Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 43: Haruno Hinata trêu chọc?★

Enjoy!

------------------------

Haruno Hinata trêu chọc?

“Cậu biết không… từ khi còn nhỏ, mẹ tớ luôn dặn rằng: ‘Không được để lộ điểm yếu trước người khác’, ‘Phải trở thành người có thể làm được mọi thứ’. Những lời ấy lúc nào cũng quanh quẩn bên tai tớ.”

Tôi khẽ sững lại. Không cần tôi gợi mở, Hinata đã tự mình thổ lộ, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn mơ hồ.

“Mẹ tớ nuôi tớ chỉ với đôi bàn tay của mình thôi. Bao nhiêu khó khăn về kinh tế, bao nhiêu vất vả đều đổ lên vai bà… Vậy nên có lẽ mẹ đã dạy tớ như thế, chỉ mong tớ không phải chịu những gian khổ như bà.”

“…Vậy à.”

Tôi lúng túng, chẳng biết phải đáp thế nào, đành để lời nói vỡ vụn nơi cổ họng.

“Nhưng mà… từ khi lên cấp ba, tớ bắt đầu tự hỏi, liệu cứ như thế này có thật sự đúng không nữa…”

Người con gái lúc nào cũng hoàn hảo trong mắt mọi người – hóa ra cũng mang trong mình những giằng xé. Giọng nói khẽ run kia, như thể hé lộ một phần gánh nặng mà cô vẫn lặng lẽ gánh chịu.

“À… xin lỗi nhé, tự dưng lại kể những chuyện thế này.”

“À, ừ… không sao đâu.”

Tôi gượng cười, cố dồn hết sự chân thành vào nụ cười ấy.

“Thật ra, chuyện này… ngay cả với Chinatsu – người thân nhất của tớ – tớ cũng chưa từng thổ lộ. Vậy mà chẳng hiểu sao, khi đứng trước cậu, tớ lại muốn nói ra. Có làm cậu phiền không?”

“Không hề. Nếu cậu có điều gì vướng bận, cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Dù tớ chẳng giúp ích được bao nhiêu…”

“Cảm ơn cậu. À nhưng mà, cũng không phải tớ thấy quá nặng nề đâu nhé, đừng lo quá.”

Nụ cười quen thuộc đã trở lại trên gương mặt Hinata. Quả thật, có lẽ đó chỉ là thoáng qua một chút trăn trở, không hẳn là nỗi đau sâu sắc gì.

Thế nhưng… việc cô chọn kể điều ấy với riêng tôi, chẳng phải có nghĩa là tôi đã được cô tin tưởng một phần sao? Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Hinata bỗng buông một câu khiến tim tôi khẽ chao đảo.

“Nhưng mà này, Yuuya-kun. Cậu cũng giỏi nấu ăn lắm, vậy sao lại cố giấu chuyện đó ở trường?”

Đúng là… câu hỏi ấy hoàn toàn chính đáng. Người luôn rao giảng rằng “hãy sống là chính mình” như tôi, rốt cuộc lại chẳng hề sống đúng với điều đó.

“À… cái đó thì…”

Hinata đã chọn giãi bày lòng mình với tôi, tôi cũng không thể trốn tránh.

“Thật ra lý do của tớ chẳng là gì so với cậu cả… đến mức kể ra cũng thấy ngượng nữa.”

Tôi cúi nhẹ đầu. Hinata mỉm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy chờ đợi.

“Lúc còn học tiểu học, có lần bọn tớ nói chuyện với nhau về sở trường. Tớ lỡ miệng nói mình giỏi nấu ăn. Thế là cả đám liền trêu: Giỏi nấu ăn hệt như một bà mẹ ấy’. Sau đó suốt một thời gian dài, bọn nó gọi tớ bằng biệt danh bà mẹ’.”

“B… bà mẹ á?”

“Ừ. Khi còn là trẻ con, tớ thấy điều đó cực kỳ khó chịu. Từ lúc ấy, tớ quyết không bao giờ nói ra mình giỏi nấu ăn nữa. Ngược lại, còn giả vờ như chẳng biết gì về chuyện bếp núc.”

“Vậy sao… nhưng mà giờ mình đã là học sinh cấp ba rồi, tớ nghĩ cậu hoàn toàn có thể nói ra rằng mình giỏi nấu ăn mà chẳng sao cả.”

Dù lý do của tôi nghe thật ngớ ngẩn, Hinata không hề cười nhạo, mà lại đáp lại bằng giọng hết sức nghiêm túc.

“Thật ư…? Tớ chỉ sợ người ta nghĩ mình ra vẻ thôi. Mà thú thật, giả vờ như mình kém cỏi lại thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Nhưng cậu đâu còn là học sinh tiểu học nữa. Tớ nghĩ cậu lo xa quá rồi. Nếu thật sự nấu ăn giỏi, thì cứ để mọi người thấy con người thật của cậu đi chứ.”

“Ơ? Câu này… chẳng phải vừa nãy tớ cũng đã nói với cậu sao…”

Tôi vừa dứt lời, Hinata thoáng sững lại, rồi bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như gió xuân.

“Đúng nhỉ. Có lẽ tớ với cậu… thực ra giống nhau nhiều hơn mình tưởng.”

“Không đâu. Cậu là người chăm chỉ, luôn nỗ lực để làm được mọi thứ. Còn tớ thì chỉ muốn thoải mái, nên mới giả vờ kém cỏi. Hoàn toàn trái ngược.”

“Nhưng mà, nếu xét tận gốc… cả hai chúng ta đều không giỏi trong việc bộc lộ con người thật của mình. Thế nên, có lẽ chúng ta giống nhau hơn cậu nghĩ đấy.”

“À… ừ… có lẽ vậy…”

Tôi vẫn chẳng dám tin rằng mình lại có điểm chung với Hinata – một người lúc nào cũng tỏa sáng. Tôi chỉ là một kẻ lười biếng, còn cô ấy thì không ngừng cố gắng.

“Nếu Yuuya-kun chịu thử bộc lộ con người thật của mình ở trường… thì tớ cũng sẽ cố gắng làm như vậy.”

“Hả? Nhưng mà… tớ mà để lộ con người thật thì cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho ai đâu.”

“Không đúng đâu. Tớ còn muốn để cả trường thấy những mặt tuyệt vời của cậu cơ.”

Hinata nghiêng đầu, nở nụ cười tinh nghịch, đôi mắt ánh lên tia lấp lánh như đang cố ý trêu chọc tôi.

“M… mặt tuyệt vời của tớ á? Chẳng có đâu.”

“Có chứ! Lúc cậu nấu ăn này, hay khi đứng lớp làm giảng viên nữa – trông cậu đều rất ngầu đấy.”

“Ơ… hả? À… k-không… đừng có trêu tớ nữa mà.”

“Đâu có trêu đâu.”

Hinata nheo mắt, khẽ bật ra một tiếng cười “khúc khích”, nụ cười ấy mềm mại mà cũng khiến tim tôi bối rối đến lạ.