Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 112

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 32

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 320

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1381

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Quyển 7 - Chương 2: Gặp Ngay Biến Thái Khó Nhằn

69656d6c-1964-4259-ac76-4d497b5c2b80.jpg

「Ư, ưm…」

Tôi uể oải ngồi dậy, nhìn đồng hồ. Giờ đã là sáu giờ sáng.

Đáng lẽ hôm nay là thứ Bảy đáng giá mà mình lại lỡ dậy sớm mất rồi…

Chắc là vì giấc mơ vừa rồi… Ơ, mà khoan? Mình đã mơ thấy gì ấy nhỉ?

Ưm… Cố nhớ thế nào cũng không tài nào nhớ nổi…

「Thôi kệ đi! Chuyện không nhớ được thì đành chịu vậy!」

Trước tiên cứ đi tắm rửa rồi chuẩn bị đã.

Ài, thật sự là tôi chẳng muốn đi hẹn hò với Cherry chút nào đâu…

「À! Joro ơi! Bên này nè, bên này!」

Khi tôi đến điểm hẹn sớm năm phút, Cherry dường như đã đợi sẵn ở đó. Vừa thấy tôi, cô nàng đã vui vẻ vẫy tay lia lịa. Trông cô ấy vận một chiếc quần short trắng, cùng chiếc áo phông ôm sát để lộ rõ đường cong cơ thể. Mình phải cẩn thận kẻo bị cô ta dùng chiêu trò sắc đẹp dụ dỗ.

「Cậu đến đúng giờ là tôi vui lắm đó!」

「Nếu không bị cô ta uy hiếp, thì ngay từ đầu tôi đã chẳng đến đây làm gì.」

「A ha ha! Dù thế nào đi nữa! Tôi thật sự rất biết ơn cậu vì đã giữ lời hứa dù nó là một lời hứa mà cậu có thể phá bỏ dễ dàng! Cảm ơn cậu nhé!」

Vừa nói những lời tươi vui, Cherry vừa siết chặt cánh tay tôi. Cảm giác mềm mại từ cánh tay truyền đến, cùng mùi hương ngọt ngào như quả anh đào. Trước đây cô ta còn ghê tởm tột độ việc chạm vào cơ thể tôi, thế mà giờ lại có những hành động táo bạo đến thế này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?… Đáng nghi. Cực kỳ đáng nghi…

「Cô ôm chặt thế này khó đi lắm, làm ơn buông ra đi?」

「Không đâu! Hôm nay là buổi hẹn hò mà? Thế nên chúng ta phải tình tứ cho thỏa thích chứ!」

Quá đáng thật chứ. Hẹn hò mà cứ dính lấy nhau thế này thì chẳng khác gì một cặp đôi ngốc nghếch.

「Mục đích của cô là gì? Buổi hẹn hò này chỉ là cái cớ thôi, đúng không?」

「Joro ơi, cậu cứ hoài nghi người khác như vậy là không tốt đâu nha~? Tôi chỉ đơn thuần muốn tận hưởng buổi hẹn hò với cậu thôi! Thật sự chỉ có thế thôi đó!」

「Nói thẳng ra thì, tôi chẳng tin nổi một lời nào đâu.」

「Haa… Thật sự là bị ghét rồi. Chị đây buồn quá đi mất~」

Dù tôi có nói những lời cay nghiệt đến mức đáng bị ghét bỏ, nhưng Cherry hoàn toàn không hề mất hứng. Ngược lại, cô ta còn ôm chặt tôi hơn nữa.

「À này, kế hoạch hôm nay là đầu tiên chúng ta sẽ đi dạo ngắm đồ, sau đó là ăn trưa! Chúng ta hãy có một khoảng thời gian thật vui vẻ nhé! Joro ơi!」

Thời gian vui vẻ ư… Thật xin lỗi nhưng tôi đến đây vì tôi tin rằng hành động của cô ta có mục đích khác. Tôi chẳng có ý định vui vẻ gì sất đâu.

Tôi vẫn chưa biết cô ta đang âm mưu gì, nhưng tôi sẽ nhìn thấu nó.

「…Được rồi. Vậy, chúng ta đi đâu?」

「Hands! Tôi thích Hands lắm! Ở đó có bao nhiêu là đồ dùng độc đáo, đồ tiện ích!」

Không hiểu sao, nhưng có vẻ hợp với hình ảnh của Cherry đấy. Nhất là mấy món đồ độc đáo.

「Đi thôi! Đi thôi! Cho buổi hẹn hò đầu tiên đáng nhớ của chúng ta!」

Theo mong muốn của Cherry, chúng tôi đến Hands. Vì là thứ Bảy nên ở đó khá đông người. Giữa dòng người tấp nập, chúng tôi đi đến khu vực đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

「Joro ơi, cái này siêu hay luôn đúng không? Nghe nói là có thể nâng hạ bệ ngồi bồn cầu mà không cần chạm tay vào đó đó!」

「Cái đó tiện lợi thật.」

Tôi tự hỏi liệu việc một đôi nam nữ học sinh cấp ba trẻ măng lại nói chuyện về bồn cầu trong buổi hẹn hò có phải là đúng đắn không, nhưng thôi kệ đi. Dù sao thì cũng chỉ là một buổi hẹn hò mang tính hình thức thôi mà.

「Ưm… À! Tiếp theo chúng ta đi xem mấy món đồ trang trí tiệc đi! Này, nhanh lên, nhanh lên!」

Sau khi nhìn quanh quất đó đây, cô ta ôm chặt lấy cánh tay tôi rồi kéo đi.

Thiệt tình, cô ta bám víu một cách bất thường luôn đó…

「Joro đúng là con trai mà! Rắn rỏi và mạnh mẽ lắm chứ!」

Cơ thể có mạnh mẽ thì trong lòng tôi cũng chẳng mạnh mẽ chút nào đâu.

Từ nãy đến giờ, ánh mắt xung quanh cứ chói chang muốn lòi cả mắt ra. Làm ơn đừng dụi má vào vai tôi nữa.

Ối… Hình như có một gã đàn ông cách đó không xa đang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Ánh mắt như muốn nói 「Mày dám tơ tơ với con bé dễ thương đó hả! Chết đi!」vậy.

「Haa… Sao tôi lại ra nông nỗi này chứ…」

「Đừng có cằn nhằn mãi thế chứ! Buồn lắm đó!」

「Kệ cô chứ. Tôi muốn về nhà càng sớm càng… Ực!」

Chết rồi… Có lẽ thái độ của mình đã quá tệ…

Vẻ mặt Cherry rõ ràng là đã suy sụp hẳn.

「…Này, Joro ơi. Cậu ghét ở bên tôi đến vậy sao…?」

「Tôi đã nói thế ngay từ đầu rồi mà?」

…Không được. Nếu mình mềm lòng lúc này, thì lại sẽ giống hệt như mọi khi.

Chuyện về cái ngực thì tôi xin lỗi, nhưng không vì thế mà tôi có thể bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây được.

「Đúng rồi… À, đúng vậy nhỉ! Trước đây tôi đã làm hơi quá mọi chuyện rồi nhỉ! A ha ha ha!」

「Đ-đúng vậy…」

Cherry cố giấu đi vẻ mặt buồn bã bằng một nụ cười. Ngực tôi khẽ nhói lên một chút.

「À, này Joro ơi. Tôi biết rõ rằng cậu có ấn tượng không tốt về tôi… Tôi đã làm phiền cậu rất nhiều mà. Nhưng mà, dù sao đây cũng là một buổi hẹn hò hiếm hoi mà, hay là bây giờ thôi, chúng ta hãy tận hưởng cùng nhau như một cặp đôi bình thường… không. Dù chỉ là bạn bè thôi cũng được, cậu có thể vui vẻ cùng tôi không?… Không được sao?」

Giọng nói cầu xin. Cơ thể run rẩy truyền đến khi cô ấy ôm chặt cánh tay tôi.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến sự ghê tởm dành cho Cherry biến mất, và tôi thấy ghê tởm chính sự yếu mềm của mình khi muốn đối xử tốt với cô ta. Tôi là đồ không biết rút kinh nghiệm đến mức nào vậy chứ…

Thế nhưng,

「…Được rồi. Xin lỗi vì đã có thái độ thiếu lịch sự…」

Thà làm rồi hối hận còn hơn không làm mà hối hận. Có lẽ bản thân tương lai sẽ tẩn cho tôi một trận, nhưng đến lúc đó tính sau. Chẳng có chuyện gì là không thể cứu vãn.

Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, tôi sẽ lật ngược tình thế từ đó.

「Oa~! Cảm ơn Joro nha! Cậu đúng là tốt bụng mà!」

May quá. Cô ấy đã tươi tỉnh trở lại rồi.

Không hiểu sao, nhìn Cherry cười, tôi lại thấy vui và cảm thấy hành động của mình lúc này là đúng đắn. …Nhưng mà, cái kiểu cứ thể hiện niềm vui ra ngoài bằng hành động như vậy thì thật sự phiền phức.

「Đâ-đâu có gì…」

「À! Joro ơi, cậu đang ngượng hả?」

「Đâu có… tôi đâu có ngượng đâu!」

「A ha ha ha! Phủ nhận dữ vậy! Cậu cũng có nét đáng yêu đó chứ!」

Giọng nói hồn nhiên. Cái đầu khẽ đặt lên vai tôi.

Mái tóc suôn mượt chạm vào má khiến tôi càng thêm ngượng ngùng.

Sau đó, chúng tôi kết thúc buổi mua sắm, ăn trưa tại một quán mì ramen nổi tiếng là ngon và đến một quán cà phê tiện thể nghỉ ngơi.

Quán này là do Cherry chọn. Không biết có bận tâm điều gì không mà cô ấy cứ nhìn quanh quất một hồi rồi ôm chặt cánh tay tôi và đề nghị 「Chúng ta vào quán này đi!」, cảnh tượng đó thật ấn tượng.

「Tại sao, đã hẹn hò rồi mà lại chọn ngay mì ramen chứ…」

「À thì, từ trước đến giờ tôi vẫn muốn đi thử nhưng mãi chẳng tìm được ai đi cùng! Món ngon mà ăn xong có người cùng bàn luận, thì nó sẽ càng ngon hơn nữa đúng không? Thế nên nhân cơ hội này tôi muốn đi cùng Joro đó! Ngon lắm đúng không, Joro!」

「Vâng. Cũng khá là… không, phải nói là rất ngon. …Cứ như mì ramen tương đậu giá đỗ ngày xưa vậy đó.」

「Đúng không! Thật sự là lâu lắm rồi tôi mới vui đến thế này! Hôm nay cảm ơn cậu vì đã đi cùng tôi nhé! Tôi biết ơn cậu vô cùng đó!」

Cô ấy uống ly trà đá với đầy sữa và si rô, cử chỉ cô ấy nhả ống hút ra khỏi miệng có gì đó rất quyến rũ một cách kỳ lạ, khiến tôi vô thức phải quay mặt đi.

「À, không, tôi cũng… cũng vui mà…」

「Thật hả!? Vui quá! Vậy buổi hẹn hò tiếp theo là khi nào—」

「Hôm nay chỉ một lần thôi. Buổi hẹn hò với cô, chỉ đến đây là hết.」

Dù tôi có cảm thấy tiếc nuối một chút, nhưng cái gì không được là không được.

「A ha ha! Vậy thì tiếc thật! Nhưng mà, đúng rồi nhỉ! Nếu tôi với cậu thân thiết quá thì Pansy sẽ giận mất thôi! Pansy mà giận lên thì đáng sợ lắm đó~」

「Cherry cô từng làm Pansy tức giận bao giờ chưa?」

「Chỉ một lần thôi! Hình như đó là vào kỳ nghỉ xuân sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai thì phải~」

Tôi nhớ rằng Pansy hồi cấp hai đã mắc một món nợ ân tình quá lớn vì đã được cứu thoát khỏi một mối nguy hiểm, nên chắc chắn cô ấy không dám nói ra những gì mình muốn nói với nhóm của Cherry.

Thế mà lại có thể làm Pansy đang trong tình trạng đó tức giận, không biết cô ta đã làm chuyện tày trời gì nữa đây…

「Pansy thì chưa bao giờ từ chối lời mời của tôi cả, nhưng có một lần… chúng tôi đã hẹn nhau đi chơi nhưng cô ấy lại không đến.」

「Chỉ là cô ấy có việc bận đột xuất thôi ư?」

「Tôi cũng nghĩ vậy đó, nhưng mà đã hẹn rồi mà lại không liên lạc gì cả? Với tính cách của Pansy, nếu không đến được thì cô ấy sẽ báo trước đúng không?」

「Có nghĩa là cô ấy đơn thuần không thích và hủy hẹn vào phút chót sao…」

「Không đâu. Không có chuyện đó đâu! Bằng chứng là sau đó, cứ hễ tôi rủ là cô ấy lại đi mà! Ôi chao~ Hôm đó đúng là một ngày kinh khủng mà! Hose lo lắng cho Pansy lắm luôn đó~! Cuối cùng, chúng tôi phải hủy kế hoạch và bắt đầu chiến dịch tìm kiếm Pansy!」

Đương nhiên là phải thế rồi. Có lẽ bọn tôi cũng sẽ làm y hệt vậy.

「Thế mà chúng tôi tìm mãi không thấy! Đến nhà Pansy thì không có ai, rồi chúng tôi đi khắp những nơi Pansy có thể đến nhưng vẫn không tìm thấy, hoàn toàn rơi vào ngõ cụt!」

「Sau đó thì sao? Các cô tìm đến khi nào thì thấy?」

「Thế mà mọi chuyện lại được giải quyết khá dễ dàng! Đến tối thì Pansy liên lạc lại! Cô ấy nói 「Tôi có việc bận đột xuất nên không đi được. Xin lỗi nhé」 đó!」

Gì cơ. Cuối cùng thì cô ấy cũng liên lạc rồi còn gì.

「Rồi này, lần sau gặp nhau, tôi đã hỏi cô ấy: 「Lần trước tại sao cậu lại không đến vậy?」!」

「Cô ấy có cho cô biết lý do không? Con bé đó, chuyện gì không muốn nói thì nhất quyết sẽ không nói ra đâu…」

「Đúng là Joro! Cậu hiểu rõ Pansy ghê! Đúng như cậu nói, dù có hỏi cỡ nào cũng không chịu nói ra chút nào cả! …Thế là tôi bực mình quá. Tôi đã lỡ miệng nói với Pansy rằng 「Kiểu gì thì cũng vì mấy chuyện vớ vẩn nên cậu mới cố tình không đến đúng không!」 đó…」

Nói sao nhỉ, cái cảnh đó thì dễ hình dung quá rồi.

Cherry trước đây cũng vậy, là một người hễ xúc động là lại lỡ lời nói ra những câu không hay.

「Thế là Pansy, vốn dĩ luôn hiền lành, lại nhìn tôi chằm chằm bằng một vẻ mặt đáng sợ rồi nói 「Đừng tự ý phán xét người khác như thế」. …Lúc đó tôi thật sự sợ hãi lắm đó… Dù biết là lỗi của mình…」

Cả hai đều có lỗi cả thôi. Nói cho cùng thì, ban đầu là do Pansy hủy hẹn mà không báo trước.

Tuy nhiên, Pansy khi tức giận ư. Trước đây tôi cũng từng vài lần chứng kiến cô ấy nổi giận, đúng là đáng sợ thật. …Mà khoan, nếu cô ấy biết tôi đang ở đây thế này, liệu cô ấy có nổi trận lôi đình không nhỉ?

Có lẽ nên kết thúc buổi hẹn hò này sớm thì hơn.

「À… Cherry. Chúng ta nên đi thôi chứ?」

「Hả? Ưm… Đúng rồi nhỉ! Mục đích cũng đã đạt được hoàn hảo rồi, chúng ta rời khỏi quán cà phê thôi!」

Mục đích đã đạt được ư? Lẽ nào thật sự chỉ đơn giản là cô ta muốn đến những nơi mà trước đây cô ta muốn đi nhưng không tìm được ai đi cùng, nên đành chịu?

Không hiểu sao, tôi thấy hơi có lỗi vì đã đề phòng cô ta quá mức…

「À, này! Joro ơi!」

Khi chúng tôi đến ga xe lửa để ra về, Cherry cất tiếng nói dứt khoát và mạnh mẽ, và lực ôm cánh tay tôi cũng càng siết chặt hơn một cách tương ứng.

「Có chuyện gì thế?」

「Trước khi về, tôi còn một chuyện nữa muốn nói, …có được không?」

Hừ. Cuối cùng thì cũng đến rồi… Cô ta nói là mục đích đã đạt được, nhưng chắc vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong đúng không?

「Vâng. Được thôi.」

Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh đáp lại Cherry.

À mà thôi, tôi vốn dĩ đã nghĩ sẽ có chuyện như thế nên cũng không ngạc nhiên hay thắc mắc gì.

「Thật hả! Cảm ơn cậu! Vui quá đi mất!」

Không cần phải vội vàng gì cả. Dù sao thì xung quanh đây chẳng có chỗ nào để ngồi cả!

Nghĩa là, dù cô ta có muốn hỏi ý kiến gì đi nữa, thì khả năng cao là chuyện không có gì to tát đâu!

「Vậy chúng ta nói chuyện ở đâu đây? Ở đây thì hơi khó nói chuyện… Ưm…」

Thôi nào, đừng bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó mà cứ đứng đây nói chuyện đi… Hả? Hả hả!? Hình như có anh chàng nhân viên vận chuyển nào đó đang mang một vật thể hình chữ nhật cực lớn đi về phía này…

「Phù! Vậy là xong, chiếc ghế băng mới toanh đã được đặt rồi!」

Đừng có nói cái kiểu như 「mới sơn xong」 thế chứuuuuu!?

Sao tự dưng đúng lúc thế này lại có cái đám vận chuyển ghế xuất hiện vậy trời!

Nguy rồi! Phải mau chóng rời khỏi đây thôi! Còn Cherry thì……

"À, ừm... Đầu tiên là, cậu ngồi cạnh tớ được không?"

Nhanh quá. Nhanh quá rồi, Cherry à. Làm ơn đừng ngồi ngay lập tức lên cái ghế vừa mới đặt xuống chứ.

Mình sơ ý vì nghĩ xung quanh không có ai, đúng là họa vô đơn chí mà...

"............Vâng"

Tôi đành buông xuôi tất cả, nghe theo chỉ thị của Cherry, ngồi xuống bên trái cô nàng trên chiếc ghế.

Nhưng dù đã làm theo thì Cherry cũng không nói gì thêm. Có vẻ cô ấy đang rất căng thẳng, mắt nhìn xuống dưới, tay thì mân mê xoắn xuýt... Ủa? Ủa ủa? Hình như có gì đó sai sai thì phải?

Theo lẽ thường, sau khi ngồi xuống thì cô ấy phải xoắn xoắn tóc chứ... sao giờ lại mân mê tay thế này?

Với cả, vị trí của mình cũng khác so với mọi khi nữa... là "bên trái" à!

"A... Sao tự dưng tớ thấy hồi hộp quá! A ha ha ha!"

Cherry cười gượng gạo để che giấu. Lời nói đó càng làm tăng thêm những nghi vấn trong đầu tôi.

Kỳ lạ thật... Rõ ràng lời thoại lẫn diễn biến đều khác so với mọi khi mà!

"Chuyện tớ sắp nói đây... là chuyện mà tớ chỉ muốn nói với mỗi Joro thôi..."

Khác mọi khi, khác mọi khi... Vậy chẳng phải là, không phải cái kiểu tiếc nuối như mọi khi mà là kiểu nghiêm túc thật sự sao!? Chẳng lẽ cái ghế hạnh phúc đã đến với một thằng xui xẻo liên tục như mình rồi sao!?

Cherry vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ đau khổ...

Để lấp đầy nỗi cô đơn nên tìm đến đàn ông... và rồi trót nảy sinh tình cảm với mình sao!?

Không không không! Chuyện tốt đẹp đến thế... không phải là không thể xảy ra đấy chứ!

Bởi vì buổi hẹn hò cũng toàn là những khoảnh khắc ngọt ngào không hề có toan tính gì mà!?

"V, vậy sao ạ..."

"Tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Trong đầu tớ biết là không nên nói ra những điều này! Nhưng mà, tớ không thể nào chống lại được trái tim mình... Cho nên, cậu hãy nghe những lời từ tận đáy lòng tớ nhé!"

Cuối cùng... cuối cùng thì nó cũng đến sao!? Cái sự kiện ghế hạnh phúc nhất đối với mình!

Trời ơi! Đúng là khổ thân cái thân trai đẹp mà! Mphô! Mphô phô phô!

"Joro à..."

Ánh mắt kiên quyết của Cherry, như đã hạ quyết tâm, khóa chặt lấy tôi.

Đôi mắt có một sức hút kỳ lạ, quyến rũ đến mức có thể nắm giữ cả trái tim, khiến tôi không thể rời mắt.

Đôi mắt của Cherry dần tiến lại gần. Tôi cảm nhận được chóp mũi của cô nàng chạm vào chóp mũi của mình.

Haizzz... Đúng là khổ thân cái thân trai đẹp mà...

"Hãy làm tên bạn trai siêu biến thái của tớ đi!!"

Thật sự là rắc rối to rồi đâyyyyyyyyy!! Sao tự dưng lại có thêm cái option thừa thãi này thế hả!?

"Hả? Siêu, siêu biến thái? Tại sao tôi lại là một kẻ như vậ-"

"Khởi nguồn là từ giải đấu khu vực mà đội bóng chày của mọi người đã tham gia vào năm nay đó!"

Làm ơn hãy nghe tôi nói hết câu đi màaaaaa! Đừng tự tiện tiếp tục câu chuyện như thế chứ!

Mà là năm nay á!? Đùa nhau à!?

Gì chứ? Ngồi bên trái thì sẽ nói về chuyện năm nay á!? Cái hệ thống mới gì đây!?

"Lúc đó, sau khi trận đấu và cuộc so tài kết thúc, Hose đã rất suy sụp. Tớ định an ủi cậu ấy, nhưng vì tớ đã đưa kẹp tóc cho Joro, nên tớ nghĩ đó là lý do Hose thua, nên tớ không làm được... Vì nếu không có chuyện đó, thì chẳng phải cuộc so tài của hai người đã hòa rồi sao?"

Đúng vậy. Cậu đã được Cosmos, Himawari và Asunaro thuyết phục, rồi đưa kẹp tóc cho tôi.

Thật lòng mà nói, vị trí của cậu thật khó để an ủi ai đó.

"Tớ không biết phải làm gì, tớ sợ hãi nên đã chạy trốn khỏi đó. Sau đó, vì tớ chỉ còn cách về nhà nên đã đi ra từ cổng phía Đông... Ở đó, tớ đã bị một cậu bé mà tớ không quen biết tỏ tình, 'Tớ đã luôn dõi theo cậu. Tớ thích cậu! Xin hãy hẹn hò với tớ!'..."

À, cậu đã đi ra từ phía Đông à. Điểm này, có hơi giống với Cosmos lần trước nhỉ.

"Nhưng, vì tớ vẫn còn tình cảm với Hose, nên tớ đã từ chối. Nhưng, cậu bé đó nhất quyết không chịu từ bỏ, và kể từ ngày đó, cậu ấy đã nhiều lần nài nỉ tớ hẹn hò. Tớ đã rất khó xử, nên tớ đã nói dối là 'Tớ đã có bạn trai rồi, tuyệt đối không thể nào!'..."

Ô ô~? Hình như, tình hình có vẻ trở nên kỳ lạ rồi thì phải?

"Sau đó, cậu bé đó đã hỏi tớ, 'Có phải là cái tên siêu biến thái đã sờ soạng ngực cậu trong trận chung kết giải đấu khu vực không?', và tớ đã lỡ miệng nói 'ừ'..."

Cậu đang nói cái quái gì vậy hả!? Vậy nên, cậu mới đến chỗ tôi á!?

Tôi chỉ định tỏ ra ngầu lòi một chút thôi, ai ngờ lại thành ra siêu biến thái luôn rồi! Chuyện gì đang xảy ra vậy!?

"Cậu bé đó đã nói, 'Một tên siêu biến thái chỉ quan tâm đến ngực như vậy, không xứng với cậu! Cậu nên chia tay ngay đi!', nhưng tớ đã không thể rút lui được nữa... 'Nhưng, tớ vẫn rất thích cậu ấy! Thậm chí, cái kiểu siêu biến thái chỉ quan tâm đến ngực như vậy lại làm tớ nghiện!' Tớ đã mạnh miệng nói như vậy..."

Ngoài ngực ra, tôi còn quan tâm đến những thứ khác nữa mà. Tại sao, tôi lại là một tên siêu biến thái chỉ chuyên về ngực vậy hả?

Cậu tự tạo ra cái tình huống không thể rút lui được, rồi lôi tôi vào tâm bão luôn vậy.

"Vậy nên, chỉ cần đến khi cậu bé đó từ bỏ thôi! Cậu hãy giả làm bạn trai siêu biến thái của tớ nhé!"

Cherry đỏ mặt, nhìn tôi van nài.

Ra là vậy. Nói là bạn trai, nhưng chỉ là giả vờ thôi à. Tôi đã hiểu rồi.

Nhưng, dù có "siêu biến thái" hay không, câu trả lời của tôi vẫn chỉ có một.

"Tuyệệệệt đối! Tôi từ chối!"

Tôi quên cả kính ngữ, dùng hết sức để từ chối.

"T, tàn nhẫn quá đi, Joro! Mất công hôm nay chúng ta đã chơi vui vẻ cùng nhau!"

"Đừng đùa nữa! Nếu tôi biết có chuyện như vậy, thì tôi đã không đến rồi!"

"Tớ biết là tớ sai rồi! Nhưng, cậu bé đó rất dai dẳng, sau đó cậu ấy cứ theo dõi tớ, rồi nói những điều kỳ lạ, tớ sợ lắm!"

Thì cậu sợ là đúng rồi! Tôi cũng rất sợ, tôi không muốn dính dáng gì đến chuyện này đâu!

Tóm lại, là cậu đang bị stalker đeo bám đúng không!?

Tôi đã bị một tên stalker khác đeo bám rồi, xin hãy tha cho tôi đi mà!

"Tớ không thể nhờ vả Hose được... Xin cậu đấy, Joro! Hãy giúp tớ!"

Nói chung, nếu để cái tên đó thấy Cherry và tôi đang thân mật với nhau thì... Hả?

"Này..., Cherry"

"C, có chuyện gì vậy? Hay là, cậu đã suy nghĩ lại rồi?"

Cậu đang nhìn tôi bằng đôi mắt đầy mong chờ, tôi rất tiếc nhưng...

"Cậu, từ hôm qua đến giờ cứ khăng khăng đòi 'hẹn hò' nhỉ? Hơn nữa, hôm nay cậu còn huênh hoang rằng 'muốn tận hưởng một buổi hẹn hò thuần túy', rồi cứ dính lấy tôi một cách kỳ lạ..."

"À ừm... Có hả? Có hả ta~?"

Này, sao cậu lại đổ mồ hôi, rồi né tránh ánh mắt của tôi vậy hả?

"Đặc biệt là lúc ở Hans và trước khi vào quán cà phê. Cậu nhìn xung quanh, rồi đột nhiên dính lấy tôi một cách thái quá, đúng không?"

"Ui da! Ở đây nóng quá ha! Chắc là máy lạnh không hoạt động rồi!"

Đương nhiên là nóng rồi, vì đây là ngoài trời mà. Sao máy lạnh có thể hoạt động được chứ.

"Chẳng lẽ... đó là vì cậu đã phát hiện ra cái tên stalker kia, và cố tình thể hiện sự thân mật quá mức để cho hắn thấy..."

"À... A ha ha ha... B, bị lộ rồi à? Tè he☆"

"Đồ con gái chết tiệt! Hãy trả lại trái tim thuần khiết của tôi đây! Cậu đúng là làm những chuyện không thể tin được mà!"

Aaaaaaa! Biết thế mình cứ làm mà hối hận còn hơn! Muốn đấm vỡ mồm cái thằng mình trong quá khứ ghê!!

Không có chuyện đến lúc đó thì tính đâu! Giờ thì thành cái tình thế không thể cứu vãn được rồi đây này!

"Tớ cũng có muốn đâu, tớ cũng phải chịu đựng lắm chứ bộ!"

"Cậu đang nói cái kiểu gì vậy hả!? Cậu vừa gây rắc rối cho tôi trong quá khứ, đồng thời vừa làm tổn thương tôi ở hiện tại luôn vậy!? Hơn nữa, còn kèm theo cái món quà khuyến mãi siêu biến thái nữa chứ!"

Tóm lại, ngay tại thời điểm này thì tôi cũng có khả năng lớn là đã trở thành mục tiêu của tên stalker kia rồi!

"Tớ, tớ xin lỗi mà! Nhưng, tớ không còn ai khác để nhờ vả ngoài Joro cả... H, hơn nữa! Cậu đã sờ ngực tớ rồi, nên cậu phải trả món nợ đó chứ!"

"Buổi hẹn hò hôm nay coi như là huề đi! Đừng tự tiện tính lãi suất chứ!"

"Vậy... vậy thì, cái kẹp tóc! Cái kẹp tóc mà tớ đã đưa cho cậu thì sao..."

"Chỗ đó là sự đồng thuận về lợi ích mà! Hơn nữa, cậu có muốn Hose thắng ở đó không? Cậu có thấy ổn nếu Panji và Hose hẹn hò với nhau không!?"

"Ư... Thì, tớ không muốn... nhưng, tớ còn nợ Joro cái gì khác nữa..."

Hừ! Có nghĩ nát óc thì cũng vô ích thôi! Cậu đâu còn nợ tôi cái gì nữa đâu chứ...

"...Thư viện"

"Hả?"

"Còn vụ thư viện chứ! Chúng ta đã giúp tăng số lượng người sử dụng thư viện trường Nishikizuta sắp đóng cửa! Có thể nói rằng nhờ có chuyện đó mà thư viện vẫn còn tồn tại, đúng không!"

"Ư!"

"Ushishi! Đây là một món nợ rõ ràng rồi, đúng không nào~?"

Đúng như vậy... Dù có động cơ gì đi chăng nữa, nếu không có Hose và Cherry chỉ bảo cho tôi nhiều điều thì, có lẽ thư viện đã bị đóng cửa từ lâu rồi.

Nói cách khác, trước khi vấn đề quá tải người dùng hiện tại xảy ra thì game đã over rồi.

"Vậy nhé! Joro sẽ là bạn trai của tớ! Thời hạn là cho đến khi đánh bại được tên stalker kia!"

Cherry chỉ tay thẳng vào tôi với nụ cười tin chắc vào chiến thắng. Ch, chết tiệt...

"...Tôi hiểu rồi"

Tôi từ bỏ tất cả, quay trở lại dùng kính ngữ và nói như vậy.

"Tuyệt vời! Vậy thì, trong suốt kỳ nghỉ hè, chúng ta sẽ tiếp tục hẹn hò cùng nhau, và khi vào học kỳ 2, cậu sẽ đến trường Tangshobu sau giờ học nhé!"

"Sao tự dưng ở đoạn sau lại có thêm cái option kỳ lạ gì vậy hả?"

"Ư! Tớ nghĩ là mình có thể lấp liếm được, ai ngờ cậu lại tinh ý đến vậy..."

Tôi không cho qua đâu. Sao cậu lại lặng lẽ chồng chất rắc rối lên rắc rối thế hả?

"Thật ra, trường Tangshobu sẽ cung cấp các vật tư cần thiết cho các câu lạc bộ và ủy ban vào học kỳ 2. ...Và, những vật dụng lớn sẽ được giao đến tận nơi, nhưng để cắt giảm chi phí vận chuyển, hội học sinh sẽ nhận ngân sách từ trường và trực tiếp đi mua những vật dụng có thể tự tay mang được."

Ừm. Đây là một nét văn hóa mà trường Nishikizuta không có. Tóm lại, là đi mua sắm à.

...Hình như, tôi đã thấy được câu chuyện rồi đấy...

"Vậy nên, nếu cái người đó đến trong lúc tớ đang ở cùng với các thành viên hội học sinh, thì sẽ rất phiền, nên tớ muốn Joro đi cùng tớ..."

"Chỉ cần nói là có người đến từ trường khác để giúp đỡ thì được mà? Đâu cần phải giả vờ là bạn trai chứ..."

"Nếu có thể làm như vậy thì dễ hơn, nhưng mà, trường tớ có tinh thần đồng đội rất cao. Họ khá khắt khe với những người đến từ trường khác. Nhưng, nếu có danh nghĩa là bạn trai thì mọi người sẽ dễ chấp nhận hơn! Hơn nữa, tớ đã giải thích với mọi người trong hội học sinh như vậy rồi..."

Cô nàng này, rốt cuộc là cậu phải làm cho câu chuyện trở nên phức tạp đến mức nào thì mới chịu hả?

Nhưng, tôi cũng hiểu được một phần. Lần trước, khi thư viện của chúng ta suýt bị đóng cửa, thì chúng ta là người đã chủ động nhờ giúp đỡ, nhưng lần này thì ngược lại. Vậy nên, có một danh nghĩa chính đáng nào đó thì sẽ tốt hơn.

Và, cái danh hiệu đó là 'bạn trai của Cherry' à.

Hazz... Thật sự là tôi không muốn chút nào, nhưng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt thôi...

"...Tôi hiểu rồi... Vậy thì, tôi sẽ đến trường Tangshobu sau giờ học vào học kỳ 2..."

"Cảm ơn cậu! Tớ tin là cậu sẽ nói như vậy mà!"

Ừ đấy? Chỉ là tôi không thể nói khác được thôi.

"Nhân tiện, tôi đã giải thích rằng, 'Bạn trai của tớ, lúc chỉ có hai người thì là một tên siêu biến thái, nhưng bình thường thì là một cậu con trai nhút nhát, ấp úng và yếu đuối! Nhưng, đến khi cần thiết thì lại là một người rất đáng tin cậy!' "

Nếu bỏ qua cái vụ siêu biến thái đi, thì đó chẳng phải là Hose sao.

"Okey! Từ giờ phải thay đổi cách gọi thôi! Vậy thì, sau này mong cậu giúp đỡ nhé! ...Amayuyu!"

Khoanh tay trước ngực, vừa đẩy ngực lên vừa ngượng ngùng.

Chẳng lẽ cậu đã bắt đầu coi tôi là bạn trai của cậu rồi sao? Quá sức phiền phức...

"Vâng. Sau này mong cậu giúp đỡ... Cherry-san"

"Vậy thì, hẹn gặp lại nhé! Hôm nay, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!"

Cherry để lại những lời nói đầy thỏa mãn, rồi đứng dậy và rời đi.

Và, chỉ còn lại một mình tôi ở đó, một cơn gió thổi qua.

...Ôi lạy chúa.

Lúc đó, tôi chỉ có thể nghĩ được đến đó thôi.

Chủ nhật... Tôi vẫn còn đang bàng hoàng vì cái rắc rối to đùng bất ngờ ập đến ngày hôm qua, tôi lững thững bước đến điểm hẹn. Địa điểm hẹn hò với Sasanqua là trước tháp đồng hồ ở khu mua sắm.

Thời gian vẫn là mười giờ như hôm qua. Sợ đến muộn bị giết nên tôi đi sớm nửa tiếng, nhưng đến nơi lại chẳng thấy Sazanka đâu. …Mình đến sớm quá rồi sao?

“Chậm chạp! Cậu bắt tớ đợi bao lâu nữa đây hả?!”

“…Hả? Ôi! Sazanka, cậu đến rồi sao?!”

Nghe tiếng quát từ phía sau, tôi giật mình quay lại. Sazanka đứng đó, đội mũ cói, mặc váy trắng, hai tay xách giỏ, đang trừng mắt nhìn tôi.

“Ôi trời…”

Cái gì thế này, bộ đồ đó trúng tim đen sở thích của mình quá rồi!

“Gì, gì? Tớ, tớ có gì lạ sao?!”

“Không, không hề lạ! Hoàn toàn không lạ chút nào!”

Mà nói thật, đáng yêu quá nên không dám nhìn thẳng! Để tôi nhìn đi chỗ khác chút…

“A! Anh quay mặt đi! Vậy là tớ có gì đó lạ thật rồi! Ư ư~! Tớ đã cố gắng lắm mà…”

“K-không phải! Là tại… cậu mặc hợp quá, nên tớ ngại thôi…”

“…Hả?”

Chết tiệt… Vội vàng quá nên lỡ lời rồi… Chắc mình toi rồi…

“Nàoooo! Thế thì phải nói ngay từ đầu chứ! Gì mà, cậu nhìn tớ thấy ngại sao~? Thôi được rồi, cũng chẳng trách được đâu~!”

Cô nàng này tự nhiên vênh váo thấy ghê… Cũng hơi buồn cười.

“Tớ sai rồi…”

“Được thôi! Cậu đã khen tớ thật lòng, nên tớ tha thứ cho! À, với lại, tớ đặc biệt bỏ qua cho việc cậu đến muộn một tiếng rưỡi luôn đó! Hê hê hê!”

…Cậu vui thì tốt thôi, nhưng cho tớ hỏi một câu được không?

“Này, Sazanka. Giờ hẹn của chúng ta, ừ thì… là mấy giờ nhỉ?”

“Hả? Cậu nói gì thế? Mười giờ chứ còn gì nữa?”

Mà tiện thể nói luôn, bây giờ mới là chín giờ rưỡi đó cậu.

Vậy mà cậu lại nói tớ đến muộn một tiếng rưỡi, có khi nào Sazanka…

“…………”

“Gì thế? Sao lại làm cái vẻ mặt kỳ quặc đó?”

“Không, không có gì cả.”

Ừm. Thôi đừng đụng đến chuyện giờ giấc này thì hơn. Tớ linh cảm là nếu đụng vào thì sẽ bị giết mất…

“Vậy thì, đi thôi! …À! Với lại, bữa trưa mình sẽ ăn ở công viên đó!”

“Công viên à? Không ăn ở quán nào sao?”

“Thì, thì… cái đó! Tớ có nhiều đồ ăn thừa từ bữa tối qua! Nên là, giúp tớ xử lý đống đồ ăn thừa đó đi! Đ-đừng hiểu lầm nha, không phải là tớ làm cho cậu đâu! Thật sự chỉ là đồ ăn thừa thôi đó!”

“Thì ra là vậy. …Tớ hiểu rồi.”

Mặt cậu ấy đỏ bừng, cứ luống cuống cả lên, nhưng chắc là vì thấy ngại khi bắt mình giúp xử lý đồ ăn thừa thôi. Ngoài cảm xúc đó ra thì tớ chẳng tài nào đoán được gì khác nữa.

“Sao lại chưa mở cửa?!”

“Đành chịu thôi. Vẫn chưa đến giờ mở cửa mà…”

Sazanka và tôi đi đến tiệm game trong khu phố thương mại trước tiên.

Ở đó, cậu ấy định chơi game bắn súng để trả thù cho vụ bắn súng tệ hại ở lễ hội mùa hè, nhưng không may, tiệm game lại mở cửa từ mười giờ. Bây giờ mới là chín giờ bốn mươi lăm phút.

Nói cách khác, dù Sazanka có ca cẩm đến mấy thì cánh cửa tự động của tiệm cũng không thể mở ra thêm mười lăm phút nữa.

Nói sao nhỉ, ngay từ đầu đã vấp váp quá nhiều rồi.

“Đành chịu vậy. Thế thì, tìm chỗ nào ngồi đợi tạm cũng được——”

“Ôi không! Sazanka, đừng nói gì nữa!”

“Á! A, cậu, sao tự nhiên lại nắm tay tớ thế hả?!”

Suýt chết! Suýt nữa thì sự kiện “chết chóc” đã xảy ra ngay từ đầu rồi!

“Nghe đây! Tớ nói rõ này! Hôm nay, tuyệt đối… *tuyệt đối* đừng cố ngồi ghế đá với tớ một mình! Làm ơn đó!”

“Hả? Vì sao chứ?”

“Cái đó… khó giải thích lắm, nhưng cứ coi như tớ mắc một căn bệnh kỳ lạ là hễ ngồi ghế đá thì y như rằng sẽ gặp xui xẻo đi! Thật sự đó! Làm ơn!”

Lạy trời, mong ước của tôi ơi, hãy thành hiện thực đi! Tôi đã chắp tay cầu nguyện thành khẩn thế này mà!

“A… Buông, buông ra sao?”

e7a0e7ec-98a2-47b3-b268-34bd8785b9c0.jpg

“Hả? Buông ra cái gì?”

Nghe tôi hỏi vậy, mặt Sazanka đỏ bừng lên.

“Không có gì hết! Đừng có hỏi mấy chuyện kỳ quặc vặt vãnh đó nữa! …À, tóm lại! Nếu cậu đã nói đến thế thì tớ hiểu rồi! Hôm nay, tớ chỉ cần không ngồi ghế đá chung với cậu là được phải không?”

“Ừ. Như vậy là ổn rồi! Cảm ơn cậu!”

“Đâu có gì mà phải cảm ơn rối rít thế…”

Hình như lời cầu nguyện của tôi đã đến tai Sazanka thì phải, cậu ấy gãi má bằng ngón út lộc cộc rồi gật đầu đồng ý. Phù… Thế là, có lẽ hôm nay sẽ ổn… Không, vẫn chưa được lơ là!

“A, vừa đúng giờ rồi! Vậy thì, đi thôi! Lần này tớ sẽ rửa hận cho lần trước!”

Cứ thế, tiệm game đã mở cửa một cách suôn sẻ, và tôi cùng Sazanka bước vào bên trong.

“A! Chết mất rồi! Làm sao đây?!”

“Không, dù cậu nói thế… Tớ cũng hết hơi rồi… Á!”

Rốt cuộc, trận rửa hận của Sazanka vẫn chẳng ra đâu vào đâu. Vẫn như mọi khi, cậu ấy dường như rất tệ khoản bắn súng, và chẳng mấy chốc đã bị lũ zombie nuốt chửng. Rồi khi tôi phản ứng lại lời càu nhàu của cậu ấy, tôi cũng không thoát được số phận bị nuốt chửng theo.

“Này! Cậu cũng tệ chẳng kém đâu! Cứ làm ra vẻ ta đây lắm, đúng là đáng thương hại!”

“Đâu có làm ra vẻ ta đây đâu… Ưm, có tiếp tục không?”

“Thôi thôi! Cái này không chơi nổi nữa rồi! Mình đi chỗ khác đi!”

“Tiếp theo, mình định chơi gì đây?”

“Để xem… Cậu, quyết định đi!”

Sazanka, đang cực kỳ vui vẻ, chỉ thẳng ngón tay vào tôi mà nói.

“Hả? Tớ á?”

“Đúng rồi! Cứ để một mình tớ chơi mấy thứ mình thích thì không công bằng đúng không? Nên là, tiếp theo đến lượt cậu đó! Nào, nói đi chứ! Không cần phải suy nghĩ gì đâu! Ví dụ như, ch-chụp purikura cũng được!”

Sazanka tuy lời nói có vẻ cộc cằn, nhưng thỉnh thoảng cũng dịu dàng ghê.

Dĩ nhiên, điều đó không chỉ dành riêng cho tôi.

Ngay cả khi ở cùng với nhóm “Tứ Đại Sát Thủ”, cậu ấy cũng rất biết quan tâm người khác, như lắng nghe ý kiến của mọi người, hay chủ động bắt chuyện với ai đó đang im lặng.

…Thế nhưng, hiện tại thì tôi lại cảm thấy cô nàng đang khéo léo lồng ghép mong muốn của bản thân vào đó thì phải…

“M-mình đã nói được rồi! Hôm nay mình cố gắng lắm luôn đó!”

Không biết khi nào thì cô bé này mới nhận ra giọng mình to đến mức nào nữa đây…

“Vậy thì, mình chụp purikura nhé? Ưm, coi như là kỷ niệm hôm nay đi…”

“Thật sao?! …À, đ-đành chịu vậy~! Nếu cậu đã nói đến thế thì tớ đặc biệt chụp purikura với cậu đó! Đừng có mà hiểu lầm nha? Chỉ là tiện thể thôi đó! Hê hê!”

Chụp purikura mà kiểu “tiện thể” thế này thì có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp luôn đó.

“Vậy thì, đi thôi! N-nói trước nha, nếu cậu làm gì kỳ quặc là tớ giết đó!”

Ở cạnh Sazanka, người đang hồn nhiên tận hưởng không gian này với nụ cười trong sáng, chỉ riêng điều đó thôi đã thấy vui rồi.

À mà, nhớ ra rồi, hồi nghỉ hè San-chan đã nói một câu.

Không phải nơi chốn quan trọng, mà là quan trọng ở chỗ mình ở cùng ai. Giờ thì tôi đã hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó rồi.

“Tớ biết rồi. Đâu có làm gì đâu.”

“Sao lại không làm gì hết?!”

“…Xin lỗi.”

Thỉnh thoảng cậu ấy vô lý đến phát phiền, nhưng mà…

Sau đó, chúng tôi cứ thế chơi ở tiệm game cho đến tận giữa trưa.

Sau khi chụp purikura cùng nhau, chúng tôi chơi UFO catcher, rồi game đua xe, game đố vui, tóm lại là đủ thứ trò và tận hưởng trọn vẹn.

Nhân tiện, lúc chụp purikura thì dĩ nhiên tôi chẳng làm gì cả.

Chắc là căng thẳng quá hay sao ấy, Sazanka, tiếng thở phì phì đáng sợ lắm luôn…

Chắc là, chỉ cần chạm một ngón tay thôi, thì tôi cũng sẽ bị giết không cần nói nhiều rồi.

Và rồi, sau khi rời tiệm game, chúng tôi di chuyển đến công viên để ăn trưa, ngồi trên tấm bạt nhựa mà Sazanka đã chuẩn bị sẵn. Dĩ nhiên, cũng đã xác nhận xung quanh không có “hắn” ta.

“Vậy thì, chuẩn bị tinh thần chưa hả?!”

“Ừ, ừm…”

Tinh thần chiến đấu tràn trề. Với ánh mắt khá sắc bén trừng nhìn tôi, Sazanka đang làm gì ư, chỉ đơn giản là mở giỏ ra thôi. Chắc là cậu ấy ngại khi bày đồ ăn thừa ra.

“…Đây! Đ-đồ đây!”

“Ồ~… Ngoài trứng cuộn còn có nhiều thứ khác nữa nhỉ.”

“K-không cần nhận xét đâu, ăn nhanh lên! Này, lau tay bằng cái này đi!”

Cái khăn lau tay được đưa cho tôi trong khi mặt cậu ấy đỏ bừng. Sau khi lau tay, tôi cầm đũa lên và ăn hộp cơm Bento được làm từ đồ ăn thừa mà Sazanka mang đến. …Món nào cũng, ngon bá cháy.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Ngon lắm. Đặc biệt là món trứng cuộn có rau cải cúc thì tuyệt vời nhất.”

“Thế, thế sao? …Hừm! Đúng rồi chứ! Tớ đã luyện tập rất nhiều… Ặc! Là đồ ăn thừa thôi mà!”

Thì ra là vậy. Chắc là tối qua cậu ấy đã nấu quá nhiều đồ ăn rồi. Nên mới thừa nhiều đến thế này.

À, thật bình yên… Gió hiu hiu dễ chịu ghê.

Nếu cứ thế này mà trải qua một ngày không có chuyện gì xảy ra thì thật là một ngày tốt lành… Hử?

“Sazanka, điện thoại của cậu rung kìa.”

“Hả? Ai vậy ta… Chết tiệt.”

Nhìn màn hình điện thoại, rõ ràng cậu ấy đang nhăn mặt.

Hơn nữa, không biết có phải đang suy nghĩ nên làm gì không mà cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại mà không động đậy gì.

“Sao thế? Có việc gì quan trọng sao?”

“K-không phải vậy! Chỉ là, ừ thì… ba gọi đến…”

A, là cha của cậu ấy sao. Chuyện này quả thật, khó mà bình luận gì được…

Mà nói chứ, nếu để bị lộ là đang đi cùng nhau thì không phải tôi sẽ bị giết sao?

“…Nên nghe máy thì hơn đó?”

“N-nhưng mà! Ư ư~… Được rồi, tớ biết rồi.”

Sazanka dường như đã hạ quyết tâm, chạm vào màn hình điện thoại. Rồi thì…

『Azakaaaaaa! Ba sai rồi! Ba sai rồi nên con tha thứ cho ba đi màaaaaa!』

Một giọng nói khủng khiếp vọng ra từ điện thoại… À, ra là cuộc cãi vã vẫn còn tiếp diễn sao…

“B-ba ơi! Tiếng ba to quá! Bây giờ con đang hơi——”

『Từ sáng Azaka đã không có ở nhà, ba nhớ con lắm đóoooo! Ba hỏi mẹ thì mẹ bảo, hôm nay Azaka dậy từ bốn giờ sáng vì có hẹn với người quan trọng, còn hăng hái chuẩn bị Bento nữa chứ——』

“Ui chaaaaaaa!!”

Ồn ào quá! Cậu ấy hét lên một tiếng thất thanh, rồi ngắt điện thoại không nói năng gì luôn!

“Cậu, vừa nãy cậu nghe thấy gì không?!”

“K-không, tớ không nghe! Chẳng nghe thấy gì hết!”

“Thật không đó?! Cậu thật sự, thật sự không nghe thấy gì hết sao?!”

“Tớ bảo là không nghe mà!”

Tôi vội vàng biện minh, hai ngón tay cái và trỏ của bàn tay phải cứ xoa vào nhau.

Xin lỗi nha! Thực ra là tôi nghe thấy hết rồi!

“A, này Sazanka. Hôm nay có lẽ nên về nhà thì hơn đó? Chú ấy hình như cũng đang lo lắng lắm…”

“Nhưng mà, tớ vừa mới ăn cơm trưa xong… Từ bây giờ còn định đi nhiều nơi nữa mà…”

Sazanka dường như vẫn chưa muốn về nhà, cứ lầm bầm phàn nàn trong vẻ ỉu xìu.

Thế nhưng, cứ đà này thì tôi sợ mạng lưới “truy tìm con gái” của ba cậu ấy sẽ được triển khai mất thôi.

“…Điện thoại lại đổ chuông kìa?”

“Nhưng mà…! Nhưng màaaaa!”

Toi rồi… Cậu ấy sắp chuyển sang chế độ mè nheo rồi. Dù sao thì cũng là con gái của ông ba đó mà.

Nếu cứ mè nheo kiểu đó thì mọi chuyện sẽ phức tạp lắm đây…

“Thế, thế thì, mình làm thế này nhé! Hôm nay đến đây thôi, lần sau mình chơi tiếp được không? Lần tới tớ tuyệt đối sẽ không quên lời hứa đâu! …Nhá?”

“Thật sao?! Cậu sẽ chơi với tớ lần nữa chứ?”

“Ừ, dĩ nhiên rồi. Thế nên, mau nghe máy đi…”

“Hoan hôhhhhh!! Hứa nha! Nhất định, nhất định đó! Jooro!”

“Ừm… ừ.”

Đừng có nắm chặt tay tôi bằng cả hai tay như thế. Những cử chỉ nhỏ nhặt đó đáng yêu quá khiến tôi phát ngượng, nhưng cái điện thoại nằm trên tấm bạt nhựa cứ rung lên liên hồi với những tiếng than vãn khiến tôi chẳng tài nào tập trung được.

“Hê hê hê… Ặc! Vậy thì, hôm nay tớ tha cho cậu đó! Đừng có quên lời hứa nha! Nếu mà quên là nắm đấm đó! Nắm đấm đó!”

“Biết rồi mà.”

Cuối cùng, Sazanka lại làm cái điệu “Ặc!” quen thuộc, rồi thoăn thoắt dọn dẹp đồ đạc.

Tiếng than vãn của ba cậu ấy vẫn còn tiếp diễn.

“Xong rồi… ha! Tạm biệt nha, Jooro! Hẹn lần sau!”

“Ừ. Hôm nay cảm ơn cậu nha. À, với lại, làm hòa với chú ấy đi nha.”

“Hê hê. Cái đó thì cũng đúng cho cả hai bên mà! Tớ sẽ làm hòa với ba đàng hoàng nên không sao đâu!”

May quá. Có lẽ, thế này thì chú Mayama sẽ tha thứ cho cậu ấy rồi… Tôi đã cố gắng hết sức.

Mà nói chứ, nụ cười của Sazanka lúc rời đi… Đáng yêu ghê gớm luôn~.

Vậy thì, giờ tôi ở một mình rồi…

“Hú yéeeeeeeeeeeee!!”

Tôi giơ nắm đấm lên trời, hét to hết sức mà chẳng màng đến ánh mắt người xung quanh.

Thế nào! Tôi làm được rồi! Lần đầu tiên, tôi đã thoát khỏi “hắn” ta!

Hửm~? Quả nhiên, “người vận chuyển” đã đến rồi sao! Nhưng mà, gã đó đến muộn rồi đó!

「Rồi! Cái ghế đá vừa đặt xong!」

Xong! Mà tiếc quá ta! Có mỗi mình mình nên chẳng có ai ngồi cùng hết trơn!

Vậy thì mình cũng quay lưng bước về thôi... Ủa? Khoan đã nào? Chuyện gì đây?

「Này, Jooro... Chúng tớ có chuyện muốn nói, cậu có rảnh không?」

「Là chuyện cực kỳ quan trọng đó! Một chuyện mà tụi tớ chỉ có thể nhờ cậu thôi, Jooro à!」

「Cậu có bận gì không? Thực ra giờ này cậu đang hẹn hò với Sasanqua mà, đúng không?!」

「Xin lỗi vì tụi tớ đường đột gọi cậu nha! Nhưng mà, đây thực sự là chuyện vô cùng quan trọng đó!」

Sao lại có cả hội gái xinh với vẻ ngượng ngùng, rụt rè đứng sau lưng mình thế này!? Lại còn cả bốn người đồng loạt nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt nghiêm trọng hết sức chứ!

「S-sao các cậu lại ở đây...?」

「À thì... Thực ra bọn tớ đã lén theo dõi buổi hẹn hò của hai người. Vì lo cho Sasanqua... Và còn một chuyện nữa, nhất định phải nói với cậu, Jooro!」

E-ko, đại diện cho cả bốn người trong nhóm gái xinh, lên tiếng.

Này... Mình đã có một dự cảm không lành rồi, không phải mơ hồ mà là rành rành ra đó, rằng người sẽ ngồi cùng mình trên chiếc ghế đá hôm nay, có lẽ nào không phải là Sasanqua mà là...

「À, ừm... Trước tiên, cậu có thể ngồi xuống cạnh tớ được không?」

Mày hả màyyyy!! Sao lại là cậu chứ! Không thể tin nổi nhân vật này lại làm vậy!

...Ôi trời, bên nào đây!? Phải hay trái!? Chọn sai là toi đời chắc luôn!

Mình mới chính thức dính dáng đến hội gái xinh từ năm nay thôi. Vậy thì... bên phải!

Thế là mình làm theo lời cô nàng, ngồi xuống phía bên phải chiếc ghế đá, cạnh cô ấy.

Sau lưng mình và E-ko, các cô nàng B-ko, C-ko, D-ko của nhóm gái xinh vẫn đứng đó.

Không sao đâu... Chắc chắn không sao đâu... Áaaaaa! Tóc mình xoăn tít lên rồi kìa!

「À này...! Ưm...!」

Lại chiêu này nữa rồi! Chắc chắn là dính chưởng rồi mà!

「Th-thực ra... Thì là... Tớ có một chuyện muốn nhờ cậu, Jooro...」

Dừng lại đi mà~! Đừng nhờ vả gì nữa hết~! Mình hết chịu nổi rồi đó~!

「Khi nghĩ đến chuyện đó, tim tớ cứ đập loạn cả lên, và chỉ cần nghĩ đến mỗi ngày thôi là tớ đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Cho nên, tớ biết là mình ích kỷ, nhưng tớ đã cố tình tạo ra đủ thứ cớ để làm nhiều chuyện...」

Mình hiểu rồi. Chắc chắn đây là chuyện liên quan đến Sasanqua.

Bấy lâu nay mình đã cố tình làm ngơ, nhưng mình biết đến tám, chín phần tình cảm của Sasanqua rồi. Và E-ko định nói ra điều gì đó biến dự cảm ấy thành sự thật một trăm phần trăm đây mà.

...Thế nhưng, xin lỗi nhé, mình không thể đáp lại tình cảm đó được. Bởi vì mình còn cả núi việc cần giải quyết trước mắt...

「À, chuyện là...」

Rồi, khuôn mặt của E-ko từ từ, nhưng chắc chắn tiến lại gần. Đúng là biểu cảm của một cô gái đang yêu. Trước ánh mắt nghiêm túc ấy, mình cũng tự nhủ phải chuẩn bị tinh thần thật vững. Khi hai đứa gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau, E-ko khẽ nhắm chặt mắt.

Khổ ghê! Đúng là thằng con trai được nhiều người thích thì khổ trăm bề mà...

「Hãy trở thành bạn trai siêu biến thái của Sasanqua đi!!」

Đúng là khổ chết đi được mà!! Sao cái vụ đó lại lòi ra nữa vậy chứ!?

「Chuyện bắt nguồn từ năm ngoái, trong trận chung kết giải khu vực mà đội bóng chày của trường mình tham gia đó!」

Đây là thông lệ à? Cứ đến trận chung kết giải khu vực là mình lại phải biến thành siêu biến thái sao!?

「Lúc đó, sau khi trận đấu kết thúc, cả bọn cùng nhau đi về. Kết quả trận đấu thì đáng tiếc thật, nhưng thấy mọi người đã cố gắng hết sức nên tụi tớ vừa đi vừa nói chuyện, bảo rằng nhất định năm sau sẽ thắng thôi.」

Ừm. Đúng vậy đó. Hội gái xinh thân thiết với nhau từ năm nhất rồi mà.

「Thế nhưng, sau đó thì có chuyện! Lúc cả bọn đang ra về từ cổng Tây, có một học sinh trong trường mình cứ nhìn tụi tớ bằng ánh mắt kỳ quái... và người đó đã lén chụp ảnh Sasanqua bằng máy ảnh!」

À, ra là đi ra từ cổng Tây. Tức là, Himawari thì vào từ cổng Tây. Còn nhóm gái xinh thì ra từ cổng Tây... À vâng, cái phong cách Đông – Tây bất biến này vẫn không thay đổi gì cả...

「Cậu ta cứ nhe răng cười quái dị, lén chụp ảnh Sasanqua... Thực sự là sợ chết khiếp luôn đó! Cho nên bọn tớ vội vàng chạy trốn! May mắn là Sasanqua không hề hay biết gì. Cậu biết đấy, Sasanqua tốt bụng lắm, nếu cô ấy dính vào rắc rối gì kỳ lạ thì chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với bọn tớ để bảo vệ bọn tớ thôi đúng không? Bọn tớ không muốn chuyện đó xảy ra nên...」

Thế là, các cậu đến nói với mình như một người đại diện. ...Vì sao vậy?

「Nhưng mà, từ đó đến giờ, cậu ta cứ liên tục chụp ảnh Sasanqua! Đến giờ Sasanqua vẫn chưa biết gì thì may mắn thật đấy, nhưng mà...」

Sasanqua ơi là Sasanqua... Cậu rốt cuộc là ngây thơ đến mức nào vậy hả? Đến lúc phải nhận ra rồi chứ. Thôi, mình cũng từng bị một tên biến thái theo dõi hơn một năm mà không hề hay biết gì, nên cũng chẳng có tư cách gì mà nói người khác cả...

「Thế nhưng này, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra! Vào cuối học kỳ một năm nay, sau giờ học thể dục, tớ bỗng có dự cảm chẳng lành nên vội vã chạy về lớp thì thấy... cậu ta đang cầm đồng phục của Sasanqua và đứng một mình cười tủm tỉm!」

Đồ biến thái!!! Đúng là tên khốn nạn nguy hiểm mà! Chuyện này không phải trò đùa đâu!

「Thế là bọn tớ không chịu nổi nữa, bèn hỏi thẳng xem cậu ta định làm gì! Vậy mà cậu ta lại nói rằng: 'Tôi ngưỡng mộ Sasanqua. Tôi muốn giữ mãi Sasanqua xinh đẹp bên mình.' Thế là bọn tớ nghĩ xem làm sao để cậu ta dừng lại, và lỡ mồm nói luôn: 'Này, thôi đi! Sasanqua có bạn trai siêu biến thái rồi đấy! Cậu ta làm cho cô ấy 'dơ' hết rồi! Không còn trong sạch nữa đâu!'」

Ố ồ! Sao mà câu chuyện tự nhiên bay lạc sang một hướng trời ơi đất hỡi thế này~?

「Thế rồi, cậu ta hỏi lại bọn tớ: 'Có phải cái tên siêu biến thái bóp ngực Sasanqua trong trận chung kết giải khu vực năm ngoái không?' Và bọn tớ liền buột miệng đáp: 'Thì sao chứ! Có gì sai à!?'」

Khoan đã nào!!! Lại ngực nữa sao! Lại cái vụ ngực nữa à!? Đừng có lấy biến thái trị biến thái kiểu "gậy ông đập lưng ông" như vậy chứ!

「Không... Mình làm gì có bóp ngực Sasanqua trong trận chung kết giải khu vực năm ngoái đâu chứ...」

「Không phải đâu! Này, nhớ lại xem! Lúc cả bọn đang cổ vũ đội bóng chày, có phải một quả bóng bay lạc trúng đầu cậu không? Ngay trước khi cậu ngất đi, cậu Jooro mất thăng bằng đã bóp ngực Sasanqua đó!」

Chuyện gì thế này!? Vụ bị bóng bay lạc trúng đầu thì đã được tiết lộ trong Hồ sơ vụ án Asunaro rồi, nhưng mấy chuyện sau đó thì từ trước đến giờ mình chưa từng... Khoan đã!

Nhớ kỹ lại đi mình ơi! Không phải là trận chung kết giải khu vực năm ngoái đâu! Mà là lúc Asunaro cố tình tung tin đồn tình tay ba, và mình bị hội gái xinh trách cứ đó! Lúc ấy, Sasanqua, người vẫn còn là A-ko đã nói rằng...

「『Nếu Asunaro đã nói vậy thì... tớ hiểu rồi. Nhưng mà, cẩn thận đó nha. Cậu ta chẳng biết sẽ làm gì đâu. Trước đây cũng có một bạn kể là tự nhiên bị sờ ngực nữa đó.'」

Hả, ra là nói về chính Sasanqua sao!? Thế mà cậu ta nói như thể chuyện của người khác vậy chứ! Mà thôi, tự mình nói ra chuyện bị sờ ngực thì cũng khó xử thật! Khốn kiếp!

「Này, nhìn đi! Sasanqua còn bị chụp mấy bức ảnh như thế này nữa nè!」

Không hiểu sao E-ko lại móc ra mấy tấm ảnh từ trong túi và chìa cho mình xem. Chắc là những tấm ảnh mà cô ấy đã giật được từ tay cái tên đáng ngờ kia.

「Ui cha...」

「Đáng sợ lắm đúng không? Bọn tớ đã tịch thu mấy tấm mà cậu ta có rồi, nhưng chưa chắc đó là tất cả đâu...」

Những tấm ảnh mình được xem, có cả ảnh Sasanqua sinh hoạt thường ngày, nhưng cũng có rất nhiều tấm kiểu kia. Ảnh Sasanqua đang ăn cơm hay nói chuyện với hội gái xinh thì không nói làm gì, đằng này lại còn trộn lẫn cả những khoảnh khắc váy cô ấy bay phấp phới hay lúc cô ấy định thay đồ nữa chứ. May mắn là chưa có tấm nào chụp được khoảnh khắc quyết định, nhưng dù sao thì cũng đã ở mức cực kỳ nhạy cảm rồi. Đáng sợ thật đấy... Đúng là một kiểu người mà mình chẳng muốn dính dáng chút nào.

「Cho nên làm ơn đi Jooro! Hãy bảo vệ Sasanqua đi! Cậu xem, từ trước đến giờ Sasanqua cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều rồi mà, đúng không? Chuyện thách đấu lần trước hay chuyện hôm nay nữa nè!」

Mình... đúng là vậy thật. Bỏ qua chuyện hôm nay đi, mình còn nợ Sasanqua rất nhiều. Dù đã cảm ơn cô ấy kha khá ở lễ hội mùa hè rồi, nhưng chắc chắn đó không phải là một món nợ rẻ mạt đến mức có thể trả hết chỉ bằng chút đó. Cho nên, mình...

「...Mình hiểu rồi.」

「Hoan hô! Vậy thì bọn tớ có một việc muốn nhờ cậu ngay đây, đó là: Trong suốt kỳ nghỉ hè, hãy tiếp tục hẹn hò với Sasanqua nhé! Và nữa, khi vào học kỳ hai, hãy cố gắng dành càng nhiều thời gian cho Sasanqua ở trường càng tốt!」

「Hả!? Gì vậy trời? Nghỉ hè thì được, nhưng học kỳ hai thì...」

「Hình như cậu ta là học sinh trường mình thì phải. Cho nên, nếu cậu ta thấy hai người thân thiết với nhau, chắc là sẽ tin lời bọn tớ và không dám tiếp cận Sasanqua nữa!」

Đúng là lý lẽ chí lý mà...

「À! Nếu chỉ là một chút thôi thì, có lẽ làm chuyện 'người lớn' với Sasanqua cũng không sao đâu!」

Chắc chắn là không sao rồi... bị giết từ mọi phía đó!

「Jooro, 'làm dơ' cô ấy đi~!」

Jooro sẽ bị thương đó~!

「May quá! Nếu Jooro hợp tác thì chắc là có thể giải thích mọi chuyện cho Sasanqua được rồi, bọn tớ sẽ lo liệu chuyện đó! Vậy nhé, từ giờ nhờ cậu cả đó, Jooro!」

Cô ấy rõ ràng là mạnh hơn mình về mặt thể chất mà, nên mình thấy chẳng cần phải bảo vệ đâu, đúng không? Không được à? À không được rồi.

「Hôm nay cảm ơn cậu nhé! Hẹn gặp lại vào học kỳ hai!」

Hội gái xinh khoe nụ cười rạng rỡ, đứng dậy rồi rời đi. Và rồi, chỉ còn lại mình mình trơ trọi trong công viên, một làn gió heo may thổi qua.

...Ôi Chúa ơi.

M-mình thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này...

Vụ án đầu học kỳ một... 'Muốn hẹn hò với người mình thích' thì còn đỡ, vì đó là hai cô gái cùng thích một chàng trai... Một mặt nào đó, mình có thể xử lý song song hai vụ.

Nhưng lần này thì khác. ...Hai nhân vật tiếp cận hai cô gái. 'Vụ án bạn trai 'siêu biến thái' rởm' phải được giải quyết riêng biệt cho từng người.

Nói sao nhỉ, mình cứ thấy vận xui của mình đã được 'nâng cấp' rồi thì phải...

【Tớ quyết định vì cậu】

Bỗng nhiên, mình thấy mình đang ở trên một đồng cỏ.

Một đồng cỏ xanh mướt, tươi tốt, ngập tràn ánh nắng mặt trời, đẹp đến nao lòng và huyền ảo.

...Ơ...? Đây là mơ mà, đúng không? ...Chẳng lẽ mình mệt quá nên ngủ quên mất rồi sao?

Mà sao, cái giấc mơ này mình hình như vừa mơ cách đây không lâu thì phải...

Chắc chắn là ở đây... Áaaaaaaaa! Mình nhớ ra rồi!

「Ta đã cảnh cáo ngươi mà... Đã nói bao nhiêu lần là đừng có lơ là dù ta không có ở đó mà...」

Cùng lúc ký ức ùa về, xuất hiện trước mắt mình là một thiếu nữ xinh đẹp với làn da nâu, mái tóc dài màu nâu và nâu đậm sọc, đó chính là Ghế Dài Gỗ... tức là cô Bench phiên bản người hóa.

Cô ấy nhìn mình chằm chằm với một biểu cảm khó tả, trộn lẫn giữa nỗi buồn, sự tuyệt vọng và cả giận dữ.

Mokusei nắm chặt hai tay, uất ức thốt lên từng lời.

Phải rồi... Mặc dù Mokusei đã tận tình cảnh báo mình, nhưng mình lại quên sạch sành sanh!

「Xin lỗi! Lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ là mình quên béng đi mất rồi... Nhưng mà, lần sau nhất định sẽ không quên đâu! Mình hứa đó!」

「...Thiệt không?」

Có lẽ lời biện minh của mình đã được chấp nhận, Mokusei nhìn mình với đôi mắt đẫm lệ. Mình cảm thấy trong ánh mắt ấy, sự giận dữ đã tan biến.

「Thiệt mà. Lần này nhất định! Nhất định là không bao giờ quên nữa!」

「Khừ khừ khừ khừ. Vậy thì ta tha thứ cho ngươi. Với lại, cảm giác cái mông của Jooro sau bao lâu nay vẫn tuyệt vời như vậy, nên ta cũng thấy hơi vui một chút... *đỏ mặt*」

Thật lòng thì, cứ mỗi lần nói chuyện là lại nhắc đến cảm giác cái mông của mình thì làm ơn đừng nhắc nữa được không chứ. Mà nụ cười của cô cũng lạ thật đó.

「Nhưng mà này, thật đáng tiếc là mình đã ngồi xuống rồi, nên cô sẽ không xuất hiện nữa đâu...」

「Không phải... Vẫn còn... vẫn còn nữa mà.」

Mokusei lắc đầu lia lịa rồi nói.

「...Chưa kết thúc với hai người đâu. Vẫn còn một người nữa đó. ...Cho nên ta nói lại lần nữa đây, Jooro! Dù ta không ở gần, dù là ở bất kỳ nơi nào không thể ngờ tới, ngươi tuyệt đối đừng lơ là cảnh giác! Người thứ ba đó sẽ đưa cho ngươi chìa khóa dẫn đến tình huống tồi tệ nhất! Cho nên, ta mong ngươi tuyệt đối đừng dính dáng đến người đó!」

Trời ơi đất hỡi! Chẳng lẽ bi kịch của mình vẫn chưa kết thúc sao!

"Được rồi! Lần tới, tôi nhất định sẽ nghe lời cậu cho xem! Nên cậu cứ yên tâm nhé!"

"Tớ biết Jouro thế nào cũng nói vậy mà. Cậu đúng là một chàng trai tốt bụng."

"Cậu nói gì thế. Chính Mokusei mới tốt bụng chứ, đã chịu khó hiện lên trong mơ để khuyên bảo tớ thế này."

Không ngờ một cái ghế dài mà cũng tràn đầy lòng nhân ái đến vậy, đúng là tôi không biết tí gì luôn.

"Này, tớ muốn hỏi một chút, cái người cuối cùng đó là kiểu người như thế nào vậy?"

"Một người trong sáng, tận tâm. Sống vì tình yêu, kiên định theo đuổi tình yêu. Thế nên, là một người đáng sợ, có thể làm bất cứ điều gì mình đã quyết tâm vì tình yêu ấy nha."

Một chiến binh tình yêu như thế thì có thể làm gì tôi đây chứ...

À không, chính vì sống hết mình vì tình yêu nên mới có thể bị nỗi buồn vây hãm, rồi hóa điên cuồng mất kiểm soát cũng nên.

Được rồi! Tôi hiểu rồi! Lần này, nhất định tôi sẽ không thất bại nữa đâu!

"Với lại, đừng lo! Lần này tớ sẽ niệm chú cho cậu để cậu không bao giờ quên nữa ấy nha!"

"Ôi, cậu còn bận tâm đến vậy sao! Cảm ơn cậu nhiều! Cứu tớ rồi!"

"Chuyện nhỏ thôi mà, với tư cách là một cái ghế dài thì đây là chuyện đương nhiên ấy mà."

Thật sự là quá tốt bụng! Thật lòng mà nói, tôi cứ lo mình lại quên mất lần nữa.

"Vậy thì... tớ đi đây nha."

Với ánh mắt đầy nghiêm túc, cậu ấy nhìn tôi, rồi đưa hai tay nâng niu ôm lấy mặt tôi.

Và rồi... 【Độp độp độp】... Ủa? Hình như có tiếng bước chân ầm ĩ đang đến gần thì phải?

"Á á á á á! Cái quái vật này là cái gì thế!?"

Đột nhiên từ sau lưng Mokusei, một bức tường trát vữa khổng lồ xuất hiện... Không, không phải!

Đây là... cái thớt! Một con quái vật hình cái thớt có tay chân mọc ra, đẩy Mokusei sang một bên, rồi dùng cả hai tay ghì chặt vai tôi!

"Ư... ực...!"

"Á á á á á!"

Cứ thế, nó bắt đầu lắc lư người tôi điên đảo tới lui! Cái quái gì thế này!

Đây là tác dụng của cái phép niệm chú đó sao!?

"Đột nhiên làm cái gì vậy hả! Đây là chỗ của tôi và Jouro mà..."

Có vẻ như hiện tượng siêu nhiên này cũng nằm ngoài dự đoán của Mokusei.

Đúng rồi. Niệm chú để không quên mà lại ra một cái thớt có vữa trát thì đúng là không thể nào chấp nhận được.

...Tiêu rồi. Người bị lắc đến mức hồn xiêu phách lạc rồi.

Nhưng, làm sao có thể bỏ cuộc được chứ! Kiểu gì cũng phải truyền tải tâm tư lúc này đến cái ghế dài kia mới được!

"Ặc... ặc ặc... Nhất nhít, nhít nhát. Nhất nhít, hông hề quên nừa đâuuu~"

"Không được! Bây giờ mà tỉnh dậy là sẽ quên mất đấy! Chưa được tỉnh dậy đâu nha! Jouro!"

Mokusei thì cố sức gọi tôi. Còn cái thớt vữa kia thì cứ thế lắc điên cuồng người tôi.

Trong tình cảnh hỗn loạn kinh khủng ấy, tầm nhìn của tôi dần chìm vào một màu trắng xóa.