Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

5 7

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

551 1541

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

400 619

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

258 4583

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

570 1808

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

282 1333

Quyển 14 - Chương 1: Vẫn Chưa Gặp Được Người Đầu Tiên

4dd145da-e827-495b-886d-f2412caf19c8.jpg

Học kỳ hai vừa chớm, tôi đã phải đóng vai bạn trai hờ của cô hội trưởng hội học sinh trường người ta, rồi cả của cô bạn cùng lớp nữa. Hội thao thì bị cuốn vào một cuộc “thánh chiến” oái oăm giữa hai tiệm *kushikatsu* và *yakitori*. Trong quá trình chuẩn bị cho Lễ hội Ryouran, lại phải cùng cô bạn câu lạc bộ báo chí tìm cách giải quyết rắc rối khi ba cô gái khác định hy sinh mình vì những ánh đèn trang trí rực rỡ kia. Rồi đến Lễ hội Ryouran, tôi với thằng bạn vẫn luôn chí chóe cuối cùng cũng làm lành sau bao phen sóng gió. Chuyến du lịch học tập, tôi gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã bị mắc kẹt giữa sự ngưỡng mộ và nuối tiếc, rồi chúng tôi thẳng thắn nối lại sợi dây gắn kết từng bị chệch hướng.

Tất cả những điều trên, chính là những gì tôi – Kisaragi Amatsuyu, biệt danh Jouro – đã trải qua trong học kỳ hai này.

Này, cậu thấy có kinh khủng không? Dù nghĩ kiểu gì, cũng chẳng phải chuyện mà một học sinh cấp ba năm hai bình thường trải qua được. Những sự kiện cả đời có khi chỉ gặp một lần, cứ thế dồn dập tới tấp. Trải qua đủ thứ chuyện như thế, tôi cứ ngỡ thể nào cũng còn điều gì đó sắp ập tới, nhưng hóa ra chẳng cần phải lo lắng gì sất. Dù sao thì, học kỳ hai đầy biến động cũng đã đi đến hồi kết rồi mà…

Rốt cuộc, từ giờ mối quan hệ của chúng tôi sẽ biến chuyển như thế nào đây?

Điều đó thì chẳng ai có thể biết được…

Vừa trở về từ chuyến du lịch học tập đầy rắc rối theo kiểu “không ngờ mà lại đúng như mình đoán”, tôi cứ thong dong tận hưởng sự chênh lệch nhiệt độ giữa quê nhà và Hokkaido, lẩm bẩm “Ài, ở đây vẫn ấm áp thật đấy nhỉ~”. Dù vậy, tôi vẫn chẳng thể trốn tránh được hiện thực. Ngày “lễ bế giảng” – đỉnh điểm quan trọng nhất đối với tôi… à không, đối với chúng tôi – đang ngày một đến gần, từng khắc từng giây.

Tất nhiên, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Thế nhưng, tôi vốn dĩ là một kẻ yếu bóng vía. Thế nên, không kìm được, trong thâm tâm tôi vẫn mong “giá như thời khắc đó đừng tới”. Và thế là, dù sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, thay vì đến thư viện nơi mọi người đang học, tôi lại mò đến “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki” – nơi chẳng có ai trong số họ.

Tôi hành động như vậy, mang theo suy tính ti tiện rằng nếu vùi đầu vào công việc làm thêm, dù chỉ là tạm thời, tôi sẽ không phải bận tâm đến mớ rắc rối của bản thân nữa.

“Haizzz… Mình đang làm cái quái gì thế này không biết…”

Nhưng hiện thực thì tàn nhẫn đập tan cái suy tính ti tiện của tôi một cách không thương tiếc. Cuối cùng thì, cái cảm giác tội lỗi vì đã trốn tránh bọn họ lại càng khiến tôi thêm sầu não. Đúng là một vòng luẩn quẩn không lối thoát.

Ngay khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi đã vội vã chạy đến “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki” – mọi thứ đến đây vẫn ổn. Nhưng từ đó trở đi thì mọi chuyện lại đổ bể. Cái khoảng thời gian chờ trong văn phòng trước giờ làm việc ấy mới thật tai hại. Dù chỉ một chút thôi, cứ hễ có thời gian rảnh rỗi chẳng làm gì là tôi lại không kìm được mà suy nghĩ lung tung…

“Khì khì khì! Trông cậu đang đau đầu lắm đấy, chàng trai trẻ!”

“...Chị Cherry.”

Từ phía sau, tiếng nói trong trẻo của Sakura Momo – biệt danh Cherry, đồng nghiệp làm thêm của tôi – vọng tới. Trước đây, chị ấy từng là hội trưởng hội học sinh ở trường Karashoobu, nhưng giờ đã “nghỉ hưu non” một cách êm đẹp. Vì đã hoàn thành kỳ thi đại học bằng phương thức xét tuyển, nên mặc dù vẫn đang là học sinh cấp ba năm ba vào tháng 12 này, chị ấy chỉ toàn đi làm thêm.

Nếu được, tôi cũng mong sang năm mình sẽ được nhàn nhã như chị ấy.

“Chàng trai trẻ gì chứ... Chị Cherry cũng có khác gì em là bao đâu ạ.”

“Tuy chỉ hơn có một tuổi, nhưng về tinh thần thì chị đây hơn đứt cậu đấy nhé!”

Trong bộ đồng phục của “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki”, chị ấy tự tin giơ ngón cái lên một cách đầy vẻ vênh váo.

Tiếc thay. Tôi chẳng có lấy một lời để phản bác. Một bên là tôi đang ủ ê loay hoay không biết phải làm gì với tình cảm của bốn cô gái kia, một bên là chị Cherry đã ung dung vượt qua hai ngọn núi lớn: thi cử và tình yêu. ...Mà thôi, về khoản tình yêu thì hình như chị ấy hơi... lạc đường một chút thì phải...

Dù sao đi nữa, chuyện ai đang thoải mái hơn thì rõ như ban ngày rồi.

“À, trước chuyến du lịch học tập em cảm ơn chị nhé. Nhờ lời khuyên của chị mà em mới nhận ra sai lầm của mình.”

“Khì khì! Chị đây là người chị lớn hiền lành và đáng tin cậy mà, đúng không nào!”

Thường ngày, tôi sẽ thầm nghĩ “đừng có mà khoác lác”, nhưng lần này thì ngoại lệ.

Trước chuyến du lịch học tập, tôi đã hứa với bốn cô gái rằng “cuối học kỳ hai sẽ chỉ bày tỏ tình cảm với một người duy nhất”. ...Nhưng lời hứa đó, hóa ra lại không ổn chút nào. Chỉ chăm chăm nhiệt tình với một cô gái, còn những người khác thì bỏ mặc. Nghĩ kiểu gì cũng thấy là không được rồi.

Một khi họ đã chân thành cố gắng trao đi tình cảm cho tôi, thì tôi cũng phải đáp lại một cách xứng đáng. Nếu không, tôi sẽ cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bởi vậy, tôi đã hủy bỏ lời hứa cũ với bọn họ. Và để giải quyết dứt khoát mọi tình cảm, tôi đã lập một lời hứa mới: “cuối học kỳ hai, tôi sẽ bày tỏ tấm lòng mình với tất cả mọi người”.

Tất nhiên, không phải là bày tỏ cùng một thứ tình cảm với tất cả mọi người…

“Nhưng mà từ đó trở đi thì hơi bị ngoài dự đoán đúng không nào! Ai mà ngờ được mấy cô lại đòi “muốn có thời gian riêng tư với từng người” chứ!”

“Vâng, em cũng khá ngạc nhiên ạ…”

“Nhưng Jouro-chi đã chấp nhận lời đề nghị đó đúng không? Này, tại sao cậu lại chấp nhận thế? Nói thật nhé, chị nghĩ đó là một lời hứa bất lợi, sẽ làm lung lay quyết tâm của cậu đấy.”

“Em nghĩ đó là phép lịch sự tối thiểu mình nên dành cho họ ạ…”

“Cho dù điều đó có thể trở thành một kỷ niệm tàn khốc sao?”

“...Vâng ạ.”

Tôi hiểu ý chị Cherry muốn nói. Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Nhưng dù điều đó có tàn khốc đến mức nào, nếu bọn họ mong muốn, tôi vẫn muốn đáp lại. Trước lễ bế giảng, tôi muốn làm hết mọi thứ trong khả năng của mình.

“À nhân tiện, cậu đã có thời gian riêng tư với từng người trong số họ rồi à?”

“Dạ chưa ạ. Bọn họ nói sẽ tự quyết định khi nào. ...Chắc là vào kỳ nghỉ sau kỳ thi cuối kỳ ạ.”

“A! Đúng là thời điểm lý tưởng đấy! Không biết mấy cô sẽ làm gì nhỉ!”

“À thì…”

Dù sao thì, tôi cũng đã nghe qua nội dung sơ sơ rồi mà. “Tour Khám Phá Thú Vị”, “Mong cậu ở thư viện với mình”, “Một Ngày Làm Jouro”, “Tuổi tác chẳng là gì”. Nghe xong, vấn đề là trừ một cái ra, tôi chẳng hiểu bọn họ muốn làm gì rốt cuộc nữa.

“Vậy là, khi thi cuối kỳ xong, rồi mấy cuộc hẹn kia cũng kết thúc… thì đến lúc thật rồi đúng không!”

Phải rồi, nó sắp đến rồi đấy. ...Cái lễ bế giảng ấy.

“Chị Cherry, trông chị có vẻ hào hứng nhỉ?”

“Thay vì đón nhận một cách miễn cưỡng, chẳng phải đón nhận nó một cách hào hứng sẽ khiến tâm trạng thoải mái hơn sao!”

Chậc… Như mọi khi, chị lại chọc ghẹo em rồi.

“...Em cảm ơn chị…”

“Khì khì! Không có gì đâu! À mà, tất nhiên là chị cũng thấy vui nữa! Con gái ai chẳng mê mấy chuyện tình yêu mà, đúng không nào!”

Cherry nở nụ cười hồn nhiên, giơ ngón trỏ về phía tôi. Thoạt nhìn, chỉ thấy chị ấy là kẻ vô tư lự, nhưng đôi mắt đó lại dịu dàng một cách lạ lùng.

“Không sao đâu, Jouro-chi. Mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng rồi. Bởi vậy, dù kết quả có ra sao đi nữa, sợi dây gắn kết mà cậu muốn bảo vệ nhất cũng sẽ không đứt lìa đâu. Từ giờ về sau, vẫn sẽ ở bên nhau thôi!”

Đến cả nỗi lo lớn nhất của tôi cũng bị chị ấy nhìn thấu hết sao…

Phải rồi… Điều tôi sợ nhất không phải là mối quan hệ giữa tôi và bọn họ bị đổ vỡ. Điều đáng sợ nhất là sợi dây gắn kết giữa cô ấy và những người còn lại bị tan vỡ…

“Hơn nữa, nếu điều đó xảy ra, chị đây sẽ tìm cách giải quyết cho bằng được! Tất nhiên, không chỉ một mình chị mà còn nhờ Tsubaki-chi với Hiiragi-chi giúp nữa!”

“Nghe chị nói vậy, em thấy yên tâm hơn nhiều.”

“Khì khì! Không có gì đâu, lần thứ hai rồi đấy nhé!”

Lần này chị ấy giơ dấu V về phía tôi. Chắc là để ám chỉ “lần thứ hai” rồi.

“Thôi nào, sắp đến giờ làm rồi, nhanh chân lên thôi!”

“Vâng. Phải rồi ạ.”

Dù chẳng có vấn đề nào được giải quyết, nhưng gánh nặng trong lòng tôi đã nhẹ đi được đôi chút. Thoạt đầu tôi cứ nghĩ mình đã làm sai rồi, nhưng hóa ra hôm nay đi làm thêm lại là một quyết định cực kỳ đúng đắn.

Cảm ơn chị nhé, Cherry…

“Uwaaa! Đau quá đi mất~...”

“Á! Này, Cherry-chan, cậu có sao không!? Ôi, bia của tôi...”

“Khà khà khà! Hôm nay cô nàng Momo hậu đậu lại “phong độ đỉnh cao” rồi! Ngã ngay chỗ không có gì lại còn hất cả bia lên trần nhà, đúng là không phải kiểu ngã bình thường mà!”

Trong quán vang lên tiếng kêu của Cherry, giọng lo lắng của chị Kanemoto và tiếng cười sảng khoái của khách hàng.

Thoạt đầu tôi cứ nghĩ mình đã làm đúng rồi, nhưng hóa ra hôm nay đi làm thêm lại là một thất bại thảm hại!

Chịu chị luôn đấy, Cherry…

Bia tươi chảy nhỏ giọt từ trần nhà, cứ như thể quán bị dột mưa vậy. Chuyện gì xảy ra thì đúng như mọi người vừa nghe đó. Bởi vì chị Cherry đã ngã nhào, rồi còn bất chấp trọng lực mà hất cả bia lên trần nhà nữa chứ.

Đúng rồi nhỉ… Chị Cherry mà đi làm thêm là y như rằng những tai nạn bất ngờ lại xảy ra đúng như mình dự đoán. Bởi vì cái người này, vốn dĩ đã là một thảm họa hậu đậu rồi mà.

“D-dạ, em không sao đâu mà~... Em xin lỗi chị Kanemoto ạ…”

“Không sao đâu, em đừng bận tâm. Ai chẳng có lúc mắc lỗi mà.”

Chị Kanemoto – leader làm thêm của chúng tôi – nhẹ nhàng động viên Cherry đang loạng choạng đứng dậy.

“Kisaragi-kun, xong việc đó thì làm ơn giúp chị dọn dẹp cùng Cherry-chan nhé!”

“Vâng, em rõ rồi ạ.”

Thế nhưng, sự dịu dàng đó có lẽ chỉ dành riêng cho phái nữ thôi thì phải. Tôi thì bị giao thẳng một công việc mới toanh. Hơn nữa, lại là việc mà đáng lẽ ra chẳng cần phải làm. Cái công việc dùng cây lau nhà để lau bia bị hất tung lên trần nhà ấy, có lẽ trên thế giới rộng lớn này, chỉ có ở “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki” mà thôi thì phải?

“...Lẽ ra mình nên ngoan ngoãn ở thư viện học bài cùng mọi người thì hơn có phải không?”

Tôi đã mong được bận rộn. Cũng mong được vận động cơ thể mà chẳng phải suy nghĩ gì. Thế nhưng… cái này thì quá đáng rồi! Vốn dĩ “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki” này vào buổi tối đã tưng bừng lắm rồi, vậy mà hôm nay lại đông gấp ba lần ngày thường. Nguyên nhân tất cả là do…

“Jouro-chi! Lấy hộ cái cây lau nhà──”

“Hộc!”

“Á! X-xin lỗi! Chị Kanemoto!”

“K-không sao… Hơn nữa, mau đưa cái vật nguy hiểm đó cho Kisaragi-kun nhanh lên…”

Đó chính là Sakura Momo, vị thần hậu đậu tóc hai bím. Vừa mang cây lau nhà, chị ấy đã “vô tình” giáng một cú chí mạng vào mặt chị Kanemoto. Khuôn mặt chị Kanemoto biến dạng như Mook vậy.

“Thật là kỳ tích theo đủ mọi nghĩa rồi…”

Trong văn phòng, chị ấy đúng là một người chị đáng tin cậy đôi chút, vậy mà chỉ cần công việc bắt đầu thì, ôi lạ lùng thay. Trong chớp mắt, chị ấy nhanh chóng biến thành một con quỷ chuyên gây ra những rắc rối ngoài sức tưởng tượng.

“Haizzz~. Hôm nay em thấy hơi không được khỏe cho lắm~...”

“Không sao đâu mà chị Cherry. Chị vẫn làm việc rất tốt như mọi khi ấy ạ.”

“Thật không?”

“Vâng. ...Theo đủ mọi nghĩa ạ.”

“Cảm ơn nhé~, Jouro-chi!”

Phải… Chị Cherry quả thật vẫn đang làm việc rất “tốt” như mọi khi, theo đủ mọi nghĩa. Bởi vì người phụ nữ này, dù gây ra bao nhiêu chuyện như thế, lại vẫn mang về lợi nhuận khổng lồ cho quán.

...Hả? Cậu bảo là chị ấy chỉ hất bia lên trần nhà thôi ư? Quả thật nhìn thì có vẻ là thế đấy.

Cherry thì từ trước đến nay cứ hễ đụng vào là y như rằng gây ra chuyện hậu đậu. Làm vỡ đĩa, hất đổ đồ uống chỉ là chuyện vặt. Chị ấy còn móc mũi Kamata Kimihiro – biệt danh Tanpopo, quản lý đội bóng chày đến làm thêm; tụt cả váy lẫn quần lót của Tanpopo; hất mù tạt thẳng vào mắt Tanpopo đến làm thêm, vân vân và mây mây…

Nhân tiện, có lẽ vì quá sợ những trò hậu đậu của Cherry mà gần đây số lần Tanpopo đến rửa bát giảm đi đáng kể. Điều này khiến Yoki Chiharu – biệt danh Tsubaki, bạn cùng lớp và cũng là quản lý quán này – phải thở than: “Có cách nào để thuê cậu ấy làm nhân viên chính thức không nhỉ?”

Với tôi và cả chị Kanemoto nữa, nếu không có “cái rổ hứng hậu đậu” là cậu ấy đến đây, thì thể nào rắc rối cũng sẽ đổ hết lên đầu chúng tôi. Thế nên, gần đây chúng tôi cũng đang vắt óc suy nghĩ làm sao để chiêu mộ cậu ấy làm nhân viên chính thức.

Ấy, lạc đề mất rồi.

Bây giờ không phải là chuyện hậu đậu của chị Cherry, mà là chuyện chị ấy đã mang lại lợi ích gì cho quán cơ. Cựu hội trưởng hội học sinh Karashoobu, giờ là nhân viên của “Tiệm Kushikatsu Yo-Ki”, vị thần hậu đậu Cherry. Dù thường bị mọi người xung quanh coi là một con quỷ chỉ biết gây phiền phức,

“Momo-chan, hôm nay em cũng cố gắng ghê đấy! Đúng là hết sảy!”

“Ai mà ngờ lại hất bia lên trần nhà thế này chứ! Thật sự khiến người ta cười phá lên được đấy!”

“Chị đây đâu có làm thế để làm vui lòng mọi người đâu!”

“Ối, cái này là lỗi của tôi rồi! Vậy thì, để xin lỗi, tôi gọi thêm một cốc bia tươi cỡ vừa nhé! Coi như bỏ qua cho tôi nha!”

“Tôi thì takowasa và hai xiên thịt lợn nhé! Coi như lời xin lỗi gửi đến Momo-chan!”

“Ưừư~ Cảm ơn quý khách đã gọi món ạ!!”

Đúng như vậy đó, Cherry chính là nhân viên số một, được yêu thích nhất quán này, không ai sánh bằng.

Một cô gái đáng yêu, vui vẻ, dù rất cố gắng làm việc nhưng lại hay lóng ngóng vụng về. Thế nhưng, chính cái vẻ hậu đậu đó lại như chạm đúng vào bản năng làm cha làm mẹ của khách hàng, khiến họ cảm thấy... phải bảo vệ, che chở. Một lời đồn lạ lùng cứ thế lan truyền: "Quán xiên que Yoki có một cô nhân viên đáng yêu nhưng cực kỳ vụng về!". Thế là, vào những ngày Cherry đi làm thêm, lượng khách ghé quán tăng lên gấp ba lần bình thường. Ngay lúc này đây, bên ngoài vẫn là một hàng dài người đứng đợi, cả trong lẫn ngoài quán đều chật kín khách, ai nấy đều háo hức muốn thưởng thức món xiên que ngon lành và chiêm ngưỡng những pha "tấu hài" đỉnh cao của cô nàng.

Chưa hết...

"Anh Kanemoto ơi! Em đã bổ sung xong đồ rồi ạ! Em đi nhận order đây!"

"Nhanh thế! Tốt quá! Vậy để anh lo phần tính tiền cho!"

Các nhân viên khác, những người đã quen với cảnh "khách đông như quân Nguyên" kết hợp "thảm họa hậu đậu" do Cherry gây ra, nay di chuyển nhanh nhẹn và phối hợp ăn ý hơn hẳn. Hóa ra, dù công việc tăng gấp bội vì những pha "quăng bom" của Cherry, thì nhờ đó mà quy trình làm việc lại trôi chảy hơn bao giờ hết – một hiện tượng lạ lùng khó hiểu.

Lợi nhuận thì tăng vù vù, năng suất của các nhân viên khác cũng được cải thiện rõ rệt, khiến quản lý Tsubaki cười tủm tỉm mãn nguyện. Liếc mắt nhìn vào bếp, anh thấy:

"Fufufu... Có Cherry làm việc ở đây, đúng là giúp ích lớn quá đi mà♪ Fufu~n♪"

Trước khi Cherry đến, anh chưa bao giờ thấy Tsubaki vừa vui vẻ đến thế mà vừa ngân nga hát líu lo như vậy.

—À mà nói chung là, xét trên nhiều phương diện, Cherry đúng là một người cực kỳ "đỉnh"... khụ khụ! ... đấy.

"Được rồi! Cố gắng lên, phải sửa chữa sai lầm vừa rồi mới được! Trước hết, dùng cây lau nhà lau sạch vết bẩn trên trần đã nào!"

"Chery-chan. Trúng mặt em rồi."

"Á! Á á á! Em xin lỗi mà!"

Đừng có hăng hái mà vung cây lau nhà nữa chứ. Mặt tôi biến thành "Mook" luôn rồi này. Lau trần nhà thì để tôi làm, còn Cherry thì cứ lấy giẻ lau sàn đi. Tôi không thể để cô ấy chạm vào bất cứ thứ gì "nguy hiểm" và khó kiểm soát thêm nữa.

"Xong rồi! Lau sạch bong rồi!"

"Ừm, đúng vậy."

Trần nhà thì tôi dùng cây lau, còn sàn nhà thì Cherry dùng giẻ lau, cuối cùng cũng dọn dẹp sạch sẽ đám bia một cách an toàn. Cái nỗi sợ hãi khi Cherry cứ lóng ngóng lượn lờ quanh chân mình đã giúp tăng tốc độ làm việc của tôi lên đáng kể, nên cũng không mất quá nhiều thời gian. Thật sự, may mà nửa thân dưới của tôi vẫn còn nguyên vẹn.

"Phùuu~. Từ giờ chắc mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi nhỉ! Joro-chan! Em này, sau khi tan ca làm thêm hôm nay, em định đi tìm một quán hamburger ngon để ăn đó!"

Thôi ngay đi, đừng có mà cắm cờ hiểm nữa. Kiểu gì hòa bình cũng tan biến mất thôi. Mà nhắc đến quán hamburger ngon, tôi cũng tiện thể giới thiệu luôn quán "Sawayaka" ở Shizuoka – quê của một diễn viên lồng tiếng nào đó, dù sao thì... Thôi được rồi, gác lại chuyện "Sawayaka" đó, giờ thì nên làm việc gì tiếp đây?

Khắp nơi đều bận rộn cả, nên tôi nghĩ mình nên ra sảnh nhận order hay dọn dẹp bàn như thường lệ, nhưng thế nào cũng dính phải rắc rối cho mà xem. Tôi đã "được trải nghiệm" cảm giác biến thành "Mook" bằng cây lau nhà rồi, nên tôi mong những "thiệt hại" do sự vụng về gây ra cứ để người khác lo liệu vậy. Được rồi, hay là cứ một mình vào bếp bổ sung đồ... ủa, gì thế?

"Joro, Cherry-san, hai em rảnh chút không?"

"Hả? Có chuyện gì thế, Tsubaki?" "Có chuyện gì thế, Tsubaki-chan?"

Lạ thật, bình thường Tsubaki chỉ ở trong bếp thôi mà, sao hôm nay lại đặc biệt ra tận sảnh thế này.

"Có khách muốn gặp hai em. Có vẻ như là chuyện quan trọng."

"Chuyện quan trọng muốn nói với tụi này ư?"

Chuyện quan trọng với tôi và Cherry ư? Nếu chỉ là một trong hai thì còn hiểu được, nhưng cả hai cùng lúc thì hơi lạ. Dù là đồng nghiệp làm thêm, nhưng tôi và Cherry có điểm chung gì mà lại phải "nói chuyện quan trọng" cùng nhau chứ?

"Joro-chan, Joro-chan! Là chuyện quan trọng đó! Nghe có vẻ vui nhỉ!"

Cái cô gái này, không có chút cảnh giác nào sao? Tự dưng lại bảo là "chuyện quan trọng". Kiểu gì cũng phải đề phòng chứ.

"Thế nên, hai em tạm nghỉ làm một chút rồi vào văn phòng được không? Ở đây mọi người vẫn đang cố gắng hết sức, nên hai em đi một lát cũng không sao đâu."

Đúng vậy. Mọi người đều đang làm việc với tốc độ kinh hoàng vì sợ "Đấng Hậu Đậu" mà. Nếu được thì tôi cũng muốn chạy sang phía bên kia, nơi không có Cherry...

"Ờ..."

Không thể cãi lời Tsubaki được mà.

"Em hiểu rồi! Chuyện quan trọng, mong chờ quá đi mất!"

Thế là, tôi cùng với Cherry đang hừng hực khí thế bước về phía văn phòng. Dọc đường đi, Cherry ngã đến ba lần.

"Chào anh Joro, chị Cherry."

"Hả? Pansy?"

"À! Pansy-chan!"

Theo lời Tsubaki mà đi đến văn phòng, người đang đợi chúng tôi ở đó lại là một nhân vật ngoài sức tưởng tượng. Thành viên ban thư viện trường Trung học Nishikitsuta... Pansy, tức Sanshokuin Sumireko.

"Sao em lại ở đây?"

Trang phục của Pansy vẫn là kiểu tóc tết bím, kính cận, dáng người "màn hình phẳng" cùng chiếc váy đồng phục dài đến nỗi chỉ vừa vặn che mắt cá chân. Hôm nay cô ấy vẫn trung thành với phong cách giản dị, "triệt tiêu" hoàn toàn vẻ đẹp của một mỹ nhân ngực khủng.

"Vì tôi muốn nói chuyện quan trọng với hai người. Tsubaki chưa nói với anh chị sao?"

"Nghe thì có nghe, nhưng em còn công việc ở thư viện sau giờ học mà..."

"Bên đó tôi đã nhờ Iris và những người khác rồi."

Pansy vẫn ngồi trên ghế sắt trong văn phòng, thản nhiên báo cáo. Cử chỉ cô ấy uống trà, có lẽ là do Tsubaki pha, trông cứ như một quý cô vậy.

Tiêu rồi... Đã là "chuyện quan trọng" thì phải cảnh giác rồi, đằng này lại là "chuyện quan trọng của Pansy". Mức độ cảnh báo trong tôi lập tức đạt đến đỉnh điểm.

(Minh họa)

"Pansy-chan muốn nói chuyện quan trọng với mình sao, vui quá đi mất! Hí hí! Cứ nói đi, có gì cứ tâm sự nhé! Chị đây là một người chị gái lớn tuổi, vừa dịu dàng lại vừa đáng tin mà!"

Có vẻ như trong từ điển của "Đấng Hậu Đậu" này không có từ "cảnh giác". Cô ấy đang ra vẻ đàn chị với bộ dạng cực kỳ vô tư. Sau khi đổ bia lên trần nhà, và ngã ba lần trên đường đến đây, để lộ hết những màn "phô diễn tài năng" đáng xấu hổ, mà sao cô ấy vẫn có thể tự tin đến vậy chứ?

"Cảm ơn chị Cherry. Vậy thì, tôi xin phép vào thẳng vấn đề luôn được không ạ?"

"Tất nhiên rồi!"

Đằng nào cũng phải nghe, nên nhanh gọn thì tốt hơn, nhưng thật sự có ổn không đây? Đây là chuyện quan trọng từ Pansy đó. Khả năng cao sẽ là một kiểu rắc rối cực kỳ phiền phức...

"Hai anh chị, tôi muốn hai anh chị đi cùng tôi đến thư viện trường Trung học Toushoubu."

Hả? Nghe cũng bình thường hơn tôi nghĩ nhỉ? Dù không hiểu lý do là gì, nhưng cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn...

"... Đến thư viện trường Trung học Toushoubu áááááá!?"

À, phải rồi. Dù với tôi thì không khó, nhưng với Cherry thì lại khác. Đối với Cherry hiện tại, đây đúng là một lời đề nghị "khó nhằn" bậc nhất.

"K-Không thể nàooo! Dù là lời nhờ của Pansy-chan thì em cũng không làm được!"

Cherry vừa lắc mạnh hai tay qua lại vừa thể hiện ý muốn từ chối. Mới nãy còn ra vẻ đàn chị một cách tự tin, giờ thì cô ấy đã hoàn toàn hoảng loạn. Tôi không biết tại sao Pansy lại muốn dẫn chúng tôi đến thư viện trường Toushoubu, nhưng tôi lại hiểu rất rõ lý do thái độ của Cherry. Bởi vì, ở thư viện trường Toushoubu có anh chàng mà Cherry từng thầm thương trộm nhớ, người giờ đã có bạn gái là bạn thanh mai trúc mã của mình... đó chính là Hose, tức Hazuki Yasuo.

"Tại vì, anh ấy ở thư viện mà! Em chưa gặp mặt anh ấy lần nào kể từ Lễ hội Ryouran luôn đó!? Thế mà hôm nay lại tự dưng như vậy, tuyệt đối không được mà!"

Cherry đã thất tình tại Lễ hội văn hóa trường Trung học Nishikitsuta... Lễ hội Ryouran. Không phải là lỗi của ai cả, nhưng nếu hỏi ai đáng thương nhất, thì chắc chắn là Cherry rồi. Hai người từng rất thân thiết giờ lại thành người yêu, còn tình cảm của cô ấy thì chẳng đi đến đâu cả...

"Chị Cherry, tôi vẫn chưa nói xong. Ít nhất cũng hãy nghe hết──"

"Không cần nghe hết cũng biết! Chắc là chị muốn hòa giải em với cái... cái... thằng... thằng cha 'Hố' gì đó đúng không!? Đúng không!?"

Cứ nói thẳng là Hose không được sao?

"Không phải như vậy đâu. Dĩ nhiên, đây là chuyện có liên quan đến cậu chàng 'Hố' đó, nhưng..."

Pansy, em đừng có hùa theo nữa.

"Vậy thì cũng như nhau thôi! Bây giờ em không làm được đâu! Hơn nữa, hôm nay em còn phải đi làm thêm nữa! Em được Tsubaki-chan tin tưởng đến mức còn bảo là 'muốn Cherry-san có mặt ở đây mỗi ngày' đó!"

Đúng vậy, xét theo một nghĩa nào đó thì em cũng được tin tưởng thật. Dù các nhân viên làm thêm khác thì lại sợ em.

"Không sao đâu. Tôi đã xin phép Tsubaki rồi."

"Tsubaki-chan, thật là quá đáng mà! Em là trụ cột của quán này đó!"

Điều đáng tiếc là tôi không thể dứt khoát nói "Đừng có mà tự mãn" được.

"Chị Cherry. Ít nhất cũng hãy nghe tôi nói──"

"K-Không! Em không đi đâu! Có thằng cha 'Hố' ở đó mà! Giờ thì chưa được đâu!"

Thế thì cứ nói thẳng là Hose đi chứ.

"Joro-chan, với tư cách là một người chị gái lớn tuổi vừa dịu dàng lại vừa đáng tin, chị ra lệnh cho em! Hãy nghe lời Pansy-chan giúp chị!"

Một người chị gái lớn tuổi vừa dịu dàng lại vừa đáng tin sẽ không bao giờ đẩy việc mình không muốn làm cho hậu bối đâu em nhé? Tôi cũng hiểu cảm xúc của em, nhưng chẳng lẽ em không nên bình tĩnh một chút sao?

"Vậy, vậy thì em quay lại làm thêm đây!! ...Ukyaaa! Đau quá đi mất..."

Vừa quay người định chạy thì đâm sầm vào cửa. Độ ổn định của sự vụng về này quả thật là ngoài sức tưởng tượng.

"Uừừừ~! Không sao đâu! Tường sinh ra là để phá mà!"

Một cô gái đang ra sức chạy trốn khỏi "bức tường" mang tên "cậu chàng Hố" lại mở cửa thay vì phá tường.

"Chị Cherry, đợi đã. Nếu không có chị thì──"

"Không sao đâu! Dù không có em thì Joro-chan cũng xoay sở được mà! Nếu em đột nhiên xuất hiện, ngược lại sẽ gây rắc rối hơn đó! Vậy nhé, tạm biệt!"

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ ngã thêm một lần nữa, nhưng lần này thì cô ấy đã chạy thoát thành công.

À thì ra là vậy. Trong những trường hợp thế này, sự vụng về sẽ──

"Ukyah! Đau quá đi mất..."

Đúng là một người luôn đáp ứng "kỳ vọng" của tôi đến cùng. Ra khỏi văn phòng rồi mới ngã ư?

Haizz... Trước khi bắt đầu làm thêm, tôi cứ tưởng cô ấy đáng tin lắm. Nhưng từ lúc bắt đầu làm việc thì nào là đổ bia lên trần nhà, biến tôi và anh Kanemoto thành "Mook", rồi lại chạy trốn Pansy... Rõ ràng là, để coi Cherry là một người chị gái lớn tuổi vừa dịu dàng lại vừa đáng tin thì còn lâu lắm.

"Rắc rối thật rồi... Không ngờ lại không được nghe hết lời..."

Việc Cherry bỏ chạy có lẽ là một tình huống khá khó xử đối với cô ấy. Khác hẳn Pansy thường ngày, cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng.

"Để tôi đưa em ấy về nhé?"

"Tôi cũng muốn nhờ lắm, nhưng nếu làm vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?"

"Ít nhất cũng phải có ba người làm 'vật hiến tế' tôi nghĩ vậy."

Là do những pha hậu đậu của Cherry khi chạy trốn đó.

"...Đúng là không thể gây rắc rối cho Tsubaki đến mức đó được."

Tôi cũng đồng ý. Khách hàng thì vui vẻ đấy, nhưng với tư cách là nhân viên, những pha hậu đậu của Cherry đúng là một "chất kích thích" không hề nhỏ. Thần không đụng thì không bị nguyền rủa. Đó chính là Cherry.

"Thế rốt cuộc tại sao lại phải đến thư viện trường Trung học Toushoubu vậy?"

Thôi không nói chuyện về Cherry đã bỏ đi nữa, chúng ta quay lại vấn đề chính đi. Tôi cũng thoáng nghĩ rằng cô ấy muốn hòa giải Hose và Cherry, nhưng nghe giọng điệu vừa rồi thì có vẻ không phải chuyện đó.

"Thật ra, ở thư viện trường Trung học Toushoubu đang có chuyện rắc rối."

"Hả? Chuyện rắc rối ư?"

Ở Toushoubu không phải có Hose, hiện thân của thể loại rom-com, người có thể giải quyết mọi vấn đề một cách tiện lợi sao? Vậy mà lại có chuyện rắc rối sao...

"Hình như đang thiếu nhân lực nghiêm trọng."

Chuyện này, không phải ở tập 7 đã giải quyết rồi sao? Tôi đã từng đóng vai bạn trai giả của Cherry và Sasanqua, rồi nhờ "nhóm người tài giỏi" giúp đỡ thư viện thiếu nhân lực như một phần thưởng rồi mà. Dù đó là chuyện ở thư viện trường Nishikitsuta thôi. Mà nhân tiện, hồi đó tôi từng đi cùng Cherry đến thư viện Toushoubu rồi, đâu có thấy tình trạng thiếu nhân lực gì đâu. Lượng người dùng và người làm việc đều đông đến mức thừa thãi thì phải.

"Chuyện đó có thật không?"

"Vâng, thật mà."

Pansy nói vậy với ánh mắt thẳng thắn. Cái cô gái này, tuy hay giấu giếm đủ thứ, nhưng tuyệt đối không bao giờ nói dối đâu nha~. Nói cách khác, chuyện này là có thật. Tình trạng thiếu nhân lực "nghiêm trọng" như Pansy nói.

"Thế thì tại sao em lại biết chuyện đó?"

"Tôi được kể lại. Rằng ở thư viện trường Trung học Toushoubu đang thiếu nhân lực trầm trọng, và Hose-kun có vẻ đang gặp rất nhiều khó khăn... Thế nên, họ cũng muốn có người đến giúp đỡ."

À, thì ra là Tsukimi hay Fuu-chan kể cho em nghe.

Vậy là, cái lý do mà tụi này phải đến thư viện trường Kouka là để:

"Giúp đỡ mấy cậu bạn bên trường ấy một tay đi chứ!"

Đại khái là vậy đó.

"Mấy người đó trước đây đã giúp tụi mình nhiều chuyện mà, phải đền ơn chứ."

"Thế tức là, cậu còn muốn cảm ơn hộ bọn họ vì chuyện hồi cấp hai của cậu nữa à?"

"Đúng rồi đó."

Hồi học kỳ một, chính Horse đã cứu vãn nguy cơ đóng cửa thư viện của trường Nishikitsuta tụi này.

Hơn nữa, Horse cũng từng giúp Pansy rất nhiều khi cậu ấy gặp rắc rối vì hình dạng thật của mình hồi cấp hai.

...Nghĩ đi nghĩ lại thì... hắn ta đúng chuẩn nhân vật chính mẹ nó rồi... Thôi được rồi, bỏ qua chuyện đó đi.

"Nhân tiện xác nhận lại chút, cái lý do mà cậu muốn đến thư viện Kouka, chỉ vì muốn đền ơn thôi à?"

"Không phải."

Quả nhiên là vậy. Đằng nào thì tôi cũng nghĩ thể nào cậu chả có mưu đồ gì khác.

"Bản thân tớ cũng không thể làm ngơ trước nguy cơ của thư viện trường Kouka được."

Này, tự nhiên thấy cậu hăng hái lạ thường đấy.

Tại sao cậu lại có tình cảm sâu sắc với thư viện trường Kouka đến thế cơ chứ.

"Thế thì, tôi có thể hiểu là cậu đang muốn tôi đi theo mong muốn cá nhân của cậu không?"

"Cũng có thể nói vậy."

"Nếu thế thì tôi không đi đâu. Phiền phức lắm, lại còn có linh cảm chẳng lành..."

"Xin cậu đó... Jooro-kun."

"Này, này! Tự nhiên làm cái trò gì đấy!?"

Khoan đã nào! Pansy tự nhiên lại cúi đầu trước tôi!

Từ trước đến giờ, đã bao giờ có chuyện như này đâu chứ?

"Tớ không thể để thư viện trường Kouka cứ như thế này được. Nếu không khôi phục lại, tớ sẽ không thể tiến lên được."

"'Không thể tiến lên' là sao hả?"

"Có nghĩa là, đó là điều cần thiết để chúng ta có thể đón ngày định mệnh của mình, tức là lễ bế giảng."

Khó hiểu quá...

Tại sao vấn đề của trường Kouka lại liên quan đến... không, liên quan đến cái ngày tôi hứa sẽ thổ lộ tấm lòng mình với mọi người... cái lễ bế giảng cơ chứ? Ai nghe cũng thấy là chả liên quan gì hết.

"Tớ phải dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ. Tất cả mọi thứ... Nếu không hoàn thành tất cả những chuyện khác thì không được đâu. ...Vậy nên, xin cậu đó Jooro-kun. Hãy giúp tớ một tay..."

Nghĩa là, vấn đề thư viện của Kouka somehow có liên quan đến một cột mốc quan trọng nào đó à?

Ừm... Bị nhờ vả chân thành đến mức này thì tôi cũng khó lòng từ chối, cứ muốn gật đầu theo cảm tính thôi.

Nhưng mà,

"Nghe này Pansy. Tôi hiểu là cậu đang rất nghiêm túc, nhưng nếu cậu không giải thích rõ mọi chuyện, thì tôi không giúp được đâu."

Vốn dĩ, một vấn đề mà ngay cả Horse, người hoàn hảo hơn tôi, còn chẳng giải quyết được, thì tôi làm sao mà giải quyết nổi chứ.

Trong lòng tôi dù có chút vướng bận, nhưng so với việc thất bại rồi để cái vướng bận ấy lớn hơn thì thà cứ không dính dáng gì vào còn hơn. Kể cả nếu nó có liên quan đến lễ bế giảng đi chăng nữa.

"Cậu nhất định không giúp sao?"

"Nhất định không. Nếu muốn tôi đi, thì cậu phải giải thích rõ ràng hơn một chút..."

"Tớ không muốn giải thích thêm nữa."

Không phải 'không thể', mà là 'không muốn'. ...Nghĩa là, cậu đang giấu diếm điều gì đó.

Haizz... Đến cả những cuộc hội thoại nhỏ nhặt như thế này mà tôi cũng có thể nhìn thấu được bản chất của Pansy, không biết là tôi đã trưởng thành hay chưa nữa...

"Nếu thế thì câu trả lời của tôi cũng không thay đổi đâu."

"Đành chịu vậy. Vậy thì..."

"Cậu đang làm cái gì... Này, này!"

Cái cậu này, từ nãy đến giờ rốt cuộc đang làm gì thế!? Lần này lại tự nhiên đứng dậy rồi áp mặt sát vào tôi! Tại sao lại ghé miệng vào tai tôi... ưm?

"Hả? HAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?"

Pansy đã thì thầm một câu nói nhỏ.

Nội dung của nó quá sức bất ngờ đối với tôi, khiến tôi không khỏi mở to mắt.

"...Cậu, nói thật đấy à?"

"Đương nhiên rồi."

Thật à... Pansy lần này bất kể thế nào cũng muốn tôi tham gia giúp đỡ thư viện Kouka... Không ngờ cậu ta lại dùng chiêu này...

"Này, không được sao?"

Pansy đã sử dụng đúng là át chủ bài. Dù chỉ dùng được một lần, nhưng hiệu quả của nó thì cực kỳ lớn.

Vì nó chắc chắn có thể khiến tôi phải phục tùng.

"Này, không được sao?"

Khụ! Không biết là cậu cố tình hay không, nhưng đừng có nhìn tôi bằng cái vẻ mặt tội nghiệp ấy nữa chứ.

"Đừng có hỏi hai lần như thế!"

"Thì Jooro-kun có chịu trả lời đâu cơ chứ."

"...Chậc!"

Giờ thì sao đây? Thú thật là tôi không muốn đi – nói đúng hơn là không muốn dính dáng vào. Chỉ riêng việc đây là vấn đề mà ngay cả Horse cũng không giải quyết được đã khiến độ khó tăng vọt rồi, lại thêm yếu tố bất an là Pansy rõ ràng đang giấu giếm điều gì đó.

Kiểu gì thì đây cũng không phải là chuyện có thể giải quyết nhẹ nhàng trước một sự kiện cực kỳ quan trọng như lễ bế giảng.

Vậy nên, dù có bị nói gì đi nữa thì tôi cũng nên từ chối.

...Nhưng nếu từ chối lời đề nghị này, tôi lại cảm thấy bí mật mà Pansy đang giấu giếm sẽ mãi mãi không được hé lộ.

Trước đây, trong lễ hội Ryoran, Horse đã từng nói với tôi rằng: "Cậu sẽ bị tất cả những người xung quanh cậu chống lại. Tôi nghĩ cậu sẽ cô độc." Cho đến giờ tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nhưng nếu Horse đã nói thì khả năng rất cao là nó có liên quan đến Pansy.

Biết đâu, nếu giúp đỡ thư viện trường Kouka, tôi có thể tìm ra câu trả lời cho nghi vấn đó. Hoặc nếu không tìm ra, thì ít nhất cũng có thể nắm được manh mối nào đó. Và ngược lại, nếu không giúp đỡ, tôi sẽ không bao giờ tìm được câu trả lời nữa. Tôi cũng có linh cảm như vậy.

À mà này... nói thẳng ra thì đây là một cơ hội đúng không?

Bởi vì, nếu giả sử nhé? Chỉ là giả sử thôi, nhưng nếu tôi bằng một phép màu nào đó giải quyết được rắc rối của Kouka, thì tôi có thể tạo ra một món nợ khổng lồ với thằng Horse đó đúng không?

Thằng đó mà trở thành kẻ thù thì cực kỳ đáng sợ, nhưng bù lại, khi nó thành đồng minh thì độ tin cậy lại kinh khủng.

Hơn nữa, dù không giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực, thì chỉ cần giúp đỡ thôi cũng đã tạo ra một món nợ rồi!

Nếu nghĩ đến những rắc rối mà tôi có thể gặp phải trong tương lai...

"Được! Tụi mình sẽ đi giúp đỡ!"

"Trông cậu có vẻ mặt tràn ngập toan tính quá nhỉ..."

Tớ tưởng tượng thôi mà.

Vì đã giúp đỡ người đang gặp khó khăn rồi, nên tớ sẽ không nói với Horse rằng 'sau này phải giúp tớ gấp mười lần nhé' đâu nhé?

"Đợi đấy nhé, Horse! Bạn bè gặp nạn, nhất định tao sẽ giúp đỡ!"

"Haizz... Cậu chịu đi cùng thì tớ cảm ơn, nhưng những lời nói đáng ngờ của cậu khiến tôi bực mình quá."

"Ha ha ha! Đừng bận tâm Pansy! Mau đi thôi nào!"

Và cứ thế, tôi cùng Pansy hai người thẳng tiến đến thư viện trường Kouka.

Được rồi! Lâu lâu mình cũng phải ra dáng nhân vật chính một phen!

"Vậy là, mục tiêu tối thiểu có vẻ đã đạt được rồi."

Hả? Pansy, cậu vừa lẩm bẩm gì đó à?

"Horse, tao đến rồi thì mày cứ yên tâm tuyệt đối đi!"

"...Một con thuyền mục nát đã đến..."

Hả? Lạ thật nhỉ?

Chính tôi đây, người đã hào sảng lao đến giúp đỡ bạn bè gặp nạn, tại sao lại chẳng được chào đón chút nào vậy nhỉ?

À ha. Chắc là đang ngại đây mà. Đúng là cái đồ khó chịu.

"Pansy, cảm ơn cậu. ...À mà, xin lỗi vì đã làm phiền nhé."

"Đừng bận tâm. Đây cũng là chuyện quan trọng đối với tớ."

Quả nhiên Horse đang che giấu sự ngại ngùng bằng cách tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi.

Không sao đâu, tôi hiểu hết mà. Đúng là cái đồ không thành thật.

Ít nhất cũng phải thành thật cảm ơn một tiếng chứ...

"Ôi, Thần linh ơi... Người đến để ban phước lành cho chúng con..."

Không cần phải cảm ơn nhiều đến thế đâu Tsukimi.

Mà này, tôi không có chức năng ban phước lành đâu nhé.

"Haizz... Tôi không muốn Jooro biết chuyện này chút nào... Rốt cuộc là ai đã..."

"Horse, với Thần linh thì không gì là bí mật cả. Dù không nói ra cũng tự khắc hiểu được."

Tôi chỉ nghe Pansy nói thôi mà? Chẳng phải cậu là người đã tiết lộ thông tin cho Pansy sao?

Vậy là, chào đón tôi và Pansy khi chúng tôi đến thư viện Kouka là Horse, tức Hazuki Yasuo, người hoàn hảo hơn tôi và lần này sẽ là đối tượng để tôi tạo ra món nợ; và Tsukimi, tức Kusami Tsuki, người ít khi phát biểu bằng miệng nhưng lại có vòng một vô cùng nổi bật. Sự khác biệt trong thái độ của họ quá lớn khiến tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào.

À mà này, hôm nay không chỉ có Horse và Tsukimi làm việc ở thư viện mà còn có thêm một người nữa.

Người đã dẫn đường cho chúng tôi từ cổng trường đến đây...

"Cảm ơn rất nhiều vì đã đến. Mấy cậu đến thật sự giúp ích lắm."

Đó là Lily, tức Ran Chou Shu, Hội trưởng Hội học sinh mới của trường Kouka, cô gái mà tôi đã quen khi tôi đóng giả bạn trai của Cherry, và thỉnh thoảng cô ấy còn giả trai nữa. Dù đã là Hội trưởng Hội học sinh, cô ấy vẫn như cũ, giao tiếp bằng cách gõ chữ vào điện thoại thông minh thay vì nói ra miệng.

"Mà này, thư viện bên này cũng đông người dùng ghê nhỉ."

"Đúng vậy. Đặc biệt là những người đang học bài rất nổi bật."

Sau khi chào hỏi đơn giản, tôi kiểm tra thư viện Kouka thì thấy nó không hề kém cạnh trường Nishikitsuta... không, thậm chí còn nhộn nhịp hơn nhiều so với Nishikitsuta.

Nổi bật nhất là hình ảnh các học sinh năm ba đang ôn thi.

Tất nhiên, cũng có những học sinh các khối khác đến đây đơn thuần để đọc sách.

Từ lần trước đến đây tôi đã nghĩ rồi, thư viện Kouka có một không khí rất ấm cúng.

Kiểu như mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu... Chắc chắn đây là một nơi được yêu thích rồi.

Tuy nhiên,

"Thấy chưa? Tớ nói đúng rồi đúng không, Jooro-kun."

"Ừ. Rõ ràng là thiếu người trầm trọng. ...Phía điều hành ấy."

Ngược lại hoàn toàn với sự nhộn nhịp của nhiều người dùng, không có lấy một học sinh nào tham gia vào công việc quản lý.

Lần trước đến đây, ít nhất cũng phải có hơn mười người mà.

Nghĩa là, bây giờ chỉ có ba người đang nói chuyện với chúng tôi là Horse, Tsukimi và Lily đang làm việc à?

Với một thư viện bình thường thì ba người là đủ, nhưng với số lượng người dùng lớn như thế này thì...

"Horse. Mày ở đây, tại sao lại để xảy ra chuyện này?"

Trên đường đến đây, tôi đã hỏi Pansy về nguyên nhân thiếu hụt nhân lực, nhưng cậu ấy nói: "Tớ có thể đoán được, nhưng không có bằng chứng nên tớ sẽ không nói." Tôi nghĩ là đoán đúng rồi thì cứ nói đi chứ, nhưng tôi biết rất rõ là một khi Pansy đã quyết 'không nói' thì nhất định sẽ không nói.

"...À ừm, trước tiên mấy cậu có thể giúp đỡ không? Có nhiều việc cần làm lắm."

Nếu có thể, tôi muốn nghe rõ mọi chuyện và giải quyết nếu có thể, nhưng có vẻ như nếu không giải quyết đống "công việc thư viện" chồng chất trên cái vấn đề cốt lõi đó, thì không thể tìm ra "nguyên nhân thiếu hụt nhân lực" được. À, ý của cậu ấy thì tôi cũng hiểu.

"Khá nhiều... không, là một đống lớn chất đống luôn..."

Trên quầy tiếp tân, đúng nghĩa là một núi sách đã được trả lại. Thay vào đó, trên các kệ sách của thư viện, nơi nào cũng trống rỗng. Việc dọn dẹp đống này để người dùng có thể sử dụng thư viện một cách thuận lợi là ưu tiên hàng đầu, điều đó thì không cần phải nói.

Mà thôi, làm cái đó trước cũng được!

Trước hết, việc "giúp đỡ" này cũng có thể tạo ra một món nợ với Horse-kun rồi!

"Được rồi! Cứ giao hết mọi thứ cho tôi!"

"...Không biết có cách nào để tống khứ thằng Jooro về không nhỉ..."

Tuyệt đối không về đâu nhé? Tao đang tính toán tạo ra một món nợ với mày, để lúc tao gặp khó khăn thì có thể nói 'Tao đã từng giúp mày rồi đúng không?' một cách đầy tự tin đấy.

"Vậy thì, Horse-kun. Tớ nên làm gì đây?"

"Pansy, cậu có thể cùng Lily lo phần tiếp tân được không?"

"Được rồi. Mong được hợp tác nhé, Ranchou-san."

"Mong được hợp tác, Misumi-san."

Cứ như thể mối quan hệ trước đây là giả dối, Horse và Pansy trò chuyện với thái độ thân thiện.

Chỉ có điều, dù đã gặp Lily ở lễ hội thể thao, nhưng có vẻ mối quan hệ của họ vẫn còn ở mức thấp nên tôi cảm giác vẫn còn hơi xa cách. Thật ra, Pansy lại hay ngại ngùng một cách kín đáo như thế.

"Thế thì tôi sẽ sắp xếp lại mấy quyển sách đã trả lại về đúng kệ ban đầu à?"

"Ừ. Cậu giúp Tsukimi-chan nhé."

Không ngờ Horse lại để Tsukimi, người yêu của mình, làm việc cùng một người đàn ông khác là tôi, dù tin tưởng tôi không có ý đồ xấu... Thằng Horse đó, xem ra cũng bị dồn vào đường cùng rồi nhỉ.

"Có thể được tận mắt chứng kiến kỳ công của Thần ư... Đúng là một may mắn lớn lao."

Sắp xếp sách thôi thì không phải là kỳ công đâu. Không biết cậu ấy có hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề không đây... Không, chắc là cậu ấy hiểu và nghĩ rằng tôi có thể giải quyết được tất cả. Dù sao thì cũng là fan cuồng của Kisaragi mà.

Thôi được rồi, không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nữa, giải quyết công việc trước mắt thôi.

Và thế là, công việc thư viện ở Kouka bắt đầu.

Pansy và Lily lo phần tiếp tân. Tôi và Tsukimi vừa sắp xếp lại sách vừa kiểm tra xem sách có được đặt đúng vị trí không. Còn Horse thì đảm nhận vai trò hướng dẫn học sinh.

"Thời hạn trả sách là một tuần nhé. Đừng quên mang đến trả đó."

"Vâng. Cảm ơn ạ!"

"Này Horse. Sách của Higuchi Ichiyo nằm ở đâu vậy?"

"Vậy thì lối này. Để tôi dẫn đường."

Lượng người dùng đông hơn Nishikitsuta rất nhiều. Trong số đó, dễ thấy nhất – như Pansy vừa nói – là các học sinh năm ba đang ôn bài. Mấy vị hội trưởng hội học sinh quý cô hay hội trưởng hậu đậu nào đó thì đã xong xuôi thi cử nhờ tuyển thẳng rồi, nhưng đó chỉ là số ít thôi. Đa số học sinh năm ba đều đang ra sức chạy nước rút cho kỳ thi sắp tới.

Số còn lại là các em khóa dưới đang ngồi đọc sách trên những chiếc ghế sofa được bố trí sẵn. Quả không hổ danh học sinh trường danh tiếng, dáng vẻ đọc sách của họ sao mà ra dáng đến lạ. Tuy không thể so bì về cơ sở vật chất, nhưng tôi cứ ước gì mình cũng tạo được bầu không khí yên bình thế này ở Nishikitsuta. Thật sự, ai nấy đều trông vui vẻ quá nhỉ...

"Tsukimi, em có rảnh chút không?"

"Thần muốn gì ạ?"

Dáng vẻ chạy lăng xăng của cô bé thì đáng yêu thật đấy, nhưng lời nói thì chẳng dễ thương tí nào. Tiện thể giúp việc thư viện, tôi cũng muốn nhân cơ hội này khiến cô gái này từ bỏ Kisaragi giáo...

"Anh hoàn toàn không biết phải trả cuốn sách này về đâu, em có thể chỉ chỗ cho anh không?"

"Ôi chao. Không chỉ giúp đỡ, Thần còn muốn kiểm tra xem thần có nhớ chính xác nơi trả sách không nữa... Quả đúng là bậc ban phát thử thách!"

Độ sùng bái cứ tăng vùn vụt nhờ những suy diễn tích cực này, chẳng biết tôi sẽ còn tiến xa đến mức nào nữa đây?

"Đây ạ, Thần."

"Ồ, cám ơn em nhé. ...Giờ thì, tiếp theo..."

Ưm... Tôi cứ tưởng giúp một tay sẽ tìm ra nguyên nhân thiếu người, nhưng vẫn chẳng hiểu gì sất. Một thư viện tốt thế này, vậy mà sao bên vận hành lại ít người đến vậy nhỉ? Với cái đà đông đúc này, lẽ ra ai cũng phải biết là nếu không có ít nhất năm người thì thư viện sẽ chẳng thể hoạt động trơn tru được...

"Tốt rồi. Thế là tàm tạm xong xuôi cả rồi."

Đặt xong một cuốn sách lên kệ, tôi thở phào một hơi. Tuy chưa hoàn toàn xong xuôi vì vẫn còn lác đác vài học sinh trả sách, nhưng ít ra đống sách chất chồng ở quầy tiếp tân đã được xử lý hết, cũng bớt căng thẳng hơn chút.

"Đúng là Thần có khác. Xong việc nhanh hơn hẳn mọi ngày."

Tôi nghĩ là do đông người hơn thôi. Chứ tôi có tài cán gì đâu mà ghê gớm. Kiểu gì cô bé cũng chẳng nghe đâu, nên tôi cũng chẳng nói làm gì.

"Nhưng mà... cứ thế này thì không ổn rồi."

Tsukimi khẽ thốt lên một lời than vãn nhỏ. Tsukimi vốn ít khi bộc lộ cảm xúc ra mặt, nhưng giờ thì tôi có thể đọc vị được cô bé đang nghĩ gì một cách dễ dàng.

Phải rồi... Quả thật, tình hình này không ổn chút nào. Bọn tôi cũng phải đến học kỳ hai mới tạm ổn nhờ có Sasanqua và nhóm Charisma giúp đỡ, chứ trước đó cũng đau đầu vì thiếu người nên tôi hiểu rõ cảm giác này.

"...Hôm nay có Pansy và Thần ở đây, nhưng ngày mai thì..."

Tốt. Vừa hay có chút thời gian rảnh, có lẽ nên hỏi ngay bây giờ thì hơn...

"Này Tsukimi. Thư viện ở Đường Xương Bồ thiếu người từ trước đến nay à?"

"Không. Tình trạng thiếu người này, mới xảy ra gần đây."

Quả đúng như tôi dự đoán. Mới hồi trước... Hồi đầu học kỳ hai, khi tôi ghé thư viện Đường Xương Bồ, người đông đến mức thừa thãi chứ đâu có thiếu thốn gì.

"Sao lại thành ra thế được?"

"...Tại thần."

"Hả?"

Gương mặt vốn đã đăm chiêu của Tsukimi càng thêm u ám, cô bé khẽ thốt lên. Sao lại có chuyện thư viện Đường Xương Bồ thiếu người là do Tsukimi gây ra chứ? Ngoài việc sùng bái tôi ra, con bé này có làm gì gây rắc rối đâu chứ...

"Tsukimi-chan. Nếu em đã trả sách xong, có thể giúp anh hướng dẫn được không? Một mình anh thì không xuể đâu."

"Đã rõ."

Chậc. Chẳng biết là đúng lúc hay sai lúc, Tsukimi đã đi mất rồi. Ước gì có thể tìm hiểu thêm chút nữa... Hả? Sao tự dưng Hose lại tiến lại gần thế này...

"Anh đừng có mà bắt nạt Tsukimi-chan quá nhé."

À, ra là anh cố tình thế này. Tôi đã nghĩ vậy mà.

"Tôi có ý định bắt nạt gì đâu."

"Thế thì được rồi. ...À, nếu anh đang rảnh tay, có thể giúp ở quầy tiếp tân một chút không?"

"Ồ... Được rồi."

Ước gì có thể nghe Tsukimi kể thêm chi tiết, nhưng tên này chắc sẽ không cho phép đâu. Đành chịu thôi... Tạm thời cứ nghe theo lời hắn vậy.

"À, với lại chuyện này không phải do Tsukimi-chan gây ra đâu."

Không phải sao. Vậy thì cái gì...

"Thực ra, là do anh đấy."

Này, đừng có mà bỏ đi rồi để lại câu nói nước đôi gây hoang mang cho tôi thế chứ.

"Anh vất vả rồi, Jouro-kun."

"À. Pansy cũng vất vả rồi."

Không thể hỏi được thông tin chính xác từ Tsukimi và Hose – những người có vẻ nắm rõ sự tình – tôi đành ôm cục tức trong lòng mà đi giúp ở quầy tiếp tân. Mà nói vậy thôi, hình như đúng lúc nên chẳng có học sinh nào đến mượn sách cả.

"Bên này cũng cuối cùng cũng ổn định rồi."

"Có vẻ vậy."

Haizz... Tôi định hỏi chuyện Hose và Tsukimi, nhưng tiếc là lại hụt mất rồi. Thế nên, tôi sẽ ngoan ngoãn giúp đỡ thôi... Nói đùa đấy chứ! Đúng lúc chẳng còn học sinh nào đến mượn sách nữa! Đây đúng là Khoảng Không Thời Gian của Hose mà! Muôn năm, chủ nghĩa thuận tiện! Vậy thì, để tôi hỏi cái đứa có vẻ biết chuyện xem sao!

"Này, Lilith. Em có rảnh chút không?"

"Gì vậy?"

Lilith – người mà trước đây có mối quan hệ hơi... ‘khó nói’ với Hose – lại đang giúp việc ở thư viện này! Thế thì sao mà con bé không biết chuyện được chứ!

"Sao thư viện lại thiếu người thế? Tsukimi thì bảo 'Tại thần', còn Hose thì bảo 'Tại anh'..."

"............"

Này này, tuy tóc mái dài khó nhìn rõ biểu cảm nhưng đừng có mà bày ra bộ mặt nghiêm trọng thế chứ! Đừng lo, Jouro-kun sẽ giải quyết một cách thật oách cho em xem! Trong khả năng cho phép thôi nhé!

"Có hai nguyên nhân."

"Hai sao? Lẽ nào vì thế mà Tsukimi và Hose đều nói là do mình gây ra..."

"Không. Đó chỉ là một trong các nguyên nhân thôi."

Rắc rối thật. Dù sao thì, nguyên nhân liên quan đến Hose và Tsukimi gộp lại cũng chỉ là một. Vậy thì, chắc phải có một nguyên nhân khác nữa chứ...

"Thế thì, nguyên nhân còn lại là gì?"

"............"

Trong thư viện yên tĩnh, tiếng điện thoại di động khẽ vang lên. Sau một thoáng chần chừ, Lilith đưa màn hình điện thoại về phía tôi.

"Hội trưởng Cherry."

Cái con bé hậu đậu đó àaaaaaa!! Chết tiệt! Ngay cả ở Nishikitsuta cô ta cũng thể hiện tài năng hậu đậu của mình không ngớt rồi, vậy mà giờ về "sân nhà" Đường Xương Bồ vẫn tiếp tục gieo rắc sự hậu đậu sao! Mà còn vì thế mà thư viện lại lâm vào cảnh thiếu người... đúng là sự hậu đậu đáng sợ mà... Rốt cuộc thì cô ta đã làm ra trò gì thế!? Có phải cô ta đã lột sạch quần áo của các học sinh đến giúp việc trong thư viện không!? Hay là cô ta vô tình ngã nhào và rồi "chuẩn xác" phá hủy "chỗ hiểm" của nam sinh nào đó!?

Toi rồi... Cứ nghĩ là vấn đề đơn giản thì sẽ giải quyết nhẹ nhàng để Hose phải mắc nợ mình, ai dè cái sự hậu đậu ấy lại dính dáng vào thì có khi sẽ cực kỳ... không, phải nói là rắc rối kinh khủng cho mà xem...

"Quả nhiên, là như thế thật."

"Hả? Pansy, cô biết nguyên nhân ư?"

"Không phải. Tôi chỉ đoán thôi. Chẳng phải trên đường đến đây tôi đã nói rồi sao?"

Mà đúng rồi, cô ta có nói "có thể đoán nhưng không có bằng chứng nên sẽ không nói" mà.

"Thậm chí, nghe đến đây rồi mà anh vẫn chưa hiểu được sao? Tôi chỉ có thể nghĩ rằng dây thần kinh não bộ của anh đã mục ruỗng cả rồi..."

Mặc kệ tôi đi. Con người trên đời này không phải ai cũng có khả năng nắm bắt nhanh nhạy như cô đâu. Tuyệt đối không phải là tôi có vấn đề đâu.

"Sanshokuin-san, rất thông minh. Đúng như Hose đã nói. Mừng vì cô đã đến."

Này, còn tôi thì sao? Tôi cũng đang ở đây mà?

"Thế, cái nguyên nhân đó là gì hả?"

"Không tự suy nghĩ mà cứ muốn biết ngay câu trả lời, đúng là người đáng thương. ...Thôi được rồi, tôi cũng không muốn phí thời gian hơn nữa, nên sẽ giải thích cho cái đầu toàn những suy nghĩ ngu ngốc của Jouro-kun đây."

Tôi thì lại nghĩ cái lưỡi độc địa đó mới là thứ tốn thời gian nhất đấy.

"Đầu tiên, hãy xác nhận điều kiện tiên quyết nhé, anh có hiểu rằng vì thư viện này có rất đông người dùng, nên với số lượng nhân viên thông thường thì bên vận hành sẽ bị thiếu người, và cần có người tình nguyện không?"

"Biết chứ, Nishikitsuta cũng tương tự vậy mà."

Thông thường, một thư viện chỉ cần một hoặc hai người bên vận hành là đã đủ để xoay sở rồi. Thế nhưng, với những nơi có lượng người dùng lớn như Nishikitsuta hay Đường Xương Bồ thì lại khác. Việc tiếp nhận mượn trả sách ở quầy, công việc sắp xếp sách về chỗ cũ, và vai trò hướng dẫn học sinh. Nếu không có nhiều người cùng lúc xử lý những việc này, thì thư viện khó lòng mà hoạt động trơn tru được.

Ở Nishikitsuta, chỉ có mỗi Pansy là thành viên ủy ban thư viện, nhưng nhờ có nhóm Charisma và Cosmos giúp đỡ mỗi khi rảnh rỗi nên mọi việc vẫn tạm ổn. Còn ở Đường Xương Bồ hiện tại, chỉ có Lilith là đang giúp. Thành viên ủy ban thư viện cũng chỉ có Hose và Tsukimi mà thôi. Bởi vậy, mọi thứ mới trở nên bất khả thi.

"Tốt rồi. Vậy thì, chúng ta tiếp tục nhé."

Tôi có cảm giác như mình bị Pansy chế giễu vì chỉ hiểu những điều cơ bản nhất. Hơi khó chịu đấy.

"Đầu tiên, về nguyên nhân liên quan đến Hose-kun và Tsukimi, tôi nghĩ đơn giản là do hai người họ đã trở thành người yêu của nhau. Cả hai... không, Hose-kun vốn rất được các cô gái yêu thích. Bởi vậy, những người đến giúp việc với mục đích được ở gần cậu ta chắc chắn đã bỏ đi hết rồi."

"Hoàn toàn chính xác."

"Aaaa~! Ra là vậy!"

Mà đúng rồi, nhớ hồi trước tôi đến đây cũng thấy cả một binh đoàn "em gái" đến vì Hose mà. Nhưng mà, cái tên Hose quan trọng nhất lại có bạn gái rồi. Thế thì còn ai thèm đến giúp nữa chứ...

Bởi vậy, Tsukimi mới nói "Tại thần", còn Hose thì bảo "Tại anh" à. Ra thế. Vậy thì, cách giải quyết ư... hoàn toàn không có! Không, chịu thôi! Vấn đề này nhạy cảm lắm!

Chết tiệt thật... Tôi cứ nghĩ vấn đề liên quan đến Hose và Tsukimi sẽ dễ giải quyết hơn cái vụ hậu đậu của Cherry, ai dè ngay từ đầu đã nhảy ra một vấn đề bất khả thi rồi...

"Tiếp theo, về nguyên nhân do tiền bối Cherry, đơn giản là vì tiền bối Cherry không đến thư viện nữa nên số người đến giúp cũng giảm đi, đúng không?"

"Hoàn toàn chính xác."

"Hả? Chuyện gì thế này..."

"Người đó, ngay từ thời cấp hai đã rất nổi tiếng rồi. Nào là 'vì hậu đậu nên không thể bỏ mặc được', nào là 'chỉ cần nhìn cô ta hậu đậu thôi cũng thấy thú vị'. Nếu chỉ xét về sự được lòng người khác, thì cô ta có lẽ còn hơn cả Hose-kun."

"Nổi tiếng đến vậy cơ à!?"

"Phải. Ngay từ đầu, nếu không được lòng người khác, tiền bối Cherry làm sao có thể giữ chức hội trưởng hội học sinh được chứ. Cô ta chỉ giỏi khoản thu hút nhân tài thôi đấy."

Này, Pansy-san? Cô đang âm thầm nói xấu Cherry đấy à? Thật ra thì, tôi cũng thấy rất hợp lý. Cái tên đó, ở "Quán Kushikatsu vui vẻ" cũng hoạt động năng nổ lắm mà.

"Thế nên, tôi đã cố gắng mời tiền bối Cherry đến giúp, nhưng cô ta lại chạy mất trước khi tôi kịp giải thích tình hình, thật là đau đầu."

Thảo nào Pansy lại cố gắng níu kéo Cherry ở "Quán Kushikatsu vui vẻ" đến thế. Chỉ tiếc là, đối thủ lại là một vị thần hậu đậu không thể kiểm soát nổi.

"Ngoài ra, vì sắp đến kỳ thi rồi nên các học sinh năm ba cũng không đến giúp được nữa, rồi các học sinh năm hai cũng muốn chuẩn bị cho kỳ thi một cách nghiêm túc nên họ cũng không đến nữa."

Đúng là trường danh tiếng Đường Xương Bồ có khác. Thái độ chuẩn bị cho kỳ thi của họ hoàn toàn khác với Nishikitsuta. Theo như tôi từng nghe, ở Đường Xương Bồ, họ học hết chương trình đáng lẽ phải học năm ba cấp ba ngay trong năm hai, rồi một năm còn lại là dành toàn bộ cho các lớp ôn thi. Ngoài chuyện của Hose và Cherry ra, trong số những người không còn đến giúp việc nữa, chắc hẳn cũng có rất nhiều người là "không thể đến" chứ không phải "không muốn đến".

Gay go rồi đây... Đây không phải là một vấn đề đơn giản mà cái lũ mới đến giúp lần đầu như bọn tôi có thể giải quyết được đâu. Nhưng nếu cứ đứng yên không làm gì, thì thư viện Đường Xương Bồ có khả năng sẽ bị đóng cửa mất.

"Jouro, anh có ý kiến gì hay không?"

Không. Tôi đâu có tài giỏi đến mức mà ý tưởng cứ thế mà nảy ra đột ngột được.

"Ưm... Hay là bàn bạc với nhà trường để họ giúp đỡ..."

"Đã thử rồi. Nhưng mà các thầy cô cũng bận hỗ trợ các kỳ thi nên họ bảo muốn học sinh tự giải quyết. Nếu không làm được, họ gợi ý là 'hay là tạm thời đóng cửa thư viện, rồi đợi khi nào thi cử xong xuôi, tân học sinh vào trường vào học kỳ một năm sau thì mở lại...'"

Thế thì còn gì bằng nữa? Đâu có đóng cửa vĩnh viễn đâu? Thế thì phải vạn tuế chứ!

"Nhưng mà, nếu trong thời gian đó mọi người mất hết hứng thú với thư viện thì biết đâu họ lại quyết định đóng cửa vĩnh viễn lần nữa thì sao."

Không sao đâu mà! Mấy khoản đó cứ để Hose-kun lo liệu, cậu ta có kinh nghiệm "xử lý" từ trước rồi mà! Một chiêu cũ vẫn xài được hai lần! Vậy là mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp── Ồ, có vẻ như Lilith-san đang nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng cho lắm nhỉ...

"Ưm... Để xem nào. Vậy thì, tăng thêm thành viên ủy ban thư viện thì sao nhỉ? Nếu làm thế này, chúng ta sẽ không cần nhờ đến sự giúp đỡ của các thầy cô..."

Việc phân công ủy viên thì phải đợi đến học kỳ mới. Vậy nên, dù có tăng thêm người thì cũng phải sang năm học tới cơ.

“Này! Vậy thì, sao không nhờ những người vẫn thường đến thư viện làm tình nguyện viên nhỉ!?… Nè! Mấy người thường xuyên đến thư viện ấy…”

Đa số người đến đây đều là để ôn thi. Còn những người khác, họ đến thư viện để thư giãn vào ngày nghỉ, sau khi kết thúc câu lạc bộ hoặc đi làm thêm.

Không thể nào lấy đi những ngày nghỉ quý báu của họ được! Đúng là một ý kiến quá sức hợp lý!

Thôi được rồi! Bỏ cuộc đi!

Đành chịu thôi! Vì có vẻ như chẳng thể giải quyết được gì cả! Với lại, không sao đâu!

Dù sao thì, một thư viện đông người như thế, chắc chắn nhà trường sẽ không cho phép đóng cửa đâu, kiểu gì cũng sẽ ổn thôi!

Dù sao thì, chúng ta cũng chỉ là trẻ con thôi mà. Lúc trẻ con gặp nguy, thì người lớn mới là người phải cố gắng chứ!

“Vậy thì, đành phải đợi đến học kỳ mới thôi sao…”

Nếu cứ thế này, chỉ cần nghe phong phanh chuyện thư viện bị đóng cửa thôi… con bé đó sẽ rất buồn đấy.

“Hả? À, con bé đó à?”

Ủy viên thư viện đầu tiên.

Gì chứ, sao nghe cứ như người được chọn vậy?

“Ừm, ủy viên thư viện không phải chỉ có Hose và Tsukimi thôi sao? Nếu có ai đó chưa đến, nếu họ đến thì mọi việc sẽ đỡ vất vả hơn chút…”

Không phải là không đến. Mà là, bây giờ cô ấy không thể đến được.

Lilith mặt mày ủ rũ, đưa màn hình điện thoại ra cho tôi xem.

Không phải là không đến, mà là không thể đến. Xem ra, đây là một vấn đề khá nan giải đây.

“À, à ra vậy. …Dù sao cũng hỏi luôn, ‘người đầu tiên’ rốt cuộc là có ý gì vậy…”

Một năm trước… khi chúng tôi còn là học sinh năm nhất, ủy viên thư viện của trường Lay Ơn chỉ có một mình con bé đó thôi.

“Ừm, tên của con bé đó là gì vậy?”

“Anh Jouro à. Điều quan trọng không phải là tên mà là chi tiết sự việc thì phải, đúng không?”

Thì đúng là vậy thật! Nhưng mà, tự dưng tôi lại tò mò muốn biết mà! Sao lại nhất quyết giấu đi vậy chứ!

Dù có biết tên thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu!

Con bé đó rất yêu sách, nên nó đã tự mình làm ủy viên thư viện, dù chẳng có ai tình nguyện cả.

Hừm. Hình như tôi đã từng nghe một câu chuyện y hệt ở đâu đó rồi thì phải…

Tiện đây, có vẻ cô cũng không định nói tên nhỉ. Thôi được rồi, không sao đâu.

Nhưng mà, vì thư viện ít người đến, nên suýt nữa đã bị đóng cửa… Lúc đó, tôi có nhờ Chủ tịch Cherry, khi ấy vẫn còn là Phó Chủ tịch, giúp đỡ thì cô ấy nói: “Hãy cứu lấy thư viện!”

“Hả!? Là Chủ tịch Cherry sao? Người giúp đỡ phải là Hose chứ…”

Ban đầu là Chủ tịch Cherry và tôi. Nhưng mà, chỉ có hai người thì chẳng làm được gì cả, nên Chủ tịch Cherry đã tập hợp Hose, Tsukimi… và những người khác nữa.

Quả nhiên là cô nàng hậu đậu, chỉ giỏi mỗi việc tập hợp nhân tài. Không ngờ cái chuyện thiếu người mà chúng tôi phải dùng đủ mọi cách mới giải quyết được vào học kỳ hai, vậy mà cô ấy đã giải quyết xong xuôi ngay từ đầu chỉ bằng uy tín cá nhân của mình…

Cosmos, một Chủ tịch Hội học sinh khác, cũng có uy tín đáng kể ở Nishikizuta, nhưng có lẽ Cherry còn vượt xa hơn nhiều.

Hose và Tsukimi trở thành ủy viên thư viện, cùng mọi người hợp tác để tăng số lượng người đến thư viện, và đã ngăn chặn được việc thư viện bị đóng cửa. Con bé đó, tuy có vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng vẫn vui lắm.

Nói tóm lại, Hose và Tsukimi là người thứ hai và thứ ba trở thành ủy viên thư viện, sau này đúng không?

Vậy nên, đó chính là “ủy viên thư viện đầu tiên”.

Thế còn tên và lý do không thể đến là gì? Không giải thích à, có vẻ không phải lúc để nói đến chuyện đó nhỉ.

Thế nhưng, Chủ tịch Cherry đã không đến thư viện nữa. Vậy nên…

“Không phải thiếu người dùng, mà là thiếu nhân lực vận hành sao.”

Ngoài việc Chủ tịch Cherry được lòng người đã rời đi, cộng thêm lý do ‘ôn thi’ theo một nghĩa nào đó lại quá hợp lý, khiến những người từng đến giúp đỡ đều không còn nữa.

Hose có lẽ cũng được lòng người đấy, nhưng mà uy tín của cậu ta thì… đi theo hướng khác rồi.

Một khi đã có bạn gái rồi, thì cái sức hút đó cũng coi như mất đi rồi nhỉ.

“Này, Lilith-san. Em hỏi một câu được không?”

Gì vậy?

Khi đã nghe hết mọi chuyện, Pansy lặng lẽ lên tiếng hỏi Lilith.

“Tại sao chị lại giúp đỡ thư viện vậy? Chị đã trở thành Chủ tịch Hội học sinh rồi mà, chắc bận lắm đúng không?”

Ừm, nói ra mới thấy đúng thật. Với tôi thì, tôi cứ nghĩ Lilith cũng là một trong số những người đến giúp vì Chủ tịch Cherry đang làm việc ở thư viện thôi chứ.

Tôi muốn bảo vệ thư viện. Tôi muốn bảo vệ nơi mà con bé ấy rất yêu quý, người đã bắt chuyện với tôi khi tôi mới nhập học và không thể nói chuyện với bất cứ ai, và trở thành người bạn đầu tiên của tôi.

Xem ra, Lilith có mối quan hệ khá thân thiết với ‘ủy viên thư viện đầu tiên’ đó.

Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ mãi mê với Chủ tịch Cherry thôi, nhưng hóa ra vẫn có những người bạn đúng nghĩa.

Con bé đó, sắp về rồi. Đến lúc đó mà thư viện lại bị đóng cửa thì… tuyệt đối không được!

(Hình minh họa)

Chuyện của Hose và Tsukimi, dù nghĩ thế nào cũng không phải là vấn đề mà chúng ta có thể nhúng tay vào, với tư cách là người ngoài, chúng ta cũng không nên can thiệp.

Nói cách khác, chìa khóa để giải quyết tình trạng thiếu người chắc chắn là vị thần hậu đậu mà trường Lay Ơn tự hào… Sakurabara Momo.

Nếu bằng cách nào đó thuyết phục được cô ấy bắt đầu giúp đỡ thư viện một lần nữa, thì có lẽ những người hâm mộ cô ấy sẽ đến giúp, và tình trạng thiếu người sẽ được giải quyết.

…Tôi biết mà. Điều tôi nên làm là thuyết phục Chủ tịch Cherry. Nhưng mà…

“Khó lắm…”

Đâu phải chuyện dễ dàng gì đâu.

Nghĩ đến lý do Chủ tịch Cherry không đến thư viện nữa, và cả việc tôi định làm trong lễ bế giảng, tôi thực sự không thể nào mở miệng nói với cô ấy rằng “Tôi muốn cô giúp đỡ thư viện” được.

Ngay cả hôm nay, khi Pansy nói muốn cô ấy đến thư viện Lay Ơn, cô ấy cũng đã vội vàng chạy trốn rồi còn gì.

Ước gì có phương án thay thế nào đó, nhưng mà… tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.

“Không sao đâu, Lilith. Em tuyệt đối sẽ không để thư viện bị đóng cửa đâu.”

“…Hose, cậu làm sao vậy, tự dưng lại nói thế?”

Chợt nhận ra, Hose đã đứng ngay trước mặt tôi.

Hình như việc hướng dẫn học sinh đã tạm ổn, cậu ấy có chút thời gian rảnh rỗi.

“Tôi đoán là cậu cũng đã nghe Lilith kể mọi chuyện rồi.”

Cậu nhìn thấu mọi chuyện đến vậy sao. Đúng là, vì thế mà bản nâng cấp này mới phiền phức.

“Nghe xong mọi chuyện cậu cũng hiểu rồi đúng không? Vấn đề lần này, cậu không giải quyết được đâu. Vậy nên, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa.”

“Nếu thế, thì mày giải quyết được chắc?”

Trong lúc tức giận, tôi buột miệng nói mạnh lời. Nhưng tôi không nghĩ mình đã nói sai điều gì cả. Để giải quyết vấn đề thiếu người ở trường Lay Ơn, ít nhất phải giải quyết một trong hai nguyên nhân mà tôi vừa nghe. Thằng cha này, chính là nguồn cơn của vấn đề, vậy mà có thể giải quyết ư──

“Ừm. Đương nhiên rồi.”

“Hả?”

“Chỉ có một cách thôi. …Một phương pháp chắc chắn có thể phá vỡ cục diện hiện tại. Hơn nữa, nếu dùng cách đó, cả hai nguyên nhân mà cậu vừa nghe đều có thể được giải quyết.”

Hose nói vậy với giọng điệu không phải tự tin, mà là chắc chắn tuyệt đối.

Nếu có cách đó thì nhanh chóng… khoan đã…

“Này, Hose. Không lẽ, mày…”

“À, cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Ừm, đúng là như vậy đấy.”

Toi rồi… Tôi đã biết Hose định làm gì rồi.

Đúng là như Hose nói, nếu áp dụng phương pháp đó thì tất cả các vấn đề sẽ được giải quyết gọn ghẽ.

Thế nhưng, không được. Đó là một cách tệ hại mà lẽ ra không nên sử dụng chút nào…

Hose, có cách đó thật sao?

Đối với Lilith đang đưa màn hình điện thoại ra với ánh mắt cầu mong như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, Hose nở một nụ cười dịu dàng, như thể cậu ta đã hạ quyết tâm rồi.

“Ừm, một cách đơn giản thôi. Từ bây giờ, em sẽ──”

“Không được đâu.”

“Hả? Pansy?”

“Hose à. Cách giải quyết đó không được đâu. Mục đích của tôi là ‘đưa thư viện Lay Ơn trở về trạng thái ban đầu’. Cách của cậu sẽ không thể làm được điều đó.”

Đúng thế. Cách giải quyết mà Hose định làm, chắc chắn sẽ phải hy sinh một người… một nhân vật cực kỳ quan trọng đối với thư viện. Dù có giải quyết được tình trạng thiếu người bằng cách đánh mất người đó, thì cũng không thể gọi đó là ‘trạng thái ban đầu’ được.

“Có thể là vậy, nhưng nếu cứ để như bây giờ thì…!”

“Chưa đâu. Chúng ta vẫn chưa làm tất cả những gì có thể mà.”

Có vẻ như Pansy đang có bí quyết gì đó. Tôi đã định bảo cô ấy cứ nói thẳng ra đi, nhưng rồi lại thôi.

Mà này, Pansy sao lại nhìn tôi làm gì vậy nhỉ?

Không lẽ, con nhỏ này…

“Anh Jouro. Chúng ta cùng nhau giải quyết vấn đề thiếu người đi.”

Cô có bị khùng không đấy?

“Không, nếu làm được thì tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà vấn đề này thì đúng là…”

“Phải rồi. Tôi cũng nghĩ đây là một vấn đề khá khó khăn. Chúng ta là người ngoài, là những học sinh không có liên quan gì đến trường Lay Ơn cả. …Nhưng mà, tôi không thể phớt lờ tấm lòng của Lilith và Hose được.”

Không biết từ khi nào, Pansy đã gọi Lilith là ‘Lilith’ rồi.

Không lẽ cô ấy đã đồng cảm với mong muốn bảo vệ thư viện sao?

“Thế nên, tôi hiểu tâm trạng đó lắm chứ. Nhưng mà, có cách nào đâu chứ?”

“Đúng vậy đó, Pansy. Em cũng đã thử đủ mọi cách rồi… nhưng tất cả đều vô ích thôi. Vậy nên, cách cuối cùng còn lại là…”

“Hãy yên tâm đi. Tôi có một kế hoạch hay lắm.”

“Kế hoạch ư?” “Kế hoạch sao?”

Tôi lỡ miệng nói đồng thanh với Hose. Hợp ý thật đấy, bản nâng cấp.

“Phải. Tôi có nghĩ đến một người. Một người có uy tín rất lớn ở trường Lay Ơn. Vậy nên, nếu nhờ người đó thuyết phục những học sinh có thể tình nguyện giúp đỡ, thì tình trạng thiếu người có thể sẽ được giải quyết.”

“Có người như vậy sao?”

Mà sao mày lại biết chuyện đó? Học sinh trường Lay Ơn mà tôi biết chỉ có Hose, Tsukimi, Cherry, Fu-chan và Lilith thôi mà.

Rốt cuộc là ai chứ… Khoan đã? Sao nãy giờ chẳng có học sinh nào đến quầy tiếp tân vậy nhỉ?

Chuyện này không hợp lý chút nào, tại sao lại không có ai đến lâu như vậy chứ?

Để tôi xem xung quanh thử xem… Cái gì thế này!

“Nè, đó có phải là người đã thắng Hose, giải cứu Chủ tịch Cherry khỏi nguy hiểm, và giúp Fu-chan giải quyết rắc rối không?!”

“Oa~! Nhìn thoáng qua thì cứ ngỡ là một người bình thường chẳng có gì nổi bật, nhưng thực ra lại ghê gớm đến vậy, đúng là ‘đại trí nhược ngu’ mà!”

“Ph, phải làm sao đây!? Có nên bắt chuyện không!? Nhưng mà, đám dân đen tầm thường như chúng ta thì có khi không theo kịp những cuộc đối thoại cấp cao đó đâu…”

“Tsukimi nói rằng, anh ấy có thể đọc thấu mọi suy nghĩ của đối phương, và biến những mong muốn thành hiện thực một cách vượt ngoài mong đợi. Vì thế, anh ấy được gọi là ‘Vượt lên cả hy vọng’!”

À đúng rồi. Có người đó thật. Một người đàn ông mà những lời đồn đại luôn đi trước cả sự thật, được đánh giá quá cao so với năng lực thực tế của bản thân, đến mức được gọi là ‘Người đàn ông huyền thoại’ ở trường Lay Ơn…

“Này, Pansy. Vậy thì, có nghĩa là…”

“Phải. Anh Jouro được kính trọng tại trường Trung học Lay Ơn, chỉ cần thuyết phục những học sinh có thời gian rảnh và thật sự có thể giúp đỡ thư viện là được rồi.”

Tuyệt vời. Đó đúng là một kế sách hay.

Kế sách dở tệ thì có! Gì chứ, sao lại lấp lánh đôi mắt dưới mái tóc dài như vậy chứ!

“Đúng là, nếu vậy thì có lẽ…”

Hose, mày cũng nhìn vào thực tế đi chứ! Bị dồn vào đường cùng nên hóa điên rồi sao!?

“Đừng nói mấy lời vô lý như thế! Làm gì có ai mới gặp lần đầu mà tự dưng lại bảo ‘Giúp thư viện đi’ là người ta chịu giúp chứ!”

“Anh Jouro, tôi nghĩ bỏ cuộc mà không làm gì thì không tốt đâu. Với lại, anh cũng từng muốn tự mình giải quyết nếu có thể mà đúng không?”

“Sau khi suy nghĩ thì tôi thấy không thể nên mới bỏ cuộc đấy! Hơn nữa, chỉ cần vừa nói chuyện là năng lực thật sự của tôi sẽ bị lộ ra ngay…”

“Hãy yên tâm đi. Chỗ đó tôi sẽ tìm cách xoay sở để lừa gạt cho. Vậy nên, anh Jouro chỉ cần cứ trưng ra bộ dạng thảm hại của mình là được rồi.”

“Cái đó thì hoàn toàn không ổn chút nào đâu!”

Dù nghĩ thế nào thì đó cũng là kiểu sẽ chẳng có ai đến giúp đâu!

“Với lại, giả sử chúng ta đi thuyết phục học sinh, thì chỗ này sẽ thế nào? Bây giờ tôi và cô phải giúp đỡ thì mọi việc mới tạm ổn được──”

“Đương nhiên rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

“Hả? Mày định làm──”

Ngay khoảnh khắc tôi định nói dứt lời, cánh cửa thư viện bỗng mở toang.

Rồi, những người xuất hiện từ đó là,

“Pansy-chan, bọn tớ đến rồi đây! Đến giúp cậu trong giờ nghỉ học bài nè!”

“Xin lỗi nhé. Tại tớ đang hướng dẫn Primula về chuyện hội học sinh nên đến trễ mất rồi.”

“Hứ, hứm! Thôi được, coi như đây là lúc nghỉ ngơi, tớ sẽ giúp cậu! Đằng kia tớ đã giao lại cho mấy đứa nhỏ rồi, với lại tớ cũng đang rảnh nữa!”

“Hề hề! Đợi lâu rồi phải không, Pansy! Có tớ đến rồi, cậu cứ yên tâm đi!”

Đó là cô bạn thuở nhỏ Himawari, tức Hinata Aoi. Cựu Chủ tịch Hội học sinh Cosmos, tức Akino Sakura. Cô bạn cùng lớp Sazanka, tức Mayama Azachana. Và cả người bạn thân nhất kiêm át chủ bài của đội bóng chày của tôi, San-chan, tức Ōga Taiyō.

“C, tại sao, mọi người lại…”

"Trước khi gọi Joro, tớ đã dặn dò rồi: khi nào rảnh rỗi thì đến giúp thư viện trường Đường Xương Bồ nhé."

Ối giời ơi, Pansy! Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy hả? Từ trước đến nay, tớ đã chẳng bao giờ hiểu nổi cậu nghĩ gì rồi, nhưng hành động lần này của cậu thì đặc biệt khó hiểu đấy.

Tớ hiểu cậu muốn giúp, nhưng đâu đến mức phải nhiệt tình đến thế chứ?

"Tớ đã nói ngay từ đầu rồi mà? Tớ đến đây để báo đáp ơn xưa."

"Cho dù vậy thì cũng quá đáng rồi! Cậu..."

"Hehe. Sao lại thế nhỉ?... Nào, Joro. Cứ để bên này cho mọi người lo, chúng ta đi thuyết phục học sinh đi. Nhớ làm đúng theo lời tớ nhờ vả, giúp đỡ tớ nhé."

Đã vậy, cô ta còn khéo léo lôi cả mình vào cái lời hứa từ trước khi đến nữa chứ!

Haizzz... Cô gái này đúng là một phiền phức không thể tả mà...