Người mà thích tôi lại chỉ có mình cậu ư?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Hoàn thành)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

90 151

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

15 42

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

159 351

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

254 4535

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

300 1382

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

19 52

Quyển 8 - Chương 1: Công chúa thùng thình

de93d960-2784-47a0-849a-d8d509245d80.jpg

Tên tôi là Ooga Taiyou. Mọi người hay gọi tôi là San-chan.

Vì chữ “Taiyou” (thái dương) trong tên tôi, khi dịch sang tiếng Anh là “SUN” (mặt trời), nên mọi người mới gọi tôi là “San-chan” đó. Nghe đơn giản đúng không?

Hiện tôi đang là học sinh năm hai của trường cấp ba tư thục Nishikitsuta, và dĩ nhiên là thành viên của đội bóng chày. Việc học hành thì chẳng mấy khi được khen ngợi, nhưng về khoản thể thao thì tôi khá tự tin đấy. Dù sao thì, tôi cũng được giao cho vị trí át chủ bài của đội bóng chày mà.

“Thôi được rồi... Bắt đầu thôi nào.”

Thế là một ngày hè nọ, dưới bầu trời xanh ngắt, tiếng ve sầu kêu râm ran, tôi vác chiếc túi bóng chày trên vai, đi ra phía sau nhà thể chất để giải quyết một việc riêng.

Mà không phải là hẹn hò trai gái gì đâu nha, cái kiểu mà tụi học sinh cấp ba hay có đó. Tiếc là số tôi không may mắn đến vậy. Nói tóm lại, cho đến giờ tôi vẫn chưa “ghép đôi” được với ai cả.

Vậy tại sao tôi lại mò đến cái nơi này một mình à... Là để cầu nguyện đó.

Phía sau nhà thể chất của trường tôi có một cây phong lớn, được gọi là “Narituki”. Cái tên đó bắt nguồn từ việc đổi cách đọc của chữ “Jouju” (thành tựu, thành công) thành “Narituki”. Cây này đã sống khoảng ba trăm năm, tồn tại từ trước cả khi trường Nishikitsuta được thành lập. Người ta đồn rằng nếu thành tâm cầu nguyện, nó sẽ ban cho một điều ước duy nhất... Nói chung, cũng chỉ là một cái cây với vài ba lời đồn đại kiểu như ở bất cứ trường học nào thôi.

Bình thường thì tôi tuyệt đối không bao giờ cầu khấn gì cả, lúc nào cũng giữ vững niềm tin rằng mọi mong ước phải do chính bản thân mình thực hiện. Ấy vậy mà, gần đây có một chuyện... dù cố gắng thế nào cũng không được như ý.

Thế nên, trong lúc bí bách, tôi nghĩ bụng “Hay là cứ thử cầu khấn trời đất một phen xem sao?”, rồi dễ dàng vứt bỏ niềm tin của mình, tranh thủ giờ giải lao của câu lạc bộ mà tìm đến cây Narituki phía sau nhà thể chất.

“À ừm... trước tiên là phải cúi chào đúng không nhỉ?”

Dù đây không phải khuôn viên đền thờ, nhưng dù sao cũng là cầu xin một đấng thần linh nào đó, nên tôi quyết định làm theo nghi thức “nhị bái, nhị phách thủ, nhất bái” kiểu Nhật Bản. Đầu tiên, tôi cúi gập người 90 độ. Sau khi ngẩng lên, tôi lại một lần nữa cúi 90 độ bái cây Narituki. Rồi khi ngẩng đầu lên, chuẩn bị chắp tay vỗ hai cái thì...

“Ồ! Ố ồ ồ... Xâm nhập, chắc là thành công rồi. Hì hì.”

“…Hả?”

Đột nhiên, một cô gái từ trên cây Narituki rơi xuống.

“Quả nhiên là ta mà! Lén lút vào được một cách ngoạn mục thế này cơ mà. Chắc chắn kiếp trước ta là ninja rồi đó – chỉ đùa chút thôi!”

Điều tôi nhận ra ngay lúc đó là, cô gái rơi xuống từ cây này chắc chắn không phải sứ giả của thần linh xuất hiện vì tôi đã cầu nguyện cây Narituki theo đúng nghi thức. Thứ hai, cô ta là một tự xưng ninja làng Lá của kiếp trước, đang lén lút đột nhập vào trường Nishikitsuta với một âm mưu nào đó.

“Đúng là cái đời này khắt khe thật, một thiếu nữ xinh đẹp như ta chỉ xin vào một chút thôi mà cũng không cho. ...Nhưng ta không phải loại con gái yếu đuối đến mức từ bỏ dễ dàng như vậy đâu. Nếu không đột phá từ chính diện được thì ta sẽ đột phá từ... 'xiên diện'!”

Cô ta đáp xuống mà quay lưng về phía tôi, nên vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi.

Nếu đã là ninja thì ngoài chính diện và “xiên diện”, cô cũng nên chú ý đến cả phía sau nữa chứ nhỉ? Mà khoan đã, “xiên diện” vốn dĩ đâu phải là một phương hướng cơ chứ?

“A, phiền phức ghê. ...Rồi, thế này là được rồi.”

Cô ta phủi phủi những cành cây, lá rụng dính trên tóc và quần áo một cách hơi thô bạo. Từ lời nói đến hành động, cô ta như thể là hiện thân của hai chữ “tự do phóng khoáng” vậy.

“Được rồi, đã xâm nhập thành công rồi, giờ thì mau chóng––”

“Cô định làm gì vậy?”

Dù sao thì, tôi cũng không thể làm ngơ trước kẻ đã xâm nhập trái phép vào trường mình, với lại tôi cũng muốn cho cô ta biết sự hiện diện của tôi, thế nên tôi bèn lên tiếng.

“...Hả? Á! Á á á! ...Anh! A-anh làm gì ở cái chỗ này vậy?!”

“Câu đó phải là tôi hỏi cô mới đúng chứ?”

“Đ-đúng là vậy thật...”

Quay người về phía tôi, cô gái trẻ khẽ rung hàng mi dài mềm mại, gật đầu đồng tình với lời tôi nói. Trang phục là đồ thường: áo phông trắng, bên ngoài là váy yếm denim. Trông cô ta có vẻ cùng tuổi với tôi. Kiểu tóc là tóc thẳng dài đến ngực, một phần được buộc gọn bằng kẹp tóc màu tím, tạo thành một búi nhỏ nhô ra bên thái dương. Làn da trắng toát gợi cảm giác mong manh, nhưng lời nói và hành động thì lại vô cùng phóng khoáng, tạo nên một sự mất cân đối khó tả. Tạm gác lại chuyện có phải là thiếu nữ xinh đẹp hay không... thì đúng là một cô gái đáng yêu thật.

“Cái bộ dạng đó, chắc cô không phải học sinh trường tôi đâu nhỉ?”

“Không hẳn vậy đâu nha? Học sinh trường này cũng có người ăn mặc thế này mà? À ha, à ha ha ha...”

Chắc cô ta không giỏi nói dối. Cái vẻ lúng túng, vẫy tay chối lia lịa kia là lộ tẩy hết rồi.

“Ồ. Vậy, tên trường tôi là gì?”

“À ừm... Ni, Nishi... Nishikitsuta cấp ba.”

“Tiếc quá. Đáp án đúng phải là trường Nishikizuta mới phải.”

Chắc cô ta thấy tên trường... “Nishikitsuta” ở cổng rồi, nhưng tiếc là không có chú thích cách đọc. Có lẽ vì cái tên này dễ liên tưởng đến tên hiệu sách nào đó, nên những người không biết thường xuyên đọc sai.

“Chừng đó thì vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được mà. Tôi là học sinh chính hiệu của trường này──”

“Chết tiệt! Con bé đâu rồi!? Dám lẻn vào trường mình, gan cũng to thật!”

Và đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên đúng lúc: thầy Shouji, giáo viên thể dục của trường chúng tôi... biệt danh “Uutan”. Với khuôn mặt trông như khỉ, cánh tay dài lêu nghêu đến lạ, lại thêm cả thân hình đầy lông lá, nên học sinh chúng tôi mới gọi tắt thầy ấy là “Uutan”, lấy từ “Orangutan” (đười ươi) mà ra. Chắc bản thân thầy ấy cũng không biết đâu.

“Ố! Phải trốn thôi. Ừm... ừm... đây rồi!”

Cô nàng tự xưng là học sinh chính hiệu của trường này vội vàng trốn ra sau cây Narituki.

Và khoảng mười giây sau,

“Chắc là quanh đây thôi... Ô! Không phải Ooga đó sao!”

“A, chào thầy ạ!”

Thầy Uutan vừa đi vừa vung tay sang hai bên, bước chân nặng nề tiến về phía tôi. Quả đúng là cái tên nói lên tất cả.

“Con có thấy đứa con gái nào mặc đồ thường không? Thầy vừa thấy nó trèo tường rồi luồn lách qua mấy cái cây quanh đây...”

“Con bé đó trông thế nào ạ?”

“Tóc thì khá dài, có một phần nhô ra. Trang phục thì áo phông trắng, với cái... cái gì nhỉ?... Cái quần jean biến thành váy, nhìn cứ như cái tạp dề kéo dài vậy!”

Thầy Uutan chắc không nghĩ ra ngay được từ “yếm” nên cứ vừa khoa tay múa chân vừa giải thích. Trông buồn cười ghê.

“Con bé tự nhiên xuất hiện rồi cứ đòi tham quan trường, thầy đã cố gắng đuổi nó đi mấy lần rồi, bảo là 'đây là thời điểm quan trọng nên không được đâu', nhưng nó cứ nhất quyết không chịu...”

Thầy Uutan vừa gãi đầu bằng tay phải, vừa gãi cằm bằng tay trái... Cái đó thì...!

“…Khụ. Đúng là một con khỉ to thật...”

Ngốc! Đừng có phát ra tiếng động thừa thãi! Tôi đã cố gắng nhịn lắm rồi mà!

“Hửm? Vừa rồi hình như có tiếng con gái từ đâu đó...”

Chết rồi! Thầy Uutan định nhìn vào phía sau cây Narituki, ngay sau lưng tôi...

“A... a! Không có đâu ạ! Con chưa thấy ai quanh đây cả! Chỉ có một mình con thôi ạ! Tuyệt đối, tuyệt đối không có ai hết!”

Tôi vội vàng chặn đường và tầm mắt của thầy Uutan, rồi nói một tràng.

Chết tiệt, thế này lại càng đáng nghi hơn. Chắc lộ hết rồi không chừng...

“V-vậy sao? ...Ừm, được rồi!”

Thoát rồi. Cứ tưởng mình đã lấp liếm được rồi. Đúng là pha bóng sát nút mà.

“Nếu con có thấy nó thì báo lại ngay đó nha? Rất có thể là học sinh trường đối thủ đang đến do thám đội bóng chày của chúng ta đó!”

“Dạ vâng! Con rõ rồi ạ!”

“Với lại, cố gắng tập luyện cho tốt vào! Thầy... không, tất cả mọi người trong trường này đều ủng hộ các con! Chủ nhân của mùa hè năm nay chắc chắn là các con! Hãy làm cho cái tên Ooga Taiyou vang dội khắp cả nước đi!”

“Con cảm ơn thầy ạ!”

“Hà ha ha ha! Cúi đầu lễ phép đến thế, Ooga đúng là một đứa cẩn thận!”

Bao gồm cả lời xin lỗi vì đã nói dối và vì đã lỡ cười nữa mà thầy.

...Ừm, may mà lấp liếm được rồi.

“Thầy ấy... đi rồi chứ?”

Khi thầy Uutan đã đi xa, cô gái trốn sau cây Narituki liền ló đầu ra.

“À. ...Mà thầy Uutan dai lắm, chắc thầy ấy sẽ tìm cho bằng được mới thôi.”

“Oa~. Thế thì phiền lắm đó~. Người ta có việc ở trường này mà...”

“Hừm~. Việc gì vậy ta? Một ‘học sinh chính hiệu’ của trường này, với kiểu tóc có một phần khá dài nhô ra, mặc áo phông trắng, và cái quần jean biến thành váy, nhìn cứ như cái tạp dề kéo dài vậy?”

“...Là váy yếm mà.”

Vừa nói, cô gái vừa dùng hai ngón cái kéo kéo phần vai áo, ra chiều khẳng định.

“Kể cả là quần yếm cũng được. Với lại, đừng có đánh trống lảng như vậy chứ.”

“…Anh thật là độc mồm.”

Cái nhìn oán trách phóng thẳng tới.

“Tôi đã ra sức che giấu cho cô như vậy, chẳng lẽ không đáng được đánh giá cao sao?”

“Đó chẳng phải là điều hiển nhiên mà ‘Hoàng tử’ của tôi phải làm sao?”

Không biết từ lúc nào mà tôi đã được phong làm “Hoàng tử” rồi. Một “Hoàng tử” khoác trên mình bộ đồng phục bóng chày dính đầy bùn đất thế này, có phải là quá xa vời với hình tượng gốc không nhỉ?

“Một ‘Hoàng tử’ bẩn thỉu thế này, cô nên từ bỏ đi thì hơn.”

Tôi kéo kéo vạt áo đồng phục, ra vẻ khẳng định lớp bụi đất bám đầy trên đó.

“Chính vì thế đó! Cái bộ dạng đó... Anh là người của đội bóng chày đúng không? Vậy thì đúng là định mệnh rồi. Ngoài anh ra, không ai có thể là ‘Hoàng tử’ của tôi được đâu. Thế nên, đây là quyết định cuối cùng rồi. Anh là Hoàng tử của tôi!”

“Thế à, Công chúa?”

“Đúng vậy, ta là Công chúa. ...Hì hì.”

Cô gái cười tủm tỉm, gương mặt lộ rõ vẻ tinh nghịch mà vẫn có chút tự hào. Theo cô ta thì, có lẽ bộ dạng của tôi chính là điều kiện tiên quyết để trở thành “Hoàng tử”. Đúng là không hiểu nổi tiêu chuẩn của con bé này.

“Thế rốt cuộc cô lẻn vào trường tôi làm gì?”

“...À, thì là vầy. Tình cờ đi ngang qua trường này, tôi nghe thấy tiếng huyên náo. Nghĩ bụng không biết có chuyện gì mà rộn ràng thế, bèn ngó vào xem thử thì thấy đội bóng chày đang tập luyện à? Thế là tôi nghĩ ‘Cái này nhất định phải xem rồi!’, rồi ‘Let’s xông vào’ luôn đó.”

Nói chung là, cô ta có vẻ có việc gì đó với đội bóng chày của trường tôi.

“Tiếng huyên náo à.”

Đúng thật, trường tôi vì một vài lý do đặc biệt, giờ đây ngoài thành viên câu lạc bộ, còn có rất đông học sinh khác đến xem đội bóng chày tập luyện, cứ như một ngày hội vậy. ...Nhưng mà chỉ vì nghe thấy tiếng huyên náo mà xông thẳng vào thế kia thì đúng là một cô “Công chúa” quá đỗi liều lĩnh rồi.

“Thế rồi khi tôi định vào, đã bị người lúc nãy chặn lại ở cổng trường.”

“À, đúng là cô gặp lúc không may rồi. Năm ngoái thì không sao, nhưng năm nay thì nghiêm ngặt lắm.”

Tình hình ở khu vực đó, học sinh trường tôi... đặc biệt là thành viên đội bóng chày thì ai cũng rõ, nhưng cô gái này là học sinh trường khác nên chắc không biết.

“Thế là tôi nảy ra ý này. Vậy thì cứ lén lút lẻn vào thôi. Thế nào? Thông minh đúng không?”

Không hề. Cô nên tìm kiếm những cách khác thì hơn.

“Và thế là, chúng ta đã có cuộc gặp gỡ định mệnh như bây giờ đó.”

Chỉ là trùng hợp thôi mà. Chẳng có gì to tát đến mức phải dùng từ “định mệnh” cả.

“Nhưng mà, cái bộ dạng đó dễ bị lộ lắm, chẳng mấy chốc là bị phát hiện rồi đuổi ra thôi?”

“Không sao đâu. Tôi đã tính toán biện pháp đối phó rồi.”

“Biện pháp gì?”

“Hì hì. Đó là...”

Sao cô ta lại nhếch mép, cười tinh quái nhìn tôi thế này nhỉ? Hơn nữa, còn chìa cả hai tay về phía tôi nữa chứ.

“Đồ thể dục, cho mượn nha~”

“Đồ thể dục á?”

“Ừm. Lý tưởng nhất là đồng phục, nhưng anh là con trai mà đúng không? Thế nên, đồ thể dục. Nè, cho dù không phải đồng phục, nhưng nếu mặc đồ thể dục của trường này thì chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ đâu.”

“Kích cỡ của tôi với cô hình như khác nhau nhiều lắm thì phải?”

“Không sao đâu. Công chúa thì mặc trang phục nào cũng đẹp hết mà.”

“...Thế còn trường hợp tôi không có đồ thể dục thì sao?”

“Làm gì có chuyện đó chứ. ‘Hoàng tử’ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để giúp đỡ ‘Công chúa’ hết mà. ...À, nhưng mà nếu anh không có thì cứ mượn của bạn gái nào đó là được.”

“Thế thì kiểu gì tôi cũng bị coi là biến thái mất thôi...”

“Vậy, có câu hỏi này. Nếu không muốn bị coi là biến thái thì phải làm sao đây?”

Trong tình cảnh hiện tại của tôi, chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là cứ thế rời đi mà không cho cô gái mượn đồ thể dục. Và lựa chọn thứ hai là...

“…Thế này có được không?”

Là lấy ra từ chiếc túi bóng chày đeo trên vai món đồ mà cô gái mong muốn rồi đưa cho cô ta. Tôi cố tình tỏ ra thờ ơ khi đưa cho, nhưng trong lòng thì hồi hộp đến lạ. Cho con gái mượn quần áo của mình, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đó. ...May mà đã giặt sạch sẽ rồi.

“Thấy chưa, đúng là anh có mà.”

Sao cô ta lại tự tin đến vậy chứ không biết nữa.

“Hừm... Đây là mùi của con trai à.”

“N-này. Dừng lại đi chứ. Tôi đã giặt sạch sẽ rồi mà...”

Đừng có tự nhiên mà ngửi bừa thế chứ, làm ơn nghĩ cho cảm giác của người bị ngửi nữa chứ.

"Ừm, mùi hương này cứ như thể muốn ôm lấy mình một cách dịu dàng vậy."

"Cái quái gì thế này..."

Chưa bao giờ nghe đến mùi hương nào lại có cái "thể loại" như vậy luôn á, thiệt tình...

"Vậy nha, mình đi thay đồ đây, cậu làm ơn canh chừng giùm mình được không?"

"Hả? Cô thay đồ ở đây á?"

"Dĩ nhiên rồi. Chuyện tốt phải làm ngay chứ. ...À mà, cậu có muốn nhìn mình thay đồ không?"

"Thôi, tôi xin kiếu."

Vừa dứt lời, tôi đã quay ngoắt sang hướng khác.

Dù muốn nhìn thật đấy, nhưng mà cứ thế đường hoàng nhìn chằm chằm thì lại thấy sai sai thế nào ấy. Đàn ông bọn tôi vốn là một lũ phức tạp như vậy đấy.

"Đúng là hoàng tử của mình có khác. Đúng chuẩn quý ông luôn nha."

Cùng với lời nói của cô ấy, tiếng sột soạt của quần áo vọng đến từ phía sau đã bị tiếng ve sầu ồn ào át đi. Bình thường tôi thấy chúng thật phiền phức, nhưng chỉ riêng lúc này thôi, tôi xin cảm ơn lũ ve sầu.

"Để cậu chờ lâu rồi nha~. Hết giận rồi đó nha~"

Giống như chơi trốn tìm vậy. Thôi được rồi, đã được "cho phép" thì quay người lại vậy.

Chà chà... Quả thật là có một cô gái đang mặc bộ đồ thể dục của mình này...

"Tèn ten. Thế nào? Bộ váy công chúa này trông ổn không?"

Thì ra là một cô công chúa với bộ váy thụng thùng thình đã xuất hiện đây.

"Để coi. Trông cứ như nhân vật chính của một buổi tiệc khiêu vũ, hoặc là một học sinh của trường tôi thôi à."

"Yeah! Vậy là giờ mình cũng là một học sinh đúng chuẩn của trường Trung học Nishikitsuta rồi!"

"Nishikizuta đó nha."

"Ối. Tôi xin lỗi."

Ngược lại với lời nói, có vẻ như cô ấy chẳng hề hối lỗi chút nào.

Cái cử chỉ lè lưỡi kia cứ như thể vừa ẩn chứa vẻ ngây thơ, vừa toát lên sự quyến rũ vậy.

"À, mà nói mới nhớ, vì cậu đã cho mình mượn đồ thể dục thế này rồi, nên mình phải tự giới thiệu bản thân chứ nhỉ."

Việc cho mượn đồ thể dục lại là tiêu chí để quyết định có nên giới thiệu bản thân hay không thì đúng là một trải nghiệm lần đầu có một không hai.

"Mình là... ... ...Botan Ichika. Chữ Hán là chữ 'Mẫu Đơn' trong hoa 'mẫu đơn', rồi chữ 'Nhất' trong số 'một'. Cùng với chữ 'Hoa' trong 'tinh hoa', đó, là Botan Ichika. Học sinh năm hai trường cấp ba."

Cái chữ 'Hoa' trong "tinh hoa" á hả... Ừ thì, mình hiểu ý cậu muốn nói gì rồi. Nhưng mà...

"Botan? Cái đó là..."

"Ưm~, sao thế? Sao lại nhìn mình bằng cái vẻ mặt căng thẳng đó vậy?"

"À, không có gì đâu."

Không đời nào, nhỉ. Chắc là không thể nào rồi.

"Có khi nào, cậu vừa mới gặp mình đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi không──"

"Tuyệt đối không có chuyện đó!"

"Hừm, chán ngắt à. Thôi được rồi. Rất vui được biết cậu nha... Thái Dương-kun."

"Ủa? Sao cô lại biết tên tôi..."

"Đã là công chúa thì làm sao lại không biết tên hoàng tử của mình chứ. Từ trước đến nay mình vẫn luôn mong nhớ cậu──"

"Hay là do lúc nãy Uutan đã nói toang hoác cả họ tên của tôi ra rồi?"

"Chẳng có tí lãng mạn nào cả."

Một cô gái mà hôm nay mình mới gặp lần đầu lại thật sự đã ấp ủ tình cảm thầm kín với mình suốt bấy lâu nay á, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

"Thật không may, tôi đã trải qua rất nhiều lần kỳ vọng đổ vỡ trong cuộc đời mình rồi. Thế nên, tôi cố gắng không nuôi hy vọng hão huyền nữa."

"Ồ~... Vậy ra, việc mình vẫn luôn nghĩ về Thái Dương-kun là một chuyện có hy vọng sao. Yeah!"

"...Đồ ồn ào."

Chỉ cần lơ là một chút thôi là cô ấy sẽ lập tức "xâm nhập" ngay. ...Thật phiền phức.

"Thôi được rồi... Rất vui được biết cậu, Botan."

"...Ư, ừm..."

Không hiểu sao, cô ấy lại làm ra vẻ mặt khó coi đến lạ.

"Cái mặt gì thế kia?"

Tôi đâu có nói gì kỳ cục đâu nhỉ.

"À... ừm thì, mình không thích bị gọi bằng họ cho lắm."

"Vậy thì, tôi gọi cậu bằng tên được không?"

Khi tôi hỏi lại, cô ấy lắc đầu lia lịa.

"Gọi bằng tên thì còn ghét hơn nữa."

"Hả?"

Vẻ mặt đầy nghiêm túc đến lạ, khác hẳn với dáng vẻ đùa giỡn ban nãy. Tôi không rõ lý do là gì, nhưng có vẻ như cô ấy không thích bị gọi bằng họ, cũng không thích bị gọi bằng tên.

"Vậy thì, tôi phải gọi cậu là gì đây?"

"Đúng rồi. Ưm~... À, mình nghĩ ra rồi!"

Cô ấy vỗ tay một cái "bốp", rồi hướng ánh mắt sáng rỡ khác thường về phía tôi.

"Thái Dương-kun, cậu hãy đặt cho mình một cái tên đi. Một cái tên sẽ khiến mình là chính mình ấy."

"Cái quái gì thế này..."

Cô ấy cứ nói mấy lời kỳ cục thế nào ấy. Nói thẳng ra là muốn có biệt danh cho rồi, có phải hơn không?

"Nào, nhanh nhanh lên. Công chúa đang chờ đó."

"Biết rồi."

...Đặt tên gì bây giờ nhỉ? Botan, thì là Bo-chan? ...Đó đâu phải biệt danh để đặt cho con gái.

Ngay từ đầu, cô ấy đã không thích bị gọi bằng họ hay bằng tên rồi, thế nên những biệt danh nào mà gợi nhắc đến chúng có lẽ sẽ không hay cho lắm. Mà nếu cứ thế phớt lờ hoàn toàn để đặt tên thì cũng khó, với một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi thế này. Nếu vậy thì...

"...Botan Ichika."

"Anemone?"

"Đúng vậy. Trông tôi thế này thôi chứ cũng biết chút ít về tên các loài hoa đó. Anemone, nếu viết bằng chữ Hán thì sẽ thành 'Mẫu Đơn Nhất Hoa' đó. Giống hệt với họ tên đầy đủ của cậu đúng không? Thế nên là Anemone. ...Thấy sao?"

"Anemone... Anemone... Ưm, Anemone sao. ...Hay quá. Nghe rất con gái lại dễ thương nữa. Được rồi, từ giờ mình sẽ là Anemone. Cảm ơn Thái Dương-kun vì đã đặt cho mình một cái tên tuyệt vời như vậy nha!"

Nụ cười trong trẻo, rạng rỡ.

Thật may vì cô ấy thích nó.

"Nhân tiện thì, ở trường tôi cũng có biệt danh là 'San-chan' đó..."

"Nếu cậu ghét bị gọi bằng tên, hoặc là nếu người khác vẫn gọi cậu là 'Thái Dương-kun' thì mình sẽ gọi cậu bằng một biệt danh đầy tính độc quyền của riêng mình, cậu tính sao đây?"

f98a3fde-4e28-44ce-89a7-f008919f4bd9.jpg

Không hiểu sao, tôi lại thấy được một tương lai mình sẽ bị đặt cho một cái biệt danh chẳng ra gì.

"Cứ gọi tôi là 'Thái Dương-kun' đi. Chẳng có đứa nào gọi tôi như thế cả, nên đó sẽ là "độc quyền" của riêng Anemone rồi."

"Yeah! Vậy là Thái Dương-kun chốt hạ nha."

Không hiểu sao cô ấy cứ khăng khăng phải là "độc quyền" của riêng mình vậy nhỉ? Hay đây là cái gì đó đặc trưng của tuổi dậy thì chăng?

"Ê này! Không thấy đâu cả! Đi đâu mất rồi!? Phải tìm kỹ lại quanh đây một lần nữa..."

Uutan, cậu ta vẫn chưa bỏ cuộc sao. Đúng là dai dẳng thật đấy...

"Ôi, ôi, ôi. Phải nhanh chân chuồn lẹ mới được. Vậy nha, khi nào tập xong thì gặp lại ở đây nhé. Thái Dương-kun."

"Hả? Tập xong thì... á, này!"

Kiểu gì mà cô ấy lại tự mình đưa ra lời hẹn ước, rồi hớn hở chạy biến mất rồi.

Thôi được, dù sao thì nếu không gặp lại cô ấy thì cũng không đòi lại được bộ đồ thể dục, nên cũng hợp lý thôi.

À mà, chết tiệt. Vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi đã quên béng mất, rằng mình đến đây là để ước một điều ước.

...Thế nhưng mà, không hiểu sao tôi lại hết cả hứng rồi. Hay là thôi, để hôm khác vậy.

"...Về sân tập thôi."

Sau khi nhìn cây Naritsuki một lúc, tôi vừa gãi gãi sau gáy vừa quay trở lại sân tập, nơi các thành viên đội bóng chày đang chờ.

À, thế là ở phía sau nhà thể chất, vì cuộc gặp gỡ bất ngờ kia mà tôi đã lỡ để lộ bản tính thật của mình, thôi thì giờ phải làm lại từ đầu vậy.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn là cái tôi ban nãy nữa, mà sẽ là 'San-chan' đây.

"San-chan, về rồi hả. Xong việc rồi sao?"

"Ối! Xin lỗi nha! Đã để mọi người phải chờ rồi!"

So với dáng vẻ ở phía sau nhà thể chất ban nãy, thái độ của tôi rõ ràng là hưng phấn hơn hẳn.

Đây là "nhân vật" mà tôi thể hiện khi ở trường. Dĩ nhiên, có lý do để tôi phải làm như vậy.

Nói thật ra, khi còn học tiểu học, tính cách nhút nhát và rụt rè của tôi đã gây ra một số rắc rối đáng kể trong các mối quan hệ bạn bè. ...Và đây chính là cách tôi đã dùng để giải quyết những rắc rối đó.

Dù sao đi nữa, tôi đã cố gắng diễn một người luôn tươi vui và tràn đầy năng lượng, để được mọi người xung quanh tin tưởng.

Và kế hoạch này đã thành công rực rỡ. Tôi đã nhận được sự tin tưởng từ mọi người xung quanh đúng như dự tính, và được may mắn có cả bạn bè lẫn đồng đội. ...Thế nhưng, cái giá phải trả là tôi đã không thể nào rút lui được nữa.

Thế nên, đến tận bây giờ tôi vẫn duy trì cái "nhân vật" đó.

Tuy nói vậy, nhưng cũng không phải là tôi cảm thấy bất tiện gì. Có lẽ nghe thế này thì hơi khó nghe, nhưng tôi nghĩ việc thay đổi thái độ tùy theo đối tượng giao tiếp là chuyện bình thường mà.

Khi ở với bạn bè, khi ở với gia đình, khi ở với thầy cô giáo, khi ở với người yêu... Cái cuối cùng thì tôi chưa trải nghiệm bao giờ, nhưng dù sao thì chuyện thái độ có chút khác biệt tinh tế giữa các trường hợp đó là chuyện bình thường mà, phải không?

Và khi ở cùng các đồng đội trong câu lạc bộ bóng chày, tôi chỉ đơn giản là thể hiện thái độ này mà thôi.

Cây át chủ bài của đội, người dẫn dắt tất cả mọi người tươi vui và rạng rỡ... mà, thật ra tôi vốn là một kẻ khá nhát gan, một thằng hèn chỉ biết quan tâm đến đánh giá của người khác mà thôi.

Hầu như chẳng có ai biết được cái tôi thật sự đó cả, nhưng tôi cũng chẳng thấy buồn bã gì.

Thật ra mà nói, tôi nghĩ con người vốn là như thế. Ai ai cũng diễn cái "vai" mà mình muốn trở thành, dần dần từ "kẻ giả mạo" biến thành "bản thể thật". Chắc chắn những kẻ phô bày tất cả con người thật của mình chẳng có mấy đâu. Dù ít hay nhiều, con người vẫn sống bằng cách nói dối mà thôi.

"À mà nói mới nhớ, chuyện cậu đi làm là gì thế?"

"À, chỉ là chút chuyện riêng thôi! Không có gì to tát đâu nên đừng để bụng nha!"

"Vậy à."

Người đang nói chuyện với tôi sau khi tôi quay lại sân tập là Shiba, người bạn thân đã cùng tôi chơi bóng chày từ hồi tiểu học, đồng thời cũng là người bắt bóng số ba. Cậu ta cao một mét bảy lăm, thấp hơn tôi một mét tám mươi một chút, nhưng dáng người lại rất chắc chắn. Kỹ thuật bắt bóng của cậu ta thuộc hàng đỉnh cao, hơn nữa gần đây khả năng đánh bóng cũng tăng vùn vụt, đến mức người ta còn đồn rằng từ trận đấu tới, cậu ta có thể được giao vị trí số bốn.

Đồng đội phát triển thì mừng thật đấy, nhưng mà vị trí số bốn hiện tại là của tôi, thế nên nếu bị giành mất thì cảm giác cũng phức tạp thật.

"Mặc dù vậy, có nhiều người đến xem thật đấy! Tôi cũng hơi thấy căng thẳng chút!"

"Cái này thì nhằm nhò gì so với ngày thi đấu chứ, đúng không?"

Hiện tại, đội bóng chày của chúng tôi đang được chú ý đặc biệt. Ngay lúc này, rất nhiều học sinh cũng đang đến xem buổi tập.

Lý do cho việc này thì cực kỳ đơn giản. Đó là vì đội bóng chày trường Trung học Nishikitsuta chúng tôi đã giành chiến thắng vang dội trong trận chung kết giải đấu cấp vùng vừa qua, và giành được suất tham dự Koshien.

Với kỳ tích đầu tiên kể từ khi thành lập trường, cả trường đang vô cùng phấn khích.

Và một trong những kết quả đó chính là cảnh tượng hiện tại ở sân tập này.

"Đúng là vậy, nhưng mà cứ thế mà bị nhìn chằm chằm khi tập luyện thì cảm giác có chút khác so với khi thi đấu chứ nhỉ?"

"Đúng là vậy. ...Ừm, cũng có lý."

Ngoài ra, chính việc được tham dự Koshien này cũng là lý do tại sao Anemone không được phép xem câu lạc bộ bóng chày tập luyện.

Chỉ riêng học sinh thôi đã có rất nhiều người đến xem rồi, nếu còn chào đón cả những người không liên quan thì sẽ không thể nào kiểm soát nổi. Thêm vào đó, dù chúng tôi không đặc biệt để tâm, nhưng phía nhà trường đang hưng phấn vì lần đầu được tham dự Koshien... những người lớn đáng lẽ đã khôn ngoan hơn lại "nâng cao tinh thần cảnh giác" với ý nghĩ "có khi nào sẽ có người đến do thám từ trường khác không!", và kết quả là họ đã áp dụng quy định cấm tất cả những ai không phải là học sinh của trường và người có liên quan được vào.

Ngoại lệ duy nhất là những người trong giới chuyên nghiệp và giới truyền thông... hình như là vậy, nhưng đáng tiếc là những người đó chưa từng đến dù chỉ một lần. Thôi thì, rốt cuộc cũng chỉ là một trường cấp ba lần đầu tham dự mà thôi.

Dù có thu hút được sự chú ý ở cấp độ khu vực đi chăng nữa, thì ở cấp độ toàn quốc vẫn còn xa lắm.

"Này, San-chan! Vừa nãy cậu lén lút đi đâu một mình đó hả? Cậu đi đâu thế!? ...Pi-cô-n! Pi-cô-n! ...Hả! Cái radar tìm gái xinh của tôi đang báo hiệu! Thế thì có nghĩa là... Có khi nào là hẹn hò bí mật với một cô gái nào đó không!? Gian lận quá! Ghen tị quá đi mất!"

Với giọng nói ồn ào và tràn đầy năng lượng, kẻ đang quấn lấy tôi và Shiba là Anae, người cùng khối và là trung phong số hai.

Tính cách của cậu ta đúng như những gì đang thể hiện, là một tên hay đùa giỡn, và theo một nghĩa khác với tôi thì cậu ta cũng rất vui vẻ. Có vẻ như cậu ta đang muốn có bạn gái lắm, nhưng có lẽ chính cái tính cách này đã khiến cậu ta dễ trở thành vai hề, nên ước muốn đó vẫn chưa thể thành hiện thực.

"Hahaha! Đáng tiếc là không phải hẹn hò bí mật đâu, Anae! Chỉ là chút chuyện riêng thôi!"

"Ối dào! Làm hết hồn à~!"

Mà, dù sao thì tôi cũng có gặp một cô gái thật, nhưng nếu để lộ ra thì lại thấy phiền phức nên cứ im lặng vậy.

Tôi có nói dối đâu nhỉ? Chỉ là che giấu một chút sự thật thôi mà.

"Nhưng mà, đúng là vậy rồi! Làm gì có chuyện San-chan có bạn gái được, bỏ qua một thằng đã hoạt động siêu siêu nổi bật trong trận chung kết giải đấu cấp vùng như tôi──"

"Một thằng chỉ toàn vào sân bằng bóng chết, và một người ném bóng giữ sạch lưới. Dù nhìn kiểu gì thì người thứ hai cũng được yêu thích hơn chứ."

"Ư! Higuchi-senpai... ít ra anh cũng phải nể mặt em một chút chứ..."

Đến chỗ chúng tôi chậm hơn Anae một chút là Higuchi-senpai, học sinh năm ba và là tiền vệ cự ly ngắn số một của đội. Trong câu lạc bộ bóng chày của chúng tôi, anh ấy là người điềm tĩnh nhất... và cũng là một người tiền bối nghiêm khắc.

Sai sót trong tập luyện thì dĩ nhiên rồi, mà chỉ cần có thái độ dù chỉ một chút thiếu nghiêm túc trong các hoạt động câu lạc bộ thì cũng sẽ bị anh ấy "tặng" cho một bài thuyết giáo không thương tiếc. Chắc là trong câu lạc bộ bóng chày này, chẳng có đứa nào chưa từng bị Higuchi-senpai mắng đâu nhỉ.

Trong số đó, anh ấy đặc biệt nghiêm khắc với Anae, người đã cùng anh ấy chơi bóng chày từ hồi trung học cơ sở, thậm chí ngay cả trong giờ nghỉ, anh ấy vẫn cứ tuôn ra những lời lẽ gay gắt như thế này.

"Dù có nể mặt thì Anae cũng chỉ được đà mà thôi đúng không? Anh có nguyên tắc là không làm những chuyện vô ích."

"Higuchi-senpai! Vô ích hay không thì phải thử mới biết chứ!"

"Vậy thì, nếu thử rồi mà thấy vô ích, cậu sẽ phải trả một cái giá tương xứng đó... Được chứ?"

"Khôngggg! Những chuyện đã biết rõ là vô ích rồi thì cần gì phải cố làm chứ!"

Vẫn như mọi khi, Anae vẫn yếu thế trước Higuchi-senpai...

À quên, để tránh hiểu lầm thì tôi xin nói thêm là tuy đàn anh Higuchi có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng không phải vì thế mà bị tụi đàn em ghét bỏ đâu nhé. Ngược lại, anh ấy còn được tín nhiệm nhiều hơn là đằng khác, đến mức có đứa còn tìm đến đàn anh Higuchi để tâm sự chuyện không liên quan gì đến bóng chày nữa cơ.

Hơn nữa, anh ấy cũng có nhiều điểm thú vị lắm đấy. Bởi vì, tuy đàn anh Higuchi nghiêm khắc là thế nhưng...

“—ấy vậy mà, mỗi khi thấy có nữ sinh đến xem tập, anh ta lại lén lút xịt nước hoa để điệu bộ, đó mới chính là lý do vì sao thằng Higuchi bị gán cái biệt danh ‘tên dê xồm ngầm’ đó!”

Chính vì thế đấy. Đàn anh Higuchi trông có vẻ nghiêm túc, khắc kỷ thế thôi chứ thực ra không phải vậy đâu. Chắc là trong đội bóng chày này, anh ấy chỉ thua thằng Anae về khoản tò mò với mấy chuyện đó thôi.

“Khư, Khư-khi! Mày nói cái gì thừa thãi...”

“Đằng nào tập luyện cũng bay sạch rồi, tao thấy chả có ý nghĩa gì đâu! Khà khà khà!”

Bất chấp ánh mắt hằn học của đàn anh Higuchi, người vẫn vô tư cười phá lên một cách sảng khoái chính là đàn anh Kuzuki, đội trưởng đội bóng chày trường cao trung Nishi Kitsuta, cầu thủ số năm chơi ở vị trí tiền vệ phải. Trong đội, anh ấy cao nhất, tận một mét chín lăm. Vẻ uy nghiêm từ thân hình được rèn giũa kỹ lưỡng của anh ấy thì khỏi phải nói. Từ tính cách đến ngoại hình, đôi khi tôi còn nghĩ rằng từ “Đội trưởng” sinh ra là để dành cho anh ấy vậy.

“A! Quả đúng là vậy rồi, đàn anh Kuzuki! Chả là, em cứ tưởng đàn anh Higuchi có mùi gì đó khác lạ, cứ như mùi hương của loại nhang rẻ tiền ấy!”

Anae, bình thường bị làm cho te tua là vậy, nhưng tôi nghĩ cứ đà này thì nguy hiểm đấy...

“Mùi nhang rẻ tiền... hả?”

Đúng như dự đoán. Đàn anh Higuchi đang lườm Anae bằng ánh mắt đáng sợ kìa.

“Ối! Đàn anh Kuzuki, cứu em!”

Bị đàn anh lườm mà cứ co rúm núp sau lưng đội trưởng thế này thì chắc còn lâu mới có bạn gái được... Cố lên, Anae.

“Khà khà khà! Higuchi, thôi đi! Để cầu thủ chính thức bị thương thì rắc rối lắm đấy!”

“...Chậc. Anae, mày được cứu rồi đấy.”

“Ôi giời ơi~! Sợ hú hồn!”

Đại khái là, tuy còn có các thành viên khác nữa, nhưng đây chính là đội bóng chày của trường cao trung Nishi Kitsuta chúng tôi đấy. Nơi đây quy tụ đủ mọi loại cá tính, và tất cả chúng tôi đều đang cùng nhau hợp lực để hướng đến chức vô địch Koshien.

“À mà này, đàn anh Kuzuki. Nói thật lòng thì... đàn anh nghĩ khả năng chúng ta giành chức vô địch Koshien là bao nhiêu phần trăm ạ?”

Khi không, trong số năm người chúng tôi đang ngồi thành vòng tròn nghỉ ngơi, Anae quay sang hỏi đàn anh Kuzuki.

“Hừm... Cái này thì, nói thật là phải bắt đầu mới biết được. Nhưng chúng ta đã đánh bại trường trung học danh tiếng Toushoubu, đội từng lọt vào tứ kết Koshien mùa hè năm ngoái để giành quyền tham dự mà! Ít nhất thì cũng không phải là số không đâu!”

Tôi cũng đồng tình với lời của đàn anh Kuzuki. Trong trận chung kết giải khu vực năm nay, dù là một trận đấu khá căng thẳng, chúng tôi vẫn đánh bại được trường trung học Toushoubu – một khách quen của Koshien – để giành vé đi tiếp.

Vì thế, có thể khẳng định là không phải con số không... nhưng mà...

“Nhưng mà, đàn anh Kuzuki. Trường trung học Soubutsu kia cũng sẽ tham gia Koshien đúng không ạ...”

“...Ưm. Cái đó thì, ừm, đúng là vậy...”

Lời của Shiba khiến khuôn mặt cả bốn người chúng tôi sầm lại, đến mức ai nhìn vào cũng có thể nhận ra.

Đúng vậy... Nếu trường trung học Toushoubu mà chúng tôi đánh bại được gọi là danh tiếng, thì trường trung học Soubutsu phải là siêu danh tiếng. Đây là một trường quái vật, đã giành chức vô địch Koshien mùa hè năm ngoái, mùa xuân năm nay, và tất nhiên cũng sẽ xuất hiện ở Koshien mùa hè năm nay. Nếu hỏi điểm đặc biệt ở đâu, thì câu trả lời đúng nhất là “tất cả”, bởi đây là một đội bóng đẳng cấp cao đến như vậy. Đặc biệt là cầu thủ số bốn chơi ở vị trí tiền vệ ngắn, được mệnh danh là cầu thủ hoàn hảo với khả năng công, thủ, chạy đều đạt trình độ đỉnh cao.

Dù vòng bốc thăm chia cặp của Koshien còn chưa diễn ra, và chúng tôi cũng hiểu rằng phải cảnh giác với tất cả các trường tham dự khác... nhưng việc cứ vô thức nghĩ đến trường trung học Soubutsu là bởi họ thực sự có thực lực đến vậy.

“Liệu tôi và San-chan có thể kiềm chế được người đó không đây...”

“Shiba, đừng có mà mặt ủ mày ê thế chứ! Phải tự tin lên! Này! San-chan với mày đã đánh bại Tokusei của trường Toushoubu, giành quyền tham dự Koshien rồi mà! Đánh bại cả cái tên Tokusei Kitakaze – người được mệnh danh là tay đập mạnh nhất bóng chày cấp trung học đó!”

“Anae, Tokusei với tay đập kia khác loại nhau. Tokusei là một tay đập mạnh, chuyên nhắm đến cú home run. Còn cầu thủ số bốn của trường Soubutsu thì không phải vậy. Hắn ta là một tay đập hiệu suất, luôn có thể đánh trúng đích trong mọi tình huống. Ngay cả trong thành tích tổng cộng thời trung học, số lần home run của Tokusei có thể cao hơn, nhưng tỷ lệ đánh trúng đích và số điểm ghi được thì tay đập kia lại vượt trội hơn.”

Đúng như lời đàn anh Higuchi nói. Tuy còn tùy vào tình huống, nhưng theo một nghĩa nào đó, tay đập số bốn của trường Soubutsu còn khó nhằn hơn cả Tokusei. Cái tên Tokusei Kitakaze ấy, vì quá tham vọng home run nên mới tạo ra những kẽ hở để đối thủ lợi dụng. Nhưng tay đập số bốn của trường Soubutsu thì không có điểm yếu đó. Tỷ lệ đánh trúng đích tổng cộng thời trung học của hắn là 0.493... Tuy có kém hơn một chút so với Ichiro thời trung học, nhưng đó đã là một thành tích đáng sợ rồi.

Nói ra thì thật đáng xấu hổ, nhưng tôi... không có tự tin rằng mình có thể kiềm chế được người đó vào lúc này.

“““““.........”””””

Chết rồi. Không chỉ tôi mà không khí nặng nề bắt đầu bao trùm tất cả mọi người. Tuyệt nhiên đây không phải là không khí để tập luyện hướng đến Koshien nữa rồi.

“A! Mọi người, đừng có làm bộ mặt ủ rũ thế chứ! Shiba! Cẩn thận là tốt, nhưng tiêu cực quá thì không được đâu! San-chan cũng vậy, này! Cái sự năng động thường ngày của mày đâu rồi hả?”

“À, ừm... Xin lỗi, Anae.”

“Đúng rồi! Cứ yên tâm! Dù đối thủ nào có đến, tôi cũng sẽ dứt điểm không cho họ cơ hội!”

May quá, Anae. Đúng lúc này mà có khả năng biến không khí thành tươi sáng ngay lập tức thì đúng là đỉnh cao thật.

“Thấy chưa? Với lại có gì mà phải lo lắng đâu! Nếu San-chan có bị đánh bóng đi, thì đằng sau còn có bọn tôi đây mà! Sẽ cho mọi người thấy hàng phòng ngự vững chắc như tường đồng!”

“Đúng vậy. San-chan, cứ để bóng bị đánh đi một chút cũng được. Khi đó, tôi sẽ thực hiện một pha cản phá ngoạn mục, và cùng với trái bóng, tôi sẽ chộp lấy cơ hội được các cô gái đáng yêu yêu thích!”

“A! Đàn anh Higuchi, chơi ăn gian quá! Câu đó là của em mà?”

“Thỉnh thoảng thì có sao đâu?”

“Khà khà khà! Quả thực, chưa đấu đã nghĩ đến thua thì thật là kém sang hết sức! ...Được rồi! Hết giờ nghỉ rồi, bắt đầu tập luyện để giành chức vô địch thôi nào!”

Đúng vậy. Nghĩ ngợi cũng chẳng thay đổi được gì. Cách đơn giản nhất để chiến thắng là phải trở nên mạnh mẽ hơn. Vậy thì chỉ có cách tập luyện không ngừng mà thôi.

“Từ giờ là luyện đập bóng! Nhân dịp chúng ta giành vé đến Koshien, nhà trường đã tặng mấy cái máy ném bóng tự động! Hãy dùng chúng để rèn luyện kỹ năng đập bóng sao cho không thua kém trường Soubutsu!”

““““Vâng ạ!!””””

Nghe hiệu lệnh của đàn anh Kuzuki, chúng tôi ai nấy đều tiếp tục luyện tập.

***

“...Phù. Nghỉ một lát thôi. ...Cứ dùng thay tôi đi!”

“Vâng ạ! Em cảm ơn!”

Sau khoảng ba mươi phút luyện đập bóng, chúng tôi tạm nghỉ một chút. Tôi nhường máy ném bóng tự động cho mấy em năm nhất đang tập vung gậy ở chỗ khác, rồi ngồi bệt xuống đất. Đúng lúc đó, Shiba cũng có vẻ quyết định nghỉ giải lao nên tiến lại gần chỗ tôi.

“Thật sự thì..., mày nghĩ sao?”

Giọng Shiba đầy vẻ nghiêm trọng. Chỉ cần thái độ ấy thôi là tôi đã hiểu ngay nó muốn hỏi gì.

“Thật lòng mà nói, cứ thế này thì khó lắm. Chứ đừng nói đến trường Soubutsu, ngay cả những đối thủ khác cũng chưa chắc thắng được...”

“Đúng là vậy thật...”

Nghe lời tôi, giọng Shiba lộ rõ sự thất vọng không thể che giấu. Tôi hiểu nó không phải thất vọng về tôi. Mà chỉ là, nó thực sự cảm thấy tiếc nuối cho sự yếu kém của chính bản thân mình.

“Nhưng mà... đấy chỉ là nếu cứ giữ nguyên hiện trạng này thôi!”

“Thế là ý mày bảo phải tập luyện nhiều hơn nữa sao? Nhưng mà thời gian thì gần như chẳng còn...”

“Nếu quả bóng đó được hoàn thiện, tao nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội thắng!”

Đó là quả bóng mà tôi đã ném duy nhất một lần trong trận chung kết giải khu vực, quả bóng đã đánh bại Tokusei Kitakaze. Nhưng nó vẫn là một thứ chưa hoàn thiện, tôi chỉ có thể ném ra một cách tối thiểu. Trong trận chung kết, vì đã giấu kín sự tồn tại của nó đến phút cuối nên tôi mới có thể đánh bại Tokusei bằng cách khiến hắn bất ngờ, nhưng giờ thì không thể làm thế được nữa. Đó là trận đấu mà trường trung học danh tiếng Toushoubu đã thua. Chắc chắn không có chuyện nhân viên ghi điểm của đội đối thủ không kiểm tra. Nói cách khác, sự tồn tại của quả bóng đó của tôi đã bị lộ rồi. Một khi không thể dùng làm đòn bất ngờ, thì với tình trạng hiện tại, nó sẽ không hiệu quả ở Koshien đâu.

Nhưng nếu có thể ném được một cách hoàn hảo... thì chắc chắn sẽ hiệu quả.

“...Tiện thể hỏi, tiến độ thế nào rồi?”

Trong mắt Shiba, một tia sáng nhỏ lóe lên. Chắc hẳn là nó đang mong chờ câu trả lời của tôi.

“...Xin lỗi, tao đang bế tắc. Hoàn toàn không được gì cả.”

“Vậy sao.”

Nhưng đáng tiếc, ánh mắt đó lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Đúng vậy... Cuối cùng thì cũng chỉ là “nếu thì”. Nếu ném được thì sẽ thắng. Nhưng vì không ném được nên không thể thắng. Chính vì thế, tôi mới đến cầu xin Naritsuki.

Thế nhưng, tôi hiểu rõ rằng đời không dễ dàng đến mức chỉ cầu xin là có kết quả ngay được, nên...

“Này, Shiba. Mai tuy là ngày nghỉ câu lạc bộ, nhưng mày có kế hoạch gì không?”

“Xin lỗi, tao có rồi. ...Lịch luyện ném bóng dày đặc của ai đó.”

“Tiếc thật đấy! Giờ mày nhắc mới nhớ, tao cũng có lịch luyện bắt bóng dày đặc của ai đó nốt!”

Nói rồi, tôi và Shiba nhìn nhau cười, rồi cùng đấm nhẹ nắm tay vào nhau. Thật vui khi nó đã hiểu ý tôi ngay cả trước khi tôi nói ra mục đích.

...Thật ra, tôi đã có hẹn đi chơi với bạn, nhưng đành phải hủy vậy.

“Vâng ạ~! Đàn anh Oga, đàn anh Shiba! Nước uống thể thao của hai đàn anh đây ạ!”

“Ồ! Cảm ơn nhé, Tanpopo!”

“Cảm ơn, Tanpopo.”

Đúng lúc cuộc nói chuyện với Shiba vừa kết thúc, người tiến đến là một nữ sinh năm nhất, nhỏ hơn chúng tôi một khóa, kiêm quản lý đội... đó là Kamata Kouei. Biệt danh “Tanpopo” bắt nguồn từ việc nếu bỏ chữ “田” khỏi họ tên đầy đủ của con bé, thì sẽ ra “蒲公英” (Bồ công anh). Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc bob, và vẻ ngoài thì cũng dễ thương thật đấy, nhưng mà...

“Khà khà khà! Một cô bé kiên cường mang nước uống thể thao đến cho mọi người! Thế này thì đàn anh Oga và đàn anh Shiba chắc chắn không thể không rung động được rồi! Haa~! Đúng là sự dễ thương là một tội lỗi mà...”

Vì tính cách hơi... không, phải nói là khá có vấn đề, nên tôi không thấy con bé đáng yêu cho lắm. À thì, con bé cũng làm việc câu lạc bộ rất nghiêm túc, và vì là quản lý duy nhất nên tôi cũng thấy hơi áy náy vì đã bắt nó gánh vác quá nhiều, nhưng mà, nói gì thì nói, cái tính cách của nó thì chịu thật đấy~. Tuy không phải là đứa xấu...

“Vậy thì, đàn anh Oga! Anh thấy thế nào rồi ạ?”

“Cũng tàm tạm! Nhưng mà cũng có vài chuyện đang bế tắc, nên tôi muốn tìm cách giải quyết chúng!”

“Ồ ồ, đang bế tắc sao. ...Khà khà khà! Thế này thì, nếu tôi đưa ra một lời khuyên quá đỗi tuyệt vời và giúp giải quyết vấn đề, thì chắc chắn đàn anh Oga sẽ càng thêm rung động với tôi cho mà xem!”

Chuyện đó thì không thể rồi. Kể cả nhờ lời khuyên của mày mà mọi chuyện có ổn thỏa, thì cái chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

...Tôi cũng xin nói rõ là, tôi không hề có tình cảm lãng mạn với Tanpopo, và Tanpopo cũng vậy. Chỉ là, Tanpopo là một thần tượng trong trường... và nghe nói sau này còn muốn trở thành thần tượng số một Nhật Bản, nên con bé cứ cố gắng tăng cường số lượng fan của mình. ...Mặc dù đa phần là làm những chuyện ngớ ngẩn rồi thất bại. Chắc đây cũng là một phần trong hoạt động đó của con bé.

“...Chợt lóe sáng! Đàn anh Oga, em có một siêu ý tưởng đây ạ!”

Một siêu ý tưởng mà con bé nghĩ ra mà không thèm nghe nội dung rắc rối của tôi sao. ...Cái này chắc không ổn rồi.

“Nếu đàn anh Oga cứ nhất định muốn nghe, thì em sẽ kể cho nghe ạ~? Khà khà khà!”

Thật ra thì tôi không muốn nghe đâu, cứ mau đi phát nước uống thể thao cho các thành viên khác đi – một người bạn thân của tôi chắc sẽ nói thế, nhưng tôi không phải là hắn, với lại Tanpopo cũng có vẻ muốn tôi lắng nghe nên,

“A! Nhất định phải nói cho tôi nghe! Cậy nhờ mày đó, Tanpopo!”

“Hừm~m! Thôi được rồi~!”

...Con bé cứ uốn éo thế nào ấy. Thật đấy, Tanpopo cứ được khen là y như rằng lên mặt ngay. Tôi lo sau này con bé có khi lại bị mấy vụ lừa đảo vớ vẩn dụ dỗ mất.

“Vậy thì, em sẽ mách cho đây! Nói thẳng ra là, anh hãy tập luyện trong lúc nghĩ về một người quan trọng! Sức mạnh tinh thần có ảnh hưởng rất lớn đến thể chất mà! Nếu anh cầu mong chiến thắng vì người đó, thì thể chất cũng sẽ tự nhiên theo kịp thôi! Điều quyết định thắng thua cuối cùng không phải là sức mạnh cơ thể, mà là sức mạnh của trái tim! Tóm lại là tinh thần đấy ạ! Tinh. Thần!”

Hừm. Không ngờ lại là một ý kiến khá tử tế đấy chứ.

“Ra vậy! Nhưng mà khó đấy! Dù bảo là người quan trọng, tôi cũng chẳng nghĩ ra ai cả!”

“Đừng lo ạ! Em đã có biện pháp đối phó cho chuyện đó rồi! Nào, đàn anh Oga! Ngay từ bây giờ, anh hãy tưởng tượng em trong đầu, và hết lòng yêu thương em trong khi—”

“San-chan, chúng ta bắt đầu lại bài luyện đập bóng thôi.”

“Đúng vậy, Shiba! Tanpopo, cảm ơn vì nước uống thể thao nhé!”

“Ơ!? Em vẫn chưa nói xong mà! ...Ấy, đi mất rồi!”

Đồng tình với lời Shiba, tôi đứng dậy và lại đi đến chỗ tập đánh bóng.

Lén nhìn bông bồ công anh mà mình lỡ bỏ quên, tôi nghe cậu ta lẩm bẩm: "Ưm... đành chịu thôi. Vậy nhờ người khác vừa phát nước uống vừa cưng nựng nó vậy. Chắc tiền bối Anae là hợp nhất nhỉ..."

Anae à... Giờ thì tôi mới hiểu mày bị Tanpopo coi thường đến mức nào.

Mà thôi, thằng đó cũng ba hoa chích chòe, chắc sẽ chiều lòng Tanpopo thôi.

Mà nói mới nhớ, "người quan trọng"... nhỉ?

Gia đình, bạn bè... Chỉ cần nghĩ thoáng qua thôi là cũng có mấy người hiện ra trong đầu rồi.

Nhưng mà, "người quan trọng" mà Tanpopo nói thì chắc không phải kiểu đó đâu nhỉ? À thì... chắc là... con gái mà mình thích ấy mà? Tiếc là, bây giờ tôi chẳng có cô nào như vậy cả.

Khoan đã, đừng hiểu lầm nhé? Không phải vì không có cô gái mình thích hay bạn gái mà tôi có một tuổi trẻ cô đơn đâu. Thậm chí tôi còn nghĩ mình khá là may mắn nữa là đằng khác.

Được chơi môn bóng chày yêu thích cùng những đồng đội đáng tin cậy, lại còn có cả bạn thân nữa chứ?

Nếu được hỏi "Điều gì vui nhất trong cuộc đời từ trước đến nay?", chắc chắn tôi sẽ trả lời là "Bây giờ."

Vậy nên, không thành vấn đề. Hiện tại, bóng chày quan trọng hơn tình yêu. Nếu có thể dốc hết sức mình cùng đồng đội để hướng tới chức vô địch Koshien, chừng đó thôi cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.

── Ngoài cậu ra, không ai có thể là hoàng tử của tôi cả.

Bất chợt, lời nói của cô gái vừa gặp lúc nãy thoáng qua trong đầu... nhưng điều đó cũng không đúng đâu.

Dù cô ấy gọi tôi là hoàng tử, chắc là chúng tôi chỉ liên quan đến nhau trong hôm nay thôi.

Nói thật là, không thể nào chỉ vì cho mượn bộ đồ thể dục mà biến thành công chúa thật được.

Trên sân bóng chày nhuộm màu cam rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, sau khi các thành viên khác và những người đến xem đã về hết, tôi và Shiba còn ở lại để luyện tập ném bóng.

Thật ra thì định bụng là mai mới bắt đầu, thế nhưng chẳng hiểu sao lại nôn nóng nên nán lại tập thêm.

Đương nhiên thứ tôi đang tập chính là cú ném đó.

Tôi siết chặt quả bóng, vào tư thế. Phải cẩn thận để Shiba có thể bắt được.

"......Háaaaa!"

"............! ...Ưm."

Shiba bắt được bóng, phát ra một tiếng "ưm" đầy vẻ không hài lòng.

Lý do thì tôi, người ném bóng, là người hiểu rõ nhất. ...Là vì nó vẫn chưa được.

Thành thật mà nói, tôi còn cảm thấy nó tệ hơn cả lúc ném ở trận chung kết giải khu vực nữa.

Cách cầm bóng không vấn đề gì, tư thế cũng không tệ. Vậy mà, tại sao lại không ổn chứ?

"Buổi tập hôm nay đến đây thôi, kết thúc đi, San-chan," Shiba nói.

Shiba đứng dậy, tháo đồ bảo hộ ra.

Mọi người khác đã về hết rồi, tôi cũng nghĩ chúng tôi nên về thôi. Nhưng mà...

"Shiba, cậu tập thêm với tớ một chút nữa được không? Biết đâu chỉ cần một chút nữa thôi là tớ có thể nắm được mẹo gì đó!"

"Nhưng mà, trời cũng sắp tối rồi, nếu tập quá sức thì ngược lại sẽ..."

"Không sao đâu! Chỉ một lát nữa thôi... khoảng ba mươi phút là dừng──"

"HYAAAAAAHHHHH!!"

"Oái! Cái gì vậy, tiếng gì thế kia!?"

"À, à không! Tớ cũng không biết!"

Giật cả mình! Bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hoàng vang vọng khắp sân bóng! Học sinh đến xem và cả các thành viên khác của câu lạc bộ bóng chày đều đã về hết rồi, đáng lẽ chỉ có tôi và Shiba thôi chứ...

"Hu hu hu hu hu!! Tiền bối Ooga, tiền bối Shiiiiibaaaaa!"

Ai ngờ, từ phía sau nhà thi đấu, Tanpopo vừa khóc nức nở vừa chạy về phía chúng tôi.

"Tanpopo. Cậu vẫn còn ở đây sao?"

"Tất, tất nhiên là phải ở đây rồi ạ! Em là quản lý mà! Vậy nên, việc ở lại cho đến khi tất cả thành viên trong câu lạc bộ về hết là đương nhiên ạ! Hức! Hức!"

Vẫn như mọi khi, cậu ta nghiêm túc ở những chỗ kỳ lạ thật. ...Thế mà, tại sao lại khóc nhiều đến thế nhỉ?

"À ừm... Tiếng vừa rồi là của Tanpopo phải không? Có chuyện gì thế?"

"Đúng, đúng rồi ạ! ...Ma, ma đó ạ! Ma xuất hiện rồi ạ!!"

"Ma á!?"

Thời buổi này rồi mà Tanpopo nói gì thế không biết? Hơn nữa, trời vẫn còn là buổi chiều mà?

"À, ha ha ha ha! Ha ha ha ha! Ma... ma nói gì thế? Làm gì có ma nào tên Tanpopo mà xuất hiện chứ? ...Này, San-chan?"

Shiba, bình tĩnh lại đi. Cậu nhầm "Tanpopo" với "ma" rồi kìa.

Hóa ra cậu sợ mấy cái này à... Chân run bần bật kìa.

"Nó, nó xuất hiện thật đấy ạ! Trong lúc em chờ hai tiền bối tập xong, rảnh rỗi sinh nông nổi nên đã ước với cái cây Naritsuki sau nhà thi đấu, cái cây chỉ ban một điều ước duy nhất, rằng 'Tiền bối Ooga và tiền bối Shiba sẽ không thể không yêu chiều em sau khi tập xong!' thì..."

Cậu phí hoài điều ước duy nhất quá rồi đấy hả?

Hơn nữa, điều ước đó mà thành hiện thực thì đến Naritsuki cũng phải bó tay thôi. ...Mà khoan, đừng có thành hiện thực chứ.

"Bỗng nhiên, em nghe thấy một giọng nói đầy oán hận từ đâu đó, cứ nghĩ là gì nên ngẩng đầu lên thì... thì ra, trên cây Naritsuki... có một con ma nữ tóc dài, người dính đầy cành cây và lá rụng lung tung!"

"Hức! À, à không, Tanpopo. Đó chắc là người bình thường thôi mà?"

"Không thể nào được, tiền bối Shiba! Không thể có người nào mà lại nói 'Lâu quá à... Chừng nào mới tới đây...' với cái giọng đầy bi ai như thế được! Tóm lại, chỉ có một câu trả lời duy nhất!"

À... ừm. Tôi biết con ma đó là ai rồi. Chắc tại ít người nên cô ấy đi trước rồi. Con ma mà Tanpopo nói, gần như chắc chắn là...

"Chắc chắn là một con ma nữ xuất hiện vì ghen tị với vẻ dễ thương của em!"

Không phải. Sai đến mức khiến tôi muốn biết cái logic nào đã dẫn đến kết luận đó.

"À, Tanpopo. Nếu là con ma đó thì cậu không cần lo đâu. Chắc là người quen của tớ thôi."

"Cái gì! Tiền bối Ooga kết giao tình bạn với ma sao ạ! Thật đáng ngạc nhiên!"

"Không, vốn dĩ đó đâu phải ma... Thôi, bỏ qua đi. Tanpopo, Shiba, tớ sẽ đi nói chuyện với 'con ma' đó, hai cậu cứ về phòng câu lạc bộ trước đi."

Đành chịu thôi. Để cô ấy đợi lâu quá cũng ngại, buổi tập hôm nay cứ dừng ở đây vậy.

Shiba cũng nói nên dừng lại rồi mà.

"Cậ, cậu ổn không? À ừm, nếu không thì để tớ chuẩn bị thập giá bạc với tỏi rồi hẵng..."

Shiba, đó là cách đối phó với Dracula chứ không phải đối phó với ma.

"Đừng lo mà! Không phải con ma xấu đâu!"

Dù sao thì cũng nên nhanh chân, cứ bỏ qua phần giải thích cho Shiba và Tanpopo mà đi nhanh thôi.

Tôi vội vã bước về phía sau nhà thi đấu.

Khi đến sau nhà thi đấu, người ở đó đúng như dự đoán. Chính là cô gái tôi gặp trong giờ nghỉ... Anemone.

Cô ấy dường như đã thay đồ thể dục ra, trang phục là bộ đồ thường khi tôi gặp cô ấy lần đầu... thế nhưng không hiểu sao tóc và quần áo lại dính đầy lá cây và cành con. ...Tại sao lại thành ra thế này?

"Chà, việc bắt người khác phải chờ không phải là việc của hoàng tử đâu, mà là việc của công chúa đấy," cô ấy nói.

Qua cách nói chuyện và vẻ mặt này, có vẻ cô ấy đã chờ tôi ở đây từ khá lâu rồi.

"Trong lúc chờ Taiyou-kun, cứ thỉnh thoảng lại có người đến sau nhà thi đấu, mỗi lần như thế lại phải trèo lên cây trốn rất vất vả đó. Lá với cành cây cũng dính đầy người. Thế nên giữa chừng tôi bỏ không gỡ nữa rồi."

Vừa nói vậy, Anemone vừa vỗ vỗ phủi đi lá và cành cây dính trên tóc và quần áo.

Lạ thật. Mặc dù có cây Naritsuki, vậy mà lại có nhiều người đến sau nhà thi đấu vào kỳ nghỉ hè đến thế...

"Hơn nữa, tất cả những người đến đây đều nói mấy điều ước kỳ cục. Nào là 'Vô địch Koshien và có một cô bạn gái thật đáng yêuuuu!', nào là 'Giờ tôi sẽ tỏa sáng ở Koshien và trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, vậy nên mong vợ tương lai của tôi sẽ là một idol mỹ nữ ngàn năm có một nhé!', nào là 'Mong mọi người không ai bị thương và có thể có một kỳ Koshien tuyệt vời nhất!', rồi còn 'Mong tiền bối Ooga và tiền bối Shiba sẽ không thể không yêu chiều em sau khi tập xong!' nữa chứ."

Ừm, tôi hiểu rõ ai đã đến rồi... Lần lượt là Anae, tiền bối Higuchi, tiền bối Kutsugi, và Tanpopo.

Dù sao thì, trừ điều ước của tiền bối Kutsugi ra, cứ coi như tôi chưa nghe gì cả.

Đặc biệt, điều ước của tiền bối Higuchi hơi bị mơ mộng quá đà rồi.

"Thôi mà, đây là nơi như vậy đấy. Cây này được gọi là Naritsuki... người ta nói nó chỉ ban một điều ước chân thành duy nhất thôi."

"Ồ, tôi mới nghe lần đầu đó. Vậy nếu tôi ước thì nó có thành hiện thực không?"

"Chắc gì đã? Truyền thuyết thì vẫn chỉ là truyền thuyết thôi mà."

"Taiyou-kun đúng là chẳng lãng mạn gì cả. Nếu là hoàng tử của tôi thì ít nhất cũng phải nói 'Chắc chắn sẽ thành hiện thực, em yêu của anh' chứ?"

"Giả sử mà tôi nói thật lòng như vậy thì cậu sẽ làm gì?"

"...Chắc là hơi khó xử đó."

Vậy thì đừng nói ngay từ đầu chứ... Mà thôi, cứ tiếp tục ba hoa vớ vẩn thế này thì cũng chẳng ra đâu vào đâu.

Biết đâu Shiba và Tanpopo đang đợi, nên nhanh chóng giải quyết xong việc thôi.

"Cậu trả lại đồ thể dục cho tôi phải không? Xin lỗi nhé, đã trễ thế này rồi."

"...Fufu. Tiếc là, cậu đoán sai rồi. Bộ đồ thể dục này, tạm thời là của tôi rồi."

Hả? Cái gì vậy chứ?

Khoan đã, đừng có ôm bộ đồ thể dục của tôi với vẻ mặt vui vẻ thế chứ, trả lại đây mau.

"Vậy thì, tại sao Anemone lại chờ tôi ở đây nãy giờ?"

"...Chắc là vì tôi muốn được cậu gọi tên, Taiyou-kun."

Cô ấy nói những lời đó với nụ cười ngây thơ đến lạ thường, khiến tôi bất giác giật mình.

Là đùa hay thật, khó mà phân biệt được...

"Mà nói mới nhớ, Taiyou-kun đúng là người giỏi hơn tôi nghĩ đó. Trong buổi tập hôm nay, những người xem đều nói chuyện về cậu hết đó. Nào là 'San-chan ném đỉnh thật!', nào là 'Có San-chan thì vô địch Koshien là cái chắc!' đó. ...Đúng là hoàng tử có khác. Tôi là công chúa mà cũng thấy nở mày nở mặt theo đó."

"...Cảm ơn."

Mọi người phấn khích quá rồi. Hãy nhìn vào thực tế đi chứ.

Với cú ném ở mức đó, thì đừng nói đến vô địch Koshien, ngay cả vượt qua vòng một cũng khó.

"Ố là la? Sao thế? Trông cậu có vẻ không vui?"

"Không, không có gì. ...Mà nói mới nhớ, Anemone lại chịu khó đến xem buổi tập của đội bóng chày trường khác như thế, chắc là cậu rất thích bóng chày nhỉ."

"Ừm. ...Chắc vậy."

"Chắc vậy á?"

"Đúng đó. Chắc vậy mà, chắc vậy. Maybe maybe."

Trả lời vui vẻ thì tốt đấy, nhưng Anemone đang nói cái gì vậy? Chẳng phải là chuyện của bản thân cậu sao?

Vậy mà, khi được hỏi có thích bóng chày hay không, trả lời "chắc vậy" thì thật kỳ lạ chứ.

Lẽ nào Anemone là...

"Thật ra thì, cậu đến để do thám trường khác sao?"

"Nếu đúng thế thì cậu tính sao đây?"

"Đối với một trường mới lần đầu tham dự, thì tôi xin được cảm ơn vì đã cất công đến do thám, và vinh dự đó thật quá lớn so với tôi. Thậm chí tôi còn muốn trả tiền đi lại cho cậu nữa."

"Tiền thì không cần đâu, tôi muốn được đãi một bữa thật ngon cơ. Cơm nắm cá ngừ sốt mayonnaise là được rồi."

Tức là, tiền đi lại chỉ tốn đến mức mua được một cái cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi thôi.

Vậy thì không phải là do thám từ tỉnh khác rồi.

"Thế thì, bây giờ tôi về được chưa?"

"Không được đâu~. Bởi vì ngoài việc muốn Taiyou-kun gọi tên tôi ra, tôi còn có một lý do khác khi gọi cậu đến đây mà."

"Cái, cái gì nữa vậy...?"

Thật sự là việc gọi tên tôi lại nằm trong số những lý do sao... Cứ tưởng là đùa chứ.

"Tôi sẽ trao cho cậu một nhiệm vụ với tư cách là hoàng tử của tôi. Sao nào? Vui chứ?"

"Tùy việc thôi. Hoàng tử cũng có việc làm được và việc không làm được."

"Ôi chà, thận trọng ghê. Lúc như thế này mà không nhanh chóng trả lời 'Ừm' thì sẽ không được con gái thích đâu đấy?"

"Không sao đâu, vì tôi đã có một công chúa tuyệt vời rồi."

"Hụ."

Ồ, phản ứng này thú vị đây. Mặt Anemone bỗng đỏ ửng lên kìa.

Xem ra cô nàng này, tuy tự mình nói những điều ngại ngùng thì không sao, nhưng khi bị người khác nói thì lại không quen nhỉ?

Tôi thấy hơi có chút đắc ý.

"Đó, đó là điều đáng mừng... mà..."

Anemone lảng tránh ánh mắt tôi, nhìn lên phía trên bên phải, vừa lẩm bẩm buông ra những lời. Lọn tóc buộc lệch nhỏ nhắn bị bung ra, cô ấy lo lắng dùng tay vuốt vuốt, trông đáng yêu một cách kỳ lạ.

"Vậy, hoàng tử cần làm gì đây?"

"À đúng rồi nhỉ... À này, tôi muốn cậu cho tôi thấy thật nhiều những điểm tuyệt vời của cậu nữa."

"...! Cái, cái này đúng là một lời tỏ tình bất ngờ quá thể──"

"À, nhầm rồi. Phải là 'tôi muốn các cậu cho tôi thấy những điểm tuyệt vời của *các cậu*' mới đúng."

"............"

"Nghi hi. Trả đũa đó."

Chẳng phải chính cậu trêu tôi trước sao. ...Bất công thật.

"Ý cậu là sao? Muốn thấy những điểm tuyệt vời của bọn tôi là sao?"

"Cách nói chuyện của cậu gai góc quá đi. Anemone-chan sẽ bị tổn thương đó?"

"Đừng có trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi khác chứ."

"Có thể đó là tâm tư quanh co của con gái, vì muốn được nói chuyện nhiều với Taiyou-kun đó."

"Là lời của cái người vừa nãy tung ra cú lừa tưởng là bóng thẳng, làm người ta vung gậy hụt đó hả?"

"Đúng là dân bóng chày có khác, cách nói chuyện cũng 'chất' ghê. Vậy thì, 'pitcher Anemone' sẽ ném bóng thẳng đây. À này... sau này tớ vẫn muốn được xem mấy cậu tập bóng chày đó."

Ý là từ giờ về sau, mình phải 'mở đường' cho cô nàng đột nhập vô đó hả?

Cũng chẳng thấy cô nàng có ác ý gì đặc biệt. Nếu bảo không sao thì đúng là không sao thật, nhưng mà...

"Nên là, ngày mai tớ cũng muốn lén lút nhờ vả một chút, không được... hả?"

"Sao lại đến mức đó cơ chứ?"

"Tớ thích. ...Thích nhìn người khác cố gắng hết sức, dốc toàn lực."

Nếu vậy thì tìm người khác chẳng phải có khối ra sao... Câu nói đó, tôi nuốt ngược vào trong.

Không biết có chuyện gì, có lý do gì, nhưng Anemone đã chọn đội bóng chày cấp ba Nishi-Kitsuta của bọn tôi. Chẳng hiểu sao, tôi lại nghĩ vậy.

Thế nhưng, thật đáng tiếc là...

"Mai, đội bóng chày của bọn tớ được nghỉ tập rồi."

"À... Vậy hả..."

Thấy rõ cô nàng đang ủ rũ ra mặt. Dù Anemone thường thích trêu chọc người khác để tìm niềm vui, nhưng mong muốn xem bọn tôi tập luyện chắc là thật lòng. Dù không biết lý do, mục đích là gì, nhưng tôi nhận ra rõ ràng rằng tình cảm đó là thật. Nếu đã vậy thì... chẳng còn cách nào khác ngoài việc mời cô nàng đi thôi.

"Chín giờ sáng mai, ở bãi sông cách trường bọn tớ một đoạn đi bộ."

"...Hả?"

"Ngày mai dù không có hoạt động câu lạc bộ, nhưng tớ với Shiba... à, cái thằng đóng vai catcher ấy mà, bọn tớ sẽ tự tập riêng với nhau. Nếu không phiền thì... cứ đến xem nhé."

"Thật hả? Được thật á?"

"Ừ. Để làm công chúa vui lòng, tớ sẽ dốc hết sức mình."

"Đúng là có khác. Quả nhiên, cậu chính là hoàng tử của tớ."

"Đương nhiên rồi. Mà... tớ cũng nghĩ là chỉ đến xem thôi thì có đủ không đây?"

"Tớ đang nỗ lực hết mình, cũng chỉ vì muốn được ngắm nhìn những người đang dốc sức nỗ lực thôi."

"...Rắc rối thật đó. Sao lại phải nỗ lực một cách kỳ quặc như vậy chứ?"

"Đó là vì..."

...Hả? Gì vậy? Thái độ của Anemone có chút gì đó là lạ. Nụ cười ngây thơ không thay đổi từ nãy tới giờ... tưởng vậy mà không phải vậy. Đôi mắt phảng phất nét buồn man mác, như đã trải qua nhiều điều. Có lẽ nhận ra tôi đã nhìn thấu được ánh mắt đó, cô nàng gãi gãi sau gáy, lộ vẻ bối rối, rồi Anemone nói...

"Để tớ có thể... trở thành chính mình."

Với giọng nói mong manh, gần như tan biến, cô nàng khẽ nói vậy.

Khi về đến phòng sinh hoạt CLB, Shiba và Tanpopo hình như đã đợi tôi, chúng nó hỏi "Ma có ổn không?", nhưng tôi giải thích là chỉ có người quen đang đợi thôi.

Sau đó, ba đứa bàn nhau đi ăn. Giờ thì bọn tôi đang trên đường tới quán ăn ưa thích ở khu phố mua sắm, để ăn món xiên chiên khoái khẩu của tôi.

"──Thế nên, em nghĩ anh Shiba nên quảng bá sự đáng yêu của em cho nhiều người hơn nữa!"

"Không, anh đâu có muốn làm cái chuyện đó..."

"Ôi giời ơi! Anh Shiba ơi là anh Shiba, sao mà nhút nhát, không thật lòng gì hết trơn vậy! Mufufu!"

"...Đó là tấm lòng thật của anh mà. Haizz, ước gì có một quản lý khá khẩm hơn một chút..."

Sau lưng tôi, người đang đi đầu, Shiba đang phải bất đắc dĩ nghe Tanpopo lảm nhảm những chuyện chẳng đâu vào đâu. Nếu là bình thường thì tôi đã tham gia vào câu chuyện của hai đứa nó rồi, nhưng lúc này thì không có tâm trạng đó. Những lời Anemone nói cứ vương vấn mãi trong đầu, không sao gạt đi được.

" 'Để tớ có thể trở thành chính mình' "

Thật tình, tôi chẳng hiểu ý nghĩa là gì. Nghe có vẻ hơi triết lý một chút, nhưng con người sinh ra đã là chính mình rồi, đâu có gì thay đổi. Ngay cả tôi, trong suốt mười bảy năm cuộc đời mình, tôi cũng nghĩ mình đã tạo ra nhiều phiên bản khác nhau của bản thân, nhưng dù sao đi nữa, tất cả chúng đều có chung một điểm: đó chính là 'tôi'.

Thế nhưng, những lời của Anemone lại giống như thể cô ấy không phải là chính mình vậy...

"Sa... San-chan. Sắp đến quán rồi đúng không? Tớ chịu đựng Tanpopo nãy giờ là sắp..."

"Mufufu! Anh Ooga cũng, nhất định phải bàn luận về sức hút tuyệt vời của em đi chứ! Vẫn còn dài lắm đó~!"

Gay go rồi, xem ra Shiba sắp chịu hết nổi Tanpopo rồi. Mà nói gì thì nói, đây cũng là thời điểm vàng đó chứ. Bởi vì, bọn tôi vừa đến đúng điểm đến rồi mà.

"Vậy hả! Vậy thì từ giờ tớ cũng sẽ tham gia cuộc nói chuyện này! …là muốn nói vậy đó, nhưng mà trước hết thì vào quán thôi! Nhìn xem, đây chính là quán ruột của tớ, 'Quán Xiên Chiên Yooki'!"

"Ừm, ngon thật. Đây là lần đầu tiên đến, nhưng giờ thì tớ hiểu sao San-chan lại mê tít quán này rồi."

"Thấy chưa!? Xiên chiên thì đúng là 'Quán Xiên Chiên Yooki' là đỉnh nhất rồi!"

Vào quán xiên chiên, bọn tôi ngồi vào một bàn cho bốn người và bắt đầu thưởng thức món ăn.

Nhân tiện nói thêm, sở dĩ lúc vào quán chỉ có ba người mà giờ lại đông hơn là bởi vì tình cờ có một người quen đến 'Quán Xiên Chiên Yooki' trước bọn tôi, và sẵn tiện nên tôi đã mời cậu ấy ngồi chung bàn luôn.

Vậy thì, đó là ai ư?

"Tanpopo, đừng có chấm sốt hai lần!"

"Tại sao em cứ phải bị anh Tokumasa cằn nhằn về chuyện ăn uống hoài vậy chứ! Muffu!"

Tokumasa Kitakaze, người chơi vị trí số 4, trấn giữ căn cứ số 3 của trường cấp ba Toushoubu. Cũng là đối thủ duyên nợ đã cùng bọn tôi trải qua những trận chiến nảy lửa ở giải đấu khu vực, nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là trong trận đấu thôi. Ngoài đời, có lẽ vì học cùng khu vực, nên bọn tôi cũng là bạn tốt của nhau.

"Thật ra thì tôi cũng chẳng muốn nói những điều dư thừa làm gì. Thế nhưng, cô không đọc được dòng chữ 'Cấm chấm hai lần' được viết ở đây à?"

"Ưm. Đọc được chứ..."

"Vậy thì phải tuân thủ quy tắc. Nếu muốn chấm nhiều sốt thì chấm một lần thôi."

Tính cách thì như các bạn thấy đó, cậu ấy là một người trung thực và nghiêm túc. Cậu ấy học cùng trường cấp hai với Tanpopo nên hai đứa biết mặt nhau từ lâu rồi. Một người anh khóa trên mắng mỏ đàn em vì sự bất cẩn, có hơi giống mối quan hệ giữa Anaie và anh Higuchi một chút, nhưng mà...

"Biết rồi mà! Thiệt tình, tại sao anh Tokumasa cứ luôn miệng cằn nhằn thuyết giáo mỗi mình em hoài vậy chứ! Đáng ghét!"

Trước Tanpopo đang hờn dỗi, Tokumasa hơi lúng túng. Nhìn cái cảnh này, tôi cứ thấy mối quan hệ của hai đứa nó không đơn thuần chỉ là anh em khóa trên khóa dưới.

Mà thôi, chuyện đó kệ đi. Đâu phải chuyện để tôi chen vào. Hơn nữa, nếu là bây giờ thì... Được rồi, có vẻ ổn đó.

"Này, Joro! Có rảnh chút không?"

"Ơ, gì đó, San-chan?"

Người tôi chờ đúng lúc để gọi là Kisaragi Uro, nhân viên làm thêm ở đây... chính là Joro. Nguồn gốc biệt danh 'Joro' của cậu ấy cũng tương tự như Tanpopo. Đó là vì nếu bỏ chữ 'Nguyệt' (月 - tsuki) khỏi tên đầy đủ 'Kisaragi Uro' (如月雨露) thì sẽ thành 'Joro' (如雨露 - bình tưới nước).

Joro là bạn thân từ thời cấp hai của tôi, cũng là một trong số ít người biết rõ con người thật của tôi. Có lẽ nếu hỏi ai là người hiểu tôi nhất, thì tên cậu ấy sẽ là cái tên hiện ra đầu tiên.

Tuy học cùng cấp ba nhưng bọn tôi khác câu lạc bộ. Vì thế, tôi cứ nghĩ hè sẽ ít có dịp gặp nhau, nhưng vì cậu ấy làm thêm ở quán xiên chiên ưa thích của tôi, nên cứ đến đây là có thể gặp cậu ấy khá dễ dàng.

...Nói trước để mọi người khỏi hiểu lầm nhé, tôi đến ăn xiên chiên đâu phải để gặp Joro đâu nha? Tôi với Joro chỉ là bạn bè, không hơn không kém.

"Xin lỗi nha! Chuyện ngày mai ấy, chắc tớ không đi được rồi!"

Vốn dĩ mai, bọn tôi định tụ tập ở nhà Joro cùng với mấy đứa hay đi chung ở trường để ăn mì lạnh trôi sông, nhưng phải hủy bỏ để ưu tiên việc tập luyện. Vì chưa bao giờ được ăn mì lạnh trôi sông nên tôi cũng trông đợi lắm... nhưng mà đành chịu thôi.

"À, ừm... không sao đâu... Mà có chuyện gì vậy?"

"Cho đến giải Koshien mùa hè, tớ muốn ưu tiên việc tập luyện càng nhiều càng tốt! Có một cái gì đó chưa hoàn thành, và để hoàn thành nó, dù CLB nghỉ nhưng tớ vẫn muốn tự mình tập luyện riêng!"

Hủy một lời hẹn quan trọng vào ngay ngày hôm trước, lại còn vào phút chót như thế này, cậu ấy có giận không ta?

"Hiểu rồi. Cố gắng tập luyện nha."

Ôi dào, lo xa thừa thãi quá rồi. Joro đâu phải loại người dễ giận vì mấy chuyện vặt vãnh thế này. Miệng cậu ấy tuy không được ngọt ngào cho lắm, nhưng tính tình thì lại tốt đến kinh ngạc, tỷ lệ nghịch với cái miệng luôn.

"Ừ! Xin lỗi nha! Lẽ ra tớ với Joro sẽ cùng chuẩn bị món mì lạnh trôi sông đó, vậy mà đột nhiên tớ lại không đi được!"

"Đừng bận tâm. Dù sao thì việc chuẩn bị một mình anh cũng làm được mà."

"Ưm! Anh Kisaragi, ngày mai anh ăn mì lạnh trôi sông hả!?"

Tanpopo giật giật đầu, mắt sáng rỡ nhìn Joro.

"À, ừm, đúng vậy... Có chuyện gì hả, Tanpopo?"

"Em chưa bao giờ ăn mì lạnh trôi sông cả! Em muốn thử! Ngày mai đội bóng chày cũng nghỉ tập, cho em tham gia với! Mufufufu!"

"Tanpopo á?"

"Vâng! Hơn nữa, đây cũng là tin tốt cho anh Kisaragi đúng không ạ? Vì anh sẽ được trải qua kỳ nghỉ hè cùng một người tuyệt vời như em mà! Thế nên, vốn dĩ anh phải quỳ xuống mà xin em tham gia mới phải──"

"Thôi, cô không cần đến đâu."

"Á! Đồ đáng ghét! Em cũng muốn thử ăn mì lạnh trôi sông mà! Cho em tham gia với!"

Tanpopo à, dù Joro có nói gì đi nữa thì cậu ấy cũng là người biết quan tâm đó, nhưng cậu ấy sẽ không nương tay với những lời nói tự mãn đâu. Sao mà cô cứ mạnh miệng được như vậy nhỉ, tôi chẳng thể hiểu nổi.

"Vậy thì ngay từ đầu cứ nói thật lòng đi."

"Uuuuu... Anh Kisaragi không hề dịu dàng với em gì cả..."

"Thời gian tập trung là mười hai giờ đúng. Địa điểm là nhà tôi. …Có đến trễ cũng được, nhưng phải báo trước nha? Tôi không muốn lo lắng thừa thãi đâu."

"Vâng ạ! Em biết rồi! Mì lạnh trôi sông, em mong chờ lắm đó! Mufufufu!"

Chắc bản thân cậu ấy cũng không hề hay biết, nhưng cái cách tự nhiên mà cậu ấy nói "lo lắng" thì đúng là Joro vẫn là một người tốt bụng mà. Chính vì vậy mà Tanpopo cũng thích Joro và cứ bám lấy cậu ấy mãi thôi.

"Kisaragi. Nhân tiện cảm ơn cậu hôm nay, tôi sẽ giúp chuẩn bị mì lạnh trôi sông thay cho Ooga. Đương nhiên, khi chuẩn bị xong thì tôi sẽ về ngay. Ở lâu quá sẽ làm phiền cậu mất."

"Tokumasa hả? Tôi cảm kích lắm, nhưng mà... Hả? Xin lỗi, chờ chút. Có tin nhắn từ ai đó... Ugh. ...Lại là cậu sao..."

Joro kiểm tra điện thoại rồi lộ rõ vẻ nhăn nhó.

"...Được rồi. Vậy thì nhờ cậu vậy. Cảm ơn nha, Tokumasa."

"Ừm. Hôm nay vì là người quen nên tôi đã được chiếu cố nhiều rồi mà. Có cơ hội trả ơn như vậy là vừa đẹp."

Xem ra Tokumasa cũng khá thích Joro thì phải. Dù có được trai mê thì chắc Joro cũng chẳng vui vẻ gì đâu.

...À, đúng rồi. Chẳng liên quan gì đến mì lạnh trôi sông hết, nhưng mà...

"Này, Joro. Tớ có chuyện muốn hỏi ý kiến cậu một chút, được không?"

"Hả? Gì vậy?"

"Có người quen của tớ nói mấy lời hơi kỳ cục một chút! Tớ nghĩ nếu là Joro thì chắc sẽ hiểu được ý nghĩa đó!"

"Kỳ cục hả?"

"Ừ. Cô ấy nói những lời kiểu như 'Tôi muốn trở thành chính mình', cậu nghĩ là có ý gì?"

Joro là một thằng nhạy cảm với những biến chuyển nhỏ nhặt trong cảm xúc con người. Nên tôi nghĩ những chuyện tôi không hiểu, có lẽ Joro sẽ hiểu được. Tôi đã nghĩ vậy và thử hỏi xem sao, nhưng mà...

"Thật lòng mà nói, tôi chịu."

Đó đó. Đúng là tôi đã kỳ vọng quá nhiều rồi...

"Nhưng mà... ừm thì... Có thể là người đó có một cái 'bản ngã lý tưởng' mà họ muốn trở thành chăng? Chỉ là, trong tính cách của họ có vấn đề gì đó nên không thể trở thành như vậy. Vì thế họ muốn cải thiện điều đó chẳng hạn?"

"Ôi! Nghe có vẻ đúng đúng đó! Đúng là bạn thân của tớ có khác!"

"Không, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, chưa chắc đã đúng đâu nha?"

Dù vậy thì đây cũng là một ý kiến rất đáng giá. Muốn cải thiện điều gì đó để trở thành con người mình mong muốn sao... Ừm, tôi cũng hiểu cảm giác đó. Thật lòng mà nói, cho đến khi tôi trở thành con người như bây giờ, tôi của ngày xưa nhát gan lắm, thường hay e dè mọi thứ. Có lẽ Anemone cũng muốn có được dũng khí thông qua bóng chày, hoặc đại loại thế.

Vậy thì ngày mai, có khi cho Anemone tham gia tập luyện, cùng chơi bóng chày cũng được đó chứ. Tập luyện thì quan trọng thật, nhưng cũng có chút thời gian rảnh mà.

"Mufufufu! Anh Kisaragi! Nhân tiện thì, em đây vốn đã là hình mẫu lý tưởng của mọi chàng trai trên đời rồi nhé──"

d37d5b62-6330-4e5b-ad57-6a06b7026425.jpg

"Thôi, tôi quay lại làm việc đây. Cứ tự nhiên nhé."

"Tại sao anh không chịu nghe em nói vậy chứ!? Anh Kisaragi đáng ghét! Muffu!"

Đó là vì câu chuyện của cô bị người ta nhận ra là nhảm nhí đó, Tanpopo à. Haizzz, hết cách rồi. Hay là tôi đây ra tay, giúp Tanpopo vui vẻ lại nhỉ.

"Hahaha! Thôi mà, kệ đi, Tanpopo! Hơn nữa, thử ăn con sò điệp này xem! Ngon bá cháy luôn đó!"

「Ưm~ Nếu tiền bối Ooga đã nói thế thì... (nhai nhai)... Oaaah! Ngon quá đi mất! Giòn tan sần sật! Mừ hứ hứ hứ!」

Đúng là Tanpopo dễ tính thật. Chỉ cần ăn một xiên Kushikatsu là lập tức vui vẻ trở lại ngay.

「Sao tự dưng San-chan cũng vui vẻ ra mặt thế?」

「Ồ, vậy sao? Ừm, có lẽ vậy thật! Ha ha!」

Shiba à, câu nói đó một nửa đúng, một nửa sai rồi.

Anemone chắc chắn sẽ xuất hiện ở buổi tập ngày mai. Hiếm có cô gái nào nói chuyện lại thú vị đến thế.

Thế nên, một phần trong tôi cũng đang mong đợi ngày mai sẽ được vui vẻ.

Thế nhưng, tôi cũng lo lắng không kém. ...Cái ánh mắt u buồn thoáng qua trong khoảnh khắc cuối cùng ấy.

Rốt cuộc thì Anemone đang che giấu điều gì trong lòng?

Đột nhiên nhảy từ Naritsuki xuống, cứ thế tự do tự tại, trêu chọc mọi người xung quanh, vậy mà lại còn để lộ ra một khía cạnh như thế... Đúng là một cô gái kỳ lạ.

──Thôi nào, không nên cứ mãi nghĩ về Anemone nhiều quá.

Mục đích của ngày mai không phải là làm cho cô ấy vui, cũng không phải là tìm hiểu bí mật của cô ấy.

Tôi phải hoàn thiện cú ném đó. ...Vì điều đó, tôi đã cất công hủy bỏ cả những kế hoạch quan trọng.

Vô địch Koshien... đó mới chính là mục tiêu của tôi hiện tại... à không, là mục tiêu của đội bóng chày trường trung học Nishikitsuta. Một mình nghĩ đến những chuyện không liên quan như thế này, thật không phải phép.

Tôi là "San-chan". Là át chủ bài của đội bóng chày trường trung học Nishikitsuta, là người phải luôn tươi cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng để dẫn dắt mọi người mà.