Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 65

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 24

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 209

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1378

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 51

Quyển 7 - Chương 4: Kết quả nỗ lực của Ta và Tôi

e6e12a1f-4554-4637-9ddc-51956dafb4d4.jpg

Chào buổi sánggg! Joro!

Ối!

Cái quái gì thế này?! Rõ ràng mình còn đang yên giấc trên giường, vậy mà bỗng nhiên một cú sốc kinh khủng ập thẳng vào người!

“He he! Dậy rồi à?”

“...Thì ra là Himawari...”

“Đúng rồi! Là Himawari đây! Tớ đến đánh thức Joro dậy nè, để Joro không ngủ nướng nữa đó!”

Khi tầm nhìn còn lờ mờ dần dần rõ lại, hình ảnh hiện ra trong mắt tôi chính là Himawari, cô bạn thanh mai trúc mã của mình.

Cô ấy vẫn đang nằm đè lên người tôi, cười toe toét hồn nhiên, còn nhịp nhịp lọn tóc ngớ ngẩn (ahoge) trên đầu nữa chứ.

Nhưng lạ thật, chẳng hiểu sao cái lọn tóc ngớ ngẩn đó lại trông giống một chiếc roi đang vung lên trong mắt tôi.

Chắc là tại giấc mơ vừa nãy mình thấy... Ơ, mà giấc mơ gì ấy nhỉ?

“Mình đã mơ thấy gì ấy nhỉ?”

“Hửm? Giấc mơ của Joro á? ...Himawari chịu!”

Đúng rồi. Cơ mà, rõ ràng mình vừa làm được một chuyện gì đó to tát, cảm giác như đã dồn hết dũng khí để làm vậy...

“Mà thôi kệ đi! Dù có làm được gì trong mơ thì cũng chẳng ý nghĩa gì sất!”

Ừm! Gần đây mình hay quên nội dung giấc mơ thì phải, nhưng mà mơ màng thì cũng chỉ đến thế thôi mà!

“Joro! Nhanh lên chuẩn bị rồi đi thôi! Cả Sasanqua-chan cũng đang đợi ở ngoài nhà đó!”

Hả? Rõ ràng là hẹn gặp ở ga mà, sao Sasanqua lại đặc biệt đến tận nhà mình thế này?

Vậy thì, có lẽ mình nên nhanh chóng chuẩn bị thôi.

Thế là, tôi nhanh nhẹn thay đồ, rồi thẳng tiến đến trường học.

***

Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến ngỡ ngàng, cứ như thể sự bế tắc trước đây chỉ là một lời nói dối.

Việc xác định kẻ chuyên bám đuôi Sasanqua và Cherry đã hoàn tất.

Vậy thì, việc cần làm từ giờ đã rõ ràng. Đó là phải bắt kẻ đó chấm dứt hành vi của mình đối với hai người này.

Và vì hiện tại đang là thời gian ở trường trung học Nishikitsuta, nên ưu tiên hàng đầu của tôi là “khiến Mint từ bỏ”.

Sáng nay cô ta không xuất hiện, nhưng nhìn tình hình hôm qua thì có vẻ cô ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

So với Arashi thì cô ta dễ thương hơn nhiều, nhưng không vì thế mà tôi có thể coi thường được. Bởi vì chừng nào Mint còn chưa từ bỏ việc bám đuôi Sasanqua, thì cuộc sống bạn trai giả của tôi sẽ không bao giờ kết thúc...

À thì, vấn đề to lớn là thế đấy, nhưng trước mắt, có một chuyện khác.

Thật ra thì hôm nay, lớp tôi đã diễn ra một sự kiện mà tất cả mọi người đều phải tham gia.

Đó là một sự kiện mà hầu hết học sinh nào cũng từng trải qua, một việc quan trọng quyết định cuộc sống học đường là thiên đường hay địa ngục, tùy thuộc vào kết quả... chính là đổi chỗ ngồi.

Và, về cái kết quả đó thì...

“Joro, từ giờ mong cậu chiếu cố nha.”

“À, cậu cũng vậy nhé. ...Tsubaki.”

Người đang nháy mắt một cái rõ kêu ở ngay ghế bên phải tôi chính là Tsubaki.

Tsubaki ở gần cũng khiến tôi an tâm hơn, nên cũng khá là vui.

Còn ở ghế bên trái thì...

“Hừm hừm! Không ngờ Joro lại ngồi cạnh mình nha! Rất vui được gặ-ưm!!!”

Cậu bạn Funuwa của câu lạc bộ bóng đá đang ngồi xuống, vừa chào hỏi theo kiểu của Kawashira-san.

“Tệ quá đi... Cái phiếu bốc thăm đó hỏng rồi...”

“Xong rồi... Cuộc đời trung học màu hồng của tớ...”

“............Dù sao thì, tôi cũng đã nghĩ là sẽ ra thế này mà.”

À mà, ở hàng ghế đầu, ba cô nàng Himawari, Asunaro và Sasanqua đang cùng nhau “gục ngã” một cách thân ái.

Họ rốt cuộc nhắm đến vị trí nào thì... thôi, khỏi nghĩ cũng được.

Dù sao thì, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một chút khi được tách khỏi Sasanqua. Không phải là tôi ghét bỏ cô ấy đâu nhé, nhưng mà bị coi là một cặp tình nhân rồi, còn ngồi cạnh nhau nữa thì... ngại chết đi được chứ gì?

Thế nên, ngồi cùng Tsubaki hay Funuwa-kun – những người không có cảm giác ngại ngùng đó – thì tốt hơn... Ơ kìa?

Hình như, mấy cô nàng “Hội Tinh Anh” bắt đầu vây quanh Funuwa-kun thì phải...

“Này này. Funuwa-kun, mắt cậu kém đúng không?”

“Đúng rồi! Tớ cũng nghĩ thế! Ngồi chỗ này khó nhìn bảng lắm đúng không?”

“Vậy thì, đổi chỗ cho ai đó ở bàn trên là được mà nhỉ?”

“Ý kiến hay ghê~! Ơ hay~! Sasanqua được không ta?”

Đồ giả bộ, lộ tẩy hết rồi! Funuwa-kun, cố lên!

Tôi không muốn quan hệ giữa tôi và Sasanqua bị cả lớp hiểu lầm thêm nữa đâu!

Thế nên, rất mong cậu ngồi ở ghế bên cạnh tôi đó!

“Kh-không, tôi thì không sa-khụ khụ! Bảng, bảng từ đây vẫn nhìn rõ mà...”

“Rõ á?”

“...Không thấy gì hết ạ. Tôi nghĩ ngồi bàn trên sẽ tốt hơn...”

Funuwa, ưm! Hừm! Cậu ta hoàn toàn bị mấy cô nàng “Hội Tinh Anh” dùng áp lực đè bẹp rồi!

Không, tôi hiểu cảm giác của cậu ấy mà... Áp lực từ mấy cô nàng đó, đúng là khủng khiếp thật...

“Funuwa-kun, vì mắt cậu kém, ngồi chỗ này khó nhìn bảng nên bọn tớ sẽ đổi chỗ cho cậu với Sasanqua nhé!”

Thế là, Funuwa-kun lủi thủi đi về phía hàng ghế đầu, bị mấy cô nàng “Hội Tinh Anh” dẫn giải đi.

Cuối cùng thì, dù đã đổi chỗ, nhưng ghế bên trái tôi vẫn là Sasanqua-san như thường lệ...

“Hứ, hứ. Lại là cậu ngồi cạnh tôi nữa à! Mà thôi kệ! Chẳng vui tẹo nào đâu nhé!”

Ấy vậy sao. Thế thì tôi cũng chẳng nói gì nữa vậy.

“À ha, có chiêu đó nữa à! Được rồi, tớ cũng...”

Himawari à, mắt Tsubaki đâu có kém đâu, nên cái chiêu đó...

“Tớ, tớ dốt lắm nên nhìn bảng rõ quá không tốt đâu! Tsubaki-chan! Đổi chỗ đi!”

Đúng là ngốc thật! Ngốc không chịu nổi!

“Himawari, nếu cậu dốt thật thì để nghiêm túc học hành, tớ nghĩ ngồi bàn trên sẽ tốt hơn đó.”

“Nghe cậu nói thì đúng là thế thật!”

Không cần nói cũng phải tự nhận ra chứ...

Sau khi đổi chỗ xong, lúc tôi đang chuẩn bị cho tiết học đầu tiên thì E-ko-san đi tới.

“Phì cười! Joro, tốt quá rồi còn gì! Lại được ngồi cạnh Sasanqua nữa rồi!”

“Không, nếu nói ra thì, tôi thà ngồi cạnh San-chan còn hơn...”

“Joro! Yêu quý bạn bè là tốt, nhưng thế là không được đâu nhé! Con gái người ta không thích bạn trai cứ nghĩ tới bạn bè hoài đâu!”

Cái “lý thuyết tình yêu” của E-ko-san lại xuất hiện nữa rồi. Chẳng hiểu sao gần đây tôi cứ bị cô ấy “dạy dỗ” mãi thế nhỉ?

“Không sao đâu. Quan hệ giữa tôi và Sasanqua sẽ kết thúc trong nay mai thôi.”

“Ơ kìa!!! Sao thế!?”

“Vì tôi đã xác định được kẻ đang bám đuôi Sasanqua là ai rồi. Việc còn lại chỉ là bắt nó ngừng bám đuôi Sasanqua, vậy thì chúng tôi đâu cần duy trì quan hệ này nữa, đúng không? Thế nên, từ giờ tôi sẽ ưu tiên giải quyết chuyện đó hơn là tiếp tục giả vờ làm bạn trai Sasanqua.”

“Ư, ừm... Ra vậy...”

E-ko-san vẫn tỏ vẻ chưa thực sự hài lòng. Nói thật thì, không chỉ cô ấy mà cả “Hội Tinh Anh” kia, dù đã nhờ vả tôi chuyện này, nhưng lại khá thụ động trong việc giải quyết nó.

Hôm qua, tôi cũng đã báo cáo về Mint rồi, vậy mà họ lại nói: “Biết là ai rồi thì tiến triển lớn rồi đó! Vậy thì từ giờ trở đi cậu cứ tiếp tục giả làm bạn trai Sasanqua nhé!” Hoàn toàn là thái độ phó mặc hết cho tôi.

Thôi cũng được. Vụ Mint này tôi cũng định tự mình giải quyết trong hôm nay rồi.

Cứ thế này dây dưa thì tôi sẽ không để cô ta muốn làm gì thì làm đâu.

Tôi sẽ cho mọi người thấy tôi cũng đã trưởng thành như thế nào chứ!

***

“Quả nhiên, cô ta lại xuất hiện rồi...”

Giờ nghỉ giải lao, tôi cùng Sasanqua ra hành lang, liền thấy một cái bóng ở đằng xa... chính là Mint.

“V-vậy thì... cậu định làm gì?”

“Rõ như ban ngày rồi còn gì. Tóm cô ta lại rồi thuyết phục thôi.”

“Nhưng mà, hôm qua cô ta đâu có chịu nghe lời cậu đâu? Này! Chúng ta đã biết ai là kẻ bám đuôi rồi mà, cứ từ từ, đợi bình tĩnh hơn một chút rồi hẵng...”

“Không, tôi sẽ kết thúc chuyện này trong hôm nay. Sasanqua cũng muốn nhanh chóng chấm dứt cái quan hệ này mà, đúng không?”

“Đ-đó thì... đúng là vậy nhưng... nhưng mà... nếu kết thúc rồi thì...”

Thái độ của cô ấy cứ ấp a ấp úng một cách lạ lùng, nhưng một khi tôi đã quyết làm thì sẽ làm cho bằng được.

Thủ phạm đã rõ, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa đâu.

...Hửm? Điện thoại rung à... Là Pansy sao?

『Joro-kun, cậu cẩn thận nhé. Ánh mắt người đó cứ là lạ sao ấy. Cứ như không phải nhìn Mayama-san mà là... Thôi không có gì đâu. Cố gắng lên nhé.』

Sao mà tin nhắn này cũng ấp a ấp úng lạ lùng thế nhỉ. ...Mà thôi kệ đi.

“Sasanqua, cậu cứ đi gặp Pansy đi. Khi nào tôi nói chuyện xong sẽ báo lại cho hai cậu biết.”

“Tớ biết rồi... Vậy là hết, nhỉ...”

Sasanqua với vẻ mặt trùng xuống. Biểu cảm và giọng nói đó khiến lòng tôi dấy lên một sự mơ hồ lạ lùng, nhưng tôi đã rũ bỏ nó.

Đây không phải lúc để do dự. Tôi còn cả núi vấn đề khác cần giải quyết nữa cơ mà...

Tôi bước xuống cầu thang, ra khỏi khu nhà chính, đi về phía sau nhà thể chất rồi ẩn mình, chỉ ít phút sau Mint cũng xuất hiện.

Cô ta cứ nhìn quanh quẩn tìm kiếm, chắc là đang tìm tôi đây mà.

Hôm nay tôi định sẽ nói chuyện tử tế với cô ta. So với hành lang đông người qua lại như hôm qua, thì giờ này ở phía sau nhà thể chất, nơi tuyệt đối không có ai qua lại, sẽ tiện hơn nhiều.

Vậy mà, lại tin sái cổ vào cùng một chiêu trò y hệt hôm qua, đúng là một cô gái khá đơn giản.

Vậy thì, mọi thứ cũng đã sẵn sàng, nên...

“Này, Mint. Hôm nay trông cậu cũng vui vẻ ghê nhỉ.”

“Á!”

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã định bỏ chạy, nhưng tôi nhanh chóng đứng chắn ngay phía trước, chặn lối thoát thân của cô ta.

Hôm qua đã để cô ta chạy thoát rồi, hôm nay tôi nhất định không để cô ta thoát đâu.

“Ưm! Sao Joro-senpai cứ theo dõi em kỹ thế...”

“Rõ quá rồi còn gì. Là để cô ngừng bám đuôi Sasanqua đó.”

“Không ạ! Em nhất định không ngừng đâu! Vả lại! Như em đã nói hôm qua rồi mà, em đâu có gây phiền phức gì đâu ạ! Em chỉ là ngưỡng mộ Sasanqua-senpai rồi học hỏi theo thôi──”

“Cái người Sasanqua mà cô ngưỡng mộ đó, liệu có bao giờ làm cái chuyện như cô đang làm bây giờ dù chỉ một lần không?”

“Ực! Đ-đó thì...”

“Này, Mint. Hôm qua cô có nói đúng không? Là cô ngưỡng mộ Sasanqua từ thời trung học, muốn trở nên mạnh mẽ như Sasanqua đúng không?”

“Em có nói... nhưng mà thế thì sao ạ?”

Mint vừa run rẩy sợ sệt, vừa lườm nguýt tôi.

Ấy thế mà, so với “phiên bản cao cấp hơn” ở trường trung học Karashoubu thì chẳng thấm vào đâu. Dễ ợt.

“Nói thật thì, tôi thấy cô cũng khá mạnh đấy. Vì cô dám nói chuyện với một tiền bối như tôi đến mức này cơ mà. Thế nên... đã đến lúc lấy hết can đảm để tiến lên một bước mới rồi đấy, không thử xem sao?”

“Bước mới... ạ?”

“Đúng vậy. Lần này, hãy dùng phương pháp đúng đắn, đường đường chính chính đối mặt với người mình quý trọng đi.”

“............”

Nào, cô ta đang im lặng cúi đầu, không biết sẽ ra sao đây? Nếu được thì tôi mong cô ta cứ thành thật nghe lời là tốt nhất rồi...

“À, Joro-senpai... ghét những người thích bám đuôi người khác lắm sao ạ?”

“Tôi á? Ừm... Nếu là tôi thì, nhất định sẽ... khụ khụ. Hơi ghét một chút.”

Chuyện gì thế nhỉ? Thật buồn vì mình không thể nói thẳng ra là “tuyệt đối ghét”...

“Vậy sao. ...Anh thích những người không làm vậy hơn sao ạ...”

Mà này, sao Mint cứ phải xác nhận với tôi từng tí một thế nhỉ. Ý kiến của tôi đâu có quan trọng gì đâu chứ.

“............Em hiểu rồi ạ!............Em sẽ không bám đuôi Sasanqua-senpai nữa đâu!”

“Thật sao!?”

“Vâng ạ! Nếu để người mình thích ghét bỏ thì phiền lắm chứ!”

Đúng là vậy thật, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến mức này!

“Em sẽ xóa hết ảnh và dữ liệu luôn ạ, cả việc ngửi trộm đồng phục cũng không làm nữa... Ơ, sao thế ạ Joro-senpai? Sao anh lại ngạc nhiên đến vậy?”

“Kh-không, không có gì đâu!”

Tôi chỉ bất ngờ vì mọi việc lại thuận lợi như vậy, vượt ngoài sức tưởng tượng của mình thôi.

...Để đề phòng, có lẽ khi Mint xóa dữ liệu, tôi cũng nên có mặt và kiểm tra từng tấm ảnh một cho kỹ. Bởi vì rất có thể cô ta sẽ không xóa mà giữ lại đó!

Tuyệt đối không phải là tôi muốn xem mấy tấm ảnh “báu vật” của Sasanqua đâu nhé, đừng hiểu lầm chỗ này đấy!

“Nhân tiện xác nhận lại, cậu thật sự sẽ ngừng rồi chứ? Sẽ không bám đuôi Sasanqua nữa đúng không?”

“Đương nhiên ạ! Tuyệt đối sẽ không làm nữa! Em thề!”

Tuyệt vời!!! Giải quyết được một vấn đề lớn rồi!

May quá! Giờ tan học thì chưa biết thế nào, nhưng những chuyện khác trong cuộc sống của mình thì yên ổn rồi!

“Mừng quá khi nghe cậu nói vậy! Cảm ơn cậu nhé!”

“Không ạ, em mới là người phải cảm ơn anh chứ! Vì đã giúp em nhận ra lỗi sai của mình... Joro-senpai đúng là người tốt bụng quá đi!”

Đúng không? Tôi là người tốt bụng đúng không? Khà khà khà!

Tuyệt! Chỉ còn lại vấn đề của Cherry thôi! Chà! Mọi chuyện cứ suôn sẻ thuận lợi quá đỗi...

“À, ừm! Joro-senpai! Chuyện là thế này... Em hứa sẽ không bám đuôi Sasanqua-senpai nữa đâu, nên anh có thể đồng ý một yêu cầu của em không ạ?”

Hửm? Yêu cầu sao?

À ha... Chắc chắn là Mint đã bị bài thuyết phục “hoa mỹ” của tôi làm cho cảm động và nể phục rồi đây mà!

“À. Nếu là việc tôi có thể giúp thì cứ nói đi!”

“Hoan hô! Vậy thì, để em nói cho anh nghe luôn đây!”

Này này, đừng có vui vẻ đến mức nhắm tịt mắt lại rồi giơ nắm đấm ăn mừng như thế chứ.

Chà, cũng có lúc đáng yêu thế này cơ à! Thế thì mình sẽ hết lòng cho lời khuyên và cổ vũ vậy!

Vậy thì cứ lơ đãng đứng đây chờ đến khi Mint bắt đầu câu chuyện của mình thôi──

"Ô hô hô hô! Ghế đã được đặt xong xuôi rồi đây ạ!"

"Hả?… Hááááááá!?"

Khoan đã nàoáááá!! Tại sao tự dưng lại có một cô tiểu thư tóc xoăn tít như phu nhân nhà nào đó, trong bộ đồ hoạt náo viên, đến đây bày cái ghế ra thế này hả trời!? Người này là...

"...Bo... Bonyariko-senpai!"

Năm ba trường cấp ba Nishikitsuta. Đội trưởng đội hoạt náo... Tiền bối Osenbon Yariko, cái tên quá đỗi "độc lạ".

À mà nói thêm, tên của tiền bối ấy họ là Osen còn tên là Yariko nhé. Mấy đứa đừng nhầm lẫn đấy.

"Không, không, không! Kisaragi-san, cậu gọi sai tên tôi rồi đó nha! Phải gọi tôi là 'Osenbon Yari' với tất cả sự kính trọng mới đúng! Ô hô hô hô hô!"

Ô hô hô hô hô. Có cho vàng cũng không gọi đâu...

"Hừm. Kisaragi-san, thật bất ngờ khi cậu lại lạc sang đây đấy nhé! Tuy có hơi mạo muội, nhưng đây là món quà từ tôi đấy! Vậy thì... Tạm biệt!"

Không cần! Mau mang về ngay... Ơ, biến mất rồi! Biến đi đâu mất tiêu rồi!?

Thôi chết! Kiểu gì thì tiếp theo cũng sẽ...

"À, ừm... Trước hết, anh có thể ngồi xuống cạnh em được không ạ?"

Trời ơi là trời! Mới vào học kỳ hai mà đã hăng hái quá mức rồi đấy!

Khỉ thật! Lại là cái lựa chọn trái hay phải này vây hãm mình rồi... Đừng có ngồi tít mép bên phải thế kia chứúúúú!

Ít nhất cũng phải cho mình chọn chứ!

"............Ừ."

Dù phàn nàn đến mấy, mình cũng đành phải ngồi xuống thôi. Thế là, mình ngoan ngoãn làm theo lời cô bé, ngồi vào bên trái của Mint. Nhưng, dù đã làm theo chỉ dẫn, Mint vẫn không nói thêm lời nào.

Có vẻ em ấy đang rất căng thẳng, cứ cúi đầu xuống, tay thì cứ vo vo lại.

...Quả nhiên, lại là cái kịch bản này sao...

"À này... Em thấy hơi hồi hộp ấy ạ! Khà khà khà."

Đúng là thế thật!! Thề luôn, tôi còn căng thẳng hơn cô gấp năm tỉ lần ấy chứ!

"Chuyện em sắp kể đây ấy ạ... là chuyện em chỉ muốn Joro-senpai nghe thôi ạ..."

Này này, thế à. Vậy, ngài đây có chuyện gì cần bàn bạc đây ạ? Kiểu gì cũng chẳng ra hồn... Khoan đã nào.

Vấn đề của E-ko-san lần trước, rồi của Cherry lần trước nữa, cả về khoản khiến mình thất vọng, đẩy mình vào rắc rối để rồi phải giúp đỡ gì đó, đều có nét giống giống Cosmos và Himawari một cách tinh tế. Tức là, nó giống với diễn biến đầu học kỳ một.

Thế nên, nếu Mint là người thứ ba... và nếu cô bé hỏi ý kiến về chuyện gì đó giống với Pansy, thì có lẽ vấn đề của Mint là... Không không! Không đời nào! Tuyệt đối không thể có chuyện đó được!

"Em đã băn khoăn rất lâu rồi. Trong thâm tâm em biết rằng mình không nên nói ra điều này! Nhưng cuối cùng, em vẫn không thể làm trái tim mình... Vì vậy, xin anh hãy lắng nghe những lời từ sâu thẳm trái tim em!"

À, chuyện là vậy đó hả? Chuyện thích Sazanka đó hả? Không sao! Chắc chắn không phải là cô ta đâu! Tuyệt đối không phải người đó!!

Chuyện này, chắc chắn là Sazanka rồi! Không thể là ai khác ngoài Sazanka được! Tuyệt đối là Sazanka!

"Joro-senpai..."

Ánh mắt mạnh mẽ đầy quyết tâm của Mint đã bắt lấy tôi. Tôi như bị đóng đinh bởi đôi mắt quyến rũ, huyền bí, có sức mạnh nắm trọn cả trái tim người khác.

Đôi mắt của Mint dần dần tiến lại gần. Một cảm giác lướt qua khi chóp mũi Mint chạm khẽ vào chóp mũi tôi.

Tập sau, Sazanka, Justin!

"Xin hãy làm người yêu của em!!"

...Tại sao chứúúúú! Tại sao lại cứ phải thành ra thế này chứ!

"Kh-không! Nhưng mà, cô là──"

"Khởi đầu là từ trận chung kết giải khu vực mà tất cả thành viên câu lạc bộ bóng chày đã tham gia năm nay ạ!"

Nghe tôi nói hết câu đã chứúúúú! Thiệt tình, toàn mấy đứa chẳng thèm nghe ai nói gì sất!

"Lúc đó, sau khi trận đấu kết thúc, em đã vô cùng xúc động mà rời khỏi sân! Một trận đấu nghẹt thở trong những trận nghẹt thở! Đó chính là cuộc chiến của những người đàn ông đích thực! Em đã khóc mãi, khóc mãi không ngừng..."

Im đi. Tôi có xem trực tiếp trận đấu được mấy đâu mà cứ hỏi han đồng tình!

"Thế rồi, em mang theo cảm xúc dâng trào trong lòng, ra về từ cổng Nam của sân vận động. ...Thế nhưng, em lại bỗng dưng muốn đắm chìm vào cảm xúc đó một lần nữa, nên đã quay lại sân. ...Và rồi, em đã nhìn thấy! Ooga-senpai và Joro-senpai đang vui vẻ ăn xiên que chiên cùng nhau, ở một nơi cách sân vận động không xa!"

Về nhà đàng hoàng đi chứúúúú! Sao năm ngoái ra cổng Tây mà năm nay lại ra cổng Nam hả!?

"Em đã rất hồi hộp! Nụ cười của Joro-senpai lúc đó... nó thực sự truyền tải rằng anh rất trân trọng Ooga-senpai! Em đã nghĩ rằng mình cũng muốn được trân trọng như thế... Và rồi em nhận ra! Rằng em đã... phải lòng Joro-senpai mất rồi!"

"Kh-không...! Mint, Sazanka là..."

"Đúng là ban đầu thì vậy thật! Nhưng giờ thì khác rồi ạ! Hoàn toàn khác! Em đã hoàn toàn là tù nhân của Joro-senpai, chỉ yêu mỗi Joro-senpai thôi! Em không thể nghĩ đến ai khác ngoài anh cả!"

À mà nói đến, bức ảnh hôm qua mình được xem, hình như ngoài Sazanka ra còn có một người nữa cũng chắc chắn có mặt trong đó thì phải. Mình không muốn nói là ai nên sẽ không nói đâu...

"Ra là vậy ạ..."

...Chà, mọi người. Có lẽ đã đến lúc mọi người nhận ra thái độ của tôi có gì đó kỳ lạ rồi đúng không? Tôi đây – Joro, hay Kisaragi Yuu, vừa được một cô gái hiếm thấy tỏ tình một cách "siêu thẳng thắn" như thế. Với tính cách của tôi, mọi người chẳng lẽ không nghĩ tôi sẽ vui mừng hơn sao?

"Em đã sợ hãi bấy lâu nay... Em không có dũng khí... Nhưng bây giờ, em sẽ dũng cảm nói ra!"

Trước khi kể lý do, tôi mong mọi người hãy nhớ lại một chút về cuộc nói chuyện trước đây giữa tôi và Mint. Lần đầu tiên tôi "tóm được" Mint, tôi đã hỏi: "Này, tên và lớp của cô là gì?". Nghe qua thì là một câu hỏi bình thường, và thực tế đúng là vậy. Vậy thì, để tôi bổ sung thêm thông tin nhé. Đồng phục trường tôi, chỉ dành cho nữ sinh thôi, có thể phân biệt được năm học dựa vào màu của chiếc nơ. Năm nhất thì màu vàng, năm hai màu đỏ, năm ba màu xanh dương, đại loại thế. Ấy vậy mà, tôi vẫn cứ hỏi lại năm học của Mint!

"Joro-senpai, em thích anh! Em rất yêu anh! Dù cho..."

Nói cách khác, cái cô bé Mint này, tên thật là Usui Asuka...

"Ngay cả khi em là con trai đi chăng nữa!!"

Cứu tôi với, San-chaaaaan!! Tại sao tôi lại cứ "xử gọn" mấy vụ thế này một cách dễ dàng thế này hả trời!?

"À... Joro-senpai?"

"Hức! K-khoan đã nào? Usui-kun?"

Cái đôi mắt tròn xoe ấy đang nhìn mình với ánh mắt ngước lên kìa!

"Dù sao thì, cũng phiền phức lắm đúng không ạ? Nếu tự dưng bị nói mấy lời như thế này..."

"Không hẳn là phiền phức đâu ạ, mà phải nói là chấn động địa cầu thì đúng hơn... Dù là tôi cũng thật sự rất lấy làm tiếc, nhưng mà..."

"Đúng rồi ạ... Haizzz... Nếu Joro-senpai không có người yêu, thì em đã có thể làm người yêu của anh ấy rồi..."

Không thể nào. Sao cô lại nghĩ nếu tôi không có người yêu thì cô có thể "tiến vào" được ngay hả?

"Hu hu... Buồn quá đi mà..."

076d2fc0-778b-42a9-96f7-7c4306e3eaf0.jpg

Thôi đi. Đừng có lau nước mắt bằng mu bàn tay một cách "thiếu nữ" như thế nữa. Thật sự suýt toi rồi... Nếu mình không giả vờ làm người yêu với Sazanka, thì có phải người bị nhắm đến chính là mình không ta...? Đúng là thoát chết trong gang tấc...

"Ừm, thì... Xin lỗi nha, nhưng tôi không thể làm người yêu của cô được. Kìa, nhìn kìa! Có Sazanka mà! Cô ấy đúng là! Người yêu lý tưởng của tôi, có Sazanka mà!"

"Ưm! Em hiểu rồi ạ... Nhưng mà, nếu hai người chia tay, thì nhớ báo cho em biết nha!"

Có mà điên mới nói. Biết tôi chia tay rồi là cô định "xâm nhập" vào ngay chứ gì.

"Vậy hả! Thôi được, dù tôi rất yêu Sazanka và nghĩ rằng chuyện đó là không thể, nhưng tôi sẽ tạm thời ghi nhớ vậy!"

"Vâng! ...Khà khà! Đúng như lời Joro-senpai nói, tiến thêm một bước nữa là hoàn toàn chính xác rồi!"

Tình hình của tôi đã "nhảy cóc, tiến tới, rồi lao đầu xuống vực" rồi đây.

"V-vậy thì! Chuyện là thế đó! Tôi về lớp đây!"

"Khà khà. Joro-senpai, mặt anh tái mét kìa? Chẳng lẽ anh đang thẹn thùng sao?"

Dùng màu xanh để diễn tả sự ngượng ngùng á, thằng ranh này tao chưa nghe bao giờ đâu. Đây là sợ hãi, sợ hãi đấy!

Dù sao đi nữa, tôi cũng bật dậy khỏi ghế và chạy thục mạng.

...Thế nào cũng được, rốt cuộc mình cũng đã thành công trong việc "khiến Mint từ bỏ". Nhưng mà, cái "sản phẩm phụ" phát sinh cùng với giải pháp này thì lại quá sức tưởng tượng rồi...

──Giờ nghỉ trưa.

Giờ nghỉ trưa, tôi bị dội một gáo nước lạnh với sự thật gây sốc, bị đẩy xuống vực thẳm của một thể loại tuyệt vọng chưa từng thấy. Tại thư viện đông đúc, đã đến lúc ăn trưa cùng Himawari, Asunaro và Pansy rồi, nhưng mà...

"Úi giời ơi! Không ngờ lại xuất hiện thêm đối thủ rồi!"

"Đúng vậy ạ... Đây đúng là diễn biến ngoài dự đoán..."

"Gay go rồi. ...Cũng an tâm phần nào khi không phải đối thủ "trên cơ" hơn San-chan, nhưng mà..."

Mấy đứa này rốt cuộc coi mình là cái gì vậy? Mà San-chan thì rốt cuộc mạnh cỡ nào chứ hả!?

"Nhưng mà, thế này là giải quyết xong vụ rồi ha! Từ mai mình lại được đi học cùng Joro rồi!"

"Em cũng vậy, cuối cùng cũng được nói chuyện với Joro trong lớp rồi, vui quá!"

Ừm, cũng đúng. Chẳng còn lý do gì để bảo vệ Sazanka nữa, cũng không cần phải giả vờ làm người yêu nữa. Dù có một sự cố không đáng có xảy ra, nhưng ít nhất cũng có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Còn về Mint thì... mình cứ chuẩn bị tinh thần rồi nói thẳng sự thật cho cô bé biết. Nếu cô bé lại có ý định "tiến vào" nữa, thì mình chỉ còn cách dốc toàn lực mà đẩy lùi thôi.

"Phải rồi. Ít nhất thì cũng trút được một gánh nặng rồi."

"Khà khà. Vậy thì, hôm nay để mừng, mình sẽ chuẩn bị trà ngon nhé."

Chắc là mọi người cũng đã kìm nén đủ thứ bấy lâu nay rồi. Ngay cả Pansy cũng hưng phấn đến lạ, trông có vẻ rất vui vẻ.

Ơ? Cosmos làm sao vậy? Đâu phải giờ nghỉ đâu mà lại chạy sang đây thế.

"Mọi người ơi, nếu thích thì cứ ăn cái này nhé. Hôm nay tớ đã dồn hết tâm huyết vào làm đó."

"Oa~! Hội trưởng Cosmos, cảm ơn cậu! Tớ vui quá đi!"

Hip hip hooray! Dù một loạt bi kịch kinh hoàng đã ập đến, nhưng cũng có những điều đáng mừng mà! Bánh kẹo và trà của Pansy. Bento của Cosmos. Có mấy thứ này thì đời nào bỏ được cái vụ "đóng đô" ở thư viện chứ!

Mấy lời kiểu "chẳng liên quan gì đến thư viện cả" thì xin phép bỏ qua nhé.

Thôi được rồi! Vậy thì, cứ tận hưởng chút bình yên này đã──

"He he he... Joro-senpai, em đã đến gặp anh rồi đây... Có làm phiền... anh không ạ?"

Thời khắc bình yên của tôi đâu rồiiiii! Tại sao lại cứ phải là cậu đến đây chứ hả!

"Ch-chào... Mint."

Nhưng mà, đã đến đây rồi thì cũng chẳng thể đuổi về được. Mình đâu có quyền đó.

Haizzz... Lập tức, cậu Mint này đã nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi hoặc rồi.

"Ơ, kìa!? Anh không đi cùng Sazanka-senpai ạ? Ấy... Joro-senpai và Sazanka-senpai là người yêu của nhau mà, em cứ tưởng giờ nghỉ trưa hai người sẽ ở cùng nhau chứ..."

Rồi rồi. Biết ngay là sẽ nói thế mà. Đằng nào cũng định phơi bày rồi. Thế thì, cứ sớm một chút thì hơn... [BỤP!]

"Hộc hộc... Thật tình! Sao anh lại đi trước vậy chứ!"

"Hả? Sazanka?"

Không không, sao Sazanka lại đến thư viện chứ? Giờ nghỉ trưa lúc nào cô ấy chẳng ăn cùng mấy "ông hoàng bà chúa" kia.

Hơn nữa, cô ấy còn lao đến chỗ tôi với khí thế hừng hực... Oái! Còn khoác tay mình nữa chứ!

"Nào! Mình cùng ăn trưa thôi! Tớ đã cất công làm cơm hộp hẳn hoi đó!"

"À... tớ, tớ đâu có hứa thế... Ối!"

Cô ấy ghé sát miệng vào tai mình luôn đó hả!? Á à... Mùi xà phòng thơm thoảng thoảng thật dễ chịu...

"Anh, anh đang bị cô bé này "nhắm" đúng không? Vậy thì, lần này đến lượt tôi đó!"

"Hả?"

Sazanka thì thầm nói những lời mà không ai nghe thấy. Lẽ nào, chuyện này là...

"Hu hu! Joro-senpai vẫn là ăn cơm cùng Sazanka-senpai rồi... Em cứ tưởng mình cũng có cơ hội chứ..."

"Hừm hừm! Tiếc quá, không được đâu nhé! Bởi vì, tên này là... bạn trai của tôi mà!"

Quả nhiên, đúng là vậy rồi! Sazanka định tiếp tục mối quan hệ người yêu giả với mình để trả nợ ân tình trước đây! Chắc là đến khi Mint chịu bỏ cuộc thì thôi. Dù đây là một đề nghị "quá xá" đáng quý, nhưng mà...

"Ủa? Joro, không ăn cơm... cùng sao?"

"Kh-không thể nào! Cứ tưởng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi cùng nhau sau bao lâu chứ..."

"Himawari, Asunaro. Tình hình là như vậy rồi, chúng ta chịu khó một chút nhé. ...Thôi đành chịu vậy."

Dù sao thì, mình cũng cảm thấy có kha khá vấn đề nảy sinh rồi đây... Thế nhưng, trong tình huống này mà mình thành thật nói rõ với Mint thì mặt mũi Sazanka sẽ "nát bét" hết.

Quả thật, chuyện này đáng ngại quá. Lấy oán báo ơn sao mình làm được chứ?

“Ơ, ừm... Xin lỗi nhé! Nhưng mà, nghĩ đến hoàn cảnh của cậu ấy, mình không đành lòng bỏ mặc...”

Có vẻ như cô bé này tuy có để tâm, nhưng lại không hề có ý định nhượng bộ.

Từ nãy đến giờ, cánh tay bị siết chặt cứ kêu lạo xạo, hơi đau rồi đấy.

“Không sao đâu, đừng bận tâm. Cảm ơn em vì đã giúp Jooro-kun nhé. ...Nào, hai đứa mau đi ăn cơm đi. Thời gian nghỉ trưa có hạn thôi mà.”

“Ư, ừm! Cảm ơn cậu! À... mà thôi, dù sao thì vẫn xin lỗi!”

Được Pansy cho phép, cô bé liền nở nụ cười tươi rói, nhưng vẫn không quên nói lời xin lỗi.

Sau đó, cô bé nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói:

“Này, đi nhanh lên thôi!”

“A, à...”

KHÔNGGGGG! Cả bữa trà của Pansy và hộp cơm trưa của Cosmos mà mình hằng mong đợi!!!

Bị Sasanqua kéo đi, mình cứ thế mà xa dần xa dần!

Thế là, tôi và Sasanqua phải đến ngồi ở một chỗ hơi tách biệt trong khu đọc sách.

Hộp cơm được mở ra, không hiểu sao lại toàn là những món tôi cực kỳ thích.

Chắc chắn Sasanqua đã chuẩn bị sẵn để đề phòng trường hợp bất trắc.

Sự chuẩn bị kỹ càng này thật sự quá mức tưởng tượng.

“Vậy thì... "A~~~m"...! Không không, làm đến mức đó thì xấu hổ lắm! Tự ăn đi chứ!”

“T, tôi biết rồi!”

“Haizzz... Tiếc quá đi. Dù sao thì, tiền bối Jooro và tiền bối Sasanqua trông cũng hợp nhau ghê đó chứ...”

Mint ơi, cậu làm ơn từ bỏ tình cảm với tôi càng sớm càng tốt được không hả?

Lòng tốt của Sasanqua thật đáng quý. Nói thật lòng thì, hộp cơm này toàn món tôi thích, nên ngon bá cháy.

Tuy nhiên... mà!

“Sao lại chưa xong! Người ta đang vui vẻ mà...”

“Hức hức! Không có trà thì tôi không chịu nổi đâu! Pansy, cho tôi thêm một ly nữa!”

“Được thôi. Phần của ai đó vẫn còn thừa, nên vẫn còn nhiều lắm.”

Cảm giác tội lỗi với hai người họ cứ chất chồng mãi...

Sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này chứ...

***

──Sau giờ học.

Dù nhiều tình huống bất ngờ đã xảy ra, nhưng việc cần làm sau giờ học thì vẫn không hề thay đổi.

Mục tiêu từ giờ trở đi là phải khiến Tanin Arashi từ bỏ Cherry.

Tôi nghĩ anh ta là một đối thủ khá phiền phức, nhưng cũng không vì thế mà tôi có ý định lùi bước. Nếu gặp mặt, tôi nhất định sẽ khiến anh ta từ bỏ tình cảm với Cherry ngay tại chỗ.

“Vậy thì, đi mua đồ thôi nào...”

Việc tiếp theo là đi mua sắm cho Hội học sinh. Hôm qua, sau khi kiểm tra các câu lạc bộ và ủy ban khác nhau, một số vật liệu cần thiết đã được đề xuất. Hội học sinh sẽ mua và phân phát chúng.

Để làm việc đó, tôi đã đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang để ngụy trang ngay trong nhà vệ sinh của trường Kashoubu. Sau đó, tôi gặp Cherry, nhưng cô bé trông có vẻ không được khỏe và khá ủ rũ.

“Cậu có chuyện gì à? Trông cậu có vẻ đang buồn lắm thì phải...”

“S, sao cơ!? Thật á? Tôi vẫn ổn mà! A ha ha ha...”

Cô bé nhanh chóng chuyển sang tươi cười, nhưng tiếc thay, rõ ràng là đang cố cười để che giấu cảm xúc thật của mình.

“Có chứ. Tôi không bắt buộc cậu phải nói ra, nhưng nếu có thể thì hãy nói cho tôi biết.”

“Nghe cứ như cậu đang bắt tôi phải nói ra bằng mọi giá vậy...”

“Cũng có khía cạnh đó thật. Bởi vì, tôi đang phải thế này là do yêu cầu của cậu mà.”

“Hức hức! Cách nói đó thật xảo trá mà... Haizz... Được rồi.”

Có vẻ như cô bé đã chấp nhận số phận, và sẽ giải thích mọi chuyện.

“À, cái này... Cậu thật sự không sao chứ? Để tôi giả làm bạn trai cậu ấy? ...Này, cái người cứ bám riết lấy tôi có vẻ khá nguy hiểm, làm phiền cậu nhiều quá thì...”

Thì ra là vậy, hiểu rồi. Quả thật, tôi hiểu được sự lo lắng của cô bé.

Tanin Arashi... Dù hắn ta chưa gây ra tổn hại rõ ràng nào, nhưng lại dám nói "Nếu không chia tay thì sẽ giết" và còn rút cả dao ra nữa. Chắc cô bé đã cảm thấy hắn ta nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình.

Vì vậy, cô bé đang do dự vì không muốn làm phiền tôi quá nhiều. ...Dù sao thì, cũng thật là tốt bụng.

“Đừng bận tâm. Vấn đề lần này, tôi sẽ giải quyết triệt để.”

“Thật không? ...Cậu thật sự không sao chứ?”

Ánh mắt yếu ớt. Vì tôi thường chỉ thấy nụ cười tươi sáng của cô bé, nên một Cherry như thế này có gì đó thật mới mẻ.

“Tất nhiên rồi. Một khi đã quyết định làm, tôi sẽ làm cho đến cùng.”

“Oa~! Cảm ơn cậu! Tôi... thật sự rất rất vui!”

May quá. Cuối cùng thì cô bé cũng nở nụ cười tươi sáng trở lại rồi. ...Mà, ôi!

Việc cô bé vui lên thì tốt rồi, nhưng tự nhiên ôm chầm lấy tay tôi thế này thì...!

“Được thôi! Vậy thì, đừng ngại ngùng gì cả, cứ đường đường chính chính mà đóng vai người yêu nhé!”

Quá đáng rồi! Ngay khi được cho phép, cô bé lại hành động táo bạo đến mức này thì thật ngoài sức tưởng tượng!

“Hội trưởng Cherry, chạm rồi đấy! Chạm rồi mà, làm ơn lùi ra một chút...”

“Hả~! Thế thì khó xử lắm đó nha? Vì cậu là 'bạn trai biến thái cấp độ nặng' của tôi mà? Khi chỉ có hai chúng ta, đáng lẽ cậu phải chủ động làm nhiều thứ cho tôi chứ!”

Cái câu "làm phiền cậu quá" ban nãy đã bay đi đâu mất rồi...

“Nào! Mau chóng đóng vai một tên biến thái cho tôi xem nào!”

“Hả!? Cậu thật sự muốn tôi làm thế sao?”

“Tất nhiên rồi! Nhanh lên nhanh lên! À! Với lại, từ trước đến nay tôi vẫn thắc mắc, cậu nên gọi tôi bằng tên chứ! Vì cậu là bạn trai tôi mà?”

Kiểu này, nếu không nhanh chóng đáp ứng yêu cầu thì kiểu gì cô bé cũng sẽ đòi hỏi thêm cho mà xem?

...Đành chịu thôi. Chỗ này, đành hạ quyết tâm...

98c13fe6-1163-4c4a-8b98-5ccd67b28bc5.jpg

“Ư, ư hì hì hì... Đào nhỏ ơi, thơm quá đi~. Hít hà hít hà.”

“Thế thì không được rồi! Không chỉ lời nói mà phải thể hiện bằng hành động nữa chứ! Nào! Trước hết, ôm chặt tôi vào đi! Phải kiểu như cơ thể dính chặt vào nhau ấy!”

Bạn gái còn biến thái hơn cả bạn trai nữa chứ?

“Chỉ, chỉ một chút thôi nhé?”

Haizzz... Đội khẩu trang, mũ và kính râm, mà lại đi ôm một cô gái thế này thì... bị báo cảnh sát cũng không có gì lạ đâu nhỉ...

“Cách nói đó! Phải biến thái hơn nữa!”

“Ư hì hì... Ôm chặt Đào nhỏ đây rồi~!”

Vừa nói vừa ôm chặt Cherry. ...Ừm. Tự nhiên muốn chết quách đi cho rồi.

“A ha ha! Cảm ơn cậu! Tôi vui lắm!”

“...Thật mừng vì cậu hài lòng...”

Tại sao mình lại phải làm đến mức này chứ?

Sau đó, tôi cùng Cherry, người đang rất hài lòng, rời khỏi trường Kashoubu.

Nhân tiện thì, bây giờ chỉ có tôi và Cherry, còn Cosmos thì đang đợi ở phòng Hội học sinh của trường Kashoubu. Trong buổi kiểm tra hôm qua, Cosmos đã thể hiện xuất sắc, nên một công việc khác ngoài việc mua sắm đã được giao cho cậu ấy.

Đó là thu thập những vật liệu không còn được sử dụng ở các câu lạc bộ và ủy ban. Có những thứ đã hỏng hóc và không còn dùng được nữa, nhưng cũng có những vật liệu vẫn còn dùng tốt, nên Cosmos đã lập danh sách và đưa chúng về phòng Hội học sinh, để phân phát lại cho các câu lạc bộ và ủy ban đang cần. Tất nhiên rồi, Cosmos không làm việc đó một mình. Các thành viên khác của Hội học sinh cũng đi cùng cậu ấy.

Không chỉ dễ dàng giành được lòng tin từ những học sinh của Kashoubu vốn có tính cách bài ngoại, mà cậu ấy đã có thể điều khiển họ như tay chân của mình... Thật sự không biết ai mới là Hội trưởng Hội học sinh nữa, Cherry hay Cosmos đây.

Thôi được rồi, đã đến cửa hàng, phía bên kia cứ để Cosmos lo, còn mình thì đi mua sắm... Ừm? Kia là...

“Được thôi! Vậy thì, đi mua vật liệu cần thiết thôi nào──”

“Momo-san, xin lỗi nhé. Cậu đi trước được không?”

“Hả? Sao tự nhiên vậy?”

“Tôi muốn gọi điện một chút. Lát nữa tôi sẽ đến, nên cậu cứ vào cửa hàng trước đi, đừng bận tâm.”

“Ừm... Được thôi! Vậy thì, xong việc thì mau đến nhé! Rồi khi gặp nhau, chúng ta sẽ vừa tình tứ vừa đi mua sắm nhé!”

“Hả!? Khoan đã! Sao lại có thêm cái tùy chọn thừa thãi đó chứ... Mà, nhanh thế!”

Hãy nghe hết lời tôi nói chứ! Sao lại hăm hở chạy vào cửa hàng rồi hả!?

Trong cửa hàng cũng phải đóng vai biến thái nữa sao!? ...Thật tệ quá.

Dù rất muốn than thở như vậy, nhưng bây giờ tôi phải thay đổi tâm trạng...

Vì Cherry đã đi rồi, nên tôi sẽ nói chuyện với kẻ đang tiến lại gần này.

Mặc thường phục, cao khoảng 165cm. Đôi mắt tròn đẹp, tóc vuốt ngược ra sau.

...Là Tanin Arashi.

“Ngươi đã nhận ra sao?”

“Cũng đại loại thế. Kiểu như thói quen cũ không bỏ ấy mà.”

Tôi nhận ra Tanin Arashi đang theo dõi mình ngay trước khi vào cửa hàng.

Tôi cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nào đó, nên đã chú ý quan sát xung quanh và quả nhiên, hắn ta ở đó.

Có lẽ việc tôi nhận ra được là do trận đấu ở chung kết giải khu vực năm nay. Lúc đó, chính vì tôi luôn chú ý xem có ai xung quanh không, nên tôi trở nên nhạy cảm hơn với những ánh mắt nhìn mình.

Thật tình... Tự nhiên lại trưởng thành ở một khía cạnh kỳ lạ. Cũng chẳng vui vẻ gì.

Vậy thì, việc hắn ta đợi Cherry đi khỏi rồi mới đến nói chuyện nghĩa là...

“Hôm qua, ta đã nói nếu ngươi không chia tay Sakurabara Momo thì sẽ giết ngươi phải không?”

Quả nhiên là đến nói điều đó.

Giọng hắn ta hơi the thé nhưng lại đầy uy lực. Ai nghe cũng biết là đang cực kỳ tức giận. Nếu là kẻ yếu bóng vía, chắc chắn đã xin lỗi và bỏ chạy ngay lập tức rồi.

Thế nhưng––!

“Đúng vậy. Tôi đã bị nói là sẽ bị giết mà.”

Tôi cố ý đáp lại một cách lạnh nhạt.

Fufufu! Đừng nghĩ tôi là Jooro yếu ớt như hôm qua nữa! Jooro của hôm nay đã khác xưa rồi! Tôi sẽ thuyết phục thẳng thừng tên này!

Chủ yếu là vì sự bình yên của chính tôi! Tôi đã quá chán ngán với việc đóng vai biến thái rồi!

“Vậy thì, tại sao lại chưa chia tay?”

“Tất nhiên rồi, vì tôi không muốn chia tay.”

“Cái gì...?”

Giọng của Tanin Arashi càng lúc càng trầm xuống... và trở nên nguy hiểm hơn. Hắn ta thò tay vào túi. Có lẽ hắn ta định lấy con dao mà hắn đã mang theo hôm qua ra để đe dọa.

“Ngươi có thể nghĩ rằng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi phải không?”

Tanin Arashi bước một bước về phía trước. Cứ như thế là muốn hù dọa mình sao.

Tiếc thật. Điều đó vô ích thôi. Để tôi nói thẳng cho mà nghe, hôm nay tôi không cần phải sợ hãi chút nào.

“Ngươi cứ làm đi cũng được thôi, ...nhưng là ở đây sao?”

“...Cái gì?”

Đúng vậy! Căn cứ cho sự tự tin của tôi chính là đây! Hôm qua là con đường vắng người vào ban đêm, nhưng hôm nay thì khác!

Hiện tại là khu phố mua sắm! Thời gian là ba giờ chiều! Tức là, có khá nhiều người qua lại!

Chỉ cần rút dao ra ở một nơi như thế này, là chính quyền sẽ xuất hiện ngay lập tức!

“Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất rồi. Tôi sẽ không mắc sai lầm như hôm qua nữa. Nếu ngươi có ý định làm gì đó, thì tôi chỉ cần chọn một nơi mà ngươi không thể làm được điều đó và di chuyển thôi.”

“Đừng có đùa! Dù ở bất cứ đâu...!”

“Ngươi làm thật sao? Nếu ở đây mà gây ồn ào, Che... à, Momo-san có thể quay lại đó?”

Suýt nữa! Tôi đã hứa sẽ gọi bằng tên mà. Với lại, nếu cứ gọi Cherry bằng tên như thế này, thì Tanin Arashi sẽ nghĩ mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên bền chặt hơn, và có thể sẽ khiến hắn ta từ bỏ.

“............”

Mặc dù Tanin Arashi thích đe dọa bằng những cách nguy hiểm, nhưng chắc hẳn hắn ta không muốn làm điều đó trước mặt Cherry. Đương nhiên rồi. Một gã đàn ông rút dao ra đe dọa thì không chỉ đơn thuần là bị ghét thôi đâu. Hơn nữa, dù đó chỉ là giả vờ, nhưng nếu là đối với người đàn ông đang là bạn trai của Cherry thì càng không thể. Tệ nhất là Cherry sẽ nổi điên lên, và có thể sẽ nói 'Đừng bao giờ đến gần tôi nữa!' Thật đó, khi bị nói như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ suy sụp lắm cho mà xem?

“...Người qua lại cũng đã đông hơn nhiều rồi đấy?”

Có một nhà ga gần đây, có lẽ tàu đã đến, nên rất nhiều người đang lần lượt đi ngang qua. Thêm vào đó, lại có một người đàn ông đáng ngờ đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, nên mức độ chú ý cũng hoàn hảo.

Nói thế nào nhỉ, may mắn là mình đang trong bộ dạng này đấy...

“...Chậc. Đừng nghĩ là chuyện này đã kết thúc đâu nhé.”

Vâng. Xong một việc. Dựa vào dáng vẻ quay lưng đi của hắn, có lẽ hôm nay hắn ta sẽ rút lui.

...Thế nhưng!

“Khoan đã, Tanin Arashi-kun.”

Tại đây, tôi sẽ không để hắn ta thoát.

Một khi đã làm, phải làm cho triệt để. Dù đối thủ có nguy hiểm đến đâu, dù có là điều tôi không muốn nói đến mức nào...

“Dù ngươi có yêu Momo-san tha thiết đến mấy, thì tình cảm không thể đến được vẫn sẽ không đến được đâu?”

Một khi đã quyết định làm là làm. Đó là phương châm của tôi.

“...Thì sao? Cho đến khi ngươi biến mất, ta tuyệt đối sẽ không lùi bước. ...Còn lại, chỉ còn ngươi thôi. Chỉ cần ngươi biến mất, thì người được ở bên Sakurabara Momo sẽ là... ta.”

...Mà thôi, chỉ vì bị từ chối một lần mà đã kết thúc thì... đúng là suy nghĩ quá đơn giản nhỉ...

Cho dù không có tôi ở bên, thì Peach vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh đấy thôi? Cô ấy nổi tiếng ở cả trường Đường Xương Bồ mà. Mọi người đâu có để cô ấy một mình.

“Tôi biết. Vì cô ấy là một người tuyệt vời. …Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn là người được ở bên cô ấy gần gũi nhất.”

À ra thế. Tóm lại là cậu chấp nhận ‘bạn bè’, nhưng ‘người yêu’ thì không được phải không?

“Mà này, vốn dĩ cậu là người trường khác, lại còn là tên biến thái chỉ biết đến ngực thôi. Một gã đàn ông như vậy không xứng với Sakurabara Momo. Người xứng đáng là… tôi!”

Nửa sau nghe tệ hại quá đi mất!? Mà thôi, đó cũng là do mình tự dựng nên cảnh này mà...

“Mấy chuyện đó có liên quan gì đâu!”

Với lại, tôi đâu phải là tên biến thái. Tôi là một quý ông cực phẩm, một quý ông đích thực, vượt trội hơn hẳn!

“Không liên quan ư? Làm gì có chuyện đó…”

“Tất nhiên, tôi không nói là tất cả đều không liên quan. Thực tế thì, việc được ở bên nhau nhiều nhất có thể cũng là điều tốt. …Nhưng mà, cậu biết không? Có những lúc, dù ở ngay bên cạnh, người ta vẫn cảm thấy cô đơn đấy.”

“…!” Biểu cảm của Sumizumi Arashi khẽ cứng lại. Chắc là hắn cũng có chuyện gì đó liên quan đến lời tôi nói.

May quá, hắn không phải loại người hoàn toàn không biết điều.

“Quan trọng là tình cảm. Dù ở xa nhau, nhưng nếu hai trái tim vẫn kết nối, thì sẽ không cảm thấy cô đơn. Chỉ cần biết rằng người mình yêu thương vẫn đang nghĩ đến mình, dù lạ lùng nhưng tự dưng sẽ thấy bình yên thôi.”

“…Cậu lại nghĩ cho Sakurabara Momo đến mức đó sao…?”

“Nếu không thì tôi đã chẳng muốn ngồi đây nói chuyện với cậu rồi. Đây là bằng chứng cho cậu thấy tôi trân trọng Peach đến nhường nào…”

À, còn có một mong muốn quan trọng khác là không muốn trở thành tên biến thái nữa.

Thật sự, tôi chịu hết nổi rồi. Mấy cái trò đó, không bao giờ muốn diễn lại lần hai đâu.

“Thế còn cậu thì sao? Cậu có thật lòng trân trọng Peach không?”

“Đương nhiên rồi! Dù bây giờ cô ấy đang né tránh, nhưng rồi một ngày nào đó tình cảm của tôi và Sakurabara Momo sẽ tương thông…”

“Trong khi từ trước đến nay, cậu đã tỏ tình và bị từ chối không biết bao nhiêu lần rồi còn gì?”

“…Ư! Đó là vì cô ấy vẫn chưa hiểu rõ tôi thôi…”

“Từ nãy đến giờ, cậu chỉ toàn nói về bản thân mình thôi đúng không? Rằng cậu xứng đáng với Sakurabara Momo. Rằng cô ấy chỉ là chưa hiểu cậu. Rằng một ngày nào đó, cậu và cô ấy sẽ tương thông tình cảm. Cậu chỉ đang đơn phương áp đặt suy nghĩ của mình lên cô ấy mà thôi. …Như vậy thì không được đâu. Nếu cả hai bên không cùng tương thông tình cảm, thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Đôi khi, việc có đủ dũng khí để lùi bước cũng rất quan trọng đấy.”

“Ư! Ư! Ưưưưư!”

Dù miệng vẫn còn cố cãi lại, nhưng chắc hẳn trong lòng Sumizumi Arashi cũng đã hiểu ra rồi.

Rằng hắn đang bị Cherry sợ hãi và né tránh.

Dù vậy mà hắn vẫn không từ bỏ, chắc là vì hắn thật lòng yêu và trân trọng Cherry đến mức đó.

…Chính vì lẽ đó, câu nói tiếp theo chắc chắn sẽ có tác dụng lớn với hắn.

“Này, làm ơn đi mà. Xin cậu đấy, đừng có bám theo Peach nữa. Cậu cũng không muốn thấy cô ấy trưng ra vẻ mặt khó chịu đâu, phải không?”

“Cái đó…! Đúng là như vậy…”

Quả nhiên là vậy. Dù Sumizumi Arashi chỉ toàn nói chuyện về bản thân, nhưng sâu trong thâm tâm, hắn vẫn nghĩ cho Cherry.

Bởi vậy, việc gây ra bất lợi cho Cherry là điều hắn muốn tránh nhất.

“…………”

Vẫn chưa có câu trả lời từ Sumizumi Arashi. Chắc là hắn đang phân vân không biết nên làm gì.

Liệu có nên dừng việc bám đuôi Cherry như đã được khuyên, hay sẽ tiếp tục bám theo cô ấy…

“…………Được rồi. …Tôi sẽ không bám theo Sakurabara Momo nữa.”

“Cậu nói vậy là tôi mừng rồi.”

Tuyệt! Không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh đến vậy! Ôi chao, hóa ra hắn cũng biết điều đấy chứ!

Tuy có cảm giác như mình đã lợi dụng Cherry để hắn từ bỏ, nên cũng hơi thấy áy náy một chút.

“Nhưng nếu tôi phán xét rằng cậu không xứng đáng với Sakurabara Momo, tôi sẽ quay lại đấy. Lúc đó, tôi sẽ không nhường nhịn nữa đâu. Người được ở bên cô ấy sẽ là… tôi!”

“Được rồi. Tôi sẽ ghi nhớ kỹ điều đó.”

“…Chào.”

Có lẽ những lời vừa rồi đã tác động không nhỏ đến hắn, Sumizumi Arashi cúi gằm mặt, rũ vai đi khuất.

Thôi thì, dù đã nói đủ điều dối trá, nhưng vốn dĩ mình đã là bạn trai giả rồi, giờ có làm gì cũng muộn rồi.

“Hứ! Cậu còn định bắt tớ đợi đến bao giờ nữa hả?!”

Ối! Chắc vì mình nói chuyện hơi lâu, Cherry đã quay lại rồi.

Nhưng mà cũng đúng lúc đấy. Chuyện cũng đã nói xong rồi.

“…Ế, ơ? Thế cuộc gọi đâu rồi?”

“Vừa mới kết thúc xong đây ạ.”

Ở đây, tốt nhất là vẫn không nên nói gì với Cherry.

Giải thích mọi chuyện thì đợi về trường Đường Xương Bồ cũng được…

“Tuyệt vời! Vậy thì lần này mình vào cửa hàng thật nhé! Lại phải nhờ cậu làm bạn trai biến thái lần nữa rồi! Lần tới, tớ muốn cậu vừa siết chặt tay tớ vừa... khò khè kích thích nhé!”

Này, tôi giải thích ngay bây giờ được không?

Kiểu gì mà cái giới hạn biến thái của tôi lại tăng vọt thế này chứ!?

“Nhanh lên, nhanh lên mà~!”

“Chuyện đó, để lần khác vậy…”

“Không được! Không phải bây giờ thì đâu còn ý nghĩa gì nữa!”

Mà thật ra thì Arashi cũng đã đi rồi, giờ mà làm thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhưng những lời này đâu thể nói ra được... Được rồi mà... Muốn làm thì làm thôi chứ gì, làm thì làm...

“Tay Peach mềm mại quá đi à~! Khò khè…”

“Ừ! Tuyệt vời! Vậy thì tiếp theo…”

Sau đó, cả hai vừa đáp ứng liên tục những yêu cầu biến thái, vừa đi mua sắm.

Sumizumi Arashi à, cầu xin cậu, hãy sớm dừng việc bám theo Cherry đi mà…

※ ※

“Phù… Vậy là mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi…”

Tôi, người đã an toàn đến được nhà vệ sinh của trường Đường Xương Bồ, tháo bộ đồ hóa trang ra.

Đầu tiên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Dù nãy giờ cứ nơm nớp lo sợ Arashi sẽ phát hiện ra, nhưng xem ra hắn ta chẳng hề nhận thấy điều gì.

Với lại, hôm nay cặp kính râm không bị phá hủy là may lắm rồi…

Vì hôm qua đã bị phá hủy rồi, nên hôm nay tôi đã cẩn thận chuẩn bị mấy cái dự phòng đấy.

Mà này, đây chẳng phải là một bước tiến vượt bậc sao! Với chuyện này, nhiệm vụ ‘buộc Sumizumi Arashi từ bỏ’ đã hoàn thành!

Nghĩa là, mọi nhiệm vụ ban đầu đã được hoàn thành một cách an toàn!

Hơn nữa, về phía Cherry cũng không có thêm bất cứ sản phẩm phụ không cần thiết nào, vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Dù nói vậy, nhưng vẫn chưa có gì chắc chắn rằng Arashi sẽ hoàn toàn không bám theo nữa, nên tôi vẫn sẽ tiếp tục làm bạn trai giả thêm một thời gian nữa, nhưng chắc cũng chỉ khoảng một tuần thôi!

May quá, may quá! Sau đó, cứ thoải mái mà giúp đỡ trường Đường Xương Bồ là được rồi!

Dù giờ nó đã thành nhiệm vụ phụ rồi, nhưng ‘diễn vai bạn trai của Cherry ở trường Đường Xương Bồ’ lại là một nhiệm vụ kích hoạt liên tục. Không thể để mối quan hệ giả dối này bị lộ tẩy chỉ vì sự bất cẩn của tôi được.

Thế thì, giờ ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi đến phòng Hội học sinh trường Đường Xương Bồ thôi…

“Trông cậu có vẻ vui vẻ quá nhỉ. …Joro.”

“Ư! Horse… cậu ở đây từ bao giờ vậy…?”

“Tôi ở đây. Có chuyện muốn nói với cậu.”

Kiểu gì mà có người đang dựa lưng vào tường, khoanh tay đứng đợi thế này chứ!?

Lại còn đứng đợi với cái dáng vẻ phong độ, kiểu như ‘chỉ dành cho những tên đẹp trai’ nữa chứ…

“Có chuyện gì không?”

“Với tư cách là những kẻ đồng cảnh ngộ, tôi muốn cho cậu một lời khuyên.”

“Lời khuyên ư?”

“Cậu đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“…Hả?”

Hắn đang nói cái quái gì vậy? Chuyện bên Sazanka thì không nói, nhưng về phía Cherry thì mọi việc đã được giải quyết rồi mà.

Arashi cũng đã rút lui rồi. Vậy thì làm gì còn vấn đề gì nữa chứ──

“Đọc được suy nghĩ thật của người khác. Cậu đã thực sự hiểu được suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Sumizumi Arashi chưa?”

Hắn ta lại trưng ra nụ cười láu cá khó chịu, là sao chứ?

“Thôi thì, tóm lại là đừng có lơ là cảnh giác. Khi mà mình tự đắc quá, thì thường sau đó sẽ phải nhận lấy một đòn phản công đau điếng đúng không?”

“Ư! Đ-đúng là như vậy thật…!”

“Thấy chưa? Vậy thì, việc cậu cần làm là gì?”

Thật là một khí thế áp đảo… Đúng là kiểu không cho người khác đường chối từ.

“…Được rồi. Theo lời cậu nói, tôi sẽ không lơ là cảnh giác nữa.”

“Thế thì tốt rồi. Vậy nhé. …À. Lát nữa tôi sẽ đến phòng Hội học sinh lấy vật liệu, lúc đó nhờ cậu giúp đỡ nhé.”

Sau khi nói những lời ngắn gọn với tôi, Horse liền rời đi.

Cái câu ‘chưa kết thúc đâu’ ấy, sao cứ vương vấn trong đầu mãi không thôi.

Xem ra, tôi vẫn phải tiếp tục cảnh giác và diễn vai bạn trai cho thật đạt thì hơn.

Khi tôi đi đến phòng Hội học sinh, ở đó có ba người: Cherry, Cosmos và Lilith.

Các thành viên khác có vẻ đang bận công việc riêng nên đều đã đi vắng.

Tiện thể nói luôn, công việc của chúng tôi từ giờ trở đi là cung cấp vật liệu đã mua và vật liệu thu thập từ các câu lạc bộ, ủy ban. Như Horse vừa nói, việc đến lấy là tùy bên kia.

Thế nên, cho đến khi có người đến phòng Hội học sinh, chúng tôi cứ ung dung chờ đợi, vừa nhâm nhi trà, vừa tận hưởng chiếc ghế sofa êm ái – đúng là một vị trí có chút “ngon ăn”.

“Thế nào, Amatsuyu-cchi? Trà tớ pha ngon chứ?”

Cherry đang rất phấn khích, cô bé ngồi phịch xuống bên cạnh tôi rồi buột miệng nói một câu.

Chắc là cô bé vui vì biết được sự thật rằng Arashi đã ngừng bám theo rồi.

“À, ừm…”

…Ngon thì ngon thật, nhưng mà vẫn không sánh bằng trà của tên đó pha được. Đáng lẽ hôm nay mình đã được uống trong giờ nghỉ trưa rồi chứ… Haiz, đúng là tiếc nuối mà…

“Ơ? Sao trông cậu lại ủ rũ thế kia~? …A! Tớ biết rồi! Chắc là trà của Sumireko-cchi pha ngon hơn đúng không? Rồi gần đây không được uống nên cậu thấy buồn đúng không?”

“Đâu có phải vậy đâu…”

Cherry, hôm nay cô bé phấn khích quá hay sao mà cứ trêu chọc tôi thế này chứ.

『Cherry-san, Sumireko là ai vậy ạ?』

Và rồi, Lilith gõ chữ vào điện thoại, gửi câu hỏi đến Cherry.

À phải rồi. Lilith không biết Pansy là ai mà.

“Là một cô bé tên Sanshokuin Sumireko đó! Bạn ấy học cùng trường cấp hai với tớ, xinh đẹp cực kỳ luôn! Và… là người quan trọng nhất của Joro-cchi đúng không?”

“K-không phải vậy đâu, Cherry-san! Ai là người quan trọng nhất thì vẫn chưa thể biết được mà! Cái đó, biết đâu chừng khả năng là tôi cũng… có thể có chứ!”

Này này này! Hai cái người này, sao lại quên sạch cái thiết lập của tôi thế hả!?

Cứ tưởng mình đã cố gắng cảnh giác rồi chứ, vậy mà hai người lại phá hỏng hết mọi thứ rồi!

“Haha! Đùa thôi mà, đùa thôi! Cosmos-cchi, cậu đừng có hoảng lên như thế chứ! …Ơ? Sao vậy, Lilith-cchi?”

『Cherry-san, Cosmos-san. Người quan trọng nhất của Kisaragi-kun chẳng phải là Cherry-san sao ạ?』

Đúng vậy rồi! Chắc chắn phải thắc mắc chứ!

Tại sao bạn trai lại trân trọng một cô gái không phải người yêu cũng chẳng phải người nhà hơn cả chứ!

““Hả!!””

Cả hai người cùng lúc mới nhận ra ư!

“À, à phải rồi~! À thì, chuyện đó chắc là Amatsuyu-cchi sẽ giải thích giúp tớ nhỉ~”

“Đ-đúng là ý hay đó, Cherry-san! Ừ! Chuyện này để Joro-kun tự mình giải thích sẽ tốt hơn đấy!”

Này, hai người đó. Tự mình làm cho tình hình tệ hại hơn, rồi lại quẳng hết hậu quả cho tôi là sao hả? Tự mình lo liệu đi chứ, tự mình đó!

“Amatsuyu-cchi, với tư cách là bạn gái cậu, tớ nhờ vả nhé! Cậu giải thích cho Lilith-cchi đi!”

Cậu đang sắp trở thành loại người tệ hại nhất rồi đấy nhé? Hãy tự nhận thức rõ điều đó đi. …Khốn kiếp. Sao tôi lại phải đi dọn dẹp cái mớ bòng bong này chứ…

“À này, Lilith. Sanshokuin Sumireko-san mà vừa nãy Che… khụ khụ. Mà Peach vừa nhắc đến ấy, cô ấy là người quan trọng của tớ, ưm… kiểu như… bạn bè, vậy đó~?”

『Nghe có vẻ bao biện quá. Bạn bè mà là người quan trọng nhất sao? Hơn cả bạn gái ư?』

Chuyện như vậy đôi khi vẫn có thể xảy ra mà! Đương nhiên, có những người ưu tiên bạn gái, nhưng cũng có những người ưu tiên bạn bè chứ!

“À thì, cái đó! Ừ! Đúng là người quan trọng nhất thật! Nhưng mà nhé, đó là chỉ khi loại trừ Peach ra thôi! Thấy chưa, Peach đã được tôi cho vào ‘Hội trường danh vọng’ rồi mà!”

『Cháu hiểu rồi. Cháu cũng cho Cherry-san vào ‘Hội trường danh vọng’ rồi, hai người giống nhau thật đó.』

Phùùùùù! An toàn rồi! Cuối cùng cũng lừa được rồi!

Suýt nữa thì… May quá, Lilith không phát hiện ra bí mật rồi…

“Đúng là như vậy đó mà~! Tớ và Amatsuyu-cchi đã được đưa vào ‘Hội trường danh vọng’ rồi mà!”

Chắc là yên tâm vì Lilith đã tin lời, Cherry bèn dùng cả hai tay siết chặt lấy tay tôi.

Chắc là cô bé đang muốn thể hiện tình cảm lãng mạn đây mà.

“Thấy chưa, y như thế này nè! Chúng tớ là một cặp đôi hoàn hảo, rất thân thiết và yêu thương nhau──”

“Xin lỗi, tôi là thành viên ban thư viện. Nghe nói có mấy cái thang gấp còn thừa, nên tôi đến để lấy ạ…”

Khoảnh khắc đó, một chàng trai nọ mở cửa phòng Hội học sinh và xuất hiện.

Đó là một phiên bản nâng cấp hoàn hảo của tôi, và cũng là người trong mộng thật sự của Cherry…

“Ho, Horse-cchi!?”

Đúng là nam chính của một bộ truyện hài lãng mạn có khác.

Đúng là có tài mở cửa vào lúc éo le nhất mà…

Chỉ trong nháy mắt, mặt Cherry đã tái mét, rồi ngay lập tức đỏ bừng lên.

“K-không phải đâu!”

“Ối!”

Cô ấy buông tay tôi ra, rồi đẩy phắt tôi sang một bên.

Đối với Cherry mà nói, đó hẳn là câu cô ấy tuyệt đối không muốn Hose nghe được.

“Hose ơi, à ừm, cái này thì…”

Cherry lúng túng vẫy vẫy hai tay lia lịa.

Thật tình, đâu cần phải hoảng hốt đến vậy chứ. Dù sao thì, Hose cũng biết chuyện rồi mà.

Thế nên, đáng lẽ ra Hose phải biết ý mà…

“À ha ha! Không cần hoảng vậy đâu, tôi biết mà! Cherry-san với Joulo đang hẹn hò đúng không? Là người yêu thì chuyện đó tự nhiên thôi mà! Hai người đẹp đôi ghê!”

Đúng là nhập vai quá đáng mà! Cười tươi rói, còn nháy mắt nữa chứ!

Thôi thì, dù sao cũng giúp mình che đậy rồi, nên cũng đành vậy.

Cứ thế này thì có lẽ tạm ổn rồi──

“Không phải đâu! Tôi với Joulo-kun không có yêu đương gì sất! À thì, chỉ là có chút chuyện nên nhờ anh ấy giả làm bạn trai thôi, thật đó! Kiểu như chỉ là quan hệ thể xác ấy mà!”

Cherryyyyyyyyy! Mày định phá cho đến khi nào mới chịu dừng lại hả?!

Cái quái gì mà “chỉ là thể xác” hả!? Tôi với mày làm gì có tí quan hệ thể xác nào… Khoan đã, đúng là vì tôi đã làm một chuyện hơi quấy rối tình dục một chút nên cậu ấy mới giả làm bạn trai mình à…

…Ừm. Đúng là kiểu quan hệ thể xác thật. Cherry, cô nói đúng rồi đó.

“Vậy nên, Hose ơi! Đừng có hiểu lầm mà! Thật sự! Thật sự không phải đâu!”

Quả nhiên, Cherry cứ hễ xúc động là lại nói hớ nhiều hơn…

“À ừm… Chuyện đó mà nói ra ở đây thì có vẻ không ổn chút nào đâu…”

Ngược lại, Hose thì có vẻ bình tĩnh, với vẻ mặt hơi khó xử, nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi đang đứng ngay cạnh Cherry, chứ không phải Cherry.

“Đâu có! Tại ở đây đâu có ai không biết chuyện đâu… Á!”

Đã quá muộn rồi. Tòa tháp Babel được xây nên từ những lời lỡ miệng chồng chất lời lỡ miệng, giờ đây đã sụp đổ.

Trên màn hình điện thoại, Lilith gõ: “Cherry-san. Giả làm bạn trai là ý gì vậy ạ?”

Dù tóc mái dài che khuất nên không nhìn rõ biểu cảm của Lilith, nhưng tôi có cảm giác như một luồng khí tức giận đang tỏa ra từ sau lưng cô bé vậy…

Tiện thể, Hose nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ ngao ngán:

“Joulo. Tôi đã bảo là đừng lơ là rồi đúng không?”

“…Tôi xin lỗi.”

Đúng vậy. Chỉ nghĩ bản thân không lơ là thì không ổn rồi.

Phải chú ý đến những người xung quanh nữa, không được quên chứ…

“À ừm… Hose-san. Anh có thể giúp giải quyết tình hình này được không ạ…?”

“Làm gì có chuyện đó. Tôi thì vì cậu mà gặp rắc rối rồi, tự mà lo liệu đi nhé.”

Đâu phải vì tôi mà Hose gặp rắc rối đâu chứ…

Là kết quả của bao nhiêu thăng trầm mà… Dù có nói ra thì chắc cũng chẳng ai tin đâu…

“…Vậy thì, tôi xin phép. Haizzz… không biết mình giúp đỡ để làm gì nữa…”

Khi rời đi, Hose còn buông một câu nói như đâm thẳng vào tim tôi.

Tiếng cửa “rầm” một cái đóng lại. Phòng hội học sinh chìm trong bầu không khí căng thẳng tột độ.

Giữa lúc đó, người đầu tiên lên tiếng lại là…

“Ôi chao, đây quả là một tình huống vô cùng nan giải rồi! Tiểu sinh chẳng biết giải thích thế nào cho phải nữa, thật sự là bó tay rồi!”

Akino huynh, tiểu sinh cũng có cùng cảm giác đó vậy.

Chỉ tấm lòng cố gắng diễn kịch để giúp tiểu sinh che giấu thôi cũng đã cảm kích lắm rồi.

Trên điện thoại, Lilith gõ thêm dấu chấm than: “Cherry-san, xin hãy giải thích!” với thái độ vặn hỏi tới cùng.

Và thế là, dưới áp lực của vẻ mặt giận dữ kinh khủng đó…

“…Được rồi… Tôi sẽ giải thích tất cả…”

Chủ nhân của tòa tháp Babel đành ngoan ngoãn chấp nhận, buồn bã thốt ra những lời đó.

Sau đó, Cherry thành thật giải thích mọi chuyện.

Trong trận chung kết giải đấu khu vực năm nay, cô ấy bị một gã đàn ông lạ mặt tỏ tình. Và vì gã đó quá dai dẳng nên cô ấy đã nói dối là có bạn trai. Hơn nữa, tôi lại được chọn làm bạn trai giả.

“Vì thế nên, tôi mới nhờ Joulo-kun giả làm bạn trai… Xin lỗi vì đã giấu kín bấy lâu nay nhé.”

Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ: “…Ra là vậy. Lẽ ra cậu nên bàn bạc với mình trước thì hơn…”

Đối với Lilith, cô bé có vẻ buồn vì Cherry đã không tâm sự với mình, hơn là việc Cherry nói dối.

“C-cái đó là tại! Tôi không muốn kéo Lilith vào chuyện nguy hiểm đâu! Cái người cứ lẽo đẽo theo tôi ấy, họ cũng đáng sợ lắm…”

Cherry à. Thế có nghĩa là kéo tôi vào chuyện nguy hiểm cũng được à?

Chỗ đó, tôi muốn hỏi rõ một chút, cô nghĩ sao?

“Xin lỗi nhé, Lilith. Vì đã im lặng đến giờ. Thật ra tôi không hẹn hò với Cherry-san đâu.”

Vừa nói lời xin lỗi, tôi lại có thêm một cảm giác tội lỗi khác. Đó là trong số những lời lỡ miệng của Cherry, thật kỳ diệu là bản chất thật của tôi không hề bị tiết lộ, và tôi vẫn đang giấu kín chuyện đó.

Tất nhiên, không phải tôi giấu giếm mà không có lý do. Nếu kể cả bản chất thật của tôi ở đây nữa thì sẽ bị thừa thông tin mất.

Tình hình vốn đã rắc rối rồi, không nên làm cho nó rắc rối hơn nữa.

Hơn nữa, sau khi giúp đỡ hội học sinh xong, và chuyện của Arashi được giải quyết triệt để, tôi chắc sẽ không đến trường Koushoubu nữa đâu…

…………

Lilith vẫn đứng đó, im lặng.

Thật sự là khó mà đọc được cảm xúc từ khuôn mặt bị mái tóc che khuất của cô bé, không biết là tức giận hay không.

Thế nhưng, một lát sau, cô bé lại lạch cạch gõ trên điện thoại…

Trên màn hình lại hiện lên: “Tôi hiểu rồi. Tuy hơi sốc một chút, nhưng giờ tôi ổn rồi.”

Có vẻ như cô bé đã chấp nhận rồi.

Phù… May mà không bị bảo “Nếu không liên quan gì đến Cherry thì cút đi” ở đây.

Vì vẫn còn việc cần làm, nên bị cho “về vườn” ở đây thì hơi rắc rối.

Tuy nhiên, chắc là cô bé cũng chưa hoàn toàn chấp nhận tôi đâu.

Cách Lilith cầm điện thoại hơi mạnh tay hơn một chút.

Trên màn hình lại hiện lên: “Thế thì, tôi muốn hỏi, Kisaragi-kun sẽ làm bạn trai của Cherry-san đến bao giờ?”

Tóm lại là cô bé muốn biết bao giờ tôi sẽ biến mất à. …Khắc nghiệt thật đấy.

“Ừm… Tạm thời thì hôm nay đã thuyết phục xong Arashi-kun rồi, nhưng không chắc cậu ta đã hoàn toàn từ bỏ việc đeo bám nên không thể lơ là được… Vì thế nên hơi khó xác định. Nếu có chuyện kỳ lạ nào khác xảy ra thì có lẽ tôi sẽ dừng lại ở đó.”

Thấy chưa, chuyện cứ đi theo hướng nằm ngoài dự đoán của tôi đã thành chuyện thường ngày rồi mà?

Vì thế, thật ra tôi định sẽ dừng lại trong khoảng một tuần nữa, nhưng cũng có thể bị hoãn lại mà.

Nên không thể tùy tiện đưa ra thời hạn được. Dù tôi rất muốn kết thúc nhanh chóng.

Trên màn hình hiện ra: “Chuyện đó, có phải là Sanshokuin Sumireko-san không?”

“K-không phải đâu! Pansy chẳng liên quan gì cả!”

Trên màn hình lại hiện lên: “Kisaragi-kun, người đó thật sự quan trọng với cậu nhỉ. Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa?”

“Lilith, cậu đánh giá quá cao tôi rồi…”

Thật ra mà nói, bảo cô ấy không quan trọng thì là nói dối.

Cũng có rất nhiều người quan trọng khác nữa. Nên không phải chỉ riêng Pansy.

Himawari và Asunaro cũng vậy, sau giờ học hôm nay, trước khi tôi đến trường Koushoubu, họ cũng đã buồn bã nói rằng: “Muốn sớm được ở cùng nhau, muốn lại hòa thuận với mọi người như trước kia.”

“Xin lỗi nhé, Lilith-kun. À ừm, có lẽ mọi người khác sắp quay lại rồi, nên chuyện này nếu cậu có thể giữ bí mật cho tới đây thì…”

Cherry run rẩy tiến gần Lilith, nhờ vả cô bé như vậy.

Vị trí tiền bối và hậu bối đã hoàn toàn đảo ngược rồi.

Trên màn hình lại hiện lên: “Tôi hiểu rồi. Vậy thì, đây sẽ là bí mật của bốn người chúng ta nhé.”

Thế nhưng, có lẽ vì vui khi bản thân cũng được chia sẻ bí mật, Lilith đối diện với Cherry có vẻ hơi vui vẻ, vừa cho xem màn hình điện thoại vừa khẽ cười.

Haizzz… Thông tin bị tiết lộ thì cũng hơi đau đầu thật, nhưng may mà là Lilith.

Nếu vậy, có lẽ mình sẽ không bị mất cái cớ “tham gia Hội học sinh trường Koushoubu với tư cách là người yêu của Cherry”.

Trước mắt, hãy cứ vui mừng vì hôm nay đã thuyết phục được Mint và Arashi.

Dù sao thì, hai vụ việc cần giải quyết ban đầu đã được xử lý xong rồi.

…………Chỉ là, không hiểu sao tôi cứ có một dự cảm cực kỳ tồi tệ.

Mọi chuyện từ trước đến giờ chỉ là màn dạo đầu, còn tình huống thực sự nguy hiểm cho cả Cherry và Sazanka sẽ bắt đầu từ đây.

Và quả nhiên, dự cảm của tôi lúc đó hoàn toàn chính xác.

Từ đây trở đi, tôi sẽ bị đẩy vào tình huống tồi tệ nhất có thể.