Chào buổi sáng, thầy Shou!
Ưm, ừm!… Chào buổi sáng, Anemone!
Sáu giờ sáng. Tại cổng trường, thầy Wutan đứng thẳng lưng, cất giọng đầy phấn khích. Vẻ mặt của thầy hớn hở ra mặt, ai nhìn cũng thấy rõ.
Hôm nay thầy Shou lại là người đến sớm nhất rồi. Sáng nào thầy cũng vất vả ghê.
Dĩ nhiên rồi! Nhỡ đâu có ai không phải người trong cuộc lại lén lút lẻn vào thì sao!
Em là người có liên quan mà.
Thầy biết chứ. Thế nên thầy có ngăn em đâu? Úc-hố-hố-hố!
Này thầy Wutan. Thầy có phấn khích thì em cũng biết rồi, nhưng làm ơn đừng cười kiểu đó nữa. Từ sáng sớm đã làm hại bao tử của em rồi.
Úc-hố-hố-hố!
Này! Đừng có trêu giáo viên chứ! Thật tình, Anemone đúng là bó tay mà!
Nhìn cảnh này thì hẳn ai cũng hiểu, thầy Wutan rất chi là quý mến Anemone. Lý do là vì một hành động nọ của Anemone – nói cho oai thế thôi chứ thực ra chẳng có gì to tát cả. Cô bé chỉ trò chuyện với thầy ấy mà thôi.
Sáng nào thầy Wutan cũng đứng trước cổng trường, nhưng đa phần học sinh chỉ chào thầy rồi đi luôn. Thế nhưng, Anemone thì khác, sau khi chào thầy Wutan, cô bé nhất định sẽ bắt chuyện. Dù là chuyện thời tiết, chuyện đội bóng chày hay chuyện thời sự, tất cả đều là những câu chuyện vặt vãnh không đâu vào đâu, nhưng xem ra thầy Wutan lại rất thích. Kết quả là có cái cảnh tượng bây giờ đó.
Tóm lại, thầy Wutan đứng trước cổng trường mỗi sáng không chỉ vì đội bóng chày của bọn em, mà còn vì thầy ấy rất "khát" được trò chuyện với học sinh nữa. Thật tình, người lớn "có tuổi" rồi mà làm cái trò gì không biết nữa… Nhưng mà, khi nhận ra những điều nhỏ nhặt như vậy, tự dưng thấy "thầy cô" cũng là người bình thường như mình thôi, cũng thấy gần gũi hơn hẳn. Người lớn cứ ngỡ xa vời, ai dè lại gần gũi đến không ngờ.
Chào buổi sáng, thầy Shoumoto!
Ooga đó à! Hôm nay em cũng đến sớm nhỉ! Chào buổi sáng!
Muộn rồi đấy, Taiyo.
Thầy Shoumoto vừa mới nói em đến "sớm" mà?
So với em thì anh vẫn muộn mà.
Gắt gao thật. Dù vậy thì em cũng xuất phát sớm hơn mọi khi một chút rồi đó, nể mặt em chút đi chứ.
So với Anemone thì đến Ooga cũng chẳng có cửa đâu! Sáng nào, trong số học sinh thì… ừm, Anemone là… thôi được rồi! Anemone là người đến sớm nhất trong số học sinh mà!
Đúng vậy ạ, trong số học sinh thì bé Anemone, còn trong số giáo viên thì thầy Shou là người đến sớm nhất ạ. Vui!
Bu… Khụ khụ. À mà, thầy thì cũng được thôi… Không, nhưng mà… Bu, bui!
Anemone làm dấu V bằng tay đúng như lời nói rồi giơ về phía tôi. Bên cạnh cô bé, thầy Wutan đang phân vân không biết có nên làm theo không, thi thoảng lại lén lút làm dấu V nhỏ xíu, trông mà buồn cười.
Rồi, em hiểu rồi. Vậy thì, đi thôi.
Vâng, em đi đây. Tạm biệt thầy Shou. Sau đó thầy cũng cố gắng làm việc nhé.
Cứ để thầy lo! Anemone, em cũng… cố gắng với công việc quản lý của mình nhé!
Cứ để em lo!
Nghe cuộc trò chuyện có vẻ là lạ giữa thầy Wutan và Anemone, tôi bước qua cổng trường.
Nih! Em đã thân với thầy Shou rồi đó!
Anh biết mà. Chắc là trong đội bóng chày của mình, Anemone là người thân với thầy Wutan nhất rồi.
Yeah! Em là số một!
Trên đường đến phòng câu lạc bộ, Anemone đi bên cạnh tôi và cười đầy tự hào. Vẻ mặt vui vẻ ấy chắc không chỉ vì cô bé thân được với thầy Wutan đâu. Chắc hẳn còn một lý do nữa…
Này này, anh thấy bộ đồ mới của em thế nào? Hợp với em không?
Trang phục hiện tại của Anemone là yếu tố quan trọng nhất. Bộ đồ mà cô bé đang khoe không phải bộ đồ thể dục rộng thùng thình của tôi mà Anemone vẫn thường mặc trước đây. Đúng như lời cô bé tự gọi là "bộ váy mới", đó chính là đồng phục của trường cấp ba Nishikitsuta.
Tanpopo đã tặng Anemone bộ đồng phục dự phòng của mình, nói rằng: "Thay vì mặc bộ đồ thể dục rộng thùng thình kia, hãy mặc cái này đi ạ! Nhất định sẽ hợp với chị đó!"
…Có điều, Tanpopo khá nhỏ con, nên bộ đồng phục này hơi nhỏ so với Anemone có vóc dáng trung bình. Nhờ vậy mà, ngược lại với bộ đồ thể dục cũ của tôi, bộ này lại ôm sát người Anemone, trông rất gọn gàng.
À. Thế thì nhìn kiểu gì cũng thấy em đúng là thành viên của đội bóng chày mình rồi.
Tuyệt vời! Vậy là em đã chính thức trở thành quản lý của đội bóng chày cấp ba Nishikitsuta rồi!
Nishikizuta nhé.
Lại gọi nhầm tên trường mình nữa rồi. Không biết bao giờ cô bé mới nhớ nổi đây…
À này, có bộ mới rồi thì cái "váy cũ" đó em trả lại chủ cũ đi được không?
Hừm hừm. Cái đó vẫn còn là của em mà.
Em định mặc cái đồ thể dục rộng thùng thình đó đi đâu chứ?
Chắc chắn rồi còn gì.
Vẻ mặt Anemone đầy tự tin một cách lạ lùng. Có vẻ cô bé chưa có ý định trả lại món đồ đó sớm đâu.
Trong ký ức của em đó. Nih.
Điều tôi nhận ra khi tiếp xúc với Anemone thời gian gần đây là cô bé có cái thói quen sưu tầm đồ vật một cách kỳ lạ. Bắt đầu từ bộ đồ thể dục của tôi, cho đến quả bóng chày cứng mà Shiba bắt trượt, vỏ chai nước khoáng rỗng cô bé mang theo cùng Tanpopo, bình xịt chống trượt của Anae dùng xong, chiếc găng tay đánh bóng mà tiền bối Kutsuki định vứt đi, cây bút bi được tiền bối Higuchi tặng… nói chung là đủ thứ trên đời.
Không phải là tính cô bé biết quý trọng đồ vật đâu nhỉ… Nghĩ kiểu gì cũng thấy có cả những món đồ không cần thiết ở trong đó nữa. Chẳng biết cô bé sưu tầm mấy thứ này để làm gì nữa… Thật sự, cô nhóc này có quá nhiều điều bí ẩn.
Nhưng mà… hôm nay là ngày cuối rồi. Nhanh thật đó nha…
Giọng Anemone không còn vẻ phấn khởi như trước nữa mà pha lẫn sự nuối tiếc và chút gì đó cô độc. Nghe vậy, lòng tôi khẽ nhói lên, nhưng chuyện này thì đành chịu vậy.
Nói đúng ra thì không phải vậy. Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta tập luyện ở trường cấp ba Nishikitsuta rồi. Từ ngày mai, các thành viên đội cấp ba Nishikitsuta bọn tôi sẽ lên đường đến Osaka. Nói cách khác, giải đấu đã sắp bắt đầu rồi. Giải vô địch bóng chày cấp trung học toàn quốc… hay còn gọi là "Koshien".
Mà nói vậy thôi chứ không phải đến nơi là đấu liền đâu nhé. Trước trận đấu sẽ có các buổi tập công khai và bốc thăm để xác định lịch thi đấu. Vì vậy, các thành viên chính thức của đội… nói đúng hơn là các thành viên dự bị, cùng với huấn luyện viên và cố vấn, sẽ xuất phát đi Osaka trước. Sau đó một chút, các quản lý và các thành viên khác cũng sẽ lần lượt di chuyển đến Osaka. Việc khởi hành lệch nhau là do vấn đề tài chính.
Phần chi phí của các thành viên đi trước thì sẽ được Liên đoàn bóng chày cấp ba Nhật Bản… hay còn gọi là "Koyoren" hỗ trợ một phần, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Các thành viên đến sau sẽ không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào từ Koyoren nữa. Thế nhưng, năm nay trường cấp ba Nishikitsuta lại giành được suất tham dự Koshien lần đầu tiên. Nhờ vậy mà, thật may mắn, trường đã nhận được rất nhiều tiền quyên góp từ các cựu học sinh và quý vị phụ huynh, nên dù có hơi chậm một chút, nhưng toàn bộ thành viên của câu lạc bộ bóng chày, trừ một người, đều có thể đến Koshien. À, nói tóm lại là…
Mong anh sẽ cùng em đến cuối cùng nhé, Taiyo.
Người duy nhất bị loại ra chính là Anemone, cô bé quản lý tạm thời.
Ừ, được thôi.
Bé Anemone nghĩ anh nên làm vẻ mặt buồn bã hơn một chút chứ.
Chắc là cô bé không vừa ý với cách tôi đáp lời như mọi khi nên cứ vừa bĩu môi vừa kéo kéo vạt áo tôi. Trông cũng buồn cười phết.
Dù vậy thì anh cũng đủ buồn rồi. Có điều anh là kiểu người chấp nhận được những chuyện không thể thay đổi.
Vậy à. Anh là kiểu người có thể chấp nhận những chuyện không thể thay đổi sao.
Nói ngược lại thì, những chuyện *có thể* thay đổi được thì anh sẽ không bao giờ chấp nhận đâu. …À mà, trường hợp lần này lại nằm trong phạm vi "có thể thay đổi" đấy, nên anh đã hành động mà không chấp nhận việc đó đâu nhé.
Này, Anemone.
Gì vậy anh?
Thật ra thì… À, không có gì đâu.
Ối, suýt nữa thì lỡ lời rồi. Nguy hiểm thật. Tôi đã quyết định sẽ giữ bí mật chuyện này cho đến khi buổi tập câu lạc bộ hôm nay kết thúc mà. Chắc chắn nếu biết, Anemone sẽ vui mừng khôn xiết cho mà xem. Nếu điều đó dẫn đến những sai sót kỳ quặc trong buổi tập thì gay go lắm. Thế nên… bây giờ vẫn phải nhẫn nhịn thôi.
Hừm. Hoàng tử không dịu dàng gì cả.
Đâu có. Anh vẫn luôn nghĩ cho công chúa đầu tiên mà.
Haizz, muốn nói cho cô bé biết nhanh nhanh. Khuôn mặt của Anemone lúc biết chuyện… chỉ cần tưởng tượng thôi là đã thấy háo hức rồi.
☀
Vậy thì, chị Anemone! Hôm nay chúng ta cũng cùng nhau cố gắng làm quản lý nhé! Trước hết, dĩ nhiên là chuẩn bị nước uống thể thao rồi ạ! Mư-phư-phư!
Rõ rồi ạ, tiền bối Tanpopo.
Đúng rồi đó ạ! Em là tiền bối mà! Mư-phưn!
Ngay khi buổi tập buổi sáng bắt đầu, giọng nói lanh lảnh của Tanpopo đã vang lên. Có lẽ vì có nhiều cơ hội tiếp xúc với Anemone trong giờ câu lạc bộ hơn bất kỳ ai trong đội bóng chày, nên Tanpopo có vẻ đã thật sự quý mến Anemone rồi.
Nước thì đã chuẩn bị sẵn rồi, giờ chỉ việc pha thôi ạ! À, bột thì──
Không được cho quá nhiều phải không? Em nhớ rõ rồi mà.
Mư-phư! Chị Anemone cũng đã là một quản lý giỏi của đội bóng chày cấp ba Nishikitsuta rồi đó!
Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế. Thật sự là một quản lý giỏi của đội bóng chày cấp ba Nishikitsuta.
…Xong rồi. Xin hãy xác nhận ạ.
Em hiểu rồi! Vậy thì… ực, ực… phà! Vừa chuẩn lại còn ngon nữa ạ! Chị Anemone cũng uống đi!
Tuyệt vời! Vậy thì em xin một ly nhé. …Ừm. Ngon thật.
Những công việc ban đầu còn lóng ngóng thì giờ đây đã trở nên thành thạo rồi. Cứ ngỡ Anemone tính tình có vẻ xuề xòa nên làm việc sẽ cẩu thả, ai dè lại hoàn toàn ngược lại; cô bé là một người rất giỏi giang hơn cả mong đợi, một khi đã được chỉ bảo thì sẽ nhớ ngay và làm mọi thứ đâu ra đó, chính xác đến từng chi tiết.
…À, đúng rồi! Chị Anemone, bây giờ chị đang bận rộn lắm, nhưng mà đợi Koshien kết thúc thì chị sẽ có thời gian rảnh, nên chúng ta hãy cùng nhau đi chơi đâu đó nhé! Em muốn được đi chơi với chị Anemone!
À thì, em cũng muốn đi lắm, nhưng mà… thật ra thì…
Hay quá! Vậy là quyết định rồi nhé! Mư-phư-phư-phư! Em mong chờ lắm đó!
À ha ha ha… Tiền bối Tanpopo đúng là mạnh bạo thật đó.
Mấy đứa, pha xong nước uống thể thao rồi uống thì được đó, nhưng cứ tán gẫu mãi như vậy thì…
Tôi không nói là mấy đứa không được nói chuyện, nhưng mà nói chuyện phiếm hơi nhiều đó. Các quản lý à?
Hơ!? T-tiền bối Higuchi…
Chết rồi. Không xong rồi.
Đừng quên là trong đội bóng chày của chúng ta có một người tuyệt đối không bỏ qua mấy chuyện như vậy đâu nhé.
Tanpopo, Anemone. Từ giờ chúng ta sẽ luyện tập đỡ bóng, nhưng mà nếu đội nhặt bóng chưa đủ người thì không thể bắt đầu được đâu. …Vậy thì, việc mấy đứa nên làm là gì nào?
X-xin lỗi ạ! Em sẽ bắt tay vào làm ngay! Nhanh lên nào, chị Anemone!
R-rõ rồi ạ, tiền bối Tanpopo.
Haizz… Lơ là một chút là y như rằng lại thế này…
Bị tiền bối Higuchi nhắc nhở, các quản lý vội vã chạy về vị trí nhặt bóng. Thế nhưng, cá nhân tôi thì muốn nhắc nhở tiền bối Higuchi hơn, dù là đang trong hình thức "giáo huấn" đi chăng nữa, nhưng mà sau khi nói chuyện với mấy cô bé xong thì anh ta đã bắt đầu ngân nga vui vẻ rồi đó. Việc anh ta làm thì đúng rồi, nên tôi cũng khó mà nhắc nhở được, thật là phiền phức.
…Hự!
…Được! Cú ném hay lắm!
Trong lúc mọi người đang tập đỡ bóng, tôi và Shiba thì tập ném. Tập phòng thủ cũng quan trọng, nhưng việc điều chỉnh cú ném chẻ (forkball) lại ưu tiên hơn, nên tôi được ưu ái một chút.
Shiba cũng quen dần rồi đó! Đáng tin cậy thật!
Ừ thì. Anh sẽ không làm rơi bóng nữa đâu.
Ha ha ha! Mà nếu lại làm rơi nữa thì gay go lắm đó!
Cú ném chẻ của tôi, kể từ ngày hôm đó, đã tiến bộ vượt bậc, cứ như cá gặp nước vậy. Hơn nữa, không chỉ có cú ném chẻ được cải thiện. …Cú ném thẳng cũng vậy. Xem ra tôi đã vô thức kìm hãm sức mạnh vì sợ ném trượt, nhưng khi không còn sợ ném trượt nữa, tốc độ và độ sắc bén của quả bóng đều tăng lên một cách tự nhiên.
Với sự tiến bộ rõ rệt đó của tôi, động lực đến Koshien của các thành viên khác cũng tăng vọt. Nếu là chúng tôi bây giờ, chắc chắn sẽ thể hiện tốt ở Koshien. Thậm chí có thể vô địch nữa…
Anh Cookie, em giao bóng ạ.
Ừm! Cảm ơn em nhé, Anemone!
Từ cách đó một quãng, giọng nói sang sảng của Anemone và tiền bối Kutsuki vọng đến. Anemone đứng cạnh Tanpopo thì trông có vẻ hơi to con một chút, nhưng khi đứng cạnh tiền bối Kutsuki thì ngược lại, cô bé lại trông nhỏ nhắn hẳn. Quả thật, chỉ cần đối tượng so sánh khác nhau là ấn tượng đã thay đổi nhiều đến thế rồi.
Anemone ở cạnh tôi thì trông sẽ thế nào trong mắt mọi người nhỉ?… Thôi kệ đi.
Được rồi! Vậy thì, tiếp tục thôi… Ơ. Đúng rồi! Anemone, em thử xem sao?
Tiền bối Kutsuki đưa cây gậy bóng chày đang cầm về phía Anemone.
Không, làm vậy thì đâu có gọi là tập luyện nữa đâu…
Hả? Em sao?
Anh nghĩ em nhặt bóng không thôi thì sẽ chán nên! Em có thể thử đánh hai ba quả cũng được!
Nhưng mà, bây giờ là thời điểm quan trọng mà, lại còn là thời gian luyện tập quý báu…
「Chính vì thế đó! Nhờ có Anemone chỉ dẫn mà đến nay bọn tôi đã lên trình hẳn rồi còn gì! Biết đâu khi thử đánh bóng lại có phát hiện mới thì sao?」
Lời tiền bối Kugiki nói cũng chẳng sai vào đâu được.
Trong lúc tập luyện, Anemone thỉnh thoảng lại đưa ra vài lời chỉ dẫn. Tuy toàn là những thứ mang tính cảm quan, vậy mà không hiểu sao lại chuẩn xác đến lạ. Nhờ đó, không chỉ khả năng ném bóng của tôi, mà cú đánh của Shiba và Anae, hay cả kỹ năng phòng thủ của tiền bối Higuchi và tiền bối Kugiki đều đột phá, vượt qua giới hạn bấy lâu để tiến đến một tầm cao mới.
Kết quả là, thực lực toàn đội đều được nâng cao.
Mà... nếu phải nói ra điều khiến tôi cảm thấy khó xử duy nhất thì đó là sau khi lên trình, Shiba được thăng lên vị trí đánh số bốn, còn tôi thì bị giáng xuống số ba... Mừng thì mừng, mà ấm ức cũng ấm ức. Khỉ thật!
「Vậy thì, một chút thôi...」
「Ừm! Cứ tự nhiên mà làm đi! Ừm, mục tiêu là Higuchi của vị trí hậu vệ ngắn đó! Cậu ta có khả năng phòng thủ đỉnh nhất đội mình đó! Chắc chắn sẽ bắt được bóng thôi!」
「Đúng là Kugiki lúc nào cũng thừa lời... Đánh tới đi!」
Tuy miệng than vãn, nhưng tiền bối Higuchi vẫn hưởng ứng lời đề nghị của tiền bối Kugiki, còn ra dấu hiệu phòng thủ hướng về Anemone. Thôi kệ, giải lao chút cũng được mà.
「Được thôi~ Anemone sẽ cố gắng hết sức!」
Một tay cầm gậy bóng chày từ tiền bối Kugiki đưa, một tay cầm bóng.
Rồi thoắt một cái, cô bé tung bóng lên cao,
「Phưng gờ ba chồ. ...Ủa?」
Vẫn cái tiếng hô kỳ quặc như mọi khi, cô bé lại vung gậy hụt một cách ngoạn mục.
Thật ra, việc tự mình ném bóng rồi đánh trúng nó khó hơn tưởng nhiều.
「Hà ha ha! Đánh lừa tốt lắm!」
Tiền bối Kugiki cười sảng khoái. Tiền bối Higuchi, người đang thủ thế, cũng lấy găng tay che miệng cười.
「Ưm... Lần tới nhất định sẽ được... Phưng gờ ba chồ.」
Lần thử thứ hai đã thành công mỹ mãn.
Cú vung gậy của Anemone đã đánh trúng bóng một cách hoàn hảo, khiến nó lăn về phía trước.
「...Chà! Đánh bóng tốt đấy chứ.」
「Được rồi!」
Trước lời khen của tiền bối Higuchi, Anemone mỉm cười rạng rỡ. Thật ra, quả bóng bay đến một vị trí khá kỳ cục, hoàn toàn không thuộc phạm vi phòng thủ của hậu vệ ngắn, nhưng chắc hẳn cô bé đã lường trước được điều đó ngay từ đầu.
Tiền bối Higuchi lao nhanh tới, bắt gọn quả bóng một cách điệu nghệ rồi ném về vị trí của người chạy đầu tiên.
「Vậy thì, một lát nữa sẽ là giờ nghỉ trưa, nhưng đến lúc đó vẫn nhờ mọi người tiếp tục nhặt bóng nhé!」
「Rõ rồi ạ!」
「Chị Anemone ơi~ Bên này nè, bên này! Mau đến nhặt bóng với em đi! Mư hứ hứ!」
Ưm... Không phải là không tốt, nhưng mọi người có vẻ hơi quá để ý đến Anemone thì phải?
Tôi có cảm giác rằng nên tập trung vào việc luyện tập của bản thân nhiều hơn một chút.
「San-chan, ném bóng nhanh lên đi chứ. Tôi rảnh rỗi quá đây này?」
「À, xin lỗi Shiba! Đừng lo, tôi sẽ ném ngay đây!」
「Đúng là, tập trung vào công chúa cũng phải có chừng mực thôi chứ?」
「...! Đ, đâu có ý đó đâu!」
Thằng Shiba, đúng là nhạy bén trong việc bắt thóp người khác mà. Mà thôi... cũng tại tôi tự chuốc lấy. Ừm, phải cẩn thận hơn mới được.
Sau đó, tôi tiếp tục tập ném bóng, tai vẫn văng vẳng tiếng "Kang" vui tai khi bóng chạm gậy kim loại.
☀
Buổi tập sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa.
Dạo gần đây, tôi, Anemone, Shiba, tiền bối Kugiki, tiền bối Higuchi, Anae và Tanpopo – bảy người chúng tôi – đã quen ăn cơm cùng nhau. Hôm nay, chúng tôi cũng đang dùng bữa trưa với nhau trong phòng câu lạc bộ.
Sau đó, tập luyện buổi chiều kết thúc là hoạt động câu lạc bộ hôm nay cũng xong. Rồi thì, tôi sẽ nói với Anemone rằng—
「Này này, Anemone-chan! Bọn tớ đã góp tiền lại, gom đủ chi phí đi lại và ăn ở cho Anemone-chan rồi, đi Koshien cùng bọn tớ nhé!」
「...Hả?」
Này Anae. Mày đang thản nhiên tiết lộ cái gì thế hả.
Đó là điều mà đáng lẽ tôi định nói sau khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc mà...
「Em... đến Koshien...?」
「Đúng vậy! Tuy không thể vào sân đấu chính thức, nhưng em hoàn toàn có thể đi cùng bọn anh mà!」
「Mư hứ hứ! Làm sao có chuyện bỏ lại người bạn quan trọng như Anemone chứ! Đương nhiên Anemone cũng sẽ đi cùng rồi! Nếu có thời gian rảnh, bọn mình hãy cùng đi tham quan chỗ đó nhé!」
Bị Anae và Tanpopo với vẻ mặt vui vẻ nói chuyện, Anemone mắt tròn xoe.
Ngay lập tức, cô bé quay ánh mắt bối rối về phía tôi.
「Taiyou-kun, là sao vậy?」
Haizzz... Cái này thì không chối được nữa rồi.
「Là sao thì cũng như Anae vừa nói đó. Từ mai là Koshien rồi... Bọn anh – những thành viên chính thức – sẽ đi trước, rồi sau đó một chút, quản lý và các thành viên khác cũng sẽ đến. Em cũng nằm trong số đó thôi mà. À, cái đó... Anemone cũng...」
「Em cũng vậy sao?」
...Căng thẳng thật. Cố lên... Nói ra đi.
「A, Anemone cũng là một thành viên quan trọng của bọn anh mà.」
Cuối cùng cũng nói được rồi... Cảm giác như đã dùng hết sạch can đảm của cả ngày hôm nay vậy.
「...Đây đúng là một diễn biến ngoài dự kiến. À... cảm ơn mọi người.」
Sau khi Anemone mắt tròn xoe, thành thật nói lên sự ngạc nhiên của mình, cô bé lại nói lời cảm ơn với vẻ mặt có chút bối rối.
Tôi cứ nghĩ Anemone sẽ reo hò vui sướng hơn cơ, nhưng không ngờ cô bé lại khá bình tĩnh.
「Hà ha ha! Đúng như San-chan nói đó! Mấy ngày nay, Anemone đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều với vai trò quản lý mà! Cứ coi đây là lời cảm ơn của bọn anh là được!」
「Đúng vậy đó. Đừng ngại gì cả, cứ đi cùng bọn anh đi, Anemone.」
「Đúng đó. ...À, em gái tôi cũng sẽ đến Koshien cổ vũ, tôi sẽ giới thiệu cho cậu. Con bé dễ thương đến mức cậu sẽ bất ngờ đấy.」
Tiền bối Kugiki, tiền bối Higuchi và Shiba nối tiếp lời tôi.
Một mặt thì ấm ức vì để người khác nói ra lời lẽ quan trọng nhất, mặt khác lại cảm thấy có chút thành tựu vì cuối cùng mình cũng nói được.
「Vậy thì, ừm... để em hỏi lại gia đình xem sao nhé.」
「Vâng ạ~ Em hiểu rồi! Mư hứ hứ hứ! Vậy là ở Koshien em cũng được ở bên chị Anemone rồi!」
「Ố. Bị ôm mất rồi.」
Tanpopo cứ thế lao vào ôm chầm lấy Anemone một cách đầy cảm xúc.
Thiệt tình... Chẳng biết ai là đàn anh, ai là đàn em nữa.
「Yeahhh! Vậy là cả đội bóng chày đã quyết định sẽ đến Koshien rồi, giờ chỉ cần vô địch nữa là hoàn hảo! Anemone-chan, hãy mong chờ nhé! Bọn tớ sẽ cho cậu thấy cảnh bọn tớ giành chiến thắng mà!」
Anae. Biết là cậu đang phấn khích đó, nhưng như vậy là hơi quá lời rồi đấy?
Tôi cũng từng nghĩ những điều tương tự cách đây không lâu, nhưng vẫn chưa dám thốt ra lời nào đâu đấy.
「Tôi cũng đồng ý với Anae. Với trình độ của bọn mình bây giờ, có gặp đội nào cũng không thấy có khả năng thua đâu.」
Gì chứ, cả Shiba nữa sao... Vậy thì, có lẽ nào...
「Thôi thì, hôm nay cứ tôn trọng ý kiến của Anae vậy. Dù sao thì ngoài mục tiêu đó ra, bọn tôi cũng chẳng nhắm tới cái gì khác cả.」
「Đúng vậy! Vô địch Koshien quả thật là một cảnh giới mà bất kỳ cầu thủ bóng chày trung học nào cũng khao khát một lần trong đời! Một khi có khả năng chạm tới nó, thì không thể không cố gắng hết sức!」
Đúng như dự đoán, tiền bối Higuchi và tiền bối Kugiki cũng hùa theo.
Đội bóng chày của chúng ta, cứ dính dáng đến Anemone là y như rằng lại đoàn kết một lòng một dạ.
「Được rồi! Vậy thì đây là lời hứa giữa bọn tớ và Anemone-chan nhé! Đội bóng chày trường trung học Nishikitsuta sẽ cho Anemone-chan thấy cảnh bọn tớ vô địch Koshien! Mọi người, đồng ý chứ?!」
「Ừ, đương nhiên rồi.」
「Hiển nhiên rồi.」
「Ừm! Đã định sẵn rồi!」
「Mư hứ hứ! Em cũng xin hứa luôn!」
Thiệt tình... Mọi người rõ ràng là lo lắng lắm mà, vậy mà chẳng những không thể hiện ra thái độ gì, còn cố chấp hứa hẹn với Anemone nữa chứ... Nhưng mà, như vậy mới đúng chất bọn mình.
Vẻ mặt ủ rũ đâu có hợp với bọn mình. Nghĩ đến chuyện thua cuộc ngay cả trước khi chiến đấu thì đúng là ngớ ngẩn.
Và trong tình cảnh đó, vẫn còn tôi là người chưa đồng ý thì phải...
「Ồ? Hoàng tử của chúng ta không tự tin sao?」
Đằng nào thì tôi cũng nghĩ thể nào cậu cũng là người đầu tiên lên tiếng thôi. Đúng là không ngoài dự đoán mà.
「Làm gì có chuyện đó? Vô địch Koshien thì dễ như trở bàn tay ấy mà.」
「Được rồi. ...Vậy thì em sẽ rất mong đợi đấy. ...Mong chờ cảnh mọi người trở thành số một.」
Trước lời nói của Anemone, tất cả chúng tôi đồng loạt gật đầu.
Với đội hình này, nếu vô địch Koshien thì còn gì bằng. Vậy thì, chỉ có thể hướng tới mục tiêu đó thôi.
「Vậy thì, sau khi lời hứa giữa Anemone và chúng ta đã xong, có một thông báo đây! Buổi tập hôm nay sẽ kết thúc lúc ba giờ chiều! Tuy ngày mai trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng chúng ta sẽ phải lên đường đến Koshien rồi! Vì đã cố gắng rất nhiều từ trước đến nay, nên hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút! Mọi người chú ý, đừng vì câu lạc bộ kết thúc sớm mà làm loạn quá mức nhé!」
「Yeahhh! Đương nhiên là tụi em biết rồi mà, tiền bối Kugiki!」
Nghe giọng thôi là thấy cậu chẳng hiểu gì rồi đó, Anae.
「Này này, Anemone-chan! Cậu có biết hôm nay gần đây có lễ hội không? Vậy thì, nếu được, cậu đi với tớ—nghụe!」
Trước khi Anae nói hết câu, tiền bối Higuchi đã kéo cổ áo đồng phục cậu ta từ phía sau.
Với áp lực bất ngờ đó, Anae đã phát ra một tiếng kêu khá thú vị.
「Khụ khụ! Đột nhiên làm gì vậy tiền bối Higuchi!」
「Cái đồ Anae chẳng biết đọc không khí gì cả, đi kiểm tra hành lý lần cuối với tôi nào.」
「Cái gìiiii!? Không, tôi đã chuẩn bị xong từ hôm qua rồi mà...」
「Nói thế rồi hồi cấp hai cậu đã quên đồ bao nhiêu lần hả?」
「Ư! Cái đó thì...」
「Được rồi, quyết định vậy đi. Với lại, nên tinh tế hơn một chút nhé. Anemone cũng có thể có hẹn với ai đó mà phải không? Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng trước khi đi Koshien quý giá đó.」
「Tinh tế? Ai đó? ...À, ra là vậy! Okie! Tôi đi kiểm tra hành lý lần cuối đây! Xin lỗi Anemone-chan! Tôi không đi được, cậu đi với đứa khác đi nhé!」
Anae và tiền bối Higuchi liếc nhìn tôi và Anemone thay phiên rồi cười tủm tỉm. Này, cái này là...
「Thì ra~ Hoạt động câu lạc bộ hôm nay kết thúc sớm sao~ Có chút thời gian rảnh rồi đó nha~ Lại còn có lễ hội nữa~ ...Taiyou-kun biết chuyện này không?」
「Bi, biết chứ...」
「Vậy thì, có một câu hỏi đây. Ai là người có nhiệm vụ mời công chúa đi lễ hội nhỉ?」
Nếu muốn đi thì cứ nói thẳng ra đi chứ. Can đảm của tôi vừa mới dùng hết sạch cả rồi đây này.
「À, tiền bối Kugiki, nếu được thì tiền bối đi lễ hội cùng tôi—」
「San-chan! Sau hoạt động câu lạc bộ tôi phải họp lần cuối với huấn luyện viên nên không rảnh đâu!」
Khụ! Đúng là đội trưởng! Luôn nghĩ cho bọn mình chu đáo thật.
Dù là mời đi chơi, tôi cũng muốn có thêm ít nhất một người nữa đi cùng... Không, chưa được bỏ cuộc!
「V, vậy sao ạ. ...À! Nếu vậy thì, Shiba thì sao...」
「Tôi có hẹn đi lễ hội với em gái rồi, nên sau câu lạc bộ không rảnh đâu.」
Này Shiba. Cái vẻ mặt cười nham hiểm đó là sao hả?
Nếu cậu cũng đi lễ hội thì cứ đi cùng nhau luôn đi, cùng nhau luôn đi.
「Ta, Tanpopo! Cậu rảnh mà phải không!? Này! Lúc nãy cậu nói muốn đi chơi với Anemone còn gì...」
「Mư hứ! Hôm nay em có hẹn rồi ạ! Vì tiền bối Tokumasa đã mời em đi lễ hội trước khi đến Koshien, nên em đành phải đi cùng thôi!」
Cái đó thì không thể phá đám được rồi... Nếu làm thế, công sức của tôi và Joro cách đây không lâu sẽ tan thành mây khói mất. ...Gay rồi. Gay to rồi. Không biết từ lúc nào đã lâm vào thế đại nguy hiểm không out mà bóng đã đầy đủ các gôn.
Hơn nữa, đối thủ lại là những người đáng lẽ là đồng đội của mình, đúng là chuyện lạ đời.
「À~... Anemone...」
Trước tiên cứ thử thăm dò bằng một quả bóng lỗi đã. Xộc thẳng bằng cú ném thẳng thì không ổn chút nào.
Tôi thầm ước người đánh bóng đối diện sẽ vung gậy, nhưng...
「Có chuyện gì vậy, Taiyou-kun?」
「“Có chuyện gì vậy, Taiyou-kun?”」 「“Có chuyện gì vậy, Taiyou-kun? Mư hứ hứ!”」
Khả năng chọn bóng thì miễn chê rồi. Lại còn được các thành viên khác hỗ trợ nữa chứ.
Mấy đứa này, rõ ràng là đang tận hưởng lắm đây...
「C, cậu có kế hoạch gì sau buổi tập hôm nay không?」
「Vừa nãy đã nói là có chút thời gian rảnh rồi mà~」
「“Đã nói rồi mà~!”」
Tôi nhớ lại bài hát 'Chú ếch con' mà tôi từng hát hồi tiểu học. Cứ như một bài hát đuổi bắt vậy.
「Aaaaaa! Được rồi! Anemone, sau khi hoạt động câu lạc bộ kết thúc, đi lễ hội với tôi đi!」
「Nì hi. Nếu Taiyou-kun muốn đi đến thế thì đành vậy. Em sẽ đặc cách đi cùng cậu nhé.」
Người muốn đi rõ ràng là cậu mà. Nhưng mà... ừm. Thôi thì, tôi cũng muốn đi thật...
À, mặt tôi nóng ran. Chắc là mặt tôi đỏ bừng rồi đây.
「Tuyệt! Giờ thì mọi việc trong giờ nghỉ trưa đã xong xuôi rồi, chúng ta bắt đầu buổi tập chiều thôi! San-chan! Tuy hơi chệch hướng một chút, nhưng đó là một cú ném thẳng khá tốt đấy! Hà ha ha!」
「Okie, tiền bối Kugiki! Ôi, bị San-chan vượt mặt rồi sao! Ghen tị quá đi~!」
「Anae, đừng than vãn. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có cơ hội thôi.」
「Tôi đi lễ hội mùa hè với em gái, biết đâu lại đụng mặt nhau đấy, San-chan.」
Hì hì! Vậy thì, Anemone-san! Chiều nay chúng ta sẽ lau bóng, làm sạch mấy quả bóng lúc nãy bị bẩn do va chạm nhé! Cố gắng lên nào!
Rõ rồi ạ. ...À, Thái Dương quân.
Gì thế, con nhóc Anemone này. Tự dưng lại xáp lại gần. Lần này thì dũng khí của tớ thật sự đã cạn sạch rồi, nếu mà phải đáp ứng thêm bất kỳ yêu cầu nào nữa thì—
"Cảm ơn cậu nhé. Tớ vui lắm."
"——! Đ-đâu có gì to tát đâu chứ!"
Tự dưng nói giọng dịu dàng bên tai tớ thế làm gì. Khó mà phản ứng kịp chứ.
☀
Về đến nhà, việc đầu tiên tớ làm là vội vàng đi tắm. Tắm rửa thật kỹ để gột sạch mọi vết bẩn dính phải trong buổi tập. Tắm xong, tớ dùng máy sấy làm khô tóc.
Được rồi. Tóc đã khô, tiếp theo là sáp... Thôi, bỏ đi vậy. Nếu lỡ tóc tai bù xù khó coi thì lại bị Anemone cười cho. Chi bằng cứ để tự nhiên thế này thì hơn.
Thế nào, nên mặc cái áo phông nào đi nhỉ? Đơn giản là trắng thôi? Hay màu đỏ hợp với phong cách của mình? Màu cam cũng không tồi. ...Thôi, quyết rồi!
Đối với Anemone, tớ nghĩ cứ ăn mặc tự nhiên, thoải mái như mọi khi thì hơn là cố gắng ăn diện một cách lạ lùng. Vậy nên, cứ áo phông trắng đơn giản với quần jeans xanh mà đi thôi.
Thế là, tớ chọn chiếc áo phông trắng in chữ cái, mà bố tớ bảo là được người ở chỗ làm tặng. Đồ được cho mà, chắc cũng không đắt đỏ gì đâu. Mặc cái này, lỡ có bị bẩn ở lễ hội thì cũng chẳng cần bận tâm.
Tớ không giỏi tiếng Anh lắm, nên chẳng biết mấy cái chữ này nghĩa là gì. 'Louis V' ấy hả, không biết là gì nhỉ? Thôi kệ đi vậy.
Mặc chiếc áo phông 'Louis V' đó và quần jeans xanh, tớ đã sẵn sàng. Nhét cái ví chứa chút tiền tiêu vặt ít ỏi vào túi quần sau, tớ bắt đầu đi về phía nhà ga.
Năm giờ ba mươi phút chiều. Đến nơi hẹn là nhà ga, tớ lác đác nhìn thấy vài người mặc yukata. Chắc vì cơ hội mặc yukata, ngoài lễ hội ra thì hiếm lắm, nên ai nấy trông có vẻ hớn hở, rạo rực. Lễ hội, tất nhiên là để tận hưởng không khí chung rồi, nhưng còn có cả cái thú vui được diện yukata nữa chứ. ...Chẳng lẽ, tớ không nên mặc cái áo phông trông rẻ tiền thế này, mà cũng nên sắm một bộ sao?
Mà thôi, ngay từ đầu tớ cũng chẳng biết ở nhà có yukata không nữa, nên rốt cuộc cũng chẳng thể làm được.
Thôi được rồi, vậy Anemone đâu rồi nhỉ...
"Tèn tén ten! Anemone-chan, có mặt rồi đây!"
Tiếng nói từ phía sau lưng vọng đến. Chẳng cần quay lại xem là ai, chính cô bé đã tự xưng tên mình rồi.
Chẳng biết ai đến trước ai, nhưng dù sao thì người tớ đang đợi cũng đã đến rồi.
"Yo, Thái Dương quân."
"Chào Anemone."
Quay đầu lại, người đang đứng đó chính là Anemone, quản lý tạm thời của đội tớ. Trang phục của cô bé vẫn y như lần đầu gặp, áo phông trắng kết hợp với váy yếm.
Gì thế, không phải yukata sao...!
"Gì thế, cậu không mặc yukata à?"
"Đó phải là câu tớ nói mới đúng chứ?"
"Tiếc quá, tớ chẳng có yukata nào cả. Nhưng mà, bộ này cũng dễ thương chứ?"
Anemone vừa kéo nhẹ hai bên vai áo bằng ngón cái, vừa nở nụ cười tươi tắn ra hiệu. Nhìn cử chỉ đó, tớ lại chợt nhớ về lần đầu gặp cô bé.
Mới đó thôi mà, có lẽ chưa trôi qua bao lâu từ dạo ấy, vậy mà tớ lại cảm thấy thời gian như đã dài lắm rồi. Chắc hẳn là vì quãng thời gian từ khi cô nhóc này xuất hiện, quá đỗi nồng đậm và vui vẻ.
"Ơ? Áo phông của Thái Dương quân... Ồ, chà..."
Đến đây thì Anemone, có lẽ là thấy có gì đó lạ, chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc áo phông tớ đang mặc với vẻ đầy tò mò. ...Gì thế, rõ ràng là một chiếc áo phông bình thường thôi mà?
"Hoàng tử hôm nay mặc một bộ tuxedo thật lộng lẫy nhỉ."
"Đúng không? Đây là bộ cánh siêu cao cấp tớ đã chuẩn bị đặc biệt cho hôm nay đấy."
Đùa thôi mà. Dù sao thì, nhìn tình hình này, tớ đã không phải bộc lộ cảnh tượng xấu hổ như lần dùng sáp hôm trước, thế thì chiến dịch "tự nhiên đơn giản" lần này coi như đã đại thành công.
"Ừm. Đúng là thời trang quý tộc, toàn Louis Vuitton xịn xò đấy chứ."
...Đại thành công, thật sao? Cái kiểu 'vịt tồ vịt tồ' nghe cứ như tiếng động lạ, chẳng thấy được khen chút nào.
"Nhanh đi lễ hội thôi. Anemone có muốn chơi gì hay ăn gì không?"
"Tất cả luôn! Tớ muốn làm mọi thứ, ăn mọi thứ để không có gì phải hối tiếc cả!"
"Làm gì mà ăn được nhiều thế chứ."
"Không sao đâu. Tớ sẽ nhét hết vào trong kho ký ức mà."
"Kho ký ức của Anemone quả là lớn ghê nhỉ."
"Đương nhiên rồi. Nó được tạo ra để chứa thật nhiều mà."
Dù có ưỡn ngực vênh váo thế nào thì cũng phải có giới hạn chứ.
"À, đúng rồi!"
Sao thế, Anemone? Lại làm cái vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó thế?
"Đây là một câu đố nhé. Khi hộ tống công chúa đi lễ hội, hoàng tử cần làm gì đây?"
Nói rồi, cô bé chìa tay về phía tớ. Tức là...
"Là phải bảo vệ cẩn thận, không để mấy kẻ lạ mặt trêu ghẹo chứ gì."
"Còn có cái khác nữa mà! ...Gợi ý nhé, là việc cần làm để không bị lạc trong đám đông đấy. Ưm~"
Đã giơ tay ra sẵn rồi. Đến nước này rồi, sao không tự nắm lấy đi nhỉ?
"Hay là mỗi đứa tự chuẩn bị một cái gì đó làm dấu hiệu nhỉ?"
"Còn cách dễ hơn mà! Ưm! Ưm!"
Anemone có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tớ, cô bé phồng má lên trông đáng yêu vô cùng. Vẻ mặt đó buồn cười đến nỗi tớ lại muốn trêu chọc thêm nữa.
"Tớ đây, vì đã mời ai đó đi lễ hội, nên gần như đã dùng hết sạch dũng khí rồi, mệt lắm rồi."
"Không sao đâu! Nếu không có dũng khí thì bù đắp bằng tình yêu!"
"Đó chẳng phải là việc của công chúa hơn là hoàng tử mới đúng sao?"
"Ớ, ớ ớ!"
Thoáng cái, tớ liền chìa tay ra trước mặt Anemone. Ngay lập tức, đôi má Anemone đỏ bừng lên.
Có vẻ cô nhóc này vẫn không quen khi bị người khác trêu lại.
"...Ngại quá đi."
"Biết rồi. Tớ cũng thử nói xem sao rồi, hóa ra cũng ngại lắm."
"Vậy thì huề nhé?"
"Đúng vậy. Huề nhau."
"............"
Chẳng biết lời nói hay hành động, cái nào đến trước. Chỉ là, khi chợt nhận ra, tớ và Anemone đã nắm chặt tay nhau rồi.
"Nihi. Thế này thì không sợ lạc nữa rồi."
Đừng có cười vui vẻ như thế chứ. ...Tớ nắm thế này có vừa sức không nhỉ? Lần đầu tiên nắm tay con gái thế này, tớ cũng chẳng biết thế nào là đúng nữa.
Thôi thì, mau đi lễ hội thật thôi. Anemone có vẻ muốn thử đủ thứ, nên có bao nhiêu thời gian cũng không đủ đâu.
Khi đến khu hội chợ, nơi đó đã tấp nập khách khứa, đông nghịt người. Nhiều quầy hàng dựng lên san sát, chủ quán ai nấy đều hăng hái rao mời. Trên con đường duy nhất do những quầy hàng đó tạo thành, có các gia đình, các nhóm cô gái mặc yukata và cả những cặp đôi nữa. Còn mấy cậu con trai đi một mình thì... bộ đồ thường ngày lại trở nên nổi bật hẳn. Cứ như thể ngầm nói rằng, mấy người con trai đủ tư cách mặc yukata thì phải đi cùng con gái vậy. ...Mà tớ thì vẫn đang mặc đồ thường.
"Đói bụng rồi! Đói meo rồi!"
Một tiếng làu bàu từ bên cạnh vọng đến. Tớ cũng đói bụng ra phết đây này.
"Vậy thì, đầu tiên ăn gì đây?"
"Kẹo bông gòn."
"...Còn gì nữa không?"
"Kẹo táo."
"Tớ muốn nạp tinh bột hơn là đường."
"Đúng là dân thể thao có khác. Thế thì, để dung hòa, chúng ta cứ ăn takoyaki trước đã."
Dung hòa kiểu gì mà lại ra takoyaki vậy trời. Thôi, cũng được thôi.
Đã quyết định được món cần ăn, tớ nhìn quanh một lúc thì nhanh chóng phát hiện ra quầy takoyaki.
"Xin lỗi. Cho cháu một phần takoyaki ạ."
"Được thôi! 500 yên nhé! ...Cảm ơn nhiều!"
Tớ trả tiền cho chú bán hàng, rồi nhận lại một hộp takoyaki tám viên nóng hổi.
Tớ chợt nhận ra, cầm tay con gái mà đi mua sắm ở các quầy hàng thế này thì thật sự hơi ngại.
"Được rồi. Tìm chỗ nào đó ngồi ăn thôi."
"Rõ rồi~. Nhưng mà, ăn kiểu gì đây nhỉ? Một tay tớ đang bị vướng rồi mà."
"Tớ cũng bị vướng. ...Tớ buông tay ra một lát nhé."
"Có được không? Lát nữa nắm lại có khi lại khó khăn đấy?"
Cũng có lý đấy. Nhưng mà, nếu cứ nắm tay mãi thế này thì có khả năng sẽ xảy ra cảnh một người cầm takoyaki, một người đút cho ăn. Mà cái nào khó hơn thì... khỏi cần so sánh cũng biết rồi.
"...Dũng khí của tớ đã hồi phục rồi, tớ sẽ xoay sở được thôi."
Nói rồi, tớ liền buông tay Anemone ra một lần.
"Đồ nhát gan. Nihi."
...Chẳng phải cái gì cũng nhìn thấu hết sao.
Sau đó, tớ tìm thấy một chỗ thích hợp hơi cách xa các quầy hàng, thế là cả hai đứa ngồi xuống đó. Ừm. May mà mặc đồ thường. Nếu mặc yukata, sẽ khó tìm chỗ ngồi vì phải lo bị bẩn, nhưng may mắn là cả hai đứa đều mặc đồ không ngại gì nếu có lỡ bị bẩn.
"Há miệng ra nào."
"...Ừm. Ngon thật."
Tớ lờ đi cái đứa đang há miệng bên cạnh, dùng tăm xiên takoyaki rồi đưa vào miệng mình.
"Cậu vừa bảo dũng khí đã hồi phục rồi mà."
"Tớ để dành để dùng cho sau này đấy."
"Tiếc quá. Vậy thì, Anemone-chan cũng xơi đây! ...Hà hà. Ngon thật đấy!"
Anemone vừa cho cả miếng takoyaki vào miệng, rồi lại thổi hơi ra vì nóng, trông thật... quyến rũ lạ thường. Cứ nhìn chằm chằm như thế, lại thấy là lạ thế nào ấy.
Thôi thì, tớ đành quay mặt đi một chút... Khoan đã, cái kia là... chết rồi!
"Được rồi! Tiếp theo là ném vòng! Tớ sẽ là người đầu tiên!"
"Khặc khặc khặc! Có dễ thắng thế sao? Tôi cũng giỏi ném vòng lắm đấy!"
"Oa! Đây là tiệm ném vòng sao! Tuyệt vời quá đi!"
"...Tuyệt đối không thể thua được!"
Đúng lúc tớ nhìn thấy bốn cô gái vừa đến tiệm ném vòng ngay trước mặt, tớ liền vội vàng cúi mặt xuống. Mấy cô bé đó là học sinh trường Nishikitsuta cùng với tớ. Hơn nữa, lại đúng là những người tớ hay tiếp xúc nữa chứ. Mọi người cũng đến đây sao...!
"Ối? Sao thế, Thái Dương quân? Tự dưng lại cuộn tròn người lại thế?"
"Đừng bận tâm. ...Với lại, đừng gọi tên tớ trong chốc lát nhé."
"Đừng để bị lộ...! Xin đừng để bị phát hiện...!"
"Ối, chơi trốn tìm à. Thế thì Anemone-chan cũng tham gia luôn!"
Đâu cần cậu phải cuộn tròn người lại làm gì chứ. Hơn nữa, mặt cậu gần quá.
"Vui nhỉ, Thái Dương quân."
"Tớ chẳng vui chút nào cả."
Mùi sốt ngọt ngào, hơi khác so với mùi quen thuộc hằng ngày, thoảng qua cùng hơi thở của Anemone. Tớ không rõ liệu mình đang hồi hộp vì không muốn bị nhìn thấy trong cảnh này, hay là vì một lý do nào khác nữa, mà tớ chẳng thể phân biệt được.
"Uư~! Thua rồi~! Tiếc quá đi!"
"Không thể nào, đến cả tôi mà cũng thua ư...! Thật không thể tin được...!"
"A! Hoàn toàn... không trúng được cái nào cả."
"Phù. Suýt nữa thì thua rồi. ...Nhưng mà, tôi thắng rồi nhé. Vậy thì, tiếp theo chúng ta đi bắn súng thôi."
...Năm phút sau. Trò ném vòng của mấy cô gái đã kết thúc, và họ rời khỏi đó. May quá. Chắc họ mải mê ném vòng nên không để ý đến tớ nhỉ? Mà nói thật, sao lại đi cá cược ở quầy hàng lễ hội vậy chứ? Thôi, không cần để ý cũng được.
"Mấy cô bé vừa rồi, có người trước đây đến xem tập luyện mà nhỉ."
"À. Là những thành viên hay đi cùng nhau mà."
"Hừm. ...Thế à."
Gì thế, ánh mắt đó là sao? Đừng có nhìn tớ bằng ánh mắt đầy nghi ngờ đó chứ.
"N-nói trước nhé, tớ không có mối quan hệ gì kỳ lạ đâu. Đừng có hiểu lầm linh tinh đấy!"
"Tớ không hiểu lầm đâu, nhưng tớ muốn biết tại sao Thái Dương quân lại cuống quýt thế. Nihi."
"Thế sao..."
Lại bị gài bẫy nữa rồi...
Có lẽ vì đã hài lòng với vẻ mặt của tớ, Anemone nở một nụ cười dịu dàng, khác hẳn với mọi khi.
Dù muốn hỏi sao lại có thể lừa người ta rồi cười cái mặt đó được chứ, nhưng thôi, đành bỏ qua vậy.
Hơn nữa, thời gian lễ hội có hạn. Mấy cô bé đó cũng đi rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu di chuyển thôi.
Quyết định như vậy, tớ đứng dậy, vừa phủi mấy miếng rong biển xanh dính trên chiếc áo phông.
"Được rồi. Đi thôi, Anemone!"
"Công chúa thì không thể tự đứng lên một mình được đâu nhé."
Anemone chìa tay ra về phía tớ. Ngay lập tức, đã đến lúc sử dụng chút dũng khí mà tớ vẫn dành dụm rồi.
"...Này, thế này được chưa?"
"Lúc cần thì cũng ra dáng lắm đấy, hoàng tử. Nihi."
Tớ nắm chặt tay Anemone, kéo mạnh một cái. Lỡ tay dùng lực hơi mạnh, không ngờ Anemone lại tiến sát về phía tớ đến vậy. ...Gần đến mức cứ như có thể ôm vào lòng được.
"Hay là, sẽ tiến thêm một bước nữa sao?"
"Tiếc quá, tớ đang bước vào giai đoạn 'sạc pin' rồi. Chuyện đó để lần sau vậy."
"Ô hô. Vậy tức là, có kế hoạch tiến thêm một bước nữa đúng không?"
"...Không biết nữa."
Tớ ngay lập tức quay mặt đi khỏi Anemone, rồi bắt đầu bước đi.
"Nihi. Đâu cần phải quay mặt đi thế chứ."
Tớ tránh đi là vì nếu bị nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị trêu chọc đấy. Đằng nào thì cô bé cũng sẽ lại nhìn tớ bằng vẻ mặt ranh mãnh, nghịch ngợm đó thôi.
Quả nhiên, Anemone vẫn cao tay hơn. ...Khỉ thật.
***
Sau đó, tôi và Anemone dạo quanh khắp các gian hàng ở khu hội chợ.
Chúng tôi ăn kẹo táo theo ý Anemone muốn, thử tài cắt kẹo đường, ... Đã bao lâu rồi mình không tận hưởng lễ hội thế này cùng ai đó nhỉ? Huống hồ lại còn là đi riêng với một cô gái nữa chứ...
“Fufufu. Đã bảo vệ thành công loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng rồi.”
Anemone hớn hở ôm chặt con chó nhồi bông cỡ hai mươi centimet. Vì màu lông xám nên Anemone nói đó là chó sói Nhật Bản.
Vừa đúng lúc ở một gian hàng trong hội chợ có trò ném bóng trúng đích, tôi bị Anemone mè nheo nên đã thử chơi, kết quả là giành được giải đặc biệt một cách ngoạn mục. Và đây chính là phần thưởng tôi nhận được. Ừm, là một pitcher thì phải làm được cỡ này chứ.
Có điều, ngay sau khi kết thúc trò ném bóng, hai cô gái bằng tuổi đang đứng xem gần đó tình cờ khen: “Oa. Người kia đẹp trai ghê!” thì tôi cũng không thấy khó chịu gì, nhưng Anemone lại bùng lên một sự cạnh tranh lạ lùng, rồi nắm tay tôi vung vẩy loạn xạ để khoe mẽ thì cũng khá là phiền phức.
“Sắp đến giờ bắn pháo hoa. Sắp đến giờ bắn pháo hoa.”
Ối, đúng rồi, lễ hội thì phải có pháo hoa chứ nhỉ. Nếu đi về phía bờ sông thì chắc sẽ thấy pháo hoa ở một vị trí khá đẹp, nhưng không biết Anemone có hứng thú với pháo hoa không nhỉ? Hay là muốn tiếp tục dạo quanh khu hội chợ?
“Tamaya!”
Hứng thú với pháo hoa thì rõ rành rành. Dễ hiểu như vậy thì còn gì bằng.
“Đi về phía bờ sông thôi. Đến đó sẽ thấy pháo hoa ở một vị trí đẹp.”
“Tuyệt quá! Em chưa từng xem pháo hoa bao giờ.”
Sống ở Nhật mà chưa từng xem pháo hoa lần nào thì quả là một trường hợp hiếm có. Nhưng nếu đã vậy thì mình muốn tìm cho con bé một chỗ đẹp. Chắc chắn con bé sẽ vui lắm. Ừm... nhất định là vậy rồi.
Hơi vội vàng, tôi nắm tay Anemone dẫn đi đến bờ sông. Quả nhiên, vì là sự kiện lớn của lễ hội nên có rất đông người, nhưng có lẽ vì thân hình vạm vỡ của mình nên dù hơi liều một chút thì tôi cũng giành được một chỗ khá tốt.
“Anemone, em có mệt không?”
“Em muốn được bế kiểu công chúa.”
“Trông em vẫn khỏe mạnh là tốt rồi.”
“Nih. Lộ rồi sao?”
Mà đúng hơn thì làm sao mà không bị lộ được chứ. Thiệt tình, từ khi Anemone xuất hiện là tôi cứ gặp rắc rối liên miên.
Bộ đồ thể dục của tôi bị cướp, cứ tưởng đã tạo kiểu tóc đẹp thì lại bị cười chê, Shibata thì biết được bí mật mà tôi giấu bấy lâu nay, còn dính chút rắc rối với U-tan. Nhưng... tất cả đều thật vui... Nếu so sánh lợi và hại thì rõ ràng lợi nhiều hơn hẳn. Thậm chí những thứ tôi nghĩ là bất lợi còn biến thành có lợi nữa chứ.
“Cảm ơn em nhé... Anemone.”
Thế nên, tôi đã thành thật nói ra cảm xúc đó. ...Không, nói vậy là dối lòng rồi. Đúng hơn là tôi đã che giấu cảm xúc thật sự muốn nói ra, rồi thốt lên một suy nghĩ khác.
“Em cũng vậy, Taiyo-kun.”
Anemone, với giọng điệu dịu dàng khác hẳn mọi khi, đáp lời tôi.
“Ngày hôm đó... Nếu không gặp anh, em đã không thể có một kỳ nghỉ hè vui vẻ thế này. Nhờ có anh mà những ngày tháng cô đơn của em trở nên thật tuyệt vời. Em không biết phải cảm ơn anh bao nhiêu cho đủ.”
Thì ra là vậy. Hóa ra mình cũng đã giúp được Anemone... Tốt quá...
“Vậy nên, cũng là để cảm ơn anh... Đây. Xin anh hãy nhận lấy.”
Bàn tay đang nắm của tôi bị siết chặt hơn. Khi tôi đang cảm thấy dễ chịu với cảm giác lạ lẫm đó, Anemone dùng tay còn lại đưa cho tôi một lá bùa hộ mệnh.
“Đây là một món đồ gói trọn tấm lòng em đấy.”
Quà từ Anemone ư? Đây là lần đầu tiên tôi nhận được thứ gì đó từ Anemone theo cách này. Thế nào mà, cảm thấy vui quá... mà, cái bùa này...
“Bùa an toàn giao thông sao?”
“Ừm. Pitcher thì vẫn nên lo cho sức khỏe của mình chứ.”
“Vậy thì bùa cầu sức khỏe có lẽ tốt hơn.”
“Là bùa an toàn giao thông đấy. À, nhân tiện thì em chỉ cho anh mượn thôi nhé, nhớ trả lại đấy.”
“Chỉ cho mượn thôi à...”
“Đúng vậy. Chỉ cho mượn thôi. Em sẽ đòi lại đấy. Nih.”
Cái vẻ mặt đắc thắng ghê gớm đó. Đến mức đó à, muốn cho tôi mượn đến thế sao?
“Đồ keo kiệt.”
“Hay là em muốn lấy cớ để gặp lại anh?”
“Rồi rồi, vậy sao. ...Thế, khi nào thì tôi phải trả lại?”
“Sau khi giải Koshien của trường Nishikitsuta kết thúc thì anh hãy trả lại nhé. Đến lúc đó thì nhớ giữ gìn cẩn thận đấy.”
Thì ra là vậy... Tóm lại, đây là cách Anemone động viên tôi. Nếu muốn giữ cái bùa này lâu hơn thì phải thắng tiến ở Koshien... Thiệt tình, cứ thích vòng vo tam quốc.
“Được rồi. ...Vậy thì tôi sẽ trả lại khi vô địch Koshien.”
“Ừm. Anh làm vậy thì em biết ơn lắm.”
Tôi đút lá bùa hộ mệnh vừa nhận vào túi quần jeans. Món quà đầu tiên nhận được từ một cô gái, không ngờ lại là một lá bùa an toàn giao thông... Mà, chỉ là mượn thôi nên không tính là quà à? Thôi sao cũng được.
“Nih. Vậy là chuẩn bị đi Koshien gần như hoàn tất rồi nhỉ.”
“Gần như ư, nghĩa là vẫn còn gì đó chưa xong à?”
“Ừm. Vẫn còn một sự chuẩn bị rất quan trọng... Em muốn truyền đạt những điều cần nói với Taiyo-kun một cách rõ ràng, rồi sau đó anh mới đi Koshien.”
Cái cử chỉ nhìn tôi với ánh mắt ngước lên chăm chú. Giọng nói hơi quyến rũ. Tôi phấn khích đến mức cứ ngỡ tim mình sắp nổ tung. Bình tĩnh lại nào. ...Phải bình tĩnh lại.
“C-cái điều cần nói đó... là chuyện gì vậy?”
Chết tiệt. Rõ ràng giọng mình đang run lên. ...Thật thảm hại.
“Đó là... à. Tamaya!”
Thì ra đã đến giờ bắn pháo hoa từ lúc nào không hay, những bông pháo hoa rực rỡ bay lên bầu trời. Nhưng cùng lúc đó, khuôn mặt Anemone phớt hồng một chút dưới ánh sáng pháo hoa lại còn đẹp hơn nhiều.
“Đẹp quá nhỉ, pháo hoa.”
“Đúng, đúng vậy...”
“Thật sự là khoảng thời gian vui vẻ từ đầu đến cuối. Dù có hơi thiếu một chút nhưng Anemone-chan rất hài lòng đấy. Những điều định làm từ đầu cũng sắp đạt được rồi.”
Anemone, điều mà con bé định làm từ đầu ư? Đó là gì ấy nhỉ? À ừm... À, nhớ rồi. Hình như là con bé nói ‘Tôi sẽ trở thành chính tôi’.
“Này, Taiyo-kun...”
“G-gì vậy?”
Đôi mắt đẹp đẽ nhưng mong manh của Anemone chăm chú nhìn vào mắt tôi. Khi tôi nhận ra thì chúng tôi đã quay mặt vào nhau, nhìn sâu vào mắt đối phương. Chẳng lẽ, đây là...
“Cái này...”
Không! Những chuyện quan trọng thế này, một thằng đàn ông như mình phải...
“…………”
“...Hả?”
Trước lời nói bất ngờ đó, tôi lỡ buột miệng phát ra một tiếng ngớ ngẩn. Mình nghe nhầm sao?
“Này, tự nhiên làm sao vậy?”
Bởi vì, không phải lạ lắm sao? Trong tình huống thế này, Anemone lại nói với tôi thế này cơ mà:
—Tạm biệt.
Thế đấy. Thiệt tình, lại bắt đầu nói mấy lời kỳ cục rồi. Pháo hoa vẫn chưa kết thúc mà chúng tôi vẫn ở bên nhau, sau này ở Koshien cũng sẽ gặp lại mà. Haizz... Đúng là phí công mong đợi. Thôi thì, dù sao mình cũng có ý muốn tự mình nói ra nên cũng được.
...Mà, ủa? Không biết từ lúc nào mà bàn tay đang nắm đã buông ra rồi. Hơn nữa con bé Anemone đó, rõ ràng là con bé đã làm rơi con thú nhồi bông tôi vừa giành cho nó kia mà.
“Đã mất công giành cho rồi thì phải giữ gìn cẩn thận hơn chứ.”
Tôi nhặt con thú nhồi bông dưới đất lên, đưa cho Anemone.
“…………”
Hử? Con bé Anemone làm sao thế? Đang thấy con bé cứ ngẩn ngơ thế nào ấy, vậy mà vừa lúc tôi đưa con thú nhồi bông ra, nó lại trợn mắt nhìn tôi vậy?
“...Gì vậy? Tự nhiên nhìn người ta như thể thấy quái vật vậy?”
Hoàn toàn khác so với lúc nãy. Chắc là... lại đang toan tính trò gì đó để trêu chọc mình đây mà?
“À, anh là...”
“...Hử?”
Giọng nói như thể bị ép ra từ đôi môi run rẩy. ...Có gì đó không ổn rồi.
“T-tại sao chứ!? Tại sao lại thế!? Em là... gì cơ!? Chuyện này là sao!?”
“N-này... Em làm sao vậy?”
Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. ...Không, con bé đang hoảng loạn, không có tâm trí đâu mà phản ứng.
“Mơ sao? ...Không phải đúng không? Là sự thật đúng không? Hả? Vậy thì tại sao!? Kỳ lạ quá! Tại sao lại với người này... Chuyện này không thể xảy ra được!”
Anemone dùng hai tay vò nát mái tóc của mình. Cứ như thể con bé không biết chuyện gì đang xảy ra với mình vậy. Chuyện gì thế này? Không phải nó đang trêu chọc mình... đâu. Dù thế nào thì chuyện này cũng quá đáng rồi!
“K-không sao chứ? Ane—”
“Đây là đâu!? Tại sao tôi lại ở chỗ này!? Bố ơi, mẹ ơi! Anh hai—”
Anemone, với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, không phải nụ cười ngây thơ hay vẻ mặt hờn dỗi thường ngày, liên tục chạm vào cơ thể mình để xác nhận tình trạng bản thân.
“N-này. Anemone! Trước hết hãy nhìn sang đây đã—”
Trong tích tắc, tôi nắm lấy hai vai Anemone, thúc giục con bé nhìn mình. Không sao đâu, Anemone. Đây không phải nơi nguy hiểm hay gì cả...
“D-dừng lại đi!!”
“...Ư!”
Nhưng tay tôi bị hất ra một cách thô bạo. Không phải ai khác, mà chính Anemone làm điều đó. Này này, chuyện gì thế này? Tại sao, tại sao mình lại bị Anemone từ chối chứ? Vừa nãy còn, rõ ràng là...
“Tôi đã làm gì vậy!? Tôi...”
Cứ như thể con bé chẳng hề để tâm đến trạng thái của tôi vậy. Chắc là đang bận lo cho chính mình hết mức rồi. Những người xung quanh đang ngắm pháo hoa chú ý đến Anemone, nhưng rồi nhanh chóng quay mặt đi. Lời thì thầm nhỏ bé mà tôi nghe được là: “Gì vậy, cãi nhau với người yêu à?” Không phải... Không phải thế đâu...
“A, Anemone... Bình tĩnh lại đi. Đây không phải nơi nguy hiểm gì cả. Hơn nữa, em đang trêu chọc tôi đúng không? Lại như mọi khi...”
“!”
Cuối cùng, có vẻ con bé đã bình tĩnh lại một chút, Anemone quay về phía tôi. Nhưng có lẽ tâm trí con bé vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Ánh mắt đảo qua đảo lại, cho thấy rõ sự hoang mang. Rồi đôi môi run rẩy hé mở,
“Anemone là ai vậy!? Tôi là... Botan Ichika!”
Nói rồi, con bé bỏ chạy.
“...Chuyện gì thế này?”
Tôi chỉ biết ngây người nhìn theo bóng lưng Anemone khuất dần, và câu nói duy nhất tôi có thể thốt ra được lúc đó là: “Chuyện gì thế này?” Tôi đã cùng con bé dạo quanh lễ hội hôm nay. Chúng tôi đã cùng ăn takoyaki, cùng chơi cắt kẹo đường và vui vẻ biết bao cơ mà. Vậy mà đến phút cuối, tại sao lại thành ra thế này chứ?
Biểu cảm của Anemone khi bỏ chạy... đó không phải là thái độ nói dối. Con bé thật sự không biết mình là ‘Anemone’. Chợt, lời nói của cầu thủ số 4 trường Koubutsu ngày trước lại văng vẳng trong đầu tôi:
—Con bé đó, một ngày nào đó sẽ ‘biến mất’ khỏi trước mặt cậu. Suy cho cùng, nó... chỉ là đồ giả thôi mà.
Vậy thì, cái người vừa xuất hiện đó, là ‘thật’ sao? Đó mới là... Thế nên, Anemone mới nói với tôi ‘Tạm biệt’...
“...Này, rốt cuộc... là chuyện gì vậy...?”
Khi bị hất tay, tôi nhặt lại con thú nhồi bông vừa rơi xuống đất rồi hỏi, nhưng đương nhiên là không có câu trả lời. Chỉ có đôi mắt vô tri hướng về phía tôi.
“...Ơ... kìa?”
Thứ duy nhất giữ cho ý thức tôi không hoàn toàn vỡ vụn là rung động từ túi quần. Khi tôi kiểm tra điện thoại bằng bàn tay gần như mất hết sức lực, trên màn hình hiện lên tên ‘Kisaragi Utsuro’.
“...Alo?”
“Ô! San-chan đấy à! Này, mai là cậu đi Koshien rồi đúng không? Tớ đương nhiên cũng sẽ đi cổ vũ, nhưng trước đó, bây giờ đi ăn tối cùng không!? À, đương nhiên không chỉ có mình tớ đâu! Bọn khác cũng đi cùng đấy! Nếu đi được thì đến quán Kushikatsu Youki nhé!”
Jorou nói liên hồi như bắn súng. Chắc là có chuyện gì vui nên giọng điệu hơi phấn khích.
“Đ-đúng vậy! Tớ có thời gian mà! Hahaha! Tớ có đủ thời gian nên cứ để đó cho tớ...!”
Trong khi ý thức đang mơ hồ, tôi cố gắng phát ra tiếng. Tôi muốn khen ngợi bản thân vì đã cố gắng hết sức, suýt soát mà vẫn giữ được vẻ ‘San-chan’ như mọi khi. Mình cũng không phải dạng vừa đâu chứ.
“…………”
Jorou không trả lời. Sự im lặng đó đáng sợ một cách lạ lùng, khiến tôi có cảm giác như mình là người duy nhất trên thế giới này.
“...Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Hả?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu vậy, San-chan?”
Không phải giọng điệu phấn khích như ban nãy, mà là giọng Jorou nghiêm túc vang lên từ điện thoại.
“À ừm... vì đang xem pháo hoa nên ở gần đường ray dưới bờ sông...”
"Thế thì hay quá. San này, đợi tớ một chút nhé. ... À, xin lỗi nha. Mày cứ đi cùng mọi người đến quán trước đi. Tớ phải giải quyết xong chút chuyện riêng đã rồi mới đến được."
"Vâng, em biết rồi ạ."
Từ đầu dây bên kia điện thoại, một giọng nữ vang lên.
Hả, hóa ra là cậu ấy ở cùng à. Thế thì mình thành người thừa mất rồi...
"San này, đứng yên đấy, đừng có nhúc nhích. Tớ đến ngay đây. ...À, với lại, đừng có tắt máy nhé."
"…À… ừm…"
Những lời nói và hành động ấy, đã cứu rỗi mình biết chừng nào?
Có lẽ là vì nghe lời Jou dặn, hoặc cũng có thể vì quá sốc, chắc là cả hai, mình cứ thế khuỵu xuống đất.
"Hộc! Hộc! ... Yo, San! Cậu làm cái mặt buồn cười hết sức rồi đấy!"
Jou xuất hiện chưa đầy năm phút sau cuộc gọi.
Chắc là cậu ấy ở gần đây.
"Cậu cũng có hơn gì ai đâu? Thấy rõ là thiếu sức bền rồi đấy."
"Nếu đem ra so với át chủ bài của Koshien thì quá nửa dân Nhật Bản đều thiếu sức bền hết ấy chứ. ... Aaa! Mệt quá! Thôi, cứ nghỉ đã."
Vừa nói dứt lời, Jou liền ngồi phịch xuống bên cạnh mình. Pháo hoa đã tàn, khách xem cũng đã về hết. Giờ trên bờ sông chỉ còn mỗi hai đứa mình.
"Mà này, tớ đang rảnh rỗi vô cùng trong lúc nghỉ ngơi đây. Nên là nếu cậu có gì muốn nói thì cứ tự nhiên nói ra đi."
"…Nếu không có gì muốn nói thì sao?"
"Thì cứ im lặng là được thôi."
Nói rồi, Jou thở phì một hơi. Cậu ấy vỗ vỗ tay quạt vào người như dùng quạt giấy.
"……………………Mình bị một cô gái bỏ rơi rồi."
"Thật là không may nhỉ."
Cậu chẳng mảy may nghi ngờ mình đã làm gì xấu xa nhỉ.
Bình thường, nếu đột nhiên nghe 'bị con gái bỏ rơi', ai cũng sẽ nghĩ đến chuyện không hay trước tiên chứ.
"Bọn tớ đã thân thiết với nhau bấy lâu rồi. Cậu ấy là một cô bé rất đáng tin cậy, giúp mình giải quyết đủ thứ vấn đề. Còn làm quản lý tạm thời cho câu lạc bộ bóng chày nữa chứ. Mình biết ơn lắm và cũng muốn đền đáp ân tình. Hôm nay đáng lẽ cũng sẽ vui vẻ như mọi ngày, thế mà giữa chừng cậu ấy bỗng dưng hoảng sợ. Thái độ cứ như là biến thành một người xa lạ vậy."
Đúng vậy, Anemone lúc cuối cứ như một người khác vậy. Mặt và giọng thì vẫn thế, nhưng tính cách thì hoàn toàn khác hẳn. Tuyệt đối không phải Anemone mà mình biết.
"Ồ, có chuyện như thế à."
Jou vừa gãi đầu sồn sột vừa lẩm bẩm nói.
"Thế thì, có khi nào cậu ấy thật sự biến hình không? Trong số những cô gái chúng mình quen cũng có người như thế mà, ở trường với lúc riêng tư thì diện mạo khác hẳn nhau ấy chứ."
"Chuyện đó thì hơi khác. Hình dáng vẫn y chang. ...Nói sao nhỉ, vẻ ngoài thì không đổi, nhưng cứ như thể bên trong đã bị thay thế hoàn toàn vậy. Giống như cốc Coca-Cola bỗng biến thành trà xanh ấy."
"Khủng khiếp thật. Đến cả màu sắc cũng đổi luôn à?"
Chuyện như thế làm sao mà xảy ra được chứ? Vô lý hết sức...
"Thế, San muốn làm gì?"
"…Hả? Muốn làm gì là sao? Cậu ấy đã chạy mất rồi mà..."
Với lại, có làm gì được nữa đâu. Mai mình phải đi Koshien rồi. Anemone thì đã chạy mất. Hơn nữa, mình còn chẳng biết thông tin liên lạc của cậu ấy. ...Hoàn toàn bó tay rồi.
"Không, nói thật thì mấy chuyện vớ vẩn ấy chẳng quan trọng đâu. Chuyện cô bé đó biến hình, nếu đã xảy ra rồi thì chỉ có thể chấp nhận thôi. Vấn đề là tiếp theo. San muốn làm gì? Nếu tình cảnh đang là 'tám bề vây hãm' thì tớ có một cách giải quyết đơn giản đây, muốn nghe không?"
"Cách gì cơ?"
Nghe mình hỏi, Jou nở một nụ cười đầy tự tin nhìn mình.
"Cứ tiến tới hướng thứ chín là được thôi."
"Hả! Vớ vẩn hết sức! Cái gì thế chứ!"
Mình bất giác bật cười. Đúng là cái tên này, toàn nói mấy chuyện trời ơi đất hỡi.
Cậu ta có thực sự hiểu nghĩa của 'tám bề vây hãm' không vậy?
"Đúng vậy, vớ vẩn hết sức. Nhưng mà, chuyện đang xảy ra với San bây giờ cũng vớ vẩn chẳng kém. ...Vậy thì, đây không phải là đối thủ có thể giải quyết bằng cách thông thường đâu nhỉ?"
Đúng là như vậy, nên mới rắc rối đây. ...Bí ẩn đã xảy ra với Anemone.
Với cách bình thường, chắc chẳng tìm được giải pháp nào đâu.
"Jou nói đúng thật. ...Nhưng, ừm. Vậy thì, cứ dùng cách đó vậy."
Nói chuyện một hồi, mình cũng đã nghĩ ra được.
…Có. Chỉ duy nhất một cách có thể dẫn đến manh mối giải quyết.
"Ồ. Có thể coi là đã tìm thấy hướng thứ chín rồi à?"
"Đáng tiếc là, chưa tìm thấy."
Mà nói thật, kể cả có tìm thấy đi chăng nữa, mình cũng không làm được đâu.
Giải quyết mọi chuyện bằng những phương pháp kỳ quặc mà không ai tưởng tượng nổi là độc chiêu của Jou.
Vì thế, mình sẽ chọn một con đường khác, chỉ mình mình mới có thể đi.
"Vậy, cậu định làm gì?"
"…Mình sẽ phá nát một trong các hướng rồi tiến lên thôi."
"Ha ha ha! Đúng là phong cách của San! Chuyện đó thì tớ chịu thua!"
Jou vừa cười vừa vỗ lưng mình hơi mạnh một cái.
Con đường mình chọn. ...Không phải là đi tìm Anemone ngay bây giờ, cũng không phải là tìm hiểu mọi chuyện.
Giữ vững ý chí ban đầu. Từ trước khi gặp Anemone… mình chỉ việc tiến thẳng đến nơi mình đã đặt mục tiêu.
Nơi đó là đâu ư? Đương nhiên rồi. ...Là Koshien.
Nếu đến Koshien, mình sẽ gặp được một người… người chắc chắn có liên hệ với Anemone.
Cầu thủ số 4 của trường Cao trung Kouyuki… Có lẽ người đó biết rõ mọi chuyện, biết bí mật của Anemone.
Mình sẽ gặp người đó để nghe chuyện. Nếu họ không chịu nói, thì mình sẽ dùng thực lực.
Đương nhiên, mình sẽ không để xảy ra bạo lực đâu.
Nếu hỏi mình giỏi nhất cái gì, ...thì chỉ có bóng chày thôi.
"Thế thì, giờ mình đi quán xiên que chiên xù sôi động kia nhé?"
"À! Hôm nay, mình sẽ ăn, ăn, ăn cho sập tiệm luôn! Jou này, lỡ mà mình ăn xiên que quá no rồi ngất xỉu thì cậu phải làm gì đó đấy nhé!"
"Cứ để đấy cho tớ. Dù có phải kéo lê cậu đi, tớ cũng sẽ đưa cậu tới nơi."
Mình và Jou cùng đứng dậy, rồi nhìn nhau cười. Cảm ơn cậu nhé. Luôn là người động viên mình.
Đúng là cậu vẫn luôn là người bạn thân nhất của mình.