"Joro của tớ! Hôm nay tụi mình cứ thế mà quấn quýt bên nhau nhé!"
Sakurao Momo, học sinh năm ba trường Trung học Toujou.
"Mà nếu làm bậy là em xử đẹp đó nha! Mà thôi, nếu chỉ một chút thì cũng không sao..."
Mayama Asaka, học sinh năm hai trường Trung học Nishikitsuta.
Vào những ngày cuối của kỳ nghỉ hè, một sự cố kinh thiên động địa đã ập đến với tôi: cùng lúc kết thân với hai cô nàng xinh đẹp. Để tôi kể lại, bắt đầu từ cái ngày mọi chuyện xảy ra...
"Kính chào quý khách ạ! Quý khách hai người phải không ạ!"
"Hự!"
Hôm nay cũng vậy, tôi vẫn miệt mài làm thêm ở quán xiên chiên. Thế mà, khi tôi nở nụ cười quá đỗi rạng rỡ chào đón hai vị khách nữ vừa bước vào, không hiểu sao họ lại lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí còn hét lên một tiếng.
"Khách hàng có chuyện gì sao ạ? Lấp lánh! ☆"
"Ư-ừm... hôm nay chúng tôi xin thôi! Vậy thì..."
"Ồ ồ! Thật thất lễ quá! Xin mời quý khách theo lối này, tôi sẽ dẫn quý khách đến chỗ ngồi ạ!"
Người nhanh nhẹn bước tới chặn đường hai vị khách sắp rời đi, tươi cười dẫn lối là anh Kinomoto, một người làm nghề tự do đang ôm mộng trở thành diễn viên lồng tiếng. Anh ấy là một tiền bối đáng tin cậy, tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt bụng, vậy mà không hiểu sao lúc này lại lén nhìn tôi rồi đổ mồ hôi hột. Đúng là chuyện lạ đời.
"À, ừm... vâng. Xin làm phiền ạ."
Ối giời, rõ ràng tôi mới là người định dẫn khách mà, thế mà lại muốn anh Kinomoto sao?
Chắc là vì tôi đẹp trai quá nên mấy cô ấy ngại...
"Này. Cái nhân viên lúc nãy là sao vậy? Trông như sắp phạm tội đến nơi rồi ấy nhỉ?"
"Ừ. Trông cứ... đờ đẫn kiểu gì ấy. Thôi, tuyệt đối đừng dây dưa vào người đó."
Hình như họ đang nói mấy chuyện kinh khủng gì đó, nhưng chắc không phải về mình đâu, không cần bận tâm làm gì!
Được rồi! Đi vào bếp bưng đồ ăn, nước uống thôi nào!
"Joro, cậu đáng ghê tởm lắm à?"
"Ách!"
Vừa lúc tôi đặt chân vào bếp, Tsubaki – cô bạn cùng lớp kiêm quản lý chỗ làm thêm của tôi – liền thẳng thừng buông một câu không chút nể nang. Ánh mắt đầy ngao ngán của cô ấy như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
"Tớ biết chuyện rồi, nhưng đang trong giờ làm việc mà, nên cậu nên chuyên tâm vào đi."
"...Vâng. Em xin lỗi ạ."
Thật thảm hại... Rõ ràng mình tưởng là đã chuyên tâm rồi chứ...
"Tsubaki này, đây là order nhé."
"Ừm. Cảm ơn anh Kinomoto."
Khi tôi đang thẫn thờ trong bếp, anh Kinomoto đã quay lại sau khi nhận order.
Và rồi, sau khi liếc nhìn tôi, anh ấy lại nói chuyện với Tsubaki thay vì tôi.
"Này, Tsubaki. Anh Kisaragi sao vậy? Trông anh ấy có vẻ không được khỏe như mọi khi..."
"À thì... thật ra, trường bọn tớ ở Koshien..."
"Á chà, trường Nishikitsuta tiếc thật đấy! Chỉ một chút nữa là vô địch Koshien rồi!"
Có vị khách nào đó nói chuyện ầm ĩ thật! Thôi, chịu vậy!
"Tsubaki. Tớ muốn mượn tạm cái chổi để dọn dẹp một chút... được không?"
"...Không được đâu. Mà ngay từ đầu, quán mình có để cái đó đâu."
"À~... Ra là vậy..."
Anh Kinomoto gãi gãi má, vẻ mặt có chút khó xử.
Phải. Năm nay ở Koshien, trường Trung học Nishikitsuta đã thua trong trận chung kết...
Ở hiệp bốn dưới, vận động viên đánh bóng số một của đội đối thủ đã lên được gôn nhờ một cú đi bộ. Sau đó, một cú đánh đáng lẽ ra đã là bóng bổng, lại biến thành cú hit nhờ hơi thở của nữ thần chiến thắng... hay chính là làn gió biển. Trường Nishikitsuta đã bị đội đối thủ ghi một điểm ở đó.
Tiếp đó, đến hiệp tám trên. Một cú đánh dài của Shiba, người bắt bóng, khi đang có cơ hội với người chạy ở gôn một và gôn hai. Cú đánh đáng lẽ ra là cú home run, lại biến thành cú bóng bổng do làn gió biển.
Kết quả, trận đấu kết thúc với tỷ số 1-0.
"Joro, trận đấu thì tiếc thật, nhưng việc có thể vào đến chung kết Koshien đã là một điều tuyệt vời rồi."
Đúng vậy. Á quân Koshien... Đó là một thành tích đủ vĩ đại, đáng để tự hào.
...Thế nhưng, dù sao thì cũng chỉ là hạng nhì!
Mọi người ở trường thì rất vui mừng, nhưng có lẽ San-chan và Shiba đã rất tiếc nuối. Mặc dù đáp lại những tiếng cổ vũ bằng nụ cười, tôi vẫn thấy rõ sự thất vọng hiện lên trong ánh mắt họ.
Tôi thực sự hiểu cảm giác đó...
Cảm giác này y hệt như khi tôi đoạt giải "Vàng" chứ không phải "Giải Đặc biệt" tại cuộc thi Tiểu thuyết Dengeki vậy. Niềm vui vì đã đoạt giải và sự tiếc nuối vì không thể chạm tới đỉnh cao cứ thế giằng xé trong lòng!
Trời ơi!!! Chỉ muốn đoạt giải Đặc biệt thôi mà!!! Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi...
Cảm giác nó là như vậy đó! Thật đấy nha!! ...Khoan, mà đây đâu phải chuyện của tôi.
Thôi dù sao thì, cảm giác của San-chan, tôi rất hiểu.
"Này, Kisaragi. Nếu bạn bè cậu mà biết cậu đang suy sụp thế này, họ sẽ càng lo lắng thêm đấy. Nếu đã là những người bạn thực sự quan trọng, cậu phải nhanh chóng vui vẻ lên chứ!"
"...Anh Kinomoto."
Trong khoảnh khắc, sống mũi tôi cay xè. ...Đúng rồi. San-chan và mọi người đã làm rất tốt rồi, nếu họ biết tôi thế này, có lẽ họ sẽ càng lo lắng hơn.
Vậy thì, điều tôi nên làm là... cứ giữ thái độ bình thường như mọi khi thôi!
"Em hiểu rồi! Em xin lỗi vì đã làm việc với thái độ lạ lùng!"
"Ừm. Cậu lấy lại tinh thần là tốt rồi. Vậy thì, khách cũng đến rồi, Joro làm việc nhé?"
"À! Cứ giao cho tôi!"
Được tiễn bằng nụ cười của Tsubaki, tôi lại quay về khu vực sảnh.
Được rồi! Từ giờ phải thật sự nghiêm túc... Khoan, ủa?
"Joro, từ sau vụ đi biển thì mới gặp lại nhỉ."
"À, ra là Fu-chan."
Người vừa đến là Tokusei Kaze – biệt danh "Fu-chan" – thành viên đội bóng chày trường Trung học Toujou, một chàng trai đẹp trai như tài tử Hollywood, cũng là người đã cùng San-chan trải qua trận đấu nảy lửa ở chung kết giải đấu khu vực. Trước đây, tôi không có ấn tượng tốt đẹp lắm về cậu ta, nhưng sau đủ thứ chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè, hai đứa đã thân thiết đến mức gọi nhau bằng biệt danh.
"Này, anh kia không phải là siêu đẹp trai sao!?"
"Đúng rồi đó! Khác xa một trời một vực với cái tên biến thái đang đứng trước mặt mình!"
Này, hai cô gái vừa đến đó. "Tên biến thái đi bộ" có hơi quá đáng không vậy?
"Hừm... Hôm nay, có mấy cô Haniwa giọng hơi to... Thôi kệ đi."
Đôi mắt Haniwa của Fu-chan, thứ khiến cậu ta nhìn bất cứ cô gái nào cũng thành Haniwa, có vẻ hôm nay vẫn phát huy tác dụng.
"Koshien tiếc thật nhỉ."
"...Thôi, đành vậy..."
"Nhưng mà, cũng có điều tốt đó. Trận đấu đó, đáng lẽ ra trường Nishikitsuta đã thắng chắc rồi. Và những người săn tìm tài năng đến xem cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra điều đó. Chắc chắn nhiều câu lạc bộ đã chú ý đến Oga và Shiba. Vậy nên, tôi nghĩ đó là một chức á quân còn giá trị hơn cả vô địch."
Phù! Cậu nói chuyện nghe sướng tai ghê!
"Cảm ơn nhé, Fu-chan."
"Ừm. Nhưng mà... nói thật... tôi thật tệ..."
Sao vậy, anh đẹp trai? Tự nhiên lại ủ rũ ra thế.
"À, có chuyện gì sao?"
"Tôi đã xem trận đấu đó trên TV, và khi Nishikitsuta thua, nhìn thấy giọt nước mắt của *cô ấy*... tôi đã lỡ rung động mất rồi... Đáng lẽ ra tôi phải cùng đau buồn với họ, nhưng tôi thật đáng xấu hổ!"
"À, à~... Ra là vậy."
Người mà Fu-chan nói đến là Kamada Kimie – biệt danh "Tanpopo" – quản lý của câu lạc bộ bóng chày trường Trung học Nishikitsuta. Mặc dù sở hữu vẻ ngoài dễ thương, nhưng cô ấy lại là kiểu người dễ dàng đắc chí rồi liên tục lặp lại sai lầm, cứ như một diễn viên hài vậy. Tuy nhiên, cô ấy lại là người con gái duy nhất mà Fu-chan với đôi mắt Haniwa có thể nhìn nhận là một cô gái bình thường, và cũng là đối tượng mà cậu ấy dành một tình cảm sâu sắc.
"Sức công phá của những giọt nước mắt đó quá kinh khủng! Cô ấy đáng yêu đến mức, tôi không biết từ lúc nào đã ôm chặt cái TV mà ngất đi rồi! Có lẽ, tám phần mười những người xem trận đấu đó trên TV cũng đã hành động tương tự..."
Không có đâu. Chỉ mình cậu thôi đó. Mà, cái khuôn mặt khóc của Tanpopo ngay sau trận đấu đúng là đáng yêu thật. Mặc dù nước mắt cứ tuôn rơi từng giọt lớn, cô ấy vẫn cố gắng hết sức để động viên tất cả mọi người trong đội bóng chày. Thật ra, nhờ cái đó mà số lượng fan của Tanpopo ở trường mình cũng tăng lên đáng kể đấy.
Sao Tanpopo lại vậy nhỉ, những việc cô ấy cố tình làm thì đều thất bại hết, thế mà những lúc không cố ý thì lại đạt được kha khá thành quả mà bản thân không hề hay biết...?
Tôi cũng thầm nâng cao đánh giá về cô ấy, thế nhưng sau khi Koshien kết thúc, một tin nhắn đã đến: "Khi học kỳ hai bắt đầu, ít nhất mỗi tuần một lần anh phải đến để em lợi dụng đó nha! Đối với anh Kisaragi thì đó là phần thưởng phải không? Mufufu!" nên cuối cùng, đánh giá của tôi lại trở về như cũ.
"Thế là đủ biết cô ấy quan trọng với cậu rồi còn gì? Đừng bận tâm nữa."
"Nghe cậu nói vậy, tôi thấy biết ơn lắm... Cảm ơn cậu, Joro."
"Hơn nữa, đằng nào cũng đã đến đây rồi, sao không ăn xiên chiên đi? ...À, cậu đi một mình à?"
"Không, hôm nay tôi không đi một mình. Đi cùng..."
"Yaho~! Joro của tớ! Lâu rồi không gặp nhỉ!"
"Ặc! ...Đã, đã lâu không gặp nhỉ."
Một cô gái xuất hiện từ phía sau lưng Fu-chan. Cô ấy là một mỹ nữ với búi tóc "vòng mực" hai bên và nốt ruồi gần khóe môi rất đặc trưng. Sakurao Momo, học sinh năm ba kiêm hội trưởng hội học sinh trường Trung học Toujou... biệt danh "Cherry".
Có lẽ vì đang là kỳ nghỉ hè nên cô ấy mặc thường phục chứ không phải đồng phục. Cô ấy mặc áo thun và váy ngắn, tạo cảm giác hơi hớ hênh một chút.
"Mặc dù mặc đồ thường nên có lẽ cậu không nhận ra, nhưng đó là Cherry đó."
Không sao đâu. Tôi đâu có đôi mắt Haniwa như Fu-chan đâu mà không nhận ra, cứ nhìn mặt là biết ngay là ai rồi.
"Á ha ha! Chuyện đó chỉ có Fu-chan mới vậy thôi! Đúng không, Joro của tớ?"
"Vâng. Đúng vậy ạ."
Haiz... Nếu được thì tôi chẳng muốn gặp lại hay dính dáng gì đến Cherry lần nào nữa đâu.
Bởi vì con nhỏ này trước đây từng làm ra cái chuyện điên rồ là cố tình gán ghép Pansy với người mình thích chỉ để từ bỏ tình cảm của bản thân, là một người phụ nữ cực kỳ nguy hiểm.
"Đừng có làm cái mặt ghét bỏ lộ liễu thế chứ! Thôi nào, chuyện cũ bỏ qua, mình cứ vui vẻ với nhau đi!"
Cái câu đó đáng lẽ tôi mới là người nói chứ? Đâu phải là câu mà người gây ra rắc rối nên nói đâu?
"Thế, hôm nay cô đến có việc gì?"
"Tất nhiên là chỉ đến để ăn xiên chiên thôi mà! Cùng với Fu-chan nữa!"
Hừm. Chỉ là đến ăn xiên chiên thôi à, ha...
"Fu-chan, Cherry có âm mưu gì mà đến đây vậy?"
"À, Joro của tớ! Không được đâu! Fu-chan là người thẳng thắn mọi chuyện mà—"
"Cherry có vẻ muốn nhờ Joro một chuyện. Do chuyện cũ nên cô ấy thấy khó nói một mình, vì vậy tôi được cử đi cùng để làm người trung gian. Tôi cũng muốn gặp Joro và ăn xiên chiên, nên việc đi cùng Cherry cũng chỉ là tiện thể thôi."
Quả nhiên là người nghiêm túc, trung thực. Cậu ấy đã thành thật kể hết mọi chuyện cho tôi.
"Hề~... Chỉ là đến ăn xiên chiên thôi à, ha..."
"À thì~, cũng có mặt đó hoặc không... À! Phải rồi! Bọn tớ là khách hàng! Vậy nên phải chào đón đàng hoàng chứ!"
Cô ta đang làm gì mà vung tay lia lịa rồi viện cớ thế không biết...
Thôi thôi. Tôi biết rồi. Đã đến đây rồi thì tôi cũng chẳng thể đuổi họ đi chỉ vì lý do cá nhân được.
"Vâng, xin mời lối này ạ."
Đành chịu. Trước hết thì cứ dẫn họ vào chỗ ngồi đã,
"Vậy xin quý khách đợi một lát ạ."
Tôi lập tức rời khỏi chỗ ngồi của Cherry. Còn lại thì cứ tránh xa cô ta ra là được. Nếu giải thích tình hình cho anh Kinomoto thì chắc sẽ ổn thôi.
"Được, được rồi! Vậy thì, ăn xiên chiên thôi nào! Á ha ha ha... Fu-chan, cậu có muốn ăn gì không?"
"Joro đã gợi ý món ngon của quán này cho tôi rồi, hay là gọi mấy món đó đi?"
"À! Ừ! Hai người thân nhau thế này cũng tiện! Thế thì mình cũng... hì hì hì!"
Mặc dù đứng xa nhưng nghe rõ hết đó nha. Tôi chẳng có chút ý định nào muốn thân thiết với cô đâu.
Mà nói chung, bản thân tôi cũng đang có đủ thứ chuyện phiền phức rồi.
Sắp rồi... học kỳ hai sắp bắt đầu.
Tôi định sẽ chấm dứt cái mối quan hệ lưng chừng với mấy cô nàng đó trong học kỳ hai này. Pansy, Cosmos, Himawari, Asunaro... Họ đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm như vậy rồi. Tôi không thể cứ mãi vờ như không thấy được nữa.
Vậy nên, tôi cũng sẽ đường hoàng đáp lại tình cảm của họ. Nếu không làm thế, chúng tôi sẽ chẳng thể tiến xa hơn được. Tuy không biết câu trả lời của tôi sẽ dẫn đến kết quả nào và lòng thì vẫn còn chút sợ hãi, nhưng các cô ấy đã thể hiện một dũng khí lớn đến thế. Tôi không thể cứ mãi trốn tránh một mình được.
Chỉ có điều, thêm một chuyện nữa. Hiện tại, tôi còn một vấn đề cực lớn cần phải giải quyết...
Đó là chuyện của thư viện. Trước đây, thư viện suýt phải đóng cửa, vấn đề này đã được giải quyết bằng cách tăng số lượng người sử dụng, nhưng chính cái cách giải quyết đó lại tạo ra một vấn đề mới.
Nói tóm lại, bây giờ tôi bận rộn hơn trước rất nhiều.
Hiện giờ, thư viện có quá nhiều người dùng, mà số lượng người vận hành lại chẳng thấm vào đâu. Suốt kỳ nghỉ hè, tôi và mọi người đã phải kiêm nhiệm chức vụ thành viên ban thư viện, nhờ thế mà thư viện mới hoạt động được một cách chật vật. Nhưng khi học kỳ hai bắt đầu, vì còn phải lo chuyện câu lạc bộ và hội học sinh, chắc chắn sẽ không thể duy trì mãi thế này được.
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó để đối phó, nhưng… đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì cả. Chính vì vậy, tôi đang dồn hết tâm sức vào việc đó, làm gì còn thời gian mà bận tâm đến yêu cầu của Cherry nữa chứ.
Thật tình, hết chuyện này đến chuyện khác cứ thế ập đến…
“Kii-cha-ra-gyuuuiiiii! Con gái tôi! Con gái tôi ơi! Huhu!”
Chết tiệt… Vừa dứt lời, một rắc rối to đùng lại khóc lóc xuất hiện ngay tức thì…
Kẻ vừa xuất hiện là một quý ông trung niên xấp xỉ ngũ tuần, toát ra mùi hương đặc trưng của tuổi già. Đó chính là ông chú Mayama, bố của Sazanka – hay còn gọi là Mayama Achaka, bạn cùng lớp của tôi… Khuôn mặt ông ấy lúc này trông thật thê thảm. Ông ta vẫn đội chiếc mũ yêu thích do con gái tặng, hai mắt đẫm lệ, rồi lao vào ôm chầm lấy tôi, ghì mặt thật chặt vào ngực tôi… Ông chú này đang làm cái quái gì vậy!?
“Ối giời! K-khoan đã, ông Mayama! X-xin ông bỏ cháu ra!”
“Kii-cha-ra-gyuuui! Làm sao đây!? Con gái Achaka ghét tôi rồi! Huhu!”
Dừng lại ngay! Đừng có dụi mặt vào ngực tôi như thế!
“Bình tĩnh lại đi ạ! Thôi được rồi, dù sao thì, ông buông cháu ra đi… nhé?”
“Ừm. Xin lỗi cháu… Tại chú đột nhiên làm mấy chuyện kỳ quặc quá… *sụt sịt*”
Người đang nói chuyện đâu phải một cô gái xinh đẹp, mà là một quý ông trung niên xấp xỉ ngũ tuần, toát ra mùi hương đặc trưng của tuổi già. Thôi được, ít ra ông ta cũng chịu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
“Vậy thì, cháu xin phép đi lấy nước và khăn ướt cho ông…”
“Khoan đã! Đừng đi mà!”
Gấu áo đồng phục của tôi bị túm chặt. Bởi một quý ông trung niên xấp xỉ ngũ tuần, toát ra mùi hương đặc trưng của tuổi già.
“…Ông có chuyện gì sao ạ?”
“Chuyện là… dạo trước có lễ hội mùa hè đúng không? Tối hôm đó, Achaka đã mặc bộ yukata tôi mua cho nó rồi đi chơi với bạn bè. Mà nói thật là, con bé dễ thương không giới hạn luôn….”
Xin ông hãy đi thẳng vào vấn đề chính, dễ thương không giới hạn ạ.
“Và này, khi lễ hội kết thúc và con bé về nhà, nó có mang theo một cái mặt nạ. Thế là, tôi mới đùa nghịch một chút, thử đội cái mặt nạ đó lên thì…”
Cái mặt nạ đó… hẳn là cái tôi mua tặng Sazanka để giấu thân phận nó, vì nó từng nói là sẽ rất xấu hổ nếu bị ai đó nhìn thấy nó đi cùng tôi ở lễ hội mùa hè. Dù cuối cùng con bé không dùng đến, nhưng tôi nhớ nó rất thích cái mặt nạ đó, còn ôm khư khư như báu vật nữa chứ.
Vậy là, ông chú đó đã đùa nghịch đội nó lên. Không, chuyện này thì…
“Achaka đã nổi trận lôi đình, nói rằng: ‘Bố đúng là đồ ngốc! Con không thèm nhìn mặt bố nữa!’ Rồi từ đó, nó không chịu nói chuyện với tôi nữa! Huhu! Làm sao đây!?”
Ááááá! Lại lao vào ôm chầm lấy mình nữa rồi!
Đúng là ông chú có tâm hồn mỏng manh dễ vỡ như đậu phụ mà! Đừng có lôi tôi vào chứ, đừng có lôi tôi vào!
“Tôi đã cố gắng xin lỗi nhiều lần rồi, nhưng con bé không thèm nhìn mặt tôi! Huhu! Là lỗi của tôi mà! Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa đâu… Con tha lỗi cho bố nhé, Achakaaa!”
“Th-thời gian sẽ giải quyết mọi chuyện thôi ạ! Ông Mayama, thôi thì xin ông cứ buông cháu ra đã!”
“Không không không! Tôi muốn làm lành ngay bây giờ!”
Im ngay đi, ông chú trung niên xấp xỉ ngũ tuần như trẻ con! Nếu con gái ông nhìn thấy cảnh này thì nó khóc thét lên đấy!
Haizz… Giá như lúc này có khách hàng khác gọi tôi ra để gọi món thì hay biết mấy…
“Cho hỏi có ai không ạ! Tôi muốn gọi món, làm ơn ra đây giúp tôi với~?”
Ồ! Hiếm hoi lắm mới có lúc ước nguyện thành sự thật này! Vậy thì nhân cơ hội này, lấy lý do là phải đi phục vụ khách khác, tôi sẽ…
“Xong hết rồi mà, cậu ra nhanh nhanh lên chứ!”
Lại là cô ta à!… Khỉ thật! Giờ phải làm sao đây!? Tôi thì muốn thoát khỏi ông chú đó. Nhưng lại không muốn đến cái bàn đó chút nào. Đến đó chắc chắn sẽ lại vướng vào một rắc rối khác cho xem.
Phía trước là quý ông trung niên xấp xỉ ngũ tuần, phía sau lại là “Vòng Mực” kia.
“Kii-cha-ra-gyuuui, cháu sẽ không đi đâu đúng không? Cháu sẽ ở lại bên cạnh chú chứ?”
Thôi được. Tốt nhất là đi về phía cửa sau vậy. Cửa trước đáng sợ quá rồi.
“Xin lỗi ông Mayama, cháu còn có công việc khác phải làm ạ…”
“…*Sụt sịt*. Chú hiểu rồi. Quý ông trung niên, chú sẽ nhịn.”
Tự ông ta nói mình à. Thôi được, đi thì đi vậy. …Haizzz.
“Xin lỗi quý khách đã phải chờ lâu. Tôi xin nhận order ạ.”
“Ồ! Tôi chờ nãy giờ! Ừm nhé, xiên cốt lết ớt chuông, xiên cốt lết cải cúc, xiên cốt lết sò điệp, xiên cốt lết trứng cút, mỗi thứ hai xiên! Thêm khoai tây chiên nữa! Đồ uống thì tôi gọi Coca, còn Fuu-chan là nước cam!”
“Vâng, xin quý khách chờ một lát—”
“Với lại, xin thêm một lời hứa là ngày mai cậu Joro sẽ đi hẹn hò với tôi nữa nhé!”
“Cửa hàng chúng tôi không kinh doanh loại ‘mặt hàng’ đó ạ.”
Rồi, order xong rồi, nhanh chóng quay về bếp thôi. Và, phải thương lượng với anh Kinemoto để từ giờ đến khi cô ta về, tôi không cần phải ra ngoài phục vụ nữa.
Hẹn hò cái nỗi gì chứ. Chắc chắn có ẩn tình gì đó ở đây mà.
“Ế hế! Vậy thì tôi xin nhờ riêng cậu nhé! Cậu Joro, ngày mai đi hẹn hò với tôi đi!”
“Tuyệt đối không.”
“Tuyệt đối gì chứ… Cậu đâu cần nói thẳng thừng như vậy… Này, làm ơn đi mà~”
Hừm. Dù có nũng nịu dễ thương đến mấy cũng vô ích thôi.
“Sao cô không nhờ Hose ấy?”
“Ách!”
Mặt cô ta trông buồn cười ghê. Cứ như vừa nhai phải trái đắng vậy.
“Joro à. Mối quan hệ giữa Cherry và Hose không được tốt cho lắm đâu. Đến mức suốt kỳ nghỉ hè họ còn chẳng nói chuyện với nhau lấy một lần. …Thế nên, không thể trông cậy vào sức mạnh của cậu ta được.”
À, ra là vậy. Nhắc mới nhớ, Fuu cũng từng nói thế khi cậu ấy lần đầu đến cửa hàng này. “Mối quan hệ giữa Cherry và Hose đã có sự thay đổi.” …Vậy ra, đó là ý nói mối quan hệ trở nên tệ hơn sao.
Thế nên cô ta mới tìm đến tôi, một kẻ thay thế thứ hai. Đúng là coi người khác như miếng giẻ lau vậy…
“Cô Cherry. Xin lỗi, nhưng tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh đến thế đâu.”
“Có sao đâu! Này, chúng ta là bạn bè mà, đúng không nào~?”
“Tôi và cô Cherry đâu có thân thiết gì đâu nhỉ?”
“Hứ!… Cậu đâu cần nói thẳng thừng như thế… …Haizzz. Được rồi. Vậy thì tôi sẽ không nhờ cậu Joro nữa, ăn xong xiên cốt lết rồi ngoan ngoãn về thôi…”
Vừa vân vê lọn tóc xoăn tít, Cherry vừa miễn cưỡng từ bỏ ý định nhờ tôi giúp đỡ. Nhưng tôi thì đâu phải kẻ sẽ bỏ qua ngọn lửa đang bùng cháy trong ánh mắt cô ta. Chắc chắn con nhỏ này vẫn chưa chịu bỏ cuộc đâu.
“Vậy thì, xin quý khách vui lòng chờ một lát.”
“Joro, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cháu. Cố gắng làm việc nhé.”
“Vâng. Cảm ơn ông.”
“Huhu~ Nếu là Hose thì cậu ấy đã giúp tôi ngay rồi…”
Thế thì đi mà nhờ cậu ta! Đừng có gộp tôi với cậu ta vào làm một chứ!
Thoát khỏi ông chú một cách an toàn, lại từ chối được yêu cầu của Cherry, tôi tiếp tục tập trung vào công việc. Mặc dù vậy, nếu quay lại sảnh chính, thì lại có mấy vị khách cực kỳ phiền phức đang chờ sẵn. Thế nên tôi đã giải thích tình hình cho anh Kinemoto và Tsubaki, còn bản thân thì đang trú ẩn trong bếp để chuyên tâm rửa bát.
“Kisaragi-kun. Ông Mayama ấy à, sau khi ăn xong thì ông ấy ủ rũ đi về rồi. Ông ấy muốn nói chuyện với Kisaragi-kun lắm, nhưng tôi bảo là ‘cậu ấy cũng còn công việc’, thế là ông ấy hiểu ra ngay!”
“Thật hả anh? May quá! Cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Có điều, cô bé còn lại thì không dễ bỏ cuộc đâu…”
Bó tay rồi… Tôi thì cũng muốn quay lại làm việc bình thường lắm rồi đây…
“Anh Kinemoto, chỗ vị khách đó, để em đến cho.”
“Ơ, Tsubaki đó à?”
“Có được không đó… Tsubaki?”
“Đương nhiên rồi. Em là đồng minh của Joro mà. Cứ giao cho em nhé.”
Một cái nháy mắt cùng nụ cười ấm áp. Tsubaki buộc chặt chiếc khăn bandana, rồi ung dung đi ra sảnh chính, khiến trái tim tôi đập thình thịch. Tsubaki đúng là quá đáng tin cậy mà!
Được rồi! Thế là mọi rắc rối…
“Joro, cậu hãy chịu khó nghe Cherry nói chuyện nhé.”
“Cảm ơn cậu nhiềuuu! Tsubaki!”
Hảáááá!? Cái quái gì thế này!? Vừa quay lại trong chớp mắt, đã thế còn mang theo rắc rối đến cho tôi nữa!?
“Nào, Joro! Đi thôi! Nhanh lên nhanh lên!”
Này, dừng lại! Đừng có kéo tôi mạnh như thế chứ.
“Ừm… Tsubaki?”
“Joro à, cậu hãy tranh thủ nghe Cherry nói chuyện và nghỉ ngơi một chút nhé. Dù sao thì cũng là lỗi của cậu mà.”
Gì chứ, mặt của Tsubaki lúc này lại hoàn toàn trái ngược với ban nãy, lạnh như băng vậy! Tại sao Tsubaki, đáng lẽ phải là đồng minh của tôi, lại quay sang phe của Cherry!? Rốt cuộc thì con nhỏ Cherry đó đã nói gì với Tsubaki trong khoảng thời gian ngắn ngủi này vậy!?
Khỉ thật! Nếu đã vậy thì tôi sẽ đi hỏi Fuu để ép con nhỏ này về bằng được…
“À, chuyện của Fuu-chan thì cậu đừng lo nhé! Cậu ấy đã về nhà và đi luyện tập rồi!”
Khốn kiếp! Đường thoát của mình bị chặn sạch rồi còn đâu!
“Nào, đi thôi đi thôi! Tôi và cậu Joro, chúng ta sẽ nói chuyện riêng nhé!”
Tại sao chứ? Tại sao tôi lại phải bị một người con gái mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ dính dáng đến nữa, kéo lê đến phòng nghỉ thế này?
“Xin phép làm phiền nhé~!... Hây dô!”
Con nhỏ này, lần đầu tiên đến phòng nghỉ mà lại chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế sắt ống như thể đây là nhà của mình vậy…
“…Thế, có chuyện gì không?”
“Tôi vừa nói rồi mà! Ngày mai đi hẹn hò với tôi đi!”
“Tôi muốn biết mục đích thật sự là gì cơ?”
“Đã bảo là! Tôi muốn hẹn hò với cậu! Yêu cầu của tôi chỉ có thế thôi!”
Tại sao Cherry lại cứ khăng khăng chuyện hẹn hò đến vậy?… Đáng nghi quá.
“Vậy thì tôi từ chối. Tôi không muốn dính dáng đến cô.”
“Trời ơi… Cậu Joro không có chút lòng tốt hay sự tử tế nào sao?”
“Tôi nghĩ đôi khi nghiêm khắc răn đe cũng là một kiểu lòng tốt mà?”
Mà nói chung, Cherry làm thế nào mà kéo được Tsubaki về phe mình thế nhỉ? Tsubaki tuy hiền lành thật đấy, nhưng cũng có những lúc khá là nghiêm khắc. Việc kéo cậu ấy về phe mình đáng lẽ đâu có dễ dàng đến vậy…
“Cậu nói hay ghê! Thế thì, coi như là để răn đe cậu, chúng ta đi hẹn hò đi!”
“Đúng là lì lợm thật… Hơn nữa, cô mà cũng răn đe được tôi sao…”
“Ngực.”
“Hả?”
“Cậu đã làm gì với bộ ngực của tôi nhỉ?”
“…Chết rồi!”
Toi rồi… Đúng vậy. …Chính là vậy. Trận đấu giữa tôi và Hose diễn ra trong trận chung kết giải khu vực. Hồi đó, vì yêu cầu của chiến thuật, tôi đã phải lẩn trốn để không bị ai tóm được cho đến tận những giây cuối cùng của trận đấu bóng chày. …Nhưng làm gì có chuyện mọi chuyện diễn ra dễ dàng như vậy. Tôi đã bị Cherry tóm được giữa chừng, và để thoát thân, tôi đã nắm lấy ngực cô ta.
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng bị ai chạm vào, vậy mà lại bị làm những chuyện như thế… Cảm giác như tâm can bị xé nát vậy… Tôi không gả đi được nữa đâu! Huhu!”
Với đôi mắt đẫm lệ, cô ta nhìn xuống dưới, ôm lấy thân mình, khép hai chân vào nhau rồi cắn chặt môi dưới. Cái kiểu ra vẻ thân thể trong sạch bị vấy bẩn này thật đáng nể. Thực sự, tôi xin lỗi…
“Không lẽ, vì thế mà Tsubaki lại…”
“Đúng vậy! Khi tôi giải thích rõ tình hình, Tsubaki cũng đã thông cảm cho tôi!”
Cái chuyện ngực đó mà~! Theo đủ mọi nghĩa, đó đúng là chủ đề chí mạng đối với Tsubaki mà!
Toi rồi… Nếu Tsubaki đã biết, vậy thì thông tin sẽ cứ thế mà lan truyền đến những người khác như hiệu ứng dây chuyền…
“Cậu cứ yên tâm đi! Tôi đã dặn Tsubaki là phải giữ bí mật với những người khác rồi! Nhưng mà này, tùy vào thái độ của cậu đó… cậu hiểu mà đúng không? Khà khà khà!”
“Khụ!… Chỉ cần đi hẹn hò thôi là được đúng không?”
“A ha! Đương nhiên rồi! Chỉ thật sự đi hẹn hò thôi! Không có gì khác đâu!”
Chuyện này, kiểu gì cũng có ẩn khuất khác nữa cho mà xem. …Phải luôn đề cao cảnh giác mới được.
“Vả lại, cậu Joro cũng vui lắm đúng không, khi được hẹn hò với một cô gái dễ thương như tôi?”
Một chút nào cũng không vui nổi.
“Tôi hiểu rồi… Ngày mai, tôi sẽ đi cùng cô Cherry.”
“Yeaaaah! Cảm ơn cậu nhé! Ối, phải quyết định địa điểm và thời gian chứ nhỉ! Địa điểm thì… ngay trước Tsutaya có kèm Starbucks đi! Thời gian thì mười giờ được không?”
“Tùy cô…”
“Ừm! Tôi tin cậu sẽ nói thế mà! Vậy nhé, hẹn gặp lại~!”
Sau khi mọi chuyện được dàn xếp ổn thỏa, Cherry mãn nguyện đứng dậy khỏi chiếc ghế sắt ống rồi rời đi. Không ngờ, ngay trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc lại phải đi hẹn hò với Cherry… Đáng ghét thật…
※
Tan ca, tôi lê bước một mình về nhà trong sự mệt mỏi.
Cuộc hẹn hò với Cherry ngày mai… Càng nghĩ càng thấy chán nản.
Tóm lại, cứ hễ cảm thấy hơi thở của tên đó quanh đây là phải chuồn ngay lập tức…
“Ể! Ể! Gì chứ, sao lại trùng hợp ở cái nơi này thế không biết!”
“Ối!”
Bất ngờ thật! Vừa mới ra khỏi cửa hàng đã bị gọi thẳng mặt rồi!
Xuất hiện trước mắt tôi là cô bạn cùng lớp Mayama Asaka… hay còn gọi là “Sazanka”.
Vẫn như mọi khi, nhan sắc trong veo ấy đúng là cực phẩm đúng gu tôi mà.
“Hừ! Hôm nay mặt mũi vẫn ủ dột như mọi khi nhỉ! Này, mọi người đâu… Ơ!? Mọi người đâu hết rồi!”
Sao cái người vừa gọi tôi lại đang tròn mắt nhìn quanh thế kia?
“Chúng ta đã hẹn là sẽ gọi cậu ấy cùng lúc khi ra khỏi cửa hàng mà, sao lại chỉ có mình tớ thế này!? …Hả!”
““““Tuyệt vời!!””””
“Lại bị lừa nữa rồi!”
Cách đó không xa, hội chị em bạn dì đình đám đang giơ ngón cái lên đầy vẻ thích thú.
Xem ra, y hệt như hồi lễ hội mùa hè, họ lại giăng bẫy để Sazanka một mình lên tiếng trước rồi.
“Làm, làm sao đây!? Tự dưng chỉ còn hai người, biết nói gì bây giờ… Ưm, ưm… Phải rồi! Này, nhìn chằm chằm cái gì hả!? Muốn bị giết à!?”
…Tuyệt vời!!
“Không, tại tôi thấy Sazanka ở đây nên tò mò không biết cậu đang làm gì thôi…”
“Bọn, bọn tớ đi karaoke về, tình cờ thấy cậu nên mới gọi thôi! Hoàn toàn là tiện đường đó mà! Nếu cậu hiểu lầm thì tôi cho cậu ăn đòn đấy!”
Việc cô nàng vừa nói “Chúng ta sẽ cùng gọi cậu ấy khi ra khỏi cửa hàng” giờ lại hoàn toàn mâu thuẫn, xem ra là do tôi hiểu lầm hết. Đúng là Jooro, vụng về hết sức.
“À! Tớ đi karaoke chỉ với con gái thôi nhé! Chỉ với con gái thôi!”
Đúng là màn tuyên bố độc quyền con gái một cách kinh khủng.
“Ra vậy… Vẫn thân thiết như ngày nào nhỉ.”
“Đương nhiên rồi chứ! Bọn tớ rất thân với nhau mà! He he he.”
Được khen về mối quan hệ với hội chị em bạn dì đình đám, cô nàng có vẻ vui lắm, vừa dùng ngón út gãi gãi má, vừa khoe nụ cười ngây thơ. …Thật sự thì, chỉ có vẻ ngoài là cực kỳ đúng gu tôi thôi. Đáng yêu ghê.
“Được rồi! Hiện tại thì mình vẫn nói chuyện bình thường nhỉ! Hôm nay mình cố gắng lắm đó!”
Cái đoạn hội thoại đầy sát khí và bạo lực này, với Sazanka thì lại là chuyện thường tình.
“Nhưng, nhưng từ đây thì sao đây… Chẳng lẽ, chỉ còn cách trò chuyện bằng vũ lực…”
Cái điệu bộ mắt long lanh chực khóc nhìn quanh của cô nàng thì đáng yêu đấy, nhưng mà “trò chuyện bằng vũ lực” là cái quái gì không biết?
“Chào Jooro! Lâu lắm rồi không gặp!”
Có lẽ đã cảm nhận được giới hạn của Sazanka và cái nguy cơ bạo lực sắp ập đến với tôi, hội chị em bạn dì đình đám, dẫn đầu là cô E, bắt đầu lũ lượt kéo tới. Thật tình, hơi đáng sợ một chút.
“À, lâu rồi không gặp. Cậu khỏe không?”
“Ừm! Tớ khỏe! Dù hơi buồn vì kỳ nghỉ hè sắp hết! …Jooro, cậu có vẻ không được khỏe lắm thì phải, có chuyện gì sao?”
Trông tôi chán nản đến thế sao? Mà thôi, chuyện đã vậy thì…
“Thì là, tôi bị một cô gái lạ mặt đe dọa, nên phải đi hẹn hò… Ái!”
“Khoan đã! Chuyện đó là sao hả!?”
Tự dưng bị Sazanka túm cổ áo! Này! Dừng lại! Đừng có lắc người tôi!
Chết tiệt… Đầu óổi tôi quay mòng mòng rồi…
“Nói! Tôi nói đây! Dừng lại đi!”
Nghe thế, cô nàng lập tức dừng lắc tôi lại, rồi chăm chú nhìn vào mặt tôi.
“…Thật không đó?”
“Thật mà…”
“Hừ! Vậy thì, mau nói ra đi!”
Cô nàng bất ngờ buông tôi ra, rồi lườm tôi sắc lẻm.
…Sao mà cái màn đối đáp này cứ thấy quen quen, hình như đã từng có với ai đó ở đâu từ rất lâu rồi thì phải…
“Thứ bảy ngày mai, tôi sẽ đi chơi với Sakura Momo, hội trưởng hội học sinh trường cấp ba Tou Shoubu. Có chút nợ nần, nên phải đi trả nợ…”
Vừa nói xong, sắc mặt Sazanka lập tức tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
…Chết rồi. Có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“S, sao chứ… Sao cậu không đi với tớ mà lại đi với người khác…”
Giọng cô nàng như thể đang rơi vào tình huống không thể hiểu nổi.
Có lẽ đang lo lắng chuyện gì đó, cô nàng ghì chặt ngực tôi bằng cả hai tay.
“Kh, không, không phải là tôi không muốn đi với Sazanka đâu! Hơn nữa, dù nói là hẹn hò, nhưng thực ra không có chút tình cảm yêu đương nào đâu! Chỉ là trả nợ thôi mà! Thật sự chỉ có thế thôi!”
Sao mà giọng điệu của tôi cứ như đang biện minh thế này?
Kiểu này thì chẳng khác gì ông chồng ngoại tình bị bắt quả tang cả.
Tôi rụt rè nhìn Sazanka, cô nàng đang cúi mặt xuống, lầm bầm gì đó.
“Suốt kỳ nghỉ hè chẳng gặp được chút nào, có gặp thì cũng chỉ nói được một tí, lúc nào cũng có cảm giác bị tránh né, tớ muốn ở bên cậu nhiều hơn nữa, vậy mà hôm nay cuối cùng cũng gặp được… Sao lại thế chứ…”
Không, thật sự cái diễn biến này trước đây đã từng ở đâu đó rồi… Hả? Cái này… nhớ ra rồi!
Đây chính là phản ứng của Himawari khi biết tôi đi hẹn hò riêng với Cosmos, cái thời mà tôi còn đang giả dối! Vậy thì, lẽ nào sau đó sẽ là…
“…Chủ Nhật.”
Quả nhiên mà! Sazanka vẫn cúi mặt xuống đất, buột miệng nói ra câu đó!
“Không, cái đó thì…”
“Chủ Nhật!”
Lần này cô nàng ngẩng phắt mặt lên và hét to.
Cô nàng ghé sát mặt vào tôi, hơi thở phì phò, phả vào mặt tôi.
Gần quá! Sazanka-san, gần quá rồi!
“Không thể chịu đựng được nữa! Tớ cũng sẽ hẹn hò với Jooro! Cứ mãi, mãi mãi tớ bị cho ra rìa như vậy thật là quá đáng! Thế nên, Chủ Nhật tớ sẽ hẹn hò với Jooro! Nghe rõ chưa!?”
Không rõ đâu! Chết rồi… Chắc chắn là chuyện rắc rối lớn đây!
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Hơn nữa, cậu đã hứa với tớ rồi còn gì!”
“Hả? Không, tôi đâu có hứa gì với Sazanka đâu mà──”
“Đúng! Cậu chắc chắn đã hứa rồi! Tớ cũng nghe rõ mà!”
“Ôi trời ơi! Jooro, cậu vẫn chưa giữ lời hứa với Sazanka sao!?”
“Quá đáng thật~! Sazanka tội nghiệp quá! Mau lên, bơm tình yêu vào thôi!”
“Quên lời hứa là không được đâu nhé! Phải xin lỗi mới phải!”
Ôi các vị của hội chị em bạn dì đình đám ơi! Đừng có nhân cơ hội này mà hùa theo Sazanka chứ!
Và vẫn như mọi khi, có một người vẫn còn đang bắt trend muộn màng nữa kìa…
“Này, nhớ không, hồi trước ở trận chung kết giải cấp vùng, khi bọn tớ đã che giấu Jooro ấy, Sazanka đã nói rồi còn gì! Rằng ‘Lần tới, phải đền bù cho tớ đấy!’ Jooro, cậu vẫn chưa đền bù cho Sazanka đúng không?”
…Hả? Có chuyện đó sao? Để tôi dùng trí nhớ siêu phàm của mình mà nhớ lại xem nào.
Ưm… hình như là lúc tôi được hội chị em bạn dì đình đám che giấu trong trận đấu với Hose thì phải…
『Ồn ào quá đi… Không cần phải cảm ơn từng tí một thế đâu, vì cậu thì tôi… Áaaaa! Đang nói cái gì thế này! Phải biết ơn mà cúi đầu đi! Liếm giày tôi đi! Với lại, lần tới phải đi chơi để đền bù cho tôi đó! Nghe rõ chưa!?』
Đúng là thế thật màaaaa! Hồi đó tôi vội quá nên bỏ qua luôn, vậy mà lại lỡ hứa mất rồi!
Nhưng mà, hình như tôi đâu có đồng ý đâu…
“Thế nên, đây là chuyện đã được định đoạt rồi! Nghe rõ chưa!?”
Thôi rồi. Kiểu nói này không có tác dụng với cô nàng này đâu.
“…Vâng.”
Và thế là, tôi sẽ đi chơi với Cherry vào Thứ Bảy, và với Sazanka vào Chủ Nhật. Mặc dù đối tượng khác nhau, nhưng tôi lại tái hiện hoàn hảo cái khoảnh khắc định mệnh đó…
Haizz… Sao mọi chuyện cứ thành ra thế này mãi không biết…
**[Cuộc gặp gỡ giữa tôi và em]**
──Hôm đó, sau khi tôi lên giường đi ngủ.
Thoáng cái, tôi nhận ra mình đang ở trên một đồng cỏ đêm.
Một đồng cỏ đẹp đẽ, huyền ảo, tràn ngập cỏ xanh mướt, được chiếu sáng bởi ánh trăng.
…A ha. Ra vậy, là thế này ư. Đây là… rõ ràng là một giấc mơ rồi!
“Jooro… cuối cùng cũng gặp được anh rồi chứ…”
“…Hả?”
Từ lúc nào không hay, một cô gái đang đứng trước mặt tôi. Làn da ngăm, mái tóc dài sọc nâu và nâu đậm. Một cô gái xinh đẹp quyến rũ, chỉ khoác một tấm vải cotton mỏng trên người trần, đôi mắt ngấn lệ.
Là ai vậy nhỉ?
“Jooro. Từ giờ, những khó khăn rất đau khổ đang chờ đợi anh đó mà. …Vì em…”
“Ưm, cô là… ai vậy?”
“Ưm… Jooro biết em mà…”
Dù cô nàng có làm cái vẻ mặt bất mãn như vậy thì tôi cũng không nhớ là mình có quen ai nói chuyện đặc biệt đến mức cứ thêm từ “chứ” vào cuối câu như thế đâu…
Ơ? Sao vậy nhỉ?
Cứ tưởng cô nàng đang bất mãn, vậy mà tự dưng lại bắt đầu buồn bã ủ rũ.
“Mỗi lần gặp em, anh lại phải chịu khổ đó mà. Em… là kẻ mang đến bất hạnh mà.”
Cơ thể run rẩy. Mái tóc bay trong gió. Cô gái nói vậy với giọng nói như sắp biến mất.
Nhìn cô nàng như thế, tôi bỗng thấy lạ lùng yêu mến, và muốn bảo vệ cô nàng đến lạ.
Nếu tôi có em gái, có lẽ cũng sẽ cảm thấy như thế này. Không hiểu sao, không thể coi cô nàng là người xa lạ được…
“Này… Tôi không nhớ cô là ai. Thế nên, cô có thể cho tôi biết tên được không?”
“…Mokusei.”
“Đó là họ hay tên vậy? Tôi muốn cô cho biết tên đầy đủ…”
“Được rồi chứ.”
À, không, cũng có khả năng “Mokusei” là biệt danh nhỉ. Kiểu viết tắt của “Kinmokusei” (hoa mộc).
Dù sao thì, nếu cô nàng nói tên đầy đủ thì nghi vấn sẽ được giải quyết ngay, cũng không cần hỏi lại làm gì.
“Tên đầy đủ của em là…”
“Tên đầy đủ của cô là gì?”
“Ghế băng gỗ.”
“Là ghế băng ư! Mày, mày biến thành người từ khi nào thế hả!?”
Cái chuyện ghế băng mà cũng hóa thành nữ chính á, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ luôn đấy! Khó tin thật mà!
“Mokusei” là cái “Mokusei” đó hả! Chẳng liên quan gì đến “Kinmokusei” (hoa mộc) tẹo nào cả!
Giờ nói ra thì đúng là có đủ loại đặc điểm thật!
Ngoài cái đuôi câu ra, thì cái mái tóc sọc nâu và nâu đậm kia, chính xác là hình của cái ghế băng rồi!
“Em đã luôn nhìn anh đó mà. Luôn muốn nói chuyện với anh đó mà. Thế nên, em mới có thể xuất hiện trong giấc mơ của anh như thế này đó mà. Vì em luôn chỉ bị người ta ngồi lên thôi, nên giờ có thể nói chuyện như thế này… Em cảm ơn ông trời đó mà…”
Còn tôi thì chỉ muốn hét toáng lên mà trách móc ông trời thôi chứ.
Cứ cái vẻ mặt hạnh phúc thế kia mà nói ra mấy chuyện vớ vẩn gì không biết.
“Em vẫn nhớ rõ cảm giác mông của Jooro đó mà. Mềm mại lắm đó mà. …Pỏm.”
Cái thứ đó, không cần phải nhớ đâu. Người xấu hổ là tôi đây này.
“…Vậy, mày xuất hiện trong giấc mơ của tao để làm gì hả?”
Vẻ ngoài đáng yêu đấy, nhưng đừng có lơ là…
Cái kẻ này, chính là ác quỷ tối thượng đã đẩy tôi vào vô số bất hạnh cho đến giờ.
Kẻ thù không đội trời chung, chắc là loại tệ hại nhất trong số những người tôi từng dây dưa.
Khoan đã… À phải rồi, cô nàng này đã từng buồn bã nói rằng mình là kẻ mang đến bất hạnh mà…
“Đúng vậy đó mà… Từ góc nhìn của anh, em là một sự tồn tại không thể tha thứ được mà…”
Một dòng nước mắt chảy dài trên má Mokusei. Tôi bị một cảm giác tội lỗi kỳ lạ ập đến.
“Ư! Xin lỗi… Tôi đã nói quá lời rồi…”
“Không sao đâu. Vì đó là sự thật mà. Không thể khác được đâu mà…”
Mokusei lắc nhẹ đầu qua lại.
Cử chỉ đó mang một sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta muốn tha thứ cho mọi chuyện đã xảy ra từ trước đến nay.
“Nhưng, em không muốn Jooro phải chịu thêm bất hạnh nữa! Thế nên, em đến để báo cho anh biết đó mà!”
“…Báo cho tôi biết?”
Mokusei khẽ gật đầu.
Rồi, nhìn tôi bằng đôi mắt mạnh mẽ… cô nàng ôm chặt lấy tôi.
“Ư, ối!”
Mái tóc mềm mại như lụa của Mokusei chạm vào má. Mùi hương của Mokusei, ngọt ngào như nhựa cây, thoảng thoảng bay tới.
Cảm giác mềm mại ngoài sức tưởng tượng đã xua tan đi hình ảnh về một cái ghế băng trong tâm trí tôi bấy lâu nay.
“Nghe kỹ đây chứ! Ngày mai và ngày kia, em sẽ xuất hiện trước mặt Jooro đó mà… Nhưng, tuyệt đối đừng lại gần nhé! Đừng lơ là ngay cả ở những nơi không có em! Cho dù em không ở đó, khả năng ai đó mang em đến cũng rất cao đó mà!”
Này này… Từ trước đến giờ, tôi cứ nghĩ cái ghế băng này vui vẻ đẩy tôi vào bất hạnh.
Nhưng, tôi đã lầm rồi! Cái ghế băng đó không hề muốn chuyện đó!
Thế nên, cô nàng mới xuất hiện cả trong giấc mơ để báo tin nguy hiểm cho tôi sao!
…Chậc! Đúng là một người tốt mà!
“…Tôi xin lỗi. Tự dưng lại có thái độ tệ bạc như vậy…”
“Không sao đâu. Em đã làm những chuyện như thế với Jooro rồi mà…”
Không phải đâu. Tất cả mọi chuyện từ trước đến nay, chắc chắn đều là tai nạn ngoài ý muốn thôi.
Ghế băng chẳng có lỗi gì cả! Ghế băng vô tội mà!
“Vậy thì… Yêu cầu của em là…”
「Được thôi! Tôi nhất định sẽ làm theo lời em dặn!」
Không đợi Mokusei nói hết lời, tôi đã hét lên.
「…May quá.」
Nghe tôi đáp lời, Mokusei chắp tay trước ngực như cầu nguyện, mỉm cười.
Tôi dùng cả hai tay siết chặt lấy đôi tay đang chắp của em.
「Cảm ơn em nhiều lắm! Đã cất công báo tin về hiểm nguy cho tôi! Thật sự… thật sự, tôi vui lắm!」
「Đâu có… Em ngượng lắm. …Mặt Mokusei đỏ ửng.」
Mokusei ngượng ngùng mỉm cười nhìn tôi. Thấy vậy, tôi cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Cứ như thể muốn chúc phúc cho chúng tôi, đồng cỏ vốn chìm trong bóng đêm bỗng được ánh mặt trời chiếu rọi, dần trở nên sáng bừng.
「A! Sắp… đến lúc phải chia tay rồi.」
Cơ thể Mokusei dần dần được bao phủ bởi ánh sáng. Tôi, người cảm nhận được đây là dấu hiệu kết thúc của giấc mơ, liền hét lên.
「Tuyệt đối… tôi nhất định sẽ làm theo những gì Mokusei đã dặn! Dù có thấy *Bench* cũng không đến gần, dù ở nơi không có nó cũng không lơ là cảnh giác! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ liều mạng giữ lấy lời hứa với Mokusei! Vậy nên, em cứ yên tâm nhé!」
「…Ừm. Em tin anh—」
Không đợi tôi nghe hết lời, cơ thể Mokusei đã hoàn toàn chìm vào ánh sáng, và giấc mơ của tôi cũng kết thúc.