「……Joro. ……Joro. Cậu dậy đi, Joro.」
「……Hả? T, Tsubaki à?」
Cảm giác bị lay người mạnh bạo kéo tôi tỉnh giấc. Trước mắt là văn phòng của quán xiên que chiên *Yoki*, nơi tôi đang làm thêm. Hình như tôi đã ngủ quên trong giờ nghỉ trưa.
「Ừm. Giờ nghỉ trưa đã hết rồi.」
Tsubaki nhìn tôi, nở nụ cười tươi tắn.
Dù ngực có hơi “màn hình phẳng” một chút, nhưng tỉnh dậy mà thấy một cô gái xinh đẹp như thế này trước mắt, tôi đúng là người hạnh phúc.
…Nhưng mà, sao vậy nhỉ? Khoảnh khắc đó, tôi lại không thấy Tsubaki là một thiếu nữ xinh đẹp, mà lại là một cái thớt khổng lồ.
À, phải rồi. Hồi nãy trong mơ… ơ, cái gì nhỉ?
「Tôi đã mơ thấy gì ấy nhỉ?」
「Tớ không biết đâu. Tớ không thể can thiệp vào giấc mơ của cậu được.」
Phải rồi, nói chí phải. Nhưng mà, tôi cứ có cảm giác mình đã mơ thấy một giấc mơ cực kỳ, cực kỳ quan trọng thì phải.
Nhớ không lầm thì… ặc! Sao lại có một cảm giác kỳ lạ như thể cả người bị một cái thớt rung lắc, khiến tôi không tài nào nhớ ra được.
「……Thôi kệ! Chắc không phải chuyện quan trọng gì đâu nên mới quên mất!」
Không nhớ được thì là không nhớ được! Xong! Hết chuyện!
「Vậy thì, cậu mau quay lại làm việc đi nhé.」
「Ờ. Cứ giao cho tớ, Tsubaki!」
Tuyệt vời! Vậy thì, cố gắng làm thêm thôi!
※
Ba giờ chiều. Tôi kết thúc ca làm thêm sớm hơn một chút, rồi thong thả bước về nhà.
Trong ca làm hôm nay, ông chú Mayama đã ghé qua, với tâm trạng cực kỳ phấn khích mà nói rằng: 「Này này, Kisaragi! Đúng là thành tâm xin lỗi quan trọng thật đó! Con gái ta đã tha thứ cho ta với tâm trạng sướng rơn như lên tận thiên hà luôn!」 Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng yên tâm vì ông ấy đã trở lại trạng thái “kinh tởm” quen thuộc của mình rồi.
Chắc hẳn Sasanqua trong lòng cũng muốn làm hòa lắm rồi.
Chứ ngoài chuyện đó ra thì tôi chẳng thấy lý do nào khác để ông chú lại vui vẻ đến mức “lên tận thiên hà” như thế.
Và thế là, nhiệm vụ còn lại của tôi chính là…
「Joro-chi, cậu phải giải thích rõ ràng mọi chuyện đi chứ!」
「Đúng vậy! Tôi đâu có nghe nói đến nhà cậu lại có một người con gái khác ở đó! Tôi đã cố gắng ăn diện thật đẹp đến thế này mà…」
Hiện tại, hai vị đang biến thành tu la trong phòng tôi, và có lẽ tôi nên bắt đầu bằng việc giải thích mọi chuyện cho họ…
Tôi đã nghĩ tốt nhất là giải quyết một lần thay vì chia làm hai, nên đã liên lạc với cả hai nói rằng: 「Tôi có chuyện muốn nói, hãy đến nhà tôi nhé.」 Nhưng có lẽ tôi đã dùng từ ngữ hơi thiếu sót.
Hy vọng họ sẽ chịu lắng nghe một cách đàng hoàng…
「──Vậy thì, Cherry-san và Sasanqua-san, nếu có thể, tôi muốn được giả làm người yêu của hai vị cùng lúc…」
Tôi đưa hai ly nước ép cải cúc đã chuẩn bị sẵn cho họ, rồi cúi đầu chào một cách lịch sự.
「Cái gì thế này?! Anh không phải sẽ làm bạn trai tôi sao?!」
「Không phải chứ! Joro-chi đã hứa sẽ làm bạn trai của tớ mà!」
Woaa~! Các cô gái xinh đẹp đang tranh giành tôi kìa~! Đáng ghen tị không?
Nhưng mà này, đây là một cuộc tranh giành bạn trai giả để đánh đuổi những tên bám đuôi nguy hiểm đó.
Ai đó đổi chỗ cho tôi được không?
「Tớ là người nhờ trước mà! Joro-chi đã hứa sẽ tiêu diệt kẻ bám đuôi của tớ, sẵn sàng liều mạng luôn mà!」
「Thứ tự chẳng liên quan gì cả! Tên này đã hứa sẽ xử lý tên bám đuôi của tôi, với tinh thần sẵn sàng chịu án tù chung thân rồi mà!」
Tôi có hứa đến mức đó đâu? Liều mạng hay tù chung thân là cái quái gì vậy?
「Ấy, hai cậu bình tĩnh chút đi. Nào, uống chút nước ép cải cúc này…」
「Cậu nghĩ là lỗi của ai hả?!」「Cậu nghĩ là lỗi của ai hả?!」
「……Xin lỗi.」
「Mà nói chung là, nước ép này chẳng ngon chút nào! Đắng ngắt à!」
「Đúng là vậy! Đem cái thứ đồ uống này ra, đầu óc với lưỡi cậu có vấn đề à?」
Dù có ghét tôi thì cũng đừng ghét nước ép cải cúc (SGK Juice) chứ!
「À, ừ thì… tôi thật lòng xin lỗi hai cậu! Đã hẹn hò cùng lúc hai người thế này! Nhưng mà, tôi không thể bỏ mặc ai được! Bởi vì, đó là kẻ bám đuôi mà?」
「「Ư!」」
Nghe vậy, hai người đang trừng mắt nhìn tôi liền lộ vẻ mặt khó chịu.
Tuy là một sự trùng hợp kinh khủng, nhưng hoàn cảnh của họ lại khá giống nhau. Chắc hẳn cũng có chút đồng cảm.
「……Haizzz. Tớ hiểu rồi… Dù sao thì, ban đầu tớ là người nhờ trước mà…」
Ồ! Cuối cùng Cherry cũng chịu hiểu rồi! Giờ thì còn Sasanqua…
「Ư ư~! Hôm qua lần đầu tiên nghe từ mấy bạn đó, tớ đã sợ lắm rồi… nhưng khi nghe nói cậu sẽ ở bên cạnh, tớ đã vui và yên tâm biết bao… vậy mà không phải như thế…」
「Không, không phải vậy! Tớ sẽ ở bên cạnh cậu đàng hoàng cho đến khi xử lý xong tên bám đuôi đó!」
「……Thật không? Sẽ không nói dối nữa chứ?」
「Tất nhiên rồi!」
Thật ra thì, ngay từ đầu tôi đã không nói dối mà.
Bị nhìn chằm chằm với đôi mắt đẫm lệ, tôi bỗng nhiên muốn gật đầu đồng ý bất cứ điều gì.
Quả nhiên, khi không còn hung dữ nữa thì cô ấy đúng là mẫu người tôi thích──
「Vậy thì, tớ sẽ tin. …Nếu nói dối, tớ sẽ tiêu diệt ngũ tạng lục phủ của cậu…」
Nếu không có cái vế sau thì dễ thương chết đi được ấy chứ! Cái vế sau đó!
Thế là tôi cũng đã xin được phép của Sasanqua, nhưng cái giá phải trả là ngũ tạng lục phủ của tôi đã bị đem ra làm con tin.
「Vậy thì, trước hết, chúng ta hãy tự giới thiệu về bản thân đi! Nào, nãy giờ có làm đàng hoàng đâu?」
「Tớ hiểu rồi! Tớ là Sakurahara Momo! Đang làm hội trưởng hội học sinh ở trường cấp ba Tang Chang Pu đó! Mọi người gọi tớ là ‘Cherry’ nên cứ gọi thế nhé!」
「À… tôi là Mayama Azaka. Bạn cùng lớp với tên này, và được gọi là ‘Sasanqua’.」
Ừ ừ. Quả nhiên con gái với nhau thì nên hòa thuận thì hơn!
Tuyệt vời! Cơn biến đã được giải quyết êm đẹp, giờ thì từ đây… *Cạch*
「Trông cậu vui vẻ ghê nhỉ, Joro-kun? Mặt cậu nom như con cá giọt nước ấy?」
「Fufufu…. Với tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi cũng rất muốn được tham gia vào câu chuyện này~」
Thôi được rồi, chuẩn bị tinh thần để vượt qua cơn biến tiếp theo thôi!
Sao mà lại bị phát hiện nhanh đến thế nhỉ…
「Hai cô bé này, thật là rắc rối quá đi! Vậy thì, dù chỉ là chút sức nhỏ, bọn chị cũng xin được giúp sức!」
「Đúng vậy, Cosmos-senpai. Đây là một vụ việc không thể chỉ giao phó cho mỗi Joro-kun được.」
「Thật vui… nhưng mà, có sao không ạ? Em đã từng gây ra nhiều rắc rối lắm…」
「Về điểm đó thì không thành vấn đề đâu, Cherry-san. Khi gặp khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà? Trước đây bọn chị đã được em giúp đỡ vụ thư viện rồi, nên giờ là lượt bọn chị đó! Đúng không, Pansy-san?」
「Vâng. Chuyện cũ tôi không quên đâu, và chính vì không quên nên tôi mới phải trả ơn.」
「Cảm ơn… Và, lần trước xin lỗi nhé…」
「À, tôi thì không có liên quan nhiều đến hai người…」
「Mayama-san, trận đấu của Joro-kun tại giải đấu khu vực năm nay ấy. Chính nhờ em đã giúp đỡ ở đó mà bọn chị mới có được như ngày hôm nay. Vậy nên, đừng nghĩ là mình không liên quan gì nhé.」
「À, vậy sao? Cảm ơn…」
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, bốn cô gái xinh đẹp bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Lý do cho việc Pansy và Cosmos đột nhiên xuất hiện, thì câu trả lời nằm ở cuộc trò chuyện riêng giữa chị tôi… tức Jasmine, Kisaragi Marika, với Cherry và Sasanqua.
Hình như chính chị tôi là người đã chào đón cả hai, và trong lúc đó, cả hai cô nàng đều tự xưng là “bạn gái của tôi”. Nói cách khác, dù có nghĩ thế nào thì chuyện này cũng quá bất thường.
Thế là, cô chị chuyên gây rắc rối cho tôi đã tốc hành gửi tin nhắn cho bốn người Pansy, Cosmos, Himawari và Asunaro với nội dung: 「Thằng Joro hình như đang hẹn hò cùng lúc với hai cô gái đó, các cậu có biết chuyện gì không?」
Kết quả là cái cảnh tượng hỗn loạn này đây. Hôm nay mấy cô nàng này không có kế hoạch gì, lại còn là những người có thể hành động nhanh như gắn động cơ turbo, nên họ đã xuất hiện.
Hai người còn lại thì có vẻ sẽ đến ngay sau khi câu lạc bộ kết thúc.
…Và tình trạng hiện tại của tôi là…
「Đâu có cần làm đến mức này đâu chứ…」
Cuốn tập thơ tôi viết hồi cấp hai, không biết từ lúc nào đã được chị tôi lén lút lấy đi, giờ thì bị vứt tung tóe khắp sàn. Trên lưng tôi còn dán một tờ giấy to đùng ghi: 「─Chúc mừng Trái Đất─」.
「Ừm, à thì… cũng, cũng không tệ mà? Dù tôi chẳng hiểu gì sất.」
「Đúng, đúng vậy đó~! Ừm! Thậm chí là ngầu nữa chứ! Nhất là đoạn dùng tiếng Anh ấy!」
Thôi đi, đừng nói nữa. Sự quan tâm đó của mấy cậu lại càng khiến tôi đau khổ hơn.
「Thế là, hình phạt: Phần Mở Đầu đã hoàn tất.」
Hơn nữa, hình phạt mới chỉ là “Mở Đầu” thôi.
Tôi không dám nghĩ tiếp sẽ bị làm gì nữa, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy rợn người rồi.
Điều may mắn duy nhất là chị tôi và mẹ tôi không biết chuyện này.
Có vẻ San-chan cũng đã đến cùng hai người kia, và hiện đang ở phòng khách, phụ trách việc trò chuyện với chị và mẹ tôi để đánh lạc hướng họ.
Đúng là một anh hùng thầm lặng. Sự hỗ trợ hết mình từ người bạn thân khiến tôi suýt chút nữa bật khóc.
Tạm thời thì, chắc họ cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, nên hãy để Pansy và Cosmos về đi.
Vụ việc lần này có vẻ khá nguy hiểm, tôi không muốn kéo họ vào.
「Vậy thì, đủ rồi chứ? Còn lại tôi sẽ tự mình với hai người kia──」
「Tôi đã nói rồi mà, Joro-kun? Chúng tôi cũng sẽ hợp tác…」
「Pansy. Lần này, cậu nên ngoan ngoãn rút lui đi. Chuyện này là tôi được nhờ.」
「Joro-kun. Giả sử nếu vị trí của cậu và tôi đổi ngược cho nhau, liệu cậu có chịu ngoan ngoãn rút lui không?」
「Ư! Hội trưởng Cosmos… chuyện đó thì…」
「Fufufu. Ý tôi là vậy đó.」
…Thôi rồi. Mấy cô nàng này, nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này bằng mọi giá…
「Nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ ép cậu rút lui bằng mọi cách đấy nhé?」
「Đó không phải là điều chúng ta nên nghĩ lúc này, phải không?」
Trời ơi là trời! Sao lại không chịu nói “ừ” một cách ngoan ngoãn chứ!
「Vậy thì, giờ chúng ta hãy tiếp tục câu chuyện nhé, Joro-kun.」
Tuy là chuyện thường ngày thôi, nhưng mà mọi việc cứ chẳng bao giờ diễn ra theo ý tôi cả…
「……Được rồi. Trước hết, chúng ta phải xác định được kẻ đang bám đuôi Cherry-san và Sasanqua.」
「Nhưng mà, làm sao để xác định được chứ? Từ trước đến giờ tôi cũng chẳng nhận ra gì cả…」
「Dễ thôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ hẹn hò riêng với từng người trong hai cậu. Khi đó, tôi sẽ cố gắng chú ý xung quanh hết mức có thể, xem có kẻ nào đang theo dõi không. Khả năng cao là chúng sẽ tự động bám theo thôi, nên làm vậy chắc chắn sẽ tìm ra được.」
「Hẹn, hẹn hò! …Ừm! Thế thì tốt đó! Thôi được, vì bất đắc dĩ nên tôi sẽ làm vậy!」
「Joro-chi, như vậy có lẽ không ổn đâu?」
Hử? Trái ngược với Sasanqua đang có vẻ hứng thú, Cherry lại tỏ ra tiêu cực.
「Bởi vì, mặt cậu có khả năng đã bị kẻ bám đuôi tớ và Sasanqua-chi biết rồi đó? Nếu kẻ đang bám đuôi tớ mà nhìn thấy cậu và Sasanqua-chi đi cùng nhau, chúng sẽ nhận ra đó không phải là người yêu mà chỉ là một tên bạn trai giả biến thái cực độ, và có khả năng kế hoạch sẽ thất bại…」
Bỏ cái chữ “biến thái cực độ” đó đi chứ. Sao cái danh từ đó lại dính chặt lấy tôi như thể là trang bị mặc định của tôi vậy.
「Cherry-san nói đúng đó. Chính xác thì… đó là một tên biến thái cực độ đáng gờm…」
「Gay go rồi đây… Nếu bị lộ là chỉ là tên biến thái cực độ thì…」
Này, Cosmos-san, Sasanqua-san? Mấy cậu nghĩ về tôi như thế thật sao?
「Cả ba người, nói vậy là thất lễ với Joro-kun đó.」
Hả!? Không ngờ Pansy lại đỡ lời cho tôi thế này──
「Bản thân cậu ấy muốn được coi là một tên biến thái cực độ nhưng cao quý, cuồng thỏ con cơ mà.」
Im đi!!! Thích thỏ con thì có gì sai hả! Đã thích rồi thì chịu thôi chứ!
「Nào, Joro-sama cao quý. Xin người hãy chỉ cho chúng thiếp kế sách giải quyết nỗi lo của Sakurahara-senpai, thỏ con.」
Cứ giao cho ta, thỏ con…
「Kế sách ư? Cậu định làm gì?」
「À, thật ra thì tôi đã chuẩn bị sẵn một thứ rồi. Nên nghĩ là dùng cái đó thì sẽ ổn thôi…」
Vừa nói, tôi vừa lục lọi trong cặp, rồi lấy ra một món đồ.
Đúng vậy. Tôi có khả năng đã bị cả kẻ bám đuôi của Cherry và Sasanqua nhận diện.
Vì vậy, tôi đã chuẩn bị một món đồ để đối phó với chuyện đó.
Đeo nó vào, rồi hành động riêng với từng người trong số họ, tuy là một giải pháp khá sát nút nhưng vẫn có thể qua mắt được: một bộ hóa trang “kinh điển” bao gồm… kính râm, khẩu trang và mũ.
※
Bước đầu tiên để nhanh chóng giải quyết vấn đề lần này.
Đó là “xác định kẻ bám đuôi Cherry” và “xác định kẻ bám đuôi Sasanqua”.
Nhưng không cần phải chủ động đi tìm chúng.
Bởi vì, nếu tôi hẹn hò với hai cô nàng, khả năng cao là chúng sẽ tự động xuất hiện.
Điều tối kỵ trong tình huống đó là kẻ bám đuôi Sasanqua nhìn thấy tôi và Cherry hẹn hò, hoặc ngược lại, kẻ bám đuôi Cherry nhìn thấy tôi và Sasanqua hẹn hò. Nếu thế, thì bí mật về mối quan hệ giả mạo của bọn tôi sẽ bại lộ mất.
Thế nên, kính râm, khẩu trang và mũ đội đầu... bộ hóa trang "truyền thống" đã đến lúc ra trận. Chỉ cần đeo bộ này vào, mặt tôi sẽ không bị lộ. Nói cách khác, cho dù tình huống đáng lo ngại ban nãy có xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn có thể tìm cách che mắt được. Dù bộ dạng này chắc chắn sẽ gây nghi ngờ, nhưng nếu tôi xác định được kẻ bám đuôi trước khi sự nghi ngờ ấy đạt đến đỉnh điểm, thì cũng coi như là một thành quả đáng kể rồi.
Thế là, tôi liền bắt tay vào thực hiện chiến dịch "Dụ kẻ bám đuôi bằng buổi hẹn hò"...
"Cuối cùng, hắn vẫn không xuất hiện nhỉ."
"Mọi chuyện chẳng suôn sẻ chút nào..."
Sáu giờ tối. Thật đáng tiếc, chiến dịch hôm nay đã thất bại hoàn toàn. Cả Cherry lẫn Sasanqua đều không phát hiện ra kẻ bám đuôi. Tôi cứ tưởng sẽ tóm được hắn ngay, vì nghe bảo là bị bám đuôi hàng ngày cơ mà... Dù đã xác nhận diện mạo kẻ bám đuôi với Cherry và cả nhóm bạn nổi bật của cô ấy, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai như vậy đâu cả. Không đời nào có chuyện bỏ sót. Bởi vì Pansy – người chuyên theo dõi lén lút các buổi hẹn hò của bọn tôi – đã khẳng định chắc nịch rằng "không có ai bám theo cả". Người trong nghề đã nói thế thì chắc chắn không sai rồi.
Thế nên, hôm nay tạm thời giải tán. ...Thế nhưng, Pansy và Cosmos vẫn còn ở phòng tôi. Hình như họ muốn nói chuyện gì đó mà không thể để Sasanqua và Cherry nghe thấy. Thật ra, tôi cũng muốn San-chan đang ở phòng khách tham gia nữa, nhưng tiếc là em ấy đã đi ăn tối cùng chị tôi rồi. Ban đầu tôi định lôi San-chan về phòng mình bằng được, nhưng rồi chị tôi đã nói với gương mặt như quỷ rằng: "Jouro, em muốn nói chuyện riêng tư với Pansy và Cosmos đúng không?", khiến tôi không thể nào cãi lại được. Sức mạnh từ sự nghiêm túc của chị ấy thật đáng sợ. San-chan, em phải bình an vô sự nhé...
Trong căn phòng bao trùm sự im lặng, Pansy khẽ lầm bầm: "...Thật sự có người như vậy tồn tại ư?"
Đây chính là "chuyện không thể để hai người kia nghe thấy" đây.
"Đúng vậy. Tôi cũng đang nghĩ đến điều tương tự."
Thật lòng mà nói, nếu câu chuyện này là sự thật thì khá rắc rối, nhưng nó lại quá hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Đặc biệt, kẻ đáng ngờ chính là Cherry. Tôi có chút nghi ngờ rằng cô ta đang âm mưu điều gì đó khác, và đã bịa ra câu chuyện này vì mục đích đó. Về phần Sasanqua... vì cô ấy nói bản thân cũng không biết, nên chắc cô ấy không nói dối. Nhưng chính cái sự thật "không biết" ấy lại khiến mọi chuyện trở nên đáng ngờ một cách lạ lùng. Việc nhóm các bạn nổi bật có suy tính khác cũng không phải là điều không thể xảy ra.
"Nếu giả thuyết của Jouro và Pansy là đúng, thì đây sẽ là một vấn đề cực kỳ khó giải quyết. ...Việc chứng minh một điều gì đó không tồn tại, cứ như định lý cuối cùng của Fermat vậy."
Tôi không biết định lý đó là gì, nhưng dù sao thì cũng biết đây là một vấn đề cực kỳ khó nhằn.
"...Tôi... cũng có một điều đang suy nghĩ."
"Điều cậu đang suy nghĩ? Là gì vậy, Jouro?"
"Tôi định... xác định thời gian giả làm bạn trai của cả hai. Sẽ kéo dài hết kỳ nghỉ hè và khoảng một tuần sau khi học kỳ hai bắt đầu... Nếu đến lúc đó mà vẫn không tìm được kẻ bám đuôi, thì chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ này. Mọi người thấy sao ạ?"
"Ưm, ừm! Em đồng ý ạ!"
"Chị cũng đồng ý. ...Jouro, em giỏi lắm. Đã suy nghĩ kỹ càng đến mức đó."
"Vâng, vâng..."
Cả hai đều mỉm cười và nhìn thẳng vào tôi, thật sự là khá ngại...
"Vậy thì, hôm nay đến đây là hết. Hai em mà về thì để anh đưa tiễn──"
"Chưa xong đâu, Jouro."
"Đúng vậy. Như Pansy nói."
"Hả?"
Tại sao hai người lại nhìn nhau và gật đầu cơ chứ? Chuyện cần nói cũng đã nói hết rồi... Hửm? Sao tôi lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập thế nhỉ...?
"Jouro, chuyện này là sao!! Tôi chưa hề nghe nói gì cả!"
Thì lát nữa tôi định giải thích mà, Himawari...
"Chuyện này là sao hả, Jouro! Hãy để tôi... giết anh đi!!"
Asunaro, em nhầm từ rồi đúng không? Chắc chắn không phải là muốn lấy mạng tôi...
"Nào. Vậy thì, hãy bắt đầu 'Trừng phạt: Phá' thôi."
Sau đó, trong lúc tôi giải thích mọi chuyện cho Himawari và Asunaro, tôi đã phải nhận một hình phạt không thể diễn tả bằng lời. Tôi thực sự quyết tâm phải giải quyết vụ này thật nhanh. Cơ thể tôi không chịu nổi nữa rồi...
※
Kể từ đó, trong suốt kỳ nghỉ hè, tôi đã nhiều lần hẹn hò với cả hai người trong bộ dạng hóa trang, nhưng vẫn chưa phát hiện ra kẻ bám đuôi, tình hình vẫn không có bất kỳ tiến triển nào. Nếu nói có gì tiến triển, thì có lẽ là vị thế của tôi trong nhà ngày càng tồi tệ hơn thôi. Mỗi lần, cả hai đều cùng đến nhà với tư cách bạn gái của tôi. Thế thì gia đình cũng phải bối rối thôi. Ban đầu, tôi còn hơi ngượng ngùng khi đối mặt, nhưng giữa chừng thì đã hoàn toàn "mặt dày", coi như "chuyện này là bình thường mà?". Dù sao thì cũng chẳng có gì thay đổi...
Chỉ là, không biết có phải chị tôi đã bắt đầu nhận ra sự việc từ giữa chừng hay không, mà chị ấy đã cảnh cáo: "Thôi, mày cứ làm gì mày thích. Nhưng đừng làm tổn thương con gái quá mức cần thiết đấy nhé!" Không hiểu sao, cụm từ "quá mức cần thiết" lại nghe nặng nề đến lạ. Nó cứ như một lời ám chỉ rằng, rồi sẽ có lúc tôi phải làm "những điều tối thiểu cần thiết" vậy.
À, chị tôi đã quay về nơi sống một mình vì sắp vào đại học rồi. Không biết chị ấy có thu hoạch được gì trong kỳ nghỉ hè không, nhưng lúc ra về, chị tôi vừa thể hiện bộ mặt hống hách thường ngày của một người chị, vừa để lộ vẻ mặt có chút gì đó rất con gái. Tôi cũng không hỏi thêm gì, vì cảm giác nếu chọc mũi vào thì sẽ chẳng có chuyện tốt lành đâu...
Dù sao thì, hôm qua bọn tôi cũng đã xong lễ khai giảng, và hôm nay học kỳ hai chính thức bắt đầu rồi.
—Giờ giải lao.
Vừa hết tiết, tôi liền gọi Sasanqua đang ngồi cạnh mình. Nhiệm vụ từ sáng đến chiều là "xác định kẻ bám đuôi Sasanqua". Thế nên, sáng nay tôi không đi cùng Himawari mà hẹn Sasanqua ở ga rồi cùng đến trường, nhưng vẫn không phát hiện ra ai cả. Tuy nhiên, theo thông tin từ nhóm bạn bè của Sasanqua, kẻ bám đuôi cô ấy là học sinh cùng trường, thế nên tôi quyết định sẽ ở cùng Sasanqua càng nhiều càng tốt trong giờ giải lao. Những bức ảnh chụp lén mà tôi được xem trước đây cũng đa phần là ở trong trường, nên tôi có ý đồ rằng hẹn hò trong trường sẽ dễ phát hiện hơn là hẹn hò bên ngoài.
Tất nhiên, trong chiến dịch này không chỉ có mình tôi và Sasanqua tham gia. Mọi thứ đều có người giám sát. Buổi sáng có Himawari, trong lớp có Asunaro, còn giờ giải lao thì Pansy sẽ từ xa theo dõi bọn tôi, đồng thời cũng để mắt đến xung quanh. À, còn buổi hẹn hò giả làm người yêu với Cherry sau giờ học thì Cosmos sẽ hợp tác, dưới danh nghĩa "đi cùng với tư cách hội trưởng hội học sinh".
"À ừm... Sasanqua?"
"D-dạ!"
Đâu phải người yêu thật đâu mà phải thẳng lưng cứng đờ, căng thẳng đến thế chứ. Cứ đà này thì sau này không biết có ổn không đây?
"À ừm... nếu được thì em có thể... đi cùng tôi một lát không?"
"Đ, đúng vậy nhỉ! Được thôi! Một cách cực kỳ đặc biệt, tôi sẽ... sẽ... làm khách quý của anh!"
Khi tôi gọi Sasanqua, không biết có phải vì từ "đi cùng" khiến cô ấy ngại ngùng hay không mà cô ấy lại nói bằng giọng điệu lịch sự lạ thường. Ngay sau đó, với một động tác nhanh nhẹn đến bất ngờ...
"Đ-đau quá! Ư ưm!"
Vì quên kéo ghế mà lại nhấc chân lên, đầu gối của Sasanqua đã đập thẳng vào bàn. Với đôi mắt rưng rưng, cô ấy xoa xoa đầu gối của mình.
"Em có sao không?"
"H, không sao đâu! Chút thế này thì... Á!"
Hình như có gì đó không ổn thật. Sasanqua cố gắng đứng dậy một cách đàng hoàng lần nữa, nhưng lại vấp vào chân ghế, rồi cứ thế lao về phía tôi...
"Ối! Em có sao không?"
Vì cô ấy ngã sấp vào, tôi đã đỡ lấy. Phù, may mà không có vết thương nào đặc biệt...
"Oa~! Jouro đang ôm Sasanqua kìa~!"
"Uây~! Đáng yêu quá! Cực kỳ hợp nhau luôn!"
"Kiểu tình cảm mặn nồng như thế thì phải yêu nhau hai tuần mới làm được đó nha!"
"Mùa hè đã qua rồi mà sao vẫn nóng quá vậy chứ? Ai đó bật điều hòa mạnh lên đi~!"
Những tiếng reo hò vang lên đúng lúc ấy. Mức độ chú ý trong lớp thật kinh khủng...
"A, aaaa... Ngại quá..."
Sasanqua thì, đang vùi vào ngực tôi, mặt đỏ bừng, không biết có phải do sự lúng túng của bản thân hay những tiếng cổ vũ kia mà đỏ đến mức có thể bốc hơi. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi lớp học thôi...
"Hú hú!"
"Các cậu thôi ngay đi! Tôi với hắn ta hoàn toàn không có gì to tát... chỉ là một mối quan hệ hơi khó nói với người khác thôi mà!"
Thế thì tôi lại nghĩ đó là mối quan hệ "to tát" đấy.
"Jouro! Mau buông Sasanqua ra ngay! Không được âu yếm trong lớp học!"
"Đúng vậy! Chúng tôi biết mối quan hệ khó diễn tả của hai người, nhưng cũng phải chọn thời gian và địa điểm chứ!"
Himawari, Asunaro. Đừng làm hiểu lầm thêm trầm trọng nữa... Tôi chịu không nổi nữa rồi. Tinh thần tôi tan nát hết rồi...
...Hửm? Sao điện thoại lại rung nhỉ, đúng lúc này thì...
"Jouro. Giờ tôi đang phân vân không biết nên tức giận hay không đây."
Quả nhiên là cô... Đúng như dự đoán, cô ấy đang theo dõi sát sao.
Sau đó, cùng với Sasanqua đã hồi phục bằng cách nào đó, tôi đi ra hành lang. Thật ra, tôi có một kế hoạch khá là hay ho mà tự tôi cũng thấy tâm đắc──
"Nào, chúng ta sẽ tìm ra kẻ bám đuôi tôi! Với anh thì đây là một ý tưởng hay đấy nhỉ! Giả vờ là người yêu rồi đi bộ loanh quanh ngoài hành lang sẽ dễ tìm thấy hơn trong lớp học mà!"
Ý tưởng hay ho của tôi. Đã bị giọng nói oanh vàng của em phá nát rồi.
"Thế thì, ban đầu anh định làm gì? ...Tôi biết rồi! Cứ nắm tay là được đúng không!"
Không phải. Không phải thế.
"Mà, mà thôi, dù sao cũng là người yêu về mặt hình thức mà, chịu đựng chút thế này cũng được! ...Á! Đừng có hiểu lầm đấy nhé! Chỉ là giả vờ thôi! Giả vờ đấy!"
Ừ. Thế nên, đừng tự mình phấn khích như thế rồi ngại ngùng chìa tay ra. Cái chúng ta sắp làm không phải là kế hoạch tình cảm mặn nồng với em, mà là kế hoạch tìm ra kẻ bám đuôi của em.
Haiz... Chuyện này xem ra còn lắm chông gai đây. Nếu kẻ bám đuôi mà nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi thì gay to rồi. Ước gì hắn không có ở đây thì hơn... Ơ? Pansy lại liên lạc đến kìa.
"Có người đang theo dõi hai người đấy."
Thật sao! Đúng là cái thời điểm tồi tệ nhất mà...
"Đó là... bạn của Mayama-san."
Hoá ra là nhóm bạn nổi bật đó à! À mà đúng rồi, hồi lễ hội mùa hè và cả lúc hẹn hò cũng có mặt mà! Thôi thì, may là thế rồi...
"A! Đúng rồi! Này, tôi muốn hỏi một chút..."
Sao thế, Sasanqua? Sao giọng em lại phấn khích thế kia?
"Anh định làm gì vào giờ nghỉ trưa? Ấy, dù sao thì chúng ta cũng đang giả làm người yêu mà──"
"Giờ nghỉ trưa tôi định ở thư viện."
"...Vậy sao. ...Đúng rồi nhỉ. Tôi biết mà..."
Xin lỗi, nhưng chuyện này tôi không thể nhượng bộ được. Tôi đã hứa với Pansy là "ngày nào cũng đến thư viện". Tan học thì tôi có hẹn với Cherry, nên nếu giờ nghỉ trưa cũng không đến thư viện thì sẽ phá vỡ lời hứa mất. Mà còn phải giúp đỡ công việc nữa chứ.
"Thế nên, giờ nghỉ trưa... và cả sau giờ học nữa, em có thể ở cùng bạn bè thay vì tôi được không? Đến mức đó thì tôi không thể quán xuyến hết được..."
Giờ nghỉ trưa và sau giờ học thì tôi sẽ giao lại cho nhóm bạn nổi bật của em. Nếu tôi cứ độc chiếm Sasanqua, thì thời gian em ấy tương tác với nhóm bạn sẽ giảm đi, chắc họ sẽ không vui. Mà tôi cũng không muốn chỉ ở mãi với Sasanqua rồi mất đi thời gian với những người khác. Thế nên tôi cứ nghĩ đây là một ý hay, có lợi cho cả hai bên...
"...Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm thế mà..."
Nhìn Sasanqua ủ rũ như vậy, tôi tự dưng thấy vô cùng có lỗi. Mà nói đi thì cũng nói lại, tôi cũng không thể bỏ bê mọi người ở thư viện được... Tại sao tôi lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này chứ...
Tôi cứ thế đi loanh quanh hành lang cho đến gần cuối giờ giải lao, nhưng lần này cũng không phát hiện ra kẻ bám đuôi nào. Nói cách khác, hoàn toàn không có kết quả gì cả. Thế nhưng, khi tôi trở lại lớp học thì...
Hì hì! Joro với Sazanka, trông cứ như đôi tình nhân thật sự ấy, hợp nhau đáo để!
E-ko đang cao hứng tột độ, chạy đến với khí thế như muốn khoe rằng mọi chuyện đã thành công mỹ mãn.
"Nhưng mà, phải trừ điểm một chút nhé! Joro, cậu cứ nhìn ngang liếc dọc mãi thôi! Như thế thì Sazanka đi cùng tội nghiệp chết đi được! Cứ như thể mình đang bị thờ ơ, bỏ mặc vậy!"
"Đâu có, tôi không có ý đó..."
"Cho dù Joro không có ý đó thì con gái cũng cảm thấy như vậy! Bạn trai mà không thèm nhìn mình thì buồn lắm chứ! Thế nên, cậu nhớ cẩn thận đấy nhé!"
Không, tôi với Sazanka chỉ là giả vờ làm người yêu thôi mà... Hừm, đúng là tự bào chữa cho mình.
"Biết rồi... Tôi sẽ cố gắng chú ý hơn."
"Hì hì! Vậy thì, lần này đặc biệt tha cho cậu đó!"
E-ko mỉm cười rạng rỡ. Dù là tôi tự suy đoán thế thôi, nhưng trong số các thành viên của hội Đỉnh Của Chóp, E-ko đúng là người thân nhất với Sazanka nhỉ. Ngay cả kỳ nghỉ hè, hai người họ cũng đi trung tâm thương mại cùng nhau mà.
"Này này! Thế thì, mối quan hệ người yêu của cậu với Sazanka thế nào rồi? Có vui không?"
Hồi hộp thì có thừa. Mới nãy thôi, suýt chút nữa là bị lộ chuyện giả vờ yêu nhau rồi...
"Thú vị gì đâu, chỉ toàn phiền phức thôi. Vẫn chưa tìm ra được kẻ đeo bám Sazanka nữa. ...Xin lỗi nhé. Tiến độ vẫn chưa đâu vào đâu cả..."
"Thôi kệ đi! Có lẽ tại tụi mình đã mạnh miệng răn đe một lần rồi nên bên kia cũng trở nên thận trọng hơn chăng!"
Thế thì coi như xong xuôi luôn hả? ...Không được rồi. Chắc chắn sẽ không có ai chịu chấp nhận đâu.
"À này, tôi muốn nói là nếu thêm một thời gian nữa mà hắn vẫn không lộ diện, tôi đang tính thử ngưng chuyện giả vờ làm người yêu với Sazanka một lần."
"Ê! Không được đâu! Sazanka sẽ khó xử lắm đó!"
Chắc chắn là tôi mới là người gặp tình cảnh khó xử gấp trăm lần đây này. Ngay lúc này đây.
"Cũng có khả năng là vì thấy có người yêu rồi nên hắn ta bỏ cuộc thì sao?"
"Cái đó thì... đúng là vậy nhưng mà..."
Xem ra, E-ko vẫn muốn tôi và Sazanka tiếp tục giả vờ làm người yêu.
Chắc chắn là cô ấy lo lắng cho Sazanka lắm. Hoàn toàn không có bất kỳ ý đồ nào khác đâu.
"Mà thôi, cứ yên tâm đi. Dù có ngưng giả vờ làm người yêu thì tôi cũng không bỏ rơi Sazanka đâu. Nói đúng hơn thì đây là một phần của kế hoạch. Kiểu như là, nếu ngưng giả vờ thì biết đâu hắn ta sẽ lộ diện ấy."
Rồi nếu hắn vẫn không lộ diện, tôi sẽ coi như hắn đã bỏ cuộc hoặc vốn dĩ không tồn tại, và mọi chuyện coi như kết thúc.
"Nghe cậu nói vậy thì tôi cũng mừng, nhưng mà... Haizz... Thôi được rồi..."
Dù có vẻ cô ấy đã chấp nhận rồi, nhưng cảm giác vẫn chỉ là 'tạm thời' mà thôi.
"...Sao không yêu nhau thật luôn đi cho rồi..."
Dù nói nhỏ thế thôi, nhưng tôi nghe rõ mồn một đấy nhé.
Không, vẻ ngoài của Sazanka thì đúng là cực kỳ hợp gu tôi rồi, tính cách nếu bỏ đi cái sự hung dữ thì tôi cũng nghĩ cô ấy là một cô gái khá tốt đấy chứ? Nhưng mà, còn phải xem ý của cô ấy nữa chứ... Với lại, còn đủ thứ chuyện khác nữa...
Thật sự là, tại sao tình cảnh của tôi lại trở nên phức tạp đến mức này chứ...
※
──Giờ nghỉ trưa.
Dù học kỳ hai đã bắt đầu, thư viện vẫn đông đúc như mọi khi.
Nhìn đâu cũng thấy học sinh tụ tập đông nghịt, khác hẳn cái cảnh vắng tanh hồi học kỳ một.
Chỉ là, bù lại thì công việc cũng bận rộn không tả nổi...
"Joro-kun, cậu có thể trả những quyển sách đã được trả về đúng chỗ cũ được không?"
"À, được thôi. Pansy."
"Sách cậu tìm ở đây này! Nhìn kìa, ở kệ đó!"
Trước đây, mọi người thường ăn cùng nhau, nhưng với sự bận rộn thế này thì đương nhiên là không thể.
Vì vậy, việc ăn uống được chia ca. Hiện tại, Cosmos, Himawari, Asunaro và Tsubaki đang dùng bữa trưa ở khu vực đọc sách, còn tôi, Sun-chan và Pansy thì đang lo việc ở thư viện.
Pansy phụ trách quầy tiếp tân và hướng dẫn học sinh, tôi thì trả sách về chỗ cũ, còn Sun-chan thì chỉ dẫn học sinh.
Vậy nên, vừa trả sách về chỗ cũ, tôi vừa lắng tai nghe cuộc trò chuyện ở khu vực đọc sách thì,
"Bận rộn thế này thì tôi lo cho giờ tan học quá. Tan học... chỉ có Pansy ở lại thôi đúng không?"
Đúng vậy đó. Như Tsubaki nói, tan học mọi người đều có lịch trình riêng nên chỉ có Pansy thôi.
Nói là đã bàn bạc và tìm cách đối phó rồi thì cũng có, nhưng mà...
"Không sao đâu! Lúc nào câu lạc bộ nghỉ thì tớ sẽ đến giúp! Tớ có nhờ mấy bạn ở câu lạc bộ Tennis thì các bạn ấy cũng bảo sẽ giúp cùng nữa!"
"Đương nhiên là cả câu lạc bộ Báo chí nữa! Ngay từ chiều nay sau giờ học chúng tớ sẽ đến giúp luôn!"
"Hội học sinh cũng vậy. Trong kỳ nghỉ hè, việc quyết định những điều cần thiết cho nửa đầu học kỳ hai đã phát huy tác dụng. Khi kêu gọi hỗ trợ, Yamada đã xung phong giúp đỡ!"
À mà Yamada là người phụ trách tài chính.
Không quan trọng lắm nên tôi sẽ giới thiệu qua loa thôi.
Yamada-san, nhân vật quần chúng. Hết.
"Vậy à. Vậy thì thư viện sau giờ học cũng yên tâm rồi nhỉ?"
"Ừm! Không sao đâu mà!"
"Vâng! Tuyệt vời ạ!"
"À, đúng vậy nhỉ... Ừm, dù chỉ là tạm thời thôi..."
Himawari và Asunaro trả lời câu hỏi của Tsubaki một cách vui vẻ, nhưng phản ứng ngập ngừng của Cosmos mới là câu trả lời đúng. Nói là ổn thì cũng ổn đấy, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời mà thôi.
Câu lạc bộ Tennis, Báo chí và Hội học sinh, họ chỉ giúp đỡ vì 'hiện tại có thời gian' mà thôi.
Nghĩa là, khi bận rộn thì họ sẽ không thể giúp được nữa.
Cái cần là những học sinh có thể giúp đỡ công việc thư viện một cách lâu dài cơ.
"Nè nè, Cosmos-san! Cái lưới của câu lạc bộ Tennis cũ rách nát hết rồi! Nên là, tụi tớ muốn cái mới! Có được cấp ngân sách không?"
"Máy in của câu lạc bộ Báo chí bọn em cũng cũ rồi, hay bị kẹt giấy phiền phức lắm nên cũng muốn có cái mới! Nhất định phải cấp ngân sách cho câu lạc bộ Báo chí nữa!"
"Thật vậy sao? Hừm... Khó đây. Việc phân bổ ngân sách cho các câu lạc bộ đã xong hết rồi, giờ mà cấp thêm nữa thì..."
Với tư cách là hội trưởng Hội học sinh, cậu ấy chắc chắn muốn giải quyết tối đa các vấn đề của học sinh, nhưng đây là một yêu cầu khó nhằn.
Ngân sách được phân bổ cho mỗi câu lạc bộ phụ thuộc rất nhiều vào thành tích hoạt động trước đây của câu lạc bộ đó.
Vì vậy, năm nay câu lạc bộ Bóng chày được nhiều nhất, còn câu lạc bộ Tennis và Báo chí thì hơi ít một chút.
Câu lạc bộ Tennis thì đã thua ngay từ đầu giải đấu, còn câu lạc bộ Báo chí thì không có nhiều hoạt động ngoài việc phát báo trong trường. Trong tình hình như vậy, việc xin ngân sách từ trường để mua lưới tennis hay máy in thì ngay cả Cosmos, hội trưởng học sinh vạn năng, cũng khó mà làm được...
"...Cosmos-san, không được sao?"
"À ừm, nếu khó thì không sao đâu ạ! Chỉ là, nếu có thể thì bọn em mới nói thôi ạ..."
"Không... cái đó... không có chuyện đó đâu! Thực hiện nguyện vọng của học sinh là nhiệm vụ của hội trưởng Hội học sinh mà!"
"Hoan hô! Cosmos-san, cảm ơn cậu!"
"Em vui quá ạ! Quả đúng là Hội trưởng Cosmos!"
"Ha ha ha! Cứ giao cho tôi! Mọi chuyện sẽ được giải quyết dưới bàn tay tôi!"
"...Thật sự không sao chứ?"
Tsubaki này, đừng nói ra như thế. Cosmos là người mà hễ được nhờ vả là lại hăng hái quá mức. Thế nên, cậu ấy thường hay hứa bừa rồi sau đó phải vất vả đủ đường đấy.
Ngày trước tôi còn ở trong Hội học sinh cũng thường xuyên gặp mấy chuyện như vậy mà.
"Thế thì, cụ thể là khi nào máy in sẽ được—"
"Ối! Đến lúc hết giờ nghỉ rồi nhỉ! Joro-kun, Sun-chan, Pansy-san, đến lượt các cậu nghỉ ngơi đó! Nào, đổi ca thôi!"
Chạy rồi... Mà này Cosmos. Sao cậu lại mắt rưng rưng, tiến về phía tôi thế?
"Ư ư... Joro-kun, làm sao bây giờ..."
Hạt giống mình tự gieo thì tự mình thu hoạch đi nhé.
"Nào, nào! Vậy thì, đi nghỉ thôi nào!"
"À! Không thể nào! K-khoan đã, nghe tôi nói một chút... ư ư... Joro-kun thật đáng ghét..."
Tôi không muốn ôm thêm bất kỳ rắc rối kỳ cục nào nữa nên quyết không thèm nhìn về phía Cosmos đang ủ rũ, mà quay sang Sun-chan. Nhanh chóng đi nghỉ thôi.
"Sun-chan, Pansy. Đến giờ nghỉ rồi đấy."
"Ồ, vậy à! Biết rồi! Thế thì, nghỉ ngơi thoải mái thôi nào!"
Ơ? Sao Sun-chan có vẻ hăng hái hơn mọi khi một chút nhỉ?
Cậu ấy thì lúc nào cũng tràn đầy năng lượng rồi, nhưng hôm nay sao thấy khí thế rực lửa hơn bình thường ấy nhỉ... Chuyện gì đây?
Có chuyện gì vui sao ta?
"He he! Joro, tao sẽ cho mày thấy khả năng ăn uống nhiệt tình của tao, đừng có mà chậm chạp đấy!"
"Oa!"
Cậu ta choàng tay qua vai tôi mạnh đến nỗi. Cú sốc khá mạnh khiến tôi suýt nữa thì loạng choạng.
"À, ừm..."
"Tao tin là mày sẽ nói vậy mà! Tuyệt vời! Khí thế dâng trào rồi!"
Thật sự là cậu bị làm sao thế hả, bạn thân? Đâu chỉ một chút, mà là cực kỳ hăng hái luôn ấy chứ.
Thế nhưng, thắc mắc của tôi vẫn không được giải đáp, và tôi chỉ đơn thuần cùng Sun-chan và Pansy, những người đang hăng hái tột độ, dùng bữa trưa mà thôi.
※
──Giờ ra chơi.
Ngay khi tiết học buổi chiều kết thúc, tôi và Sazanka lại rời khỏi lớp và đi ra hành lang.
Thế rồi, Pansy, người đang theo dõi từ một khoảng cách, đã liên lạc.
『Joro-kun, ...cẩn thận nhé.』
Lạ ghê, tự nhiên lại nói mấy lời dịu dàng vậy nhỉ. Biết rồi... Cứ để đó cho tôi.
"Cậu sao thế? Tự nhiên mặt nghiêm trọng vậy..."
Xem ra, Sazanka vẫn chưa nhận ra, vẻ mặt cứ ngơ ngác.
Thế nhưng, không thể nhầm lẫn được. ...Hắn ở đây. ...Hắn đang lẩn khuất. Một học sinh đứng tựa vào tường, cách chúng tôi một đoạn. Hắn cứ chốc chốc lại ló mặt ra, quan sát động tĩnh của chúng tôi rồi lại trốn đi ngay.
Đương nhiên không phải là hội Đỉnh Của Chóp. Bởi vì họ đã bị Sazanka mắng thẳng mặt rằng 'đừng có lẽo đẽo theo nữa!', nên bây giờ đang ngoan ngoãn ở trong lớp.
"Sazanka..., chúng ta đi về phía cầu thang bên kia."
"Ơ? Sao tự nhiên lại... Chẳng lẽ..."
Tôi khẽ gật đầu không nói gì. Xem ra Sazanka cũng đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Thế nên, hai đứa cứ thế sóng vai đi về phía đối diện với hướng của tên đó.
"Sazanka xuống cầu thang, rồi gặp Pansy ở tầng dưới đi. Chuyện này cứ để tôi lo."
"Nhưng mà! Thế thì, cậu sẽ rất nguy hiể—"
"Không sao đâu. Kẻ mà hắn nhắm đến là cậu cơ mà, cứ giao đây cho tôi."
"...Nếu có chuyện gì, phải gọi ngay đấy nhé. Với lại... cảm ơn cậu..."
Tại chỗ rẽ góc, tôi vừa nhìn Sazanka xuống cầu thang, vừa đứng sẵn ở sát tường.
Chắc chắn, nếu ở đây... Quả nhiên, hắn đã đuổi theo để không mất dấu chúng tôi! Tốt!
"Này, mày kia. Đang rình mò người khác đấy à?"
"...Hả? H-hyaa!"
"Trốn đâu cho thoát!"
Có lẽ nhận ra mình đã mắc bẫy, hắn ta lập tức định bỏ chạy nhưng tôi không cho phép!
Tôi liền túm lấy cánh tay hắn và tóm gọn!
"Đ-đau quá! Bỏ ra đi!"
"Bỏ ra sao được! Tao có chuyện muốn hỏi mày! Mà này, mày..."
Cái tên này, chính là kẻ đã bám theo Sazanka bấy lâu nay, còn chụp lén nữa sao!
Tôi cứ nghĩ hắn là một tên đáng ngờ, cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại trông khá hiền lành... Thoạt nhìn thì có vẻ vô hại. Đây đúng là một nhân vật khá bất ngờ đấy...
"Ư, ư ư... Làm sao bây giờ... Bị bắt rồi..."
Cảm giác run rẩy truyền đến từ cánh tay mềm mại, cứ như sắp gãy rời.
Bị run rẩy như thế, tự nhiên tôi lại cảm thấy mình như đang làm chuyện gì xấu xa vậy...
Mà thôi, dù vậy cũng không tha thứ đâu.
"Mày có chịu trả lời câu hỏi của tao không?"
"Hức! Trả lời ạ! Em sẽ trả lời... nên làm ơn, bỏ ra đi ạ..."
Kẻ đang nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng sợ sệt ấy, có làn da trắng trẻo, mái tóc lửng. Chiều cao khoảng một mét sáu mươi. Là một học sinh có gương mặt trẻ con với đôi mắt tròn xoe đặc trưng.
Vì trên cổ có đeo một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nên tôi phải cẩn thận đừng để làm hỏng nó.
"Nếu mày hứa không chạy thì tao sẽ bỏ ra."
"Hức... hức... Em không chạy đâu ạ, xin đừng làm gì tệ hơn nữa..."
Khà khà khà... Vậy thì, hãy kể cho ta nghe thật... chi tiết nào... Hơ, sao tự nhiên nói vậy lại biến tôi thành một tên biến thái hạng nặng thế này chứ. Đáng lẽ tôi phải là người đứng về phía chính nghĩa mới phải, thật là nực cười.
Thôi được rồi. Tôi không muốn bị hiểu lầm thêm nữa, thả tay ra vậy.
Nếu chạy, tôi sẽ đuổi theo bằng mọi giá đấy.
"Mày tên gì, học lớp mấy?"
"Ư, Usui Asuka... Em là học sinh năm nhất... Ờm, bạn bè gọi em là Hakka, lấy từ chữ đầu và chữ cuối của họ tên đầy đủ ạ..."
Cứ tưởng là không quen biết, quả nhiên là học sinh khóa khác.
"Sao học sinh năm nhất lại lên tầng của học sinh năm hai?"
"Cái đó... chuyện đó là..."
Ừm. Có vẻ như không dễ khai thật rồi. Vậy thì, thử moi thêm chút nữa xem sao.
"Mày bám theo Sazanka để chụp ảnh, đúng không?"
"Ớ! Đ, đâu có... tôi không hề làm chuyện đó..."
"Đừng có xạo! Nếu không, đưa cái máy ảnh đây tao xem!"
"......... x, xin lỗi! Tôi đưa! Tôi đưa mà... đừng có quát..."
Chuyện này, nhìn từ bên ngoài, chẳng khác nào tao đang trấn lột đàn em nhỉ.
"Của anh..."
Cô ta run rẩy đưa máy ảnh cho tao, tao giật lấy xem bên trong.
Thì ra, trong đó toàn ảnh tao và Sazanka chơi ở trung tâm trò chơi hồi hè, rồi ảnh tao nói chuyện trước quán xiên que của Tsubaki.
Ối giời! Đến ảnh buổi hẹn hò đầu tiên hồi hè cũng có. Lúc đó mày cũng ở đó à...
"Thật ra... em là đàn em cấp hai của Sazanka-senpai. Chắc Sazanka-senpai không biết em đâu, nhưng em ngưỡng mộ chị ấy lắm, muốn được như chị ấy..."
"Cho nên, mày bám theo chụp ảnh?"
"...Vâng. Em... em lúc nào cũng rụt rè, không có dũng khí, không thể nói ra những gì mình muốn, nên em muốn trở thành người như Sazanka-senpai, người có thể nói thật lòng mình."
Ừm. Đúng vậy. Sazanka luôn thành thật với cảm xúc của mình. Chắc chắn rồi.
Chắc chắn, cô ấy không giấu giếm gì mình đâu nhỉ. Chắc chắn là vậy. Tuyệt đối luôn.
Nhưng, để chắc ăn, mình cũng nên tham khảo ý kiến của người khác thì hơn.
"Dù sao thì, cũng vừa vừa phải phải thôi. Sau này, cấm tiệt việc bám theo Sazanka."
"T, tại sao ạ!? E, em đâu có làm phiền Sazanka-senpai... đâu?"
"Mày chụp bao nhiêu là ảnh Sazanka rồi còn gì? Tao còn nghe nói mày ôm chặt đồng phục của Sazanka rồi cười tủm tỉm nữa đấy? Giả sử, mày ở vào vị trí đó thì mày nghĩ sao?"
"Ớ! Thì... thì em không thích chứ sao... Thay đồ mà bị nhìn trộm thì xấu hổ lắm... còn ngửi đồng phục thì... cũng hơi... à không, rất là ghê ạ."
Mint vừa nói vừa ôm chặt lấy người mình, ngượng ngùng.
Thông tin mới đây, còn ngửi đồng phục nữa cơ à. ...Càng ngày càng thấy vấn đề rồi đấy.
"Thấy chưa? Vậy thì..."
"Nhưng! Em chưa chụp được khoảnh khắc quyết định nào cả, và đồng phục thì em chỉ ngửi hương thôi! Đồ biến thái cuồng bóp ngực Sazanka-senpai như Jouro-senpai thì không có tư cách gì mà nói em cả! Em chỉ muốn lưu giữ mãi vẻ đẹp của Sazanka-senpai thôi mà..."
Mày mới là đồ biến thái hạng nặng đấy!
Vừa ngửi hương, vừa muốn lưu giữ Sazanka mãi mãi... mày nguy hiểm thật đấy.
"Tao có tư cách nói đấy. Mày không nghe thấy à?"
"...A! À thì ra, Jouro-senpai với Sazanka-senpai..."
"Ừ. Đang hẹn hò đấy."
Tao vừa nói vừa xoa ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay phải vào nhau, thản nhiên.
Ổn cả chứ? Lỡ nói dối, có bị lộ không nhỉ?
"...Vậy ạ."
Phù... May quá, không bị lộ. Nếu bị truy hỏi thêm thì hơi phiền, hú hồn.
"...Em cứ tưởng senpai là người cao ngạo, không dựa dẫm vào ai chứ..."
Không đâu, nhìn vậy thôi chứ cô ấy cũng nữ tính lắm đấy. Có nhiều điểm con gái lắm.
Nhưng, Mint không biết sự thật đó nên chắc đang sốc lắm đây. Mặt mày ủ rũ hết cả rồi.
Với tình hình này, chắc sắp bỏ cuộc được rồi. Vậy thì, giáng một đòn quyết định thôi.
"Thì là như thế đấy. Bạn gái gặp rắc rối thì bạn trai giúp đỡ là đương nhiên chứ gì? Với lại, mày vừa bảo là không làm phiền Sazanka đúng không? Nhưng Sazanka cảm thấy bị làm phiền đấy... á!"
Thằng nào thế này!? Tự nhiên túm cổ áo tao!
Không ngờ lại phản ứng thái quá như vậy...
"A, à! Thật sự... hai người là người yêu của nhau ạ? H, thật sự á!?"
Mint rơm rớm nước mắt nhìn tao đầy mạnh mẽ. Vì khoảng cách gần, nên mùi bạc hà thanh mát đặc trưng của mái tóc tém dài của cô ta xộc thẳng vào mũi tao.
"Thật mà! Nãy giờ tao nói bao nhiêu lần rồi đấy!"
"Nhưng, Jouro-senpai! Lúc đi học buổi sáng... cả giờ giải lao nữa, anh cứ nhìn ngó xung quanh mãi thôi! Dù đang ở cùng Sazanka-senpai!"
Con bé này, không chỉ lúc nãy mà cả lúc đi học và giờ giải lao cũng ở đó à!
Tao chẳng hề hay biết gì cả! Tao và Pansy đã kiểm tra xem có ai theo dõi không rồi mà...
"Bạn trai không để ý đến mình thì buồn là chuyện thường mà! Vậy mà anh lại làm thế, chẳng lẽ Sazanka-senpai và Jouro-senpai thật ra..."
"Tại tao biết Sazanka bị theo dõi nên tao tìm thủ phạm thôi! Tóm lại, mày là nguyên nhân đấy!"
Nguy hiểm thật! Vừa hay nói dối trót lọt, nhưng nếu bị truy hỏi thêm thì nguy mất.
Phải nhanh chóng...
"Huhu... Jouro-senpai... đồ ngốc!!!"
"A, này! Chờ đã!"
Tự nhiên chạy mất tiêu rồi! Còn chửi tao nữa chứ!
Chắc chắn là không hề hối hận, kiểu gì cũng chứng nào tật nấy cho xem!
"...Thật á?"
Tao đang ủ rũ thì nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang từ phía sau.
Nghe tiếng động, tao quay lại thì thấy Pansy và Sazanka đang đứng đó.
Và, Pansy nhìn tao với ánh mắt kinh ngạc...
"Chuyện gì thế này... Mặt Jouro-kun trở nên biến thái kinh khủng rồi kìa..."
"Mặt tao vốn dĩ thế này mà! Sao câu đầu tiên mày lại chọn câu đó hả!?"
"Em có linh cảm Jouro-kun lại làm chuyện kỳ quái gì đó, ghen tị nên cảm xúc tiêu cực dồn nén lại, kết quả là em chọn câu đó đấy."
"Đừng có nạp năng lượng tiêu cực chỉ vì linh cảm chứ! Tao có làm gì đâu!"
Lúc nhắn tin thì hiền lành lắm mà sao giờ lại thế này!?
"À, ừm..., thế nào rồi? Có bị nói gì kỳ lạ không?"
Sazanka có vẻ lo lắng thật lòng cho tao.
...Muốn lấy cặn bẩn ở móng tay cô ấy sắc nước cho Pansy uống ghê.
"Không bị nói gì lạ đâu, đừng lo. Tạm thời biết ai là kẻ bám đuôi rồi, nên coi như kế hoạch thành công mỹ mãn. ...Chỉ là, xin lỗi. Tao muốn mày bỏ việc bám đuôi, nhưng thất bại rồi. Chắc vẫn còn bám theo dai lắm đấy. Nên, chắc tao phải tiếp tục giả làm người yêu của mày thêm chút nữa... mày ổn chứ?"
"Đ, đâu có gì! Chuyện đó có là gì đâu! Dù sao thì cũng không phải chuyện mà anh phải xin lỗi! Anh đã vì tôi mà làm đến mức này rồi còn gì! V, với lại..."
"Với lại?"
"Cái... ừm... cái lúc nãy của anh... hiếm khi mà... ng, ng, ng..."
"Ng?"
Mặt Sazanka đỏ như gấc ấy, không biết có sao không nữa? Quan trọng là, mạng tao có giữ được không.
"Ngầu lắm đó!!"
Ồn ào quá! Hét to thế, còn chạy mất tiêu luôn!
A~, không nên rời xa như vậy thì hơn... nhưng giờ giải lao sắp hết rồi chắc không sao đâu nhỉ.
Sao ta, được con gái khen "ngầu" thế này là lần đầu tiên đấy.
Cái này, nói sao nhỉ, cũng không tệ lắm thì phải...
"Jouro-kun, biểu cảm hiện tại của cậu đủ để từ 'ngầu' phải quỳ xuống xin lỗi đấy."
"Đang vui vẻ thì mày phá đám! Đúng là không nương tay mà!"
"Thất lễ quá đấy. Đây là em đã nhịn lắm rồi đấy biết chưa?"
"Lời đó còn làm tao tổn thương hơn đấy!"
Chỉ cần không vừa ý chút xíu là xị mặt rồi xả độc ngay!
Mà, "xác định được kẻ bám đuôi Sazanka" cũng coi như đạt được rồi, hôm nay coi như thế là được rồi.
Nhiệm vụ tiếp theo là "làm cho Mint từ bỏ".
Hôm nay cũng biết đối phương là ai rồi, với tình hình này chắc giải quyết vấn đề nhanh gọn thôi.
※
──Giờ tan học.
Sau khi hết giờ sinh hoạt lớp cuối ngày, tao lén lút vào nhà vệ sinh và đeo bộ đồ hóa trang.
Đeo kính râm, đội mũ, đeo khẩu trang bước ra khỏi nhà vệ sinh, thế nên bị mọi người nhìn với ánh mắt kỳ lạ cũng đúng thôi.
Nhưng, nếu không đeo bộ đồ hóa trang, nhỡ Mint thấy Cherry và tao đi cùng nhau thì mối quan hệ người yêu giả có khả năng bị bại lộ, nên cũng không còn cách nào khác.
"Vậy thì, đi thôi nào. Jouro-kun"
Từ giờ trở đi, tao không phải là Nishikizuta mà là Tougatsubami. Tức là, thời gian tao hành động với tư cách là bạn trai giả của Cherry.
Người đang đợi tao trước tủ giày là Cosmos, tay cầm cuốn sổ yêu quý.
Nếu kẻ bám đuôi Cherry thấy Cosmos ở đó, thì cũng chỉ có thể nói là chủ tịch hội học sinh đi cùng tao, người đang đến trường khác với tư cách là chủ tịch hội học sinh, đó là một lợi thế.
"Yo! Amedare-cchi, Cosmos-cchi!"
Đến cổng trường, Cherry đang vẫy tay tươi cười với bọn tao.
Ban đầu, bọn tao định đến trường Tougatsubami rồi tập trung trước cổng trường, nhưng Cherry đề nghị "Nếu tớ xuất phát từ trường Tougatsubami, kẻ bám đuôi có thể sẽ đi theo tớ, nên tớ đi qua đó luôn!", nên điểm tập trung được chuyển thành trước cổng trường Nishikizuta.
Mục tiêu sau giờ học là "xác định kẻ bám đuôi Cherry" và "được giới thiệu là bạn trai, có được danh nghĩa chính đáng để tham gia hội học sinh Tougatsubami".
Nếu cả hai việc này đều đạt được, so với kỳ nghỉ hè dậm chân tại chỗ thì hôm nay coi như tiến bộ vượt bậc.
Lý tưởng nhất là giải quyết triệt để vấn đề của Cherry, nhưng như vậy thì tham lam quá.
Giả sử kẻ bám đuôi có thật đi chăng nữa, thì cũng không thể giải quyết nhanh gọn ngay sau khi gặp được.
"Okey! Vậy thì, tớ dẫn cậu đến trường Tougatsubami nhé!"
Cherry ôm chặt lấy tay tao, nhưng lực hơi dè dặt. Không biết có phải vì để ý đến ánh mắt của Cosmos, hay là thực ra không hề thích ôm tay tao đến thế... ít nhất thì mong là vế trước.
"Cherry-san. Hôm nay chúng ta phải làm gì vậy?"
"Ừ nhỉ. Trước hết, tớ sẽ giới thiệu cậu với mọi người ở phòng hội học sinh nhé! Sau đó, chúng ta sẽ đi thị sát các câu lạc bộ và ủy ban, cậu đi cùng tớ nhé! Phải kiểm tra xem cần những vật tư gì nữa! ...Rồi, từ ngày mai sẽ đi mua sắm! Nên, có lẽ ngày mai mới là ngày chính thức!"
Đến trường Tougatsubami sau giờ học, nhưng mục đích chính hôm nay là chuẩn bị.
Có được danh nghĩa chính đáng để tao và Cosmos tham gia vào việc mua sắm của hội học sinh sẽ được tổ chức từ ngày mai.
Việc mua sắm, chắc chắn sẽ phải ra ngoài.
Nếu kẻ bám đuôi Cherry xuất hiện thì sẽ tóm gọn hắn.
"Tớ hiểu rồi! Mà, hệ thống của trường Tougatsubami thú vị thật đấy! Ở Nishikizuta, các câu lạc bộ được cấp ngân sách, rồi mỗi câu lạc bộ tự trang bị vật tư, nên tớ thấy lạ quá!"
"Hình như Tougatsubami trước đây cũng vậy, nhưng có một câu lạc bộ đã sử dụng ngân sách vào những việc không liên quan gì đến hoạt động, nên hội học sinh phải chịu trách nhiệm cung cấp vật tư! Việc không phải trường cung cấp là vì họ muốn tôn trọng tính tự chủ của học sinh thôi!"
Có lẽ, trong số các thành viên Nishikizuta, người hợp với Cherry nhất là Cosmos.
Cả hai đều là chủ tịch hội học sinh, cùng năm học, nên có nhiều điểm chung.
Đó cũng có thể là một trong những lý do khiến Cosmos đi cùng tao sau giờ học.
"A, mà nè, Amedare-cchi. Tớ có một chuyện lo lắng cho cậu nè..."
Một chuyện là đủ á? Tao, nếu tính cả các thứ khác thì có đến cả chục chuyện đáng lo đấy?
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Cái hình mẫu bạn trai mà tớ nhờ cậu diễn ấy... cậu có làm được không ấy mà... T, tất nhiên, tớ không ép cậu đâu! Chỉ là, nếu cậu làm được thì... tớ mong cậu giúp tớ..."
Cherry đã giải thích với các thành viên hội học sinh Tougatsubami về tao rằng: "Khi ở riêng thì biến thái, nhưng bình thường thì là một chàng trai rụt rè, nhút nhát bình thường! Nhưng, lúc nguy cấp thì lại rất đáng tin cậy". Là một quý ông, việc tao phải diễn vai "biến thái" là rất khó, nhưng chỉ khi có hai người nên không thành vấn đề. Điều Cherry lo lắng là phần tiếp theo.
"Bình thường thì là một chàng trai rụt rè, nhút nhát bình thường."
Thật vậy, tao diễn vai đó thì hơi khó.
...Nhưng, nếu vậy thì đến lượt hắn xuất hiện!
Đúng vậy. Từ giờ trở đi...
"Vâng! Cứ giao cho em, Cherry-san! Ahahaha☆"
Chào mọi người! Lâu rồi không gặp! Là tớ đây!
Hứ. Màn giả nai của tao cũng không tồi đâu, nên cậu không cần phải lo lắng gì cả, Cherry à.
※
Hoàn thành nguyện vọng của Cherry một cách suôn sẻ, tôi, người đã hóa thân thành đúng hình mẫu bạn trai mà cô ấy mong muốn, cuối cùng cũng đặt chân đến trường trung học Gladiolus. Hiện tại, không có ai theo dõi. Và theo lời Cherry thì những người đó không phải học sinh trường Gladiolus, nên khả năng họ xuất hiện từ giờ trở đi cũng rất thấp.
“Phù… Đã đến trường Gladiolus rồi, mình xin phép tháo cái này ra nhé!”
“Ư, ừm… Đúng vậy nhỉ…”
Tôi nhanh chóng gỡ bỏ bộ hóa trang, trưng ra nụ cười tươi tắn.
Thế nhưng, không hiểu sao Cherry cứ tránh né ánh mắt tôi nãy giờ.
“Cherry-san, có chuyện gì sao?”
“Á! Dừng lại! Cái tên Ameura kia, đừng có nhìn tớ bằng đôi mắt lấp lánh như thế!”
Thái độ gì vậy hả!? Này! Là do cậu yêu cầu tớ mới ra nông nỗi này đấy!
Với lại, thời cấp hai tớ đã sống với bộ dạng này đấy! Mau xin lỗi bản thân tớ hồi cấp hai đi!
“Cherry-san. Tôi hiểu cảm giác của cô khi biết được Joro-kun thật sự, nhưng đây là điều cô đã nhờ mà? Ít ra cũng nên nhẫn nhịn một chút chứ…”
“Đúng rồi nhỉ, Cosmos-chi… Là tớ nhờ mà…”
Tớ đây cũng đâu có muốn làm cái trò này!
Lâu lắm rồi mới làm lại nên cũng có chút vui vui, nhưng mà…
“Vậy thì, đến phòng hội học sinh thôi! Ở đó, tớ sẽ giới thiệu hai cậu với mọi người!”
“Vâng! Tôi sẽ cố gắng để được mọi người yêu mến ạ!”
“Ơ, ơ kìa… Tớ nghĩ là không nên cố gắng quá sức thì hơn…”
Ồn ào quá, im đi. Tớ vẫn tin rằng cái “nhân cách” này của tớ sẽ được lòng tất cả mọi người.
Việc cậu cảm thấy khó chịu đương nhiên là do biết rõ bản chất thật của tớ rồi.
“Yaho! Mọi người, chờ lâu rồi phải không!”
Cánh cửa bật mở sầm một tiếng.
Khung cảnh hiện ra trước mắt khiến tôi và Cosmos phải thực sự ngạc nhiên.
“Uầy… Đây là phòng hội học sinh của trường Gladiolus sao…”
“Tuyệt thật đấy. Khác một trời một vực so với trường Nishikitsuta của chúng ta…”
Không chỉ khác biệt về cách bố trí, mà còn khác một trời một vực về đẳng cấp nữa chứ.
Đầu tiên, phòng hội học sinh trường Nishikitsuta chỉ có một bảng trắng, vài chiếc ghế xếp bằng ống sắt và hai cái bàn gấp ghép lại đặt ở giữa.
Ngược lại, trường Gladiolus thì không dùng ghế mà là sofa. Hơn nữa, lại là hai chiếc nhìn rất đắt tiền.
Ở giữa là một chiếc bàn gỗ sang trọng, có thể tổ chức một buổi tiệc trà tao nhã cũng được.
Thêm vào đó, hội trưởng còn có bàn làm việc riêng và một chiếc ghế cũng rất hoành tráng.
Và quan trọng nhất là, nó cực kỳ rộng. Rộng gấp đôi phòng hội học sinh của trường chúng tôi.
Chậc, không được rồi. Suýt nữa thì ngẩn người vì cảnh tượng quá choáng ngợp, mình phải tự giới thiệu thôi.
“À, ừm… Lần đầu gặp mặt. Tôi là Kisaragi Ameura. Học sinh năm hai trường Nishikitsuta, và tôi có mối quan hệ thân thiết với Cherry-san.”
“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Akino Sakura, hội trưởng hội học sinh trường Nishikitsuta. Tôi đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn từ Cherry-san trong vụ thư viện trường Nishikitsuta trước đây, vì vậy tôi đến đây để giúp đỡ công việc của hội học sinh như một lời cảm ơn. Chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót, mong mọi người chiếu cố.”
““““…………””””
Tôi và Cosmos lần lượt tự giới thiệu, nhưng phản ứng lại không mấy khả quan. Những ánh mắt sắc bén cứ thế bay tới, nói sao nhỉ, có chút… không, phải nói là khá cảnh giác thì đúng hơn.
Có lẽ đây chính là cái gọi là “phong cách học đường độc quyền” mà Cherry đã nhắc đến của trường Gladiolus.
Nói cách khác, sẽ không dễ dàng có được sự tin tưởng của họ.
“Mọi người, tớ đã giải thích rõ ràng trước đó rồi mà! Nào, bạn trai của tớ… ực. Một người quan trọng (mà không nói ra được) và bạn của cậu ấy đã đến giúp đỡ, nên đừng có thái độ bất lịch sự như thế chứ!”
Tôi xin cảm ơn vì cô ấy đã nhanh chóng chữa cháy. Nhưng cái từ “ực” đó là sao hả?
“Được rồi! Giới thiệu mọi người cho Ameura-chi và Cosmos-chi ngay thôi! Đầu tiên là…”
Cherry nhanh nhẹn giới thiệu các thành viên khác của hội học sinh.
Tên của các thành viên tôi đã được nghe trước rồi, giờ chỉ cần khớp mặt với tên thôi.
“Tiếp theo là… À! Yamaguchi-chi hôm nay nghỉ sao!”
À mà Yamaguchi là người phụ trách tài chính của trường Gladiolus.
Không quan trọng lắm nên giới thiệu sơ qua thôi.
Yamaguchi-san, nhân vật quần chúng. Hết.
“Vậy thì cuối cùng… Đây! Là thư ký Lilith-chi!”
Người cuối cùng Cherry giới thiệu là một cô gái có chiều cao khoảng 165cm, khá cao đối với nữ giới.
Tóc mái của cô bé dài đến mức che gần hết mặt, nhưng điều ấn tượng hơn cả là cô bé đang nâng niu chiếc điện thoại dán ảnh chụp chung với Cherry (chắc là ảnh chụp tại máy Purikura) bằng cả hai tay.
Thư ký sao. Cùng chức vụ với tôi trước đây, nên tôi cảm thấy có chút đồng điệu.
“Lilith-chi, đây là bạn trai của tớ, Kisaragi Ameura-kun đó! Thấy sao? Đẹp trai… ưm! Cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ?”
Thế này thì muốn vạch trần mình là bạn trai giả ngay lập tức…
“Lần đầu gặp mặt. Tôi là Kisaragi Ameura. À, Lilith-san tên thật là…”
“Randai-Shu! Đảo tên là “Shu-chou-ran” nên gọi là Lilith-chi! Cùng học năm hai với Ameura-chi đó!”
“…… (Gật) …… (Gật)”
Tại sao Cherry lại giải thích, còn cô bé này chỉ gật đầu thôi vậy?
Hửm? Có vẻ như cô bé bắt đầu lướt lướt điện thoại…
『Lần đầu gặp mặt. Tôi là Randai-Shu. Rất vui được giúp đỡ』
Nói chuyện bằng điện thoại à! Quá kiệm lời đến mức nào thế không biết!
“A ha ha! Ban đầu ai cũng bất ngờ nhỉ! Lilith-chi nhút nhát lắm, hiếm khi tự mình nói chuyện! Nên là cứ thế này mà nói chuyện bằng điện thoại đó mà~”
“Vậy thì, việc của hội học sinh có bị ảnh hưởng không ạ?”
『Chắc chắn sẽ ổn thôi. Như tên họ của tôi vậy』
“Xin lỗi, tôi không hiểu lắm…”
“Lilith-chi rất thích phim ảnh đó! Cậu ấy hay kể chuyện phim cho tớ nghe lắm! Có lẽ đó cũng là một câu chuyện trong phim nào đó nhỉ?”
『Phim Ấn Độ đó. Cậu không biết sao?』
Chỉ vì tôi không biết phim ảnh thôi mà, hình như có lời lẽ châm chọc bay đến thì phải…
“Với lại, Ameura-chi không cần lo đâu! Lilith-chi là một cô bé rất đáng tin cậy! Tớ có thể nói rằng cậu ấy là người tớ tin tưởng nhất trong hội học sinh!”
“…… (Gật)! …… (Gật)!”
Cú gật đầu mạnh hơn lúc nãy. Chắc là do được khen nên vui lắm.
Thái độ với tớ thì lại khác một trời một vực.
『Tôi là người quan trọng nhất của Cherry-san. Vì vậy, không có Kisaragi-kun cũng chẳng sao cả』
Tớ đây cũng đâu có muốn ở đây! Đừng có thái độ lạnh lùng như vậy chứ!
“Thật đáng kinh ngạc. Có thể nhập liệu vào điện thoại ở mức không ảnh hưởng đến giao tiếp hàng ngày. Tôi rất muốn học được kỹ thuật đó…”
Điểm mà Cosmos hứng thú có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng thôi kệ đi.
Không biết anh chàng này học được cách gõ nhanh như vậy rồi sẽ làm gì đây nữa…
“Vậy à. Ừm… Từ giờ mong được giúp đỡ nhé.”
“………… (Ngoảnh mặt đi)”
Bị ngoảnh mặt đi thẳng thừng…
Thái độ như thể “Vì Cherry nói nên đặc biệt cho phép tham gia đấy”.
Xem ra, dù có danh xưng là bạn trai, cũng không dễ dàng có được chỗ đứng đâu…
“Thôi nào, vậy thì bắt đầu công việc hội học sinh ngay thôi! Việc kiểm tra các câu lạc bộ và ủy ban hôm nay, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm nhé! Ameura-chi và Cosmos-chi sẽ đi cùng tớ và Lilith-chi! Tiện thể tớ sẽ dẫn đường tham quan trường Gladiolus luôn!”
『Vâng. Tôi sẽ cố gắng』
Phản hồi nhanh nhảu bằng điện thoại cho lời Cherry nói. Khác hẳn thái độ với chúng tôi.
“À, nhóm chúng ta chủ yếu phụ trách việc đi kiểm tra các ủy ban nhé!… Đầu tiên, chúng ta sẽ đến ủy ban thư viện!”
“…Hả? Cherry-san, chẳng lẽ đó là…”
“Nhanh nào, mọi người di chuyển thôi! Được rồi! Cố gắng lên nào~!”
Cái quái gì, cô ta cứ thế nói mà phớt lờ tôi, người được coi là bạn trai của cô ta vậy!
Đến ủy ban thư viện… nghĩa là, sẽ gặp cái tên “bản nâng cấp hoàn hảo” của tôi sao…
※
Rời khỏi phòng hội học sinh, điểm đến đương nhiên là thư viện trường Gladiolus.
Cánh cửa gỗ to lớn, oai vệ sừng sững trước mặt. Với tôi, nó trông như cổng thành của Ma Vương.
“Vậy thì… Ameura-chi, cậu làm ơn!”
“Hả? T-tôi ạ!?”
Không không không, bỏ qua cho tôi đi! Cậu có thể cảm thấy khó xử khi gặp cái tên đằng kia, nhưng tớ khó xử gấp trăm lần cậu đấy! Nếu vậy thì Cosmos… không, không được rồi.
Trước đây, tôi và hắn ta đã có một trận đấu kèm hình phạt: “Kẻ thua cuộc sẽ không bao giờ được lại gần và nói chuyện với Pansy và bạn của Pansy nữa”, và tôi là người chiến thắng.
Nói cách khác, kẻ thua cuộc là hắn ta, sẽ không thể lại gần hay nói chuyện với Cosmos, bạn của Pansy. Tôi không thể để Cosmos phá vỡ lời hứa đó được.
“Joro-kun, vì lời hứa, tôi nghĩ tôi không nên lại gần cậu ta. Tuy nhiên, về mặt đó, cậu thì không có vấn đề gì… đúng không.”
Đúng vậy. Tôi… không phải bạn của Pansy, nên vẫn có thể coi là tạm ổn.
“Nếu được thì tớ muốn Lilith đi hơn là… sao mà…”
『Tôi không thích người đó. Với lại Kisaragi-kun là bạn trai của Cherry-san đúng không? Là bạn trai mà không nghe lời bạn gái sao?』
Nghiêm khắc quá! Sao mà cái này cũng giống như một phần của bài kiểm tra công nhận hay không công nhận vậy!
…Chết tiệt. Tại sao chỉ có tôi lại gặp phải những rắc rối thế này chứ…
“Được rồi… Chỉ là, nếu có thể, mong mọi người có thể ở cùng lúc tôi nói chuyện…”
““Đương nhiên (rồi)!!””
Nếu cả hai đều nói vậy, thì lần đầu mình sẽ cố gắng vậy. Vậy thì… xung trận thôi!
“Xin chào~ Hội học sinh đây~ Chúng tôi xin phép được kiểm tra thư viện nhé!”
“À. Đúng rồi, hôm nay hội học sinh sẽ kiểm tra… Khoan, cậu là…”
Xông vào thư viện trong cơn hăng hái, quả nhiên là hắn ta ở đó.
Vẫn là một anh chàng đẹp trai thuộc kiểu thuần khiết như thường lệ. Một người đàn ông mà ngay cả tư thế sắp xếp sách đã trả cũng đẹp như tranh vẽ.
“…Joro?”
Đây là Hazuki Yasuo… hay còn gọi là Horse-kun, bản nâng cấp hoàn hảo của tôi.
Tôi đã mong đợi có thể hắn sẽ chào đón tôi một cách tươi tắn, nhưng hoàn toàn không có chuyện đó.
Ánh mắt nghi ngờ cực độ cứ thế đâm xuyên qua tớ.
“Joro à. Sao lại?”
Bên cạnh hắn là Tsukimi, bạn thuở nhỏ của Horse.
Vẫn như mọi khi, dù nhỏ nhắn nhưng bộ ngực cực kỳ nổi bật của cô ấy vẫn thu hút sự chú ý.
Fu-chan thì… không có ở đây sao. Chắc đang tập luyện ở câu lạc bộ bóng chày rồi.
“…Tại sao cậu lại ở trường Gladiolus?”
“Yaho, Horse! Lâu rồi không gặp! Thực ra, tớ đến đây để giúp đỡ hội học sinh, tiện thể kiểm tra luôn!”
“Hề… Ra vậy…”
Ngay lập tức, áp lực đã muốn ngộp thở rồi!
Mà mấy tên kia đang làm gì vậy? Mau đến đây đi chứ! Một mình tớ thì…
“Ô… Ôi, xin phép!”
『Xin thất lễ』
“Lâu rồi không gặp nhỉ. Ho… khụ khụ. Tsukimi-san.”
“Cherry-san, Lilith… Cosmos-san cũng ở đây. Ngạc nhiên thật.”
“…………! X-xin chào! Lâu rồi không gặp, Cherry-san, Lilith-chan.”
Có lẽ cảm nhận được mong muốn của tớ mà, ba người còn lại cũng lần lượt bước vào thư viện.
Trong số đó, người tạo ra không khí khó xử theo một nghĩa khác với tớ chính là Cosmos và Horse.
Vì có lời hứa nên cả hai không thể nói chuyện với nhau, tạo nên một cảm giác khó tả.
Được rồi! Từ giờ mọi người cùng nhau, kiểu gì cũng…
“Vậy thì, bắt đầu kiểm tra ngay thôi! Tsukimi-chi, kể cho tớ nghe về những cuốn sách mới trong thư viện và nhiều thứ khác nữa nhé!”
“Được thôi. Horse, không cần hỏi cậu ấy sao?”
“À… ừm! Không sao đâu! Phần đó là của Ameura-chi mà!”
“Tsukimi-san, tôi muốn cô chỉ cho tôi về hệ thống cho mượn sách! Nhanh nào!”
“Ừm. …À, Cosmos-san. Nhờ cậu nói ‘xin lỗi’ với Sumireko giúp tôi nhé.”
“Chuyện nhỏ thôi, Tsukimi-san! Cứ giao cho tôi!”
Đồ phản bội!!! Tại sao lại bỏ lại tôi và Horse rồi nhanh chân chuồn đi vậy!
Cái câu “đương nhiên rồi” lúc nãy là gì hả!? Lilith cũng theo bọn họ đi mất rồi!
“…Vậy thì, chuyện này là sao đây? Có vẻ như tôi là người phụ trách cậu đúng không?”
“Chuyện là… Thực ra, theo yêu cầu của Cherry-san, tôi đang giả làm bạn trai cô ấy. Và trong lúc đó, cô ấy yêu cầu tôi thay đổi tính cách. Nên tôi mới nói chuyện khác thường ngày.”
“Hề… Cậu là bạn trai của Hội trưởng Cherry à…”
…Khó xử. Cực kỳ khó xử…
Tôi không thể không mong ước Horse lấp lánh của ngày xưa, chỉ lúc này thôi, hãy quay lại đi.
“Tại sao lại thành ra như vậy chứ?”
“…Cậu không nghe Cherry-san nói gì sao?”
“Đúng vậy. Tôi không nghe gì cả.”
…Xem ra, việc Cherry và Horse có mối quan hệ không tốt là sự thật.
Với mối quan hệ trước đây, việc Horse không biết chuyện rắc rối của Cherry là điều không thể.
Thế thì, có lẽ để tôi giải thích mọi chuyện sẽ...
"Chuyện đó, nếu cô Cherry chịu nói với cậu thì tốt quá..."
"Đang trong tình cảnh này mà cậu không biết là không thể hỏi được sao?"
Đúng như cậu nói thật... Haizz, đành chịu vậy. Thôi, để tôi giải thích cho rồi...
"–Đó là lý do vì sao tôi phải giả làm bạn trai của cô Cherry đấy."
"À... thì ra là vậy."
Tôi giải thích ngắn gọn mọi chuyện, nó đáp lại với vẻ chẳng mấy quan tâm, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Từ nãy đến giờ, nó vẫn cứ liếc trộm Cherry, người đang đi thị sát thư viện, với ánh mắt đầy lo lắng.
Nhìn thái độ này, cứ ngỡ rằng chuyện hai người họ bất hòa là nói dối.
"Thật tình, nếu đúng ra thì vai bạn trai giả đó phải là của mày mới phải chứ..."
"Thế thì tôi xin chia buồn. Nhưng mà, đành chịu thôi. Vì tôi và Hội trưởng Cherry đã trở nên xa cách rồi mà."
"Sao lại thành ra thế này? Trước kia hai người thân thiết đến thế mà..."
"Chuyện cái kẹp tóc... nhắc đến đó thì chắc cậu hiểu mà, đúng không?"
Quả nhiên là vì chuyện đó...
"Từ sau cuộc đấu đó, tôi và Hội trưởng Cherry không những không nói chuyện mà còn chẳng nhìn mặt nhau nữa."
Trong cuộc đấu mà tôi và Horse đã tham gia trước đây... đó là cuộc "đấu xem ai nhận được nhiều kẹp tóc của con gái hơn trong trận chung kết giải khu vực". Cherry đáng lẽ phải đứng về phía Horse, nhưng vào phút cuối cùng, cô ấy lại đổi ý và đưa kẹp tóc cho tôi.
Và kết quả cuối cùng, cuộc đấu kết thúc với phần thắng thuộc về tôi, với tỉ số 100 chiếc của tôi và 98 chiếc của Horse.
"Nếu tôi có được chiếc kẹp tóc của Hội trưởng Cherry thì đã chẳng ra nông nỗi này rồi."
Đúng vậy. Nếu Cherry đưa nó cho Horse, cuộc đấu sẽ hòa, và cả hai bên đều không phải thực hiện hình phạt.
Nhưng thực tế, cuộc đấu đã phân định thắng thua, Horse bị đặt ra giới hạn là không bao giờ được lại gần hay bắt chuyện với Pansy và các bạn của cô ấy nữa.
Một phần nguyên nhân của chuyện này cũng do Cherry mà ra...
Nhưng mà...
"Này, Horse. Mày tha lỗi cho cô Cherry được không? Cô ấy đến giờ vẫn rất quý mến mày, chắc chắn sẽ làm lành với mày──"
"Rồi sao? Dù có quý mến ai đó đến mấy, những tình cảm không thể chạm tới thì vẫn cứ là không thể chạm tới. Người dạy tôi điều đó chẳng phải là cậu sao?"
Ối giời! Tưởng đâu thằng này đã hoàn toàn suy sụp rồi, ai dè không phải, thế mới rắc rối chứ.
Vả lại, nó còn chẳng có vẻ gì là muốn nghe mình nói đàng hoàng cả... Chà, mình có lẽ đã gánh vác quá sức rồi sao?
"Jouro. Cậu và tôi là những người giống nhau. Nên cậu hiểu mà, đúng không? Nếu cậu ở vào vị trí của tôi thì sẽ thế nào? ...Cậu đâu phải là người không hiểu điều đó?"
Nó nói những lời thật khó nghe.
Nhưng mà, đúng vậy... Nếu tôi ở vào vị trí của nó...
"...Chắc là cũng sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ thôi."
Mà, nếu tôi thua thì cũng chẳng được lại gần hay nói chuyện với Pansy và hội bạn cô ấy nữa rồi, nên việc đó là không thể bàn cãi. Dù có bỏ qua chi tiết này đi chăng nữa.
Chắc hẳn tôi cũng sẽ trở nên xa cách với Cosmos, Sunflower và Asunaro thôi...
"May quá cậu hiểu chuyện. ...Vậy thì, chuyện của Hội trưởng Cherry cứ giao cho cậu nhé? So với việc đánh bại tôi, chuyện đó đơn giản hơn nhiều, đúng không?"
Đừng có tự mãn thế chứ. ...Nhưng mà, thôi được rồi...
"Được rồi. Chuyện của cô Cherry cứ để tôi lo. ...Thế, hài lòng chưa?"
"Ừm. Cực kỳ hài lòng."
Haizz... Định nói lý với nó, ai dè lại bị nó nói cho tịt ngòi.
Đúng là phiên bản nâng cấp của tôi có khác. Dù đang suy sụp, nó vẫn tài giỏi hơn mình gấp bội.
"Nhân tiện, tôi muốn hỏi cậu một chuyện nữa..."
"Chuyện gì?"
"...Sumireko, có khỏe không?"
Khuôn mặt của Horse khi nói ra điều đó vẫn như trước... không, đôi mắt nó còn trong sáng hơn cả trước đây, đủ để tôi hiểu rõ rằng nó vẫn còn tình cảm sâu nặng với Pansy.
"...Khỏe lắm. Thậm chí còn khỏe đến mức khiến tôi phải đau đầu."
"Vậy à. ...Ừm. Thế thì tốt rồi."
Tính cách thì thay đổi nhiều so với trước, nhưng chắc hẳn bản chất cốt lõi của nó thì vẫn vậy thôi.
Bị từ chối phũ phàng đến thế mà vẫn lo lắng cho Pansy... Thật sự là, thằng này tốt đến mức khiến mình phải đau đầu.
Chắc nhận ra ánh mắt của tôi, Horse hơi ngượng ngùng quay mặt đi.
Và rồi...
"Trước đây tôi đã đánh cậu... Xin lỗi."
Một giọng nói rất nhỏ... thật sự rất nhỏ, nhưng tôi chắc chắn Horse đã nói vậy.
Chắc chắn, sau cuộc đấu đó, Horse cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Thư viện vắng người, không khí cô quạnh, thằng này cũng đã phải chịu đựng biết bao nhiêu.
Trong một cuộc thi, việc có người thắng người thua là lẽ thường, nhưng nhìn Horse tiều tụy thế này, không hiểu sao tôi lại thấy lòng mình đau nhói.
Chắc là vì, như nó vừa nói, chúng tôi là những người giống nhau.
...Không sao đâu, Horse. Là đồng cảnh ngộ mà.
Chuyện bị đánh trước đây, cứ để nó trôi tuột theo dòng nước... [RẦM!]
"Hú! Horse! Bọn tớ đến chơi đây!"
"Horse, Horse! Chỉ cho tớ cuốn sách nào hay hay đi màaa!"
"Tan học hôm nay, Horse với tớ sẽ trò chuyện ở thư viện nhaaa!"
"Ối giời! Mọi người, đến đông thế này thì..."
Sao mà, đằng sau cánh cửa lại có một đống con gái tới vậy?!
Số lượng gì mà kinh thế! Sơ sơ cũng phải ba chục người!
Thằng cha Horse kia!! Tôi thì phải đóng vai cái thằng bạn trai biến thái giả dối này, còn mày thì ung dung tình tứ với lũ con gái đáng yêu kia hả!? À, vậy sao!
"Này, anh Horse! Kỳ nghỉ tới anh rảnh không? Rảnh thì đi chơi với em nha!"
"Không được! Anh Horse phải chơi với em cơ!"
"Anh Horse, em làm cái này cho anh, anh nếm thử đi! ...Ừm, anh không thích sao?"
"Ha ha ha... Khó xử thật..."
Nó có bao nhiêu em gái vậy trời! Thật sự là, tức điên người mà!!
Đừng có nghĩ xin lỗi một tiếng là chuyện đánh đấm sẽ được bỏ qua nhé!
Nước thì cũng là nước thôi, nhưng tao sẽ dùng nước bẩn để cuốn trôi hết! Nước bẩn kinh khủng khiếp ấy!
Rồi tao cũng sẽ lôi mày vào cái vụ bạn trai biến thái này! Chết thì chết chung!
***
Sau một hồi chật vật, chúng tôi cũng hoàn thành việc thị sát tất cả các ủy ban và trở về hội học sinh.
Trong cuộc thảo luận sau đó, danh sách các vật tư cần thiết cho từng câu lạc bộ và ủy ban đã được lập xong, nên từ ngày mai, việc mua sắm sẽ chính thức bắt đầu.
À mà, nói về chuyện có giành được lòng tin từ mọi người hay không thì...
"Cô Cosmos, việc kiểm tra bên này đã xong xuôi rồi ạ!"
"Bản danh sách này thì sao ạ? Cô Cosmos!"
"Ôi, thật sự cô Cosmos giỏi quá. Không ngờ lại có thể tiết kiệm ngân sách đến mức này..."
"Đâu có. Đó là nhờ mọi người đã kiểm tra kỹ lưỡng đấy."
Thế là, cô Cosmos đã hoàn toàn giành được sự tín nhiệm từ mọi người...
Lý do cho chuyện này cực kỳ đơn giản. Đó là vì Cosmos đã thể hiện xuất sắc ngay từ ngày đầu tiên.
Trong lúc thị sát, khác với tôi chỉ được hướng dẫn và xem xét hoạt động, Cosmos bắt đầu kiểm tra từng li từng tí mục đích sử dụng của các vật tư có trong ủy ban. Và rồi, ôi thôi, những vật tư thực chất không được sử dụng cứ thế lộ ra.
Sau khi lập danh sách những vật tư đó, tất nhiên cô ấy cũng kiểm tra cả những câu lạc bộ mà đáng lẽ không phải là nhiệm vụ của mình.
Kết quả là, cô ấy quyết định thu hồi những vật tư có thể sử dụng nhưng lại không được dùng trong các câu lạc bộ và ủy ban, rồi chuyển chúng cho những nơi cần. Nhờ vậy, ngân sách đã được tiết kiệm khoảng hai mươi phần trăm.
Hèn chi mà được tin tưởng đến thế. Suy cho cùng, thế gian này vẫn là vì tiền bạc mà thôi...
"Ưm... mình chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi..."
Cherry à, cậu gặp đúng đối thủ rồi.
Cosmos tuy nữ tính, nhưng khi ở chế độ Hội trưởng Hội học sinh thì cực kỳ đáng gờm đấy.
Thế nhưng, dù Cosmos đã thể hiện năng lực đến vậy, vẫn còn một người chưa tin tưởng.
"Kisaragi-kun, tôi có chuyện muốn hỏi, được không?"
"Chuyện gì vậy? ...Lilith."
Đó là Lilith, người đã cùng chúng tôi hoạt động suốt cả ngày. Thái độ của cô ấy không hẳn là không tin tưởng Cosmos, mà đúng hơn là cảnh giác với tôi. Mặc dù mái tóc che khuất nên khó nhìn rõ, nhưng cả ngày hôm nay tôi cứ cảm thấy ánh mắt của cô ấy.
Thế, cô ấy muốn nói chuyện gì đây?
"Anh thích điểm nào ở cô Cherry?"
Ối chà! Đây đúng là một câu hỏi thẳng thừng bất ngờ ghê nhỉ!
"Chuyện này, có cần phải trả lời ngay bây giờ không...?"
"Anh sẽ ở trường Iris một thời gian nữa mà, nói cho tôi biết đi."
Chẳng hiểu sao nữa? Cứ có cảm giác mình đang bị thử thách... Nếu trả lời sai câu này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Vậy thì, đây là lúc...
"Cô ấy là người mà từ 'ngông cuồng' rất hợp để miêu tả. Cô ấy thường làm những chuyện bừa bãi, nhưng kỳ lạ là lại dễ dàng được tha thứ. Chắc là vì cô ấy luôn tươi sáng và cười rạng rỡ. Hơn nữa, khi cần, cô ấy lại bất ngờ có một mặt rất lý trí và đáng tin cậy. ...Tôi nghĩ cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời như vậy."
Bí kỹ! Học lỏm toàn bộ từ bản nâng cấp! Câu này, tất nhiên không phải của tôi mà là của Horse.
Trước đây, khi mối quan hệ của chúng tôi vẫn còn tốt đẹp, tôi đã lén hỏi Horse đang giúp đỡ thư viện Nishikitsuta rằng nó nghĩ gì về Cherry, và nó đã nói như vậy.
Không ngờ, câu nói này lại có ích trong hoàn cảnh này...
"Ame-ro... cậu lại nghĩ về mình như thế sao..."
Đúng là tuyệt chiêu... Không phải Lilith mà Cherry mới là người bị nó ảnh hưởng mạnh mẽ nhất...
"Vậy sao. Anh thật sự rất hiểu về cô Cherry. Tôi cảm thấy rất an tâm."
Ôi! Mặc dù mái tóc che mất nên không nhìn rõ, nhưng khóe môi cô ấy đang mỉm cười kìa! Xem ra, tôi đã thành công rồi!
"Từ nay mong anh giúp đỡ nhé, Kisaragi-kun. Chúng ta hãy cùng cố gắng vì Hội học sinh nhé."
Yes! Cứ tưởng hôm nay không được rồi, ai dè vào phút cuối lại giành được lòng tin của Lilith!
Vậy thì, việc "được giới thiệu là bạn trai và có lý do chính đáng để tham gia Hội học sinh Iris" đã hoàn thành!
"Được, được rồi! Vậy thì, Hội học sinh hôm nay đến đây thôi, chúng ta về nhé! À, Ame-ro, chúng ta về cùng nhé...?"
Chẳng hiểu sao nữa. Cái điệu bộ má ửng hồng, lén lút liếc nhìn tôi của cô ấy sao mà đáng yêu quá chừng.
Có thể nhìn thấy một Cherry ngoan hiền đến thế này thì──
"Rồi vừa tình tứ... vừa kể cho mình nghe hai người đã nói gì với Horse nhé!"
Tôi đã đoán trước là thế mà! Nửa sau lộ hết bản chất rồi còn đâu!
"Tôi cũng xin phép về đây. Mọi người, ngày mai lại tiếp tục cố gắng nhé!"
"Vâng vâng vâng vâng! Thưa cô Cosmos!!"
Bên này cũng được huấn luyện đâu ra đấy... Mà, thành công là tốt rồi... nhỉ?
Cứ thế, ngày đầu tiên tới đây, dù vướng phải không ít rắc rối nhưng cũng kết thúc suôn sẻ.
Tôi, với bộ đồ hóa trang đã đeo lại, cùng Cherry và Cosmos rời khỏi trường Iris.
***
Bảy giờ tối. Tôi chia tay bọn họ ở ga và một mình đi bộ trên con đường đêm.
Khu dân cư vắng người qua lại. Những chiếc đèn đường cũ kỹ nhấp nháy chiếu sáng con đường.
Từ ngày mai, tôi sẽ chính thức bắt đầu công cuộc tìm kiếm kẻ theo dõi Cherry.
Tuy hôm nay đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng... vẫn không có bằng chứng xác thực về sự tồn tại của hắn.
Mà nói thật, liệu có khi nào hắn ta không hề tồn tại không?
Đã gần hai tuần kể từ khi tôi bắt đầu giả làm bạn trai của Cherry rồi.
Nếu hắn thật sự tồn tại, thì cũng nên xuất hiện rồi chứ...
"Ối, suýt nữa thì!"
Tôi vấp phải bậc thang trước mặt, suýt nữa thì ngã.
Bình thường thì tôi sẽ để ý những thứ như vậy, nhưng sao hôm nay tầm nhìn lại... À đúng rồi.
Tôi vẫn chưa tháo bộ đồ hóa trang gồm kính râm, mũ và khẩu trang.
Cherry đã về rồi, nên bỏ ra thôi──
"Anh là Kisaragi Ame-ro phải không?"
"...Vâng?"
Ồ? Từ lúc nào mà một người đàn ông lại đứng trước mặt tôi thế này.
Trường nào đây... à, hắn mặc thường phục nên không biết được. ...Mà, hắn là ai thế?
"À... anh là...?"
"Sumiin Arashi."
Ừm. Một cái tên lạ hoắc. 'Arashi' nghe như một cái tên khiến mẹ tôi phải phấn khích vậy. Vả lại còn là một người đẹp, với đôi mắt tròn trịa tinh anh, mái tóc vuốt ngược. Chiều cao thì... tôi cao hơn một chút. Chắc là hơi thấp hơn chiều cao trung bình của nam giới.
Mà này, hắn xuất hiện đúng lúc này, chẳng lẽ hắn ta là...
"Hãy chia tay Sakura Momo đi."
Đúng là thế mà! Tôi đã linh cảm như vậy, chứ còn gì khác được nữa!
Vậy ra, đây chính là kẻ đã theo dõi Cherry bấy lâu nay.
Không ngờ hắn lại trực tiếp đến tìm tôi...
Rốt cuộc, cả Sasanqua và Cherry đều có kẻ theo dõi thật sự tồn tại.
Chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa...
"Chia tay cô Cherry? ...Tôi ư? Tại sao?"
Để không phá vỡ hình tượng bạn trai mà Cherry đã dặn dò, tôi đáp lại với giọng điệu "chàng trai tốt".
À này, hình như cái tên này đã tỏ tình với Cherry bao nhiêu lần rồi thì phải? Vậy mà giờ lại đến bảo mình chia tay… Chẳng lẽ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định sao! Cả Mint rồi lại đến tên này… Toàn lũ cứng đầu cứng cổ!
"Người xứng đáng nhất với Sakurahara Momo phải là tao!"
Không không, thật ra tôi cũng nghĩ cậu hợp hơn đấy. Bởi vì tôi chỉ là bạn trai giả thôi mà. Nhưng tiếc là, tôi không thể thành thật nói ra điều đó được…
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể làm thế được. Tôi yêu Cherry lắm!"
Tôi vừa xoa xoa ngón cái và ngón trỏ tay phải vừa nói. Ưm… Dù là nói dối, nhưng nhắc tên con gái ra rồi bảo yêu thương người ta thế này, đúng là ngượng chết đi được.
Tôi không nghĩ cách này có thể khiến hắn tin được, nhưng phản ứng của Arashi lại là…
"Tao đã thích cô ấy từ lâu rồi. Ngày nào tao cũng chỉ nghĩ đến cô ấy thôi. Vậy mà mày lại hẹn hò với cô ấy, thật là vô lý. Vô lý vô lý vô lý!"
Này này, Arashi à? Sao giọng điệu cậu càng lúc càng trở nên thô bạo, hay nói đúng hơn là có vẻ hơi… biến thái vậy?
"Vậy nên, tao đã suy nghĩ rồi."
"Suy nghĩ cái gì cơ chứ?"
Thật lòng mà nói, tôi sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn khỏi đây ngay lập tức…
"Nếu mày không chia tay Sakurahara Momo, tao sẽ giết mày."
"Giết người á, làm gì mà nghiêm trọng… Ưm!"
"Tao nói thật đấy. Vị trí số một trong lòng cô ấy, tao sẽ không nhường cho bất cứ ai!"
Horse-kun ơi! Mau đổi vai cho tôi ngay! Đến lượt vị trí số một đích thực rồi kìa! Tại sao tôi, một thằng bạn trai giả, lại phải bị túm cổ áo và nghe những lời như thế này chứ? Tức thật đấy… Thôi được, vậy thì đành phải dứt khoát một phen…
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi không có ý định chia tay Cherry đâu…"
"Hừ!"
"Oái! … Đau quá!"
Tên này, chưa đợi mình nói hết câu đã vội buông tay khỏi cổ áo rồi đẩy mình ngã văng ra! Đau chết đi được! Trực tiếp đập mông xuống đất luôn còn gì! Đã thế, kính râm còn bị văng ra nữa chứ!
"…Ngày mai là hạn chót. Ngày mai phải chia tay cô ấy."
Tức không chịu nổi! Không thể nhịn thêm nữa rồi! Thôi được, lần này dù có bị thương một chút cũng phải cho tên này một trận tơi bời… Ơ? …Khó xử thật. Cái mông của mình cứ nằng nặc đòi được nếm trải cảm giác của bê tông thêm nữa là sao chứ. Thế này thì làm sao mà đứng dậy nổi! Đúng là cái mông khó chiều mà!
Tuyệt đối không phải vì sợ mà không đứng dậy được đâu, đừng có hiểu lầm đấy nhé.
Mà này, Arashi đang lục lọi cái gì trong túi thế nhỉ… Hắn định lấy gì ra… Á á á á á!
"Nếu mày chưa chia tay, tao sẽ giết mày."
Cái, cái tên này! Lại lôi ra thứ quái quỷ gì thế này! Thứ Arashi lôi ra từ trong cặp là một con dao gập nhỏ xíu. Nhưng dù nhỏ, một khi đã là hung khí, chức năng của nó vẫn không hề bị mất đi…
"Chờ, chờ một chút! Cái đó thì quả thực là…"
Với đôi chân run lẩy bẩy, tôi vẫn ngồi bệt xuống đất mà lùi dần. Arashi thì từ từ tiến lại gần. Đúng lúc đó, chân của Arashi dẫm nát chiếc kính râm tôi đánh rơi. Chiếc kính râm méo mó như ngụ ý cho tương lai của chính mình, khiến nỗi sợ hãi càng thêm dâng trào.
"Đừng quên đấy nhé? Tao sẽ không khoan nhượng đâu."
Nói lời cuối cùng như vậy, Arashi biến mất vào trong bóng tối.
"Chết tiệt thật… Cherry lại bị một kẻ không phải dạng vừa đâu quấy rầy rồi…"
Việc "xác định kẻ quấy rối Cherry" vốn được lo ngại đã được hoàn thành, lại còn là do tự hắn ta lộ mặt. Và rồi, một nhiệm vụ mới xuất hiện: "khiến Arashi từ bỏ". Cái này… liệu có thực hiện được không đây? Mình đúng là rước phải một rắc rối lớn rồi…
【Tôi cuối cùng cũng hạ quyết tâm】
Giờ đây, trước mắt tôi là một thảo nguyên Alps hùng vĩ trải dài bất tận.
"A ha! A ha ha ha ha!"
"Nchi! Nchi chi chi chi!"
Yo – ro ♪ Yo – ro ♪ Yo ho ho ♪ Yo ho yo ho yo ho ho ♪
Cha chả! Giấc mơ hôm nay lại bắt đầu bằng trò đu dây sao! Không hiểu vì sao mà tôi lại đang đu một cái dây đu không biết buộc vào đâu, trông hệt như cái của cô bé Alps nào đó, mà lại còn đu tít thò lò như thế này nữa chứ! Hay mình huýt sáo một tiếng cho vui nhỉ!
Ngay bên cạnh, Mokusei cũng đang ngồi trên dây đu, nở nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai. Việc bận tâm vì sao mọi chuyện lại như thế này thì quả là thừa thãi, vì đây là mơ mà!
"Joro ơi, cuối cùng thì ngày mai cũng đến rồi nchi! Ngày mai, cậu sẽ gặp phải chuyện tồi tệ nhất đó nchi!"
Có lẽ vì đang tận hưởng trò đu dây, Mokusei vô cùng phấn khích. Nhìn cô bé thế này thì chẳng giống sắp có chuyện gì tồi tệ xảy ra chút nào, nhưng thôi, dù sao cũng là mơ mà!
"Ồ! Không sao đâu! Lần trước lỡ quên mất, xin lỗi nhé! Nhưng lần này thì chắc chắn rồi! Mình đã nhớ kỹ lắm rồi, cứ giao cho mình đi nhé!"
Thế là tôi cũng phấn khởi đáp lại. Tuy có chút lo lắng, nhưng chẳng có vấn đề gì hết! Bởi vì tôi đã nhớ kỹ rồi mà!
"Nghe cậu nói vậy tớ yên tâm rồi nchi! …Nhưng mà, cậu thực sự ổn chứ?"
"Đương nhiên rồi! Bởi vì chỉ cần chạy trốn là được mà, đúng không? Dễ ợt, dễ ợt!"
"…Vậy thì, cậu chứng minh cho tớ xem được không nchi?"
"Chứng minh? Cái đó rốt cuộc là… Ơ, cái gì thế?"
Khi nhận ra, tôi không còn ở trên dây đu nữa, mà đang ngồi trên một chiếc ghế đặt giữa thảo nguyên. Đúng là giấc mơ có khác. Địa điểm cứ thay đổi xoành xoạch… Mokusei thì… đang đứng cách đó một đoạn, vẫy tay gọi tôi.
"Joro ơi! Cậu đến đây với tớ đi nchi! Đó sẽ là bằng chứng đó nchi!"
Đúng là một cô bé Mokusei tinh nghịch mà. Thôi được, đành chịu vậy. Nếu thế thì tôi sẽ đến đó… Ơ, lạ nhỉ? Sao tự nhiên chân lại run đến mức không đứng dậy nổi thế này. Rốt cuộc là vì sao chứ…
"T-tớ xin lỗi Mokusei! Chân tớ cứ run lẩy bẩy thế này, hình như không đứng lên được! Vậy nên cậu lại đây đi──"
"Không phải thế đâu nchi! Joro chắc chắn có thể đến đây được mà nchi!"
"Hự!"
À, ra vậy. Đây là tình huống Mokusei sắp đặt để kiểm tra xem tôi có thể chạy trốn thật không sao. Nếu thế, để đáp lại, mình phải đứng dậy khỏi ghế… Khụ! Không được! Chân cứ đơ ra, không đứng dậy nổi…
"Không được rồi! Mình đúng là không đứng dậy nổi!"
Tôi vừa nói xong, Mokusei liền rưng rưng nước mắt, nhìn chằm chằm vào tôi đầy trách móc.
"Đồ Joro ngốc nghếch! Sao mà hèn nhát thế! Đứng không nổi một mình lại đổ tại chân! Chân cậu vẫn cử động được mà nchi! Đồ Joro mít ướt! Đồ nhát gan! Đồ hèn nhát! Tại sao lại không làm được nchi! Cứ thế này thì cả đời sẽ không đứng lên nổi đâu nchi! Cậu chấp nhận sao? Đồ Joro hèn nhát! Tớ không thèm quan tâm nữa! Tớ không thèm biết Joro là ai nữa!"
Ối! Tuy có cảm giác như tình huống này được sắp đặt chỉ để cô bé nói mấy câu này, nhưng mà gay to rồi! Mokusei sắp chạy thật xa mất rồi! Không thể để cô bé bỏ đi như thế này được! Phải làm gì đó thôi…
"Mokusei! Mokusei! Mokuseiii!!"
Dồn sức vào đôi chân vẫn còn run rẩy, tôi cố gắng giữ cô bé lại, đứng bật dậy và gào lên. Ơ, gì thế nhỉ? Mình ư? Chẳng lẽ…
"Joro… Joro đứng được rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, Mokusei rưng rưng nước mắt. Đúng rồi! Mình quả nhiên đứng được rồi mà!
"Tốt quá! Tốt quá nchi! Cậu dũng cảm thế này thì sẽ ổn thôi nchi!"
Chưa đủ! Chỉ đứng lên thôi thì chưa đủ! Cứ thế này, tôi sẽ đuổi kịp Mokusei đang ở phía xa thật nhanh… 【RẦM!】
"Khụ ồ ồ ồ ồ!!"
"Jo, Joro!"
Cái, cái gì thế kia!? Đột nhiên có một vật thể khổng lồ mềm oặt từ trên trời rơi xuống đè bẹp tôi rồi! Đã thế lại còn ẩm ướt nhầy nhụa nữa chứ! Mùi bột mì xộc vào mũi, vị kem trứng lan tỏa trong miệng… Đây là bánh mì kem à!
Tại sao một cái bánh mì kem khổng lồ ẩm ướt lại đột nhiên đè bẹp mình thế này!?
"Không ổn rồi! Cứ thế này thì toàn bộ dũng khí vừa có được sẽ biến mất hết mất thôi!"
Mokusei vội vàng lao đến bên tôi. Nhưng chiếc bánh mì kem dường như không cho phép, nó quật cái gì đó trông giống sợi tóc ngốc trên đỉnh xuống như roi quất, cản đường Mokusei.
"Khụ! Cứ thế này thì không thể lại gần được nchi…"
"K-không sao đâu, Mokusei. Tớ nhớ rõ rồi… Tuyệt đối không được ngồi lên ghế đâu, tớ sẽ không bao giờ quên điều đó đâu…"
Bị đè nén đến mức khó thở, nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra những lời đó. Tôi cũng đã có được dũng khí rồi. Những việc cần làm cũng đã làm xong. Vậy nên, lời hứa với Mokusei là……………
Và khi tôi vừa nghĩ đến đó, ý thức của tôi lập tức chìm vào bóng tối, dù đang ở trong giấc mơ.