Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 49: Haruno Hinata đang cố gắng xoa dịu?

Enjoy!

-----------------------------

Haruno Hinata đang cố gắng xoa dịu?

“Ừ, ờ… tớ phải học tiếp thôi.”

“Phải rồi… tớ cũng không muốn làm phiền, chắc tớ về đây.”

Cả hai đều vừa hỏi nhau về “người mình thích”, và rồi không khí trở nên ngượng ngập, khiến cả hai vội vàng tìm cách lảng đi khỏi chủ đề.

“À, ờ… đúng rồi. Tớ cũng phải cố gắng học chứ. Ít nhất cũng phải theo kịp hạng nhất của lớp là cậu, Hinata.”

“Vậy à… thế thì tớ cũng phải nỗ lực hơn nữa, không để thua đâu.”

“Ừ… cậu mà để thua Komiyama thì mất mặt lắm.”

“Ể… ưm… ờ… cũng… cũng đúng.”

── Hỏng rồi. Sao tự dưng tôi lại lôi tên Komiyama ra chứ.

Dù đã nghĩ vậy, miệng tôi vẫn không chịu dừng lại.

“Komiyama đúng là ghê thật nhỉ. Học giỏi, đẹp trai, bố lại còn là nghị sĩ Quốc hội. Con gái chắc ai cũng thích mẫu con trai như thế.”

“Ừ… cũng có những cô gái thích mẫu người như vậy nhỉ.”

── “Cũng có”…?

Hinata hơi lúng túng, giọng nói nghe như muốn ám chỉ rằng cô không thuộc về số đó. Vậy rốt cuộc… thật sự là thế nào?

“Vậy là, con gái thường sẽ thích những chàng trai hoàn hảo… đúng không?”

“Có người thì thế. Còn tớ thì… hoàn hảo hay gì đó, chẳng thấy hấp dẫn chút nào. Ahaha…”

Hinata vừa cười, vừa ngước mắt nhìn mình. Trong đôi mắt ấy, ánh lên một lớp sương mỏng long lanh, như thể muốn nói ra điều gì đó mà lại ngập ngừng.

“Cái đó… ư, ư, ư… Yu—Yu—Yu…”

“Hửm? Cậu sao vậy? Nếu cậu muốn nước nóng thì phải xuống bếp mới có…”

“Không phải! Tớ… tớ chỉ muốn nói là… Yuuya mới là người… hấp dẫn hơn cơ…”

“……Hả!?”

Tôi bật ra một tiếng kêu đầy ngớ ngẩn.

Mình… hấp dẫn?

── Làm gì có chuyện đó.

Rồi tôi chợt hiểu ra.

Có lẽ vì mình lôi Komiyama ra so sánh, nên Hinata nghĩ tôi đang tự ti. Và để an ủi mình, cô ấy đã nói lời “dễ nghe” đó.

Hinata đúng là một người tốt.

“Cảm ơn cậu, Hinata.”

“À… ưm… không có gì…”

Má Hinata ửng hồng như trái đào chín, cô cúi đầu, trông vừa ngại ngùng vừa đáng yêu. Nếu đã ngại đến vậy, thì đâu cần phải cố miễn cưỡng khen tôi như thế.

Nhưng… từ những lời đó, tôi lại nhận ra một điều── Hinata không hề có tình cảm đặc biệt nào với Komiyama.

Vậy nghĩa là, chuyện Takashiro từng tỏ vẻ chấp nhận Komiyama chỉ đơn thuần là do chính cô ấy tự quyết định thôi.

“À này, Hinata.”

“N?”

“Có phải Takashiro đang cố gắng đẩy xa mấy thằng con trai định lại gần cậu không?”

“Ờm… ưm… đúng vậy.”

Khuôn mặt Hinata thoáng nét bối rối. Ra là thật.

“Vì sao thế?”

“Chinatsu bảo… vì tớ sắp được ra mắt làm idol, nên không để mấy tên khả nghi đến gần. Nếu chẳng may bị vướng vào, thì vừa ảnh hưởng đến việc debut, vừa có nguy cơ scandal sau này.”

“Hả? Nhưng sao chuyện đó lại do Takashiro quyết định?”

“Bởi vì lúc tớ được scout, Chinatsu cũng có mặt. Thực ra… cô ấy còn hào hứng hơn cả tớ nữa…”

“Ra là vậy… Nhưng hình như Komiyama thì lại được chấp nhận đấy thôi?”

“Chắc trong mắt Chinatsu, Komiyama không phải ‘loại nguy hiểm’… Còn tớ thì thấy… cậu ấy cũng giống như mọi nam sinh khác thôi…”

── Giống như mọi nam sinh khác.

Trong mắt Hinata, Komiyama chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ một câu nói ấy thôi… mà trong lồng ngực mình, một dòng cảm xúc dịu dàng, ấm áp như ngọn lửa nhỏ bỗng lan tỏa, sưởi ấm tận sâu nơi trái tim.

“Với lại… Chinatsu cũng quen mẹ tớ nữa. Mẹ còn nhờ cổ chăm sóc, trông chừng tớ cho đến khi tớ chính thức debut. Thế là cổ cứ ôm khư khư cái trách nhiệm ấy, nghĩ rằng mình phải cố gắng thay tớ. Dù tớ đã nhiều lần bảo ‘thôi đi’, nhưng Chinatsu cứ tin rằng mình đang làm điều tốt cho tớ nên chẳng chịu dừng lại.”

── Cả mẹ Hinata cũng sao?

Điều đó có nghĩa là, mẹ cô ấy cũng thật sự mong muốn Hinata trở thành idol ư?

Mà… từ khi nghe tin Hinata được scout, chuyện đó rốt cuộc đã đi đến đâu rồi nhỉ?

“À này… Hinata… cậu thật sự sẽ trở thành idol sao?”

“Thật lòng thì… tớ cũng chưa biết nữa.”

Chưa biết ư?

Nghĩa là, khả năng đó vẫn còn mở ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, mình có cảm giác như Hinata – người rõ ràng đang đứng trước mắt – lại đang vụt xa ra tận chân trời, cách mình đến mức chẳng thể nào với tới.

“Đúng là tớ đã được scout. Mẹ thì luôn bảo tớ phải thử sức. Nhưng bản thân tớ thì…”

Nhưng bản thân cậu ấy thì sao?

Tôi chỉ còn biết lặng im, chờ đợi nốt phần còn lại trong lời nói của Hinata.

“Họ còn bảo, nếu debut thì tớ phải chuyển lên Tokyo sống. Tớ vẫn còn đang lưỡng lự, nên chỉ trả lời rằng… xin cho tớ thêm thời gian suy nghĩ.”

── Chuyển đến Tokyo?

Vậy nghĩa là… Hinata sẽ phải chuyển trường ư?

“Cậu còn phân vân… nghĩa là trong lòng cậu cũng có mong muốn làm idol đúng không?”

“Không hẳn… Với tớ thì, ước mơ làm idol không phải điều tớ thật sự khao khát. Nhưng nếu đó là điều mẹ tớ mong muốn, thì tớ cũng muốn thực hiện để làm mẹ vui lòng.”

Ra vậy. Thì ra chuyện trở thành idol, chưa bao giờ là giấc mơ của riêng Hinata.

Cô ấy đưa mắt nhìn xa xăm, ánh nhìn như trôi nổi đâu đó, đôi mày khẽ chau lại, còn môi thì mím chặt.

A… cái dáng vẻ trầm tư, phảng phất nét u sầu này…

Chẳng phải cũng chính là biểu cảm mà tôi đã nhìn thấy hôm đó, khi bắt gặp Hinata đứng lặng trên cây cầu khi ấy sao?

Ngày mà cô ấy vừa được scout trên phố, hẳn là cũng đang trăn trở với chính câu hỏi này: có nên trở thành idol hay không.

“Ôi, chết rồi! Đã trễ thế này rồi à. Tớ làm cậu mất cả giờ học mất.”

Nhìn đồng hồ, đúng là đã qua mấy phút kể từ lúc tôi bảo chỉ nghỉ giải lao mười phút. Không phải thời gian ấy là giới hạn gì, nhưng khi tôi còn chưa kịp cất lời níu giữ, Hinata đã đứng dậy thật nhanh.

“Dù sao thì, chuyện idol… công ty quản lý cũng bảo sẽ chờ. Nên chưa cần quyết định vội đâu. Tớ sẽ suy nghĩ thêm.”

“À… ừ, ra vậy.”

“Thế nhé. Cậu ráng ôn thi nha!”

Hinata mỉm cười, vẫy tay đáng yêu bên má rồi bước ra khỏi phòng.

Dáng hình ấy đẹp đến mức, tôi đã hoàn toàn quên cả việc tiễn cô ấy xuống tận tầng dưới. Chỉ biết ngẩn ngơ ngồi đó, dõi theo bóng lưng Hinata cho đến khi khuất hẳn.