Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3840

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 289

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6606

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

86 475

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

409 7417

Quyển 14 - Lời mở đầu: Cái ôm cuối cùng

14cce2f2-0880-4db0-b75e-595660a8747d.jpg

7ec680fd-7865-4d39-995c-475f33b0c232.jpg

Lạnh ngắt à~

Đêm Giáng Sinh.

Lời mà tôi – Joro, tức Kisaragi Uro – thốt ra khi một mình đi trên phố là vậy. Nói ra để cố làm dịu lại trái tim đang đập thình thịch một cách bất thường hơn mọi ngày, nhưng vô ích. Trái tim tôi vẫn cứ đập thình thịch không ngừng, như thể muốn nói “độ lạnh bên ngoài chẳng đáng bận tâm”. Mình hiểu mà, nhưng bình tĩnh chút đi chứ – tôi tự nhủ lòng. Vô nghĩa.

Chẳng ngờ có ngày mình lại thành ra thế này...

Đêm Giáng Sinh – cái đêm đã mang đến sự thay đổi rõ rệt đến mức dễ dàng nhận thấy cho chính tôi.

Trước đây, tôi cực kỳ chướng mắt cái thứ văn hóa này.

Chứ còn gì nữa?

Ăn mừng sinh nhật Chúa Giê-su thì tôi còn hiểu được, nhưng sao lại phải ăn mừng cả đêm trước làm gì cho mất công?

Hơn nữa, cái từ "Eve" trong "Christmas Eve" là viết tắt của "Evening" đó nha?

Vậy thì cứ viết "Ib" cho rồi đi, tự nhiên thêm "v" vào cho ra vẻ. Đúng là thích làm màu mà! Mà tôi cũng từng nghe nói, cái này là văn hóa riêng của Nhật nữa chứ.

Đâu phải cả nước ai cũng theo đạo Thiên Chúa, vậy mà cũng hò nhau ăn mừng Đêm Giáng Sinh làm gì? ...Nhảm nhí. Đối với tôi, chỉ cần Giáng Sinh là đủ rồi – tôi đã nghĩ thế đấy, ấy vậy mà... giờ thì suy nghĩ đó đã hoàn toàn lật ngược.

Giờ đây, tôi thầm biết ơn cái văn hóa Đêm Giáng Sinh này.

Lý do rất đơn giản. Vì mình đã có "người yêu".

Thế nên, dù không phải là tín đồ Thiên Chúa giáo, tôi vẫn lấy cớ là "Đêm Giáng Sinh" để tạo ra một ngày chỉ có hai đứa bên nhau. Nếu thằng Joro của ngày xưa mà nghe câu "Đêm Giáng Sinh quý giá thế này, mình cùng đón nhé!" thì không biết sẽ làm cái mặt gì đây ta? Khéo lại bị ăn đấm mất.

"...Cũng nhiều chuyện xảy ra ghê ha."

Câu chuyện bắt đầu từ tháng Tư năm nay cũng đã đến hồi cuối. Trong suốt chặng đường vừa qua, tôi đã dệt nên nhiều sợi dây gắn kết.

Và rồi, nhờ những sợi dây gắn kết đó, một ngày định mệnh đã đến, ngày mình buộc phải nói ra... buổi lễ bế giảng học kỳ hai.

Ngày hôm ấy, tôi đã nói với bọn họ những lời có thể phá vỡ ba mối quan hệ, và những lời để bảo vệ một mối quan hệ mà mình tuyệt đối không muốn đánh mất.

Nếu có ai hỏi mình có thấy tội lỗi không? Chắc chắn là có. Làm sao mà không chứ.

Thế nhưng, nếu cứ mãi mắc kẹt trong cái cảm giác tội lỗi ấy, thì mình sẽ mất đi sợi dây gắn kết duy nhất mà mình tuyệt đối không muốn đánh mất.

Vì vậy, tôi đã lợi dụng từ "Đêm Giáng Sinh" này để tạm quên đi cảm giác tội lỗi.

"...Chỉ riêng hôm nay thôi nhé."

Nhả ra cảm giác tội lỗi cùng làn hơi trắng xóa từ miệng, tôi chỉ còn nghĩ về riêng cô ấy trong đầu, rồi lại tiếp tục sải bước.

"...Toang rồi."

Chết dở... Mình làm hỏng bét rồi...

Ngay trước khi đến tháp đồng hồ ở ga – nơi hẹn, tôi mới chợt nhận ra sai lầm lớn của mình.

Giờ hẹn là đúng năm giờ chiều. Thế mà tôi lại đến lúc bốn giờ năm mươi lăm phút.

Bao lần hẹn với cô ấy, mình đều đến đúng giờ mà, sao hôm nay lại... chắc là vì quá nôn nóng. Chết tiệt.

"Không, đừng có hoảng..."

Hơi ẩn mình một chút, tôi kiểm tra tháp đồng hồ, không thấy bóng dáng cô nàng.

Thế thì cứ trốn đâu đó cho đến đúng giờ hẹn thì...

"Oái!"

Ước muốn chẳng thành, một cú sốc ập tới từ phía sau lưng.

Và rồi, trong mắt mình phản chiếu đôi tay đang ôm chặt lấy cơ thể. ...Chậc. Nó đến rồi sao.

"Fufu. Phải biết ơn tôi đi chứ? Vì tôi đã mất công đến sớm đó nha."

Cảm giác mềm mại từ sau lưng, thêm vào đó, hình như cô nàng còn áp cả đầu vào nữa, một luồng hơi thở ấm nóng phả thẳng vào gáy. ...Thế này mà bảo bình tĩnh được à? Làm gì có chuyện đó!

"Trước khi kịp nói lời cảm ơn, tôi chỉ muốn hỏi xem cô đang làm cái trò quái gì vậy?"

Cố gắng giữ bình tĩnh, lên tiếng để không lộ vẻ căng thẳng. Nhưng chỉ làm được đến thế thôi.

Giờ mà quay lại thì gay to.

Mới nãy còn lạnh như thế, vậy mà giờ đây cả người lại nóng ran lên một cách bất thường.

Kiểu gì cũng phải bình tĩnh lại đã, không thì không thể cho cô nàng thấy cái mặt mình được.

"'Minh chứng cho khoảng thời gian của tôi' có lẽ là thích hợp đấy nhỉ."

Lại bắt đầu nói mấy thứ vớ vẩn rồi... Thôi, chuyện đó tính sau.

Bằng mọi giá phải khiến cô nàng tự nguyện buông mình ra.

"Phiền phức quá, buông ra đi!"

"Không chịu đâu. Tuyệt đối không buông đâu mà."

Kế hoạch thất bại. Thậm chí, tình hình còn tệ hơn.

Vừa nũng nịu bằng giọng đầy vẻ thích thú, cô nàng lại càng ôm chặt hơn nữa.

Thôi được rồi, chịu đựng đủ lắm rồi! Kể cả có bị nhìn thấy mặt thì mình cũng sẽ dùng hết khí thế mà vượt qua!

"Đã bảo buông ra đi mà!"

"Đúng là cậu thật bạo lực mà. ...Fufu."

Tốt! Mình đã vùng thoát khỏi tay cô nàng không chút do dự! Trời ơi! Xấu hổ chết mất!

Đồ quỷ, bên này khổ sở muốn chết, vậy mà cô nàng lại cứ ra vẻ vui vẻ...

Thôi, kệ đi. Vậy thì, mình quay lại thôi.

...Để nhìn gương mặt của cô gái duy nhất mình đặc biệt yêu thích.

Và rồi, người đứng ngay trước mặt mình là──