Enjoy!
-----------------------------
Haruno Hinata ngóng chờ
Từ cái ngày Hinata nói muốn đi bảo tàng cà phê, chẳng ngờ tôi lại hẹn cùng cậu ấy — chỉ hai đứa thôi — đến thành phố K vào chủ nhật tuần sau nữa.
“Haa… mong chờ thật đó.”
“Không ngờ Hinata lại hứng thú với cà phê đến vậy, tớ cứ tưởng cậu chẳng để tâm mấy cơ.”
“Ể…? À, ừ… chắc vậy nhỉ? Ahaha… mà cậu quên rồi sao, tớ lúc nào chẳng nói mình mê mẩn mấy món ngon.”
“À, đúng rồi.”
“Nhưng mà cà phê Yuuya-kun pha hôm bữa… ngon thật sự đó.”
“Nghe cậu nói vậy tớ cũng thấy vui.”
Hinata hẳn háo hức lắm, đến lúc chia tay về rồi mà cậu ấy vẫn lẩm bẩm: “Tuần sau nữa thôi nhỉ… mong chờ quá.”
Rồi tuần kế tiếp, trong lớp nấu ăn, Hinata lại khẽ cười: “Chỉ còn một tuần nữa thôi.”
Và đến buổi học ngay trước hôm đi, cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt rạng rỡ: “Ngày mai là được đi rồi nhỉ.” Cứ như đang đếm ngược từng ngày.
Còn tôi… thú thật, được đi riêng cùng Hinata khiến lòng vừa hồi hộp vừa háo hức. Chắc chắn sẽ vui lắm.
Nhưng đồng thời, ý nghĩ rằng đây chẳng khác nào một cuộc hẹn hò khiến tim tôi cứ nặng trĩu.
Một nửa lo sợ nếu chẳng may bị ai bắt gặp thì sẽ phiền toái biết bao. Nửa còn lại… thấy bản thân chẳng xứng. Tôi, một thằng con trai bình thường, sao có thể đường hoàng sánh bước bên một cô gái như Hinata — xinh đẹp đến mức ai cũng ngưỡng mộ.
──Nhưng rồi tôi chợt nhận ra. Với Hinata, chắc đây chỉ đơn thuần là đi chơi cùng một người bạn. Cậu ấy cũng từng đi với bạn gái cơ mà. Chỉ có tôi là tự gò mình, tự tưởng tượng thành chuyện hẹn hò.
Nghĩ được vậy, cuối cùng tôi mới an tâm, thật sự chờ đợi chuyến đi. Dù sao, lời hứa đã trao thì chẳng thể rút lại. Chỉ còn biết tận hưởng trọn vẹn ngày mai thôi.
Và rồi, ngày hẹn ấy cũng đã đến.
---------------------------
Sáng hôm đi bảo tàng cà phê, khi tôi đang chuẩn bị thì mẹ bất ngờ lên tiếng:
“Con mà định đi ra ngoài với bộ dạng xuề xòa thế kia thì đừng có trách.”
…Mà tôi đâu có xuề xòa. Đã cố chọn chiếc áo sơ mi caro mới nhất trong tủ rồi, chỉ có điều quần jeans thì toàn loại đã sờn cũ, nên đành mặc tạm.
Tôi vừa phân trần thì mẹ đã lôi từ trong tủ ra mấy bộ đồ của bố, bảo tôi thử.
Quả thật, bố vốn ưa thời trang, phong cách trẻ trung mà vẫn chỉn chu. Thân hình hai cha con cũng chẳng chênh lệch là bao, nên mặc vào cũng vừa vặn.
Thế là, theo lời mẹ, tôi thử khoác lên mình bộ quần áo của bố…
Khoác thử chiếc quần chino màu be sẫm, ống được bo gọn lại, tôi ngạc nhiên khi thấy nó vừa vặn đến hoàn hảo. Kiểu dáng khéo léo khiến đôi chân trông thon dài, gọn gàng hơn hẳn mọi khi.
Chiếc sơ mi trắng nhạt với lớp vải nhăn tự nhiên, cài khuy kiểu button-down, bên ngoài là chiếc áo khoác ngắn tối màu, túi và nút áo thiết kế tinh tế, mang chút phong vị hiện đại.
“Thử phong cách hơi wild xem nào.”
Nói rồi mẹ còn khéo léo mở bớt cúc áo ở cổ, chỉnh lại cho phần cổ sơ mi hé ra, tạo nên một dáng vẻ thoải mái mà vẫn bảnh bao.
Khi tất cả được kết hợp lại, hình ảnh phản chiếu trong gương khiến tôi sững người. Như thể một người khác hoàn toàn, một hình ảnh chỉ có thể nhìn thấy trong tạp chí thời trang.
Tôi vừa định bước ra thì cánh tay bị giữ chặt. “Khoan đã, còn tóc tai nữa!” mẹ cau mày.
“Hôm nay không phải thầy dạy nấu ăn, nên con thử ‘sáng sủa cộng thêm chút phong cách’ đi.”
Mẹ vui vẻ kéo tôi vào phòng tắm, lấy hộp sáp vuốt tóc của bố rồi bắt tay vào việc.
“Chỗ này chỉnh cho tóc xuôi theo nếp… phần đỉnh thì để phồng nhẹ một chút nhé…”
Chỉ trong chốc lát, mái tóc rối bời của tôi biến thành kiểu dáng gọn gàng, thanh thoát.
“Xong! Một anh chàng bảnh trai đã sẵn sàng!”
Mẹ khoanh tay, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
──Bảnh trai ư…
Tất nhiên, vốn dĩ tôi chẳng thể trở thành “soái ca” như mẹ nói. Nhưng quả thực, chỉ cần thay đổi kiểu tóc, trang phục, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận diện mạo mình khác đi đến bất ngờ. Có lẽ, ít nhất cũng đủ để gọi là một “soái ca trên danh nghĩa”.
“Một đứa làm bếp như con thì phải biết tận dụng nguyên liệu sẵn có mà làm nổi bật chứ.”
“Mẹ đừng làm cái vẻ ‘nói hay quá nhỉ’ nữa… nghe chẳng hợp lý chút nào đâu.”
Dù miệng vẫn cằn nhằn, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy, được đi cùng một người rạng rỡ như Hinata, nếu bản thân trông quá xoàng xĩnh thì đúng là thất lễ. Nghĩ vậy, tôi âm thầm biết ơn mẹ vì đã giúp mình chỉn chu hơn.
“Cảm ơn mẹ. Con đi đây.”
“Ô kìa, Yuuya mà lại ngoan ngoãn cảm ơn à? Quả nhiên là nhờ hiệu ứng của Hinata-chan rồi.”
“Không phải đâu!”
──Khỉ thật, mẹ lại đoán trúng tim đen.
Tôi vội vàng bước ra cửa, không dám ngoái nhìn mẹ, rồi đi thẳng về phía nhà ga.
…Tôi và Hinata hẹn nhau lúc tám giờ rưỡi sáng, ở sân ga trung tâm lớn nhất thành phố.
Cả hai đi từ những nhà ga khác nhau, rồi gặp nhau tại đó để đổi sang chuyến tàu tốc hành đi thành phố K. Nếu đúng kế hoạch, chúng tôi sẽ có mặt ở bảo tàng cà phê lúc mười giờ.
Tàu điện dừng lại ở ga trung tâm. Tôi bước xuống, đảo mắt tìm kiếm.
Mặc dù đã chỉnh tề hết sức có thể, trong lòng tôi vẫn thấp thỏm: Hinata sẽ nghĩ sao khi nhìn thấy tôi hôm nay?
Buổi sáng chủ nhật, ga không đông đúc lắm, và chỉ một thoáng, tôi đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Không. Kể cả trong đám đông chật kín, tôi cũng tin chắc rằng mình sẽ nhìn thấy cậu ấy ngay lập tức. Bởi vì Hinata, dù ở đâu, cũng luôn tỏa sáng đến rực rỡ.
Có lẽ hôm nay cậu ấy cũng chuẩn bị kỹ càng hơn thường ngày. Mái tóc nâu nhạt, ngang vai, được uốn bồng bềnh khéo léo.
Trên người là chiếc sơ mi trắng viền ren nhỏ ở phần ngực, cổ áo cài gọn gàng. Chiếc váy xòe caro màu nâu nhạt ôm lấy eo, càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát. Dưới chân là đôi giày đế cao vừa phải, đủ để tạo điểm nhấn cho đôi chân thon dài.
Tất cả hòa vào nhau, mang đến một cảm giác──
…như một thần tượng bước ra từ màn ảnh, nay đang đứng ngay trước mắt tôi.
Và tôi… chỉ biết lặng lẽ nhìn ngắm, bị cuốn trọn bởi dáng vẻ rạng ngời ấy.