Chủ Nhật. Tám giờ hai mươi phút sáng. Tôi – Sazanka, tên thật là Mayama Asaka – vừa thấy đèn xanh bật lên là đã vội vã băng qua đường.
“Ít người ghê…” Chắc vì là cuối tuần, lại vào giờ này nên cả khu vực gần ga tàu cũng vắng hoe. Có mấy người nhân viên văn phòng uể oải, đối lập với họ là mấy gia đình rộn ràng tíu tít, rồi cả mấy cô nữ sinh mặc đồng phục cầm gậy lacrosse. Mấy cái gậy đó tôi thấy hoài mà chẳng biết tên là gì nữa.
“Ư… Lạnh quá…” Vừa đi bộ trên phố, tôi vừa bất giác xoa xoa đùi non bên trong chiếc áo khoác.
Hôm nay, tôi diện áo khoác chester màu be, áo len lông xù màu trắng ngà. Thêm chiếc khăn quàng cổ kẻ caro màu đỏ… Và một chiếc váy mini màu đen cực ngắn.
Dù đã dậy từ 5 giờ sáng, vật lộn không biết chọn bộ nào cho hợp, đây lại là bộ đồ mà tôi tự tin nhất. Thế nhưng… chiếc váy mini này lại cực kỳ không hợp với thời tiết bên ngoài chút nào.
“Trời ơi! Sao mà lạnh thế này chứ!” Biết thế thì đã mặc quần tất rồi! Đúng là tệ hết sức! Thôi! Mau mau đến chỗ hẹn thôi! Đến đó sẽ ấm hơn nhiều!”
“Phù… Ấm thật…” Nơi tôi vội vã bước vào là một quán cà phê đã mở cửa dù giờ còn sớm thế này.
Hôm nay tôi có một cuộc hẹn đặc biệt quan trọng, nhưng khi tôi nói với cô bạn thân nhất của mình… Iris, tức Mezaki Keibun, và những người bạn lúc nào cũng ở bên tôi, thì họ bảo: “Trước khi đi, chúng ta phải họp bàn chiến lược đã!” Thế là chúng tôi hẹn nhau tập trung ở quán cà phê này lúc chín giờ sáng.
Mới tám giờ ba mươi phút… Ừm. Chắc là chưa ai đến…
“Chào buổi sáng, Sazanka!”
“Sazanka, cậu đến muộn đấy nhé… Hahaha!”
“Sazanka, chào buổi sáng!”
“Ơ, ơ? Mình là người cuối cùng ư!?”
Không thể tin được! Mọi người đến cả rồi sao!
“Thành công rồi! Đúng như tụi mình dự đoán! Kế hoạch đại thành công!”
“““Thành công!”””
Ba người bạn lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, đồng loạt giơ ngón cái lên một cách khoa trương, hưởng ứng lời Iris nói.
Đó là Bibai Azusa, Shizuwa Kochou, Izui Yamabuki.
Chúng tôi gọi họ lần lượt là ‘Bii-chan’, ‘Shizuko’ và ‘Dickey’.
“Mình cứ nghĩ mình là người đến sớm nhất cơ…”
“Hahaha! Tiếc quá nhỉ! Đằng nào Sazanka cũng sẽ đến sớm hơn giờ hẹn rất nhiều, nên cả bọn đã lén lút hẹn nhau lúc tám giờ đấy! Này, Sazanka mau ngồi xuống đi!”
Với vẻ mặt như thể vừa thực hiện thành công một trò nghịch ngợm, Iris xê dịch chiếc ghế sofa để tạo chỗ cho tôi ngồi. Thế là tôi cởi áo khoác rồi ngồi xuống chỗ đó.
…Oa. Cái ghế sofa này mềm mại, ngồi sướng thật đấy.
“À, cậu gọi món gì? Mình gợi ý bộ Croque Monsieur nhé! Phô mai tan chảy béo ngậy, kết hợp với thịt nguội thì ngon tuyệt cú mèo luôn! Nếu chưa ăn sáng thì cứ cái này mà quất!”
Bii-chan đang ngồi đối diện, tay cầm chiếc Croque Monsieur ăn dở, vừa ăn vừa nhiệt tình giới thiệu cho tôi. Phô mai tan chảy tràn ra từ chỗ cô ấy cắn, trông ngon mắt vô cùng.
Ưm, hình như mọi người cũng gọi món đó cả…
“Ừm… Vậy thì mình gọi món đó vậy…”
“Ok! Chị ơi! Cho bọn em thêm một bộ Croque Monsieur nữa nhé! Đồ uống là ca cao nóng ạ!”
Đúng là Bii-chan có khác. Cậu ấy biết rõ cả đồ uống tôi thích nữa.
“Vâng ạ. …Anh ơi, một Croque Monsieur nhé.”
“…Được rồi.”
Một bà cô trông hiền lành đeo tạp dề nói với ông chú đứng cạnh – người có râu ria trông đúng chất chủ quán. Chắc là hai vợ chồng cùng điều hành quán cà phê này nhỉ?
Thật thích quá, trông họ hạnh phúc ghê… Tôi cũng muốn sau này hai vợ chồng cùng mở quán cà phê như vậy…
“Cậu đang nghĩ kiểu ‘sau này hai vợ chồng cùng mở quán cà phê thì cũng tốt’ đúng không?”
“…Hả! Đ-đâu có, mình làm gì nghĩ thế! Iris!”
“Hahaha! Sazanka, cậu dễ đoán quá đi mất!”
“Đ-đâu có chuyện đó! Mình còn giỏi giấu giếm là đằng khác!”
Thậm chí mình còn giấu tiệt cảm xúc của mình với cậu ta cho đến tận cuối Lễ hội Ryouran cơ mà!
“Thôi nào, gác lại kế hoạch tương lai của Sazanka đã! Trước tiên là vấn đề trước mắt đây!”
“Ơ? Shizuko, mình có vấn đề gì đâu?”
“Iris, đừng có nói mấy câu thừa thãi nữa!”
À, cậu ấy chơi chữ giữa họ ‘Mezaki’ của mình với từ ‘trước mắt’ (Mesaki) đây mà…
“Hehe! Xin lỗi nha!”
Ở cùng mọi người thì vui thật đấy, nhưng nhược điểm là mãi chẳng vào được chuyện chính. Bọn tôi cứ hay bị lạc đề ngay lập tức ấy mà.
“Vậy thì, Meza… khụ khụ. Chúng ta bắt đầu cuộc họp bàn chiến lược để giải quyết vấn đề trước mắt!”
“““Suy nghĩ!”””
“S-suy nghĩ…”
Ba người kia thì hăng hái giơ tay hưởng ứng lời Shizuko, còn tôi thì rụt rè giơ tay lên. Thật ra, tôi thấy mình đâu cần họp bàn chiến lược gì đâu chứ…
“Hôm nay, thư ký hội học sinh của chúng ta! Mayama Asaka – cuối cùng cũng sẽ đến nhà người trong mộng của mình, Kisaragi Jouro – một mình… một mình đến nhà cậu ấy chơi! Đến đây, mọi người có đồng ý không ạ!?”
Chỉ nghe Shizuko nói vậy thôi là mặt tôi đã nóng bừng lên rồi.
Đúng vậy… Cuộc hẹn đặc biệt quan trọng hôm nay là tôi sẽ đến nhà Jouro chơi một mình.
Nói là vì năm nay tôi mới vào hội học sinh nên đến để Jouro, người từng là thành viên cũ, hướng dẫn bàn giao công việc… thì chỉ là nói dối thôi. Thật ra, tôi chỉ muốn lấy đó làm cái cớ để được ở cạnh cậu ấy. Chỉ muốn được ở cùng Jouro dù chỉ là một chút thôi.
“Và bây giờ, thân chủ Sazanka! Hôm nay cậu định làm gì nào?”
Đâu có, tôi đâu có nhờ tư vấn gì đâu chứ…
“Ưm, mình sẽ đến nhà Jouro, ở trong phòng cậu ấy để được bàn giao công việc của hội học sinh, sau khi xong xuôi thì…”
“Tốt! Cởi đồ thôi!”
“Đâu có cởi! Sao mà lại thành ra cái chuyện đó thế hả!”
Trời ơi! Dickey lúc nào cũng lái câu chuyện sang cái hướng đó cả!
“Ơ? Nhưng mà này… nếu có sẵn ‘chuyện đó’ rồi thì còn gì bằng nữa chứ?”
“Có thể là vậy, nhưng bọn mình vẫn còn là học sinh cấp ba mà! Nên phải giữ chừng mực trong mối quan hệ chứ…”
“Hừm… Vậy Jouro có bảo cậu ‘cởi ra’ thì cậu cũng không cởi ư?”
“Đương nhiên rồi! Đ-đâu có… khả năng không cởi là rất cao đấy nhé!”
Ngay cả nụ hôn đầu còn chưa có, sao mà làm được chuyện đó chứ! Ngại chết đi được ấy!”
“Iris điện hạ, cái này mà đẩy tới thì được đấy ạ.”
“Đúng thế đó, Dickey điện hạ. Chiếc váy mini đầy quyến rũ kia chính là bằng chứng xác thực nhất rồi ạ.”
“Ư, ư ư ư! K-không phải ý đó…”
…tôi không thể nói dứt khoát là ‘không phải’.
Hôm nay, tôi chọn bộ đồ này là vì muốn Jouro thấy mình dễ thương hơn dù chỉ một chút. Để làm được điều đó, dù rất ngại, tôi vẫn tự mình lấy hết can đảm.
“Sazanka, đáng yêu quá đi mất! Đúng là hình mẫu của một cô gái đang yêu! Aaa, muốn ‘ăn’ cậu luôn quá!”
Đôi khi Dickey nói đùa hay nói thật tôi cũng chẳng rõ nữa. Chắc là đùa thôi, đúng không nhỉ?
“Nhưng mà Sazanka này. Đằng nào cũng chỉ có hai người thôi, chẳng phải nên làm gì đó sao? Hay nói đúng hơn là cậu có muốn làm gì không?”
Iris nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt hơi nghiêm túc.
“À, mình á, mình thì… chỉ cần được ở cùng cậu ấy là được rồi… Với lại, tụi mình cũng đã hứa là sau khi bàn giao xong sẽ đi chơi một lát, nên như thế là đủ lắm rồi…”
“Không được đâu!”
“Á!”
Tôi giật mình. Iris, đừng có đột ngột nói lớn tiếng thế chứ… mà hình như tôi cũng chẳng có quyền gì mà nói cậu ấy.
“Sazanka! Phải làm gì đó đi chứ!”
Kiểu gì Shizuko cũng đang dùng từ ngữ từng thịnh hành ngày xưa để hùa theo Iris. Mặc dù tôi thấy không cần thiết phải cố nhét mấy từ ngữ thịnh hành ngày xưa vào cuộc trò chuyện một cách ép buộc như vậy.
“Đúng như Shizuko nói! Chỉ có hai người thôi mà!? Không nhân cơ hội mà ‘xông lên’ thì làm sao được!? Ngay cả Asuka-kun cũng thế, trước khi hẹn hò, cậu ấy đã rất ‘xông lên’ nên tôi mới thành người yêu cậu ấy đấy!”
Asuka… à, là Mint, người yêu của Iris, học sinh năm nhất ấy mà. Hóa ra cậu ấy lại thuộc kiểu người như vậy à.
“Vậy nên, Sazanka cũng phải mạnh dạn làm những gì mình muốn đi! Để làm được điều đó, cậu phải đặt ra cho mình một mục tiêu: ‘Hôm nay nhất định phải làm điều này!’ Rõ chưa!?”
“Ư! R-rõ rồi…”
Bị vẻ mặt nghiêm nghị của Iris làm cho áp lực, tôi đành gật đầu. Ưm… Dù bị bảo là phải ‘mạnh dạn lên’, nhưng tôi đâu có giỏi mấy chuyện đó đâu chứ…
“Vậy thì, theo hướng là sẽ kỹ lưỡng xoa bóp ngực cho cậu ấy──”
“Sao mà lại ra cái hướng đó hả! Tôi nghiêm túc lắng nghe mà cứ như đồ ngốc vậy! Thôi, không thèm quan tâm nữa!”
Lúc nào cũng lái chuyện sang hướng bậy bạ hết! C-cái chuyện đó… không được đâu!
“Ài chà! Tại Iris mà Sazanka giận rồi kìa. Đồ tệ hại!”
“Quá đáng! Người nói ra đầu tiên là Dickey mà! Đừng có đổ lỗi cho mỗi mình tôi chứ!”
Iris và Dickey hậm hực lườm nhau. Cuộc đấu đổ lỗi bắt đầu.
“Thôi thôi. Đừng cãi nhau nữa! Xin lỗi nha, Sazanka! Mình hơi quá lời rồi!”
Bii-chan, cái nụ cười thè lưỡi kia rõ ràng không phải vẻ mặt hối lỗi rồi.
“Món Croque Monsieur của quý khách đây ạ.”
Đúng lúc đó, chú chủ quán mang bộ Croque Monsieur tôi đã gọi ra. Món ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút, trông ngon miệng vô cùng…
“A! Đúng lúc quá! Vậy thì chúng ta tạm dừng cuộc tư vấn cho Sazanka ở đây để chuyển sang giờ ăn thôi!”
Dù trong lòng hơi nghĩ là ‘chuyện vẫn chưa đi đến đâu cả…’, nhưng tôi không hề phàn nàn.
Chiếc Croque Monsieur vừa mới ra lò trên đĩa của tôi. Những chiếc Croque Monsieur ăn dở trên đĩa của mọi người. Khác với món của tôi vừa ra lò, chắc chắn món của mọi người đã nguội rồi. Khi nhận ra điều đó, tôi cảm nhận được sự chu đáo của mọi người khi đã đợi phần của tôi được mang ra….
“Vậy thì… mình xin phép ăn…”
““““Chúng mình xin phép ăn!””””
Cảm ơn mọi người nhé…
Sau đó, mọi người cùng nhau ăn Croque Monsieur và tán gẫu cho đến giờ. Cuối cùng thì chúng tôi chẳng quyết định được điều gì, chỉ toàn nói mấy chuyện phiếm nông cạn đến mức vừa nói xong đã quên mất đã nói gì, nhưng điều đó lại mang đến cho tôi cảm giác yên lòng.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng tôi không cần phải quá bận tâm về nó. Cứ cố gắng là chính mình như mọi ngày khi ở bên Jouro. Bởi vì mọi người đã giúp tôi nghĩ như vậy.
“Vậy thì, mình phải đi đây…”
“À, đợi chút! Cuối cùng, mình sẽ tặng Sazanka một bùa may mắn!”
“Bùa may mắn ư?”
Như thể đã chờ sẵn câu hỏi của tôi, Iris thò tay vào chiếc túi màu tím nhạt của mình. Ngay sau đó,
“Ta-da! Trước khi gặp Jouro, cậu dùng cái này đi!”
Một cây son môi đáng yêu bật ra.
“Nh-nhưng mà… Jouro từng nói cậu ấy thích con gái trong sáng, nên trang điểm nhiều quá thì…”
À mà, nhớ lại hồi học kỳ một ấy… lúc tôi còn trang điểm kỹ càng, Jouro từng gọi tôi là ‘Cô A’ sau lưng đấy chứ. Hồi đó tôi nào ngờ lại có chuyện như thế này cơ chứ…
“Không sao đâu! Trong sáng không có nghĩa là không trang điểm, với lại thỏi son này cũng không quá nổi bật đâu! Nào, đưa mặt qua đây!”
“Ư, ừm…”
“…Xong! Này, thấy sao?”
Tôi nhìn vào gương Iris đưa cho để kiểm tra khóe môi mình. Màu son là hồng. Oa, màu này đáng yêu ghê… Jouro có nhận ra không nhỉ?
“Ừm, cũng không tệ lắm…”
“Hahaha! May quá cậu thích! Sazanka, cố lên nhé! Bọn mình sẽ cổ vũ cho cậu!”
“Nếu có khó khăn gì thì cứ liên lạc nhé! Tụi mình sẽ chạy đến ngay!”
“Đúng rồi! Bọn mình lúc nào cũng ở bên cạnh Sazanka mà!”
“Ừm! Cảm ơn mọi người nhé!”
Được rồi! Mọi thứ đã sẵn sàng! Hôm nay, nhất định phải biến nó thành một ngày tuyệt vời nhất!”
※
Mười giờ ba mươi phút sáng.
Đi sâu vào khu dân cư, mỗi bước chân đến gần nhà Jouro là lòng tôi lại càng thêm phấn chấn.
Hahaha! Chỉ có hai người tôi và Jouro! Chỉ có hai người tôi và Jouro đó nha!
Dù đã hứa là ‘bàn giao công việc hội học sinh’, nhưng đó chỉ là cái cớ thôi. Thế nên, tôi đã lấy hết can đảm đề nghị: ‘Sau khi xong, chúng ta cùng đi chơi nhé!’
Ăn trưa ở quán pizza tôi đã tìm hiểu trước, sau đó là bánh pancake ở quán cà phê! Và cuối cùng… chúng tôi sẽ đến một công viên có phong cảnh đẹp mà tôi đã lùng sục trên đủ loại tạp chí mới tìm thấy!
Hôm qua tôi đã đi kiểm tra một lần rồi, đúng là một công viên có không khí cực kỳ tuyệt vời luôn! Điểm đặc biệt nhất là cảnh hoàng hôn có thể ngắm từ bờ biển!
Hoàng hôn buông xuống biển vào khoảng bốn rưỡi chiều đẹp mê hồn. Mấy cặp đôi đến đó, mặt đỏ bừng bừng... cứ như mặt trời lặn, còn hôn hít nữa chứ... Này, mình đang nghĩ cái quái gì thế không biết!
"Không phải đâu! Với tụi mình thì vẫn còn quá sớm để──"
"Vậy nên, Sazanka này, cứ mạnh dạn làm những gì mình muốn đi! Để làm được thế, hãy đặt ra một mục tiêu cho bản thân: "Hôm nay nhất định phải làm điều này!" Hiểu chưa!?"
Bất chợt, lời Iris nói trong quán cà phê thoáng qua trong đầu tôi.
...Mình muốn làm gì với Jouro nhỉ?
Thật lòng mà nói, chỉ cần được ở bên cậu ấy là mình đã thấy mãn nguyện rồi. Nói cách khác, việc không được ở bên cậu ấy mới thật sự đau lòng.
Vì vậy, mình không muốn làm điều gì kì quặc để bị ghét. Vậy thì, thà chẳng làm gì cả còn hơn...
"Như thế thì không được đâu!"
Cái tật hay nhút nhát lùi bước là thói xấu của mình.
Cứ mỗi lần như thế, mình lại tự dằn vặt và động viên bản thân.
Nghĩ đi, Sazanka! Mình muốn làm gì với Jouro...
"Hô... hô... hôn, mình muốn hôn... với Jouro! Húuuuu!"
Vừa nói ra, người mình nóng bừng từ đầu đến chân.
Ô, ôi, làm sao đây!? Nếu ở công viên, không khí trở nên lãng mạn rồi Jouro chủ động hôn mình thì sao!
Nhưng làm gì có chuyện Jouro chủ động cơ chứ... Lúc đó thì mình sẽ...
"Được rồi! Mình quyết định rồi!"
Mục tiêu hôm nay của mình là "hôn nhau dưới ánh hoàng hôn"!
Mình cũng sẽ hôn như cặp đôi ở công viên hôm qua! Vớ... với Jouro!
À, với lại còn nắm tay nhau, rồi đút cho nhau ăn nữa chứ... Kìa! Một khi đã nghĩ ra, biết bao nhiêu điều muốn làm cứ thế tuôn ra!
"Ôi trời! Hôm nay bận tối mắt tối mũi rồi!"
Á, không được rồi! Vừa lỡ nói to quá.
Nhưng mà không sao đâu nhỉ? Đây là khu dân cư mà, chắc không có nhiều người──
"Ch... chào... Sazanka."
Hả? Vừa nãy có tiếng nói quen thuộc từ bên cạnh...
"Cái gì! Jouro! Cậu, cậ... cậu sao lại ở đây!?"
Sao Jouro lại ở đây chứ!? Vẫn chưa đến giờ hẹn mà... Mà lẽ ra Jouro phải đang đợi ở nhà cậu ấy chứ! Vậy mà, sao lại... Hả!
Chẳng lẽ, cậu ấy muốn gặp mình sớm nên cứ đi loanh quanh khu này sao!?
"Gì, gì thế chứ! Nếu vậy thì nói trước một tiếng để tụi mình hẹn nhau ở ga hay đâu đó──"
"Vừa ra cửa hàng tiện lợi mua... khụ khụ. Vừa đi mua đồ về thôi mà. Đang trên đường về nhà."
Hứ! Cậu ấy nói cái kiểu viện cớ như mình hay dùng để giả vờ tình cờ gặp Jouro ấy mà, mình biết tỏng hết rồi nhé!
"Thôi đi! Đúng là không thành thật chút nào mà!"
"Tôi thành thật hết sức rồi còn gì!?"
"Phải phải. Cứ cho là vậy đi nhé!"
Jouro đang mặc áo khoác phao màu đen.
Từ khe hở, có thể thấy áo phông dài tay màu xám. Quần là quần kaki đen với giày thể thao đen. Thêm chiếc khăn quàng cổ kẻ caro màu đỏ... Hả!? Khăn quàng cổ kẻ caro màu đỏ ư!? Cái gì chứ, là đồ đôi mà!
"Hí hí hí..."
Tuyệt vời! Đồ đôi! Đồ đôi với Jouroooooo!
"Sao thế, Sazanka? Mặt cậu trông ngơ ngác quá..."
"...Hả! Kh... không có gì đâu!"
Suýt nữa thì, suýt nữa thì. Suýt chút nữa là Jouro đã nhận ra mình đang lơ lửng trên mây rồi... Mình lúc nào cũng phải giữ vẻ bình tĩnh, và... Jouro chắc là có ấn tượng mình là một cô gái trưởng thành, điềm đạm, nên mình không thể phá vỡ hình tượng đó được!
"Thôi, tạm thời đi cùng nhau nhé?"
"Ừm!"
Khởi đầu quá thuận lợi! Nếu thế này thì, đúng như mục tiêu, với Jouro... Kyaaa!
"Hôm nay cảm ơn cậu nhé! Đã mất công dành thời gian cho mình!"
"Không, bình thường tớ đã được Sazanka giúp đỡ nhiều rồi, cái này cậu đừng bận tâm."
"Thật á! Hoan hô!"
Lạ thật đấy... Lúc đi một mình thì lạnh đến thế, vậy mà đi cùng Jouro thì chẳng thấy lạnh chút nào. Ngược lại, trong người còn ấm áp, nóng ran lên nữa chứ.
Hôm nay mình đã diện đủ thứ để đi chơi, không biết Jouro có nhận ra không nhỉ?
Đặc biệt là thỏi son Iris đã tô cho mình lúc cuối cùng... Mà, nghĩ thế thì có hơi tham lam quá không nhỉ.
Jouro vốn dĩ rất chậm hiểu. Với lại con trai thì làm sao mà biết rõ về son môi được chứ.
Nhưng mà, mình vẫn muốn cậu ấy nhận ra. Thôi thì, thử ra dấu hiệu một chút ở miệng vậy.
"Ưmmm! Ưmmm! Ưmmm!"
Hơi chu môi ra, mình cố gắng hết sức để gây chú ý theo cách của mình.
Chắc là với gợi ý nhỏ bé thế này thì không thể nhận ra được đâu. Mà mình cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác...
"...Sazanka, son môi cậu hợp lắm đấy."
"Thật á! Cậu nhận ra sao!? Mình đâu có tỏ vẻ gì đâu mà!"
"Ờ, thì... tại thấy có chút khác so với bình thường ấy mà..."
Bình thường thì chậm hiểu thế. Mà những lúc quan trọng lại tinh ý đến thế chứ!
Mình vui đến phát điên mất thôi!
"...Đến nơi rồi."
Thời gian vui vẻ trôi nhanh như chớp. Thoáng cái, tụi mình đã đến trước cửa nhà Jouro.
"Này, này Jouro. Trông mình không có gì lạ đâu nhỉ? Chuyện là, bố mẹ cậu..."
"À, cái đó thì cậu không phải lo đâu. Trông cậu hợp với bộ đồ đó lắm."
"Thật ư? Ờ, thì... mình cũng chọn đại thôi ấy mà!"
Hoan hô! Dậy từ năm giờ sáng, thử đủ loại quần áo cuối cùng cũng có ích!
"Với lại, bố mẹ tớ hôm nay đi vắng rồi. Nên cậu không cần phải quá khách sáo đâu."
"Hả!? Vậy thì, chẳng lẽ... b, bọn mình thực sự chỉ có hai đứa thôi sao...?"
"Không, không phải như cậu nghĩ đâu..."
Hả? Sao Jouro trông có vẻ hơi buồn vậy nhỉ, có chuyện gì sao? Với lại, không phải chỉ có hai đứa sao...
"Thôi, cứ vào trong thì sẽ biết thôi. Haizzz..."
Vừa thở dài vừa mở khóa, Jouro mở cửa.
"...Con về... Ugh!"
"Jouro! Mày làm cái quái gì mà lề mề thế hả! Đi mua đồ thôi mà, phải xong nhanh hơn chứ! Nếu vì thế mà tao bị trễ giờ thì... Ơ?"
Ngay khi cửa mở, một người phụ nữ với mái tóc dài mượt mà đặc trưng, đã tung cú đá bay vào bụng Jouro bằng giọng điệu thô lỗ. Người này, hình như là...
"Không phải Sazanka đấy ư! Lâu rồi không gặp, cậu khỏe chứ? Cậu còn nhớ tôi không?"
"Vâng, vâng! Chị Jasmine!"
Kisaragi Marika. Chị gái của Jouro... chị Jasmine.
"Hì hì... Cảm ơn vì đã nhớ tôi nhé! Jouro có nói hôm nay có bạn gái đến chơi, hóa ra là Sazanka đấy à."
Kỳ nghỉ hè cách đây không lâu, mình đã từng nhờ Jouro giả làm bạn trai.
Lúc đó, mình cùng với Cherry-san, ngày nào cũng đến nhà cậu ấy với tư cách là bạn gái Jouro. Thế là mình quen thân với chị Jasmine từ đó.
"Vẫn đáng yêu như ngày nào nhỉ. Với lại, thỏi son đó cũng rất hợp với cậu đấy."
"Ồ! Em cảm ơn ạ!"
Chị Jasmine là một người phụ nữ rất trưởng thành và điềm đạm, là người mình rất ngưỡng mộ, khiến mình nghĩ rằng sau này muốn trở thành người như chị ấy.
Vừa nãy chị ấy có hành động hơi khác so với hình tượng mình vẫn nghĩ. Nhưng chắc là mình nhìn nhầm thôi.
"Chậc chậc chậc... Nhanh chóng giả bộ ngoan ngoãn cơ đấy... Phù!"
Jouro cố gắng đứng dậy, nhưng không may lại bị chân chị Jasmine va phải, thế là ngã lăn ra nữa. Cậu ấy có sao không nhỉ?
"Không ngờ lại gặp được Sazanka đúng lúc tôi về nhà thế này. Cứ thấy có lợi gì đó ấy. Hì hì!"
"Chị Jasmine sao lại ở đây ạ? Em nhớ là chị đang là sinh viên và sống một mình mà..."
"Hì hì hì. Ấy là, tôi tìm thấy một nơi tụ tập những chàng trai đầy triển vọng... khụ khụ. Thỉnh thoảng thì về thăm gia đình ấy mà."
"Ra là vậy ạ!"
Đúng là người rất quan tâm gia đình mà. Càng ngày càng ngưỡng mộ chị ấy.
"...Kiểu gì thì đó cũng chỉ là tiện thể thôi mà..."
"Jouro, nếu mày còn nói thêm những lời thừa thãi nữa, chị sẽ nói ra những chuyện thừa thãi đó nha!"
"Khônggg! Chị đã mất công về thăm em, em vui lắm! Chị hai!"
"Thôi đi. Jouro vẫn mè nheo như ngày nào ấy nhỉ."
Chị Jasmine vòng tay phải ôm nhẹ lấy cổ Jouro. Trông hai người họ thân thiết thật đấy.
"Gừ! Sa, Sazanka... Nhanh lên, vào phòng anh thôi..."
"Hả? Vâng, vâng! Vậy thì, chị Jasmine..."
"Okay! ...Jouro, đừng làm gì kì quặc với Sazanka nhé?"
"Không làm đâu mà!"
Thực ra, nếu cậu ấy có làm một chút cũng được mà...
"Thôi, cứ ngồi đi. ...À, nhưng trước đó, cởi ra thì sao nhỉ?"
"Hả? Hảááá!?"
Này Jouro! Vừa vào phòng cái là nói mấy cái gì thế hả!
Hơn nữa, dưới nhà còn có chị Jasmine nữa chứ, tụi mình vẫn còn là học sinh cấp ba mà!
Vậy mà lại bảo cởi ra... mình chưa chuẩn bị tinh thần... Nhưng nếu Jouro đã nói thế thì...
"Bỏ, bỏ ra thì, tốt hơn sao?"
Ô, ôi, làm sao đây!? Theo như chuyện ở quán cà phê lúc nãy, Dickie bảo cởi ra... rồi Iris thì bảo là chú ý phần ngực kĩ lưỡng... Kyaaaa!! Tụi mình vẫn còn là học sinh cấp ba mà!
"...Cái áo khoác ấy mà."
"À. Phả, phải rồi! Đâ, đâu cần cậu nói thì mình cũng định làm thế mà!"
Thôi đi! Tại Iris với Dickie cứ nói mấy chuyện kì cục nên mình mới hiểu lầm chứ bộ!
À, xấu hổ quá đi mất! Mặt nóng bừng lên rồi!
"Đợi tớ lâu rồi nhé! Giờ thì, tớ đã sẵn sàng rồi!"
Vội vàng cởi áo khoác Chester ra, rồi giang rộng hai tay... Này, mình đang làm cái quái gì thế không biết!
Giờ là lúc bàn giao công việc mà! Vậy mà lại tạo dáng như muốn ôm thế này thì...
"Được rồi. Tớ đã tổng hợp lại các ghi chú và tài liệu từ hồi làm thư ký rồi, tớ sẽ giải thích cho cậu. ...Này, ngồi xuống kia đi."
Phùuu... Suýt nữa thì, suýt nữa thì. Jouro mải mê lấy tài liệu nên chẳng để ý gì cả.
Vốn dĩ cậu ta đã chậm hiểu rồi. Ừm, may quá... Nhưng mà, ít ra cũng phải nhận ra một chút chứ! Thôi đi!
"Vậy thì, tài liệu này..."
Nếu chỉ một chút thôi thì, cho dù có xoa nắn... Này, mình đang nghĩ cái quái gì thế không biết!
"Cái đó vẫn còn sớm mà! Trước hết phải làm xong việc bàn giao đã chứ!"
"Tớ vừa lấy tài liệu để bàn giao đây mà!?"
"...Hả! À, phả, phải rồi! Đú, đúng thế nhỉ! Phải bắt đầu từ việc xem tài liệu chứ! Còn chuyện có xoa nắn hay không thì sau đó từ từ nghĩ tiếp!"
"Cậu đang nói cái gì thế!?"
Mình hưng phấn quá rồi! Bình tĩnh nào! Phải bình tĩnh!
"Kh... không có gì đâu! Chuyện là... xin lỗi cậu nhé! Mình sẽ làm việc bàn giao nghiêm túc mà!"
"Ừ. Không sao đâu, cậu đừng bận tâm."
Vội vàng, mình tiến về phía chiếc bàn gấp mà Jouro đã đặt ở giữa phòng.
Đối diện là Jouro đang nhìn mình, mình thấy xấu hổ nên lùi lại một chút.
"...Sazanka, cậu tiến lên một chút nữa thì tớ dễ hơn..."
"Hả? Được rồi, ở đây là được mà! Mình thích ở đây hơn!"
Tay mình vẫn với tới bàn... Vừa đủ tới, không sao hết!
Mà thật ra thì mình muốn cậu ấy hướng dẫn khi ngồi cạnh cơ! ...Mình thử đề nghị xem sao nhỉ.
Không, không được đâu! Mình đã hiểu lầm đủ thứ làm phiền Jouro rồi mà!
Thôi thì, nhịn vậy! Chỉ cần được ở riêng với cậu ấy thế này... Nhưng mà, ngồi cạnh nhau vẫn tốt hơn nhỉ.
Dù ngồi đối diện, Jouro chẳng nhìn mình chút nào... Không, nói đúng hơn là cậu ấy cứ quay hẳn mặt đi, chỉ nhìn ra cửa sổ thôi.
Chẳng lẽ, cậu ấy không thích ở riêng với mình sao? Ư ư ư... Làm sao bây giờ...?
"...Xin lỗi, Sazanka. Tớ ngồi cạnh cậu được không?"
Thật á! Jouro chủ động đề nghị đấy! Thế thì, chẳng lẽ...
"Hả!? Vâng, vâng! Được thôi... nhưng sao vậy?"
"À, thì... cái đó ấy mà. Cậu biết đấy, tớ nghĩ ngồi cạnh nhau sẽ dễ hướng dẫn hơn..."
Thôi đi, Jouro đúng là không thành thật chút nào! Mình biết tỏng là cậu ấy còn có lí do khác mà! Chắc là, Jouro cũng thích ở gần mình hơn thì phải...
"Hí hí. Hí hí hí..."
"Phù... Ở đây thì chắc không bị nhìn thấy rồi..."
Không ngờ cái cảnh mình mong muốn lại xảy ra, thế là mình bất giác siết chặt chiếc váy ngắn, rồi bật cười khúc khích.
Mình cảm giác Jouro bên cạnh vừa lẩm bẩm gì đó, nhưng không nghe rõ lắm.
"...Đại loại là thế. Lúc ghi biên bản, cậu nên ghi luôn tên người phát biểu ở bên cạnh nhé."
"Vậ, vậy à! Mình hiểu rồi! Hì hì!"
Ối! Biết là không được rồi, vậy mà mình cứ thế bật cười thôi! Là tại cái góc nghiêng của Joro đó! Cái góc nghiêng của Joro ngồi ngay bên phải mình ấy, đúng là…!
Không biết có phải mình với Joro có cái duyên gì lạ lùng không nữa, mà ở trường lúc nào cũng ngồi cạnh nhau. Cạnh bên phải mình, lúc nào cũng chắc chắn là Joro. Dù mình có bắt đầu chậm hơn so với mọi người khác, thì cái khoảng thời gian mình ngồi cạnh Joro, chắc chắn không ai sánh bằng đâu!
“Lúc viết bản tin hội học sinh, cậu cứ tham khảo mấy cái bản cũ, hoặc hỏi mấy đứa bên câu lạc bộ báo chí mà làm thì hay đó. Còn nữa…”
Á! Joro, giờ cậu ấy đang suy nghĩ một chút thì phải!
Joro, cứ mỗi khi không hiểu lời thầy giảng hay đang vò đầu bứt tóc với lời giải của bài toán, là cậu ấy lại đặt cái nút bấm bút chì kim lên môi dưới. …Đó là một thói quen của Joro mà chỉ có mình, người đã luôn ở cạnh cậu ấy, mới biết. Có khi ngay cả bản thân cậu ấy cũng chẳng nhận ra.
Thế nên, mình cực kỳ thích ngắm Joro vào những lúc như vậy. Vì cái cảm giác lúc đó, cứ như thể Joro là của riêng mình vậy…
“Ừm, chỉ có thế thôi. Xin lỗi nhé, không có nhiều thứ để chỉ cho cậu…”
“Không! Hoàn toàn không sao hết!”
Được ở bên cạnh cậu là đủ lắm rồi mà! Cậu đừng có suy nghĩ nhiều thế Joro!
Mình nói vậy, giấu đi cái cảm xúc thầm kín đó vào nụ cười, rồi truyền đạt cho Joro.
“À, nếu Sazanka thấy ổn thì được thôi…”
Công việc bàn giao, cũng là vì mình vốn đã được một bạn khác hướng dẫn rồi, nên chưa đầy một tiếng đã xong. À ừm, thời gian… còn khoảng năm phút nữa là đến giữa trưa rồi.
…May quá! Đến giờ, mọi thứ đều đúng kế hoạch!
“À ừm… lát nữa là đi ăn đúng không?”
“Ưm! Mình đã tìm được một tiệm pizza rất ngon! Mình muốn cùng cậu đến đó hai đứa mình thôi…”
Mình cũng từng nghĩ nếu có cả Jasmine-san thì ba người cùng đi, nhưng vừa nãy Jasmine-san lại… “Này! Cậu hiểu rồi chứ!? Mục tiêu là gã đàn ông đã chắc suất chuyên nghiệp kia kìa! Khụ khụ… Với sức hút trưởng thành của tôi đây, sẽ khiến gã đó mê mẩn…” vừa nói vừa cười một cách hơi đáng sợ, rồi khoác lên người bộ cánh cực kỳ “người lớn” mà đi ra ngoài. …Ủa, không biết cổ đang nói chuyện điện thoại với ai nhỉ?
À thôi kệ chuyện đó đi, tóm lại là mình với Joro chỉ có hai đứa thôi… Hai đứa mình hẹn hò đó! Yayyyy!!
“Được rồi. Vậy đi thôi.”
“Ưm!”
Nào, Achaka! Đây mới là lúc vào việc chính đây! Nhất định mình sẽ cùng Joro “hôn nhau dưới ánh hoàng hôn” cho mà xem!
※
“Xin lỗi quý khách đã phải chờ ạ. Margherita và Pescatore đây ạ.”
“Nhanh thế! À, cảm ơn ạ…”
“Khà khà…”
Tại tiệm pizza mà bọn mình đến, Joro ngạc nhiên vì tốc độ ra món của pizza sau khi order, cứ y như mình của hôm kia vậy.
“Ngoài quán của Tsubaki ra, cũng có tiệm nào ra món nhanh đến thế này à…”
“Bất ngờ lắm đúng không? Hơn nữa pizza ở đây còn ngon bá cháy nữa chứ!”
Bình thường thì toàn thất bại thôi, mà hôm nay mọi thứ đều suôn sẻ, nên mình cứ vô thức cất giọng đầy phấn khởi. Một ngày “đỉnh của chóp” như thế này, từ trước tới giờ chưa từng có nên mình vui lắm!
“Ồ ~. Sazanka đã từng đến đây rồi à?”
“Ưm! Hôm kia… Á! Mình chỉ mới đến đây một lần, từ rất rất lâu trước hôm kia thôi!”
“Vậy à…”
Suýt nữa thì hỏng chuyện rồi. Thật ra, chuyện chiều hôm kia mình cùng đám bạn thân đến đây ăn thử để xem loại pizza nào ngon nhất, phải giữ bí mật mới được. Gọi nhiều quá nên ví tiền mình hơi bị “đau ví” một chút…
À mà, cảm nhận của Joro thì sao nhỉ…
“Oa! Đúng thật! Món này ngon thật đó!”
Thành công rồi! Joro vui vẻ rồi! Ưm! Đúng là hôm nay mình đang vào phom mà!
Thê, thế thì… mình có thể hơi đòi hỏi một chút không nhỉ? Ví dụ như, cùng nhau đút pizza cho nhau ăn chẳng hạn… Ủa?
Điện thoại rung kìa. Của ai nhỉ… À, Iris chứ ai!
“‘Thử đút pizza cho nhau ăn đi! Há miệng ra! Há miệng ra!’”
“Cái gì cơrr!!”
“Woah! Sazanka, cậu, cậu sao thế!? Sao tự dưng mặt cậu lại biến thành mặt quỷ vậy!?”
Sao lại có thể gửi tin nhắn chuẩn xác vào đúng thời điểm hoàn hảo thế này chứ! Chẳng, chẳng lẽ…
“‘Không sao đâu! Sazanka hôm nay đang tuyệt vời! Cứ giữ nguyên nụ cười mà tiến lên nào!’”
Chắc chắn rồi! …Họ đang ở đây! Chắc chắn là đang ở đây! Iris và mấy người kia đang ở đâu đó trong quán này!
“Không có gì đâu! Mình chỉ là đang run rẩy vì quá cảm động trước hương vị của miếng pizza lần đầu tiên được nếm thử thôi!”
Trước khi Joro nhận ra, mình phải tìm bằng được Iris và đám bạn mới được! Sáng nay ở quán cà phê, trước khi đi họ đã nói “sẽ luôn ở bên cạnh” rồi, nhưng mà bên cạnh theo đúng nghĩa đen thế này thì quá đáng rồi!
“Vừa nãy cậu không phải nói là đã đến đây rồi sao?”
“Cái, cái đó… là chuyện của kiếp trước mà!”
“Nhưng ở đây ghi là mới thành lập được mười năm thôi mà!?”
Đâu! Họ đang ở đâu!? Dù có lừa Joro giỏi đến mấy thì cũng có giới hạn thôi chứ!
“Sazanka. Tự dưng cậu cứ nhìn quanh quất thế, có gì làm cậu bận tâm à…”
“Joro đừng bận tâm! Chẳng qua chỉ là có thể có người của tổ chức đang nhắm vào mình thôi mà!”
“Thế thì còn nguy hiểm hơn nhiều ấy chứ!”
Không được, tìm mãi không thấy! Nhìn xung quanh cũng chẳng thấy đâu! Điều đáng bận tâm duy nhất là có một nhóm bốn người đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ có logo chữ cái ‘B’, ‘C’, ‘D’, ‘E’ đang ngồi ở bàn bên cạnh, nhưng giờ mình đang tìm Iris và đám bạn mà, không thể để ý đến họ được!
“Ư, ưừ… Mấy người này giấu mình giỏi quá đi mất…”
Được ở bên Joro thì vui thật, nhưng bị người quen nhìn thấy thì ngại chết đi được. Thế này thì làm sao mà đút cho nhau ăn được chứ…
“À, Sazanka đang ngại nên làm vừa phải thôi. …Với lại, tôi cũng ngại lắm rồi đấy.”
Ủa? Sao Joro tự dưng lại nói chuyện với mấy người lạ ở bàn bên cạnh thế nhỉ? Mà người đội mũ có logo chữ ‘E’ lại gật đầu cái ‘cộc’ nữa chứ…
“Thôi kệ đi, cứ ăn thôi. Món ngon thế này, để nguội thì phí lắm.”
“Ư, ưm!”
Cuối cùng, mình vẫn không thể tìm thấy Iris và đám bạn, nhưng sau đó Iris nhắn tin: ‘Bọn tớ rút lui đây, cố lên nhé! Tớ nghĩ nên cho cậu vài lời khuyên, nhưng xem ra lại thành chuyện thừa rồi! …Xin lỗi cậu nha!’ nên mình cũng yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng, vì đã lúng túng một cách kỳ cục như thế, nên kế hoạch đút cho nhau ăn đã thất bại. Ưừừừ… Cứ tưởng nãy giờ mọi thứ đều suôn sẻ nên sẽ làm được chứ…
※
Sau tiệm pizza, bọn mình đi đến một quán cà phê sang chảnh. Quán cà phê buổi sáng có phong cách cổ điển cũng hay đó, nhưng quán cà phê này thì có nội thất sang trọng và sáng sủa. Bàn trắng, ghế màu mơ.
Với mình thì, quán nào cũng thích hết, còn Joro thì sao nhỉ?
“Sao mà con gái nhiều thế…”
Hừm… Phản ứng hơi “lạc quẻ” rồi đấy… Đúng là quán cà phê này nổi tiếng về pancake, con gái thì đông thật, nhưng con trai cũng đến đầy ra đấy thôi! Đằng nào cũng có mình ở đây rồi, thì việc con gái đông hay không cũng đâu cần bận tâm làm gì!
“À, không phải là tôi không thích đâu nhé. Với lại, mấy chỗ như thế này, con trai đi một mình cũng khó vào… Cảm ơn vì đã đưa tôi đến đây nhé.”
Cái gì chứ! Vậy thì nói thẳng từ đầu đi chứ! Đúng là không thành thật chút nào mà!
“Khà khà! Không có gì đâu! Pancake ở quán này cái nào cũng ngon lắm đó!”
“Vậy à. Tiệm pizza vừa nãy cũng ngon bá cháy rồi, lần này tôi cũng mong chờ đấy.”
Oa oa oa! Joro đang mong chờ mình kìa! Được rồi! Tuy vừa nãy ở tiệm pizza mình đã thất bại, nhưng để đáp lại kỳ vọng của Joro, ở đây mình nhất định phải đút cho nhau ăn bằng được!
…Ủa? Nhưng mà, Joro đang mong chờ hương vị của pancake chứ đâu phải là chuyện đút cho nhau ăn đâu nhỉ… Thôi kệ! Tóm lại, lần này nhất định phải thành công đó, Achaka!
“Hai vị phải không ạ. Mời hai vị ngồi bàn này.”
Bọn mình được nhân viên hướng dẫn đến một bàn trống. Khi mở thực đơn ra giữa bàn, hai đứa sẽ phải ghé sát mặt vào để xem, nên mình cứ vô thức mà tim đập thình thịch.
“Nè, nè… chọn cái nào đây?”
Joro thì sao nhỉ? Có hơi hồi hộp một chút không ta…
“Ừm… Nhiều món quá khó chọn thật… Tôi sẽ chọn pancake caramen muối này vậy.”
Sao mà cậu ấy bình thản thế chứ! Cứ như thể chỉ có mình mình hồi hộp, bị thiệt thòi vậy! Nếu đã vậy, mình sẽ ghé mặt lại gần hơn chút nữa…
“Ê, gần quá rồi đó! Đây là nơi công cộng đó! Tập trung vào thực đơn đi chứ!”
“Mình đang tập trung vào thực đơn mà!?”
“Ư, ưừ… Tóm lại là không được gần!”
Mình vô thức lấy thực đơn che mặt. Lại lỡ làm mất mặt rồi…
“À ừm… mình sẽ chọn pancake Framboise…”
Khuôn mặt mình đang bị che bởi thực đơn, có lẽ đã đỏ bừng như quả Framboise rồi.
“Framboise là từ tiếng Pháp chỉ quả ‘raspberry’ đấy, mọi người ạ.”
Sao Joro lại nhìn về một hướng kỳ lạ nào đó rồi nói chuyện với những người không biết từ đâu ra thế nhỉ? Joro thỉnh thoảng lại làm mấy chuyện lạ ghê.
Sau đó, bọn mình gọi món với nhân viên, mười phút sau, đĩa pancake đã được mang đến bàn của bọn mình.
“Ôi… Lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều đấy…”
“Không sao đâu! Thử ăn xem, bất ngờ là nó dễ ăn lắm đó!”
Joro ngạc nhiên khi nhìn thấy đĩa pancake được mang ra. Với mình thì đây là kích cỡ bình thường thôi, nhưng với Joro thì lại là một kích cỡ đáng kinh ngạc. Khà khà… Tìm thấy những sự khác biệt nhỏ về cảm nhận như thế này vui thật đó.
“Vậy à. Vậy tôi thử ngay đây… Ưm. Cái này cũng ngon!”
“Đúng không!”
Thành công rồi! Ở đây cũng đại thành công rồi! …Nhưng mà, hài lòng đến đây là chưa đủ! Mà ngược lại, đây mới chính là lúc bắt đầu màn chính đây!
“Nè, nè, Joro…”
“Hả? Có chuyện gì thế?”
Mình tự nhủ trong lòng ‘Cố lên’ để động viên đôi môi đang run rẩy vì hồi hộp, rồi nói chuyện với Joro.
Không sao đâu! Ở đây không có Iris và đám bạn đâu! Lần này nhất định phải đút cho nhau ăn thành công bằng được!
“Cái đó, nếu được thì mình muốn cậu cho mình một miếng thôi… Nè, mình cũng sẽ cho cậu miếng của mình!”
May quá! Mình nói ra được rồi! Nhanh lên… Nhanh trả lời đi Joro!
“À. Không thành vấn đề đâu.”
“Thật sao! Vậy thì, cái này… Á, àa—”
Với đôi tay run rẩy, mình cố gắng dùng dĩa và dao, rồi đưa một miếng pancake về phía Joro. Giờ thì, chỉ cần Joro ăn miếng này nữa là được…
“Tsubaki! Cho tớ một miếng với! Chúng mình đút cho nhau ăn mà!”
“Ưm. Hiểu rồi. Nè, há miệng ra.”
“Ám! …Ưm~! Ngon ơi là ngon luôn đóooo~! Vậy giờ đến lượt tớ đút cho Tsubaki nhaaa~!”
Mình cứ thấy như vừa nãy có hai giọng nói rất quen thuộc vang lên thì phải… Đúng là như mình nghĩ màaaaaa! Sao Tsubaki với Hiiragi lại ở quán này chứ!? Làm gì có sự trùng hợp nào như thế này!?
“Hộc! Hộc! Hộc!”
“Sazanka, cậu ổn không? Sao tự dưng thở dốc thế…?”
“Kh, không có gì đâu! Joro, đằng sau nguy hiểm lắm nên đừng có nhìn! …Với lại, để cẩn thận thì cứ móc mắt ra rồi đưa cho mình đi! Hoặc là lấy cái dập ghim ghim mí mắt lại!”
“Thế thì còn nguy hiểm hơn nhiều ấy chứ!”
Bình tĩnh nào, Achaka! Vẫn chưa, Tsubaki và đám bạn vẫn chưa nhận ra bọn mình đâu! Thế nên, cứ nín thở thế này…, nhưng nếu bị phát hiện thì sao đây? Không, biết đâu thật ra họ đã nhận ra rồi thì sao…
“Hàaa~ Pancakes ngon quáaaa~! Tớ hạnh phúcccc lắm luôn đóoo~!”
“Đúng rồi đó. …À, Hiiragi, đừng nhìn ra đằng sau nhé. Tập trung vào pancake đi.”
“Ưm! Chắc chắn rồiii!”
Phùuu~! Tsubaki và Hiiragi vẫn chưa nhận ra bọn mình nhỉ! Hiiragi đang quay lưng lại thì tạm không nói làm gì, nhưng mình cứ tưởng Tsubaki, người đang quay mặt về phía này, đã phát hiện ra rồi chứ, có vẻ không cần lo lắng nữa rồi!
“Sazanka, cậu ổn không?”
“Tất nhiên rồi! Thế này thì, mình có thể không chút bận tâm mà đâm cái dĩa vào họng Joro rồi!”
“Thế thì tôi lại hoàn toàn không ổn chút nào đâu đấy!?”
“Là, là ý mình nói chúng ta chia nhau pancake ăn đó!”
Nào, đến đây nào! Đầu tiên, mình sẽ đút pancake của mình cho Joro ăn! Xong xuôi rồi, sau đó đến lượt Joro đút cho mình ăn!
“Đây! Của cậu đây!”
Dồn hết can đảm, tôi dứt khoát đưa chiếc nĩa xiên bánh pancake cho Jouro.
Nhanh lên! Ăn đi, Jouro! Nhanh lên trước khi Tsubaki và mọi người phát hiện ra!
"Ơ, ừm... vậy thì..."
Aaa... Miệng Jouro... sắp chạm vào cái nĩa của mình rồi... Thôi không được rồi! Ngại quá đi mất!
"Ơ kìaaaaa!? Không phải là Tsubaki và Hiiragi sao!"
Mình đúng là đồ ngốc! Chỉ vì ngại mà đã cố tình đánh trống lảng rõ to rồi!
Thế này đúng là ngu không đỡ nổi mà! Sao lại không kiềm chế được chứ!
"Úi! Tự nhiên bị gọi tên! Vừa nãy là sao vậy? ...Àaa! Jouro và Sazanka-chan đang ở đây này!"
"...Công sức của mình... chắc tan thành mây khói rồi..."
Nghe thấy tiếng mình, Hiiragi nở nụ cười tươi rói, còn Tsubaki thì lại có vẻ mặt bình tĩnh đến lạ.
Hoàn toàn bị hai người đó phát hiện ra là mình đang ở đây rồi...
"À, ừm, xin lỗi ạ... Vì có bạn bè nên cho phép chúng tôi chuyển sang bàn kia được không ạ?"
Đã thành ra thế này thì chịu thôi. Tôi đành gọi nhân viên phục vụ và xin phép chuyển bàn.
Ugh... Xong đời rồi...
"Không sao đâu ạ. Vậy thì đồ ăn bên này chúng tôi sẽ giúp quý khách mang qua..."
"À! Tụi em tự mang ạ! Cảm ơn ạ! Này, Jouro. Đi thôi!"
"Ờ, ừm."
Mình đang làm cái quái gì thế này chứ... Sao lại tự mình chuyển đến bàn của Tsubaki và mọi người cơ chứ...
"Ơ, trùng hợp quá nha! Tsubaki, Hiiragi!"
Sau khi chuyển sang bàn cạnh Tsubaki và mọi người, tôi cất giọng gượng gạo. Đáng lẽ ra mình đã được đút cho Jouro ăn, và Jouro cũng đút lại cho mình, thế mà giờ thì chắc chắn không thể làm được nữa rồi.
"Ừm! Gặp ở đây thật trùng hợp! Vui quá được gặp mọi người!"
"Này, Hiiragi! Đừng có tự nhiên ôm chầm lấy mình chứ!"
"Này, Tsubaki. Mấy đứa cũng đến à."
"Ừm. Hiiragi nó muốn đến đây ăn pancake, nhưng nó bảo một mình thì không dám đi nên tôi đành đi cùng. Một lát nữa thì bọn tôi sẽ về cửa hàng."
Sao lại đúng hôm nay mà đến chứ! ...Ugh, mình thật xấu xa.
Rõ ràng là mình tự mình làm hỏng bét, thế mà lại còn đổ lỗi cho Tsubaki và Hiiragi...
"Sazanka-chan, đổi pancake đi! Mình cho cậu của mình, nên cậu chia cho mình của cậu đi nha!"
"Được thôi. Vậy thì của mình đây... cầm đi."
"Chụt! Mmm! Ngon lắm luôn! Vị mâm xôi đó!"
Hiiragi vui vẻ ăn ngon lành chiếc pancake mình vừa đưa.
Thế rồi, đến lượt Hiiragi.
"Đây, Sazanka-chan! Cái này là của mình nè! Vị sô cô la đó!"
Hiiragi đưa chiếc pancake đã xiên vào nĩa về phía tôi.
"...Chụt. ...Ừm, ngon thật đó..."
Sao mình lại đang đút cho Hiiragi ăn, rồi được Hiiragi đút lại thế này nhỉ?
Không phải là ghét bỏ gì. Nhưng mà...
"À... Sazanka. Cậu có muốn ăn pancake của tôi không?"
Bất chợt, Jouro đang ngồi đối diện hướng chiếc pancake đã xiên vào nĩa về phía tôi.
Thật ra thì mình muốn ăn thẳng miếng đó luôn, nhưng mà...
"Cảm ơn. Vậy thì, cậu cứ để vào đây..."
"...Ừ. Hiểu rồi."
Kẻ nhút nhát như mình chỉ biết đưa đĩa của mình về phía Jouro.
Chiếc pancake vị caramel muối được Jouro chia cho tất nhiên là ngon tuyệt rồi, nhưng mà... sao lại mặn chát thế này...
Mình cũng muốn trở thành một cô bé có thể vô tư làm nũng như Hiiragi vậy...
Dù khoảng thời gian bốn người cùng ăn những chiếc pancake của riêng mình thì vui vẻ thật đấy, nhưng mình lại cứ thấy bứt rứt không yên trong lòng.
Tại sao lại thành ra thế này chứ...
"Hiiragi, sắp đến giờ làm rồi đúng không? Này, về thôi."
"Không! Mình vẫn muốn nói chuyện với mọi người! Mình không muốn về cửa hàng đâu!"
"Vậy thì tôi sẽ liên lạc với Itaru-an, được chứ?"
"Úi! K-Không được đâu... Anh ấy là quỷ mà..."
Hiiragi tin tưởng anh trai mình thật đấy, nhưng dạo này nó cũng sợ anh ấy nữa.
Lần trước mình đến cửa hàng chào hỏi, thì thấy anh ấy rất dễ chịu... hay nói đúng hơn là một người rất yêu thương Hiiragi... nhưng mà...
"Nghe nói bệnh ngại người lạ của Hiiragi đã cải thiện rồi, nên dạo này anh ấy trở nên nghiêm khắc hơn hẳn."
Thảo nào. Hèn gì Hiiragi lại sợ đến thế.
"Tạm biệt nhé, Jouro, Sazanka. À, nhân tiện, Jouro làm ơn phụ trách việc làm thêm ngày mai nhé. ...Chăm sóc hai người đó cùng lúc thì tôi cũng thấy khá mệt đấy..."
"À, tôi biết rồi. ...Nhân tiện, chuyện tôi nhờ anh ấy..."
"Không có vấn đề gì đâu. Chỉ là, tôi muốn cậu nhắc họ đừng làm phiền công việc nhé."
"Hiểu rồi."
Jouro và Tsubaki đang nói chuyện gì đó về công việc làm thêm ngày mai, một cuộc đối thoại mà tôi chẳng hiểu gì cả. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi bị bỏ rơi và một chút ghen tị với Tsubaki.
Dù biết Tsubaki và Jouro không có mối quan hệ như thế... Ugh~!
"Sazanka-chan! Cửa hàng của mình có món tráng miệng mới rồi, lát nữa cậu đến chơi nha! Anh mình là quỷ đó, có Sazanka-chan ở đó mình sẽ an tâm hơn!"
"Được rồi. Vậy thì, nếu có thời gian, mình sẽ ghé qua một lát nhé."
"Hoan hô! Sazanka-chan, cảm ơn cậu nha! Mình vui lắm luôn!"
Thôi đi mà. Đừng có nhìn mình bằng nụ cười rạng rỡ như thế nữa chứ...
"Sazanka-chan, Jouro, tạm biệt nha! Mình sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ!"
Hiiragi hạnh phúc ôm lấy cánh tay Tsubaki rồi rời khỏi quán cà phê.
Khoảnh khắc hai người đó rời khỏi quán, tôi thấy ghét bản thân mình không chịu nổi vì đã nghĩ "cuối cùng thì cũng chịu đi rồi sao".
"À, Sazanka, cậu có ổn không?"
"Mình ổn mà... Có gì đâu chứ..."
Tạm gác lại chuyện bản thân mình luôn nhút nhát và co rúm lại vào những lúc quan trọng, tôi lại còn ghen tị với Tsubaki khi cô ấy nói chuyện với Jouro về những điều mình không biết... Hóa ra mình lại có tính chiếm hữu mạnh đến thế này sao...
Ughhh! Không được! Không được nghĩ đến những điều tồi tệ hơn nữa!
Đừng có nản chí chứ, Asaka! Điều quan trọng nhất là những gì diễn ra sau đây mà!
Ở công viên tiếp theo, nhất định... nhất định phải thành công cho bằng được! Cứ chờ đấy, Jouro!
※
Thời gian: 4 giờ 20 phút chiều.
Cuối cùng thì tôi cũng đã cùng Jouro đến công viên mà mình muốn đến nhất trong ngày hôm nay.
"Chỉ riêng ở đây thôi... Chỉ riêng ở đây thôi..."
"Sazanka, cậu có ổn không?"
"Mình ổn mà! Chẳng có gì phải lo lắng cả! Ở đây tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ rắc rối nào xảy ra đâu! Đây là nơi bình yên nhất thế giới đó!"
"Không hiểu sao tôi lại có cảm giác nguy hiểm còn tăng lên gấp bội thì phải."
"K-Không phải thế đâu!"
Mở đầu ngày hôm nay thì rất suôn sẻ, thế mà sau khi rời nhà Jouro thì lại tệ hại kinh khủng.
Nhưng cảnh hoàng hôn ở công viên này thì nhất quyết không thể bỏ lỡ.
Nhất định phải thực hiện "nụ hôn dưới ánh hoàng hôn" ở đây cho bằng được!
"Công viên này có cảnh đẹp thật đấy. Đặc biệt là phía bờ biển..."
"Đúng không! Này, nhìn kỹ hơn nữa đi! Chủ yếu là nhìn chằm chằm vào mặt trời ấy!"
"Cái đó chắc chắn là nguy hiểm chết người đó!"
Trời ơi! Mình chỉ nói là muốn cùng Jouro ngắm hoàng hôn thôi mà, sao cậu lại không hiểu chứ! Đồ Jouro ngốc nghếch! Đồ ù lì! Đồ ngốc!
"Dù sao thì, bình tĩnh lại đã. ...Hả?"
"Ư, ư ư ư..."
Vậy thì, hãy ôm mình thật nhẹ nhàng đi, vuốt tóc mình đi, nắm tay mình đi, ...và hôn mình đi...
Sao lúc nào cũng chỉ có mình mình cố gắng thế này chứ! Trông như đồ ngốc ấy!
Thật ra thì mình muốn Jouro chủ động chứ không phải mình...
"Này, có lẽ nào là cái đó không? Cái việc nhìn chằm chằm vào mặt trời vừa nãy là cậu đang nói về hoàng hôn hả? Kiểu như hoàng hôn nhìn từ đây rất đẹp hay sao đó..."
"Đ-Đúng vậy! Vì vậy, mình muốn cùng Jouro ngắm nó! À, và, h-hô..."
Thôi không được rồi! Ngại quá, không nói ra được...
"Tôi hiểu rồi... Hôm nay, tất cả những nơi Sazanka dẫn tôi đến đều rất tuyệt, nên tôi cũng rất mong chờ nơi này."
Đừng có bị động như thế chứ, thỉnh thoảng cũng phải chủ động lên chứ.
Chỉ có hai chữ thôi mà... Mình chỉ muốn cậu nói ra hai chữ đó thôi mà...
"...Sazanka, cậu sao thế?"
Tôi siết chặt áo Jouro trước ngực, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy.
Đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Là cách dốc hết sức để nói rằng mình muốn được hôn.
"Sazanka!"
"...Hả?"
Bất chợt, Jouro đặt cả hai tay lên vai tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
"...Jo, Jouro?"
Lẽ nào, đây là...
"Trốn đi! Cái đó gay go rồi!"
"Hả?"
Jouro mạnh bạo kéo tôi ra và giữ khoảng cách. Thế rồi, từ phía sau lưng tôi,
"Con gái tôi đâu rồiiiiii!?"
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên.
Tôi giật mình vì sự việc đột ngột này, nhưng vội vàng rời khỏi chỗ đó rồi ẩn mình sau cái cây lớn trong công viên. Sau đó, từ từ hé mặt ra nhìn về phía Jouro thì...
"Không thể nào!?"
Tại sao chứ!? Sao lại ở đây...
"Khốn kiếpppp! Không có ở đây sao! Rốt cuộc là ở đâu... Hả? Không phải là Kisaragi sao!"
Bố đang ở đâyyyyyyyyyyy!!
"Ơ, Maeyama-san... trùng hợp quá khi gặp anh ở nơi này..."
"Kisaragi! Cậu có thấy con gái tôi không!? Tôi đã tìm nó từ sáng đến giờ..."
"À, Maeyama-san, sao anh lại ở đây?"
Đúng vậy! Bố, nhanh đi chỗ khác đi! Nếu không nhanh thì hoàng hôn sẽ...
"...Chuyện sáng nay. Tôi tỉnh dậy thì con gái tôi đã ra ngoài rồi... Khi tôi hỏi vợ Asaka đi đâu, cô ấy nói "Vì con bé sẽ hẹn hò với người quan trọng nên đã ra ngoài từ sáng sớm để họp bàn kế hoạch"...
Kyaaaa!! Khoan đã, bố! Dừng lại đi! Thật sự là dừng lại đi mà!
"Nghe nói hôm kia nó cũng đã đi khảo sát địa điểm hẹn hò, đến tiệm pizza và quán cà phê pancake..."
Hiiikyaaa!! Jouro, ném ngay ông chú đó xuống biển đi!
"Nghe vợ tôi nói, Asaka đã dậy từ 5 giờ sáng, thử rất nhiều quần áo, và có vẻ rất hăm hở! Chắc hẳn đó là một bộ đồ mà con bé rất tự tin..."
Jouro! Làm ơn đừng hỏi thêm nữa mà!
"V-Vậy ạ..."
"Rốt cuộc thằng chó má nào đã dám động vào con gái quý giá của tao! Tuyệt đối không thể tha thứ! Nếu tìm thấy, tao sẽ thiêu rụi nó..."
"Hí hí. Gâu."
"Hả? Cậu nói gì à, Kisaragi?"
"Không, không có gì ạ. ...Vậy thì, tại sao Maeyama-san lại ở công viên này?"
Đúng vậy! Mình đã nói với mẹ về chuyện hôm nay, nhưng chưa nói địa điểm mà!
Sao bố lại...
"Hừ. Đừng có coi thường tao chứ, Kisaragi. ...Tao đã tìm thấy cái này trong phòng con gái tao!"
Aaaa! Cái đó là...
"Ưm... "Tuyển tập những công viên nhất định phải đến cùng người yêu" sao?"
Chẳng phải là cuốn tạp chí mà mình đã đọc đi đọc lại mấy lần cho đến tận hôm qua sao!
Grừừừ!! Bố, bố đã tự tiện vào phòng con!
Thật là tồi tệ hết sức! Từ nay tuyệt giao! Cái loại người như ông ta, không xứng làm bố!
"Rồi, ở trang công viên này có dán một cái ghi chú... Hơn nữa, nhìn này! Lại còn viết tay những dòng này nữa!"
Không được đâuhhh! Đừng cho Jouro xem cái đóoooo!
"...'Vừa ngắm hoàng hôn, vừa vô tư làm nũng với cậu ấy'... ư..."
Giết tôi đi! Chi bằng giết quách tôi luôn đi! Ném tôi cùng với hoàng hôn xuống biển đi!
"Vì thế, tôi đã nghĩ đến đây thì có thể gặp Asaka và thằng chó má đó... Thế mà cả hai đứa lại biến mất một cách tài tình... Khốn kiếpppp!"
"Vế sau thì chắc là gặp rồi."
"Hả? Cậu nói gì à?"
"Không, không có gì ạ."
Bị lộ hết rồi...
Tất cả những chuẩn bị bí mật của mình đều bị Jouro phát hiện hết rồi...
"Được rồi! Tôi sẽ tìm kỹ khắp khu vực này! Kisaragi, nếu cậu tìm thấy Asaka và thằng chó má đó thì hãy liên lạc cho tôi! Nghe rõ chưa!?"
"...Haizz."
"Uwooooo! Tuyệt đối, tuyệt đối tao sẽ bảo vệ Asaka cho bằng được!!"
Bố tôi rời đi cùng với tiếng gầm giận dữ kinh hoàng.
May mà suýt soát... ông ấy đã đi đâu đó trước khi mặt trời lặn hoàn toàn, nhưng mà...
"À, ừm... quả nhiên là hoàng hôn đẹp thật đó..."
Jouro đứng ở phía đối diện của tôi, núp sau cái cây lớn.
Chúng tôi cùng nhau ngắm hoàng hôn. ...Nhưng mình lại không nhìn thấy mặt Jouro.
Tại sao chứ? Tại sao, dù ở gần đến thế này mà lại phải nói chuyện mà không nhìn mặt nhau chứ?
Nhưng, cho dù có nhìn thấy mặt đi chăng nữa, với bầu không khí tệ hại thế này thì...
"...Chứ còn gì nữa! Đẹp, đẹp lắm đúng không? Hoàng hôn ấy! ...À mà thôi... nếu bố mà thấy thì gay lắm, con đi đây! Vậy nha, bye bye!"
"Này, này! Sazan—"
Vậy là khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi của hai đứa đã tan tành mây khói cả rồi.
Không biết là do cảm giác trống rỗng hay vì quá đỗi xấu hổ khi Joro đã biết hết mọi chuyện về mình, đầu óc tôi quay cuồng như tơ vò, vội vàng rời khỏi công viên như chạy trốn.
"Huhu! Tất cả… tất cả đều tại bố hết!"
Không! Đứa tệ nhất chính là mình đây này, đứa chỉ biết sĩ diện hão mà chẳng có tí dũng khí nào.
Cứ mỗi khi có chuyện gì xảy ra, mình lại ghét cay ghét đắng cái bản thân cứ đổ hết lỗi cho người khác không chịu được.
Sao mình lại ra nông nỗi này chứ!
※
"Ước! Ước! Huhu! ...Hức hức."
Không dám về nhà, lại chẳng biết đi đâu, tôi đành lấy cớ đã hẹn ở tiệm bánh pancake để tới cửa hàng của Hiiragi… tiệm "Genki na Yakitoriya".
Rốt cuộc thì hôm nay, mọi thứ đều là một thất bại thảm hại.
Những gì tôi muốn làm cùng Joro, hay cả mục tiêu của bản thân, chẳng có gì được thực hiện cả…
"Sazanka-chan, cậu ổn không? Cậu đang khóc đó, mình lo lắng quá…"
Hiiragi, người đang làm việc nên giọng điệu hơi khoa trương, nhìn thẳng vào tôi đang ngồi ở quầy với vẻ mặt đầy lo lắng. Hỏng bét rồi… Mình thật sự quá tệ mà…
"Hức hức… M-mình không sao đâu… Cậu đừng lo lắng quá mà…"
"Nhưng mà…"
"Thôi mà, không sao đâu. Hiiragi còn bận công việc mà, đúng không? Cứ tập trung làm tốt việc của mình đi…"
"A… Mình hiểu rồi…"
Lẽ ra mình nên thành thật hơn… Lẽ ra mình nên nói hết mọi điều thành lời…
Ước muốn đâu phải là thứ tiện lợi cứ giữ mãi trong lòng là sẽ thành hiện thực. Chỉ khi tự mình nỗ lực hết sức, nó mới trở thành sự thật… vậy mà mình chỉ biết ngồi yên chờ đợi.
Cho nên mới thành ra thế này… Khoan đã!?
"Chậc… Em định liên lạc để anh phải mắc nợ em một ân huệ mà."
"Cái thứ đó cần gì. Ngay từ đầu tôi đã biết cậu ở đây rồi."
Không thể nào! Sao Joro lại vào tiệm cùng với Hose, người đang đứng ngoài sắp xếp hàng đợi kia chứ!? Mình đâu có nói mình đang ở đây đâu!
…À, phải rồi. Joro cũng có nghe mình hẹn Hiiragi ở quán cà phê mà.
Thế nên việc mình ở đây thì…
"Rồi rồi… À, cảm ơn Bánh Tình nhân trắng nhé. Ngon lắm."
"Ừ. Sô cô la Tim Tam cũng ngon đấy."
Sau cuộc trò chuyện ngắn với Hose, Joro nhìn thấy tôi và ngồi xuống ngay bên cạnh, phía bên phải.
Việc anh ấy đã cất công đi tìm mình thì mình vui thật… nhưng giá mà anh ấy đừng đến lúc này.
Mình không muốn Joro nhìn thấy bộ dạng mình lúc này. Đừng nhìn mặt mình mà.
Mọi thứ đã hỏng bét hết cả rồi… Cả son môi Iris thoa cho mình cũng gần như trôi hết sạch.
"Chuyện hôm nay đúng là xui xẻo đủ đường nhỉ."
"…Mặc kệ tôi đi."
Joro mà mình yêu quý đang ngồi ngay cạnh, vậy mà lời mình nói ra lại chẳng chút thành thật nào. Thật ra mình muốn cảm ơn anh ấy vì đã cất công đi tìm mình… lại càng thấy ghét bản thân hơn.
"Con với bố, cắt đứt quan hệ rồi…"
"Đừng nói vậy chứ. Ông ấy cũng vì lo cho Sazanka thôi mà."
"Thế mà vẫn quá đáng! Rõ ràng mình với Joro đang… Ư ư ư!"
Ôi, không ổn rồi… Cái bản thân đáng ghét của mình cứ hiện nguyên hình ra. Bản ngã mà mình ghét cay ghét đắng cứ tuôn trào.
"C-cậu ổn không đó, Sazanka?"
"Ổn gì mà ổn! Hôm nay tôi đã muốn làm bao nhiêu là chuyện với Joro mà! Nhưng chẳng làm được gì cả! Giữa chừng lại bị mấy cái thứ quái gở xen vào… Sao cứ phải thế này chứ!"
Những lời đã tuôn ra một khi đã tuôn thì không thể dừng lại.
Không phải. Mình không muốn nói những lời này. Thật ra, mình muốn nói những điều khác cơ.
"Thế mà, Joro cũng tệ lắm chứ! Sao, sao cứ mình tôi phải cố gắng mà anh ta chẳng làm gì cả! Ít nhất cũng phải xoa nắn ngực tôi thật kỹ vào chứ!"
"Cái đó không nằm trong cụm 'một chút' đâu nhé!"
"X-xoa nắn ngực một cách kỹ lưỡng… Joro, rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì vậy…"
"Im ngay! Hose, mày cút về làm việc mau!"
"V-vâng, tôi biết rồi…"
Joro quát tháo Hose, người tình cờ đứng gần đó. Hose có vẻ hơi bối rối, vội vàng quay ra sắp xếp hàng đợi bên ngoài.
May mắn thay, cuộc đối thoại đó đã giúp mình lấy lại được chút bình tĩnh, nhưng đã quá muộn rồi. Mình đã lỡ nói quá nhiều điều không nên nói rồi…
"…………Mình về đây."
Nếu cứ ở lại với Joro thế này, mình sẽ lỡ buông ra những lời lẽ thô tục hơn nữa. Tốt nhất là nên về nhà. Mình chỉ muốn tan biến đi thôi…
Với suy nghĩ đó, tôi đứng dậy khỏi ghế quầy bar.
"Khoan đã."
"Hả?"
Nhưng Joro đã siết chặt tay tôi và giữ lại.
"V-vẫn còn thời gian mà, đúng không? Nếu cứ kết thúc thế này thì tôi cũng chẳng cam lòng chút nào đâu."
"…Khoảng tám giờ, tôi sẽ về nhà…"
"Được."
Không thể chống lại lời nói đầy mạnh mẽ của Joro, tôi đành miễn cưỡng phản kháng đôi chút rồi lại ngồi xuống ghế quầy bar.
"Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé. Đã đưa tôi đến nhiều nơi. …Tôi rất vui."
"Đừng có khách sáo như vậy chứ. Tôi dễ nổi giận lắm, lại chẳng thành thật, còn hay bất ngờ lớn tiếng, ở cùng tôi chỉ khiến cậu mệt mỏi thêm thôi, đúng không?"
"Ừm, cũng mệt thật."
"…Ư! Vậy thì…!"
"Đi chơi thì mệt là chuyện đương nhiên thôi mà."
"Hả?"
"Mà này, Sazanka không mệt à? Nếu thế thì thể lực của cậu đáng sợ thật đấy."
"Ư, ừm! Tôi cũng mệt chứ…"
Đúng là vậy. Mình cũng vui lắm khi được ở bên Joro, nhưng bù lại thì cũng mệt phờ người.
"À này, về chuyện Sazanka vừa nói nào là dễ nổi giận hay gì đó… về cái đó, đương nhiên tôi cũng có chút bất mãn đấy."
"Úi!"
Làm sao đây… Rốt cuộc vẫn bị ghét rồi…
"Nhưng mà này…, Sazanka cậu cũng có điều bất mãn với tôi mà, đúng không? Vừa nãy cậu đã nói rồi còn gì."
"Đ-đúng là… đúng là vậy nhưng mà…"
Joro không nhận ra tâm tư của mình. Joro cứ nói chuyện với Tsubaki mà mình chẳng hề biết gì. Joro chẳng làm gì cho mình cả. Dù biết là mình ích kỷ, nhưng mình có quá nhiều điều bất mãn.
"Tức là, chúng ta huề nhau thôi. …Với lại, tôi biết Sazanka là người như vậy nên mới ở bên cạnh cậu. Vậy nên, đừng có cứ suy nghĩ tiêu cực thái quá về những điểm xấu của bản thân nữa."
Mình cũng vậy… Dù biết Joro là người như vậy, mình vẫn ở bên anh ấy. Mình muốn ở bên anh ấy.
Joro có vô vàn điểm tốt hơn những điều mình bất mãn…
Vì mình yêu Joro, người luôn dịu dàng với một đứa như mình…
"Sazanka-chan, Joro! Ăn cái này đi! Ăn cái này xong là sẽ khỏe khoắn tràn đầy năng lượng ngay lập tức đó!"
Thế rồi Hiiragi mang một cái bát nhỏ đến đặt trước mặt chúng tôi.
Cái này là…
"Kem sorbet sao?"
"Đúng rồi đó! Đây là sản phẩm mới của tiệm chúng tôi: 'Kem sorbet cam' và 'Kem sorbet chanh'! Ngon tuyệt vời nên muốn các bạn ăn thử!"
Đặt trên bàn quầy bar là một ly kem sorbet chanh trắng muốt và một ly kem sorbet cam được điểm thêm lá bạc hà. Cả hai đều trông vô cùng hấp dẫn.
"Ồ~. Vậy thì, ăn thử ngay thôi. Sazanka, cậu thích cái nào?"
"À ừm, tôi thì… chọn vị chanh…"
"Được rồi. Vậy tôi chọn cái này. …………Ồ! Ngon thật đấy!"
Joro cho kem sorbet cam vào miệng, nở nụ cười tươi rói. Bị anh ấy lôi kéo, tôi cũng thử ăn kem sorbet chanh thì…
"Oa! Thật đấy! Cái này, ngon tuyệt vời luôn!"
"Đúng rồi đó! Ăn kem sorbet này là mọi mệt mỏi sẽ bay biến hết!"
Thật sự, có lẽ là vậy. Vị chua thanh của chanh dường như gột rửa hết những cảm xúc tồi tệ trong lòng mình.
Kem sorbet cam Joro đang ăn cũng trông ngon miệng quá…
"…Á!"
"Ơ? Có chuyện gì vậy, Sazanka?"
Cơ hội thứ ba, bất ngờ ập đến. Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng.
Nhưng ở đây có Hiiragi, có cả Hose, và còn rất nhiều khách hàng khác nữa.
Yêu cầu Joro làm điều đó ở một nơi như thế này, thật là xấu hổ quá đi mất…
"Ư, ưm! K-không có gì đâu!"
Rốt cuộc, không thể nào! Mình không làm được đâu!
Chỉ cần được ở bên cạnh như thế này là mình đã mãn nguyện rồi! Vậy nên… ủa?
"…………"
Joro đặt mặt sau của chiếc thìa lên môi dưới, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đó là thói quen của Joro mỗi khi anh ấy băn khoăn, chỉ mình tôi mới biết.
"…Dù có xấu hổ đến mấy, dù có căng thẳng đến mấy… đã quyết làm là sẽ làm. Đó là phương châm của tôi mà… Tình hình hiện tại thì cũng vừa đủ để làm được…"
Chiếc thìa rời khỏi môi dưới của Joro. Rốt cuộc, anh ấy định làm gì đây nhỉ?
"Này… Sazanka."
"G-gì chứ!?"
Bị Joro gọi tên, tôi bất giác đứng thẳng lưng lên.
"Tiếp tục câu chuyện lúc nãy nhé, chúng ta đều có những điều bất mãn về nhau. Đương nhiên, tôi nghĩ cũng có những điểm tốt ở đó, nhưng cũng có những điểm không phải vậy, đúng không? Cho nên là…"
Một cách tự nhiên, ánh mắt tôi như bị hút vào đôi mắt của Joro.
"Cái đó… khi, khi ngắm hoàng hôn… chúng ta thử đút cho nhau ăn nhé?"
"Hả? Hảáááááá!?"
Tự nhiên anh đang nói cái gì vậy! Hơn nữa, mặt trời đã lặn mất rồi chứ…
"N-này! Cái đó, hoàng hôn ở công viên… thì hơi khác một chút, nhưng ở đây cũng có hoàng hôn mà, đúng không?"
Vừa nói dứt lời, Joro vội vàng giơ lên ly kem sorbet cam mà anh ấy đang ăn. Đúng là lấp lánh và đẹp thật đấy… nhưng đó đâu phải hoàng hôn đâu…
…Khoan đã? Chờ chút đã. Cái khuôn mặt của Joro này… Á! Áááááááá!!
"À ừm, cái này không được sao? V-vậy thì, tôi sẽ chuẩn bị thứ khác… ví dụ như quả quýt chẳng hạn… không, quýt thì làm gì có ở đây! Áaa! Không nghĩ ra được gì hay ho cả!"
Lúc đó, tôi chợt nhận ra. Khuôn mặt của Joro đã đỏ bừng lên. Xấu xí hơn cả hoàng hôn ở công viên, xấu xí hơn cả ly kem sorbet cam… nhưng đó lại chính là ánh hoàng hôn mà tôi muốn thấy nhất… Đúng vậy! Ánh hoàng hôn mà tôi muốn thấy chính là cái này!
"C-cái đó, gì cũng được sao? Hôm nay vui lắm nên tôi muốn làm gì đó để cảm ơn cậu! Vậy nên, Sazanka, cậu cứ nói bất cứ điều gì cậu muốn tôi làm đi! …Nhé?"
Giờ đây, trong quán này, chỉ có mình tôi đang nhìn Joro. Vì vậy, ánh hoàng hôn này là của riêng tôi. Là ánh hoàng hôn chỉ mình tôi mới được chiêm ngưỡng!
"Thấy rồi… Mình thấy rồi chứ còn gì nữa!"
Mình có tính chiếm hữu rất mạnh. Ngay trước mắt mình, có một ánh hoàng hôn mà chỉ mình mình mới có thể nhìn thấy!
Điều đó khiến mình vui sướng khôn tả, cảm xúc cứ thế dâng trào…
"Ừm! Mình quyết định rồi!"
Trong tâm trạng bay bổng và lo lắng, Sazanka hôm nay hoàn toàn không phải là Sazanka mọi ngày! Vậy nên, ít nhất thì lần cuối này… mình muốn được ở bên Joro với đúng con người thường ngày của mình!
"Joro! Mình cũng muốn đút cho Joro ăn!"
Chẳng màng ai nhìn thấy, chẳng màng ai nghe thấy, tôi cứ thế hét toáng lên.
Mình đã thất bại bao nhiêu lần rồi mà! Lần này nhất định phải thành công cho bằng được!
"Được rồi. Vậy thì…"
Oaaaa! Joro đang múc kem sorbet cam bằng thìa…
"A, a-aann…"
Và đưa đến tận miệng mình đây này!
"…Chẹp!"
Đại khái, tôi vội vàng cắn lấy chiếc thìa của Joro.
Trời ơi! Sao thế này chứ! Chẳng cảm nhận được vị gì sất! Vừa cho vào miệng đã tan chảy biến mất rồi!
"Ngon không?"
Chắc chắn là do ít quá mà! Joro đúng là đồ hậu đậu mà!
Đã thế thì,
"Cho thêm!"
Chỉ còn cách ăn thêm một lần nữa thôi!
"Được rồi. …Đây."
"Chẹp!"
Miếng kem sorbet thứ hai tan chậm hơn một chút so với lúc nãy, và hương cam đã từ từ lan tỏa khắp khoang miệng tôi.
Đó là ly kem sorbet ngon nhất mà tôi từng được ăn kể từ trước đến giờ…
"Hì hì… Hì hì hì… Ngon quá…"
"Phải không?"
Vui quá! Vui quá vui quá vui quá đi mất! Trời ơi! Ngoài từ đó ra, chẳng có từ nào khác hiện lên trong đầu mình cả!
Aaa~, may quá! Cuối cùng cũng được đút cho nhau ăn, chuyện mà mình đã muốn làm bấy lâu nay!
Vậy là những gì mình muốn làm đã được trọn vẹn rồi…
"Không phải đâu, Azachaka!"
"D-dọa tôi chết khiếp! C-có chuyện gì vậy, Sazanka?"
Chưa xong! Vẫn còn một việc chưa làm xong mà!
Hơn nữa, đó đâu phải điều mình muốn làm nhất!
Làm sao bây giờ? Hay mình nhờ Joro nhỉ? ...Không, không phải!
Joro đã cố gắng đến thế rồi mà! Lần này, đến lượt mình phải cố gắng!
“Ờm, Sazanka?”
“Không có gì hết! Mà thôi, lần này đến lượt mình! Nè!”
Mình dùng thìa của mình xúc kem chanh rồi đưa đến miệng Joro.
“Ồ, vậy thì...”
Joro từ từ đưa mặt lại gần chiếc thìa, có chút ngượng nghịu mà 'pắc' một miếng kem chanh vào miệng.
“...Ừm. Bên này cũng ngon—”
Sơ hở rồi nhé!
“Hả?!”
Nhân lúc Joro đang mải mê với kem, mình ghé sát má trái cậu ấy rồi hôn chụt một cái thật mạnh. Vì đó chính là điều mình muốn làm nhất mà!
“Sao? Ngon chứ? Fufufu!”
“Làm gì mà cảm nhận được mùi vị chứ...”
Tuyệt vời! Mặt Joro còn đỏ hơn nữa kìa!
Mình thấy được một hoàng hôn khác, của riêng mình, chỉ mình mình mới thấy được! Thật là xa xỉ quá đi mất!
“Vậy, có muốn thêm không?”
“...Đừng làm gì kì lạ nữa đó!”
“Đương nhiên rồi! Nhanh lên nào... Nhanh lên!”
Mình lại xúc một thìa kem chanh nữa, giục Joro.
Dù có lấy hết dũng khí ra, thì làm liên tục cũng không được! Vì mình cũng ngại lắm chứ bộ!
“Được rồi... *nhai*. À, lần này thì—”
Xì trum!
“Đã, đã bảo đừng làm gì kì lạ nữa mà!”
Ahaha! Bị mắng rồi!
“Lúc nãy là bên trái rồi, lần này là bên phải! Đâu có gì kì lạ đâu chứ! Giờ thì còn—”
“Kh, không được nữa đâu! Thật sự là không được nữa rồi! Nơi này là nơi công cộng mà!”
Chậc! Thật ra thì, không phải trái hay phải, mà là chính diện mới là tuyệt nhất chứ.
Nhưng mà, mình đã làm được rồi! Mục tiêu hôm nay của mình... 'hôn Joro dưới ánh hoàng hôn' đã hoàn thành tốt đẹp!
Nhưng mà, vẫn còn nhiều điều muốn làm lắm! Cứ liên tục, liên tục những điều mình muốn làm với Joro cứ hiện lên trong đầu! Vậy nên, trước hết thì...
“Joro, hôm nay cảm ơn cậu nhé! Mình, mình yêu cậu nhất!”
Thỏa thích! Mình phải nũng nịu với Joro mới được!
“Ờm, Sazanka-san. Cũng muộn rồi... hay là mình về được chưa nhỉ?”
“Chưa! Vẫn chưa đủ đâu! Cậu không cho mình làm điều quan trọng nhất, nên phải đền bù lại bằng cách thật dịu dàng! Cậu bảo sẽ làm mọi thứ mà, đúng không?”
“Ưm... Không ngờ lại thành ra thế này... Được rồi...”
“Ehehe... Joro à~”
Mình áp chặt mặt vào ngực Joro, và cậu ấy nhẹ nhàng vuốt tóc mình.
Lấy hết dũng khí ra đúng là sáng suốt! Nhưng mà, vì những gì chưa thể làm được bấy lâu nay, mình sẽ nũng nịu nhiều hơn nữa!
“Phù... Cuối cùng cũng ổn định được khách bên ngoài rồi... Hả? Hảááá?!”
À, hình như Hose đã quay lại cửa hàng. Có vẻ cậu ấy bất ngờ khi nhìn thấy bọn mình, nhưng cũng phải thôi! Bình thường, có ai làm thế này trong cửa hàng đâu chứ!
“Kh, kinh thật đấy, Joro... Vừa nãy Sazanka-chan còn khó chịu đến thế, vậy mà giờ lại vui vẻ thế này...”
“Thấy chưa! Vì Joro đã nghe lời mình nên mình mới vui vẻ lại đó!”
“Nghe lời à? Chẳng lẽ là cái vụ 'xoa bóp kỹ lưỡng phần ngực' mà cậu vừa nói lúc nãy sao...”
“Ừm! Đúng như Hose nói đó!”
Cậu thấy đó, mình đang được Hose cho phép nũng nịu kỹ lưỡng ở phần ngực mà!
“Đồ ngốc! Sa, Sazanka! Lời nói vừa rồi sẽ khiến Hose hiểu lầm đó...”
Ơ? Sao thế nhỉ? Mặt Joro đang hoảng hốt lắm kìa?
Mình có nói gì sai sao?
“Ồ... Ồ, ra vậy... Dù sao thì tôi vẫn còn việc, nên tôi sẽ vào bếp nhé! Hai người cứ tự nhiên! Cơ mà, cũng vừa phải thôi nhé...”
“Đ, đợi đã, Hose! Nghe tôi giải thích đã—”
“Này, Joro! Đừng có tự ý bỏ đi chứ! Giờ là lúc mình đang nũng nịu mà!”
Thật tình! Joro đúng là đồ hay ngại mà! Có bị mình ôm một chút thôi mà cũng hoảng hốt đòi bỏ chạy là sao chứ!
Đương nhiên là mình sẽ không buông rồi! Fufufu! Thật sự, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình!
“Tại sao, cứ xoa bóp kỹ lưỡng phần ngực thì con gái lại vui vẻ nhỉ? ...Thật đúng là có những chuyện kì lạ mà...”
Hose lẩm bẩm nói gì đó rồi biến mất vào trong, nhưng mình không nghe rõ.
【Tôi vẫn đang tập trung kể chuyện】
“—Đấy là mọi chuyện. Vậy nên, tôi đâu có xoa bóp kỹ lưỡng phần ngực gì đâu. Đó chỉ là do Hose hiểu lầm thôi, sự thật không phải vậy...”
Nói xong, tôi tu một hơi hết ly nước ép cải cúc đã gọi trong lúc chờ đợi, giải khát cho cổ họng.
Đương nhiên là tôi không kể về vụ bị bất ngờ tấn công đó rồi, nhưng ngoài ra còn nhiều chuyện khác nữa, cuối cùng thì vẫn thấy cực kỳ xấu hổ. Haiz, đúng là khô cả họng.
“À, thì ra là vậy... Tức là, câu nói của Sazanka-chan lúc đó...”
“Chắc là vì cô ấy đã... 'làm cái đó' với tôi, nên mới hiểu lầm là vậy.”
“...Đúng vậy nhỉ.”
Nghe tôi kể xong, Hose gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ 'bó tay'.
Đương nhiên rồi, nhìn từ bên ngoài vào thì chẳng khác gì một cặp đôi ngớ ngẩn cả...
Nhân tiện đây là chuyện hậu sự, vào ngày hôm sau khi tôi đi chơi với Sazanka, ông chú Mayama từ quán 'Xiên nướng Yo-Ki' đã đến và vui vẻ kể lại với khuôn mặt sưng húp rằng: “Kisaragi này, con gái tôi đã về nhà an toàn rồi! Cứ tưởng sẽ bị mắng vì tự ý vào phòng con bé, nhưng không hiểu sao con bé lại vui vẻ nên tôi chỉ bị đánh có năm đấm là được tha tội rồi!”
Dù có thẳng thắn hơn, Sazanka vẫn là Sazanka thôi.
“Vậy thì... San-chan, câu chuyện vừa rồi có giúp ích gì cho cậu không?”
“À! Đây đúng là cách thông minh nhất mà! ...Nói tóm lại, chỉ cần giữ thái độ tự tin, ra vẻ ngầu một chút, rồi nói một cách lạnh lùng: 'Muốn tôi làm gì cứ nói... hừm!', sau đó lắng nghe mong muốn của đối phương là được chứ gì!”
Không phải, không phải như vậy.
Hơn nữa, tôi đâu có ra vẻ ngầu hay nói lạnh lùng gì đâu.
Nói thật, lúc đó trong lòng tôi sợ chết khiếp, vừa nghe vừa nơm nớp lo sợ.
Dù sao thì, đối phương là Sazanka đang khóc lóc và cảm xúc bất ổn mà?
Chỉ cần sai một li là có khi bị đánh mười đấm luôn ấy chứ.
“Tuyệt vời! Thế này thì có thể làm Ichika vui lên rồi! Cảm ơn cậu nhé, Joro! Khó khăn của tôi đã được giải quyết triệt để rồi!”
“À, ừm... Nếu San-chan thấy thế là được thì...”
Tôi cũng muốn đính chính lại sự hiểu lầm của San-chan, nhưng... không, có lẽ không nên làm thế thì hơn. San-chan là một người cứng đầu. Chắc là cậu ấy muốn thể hiện bản thân thật ngầu và tự tin khi nói chuyện với Botan, nhưng Botan chắc chắn không cần một San-chan như vậy.
Cái cô ấy cần là một Ooga Taiyo thật sự... một người nhiệt huyết, nhưng thực ra cũng có phần nhút nhát.
Nếu vậy, dù San-chan có gặp khó khăn, tôi vẫn cứ để mọi chuyện như thế. Biết đâu đó lại là cơ hội để bộc lộ một Ooga Taiyo nhút nhát, hiếm khi xuất hiện thì sao.
—Thế là... cuối cùng thì buổi 'tư vấn tình yêu' đầu tiên cũng kết thúc rồi.
Nên vui mừng vì đã bớt đi một cái, hay nên than thở vì còn hai cái nữa đây... Thật là đau đầu.
“Thôi được rồi, vậy tiếp theo là của Fuu-chan—”
“Tuyệt! Vậy thì để tôi kể về vấn đề tình cảm của mình nhé!”
Này, Hose. Cậu đang làm gì thế, lao lên phía trước rồi chen ngang lượt của Fuu-chan à?
Rõ ràng là Fuu-chan đã nói sẽ kể chuyện tình cảm sau San-chan mà.
“...Không sao. Đừng bận tâm.”
Hose, cậu được người bạn thân rộng lượng cứu rồi đấy.
“Hoan hô! Cảm ơn Fuu-chan!”
Nhưng mà, hình như cậu ta quên mất 'đặc tính' của bản thân rồi.
Nghe đây? Tôi và cậu, nếu hành động một cách ích kỷ thì...
“À thì, vấn đề của tôi là—”
“HOOOOOSE!! Cứu mình với! Giúp mình vớiiiiii!!”
Sẽ bị quả báo lớn đấy?
Từ lối vào cửa hàng, Hiiragi xuất hiện với khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Giọng điệu đã trở lại như bình thường, chắc là đang khẩn cấp hơn lúc nãy...
“Ối! Kh, khoan đã Hiiragi-chan! Tôi, tôi đã hết ca làm hôm nay rồi mà...”
Vừa đến nơi, cô bé lập tức tóm chặt Hose.
Tay đặt mạnh lên hai vai cậu ấy, ra vẻ quyết không cho trốn thoát.
“Làm ơn! Cứu mình với! Cứ thế này thì mình chết mất thôi! Joro và các cậu khác, nhưng Hose là nhân viên của nhà mình nên giúp đỡ cũng không sao đâu!”
Có vẻ như cô bé đã học được kha khá từ thất bại lúc nãy.
“Không, tôi... Á! Itaru-san, đúng lúc quá!”
Đúng lúc đó, Itaru-san, anh trai của Hiiragi, lại xuất hiện với nụ cười tươi tắn.
Có lẽ Hose muốn anh ấy đưa Hiiragi đi lần nữa.
“Hahaha! Chifuyu~ lại bỏ trốn rồi à~ Không ngoan đâu nhé~ Nào—”
“Anh hai! Em đề nghị anh để Hose giúp bán hàng ở quầy!”
“Kh, khoan đã Hiiragi-chan!”
Lúc nãy Hiiragi bị đưa đi mà không kịp phản kháng, nhưng lần này cô bé lại chặn lời Itaru-san, kiên quyết bắt Hose giúp bán hàng ở quầy.
“Cậu Hose ư?”
“Đúng vậy! Chắc chắn nếu có Hose thì mấy món đặc biệt sẽ bán hết veo ngay thôi! Nên để cậu ấy giúp sẽ tốt hơn ạ!”
“...Hmm. Cái đó cũng có lý...”
“Đúng vậy! Nên—”
“Nhưng mà Chifuyu, không được ích kỷ đâu nhé. Cậu Hose đã hết giờ làm rồi mà.”
“À ừm... Đ, đúng vậy ạ... Hose, mình xin lỗi nhé...”
Thật đáng khen, hay nói đúng hơn là hiển nhiên, Hiiragi đành phải ỉu xìu buông Hose ra khi bị đáp lại bằng một lý lẽ không thể chối cãi.
Nếu là ngày xưa, chắc cô bé đã mè nheo dữ dội hơn nhiều rồi... Đúng là khoảnh khắc thấy được sự trưởng thành.
“Đúng rồi nhỉ, Itaru-sa—”
“Nhưng mà, nếu cậu Hose đã nhiệt huyết đến thế này rồi, thì lần này đặc biệt cho phép đấy! Không ngờ! Cậu Hose cũng được khách nữ yêu thích nữa chứ, thật sự giúp ích rất nhiều! Cảm ơn cậu nhé!”
“Oa~ Anh hai hiểu chuyện quá! Hose, cảm ơn cậu nhé!”
“Hả?! Không! Tôi đâu có nói là sẽ làm đâu...”
“Nào, hai đứa! Từ giờ trở đi sẽ là những người bán hàng thật vui vẻ nhé~! Nhân cơ hội này, vừa chữa bệnh nhút nhát cho Chifuyu, vừa kiếm bộn tiền nào~!”
“Ha~ Thế này thì yên tâm rồi~!” “Khônggggggg!”
Bị người anh trai mạnh mẽ và quá sức cưỡng ép... Motoki Itaru-san, nắm gáy lôi đi xềnh xệch, Hiiragi với khuôn mặt hớn hở lạ thường và Hose với khuôn mặt đầm đìa tuyệt vọng cứ thế mà biến mất.
Quả nhiên, đó là cái giá phải trả khi chen ngang lượt của bạn thân...
“Ờm... đúng là đáng sợ thật. Anh trai của Hiiragi...”
“Ừm. Có thể lôi cả Motoki và Hose đi bằng một tay mỗi người như thế, thì không phải là sức mạnh tầm thường đâu.”
Ừ, đúng vậy. Anh ấy vạm vỡ đến lạ, mà có thể dễ dàng lôi đi Hose đang giãy giụa như thế, đúng là một tay sức mạnh đáng gờm.
Thôi thì, tạm gác lại chuyện ở quán yakitori đó đã. Giờ thì mình quay lại chủ đề chính thôi.
“Vậy thì, giờ cậu có thể kể về vấn đề của Fuu-chan được chứ?”
“Ừm. ...Nhờ cậu vậy.”
Dù sao thì, chủ nhân của vấn đề đáng lẽ phải được tư vấn đã bị lôi đi làm tăng ca không cần hỏi ý kiến rồi.
“Th, thật ra thì... Ờm... Do nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên mà, tôi đã có buổi đi chơi riêng với Tanpopo...”
Thật sao?! Chẳng lẽ, lý do mà hôm nay vừa gặp tôi hỏi 'có khỏe không', cậu ấy lại bảo 'khỏe đến mức tim sắp nổ tung vì lo lắng và căng thẳng' là vì chuyện này sao?
Tôi chỉ thấy tiếc cho Fuu-chan — người chính trực, điềm tĩnh, đẹp trai — khi phải lòng cái cô thần ngu ngốc Tanpopo kia, nhưng... thật ra Fuu-chan lại say mê Tanpopo mà.
Thật sự, thế giới này thật kì lạ.
“V, vậy đó! Mặc dù chúng tôi cứ gặp mặt là cãi nhau, nhưng lần này tôi muốn tiến thêm một bước trong mối quan hệ này!”
Ồ! Thế có nghĩa là, Fuu-chan định tỏ tình với Tanpopo... đúng không?!
Không được, không được. Suýt chút nữa thì tôi phấn khích quá rồi, nhưng đây có vẻ là một vấn đề khó đây.
Đâu có chuyện tỏ tình nào mà đảm bảo thành công tuyệt đối được...
“Vì vậy, tôi đã đặt ra mục tiêu là 'tuyệt đối không cãi nhau với Tanpopo'!”
Chỉ thế thôi sao, Fuu-chan?
Thế nhưng, đây đúng là một lời tư vấn tình yêu khó mà phán đoán được là mục tiêu thấp hay cao đây...
Xét theo lẽ thường thì chuyện này vặt vãnh thôi, nhưng riêng Fu-chan và Tanpopo thì cứ hễ gặp mặt là cãi nhau. Thậm chí, không hiểu sao trong tình trạng như vậy mà hai đứa vẫn có thể hẹn nhau đi chơi được...
“Đại Hạ nói ban nãy không sai, điều tôi lo sợ nhất là Tanpopo sẽ giận dỗi bỏ về. Nếu vậy, e là sẽ phải mất rất nhiều thời gian để hàn gắn lại mối quan hệ này...”
Đâu có đến mức đó? Cái tên ngốc ấy cơ bản là loại người mười giây sau là quên tiệt hết chuyện vừa xảy ra mà.
“Chính vì thế, xin cậu hãy chỉ cho tôi! Rốt cuộc... rốt cuộc, làm thế nào để tôi có thể ở bên Tanpopo mà không cãi nhau dù chỉ một ngày!?”
Thôi bỏ đi. Với tính cách nghiêm túc của cậu, làm sao mà nhịn không nhắc nhở những hành vi kỳ quặc của cái tên ngốc ấy được. Vậy nên, cứ ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi... Rất muốn nói vậy, nhưng nhìn vẻ mặt cầu cứu của Fu-chan, tôi lại khó lòng mở miệng.
Khó xử quá... San-chan có ý kiến gì không nhỉ...
“Hứ! Cái vụ nhờ vả chuyện tình cảm này là sai lầm lớn rồi, Tokumasa!”
“Hử? Ý cậu là sao, Đại Hạ?”
Ơ? Chẳng lẽ vì đã giải quyết xong chuyện của bản thân rồi mà San-chan trông tự tin đến lạ thế này sao. Thế nhưng, việc nhờ vả chuyện tình cảm của Fu-chan lại là sai lầm là sao chứ...
“Đúng là không cãi nhau thì tốt rồi... Nhưng mà, nếu phải dối lòng vì điều đó thì có phải là sai lầm lớn không? Thế nên, dù có cãi vã đi chăng nữa, thì hãy cứ sống thật với con người mình đi!”
Cái mồm nào đang nói thế đấy?
Cái tên chuyên tỏ vẻ ung dung để che giấu sự hèn nhát của mình, lại còn trắng trợn làm ngơ khuyết điểm của chính mình, rồi ba hoa mấy lời đạo lý nghe có vẻ vĩ đại lắm...
“Kh-khó mà nói được... Nhưng mà, nếu vì thế mà Tanpopo cãi nhau rồi bỏ về thì sao...!”
“Ừ. Tôi cũng hiểu cảm giác đó lắm.”
Tất nhiên rồi. Chẳng phải cậu ta có "tiền án" chọc giận chi nhánh Hachioji của Murasame Sports rồi để người ta bỏ về đó sao.
“Hơn nữa, Tanpopo thì ương bướng và ích kỷ. Cái thứ phiền phức đến mức cứ hễ thở thôi là cũng đủ khiến người khác phát điên rồi...”
San-chan, cậu chê Tanpopo thậm tệ quá đấy.
“Ừm... Đúng là thế thật.”
Cậu nhận luôn hả? Chỗ đó ít nhất cũng phải bênh vực người ta chứ.
“Chính vì Tanpopo như vậy nên, cái Tokumasa nên biết không phải là 'cách để không cãi nhau' đâu! Mà chính xác là 'cách làm hòa ngay lập tức dù có cãi nhau'!”
“Cái gì!? Thật sự có một phương pháp đột phá như vậy sao!?”
“Tất nhiên là có rồi! Không thì tôi đã chẳng nói chuyện này làm gì!”
Cách đó thật sự ổn chứ?
“Nào, kể đi, Joro! Cái cách mà cậu biết ấy!”
Ừm. Tại sao đến đoạn quan trọng thế này lại chuyền bóng cho tôi chứ? "Cái cách đó" là cách nào chứ? Đừng có nói cái kiểu úp mở vô nghĩa thế.
“Khụ! Quả nhiên là Joro! Tôi tin tưởng cậu!”
Đừng "quả nhiên" cái gì ở đây cả. Cái gì vậy chứ, sao tự nhiên nãy giờ lại có cái niềm tin tuyệt đối khó hiểu vào tôi thế.
“Fu-chan, tôi thì chuyện đó...”
“Ha ha! Cậu nói gì thế, Joro! Không phải hôm nọ cậu vừa khiến một cặp đôi đang cãi nhau làm hòa ngay lập tức đó sao? Tôi nghe chuyện đó rồi mà!”
“Hả? H-hôm nọ ư? Rốt cuộc là chuyện nào chứ...”
Tôi làm gì có ký ức nào về việc gặp phải tình huống như vậy chứ.
“Ủa? Tôi nhầm à? Tôi nghe đàn anh Higuchi nói là 'thường thì hễ cãi nhau là y như rằng sẽ giận dỗi không thôi, rồi đêm nào cũng gọi điện thoại mè nheo, nhưng lần này nhờ có Kisaragi mà làm hòa được ngay nên đã thoát nạn' mà...”
...Khoan đã? Đàn anh Higuchi cơ à?
Tức là, đàn anh Higuchi cãi nhau với cô gái nào đó, rồi tôi đứng ra hòa giải cho họ làm hòa...
“Aaaaaa! Ra là chuyện đó!”
Tôi hiểu rồi! Tôi đã hiểu San-chan đang nói cái gì rồi!
“Hóa ra là có thật mà! ...Nhưng mà thật sự quá đỉnh luôn đó! Đàn anh Higuchi là một người cực kỳ nghiêm khắc, hễ có lỗi nhỏ nào là sẽ phát hiện ra ngay rồi nhắc nhở đó. Được một người như vậy tin tưởng thì quả đúng là bạn thân của tôi!”
À đúng rồi, hình như trước đây tôi cũng từng nghe Tanpopo kể về chuyện này ở quán xiên chiên “Yokina” thì phải.
“Trong câu lạc bộ bóng chày, tuyệt đối, TUYỆT ĐỐI không được chống đối đàn anh Higuchi đâu đấy! Anh ấy là một người cực kỳ nghiêm khắc! Hơn nữa, anh ấy cứ dùng lý lẽ để công kích thôi... Huhu...”
Theo tôi thấy thì anh ấy có vẻ hơi lạnh lùng một chút, nhưng thực ra là một người hòa đồng và tốt bụng mà. Với lại, cái chuyện cãi nhau của đàn anh Higuchi đó thì...
“Được cả đàn anh Higuchi, người nổi tiếng với khả năng phòng thủ điềm tĩnh, chắc chắn và kỹ năng đánh bóng đáng tin cậy, thậm chí còn được cả Đường Xương Bồ kính nể, tin tưởng thì... Quả nhiên, người mà tôi tin tưởng nhất chính là người có kinh nghiệm dày dặn!”
Nói rồi mà, đừng có "quả nhiên" cái gì ở đây cả. Đừng có tỏ vẻ tò mò như thế chứ.
“Nào, Đại Hạ. Rốt cuộc Joro đã làm cách nào để khiến cặp đôi đang cãi nhau làm hòa ngay lập tức vậy?”
À, nghe là biết ông này đang hóng lắm rồi.
“À thì... Tôi cũng không rõ chi tiết lắm đâu, nhưng tôi nghe đàn anh Higuchi nói là nhờ 'Kisaragi đã thuần phục một mỹ nhân tuyệt đẹp' nên họ mới làm hòa được ngay đó!”
Saaaaan-chan! Chuyện đó sẽ gây ra hiểu lầm lớn đó!
“Kinh khủng thật... Joro, cậu còn cả kỹ năng kiểu đó nữa sao...”
“Sai rồi! Tôi làm gì có kỹ năng kiểu đó! Với lại, cái người đó đối với tôi thì khó mà gọi là mỹ nhân được, với cả đó chỉ là để tự bảo vệ bản thân thôi...”
“Ra vậy! Vậy thì, tức là trong đó cũng ẩn chứa cách để tôi có thể làm hòa ngay lập tức với Tanpopo dù có cãi nhau đúng không!”
Sao lại suy ra thế được? Thậm chí, tôi còn muốn cái "ma cảnh" đó cứ ở ẩn mãi thì hơn. Nhưng mà, cứ để hiểu lầm chồng chất thế này thì không hay lắm...
“Được rồi. ...Vậy thì, tôi sẽ giải thích cho nghe.”
Y như là lặp lại chuyện ban nãy vậy. Thật sự là chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Ban nãy, San-chan cũng hài lòng với câu chuyện của Sazanka mà tôi tưởng là chẳng có ích gì. Thay vì cứ đoán già đoán non rồi bỏ cuộc, thôi thì cứ kể ra đã.
“Chuyện đó là khi tôi đang giúp việc ở thư viện thì──”