Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 7

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1511

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 606

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4567

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1806

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1323

Quyển 13 - Chương 4: Muốn Bị Mắng

d5e69fe1-ab61-4f42-850b-4e8e75cd31a0.jpg

Thứ Sáu.

“A! Sáng rồi!”

Cảm nhận ánh nắng lọt qua khe rèm, tôi – Akino Sakura, hay còn gọi là Cosmos – cùng con thú nhồi bông đang ôm chặt, bật người ngồi phắt dậy.

“Ưm... Không lẽ nào đúng hôm nay lại ngủ quên mất chứ...”

Kiểm tra đồng hồ, đúng năm giờ sáng. ...May quá! Hôm nay mình cũng dậy đúng giờ rồi!

“Ừm! Chuẩn rồi! Hôm nay mình cũng đang rất sung sức!”

Thật ra, mình có một tài lẻ bí mật là dậy sớm... hay nói đúng hơn, là dậy đúng boong năm giờ sáng luôn ấy!

Trong nhà mình có một quy tắc là “cả nhà phải cùng nhau ăn sáng”.

Bố mẹ mình đều đi làm, mà giờ đi làm của cả hai đều rất sớm. Thế nên, để kịp giờ hai người đi làm, mình dậy lúc năm giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng.

Cứ duy trì cuộc sống như vậy, mình đã có thể dậy đúng năm giờ sáng dù không cần báo thức luôn ấy! Sao nào? Ghê không? – Haizz, nhưng chắc cũng chẳng có gì đáng để khoe khoang đâu nhỉ!

“Gekorina ơi, hôm nay mình trông thế nào nhỉ?”

“Kapa! Đáng yêu cực kapa, Sakura-chan! Nhưng tóc bù xù trông hơi ghê kapa!”

“He he! Cảm ơn cậu! Vậy thì, trước tiên phải làm tóc theo lời khuyên của cậu thôi!”

Đặt Gekorina-chan yêu quý lên giường, mình đi đến bàn trang điểm trong phòng.

Kiểm tra gương ở đó... Ôi! Đúng là, tóc bù xù thật!

“Để tắm sau... Còn bây giờ thì... ưm~!”

Mình dùng cây lược hồng lấy từ ngăn kéo để chải tóc, nhưng có một chỗ cứ vểnh lên mãi. Nếu là trước khi ra ngoài thì mình nhất định sẽ sửa cho bằng được ấy chứ...

“Thôi, mình cũng không ra ngoài, nên chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ!”

Ưu tiên hàng đầu là chuẩn bị bữa sáng! Với người nhà thì có bị nhìn thấy thế này cũng chẳng xấu hổ gì, nên mình vội vàng chạy vào bếp... Ấy chết! Mình vẫn chưa thay đồ!

Trời ơi! Sao không ai nói cho mình biết gì hết vậy trời?

...Vừa lẩm bẩm những lời ca thán không thể đến tai ai đó trong lòng, mình vội vàng cởi bỏ bộ đồ ngủ của mình và chỉnh trang lại một chút cho tươm tất.

Bữa sáng hôm nay là salad khoai tây, xúc xích nóng hổi. Và, cơm trứng cuộn lòng đào mềm mịn nữa!

Mình rất thích omurice nên thường làm món này vào bữa sáng lắm!

Đây đúng là đặc quyền của người nấu ăn chứ! ...Ừm! Hôm nay cũng ngon tuyệt luôn!

“Hôm nay, cơm của Sakura cũng ngon quá. ...Lúc nào cũng cảm ơn con.”

“Không có đâu ạ! Chuyện này có đáng gì đâu ạ, bố!”

Sáu giờ ba mươi sáng. Cả nhà tập trung ở phòng khách, đến giờ ăn sáng.

Bố ngồi đối diện khen bữa sáng mình làm. ...Nghe nói bố là viện trưởng một bệnh viện lớn, ở bệnh viện thì rất nghiêm khắc, nhưng đối với mình, bố là một người bố cực kỳ hiền lành!

Tất nhiên, khi nghiêm khắc thì bố cũng rất nghiêm khắc đấy chứ!

“Mẹ đỡ vất vả thật, nhưng mà cũng hơi phức tạp nhỉ. Giờ Sakura đã nấu ăn giỏi hơn mẹ rồi...”

“Không có đâu mẹ ơi! Món mẹ nấu cũng ngon lắm mà!”

Mẹ mỉm cười gượng gạo đáp lại nụ cười của mình. Mẹ làm nghề kế toán rất bận rộn, đáng lẽ cứ để mình nấu ăn là được rồi, nhưng khi có thời gian, mẹ vẫn cố gắng tự tay vào bếp.

Vì vậy, người mẹ như vậy chính là mục tiêu của mình!

Một ngày nào đó, mình cũng sẽ trở thành người có thể chu toàn cả công việc lẫn gia đình như thế này cho xem!

“A~, Sakura, tóc con vểnh lên kìa~. Chọc chọc~”

“Á! Đừng mà, chị Hii! Đừng nghịch tóc mình nữa!”

Chị gái hơn mình ba tuổi, Akino Hiino... chị Hii, hay trêu mình lắm.

Dù tính cách thế này, chị ấy là một người rất thông minh, đã đậu kỳ thi luật sư khi còn là sinh viên đại học.

“Hiino, đừng biến Sakura thành trò đùa trong bữa ăn. Con bé đáng thương lắm chứ.”

“Rồi rồi... Thiệt tình, anh Takumi lúc nào cũng chiều chuộng Sakura hết.”

“Đương nhiên rồi. Vì con bé là em gái quý giá của anh chứ.”

“Em cũng là em gái mà~?”

Người vẫn không hề bận tâm dù nhận được ánh nhìn hờn dỗi từ chị Hii là Akino Takumi... anh Taku. Anh trai hơn mình tận mười tuổi. Hiện anh ấy là bác sĩ nội trú tại bệnh viện của bố, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, vậy mà lại là trưởng nam đáng tin cậy của gia đình Akino, không hề để lộ chút mệt mỏi nào.

“Mày thì hơi nghịch ngợm quá để anh coi là em gái. Nếu ngoan ngoãn hơn một chút thì anh cũng sẽ không phải là không chiều chuộng như em gái đâu.”

“Hả~? Cái đó là sao~? Hơi không thể chấp nhận được nha~?”

“A, ừm, anh Taku, chị Hii. Cãi nhau thì...”

Làm sao đây... Mới được cả nhà cùng ăn cơm mà, anh Taku với chị Hii lại bắt đầu cãi nhau... Ơ? Sao hai người lại cười khúc khích nhìn mình thế nhỉ...

“He he. Đùa thôi mà, Sakura.”

“Thiệt tình, Sakura hôm nay cũng ngây thơ ghê.”

“A! Hai người thật quá đáng!”

Cứ tưởng đang cãi nhau, ai dè lại cùng nhau trêu mình! ...Trời ơi!

“Takumi, Hiino. Dừng lại ở đó đi.”

“Ối, nếu làm quá hơn nữa thì có vẻ bố sẽ nổi cơn lôi đình mất.”

“Cái đó thì xin miễn đi. ...Con biết rồi ạ, bố.”

Cuối cùng, với lời nhắc nhở hơi nghiêm khắc của bố, cả hai đều trở lại bữa sáng.

──Đây chính là vị trí của mình... Akino Sakura trong gia đình. Bố hiền lành, mẹ thông minh. Chị gái hơi tinh nghịch và anh trai đáng tin cậy. ...Và, mình, đứa con út vẫn còn non nớt.

Ở trường, có lẽ vì là hội trưởng hội học sinh nên mình là người được mọi người tin cậy, nhưng ở nhà thì hoàn toàn không phải vậy.

Cả nhà ai cũng là người giỏi giang, nên mình cũng phải cố gắng mỗi ngày để không bị bỏ lại phía sau.

“À... nhân tiện, Sakura. Hôm nay con định đi chơi với bạn bè đúng không nhỉ?”

“Á! ...Ư, ừm! Đúng vậy ạ, bố!”

Với một chút cảm giác tội lỗi trong lòng, mình đã trả lời như vậy.

Bởi vì, người mình gặp hôm nay không phải là ‘bạn bè’. ...Thật ra, đó là ‘người mình thích’.

Ban đầu mình không định giấu đâu, nhưng khi kể chuyện hôm nay cho mẹ và chị Hii, mình được bảo là ‘hãy nói với bố và anh Takumi là con đi chơi với bạn bè’, nên mình mới làm vậy.

Ưm... Nói dối gia đình hơi khó chịu thật...

“—ra. ...Sakura, con có nghe không đấy?”

“A, con xin lỗi! Con hơi mải nghĩ một chút...”

Chết rồi. Mình lại suy nghĩ miên man, bỏ lỡ mất chuyện rồi.

Bố đang nói gì vậy nhỉ?

“Không, không sao. ...Điều bố muốn nói là, đi chơi với bạn bè thì được thôi, nhưng phải tuân thủ giờ giới nghiêm đàng hoàng. Vì Sakura vẫn còn là học sinh cấp ba mà.”

“Vâng! Đương nhiên rồi ạ!”

Bố hiền lành, nhưng rất nghiêm khắc về giờ giấc. Nếu báo trước lý do về trễ giờ giới nghiêm thì bố sẽ tha thứ, nhưng giờ giới nghiêm cơ bản là tám giờ tối. Thế nên, nếu không về trước đó thì sẽ bị mắng rất nhiều.

“Anh cũng đồng ý với bố. Anh hiểu cảm giác muốn bay nhảy ngoài kia, nhưng đừng có quá đà nhé?”

“Haizz~. Thật tình, bố với anh Takumi quá nuông chiều Sakura rồi. Nếu Sakura mà dẫn bạn trai về thì không biết sẽ thế nào đây...”

“Bạ, bạn trai ư!? Cái đó còn quá sớm đối với Sakura!”

Ố! Anh Taku đang la hét với vẻ mặt đáng sợ kìa! Chuyện yêu đương có phải còn quá sớm đối với mình không nhỉ?

Nhưng, mình thì...

“Có sao đâu! Dù sao Sakura cũng đã thi cử xong sớm rồi, tạo một trang đẹp trong cuộc sống cấp ba cũng được chứ... ví dụ như, kỷ niệm với một cậu em khóa dưới chẳng hạn...”

Ố! Ôi ôi ôi! Chị Hii!

Trước đây mình đã hỏi ý kiến về Joro-kun rồi, nhưng nếu nói đến mức đó thì xấu hổ lắm chứ!

“Hậu bối ư~? Chuyện đó là không thể chấp nhận được! Nghe đây? Sakura là đứa thích được cưng chiều, nên nếu hẹn hò thì phải là trai hơn tuổi! Ngoài ra, làm gì có ai phù hợp hơn nữa!”

“Hả! Th, thật vậy sao!?”

“...Hử? Sao thế, Sakura?”

Anh Taku nhìn mình đang ngạc nhiên với vẻ mặt ngơ ngác. Nhưng mình không hề có tâm trí để ý đến ánh nhìn đó. Làm sao đây... Mình với Joro-kun không hợp nhau sao...

“Ư, ưưưư...”

“Sakura, con không sao chứ? Sao tự nhiên con buồn bã... Á! Chị Hiino, tự nhiên làm gì vậy!?”

“Em chỉ dẫm chân kẻ vô duyên thôi. Sao anh không im lặng ăn cơm đi? Anh Takumi hôm nay cũng có việc mà, không nhanh thì không được đâu nhỉ?”

“Khụ khụ... Ơ, anh biết rồi mà...”

“Sakura cũng ăn nhanh lên đi. Ngon thế này mà để nguội thì phí lắm đấy.”

“Ừm. ...Con sẽ làm vậy...”

Nghe lời chị Hii, mình ăn món omurice nóng hổi yêu thích, nhưng khi nó trôi qua cổ họng, món ăn đã nguội lạnh từ lúc nào. ...Có phải nó nhạt nhẽo đến thế này không nhỉ?

***

Tám giờ sáng. Bố, mẹ, và anh Taku đã đi làm nên đã rời khỏi nhà.

Việc dọn dẹp sau bữa sáng do chị Hii làm. Vì vậy, mình quyết định đi tắm và chuẩn bị cho hôm nay... nhưng tâm trạng vẫn cứ chìm đắm không thể nào khá hơn.

“...Mình và Joro-kun, không hợp nhau sao...”

Kisaragi Joro... Joro-kun. Cậu bé kém mình một khóa.

Ban đầu, mình nghĩ cậu ấy là một người chăm chỉ... nhưng vì cậu ấy đối xử với ai cũng bằng một thái độ, nên mình hơi thấy khó chịu một chút.

Nhưng sau khi biết Joro-kun thật sự, cảm xúc của mình cứ dần thay đổi.

Một cậu bé tuy vụng về nhưng tốt bụng, đã giúp đỡ mình mà không màng đến bản thân... và đã tha thứ cho mình dù mình đã làm điều tồi tệ như vậy trong học kỳ một.

Mình muốn độc chiếm sự dịu dàng của cậu ấy. Muốn cậu ấy chỉ dịu dàng với mình thôi. Cảm giác đó ngày càng lớn dần theo thời gian, ...và đến khi nhận ra thì mình đã có tình cảm yêu đương sâu sắc với cậu ấy rồi.

Thế nhưng, từ lúc đó, mình đã có một nỗi lo lắng lớn.

Chỉ một tuổi... nhưng đối với mình, đó lại là sự khác biệt tuổi tác quá lớn.

Dù không đến mức là ‘người lớn tuổi’ như anh Taku nói, nhưng mình đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng giá như cậu ấy bằng tuổi thì sao? Dù nghĩ vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì...

“Giá như, ngoại hình mình khác đi... Sao mình lại không thể sinh ra đáng yêu hơn được nhỉ?”

Vừa sấy khô mái tóc ướt, mình vừa tự hỏi bản thân trước gương.

Từ khi còn nhỏ, mình đã thường được nhận xét là ‘trưởng thành hơn tuổi’.

Khi còn học tiểu học, mình bị nói là ‘trông y hệt học sinh cấp hai’, và mình ghét điều đó... Cứ nghĩ lên cấp hai thì sẽ ổn, ai dè lại chuyển thành ‘trông y hệt học sinh cấp ba’, và bây giờ thì ‘trông y hệt sinh viên đại học’.

Tất nhiên, mình biết người nói không có ý xấu, họ đang khen mình.

Nhưng mình muốn một ngoại hình đáng yêu hơn, phù hợp với lứa tuổi của mình.

Chiều cao khá nổi trội so với các bạn nữ, khuôn mặt bị nói là trưởng thành, vòng một phát triển quá mức. ...Tất cả đều là những mặc cảm của mình. ...Đặc biệt, sau khi nảy sinh tình cảm với Joro-kun, điều đó càng trở nên rõ rệt hơn.

Đã vậy, tuổi tác lại cách biệt một tuổi, nếu cộng thêm ngoại hình trưởng thành này nữa thì...

“Sa-ku-ra! Chị vào được không?”

Tiếng ‘cốc cốc’ gõ hai lần vào cửa phòng mình. Giọng nói này... là chị Hii.

Chị ấy đã rửa bát xong rồi. Chị Hii thật sự khéo léo làm mọi thứ.

“Ừm. ...Mời chị.”

“Cảm ơn. Vậy thì, chị vào nhé! ...Á! Vẫn còn ủ rũ kìa!”

ec65aa67-cd67-4980-b019-d678e62c1411.jpg

Chị Hii với nụ cười tươi xuất hiện từ sau cánh cửa, nói ngay khi vừa nhìn thấy mặt mình.

“Tại vì...”

“Thiệt tình... Anh Takumi có thể đã nói điều thừa thãi, nhưng mà... Sakura không phải là lo lắng quá mức sao? Em ghét việc đối phương là người kém tuổi đến vậy sao?”

“Không ghét nhưng... đôi khi mình lại nghĩ rằng liệu cậu ấy có đang giữ ý với mình không...”

“À ha, ra là vậy. Tóm lại, em ghét bị ‘đối xử như người lớn tuổi’ đúng không?”

“Út!”

Chị Hii thật giỏi. Chị ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình nhanh đến vậy...

“Ừm... Đúng vậy...”

Việc từ năm sau không còn học cùng trường với Joro-kun nữa, việc (theo lời anh Taku) cậu ấy không phải là người lớn tuổi nên không hợp, ...có rất nhiều nỗi lo phát sinh từ vấn đề tuổi tác.

Trong số đó, điều mình ghét nhất là bị Joro-kun ‘đối xử như người lớn tuổi’.

Mình không muốn Joro-kun ‘đối xử như người lớn tuổi’ với mình. Mình muốn được là một người ‘ngang hàng’, đứng cạnh cậu ấy.

Vì vậy, vào thời điểm từ chức hội trưởng hội học sinh, mình đã hết lòng nhờ Joro-kun ngừng dùng kính ngữ. Với mong muốn cậu ấy đừng ‘đối xử như người lớn tuổi’ với mình nữa.

Thế nhưng, thái độ của Joro-kun đối với mình vẫn không thay đổi, vẫn là ‘đối xử như người lớn tuổi’, điều đó khiến mình rất buồn...

“Nhưng, đó có phải chỉ là suy nghĩ của riêng em không, Sakura?”

“Không có chuyện đó đâu ạ!”

Bởi vì, khi nói chuyện với mình và khi nói chuyện với những người khác, Joro-kun hoàn toàn khác!

Đối với chị Pansy, chị Himawari, và cả chị Sazanka nữa, Joro-kun thường xuyên than vãn theo ý mình. ...Nhưng với mình, cậu ấy hiếm khi nói ra.

Dù tôi có làm nũng, bướng bỉnh thế nào thì Jooro cũng đều chiều theo. Ngay cả cái lần tôi tự ý đi theo chuyến dã ngoại, ban đầu cậu ấy cũng giận đấy, nhưng rồi lại tha thứ cho tôi ngay tắp lự.

Mà nè... lúc đó được cậu ấy tha thứ thì tôi cũng mừng thật đấy... Nhưng tóm lại là! Chắc chắn Jooro đang đối xử với tôi như một người lớn hơn!

"À, nếu những gì cậu nghĩ là đúng, thì cậu cũng có một phần nguyên nhân đấy, Cosmos."

"Tại sao chứ!? Tôi đâu có--"

"Nè, từ bé đến giờ cậu lúc nào chẳng bị nói là 'trưởng thành trước tuổi' rồi. Chính vì thế mà đôi lúc cậu cố tỏ ra chững chạc một cách kỳ lạ, phải không? Đó có khi lại là nguyên nhân khiến người ta phải giữ ý với cậu đó."

"Ư! Cái đó... thì..."

Có... Quá nhiều điều khiến tôi phải suy nghĩ lại...

Kết thúc chuyến dã ngoại, tôi đã nói với Jooro rằng: "Cảm xúc của cậu lúc này không quan trọng với tôi. Điều quan trọng là từ bây giờ! Tôi sẽ khiến cảm xúc của cậu hướng về phía tôi." ...Nhưng đó là lời nói dối. Thật ra, lúc đó tôi đã nghĩ thế này...

—Làm ơn đấy, hãy thích tôi! Hãy nghĩ về tôi đầu tiên!

Thế nhưng, tôi lại không có đủ dũng khí để nói ra điều đó, cũng chẳng có dũng khí để bộc lộ sự yếu đuối của mình. Thành ra, tôi chỉ biết nói những lời đầy vẻ khoa trương, dùng cái vẻ ngoài già dặn và vị thế người lớn hơn làm vỏ bọc.

Có lẽ, chuyện đó cũng là một trong những nguyên nhân...

"Hức hức... Làm sao đây..."

"À! Đừng có khóc thế chứ! Không sao đâu! Tớ sẽ chỉ cho cậu một cách hay để không còn bị cậu ấy 'đối xử như người lớn' nữa!"

"Thật hả! Tớ phải làm thế nào đây!?"

Với tâm trạng như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, tôi nhìn chằm chằm Hii-chan.

Ngay lập tức, tôi thấy nụ cười hiền hậu, quen thuộc của Hii-chan, nụ cười vẫn thường trêu chọc tôi...

"Đơn giản thôi. Hôm nay Cosmos chỉ cần chơi khăm cậu ấy! Rồi cứ để cậu ấy mắng cho một trận!"

"Hả! Tại sao chứ!?"

Tôi không muốn bị mắng đâu!

"Nè, khi tức giận thì người ta đâu có giữ ý với đối phương nữa, đúng không? Thế nên, nếu cậu ấy mắng Cosmos, thì có nghĩa là cậu ấy không còn giữ ý... không còn 'đối xử như người lớn' nữa, cậu không nghĩ vậy sao?"

"À! Nghe cậu nói thì đúng là!"

Cả Pansy-san, Sunflower-san, Sazanka-san đều thường bị Jooro mắng.

Nhưng tôi thì hiếm khi bị mắng. Vậy thì, để bị mắng...

"À ra thế... Chỉ cần chơi khăm Jooro là được!"

Cho dù bây giờ có đang bị 'đối xử như người lớn' hay không, nếu được mắng một trận ra trò thì đó sẽ không còn là 'đối xử như người lớn' nữa! Tôi sẽ có thể tiến thêm một bước đến sự 'ngang hàng'... giống như Jooro!

"À. Nhân tiện, đừng có làm quá nhé. ...Cứ vừa phải thôi. Chỉ nên chơi khăm đủ để có thể làm lành ngay được thôi nhé? Cosmos, cậu làm được không?"

"Tớ sẽ làm! Nhất định tớ sẽ làm! Bởi vì tớ với Jooro..."

"Khà khà! Có vẻ cậu đã lấy lại tinh thần rồi nhỉ! Vậy thì, hôm nay cố gắng lên nhé!"

"Vâng! Cảm ơn Hii-chan!"

Sau khi tiễn Hii-chan với nụ cười hiền hòa ra khỏi phòng, tôi lại nhìn vào gương một lần nữa.

Lúc này, phản chiếu trong gương không phải là cô gái u sầu ban nãy, mà là một cô gái tràn đầy sức sống. Tôi có vẻ ngoài già dặn. ...Nhưng tâm hồn tôi thì đúng với lứa tuổi mà!

Được rồi! Hôm nay để Jooro mắng tôi một trận thật đã, tôi sẽ bày đủ trò quậy phá!

Một giờ chiều. Tôi khoác chiếc áo khoác lông đính túi kiểu duffle yêu thích rồi rời nhà, vừa ngồi trên tàu rung lắc vừa kiểm tra cuốn sổ tay thân thuộc của mình.

"Hi hi hi. Mình nên chọn trò nào đây nhỉ?"

Trong cuốn sổ là đủ mọi trò chơi khăm tôi đã nghĩ ra trước khi đi. Có những trò chẳng đáng gì, cũng có những trò cực kỳ kinh khủng. Làm trò nào thì Jooro sẽ giận đây?

Ưm... Hay là lúc đợi nhau, mình bất ngờ vồ từ phía sau nhỉ?

Không, Jooro sẽ không giận vì chuyện đó đâu... Hơn nữa, nếu mình làm những điều mà bình thường mình tuyệt đối không làm thì...

"Được rồi! Chọn cái này! Muốn Jooro giận thì phải làm đến mức này chứ!"

Cái tôi chọn là trò chơi khăm lớn, đặc biệt tệ hại trong số những gì đã viết trong sổ.

"...Nhưng mà, liệu có ổn không? Sẽ làm phiền Jooro mất, Hii-chan cũng bảo mình phải vừa phải thôi mà..."

Để xua đi nỗi bất an và cảm giác tội lỗi đang dấy lên trong lòng, tôi ôm chặt cuốn sổ.

Đừng nghĩ nữa!

Nhất định... nhất định tôi phải bị mắng! Thế nên phải làm đến mức này chứ!

"Hi hi hi. Đúng hẹn rồi... không, có vẻ đến sớm hơn mười phút rồi nhỉ..."

Sau bốn mươi lăm phút trên tàu.

Tôi đến ga đích. Thay vì đi đến chỗ hẹn với Jooro, tôi ẩn mình trong bóng tối cách đó một chút, lẳng lặng nhìn Jooro đang đứng chờ.

Jooro đã đến rồi, tôi cũng nên đi đến đó, nhưng tôi cố tình không làm vậy.

Bởi vì trò chơi khăm đầu tiên tôi định thực hiện là 'đến muộn buổi hẹn'.

Nếu tôi, người luôn đúng giờ với tư cách hội trưởng hội học sinh, lại đến muộn, Jooro chắc chắn sẽ giận cho mà xem! Thế nên, tôi sẽ cố tình đến muộn thật lâu!

Hức... Nhưng mà, cố tình bắt người ta đợi thế này, cảm giác tội lỗi ghê quá...

"Xin lỗi nhé... Jooro."

Sau khi nói lời xin lỗi bằng giọng nhỏ đến mức không thể nào đến tai cậu ấy, tôi lại ẩn mình vào bóng tối.

Mong thời gian trôi qua nhanh nhanh...

"Chào Jooro! Đã để cậu đợi lâu!"

Sau khi đã qua giờ hẹn khá lâu, tôi cố tình vênh váo tiến về phía Jooro.

Khà khà khà! Bình thường tôi tuyệt đối không đến muộn, vậy mà hôm nay tôi đã đến muộn đấy! Chắc chắn lần này...

"Yo, Cosmos. ...Đến muộn thế này, hiếm thấy thật."

"Cái gì!"

Không, không thể nào! Đến muộn thế này rồi mà Jooro lại chẳng giận chút nào cả!

Rốt cuộc, tôi vẫn bị 'đối xử như người lớn' sao!?

"Chuyện, chuyện này là sao hả, Jooro!"

"Hơn nữa, cái lời đó của cậu mới là sao?"

"Tôi, tôi đã đến muộn mà!? Thế mà, cậu lại chẳng giận... không, không có gì đâu!"

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Mình phải không để Jooro nhận ra mình đang chơi khăm và cố tình chọc giận cậu ấy! Nhưng tại sao cậu lại không giận chứ, Jooro!

"Ừ thì, dù nói là muộn... cũng chỉ ba mươi giây thôi mà... Đâu có đáng để bận tâm lắm..."

"Jooro, cậu rộng lượng quá rồi đấy!"

"Hơn nữa, cái đứa bận tâm đến chuyện đó mới là hẹp hòi đấy chứ."

Chết rồi! Mình đã không tính đến sự rộng lượng của Jooro!

Nếu nghĩ bình thường thì đó là một sự đến muộn khá lớn, nhưng với Jooro thì không phải vậy! Chỉ cần nghĩ một chút là biết ngay mà!

Một chuyện đơn giản thế này mà phải đợi người ta nói mới nhận ra...

"Khặc! Nếu mình để bốn mươi lăm giây thì..."

"Sao lại tính theo giây... Hơn nữa, cậu lén lút nhìn trộm từ mười phút trước là tớ thấy hết rồi đấy..."

"Ưm... Cậu vừa nói gì đó hả, Jooro?"

"Không, không có gì."

Mình đã cố hết sức để chơi khăm rồi mà lại không bị mắng cho được...

Nhưng vẫn còn sớm để từ bỏ! Hôm nay mới bắt đầu mà!

Từ bây giờ, nếu mình bị mắng nhiều... Dù sao thì, Jooro thật sự quá tốt bụng!

Không ngờ đến cả trò chơi khăm lớn tệ nhất trong số những gì mình nghĩ ra cũng không làm cậu ấy giận, đúng là quá sức tưởng tượng rồi! Hầu hết các trò chơi khăm mình đã viết trong sổ đều không dùng được nữa rồi!

Ước gì có cách nào hay để chọc giận Jooro...

"Jooro. Cậu có biết cách hay nào để rút hết canxi ra khỏi người không?"

"Trước đó, tôi muốn biết cô đang âm mưu gì đã?"

"Hả! Không, tôi không âm mưu gì hết! Chỉ là một câu đùa của hội trưởng hội học sinh thôi! Ha ha ha!"

À! Chết tiệt! Lại nói cái từ 'hội trưởng hội học sinh' thừa thãi đó rồi!

Ưm~! Những lúc thế này, sự sắc bén của Jooro thật là phiền phức!

"Dù sao thì, đi nhanh thôi! Hôm nay tôi sẽ tha hồ mà hành hạ cậu đấy, Jooro, chuẩn bị tinh thần đi nhé!"

"Rồi rồi. Biết rồi..."

Nếu những trò chơi khăm đã viết trong sổ không dùng được, thì mình nghĩ ngay tại chỗ là được!

Bằng mọi cách, tôi sẽ khiến Jooro giận mà không để cậu ấy nhận ra mục đích của mình!

Mười lăm phút sau khi di chuyển từ chỗ hẹn.

Nơi tôi và Jooro cùng đến là trung tâm thương mại mà chúng tôi đã đi vào kỳ nghỉ hè.

Mục đích là đi ngắm đồ. Ở đây bán rất nhiều thứ mà.

Chỉ cần ngắm thôi cũng rất vui rồi! Tiền tiêu vặt cũng còn chút rủng rỉnh, nếu có gì muốn mua thì mua luôn chăng? Dây đeo điện thoại Gekorina-chan đôi với Jo, Jooro thì sao nhỉ!

Oa oa oa! Chỉ cần tưởng tượng thôi là tim tôi đã đập thình thịch rồi!

"Vậy, đi từ đâu đây?"

"Ừm... Jooro, cậu có muốn đi đâu không?"

"Ưm. Tôi thì..."

À! Mình lại làm thế nữa rồi! Nghe ý kiến của người khác với thái độ điềm tĩnh thế này, chẳng phải là hành động của người lớn tuổi hơn sao! Phải tìm cách xoay chuyển tình thế mới được!

"Chỉ một chút thôi, đi xem quần áo──"

"Được! Đi xem quần áo nữ đi! Tôi muốn mua đồ mới!"

"Cậu hỏi ý kiến tôi để làm gì chứ... Được rồi..."

Ưm~! Mình làm nũng thế này mà cậu ấy cũng không giận...

Rốt cuộc, muốn chọc giận Jooro, phải là trò chơi khăm kinh khủng hơn nữa mới được!

"Oa oa oa oa! Jooro, nhìn này nhìn này! Áo phông Gekorina-chan phiên bản ông già Noel đó! ...Nè, dễ thương thế này nè!"

"Cosmos vẫn thích cái đó như mọi khi nhỉ."

"Ưm! Lần tới, tớ cũng đã hẹn với Cherry-san đi đến quán cà phê Gekorina-chan nữa đó!"

"À đúng rồi, Cherry-san cũng thích Gekorina-chan nhỉ..."

Cửa hàng quần áo mà chúng tôi đến là cửa hàng đã ghé thăm vào kỳ nghỉ hè. Ở đây bán rất nhiều áo phông Gekorina-chan, nên thật ra kể từ đó tôi thường xuyên ghé thăm lắm!

Haizz~! Gekorina-chan đúng là tuyệt vời quá mà~! Chỉ cần ngắm thôi cũng thấy được an ủi rồi!

Mà này, mình nên chơi khăm Jooro trò gì đây?

Khó có ý tưởng hay... Ơ? Người kia là...

"Nè, Higuchi-kun. Bộ đồ này thì sao? Cậu nghĩ có hợp với tôi không?"

"Vâng. Tôi nghĩ rất hợp với chị, Jasmine-san."

Hảaa!! Chẳng phải là Jasmine-san, chị gái của Jooro, và cả Higuchi-kun của câu lạc bộ bóng chày sao!

Sao họ lại ở đây!? Hơn nữa, hai người họ lại quen nhau từ bao giờ vậy chứ...

"Ặc! Sao chị ấy lại ở đây... Cosmos, trốn đi!"

"Oa! Đâu cần kéo mạnh thế chứ..."

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Jasmine-san, Jooro cuống cuồng giấu mình.

Thật ra tôi nghĩ bị phát hiện cũng chẳng sao...

"Jooro, sao cậu đột nhiên trốn đi vậy?"

"Vì chị ấy đang hẹn hò. ...Trước đây có một lần, tôi vô tình gặp chị ấy đang hẹn hò, rồi khi về nhà, hình như chị ấy đã thất bại trong buổi hẹn đó. Vậy mà không hiểu sao tôi lại bị mắng té tát rằng 'Mày mà xía vào nên mới ra nông nỗi này'."

"Ra vậy..."

Jooro, cậu có phóng đại quá không đấy?

Jasmine-san điềm đạm như thế mà lại nói năng thô lỗ đến vậy sao...

"Tiện thể thì, tại sao chị ấy lại đi cùng Higuchi-kun là..."

"Mấy hôm trước, vào ngày chị ấy về đây, tôi đã bị bắt phải dẫn đến câu lạc bộ bóng chày, với lý do 'cho xem buổi tập của đội bóng chày đầy hứa hẹn sẽ được dự Koshien'. ...Và trong lần đó, hình như chị ấy đã thích Higuchi-senpai..."

Thì ra là vậy. Quả thật, Higuchi-kun khá được các bạn nữ trong khối chúng tôi yêu thích.

Chỉ là, bản thân cậu ấy hơi lạnh lùng, nên ít có ai có thể thân thiết được...

"Khà khà khà. Hôm nay cảm ơn cậu đã đi cùng tôi nhé, Higuchi-kun."

"Không có gì, tôi cũng vừa có thời gian rảnh."

Nhìn tình hình đó thì có vẻ Jasmine-san thích Higuchi-kun rồi.

Dù bản thân lớn tuổi hơn, lại chẳng tỏ vẻ bận tâm gì mà giữ thái độ điềm tĩnh, ung dung như vậy... Thật đáng nể quá...

"Cảm ơn nhé. Vậy, để cảm ơn, tôi mời cậu bữa tối nhé. Cậu muốn ăn gì không?"

"Ừm... Trước đó, tôi có một điều muốn hỏi, được không ạ?"

"Khà khà. Cậu muốn hỏi tôi có người yêu hay không à?"

Oa oa oa! Tuyệt vời quá, Jasmine-san! Chẳng phải đây là kỹ thuật cao cấp, cố tình thể hiện sự ung dung của người trưởng thành khi biết mình lớn tuổi hơn sao! Tôi thì chắc chắn không làm được rồi!

Quả nhiên, phụ nữ trưởng thành thật sự rất đáng nể mà~!

"Đùa vậy thôi. ...Cứ yên tâm đi. Tôi thì không có người yêu──"

"Tại sao chị lại tự dối mình vậy?"

"…Ặc! Chuyện, chuyện gì thế này?"

Ơ? Jasmine-san làm sao thế nhỉ?

Vừa nãy còn tự tin, điềm nhiên như thế, vậy mà giờ đã đổ mồ hôi hột rồi…

“Thật sao, tiền bối Higuchi… Cô ấy nhận ra cái bộ dạng giả tạo kinh khủng đó từ lúc nào vậy chứ…”

Kìa? Cậu Jouro cũng ngạc nhiên ra mặt rồi.

“Kisaragi-san, cô đang diễn đúng không? Cái cô bây giờ không phải là cô thật đâu chứ?”

“Đáng ghét ghê~ Sao cậu lại nghĩ thế chứ?”

“Giống hệt biểu cảm của một cầu thủ giao bóng đang bị dẫn 3 bóng. Cứ ngỡ là sẽ tung cú giao thẳng để dứt điểm, nhưng thực ra lại tung cú giao xoáy ra ngoài. Mà thôi, loại bóng xoáy đó tôi chơi rất giỏi nên tôi đã quyết định sẽ đánh không chút nương tay, chứ không đợi bóng lỗi để được đi bộ đâu.”

“A ha ha. Chuyện đó là trong bóng chày mà? Tôi đâu có làm mấy chuyện kỳ cục như vậy──”

“Cái hình tượng phụ nữ trưởng thành tự tin đáng ngờ đó, cô nên bỏ đi thì hơn. Nói thật, nhìn thấy ghê lắm.”

“Dám nói thế à! Mày! Tao đang cố gắng lắm để che đậy… Ực!”

Ối! Ối giời ơi! Tự nhiên cách nói chuyện của Jasmin-san giống y hệt Jouro luôn kìa!

Chẳng lẽ, đây mới là bản chất thật của…

“Thì ra là vậy. Đó mới là bản chất thật của Kisaragi-san sao?”

“Ực! Grừ grừ grừ… Mày biết từ bao giờ rồi hả?”

“Tôi biết ngay từ đầu rồi. Cũng vì nể nang nên tôi mới im lặng cho đến giờ, nhưng vì có vẻ sắp bị lợi dụng vào mấy chuyện phiền phức, nên tôi định vạch trần cô luôn đây.”

“Im đi! Tôi đâu có lợi dụng vào mấy chuyện phiền phức đâu! Chẳng qua là sau này, tôi định nhờ cậu cho tôi ở ké chung cư cao cấp thôi mà!”

“Đủ phiền phức rồi đấy, chuyện đó!”

Ôi, làm sao đây! Higuchi-kun và Jasmin-san bắt đầu cãi nhau rồi!

Mà khoan đã. Nhìn hai người họ lúc này… chẳng giống như có sự chênh lệch tuổi tác nào cả.

Mà còn, đó mới là tình huống tôi hằng mong muốn…

“Hừ! Được thôi, vậy thì không cần giả bộ nữa! Này, Hane. Mày đã biết bí mật của tao rồi, vậy thì từ giờ mày phải hợp tác với tao đấy nhé?”

“Hả? Hợp tác?”

“Đương nhiên rồi! Mấy đứa ‘trứng vàng’ trong câu lạc bộ bóng chày ấy… Hãy để tao ‘cưa đổ’ một đứa trong số bọn chúng! Khi đó, lần này tao sẽ được ở chung cư cao cấp… Khà khà khà…”

Thích ghê~ Được bộc lộ bản thân một cách chân thật như thế, mà lại không bị đối xử như người lớn tuổi…

“Hừm… Tôi hiểu rồi. Nhưng đừng quá kỳ vọng đấy nhé?”

“Tuyệt! Vậy thì thay đổi kế hoạch! Bây giờ đi đại một quán ăn gia đình nào đó, rồi vạch ra kế hoạch thôi!”

“Tôi muốn được cô chiêu đãi thịt nướng cao cấp, tính cả phí làm phiền nữa đấy nhé?”

“Hả! Làm gì có tiền mà chi mấy thứ đó! Đúng là mày chẳng hiểu gì về con gái cả! Thôi được, mấy chuyện đó cứ để người từng trải như tao dạy cho, mau lại đây đi!”

“Hiểu rồi… Jasmin-san.”

Jasmin-san hăm hở rời đi, còn Higuchi-kun thì theo sau với vẻ mặt ngán ngẩm.

Thì ra là vậy! Để làm Jouro-kun tức giận thì…

“Ôi chao, biết được bản chất thật của chị mình mà vẫn có thằng chịu chơi chung… đúng là một phép màu.”

“Jouro-kun!”

Tôi cất tiếng gọi Jouro-kun đang có vẻ tâm đắc điều gì đó, sau khi nhìn Jasmin-san và Higuchi-kun rời khỏi cửa hàng. Được rồi! Lần này nhất định…

“Hả? Có chuyện gì thế, Cosmos?”

“Cậu đã từng che giấu bản thân! Nào, bây giờ hãy bộc lộ bản thân thật sự đi!”

“Tôi đang bộc lộ rồi mà.”

Ơ, gì thế!? Vừa nãy Jasmin-san giận như thế mà Jouro-kun chẳng giận chút nào cả! Chẳng lẽ là sự khác biệt giữa con trai và con gái sao? Chậc! Khó thật đó!

***

Sau thất bại ở điểm hẹn, trò đùa của tôi tại cửa hàng quần áo nữ cũng không thành công.

Jouro-kun chẳng giận chút nào.

Quả nhiên mình là ‘người lớn tuổi’ sao? Ư… Nỗi bất an cứ lớn dần lên…

“Hừm~…”

Khi đang đi bộ trong trung tâm thương mại, tôi lỡ buông một tiếng thở dài.

Không được rồi. Đã hiếm hoi được ở riêng với Jouro-kun rồi, mà cứ thế này thì…

“Cosmos, cậu ổn không? Trông cậu có vẻ mất tinh thần lắm đó…”

“Hả!? Khô, không sao cả! Tớ ổn mà! Này, nhìn xem! …Á!”

Lại thế nữa rồi! Những lúc như thế này, lẽ ra nên thành thật nói là mình không khỏe mới phải!

Sao tôi lại cứ thích tỏ ra mạnh mẽ vậy chứ! Cái tính ương bướng của tôi!

“Quả nhiên, mình có hơi mất tinh thần thật! Ừ! Mất tinh thần nên muốn nghỉ ngơi!”

“Ồ, vậy à… Vậy thì ngồi nghỉ một lát ở đó nhé?”

“Ừm! Cứ thế đi!”

Tôi theo sau Jouro-kun, rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế được đặt dọc lối đi trong trung tâm thương mại.

Thật ra thì tôi không hề mệt. …Chẳng qua, có lẽ tâm trí đã mệt mỏi lắm rồi.

“Thật là một sự dẫn dắt hoàn hảo, cùng với sự quan tâm chu đáo đến mức áp đảo. …Quả nhiên là thần.”

Kìa? Giọng nói vừa rồi là…

“Ố! Không phải Tsukimi-san sao!”

“Ối! Đến gần từ lúc nào vậy!? Tôi hoàn toàn không để ý gì cả!”

Đi từ phía trước tới, đứng gọn gàng trước mặt chúng tôi, chính là học sinh trường Cẩm Chướng, bạn của Horse-kun… à không, người yêu của Horse-kun là Kusami Tsukimi… Tsukimi-san.

Cũng như Jasmin-san lúc nãy, không hiểu sao hôm nay lại là ngày gặp nhiều người quen thế nhỉ.

Hay là trung tâm thương mại này là một nơi như vậy sao?

“Biết rồi mà vẫn tỏ ra không biết để giữ thể diện cho tôi… Quả nhiên thần vẫn thích đùa giỡn như mọi khi.”

“Được rồi, thế là được rồi. …Mà, sao cô lại ở đây?”

“Quà cho Horse. Đến chọn.”

À phải rồi, sắp đến lúc cần tặng quà rồi nhỉ.

“Nhân tiện, cậu định tặng quà gì thế?”

“Quần áo. Mua đồ mới ở cửa hàng Horse hay đến. …Hừm.”

Kìa? Tsukimi-san đang nhìn tôi và Jouro-kun luân phiên với vẻ mặt hơi khó xử.

Rốt cuộc là sao chứ… À, ra là vậy!

“Đằng nào cũng đã ở đây rồi, chúng tôi đi cùng cậu được không?”

Tsukimi-san lo lắng khi chọn quà một mình đúng không!

Không biết tôi có giúp được gì không, nhưng để tôi giúp cậu nhé!

“Được sao? Đã là dịp hai người ở riêng rồi mà. Tôi là kẻ phá đám.”

“Không cần bận tâm chuyện đó đâu. Mà ngược lại, tôi còn muốn lấy đó làm tham khảo cho việc chọn quà của mình, nên rất mong được đi cùng cậu!”

“Ồ… Nữ thần tồn tại thật. …Quả là lòng từ bi của tình bằng hữu.”

Kìa? Tsukimi-san lại lẩm bẩm điều gì kỳ lạ thế nhỉ, không biết có ý gì đây?

“Ừm… Jouro-kun cũng được chứ?”

“À. Tôi cũng không sao đâu. Đằng nào tôi cũng muốn xem quần áo cho mình.”

“Xứng đáng là thần. Tôi, rất may mắn.”

Jouro-kun được Tsukimi-san rất mực kính trọng nhỉ.

Rốt cuộc là cậu ấy đã làm gì thế nhỉ? Thôi, không cần quá bận tâm cũng được!

“Vậy thì, dẫn đường. Đến cửa hàng Horse hay đến… ‘Cửa hàng Quần áo MAX’.”

“Ừm! Nhờ cậu nhé!”

Tôi đứng dậy khỏi ghế, rồi cùng Tsukimi-san đi về phía cửa hàng.

Thì ra, Jouro-kun đang đi cạnh tôi bỗng nói,

“Đúng là cựu hội trưởng hội học sinh có khác. Không bao giờ bỏ rơi người gặp khó khăn cả.”

Ư! Nếu là người khác nói thì tôi đã vui rồi, nhưng Jouro-kun nói thì lại thành phản tác dụng…

Sao tôi lại càng ngày càng bị đối xử như ‘người lớn tuổi’ thế này chứ?

“…Kính chào quý khách…”

Bước vào cửa hàng ‘Quần áo MAX’ theo lời Tsukimi-san, một nhân viên mặc chiếc áo phông in hình Thần Chết đã chào đón chúng tôi.

Mà khoan, giọng nói của nhân viên vừa rồi hình như giống ai đó thì phải…

“Tsukimi, vậy cô định chuẩn bị món quà nào cho Horse?”

“Áo len. Loại thật ấm.”

Hừm… Áo len à. Nếu khéo tay thì tôi cũng muốn tự đan thử xem sao, nhưng mảng đó tôi lại là lính mới rồi. …Lần tới thử tập tành xem sao nhỉ?

Thôi, không được rồi. Không phải nghĩ chuyện của mình nữa mà phải giúp Tsukimi-san chọn quà.

May mắn là Horse-kun có chiều cao tương đương với Jouro-kun, vậy thì cậu ấy… Á! Đúng rồi!

Tôi nảy ra ý rồi! Nhu, nhưng mà làm trò đùa thế này có ổn không nhỉ?

Đây là trò tệ nhất từ trước đến nay… Không được, không phải lúc để chần chừ!

Tuy căng thẳng, nhưng dù sao cũng chỉ có thể thử mà thôi!

“Ki, Kisaragi đại nhân! Tiểu nhân xin mạn phép tiến cử người thử đồ ạ!”

“…Cosmos. Cậu đang âm mưu gì thế?”

Ể! S, sao cậu lại nhìn thấu được là tôi đang định làm trò đùa chứ!?

Tôi chỉ đưa ra một đề xuất bình thường, rất đỗi bình tĩnh mà!

“Ha ha ha! Âm mưu gì chứ, người đùa à!? Tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ! T, tiểu nhân chỉ là vì thấy thể hình của Kisaragi đại nhân và Hazuki đại nhân quá đỗi tương đồng, nên mới mạn phép đề xuất thôi ạ!”

Ưưư! Jouro-kun, làm ơn đi mà! Hãy nghe đề xuất của tôi đi!

Tôi không tài nào nghĩ ra được trò đùa nào nữa rồi! Đây có thể là cơ hội cuối cùng…

“Hừm… Tôi hiểu rồi… Tsukimi, nếu có món đồ nào cô muốn tặng Horse mà muốn tôi thử thì cứ nói nhé.”

“Vâng lệnh. Theo ý nguyện của thần Jouro. Dạ.”

“Tại sao bên này cũng hơi giống samurai giả thế nhỉ…”

Phù~! May quá! Cuối cùng thì Jouro-kun cũng chịu thử đồ rồi!

“À thì, tổng cộng năm cái áo len, nhỉ…”

“Làm ơn. Dạ.”

Jouro-kun cầm những chiếc áo len Tsukimi-san đã kỹ lưỡng lựa chọn, rồi bước vào phòng thử đồ.

Được, được rồi! Cuối cùng cũng đến lúc nghịch ngợm rồi!

Trò đùa mà tôi nghĩ ra, đó là ‘mở rèm phòng thử đồ khi cậu ấy đang thay đồ’!

Nếu Tsukimi-san chọn quần thì tôi đã định từ bỏ rồi, nhưng may mắn thay, chỉ có áo len thôi. Thế này thì mở rèm một chút cũng không sao đâu nhỉ!

Cứ nghĩ là đồ bơi là được mà! Chỉ có điều, vấn đề là…

“Được rồi. Vậy thì tôi sẽ thử… Cosmos, đừng làm mấy chuyện kỳ lạ đấy nhé?”

“Đư, đương nhiên rồi ạ!”

Việc Jouro-kun đã nghi ngờ tôi.

Đáng lẽ tôi đã che giấu hoàn hảo rồi mà, sao cậu ấy lại nhận ra được chứ?

“Thôi được rồi. Vậy thì, thay đồ xong tôi sẽ cho xem.”

“Xin làm ơn giúp đỡ. Dạ.”

“Cho nên Tsukimi cũng không cần phải làm samurai…”

Sau khi lẩm bẩm điều gì đó cuối cùng, Jouro-kun đã đóng rèm phòng thử đồ lại.

Từ phía sau tấm rèm, tiếng sột soạt của quần áo khẽ vọng lại. Chắc chắn Jouro-kun đang thay đồ rồi.

Được rồi! …Đi thôi! …Đi thôi nào! Tuy căng thẳng nhưng… tiến lênnnnn!

“Thiệt tình, Cosmos rốt cuộc đang âm mưu cái gì──”

“Rút kiếm!”

Tôi túm lấy tấm rèm, rồi mở toang nó ra theo đà. Ngay lập tức, trước mắt là…

“Tuyệt! Jouro-kun đang cởi đồ kìa!”

Phần thân trên của cậu ấy lộ ra hoàn toàn!

Đang ngơ ngác nhìn về phía tôi trước tình huống bất ngờ, nhưng dần dần mặt cậu ấy đã đỏ bừng lên rồi.

Được rồi! Lần này nhất định phải tức giận──

“Hả? Hảàààà!?”

Hừm! Jouro-kun, đây không phải lúc để ngạc nhiên rồi lấy hai tay che thân trên đâu!

Phải mắng tôi cho ra trò chứ! Nếu đến nước này mà vẫn không được thì chi bằng cởi nốt cả quần ra…

“Jouro-kun, cởi nốt quần ra đi! Ngay bây giờ… Khoan, sao cậu lại đóng rèm lại!?”

“Vì tôi đang thay đồ chứ sao! Hừm~, thật sự hết hồn…”

Ôi, ôi trời ơi… Tấm rèm đã bị đóng lại rồi…

Lại thất bại nữa rồi… Thật sự là chẳng thuận lợi chút nào cả…

“Đôi khi sẽ trần truồng. Thật là một hành động hài hước. Đúng là Đại Tướng Trần Truồng. Dạ.”

Không hiểu sao Tsukimi-san có vẻ vui vẻ, nhưng thế này thì không được đâuuu~.

Ưưư…! Đến nước này rồi, lẽ nào tôi chỉ còn cách dùng đến nó sao? Cái biện pháp cuối cùng đó.

Nhưng nếu làm thế thì… không được, không thể lo cái nhỏ mà bỏ cái lớn được! Chỉ còn cách làm thôi!

“Jouro, Cosmos-san. Cảm ơn. Đã chọn được món quà tuyệt vời.”

Ngoài cửa hàng, Tsukimi-san, người đã chọn xong quà cho Horse-kun, khẽ cúi đầu chào chúng tôi.

“Không, không cần cảm ơn đâu. …Hy vọng Horse-kun sẽ vui khi nhận được nó nhé.”

“Mà thôi, cái thằng đó nhận được gì từ Tsukimi thì cũng vui hết thôi, nên cứ yên tâm mà đưa đi.”

“Ừm. Cảm ơn.”

Tsukimi-san luôn gây ấn tượng với vẻ mặt vô cảm, nhưng nụ cười mỉm nhỏ bé của cô ấy thật đáng yêu, khiến tôi có chút ghen tị, ước gì mình cũng là một cô gái như thế.

“Vậy thì, tôi đi đây. Ở thêm nữa, thật sự là kẻ phá đám.”

Tsukimi-san quay người lại, rồi hơi chạy nhanh rời khỏi trung tâm thương mại.

Vừa tiễn cô ấy đi, tôi vừa nhìn đồng hồ trong trung tâm thương mại gần đó. Bây giờ là năm giờ chiều. Tức là, còn lại ba tiếng sao…

“…Vậy, chuyện vừa nãy là sao?”

“Hửm? Jouro-kun đang nói chuyện gì vừa nãy thế?”

Khi Tsukimi-san rời đi và chỉ còn lại hai chúng tôi, Jouro-kun nhìn chằm chằm vào tôi.

Chắc là cậu ấy đang hỏi chuyện trong phòng thử đồ đây, nhưng mà mình đâu thể trả lời dễ dàng như thế được!

"Chuyện cậu đột nhiên mở toang rèm phòng thử đồ ra đấy!"

Uầy! Đúng là bị nghi ngờ rồi. Phải tìm cách lấp liếm cho qua mới được!

"À! Ừm, cái đó... là thế này! Là mình lỡ vấp chân nên nó tự mở ra thôi!"

"Theo tôi biết thì chỉ có cô Cherry mới làm được chuyện đó thôi mà?"

"Làm gì có! Tôi cũng từng là cựu hội trưởng hội học sinh đó thôi!"

Mỗi khi vênh váo dùng cái danh "hội trưởng hội học sinh" trước mặt Jouro-kun, lòng tôi lại nặng trĩu. Thật ra, tôi không muốn cậu ấy chỉ hỏi han mà là muốn cậu ấy nổi giận. Tôi muốn cậu ấy mắng mỏ tôi vì những gì mình đã làm sai cơ...

"Haizz... Được rồi. Vậy thì cứ cho là vậy đi."

Đừng có cho là vậy chứ... Cậu có thể truy hỏi tôi gắt gao hơn mà...

"Uầy. Thôi rồi, xem ra chỉ còn cách dùng đến chiêu cuối thôi..."

Từ trước đến giờ, gần như chẳng có chuyện gì là tôi không làm được nếu đã cố gắng, vậy mà với Jouro-kun thì mọi thứ đều chệch khớp. Tình yêu đúng là một bài toán khó mà...

"Được rồi! Jouro-kun, giờ mình đi hát karaoke nhé! Đến tối thì có một công viên đèn đóm đẹp lắm, mình sẽ đến đó!"

"Được thôi. ...Nhưng đừng có làm chuyện gì kì quặc nữa đấy nhé?"

"Dĩ nhiên rồi!"

Hì hì hì! Jouro-kun, mình làm gì có ý định làm chuyện kì quặc gì đâu chứ! Bởi vì, chiêu cuối của mình là... Ối, thôi không nghĩ thêm nữa thì hơn! Jouro-kun tinh ý lắm! Lỡ mà để lộ ra mặt thì gay to!

Sau đó, chúng tôi đi hát karaoke, từ một tiếng dự kiến ban đầu đã kéo dài thành hai tiếng đồng hồ, rồi đúng như lịch trình, đến công viên ngập tràn ánh đèn. Oa! Đẹp mê hồn, khiến tôi cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn mãi!

"Đẹp tuyệt vời... Khắp nơi đều một màu xanh biếc..."

"Đúng thế! Đây cũng là lần đầu tôi được thấy một màn trình diễn ánh sáng hoành tráng đến vậy!"

Công viên ngập trong ánh đèn xanh trông thật ảo diệu, mặc dù chắc chắn có rất nhiều người khác nữa, nhưng tôi cứ có cảm giác như cả thế giới này chỉ có mình tôi và Jouro-kun vậy.

"Thôi thì, mình cứ đi sâu vào trong xem sao."

"...Ưm, ừm. Đúng vậy."

Đến khi nhận ra, tôi đã nắm chặt tay Jouro-kun tự lúc nào. Jouro-kun không hề tỏ vẻ khó chịu, cứ thế cùng tôi sánh bước. Sự dịu dàng ấy của cậu ấy khiến tôi vui sướng, nhưng rồi lại dấy lên cảm giác bất an...

Này, Jouro-kun... Vì sao cậu lại nắm tay tôi thế? Có phải vì tôi lớn tuổi hơn, nên cậu mới giữ ý? Hay là...

"Hửm? Sao thế, Cosmos?"

"...Không có gì đâu."

Tôi gượng gạo nở nụ cười, cố giấu đi sự bất an của mình mà đáp lời Jouro-kun. Đây là lần thứ mấy mình phải gồng mình giả vờ rồi đây? Thật tình, mình đúng là thảm hại mà...

Đi bộ sâu vào trong công viên, chúng tôi đến một nơi không còn ánh đèn xanh mà chỉ có ánh đèn đường thông thường. Có vẻ như khu vực đèn đóm chỉ đến đây là hết rồi.

"À thì, đây là đích rồi. Ưm, giờ thì... bảy rưỡi rồi nhỉ. Vậy thì, đã đến lúc—"

"Hì hì hì! Jouro-kun, cậu trúng kế rồi nhé!"

"Hả?"

Trong ánh đèn lung linh rực rỡ, tôi tự tin tuyên bố. Đây chính là trò đùa đỉnh nhất mà tôi đã nghĩ ra. Cuối cùng nó cũng đã được kích hoạt! Dĩ nhiên, tôi không hề làm gì cả. Thậm chí, trò đùa này phát huy tác dụng chính là vì tôi... chẳng làm gì cả!

"Jouro-kun! Nói thật thì nhà tôi có giờ giới nghiêm đó! Tám giờ tối là phải về nhà rồi! ...Mà từ đây về đến nhà, dù có chạy nhanh đến mấy thì cũng phải mất bốn mươi lăm phút!"

Đúng vậy! Đây chính là trò đùa cuối cùng của tôi... "Phá giới nghiêm"! Tôi đã phá vỡ giờ giới nghiêm mà trước giờ chưa từng vi phạm! Với chiêu này, Jouro-kun cũng sẽ...

"Ơ, này! Chuyện đó ổn không vậy!?"

"Hả!?"

S-sao lại thế!? Theo tính toán của tôi thì cậu ấy phải hét lên "Sao lại giấu tôi!" mới đúng chứ, đằng này Jouro-kun lại đang luống cuống nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng kìa!

"Không, cô đã phá vỡ giờ ba mẹ dặn rồi còn gì!? Thế thì phải nhanh chân về nhà chứ! ...À, trước đó phải báo là sẽ về muộn đã chứ..."

"Không báo! Đã bảo không là không!"

Nếu làm thế thì Jouro-kun sẽ không chịu mắng tôi nữa sao!

Tôi muốn Jouro-kun mắng tôi cơ! Muốn cậu ấy la mắng tôi thật nặng lời!

"Không, phải làm chứ! Hoặc là, nhanh chân..."

"Không đâu! Tôi không về đâu, cũng không báo cho ba mẹ đâu!"

Tôi bất giác ngồi xổm xuống, cuộn tròn người lại. Tại sao... tại sao mọi thứ lại thất bại hết thế này! Rõ ràng là mình đã cố gắng hết sức rồi mà, tại sao...

"Hức, hức, hức..."

"Này, Cosmos. Có chuyệ—"

"Oe oe oe!! Jouro-kun không chịu mắng mìnhggggg!!"

Cuối cùng không thể kìm nén được nữa, tôi bật khóc nức nở một cách thảm hại. Đúng là, trong mắt Jouro-kun, mình vẫn là "người lớn hơn" mà~. Là "tiền bối" mà~. Thế nên Jouro-kun mới không chịu mắng mình~!

"Hả!? K-không lẽ, tất cả những chuyện kì quặc hôm nay cô làm đều là vì muốn tôi nổi giận sao!?"

"Đúng vậy đó! Tôi lớn hơn Jouro-kun, nên lúc nào cũng bị đối xử như người lớn, tôi ghét điều đó... Thế nên tôi mới muốn cậu nổi giận! Muốn cậu mắng tôi thật nặng lời! Như vậy thì tôi mới có thể ngang hàng với Jouro-kun..."

"Thật sao..."

Những cảm xúc bấy lâu che giấu, có lẽ vì bị kìm nén quá lâu nên giờ bỗng ào ạt tuôn trào. Học hành thì cứ cố gắng là được, thể thao cũng thế. Nhưng riêng Jouro-kun thì, dù tôi có nỗ lực thế nào cũng chẳng đi đến đâu cả.

"Này Cosmos... Tôi đâu có ý định đối xử với cô như người lớn đâu."

"Xạo đó! Rõ ràng thái độ của cậu đối với mọi người và đối với tôi khác nhau mà! Với mọi người thì cậu la mắng nhiều hơn! Chỉ riêng tôi là được mắng ít hơn! Lúc nào tôi có nhờ vả những chuyện vô lý Jouro-kun cũng nghe theo, đó là vì cậu chỉ giữ ý với mình tôi mà thôi!"

"Không phải! Đó là, Cos... Tch."

Jouro-kun định gọi tên tôi, nhưng rồi lại dừng lại.

"Không muốn bị đối xử như người lớn... Muốn ngang hàng... Vậy thì..."

Tôi chỉ hé mắt nhìn lên để xem là gì, nhưng trời đã nhá nhem tối nên không nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.

"Là, là vì cô đặc biệt đó?"

"Ưm... Cậu đang nói gì vậy?"

Giọng Jouro-kun nghe có vẻ ngượng ngùng. Không lẽ cậu ấy đang ngượng sao? Nhưng, rốt cuộc là vì sao chứ──

"Tô, tô... Tôi không mắng Sakura không phải vì coi cô ấy là người lớn đâu."

"Hự!"

Ơ, ơ ơ kìa! Jouro-kun tự nhiên gọi tôi bằng tên thật chứ không phải biệt danh nữa! Trước đây tôi đã năn nỉ mãi mới được cậu ấy gọi một lần, vậy mà từ đó đến giờ cậu ấy chưa bao giờ gọi lại!

"S-sao tự nhiên..."

"Im đi. Dù sao thì, nghe tôi nói đã."

"Ư, ừm..."

Trước những lời nói mạnh mẽ của Jouro-kun, tôi không thể nào phản bác. Chỉ biết lặng lẽ gật đầu.

"Không mắng là vì cô chưa làm chuyện gì đáng để mắng cả. Với lại, mấy trò đùa của cô cũng chán òm à. Cố tình đi học muộn ba mươi giây, bắt chước kiểu nói chuyện của chị tôi với tiền bối Higuchi, đột nhiên kéo rèm lúc người khác đang thay đồ... Mấy chuyện vớ vẩn đó mà đòi tôi nổi giận sao."

"Ế ê ê! Jouro-kun, cậu biết hết mấy trò đùa của tôi sao!?"

"Chẳng qua là không hiểu mục đích nên tôi bối rối lắm thôi. Không ngờ cô lại muốn tôi nổi giận..."

"Ưm... Xin lỗi nhé..."

Bình thường không hay làm mấy trò này nên thất bại quá. Lẽ ra phải chuẩn bị kĩ càng hơn mới phải...

"Còn những chuyện bình thường cô nói ban nãy cũng trật lất. Tôi không hề, không hề... không hề 'đối xử Sakura như người lớn'. ...Tôi chỉ 'đối xử như Sakura' thôi."

"Đối xử tôi như tôi là sao?"

"Một người mà trước mặt mọi người thì điềm tĩnh đáng tin cậy, nhưng thật ra lại trẻ con và toàn làm mấy chuyện không thể tin nổi là của người lớn. Đó chính là Sakura trong mắt tôi. Thế nên... tôi không hề đối xử cô như người lớn hay giữ ý gì cả."

"Th-thật sao?"

"Thật chứ sao. Mà lại, cô đang khóc nhè như đứa con nít ở chỗ này, thì làm sao tôi nghĩ cô là người lớn được chứ?"

"Hức! Đúng là như thế thật..."

Thì ra là vậy... Jouro-kun vốn dĩ đã không hề xem tôi là "người lớn" ngay từ đầu rồi... Đúng như Hii-chan đã nói, tôi chỉ tự mình suy diễn mà thôi. Nghĩ lại thì...

"Th-thật là xấu hổ quá đi mất! Cái này, cái này là xấu hổ không tưởng tượng nổi luôn đó!"

"Tôi cũng thấy xấu hổ chết đi được! Thật tình, cô toàn nghĩ ra mấy trò quái gở rồi làm linh tinh cả!"

Á! Cái giọng ban nãy... cái giọng gắt gỏng thô lỗ ấy là...

"Không lẽ, Jouro-kun, cậu đang giận tôi sao?"

"...Ưm! Bị cô nói thế thì. Khó mà giận nổi quá... Oái!"

Tôi bất giác đứng phắt dậy, chăm chú nhìn vào mặt Jouro-kun. Khuôn mặt Jouro-kun ánh lên màu xanh của đèn. Nhưng có lẽ vì khoảng cách quá gần, cậu ấy không chịu nhìn thẳng vào mắt tôi... Làm sao để Jouro-kun chịu nhìn tôi đây?

...Đúng rồi! Còn một trò nữa, trò cuối cùng thôi, mình sẽ trêu Jouro-kun. Một trò đùa đặc biệt, bắt cậu ấy phải nhận lấy thứ quý giá của mình...

"Dù, dù sao thì, nhanh gọi về nhà đi."

"Ừm! Tôi sẽ làm thế! Nhưng, trước khi đó...!"

"..."

Tôi táo bạo trêu Jouro-kun. Một trò rất đơn giản... Chỉ là, trò đùa để nhìn mặt Jouro-kun ở khoảng cách gần nhất...

" "

Trước sự việc đột ngột, Jouro-kun trợn tròn mắt, không thốt nổi một lời. Thế nhưng, tôi cũng chẳng khác là bao. Mặc dù là người chủ động, nhưng tôi ngày càng thấy ngượng, giờ thì mắt cứ nhắm nghiền lại. Bởi vậy, tôi chỉ cảm nhận được xúc giác mà thôi. Chỉ có cảm giác Jouro-kun đang ở rất gần tôi là hiện rõ.

"...Hì, hì hì. C-cảm giác thế nào?"

ec291af5-adba-41e1-a439-c9674d51d31c.jpg

Không biết đã kéo dài bao lâu nữa. Có thể chỉ là một thoáng chốc, hoặc cũng có thể là cả một khoảng thời gian dài. Dù sao thì, tôi cũng lùi lại một chút khỏi Jouro-kun rồi hỏi.

"...Cái, cái cô này... Sao lại dễ dàng... trao đi thứ quý giá như vậy..."

Mặt Jouro-kun đỏ bừng, đến mức ngay cả trong ánh đèn xanh mờ ảo cũng có thể nhận ra. Ánh mắt cậu ấy cứ láo liên, không chịu nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi có chút tủi thân.

"Không dễ dàng gì đâu. Cái này tôi nhất định muốn trao cho Jouro-kun. Vì tôi muốn nó chỉ thuộc về một mình Jouro-kun thôi nên tôi mới trao đó."

Tôi với cái thói xấu cố hữu, vẫn cứ không nhịn được mà vênh váo, ra vẻ người lớn một chút. Nhưng như vậy thì có sao đâu chứ! Bởi vì, tôi không phải tiền bối hơn tuổi của Jouro-kun! Tôi là Akino Sakura của Jouro-kun mà!

"Mà này, cô cũng phải nghĩ kĩ một chút chứ! Đồ, đồ... Bình thường thì mấy chuyện như này phải có thời điểm, có bầu không khí chứ! Đừng có bất ngờ tấn công như thế chứ!"

"Hì hì! Cuối cùng cậu cũng giận rồi!"

Đến phút chót, trò đùa của tôi đã thành công rực rỡ! Xóa sổ hết mọi thất bại trước đó, còn lời chán nữa chứ!

"Dĩ nhiên rồi! Cô này, vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà──"

"Tôi muốn cậu gọi tôi là 'Sakura' đó?"

"Im đi! Dù sao thì, gọi điện thoại nhanh lên!"

Hừm~! Vừa nãy còn gọi tên tôi, vậy mà đến lúc quan trọng lại không chịu gọi!

...Mà thôi, như thế cũng được! Nếu mọi ước muốn ích kỷ đều thành hiện thực thì chán lắm! Chỉ khi tự mình cố gắng hết sức để giành lấy, thì điều đó mới thật sự tuyệt vời phải không nào!

"Jouro-kun, xin lỗi vì đã làm mấy chuyện kì quặc nhé! Với lại, cảm ơn cậu!"

"Xin lỗi gì nữa, gọi điện thoại đi kìa!"

"Vâng. Không cần xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại ngay đây."

Tôi là học sinh năm ba cấp ba. Jouro-kun là học sinh năm hai. Thế nên, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lúc phải chia tay. Nhưng tôi không hề mong thời gian ngừng lại. Cũng không hề nghĩ giá như chúng tôi bằng tuổi. Bởi vì, từ nay về sau, tôi còn muốn cùng Jouro-kun làm thật nhiều, thật nhiều chuyện vui vẻ nữa. Nếu dừng lại ở đây thì phí quá phải không nào!

"À, đúng rồi. ...Jouro-kun."

"Gì nữa vậy?"

"Nếu cậu muốn trêu tôi, cứ tự nhiên nhé?"

"L-làm gì có!"

Tiếng quát mắng "ấm áp" của Jouro-kun. Nghe những lời đó, tôi lấy điện thoại thông minh ra, gọi cho ba. Đây là lần đầu tiên tôi phá giới nghiêm, chắc chắn sẽ bị mắng cho xem! Thông thường, trước khi bị ba mắng, tôi sợ lắm, vậy mà bây giờ lại chẳng thấy gì cả. Chắc là bởi vì... người tôi yêu đang ở ngay bên cạnh đây mà!

"A! Alo, ba à! Con xin lỗi! Có lẽ con sẽ về muộn hơn giờ giới nghiêm ạ!"

Tôi không chỉ làm phiền Jouro-kun vì sự ích kỷ của mình, mà còn phá vỡ cả giờ giới nghiêm quan trọng nữa.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng một trận tơi bời. …Ấy khoan? Jooro-kun đi về phía này.

“À này, Cosmos. Lát nữa em chuyển điện thoại cho anh được không?… Thôi thì, cũng vì anh mà em mới phá giới nghiêm nên…”

“Không đâu ạ! Jooro-kun không sai! Là do em đã nghĩ lung tung… À, con xin lỗi, bố! Chuyện bên này ạ!… Ơ? Bố hỏi ai đang ở cùng con ạ?”

Nhắc mới nhớ, mẹ và Hii-chan đã dặn mình phải nói với bố và Taku-chan rằng đó là bạn mà nhỉ.

Vậy thì…

“Này… Cosmos! Anh có linh cảm không lành, mau đưa điện thoại cho anh—”

“Là Jooro-kun, bạn của con ạ! Cậu ấy lúc nào cũng nghe theo những mong muốn kỳ quặc của con, hôm nay còn bán khỏa thân rồi mắng con nữa, con vui lắm ạ! Ơ? Alo, bố ơi?”

“Cái cách nói chuyện kiaaaaaa!! Mày không thể chỉ nói sự thật một cách cục bộ như thế được!”

Chuyện gì vậy nhỉ? Hình như có tiếng gì đó vỡ tan rất dữ dội vọng lại từ đầu dây bên kia…

“Alo, bố ơi! Bố, bố có… không sao ạ? May quá ạ!… Ơ? Con chuyển điện thoại cho Jooro-kun ạ?… Con biết rồi!”

Tôi nhấc điện thoại ra khỏi tai, nhìn về phía Jooro-kun.

Ơ? Sao Jooro-kun lại có vẻ mặt tuyệt vọng đến đáng sợ như thế nhỉ?

“Mày… mày… Tại sao mày học giỏi như thế mà lại thiếu cái lẽ thường tình này chứ…”

“Jooro-kun! Bố muốn nói chuyện với Jooro-kun kìa! Jooro-kun cũng muốn nói chuyện mà, đúng lúc quá ha!”

“Ngay lúc này đây, nó đã biến thành thời điểm tệ hại nhất rồi! Mau đưa đây!”

Tôi mỉm cười rạng rỡ, đưa chiếc điện thoại cho Jooro-kun.

Woaaa~! Thật hồi hộp khi thấy Jooro-kun dùng chiếc điện thoại của mình!

“…Vâng. Như Nguyệt xin nghe ạ… Vâng, về chuyện hôm nay đã khiến Sakura-san phá giới nghiêm… Vâng ạ!… Vâng! Đương nhiên là con không hề làm bất cứ điều gì kỳ lạ với Sakura-san ạ!”

Khi nói chuyện với bố, cậu ấy gọi mình là “Sakura-san” cơ đấy! Nghe cách gọi mới này thật mới mẻ làm sao!

“…Vâng? Về chuyện giới nghiêm thì bố sẽ đặc biệt nhắm mắt cho qua, đổi lại con sẽ… Không không không! Con xin phép được giải thích ngay trên điện thoại…”

Ơ? Jooro-kun có vẻ đang rất hoảng loạn kìa.

Không biết cậu ấy đang nói gì với bố nhỉ?

“Hả? ‘Hôm nay, con ngoan ngoãn đến đây chịu đựng sự hành hạ bằng lý luận của bố, hay một ngày khác lại chịu đựng sự hành hạ bằng lý luận của bố và sự hành hạ đồi bại của anh trai con, con thích cái nào hơn?’… Là sao ạ?”

Jooro-kun vẫn cầm điện thoại, vẻ mặt trông có vẻ như đã hạ quyết tâm điều gì đó.

“…Hôm nay, con xin phép đến thăm nhà Akino-san.”

“Ếeeeeeeeee!! Jooro-kun đến nhà con á!?”

Sao lại thành ra thế này!? Chẳng lẽ để giải thích lý do mình phá giới nghiêm…

Không… được cậu ấy đến thì vui đấy. Nhưng mà…

“Jooro-kun, đưa điện thoại đây! Con sẽ tự giải thích cho bố!”

“Ặc! Cosmos, đừng có đột ngột chen vào cuộc gọi chứ! Anh đang nói chuyện mà!”

“Em đã gây đủ phiền phức cho cậu rồi, không được làm phiền thêm nữa! Không sao đâu! Em sẽ tự mình giải thích cặn kẽ mọi chuyện với bố…”

“Thôi đi! Anh không muốn tình hình tệ hơn nữa đâu!… À, con xin lỗi! Tuyệt đối không có ý đó ạ… Vâng! Vâng! Đương nhiên con sẽ đến ngay mà không hề làm điều gì kỳ lạ với Sakura-san! Con xin thề với Chúa!… Vậy, vậy thì…”

Aaa~! Jooro-kun lại cúp máy rồi!

Ghét thật! Rõ ràng là do tôi gây ra mà, cậu ấy cứ việc đổ hết cho tôi cũng được mà!

“Jooro-kun, mau trả lại điện thoại cho tôi. Tôi sẽ gọi lại cho bố để giải thích mọi chuyện. Như vậy thì cậu có thể về nhà bình thường…”

“Ồn ào quá! Dù sao anh cũng sẽ đến nhà Cosmos, dẫn đường mau lên!”

“Ư… Nhưng mà…”

Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi cố tỏ ra mình là đàn chị, nhưng thất bại.

Cứ bị Jooro-kun quát là tôi lại tự nhiên trở nên yếu đuối.

“…Được rồi…”

Ưm… Vui thì có vui, nhưng cảm giác phức tạp quá.

Thôi, nhưng mà đã quyết rồi thì phải thay đổi tâm trạng thôi!

Được rồi! Mình sẽ giới thiệu Jooro-kun thật tốt với cả nhà… bố, mẹ, cả Hii-chan và Taku-chan nữa, để họ không nghĩ xấu về cậu ấy!

“Ừm, dù sao cũng cảm ơn cậu nhé. …Và, xin lỗi cậu…”

“Đừng có xin lỗi mãi thế. …Haizz, không biết còn những màn tra tấn bằng lý lẽ nào đang chờ đợi mình nữa đây…”

Hôm nay vẫn chưa kết thúc! Thật sự là, vẫn còn nhiều điều đáng mong chờ!

À mà, sao bố lại muốn gặp Jooro-kun nhỉ?

Đúng là có những chuyện lạ lùng thật!

【Tôi sẽ không nói nữa… và không còn ai ở đây】

“—Đó là toàn bộ câu chuyện về kế hoạch hẹn hò lý tưởng mà Tsukimi đã nói và sự thật về việc tôi bị cởi trần. Nói trước nhé, không phải khỏa thân hoàn toàn mà chỉ là cởi trần thôi, và đó là một tai nạn chứ không phải là lỗi lầm ngớ ngẩn của cựu hội trưởng học sinh nào đó đâu. …Đừng có hiểu lầm đấy.”

Nói xong, tôi thở dài thườn thượt. Đúng là sau đó mọi chuyện thật kinh khủng…

Bố của Cosmos thật sự rất đáng sợ. Một luồng khí nghiêm khắc khủng khiếp tỏa ra từ ông ấy. Mà thôi, cuối cùng thì nhờ mẹ và chị của Cosmos đứng về phía tôi nên mọi chuyện cũng êm đẹp.

À, đương nhiên là như thường lệ, tôi đã giấu nhẹm chuyện Cosmos trêu chọc tôi lần cuối cùng.

Giấu cả bố của Cosmos và cả Hose nữa.

—Thôi bỏ qua chuyện đó sang một bên, Hose, người đã rất quan tâm đến kế hoạch hẹn hò, nói:

“Vậy, thế nào rồi, Hose? Có tham khảo được gì không?”

“…Thật lòng mà nói, chẳng tham khảo được gì cả…”

Tôi đã nói ngay từ đầu rồi mà.

“Mà này, Jooro. Sao tự nhiên tình cờ gặp Tsukimi-chan rồi lại kéo cậu ấy đi chọn quần áo cùng thế? Bình thường, hai người riêng tư với nhau thì…”

“Đông người cho lắm ý kiến hơn thì sao? Chỉ vậy thôi.”

Tôi vừa xoa xoa ngón trỏ và ngón cái của tay phải, vừa nói một câu. Thực ra, khi kể cho Hose nghe chuyện này, tôi đương nhiên không nhắc đến chuyện “trò đùa cuối cùng của Cosmos”, mà thay vào đó, tôi nói rằng mình đã “kéo Tsukimi đi chọn quần áo cùng” chứ không phải “giúp Tsukimi chọn quà.”

Có thể Tsukimi muốn tặng Hose một món quà bất ngờ, nên tốt nhất là không nên tiết lộ thêm thông tin thừa thãi.

“Vậy sao… Với tớ thì, cảm giác không được vui cho lắm, nên lần sau cậu nhớ nói tớ trước nhé. Mà thôi, tớ cũng không lo lắng gì khi là cậu đâu.”

“Biết rồi mà. Anh xin lỗi, cả chuyện đó lẫn chuyện kế hoạch hẹn hò.”

Được tin tưởng như thế này thì cũng vui một chút.

“Không sao. Kế hoạch hẹn hò cũng không phải là hoàn toàn vô ích. …Mấy cái đèn trang trí mà các cậu đi xem vẫn còn chứ?”

“Ờ. Anh nhớ là nó sẽ sáng đến đêm giao thừa thì phải…”

“Vậy thì tớ sẽ đi đến đó. Tuy hơi miễn cưỡng một chút, nhưng nếu nói với Tsukimi-chan đó là ‘địa điểm Jooro-kun giới thiệu’ thì cậu ấy chắc sẽ vui lắm.”

“Chuyện đó thì anh cũng cực kỳ miễn cưỡng…”

“Biết làm sao được. Tsukimi-chan vẫn thần thánh hóa cậu như mọi khi mà.”

Đúng là vậy thật.

Không biết đến bao giờ thì Tsukimi mới thôi không tôn sùng tôi nữa đây… Ấy, nhắc tào tháo tào tháo đến…

“Thần ơi. Người vẫn khỏe chứ?”

Kẻ chủ mưu đã xuất hiện rồi. Thật sự, con bé này lúc nào cũng xuất hiện mà không hề có dấu hiệu gì…

“…Chào, Tsukimi.”

Tsukimi đứng ngay gần bàn chúng tôi. Cô bé chào tôi nhưng không nói gì với Hose. …Chắc chắn là vẫn còn giận rồi…

“À, chào Tsukimi-chan! Cảm ơn cậu đã đến đúng giờ hẹn nhé!”

Ồ, đúng là Hose-kun có khác. Vẫn cố gắng giữ nụ cười tỏa nắng và cất lời chào kìa.

Và phản ứng của Tsukimi là…

“Thần ơi. Một kẻ ngốc nghếch vừa nói chuyện với con. Con phải làm gì đây?”

Mày hỏi tao à?! Không, dù mày có hỏi là phải làm gì thì… Từ phía đối diện, ánh mắt “Làm ơn giúp tớ với!” cứ chớp chớp bay tới…

“Thôi thì, tha thứ cho cậu ấy đi. Bản thân cậu ấy cũng hối lỗi lắm rồi.”

“Theo ý người. …Hose, không có gì.”

À, có vẻ như cô bé đã tha thứ rồi. Thật khó mà đánh giá được rốt cuộc là cô bé dễ tính hay không dễ tính nữa…

“Haizzz… May quá, có Jooro ở đây…”

Chẳng lẽ cậu chọn đây làm điểm hẹn là vì mục đích đó đấy hả?

“Tsukimi-chan, lần trước thật sự xin lỗi cậu nhé! Tớ hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của cậu, nhưng bây giờ tớ đã hiểu rõ rồi!”

“Không sao. Hose, nếu cậu đã hối lỗi, vậy là đủ rồi.”

“Cảm ơn cậu! …À, và nữa… khụ khụ. Trang phục hôm nay của Tsukimi-chan cũng rất dễ thương đó!”

Đúng là nhân vật chính của một bộ rom-com với nụ cười tỏa nắng có khác. Anh ta đã nói những điều cần nói.

Và phản ứng của Tsukimi là…

“…! Ư, ừm… Tớ vui lắm.”

Mặc dù không biểu cảm, nhưng mặt cô bé đỏ bừng lên vì vui sướng.

Chỉ là, việc Tsukimi đến đây có nghĩa là…

“Ừm, Jooro cũng cảm ơn cậu nhé. Vậy thì…”

Cuối cùng, người cuối cùng… Hose cũng sẽ rời khỏi quán cùng Tsukimi rồi sao.

“À. Anh cũng sắp đi đây, đừng lo lắng.”

Lúc đó là 4 giờ 15 phút chiều. Với tôi thì đây cũng là thời gian hợp lý.

“Được rồi. Ừm… có thể cậu có nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng chúng ta hãy cùng tận hưởng ngày hôm nay nhé. Vậy thì, Tsukimi-chan…”

“Vâng. Đi chơi với Hose.”

Trong chiếc túi của Tsukimi, lấp ló một món quà được bọc trong giấy gói màu đen.

Cả Tanpopo và Tsukimi đều mang quà theo à.

Mà, đúng rồi. Hôm nay là ngày đó mà…

“Vậy là, ngoài mình ra, chẳng còn ai ở đây nữa rồi.”

Vừa lắng nghe những âm thanh nhộn nhịp từ bên ngoài quán, tôi vừa uống cạn nốt ly nước cải cúc còn lại. Kiểm tra đồng hồ, đã 4 giờ 30 phút chiều. Đến lúc mình cũng phải đi rồi… Ơ?

“Xin lỗi! Có Hiiragi ở đây không ạ?”

“Ưi xì xì! Hiiragi-chi, tụi tớ đến đón cậu nè~!”

Bước vào quán là Asunaro và Cherry, trong trang phục thường ngày đáng yêu.

Cả hai đều nhìn quanh quán với nụ cười rạng rỡ.

“Ô hay? Không phải là Jooro sao! Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây!”

“Đúng vậy, Asunaro.”

“Jooro-chi ở đây thật bất ngờ nha! Tớ cứ nghĩ cậu đã đi rồi chứ…”

“Tôi cũng vừa định xuất phát đây, Cherry-san.”

Dù nói vậy, tôi cũng không có ý định đi chơi với Asunaro hay Cherry.

Chúng tôi vẫn hành động riêng lẻ. Việc gặp nhau ở đây hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Asunaro-chan, Cherry-chan! Cảm ơn hai cậu đã đến đón tớ nha! Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi~! Buổi tiệc hôm nay, tớ mong chờ lắm lắm luôn~!”

Tiếp theo xuất hiện là Hiiragi, đã thay bộ đồng phục đỏ toàn thân ban nãy bằng quần áo thường ngày.

Chiếc mũ len đáng yêu rất hợp với cô bé.

“Fufu! Tụi mình đã thuê riêng một phòng ở quán của Tsubaki-chan rồi đó! Hôm nay, cả nhóm chúng ta hãy cùng quẩy hết mình nào!”

“Ưi xì xì! Hơi tiếc là không đủ tất cả mọi người… nhưng thôi, hôm nay đành chịu vậy! Để niềm vui đó khi giải quyết xong mọi chuyện thì chúng ta sẽ bù lại nha!”

Đúng vậy. Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Cherry.

Dù sao thì, tôi cũng tuyệt đối không thể đến bữa tiệc đó được.

Lý do là… đã có một vài gợi ý nhỏ khi bốn chàng trai chúng tôi tụ tập trước đó.

Ngày bế giảng là 22 tháng 12.

Từng người từng người một đi chơi với các cô gái… Sun-chan, Fuu-chan, Hose.

Bộ đồng phục đỏ toàn thân khác thường của Hiiragi.

Cuối cùng, món ăn giới hạn được bán tại cửa hàng “Quán Gà Nướng Genki”… gà tây đã bán hết.

…Đúng vậy. Mọi chuyện đã kết thúc rồi…

Dù sao thì, hôm nay là…

“Ha~a! Mong chờ lắm luôn~! Tiệc Đêm Giáng Sinh đó~!”

Ngày 24 tháng 12. Chính là đêm Giáng Sinh.

Vì vậy, Sun-chan đi chơi với Botan, Fuu-chan đi chơi với Tanpopo, và Hose đi chơi với Tsukimi.

Và tôi cũng… có một cuộc hẹn với một cô gái.

“Vậy thì, tôi cũng đi đây. Chúng ta hãy cùng tận hưởng ngày hôm nay nhé.”

“Vâng! Jooro, hẹn gặp lại sau kỳ nghỉ đông nha!”

“Tớ thì chắc lần tới sẽ gặp cậu ở chỗ làm thêm đó! Lần tới lại nhờ cậu nha!”

“Jooro, chúc cậu một năm mới tốt lành nha!”

Tôi bước ra khỏi cửa tiệm, ba cô gái vẫn tươi tắn tiễn chân.

Bên ngoài trời khá lạnh, vậy mà những người đi bộ trên phố ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.

Hửm? Kia là...

“Chết tiệt thật... Sao mà cái đêm Giáng sinh quý giá thế này mình lại không có lấy một thằng bạn trai nào chứ...”

“Tớ đã bảo là không được mà. Mà sao cậu lại lôi cả tớ vào chuyện này nữa chứ...”

“Im đi! Bố mẹ tớ thì đi ăn tối với nhau rồi, còn Uru thì... dám bỏ mặc tớ mà đi... grrr! Nghĩ đến là đã tức sôi máu rồi, thôi không nói nữa! Tóm lại, hôm nay cậu phải đi cùng tớ đến cùng đấy nhé! ...Yo!”

“Khục khục... Rồi rồi, hôm nay là trường hợp đặc biệt mà.”

Chết, hình như tránh mặt hai người đó thì hơn, mình đi nhanh lên một chút vậy.

“Haizz... Lạnh quá...”

Đi giữa con phố mua sắm náo nhiệt, tôi đút tay vào túi, khẽ thở ra làn hơi trắng xóa.

Thật không ngờ... Ai mà nghĩ được mình lại phải kể cho San-chan và mấy đứa kia nghe về lời hứa với mọi người sau chuyến dã ngoại, cái chuyện “thời gian chỉ có hai đứa” ấy chứ.

Mặc dù, cũng chẳng phải là kể hết đâu.

Vậy nên, miễn là giải quyết được vấn đề của San-chan và hội đó, thì chắc là cũng không sao.

Không biết cậu ấy đã đến chưa nhỉ? Thôi kệ đi... Mình cứ đến đúng giờ là được.

Giờ đây, người mà tôi sắp gặp, chỉ có duy nhất một cô gái.

Chỉ được phép gặp người con gái quan trọng nhất, còn những người khác thì không thể.

...Là lẽ đương nhiên rồi, phải không?

Vì để tạo dựng nên mối gắn kết duy nhất ấy, tôi đã phải phá vỡ ba mối ràng buộc khác mà...

Vì vẫn chưa được bao lâu nên tôi vẫn có thể nhớ rõ như in.

Cái ngày tôi chấm dứt mối quan hệ vốn dĩ cứ mơ hồ bấy lâu. Cái ngày tôi kết thúc tất cả mọi thứ.

...Cái ngày bế giảng cuối học kỳ hai... ngày hai mươi hai tháng Mười hai đó.

3c46a7dc-def5-406f-9ad3-625ce99d3523.jpg