Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

(Đang ra)

Thần Thoại Narcissus: Tái Sinh Thành NPC Trong VRMMO Kinh Dị

Shin_Ou

"Rốt cuộc thì, tất cả chỉ là một đống thịt bầy hầy."

1 2

Riajuu đi chết đi

(Đang ra)

Riajuu đi chết đi

佐藤田中

※ Câu chuyện này có nhiều cô gái thích những chàng trai KHÔNG PHẢI nhân vật chính.Không có ai trong số họ đem lòng yêu nhân vật chính.

4 6

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

20 57

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

109 1174

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

22 61

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

184 447

Quyển 9 - Chương 5: Ta Kinh Hãi Sự Nghiêm Túc Của Ngươi

4a691e77-bbf3-45e7-aa76-5ba5ed9364d6.jpg

Thứ Bảy, một tuần sau buổi tập dợt hôm ấy… Hôm nay là ngày hội thể thao chính thức. Không biết là may hay xui, trời đẹp đến mức hoàn hảo.

Lúc chín giờ ba mươi phút sáng, dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, toàn thể học sinh trường Trung học Nishi Kitsuta đã tập trung tại sân trường. Tất cả đều đổ dồn sự chú ý về phía cựu đội trưởng câu lạc bộ bóng chày, Kutsuki-san, người đang đứng trên bục, giơ tay lên trời.

“Tuyên thệ! Chúng tôi xin thề sẽ tuân thủ tinh thần thể thao, cống hiến hết mình với những gì đã rèn luyện, chiến đấu công bằng và hết sức mình! Đại diện vận động viên, Kaito Kutsuki!… Vê, dấu vê!”

“Hay lắm, Kutsuki! Vê! Úi cha cha!”

Cuối cùng, Kutsuki-san hô to, tay vẫn giơ lên trời và biến thành hình chữ V.

Lời tuyên thệ quen thuộc, xen lẫn chút hài hước, đã làm không khí trở nên thoải mái và sôi động hơn. Đúng là một lời tuyên thệ khai mạc xứng đáng cho ngày hội thể thao.

Tiện thể, cả thầy giáo thể dục Shomoto cũng “hùa” theo Kutsuki-san mà giơ tay hình chữ V cười toe toét. Ủa, thầy ấy có phải kiểu người như vậy đâu nhỉ? Mình nhớ thầy vốn nghiêm nghị và khó tính lắm mà… Thôi kệ đi.

Sau đó, khi các học sinh đã hoàn thành lễ khai mạc và trở về vị trí của lớp mình, tôi cùng một vài học sinh khác không đi về phía lớp mình mà lại tiến đến một khu lều cách đó không xa, nơi có giáo viên và ban tổ chức hội thể thao.

Và rồi ở đó…

“Jooro-kun, mừng cậu trở lại! Thật chứ, lời tuyên thệ của vận động viên đỉnh thật đấy!”

“Giọng Kutsuki-san vẫn oai phong như mọi khi nhỉ. Làm tớ nhớ đến trận chung kết giải khu vực năm nay.”

Cherry, trong bộ đồ hầu gái hở hang táo bạo, và Fuu-chan, khoác trên mình bộ đồng phục bóng chày của trường Trung học Toushoubu, đã đợi sẵn ở đó.

Hội thể thao hôm nay, đồng thời cũng là cuộc chiến tranh doanh số giữa “Quán Xiên Que Vui Vẻ” và “Quán Gà Nướng Sức Sống”… hay nói đúng hơn là Thánh Chiến. Thời gian “khai chiến” là mười giờ sáng, chỉ chậm hơn ba mươi phút so với thời điểm hội thể thao bắt đầu.

Cả hai bên đều sẽ bán một gói năm xiên với giá ba trăm yên. Việc thay đổi giá hoặc số lượng xiên trong gói đều bị cấm. Bởi vì nếu được tự do thay đổi, có thể sẽ có kẻ hèn hạ nào đó cố tình giảm giá cực thấp để giành chiến thắng về doanh số, nên mới phải đề phòng như vậy.

…Thiệt tình, đứa hèn hạ nào lại có suy nghĩ như vậy chứ?

Về vị trí gian hàng, “Quán Gà Nướng Sức Sống” của chúng tôi nằm gần khu lều của ban tổ chức. Đối diện, bên kia sân vận động, là gian hàng của “Quán Xiên Que Vui Vẻ”. Vị trí hai bên không có gì khác biệt về lợi thế hay bất lợi.

Khoảng cách từ cổng trường đến hai gian hàng là như nhau, và mức độ lọt vào tầm mắt của học sinh hay phụ huynh cũng không thay đổi.

Nói cách khác, điều kiện hoàn toàn công bằng.

Có nghĩa là, thắng bại sẽ phụ thuộc vào chất lượng sản phẩm và đội ngũ bán hàng…

“Này Hiiragi. Chỉ cần một chút thôi cũng được, cậu không nướng gà xiên được sao? Này, so với tớ và Fuu-chan nướng, cậu nướng ngon hơn hẳn…”

“…………!!!”

“Ấy! Đâu cần phải chạy trốn như thế…”

Đúng như thế, chứng sợ người lạ của Hiiragi đã trở nên nghiêm trọng hơn trước rất nhiều…

Nguyên nhân thì hiển nhiên là thất bại thảm hại trong buổi tập dợt hôm đó.

Trước đây, nếu có bạn bè xung quanh, dù nhút nhát, cậu ấy vẫn có thể giao tiếp. Nhưng giờ thì cậu ấy thành ra thế này đây. Chỉ cần có người lạ xuất hiện một chút thôi là cậu ấy không nói lời nào, nói gì đến chuyện nướng gà xiên.

Tuy nhiên, có vẻ như cậu ấy không thích ở một mình, nên vẫn giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần với chúng tôi. Hiện tại, cậu ấy đang ngồi xổm ở góc quầy hàng, đầu gục xuống gối, trông vô cùng ủ rũ khiến ai nhìn cũng thấy.

Nhìn cảnh tượng đó, tôi không khỏi cảm thấy ngổn ngang trong lòng, có lẽ là vì chính tôi đã vô tình khơi gợi lại nỗi ám ảnh của Hiiragi. Giá như lúc đó tôi nói chuyện với Hiiragi cho tử tế hơn…

“Xin lỗi, Pansy. Tại tớ lỡ làm hỏng mọi chuyện…”

“Cậu đừng bận tâm. Hơn hết, bây giờ chúng ta hãy tập trung chuẩn bị đi.”

“À, tớ hiểu rồi. …Vậy, chúng ta tính sao đây?”

“Nếu Hiiragi không nướng được, vậy thì đành nhờ Sasanqua và Tokusei-kun nướng vậy.”

Tức là, nếu cứ đà này, thất bại của chúng ta là điều không thể tránh khỏi sao…

Dù sao thì, chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn gà xiên do Hiiragi tẩm ướp từ hôm trước. Nhưng bởi vì gà xiên là món ăn mà chỉ cần cách nướng khác đi một chút thôi cũng đủ làm thay đổi hương vị, nên nếu so với gà xiên do chính tay Hiiragi nướng, thì Sasanqua và Fuu-chan, dù có cố gắng, cũng chỉ là “tay ngang” mà thôi, hương vị chắc chắn sẽ khác biệt rõ rệt.

Đã vậy, độ nổi tiếng của thành viên và chất lượng tờ rơi quảng cáo đã khiến chúng tôi bị bỏ xa rồi, nếu chất lượng sản phẩm cũng thua kém nữa thì chắc chắn “Quán Xiên Que Vui Vẻ” sẽ vượt trội hơn hẳn về doanh số.

“Tôi phải làm sao đó để vực dậy Hiiragi mới được…”

Nói cho cùng, chính tôi là người đã khơi lại nỗi ám ảnh của Hiiragi vào ngày tập dợt mà. Trách nhiệm đó đáng lẽ ra tôi phải…

“Jooro-kun, cậu nói vậy là không đúng rồi. Chuyện của Hiiragi chúng ta phải cùng nhau giải quyết chứ.”

“Không, Pansy. Căn bản là hôm tập dợt, tớ đã…”

“Vậy nếu tôi và Jooro-kun đổi vị trí cho nhau, cậu có để tôi tự mình gánh vác mọi thứ không?”

Thật tình, cô nàng này đúng là rắc rối, cứ giỏi cái kiểu hỏi cho người khác bí đường thôi…

“Sanshokuin nói đúng đó. Nếu có ai đó mắc lỗi, mọi người phải cùng nhau bù đắp. Đó là chuyện đương nhiên.”

“Hihi! Tớ cũng nghĩ vậy đó! Tớ cũng hay làm hỏng chuyện rồi được giúp đỡ mà!”

“Đúng đó! Cậu cứ tự mình nghĩ ngợi mọi thứ quá nhiều! Đáng lẽ ra cậu nên nhờ cậy tớ nhiều hơn… Hứ! N-nếu rảnh thì tớ sẽ giúp cậu! Mà giờ thì tớ đang rảnh đây!”

Khốn kiếp, bọn họ đúng là người tốt…

Ngay cả khi mọi chuyện thành ra thế này, họ vẫn chịu khó cùng tôi dựng quầy, lại còn quan tâm đến cả Hiiragi nữa chứ…

“…Cảm ơn nhé.”

“Ừm, không có gì. …Phì. Vẫn mè nheo như mọi khi.”

Dù con nhỏ này mà được đà là hơi bực bội thật.

“À, đúng rồi. Jooro-kun, lịch thi đấu hội thể thao của mọi người vẫn ổn theo như tôi đã nghe trước đó chứ?”

“Vâng. Tôi sẽ rời quầy để tham gia đua ba chân đôi từ mười giờ rưỡi, và đua tìm đồ vật từ hai giờ chiều. Lịch của Pansy, Sasanqua và cả Hiiragi cũng như tôi đã nói trước đó ạ.”

“Hiểu rồi! …Vậy thì, khoảng thời gian khó khăn nhất có lẽ là từ hai giờ đến hai rưỡi chiều. Không chỉ Jooro-kun mà cả Sumireko cũng sẽ vắng mặt vì cuộc đua tìm đồ vật phải không?”

“Vâng. …Đúng như vậy ạ.”

Đúng vậy, vấn đề lớn nhất chính là khoảng thời gian đó. Hai giờ chiều, khi tôi và Pansy cùng lúc rời khỏi quầy.

Nếu Hiiragi không thể làm việc, thì Sasanqua, Fuu-chan và Cherry sẽ phải xoay sở quầy hàng chỉ với ba người. Nhưng mà, chỉ ba người thôi thì thật sự là…

“Á ha ha! Jooro-kun, cậu không cần lo lắng đến thế đâu!”

“Nhưng mà…”

“Thôi, đừng lo lắng nữa! Rồi cũng xoay sở được thôi! Hơn nữa vẫn còn thời gian mà, cậu đi trinh sát một chút được không?”

“Trinh sát? Ý cậu là gian hàng của Tsubaki sao?”

“Ừm! Phần chuẩn bị còn lại bọn tớ sẽ lo hết, Jooro-kun cứ qua đó xem tình hình bên họ thế nào! Nếu có cách nào hay ho mà bây giờ chúng ta vẫn có thể học hỏi được thì nhớ nói cho tớ biết nhé!”

“…Tớ hiểu rồi. Vậy tớ sẽ qua đó xem sao.”

Hội thể thao đã khởi tranh sớm hơn một chút so với Thánh Chiến giữa Tsubaki và Hiiragi. Môn đầu tiên là trò ném bóng vào rổ.

Liếc mắt nhìn sân vận động, tôi thấy Himawari, người đang tham gia trò ném bóng, nhận ra sự có mặt của tôi liền vẫy tay lia lịa. Cậu ta đeo băng đô trông hợp thật đấy.

“…Cố gắng lên nhé, Himawari.”

Himawari gật đầu lia lịa, nở một nụ cười tươi rói, hồn nhiên.

Quả nhiên là bạn thân từ thuở nhỏ, dù đứng cách xa phết mà chỉ cần nhìn khẩu hình miệng là cậu ấy đã hiểu tôi nói gì rồi sao.

Giá như không phải dựng quầy cho Thánh Chiến thì tôi đã có thể cổ vũ cậu ấy nhiệt tình hơn rồi…

Sau đó, đi được nửa vòng sân, tôi đến được nơi cần đến. Một gian hàng sừng sững hiện ra trước mắt.

Nơi đó, dù còn chưa mở cửa, nhưng xung quanh đã có rất đông học sinh đến tham quan.

Trong khi bên này của chúng tôi chẳng có ai đến xem cả… Đây đúng là sự khác biệt về độ nổi tiếng mà…

“Ôi chao! Bị chú ý thế này, cứ như đang thi đấu vậy!”

“Anae, đừng có lười biếng mà hãy tập trung giúp chuẩn bị đi. Cậu muốn tôi nói với Cosmos để cô ấy hủy bỏ giờ nghỉ giải lao của cậu không hả?”

“Hức! Xin tha cho em, tiền bối Higuchi!”

“Thiệt tình… Dù đã là đội trưởng mới rồi mà chỉ cần lơ là một chút là lại như thế này…”

“──Thôi đi! Miệng thì nói Anae nhưng hôm nay cậu vẫn lén lút xịt nước hoa, ăn diện để gây ấn tượng với các nữ sinh đấy thôi, đó chính là lý do vì sao Higuchi vẫn cứ là kẻ biến thái đó nha!”

“Kutsuki! Tớ đã bảo cậu đừng có nói những điều thừa thãi như vậy mà, chẳng phải lần trước tớ cũng đã nói rồi sao!”

“Ừm, đúng là có nói thật! Nhưng tớ vẫn sẽ nói! Ha ha ha!”

Những người đang trò chuyện là Kutsuki-san và Higuchi-san của câu lạc bộ bóng chày, cùng với Anae, người cùng khối với tôi.

Quả nhiên là đội bóng chày, có lẽ vì quen với làm việc nhóm nên tốc độ dựng quầy của họ khác xa đội tôi một trời một vực. Trong khi bên tôi vừa mới dựng xong quầy thì họ đã hoàn thành cả khâu trang trí nội thất rồi.

“Ồ, không phải Jooro sao. Cậu đến xem tình hình bên này à?”

“Shiba à. Ừm… đại khái là vậy.”

Người nhận ra tôi và lên tiếng gọi là Shiba, đồng đội của San-chan, và cũng là người bắt bóng trong đội bóng chày. Cậu ta vừa ôm hai thùng carton trên tay mà vẫn nói chuyện điềm nhiên như không, đúng là đáng nể thật.

À mà, mấy người kia thì sao… Tsubaki và Tanpopo thì đang ở trong quầy, nhưng Cosmos, Asunaro và San-chan thì không thấy đâu cả. Mấy người đó đi đâu rồi nhỉ?

“Bây giờ chắc họ đang đi phát tờ rơi đó. Thay vì để họ dựng quầy thì việc phát tờ rơi sẽ hiệu quả hơn với các bạn nữ mà. Còn Youki thì ở lại vì phải chuẩn bị xiên que.”

Chết tiệt. Còn có chiêu đó nữa sao. …Đội mình thiếu người nên chắc không làm được rồi.

“Ra vậy. …Nhưng nếu thế thì sao Tanpopo lại ở lại?”

“À. Chuyện là…”

“Mư ha ha ha! Tsubaki-sama! Nếu rắc loại thuốc mê đặc chế của Tanpopo-chan này lên xiên que, thì mọi người sẽ trở thành khách hàng trung thành của chúng ta, đảm bảo doanh số sẽ tăng vùn vụt cho mà xem, ge-su!”

“Tanpopo, không được dùng loại thuốc kỳ quái đó đâu. Xiên que sẽ bị đổi vị mất.”

“Nghe Tsubaki-sama nói thì đúng là như vậy thật! Quả nhiên là Tsubaki-sama, ge-su!”

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ta cứ như thể đã quen với vị trí tay sai rồi ấy nhỉ. Đúng là con nhỏ ngốc ngếch đê tiện.

“Vì cô ta trông có vẻ sẽ làm ra chuyện vớ vẩn nên tôi mới giữ cô ta ở đây.”

“…Tôi hiểu rồi.”

Có vẻ như sự đồng thuận về độ ngốc của Tanpopo là giữa Shiba và tôi.

Không, hay là toàn bộ câu lạc bộ bóng chày đều nghĩ vậy? Trước đây tôi có nghe nói rằng đội bóng chày, trừ San-chan và Shiba ra, đều là khách hàng trung thành của cô ta, nhưng cũng rất có thể đó chỉ là do Tanpopo tự huyễn hoặc mà thôi…

“Vậy là, San-chan đi phát tờ rơi thay thế sao?”

“Đúng vậy đó. Thật ra, tôi rất muốn đi chào hỏi em gái mình, nhưng lại bị ngăn cản vì sợ cuộc trò chuyện sẽ kéo dài. Tôi chỉ định nói chuyện khoảng ba mươi phút thôi mà…”

Mà nhắc mới nhớ, trước đây tôi có nghe San-chan nói rằng Shiba rất cưng chiều em gái mình.

…“Shiba” mà, lại còn cưng em gái… Vậy hả.

“…Này, Shiba. Cậu thích màu gì?”

“Hả? Màu tớ thích á? …………Màu bạc, chắc vậy.”

“Quả nhiên là đại ca rồi.”

“Gì thế, tự nhiên hỏi…”

Tôi nghĩ nên nói ra, dù sao thì cũng chỉ là nói cho có mà thôi.

“À, Jooro. Cậu đến rồi sao.”

Ngay lúc đó, Tsubaki bước ra từ gian hàng và tiến đến chỗ tôi.

Vì là hội thể thao nên trang phục của cô ấy là đồ thể dục khoác thêm tạp dề. Trông khá mới mẻ.

“Chào Tsubaki. Bên cậu có vẻ suôn sẻ nhỉ.”

“Ừm. Mọi người trong câu lạc bộ bóng chày đều rất đáng tin cậy, nên mọi thứ đang rất thuận lợi. Còn bên cậu thì sao?”

“Nếu giải quyết được vấn đề còn lại thì… tôi nghĩ chúng ta có thể có một trận đấu khá hay đấy.”

“…Haizz, quả nhiên là cậu ta đang kéo chân mọi người xuống phải không…”

Không cần nghe nội dung cũng có thể dễ dàng đoán ra. Mà, cũng phải thôi.

Tsubaki trông có vẻ hoàn toàn bó tay rồi… nhưng thật ra ý kiến của tôi lại khác.

“Tsubaki có thể nghĩ vậy, nhưng Hiiragi đã cố gắng hết sức rồi.”

“Ồ… Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Tsubaki nheo mắt lại, dò xét biểu cảm của tôi. Đồng thời, cô ấy cũng hơi xích lại gần, khiến hương thơm ngọt ngào như kem sữa của Tsubaki thoang thoảng đến bên tôi.

“Vì cậu ấy đang cố gắng hết sức theo cách riêng của mình.”

Ngay cả hôm nay, dù sau lễ khai mạc cậu ấy có thu mình lại, nhưng bù lại, hôm qua cậu ấy đã chuẩn bị đồ nghề đến tận khuya, và sáng nay thì đến trường sớm hơn bất cứ ai để sắp xếp quầy hàng. Chính vì Hiiragi đã cố gắng hết sức theo cách của cậu ấy như vậy, nên chúng tôi mới vẫn còn hoạt động với tư cách là thành viên của “Quán Gà Nướng Sức Sống” đây này.

“Đúng là Hiiragi nhút nhát và hay sợ sệt. Cậu ấy có thói quen ỷ lại vào người khác cũng không sai. Nhưng mà… khi thực sự cần phải cố gắng bằng chính mình, cậu ấy là một người có thể làm được.”

“Những điều đó, một đối thủ như tớ đây biết rõ nhất chứ còn ai.”

Đúng rồi. Chúng ta đã quen nhau lâu rồi mà, chuyện đó cũng là đương nhiên thôi.

“Thế nhưng, chỉ cố gắng thôi thì chưa đủ đâu. Trên đời này, nhiều người cứ lấy cái cớ 'cố gắng' ra làm lá bùa hộ mệnh lắm.”

“Ừm, khoản đó thì tôi cũng đồng ý. Thế nhưng, sau đó... cậu ấy đã thực sự đạt được kết quả, nên tôi mới nói Hiiragi đang rất cố gắng đấy chứ.”

“Hiiragi đó ư? Đã đạt được kết quả gì vậy?”

“Này này, Tsubaki cậu cũng đã chứng kiến rồi còn gì?”

Nhìn Tsubaki đang nghiêng đầu thắc mắc, tôi cười đầy tự tin.

“Trước giờ gần như chẳng có lấy một người bạn nào, vậy mà cậu ấy đã tự mình kết bạn. Thực sự rất sợ hãi, sợ đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, đứng trước mặt mọi người nướng yakitori trong buổi diễn tập. ... Việc làm được những điều bình thường một cách bình thường, tôi cho rằng đó đã là một điều phi thường rồi.”

Ngay cả khi được chú ấy bắt chuyện, cậu ấy cũng đã cố gắng hết sức để trả lời.

“Cậu không biết đâu. Hôm diễn tập đó, có người ăn yakitori của Hiiragi, còn đặc biệt đến cảm ơn và nói 'Ngon lắm. Cảm ơn nhé!'”

“Chuyện này... tôi mới nghe lần đầu đấy...”

Mắt Tsubaki hơi mở to một chút.

Nói sao nhỉ, khiến một người vốn dĩ luôn điềm tĩnh như cậu ta phải ngạc nhiên, tôi thấy hơi tự mãn một chút.

“Này Tsubaki, cậu từng nói rồi phải không? 'Sẽ đánh bại Hiiragi đang cố gắng hết sức kia một cách triệt để.' ... Vậy, cậu có hài lòng khi thắng Hiiragi bây giờ không?”

“............”

Tsubaki không đáp lời. Thế nhưng, tôi dám chắc rằng những lời tôi nói đã truyền tải đến cậu ấy rồi.

“Với Tsubaki thì có lẽ vẫn chưa đủ đâu, nhưng cậu ta đang dần dần 'giơ tay' lên đấy. Mà, bản thân cậu ấy thì không nhận ra điều đó đâu.”

Vậy nên, chỉ cần thêm một chút nữa... chỉ cần có cơ hội thôi, Hiiragi sẽ có thể vực dậy được.

“'Giơ tay' ư?... Ừm. Cảm ơn đã chỉ cho tôi biết.”

“Được thôi. À, nếu có hứng thì ghé qua xem tình hình gian hàng bên này nhé. Tôi cũng đến 'thám thính' bên đó mà, nên cậu đến đây tôi cũng hoan nghênh.”

“Tôi hiểu rồi. Nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ đến xem.”

“Tôi chờ đấy. ...Thôi, tôi cũng phải về bên kia đây──”

“A, tiền bối Kisaragi đó ư ạ! Lẽ nào, vì quá nhớ em mà sự cô đơn đã bùng nổ, khiến tiền bối đến tận đây sao ạ! Ôi chao~! Thôi được rồi ạ~! Hi hi hi! Vậy thì, đặc biệt──”

“Gặp lại sau nhé, Tsubaki!”

Tôi vẫy tay chào Tsubaki rồi quay về gian hàng của mình. Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng lẩm bầm khó chịu của cái giọng điệu ghê tởm kia, nhưng mà thôi, tôi lờ đi luôn.

***

Mười giờ sáng, Hội thao kết thúc môn thi đầu tiên là ném bóng vào rổ, và theo quan sát tình hình thì hiện tại đội Đỏ của chúng ta đang hơi chiếm ưu thế.

Và mười giờ sáng, tức là, thời khắc khai màn 'thánh chiến'.

Tình hình khởi đầu mà Pansy nói là mấu chốt, thì...

“Kính chào quý khách ạ! Có món yakitori ngon tuyệt đây ạ~! Mua ủng hộ chúng em đi ạ~?”

Tại quầy, Cherry trong bộ đồ hầu gái đang kiên trì 'hạ gục' các nam sinh và các ông bố phụ huynh, dẫn họ vào gian hàng.

“....Vâng, tiền thối lại là bảy trăm yên ạ.”

“Của quý khách đây ạ! Cảm ơn quý khách!”

Khách đến, Pansy thối tiền, còn tôi thì đưa hàng.

...Thấy thế nào? Có vẻ suôn sẻ lắm phải không? Nhưng đó là một sai lầm lớn đấy.

“A! Bên này là yakitori kìa! Tính sao, mua không?”

“Ừm... Vừa nãy ở bên kia đã ăn xiên chiên rồi, để lát nữa đi?”

“Đúng rồi! Ăn nhiều quá sẽ béo mất, hay là cứ thế đi nhỉ! Với lại, biết đâu lại ghé mua xiên chiên một lần nữa! Vì có cả các bạn đội bóng chày ở đó, mà món đó lại ngon ơi là ngon nữa chứ!”

Đoạn đối thoại của mấy nữ sinh vừa đi ngang qua trước cửa hàng. Đó chính là tất cả.

Quả nhiên, sự nổi tiếng của các thành viên trong trường đã ảnh hưởng rất lớn đến khởi đầu này.

Ở phía bên kia có các thành viên đội bóng chày, rồi Hội trưởng Hội học sinh Cosmos, át chủ bài đội tennis là Himawari, và Asunaro của câu lạc bộ báo chí. Những học sinh tò mò khi biết bọn họ mở gian hàng, đã ào ào kéo đến 'Tiệm xiên chiên vui vẻ' kia.

Trong khi đó, bên tôi phải gọi mời các học sinh và phụ huynh đi ngang qua, thì mới bán được. Thỉnh thoảng cũng có người tò mò ghé mua, nhưng so với bên kia thì là một trời một vực.

Không biết bên kia bán được bao nhiêu, nhưng đám đông từ xa cũng đủ chứng tỏ sự chênh lệch rõ rệt giữa chúng tôi, khiến tôi chỉ biết nghiến răng chịu đựng.

Hơn nữa, rắc rối là hương vị bên kia còn nhỉnh hơn. Bên tôi có Sazanka và Fuu-chan làm yakitori, còn bên kia là Tsubaki làm xiên chiên, thì chuyện đó cũng là hiển nhiên thôi.

Bằng cách nào đó, tôi muốn Hiiragi cũng làm để bù đắp khoảng cách về hương vị này, nhưng mà...

“............”

Không khác gì, Hiiragi vẫn cứ trầm lặng ủ rũ. Hoàn toàn không ở trạng thái có thể nướng yakitori được.

“...Sa...za...nka...cậu ơi...”

“Ừm! Cảm ơn nhé, Hiiragi!”

Thế nhưng, có vẻ cậu ấy vẫn có ý chí muốn làm gì đó, khéo léo di chuyển từng chút một trong tư thế bó gối để không bị người khác nhìn thấy, rồi mang những xiên yakitori chưa nướng đưa cho Sazanka.

Sazanka mỉm cười nhận lấy, nhưng... mà thực ra thì chưa bận đến mức phải bỏ qua công đoạn đó đâu.

“...Nếu cứ thế này thì, toang mất...”

“Đúng vậy. Nếu Hiiragi không nướng yakitori, chúng ta sẽ không thể thắng được.”

Tôi nói nhỏ với Pansy đang ngồi cạnh bàn tính tiền, và nhận được câu trả lời lạnh nhạt. Giọng nói vẫn bình thản như mọi khi, chẳng chút thay đổi nào, khiến tôi an tâm hơn một chút, nhưng mà...

“Bị dồn đến đường cùng thế này mà cậu vẫn bình tĩnh nhỉ...”

Tình hình đúng là tuyệt vọng thật đấy. Chẳng có chút hy vọng nào để lật ngược tình thế cả.

“Đương nhiên rồi.”

Pansy khẽ cười, liếc mắt nhìn tôi. Nụ cười đầy tự tin chính là đây chứ đâu.

Sao cậu ta lại có thái độ như thế này chứ...

“Bởi vì, Joro-kun sẽ lo liệu ổn thỏa mà. Chẳng có lý do gì để tôi phải vội vàng cả.”

Cậu ta tin tưởng tôi còn hơn cả tôi tin chính mình, nên Pansy đúng là phiền phức mà...

“Tức là, chỉ cần tôi tạo ra cơ hội để Hiiragi vực dậy, thì mọi chuyện còn lại sẽ ổn thỏa sao?”

“Tôi không nghĩ chuyện đơn giản đến thế đâu, nhưng sao cậu lại nghĩ vậy?”

Cậu ta bị ngốc à? Bình thường thông minh sắc sảo thế mà sao chuyện đơn giản vậy lại không hiểu chứ?

...Vậy thì, tôi sẽ 'copy' y nguyên lời cậu ta vừa nói để 'dạy' lại vậy.

“Còn lại Pansy sẽ lo liệu ổn thỏa thôi mà. Chẳng có lý do gì để tôi phải vội vàng cả.”

Cười vui vẻ cái gì chứ. Mới nãy thôi, chính cậu ta đã nói còn gì. 'Nếu Hiiragi không nướng yakitori, chúng ta sẽ không thể thắng được' đấy.

Tức là, chỉ cần Hiiragi nướng được yakitori, thì......... chúng ta sẽ thắng được đúng không?

“Mà này Joro-kun, sắp đến giờ rồi thì phải?”

“...Á! Chết tiệt!”

Đúng rồi! Tôi phải rời khỏi gian hàng một lát, vì mười giờ rưỡi tôi sẽ tham gia chạy đôi ba chân với Asunaro!

Thành thật mà nói, tôi khá lo lắng, nhưng mà...

“Không sao đâu, cứ giao cho tôi. Hơn nữa... cẩn thận đừng để bị thương nhé.”

“Ơ, ừ.”

Gì vậy chứ... Dù nhìn kiểu gì thì gian hàng cũng vất vả hơn, vậy mà lại lo cho tôi──

“Nếu cậu cứ dính lấy Asunaro quá mức, tôi sẽ không biết mình sẽ làm gì đâu đấy.”

“Ít nhất thì, cứ để tôi bị thương trong cuộc thi đi chứ!”

Đấy! Pansy đáng sợ là vì thế đấy! Thôi, nhanh nhanh đi cho rồi.

***

Mười giờ năm mươi phút sáng. Hội thao vẫn tiếp tục với ưu thế thuộc về đội Đỏ.

Tôi, sau khi hoàn thành môn chạy đôi ba chân, chia tay Asunaro và vội vã chạy đến 'Tiệm yakitori năng động'.

Đến nơi, tôi thấy nhóm 'thần tượng' ở đó, và Iris liền...

“Joro! Hiện tại, 'Tiệm xiên chiên vui vẻ' đã bán được 375 xiên! Còn 'Tiệm yakitori năng động' của chúng ta mới có 70 xiên thôi! Hỏng rồi! Khoảng cách bị bỏ xa quá trời!”

Cảm ơn đã báo cáo. Mà này, sao cậu lại biết chi tiết số lượng bán ra của cả hai gian hàng vậy?

“Fufufu! Bởi vì chúng tôi đã cử hai người sang bên kia, và hai người ở lại đây, liên tục báo cáo tình hình cho nhau!”

Vẫn như mọi khi, đúng là một đội làm việc ăn ý kinh khủng nhỉ.

Thế nhưng, gay go rồi đây... Mới có khoảng một tiếng từ khi bắt đầu mà đã bị bỏ xa đến thế này.

Hơn nữa, không hiểu sao hình như khách còn ít hơn cả lúc tôi rời đi nữa...

“Sự nổi tiếng cũng là một phần, nhưng có vẻ khoảng cách còn nằm ở hương vị nữa... Các học sinh mua ở cả hai gian hàng đều nói rằng: 'Xiên chiên ngon hơn'.”

Đúng rồi. ...Ngoài sự nổi tiếng sẵn có, thì sự khác biệt còn đến từ lời đồn nữa. Tức là, thời gian càng trôi đi, khoảng cách càng nới rộng ra.

“Vậy nên, Joro! Để Sazanka có thể làm được món yakitori ngon, cậu hãy ôm thật chặt từ phía sau──”

“Hả? Cậu nói gì cơ? Tiếng cổ vũ của Hội thao ồn ào quá, tôi chẳng nghe thấy gì cả.”

Thế nhưng, tình hình thì tôi đã hiểu rồi. Vậy thì, trước khi khoảng cách nới rộng hơn nữa, phải làm gì đó với Hiiragi...

“Dù... dù... sao thì, em... hức! Vẫn sợ lắm... Ư... ứ ứ...”

Vô vọng sao... Có vẻ cậu ấy đang cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể lấy đủ dũng khí thêm một bước nữa. Cậu ấy vừa khóc vừa cố gắng đứng dậy, rồi lại rụt rè ngồi xuống, hành động cứ lặp đi lặp lại như thế.

Với tình trạng đó, nếu ép cậu ấy đứng bán, thì lại tái diễn cảnh buổi diễn tập mất thôi...

“Để cậu phải đợi rồi, Pansy.”

“Ừm, cậu về rồi đấy à, Joro-kun.”

Cũng may là bên này vẫn có vài khách đang xếp hàng, nên tôi đi vào từ phía sau gian hàng và nhập hội với Pansy.

“Tình hình vẫn chưa mấy khả quan đâu.”

“À, tôi vừa nghe Iris nói rồi.”

Lác đác nghe thấy tiếng khách hàng nói rằng: 'Xiên chiên vừa ăn ngon hơn', 'Xiên chiên bên kia ngon hơn'.

Quả nhiên, nếu không phải là Hiiragi thì không thể nào đấu lại Tsubaki được.

Suốt ba mươi phút sau đó, vì không ai trong chúng tôi có môn thi, nên tất cả đều tập trung vận hành gian hàng, nhưng dần dần, thời gian rảnh rỗi ngày càng nhiều lên.

"Này này, cậu kia! Ghé quán tớ ủng hộ món xiên gà nướng đi!"

"Không, lúc nãy tớ vừa ăn xiên que chiên rồi. Vả lại, nghe nói món xiên gà nướng bên này cũng chỉ tàm tạm thôi..."

"...À. Tớ... hiểu rồi..."

Maid Cherry, người từng tự hào với tỉ lệ mời chào thành công 100% khách nam hồi đầu giờ đã ra nông nỗi này.

Thật không ngờ sự khác biệt về hương vị và độ phổ biến lại ảnh hưởng rõ rệt đến việc thu hút khách đến thế... Trong khi cả hội chợ chỉ có hai quầy hàng, bị so sánh cũng là lẽ đương nhiên thôi... Dù bên mình cũng đã cố gắng hết sức để làm món xiên gà nướng ngon mà, tại sao lại không thể đánh giá nó như một món xiên gà nướng độc lập, thay vì cứ so sánh với xiên que chiên chứ... Chắc là không được nhỉ.

Chỉ tốt hơn bình thường thôi thì không được chấp nhận. Nếu không vượt trội hơn cả những thứ vốn đã xuất sắc, thì sẽ không bao giờ được công nhận.

Có lẽ đây chính là cảm giác mà Hiiragi đã phải nếm trải suốt bấy lâu nay...

Và rồi... Mười phút sau, lúc 11 giờ 30 sáng.

Cuối cùng, lượng khách đến "Quán Xiên Gà Nướng Genki" đã về số không...

"Gay rồi, Jouro! Trong khi 'Quán Xiên Que Chiên Youki' đã bán được 515 xiên, thì 'Quán Xiên Gà Nướng Genki' của chúng ta chỉ có 105 xiên thôi. Khoảng cách còn bị nới rộng hơn lúc nãy nữa!"

Thêm vào đó, số lượng xiên bán ra mà Iris vừa báo cáo. Giờ đây, khoảng cách đã quá lớn đến mức không biết liệu có thể đuổi kịp được không, dù có dồn toàn lực vào việc kinh doanh từ bây giờ...

"Tớ... tớ xin... lỗi... hức... hức..."

Hiiragi vừa khóc vừa xin lỗi chúng tôi. Nhưng không một ai trách móc cô bé.

"Không sao đâu! Vẫn còn nhiều thời gian mà!"

"Đúng, đúng vậy! Nếu tớ nướng xiên gà ngon hơn thì được mà, đâu phải chỉ mỗi Hiiragi có lỗi đâu!"

"Tớ mới phải xin lỗi. Do tớ không đủ sức..."

"Không phải! Là lỗi của tớ... Là tại tớ... Rõ ràng là tớ..."

Dù chúng tôi cố gắng an ủi Hiiragi đến mấy, nhưng chẳng có tác dụng gì. Nước mắt Hiiragi vẫn không ngừng tuôn rơi.

"Hừm. Vậy là, cậu biết lỗi ở đâu rồi, mà vẫn chỉ biết khóc thôi sao?"

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng, đầy vẻ chán nản vang tới quầy của chúng tôi. Đó là Tsubaki, chủ "Quán Xiên Que Chiên Youki", người đang mặc đồ thể dục và đeo tạp dề.

"Tsu... Tsubaki! ...Á! Hức! Hức hức hức!"

Người phản ứng nhanh nhất, tất nhiên là Hiiragi. Có lẽ vì xấu hổ khi bị nhìn thấy đang khóc, cô bé đã cố gắng hết sức dụi mắt bằng cánh tay mình.

"Cậu... cậu đến đây làm gì!"

Dường như không còn tâm trí để dùng giọng điệu khách sáo nữa, Hiiragi đã buông lời trách móc Tsubaki bằng giọng điệu quen thuộc của mình. Dù vậy, việc cô bé vẫn có thể nói chuyện rành mạch như thế này, cũng đủ để hiểu Tsubaki có ý nghĩa to lớn đến nhường nào đối với Hiiragi.

"Jouro đã bảo 'Nếu hứng thú thì đến mà xem', nên tớ thấy hứng thú thì đến xem tình hình thôi. Vả lại, tớ cũng đã làm sẵn rất nhiều đồ rồi."

Đúng là tôi đã gọi cô ấy đến, nghĩ rằng có lẽ Tsubaki có thể vực dậy tinh thần Hiiragi... Thế nhưng, liệu đây có phải là một quyết định đúng đắn không? Ánh mắt Tsubaki sắc lạnh đáng sợ quá...

"Đi chỗ khác đi! Tớ chẳng có gì để nói với Tsubaki cả!"

"Tớ thì có đấy."

Nói rồi, Tsubaki bước một bước về phía Hiiragi.

"Này Hiiragi... Cậu biết rõ mà, đúng không?"

"Biết... biết gì cơ...?"

"Đây là lần cuối cùng. Tớ sẽ không tham gia Thánh chiến nữa đâu."

"Vậy... vậy thì sao chứ!"

Mặc dù nói vậy, chắc chắn Hiiragi hiểu ý nghĩa lời của Tsubaki. Hiiragi đã không ngừng thách thức Tsubaki, dù có thua bao nhiêu lần đi nữa, chỉ để Tsubaki chấp nhận mong muốn "trở lại làm bạn" của cô bé. Nhưng giờ đây, điều đó sẽ không còn xảy ra nữa. Bởi vì, đây thực sự là cơ hội cuối cùng của cô bé.

"...Nếu cậu không hiểu, tớ sẽ nói cho cậu biết."

"Hức!"

Trước giọng nói lạnh lùng của Tsubaki, hệt như một lời tuyên án tử hình, Hiiragi run rẩy. Ngay cả tôi, người không trực tiếp bị nói, cũng không khỏi rùng mình, huống chi nỗi sợ hãi của Hiiragi, người bị nói trực tiếp, chắc chắn là rất lớn.

Thế nhưng, Tsubaki vẫn không hề có ý khoan dung. Hướng ánh mắt sắc lạnh như dao về phía Hiiragi, cô bé nói:

"Tấn công thật sự đi. Dù có thắng cậu của hiện tại, thì đó cũng không phải là chiến thắng của tớ."

Cô bé dứt khoát nói vậy.

"...Hả? Cậu... cậu nói gì cơ...?"

Trước câu hỏi ngơ ngác của Hiiragi, Tsubaki nở một nụ cười có vẻ thấu hiểu.

"Hiiragi... Tớ ghét cậu. Lúc nào cũng ỷ lại vào người khác, chẳng chịu tự mình làm gì cả. Hễ có chuyện gì khó khăn là lại khóc lóc nhờ vả người khác giúp đỡ. Tớ rất ghét một Hiiragi như vậy, một đối thủ đáng thương của tớ."

Trước những lời nói thẳng thừng đó, Hiiragi hơi chùn bước. Nhưng có lẽ cô bé không muốn chạy trốn khỏi Tsubaki. Hiiragi cố gắng hết sức đứng vững, dậm chân xuống đất để kiềm chế.

"Tớ... tớ cũng ghét Tsubaki lúc nào cũng nghiêm khắc như thế... không, không phải vậy..."

Thôi mà, nói dối khéo léo như thế, con bé này đâu có làm được.

"Tớ yêu Tsubaki lắm! Dù cậu có nói ghét tớ, tớ cũng mặc kệ! Tsubaki lúc nào cũng giỏi giang, Tsubaki làm được mọi thứ, Tsubaki hòa đồng với mọi người... Nên... nên là──"

"Này, Hiiragi."

Giọng Tsubaki cắt ngang lời Hiiragi. Không còn là giọng điệu nghiêm khắc như trước, mà là một giọng nói dịu dàng, dễ chịu đến lạ.

"Tớ có hai điều muốn than phiền đây."

"Hả, hai điều... gì cơ?"

Không biết có phải vì sợ từ 'than phiền' từ Tsubaki không mà, Hiiragi đang run rẩy.

"Điều thứ nhất này... Hôm nọ, có một khách hàng đến quán tớ và nói: 'Xiên gà nướng ở quán mới mở ngon hơn xiên que chiên ở quán này đấy.' Tớ đã rất tức giận... Vì tớ đã thua cậu."

"Hả? Xiên gà nướng của tớ ngon hơn xiên que chiên của Tsubaki sao? Tớ... tớ đã thắng Tsubaki à?"

"Ừ. Dù nó không liên quan đến thắng thua của Thánh chiến đâu nhé."

"Tớ, đã thắng Tsubaki..."

Hiiragi mở to mắt, không thể tin vào lời Tsubaki. Tuy nhiên, những gì Tsubaki nói có lẽ là sự thật. Thành thật mà nói, hương vị xiên que chiên của Tsubaki và xiên gà nướng của Hiiragi gần như ngang ngửa. Còn lại là vấn đề khẩu vị của người ăn mà thôi. Vậy nên, việc có người chọn xiên gà nướng của Hiiragi thay vì xiên que chiên của Tsubaki cũng chẳng có gì lạ cả.

"Và còn một điều nữa..."

Tsubaki nói vậy, rồi nở một nụ cười thoáng chút buồn bã.

"Bị coi việc 'giỏi giang' là điều hiển nhiên thì thật mệt mỏi. Bởi vì chỉ cần 'bình thường' thôi là đã bị thất vọng rồi đúng không? Nên tớ phải cố chấp, phải làm mọi thứ thật 'giỏi'."

"Cậu... cậu nói thế là sao?"

"Không hiểu à?"

Chỉ thoáng qua trong giây lát là sự ngập ngừng của Tsubaki. Có lẽ đó là sự ngập ngừng chỉ có thể xuất hiện ở một Tsubaki luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiên cường.

"Tớ cũng không muốn giơ tay đâu."

Ý nghĩa của câu nói đó, có lẽ chỉ những người biết về quá khứ của cả hai mới hiểu được.

"Hức! Tsu... Tsubaki... cậu không muốn giơ tay sao?"

"Ừ. Nhưng lúc đó, tớ thấy ai đó, vừa sắp khóc vừa nói rằng nếu mọi người gặp khó khăn, dù sợ hãi vẫn cố gắng kìm nén để giơ tay lên giúp đỡ... tớ đã rất tức giận, không muốn thua kém... nên đã giơ tay."

Đối thủ mà Tsubaki không muốn thua. Không cần phải nói đó là ai. Vì ngay từ đầu Tsubaki đã nói rõ đối thủ của mình là ai rồi mà.

"Tsu... Tsubaki, cậu...!"

Cắt ngang lời Hiiragi, Tsubaki từ từ giơ tay phải lên trước ngực. Và rồi,

"Lần này... là thế này đây."

Cô bé hôn lên mu bàn tay của mình.

"Tớ sẽ đặt cược sự tồn tại của mình vào Thánh chiến này. Hiiragi... đối thủ của tớ, người đã ở bên tớ từ rất rất lâu rồi. Tớ sẽ không bao giờ thua cậu. Tớ sẽ đánh bại cậu bằng tất cả sức lực."

Tsubaki không nói dối. Cô bé đang rất nghiêm túc. Vẻ mặt đó, hệt như San-chan trước trận đấu vậy. Dù rất yêu bóng chày và tận hưởng hết mình từng trận đấu, nhưng khi thi đấu, cô bé lại cực kỳ chú trọng đến thắng thua. Tsubaki đang thể hiện một vẻ mặt y hệt như thế.

"Vậy nên, tớ nhắc lại lần nữa nhé?"

Ánh mắt Tsubaki nhìn Hiiragi lúc này, không còn lạnh lùng như trước, mà rực cháy như ngọn lửa bùng lên.

"Tấn công thật sự đi. Dù có thắng cậu của hiện tại, thì đó cũng không phải là chiến thắng của tớ. Tớ muốn thắng... một cậu đã từng đánh bại tớ."

"Tớ... đã thắng Tsubaki..."

"Vậy, tớ về đây. Sắp giữa trưa rồi, khách sẽ đến đông hơn nữa."

Bỏ lại Hiiragi vẫn đang ngẩn ngơ, Tsubaki quay người định rời đi. Nhưng rồi, một người đã ngăn cô bé lại...

"Này Tsubaki. Cậu có thể đợi một chút không?"

Pansy đã cất tiếng.

"Có chuyện gì vậy, Pansy?"

"Cậu còn nhớ hồi học kỳ một, cậu đã thách đấu bọn tớ, gồm cả tớ, tiền bối Cosmos và Himawari, để giành Jouro không?"

"Ừ. Tớ nhớ rõ."

À, ra là chuyện đó... Hình như đó là trận đấu mà bọn họ đồng loạt đeo tai thỏ, rồi "pikon" một tiếng, ném tôi vào một cơn ác mộng... Chuyện đó thì sao chứ?

"Lúc đó thì hòa, nhưng... Lần này, tớ sẽ thắng."

"Tiếc là, điều đó không thể được. Bởi vì, người chiến thắng sẽ là tớ."

Pansy nhìn thẳng vào Tsubaki, tuyên bố chiến tranh. Đối với Tsubaki, điều đó hẳn là khiến cô bé vui. Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ hơn bình thường.

"Tớ nhắc nhở trước nhé. Đối thủ của cậu không chỉ có mỗi Hiiragi đâu. Từ lâu rồi, tớ đã muốn 'cảm ơn' cậu lắm rồi... vì đã rút ngắn thời gian của tớ với Jouro đáng yêu của tớ đấy."

"Đó có phải là lý do thật sự khiến cậu từ chối lời mời của tớ và đứng về phía bên kia không?"

"Phải. Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi sao?"

Thảo nào Pansy lại dễ dàng đứng về phía chúng tôi trong lần này đến thế. Hóa ra, không chỉ có mỗi Hiiragi muốn thắng Tsubaki...

"...Cuối cùng thì có vẻ mọi chuyện cũng trở nên thú vị rồi đây."

Nói rồi, lần này Tsubaki thực sự rời khỏi quầy của chúng tôi.

"Jouro-kun, cảm ơn cậu đã đặc biệt gọi Tsubaki đến vì Hiiragi nhé."

"Nếu muốn cảm ơn thì đợi thắng rồi hãy nói. Mà dù sao thì, việc của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."

"Phải rồi. Từ bây giờ, hãy để chúng ta cho họ thấy sức mạnh của mình."

Đúng vậy. Dù Tsubaki đã khích lệ Hiiragi, nhưng đó cũng chỉ là khích lệ mà thôi. Tình hình của chúng tôi vẫn chưa hề được cải thiện chút nào. Quầy hàng vẫn vắng lặng đến đối lập hoàn toàn với không khí náo nhiệt, tràn ngập tiếng reo hò của Hội thao. Vẫn chưa có bất kỳ một vị khách nào đến "Quán Xiên Gà Nướng Genki" cả.

Thế nhưng... trong hoàn cảnh như vậy, chúng tôi vẫn có thể làm được điều gì đó.

"Này, Hiiragi."

"...Gì thế, Jouro?"

Không biết có phải vì những lời của Tsubaki quá sốc không mà, khi tôi gọi Hiiragi, người vẫn còn đang thất thần, cô bé giật mình và run rẩy nhưng vẫn có phản ứng.

"Thật ra thì, tớ... đã từng rất ghét Pansy đấy."

"Hả! Có... có thật không!?"

"Ôi. Cậu nói lời cay đắng quá nhỉ."

Trái ngược với Hiiragi đang ngạc nhiên, Pansy lại nói vậy với nụ cười đầy vẻ tự tin.

"Ừ. Con bé này cứ lầm lì, hay nói những lời khó chịu, dai dẳng nên tớ ghét nó đến mức không thể chịu nổi. Đến mức không muốn nhìn mặt nó luôn. ...Không, không chỉ Pansy đâu. Sazanka, Fuu-chan, Cherry-san cũng vậy... Ban đầu tớ đều ghét họ."

"Hả? Hảáááá!"

Không thể tin vào lời tôi nói, Hiiragi nhìn mặt các thành viên khác với vẻ ngạc nhiên. Mà thôi, nếu chỉ biết mối quan hệ hiện tại thì chắc chắn sẽ như vậy.

"Sazanka thì tin vào tin đồn nhảm mà cứ đổ lỗi cho tớ, Fuu-chan thì năm ngoái đã cản trở ước mơ của bạn thân tớ, còn Cherry-san thì vì lợi ích riêng mà cứ bắt tớ giúp Pansy tìm bạn trai... Thật sự là tớ ghét họ lắm."

"Hức! À, xin lỗi nha!"

"Xét theo vị trí của cậu... thì cũng không thể nói là không hiểu cảm giác đó."

"Ưhuhu! Ban đầu tớ cũng ghét Jouro-cchi lắm nha~"

Sazanka, Fuu-chan và Cherry mỗi người một kiểu phản ứng trước lời tôi nói. Thật sự, đội hình lần này là tuyệt vời nhất để nói điều này với Hiiragi.

"Thế nhưng, tớ của hiện tại thì..."

Nói thẳng ra, lời tôi sắp nói đây thật sự rất xấu hổ. Nếu có thể thì tôi chẳng muốn nói chút nào. Dù vậy, vẫn phải nói cho Hiiragi biết. ...Bởi vì, đúng không?

Cho dù có xấu hổ đến mấy... Cho dù có không muốn nói đến mấy...

"Tớ... yêu tất cả mọi người ở đây."

Đã quyết làm là làm. Đó là phương châm của tôi.

"Phư phư phư. Tất nhiên rồi, tớ cũng yêu Jouro-kun lắm."

"Ha! À, cái đó! À, tớ cũng... Jouro, tớ... thí...ch... à... yêu... cậu..."

"Hừm… Anh cũng thích cậu lắm đó, Joro."

"Em cũng, em cũng! Mà, tất nhiên là 'rất thích' như Fuu-chan thôi nhé! Hí hí hí!"

Haizz. Tôi cứ nghĩ sẽ thế nào, ai dè Pansy và Cherry được đà lấn tới ngay.

Đặc biệt là Cherry, cô nàng cứ nhìn tôi bằng ánh mắt tinh quái lạ thường.

Tất nhiên, tôi không tự dưng mà nói ra mấy lời này.

Chỉ là, tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nói cho Hiiragi biết mà thôi.

Nói với Hiiragi – người suốt bấy lâu nay cứ bị so sánh với Tsubaki, rồi lại bị chê bai, ghét bỏ…

"Hiểu không, Hiiragi? Chữ 'ghét' đó, nó không có nghĩa là hết rồi đâu."

"Chưa phải hết sao?"

"Ừ. Chuyện từ 'ghét' chuyển thành 'rất thích' ấy mà, thường xuyên xảy ra lắm. Tất nhiên, tôi không nói là mọi chuyện lúc nào cũng suôn sẻ đâu nhé."

Nói thật nhé, tôi thì thất bại nhiều hơn. ...Hơn nữa, cũng có cả trường hợp ngược lại nữa.

Ban đầu thì hợp ý nhau vô cùng, thân thiết lắm, vậy mà chỉ vì chút chuyện vặt, có đứa bỗng nhiên ghét cay ghét đắng rồi cứ thế thôi. Với tên đó thì… tôi thấy vẫn chưa thể thân lại được trong một thời gian dài đâu.

"Dù có cố gắng đến mấy, khi không được chấp nhận thì vẫn là không được chấp nhận. Thậm chí, có lúc còn bị từ chối, bị phủ nhận nữa. Nhưng mà này... nếu cứ sợ hãi mà chẳng làm gì, thì cũng chẳng có gì cả. Thế nên... dù sợ, vẫn phải làm thôi."

"Joro cũng sợ sao? Sợ bị ghét à?"

"Ừ. Không chỉ tôi đâu... Tsubaki cũng sợ mà."

"Không phải! Tsubaki giỏi lắm! Cậu ấy đặc biệt, khác tôi hoàn toàn──"

"Giống nhau thôi."

Tôi ngắt lời Hiiragi, không chút do dự nói vậy.

"Chúng ta, vốn chẳng có gì đặc biệt cả. ...Chỉ là, vì muốn được người khác coi là đặc biệt, nên mới cố gắng trở nên đặc biệt mà thôi."

"Nhưng, nhưng mà..."

Vẫn chưa hiểu ra sao? Vậy thì, đành chịu thôi. Để tôi nói lại một lần nữa, cái lời mà Tsubaki đã luôn nói với Hiiragi nhé.

"Đương nhiên là giống nhau rồi, phải không? Chẳng phải Tsubaki đã từng nói đó sao? 'Hiiragi chính là đối thủ mà mình nhất định không muốn thua!' đó."

"...A!"

Đúng rồi. Cái từ 'đối thủ' ấy mà, tuyệt đối sẽ không dùng với những kẻ mà mình coi thường đâu.

Nó được dùng để chỉ người có sức mạnh ngang bằng hoặc hơn mình, là đối thủ mà mình nhất định không muốn thua.

Đây cũng là điều mà tôi được chính Tsubaki dạy cho... một điều mà tôi hiểu rất rõ...

"Vậy thì, Tsubaki cũng giống tôi..."

"Ừ. Nếu cậu nghĩ Tsubaki đặc biệt, thì Tsubaki cũng nghĩ cậu đặc biệt đó. Thế nên... sao không thử phô diễn cái sức mạnh đó ra một chút xem sao?"

"À... ờm..."

Dường như vẫn chưa đủ quyết tâm, Hiiragi trông có vẻ bối rối lắm.

Chỉ là, đáng tiếc là tôi cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa.

Thế nên, từ giờ trở đi... sẽ là sân khấu của những người bạn đáng tin cậy mà tôi yêu quý.

"Tôi cũng đồng ý! Này Hiiragi, từ giờ trở đi cậu hãy làm Yakitori đi! Tôi thích Yakitori của cậu lắm, nên muốn thật nhiều người được ăn!"

Người đầu tiên hành động không ai khác chính là Sazanka.

Cô ấy nở nụ cười tươi rói về phía Hiiragi, tự tin giơ nắm đấm về phía cô bạn.

"Motoki... Cứ nhắm thẳng cú homer mà đánh đi. Đừng sợ bị out, phía sau đã có tôi hỗ trợ rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng bằng tinh thần đồng đội!"

Fuu-chan vẫn cái vẻ mặt lạnh như tiền thường thấy. Nhưng nếu nhìn kỹ, khóe môi cô ấy hơi cong lên một chút.

Chắc là cô ấy đang cố gắng hết sức để cười theo cách của mình đó.

"Hí hí! Không sao đâu, Hiiragi này! Joro-chan ấy mà, dù có bị làm phiền đến mấy cũng sẽ lo liệu được thôi! Đừng ngại ngần gì cả, cứ cùng tớ mà gây thêm phiền toái đi!"

Cherry mỉm cười đứng cạnh Hiiragi.

Việc nhẹ nhàng nắm lấy tay Hiiragi thì tốt đó... nhưng cái việc cứ coi chuyện gây phiền phức cho tôi là điều đương nhiên thì hơi rắc rối đây.

Và rồi, cuối cùng Pansy đứng dậy, tiến về phía Hiiragi, nói:

"Hiiragi... Chúng tớ cần sức mạnh của cậu. Cái sức mạnh có thể thắng được Tsubaki đó, tớ mong cậu hãy cho chúng tớ mượn nó."

Pansy nhìn thẳng vào mắt Hiiragi và nói vậy.

"Pansy-chan..."

"Sao vậy, Hiiragi?"

Chắc là cô bé vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào bản thân mình.

Cái lực yếu ớt khi nắm lấy bộ đồ thể dục của Pansy dường như cũng chính là thước đo sự tự tin của Hiiragi lúc bấy giờ.

"À thì... có lẽ em sẽ sợ quá mà lại bỏ chạy mất thôi..."

"Ừ đúng rồi. Hội thao thì chắc chắn sẽ có đông người đến xem hơn cả lúc diễn tập nữa."

Pansy nói thẳng sự thật, khiến Hiiragi giật mình, run lên một cái.

"Nhưng mà... nhưng mà..."

Cô bé từ từ buông tay khỏi bộ đồ thể dục của Pansy, rồi đưa tay lên ngang ngực.

"Ư... Ư ư ư ư ư!!!"

Và rồi, cô bé dứt khoát hôn lên mu bàn tay mình.

Hành động đó có ý nghĩa gì, thì khỏi cần nói cũng biết.

"Từ giờ trở đi, ta... ta và Tsubaki, cuộc thánh chiến cuối cùng... chính thức... bắt đầu!"

Sau khi khó khăn lắm mới chuyển từ giọng điệu yếu ớt sang giọng điệu hùng hồn, Hiiragi liền nói:

"Joro, Pansy-chan, Sazanka-chan, Fuu-chan, Cherry-chan! Con xin lỗi vì đã gây ra thật nhiều, thật nhiều phiền toái! Từ giờ trở đi, ta... ta, người có thể thắng Tsubaki, sẽ làm toàn bộ Yakitori! Nhất định phải thắng Tsubaki thêm một lần nữa!!"

Hiiragi giơ thẳng tay lên trời và hét lớn.