hoàn toàn khác biệt so với giọng điệu giả vờ ngây ngô hay lạnh nhạt mà tôi từng nghe từ Primula trước đây, pha lẫn cả nỗi sợ hãi và hối hận, lặng lẽ vang vọng trong phòng câu lạc bộ bóng mềm.
“K-không… tôi không biết.”
“Ai cũng muốn trở thành người hùng chính nghĩa cả. Đặc biệt là người hùng chính nghĩa có thể đánh bại những kẻ phản diện mạnh mẽ.”
Hả? Chuyện đó thì liên quan gì đến tin đồn chứ?
“Chỉ là những lời than vãn thôi mà… Trong thời gian chuẩn bị cho Lễ hội Ryouran, khi chúng tôi làm việc quá giờ về, Hội trưởng lúc nào cũng đến nhắc nhở. Tôi và mấy đứa bị nhắc nhở cùng nhau cứ nói ‘Bản thân cô ta cũng ở lại mà’, hay là ‘Vì nhà giàu nên lên mặt’ này nọ.”
Mà, những lời như thế thì nói ra cũng không có gì là lạ cả…
“Khi muốn than phiền về ai đó, thì trước tiên phải tự hợp lý hóa hành động của mình đã. …Và để làm được điều đó, chúng ta sẽ tìm kiếm những điểm xấu của đối phương. Nếu không có, thì sẽ cố gắng dựng lên. Trong trường hợp của vị Hội trưởng nghiêm túc đó, cái điểm xấu đó chính là ‘nhà giàu’. Không phải là vì nhà tôi bình thường nên tôi ghen tị đâu nhé? …Không, biết đâu lại là ghen tị thật thì sao? Ha ha ha… Ngay cả tôi cũng không hiểu mình nữa…”
Tôi nghĩ nhà giàu không phải là chuyện xấu… nhưng nếu cứ cố chấp gán ghép suy đoán vào, thì quả thật muốn nói xấu thế nào cũng được.
“Khi đang nghĩ những điều như vậy, trùng hợp thay, một tin đồn giống hệt những gì tôi đang nghĩ đã lan truyền khắp nơi. Cậu biết đấy, cái tin mà tôi đã kể cho Joro nghe ấy. Lúc đó, trong lòng tôi mừng thầm. ‘Hóa ra Hội trưởng cũng có khuyết điểm. Quả nhiên là tôi không hề sai mà’.”
“Hả? Kẻ tung tin đồn là mày chứ… sao lại…”
“Khi tôi biết được điều đó, tôi cũng bất ngờ lắm…”
Khoan đã, không lẽ nào…
“Tôi hoàn toàn không nhận ra. Rằng mình chính là khởi nguồn của tin đồn đó. …Thế nhưng, những lời than vãn tôi nói với bạn bè lại lọt vào tai ai đó, lan truyền rồi dần dần biến đổi thành tin đồn như vậy. Mà không hề hay biết, tôi cứ thế nghĩ rằng những gì mình nói là thật và đắc ý. Tin đồn của Sasanqua cũng vậy. Chỉ là nói chuyện với bạn bè thôi mà…”
“Nhưng mà, những chuyện vô căn cứ như thế…”
“Sự tin tưởng cần phải là 100%, nhưng sự nghi ngờ thì chỉ cần 1% là đủ rồi.”
Điều đó… có lẽ là đúng.
—Xưa kia, vụ trộm cắp xảy ra khi tôi còn là học sinh tiểu học.
Lúc đó, cô bé ấy cũng chỉ vì một chút nghi ngờ mà nhanh chóng bị biến thành kẻ trộm.
Chỉ 1% nghi ngờ đã bị ép buộc thành 100%…
“Và rồi, tôi, người cuối cùng đã tin vào tin đồn, đã hành động. Với cái cớ ‘trừng trị vị Hội trưởng đang làm điều xấu’, tôi đã cố tình không dọn dẹp đèn trang trí. …Từ đó trở đi, chắc cậu cũng đoán ra rồi.”
Thì ra là vậy…
“Việc biết rõ điều mình làm là sai mà vẫn làm, chỉ có thể xảy ra khi mình đang ở trong vùng an toàn tuyệt đối, hoặc khi mình tin rằng mình đang làm điều đúng. …Mà, cũng có vài kẻ không như vậy đâu nhé.”
Nhắc mới nhớ, Nadeshiko cũng vậy… Dù đã gây khó dễ cho Tanpopo, nhưng trước đó cô bé cũng có ‘lý lẽ chính đáng’ là ‘để cho Tanpopo biết cô bé đã gây phiền phức cho người khác đến mức nào’.
Primula có lòng thù địch với Cosmos, nhưng không có ác ý.
Đối với Primula, việc gây khó dễ chỉ là một hình thức trừng phạt. Còn tin đồn gây ra chuyện này, là do những lời cô bé vô tình nói ra bị người khác nghe được, rồi bị thêm thắt và lan truyền khắp trường.
Và rồi, Primula, người đã tin vào tin đồn mà không hề nhận ra mình chính là người đã khởi xướng, đã hành động.
Ngoài cô bé ra, vẫn còn những người khác chất chứa uất ức với Cosmos.
Để trở thành người hùng của những kẻ đó… để trở thành người hùng chính nghĩa có thể đánh bại kẻ phản diện mạnh mẽ.
Chuyển đổi vỏn vẹn 1% nghi ngờ thành 100% trong chính bản thân…
“Này, sao mày biết được? Rằng mình chính là người đã tung tin đồn đó?”
Tôi thì… à, đây cũng là thông tin từ San-chan, tôi đến tìm cô bé này là vì được cậu ấy cho biết Primula chính là người đã tung tin đồn về Hội trưởng Cosmos.
Thế nhưng, cô bé này lại không hề biết mình đã tung tin đồn. Vậy thì, làm sao mà…
“Nếu tôi không ra lệnh, thì đã không xảy ra chuyện lớn như vậy… chuyện chiếc đèn trang trí biến mất ấy, thế là tôi… sợ quá mới đi điều tra. Điều tra xem ai là người đã bắt đầu tung tin đồn về vị Hội trưởng đó. Rồi thì, danh tính của người đã lan truyền tin đồn đó lại là…”
Thì ra là chính bản thân mình…
“Tôi không hề nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này! Tôi cứ nghĩ là mình đã giữ những lời than vãn đó trong lòng rồi! Nh-nhưng mà, không biết từ bao giờ mà nó cứ thế… lan truyền khắp trường học…”
Primula, người thường ngày luôn tỏ ra hờ hững, đã ôm chặt lấy thân mình đang run rẩy.
Cảnh tượng sự ác ý lan tràn khắp trường học chắc hẳn là điều đáng sợ hơn tất thảy đối với cô bé.
“Kh-không ai tin tôi cả, cậu biết không? Ngay cả khi tôi nói với những người tin vào tin đồn rằng ‘Đó chỉ là những lời than vãn bâng quơ của tôi thôi mà’, họ lại nói ‘Có phải cậu bị Hội trưởng Cosmos mua chuộc rồi không?’. Tôi đã nói đi nói lại, nói với rất nhiều người, nhưng chẳng ai tin cả. …Và rồi, tôi nhận ra. Rằng mình không còn cách nào nữa rồi…”
Chính vì thế, ‘tin đồn’ mới đáng sợ. Một khi đã lan truyền, không ai có thể ngăn chặn được.
Ngay cả khi người đó là người trong cuộc.
“…Này, Joro. Nói cho tôi biết đi? Tại sao lời nói dối lại được tin, mà sự thật thì lại không ai tin vậy?”
“…Sự thật khó chấp nhận thì khó được đón nhận hơn, còn lời nói dối dễ chịu thì lại dễ dàng được chấp nhận hơn.”
“À, phải rồi… Đúng thế thật. …Tôi cũng từng đứng về phía đó mà…”
Primula nhìn tôi với ánh mắt như muốn níu kéo.
Trong đôi mắt ấy, tôi cảm thấy như có ý muốn ‘cầu xin giúp đỡ’.
“Cảm ơn cậu. Vì tôi đã không thể nói với ai trong một thời gian dài, giờ nói ra được cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Tôi đâu có hành động vì muốn giúp mày đâu. …Vả lại, dù có chuyện gì đi nữa, thì việc mày đã làm là không thể tha thứ được.”
“Ha ha ha… Đúng là Joro vẫn vô duyên như mọi khi nhỉ. …Nhưng mà, đúng là như vậy thật…”
Dù cho tôi không tha thứ, nhưng có lẽ Primula cũng đã trút được phần nào gánh nặng trong lòng.
So với lúc trước, trên mặt cô bé thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“…Xin lỗi nhé. Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, vậy mà tôi lại muốn tin rằng mình đúng, cố tình dựng lên một kẻ phản diện rồi tự cho mình là người hùng chính nghĩa. Rồi tôi làm thêm những điều tồi tệ hơn nữa. Để rồi mọi chuyện thành ra thế này. Thật sự, xin lỗi rất nhiều. …Tôi sẽ thành thật xin lỗi cả Hội trưởng lẫn Sasanqua nữa…”
Không lẽ, đó là lý do Primula đứng trước phòng giáo viên ư?
Không phải chỉ là quan tâm đến tình hình của Cosmos, mà là để xin lỗi…
“Qua chuyện lần này, tôi đã thấm thía rồi. …Con người thật đáng sợ.”
Primula chắc hẳn cũng đã đủ bài học rồi. Dù có vẻ vẫn cố giữ thái độ bình thường, nhưng dường như cô bé đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
“N-nghĩa là Primula, chỉ là một phần nguyên nhân thôi đúng không ạ…? Vậy nên, Joro. Anh…”
“À, đúng như Asunaro nghĩ đấy.”
Phải, Primula không phải là thủ phạm thực sự.
Dù là một trong những người gây ra sự việc, nhưng cô bé chỉ đơn thuần là không dọn dẹp đèn trang trí.
Kẻ đã tạo ra nguyên nhân khiến tình hình trở nên tồi tệ đến mức này, lại là một người khác.
Và danh tính của kẻ đó là…
“Thủ phạm thực sự là… ‘Tin đồn’. Nói tóm lại, chính là trường Cao trung Nishikitsuta đấy.”
“…Không thể nào. Nếu đó là thủ phạm thực sự… thì rốt cuộc phải làm sao đây…?”
Chính vì thế, đó mới là đối thủ tồi tệ nhất.
Chẳng cần phải nói, tôi đã phải khổ sở đến mức nào vì thứ này từ trước đến nay.
“À, Joro. ‘Tin đồn’ quả thật có thể là thủ phạm thực sự gây ra vụ việc lần này. …Thế nhưng, vậy thì hành động của Pansy sẽ được giải thích thế nào ạ? Nói ra thì có vẻ thất lễ, nhưng em không nghĩ Pansy sẽ ra tay bảo vệ Primula đâu ạ…”
Mà, đúng là như vậy thật. Giữa Pansy và Primula, vốn không có mối quan hệ thân thiết nào.
Không, cho dù có đi nữa, Pansy cũng là kiểu người không bao giờ dung thứ cho những hành động sai trái.
Dù là tôi hay Asunaro… không, dù là bất kỳ thành viên nào của câu lạc bộ thư viện đi nữa, nếu làm điều tương tự Primula, cô ấy cũng sẽ không bao che đâu.
Vậy nên, câu chuyện cho đến bây giờ, chỉ là bước chuẩn bị mà thôi.
“Phải rồi. Chính vì thế…”
“Chính vì thế?”
“Câu trả lời mà tôi muốn biết, nó nằm ở phía trước đây này.”
Nào, chúng ta bắt đầu thôi. Màn đối chất thật sự… màn đối chất tồi tệ nhất.
“Này, Primula.”
“…Có chuyện gì sao?”
Trò phá hoại hay chọc ghẹo, chỉ thật sự thành công khi kẻ gây ra nhìn thấy được hậu quả cuối cùng.
Vậy nên Nadeshiko, sau khi giấu đi hệ thống đèn trang trí, cũng đã lén lút rình xem cảnh Tanpopo khốn khổ ra sao.
Tức là, cả Primula cũng…
“Mày đã cố tình không ra lệnh dọn dẹp hệ thống đèn trang trí, rồi sau đó đã đi xem phản ứng của Hội trưởng Cosmos, đúng không?”
“Ừ thì... Tớ đã lén bỏ dở công việc trong lớp, bí mật rình xem cảnh các bạn khác đang khốn đốn chung với nhau. Ấy vậy mà, đúng lúc đó thì chuyện *ấy* lại xảy ra...”
Quả nhiên là vậy.
“Vậy thì, một điều nữa. Hội trưởng Cosmos khi đó rất bận rộn với Lễ hội Ryouran. Thế nên, nếu không tự mình hành động được, cô ấy sẽ nhờ người nhắn tin. Chẳng hạn như nhờ ai đó dọn dẹp mấy thứ rác rưởi còn sót lại ở những chỗ kỳ quặc. Lúc mày rình xem đó, Hội trưởng Cosmos có nói chuyện với ai không?”
“Ừ thì, cô ấy là người nổi tiếng nên đã nói chuyện với rất nhiều học sinh, nhưng... À mà nói mới nhớ, có một người... khi Hội trưởng đang đi tuần tra các lớp thì tình cờ gặp cô bé đó ở hành lang và nhờ vả chuyện gì đó. ...Là gì nhỉ? À, đúng rồi. Sau lời mở đầu như vậy: ‘Tôi muốn giao phó việc này cho em, người tôi tin tưởng nhất...’, cô ấy đã nói... lời nhắn gửi cho Himawari.”
“Ai là người được nhờ chuyển lời nhắn đó?”
“Jo, Joro... Chẳng lẽ nào...”
Có vẻ như Asunaro cũng đã đi đến cùng một đáp án với tôi.
Đúng vậy. Đây chính là đích đến cuối cùng. — Thật ra thì, tôi đã biết từ lâu lắm rồi.
Ý nghĩa câu nói của Pansy: “Sẽ có người phải hy sinh”, “chưa sẵn sàng”.
Cậu ta đã không thể quyết định được. Nên nói ra sự thật đến mức nào.
Và chúng tôi... hơn hết, không muốn kéo một người nào đó vào vấn đề quá lớn này.
Nhưng nếu chuyện của Pansy bị phát hiện, người đó nhất định sẽ tìm ra chân tướng.
Chính vì vậy, cậu ta đã giữ kín sự thật với cả chúng tôi, và cứ tiếp tục che chở cho người đó.
“Đương nhiên là cô bé đó rồi. Ở lớp tôi, chỉ chơi thân với mấy người... Là Sanshokuin Sumireko đó.”
Pansy đã ra lệnh cho Himawari. ...Thế nhưng, thậm chí trước đó còn có một người nữa.
Người đã ra lệnh cho Pansy phải ra lệnh cho Himawari.
Tôi đã ước rằng có thể khác đi, ước rằng đó chỉ là một sự nhầm lẫn.
Nhưng rồi, đáp án mà tôi tìm ra vẫn đúng như dự đoán...
“V-vậy ra là thế ạ... Thế nên, ngay cả Pansy cũng chẳng thể làm gì được. Không thể nói ra sự thật với chúng tôi. Bởi vì, người đã gây ra nguyên nhân khiến hệ thống đèn trang trí bị hỏng là...”
Asunaro mấp máy đôi môi run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được từng lời.
Cô ấy thoáng chốc lưỡng lự không biết có nên nói hay không, nhưng rồi cắn chặt môi dưới,
“Là Hội trưởng Cosmos...”
khẽ thì thầm cái tên đó.