Chuyện bất ngờ thì dù có trải qua bao nhiêu lần cũng không quen nổi đâu – trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ với cái suy nghĩ hiển nhiên đó, đám người được gọi đến trợ giúp đã bắt tay vào việc một cách nghiêm túc, bỏ lại tôi bơ vơ.
"San-chan, Himawari-san, hai em phụ trách dẫn học sinh nhé. Còn Sazanka-san, em có thể giúp sắp xếp sách về chỗ cũ được không?"
"Dạ! Rõ ạ!"
"Ưm! Cứ giao cho em đi!"
"Em rõ rồi! Cứ giao cho em, Cosmos-san!"
"Tôi có chuẩn bị sẵn bảng phân loại rồi, cứ dựa vào đó mà làm thì sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nhưng nếu có khó khăn gì thì hãy lập tức tìm tôi ở quầy lễ tân để hỏi nhé."
San-chan, Himawari, Sazanka, Cosmos, những người bỗng dưng xuất hiện tại thư viện trường cấp ba Ayame. Xem ra, trước khi Pansy gọi tôi và Cherry ở quán Kushikatsu ‘Yokina’, cậu ấy đã liên lạc với họ ở trường cấp ba Nishikitsuta, và quả thật, quyết định đó hoàn toàn chính xác. Quan trọng nhất phải kể đến sự tham gia của Cosmos. Cách cô ấy đưa ra những chỉ thị nhanh chóng và chuẩn xác cho các thành viên khác đích thị là thành quả của khả năng lãnh đạo được rèn luyện từ thời còn làm hội trưởng hội học sinh. Không hiểu sao, tôi cảm thấy như đã lâu lắm rồi mới được chứng kiến bản lĩnh thật sự của Cosmos.
"Horse-kun, thư viện có thay đổi gì về trang thiết bị so với lần trước tôi đến không?"
"À thì… Chỉ có khu sách gợi ý theo mùa là thay đổi sách thôi. Ngoài ra thì không có gì khác cả."
"Vậy thì, có danh sách những cuốn sách đó sẽ rất hữu ích đấy..."
『Vâng, đây ạ.』
"Cảm ơn Lilith-san. Giúp ích nhiều lắm."
Hồi đầu học kỳ hai, Cosmos đã cùng tôi đến trường cấp ba Ayame và giúp đỡ hội học sinh. Thật không ngờ, lúc ấy cô ấy đã nắm rõ toàn bộ trang thiết bị và cách sắp xếp sách trong thư viện Ayame đến vậy... Giờ đây, tôi chỉ cảm thấy mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều so với lúc có tôi và Pansy.
"...Ừm. Vậy thì chắc không có vấn đề gì rồi! Được! Pansy-san, bên này cứ để bọn tớ lo, cậu đi thuyết phục học sinh đi!"
"He he! Pansy-chan, có tớ ở đây thì mọi việc ổn hết thôi!"
"Bên này bọn tớ sẽ lo liệu, nên cậu cũng phải xoay sở bên kia cho tốt đấy nhé, Pansy!"
"Thư viện cũng như bóng chày! Phải có tinh thần đồng đội đúng không, Pansy!"
"Cảm ơn mọi người."
Sau khi cúi đầu chào Cosmos và những người khác một cách trang trọng, Pansy lặng lẽ ngẩng lên, ánh mắt lãnh đạm hướng về phía Horse.
"Vậy thì, Horse-kun. Cậu có thể đi cùng bọn tôi để thuyết phục học sinh được không?"
"Hả!? T-tớ á?"
"Đúng vậy. Tôi và Jooro-kun là học sinh trường khác, đâu thể tự tiện đi lại trong trường Ayame một mình được? Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết đường. Vì vậy, sự giúp đỡ của Horse-kun, một học sinh Ayame, là cực kỳ cần thiết. Cậu chắc là biết những học sinh nào rảnh rỗi chứ?"
"Có thể là vậy nhưng..."
Những gì cô ấy nói không sai, nhưng việc chọn người này thì hơi bất ngờ thật. Chắc Horse cũng chẳng thể ngờ mình lại được chọn làm người dẫn đường. Dù chẳng làm gì sai, nhưng cậu ta cũng là một phần nguyên nhân khiến số người làm việc bị giảm đi mà.
"............"
Có lẽ cảm thấy việc mình đi có vẻ không ổn, cậu ta dùng ánh mắt chứ không phải lời nói để cầu xin Lilith "đi thay mình".
"Tớ cũng nghĩ Horse là tốt nhất."
Nhưng Tsukimi đã cắt ngang ánh nhìn đó.
"Hả? Tsukimi-chan, tại sao lại..."
"Horse, vì tớ mà cậu đã mất đi thứ quan trọng. Thật ra tớ muốn lấy lại cho cậu, nhưng tớ không thể... Thế nên, tớ muốn Horse lấy lại nó..."
"Không phải vậy đâu! Ngược lại, chính vì tớ mà cậu..."
"Tớ hoàn toàn ổn."
Có lẽ, khi mối quan hệ của hai người tiến triển, người thực sự chịu khổ không phải Horse mà là Tsukimi. Cô ấy đã trở thành bạn gái của một chàng trai đặc biệt nổi tiếng trong trường. Chắc chắn không thể nào không có sự đố kỵ từ những cô gái khác. Dù vậy, Tsukimi vẫn đặt Horse lên hàng đầu. ...Cô ấy thật tốt bụng và mạnh mẽ...
"Tớ không muốn thấy nữa. Cái bộ mặt ủ rũ của Horse."
"...Tsukimi-chan."
Từ trước đến nay, tôi vẫn chưa hiểu rõ tại sao Horse lại bày tỏ tình cảm với Tsukimi thay vì Cherry. Tất nhiên, tôi biết Tsukimi là một cô gái tốt, nhưng nếu nói vậy thì Cherry cũng chẳng kém cạnh gì. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu hơn một chút rồi...
"Horse, cậu luôn cố gắng vì mọi người. Nhưng hôm nay, hãy cố gắng vì bản thân cậu đi."
Tsukimi luôn ở bên Horse dù bất cứ lúc nào. Cô ấy đã nỗ lực hết mình để trở thành chỗ dựa cho Horse trong mọi hoàn cảnh. Điều đó đến giờ vẫn không thay đổi. Chính vì Horse luôn nỗ lực vì người khác, có lẽ cậu ấy đã tiềm thức tìm kiếm một cô gái sẽ cố gắng vì chính mình.
"...Được rồi. Vậy thì, để tớ dẫn đường cho hai người."
Có lẽ những cảm xúc ấy đã được truyền tải đến Horse. Chỉ mới giây lát trước còn là vẻ mặt đáng thương, giờ đây cậu ta đã thay đổi hoàn toàn, lộ ra khuôn mặt của một nhân vật chính đáng sợ khi là kẻ thù và cực kỳ đáng tin cậy khi là đồng minh.
"Vậy thì, hai người, đi thôi! Được rồi! Cố lên nào!"
Và thế là, tôi và Pansy đã rời thư viện dưới sự dẫn đường của Horse.
Nếu thằng cha này đã có tinh thần hăng hái đến mức này... thì biết đâu lại suôn sẻ ngoài mong đợi.
***
"Ài~... Làm sao đây... Không được đâu~. Chắc chắn sẽ không thành công mà~."
Này, nhân vật chính. Cái vẻ mặt đáng tin cậy vừa nãy của cậu đâu mất rồi? Mới đó mà đã chán nản, đi bộ ủ rũ thế kia.
"Nhất thiết phải là hôm nay à~? Hay là mai... không, ngày kia cũng được mà..."
"Nói cho mà biết, trường Nishikitsuta bọn tôi cũng chẳng rảnh rỗi đâu nhé?"
Bên này, chúng tôi còn có một nhiệm vụ quan trọng nhất trong học tập là kỳ thi cuối kỳ đang chờ. Khoan hãy nói đến Pansy học giỏi hay Cosmos đã thi xong, còn tôi, Sazanka, và cả San-chan với Himawari luôn suýt soát điểm liệt, đều phải tập trung vào việc học. Thế nên, hôm nay là ngày duy nhất chúng tôi có thể đến giúp đỡ tử tế. Và cũng là ngày duy nhất có thể thuyết phục. ...À mà, biết rõ tình hình như vậy rồi mà vẫn có thằng hèn đi nhận việc làm thêm thì tạm gác chuyện đó sang một bên đã.
"...Tớ biết mà."
Cái vẻ mặt đó thì chẳng giống với người biết điều tí nào.
"Horse-kun, cố gắng lên nào. Không sao đâu, chưa thử sao biết được chứ?"
"Đúng là vậy nhưng... Jooro sẽ thuyết phục đúng không? Tớ chỉ thấy lo lắng thôi..."
"Hả! Đừng có coi thường tao, Horse! Nói cho mày biết, tao còn lo lắng hơn mày nhiều! Đến mức tao còn nghi ngờ liệu mình có thể đến được bước thuyết phục hay không đây này!"
"...Cả hai người đều tệ thật đấy."
Ồn ào quá. Đại khái thì, nhớ lại những kinh nghiệm từ trước đến giờ xem. Đã bao giờ có trường hợp nào mà tôi thuyết phục đàng hoàng rồi thành công chưa? Một lần cũng không! Nói tóm lại, đây là sự dựa dẫm vào người khác, tràn đầy tin tưởng và đã được kiểm chứng. Tuyệt đối không tệ.
"Vậy thì, Horse-kun. Trước tiên, chúng ta nên đi đâu đây?"
"Để xem... Tớ nghĩ đi đến chỗ các bạn năm nhất là tốt nhất. Nếu còn ai ở lại lớp thì có nghĩa là sau giờ học họ rảnh. ...Để tớ dẫn đường nhé."
"Ừm. Phiền cậu nhé."
Điểm đến đầu tiên là tầng của khối năm nhất. Lý do là vì khả năng được giúp đỡ từ họ cao hơn so với các bạn năm ba sắp bước vào kỳ thi chính thức hay các bạn năm hai cần chuẩn bị nhiều thứ cho năm sau, nhưng liệu có thành công không đây? Thôi thì, gác lại những lo lắng đó đã.
"So với giờ tan học thì số lượng học sinh có hơi nhiều thì phải?"
Khi đi dọc hành lang, tôi thấy có quá nhiều học sinh đi lại. Ở Nishikitsuta, học sinh thường không ở lại sau giờ học nhiều như vậy, nhưng ở Ayame thì có vẻ khác.
"Những bạn không có câu lạc bộ hay đi làm thêm thì cũng ở lại học bài hoặc chơi với bạn bè. Thế nên, ưu tiên nhờ những bạn có thời gian rảnh và vẫn ở lại trường sau giờ học thì hơn."
"Vậy thì, Jooro-kun chỉ cần thuyết phục những bạn đó cho đến khi họ đồng ý hoàn toàn là được, phải không?"
Sao con bé này có thể thẳng thừng gây áp lực cho tôi, một kẻ đang công khai bày tỏ sự lo lắng thế nhỉ? Nói trước là tôi chẳng có tí tự tin nào làm được đâu đấy?
"Thế nên, tôi đã nói đi nói lại rồi, tôi không phải là người tài giỏi đến mức đó..."
"Đúng vậy nhỉ... Dù sao thì, người đáng tin cậy nhất vẫn là Pansy mà..."
Bị coi thường đến mức này cũng bực mình lắm chứ bộ!
Chỉ chốc lát đã đến tầng của khối năm nhất và năm hai. Ở trường cấp ba Nishikitsuta, mỗi khối có một tầng riêng, nhưng ở trường cấp ba Ayame thì khác. Tầng học được thiết kế hình chữ L, và các phòng học của những khối khác nhau được đặt ở mỗi nhánh. Điều này là đặc biệt ở Ayame ư? Hay là khá phổ biến? Vì tôi chưa từng trải qua ở cấp một, cấp hai hay cấp ba, nên cứ tạm cho là chuyện hiếm gặp đi.
"Vậy thì, chúng ta nhờ lớp Một nhé?"
Horse dừng lại trước một phòng học và nói với tôi.
"Được rồi. ...Mà, còn tụi mày thì sao?"
"Nếu tớ vào, e là sẽ bị cảnh giác ngược lại mất. Cứ để tớ đợi ở đây nhé."
Quả thật, để Horse, kẻ gây ra rắc rối, đột nhiên đi thuyết phục thì hơi khó thật.
"Tôi nghĩ ban đầu cứ để Jooro-kun đi một mình thì tốt hơn."
"Pansy. Mày bảo sẽ hỗ trợ tao mà..."
"Để làm được điều đó, trước hết tôi muốn xem Jooro-kun sẽ thuyết phục như thế nào. Thế nên, cậu cứ cố gắng hết sức đừng sợ thất bại nhé."
Vừa thao tác điện thoại một cách điềm nhiên, cô ấy vừa nói những lời rất tích cực. Tuy nhiên, sự tiêu cực thể hiện ở việc cô ấy không hề bước một bước nào vào lớp. Thái độ đó hoàn toàn không giống với người khởi xướng. Rốt cuộc, những việc quan trọng nhất đều đổ hết lên đầu tôi sao? Tỉnh táo không vậy?
"Hừm... Được rồi."
Tôi thừa hiểu rằng cứ tiếp tục tranh cãi vô ích sẽ chẳng đi đến đâu, sau những lần qua lại với họ. Thế nên, tôi đành miễn cưỡng một mình bước vào lớp học.
À thì, tình hình bên trong là... hmm. Có một nhóm đang chơi bài, và mấy nhóm khác thì lôi điện thoại ra chơi game. Hồi tôi còn tiểu học, có cả luật cấm mang máy chơi game đến trường, nhưng thời buổi bây giờ, trường học cũng khó mà cấm học sinh cấp ba mang điện thoại di động nhỉ. Mà thôi, giờ không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ như ông chú thế này.
"Này, cho tôi hỏi chút được không?"
Vào trong lớp, tôi bắt chuyện với đám đang chơi bài đầu tiên. Lý do chọn nhóm này đơn giản là vì họ ở gần nhất. Nhóm có ba nam và hai nữ. Nếu cả năm người này đều chịu giúp thì sẽ đỡ cực biết bao.
"Hả? À, ừm, có chuyện gì vậy ạ? ...XI từ Yagiri!"
"Anh không mặc đồng phục trường em đúng không ạ? ...BẢY từ Yagiri!"
"Ủa? Đồng phục của người này không phải của trường Nishikitsuta sao? ...BỐN từ Yagiri!"
"Á! Đúng thật! Mà, người này, trước đây em có nghe nói đến... SÁU từ Yagiri!"
"Là Kisaragi Jooro-san đấy! Oa! Tuyệt vời! ...CÁCH MẠNG từ Yagiri!"
Sao lại có năm con Tám thế kia. Với lại, tụi bây thích "Yagiri" quá rồi đấy.
"Vậy, có chuyện gì vậy ạ?"
Cô nữ sinh vừa tạo ra "Cách mạng" vừa hớn hở đánh con Hai, vừa hỏi lại tôi. Trông có vẻ mải mê chơi Đại Phú Hào, nhưng xem ra họ vẫn định lắng nghe tôi nói chuyện đàng hoàng. Và đáng buồn thay, hình như họ thực sự ngưỡng mộ tôi.
"Thật ra, tôi có chuyện muốn nhờ..."
"Ế!? Kisaragi Jooro-san lại nhờ bọn em á!? K-có khi nào bọn em... sắp trở thành top ở Ayame rồi không..."
Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Kể cả tôi có học ở Ayame thì cũng chỉ là dân ở tầng đáy thôi.
"À! Em phải giới thiệu đã! Em là Harinoyama Sasuko, học sinh năm nhất trường cấp ba Ayame ạ!"
Cái tên đó là do bố mẹ cô bé đùa quá trớn rồi đấy.
"Ơ, ừm. Chào cháu nhé..."
"Chậc! Vậy là không dễ dàng được anh gọi tên rồi. ...Cũng có thử thách đấy chứ!"
Con bé này tìm thấy động lực ở đâu ra vậy trời.
"Vậy, ...anh có việc gì ạ?"
Vì cái tên đầu tiên đã quá "chất" rồi, tôi cũng tò mò tên của những người còn lại, nhưng nghĩ lại thì cứ chọc vào có khi lại ra cái gì đó kinh khủng hơn, nên thôi. Điều quan trọng không phải là tên của họ, mà là liệu họ có chịu giúp đỡ thư viện hay không.
"Giờ tôi đang giúp đỡ thư viện Ayame đấy. Mấy đứa có biết chỗ đó đang thiếu người không?"
"À... vâng."
Trước câu hỏi của tôi, Sasuko và những người khác lảng tránh ánh mắt một cách gượng gạo. Liếc nhìn sang nhóm đang chơi game ở bàn cách đó không xa, tôi thấy bên đó cũng đang cố gắng tập trung vào màn hình điện thoại, như thể để tránh giao tiếp bằng mắt với tôi.
「Thế nên là, nếu cứ tiếp tục thiếu người như vậy, công việc ở thư viện sẽ không xuể, thậm chí có khi phải đóng cửa tạm thời nữa. Vì vậy, tôi đang tìm người giúp đỡ đây.」
「Vậy sao ạ...」
Đến nước này, chắc chắn cô ta đã hiểu tôi muốn nói gì rồi.
Thế mà vẫn im lặng... thì ra là vậy rồi.
「Vậy nên, chỉ cần lúc nào rảnh rỗi thôi, cô có thể giúp đỡ thư viện được không?」
「Xin lỗi. Chuyện đó, e rằng không được.」
Giọng cô ta vang lên đơn giản, như thể đang đọc một lời từ chối đã chuẩn bị sẵn.
「Cháu xin lỗi. Cháu biết thư viện đang gặp khó khăn. Nhưng mà, cháu thực sự rất khó chịu khi phải đến thư viện... nhìn anh Horse và chị Tsukimi...」
Xem ra, ngay từ đầu mình đã đụng phải đối tượng khó thuyết phục nhất rồi.
Cứ dính líu đến Horse và Tsukimi là...
「Ngày hôm đó, khi cháu đang định tự kết liễu đời mình bằng cách đâm toàn thân vào bãi chông, tiền bối Hazuki đã không ngần ngại liều mình cứu cháu. Cháu đã luôn muốn trở thành người quan trọng nhất của anh ấy... vậy mà...」
Quái lạ, nhân vật chính rom-com phải làm đến mức đó mới được à?
「Vậy nên, cháu xin lỗi! Cháu... à không, chúng cháu không thể giúp đỡ thư viện được! Bởi vì mọi người đều rất yêu quý anh Horse... nên thực sự, mọi chuyện khiến chúng cháu rất khó chịu...」
Tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác của họ.
Đến mức này, dù tôi có nói gì đi chăng nữa, họ cũng sẽ không gật đầu đồng ý đâu.
Ai cũng quý Horse cả. Chính vì thế, mối quan hệ giữa anh ấy và Tsukimi đã gây sốc đến mức họ không thể giúp đỡ.
Hoàn toàn hiểu. Hiểu rất rõ, nhưng mà...
「Xin lỗi ạ. Chúng cháu đã ưu tiên việc của mình... Cháu biết anh Horse và chị Tsukimi đang gặp khó khăn. Nhưng mà, dù sao thì...」
「Đừng bận tâm. ...Mà này, tôi xác nhận lại cho chắc, tất cả những người đang chơi Đại Phú Hào ở đây, đều rất thích Horse sao? Nên là, việc giúp thư viện...」
「...Vâng. Tất cả những người ở đây đều như vậy ạ.」
Những học sinh năm nhất khác cũng gật đầu đồng tình, như hưởng ứng lời Sasuko.
Thì ra là vậy... Tất cả những người đang chơi Đại Phú Hào ở đây đều là như thế sao...
「Tôi hiểu rồi. Cảm ơn đã cho tôi biết nhé. Với lại, xin lỗi vì đã làm khó.」
Nói xong câu cuối cùng, tôi quay lưng lại với hai cô gái và ba chàng trai đang chơi bài, rồi rời khỏi lớp học.
...Nhân vật chính rom-com, đúng là vất vả thật đấy!!
※
「Rốt cuộc mày đã làm cái quái gì thế hả!? Cuộc đời mày sống kiểu gì mà lại ra nông nỗi ấy!?」
「Oái! Gì, gì thế, tự dưng la làng lên thế!?」
Sau khi rời khỏi lớp học của lũ năm nhất đầu tiên, tôi liền tuôn hết nỗi lòng ra cho Horse nghe, cứ như thể đang vẩy nước vậy.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những tình huống bất ngờ, nhưng đến mức này thì chưa từng nghĩ tới!
「Tao đã nghĩ là con gái thì chịu nhưng con trai thì có thể chứ! Không ngờ mày lại 'thu phục' được cả mớ bên phe đó nữa, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới!」
「Cậu nói thế tôi biết làm sao! Đâu, đâu phải tôi cố ý làm thế đâu!」
「Jouro-kun, bình tĩnh nào. Không nên gộp chuyện tình yêu vào giới tính như vậy. ...Này, hãy nghĩ đến cậu và San-chan xem.」
「Tao với San-chan không phải kiểu đó!」
Sao tự dưng tao lại bị đẩy sang phe đó thế hả!
Hoàn toàn không phải! Tao là con trai thích con gái mà!
「Ừm, nói tóm lại là coi như thất bại rồi, đúng không?」
「Đúng vậy! Chủ yếu là do mày đấy!」
「...Xin lỗi.」
Hừm. Tưởng sẽ bị cãi lại, ai dè lại bị xin lỗi một cách bình thường. Ngược lại thấy khó chịu ghê.
「Haizzz... Thất bại trong việc thuyết phục một cách dễ dàng như vậy đúng là đáng xấu hổ mà.」
Pansy vừa nghịch điện thoại vừa thở dài chán nản.
Tuy độc miệng hơn mọi khi một chút, nhưng vẫn không thay đổi việc tôi thấy tức.
「Chẳng phải chính mày nói muốn kiểm tra khả năng thuyết phục của tao sao?」
「Đúng vậy. Và kết quả là nó quá tệ, nên lần tới tôi cũng sẽ giúp.」
Tệ thì đã sao, cái đồ chết tiệt.
「Nào, chúng ta đi đến lớp tiếp theo thôi. Lần này, đến lượt tôi đấy.」
「...Biết rồi.」
Thế là, Horse vẫn còn đang đứng chờ ở hành lang vì có vẻ chưa dứt khoát được, còn lần này tôi và Pansy cùng nhau bước vào lớp học. Tôi cứ nghĩ rằng việc học sinh trường khác đột nhiên bước vào lớp sẽ khiến các em ở trong hơi ngớ người một chút, nhưng...
「Oa! Là Kisaragi Yuuro-san!」
「Ghê thật! Sao anh ấy lại ở đây!? Có được chụp ảnh cùng không nhỉ?」
「Ngu ngốc! Bọn mình tầm thường thế này sao được phép làm thế chứ! Hơn nữa, cẩn thận đấy! Tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt anh ấy!」
Ngay cả ở đây, thuộc tính Kisaragi vẫn cực kỳ hiệu quả. Chỉ năm giây sau khi bước vào, độ thiện cảm đã tăng vùn vụt.
Nhưng mà, hình như họ không chịu nhìn thẳng vào mắt mình. Là sao chứ?
「Đúng, đúng vậy! Nghe nói trước đây, những kẻ nào nhìn thẳng vào mắt anh ấy đều sẽ bị sức mạnh thần thánh của anh ấy thiêu cháy nhãn cầu đến mức không thể dùng được nữa! Nên một số người còn gọi anh ấy là 'Kẻ Yêu Mặt Trời'!」
Có gọi thế đâu. Cái quái gì mà năng lực đặc biệt thế chứ?
「Lý do thì sai lệch, nhưng mà cũng không hoàn toàn sai.」
Sai rồi! Lúc nãy tôi đã nói tôi với San-chan không phải kiểu đó rồi mà.
Không bị cảnh giác thì tốt, nhưng bị tôn sùng quá mức thì ngược lại lại khó xử...
「Jouro-kun, tôi nghĩ không phải lúc để đứng chôn chân thế này đâu.」
「Im đi! Biết rồi nói mãi!」
Bị Pansy đẩy mạnh mà không cần hỏi, tôi đành tiến về phía những học sinh đã tự nguyện 'nhập đạo' Kisaragi mà chẳng cần tôi làm gì cả. Lần này có Pansy bên cạnh, nên tôi cảm thấy an tâm hơn một chút so với lúc nãy.
Con nhỏ này tuy rất hay làm tôi tức điên, nhưng nó cũng là một người cực kỳ đáng tin cậy.
「Yo. Có thể nói chuyện một lát không?」
「Hả! Có chuyện gì vậy, hỡi vị thần vĩ đại!」
Không cần phải khiêm nhường đến thế đâu. Mà vốn dĩ tôi cũng đâu phải vị thần vĩ đại nào.
Lần này là nhóm bốn nam sinh à. Nếu có thể, tôi muốn tránh cái vụ 'Hồ Sơ Horse' như vừa nãy, nhưng dù sao thì trước tiên cứ thử nhờ vả đã.
「Này, thực ra tôi đến đây có việc muốn nhờ.」
「N, nhờ vả!? Kisaragi Yuuro-sama lại nhờ vả chúng tôi sao...! Thật là may mắn tột cùng!」
Tôi cứ nghĩ Tsukimi là tín đồ Kisaragi hạng nặng rồi, nhưng xem ra mình đã nhầm.
Không ngờ mình lại được tôn thờ đến mức này.
「Vậy, đó là việc gì ạ?」
「Chỉ cần lúc nào rảnh rỗi thôi, tôi muốn các cậu giúp đỡ thư viện.」
「...! V, việc giúp đỡ thư viện... sao ạ?」
「Giờ thư viện đang thiếu người trầm trọng, nên tôi muốn các cậu giúp đỡ.」
「Chuyện đó thì...」
Vừa mới nãy còn tôn sùng tôi đến thế, vậy mà giờ đây, nam sinh đó lại trưng ra vẻ mặt khó coi như thể đã thay đổi thái độ hoàn toàn. À mà này, thằng này tên gì nhỉ?
...Thôi, đừng hỏi làm gì. Lỡ tên nó lạ quá, mình lại khó mà phản ứng.
「T, thật xin lỗi, dù là lời nhờ vả của Kisaragi-sama thì chúng thần cũng không thể chấp nhận được ạ...」
「Vậy tôi có thể hỏi lý do được không?」
「...Dạ. Chúng thần đã giúp đỡ thư viện vì ngưỡng mộ tiền bối Sakurahara. Dù suy nghĩ của cô ấy rất dễ đoán, nhưng hành động lại vô cùng kỳ quái. Chúng thần đã nhiều lần vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào mà cô ấy lại có thể gây ra những hiện tượng kỳ lạ đến thế.」
Một cựu hội trưởng hội học sinh bị đàn em 'chê bai' một cách tự nhiên. Tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.
「Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì mà tiền bối Sakurahara lại không đến thư viện nữa. Chúng thần cứ nghĩ nếu có cô ấy ở đó, nếu có thể giúp được cô ấy, nhưng giờ điều đó không thành hiện thực được thì...」
Nghe thế này, Cherry hóa ra lại là một người thực sự được lòng người đấy nhỉ.
...Nào, nếu chỉ có một mình tôi thì có lẽ đã nói 'Tôi hiểu rồi' và kết thúc ở đây, nhưng lần này có Pansy đi cùng. Tôi nghĩ từ giờ là đến lượt cô ta rồi chứ... Nãy giờ cô ta đang làm cái gì thế nhỉ?
Sao cô ta lại núp sau lưng tôi, còn véo véo áo đồng phục tôi nữa chứ?
「Jouro-kun, đây là tình huống ngoài dự kiến rồi.」
「Hả?」
Không không, trước đó tôi đã nghe Lilith nói rằng học sinh không đến thư viện là do Horse & Tsukimi hoặc Cherry rồi mà. Rốt cuộc thì yếu tố 'ngoài dự kiến' ở đâu chứ—
「Chứng sợ người lạ nghiêm trọng của tôi đã phát tác rồi.」
「Cái đó thì phải lường trước chứ!」
Nói những lời hùng hồn như thế, vậy mà đến lúc quan trọng lại vô dụng, còn hơi 'Hiiragi hóa' nữa chứ! Lại còn cứ nghịch điện thoại nữa, 'Lilith hóa' à!? Cái nào cũng được!
「Mới nãy tôi hình như nghe ai đó nói 'đừng sợ thất bại mà hãy đối mặt' thì phải?」
「Đừng hiểu lầm. Tôi không sợ thất bại. Tôi sợ những người xa lạ.」
「Cuối cùng thì sợ hãi cũng chẳng có ích gì! Vốn dĩ ở thư viện, cô vẫn đối xử bình thường với những học sinh xa lạ mà! Vậy mà sao đến đây lại...」
「Ở thư viện thì có sách, đó là lĩnh vực sở trường tuyệt đối của tôi. Nhưng ở đây không có sách. ...Không biết phải làm sao... A, tôi nghĩ ra rồi.」
Đừng có nghĩ ra nữa. Đằng nào thì cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, tôi biết rõ rồi.
「Jouro-kun, trước mắt cậu có thể mang khoảng một trăm cuốn sách từ thư viện đến đây được không? Nếu vậy, có lẽ tôi cũng sẽ...」
「Về mặt vật lý là không thể nào!」
「Thôi được rồi...」
「K, kìa! Thần, thần đang nổi giận kìa...!」
Tao mới muốn nổi giận với cái thái độ đó của bọn mày đấy! Tao nói rồi mà, tao chỉ là một người bình thường thôi!
Cả đằng trước lẫn đằng sau đều hết cách rồi!
「Thần linh ơi, xin hãy nguôi giận... Và xin hãy ban tiền bối Sakurahara cho chúng thần...」
Đừng có chắp tay lạy tôi như thế. Bọn mày đúng là đám người kinh khủng rồi đấy.
「Bọn mày không nghĩ đến việc tự mình gọi cô ấy quay lại à?」
「Chúng thần đã làm rồi ạ! Nhưng mà...」
Hừm. Tưởng bọn nó chẳng làm gì, ai dè cũng đã cố gắng thử rồi à.
Hay là Cherry đã nói 'cô ấy không thể quay lại' gì đó...
「Đối với chúng thần, ngay cả việc nói chuyện với tiền bối Sakurahara cũng không hề dễ dàng...」
「Hả? Là sao? Nói chuyện với Cherry-san dễ òm mà?」
「Quả nhiên là Kisaragi Yuuro-sama... Không ngờ ngài lại có thể nói 'dễ òm' về việc đó... Quả thật ngài là một người đặc biệt.」
Tôi là một người hoàn toàn bình thường mà? Ngay cả hôm nay cũng vừa nói chuyện bình thường với cô ấy thôi.
Sao cứ thế này mà chỉ số tôn kính của tôi lại tăng lên nhỉ?
「Chúng thần không giống ngài. Khi tất cả cùng nhau đến xin tiền bối Sakurahara 'xin hãy quay về thư viện', ngay khoảnh khắc tiếp cận trong bán kính ba mét, cô ấy đã trượt tay, khiến lon nước ngọt đang cầm trên tay bay vút lên không trung. ...Phần còn lại, ngài hiểu rồi chứ?」
Tôi thì đầy rẫy mong muốn không muốn hiểu.
「Đúng vậy. Như lời Kisaragi-sama đã nói, lon nước ngọt bay vút lên không trung đã trúng đích vào đầu những người tiếp cận, và đồng thời ba học sinh đã bất tỉnh vì chấn động não.」
Này, tôi có nói gì đâu? Các cậu nghe thấy giọng Kisaragi-san ở đâu thế?
Điều duy nhất tôi hiểu được là, sự vụng về của Cherry lại càng thêm tai hại hơn.
「Bằng cách nào đó né tránh những lon nước ngọt bay tới tấp, chỉ mình tôi là có thể tiếp cận trong bán kính một mét, nhưng...」
Không biết Cherry đã ném ra bao nhiêu lon nước ngọt cùng lúc nhỉ?
「Đó là giới hạn rồi. Đột nhiên, tiền bối Sakurahara lại tự vấp ngã ở một nơi không có gì cả, tặng cho tôi một cú đá lộn ngược, và tôi đã bị 'chôn vùi' ý thức vào bóng tối... Cũng có nhiều người khác gặp phải tình cảnh tương tự, nên việc nói chuyện là điều hoàn toàn không thể... Chúng thần đã biết rồi mà. Cô ấy là một 'đóa hoa trên đỉnh núi cao' đến mức ngay cả việc tiếp cận cũng không hề dễ dàng...」
Cái sự vụng về của cô ta có kèm theo hệ thống phòng thủ tự động à? Giờ thì không còn là 'đóa hoa trên đỉnh cao' nữa rồi, mà là 'đáy vực' thì đúng hơn.
Có khi nào, Cherry ngay từ đầu đã không biết thư viện đang đứng trước nguy cơ đóng cửa không nhỉ...
「Nếu vậy thì thay vì nói chuyện trực tiếp, tại sao không liên lạc qua điện thoại?」
Và rồi, Pansy, người đang trong cơn sợ người lạ đỉnh điểm, cất tiếng từ sau lưng tôi.
「Tiếp cận thì sẽ bị chấn động não đúng không? Vậy thì, tôi nghĩ có thể gọi điện thoại bằng smartphone, hoặc gửi tin nhắn cũng được mà?」
Nếu không nhìn thẳng vào mắt đối phương, có vẻ như cô ta vẫn có thể trò chuyện tương đối.
Mặt này thì tốt hơn Hiiragi rồi nhỉ. ...Dù sao thì, tôi vẫn muốn cô ta nói chuyện bình thường hơn.
「Tất nhiên, chúng thần đã thử rồi ạ! Nhưng điện thoại thì hoàn toàn không kết nối được, còn tin nhắn thì ngay cả dấu đã đọc cũng không hiện lên!」
「Lạ thật nhỉ. Tiền bối Cherry, nếu biết có tin nhắn đến thì sẽ trả lời ngay lập tức—」
「Vì muốn gom tiền chơi bời xả láng trong kỳ nghỉ xuân, và... vì một lần đang nấu ăn ở nhà, Cherry đã vô tình chiên giòn chiếc điện thoại của mình trong chảo dầu sôi, nên cô ấy đã bắt đầu đi làm thêm đấy.」
「...Đúng là một người phiền phức làm sao...」
Đúng vậy, chuẩn luôn.
「Nhưng mà, tôi cũng đã hiểu được nhiều điều rồi.」
Này, Pansy. Cô nói nghe thì oai phong, đáng tin đấy, nhưng mà thôi đi, đừng có nấp sau lưng tôi rồi vừa nghịch điện thoại vừa nói nữa có được không?
“Xin phép xác nhận lại lần nữa cho chắc ăn, nếu đàn chị Cherry chịu quay lại thư viện, thì các bạn có thể cam đoan sẽ giúp đỡ thư viện không?”
“Vâng ạ! Chắc chắn rồi ạ!”
“Được rồi, cảm ơn các bạn đã cho biết.”
Tuy thu được thông tin chẳng biết là có ích hay vô ích, nhưng cuối cùng, tôi và Pansy vẫn thất bại trong việc thuyết phục ở lớp học mà chúng tôi đã thử thách. Lý do bị từ chối thì khác, nhưng kết quả thì vẫn y như cũ...
Và rốt cuộc, liệu tôi có thật sự được sùng bái ở Đường Xương Bồ không đây?
Chẳng có tí hiệu ứng thần thánh nào cả, khiến tôi buồn ghê.
***
“Xin lỗi. Sự hậu đậu của chị Cherry phiền phức hơn tôi tưởng...”
“Sao lại thế?”
Sau khi thất bại trong việc thuyết phục và quay về, chúng tôi đã giải thích tình hình cho Horsetail. Rằng Pansy bất ngờ lại là người nhát người, và vì chị Cherry quá hậu đậu nên các học sinh năm nhất cứ lần lượt bị chấn động não.
“À. Nếu là chị Cherry thì chuyện đó là bình thường thôi.”
Cậu có thể nói ra một cách bình tĩnh như thế, làm tôi thấy hơi sợ đấy.
“Nhưng mà, Pansy nhát người thì...”
“Xin lỗi. Tôi đã thất bại vì bị cản trở bởi tình huống nằm ngoài dự kiến. Nhưng vẫn còn những học sinh khác. Giờ này mà bỏ cuộc thì quá sớm.”
Nói thì nghe đáng tin thật đấy. Chỉ là nói thôi.
“Mà này, Horsetail. Tôi muốn hỏi cậu một chút.”
“Hả? Sao thế?”
Không biết có phải vì đã ra khỏi lớp học nên hết nhát người rồi không, Pansy vừa cất chiếc điện thoại mà nãy giờ cứ nghịch ngợm không ngừng, vừa cất tiếng gọi Horsetail.
“Bản thân cậu, nghĩ sao về đàn chị Cherry?”
“Ơ! Tớ, tớ ư!?”
Cô ấy tung ra một câu hỏi thật thẳng thừng. Nhưng đúng là đây là một chuyện quan trọng.
Tôi vì cùng chỗ làm thêm nên thường nghe Cherry kể về Horsetail, nhưng chưa bao giờ nghe Horsetail nói gì về Cherry. Thằng này rốt cuộc nghĩ sao về Cherry nhỉ?
“Tớ nghĩ chị ấy là một đàn chị quan trọng. Với cả, tớ cũng rất kính trọng chị ấy...”
Việc kính trọng cái kiểu người như thế thì tôi hơi khó hiểu, nhưng nếu hỏi có phải là người tốt không thì chắc chắn tôi sẽ gật đầu lia lịa. Ngay cả hôm nay, cậu ta cũng đã động viên tôi mà.
“Vậy là, có thể hiểu là cậu cũng muốn đàn chị Cherry quay lại thư viện phải không?”
“Cái đó thì...”
Vừa nói đến đó, Horsetail đã im bặt.
Chắc cậu ta nghĩ đó là lời không nên nói, không được nói ra.
“Tôi muốn cậu nói cho tôi biết. Nếu cứ thế này mà thư viện trường Đường Xương Bồ phải tạm thời đóng cửa, thì cả cô bé 'thủ thư đầu tiên' cũng sẽ rất khó xử phải không?”
“...! Đúng, đúng là vậy nhưng mà...”
Hử? Sao thế, thằng Horsetail kia?
Ngay khoảnh khắc câu chuyện về 'thủ thư đầu tiên' – người mà trước đây cũng từng được nhắc đến đôi chút – được khơi gợi, mặt cậu ta liền đanh lại.
Hơn nữa, chẳng hiểu sao lại cứ liếc nhìn tôi nữa chứ.
“Này, nói đi. Cậu có muốn đàn chị Cherry quay lại thư viện không?”
“...Tớ không thể nói gì cả...”
Với thái độ thể hiện rõ ràng rằng mình không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa, Horsetail quay lưng lại với Pansy. Thằng này bình thường thì luôn đối mặt với mọi vấn đề mà không hề né tránh, vậy mà giờ lại bỏ chạy thế này sao.
“Haizzz... Cậu cũng bị thương nặng hơn tôi nghĩ rồi.”
“Có lẽ thế...”
Horsetail, người luôn tràn đầy tự tin, giờ lại mất hết tự tin. Điều đó có nghĩa là chuyện của Cherry đã ảnh hưởng nặng nề đến cậu ta như vậy.
Cứ như thể chuyện của chính mình vậy, khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp trong lòng...
“Vậy thì, thay vào đó, tôi muốn cậu cho biết, cô bé 'thủ thư đầu tiên' đã ở thư viện với các cậu như thế nào?”
Lại chuyện về 'thủ thư đầu tiên' nữa à. Hỏi cái đó thì có ích gì chứ?
“Chuyện đó thì, ừm...”
Chắc cậu ta đánh giá rằng chuyện này đỡ hơn chuyện của Cherry. Dù vẫn còn nét mặt hơi gượng gạo, nhưng lần này có vẻ cậu ta định nói chuyện một cách rõ ràng.
“Cô ấy luôn lặng lẽ ngồi ở quầy tiếp tân. Người nói chuyện với cô ấy hầu hết là Lilith, thỉnh thoảng là Fu-chan thì phải? Tôi, Tsukimi, và cả hội trưởng Cherry cũng không nói chuyện nhiều với cô ấy.”
Hừm. Tôi từng nghe nói cô bé đó thân với Lilith, nhưng người tiếp theo lại là Fu-chan thì đúng là bất ngờ. Cứ tưởng là Horsetail hoặc Cherry chứ.
“Có lẽ, cô ấy không hợp với Tsukimi, và cả hội trưởng Cherry nữa. ...Và thế là... tôi nghĩ cô ấy đã ghét tôi.”
Ghét Horsetail ư, cái kiểu người gì thế không biết?
Tôi với thằng này hồi học kỳ một cũng gặp đủ thứ rắc rối, nhưng đó là vì Horsetail chỉ gây hại cho riêng Pansy thôi, chứ với những đứa khác thì cậu ta vô hại mà.
“Phì phì, có lẽ thế thật.”
“Đúng không? Nhưng mà, tôi lại rất kính trọng cô ấy. Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có ý chí mạnh mẽ đến thế. Những gì cô ấy đã quyết tâm làm, dù là việc gì cũng nhất định sẽ hoàn thành bằng được.”
Một người con gái đến cả Horsetail cũng phải nói ra những lời như vậy ư.
Giờ thì có vẻ không còn ở đây nữa, nhưng chắc hẳn đó là một người phi thường.
Mà này, tôi có thể tham gia vào cuộc trò chuyện không? Thấy hơi cô đơn đấy.
“Điều tôi nhớ nhất là... Ơ, chúng ta đến lớp học tiếp theo rồi. Vậy thì, Joro, Pansy. Hai cậu có thể thuyết phục lại lần nữa không?”
“À, được rồi.”
“Vâng, tôi sẽ thử.”
***
Sau đó, chúng tôi thất bại trong việc thuyết phục các học sinh năm nhất, và tiếp theo là đến chỗ các học sinh năm hai.
Chúng tôi lại truyền đạt lời nhờ vả 'mong muốn được giúp đỡ thư viện' không biết là lần thứ mấy rồi, nhưng...
“Xin lỗi, không giúp được. Không có đàn chị Cherry thì tôi thấy chẳng có động lực gì cả...”
“Vậy à...”
Nữ sinh đó từ chối đề nghị của chúng tôi với vẻ mặt đau khổ.
Lại là kiểu vắng mặt Cherry nữa rồi. Nếu công việc ở chỗ làm thêm của tôi mà lấy tiêu chuẩn khi có Cherry làm chuẩn thì, có lẽ công việc thường ngày sẽ mất đi chút động lực.
Tôi phải cẩn thận để không bị như thế mới được.
“Vậy là, chỉ cần đàn chị Cherry quay lại, bạn sẽ giúp đỡ thư viện phải không?”
“Chắc chắn rồi ạ! Nếu có thể giúp ích cho người đó thì tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Đây cũng là một nghi thức thuyết phục thường lệ. Với những học sinh từ chối giúp đỡ vì lý do Cherry, Pansy nhất định sẽ xác nhận lại lần cuối: “Nếu Cherry quay lại, bạn sẽ giúp chứ?”
Và tất cả đều đồng loạt trả lời CÓ. Chỉ có điều này là quá rõ ràng về mức độ được lòng người của Cherry.
À mà, đến đây thì vẫn không có gì khác so với lúc thuyết phục học sinh năm nhất, nhưng thực ra, từ khi bắt đầu thuyết phục học sinh năm hai thì có một chút thay đổi đã xảy ra.
Đó là gì thì nói ra đây:
“Này, tôi có thể hỏi thêm một điều nữa không?”
“Gì thế?”
“Cô bé 'thủ thư đầu tiên', đối với bạn thì không phải là bạn bè sao?”
“Ư, ừm... Cô bé đó... đúng vậy. Tôi nghĩ không phải là một đứa bé hư, nhưng tôi cũng không thân thiết đến mức đó. Hơi... không, phải nói là một đứa bé khá ít nói nên...”
Khi thuyết phục học sinh năm nhất thì Pansy không hỏi, nhưng đối với học sinh năm hai, cô ấy nhất định sẽ hỏi về 'thủ thư đầu tiên' của trường Đường Xương Bồ.
Từ Horsetail... không, từ khi nghe Lilith kể chuyện ở thư viện, tôi đã nghĩ rằng Pansy có vẻ rất hứng thú với 'thủ thư đầu tiên'.
...Tại sao nhỉ? Có phải là sự đồng cảm giữa những người cùng làm thủ thư không?
Mà nhân tiện, phản ứng của các học sinh khi được hỏi đều tương tự nhau: “Không thân lắm”, “Là một người chẳng hiểu đang nghĩ gì”, “Không ghét nhưng hơi khó gần” v.v...
Có vẻ cô bé đó thân với Lilith, nhưng với các học sinh khác thì lại không xây dựng được mối quan hệ sâu sắc đến thế. Thành thật mà nói, tôi nghĩ đây không phải là những câu trả lời hay ho gì cho lắm, nhưng mà,
“Vậy à. Cảm ơn đã cho biết.”
Dường như Pansy đã hài lòng, khóe môi cô ấy hơi cong lên, nở một nụ cười mỉm.
“Nào, Joro. Chúng ta đi đến lớp học tiếp theo thôi.”
Pansy nói với tôi bằng một vẻ mặt cứ như thể đã đạt được mục đích rồi vậy.
Tuy cảm thấy một sự khó hiểu kỳ lạ từ dáng vẻ đó, chúng tôi vẫn tiếp tục đi đến lớp học tiếp theo để thuyết phục học sinh.
***
“Cosmos, sách của Morio Ogai thì phải trả về đâu ạ?”
“Nếu là sách đó thì ở kệ thứ hai từ trong ra nhé, Sunflower.”
“Hả? Năm sau Đường Xương Bồ sẽ thắng ư? Hề hề! Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu!”
“Tìm được cuốn sách mình muốn rồi thì tốt quá nhỉ! Nhưng mà nhớ phải trả đúng hạn đấy nhé!”
Trái ngược với nhóm Cosmos đang làm việc ở thư viện với nụ cười rạng rỡ, tôi lại chìm trong vẻ mặt ủ dột.
Thất bại thảm hại nối tiếp thất bại thảm hại, chính là cái cảnh này đây. Thật uổng công nhóm Cosmos đã cất công đến giúp đỡ, vậy mà chúng tôi lại không thể mang lại kết quả xứng đáng với thiện ý của họ.
Chúng tôi đã cố gắng thuyết phục tất cả những học sinh mà chúng tôi gặp sau giờ học, bao gồm cả học sinh năm nhất, năm hai, năm ba và cả những em tham gia câu lạc bộ, nhưng cuối cùng, chẳng một ai gật đầu đồng ý.
Lý do bị từ chối thì đủ cả: “Vì Horsetail đã hẹn hò với Tsukimi”, “Vì muốn tập trung vào hoạt động câu lạc bộ”, “Vì kỳ thi tuyển sinh đã cận kề”, “Vì có việc làm thêm” v.v...
Thế nhưng, trong số đó, lý do nhiều nhất không ai khác chính là 'sự vắng mặt của Cherry'.
Cô gái ấy tuy hậu đậu và luôn có những hành động kỳ quặc khó lường, nhưng dường như lại rất được lòng người, nhiều học sinh đã nói rằng: “Tôi cũng thích thư viện bây giờ, nhưng khi có chị Cherry thì vui hơn nhiều”.
Cứ như thế này thì, cuối cùng chỉ còn một cách giải quyết duy nhất thôi...
“Vì lỗi của tớ mà gây phiền phức cho mọi người... xin lỗi.”
Vừa về đến thư viện, Horsetail đã cúi đầu thật sâu về phía chúng tôi.
“Horsetail, cậu không cần xin lỗi đâu. Cậu có làm gì sai đâu chứ.”
“Dù vậy thì, nguyên nhân vẫn là do tớ...”
Lời xin lỗi này chắc hẳn chứa đựng cả sự tội lỗi vì đã gây phiền phức và sự bất lực trước việc bản thân không thể giải quyết tình hình. Tôi đã hiểu rõ cảm giác đó đến mức đau lòng.
“Tsukimi cũng vậy, xin lỗi cậu. Dù đã có được cơ hội quý giá, nhưng lại không thành công...”
“...Horsetail.”
Ban đầu, Horsetail cứ mặc kệ mọi chuyện cho tôi và Pansy, nhưng giữa chừng lại cùng chúng tôi tham gia vào việc thuyết phục các học sinh. Dù cậu ấy đã cố gắng hết sức để giành lại những mối gắn kết đã mất, nhưng thế giới này quả thật không ngọt ngào đến vậy, tất cả đều thất bại.
Lúc đó, lời nói mà một học sinh từng có tình cảm với Horsetail... không, một học sinh vẫn còn tình cảm với Horsetail đã nói ra... có lẽ không nên nói với Tsukimi thì hơn.
“Thật ra thì, nếu hội trưởng Cherry không quay lại thì...”
Lilith đưa màn hình điện thoại được thao tác với đôi tay yếu ớt cho xem.
...Tôi biết chứ, tôi biết đó là cách tốt nhất mà.
“Lilith, tôi biết điều đó. Nhưng mà—”
“...Em muốn gặp hội trưởng Cherry... Sắp tốt nghiệp rồi... Trước khi thật sự không thể gặp được nữa...”
Lilith không dùng điện thoại nữa, mà dùng chính miệng mình, thổ lộ những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu.
Đúng vậy... Người yêu Cherry nhất, hơn bất kỳ ai, chính là Lilith mà.
Thật ra, chắc hẳn cô bé đã chịu đựng bấy lâu. ...Sự cô đơn vì không được gặp Cherry.
“Joro, hội trưởng Cherry không thể quay lại sao? Em muốn chị ấy lại đến...”
“Chuyện đó thì...”
“Joro thường gặp hội trưởng Cherry ở chỗ làm thêm mà phải không? Vậy nên, ở đó...”
“Không, cái đó, thôi đi. Chúng ta đừng nhờ chị Cherry nữa. Chị ấy đã hoàn thành cả kỳ thi tuyển sinh lẫn chức vụ hội trưởng hội học sinh rồi, cuối cùng cũng được sống tự do mà.”
Trước đây, Cherry đã nói với tôi. Rằng từ trước đến giờ, vì phải giúp đỡ thư viện và làm công việc hội trưởng hội học sinh nên chị ấy có rất ít thời gian cho bản thân. Vì thế, giờ được dùng thời gian cho riêng mình như thế này thật là vui.
Tôi không thể tước đi cái thứ duy nhất mà Cherry đã có được, cái thứ mà chị ấy nhận được thay cho thứ chị ấy mong muốn nhất trong Lễ hội Ryouran.
“Joro, tôi hiểu cảm xúc của cậu, nhưng tôi cũng đồng ý với Lilith.”
“Hả? Này, này Pansy!”
Pansy mặc kệ lời tôi nói, nhìn thẳng vào Horsetail.
Với mái tóc tết và cặp kính, thái độ vẫn thờ ơ như mọi khi, nhưng lại toát lên một sự quyết tâm lạ lùng.
“Horsetail. Tôi nghĩ đã đến lúc cậu nên giải quyết mớ khúc mắc với đàn chị Cherry rồi.”
“Ơ!? Nào, nhưng mà... cái đó...”
Con bé này, đang nói cái quái gì thế không biết!
“Cậu biết rõ mà phải không? Trong số những người đã không đến giúp thư viện vì nguyên nhân từ cậu, ai là người quan trọng nhất đối với thư viện Đường Xương Bồ?”
“Ư!”
Thiệt tình, Pansy hôm nay bị làm sao thế này!?
Bình thường thì chỉ nghiêm khắc với tôi thôi, vậy mà giờ đến Horsetail cũng không tha là sao chứ!
Tôi hiểu cậu nói gì, nhưng vô tâm quá rồi đấy.
“Thế nên, để cứu thư viện, và cũng để giải quyết vấn đề trong lòng cậu nữa, không thể để mối quan hệ giữa cậu với đàn chị Cherry cứ như bây giờ được.”
“Pansy, dừng lại đi. Chuyện đến mức đó thì bọn mình đừng có mà xen vào chứ.”
“Hơn thế nữa, để thư viện của trường Iris cứ trong tình trạng này còn tệ hơn nhiều. Joro, chẳng phải cậu cũng nghĩ mối quan hệ của Hose và đàn chị Cherry cần được cải thiện sao?”
“Dù vậy thì đó là vấn đề của hai người họ chứ!”
Ngay cả tôi cũng muốn Hose và Cherry làm hòa mà.
Trong lúc làm thêm, cứ nhắc đến Hose là Cherry lại mất hết sức sống, khác hẳn mọi ngày.
Dù cô ta lúc nào cũng hậu đậu, phiền phức là thế… nhưng tôi thật sự không muốn thấy Cherry với vẻ mặt như vậy.
“Ừ. Vậy thì mình chỉ cần tạo cơ hội thôi. Giống như Fuko và Tanpopo hồi hè ấy.”
“Hả? Fuko và Tanpopo? Chuyện đó là…”
Không đợi tôi trả lời, Pansy lại nhìn chằm chằm vào Hose. Lực siết chặt chiếc điện thoại trong tay cô ta mạnh hơn hẳn bình thường, cho thấy rõ quyết tâm của cô ta.
“Hose, tôi hỏi lại cậu điều vừa nãy nhé.”
Dù bối rối trước lời đề nghị đột ngột, hay vì bị áp đảo, Hose nuốt nước bọt cái ực.
“Trả lời thành thật đi. Cậu có muốn đàn chị Cherry quay lại thư viện không?”
“…Không, chuyện đó mà tôi nói ra thì…”
“Là vì cảm giác tội lỗi với đàn chị Cherry ư? Hay là vì cậu muốn tự bảo vệ bản thân?”
“…!”
Lời đó chắc chắn đã đánh trúng yếu điểm của Hose. …Câu trả lời của Hose có lẽ là cả hai. Nhưng phần lớn hơn lại là vế sau. Cậu ta cũng là con người thôi mà.
Cậu ta chắc đã luôn sợ hãi việc nếu nhờ Cherry giúp đỡ mà bị từ chối.
“Pansy, đủ rồi đấy! Tôi biết cậu muốn giải quyết khúc mắc giữa Hose và Cherry rồi, nhưng hỏi Hose cái chuyện đó thì được gì chứ!? Nó chẳng liên quan gì đến chuyện thư viện cả!”
“Có liên quan đấy chứ. Bởi vì nó sẽ cho thấy Hose nghĩ gì về đàn chị Cherry.”
“Cho dù biết được thì chẳng giải quyết được gì cả!”
“Chưa thử thì sao biết được. Tsuki đã nhờ Hose ‘hãy giành lại những sợi dây ràng buộc đã mất’. Trong số đó, sợi dây quan trọng nhất chẳng phải là giữa cậu ấy và đàn chị Cherry sao?”
“Đừng có làm như cái gì cũng biết rồi nói ra! Tôi ghét nhất cái kiểu đó của cậu đấy!”
“Tôi trả lại y nguyên câu đó cho cậu đấy. Joro, chẳng phải cậu cũng làm như thể đã hiểu rõ cảm xúc của đàn chị Cherry và Hose rồi hành động sao?”
“Cái gì cơ?”
“Vì có vị trí tương tự nên hiểu được cảm xúc của Hose. Vì có giao tiếp khi làm thêm nên hiểu được cảm xúc của đàn chị Cherry. …Không phải vậy sao? Cậu chỉ tự mình cho là như vậy thôi. Bởi vì cậu đã không xác nhận rõ ràng với chính người trong cuộc mà.”
“…! Mày, thật sự đủ rồi đấy…”
“Được rồi! Được rồi! Hai người không cần phải cãi nhau nữa đâu!”
Giữa tôi và Pansy đang cãi vã kịch liệt, Hose bất ngờ chen vào.
“Tôi sẽ nói! Tôi sẽ nói! Tôi nghĩ gì về hội trưởng Cherry!”
Có lẽ Hose đã nghĩ không thể để tôi và Pansy tiếp tục cãi nhau vì vấn đề của bọn họ nữa, nên dù có chút buông xuôi, cậu ấy đã lộ ra vẻ mặt đầy quyết tâm.
Và rồi,
“Đương nhiên là tôi muốn cô ấy quay lại rồi… Không phải vì thư viện sắp đóng cửa. Mà là vì tôi muốn gặp hội trưởng Cherry. …Nhưng sao tôi có thể nói điều đó ra được chứ! Bởi vì người làm cô ấy đau lòng nhất chính là tôi! Cũng vì tôi mà hội trưởng Cherry…”
Hose đã thổ lộ những suy nghĩ mà từ trước đến nay cậu chưa từng dám nói ra.
…Tôi biết mà. Tôi biết cậu muốn Cherry quay lại mà.
Cậu thì cứ kìm nén mãi thôi nhỉ.
“Tôi biết mình đang nói những điều chỉ có lợi cho bản thân! Nhưng tôi muốn hội trưởng Cherry ở bên cạnh tôi! Sắp tới hội trưởng Cherry sẽ tốt nghiệp rồi! Trong khoảng thời gian đó, dù chỉ một chút ký ức cũng được…”
“Hose, thôi được rồi. Không cần nói thêm nữa đâu.”
Tôi nhẹ nhàng ngăn Hose lại.
Tôi đã nghe đủ những gì Hose muốn nói rồi. …Vậy là, mục đích đã đạt được.
Thế nên, tôi quay sang Pansy nói:
“Vậy thì, chuyện này đã truyền đạt đến Cherry rõ ràng chưa?”
“Ừ. Chắc vậy.”
“Hả? Joro, Pansy, hai người đang làm gì vậy?”
Với thái độ như thể cuộc cãi vã vừa rồi là giả, Hose chắc hẳn đã thắc mắc khi thấy tôi và Pansy nói chuyện.
Hose với vẻ mặt ngớ người, thay phiên nhìn tôi và Pansy.
Thật là… Đột ngột quá nên tôi cũng chẳng hiểu gì mấy, nhưng dù sao thì kế hoạch đã thành công rồi. Vậy thì, từ bây giờ tôi cũng phải xác nhận những thắc mắc của mình thôi.
“Trước tiên, tôi muốn xác nhận, …là từ khi nào?”
“Từ lúc chúng ta thất bại trong việc thuyết phục mấy đứa năm nhất ấy. Ban đầu tôi liên lạc với chính cô ấy nhưng không được, nên mới đau đầu. Ai mà ngờ cô ấy lại làm hỏng điện thoại chứ.”
Nói rồi, Pansy giơ lên chiếc điện thoại mà lúc nãy cô ấy còn nắm chặt. Khi tôi nhìn vào màn hình, thì thấy:
“Ra vậy. Thế nên mới liên lạc bên đó à.”
Màn hình đang hiển thị cuộc gọi với Tsubaki.
“Ừ. Với cô ấy thì việc vượt qua sự hậu đậu của đàn chị Cherry chắc sẽ dễ dàng thôi.”
“Có lẽ vậy. …Khỉ thật, đáng lẽ phải nói từ đầu chứ.”
“Nếu tôi đã nói rồi, chẳng phải cậu sẽ ngăn cản sao?”
“…Chậc.”
Hành động của Pansy trong lúc thuyết phục hôm nay, nói là “cực kỳ nhút nhát”, rồi trốn sau lưng tôi, ẩn mình khỏi học sinh. Nhưng người mà cô ta thật sự muốn che giấu bản thân không chỉ có học sinh.
Cô ta không muốn tôi nhận ra mình đang làm gì.
“À, này, hai người. Từ nãy đến giờ rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy…”
“Chuyện là ngay từ đầu Pansy đã không hề có ý định giải quyết tình trạng thiếu người bằng cách thuyết phục tôi.”
“Không phải thế đâu. Chỉ là, đó luôn là phương án thứ hai. Chẳng qua là có một phương án ưu tiên hơn mà thôi.”
Thế nên mới nói là từ đầu đã không kỳ vọng gì sao. Đúng là một người phụ nữ đáng ghét.
“Hả? P-phương án ưu tiên nhất? Chuyện đó là…”
“Tôi đã liên lạc với người phù hợp hơn để thuyết phục, chứ không phải Joro. Bởi tôi nghĩ rằng nếu biết mọi người ở Iris, và cả Hose, nghĩ gì về mình, cô ấy chắc chắn sẽ đến.”
“Đến? Chẳng lẽ là…”
“Ừ. Chính xác rồi đấy.”
Ngay lúc câu nói đó vừa dứt, cánh cửa thư viện bật mở với một tiếng động lớn.
“Xin phép… Ui da!! Đ-đau quá đi mất~!”
Cánh cửa đột nhiên mở toang. Kẻ vừa xông vào, có lẽ vì mở cửa quá mạnh, đã ngã chổng vó ngay tại chỗ. Cái kiểu xuất hiện như thế này thì chỉ có một người duy nhất mà thôi.
Người mà Pansy vừa nhắc đến, người mà Lilith tha thiết muốn gặp… là…
“Hả? Hảáááá!! Hội trưởng Cherry!?”
“Đau quá đi… Lỡ chân ngã mất rồi…”
Cựu hội trưởng học sinh trường Trung học Iris, Cherry, tên thật là Sakurahara Momo. Có lẽ cô ấy đã vội vàng chạy đến đây, đến nỗi trang phục vẫn là đồng phục của “quán xiên que Yoruki”.
“Chính tôi đã gọi cô ấy đến. Nhờ Tsubaki, khi chúng tôi đang thuyết phục, đồng thời cho cô ấy nghe xem học sinh trường Iris nghĩ gì về đàn chị Cherry.”
Không chỉ có thế đâu. Điều quan trọng nhất là “Hose nghĩ gì về Cherry”.
Cái cảm xúc về Cherry, người mà cậu ta đã làm tổn thương vì lỗi của mình, với Hose mà nói, đó là một lời biện hộ thuận tiện. Cũng chính vì thế, cậu ta tuyệt đối không chịu nói ra.
Ngay cả khi tôi xác nhận trong lúc thuyết phục, cậu ta vẫn giữ thái độ không nói ra điều đó.
Thế nên, Pansy đã thay đổi cách làm. Bằng cách cố ý cãi nhau với tôi, cô ấy đã tạo ra tình huống khiến Hose buộc phải nói ra cảm xúc của mình với Cherry.
Tôi cứ nghĩ cô ta hôm nay hăng hái hơn mọi khi, nhưng Pansy hôm nay thật sự đáng sợ.
Ai mà ngờ lý do cô ta kéo tôi đi thuyết phục lại là để cho chính Cherry biết được học sinh cần cô ấy đến mức nào.
“Ừm… đó, lâu rồi không gặp, Hose. A ha, a ha ha ha ha!”
“À! Vâng, vâng ạ! Đ-đúng vậy ạ! A ha ha ha…”
Vừa phủi bụi do ngã, Cherry vừa đứng dậy.
Có lẽ từ sau Lễ Hội Ryoran, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau như thế này.
Một thái độ xa cách, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi so với trước đây.
Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lòng đau nhói một cách kỳ lạ.
“C-cậu khỏe không?”
“Vâng, cũng tạm ạ… Còn hội trưởng Cherry thì sao ạ?”
“Tôi á? Tôi thì, đây này! Khỏe re ấy mà!”
Hôm đó, Hose đã vì bảo vệ mối quan hệ với Tsuki, mà phá hủy mối quan hệ với Cherry.
Và đây là kết quả. Ngỡ như chuyện của người khác, nhưng với tôi thì không phải vậy.
Bởi vì, đúng không? Chỉ còn một chút nữa thôi… nếu ngày lễ bế giảng đến thì tôi cũng…
“…Phụt! A ha ha ha! Sao mà tệ quá! Chắc tại lâu rồi không gặp nên không nói chuyện tự nhiên được ấy mà!”
“V-vâng ạ…”
“Nhưng, tôi đã hiểu rõ cảm xúc của Hose rồi…”
Không phải những lời nói bốc đồng như trước nữa, Cherry đã nói vậy bằng một giọng nói bình tĩnh… đúng như một người chị dịu dàng và đáng tin cậy.
Sở dĩ cô ấy có được sự điềm tĩnh này, có lẽ là vì Pansy đã cho Cherry nghe qua điện thoại, nghe xem học sinh trường Iris, và cả Hose, nghĩ gì về cô ấy.
“Cậu muốn tôi quay lại đúng không?”
“Hả!? À! Vâng, v-vâng ạ…”
Chắc hẳn Hose đã hiểu rằng Cherry đã nghe được lời mình nói lúc nãy rồi. Dù có chút vẻ mặt tiếc nuối, Hose vẫn khẳng định lời của Cherry.
“Ưm hứm! Lần này, cậu đã nhìn về phía tôi rồi phải không!”
“Vâng, đúng vậy ạ…”
Khi cảm xúc không đến được với Hose tại Lễ Hội Ryoran, Cherry đã nói “Hose không nhìn về phía tôi”. Nhưng lần này thì khác.
Hose đã cần Cherry. Dù không ở bên cạnh, Hose vẫn luôn nhìn về phía Cherry.
“Hội trưởng Cherry. Tôi muốn cô quay lại thư viện! Hãy giúp tôi một tay! Cô… tôi cần cô!”
Vứt bỏ hết mọi xấu hổ và sĩ diện, Hose cầu xin Cherry đang đứng đối diện.
Thế rồi, Cherry…
“Không đâu!”
Không chút thương tiếc, vô tình phớt lờ cảm xúc đó.
“Bởi vì tôi đã bị Hose đối xử tệ mà! Vậy mà lại quay lại thư viện vì Hose ư! Đâu có chuyện đó!”
“Không, đúng là vậy ạ…! Quả thực là như thế ạ…”
Không quay lại hả trời! Với diễn biến hiện tại, cứ tưởng khi đã nghe được tấm lòng Hose rồi thì sẽ nói “Vậy thì tôi sẽ quay lại giúp cho!” chứ.
“N-h-ư-n-g, nếu là vì người khác thì tôi có thể quay lại đấy~.”
“N-người khác ư?”
Lúc đó, Cherry không nhìn Hose, mà nhìn Pansy đang đứng phía sau cậu ta.
“Này, Pansy… Cậu hôm nay, từ lúc đến gọi tôi đã rất cố gắng rồi nhỉ? Tại sao cậu lại muốn cứu thư viện Iris đến vậy?”
Đúng vậy. Về hành động của Pansy hôm nay, tôi cũng liên tục thắc mắc. Nói thẳng ra, cô ta đã làm quá sức bình thường rồi.
“Bởi vì có một bạn rất yêu quý thư viện này. Bởi vì nếu thư viện này biến mất, sẽ có người đau buồn. Để tuyệt đối tránh điều đó, tôi muốn cứu thư viện của trường Trung học Iris.”
“…À~, là ‘cô bé’ đó à…”
“Cô bé” đó… là “thành viên thư viện đầu tiên” của trường Iris, người mà hôm nay đã xuất hiện nhiều lần sao. Dù tiếng tăm từ học sinh không được tốt cho lắm, nhưng có lẽ Pansy đã cảm thấy đồng cảm. Quả thật, khi nghe Lilith và các học sinh khác kể chuyện, tôi cũng đã nghĩ… có vẻ như có một người giống Pansy ở đây.
“Hội trưởng Cherry. Em cũng muốn hội trưởng Cherry quay lại. Muốn có hội trưởng Cherry ở đây…”
“Em cũng… Em cũng muốn, cô Cherry, chúng ta cùng nhau…”
“…Lilith, Tsuki.”
Lilith và Tsuki, những người vẫn im lặng nãy giờ, chậm rãi tiến đến gần Cherry và nắm lấy tay cô.
Thật ra, có lẽ họ còn nhiều điều muốn nói hơn nữa.
Nhưng họ đã kìm nén lại, và bây giờ chỉ nói những lời để cứu lấy thư viện.
Thế rồi, Cherry…
“Haa~! Đành chịu thôi mà~! Được rồi! Thôi được, tôi sẽ giúp!”
Với nụ cười có phần thấu hiểu, cô ấy nói vậy.
“Đ-được thật sao, hội trưởng Cherry?”
Chắc chắn rồi! Chứ không có tớ thì mọi người khốn đốn mất thôi, phải không nào? Vậy nên, tớ sẽ đặc biệt quay lại giúp một tay! Với lại, thi cử với mấy vụ hội học sinh cũng xong xuôi cả rồi, tớ cũng đang rảnh rang đây này!
Nó nói ra với vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng tôi thừa biết sự thật đâu phải vậy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Cheri hẳn đã trải qua bao dằn vặt, đấu tranh nội tâm, thế nhưng cuối cùng vẫn chọn con đường giúp đỡ thư viện. Nếu đã thế, thì cái quyết tâm ấy… tôi nào dám ngăn cản.
「Ưu xi xi xi! À mà nè, đừng có hiểu lầm đó nha! Tớ đây chẳng qua chỉ giúp vì Pansy, Lilys và Tsukimi thôi, …với lại vì ‘cô ấy’ nữa! Nghe nói ‘cô ấy’ cũng sẽ quay lại từ học kỳ ba rồi đó! Lâu lắm rồi mới được gặp lại, háo hức chết đi được ấy chứ!」
Ồ, vậy là đến học kỳ ba thì cái người được gọi là ‘thành viên thư viện đầu tiên’ kia sẽ quay lại sao. Không hiểu sao mà… tôi cũng hơi muốn được gặp mặt một chút.
「A, cảm ơn bạn rất nhiều! Thật sự, vô cùng cảm ơn bạn! Mà… tôi xin lỗi!」
「Hose này, cấm cậu xin lỗi đó nha! Vì cho dù cậu có nói gì đi nữa thì tớ cũng sẽ không tha thứ đâu!」
「…! Ghê gớm thật đấy!」
「Đương nhiên rồi! Hề hề!」
Dù cả hai vẫn còn chút gì đó vướng mắc, nhưng nhìn tình hình lúc này thì có lẽ từ đây sẽ dần dần tan biến. Rồi một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa…
「A, Joro này! Từ giờ tớ sẽ giảm bớt ca làm thêm một chút nha! Dù sắp tốt nghiệp rồi nhưng hình như tớ vẫn còn chút chuyện phải giải quyết ở trường Iris đó.」
「Vâng, như vậy thì tốt hơn ạ.」
Dù không nói ra là cũng tốt cho tinh thần của Hose.
「Hừm~? Joro này, cậu đang nghĩ cái gì thất lễ lắm phải không?」
「Làm gì có chuyện đó? Tôi có nghĩ gì đâu mà!」
「Hừm. Vậy thì được rồi… Thôi được! Tsukimi, Lilys! Mau bắt tay vào việc ngay thôi nào! Chúng ta đi nhờ những bạn học sinh còn lại! Cứ yên tâm đi! Có tớ lo thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy hết thôi!」
「Vâng. Em sẽ đi cùng.」
『Vâng. Tôi đã hiểu ạ.』
Từ đó trở đi, mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp. Cheri, cùng Lilys và Tsukimi, chỉ mất chưa đầy ba mươi phút đã quay trở lại thư viện với một đội quân học sinh đông đảo sau khi đi mời mọc. Thật sự mà nói, cái cô Cheri này đúng là có sức ảnh hưởng kinh khủng khiếp thật.
※
「Haizzz! Hôm nay vui quá đi mất! Với lại, thật may vì đã giải quyết được vụ thiếu người rồi!」
「Đúng vậy! Mà, bọn mình thì chẳng làm gì đặc biệt cả, nhưng giải quyết xong là tốt rồi! Thế mà Cheri-san vẫn ghê gớm thật! Không ngờ lại có thể tập hợp học sinh đến giúp nhanh đến thế!」
「Tôi cũng bất ngờ. Không ngờ Cheri-san lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế… Tôi cũng phải học hỏi những điểm như vậy từ cô ấy mới được.」
「Đúng thế ạ! Quả thật, Cheri-san thật sự rất tài giỏi!」
Bốn người đi trước bọn tôi đang vừa trò chuyện thân mật vừa đi về phía nhà ga. Chuyện ở thư viện trường Iris chắc hẳn đã ổn thỏa rồi. Cheri còn bắt các bạn học sinh đến giúp việc hứa hẹn rằng: 『Dù tớ tốt nghiệp rồi thì các cậu cũng phải giúp đỡ cho đàng hoàng đó nha!』
Thế là, ngay cả sau khi Cheri tốt nghiệp, công việc của thư viện vẫn sẽ diễn ra trôi chảy. Cái thư viện thân thuộc, ấm cúng và yên bình đến lạ thường ấy đã được bảo vệ rồi.
──Cứ thế mà, sự cố lần này đã được giải quyết êm đẹp và đi đến hồi kết…
「Này, Pansy. Tôi hỏi chút được không?」
Để giải quyết cái thắc mắc vẫn còn bỏ ngỏ, tôi cất lời với Pansy đang đi ngay bên cạnh.
「Chuyện gì vậy?」
Việc giúp đỡ thư viện trường Iris ngày hôm nay. Tôi đương nhiên có ý muốn tạo ân huệ cho Hose, thế nhưng cho dù có vậy đi nữa, thì tôi cũng không hề có ý định giúp đỡ. Vì lễ bế giảng đang cận kề, tôi muốn tránh mọi rắc rối không cần thiết. Tôi muốn né tránh hết mức có thể khả năng tạo ra một vết nứt kỳ lạ trong mối quan hệ của bọn tôi.
Thế nhưng, ý muốn đó của tôi lại bị phá vỡ bởi một thủ đoạn nào đó mà Pansy đã sử dụng. Cô ta đã dùng… cái phương pháp chỉ dùng được duy nhất một lần, và có thể khiến tôi tuyệt đối phục tùng ấy…
Cái đó là gì thì… giải thích ra cũng chỉ là thừa thãi thôi nhỉ.
Bốn người Cosmos đi đằng trước, còn hai đứa tôi thì đi đằng sau. Ở thư viện trường Iris, Cosmos và mọi người không hề nói chuyện với tôi dù chỉ một lời. Đó chính là câu trả lời đó.
Chỉ là, cũng chính vì vậy…
「Thật sự chỉ cần như thế này là được rồi sao? Chẳng lẽ không thể là một chuyện khác, hay hơn sao…」
「Ồ? Vậy có nghĩa là, cậu sẽ đặc biệt cho tôi thêm một cơ hội nữa sao?」
「Làm gì có chuyện đó chứ! Chỉ có lần này thôi đó!」
「Hề hề. Đáng tiếc thật đấy.」
Cái vẻ mặt đó, nào giống vẻ mặt của người đang tiếc nuối chút nào. Lại còn cứ trưng ra vẻ mặt mãn nguyện đến lạ. Thật sự, tôi chịu thua với con người này rồi.
「…Thế này là tốt nhất rồi.」
Sau đó, Pansy lặng lẽ nói với tôi khi cả hai bước đi thêm một đoạn ngắn.
「Ý cô là sao?」
「Cậu biết không, Joro-kun. Rất nhiều điều tôi mong ước đều không thành hiện thực đâu. Từ trước đến nay, có rất nhiều chuyện tôi muốn làm cho bằng được nhưng rồi lại chẳng thể nào làm được.」
Thật sao? Tôi cứ ngỡ cô ta là kiểu người muốn gì là làm nấy, không cần hỏi han ý kiến ai mà vẫn cứ đạt được điều mình muốn chứ…
「Thế nhưng, riêng chuyện này thì tôi không thể nhượng bộ. Nhất định tôi phải cứu thư viện trường Iris bằng được. …Chính vì thế, tôi đã dùng mọi thủ đoạn có thể. …Dĩ nhiên, cũng có vài thủ đoạn tôi đã không dùng đến.」
「Là cái chuyện mà Hose đã định làm đó hả?」
「Đúng vậy. Đó là phương pháp sai lầm. Tôi không thể để cậu ta làm cái chuyện đó được.」
「Với ý kiến đó thì tôi đồng ý một nửa.」
「…………Vậy sao.」
Pansy là một người phụ nữ nhạy bén. Bởi vậy, có lẽ cô ta đã nhận ra từ những lời tôi vừa nói. Cái quyết tâm mà tôi đã đưa ra thông qua sự việc ngày hôm nay… Thế nhưng, việc cô ta không truy hỏi là bởi bản thân cô ta cũng không hề muốn điều đó xảy ra.
「Joro-kun, hôm nay cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà tôi đã hoàn thành được tất cả những việc cần làm.」
「Vậy sao.」
Cái thái độ cứ như thể vai trò của mình đã kết thúc rồi vậy kia là sao hả? Thế mà phía trước vẫn còn một sự kiện khủng khiếp mang tên ‘lễ bế giảng’ đang chờ, đúng là đồ vô tư quá thể mà.
──Đó là những gì tôi nghĩ vào thời điểm đó, thế nhưng sau này tôi mới vỡ lẽ ra. Pansy… không, Sanzukurin Sumireko đã giúp thư viện trường Iris vì mục đích gì. Và từ trước đến nay, cô ta đã suy nghĩ và hành động như thế nào…