Enjoy!
-----------------------------
Haruno Hinata được khen ngợi
Khi nhóm của tôi vừa hoàn tất phần hầm và Sakura bắt đầu bày hamburger ra đĩa, thì từ phía sau bất chợt vang lên một tiếng thở dài đầy ngạc nhiên của mấy thằng con trai.
“Ồ…!”
Quay lại nhìn, tôi bắt gặp cảnh Hinata đang phát từng đĩa hamburger hầm nóng hổi, vừa mới bày trí xong, đặt trước mặt từng thành viên trong nhóm. Chính sự hoàn mỹ ấy đã khiến lũ con trai phải thốt lên như vậy.
Ánh mắt tôi hướng về bàn bếp của nhóm Hinata, và ngay lập tức bị cuốn hút.
Ở chính giữa đĩa là chiếc hamburger bóng bẩy, phủ sốt đỏ sẫm, tỏa hương thơm nức. Hai bên là sắc đỏ cam của cà rốt và xanh non của đậu que, được xếp khéo léo thành từng lớp cao thấp, tạo thành một tổng thể hài hòa và nổi bật.
──Tuyệt mỹ thật.
“Kh…không ngờ Hinata nấu ăn giỏi đến thế. Nhìn chẳng khác nào món trong nhà hàng sang trọng…”
“Đúng… đúng thế…”
Hai tên đó đưa mắt đảo một vòng quanh phòng bếp, rồi đem so sánh với thành phẩm của các nhóm khác. Tuy chưa nhiều nhóm kịp bước vào giai đoạn bày biện, nhưng những đĩa đã xong khi đặt cạnh phần của Hinata đều bị lu mờ thấy rõ.
Họ lại một lần nữa thở ra đầy ngưỡng mộ.
“Khác hẳn hoàn toàn…”
“Ừ, đúng thật… như trời với vực vậy.”
──Này này, mấy cậu nói thế mà để nhóm khác nghe thấy thì coi chừng ăn đấm đấy.
Dù vậy, không thể phủ nhận lời họ chẳng hề quá. Hinata, dù vẫn còn vài chỗ cần cải thiện, nhưng so với mặt bằng chung, cách trình bày của cô ấy thực sự quá đỗi áp đảo.
“Rồi, nhóm nào hoàn thành trước thì có thể bắt đầu nếm thử nhé.”
Giọng sensei vang lên. Nhóm của Hinata đồng loạt ngồi xuống, chuẩn bị thưởng thức. Nhưng chưa kịp đưa nĩa lên, xung quanh đã có không ít học sinh từ các nhóm khác tò mò kéo đến.
“Woa, đẹp quá! Cái này… ai làm thế?”
Một bạn nữ cất tiếng hỏi. Ngay lập tức, Takashiro Chinatsu ưỡn ngực, kiêu hãnh đáp:
“Đương nhiên là Hinata rồi! Giỏi chưa? Chính tớ cũng bất ngờ đấy.”
“Vậy là Hinata thật à? Đúng là cậu ấy cái gì cũng làm được hết!”
Lời khen của đám con gái khiến mấy cậu con trai đứng quanh cũng hùa theo, rộn ràng cả một góc phòng.
“Người nấu là Haruno-san đấy!”
“Thấy chưa, tôi đoán đúng mà.”
“Không biết vị thế nào nhỉ?”
“Ngon khỏi bàn rồi!”
“Ôi, mấy thằng cùng nhóm với Haruno-san đúng là sướng ghê!”
Thậm chí, còn có một cậu liều lĩnh nói với bạn cùng nhóm Hinata: “Ê, đổi chỗ với tao đi.” Tất nhiên, cậu kia cười trừ lắc đầu: “Mơ đê.”
Từ phía các bạn nữ ghé lại xem cũng liên tục vang lên những lời trầm trồ, tán thưởng, khiến cái tên Hinata càng lúc càng sáng rực trong ánh mắt của tất cả mọi người.
“Nhìn ngon quá đi mất!”
“Trời ơi, đẹp thật đó, cứ như đồ ăn trong quán cà phê vậy!”
“Ước gì mình cũng làm được như thế…”
Xung quanh Hinata là cả một cơn mưa lời khen.
Ngay cả các bạn trong nhóm, khi nếm thử cũng không giấu nổi sự thích thú:
“Ngon quá!”
“Tuyệt vời luôn!”
“Hinata giỏi thật đấy!”
Thế là nhiệm vụ của tôi – giúp Hinata được nhìn nhận như một cô gái khéo léo trong giờ thực hành nấu ăn– đã hoàn thành trọn vẹn.
──Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, bởi nhóm Hinata bị cả đám đông bu lại mãi không giải tán, nên cuối cùng sensei cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Nào, nào, các em mau quay về làm việc của nhóm mình đi!”
Mọi người vừa cười vừa lí nhí đáp “Vâng ạ…” rồi lục tục tản ra về chỗ. Tôi cũng xoay người, quay lại với nhóm của mình.
Sakura lúc này đã bày xong đĩa hamburger, tay vẫn cầm khay thức ăn, nhưng ánh mắt lại hằn rõ sự bực bội khi dõi theo phía Hinata. Chỉ đến khi thấy đám đông tan đi, cô mới bắt đầu phát hamburger cho từng người.
Đĩa của tôi được đặt xuống bàn bằng một cú “cộp” khá mạnh, kèm theo gương mặt cau có. Rõ ràng là Sakura khó chịu vì đáng lẽ hôm nay sẽ là dịp để cô phô diễn tài nấu nướng, vậy mà hào quang lại bị Hinata cướp mất. Dù vậy, nhìn kỹ thì món ăn của Sakura cũng đâu kém đến thế, cách bày biện khá đẹp mắt.
Cả nhóm chúng tôi ngồi xuống. Nhưng vì Sakura còn giữ vẻ mặt không vui, nên hai cậu bạn trai kia chỉ lẳng lặng ăn, chẳng nói câu nào.
Tôi biết, việc Sakura khó chịu là do bị Hinata “vượt mặt”. Mà suy cho cùng, cũng có phần do tôi góp tay khiến Hinata nổi bật. Thế nên tôi thấy mình cần phải lên tiếng, ít nhất cũng là một lời động viên.
Tôi gắp một miếng hamburger, nhai chậm rãi để cảm nhận.
──Ừm, ngon thật. Sakura đúng là có tay nghề. Không cần nói lời xã giao, món ăn này cũng đã đủ để khiến người ta gật gù.
“Ừ, ngon lắm!”
Tôi cố tình nói lớn. Sakura quay sang nhìn tôi, nhưng vẫn giữ vẻ cau có.
“Cậu nấu ngon thật đấy, Sakura.”
“Được một kẻ chẳng biết nấu nướng như cậu khen, nghe cũng chẳng vui lắm nhỉ…”
Nói thế thôi, nhưng rõ ràng là cô không ghét khi được khen. Trên môi thấp thoáng nụ cười gượng gạo.
“Tớ không giỏi nấu, nhưng giỏi ăn lắm.”
Tôi mượn lại một câu Hinata từng nói.
“Cái hamburger này nướng vừa tầm, thơm phức. Hình dáng thì đẹp, cắn vào lại mềm vừa phải, không quá nhừ cũng chẳng quá cứng. Rất chuẩn.”
“Th…thật vậy sao?”
Tôi gắp thêm một miếng, rồi bắt chước Hinata, nhắm mắt lại làm cái mặt đầy mãn nguyện.
“Ừm, ngon tuyệt!”
“Thế à? Không ngờ Akizuki cũng biết cảm nhận đấy chứ!”
Lần này, Sakura mới thật sự mỉm cười. Có lẽ chính nhờ tôi học được từ Hinata cách bộc lộ cảm xúc một cách chân thành, mà lời khen của tôi cũng dễ chạm tới lòng người hơn.
“Để làm ra được kết cấu ngon thế này, chắc bí quyết nằm ở cách nhào bột phải không?”
“Ồ, Akizuki, cậu cũng tinh ý đấy. Hay là… cậu thử học nấu ăn đi? Tớ dạy cho.”
Sakura vừa cười vừa đề nghị, khiến tôi thoáng thấy mình hơi lố.
“Thôi, không cần đâu. Ăn ngon là đủ rồi.”
“Thế thì cậu cứ thưởng thức hamburger của tớ đi.”
“Ừ, cảm ơn. Tớ sẽ ăn thật ngon.”
Sakura đưa ánh mắt có phần e thẹn nhìn tôi, giọng nói cũng dịu lại, chẳng còn chút nào là sự hằn học ban nãy.
Dù sao thì, xem như sự ganh đua của Sakura với Hinata cũng đã dịu xuống, tôi mới nhẹ nhõm được phần nào.
…Và như thế, màn ra mắt của Hinata trong buổi thực hành nấu ăn kết thúc viên mãn. Cô được cả lớp công nhận là một cô gái khéo tay, giỏi giang.
Tôi chỉ muốn tìm cơ hội đến gần để thì thầm với cô một câu: “Tốt quá rồi, Hinata.”
Thế nhưng, từ lúc tan buổi thực hành cho đến khi quay lại lớp, rồi cả giờ ra chơi, Takashiro cứ dính lấy Hinata không rời nửa bước. Kết quả là tôi chẳng thể nói được câu nào, đành lặng lẽ ra về.
Ấy vậy mà, khi tôi vừa về đến nhà, trước mắt lại hiện ra một cảnh bất ngờ. Hinata, trong bộ đồng phục, đang đứng trước cửa nhà tôi.